Hậu Vương Quán
You just need to see what we need you see
Bài viết: 665 

Chương 33 - Phần 1
[HIDE-THANKS][BOOK]Sau đó, quả trứng cao hai mét ở ngay trước mặt Khinh Khinh chậm rãi thu nhỏ lại.
Dưới ánh sáng của đèn tường, vốn là cái bóng to lớn phủ lên người Minh Khinh Khinh nhưng theo thời gian dần dần thu nhỏ, biến thành lớn chừng lòng bàn tay sau đó tiếp tục nhỏ lại đến khi nhỏ giống như quả trứng gà. Cùng với cái bóng dần thu nhỏ, quả trứng to đùng ban đầu cũng biến thành một khối tròn nho nhỏ, rơi xuống bậc thang.
Minh Khinh Khinh cúi đầu nhìn xuống, xung quanh quả trứng nằm bên cạnh chân cô đang tỏa ra ánh sáng kim loại lấp lánh. Mặt trên trơn nhẵn, không có bất kì vân trứng phức tạp nào, cũng không có quá nhiều màu sắc hỗn loạn. Ở giữa hai màu xanh xám và vàng kim còn xen lẫn một loại màu sắc vô cùng tinh khiết. Thoạt nhìn rất đẹp, cũng rất kì lạ.
Quả trứng kia cũng không còn phát sáng nữa.
Nhưng bề mặt quá nhẵn bóng cùng đường cong xinh đẹp đến mức hoàn mỹ kia đã làm cho người ta có ảo giác dường như nó đang phát sáng.
Chỉ cần liếc mắt nhìn nó một lần, ngay lập tức cảm thấy nó giống như là một loại sinh vật hoàn mỹ tuyệt đối, mang vẻ đẹp kì dị và gần như lãng mạn.
Xung quanh vô cùng im ắng.
Đầu óc Minh Khinh Khinh choáng váng. Trong phút chốc cô nghi ngờ là mình đã vô tình đi vào xứ sở thần tiên của Alice. Hai mươi mấy năm trước cô sống một cuộc sống bình thường, vậy mà hơn một tháng này những chuyện kì lạ, không thể tưởng tượng được đều rơi xuống người cô.
Có một tiểu cương thi không rõ là loài sinh vật gì đột nhiên xuất hiện trong nhà cô, cô nuôi hắn và xem hắn như thú cưng. Chuyện này cũng không có gì, nhưng giờ phút này, sủng vật của cô, ở ngay trước mặt cô biến thành một quả trứng!
Quả trứng bên chân cô còn đang run nhè nhẹ, âm thanh ngượng ngùng nhỏ nhẹ vang lên trong không gian: "Khinh.."
Quả trứng biết nói tiếng người còn chưa đủ, nó thế mà còn nảy lên hai lần, nhảy đến bậc thang mà cô đang đứng. Không những vậy, nó còn tự nhiên như không mà hơi ngửa ra sau, tựa như.. tựa như đang ngẩng đầu nhìn cô.
Minh Khinh Khinh: "..."
Đây là sự thật sao? Nơi mà cô đang đứng thật sự còn là Trái đất à?
Cô thật sự không có biến thành vai chính trong một bộ truyện linh dị nào đó chứ?
Nhưng từ khi đồng ý chứa chấp thiếu niên phi nhân loại này, năng lực thừa nhận và tâm lí chịu đựng của Minh Khinh Khinh đã lên level rồi, thậm chí đã đạt đến trình độ không phải người thường có thể bì kịp. Hiện tại cho dù là nhìn thấy quỷ, cô cũng có thể mặt không đỏ tim không đập kêu Tiểu Phó tới thu phục.
Huống chi chỉ là một chàng trai có thể biến thành quả trứng. Hình như, cũng không có gì đáng để kinh ngạc nha.
Minh Khinh Khinh cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cô cúi người, duỗi ra hai ngón tay, nhặt quả trứng trên mặt đất lên, đặt vào lòng bàn tay trái.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo giống như vừa chạm vào khối băng.
Ước lượng một chút, có hơi nặng, một tay cô miễn cưỡng có thể cầm được.
Quanh thân trứng bóng loáng, cũng không có mắt có mũi giống như mấy bộ phim hoạt hình. Thật may là không có, nếu không Minh Khinh Khinh lại tưởng cô đã xuyên vào thế giới hoạt hình 2D.
Tiểu Phó sau khi biến thành một quả trứng, thì hắn vẫn có xúc giác. Mặc dù không có nhạy cảm như thiếu niên nhân loại nhân loại, nhưng mà Minh Khinh Khinh đem hắn đặt trong lòng bàn tay, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc chọc quả trứng, lại dùng tay kia sờ sờ thân trứng.
Kích thích tất cả các bộ phận nhạy cảm trên người hắn.
Tiểu Phó không dám nhúc nhích, hai mắt mở to, mặt cũng đỏ bừng..
Toàn bộ thân trứng của hắn căng cứng trong lòng bàn tay mềm mại của Minh Khinh Khinh.
Nếu không phải đang trong giai đoạn nhạy cảm, thời tiết bên ngoài lại lạnh như vậy. Không chừng bản thể của hắn cũng đã đổi thành màu đỏ luôn rồi.
Minh Khinh Khinh nâng quả trứng trong tay đi xuống lầu, tò mò hỏi: "Đây là năng lực mới của anh sao? Có thể biến thành một quả trứng?"
Tiểu Phó nói: "Đúng, là bản thể."
Tiểu Phó không biết phải diễn đạt thế nào, ở trong lòng bàn tay Minh Khinh Khinh lắp bắp nghẹn lời nửa ngày, mới nói: "Sinh vật ở hành tinh của tôi đều, đều là như vậy, sau khi trưởng thành sẽ phá xác, lúc này mới có thể biến thành hình dáng con người mà trước đó Khinh Khinh đã thấy."
Sau khi Tiểu Phó nhận biết mặt chữ nhiều hơn, hắn đã chỉ vào mấy chữ "F. Clafflin" rồi giới thiệu với Minh Khinh Khinh về nơi mà hắn đến. Nhưng mà những điều liên quan đến F. Clafflin thật sự rất nhiều. Tiểu Phó không biết nên giới thiệu như thế nào, muốn nói với cô về tàu đệm từ, về chú chim bồ câu, về vua cha của hắn. Nhưng khi lời ra khỏi miệng lại biến thành ngôn ngữ ngoài hành tinh mà Minh Khinh Khinh không thể hiểu.
Tiểu Phó đành từ bỏ.
Hiện tại hắn chỉ mới biết một số từ thông dụng của địa cầu, năng lực biểu đạt tương đương với học sinh cấp hai. Chỉ có thể đợi sau khi hắn thuần thục sử dụng ngôn ngữ địa cầu, hắn mới có thể không trở ngại mà nói với Minh Khinh Khinh về nơi hắn sinh ra.
Tuy nhiên, hắn cũng không biết hắn có thể sống đến ngày đó hay không.
Còn về tên thật của hắn, đó là một chuỗi kí tự ngoài hành tinh mà Minh Khinh Khinh không thể hiểu được. Cô chỉ nghe thấy chữ cái đầu tiên trong tên hắn phát âm gần giống chữ "..."
Vậy nên đã quyết định gọi hắn là Tiểu Phó.
Tiểu Phó thấy cô đặt tên cho mình vô cùng phù hợp với tên thật của hắn, hắn liền vui vẻ chấp nhận, cũng rất thích cái tên này.
Minh Khinh Khinh cẩn thận bưng lấy quả trứng trong lòng bàn tay, đi lên lầu ba, muốn đem Tiểu Phó đặt lên bàn đá cẩm thạch.
Động tác của cô cẩn thận từng li từng tí, cứ cầm trứng không dám thả xuống, sợ vô tình làm bể luôn bản thể của tiểu cương thi: "Có thể vỡ hay không nha?"
"Sẽ không." Tiểu Phó kiêu ngạo đáp: "Nó là một loại kim loại rất quí hiếm, trực tiếp ném xuống đất cũng không vấn đề gì."
Nói rồi hắn nhẹ nhàng lắc lư trong lòng bàn tay của Minh Khinh Khinh, ra hiệu Minh Khinh Khinh có thể thử ném hắn lên tường thử xem, vậy có thể chứng minh vỏ trứng hắn rất cứng cáp, sẽ không vỡ.
Nhưng Minh Khinh Khinh không có làm như vậy.
Cô vẫn cẩn thận bưng lấy hắn, sau đó lấy ra một cái hộp lót vải bông mềm mại, đặt hắn vào trong.
Tiểu Phó lặng lẽ cảm nhận sự mềm mại qua lớp vỏ kim loại.
Hắn xấu hổ lăn lăn trong hộp.
Nếu bản thể có thể mọc tay, hắn nhất định sẽ ôm lấy lỗ tai đã xấu hổ đến mức đỏ bừng của mình.
Minh Khinh Khinh chính là như vậy, cô là một cô gái vô cùng ôn nhu.
"Không muốn ném, hai cục u nhỏ phía trước này là như thế nào?" Minh Khinh Khinh hỏi, đầu ngón tay mềm mại chạm khẽ vào hai cục u nhỏ trên đỉnh trứng.
"Lúc nhỏ nghịch ngợm, té ngã." Tiểu Phó nói dối.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
_Thúy Ái_
[HIDE-THANKS][BOOK]Sau đó, quả trứng cao hai mét ở ngay trước mặt Khinh Khinh chậm rãi thu nhỏ lại.
Dưới ánh sáng của đèn tường, vốn là cái bóng to lớn phủ lên người Minh Khinh Khinh nhưng theo thời gian dần dần thu nhỏ, biến thành lớn chừng lòng bàn tay sau đó tiếp tục nhỏ lại đến khi nhỏ giống như quả trứng gà. Cùng với cái bóng dần thu nhỏ, quả trứng to đùng ban đầu cũng biến thành một khối tròn nho nhỏ, rơi xuống bậc thang.
Minh Khinh Khinh cúi đầu nhìn xuống, xung quanh quả trứng nằm bên cạnh chân cô đang tỏa ra ánh sáng kim loại lấp lánh. Mặt trên trơn nhẵn, không có bất kì vân trứng phức tạp nào, cũng không có quá nhiều màu sắc hỗn loạn. Ở giữa hai màu xanh xám và vàng kim còn xen lẫn một loại màu sắc vô cùng tinh khiết. Thoạt nhìn rất đẹp, cũng rất kì lạ.
Quả trứng kia cũng không còn phát sáng nữa.
Nhưng bề mặt quá nhẵn bóng cùng đường cong xinh đẹp đến mức hoàn mỹ kia đã làm cho người ta có ảo giác dường như nó đang phát sáng.
Chỉ cần liếc mắt nhìn nó một lần, ngay lập tức cảm thấy nó giống như là một loại sinh vật hoàn mỹ tuyệt đối, mang vẻ đẹp kì dị và gần như lãng mạn.
Xung quanh vô cùng im ắng.
Đầu óc Minh Khinh Khinh choáng váng. Trong phút chốc cô nghi ngờ là mình đã vô tình đi vào xứ sở thần tiên của Alice. Hai mươi mấy năm trước cô sống một cuộc sống bình thường, vậy mà hơn một tháng này những chuyện kì lạ, không thể tưởng tượng được đều rơi xuống người cô.
Có một tiểu cương thi không rõ là loài sinh vật gì đột nhiên xuất hiện trong nhà cô, cô nuôi hắn và xem hắn như thú cưng. Chuyện này cũng không có gì, nhưng giờ phút này, sủng vật của cô, ở ngay trước mặt cô biến thành một quả trứng!
Quả trứng bên chân cô còn đang run nhè nhẹ, âm thanh ngượng ngùng nhỏ nhẹ vang lên trong không gian: "Khinh.."
Quả trứng biết nói tiếng người còn chưa đủ, nó thế mà còn nảy lên hai lần, nhảy đến bậc thang mà cô đang đứng. Không những vậy, nó còn tự nhiên như không mà hơi ngửa ra sau, tựa như.. tựa như đang ngẩng đầu nhìn cô.
Minh Khinh Khinh: "..."
Đây là sự thật sao? Nơi mà cô đang đứng thật sự còn là Trái đất à?
Cô thật sự không có biến thành vai chính trong một bộ truyện linh dị nào đó chứ?
Nhưng từ khi đồng ý chứa chấp thiếu niên phi nhân loại này, năng lực thừa nhận và tâm lí chịu đựng của Minh Khinh Khinh đã lên level rồi, thậm chí đã đạt đến trình độ không phải người thường có thể bì kịp. Hiện tại cho dù là nhìn thấy quỷ, cô cũng có thể mặt không đỏ tim không đập kêu Tiểu Phó tới thu phục.
Huống chi chỉ là một chàng trai có thể biến thành quả trứng. Hình như, cũng không có gì đáng để kinh ngạc nha.
Minh Khinh Khinh cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cô cúi người, duỗi ra hai ngón tay, nhặt quả trứng trên mặt đất lên, đặt vào lòng bàn tay trái.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo giống như vừa chạm vào khối băng.
Ước lượng một chút, có hơi nặng, một tay cô miễn cưỡng có thể cầm được.
Quanh thân trứng bóng loáng, cũng không có mắt có mũi giống như mấy bộ phim hoạt hình. Thật may là không có, nếu không Minh Khinh Khinh lại tưởng cô đã xuyên vào thế giới hoạt hình 2D.
Tiểu Phó sau khi biến thành một quả trứng, thì hắn vẫn có xúc giác. Mặc dù không có nhạy cảm như thiếu niên nhân loại nhân loại, nhưng mà Minh Khinh Khinh đem hắn đặt trong lòng bàn tay, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc chọc quả trứng, lại dùng tay kia sờ sờ thân trứng.
Kích thích tất cả các bộ phận nhạy cảm trên người hắn.
Tiểu Phó không dám nhúc nhích, hai mắt mở to, mặt cũng đỏ bừng..
Toàn bộ thân trứng của hắn căng cứng trong lòng bàn tay mềm mại của Minh Khinh Khinh.
Nếu không phải đang trong giai đoạn nhạy cảm, thời tiết bên ngoài lại lạnh như vậy. Không chừng bản thể của hắn cũng đã đổi thành màu đỏ luôn rồi.
Minh Khinh Khinh nâng quả trứng trong tay đi xuống lầu, tò mò hỏi: "Đây là năng lực mới của anh sao? Có thể biến thành một quả trứng?"
Tiểu Phó nói: "Đúng, là bản thể."
Tiểu Phó không biết phải diễn đạt thế nào, ở trong lòng bàn tay Minh Khinh Khinh lắp bắp nghẹn lời nửa ngày, mới nói: "Sinh vật ở hành tinh của tôi đều, đều là như vậy, sau khi trưởng thành sẽ phá xác, lúc này mới có thể biến thành hình dáng con người mà trước đó Khinh Khinh đã thấy."
Sau khi Tiểu Phó nhận biết mặt chữ nhiều hơn, hắn đã chỉ vào mấy chữ "F. Clafflin" rồi giới thiệu với Minh Khinh Khinh về nơi mà hắn đến. Nhưng mà những điều liên quan đến F. Clafflin thật sự rất nhiều. Tiểu Phó không biết nên giới thiệu như thế nào, muốn nói với cô về tàu đệm từ, về chú chim bồ câu, về vua cha của hắn. Nhưng khi lời ra khỏi miệng lại biến thành ngôn ngữ ngoài hành tinh mà Minh Khinh Khinh không thể hiểu.
Tiểu Phó đành từ bỏ.
Hiện tại hắn chỉ mới biết một số từ thông dụng của địa cầu, năng lực biểu đạt tương đương với học sinh cấp hai. Chỉ có thể đợi sau khi hắn thuần thục sử dụng ngôn ngữ địa cầu, hắn mới có thể không trở ngại mà nói với Minh Khinh Khinh về nơi hắn sinh ra.
Tuy nhiên, hắn cũng không biết hắn có thể sống đến ngày đó hay không.
Còn về tên thật của hắn, đó là một chuỗi kí tự ngoài hành tinh mà Minh Khinh Khinh không thể hiểu được. Cô chỉ nghe thấy chữ cái đầu tiên trong tên hắn phát âm gần giống chữ "..."
Vậy nên đã quyết định gọi hắn là Tiểu Phó.
Tiểu Phó thấy cô đặt tên cho mình vô cùng phù hợp với tên thật của hắn, hắn liền vui vẻ chấp nhận, cũng rất thích cái tên này.
Minh Khinh Khinh cẩn thận bưng lấy quả trứng trong lòng bàn tay, đi lên lầu ba, muốn đem Tiểu Phó đặt lên bàn đá cẩm thạch.
Động tác của cô cẩn thận từng li từng tí, cứ cầm trứng không dám thả xuống, sợ vô tình làm bể luôn bản thể của tiểu cương thi: "Có thể vỡ hay không nha?"
"Sẽ không." Tiểu Phó kiêu ngạo đáp: "Nó là một loại kim loại rất quí hiếm, trực tiếp ném xuống đất cũng không vấn đề gì."
Nói rồi hắn nhẹ nhàng lắc lư trong lòng bàn tay của Minh Khinh Khinh, ra hiệu Minh Khinh Khinh có thể thử ném hắn lên tường thử xem, vậy có thể chứng minh vỏ trứng hắn rất cứng cáp, sẽ không vỡ.
Nhưng Minh Khinh Khinh không có làm như vậy.
Cô vẫn cẩn thận bưng lấy hắn, sau đó lấy ra một cái hộp lót vải bông mềm mại, đặt hắn vào trong.
Tiểu Phó lặng lẽ cảm nhận sự mềm mại qua lớp vỏ kim loại.
Hắn xấu hổ lăn lăn trong hộp.
Nếu bản thể có thể mọc tay, hắn nhất định sẽ ôm lấy lỗ tai đã xấu hổ đến mức đỏ bừng của mình.
Minh Khinh Khinh chính là như vậy, cô là một cô gái vô cùng ôn nhu.
"Không muốn ném, hai cục u nhỏ phía trước này là như thế nào?" Minh Khinh Khinh hỏi, đầu ngón tay mềm mại chạm khẽ vào hai cục u nhỏ trên đỉnh trứng.
"Lúc nhỏ nghịch ngợm, té ngã." Tiểu Phó nói dối.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
_Thúy Ái_
Chỉnh sửa cuối: