2030 - Trương Thanh Thùy

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Quân Nguyễn 091294, 28 Tháng bảy 2021.

  1. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Đoạn đường bóng râm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biết rõ ràng đàn sói sẽ không rời khỏi khu rừng khi trời sáng thế này, trừ khi chúng cũng muốn giết nhóm Adam như nhóm mụ - chuyện ấy sẽ thành ra khôi hài, vì nếu muốn giết, chúng chỉ cần đứng im nhìn, thay vì bảo vệ - nên Thoát Nguyên buộc phải lùi về phía góc trái khu rừng, nơi có một hang động đủ bóng râm cho bọn chúng trú ngụ, đợi đêm trở lại. Đuổi theo, cũng có thể mụ sẽ kịp ra tay giết Jennifer cho bõ tức vì cô ta đã dám hết lần này đến lần nọ can dự vào việc của mụ, nhưng đem Adam đi là không thể. Và, rất có thể, bầy sói sẽ phá hủy lời nguyền chiến tranh giữa ma cà rồng và sói, quay lại tấn công mụ, thành ra mụ tự nạp mạng mình. Có lẽ, đành đợi cơ hội khác vậy. Nghĩ mà không thể tránh khỏi tức giận.

    Bầy sói đến cách bìa rừng một đoạn thì dừng hẳn lại, nơi đây, ánh sáng mặt trời đã có thể liếm láp đến, nên, con sói to khổng lồ từ ban đầu che chắn cho Jennifer nay lại tiếp tục che chắn cho cô.

    Jennifer cố vùng thoát ra, rồi nhìn Adam một cái rất vội, vẻ chừng thấy xấu hổ vì chuyện ban nãy đã khiến anh và cả nhóm rơi vào nguy hiểm, nhưng tuyệt nhiên Adam không có bất kỳ động thái gì tỏ ra trách giận cô. Có lẽ, anh còn đang mải miết nghĩ đến những câu chuyện cần phải hỏi đàn sói.

    Joey Lương và Rosie Hà tỏ ra khiếp sợ trước trận chiến, càng khiếp sợ hơn trước những sinh vật khổng lồ quá sức tưởng tượng kia. Nhưng Adam trấn tĩnh họ ngay. Dễ hiểu mà, chúng to lớn thật, đáng sợ thật, nhưng rõ ràng chúng đến là để bảo vệ Adam và nhóm bạn của Adam, nếu không, chúng chỉ cần đợi nhóm của Thoát Nguyên hành động xong và nhặt xác, không cần phải nhọc công đem họ đến đây. Khi hai cô nàng có vẻ đã bớt hoảng, tiến về phía Jennifer để cảm thấy an toàn hơn, Adam nhờ Jen canh chừng họ. Adam tuyệt không để ý đến những biểu hiện rất lạ của Jen - vẻ gì đấy muốn ngăn cản Adam, hoặc đôi phần lúng túng.. Có lẽ, Jen cũng không thể tránh khỏi sự hoảng sợ lúc đối diện với đàn sói to như những con bò mộng thế này.

    Adam lừng khừng một lát, tự hỏi, những lần trước - cách nay cũng lâu rồi - khi anh muốn, anh có thể trò chuyện với chó mèo, bằng quyền năng thấu hiểu mọi cung tầng âm thanh trong anh, giờ liệu có tác dụng hay không? Rõ ràng, đây không phải là những con sói bình thường. Và, nếu đây là người sói, mà họ vẫn cương quyết không trở lại hình hài con người, giải cứu anh - một ma cà rồng - ắt phải có cả một câu chuyện dài phía sau, chứ không thể chỉ là một lý do đơn giản. Làm gì có lý do gì chỉ trong vài câu đủ để giải thích chuyện hận thù giữa người sói và ma cà rồng phải gác lại lúc này chứ?

    "Làm ơn, cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra?" Adam hỏi, rất lễ độ.

    Không có câu trả lời nào cả. Đàn sói giương những cặp mắt sáng màu xám, lạnh băng hướng thẳng về phía Adam, như thể, chúng không hiểu vậy. Adam lúng túng, không biết do quyền năng của mình không có tác dụng, vì vốn quá lâu anh chẳng vận dụng đến, hay vì thật sự đàn sói không muốn trò chuyện?

    "Tại sao các vị lại cứu chúng tôi?" Adam lại hỏi, bằng tiếng sói, tạo nên những âm tru rền, thi thoảng ùn ậc, khiến Rosie, Joey, Jen và Jennifer khó chịu.

    Vẫn không có câu trả lời. Thêm vài câu hỏi nữa, cũng chỉ là tìm lý do bầy sói có mặt ở đây, nhưng, Adam không nhận được câu trả lời nào. Chà! Cay đắng thật. Cha mẹ thì chẳng biết là ai và họ đã đi đâu rồi. Cha nuôi thì gạt đi mọi câu hỏi. Bạn thân - Jennifer - thì luôn bảo chẳng biết rõ, chỉ cảm nhận câu chuyện mơ hồ quanh Adam. Giờ, bầy sói cứu mạng anh cũng lặng im như thế. Sự im lặng thật đáng ghét làm sao.

    "Anh, dẫn các bạn của anh theo chúng tôi!" Con sói xám khổng lồ, đứng sát Adam lên tiếng.

    Adam thoáng vui mừng, rồi tiu nghỉu ngay. Ngoài kia, nắng đã bắt đầu gay gắt. Anh không sao, những người bạn da vàng của anh không sao. Nhưng, Jennifer thì chắc chắn không ổn. Adam nhún vai, nghiêng đầu về phía sau, toan giải thích, nhưng con sói ban nãy lại gầm ghè.

    "Không sao! Cứ tin và đi thôi!"

    Adam thẳng mắt nhìn lại, rồi dong mắt nhìn ra ngoài bìa rừng. Nơi ấy, thật chậm rãi, xuất hiện một con đường hẹp, thẳng tắp đầy bóng râm. Adam nhướng mày, thật sự kinh ngạc, cũng như Jennifer và ba người bạn kia. Họ biết, tại sao lại có chuyện như thế, vì đám sói thừa biết ma cà rồng không thể di chuyển giữa nắng. Nhưng, làm sao để họ có thể làm vậy, đấy là một câu hỏi mà chắc nếu không nhận được câu trả lời, cả đời họ sẽ mãi thắc mắc.

    Suốt dọc đoạn đường bóng râm, Adam sóng bước cùng con sói lớn có vẻ là đầu đàn nọ, cố hỏi vài điều về sự xuất hiện của bầy sói xám nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nào. Đến cuối đoạn đường, trước một hang đá với hình thù kỳ quái, bầy sói xám dừng lại nhìn Adam, nhìn các bạn của Adam rồi lặng lẽ đi thẳng vào khu rừng phía sau hang đá nọ - một khu rừng rất rậm và rất lạ, mà Adam không hề biết đến sự tồn tại này.

    "Vào đi! Anh sẽ thấy thứ anh cần tìm!" Con sói đầu đàn, con sói duy nhất còn đứng lại nói với Adam.

    "Nhưng.."

    "Cứ tin và đi thôi!" Con sói nói, rất điềm tĩnh và nhẹ nhàng.

    Adam hơi chần chừ, quay lại nhìn đám bạn. Không cần nói gì, nhưng có lẽ, tất cả bọn họ đều hiểu con sói yêu cầu gì, và, đến tận lúc này, họ đã đủ để tin rằng, sói là bạn chứ không phải là thù, nên tất cả đồng loạt gật đầu động viên Adam cứ làm theo lời đề nghị của con sói.

    Adam quay lại, nhìn con sói, vẻ hàm ơn. Con sói nhìn sâu vào mắt Adam, nói rõ ràng bằng tiếng người, trong suy nghĩ duy chỉ Adam và nó.

    "Vào đi! Câu trả lời về cha mẹ anh ở trong đấy!" Nói rồi, con sói rời đi về hướng đàn của nó đã khuất.

    Adam nhìn theo, rồi, ngay lập tức, anh phóng thẳng vào trong hang.
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  2. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Hang đá ẩm ướt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con sói xám đứng ở rìa rừng, nhìn ra. Nó đợi đến khi Jennifer vào theo Adam rồi mới rời đi, để lại ánh nắng tràn xuống chỗ Jen, có vẻ chần chừ, dẫu Joey và Rosie cố kéo Jen vào theo thật nhanh.

    Adam đứng lặng trước một phiến đá dựng thẳng đứng, trơn ướt trước mặt anh. Trên đó, những cặp mắt sói dõi ra phía anh. Những cặp mắt sói tạo thành hình tròn, bao quanh hai cặp mắt xếp chồng lên nhau - hình ảnh rất lạ nhưng tạo cảm giác rất quen thuộc với Adam. Đấy rõ ràng không phải là hai cặp mắt của hai con sói. Không hiểu vì sao, dẫu, tất cả những cặp mắt sói anh từng thấy trong giấc mơ, những dấu hiệu, và cả ban nãy.. đều giống hệt nhau, nhưng, khi nhìn vào hai cặp mắt xếp chồng lên nhau trên phiến đá, Adam biết, đấy là phần sở hữu của cùng một con sói - một con sói bốn mắt. Adam chắc chắn.

    Bất thình lình, mặt đất dưới chân Adam rung chuyển mạnh. Cả thân hình Adam lắc lư theo sự rung chuyển mỗi lúc một dữ dội hơn. Nhưng, Adam không hề có ý định rời đi. Anh không phải chỉ bị hút bởi những ánh nhìn cứ tứa ra từ vách đá, như thôi miên người khác, mà, Adam biết, sự rung chuyển kia chỉ là một dấu hiệu nữa mà thôi. Adam nghe chao đảo, rồi, những hình ảnh mờ ảo trong lớp sương dày đặc mà anh tin chính là ký ức của anh hiện ra.

    Adam trẻ con khiếp đảm nhưng tuyệt không rú hét. Nó giương cặp mắt xám khói của mình nhìn ra phía trước, nơi có những hiểm nguy đang trừng trừng nhìn lại nó. Cạnh Adam là một người đàn bà đẹp mà anh tin là mẹ đang nắm chặt tay anh, nép sau lưng một người đàn ông có thân hình giống hệt Adam lúc này, sau lưng họ là bầy sói xám nhe nanh dữ tợn, sẵn sàng tấn công những bóng áo chùng đen đứng lặng im trước mặt.

    Một gã đàn ông cao lớn, với gương mặt lạnh tanh - lạnh kiểu không hề có chút cảm xúc với bất kỳ điều gì trong cuộc sống chứ không phải kiểu độc ác - vốn đã đứng đầu hàng của đám ma cà rồng đen, chầm chậm tiến lên một bước.

    "Giao nó ra, và các ngươi có thể an toàn!" Gã nói.

    Adam biết, "nó" trong câu của gã ma cà rồng kia, không ai khác chính là Adam, bởi, khi từ ấy tuột ra khỏi miệng gã, bàn tay của mẹ siết chặt bàn tay nhỏ xíu xiu của nó hơn. Nhưng mẹ hoàn toàn không cử động. Mẹ đứng im nhìn thẳng tới, khi tấm lưng to bự của người đàn ông trước mặt bước xiên qua, che chắn cho hai mẹ con Adam. Đó là cha! Adam chắc chắn thế.

    Nhưng, khi cha chưa kịp che hết mẹ và Adam, thì gã đàn ông áo chùng nọ đã xòe bàn tay phải của hắn ra, vốn vẫn để thõng, rồi những ngón tay vấu vào, cùng lúc với cặp mắt của gã trở đỏ dã màu máu, màu chết chóc. Adam trẻ con nghe đau đớn dữ dội. Cơn đau như xé toạc cơ thể Adam ra làm nghìn mảnh, nhưng, cũng với một cảm giác lạ lùng mà Adam chắc chắn là đúng, rằng, mình không chết với đòn tấn công này, mình sẽ chỉ chịu đau đớn đến khi đầu hàng mà thôi! Cơn đau dịu lại khá nhanh rồi vụt tắt hẳn. Adam mở mắt ra và thấy mẹ đã quỳ hẳn xuống, giơ vòng tay trùm lấy nó. Mẹ đau, rất đau. Nỗi đau được giấu giếm rất khéo léo bởi cái nhìn ấm áp, yêu thương, cùng nụ cười bình thản mẹ dành cho nó, nhưng từ từng thớ thịt trên mặt mẹ, ở vòng tay rít Adam chặt lại, nó biết, mẹ đang đau đớn vô cùng. Và Adam cũng biết, mẹ đang hứng cơn đau cho nó..

    Jen Nguyễn chao đảo rồi đổ té, trượt thẳng đến, va vào Adam khiến Adam bừng tỉnh. Adam vội vàng đỡ bạn dậy, vẫn chưa hết thổn thức với những gì vừa chứng kiến, nhưng sự lo lắng dành cho những người bạn Việt Nam khiến Adam buộc mình dừng suy nghĩ.

    "Em không sao chứ, Jen?" Adam đỡ Jen đứng thẳng lên, vẫn nắm chặt hai cánh tay Jen.

    "Em.. em.." Jen lúng túng lắc đầu, không có ý sẽ buông tay Adam ra.

    Jen nhìn thẳng vào mắt Adam, nhìn xoáy sâu. Anh đừng có chuyện gì nhé, Adam. Xin anh! Jen nghĩ. Và, suy nghĩ ấy xộc thẳng đến Adam, như một mũi tên ướp thứ thuốc lạ lùng đầu chóp nhọn, châm thẳng vào Adam khiến anh đau buốt, rồi bâng khuâng cảm giác khoan khoái lạ lùng. Anh sẽ không sao đâu, vì, anh còn phải bảo vệ em, Jen ạ! Họ trao đổi suy nghĩ cho nhau một cách ý tứ. Cả hai ngầm hiểu, điều gì vừa đến với họ, và, họ muốn giữ nó cho riêng mình.

    Khi Rosie và Joey vẫn còn há hốc miệng nhìn về phía những cặp mắt sói in trên vách đá ẩm ướt, thì Jennifer lại đứng lặng thinh quan sát Jen và Adam. Jennifer có cảm giác rất bất an, nhưng không biết thật sự cảm giác ấy đến từ đâu. Nơi đây, dẫu ẩm ướt, dẫu tăm tối, nhưng hoàn toàn không có mối hiểm nguy nào. Jennifer không cần cảm giác của mình, cô tin đàn sói xám.

    Jennifer vẫn đứng im, nhìn thẳng về phía Adam, đợi chờ. Khi Adam chực buông tay Jen ra, quay về phía vách đá, Jen hốt nhiên giữ chặt bàn tay Adam lại, siết một cái, rồi cười. Adam có vẻ như đã quên mất mọi sự. Jennifer thở dài, bỗng nghe đau rát ở cẳng tay, vạch áo lên xem, cô giật mình nhìn thấy cặp mắt sói rực sáng trên tay mình như một sự giận dữ, như một báo động hiểm nguy..
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  3. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  4. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
  5. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Trước cửa Nhà hát Apollo - London

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoát Nguyên và Don Hồ thật sự choáng váng trước quyết định cũng như hành động của các ma cà rồng tiền bối, cốt để cố không giao nạp Adam theo lệnh của bọn chúng. Không thể nào! Trời ạ! Bọn ma cà rồng nhóm trắng này điên rồi! Chúng đã tự lập nhóm riêng suốt bao nhiêu thế kỷ nay, đau đáu một lời nguyền để có thứ mà chẳng biết thật sự có tác dụng gì với chúng - trái tim ma cà rồng. Lời nguyền không giết chóc, không săn mồi, không uống máu là lời nguyền có thể đứng đầu ngay, chẳng cần bàn cãi về những lời nguyền khủng khiếp mà giới ma cà rồng có. Thế mà, lúc này đây, chúng sẵn sàng giết cả đội nhóm của mình, chỉ để bảo vệ một gã ma cà rồng có tên Adam sao? Thật không thể tin được.

    Dĩ nhiên, lời nguyền nào cũng có những kẽ hở. Hoặc giả, lời nguyền nào được cân nhắc kỹ lưỡng trước khi công bố cũng sẽ có những điểm được liệt vào hàng ngoại lệ. Nghĩa là, nhóm trắng vẫn có thể giết người, giết ma cà rồng, giết đối thủ.. nếu ở thế bị động, bị tấn công và cần phải tự vệ. Nhưng, để giết đồng môn của mình cho một lý do không hề đáng, thì thật là điều đáng phải suy ngẫm. Adam là gì mà có thể khiến lãnh đạo của nhóm trắng ra tay chặn đứng lời kêu gọi anh ta xuất hiện bằng cách hy sinh một mạng ma cà rồng chứ? Chung quy, Adam cũng chỉ là một mạng ma cà rồng mà thôi!

    Những ma cà rồng trắng có mặt cũng cùng chung suy nghĩ với Thoát Nguyên và Don Hồ. Họ bắt đầu cảm thấy hoang mang. Họ không thoát khỏi cảm giác tức giận khi các ma cà rồng tiền bối quyết hy sinh một con cháu chỉ để bảo vệ Adam, vốn cũng chỉ như họ và họ bắt đầu có những động thái muốn dừng cuộc chiến lại. Một vài ma cà rồng trắng vừa trưởng thành đã thâu hẳn đòn - cho dù có là đòn phòng ngự - và lui về phía sau. Gần như, chỉ còn những chiến binh nhóm trắng là chống cự lại những đòn thù giáng xuống cả nhóm.

    Đó không phải điều Samuel muốn. Thứ gã muốn là một cuộc chiến kéo đủ dài, sự tra tấn lên đến đỉnh điểm để có những chàng ma cà rồng non trẻ không chấp nhận nổi chuyện hy sinh số đông để bảo vệ một kẻ giống họ, buộc Adam phải xuất hiện nộp thân. Thứ gã muốn là những lời kêu gọi thống thiết hơn, để khả năng bưng đầu mình lại của Adam sẽ trở thành vô nghĩa. Ma cà rồng có những điểm rất riêng, mà có lẽ, con người có học theo thêm tỷ năm nữa cũng không thể sánh bằng. Đó là, khi người thân của họ - những ma cà rồng coi chủng tộc là nhà - cần, lên tiếng, họ có thể tạo đủ sức mạnh để chống lại một khả năng, một quyền năng nào đấy, cho dù thứ ấy có mạnh mẽ đến đâu, để kêu gọi sự tương trợ, sự góp sức của những thành viên khác. Thậm chí, khi tình cảm gắn kết lâu dài đủ lớn, ma cà rồng có thể phá vỡ cả những lời nguyền tưởng không thể phá vỡ đã tồn tại hàng ngàn năm. Hôm nay, điều ấy nhất thiết phải diễn ra. Hôm nay, Adam buộc phải trở về đây bởi sự van xin của những kẻ ở nhóm mà anh đã muốn thuộc về. Nhất định phải thế.

    Rõ ràng, Samuel có một quyền uy khủng khiếp, nên, chỉ cần một cái phẩy tay khẽ khàng của gã đủ gây chấn động cho toàn thể đám ma cà rồng trắng đang có mặt, từ tiền bối đến hậu sinh. Chỉ một cái phẩy tay thôi, gần như cả đội quân chiến binh nhóm trắng đều bị đẩy lùi, lảo đảo, ngay sau khi sức mạnh của họ bị hóa giải một cách triệt để, chẳng để lại dấu hiệu gì. Những ma cà rồng trắng hậu bối thừa hiểu, thêm một cái phẩy tay nữa, có thể, một phần lớn bọn họ sẽ chết ngay dẫu chẳng cần đến chuyện bị mặt trời vốn đang lên cao liếm phải, càng chẳng cần đến lửa đỏ địa ngục. Họ sẽ chết, bởi sức mạnh của một kẻ thực chất là giống họ. Không thể tránh chuyện họ thấy lo sợ vô cùng.

    Biết rõ sức mạnh của bản thân, Samuel bình thản đứng nhìn sự run sợ đang lan dần trước mặt, không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ ra đòn tấn công tiếp.

    "Chọn đi! Hoặc đem hắn về đây! Hoặc nhóm trắng các ngươi sẽ bị lãng quên kể từ ngày hôm nay. Và, cái lời nguyền ngu xuẩn của bọn mi sẽ thành vô nghĩa!" Samuel nói.

    "Đừng hòng!" Jack hét và lao đến với hai cánh tay giơ thẳng về phía trước, chứng tỏ, ông đã dồn hết lực của mình vào cuộc đối đầu này.

    Jack chạm đất, cách Samuel một khoảng không quá xa, đủ để cả hai nhìn rõ vào mắt nhau. Rồi, sau một cái nhếch mép đầy khinh bỉ, Jack phẩy ngược hai tay về phía sau, tạo một hàng rào che chắn cho toàn thể ma cà rồng trắng sau lưng ông. Nhóm ma cà rồng trắng bắt đầu rú rít ghê sợ. Không! Không thể để cho người lãnh đạo tách họ ra khỏi cuộc chiến này. Không thể để ông một mình đương đầu với nguy hiểm như thế được. Những chiến binh ma cà rồng trắng cố gắng phá vỡ hàng rào. Bất lực.

    "Jack! Jackie! Ông thật ngu si!" Samuel nói, thật sự chán nản và mệt mỏi trước sự ngoan cố của Jack. "Ông có bao nhiêu cái mạng, hả? Ông chết rồi, ai bảo vệ chúng nó nữa? Không còn ông, chúng có thể chịu đựng được bao lâu?"

    "Ngươi lầm rồi, Sam ạ!" Jack cười buồn. "Vốn, chúng ta đã trải qua quá nhiều đau đớn. Vốn, chúng ta đã chết nhiều hơn một lần. Các ngươi có thể đe dọa họ một phút, nhưng đâu thể đe dọa họ cả đời. Họ luôn biết cái gì là đúng và cái gì là sai!"

    Có vẻ như, hành động quyết tử để giữ bằng được quyết định ban đầu của Jack có tác dụng ngay. Đám ma cà rồng trắng trở nên vững vàng trở lại. Tất cả xếp thành những hàng ngang ngay ngắn, thủ thế sẵn sàng sau lưng nhóm chiến binh. Jack thà chết chứ không đem Adam về, ắt có lý do và lý do ấy ắt chính đáng. Ông chấp nhận chết để bảo vệ quyết định của ông và hội đồng, có nghĩa rằng, việc Adam trở lại có thể gây ra hậu quả đáng sợ hơn cả cái chết. Nếu đã thế, họ quyết chết cùng ông. Samuel gầm lên giận dữ. Gã biết không gì có thể lay chuyển ý chí của đám ma cà rồng này, gã biết mình buộc phải tiến hành cuộc tàn sát. Thế cũng tốt. Rồi ta sẽ tìm ra chỗ của thằng nhãi Adam thôi. Giết hết các ngươi, khỏi còn ai vướng chân cản đường ta trên con đường truy lùng ấy. Các ngươi muốn chết? Có ngay thôi!

    Không chần chừ thêm giây nào nữa, Samuel búng mình lên cao, giáng đòn chí tử xuống đầu Jack. Những âm thanh gào rú kêu gọi Jack phá bỏ hàng rào trở nên kinh hoàng và dữ dội. Hơn lúc nào, đám ma cà rồng trắng hậu duệ biết, chúng sẵn sàng hy sinh mình để cứu Jack, vì, đấy là cơ hội duy nhất để duy trì đội nhóm trắng vốn sắp đến được đích của lời nguyền.

    Jack bình thản đứng im, tuyệt không động đậy. Ông đã sẵn sàng cho ngày hôm nay. Ông đã truyền toàn bộ quyền năng và sức mạnh của mình vào vòng tròn bảo vệ hậu bối của ông, cùng lời nguyền vừa được ông phát ra - nếu ông hy sinh, toàn bộ quyền năng này sẽ chia đều cho con cháu ông. Nghĩa là, họ có đủ sức mạnh để chống lại Samuel. Nhưng, Jack không nghĩ đến một điều, rằng, nếu thiếu ông, nhóm trắng cũng chẳng còn ai dẫn dắt để đi tiếp. Không thể, Jack ơi!

    Samuel cũng nhận ra sự bất thường bên dưới. Gã hiểu ra ngay, Jack đã ban lời nguyền hy sinh. Chà, thật là cao cả, bạn cũ, nhưng không có nghĩa gì đâu. Nếu ngươi đủ mạnh để chống lại ta, ắt ngươi không tự đưa mình vào thế bí này. Mà, quyền năng của ngươi chống ta không nổi, thì cái đám hậu duệ vô dụng kia của ngươi cũng thế mà thôi. Samuel cười khẩy. Gã vẫn quyết giáng đòn.

    Một tiếng gầm kinh người. Một cuộn khói đen đặc quánh và lớn thừa để trùm kín cả nước Anh tùa đến. Samuel tái mặt. Là Lucy. Phải, là bà! Là vợ cũ của gã. Là người lẽ ra phải đứng cùng phe với gã để chống lại những kẻ kia. Nhưng không, hôm nay thì không!

    Jack cũng thoáng bất ngờ, rồi, ngay lập tức, Jack tung mình tùa vào tán khói đen đặc kia, tạo thành một quầng đen dữ dội cuộn mạnh như con sóng thần cuộn trở mình giữa đại dương.

    "Lucy! Mừng là bà đã đến!" Jack nói, vọng khắp trời đất, khiến đám ma cà rồng hậu duệ nhóm trắng rùng mình. Cái tên này, vốn từng gây khiếp đảm đến chừng nào, ma cà rồng đều biết. Nhưng, với giọng điệu của Jack, với những gì đang diễn ra, có vẻ, họ có một đồng minh cực mạnh.

    "Jack! Làm đi!" Lucy hét, nhưng hoàn toàn bình thản và đầy chủ động.

    Cả hai gương mặt của Jack và Lucy ẩn hiện trong tùm khói đen quyện vào nhau, búng thẳng lên cao, nơi Samuel vẫn đang giáng đòn xuống.
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  6. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Con đường dẫn đến bình minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hãy lắng nghe phần sói trong anh, anh sẽ biết!" Adam trở lại hang đá, đầu óc cứ mòng mòng quay theo thứ âm thanh kỳ dị mà đàn sói đã trao gửi đến anh những thông tin anh không thể ngờ được. Mình là sói? Mẹ mình là sói? Mẹ là sói đầu đàn? Mẹ là sói bốn mắt đầu đàn? Có thể thế sao?

    Mọi người đều nhìn ra. Thấy Adam thất thần đi vào thì ai nấy đều lo lắng bước lại. Adam gượng cười với các bạn, rồi, nhanh rất nhanh, Adam nói, với mọi người, nhưng thật ra là bàn bạc với Jennifer, vì duy chỉ mỗi cô hiểu được tình hình lúc này.

    "Chúng ta phải đi ngay thôi!"

    "Đi đâu?" Jen lo lắng hỏi, rồi thụt lại khi đón cái liếc mắt của Jennifer.

    "Anh phải biết rằng.." Jennifer tiến sát lại Adam, khẽ vịn tay anh, "điều ấy chỉ có ý nghĩa khi anh thật sự muốn!"

    "Em nghĩ, có ai đó khác muốn thay anh được không?" Adam cười, dẫu thật sự anh đang rất sốt ruột và không hề có tâm trạng để đùa giỡn.

    "Nhưng.." Jennifer suy nghĩ, cô biết mình cần nói trước với Adam vài điều, "nhưng.. anh sẽ phải đối diện với những chọn lựa!"

    "Jenni!" Adam nhìn thẳng vào mắt Jennifer, mím môi, nhẹ nhàng gật đầu. "Anh đã có một lựa chọn, suốt nhiều năm, dẫu bị từ chối nhiều lần. Nhưng, anh sẽ không thay đổi đâu!"

    Jennifer rạng rỡ mặt mày, gật mạnh đầu, ý, cô hoàn toàn tin Adam. Nếu đã vậy, họ phải đi ngay thôi. Đi! Phải đi! Dẫu chưa thể xâu chuỗi được hết mọi sự, Adam vẫn biết, anh và các bạn phải tiếp tục đi. Nhưng, đưa những con người phàm không có quyền năng theo chẳng khác nào đưa họ vào chỗ chết. Adam nhìn quanh một vòng, nhẹ nhàng.

    "Có lẽ, ba bạn nên ở lại! Như thế là rất nguy hiểm!"

    Joey mím môi, nhìn qua Rosie và Jen. Cô thật không muốn đi. Không phải cô sợ. À, thật ra thì sợ cũng là rất bình thường. Nhưng, sợ không phải là lý do khiến cô muốn ở lại. Joey cảm thấy, đấy không phải là cuộc chiến của cô, của Rosie, của Jen. Cô nghĩ, họ sinh ra, chọn con đường này, không phải là để cuối cùng đuổi theo và cố gắng bảo vệ - thật ra họ chẳng thể bảo vệ, làm vướng chân thì đúng hơn - một ma cà rồng. Cô tin, sứ mệnh của cô là bảo vệ những người châu Âu bị ruồng bỏ ở đây.

    Rosie và Jen thì khác. Cả hai hoàn toàn không do dự, không lưỡng lự. Họ nhất thiết sẽ đi cùng Adam - cặp mắt, cái nhìn của họ thể hiện rõ ràng điều ấy. Rosie đáp lại cái nhìn của Joey, nhưng cô khảng khái nói.

    "Em nợ Adam một mạng! Em sẽ dùng hơi thở của mình để trả món nợ ấy!"

    "Rosie!" Adam quay hẳn sang Rosie. "Em không nợ gì cả! Bất kỳ người bạn nào, trước hoàn cảnh ấy cũng sẽ như vậy. Anh tin, nếu là em, em cũng.."

    "Có thể!" Rosie nhún vai, một hành động dễ thương để che hẳn cơn run sợ đang bùng dữ dội trong ruột gan cô. "Và em sẽ bắt anh trả nợ cho em!"

    Lâu lắm rồi, bao nhiêu lâu, Adam cũng không biết nữa, nhưng thật sự là đã rất lâu, anh mới chạm được đến cảm giác hạnh phúc thế này. Cuộc sống của anh, ngoài một lý do tìm ra sự thật, anh không còn bất kỳ ý nghĩa gì. Giờ, đứng đây, cạnh một con người sẵn sàng làm tất cả cho anh, chỉ vì hai từ tình bạn, Adam nghĩ, mình thật may mắn và hạnh phúc quá.

    Chỉ còn Jen. Hẳn nhiên, tất cả mọi người đều biết, Jen đương nhiên sẽ đi cùng. Có lẽ, không khó để nhận ra tình cảm lạ lùng Jen và Adam dành cho nhau. Thứ tình cảm mà người ta sẽ đi suốt cả cuộc đời để gọi tên, để định nghĩa, để tìm lý do. Tình yêu làm gì có lý do. Có lẽ, tình yêu ấy chưa quá lớn để họ có thể chết cho nhau, nhưng chắc chắn khi đã tìm thấy, họ sẽ dám sống vì nhau.

    Nhưng khi Jen chưa kịp nói gì thì Mộc xuất hiện trong sự bất ngờ của tất cả mọi người - đặc biệt là sự lúng túng của Jen. Điều ấy không qua mắt được Mộc và Jennifer nhưng cả hai tuyệt không dám nói ra lúc này. Cả hai đều biết, việc quyết định từ bỏ mọi thứ đã tìm kiếm được suốt chừng ấy năm để quyết định trở lại châu Âu là một quyết định khó khăn với Adam. Nếu giờ, có bất kỳ chuyện gì xảy ra khiến anh xao lãng thì mọi sự sẽ hỏng. Thêm phần, cả hai tin, mình còn ở cạnh Adam thì còn có thể giúp anh tỉnh táo vượt qua mọi khó khăn.

    "Cậu nên đi một mình, Adam ạ!" Mộc nói, chẳng cần qua giai đoạn chào hỏi làm gì. "Trời đang sáng, mà con đường cậu đi sẽ có rất nhiều đoạn không thể dùng quyền năng.."

    "Tớ biết!" Adam thở dài.

    "Jenni và tớ không thể đi giữa nắng được!" Mộc thật tình.

    "Ơ!" Rosie bật ra, không kiềm chế được. "Thế anh vừa đến bằng cách nào?"

    "Vĩ Kha dẫn anh đến!" Mộc nói, rất nhẹ nhàng và trao gửi cho Rosie một cái nhìn thật tình cảm. "Cô ấy bảo anh phải đến trước."

    "Mộc!" Adam nói nhanh. "Cậu và Vĩ Kha bảo vệ những người bạn này giúp tớ.."

    "Không!" Rosie gào lên. "Em đã bảo em sẽ đi cùng anh cơ mà?"

    "Rosie!" Mộc khẽ chạm bàn tay lạnh cóng của mình vào cẳng tay Rosie. "Em không thể đi cùng đâu. Như vậy là quá nguy hiểm!"

    "Bọn tôi không sợ nguy hiểm!" Jen nói, lạnh băng. "Tôi sẽ đi cùng Adam, bất kể chuyện gì xảy ra."

    Adam thậm chí không dám quay sang nhìn Jen. Anh sợ! Sợ nhiều điều. Anh sợ nếu anh quay sang và nhận ra, tất cả những gì mình vừa nghe thật ra chỉ là tưởng tượng, và sự thật không phải Jen muốn kề vai sát cánh với anh, có lẽ anh sẽ đau khổ hơn cả đau khổ. Anh sợ, nếu tất cả những gì anh nghe là thật, thì anh sẽ phải đối diện với những hiểm nguy của người vừa đồng ý đứng cạnh anh suốt quãng đường trước mắt. Anh sợ, nếu mọi sự giống như anh nghĩ, thì rồi một ngày nào đấy, tình yêu này cũng trở thành vô vọng, dẫu sao, anh cũng là một ma cà rồng, còn Jen là một con người - cái ranh giới đầy xa vời và nghiệt ngã. Adam thật sự thấy sợ.

    "Họ sẽ đi cùng Adam, Mộc ạ!" Giọng Vĩ Kha rền lên. "Adam, anh hãy dẫn một người thôi, đi cùng anh, vì có những đoạn đường cần sự giúp sức của người bạn là con người ấy."

    Cả ba con người khi nghe đến đấy đều nguậy ngọ khó chịu. Họ không khó chịu khi phải giúp Adam - kể cả Joey cũng có vẻ đã đổi ý, chấp nhận sóng bước cùng Adam - nhưng họ thật sự khó chịu khi cứ bị nhắc đi nhắc lại, bị khẳng định rằng họ là con người và phải tự ghi nhớ điều ấy để giữ khoảng cách với Adam, với Mộc, với Jennifer.

    "Tôi sẽ đi cùng Adam!" Jen nhanh nhảu lên tiếng.

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Adam hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm quay sang Jen.

    "Sẽ rất nguy hiểm, Jen ạ!"

    "Em không sợ nguy hiểm!" Jen nói, vẫn không cười, có vẻ, Jen muốn thể hiện rõ ràng sự nghiêm túc trong quyết định của mình. "Có chăng, em chỉ sợ không thể ở cạnh anh lúc anh gặp nguy hiểm. Điều ấy sẽ khiến em hối hận suốt đời này."

    Tất cả mọi người đều lặng im. Có lẽ, khó để tránh khỏi cảm giác xúc động khi chứng kiến cảnh hai người yêu nhau và thể hiện tình cảm của mình với nhau. Duy Jennifer im lặng vì điều khác. Cánh tay cô lại buốt rát. Cô biết rõ ràng - dẫu chỉ là cảm nhận của cá nhân cô, nhưng cô tin điều ấy là đúng - Jen không phải chỉ vì tình cảm dành cho Adam mà muốn dấn vào những nguy hiểm đến cả trí tưởng tượng phong phú nhất của con người cũng không thể hình dung ra. Còn những thứ khác nữa! Nhưng, nói thật, ngay chính trong Jennifer lúc này hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ ngăn cản. Cô không thể dừng nghi ngờ. Nhưng, cô hy vọng, cô thật sự hy vọng rằng tình cảm của Jen là thật, và Jen sẽ dành cho Adam những điều thật từ chính tình cảm ấy.

    Adam chỉ khẽ gật đầu sau nụ cười miên man dành cho Jen. Điều ấy có nghĩa rằng mọi thứ đã được quyết. Mộc liếc qua nhìn Jennifer, nhướng mày. Hình như, Mộc cũng có cùng suy nghĩ với Jennifer.

    "Được rồi!" Mộc bước lên một bước. "Tớ sẽ dẫn Jennifer, Rosie và Joey đi theo con đường mà Vĩ Kha dẫn. Cậu cứ đi cùng Jen!"

    "Cảm ơn cậu!" Adam cười thân thiện.

    "Nhưng trước tiên.." Mộc quay sang nhìn Jen. "Bạn cần chữa thương đã!"

    "Khô.. ông cần!" Jen lúng túng, hơi thụt lùi. "Chỉ là vết trầy thôi!"

    "Nghe này!" Mộc cau rịt mày, giọng bắt đầu đanh lại. "Tôi nói thêm lần nữa nhé, tôi không làm vì bạn, tôi làm vì Adam thôi! Và, chỉ một vết xước cũng đủ cản trở đường của hai vị. Tùy!"

    Jen lặng im nhìn Adam. Adam mím môi, gật đầu. Anh vẫn không hiểu, tại sao Jen lại cứ luôn tìm cách từ chối sự giúp đỡ của Mộc, trong khi, sự giúp đỡ ấy luôn cần thiết với mọi người. Adam bật cười với suy nghĩ, có lẽ, Jen ngại va chạm với những người đàn ông khác. Và, cũng với suy nghĩ ấy, Adam thầm ao ước, người duy nhất Jen muốn chạm đến là anh.

    Jen không thể chống cự thêm nữa, nên, ngoài đứng im, cô chẳng thể làm gì. Mộc liếc sang Jennifer cái nữa, rồi tỏ vẻ bình thản, tiến lại, chìa tay ra, chạm nhẹ vào vết thương của Jen.

    "Chậc!" Mộc chẹp miệng. "Có vài con người sa vào bệnh ảo tưởng. Họ không thể chữa thương, không thể chống lại những quyền năng họ không hiểu.. Thế nhưng, họ lại đinh ninh bản thân đủ sức để làm mà chẳng hề biết, phía sau ảo tưởng luôn là hậu quả!"

    Jennifer nhìn chằm chằm Mộc, như cố xui Mộc nghe ngóng gì đấy từ vết chạm. Nhưng hình như Mộc không hiểu, không có ý định làm, hoặc chăng là Mộc cố nhưng không thể. Khi vết thương bắt đầu chuyển động, co lại và lành lặn hẳn, Mộc đau đớn rút tay mình ra, cau mày, nhìn chằm chằm vào vết thương đã khô và nhìn xoáy sâu vào mắt Jen.

    "Đi!" Adam nói, cắt ngang chuyển biến nhanh vừa xảy ra mà chỉ Mộc và Jen biết. "Chúng ta phải đi ngay!"
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  7. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Đường vòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người không ai có ý định lên tiếng hay tranh cãi. Tất cả im lặng rời khỏi hang đá. Adam và Jen đi sau cùng. Jen có vẻ ngần ngừ. Adam khẽ quay lại, rồi lặng im khi cảm nhận những ngón tay trên bàn tay Jen khẽ chạm bàn tay mình. Adam mím môi, lần thật nhẹ những ngón tay ấm nóng đang run rẩy, siết chặt bàn tay Jen. Rồi, cả hai cùng ra ngoài.

    "Vĩ Kha sẽ nhắc nhở cậu những nơi không thể sử dụng quyền năng!" Mộc nói, hơi bối rối khi thấy bàn tay Jen đang nằm trong tay Adam.

    "Ồ! Cái ấy thì dễ biết mà, Mộc!" Adam cười. "Cứ thấy đang bay rơi xuống là hiểu ngay ấy mà!"

    Mộc không cười. Có lẽ, có những lo âu quá lớn khiến Mộc không thể cảm thấy vui vẻ để đùa giỡn vào lúc này. Adam nhìn quanh các bạn, mím môi, gật đầu đầy hàm ơn, khe khẽ chạm vào vai Jennifer rồi choàng tay ôm ngang vai Jen. Cả hai phụt biến mất. Mộc nhìn thêm lát rồi thở ra, chỉ tay về phía con đường mòn nhỏ xíu chịu bóng râm của những tán cây lớn dẫn thẳng vào cánh rừng già u tịch.

    "Chúng ta phải đi hướng này thôi, các bạn ạ!"

    Nói rồi, Mộc dẫn đầu đi trước, tiếp đến là Rosie, Joey và Jennifer đi cuối cùng. Thi thoảng, Mộc dừng hẳn lại, ngoái thật sâu ra sau, nhìn thử có ánh nắng nào vô tình chạm vào Jennifer không. Hành động của Mộc khiến Jennifer rất cảm động. Họ chỉ mới biết nhau đây, nhưng rõ ràng, sự quan tâm Mộc dành cho cô là rất lớn, có gì đấy ngoài cả tính chủng loại, như là tình bạn vậy. Và, chỉ cần thế, Jennifer thấy thực sự vững dạ để đi tiếp.

    "Chúng ta đang đi đâu vậy?" Jennifer hỏi lớn.

    "Đường vòng!" Mộc trả lời cũng rất lớn.

    "Hẳn nhiên rồi!" Jennifer nhún vai, lầm bầm. "Nhưng.. cuối cùng thì nó sẽ dẫn chúng ta đến đâu?"

    "Jenni này!" Mộc dừng hẳn lại, nhìn Jennifer trìu mến, như đúng cách anh gọi tên thân mật của cô. "Chúng ta sẽ nghe theo chỉ dẫn của Vĩ Kha! Cô ấy sẽ sớm cho chúng ta biết.."

    "Tại sao cái cô tên Vĩ Kha ấy không xuất hiện luôn nhỉ?" Jennifer tỏ ra sốt ruột, rõ ràng có quá nhiều cảm giác lo âu bám lấy cô, khiến sự bình tĩnh lùi hẳn về góc chẳng ai tìm thấy được nữa.

    "Vĩ Kha có nhiều chuyện phải tính toán!" Mộc rất nhẹ nhàng. "Cô ấy cần yên tĩnh!"

    Jennifer không hỏi nữa, chỉ gật đầu rồi lại dấn bước tới trước. Jennifer suy nghĩ rất lung. Mộc có đủ đáng tin để nói tất cả những nghi ngờ của cô với anh? Rõ ràng Adam rất thân với Mộc, rất tin Mộc, nhưng đâu chắc Adam lại không tin lầm? Thêm phần, đã có những lúc, Jennifer cảm thấy Mộc cũng có suy nghĩ giống cô về Jen, liệu đó là sự thật hay chỉ là sự nhạy cảm nhất thời của cô? Cũng có thể chỉ là một hy vọng rằng còn có ai đó suy nghĩ giống mình, lo lắng cho sự an nguy của Adam? Có nên hay không nói cho Mộc tất cả.

    "Đừng lo, Jenni ạ!" Mộc gửi suy nghĩ của mình đến riêng Jennifer, đột ngột khiến cô giật mình. "Vĩ Kha đã biết chuyện đấy rồi!"

    "Vĩ Kha biết? Biết gì cơ?" Jennifer vẫn dè chừng.

    "Biết về những gì bạn đang nghĩ!" Mộc lại nói, rất bình thản.

    "Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?" Jennifer có phần lúng túng, cô không tin Mộc đọc được suy nghĩ của mình.

    "Có lẽ, hai cô gái này quá để ý đến những chuyện họ chưa từng biết, nên họ không biết đúng thái độ của bạn thôi, Jenni ạ!"

    Jennifer lúng túng thật sự trước câu Mộc nói. Quả thật, có đôi lúc, Jennifer cảm thấy mình đã quá lộ liễu với thái độ dè chừng, khó chịu dành cho Jen. Tiếc rằng, Adam đã không nhìn thấy những gì như Mộc đã thấy.

    "Mộc này!" Jennifer chần chừ một lát rồi cũng quyết định tiếp tục trò chuyện với Mộc. "Vĩ Kha thật sự là ai? Tại sao cô ấy lại biết quá nhiều thứ?"

    "Là học trò của bà mù Vanga!" Mộc nói, rất cẩn trọng vì biết trước Jennifer sẽ bị rúng động bởi thông tin này.

    "Gì cơ?" Những gì Mộc nghĩ hoàn toàn đúng, Jennifer gần như không kiềm được, suýt chút nữa thì hét cả ra bằng miệng. "Nghĩa là, cô ấy cũng là một ma cà rồng?"

    Thật dễ để suy ra. Nếu Vĩ Kha theo bà mù Vanga học từ rất bé, thì tính cho đến nay ít nhất cô cũng trên 40 tuổi, nhưng Adam và Mộc đều gọi Vĩ Kha theo cách ngang hàng, nghĩa là, bề ngoài của cô gái có tên Vĩ Kha ấy hẳn còn trẻ. Mà, nếu cứ giữ tuổi trẻ của mình mãi được, chỉ có một cách giải thích duy nhất, Vĩ Kha cũng là ma cà rồng.

    Mộc không trả lời câu hỏi này của Jennifer. Thật ra, Jennifer đâu ngạc nhiên về chuyện Vĩ Kha có phải là ma cà rồng hay không. Điều khiến cô ngạc nhiên là Vanga sống gần như bị giam hãm trong vòng vây bảo vệ chặt chẽ đến ngạt thở, nhưng bà lại có hậu duệ. Và, nếu mọi người nhớ đúng, thì rõ ràng Vĩ Kha không phải là hậu duệ duy nhất. Trước đấy, bà từng tiên đoán rằng, sẽ có một cô gái người Pháp tóc vàng có những khả năng của bà. Tuy chưa từng xuất hiện bao giờ, nhưng "cô gái người Pháp tóc vàng" nọ đã bằng nhiều cách, đưa ra những lời tiên tri, những lời cảnh báo cho cả thế giới. Có lẽ, cô sợ rồi bản thân sẽ mất tự do như người thầy của mình. Họ cũng hồ nghi về điều này, bởi bất kỳ cuộc gặp gỡ nào của bà mù Vanga đều có người giám sát, khó có thể có chuyện bà có hậu duệ mà thế giới không hay. Nên, con người tin rằng, "cô gái người Pháp tóc vàng" chỉ là một người có cùng khả năng mà bà mù Vanga đã bắt sóng được từ trước.

    Có vẻ như, nếu Vĩ Kha là ma cà rồng, thì mọi sự dễ giải thích hơn hẳn. Việc một ma cà rồng có thể đột nhập, có thể gặp gỡ riêng mà không bị phát giác, không bị làm phiền dễ hơn một người thường rất nhiều. Nhưng, chuyện khả năng tiên tri giống như quyền năng tiềm ẩn trong mỗi ma cà rồng vậy - không ai có quyền chọn, chẳng ai dạy được ai, chỉ có thể tự thân xuất hiện và tự mình phát triển. Nói, Vĩ Kha là học trò, là hậu duệ của nhà tiên tri nổi tiếng ấy, chẳng khác nào mở ra một hướng mới cho thế giới bóng tối, rằng, quyền năng có thể trao cho nhau. Nếu thế, chắc chẳng phải mình châu Âu sụp đổ. Có lẽ, cả thế giới loài người sẽ sớm trở thành quá khứ chẳng còn ai nhắc đến.

    "Đúng! Jenni ạ!" Mộc lại nói, càng khiến Jennifer hoang mang hơn.

    "Anh thật sự đọc được suy nghĩ của tôi sao, Mộc?" Jennifer khó chịu, hẳn nhiên rồi, ai cũng sẽ cảm thấy thế khi biết đầu óc mình bị người khác tấn công mà không tìm ra cách để chống cự.

    "Không! Bạn thân mến!" Mộc cười. "Tôi chỉ đọc được đúng suy nghĩ của mình khi tiếp cận thông tin này. Tôi đã từng như bạn thôi!"

    Jennifer đằng hắng, vẻ đã bớt phần khó chịu trong mình. Nhưng, tiếng đằng hắng của Jennifer lại khiến Rosie và Joey để ý.

    "Có chuyện gì sao, Jenni?" Joey hỏi, cũng đã gọi Jennifer theo cách thân thuộc.

    "Không! Không có gì đâu!" Jennifer lúng túng, và, để cắt đi sự lưu tâm của hai người bạn da vàng, Jennifer hướng về Mộc, hỏi lớn. "Anh kể cho chúng tôi nghe việc anh và Adam quen biết nhau được không, Mộc?"

    Mộc dừng lại, quay đầu nhìn ba người bạn của mình. Chặp, anh quay nhìn về phía trước, nơi ánh sáng bắt đầu táp vào. Anh ngồi xuống rồi phẩy tay cho cả ba người bạn cùng ngồi nghỉ.

    "Chúng ta nghỉ chân chút đi!" Mộc vừa nói vừa ngồi bệt hẳn xuống. "Có lẽ hai cô gái của chúng ta cũng đã mệt rồi!"

    "Em không mệt!" Rosie lắc đầu nguầy nguậy.

    Mộc cười, rất hiền với Rosie và tiếp tục thân thiện vẫy tay, để Rosie, Joey và Jennifer ngồi xuống. Cả hai cô gái con người đều đồng loạt ngồi, riêng Jennifer vẫn đứng, nhìn quanh, vẻ đề phòng.

    "Jenni ạ!" Mộc gọi. "Tôi sẽ nói thật, nói toàn bộ sự thật về tôi cho các bạn nghe. Tôi không muốn giấu giếm gì. Và, tôi mong các bạn sẽ không quá bất ngờ vì những gì tôi sẽ nói!"

    Mộc đứng một mình, đối diện với một toán ma cà rồng nhóm đen. Bọn chúng gầm gừ đầy đe dọa. Mộc bình thản đứng nhìn. Tất cả chìm trong khoảnh khắc đợi bên kia ra đòn, không ai động đậy cả.

    Thoát Nguyên rẽ đám đông, bước chầm chậm tiến lại phía Mộc, lạnh lùng.

    "Ngươi muốn chối bỏ gia đình mình ư?"

    "Chẳng phải ngươi vừa giết họ rồi đấy sao?" Mộc nói, rất xúc động nhưng tuyệt không tỏ vẻ yếu đuối.

    "Ồ! Phải!" Thoát Nguyên nhún vai. "Ta suýt thì quên mất! Nhưng.. có lẽ đấy đủ làm bài học cho ngươi chứ nhỉ?"

    "Ta không nghĩ thế!" Mộc lạnh lùng. "Lựa chọn này là của cả gia đình ta, chẳng riêng gì cá nhân ta đâu. Và, ta thà chết như họ chứ không khuất phục ngươi!"

    Vài tiếng rít giận dữ chống đối thái độ của Mộc vang lên phía sau lưng Thoát Nguyên. Tiếp theo tiếng rít ấy là những tuồn khói đen phụt ra - nhanh và rất mạnh. Nhưng, ngay lập tức, Thoát Nguyên vùng hai cánh tay của mụ ra phía sau, hóa giải toàn bộ đòn tấn công của đám tùy tùng mụ vừa phát ra. Cả đám ma cà rồng đen ngơ ngác.

    Thoát Nguyên thừa hiểu, việc chọn nhóm là quyền không được xâm phạm. Khi một ma cà rồng quyết định rời nhóm đi thì đừng hòng trừng phạt họ, trừ khi mụ và nhóm mụ đưa ra được bằng chứng họ phản bội. Nghĩ, cũng buồn cười. Vì, với mụ, đang đứng nhóm này, muốn rời đi đã gọi là phản bội, chứ đừng nói là chọn phe đối đầu. Nhưng, những lời nguyền hà khắc của thế giới ma cà rồng đã chỉ rõ, phản bội nghĩa là tấn công bằng đòn tra tấn hoặc diệt vong. Gia đình Mộc ngu si rơi vào bẫy của mụ, dấn vào cuộc chiến sống còn và bị quy về phản bội để mụ có thể giết. Nhưng Mộc thì không. Sự bình tĩnh, khôn ngoan của Mộc lớn đến độ, anh ta chỉ đứng, nghiến răng căm giận, đau khổ và cố gắng can ngăn các thành viên gia đình mình. Không thể, anh ta không làm theo họ. Anh ta giữ đúng lời nguyền thì Thoát Nguyên không dám xâm phạm.

    Toàn thể ma cà rồng, dù là trắng, đen, hay tự do, chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ một thành viên nào trong hội đồng trừng phạt. Nhưng, uy quyền của họ thì chắc chẳng một ma cà rồng nào không biết. Họ được lập ra để giữ vững những lời nguyền có tuổi nghìn năm. Ma cà rồng nào phạm vào thì cũng bị trừng phạt thôi, và, chắc chẳng ai đủ mạnh để chống lại. Vốn, chưa ai thấy là vì chưa ai dám phá vỡ lời nguyền. Thế nên, mụ không dại gì làm điều ấy hôm nay.

    Mộc muốn đi? Cứ để hắn đi. Thêm một mình hắn, phe trắng cũng chẳng mạnh hơn là mấy. Thêm phần, rõ ràng Mộc chọn tự do, không muốn đứng về phía nào, lại càng chẳng ảnh hưởng gì đến nhóm đen của mụ. Thế thì, cứ để hắn đi vậy.

    ° ° °

    Mộc đến nghĩa địa u tịch, nơi có căn chòi lạ lùng của Vĩ Kha theo tiếng gọi của cô. Anh không biết thật sự Vĩ Kha là ai, vì, cô cũng chẳng giải thích gì nhiều. Cô vỏn vẹn bảo với anh rằng, Adam - cái tên từng gây chấn động cả thế giới ma cà rồng, cái tên góp một phần rất lớn trong chuyện cả gia đình Mộc muốn tách khỏi nhóm đen - sẽ sớm đến nơi này, và, cô cần anh hỗ trợ Adam.

    Mộc ban đầu có phần do dự. Khoảng thời gian làm một ma cà rồng tự do với ham muốn tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình - phương thức hóa giải rất nhiều lời nguyền giới hạn loài người và ma cà rồng - khiến anh không còn mặn mà với chuyện thế thái nữa. Anh chỉ muốn sống cuộc đời trong yên bình để tìm kiếm. Nhưng, có một câu nói của Vĩ Kha khiến anh thay đổi quyết định. Câu nói ám ảnh Mộc mãi, đến tận bây giờ, thi thoảng, nó vẫn vang lên trong đầu Mộc.

    "Thật ra, chúng ta chẳng giúp được gì nhiều đâu, Mộc ạ! Chỉ là, anh ấy sẽ gặp vài trở ngại trên con đường giải phóng loài của chúng ta - loài của anh đấy - và nếu anh ấy thất bại, chúng ta sẽ bị thiêu sạch. Nên, tất cả tùy ở anh!"

    ° ° °

    Năm đầu tiên Adam xuất hiện ở Việt Nam, năm đầu tiên dân châu Âu lập đài tưởng niệm, nếu không có sự xuất hiện và can ngăn của Mộc, có lẽ, Adam đã ra tay giết người. Một người đàn ông trong nhóm những người kỳ thị dân châu Âu đã tóm lấy một đứa trẻ, lôi tuột nó vào sát vách rừng và bắt đầu tra tấn nó. Ông ta thậm chí dùng cán dao bạc xẻ từng đường trên chân nó. Adam chứng kiến và không kiềm chế nổi cơn giận của mình.

    Mộc đã nhanh tay hơn, khiến gã đàn ông con người và đứa trẻ ngủ thiếp đi, đưa gã đàn ông nọ rời đi, thoát khỏi sức mạnh đang cuộn lên trong bàn tay Adam. Mộc trở lại, khi Adam cố dùng tay không lôi cán dao bạc ra khỏi chân đứa trẻ. Hành động ấy của Adam khiến chính anh cũng bị thương. Có lẽ, không nhiều ma cà rồng có thể chạm vào bạc mà không hề hấn gì. Và, Mộc đã dùng quyền năng của mình để chữa lành cho cả đứa trẻ và Adam.

    Mộc, một con ma châu Á, rõ ràng hơn là một con ma Việt Nam trong hình hài người Việt đã giúp Adam rất nhiều trong chuyện hòa nhập cuộc sống nơi này. Đó là một phần khiến Adam mở lòng hơn với Mộc và xem Mộc như một người bạn tâm giao..

    Rosie sút sít khóc. Cô không thể tưởng, đằng sau vẻ tươi cười dễ thương kia, lại là cả một câu chuyện đau đớn. Lần đầu gặp, Rosie thấy Mộc lạ, rất lạ, nhưng cô không biết tại sao mình lại cảm thấy thế ở anh. Giờ thì Rosie đã hiểu. Anh có vờ như dửng dưng, anh có vờ như bình thản, thì sâu thẳm trong anh, tình yêu thương quá lớn, nó bao trùm cho tất cả những người quanh anh. Thảo nào, tay anh lạnh mà hoàn toàn không đáng sợ.

    "Rosie này!" Mộc nói. "Cả Joey nữa! Tôi cần nói thật với hai bạn một chuyện."

    Cả hai cô gái đều nghiêm chỉnh ngồi thẳng thớm lại, tập trung nghe những gì Mộc nói, vì, với thái độ này, hẳn nhiên sự vụ không bình thường.

    "Jen là một mối đe dọa với Adam!"

    "Hả? Cái gì?" Rosie và Joey đồng loạt lên tiếng, với cái miệng há to và cặp mắt mở tròn.

    "Jen không hẳn là một con người.."

    "Ý anh là.." Joey run giọng. "Jen là ma cà rồng sao?"

    "Không!" Mộc lắc đầu. "Tôi chưa dám chắc, nhưng.. nói sao nhỉ, không phải là ma cà rồng, cũng không còn là con người. Người bạn tên Jen của hai bạn đang đứng ở ngưỡng giữa của một sự chuyển hóa đặc biệt."

    Jennifer rùng mình. Cô hiểu, hiểu rất rõ những gì Mộc vừa nói. Joey và Rosie thì không. Nhưng, không kịp thắc mắc, Joey nói như gào.

    "Đi giúp Adam ngay!"

    "Không thể!" Mộc thở dài. "Đôi khi, chúng ta không thể chống lại sự sắp đặt của định mệnh! Adam buộc phải vững vàng hơn thôi!"

    "Không được!" Joey đứng phắt dậy. "Đó là một cái bẫy. Jen đã giăng sẵn rồi!"

    "Ý em là sao, Joey?" Jennifer hỏi nhanh, thậm chí không để ý đến việc tự mình đã thay đổi cách xưng hô.

    "Là Jen! Jen đã chủ động đến tìm em, nói về Adam và bảo em với Rosie tiếp cận Adam cho bằng được!"
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  8. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Tòa thánh Vatican

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đám đông ma cà rồng thuộc nhóm hậu duệ trắng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì Lucy, Jack và những ma cà rồng trắng tiền bối đã đưa toàn bộ tập thể ma cà rồng nhóm trắng đến trước Tòa thánh Vatican. Vòng tròn quyền năng dịch chuyển đám đông được tạo ra từ Lucy cùng các tiền bối nhóm trắng tan ngay lập tức khi cả nhóm đáp xuống mặt đất.

    "Vào trong đi!" Lucy nói, rất sốt ruột.

    "Bà điên à?" Một chiến binh nhóm trắng sấn đến trước mặt Lucy. "Vào trong ấy là tự nguyện cởi bỏ quyền năng đấy!"

    "Ta biết!" Lucy lạnh lùng. "Nhưng như thế có nghĩa nhóm của Samuel cũng không còn quyền năng!"

    "Ai có thể biết được?" Chiến binh trắng hừ mũi. "Có lẽ, đấy lại là âm mưu của gia đình bà. Bà có thể quên, nhưng chúng tôi thì không bao giờ quên bà là vợ hắn!"

    "Không được hỗn xược!" Jack bước đến, trừng mắt, rồi nhẹ nhàng quay sang Lucy. "Như vậy là rất mạo hiểm, Lucy à! Chúng ta ít quân hơn, cho dù cả hai bên có mất hết quyền năng khi vào trong tòa thánh, đấu như con người, chúng ta cũng không thể thắng!"

    Lucy nhìn Jack với một cái nhìn lạ lùng rồi nhoẻn miệng cười, giơ cánh tay gầy guộc và trắng hếu vì vốn bị giam hãm quá lâu nắm lấy cánh tay Jack già nua nhưng rất cứng cáp.

    "Jack, anh tin em chứ?" Lucy hỏi, cực kỳ tình cảm. "Nếu có, hãy dẫn con cháu anh vào trong. Em sẽ ở đây cản đường!"

    "Em điên à?" Jack nói trong hoảng hốt. "Em biết là Sam.."

    "Em biết, Jack ạ!" Lucy cười cay đắng. "Em biết rằng hắn chẳng tha cho ai đâu, kể cả em. Nhưng, em biết mình đang làm gì mà!"

    Jack đứng lặng im nhìn Lucy, nhìn xoáy sâu vào mắt bà. Không phải để tự trả lời cho câu hỏi có nên tin hay không tin, mà là để tìm thấy Lucy của gần ngàn năm trước.

    Thế lực của Samuel mỗi ngày một tăng cao, nhất là khi hắn được hội đồng trừng phạt ủng hộ. Vốn, hội đồng trừng phạt trung lập với toàn thể ma cà rồng, không bao giờ có chuyện thiên vị phía nào. Chỉ là, vốn nhân từ nên nhóm trắng sẽ tạo ra những sai lầm, ví như tha cho những kẻ người sói lang bạt, ví như không giết hại những đứa trẻ bất tử.. và Samuel thay hội đồng làm cái việc họ phải làm - trừng phạt. Tất cả những hành vi của Samuel đều quy về giữ vững lời nguyền ngàn năm, nhưng thực chất chỉ là sự trừng phạt, sự giết chóc nhằm phô trương thanh thế. Chẳng qua, Samuel quá tài, quá giỏi, quá khôn ngoan.. đến độ, hội đồng trừng phạt chưa từng tìm thấy một sai phạm nào của nhóm hắn.

    Lucy đứng lặng nhìn về phía thành phố dưới tầm mắt cô. Jack cũng lặng thinh từ phía sau nhìn lại.

    "Lucy! Xin em.."

    "Chỉ mình em có thể thôi, Jack ạ!" Lucy nghiêng đầu nhìn lại. "Nếu hắn không nhân từ, thì, em đã bị hắn chuyển đổi từ rất lâu rồi. Hoặc giả, nếu em chống cự đến cùng, hắn đã có thể giết em!"

    "Không! Anh không thể để mất em!" Jack nói, đầy đau khổ.

    "Buồn cười thật!" Lucy thở hắt ra. "Chuyển đổi em, anh không muốn. Để người khác chuyển đổi em, anh cũng không muốn. Anh nghĩ anh sẽ có em bằng cách nào với những thứ anh không muốn ấy?"

    Jack đứng lặng thinh, không thể trả lời. Ông không thể tin rằng, với ngoại hình của một lão già sắp 60 lại có thể khiến trái tim của một cô gái con người vừa đến ngưỡng 30 say đắm. Ông càng không thể tin rằng, sau khi âm thầm quan sát, theo dõi, biết sự thật ông là một ma cà rồng, cô vẫn yêu ông. Mối tình ngang trái ấy kéo dài không được bao lâu thì ông bị lệnh trừng phạt vì đã để lộ bí mật sinh tồn của ma cà rồng. Nhưng Lucy đã có thể ngăn cản được sự trừng phạt ấy từ phía hội đồng, bằng cách tự nguyện chuyển đổi và nguyện cống hiến quyền năng của mình cho lẽ phải. Nhưng, Jack vẫn mãi chần chừ. Ông không muốn cô phải sống cuộc đời bất tử, trải qua cảm giác đau đớn khi chứng kiến người thân của mình lần lượt chết. Ông không thể vô lý với cô.

    Samuel và Jack trở thành đối đầu nhau ngay từ lần đầu Samuel giáp mặt Lucy. Vẻ quyền quý của một phụ nữ quý tộc đã khiến một gã ma cà rồng không có trái tim yêu thương điên cuồng và bằng mọi cách phải chiếm đoạt. Có vẻ như, chỉ một mình Lucy là nhận được đặc ân từ Samuel - hắn để cô tự chọn lựa tất cả, tự quyết định mọi sự, không bao giờ thúc ép, dọa nạt.

    Việc Samuel ra sức thị uy, phô trương thanh thế hoàn toàn không liên quan đến Lucy, nghĩa là hoàn toàn không phải để "dằn mặt" Jack, đấy là bài toán mở rộng phạm vi ảnh hưởng của hắn mà thôi. Nên, khi Lucy tìm hắn để đồng ý cho hắn chuyển đổi, cũng như chấp nhận lời cầu hôn của hắn dành cho cô, Samuel đã liên tục hỏi cô, có phải cô chỉ vì chuyện hắn đang làm với nhóm ma cà rồng trắng không? Nếu phải thì đừng.

    Chính vì Lucy khẳng định không phải, nên, sau khi chuyển đổi, sau khi kết hôn, Samuel gạt đi toàn bộ những khuyên nhủ của Lucy. Việc của cô là ở nhà, sanh con cho hắn.

    Jack đã gặp Lucy ngày cô mang thai đứa con gái của mình. Đau đớn. Khủng hoảng. Jack biết, trong bụng Lucy là một đứa trẻ bất tử. Và, để bưng bít chuyện này với hội đồng, Samuel đã chuẩn bị sẵn sàng một nơi trú ngụ cho Lucy đủ kín kẽ để không ai có thể tìm thấy thông tin về cô cũng như đứa trẻ. Đến tận lúc này, với Lucy, đứa con là trên hết, nên, ngay cả khi đối diện với Jack, cô cũng chỉ lặng im, chào và đi, căn dặn Jack đừng tìm mình.

    Cái nhìn cuối cùng của Lucy đã đeo bám Jack, giày vò ông suốt chừng ấy năm ròng rã với câu hỏi, có phải, nếu ông đừng chần chừ, mọi thứ sẽ khác hay không? Cái nhìn cuối cùng ấy là một sự van nài. Cô biết, Samuel đã phá một lời nguyền trong giới ma cà rồng - một lời nguyền liệt vào hàng kinh khủng nhất - nhưng cô không thể chối bỏ thiên chức của mình. Và, ngoài van xin Jack cho con cô một cơ hội sống, cô không còn gì hơn để nói.

    "Anh cần nơi chữa thương cho họ, Jack ạ!" Lucy nói, kéo Jack về thực tại với những tiếng rên vì đau đớn được kìm lại từ những ma cà rồng trẻ tuổi sau lưng ông. "Không còn nơi nào khác cả! Nếu có, ắt em sẽ không đưa anh và gia đình anh đến đây!"

    Những ma cà rồng trắng hậu duệ đã nghe toàn bộ câu chuyện. Họ không còn bận tâm đến mối bận tâm vừa có trong họ trước đấy chỉ vài giây, rằng, có thật đây là cái bẫy hay không? Lucy nói đúng, quyền năng trắng vô dụng trong Tòa thánh thì quyền năng đen cũng thế. Nếu chiến đấu như kiểu con người và đầy bản năng ấy, họ không thể chết, căn bản vì họ đã chết rồi. Nên, kiểu gì, đây cũng là nơi duy nhất để họ có thể cầm cự mà ổn định lại. Tất cả lặng im. Và, chỉ sau một cái gật đầu đầy đau khổ của Jack, tất cả ma cà rồng trắng ngay lập tức bước vào trong tòa nhà, khi mặt trời đã trườn hẳn về phía này, gần sát.

    "Hãy theo bọn anh vào trong!" Jack nói, như cầu khẩn.

    "Em còn có việc riêng ngoài này, Jack ạ!" Lucy cười buồn. "Anh vào đi! Em biết mình đang làm gì!"

    Jack đau đớn và tuyệt vọng thật sự. Ông biết, Lucy biết, khi Samuel và đội quân của hắn đến đây, thì, chẳng còn một cơ may nào cho Lucy cả. Chẳng còn một sự nhân nhượng mà nhốt cô trở lại trong chiếc chặn giấy nọ, với lời nhắn khi nào tình yêu của cô trọn vẹn dành cho Samuel, tự khắc cô có thể thoát ra. Hôm nay không. Lần này không. Hôm nay, chỉ có cái chết mà thôi!

    "Nghe em này, Jack!" Lucy nói rất nhanh, khi đôi tai cực thính của bà nghe rõ ràng âm thanh của gió đang phật lại. "Gia đình quan trọng hơn. Anh phải sống để bảo vệ họ!"

    Jack cay đắng gật đầu. Đời ông, trải qua quá nhiều thế kỷ, dấn vào quá nhiều những cuộc chiến, nhưng rốt cuộc, ông chưa từng một lần nào có thể bảo vệ người phụ nữ ông yêu. Hôm nay cũng vậy. Nhưng, Jack biết, ngoài làm theo lời Lucy, ông không còn lựa chọn nào khác cả. Nếu ở lại, ông sẽ chết. Ông không sợ chết. Nhưng, ông không thể không sợ cho sự suy vong của gia đình trắng mà chính tay ông đã gây dựng. Anh xin lỗi, Lucy!

    Lucy chỉ nhìn theo đến khi Jack đóng cánh cửa gỗ to bản của Tòa thánh lại, ngay lập tức, bà quay đầu nhìn về hướng mặt trời đang đỏ lự trồi lên. Từ phía ấy, những bóng đen quen thuộc xuất hiện.

    "Em vẫn luôn khôn ngoan, em yêu ạ!" Samuel cười vang ngay khi đứng trước mặt Lucy. "Tòa thánh. Chà chà.. còn lựa chọn nào tốt hơn thế được chứ nhỉ?"

    "Sam! Có thể một lần vì tôi và Jenni.."

    "Câm miệng!" Samuel rú lên. "Bà và đứa con bất trị ấy, cả hai đã luôn chống lại tôi. Tại sao chứ? Tại sao bà lại chọn phe bọn chúng?"

    "Tôi không chọn phe nào cả, Sam ạ!" Lucy bình thản tiến đến vài bước. "Tôi đứng về lẽ phải, như lời tuyên thệ của tôi ngày để ông chuyển đổi trước hội đồng."

    "Lẽ phải? Ồ! Bà còn biết nói về lẽ phải cơ đấy!" Samuel cười lạt. "Lẽ phải là bảo vệ thằng con lai đấy à?"

    Biết không thể đàm phán, Lucy khẽ thoái lui một bước, nắm chặt nắm tay. Rõ ràng, bà đã thủ thế. Samuel không tránh khỏi cảm giác đau lòng khi chứng kiến thêm một lần nữa, cảnh người vợ của mình quyết chống lại mình.

    "Lucy, đừng bắt anh phải giết em!" Samuel nói, thật lòng.

    "Anh có thể không làm thế, Sam ạ!" Lucy cũng thật lòng nói với Samuel.

    Nhưng, rõ ràng, Lucy chỉ mong chồng mình sẽ bỏ đi cái suy nghĩ tấn công thẳng vào Tòa thánh, chứ bà không hề có ý định thay đổi quyết định của bản thân. Điều này khiến cơn giận trong Samuel phừng lên dữ dội.

    Đúng lúc này, Thoát Nguyên có vẻ không còn mấy kiên nhẫn nữa. Mụ vốn là kẻ bất trị dưới trướng của Samuel. Mụ có những đặc quyền kinh ngạc vì chưa từng bị trách phạt dẫu có sai lầm. Mụ biết, mất mụ, Samuel mất đi một phần sức mạnh, nên hắn không bao giờ dám làm gì mụ. Nên, hôm nay cũng vậy, chẳng cần hỏi xin ý kiến của thủ lĩnh, Thoát Nguyên tung đòn thẳng về phía cánh cửa Tòa thánh vẫn uy nghiêm đứng đó, sau cơn chấn động dữ tợn nuốt chửng cả châu Âu.

    "Đồ ngu!" Samuel gào lên.

    Mọi thứ đã quá muộn. Đòn của Thoát Nguyên đã dộng thẳng đến cánh cửa gỗ. Ngay lập tức, một tiếng ầm kinh hoàng phát ra. Thoát Nguyên bị đánh bật hẳn về phía sau, bay bổng lên không trung với một lực đẩy rất mạnh, rồi rơi hẳn xuống đất tự do. Mụ đáp mình xuống bằng lưng, chứ không phải bằng chân như mọi khi. Thoát Nguyên thật sự choáng váng.

    Lucy trừng trừng quan sát mọi việc. Bà thở ra có phần nhẹ nhõm. Thế là lựa chọn của bà đã có lời đáp, đấy là một lựa chọn hoàn toàn đúng. Bọn chúng không thể tấn công vào Tòa thánh bằng quyền năng. Mong sao nhóm trắng sẽ cầm cự được.

    "Tránh ra!" Samuel hét thẳng vào mặt Lucy.

    Lucy vẫn đứng như trời trồng, chưa có ý định động thủ. Samuel gầm lên như con thú dữ trúng đạn. Hắn điên cuồng bật mạnh, lao thẳng đến Lucy và đọc rõ ràng lời nguyền giết chóc của mình. Lucy cười cay đắng. Ngày này đã đến rồi sao, Sam? Vậy thì, em sẽ đón nhận.

    Dồn hết sức lực của mình - của một ma cà rồng chiến binh lão luyện bị giam hãm quá lâu, Lucy ngẩng mặt lên, nhìn về phía bóng đen của chồng bà đang chụp thẳng xuống. Phía trên ấy, mặt trời đã bắt đầu rõ ràng. Lucy hít sâu và chậm rãi bung hai tay lên cao.

    Phía trên ấy, Samuel trợn trừng mắt, há to miệng. Không thể nào! Không thể nào! Lucy hoàn toàn không phản đòn. Ngược lại, bà dùng toàn bộ sức lực để hút đòn của Samuel giáng vào mình - một cách tối ưu để thâu tóm quyền năng của kẻ thù. Cho dù, hậu quả đương nhiên đã thấy trước - Lucy không thể giữ mạng - nhưng, rõ ràng, bà chấp nhận chết để phá giải một phần lớn sức lực của Samuel. Samuel không kịp thâu đòn. Gã bị lực hút của Lucy hút mạnh, rơi xuống.

    Và, ngay khi hai bàn tay cong ngón chộp thẳng vào cái cổ trắng ngần của Lucy theo lực hút không thể cưỡng lại, Samuel càng đau đớn hơn khi nhìn thấy nụ cười đầy mãn nguyện của Lucy, cùng lời trăng trối cuối cùng.

    "Em đã từng yêu anh, Sam ạ! Không phải chỉ là toan tính đâu!"..
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  9. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Đoạn cuối đường vòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jennifer rú lên một tiếng kinh hoàng rồi gục xuống. Nỗi đau thể xác đến quá nhanh, quá bất ngờ và không thể giải thích. Jennifer hoảng hốt nhận ra cảm xúc của mình. Trên hai gối quỳ mọp giữa đất đang tứa máu, Jennifer ngẩng cổ, gào tên mẹ cô.

    Mộc, Joey Lương và Rosie Hà hốt hoảng trước hành động của Jennifer, nhưng không thể tiếp cận vì Jennifer đang cố kết nối đầu óc với Lucy. Càng vậy, Jennifer càng đau đớn - đau đúng nỗi đau của mẹ cô. Jennifer gần như gập cong người vì không thể chịu nổi nỗi đau ấy, nhưng cô cương quyết không chịu thoát ra.

    Giữa cơn đau, Lucy nhìn thấy, rõ ràng, gương mặt thân quen của người đàn ông đã gắn với cả tuổi thơ cô. Gương mặt có đôi phần hốt hoảng, nhưng cay đắng và hận thù nhiều hơn, trừng trừng nhìn thẳng vào mắt cô với đôi tay vẫn bấu tới. Jennifer nghe cổ họng mình bị bóp nghẹt, toàn thân cứng đờ, đau buốt. Cảm giác những sợi khói đen tuồn vào từng thớ thịt cấu xé khiến Jennifer chỉ biết giãy giụa và ú ớ kêu gào.

    Phía bên kia đoạn đường vòng - nơi có rất nhiều nắng - Adam và Jen cũng đã xuất hiện. Adam đi rất vội, thi thoảng quay sang xem thử Jen có thể theo kịp không. Đôi khi, Adam muốn bỏ qua lời nhắc nhở của Vĩ Kha về đoạn đường này. Anh muốn tự mình đưa Jen di chuyển theo cùng thật nhanh. Nhưng, lý trí của Adam nhắc nhở anh, rất rõ ràng, rằng anh cần phải nghe theo lời Vĩ Kha. Nhất định, ở cuối đoạn đường, có những thứ đợi sẵn anh cực kỳ có ý nghĩa, và, anh phải đi trên đôi chân của mình thì thứ ấy mới xuất hiện. Adam không thể làm lỡ việc, đành để Jen tự theo anh vậy.

    Ngay ở cuối đoạn đường vòng, Adam nhìn thấy hình ảnh của Jennifer đang gục xuống, quằn quại. Anh khựng lại, sững sờ nhìn. Adam nhắm mắt, hít sâu và cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn vì anh cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Tất cả những gì Jennifer thấy, Adam cũng thấy. Tệ hại hơn, Adam biết, mẹ của Jennifer đã quyết tử để bảo vệ bí mật về nơi ở của anh. Adam thấy trong lòng mình xoắn lên những xúc cảm không thể gọi tên. Lâu lắm rồi, anh phải tự vấn lại về sự thấu hiểu ý nghĩa của yêu thương, của hy sinh..

    Adam vội vàng đi lại phía Jennifer. Jen vội vàng chụp tay Adam lại.

    "Đừng, anh!"

    "Nhưng Jenni đang.."

    "Cô ấy sẽ ổn thôi! Anh biết rõ mà!" Jen nói, rất vội vã. "Chúng ta không thể chậm trễ, Adam à!"

    "Anh phải.." Adam khổ sở nhìn về phía Jennifer vẫn đang gục rạp trên đất.

    "Càng vậy, sẽ càng nhiều người chết thôi!" Jen cương quyết giữ Adam.

    Adam khựng lại nhìn Jen. Có gì đấy không ổn. Việc đến giúp Jennifer không thể mất quá nhiều thời gian. Anh nghĩ, nếu anh kéo Jennifer ra khỏi suy nghĩ ấy, cô sẽ bớt đau đớn. Nhưng, có lẽ Jen nói đúng. Có thể, đấy chỉ là một cái bẫy. Có thể, tất cả những gì Adam đang nhìn thấy chỉ là ảo giác và anh cần phải tỉnh táo để nhận ra. Nếu anh đến, nếu sa vào một cái bẫy kéo dài thời gian, có lẽ, thật sẽ có thêm nhiều người nữa chết vì anh.

    Rồi, thêm một giây nữa, Adam càng sững sờ hơn. Sau lưng Jen, một căn nhà sàn gỗ xuất hiện, rõ ràng và rất thật. Phía trước cửa căn nhà sàn, hình bốn con mắt sói lạnh lùng chồng lên nhau nhìn ra. Adam thấy cứng người. Anh tự hỏi, bên nào mới là ảo giác? Có thể nào, cuộc sống này lại có những phép thuật thế này? Vốn hiểu biết của anh kém cỏi, hay tất cả chỉ là sự lừa bịp bằng quyền năng che mắt đơn giản mà chính anh cũng có?

    "Anh thấy chứ, Adam?" Jen hỏi nhanh, chỉ hơi liếc sang Adam, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào căn nhà sàn gỗ.

    Adam khe khẽ gật đầu. Jen cũng thấy. Điều ấy có nghĩa rằng những gì Adam thấy không phải là ảo giác. Dễ hiểu thôi, khi mà Vĩ Kha để Adam dẫn theo một con người, vì nếu một ma cà rồng thể hiện quyền năng của mình với một con người, thì ma cà rồng không bị ảnh hưởng bởi quyền năng ấy và ngược lại. Không thể có ma cà rồng nào thừa mạnh để vừa che mắt Adam bằng ảo giác mà cũng tạo đúng ảo giác như thế với một con người đứng cạnh anh. Đây là điều khá vô lý với giới ma cà rồng. Nhưng có lẽ, các vị tiền bối chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một con người sẽ kết bạn với một ma cà rồng để viết nên những quyền năng có tác dụng với cả hai phía.

    Sau một hồi bất động, Adam như người bị mất hồn, anh lững thững đi lại phía căn nhà sàn một cách chậm rãi và hoàn toàn không nghi hoặc. Mình phải vào trong. Adam chắc chắn thế. Anh hoàn toàn quên mất cảnh tượng đau đớn của cô bạn thân phía bên kia.

    Mộc ra sức chữa vết thương đang trở thành thật trên cơ thể Jennifer. Ban đầu, chỉ là cảm giác của Jennifer khi cố đọc cảm giác của mẹ cô. Nhưng có vẻ, cô đã dấn quá sâu vào suy nghĩ của bà, đến độ, trên cổ cô bắt đầu xuất hiện những vết bầm rõ ràng in hình ngón tay. Jennifer giãy giụa trong tuyệt vọng. Phải kéo cô về thực tại! Phải ngăn cô cố tiếp cận sâu hơn suy nghĩ với bà Lucy! Bà ấy đã không còn đủ khả năng để nói gì với cô nữa rồi. Có vẻ, ở đâu đấy, Lucy đang giãy chết.

    Mộc cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của những ngón tay vô hình đang bấu chặt vào cổ Jennifer. Một sức mạnh mà có tu tập thêm nghìn năm nữa, chắc chắn, Mộc cũng không thể là đối thủ. Nên, anh phải dồn hết sức của mình, một mặt chữa vết thương nơi cổ Jennifer, mặt khác, anh phải đánh thức cô dậy. Đấy là cách duy nhất để giữ sự sống cho cô. Sự cố gắng bào mòn sức của Mộc quá nhanh, đến độ, khi Mộc nhận ra, từng bước chân Adam tiến gần sát đến ngôi nhà sàn hơn là khi nắng trườn về phía nhóm của Mộc nhanh hơn. Mộc kiệt sức. Jennifer gục ngã.

    Joey và Rosie kinh hãi đứng nhìn Mộc sắp sửa đến giới hạn bất lực. Cả hai nhìn qua và bàng hoàng cố gọi Adam trong vô vọng khi mà Jen vẫn cương quyết đẩy Adam vào bên trong ngôi nhà. Adam không nghe thấy! Hoàn toàn không! Cảm giác như thần thức của Adam không còn ở bên trong anh nữa! Có vẻ như, anh đã bị thôi miên bởi một sức mạnh nào đấy mà hai cô hoàn toàn không hề biết, không thể nhìn thấy.

    Ngoài này, khi ánh nắng chồm đến, không còn cách nào khác, Rosie vội vàng ôm lấy Mộc và Joey cũng ngay lập tức dùng thân mình che chở cho Jennifer. Hai đuốc lửa bừng lên dữ dội từ phía bên dưới. Chua chát thật khi hai cô gái bé nhỏ da vàng không đủ sức để che kín cho Mộc và Jennifer. Những phần cơ thể thòi ra của Jennifer và Mộc bắt nắng và bắt đầu bốc cháy. Bốn cơ thể oằn lên trong đau đớn. Adam đã vào hẳn bên trong ngôi nhà.
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
  10. Quân Nguyễn 091294

    Bài viết:
    161
    Nhà sàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jen đẩy Adam nhanh vào trong, không quên quay lại nhìn bốn người bạn của mình đang bốc cháy dữ dội ngoài kia với một vẻ lạnh lùng ghê sợ. Rồi, nhanh rất nhanh, Jen cũng theo Adam vào.

    Adam vẫn vô thức bước vào phía trong nhà sàn gỗ. Bên trong, không khí đặc quánh và tanh tưởi chừng như càng đặc hơn với bốn đốm sáng đỏ lòe của hai cặp mắt sói chồng lên nhau.

    "Châu Âu! Tòa thánh Vatican! Chỉ nơi ấy con mới biết con thật sự là ai, con trai!" Giọng nói có vẻ khá quen thuộc vang vọng khắp gian phòng.

    Adam hơi loạng choạng sau khi nghe dứt lời nhắn nhủ từ một nhân vật vô hình nào đấy. Chầm chậm, trong đầu anh, trước mắt anh, những hình ảnh rất mơ hồ về những dấu hiệu dẫn đường lại hiện ra. Những hồi ức đau thương cần có lời giải lại gào rống thảm thiết. Trong vô thức, Adam chịu đựng một cơn đau lạ lùng như kiểu thúc giục anh.

    Adam sực tỉnh, nhìn chằm chằm vào bóng tối dày đặc trước mắt, nhìn thẳng về phía bốn đốm đỏ vẫn nhìn ra phía anh.

    "Mình phải đi, Jen ạ!" Adam nói nhanh khi quay qua nhìn Jen.

    Jen cười, vẻ rất bí hiểm nhưng tỏ ra bình thản lại ngay. Jen xích lại gần Adam, siết chặt bàn tay ấm nóng của Adam như truyền thêm động lực khi có người sẵn sàng sát cánh cùng anh trên tất cả mọi con đường. Rồi, Jen là người chủ động kéo Adam về phía cánh cửa đã dẫn hai người vào.

    "Dừng lại, Adam!" Giọng Vĩ Kha rền lên, vẫn với âm trầm nhưng lần này rất tha thiết. "Hãy thức dậy! Hãy lắng nghe trái tim mình! Adam! Bạn bè đang cần anh!"

    Như người bừng tỉnh khỏi cơn mộng du. Adam lắc mạnh đầu để tỉnh táo hơn, rồi, ngay lập tức, Adam lao ra khỏi cánh cửa khép hờ đợi anh. Jen hốt hoảng lao theo, gọi tên Adam í ới, nhưng lúc này, Adam không thể nghe. Anh nhớ Jennifer. Anh nhớ đến hình ảnh ban nãy đã thấy, cảnh tượng cô bạn thân của anh đang đau đớn chờ chết. Không, Jenni ơi! Anh xin lỗi!

    Adam lao vội ra ngoài, tìm kiếm nhóm của Jennifer nhưng hoàn toàn không tìm thấy gì, kể cả đám tro bụi cũng không còn. Jen khựng lại sau cái khựng của Adam, dáo dác nhìn quanh và cũng không tránh khỏi bàng hoàng bởi sự trống trơn trải dài trước mắt cả hai. Đảo mắt thêm lượt nữa, Jen tiến sát lại Adam, kề miệng vào tai anh, thì thầm.

    "Chúng ta phải trở về châu Âu ngay, Adam ạ!" Jen nói, như rót. "Anh biết điều ấy là rất cần thiết lúc này, đúng không?"

    Adam chần chừ, vì anh biết có gì đó rất bất ổn. Anh thật không hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra. Cái gì mới là ảo giác đây? Liệu Jen đã thấy những gì? Nếu Jen có thấy Jennifer, thì nghĩa là đấy đúng là sự thật, như ngôi nhà sàn gỗ kia có thật vậy.

    "Em có thấy không, Jen?"

    "Thấy gì?" Jen ngơ ngác hỏi.

    "Khi nãy, ở đây, Jen.."

    "Anh sao vậy?" Jen bước đến đối diện Adam, lo lắng. "Anh đã thấy à? Bằng suy nghĩ à? Họ gặp chuyện gì sao?"

    Adam nhìn thẳng vào mắt Jen rồi thở hắt ra nhẹ nhõm. Jen không thấy. Nghĩa là, đấy chỉ là ảo giác. Nghĩa là, có kẻ nào đó đang muốn Adam bị chậm lại ở đoạn này bằng cách tạo ảo giác về sự nguy hiểm của nhóm bạn Adam. Vậy, có nghĩa rằng anh thật sự phải nhanh chóng trở về châu Âu ngay. Vĩ Kha à, bạn đang ở đâu chứ? Adam hoang mang tự hỏi. Nếu có Vĩ Kha ở đây, với những lời chỉ dẫn không bao giờ sai của cô, có lẽ anh không phải khổ sở như lúc này.

    Có lẽ, nhóm Jennifer chưa đến nơi. Có lẽ, ánh sáng ban ngày đã cản đường họ. Adam tự trấn an. Anh nhắm mắt, cố tập trung tìm kiếm Vĩ Kha. Vô vọng. Khi cô ấy không muốn giao tiếp, thì có lẽ cả Jack hay Samuel cũng không thể tìm. Adam đành để lại lời nhắn nhủ đến Vĩ Kha, hy vọng cô còn có thể kịp nghe thấy trước khi nó tan biến đi. Anh nhờ Vĩ Kha nhắn với nhóm Jennifer, anh buộc phải về châu Âu ngay và hãy ở lại đợi anh vì điều ấy là cần thiết cho sự an nguy của Rosie và Joey.

    Khi Adam mở mắt ra, Jen có vẻ đã sốt ruột lắm, cứ quanh quất nhìn. Adam mỉm cười với chính mình. Anh tiến lại, vòng tay ngang eo Jen, siết mạnh.

    "Anh ở đây! Anh sẽ không để bất kỳ ai làm hại em đâu!"

    Jen bối rối, khẽ khàng quay sang nhìn Adam khiến môi Jen lướt nhanh qua môi Adam, rồi, ngay lập tức, Jen bẽn lẽn cúi đầu. Vòng tay Adam siết Jen chặt hơn nữa. Adam không dưng nghe một sự thèm khát lạ thường trỗi lên trong mình. Anh thèm được ôm Jen - ôm đúng nghĩa - thèm được hôn lên đôi môi mỏng hay mím chặt ấy nụ hôn nồng nàn của tình yêu mà chỉ có thể thể hiện bằng đúng nụ hôn anh đang nghĩ. Nhưng, mọi sự đã rất gấp rồi, và, Adam hiểu, không có lấy vài phút để anh đạt được cái ham muốn riêng tư của mình.

    "Ôm chặt anh nhé! Sẽ nhanh lắm đấy!" Adam nói khi vòng tay anh thít thật chặt cơ thể Jen vào sát cơ thể anh. Cả hai phụt biến mất.
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...