Bài viết: 2 

Chương 238: Về nhà thăm chồng
[HIDE-THANKS]Xà phòng vẫn còn ẩm ướt, rõ ràng đã bị người khác động vào.
"Không phải vẫn còn đấy sao, chỉ mượn dùng một chút thôi làm gì mà căng" Người vừa nói chuyện tên là Trần Tuyết, rất thích trưng diện. Cũng từ nông thôn đến, nhìn có vẻ là người chưa lấy chồng.
Khuôn mặt Vương Lệ tối sầm.
Lâm Thanh Hòa cười nói: "Mặc dù chỉ là ký túc xá, nhưng mọi người đều sẽ ở lại đây vài năm. Đã là người lớn hết rồi, tôi nghĩ có một số chuyện trong lòng ai cũng hiểu rõ"
"Mượn mà không xin phép chính là trộm!" Vương Lệ hừ lạnh nói.
"Cô nói thế là như thế nào, tôi làm gì mà cô nói tôi là trộm" Trần Tuyết không vui, nói: "Xà phòng của tôi hết nên mới mượn của cô một chút. Tất cả mọi người đều ở chung một ký túc xá, có cần nói nghiêm trọng vậy không?"
"Cô đã xin phép tôi sao? Hay là cô tự tiện lấy? Còn nói tôi không được nói thế với cô?" Vương Lệ cười lạnh.
"Chỉ mượn dùng chút thôi mà, không cần tức giận quá" Những người ở cùng ký túc xá nói.
"Vấn đề không phải là dùng chút xà phòng này. Xà phòng là vật dụng cá nhân, cũng giống như bàn chải đánh răng. Không có sự cho phép của người sở hữu thì không được phép dùng" Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt nói.
"Hai người các cô ở chung một chỗ, cô đương nhiên là sẽ nói giúp cho cô ta rồi" Trần Tuyết cắn răng, nói.
"Đừng đưa vấn đề đi quá xa. Bây giờ cô dùng đồ của Vương Lệ, chẳng lẽ không nói lời xin lỗi à? Còn phải đảm bảo về sau không tự tiện dùng đồ người khác nữa" Lâm Thanh Hòa nói.
Cô hoài nghi người lần trước trộm đồ của cô cũng chính là Trần Tuyết. Phiền toái nhất chính là gặp loại người này. Có thể thẳng thắn hỏi mượn dùng mà. Nếu đồng ý thì dùng ổn thôi, nếu không cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng dạng người này không hề xin phép người khác đã tự tiện lấy, thật là làm cho người ta khó chịu.
"Xin lỗi đi!" Vương Lệ liếc mắt về phía Trần Tuyết.
Trần Tuyết dĩ nhiên không vui, ủy ủy khuất khuất nói xin lỗi, giống như ai đang bạc đãi cô ta vậy.
Lâm Thanh Hòa và Vương Lệ thu dọn đồ đạc xong liền đi ăn cơm.
"Ở nông thôn rèn luyện nhiều năm mà vẫn còn điệu bộ, y như là ai cướp tiền của cô ta không bằng" Vương Lệ chửi bậy.
Lâm Thanh Hòa cười, nhưng có chút nghi hoặc, hỏi: "Nhìn cô ấy tuổi cũng không nhỏ, thế mà chưa kết hôn sao?"
"Cái gì còn chưa kết hôn, cũng không biết cô ta có ý gì, vậy mà nói mình chưa kết hôn" Vương Lệ nhỏ giọng, nói.
"Có ý gì?" Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc.
"Một người học chung khoa với tôi, cùng quê của cô ta quen biết cô ta đấy. Nói là chồng của cô ta là giám đốc xã, đẻ được một trai một gái rồi" Vương Linh nói.
"Đã có con rồi mà bộ dáng còn như thế kia ư?" Lâm Thanh Hòa cau mày, nói.
Vương Lệ nhìn xung quanh không có ai, đè âm thanh xuống thấp, nói: "Hôm qua ta còn thấy cô ta cùng một người con trai đi sát vào nhau nữa đấy"
Nghe được điều này, Lâm Thanh Hòa liền hiểu.
"Cô ta không muốn ai biết chuyện trước kia của cô ta, muốn bắt đầu lại từ đầu" Lâm Thanh Hòa nói.
Đến lượt Vương Lệ ngây ngẩn cả người, nói: "Bắt đầu lại từ đầu là như thế nào?"
"Bỏ rơi chồng con" Lâm Thanh Hòa nói thẳng.
Vương Lệ trợn mắt há mồm. Tuy cô là người nông thôn lên thành phố học tập, nhưng rất giản dị truyền thống. Tự nhiên nghe được lời này, không sốc mới là lạ.
Nhưng Lâm Thanh Hòa nói lời này, hoàn toàn là hợp lý. Nếu không phải vậy thì Trần Tuyết giấu chuyện mình đã kết hôn để làm gì chứ? "
" Sao có thể.. Sao có thể được chứ? "Vương Lệ không khỏi bàng hoàng.
" Năm nay thi đại học, người đã kết hôn không được tham gia. Ta xem chừng, có lẽ ở nông thôn người ly hôn không ít đâu "Lâm Thanh Hòa lại nói.
" Vậy làm sao bây giờ? Đã có chồng, còn có con nữa "Vương Lệ nói.
" Không biết, còn phải xem có lương tâm hay không. Vương Lệ à, không thể học theo bộ dạng giống cô ta. Khó khăn lắm mới sinh ra con của mình, không nhẫn tâm rời bỏ được "Lâm Thanh Hòa nói.
" Sao giống cô ta được. Ta không muốn trải qua cảm giác thập tử nhất sinh khi sinh con nữa đâu "Vương Lệ nói.
Cô có một đứa con trai, dù chỉ có một đưaa cô cũng không muốn sinh thêm lần nào nữa.
Lâm Thanh Hòa mỉm cười gật đầu:" Mau ăn cơm đi, ăn xong đi tản bộ một chút. Chuyện này khiến tôi đau hết cả đầu "
Ăn cơm xong, rửa sạch hộp thức ăn rồi đi dạo, tiện thể mua ít cà chua về ăn.
Mâu thuẫn ở ký túc xá là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nhìn chung vẫn chấp nhận được.
Mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cô vẫn chưa có ý định trở về. Nhưng mà cô quá nhớ chồng của mình, thăm hai đứa con trai chỉ là phụ.
Chu Khải không muốn trở về, Lâm Thanh Hòa cũng không để ý đến. Muốn ở lại thì cứ ở lại đi.
Lâm Thanh Hòa mua một vài thứ, sau đó đem về quê.
Ngồi xe tất nhiên sẽ không thoải mái. Nhưng vì chồng yêu, cô bất chấp tất cả.
Vài ngày mới về đến huyện thành. Trước tiên là đến nhà Chu Hiểu Mai ở một đêm, Tô Đại Lâm xuống bếp làm một đống đồ ăn phong phú.
Lúc hắn làm cơm, Lâm Thanh Hòa cùng Chu Hiểu Mai trò chuyện, Lâm Thanh Hòa chuẩn bị cho bên này một hộp Tử Kinh tám cái.
" Chu Khải không về sao? "Chu Hiểu Mai hỏi.
" Nó không muốn về nên chị để nó ở đó "Lâm Thanh Hòa cười nói.
Cho Chu Khải ba mươi khối tiền, đủ để hắn dậy sóng.
Đối với cách giáo dục con trai, Lâm Thanh Hòa chưa bao giờ hạn chế hắn cái gì cả. Mấy người con trai đều có ý tưởng lớn, nên làm gì thì cứ làm đi. Miễn là đừng dính dáng đến cha và mẹ bọn hắn là được.
" Có cái gì không quen không? "Chu Hiểu Mai lại hỏi.
" Không có, ở Bắc Kinh cũng giống như ở đây thôi. Nhưng vì tương lai của bọn nhỏ, chị đề nghị, vẫn là đến Bắc Kinh tốt hơn "Lâm Thanh Hòa nói.
Nền giáo dục ở Bắc Kinh tốt nhất cả nước, không phải bàn cãi. Hơn nữa, qua một đoạn thời gian, cuộc sống ở đó rất ổn định.
" Đến Bắc Kinh, lúc đó cũng không có nghề nghiệp "Chu Hiểu Mai cũng rất muốn đi, nhưng vẫn có chút lo lắng.
" Với tay nghề của Dượng Tô, em còn lo lắng cái gì "Lâm Thanh Hòa nói.
" Có thể kiếm được mấy đồng tiền lời? "Chu Tiểu Mai nói.
" Bây giờ em vẫn chưa hiểu, chờ sau này chị nói với em. Vợ chồng em cứ dọn đến Bắc Kinh, điều kiện dư giả lại nói tiếp "Lâm Thanh Hòa nói.
Buổi tối ăn một bữa no nê, ngon lành. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau mượn xe của Chu Hiểu Mai trở về.
Cô vốn dĩ định đi bộ về, nhưng Chu Hiểu Mai gọi cô lại, bảo cô lấy xe đạp của mình mà đi. Khi nào có thời gian thì đem qua trả xe cho cô ấy là được. Chỗ làm của cô và Tô Đại Lâm cũng gần nhau. Đạp chưa tới mười phút.
Thế là Lâm Thanh Hòa không ngần ngại nhận lời.
Về đến nhà, Chu Thanh Bách đã đi làm.
Chu Toàn và Chu Bách cũng đi học. Nhưng trong nhà vẫn còn có mẹ Chu, mẹ Chu đang cho gà ăn ở sau nhà.
" Con dâu tứ?"
Thấy Lâm Thanh Hòa trở về, mẹ Chu ngây ra một chút, sau đó vui mừng khôn xiết.
***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/CHARGE][/HIDE-THANKS]
"Không phải vẫn còn đấy sao, chỉ mượn dùng một chút thôi làm gì mà căng" Người vừa nói chuyện tên là Trần Tuyết, rất thích trưng diện. Cũng từ nông thôn đến, nhìn có vẻ là người chưa lấy chồng.
Khuôn mặt Vương Lệ tối sầm.
Lâm Thanh Hòa cười nói: "Mặc dù chỉ là ký túc xá, nhưng mọi người đều sẽ ở lại đây vài năm. Đã là người lớn hết rồi, tôi nghĩ có một số chuyện trong lòng ai cũng hiểu rõ"
"Mượn mà không xin phép chính là trộm!" Vương Lệ hừ lạnh nói.
"Cô nói thế là như thế nào, tôi làm gì mà cô nói tôi là trộm" Trần Tuyết không vui, nói: "Xà phòng của tôi hết nên mới mượn của cô một chút. Tất cả mọi người đều ở chung một ký túc xá, có cần nói nghiêm trọng vậy không?"
"Cô đã xin phép tôi sao? Hay là cô tự tiện lấy? Còn nói tôi không được nói thế với cô?" Vương Lệ cười lạnh.
"Chỉ mượn dùng chút thôi mà, không cần tức giận quá" Những người ở cùng ký túc xá nói.
"Vấn đề không phải là dùng chút xà phòng này. Xà phòng là vật dụng cá nhân, cũng giống như bàn chải đánh răng. Không có sự cho phép của người sở hữu thì không được phép dùng" Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt nói.
"Hai người các cô ở chung một chỗ, cô đương nhiên là sẽ nói giúp cho cô ta rồi" Trần Tuyết cắn răng, nói.
"Đừng đưa vấn đề đi quá xa. Bây giờ cô dùng đồ của Vương Lệ, chẳng lẽ không nói lời xin lỗi à? Còn phải đảm bảo về sau không tự tiện dùng đồ người khác nữa" Lâm Thanh Hòa nói.
Cô hoài nghi người lần trước trộm đồ của cô cũng chính là Trần Tuyết. Phiền toái nhất chính là gặp loại người này. Có thể thẳng thắn hỏi mượn dùng mà. Nếu đồng ý thì dùng ổn thôi, nếu không cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng dạng người này không hề xin phép người khác đã tự tiện lấy, thật là làm cho người ta khó chịu.
"Xin lỗi đi!" Vương Lệ liếc mắt về phía Trần Tuyết.
Trần Tuyết dĩ nhiên không vui, ủy ủy khuất khuất nói xin lỗi, giống như ai đang bạc đãi cô ta vậy.
Lâm Thanh Hòa và Vương Lệ thu dọn đồ đạc xong liền đi ăn cơm.
"Ở nông thôn rèn luyện nhiều năm mà vẫn còn điệu bộ, y như là ai cướp tiền của cô ta không bằng" Vương Lệ chửi bậy.
Lâm Thanh Hòa cười, nhưng có chút nghi hoặc, hỏi: "Nhìn cô ấy tuổi cũng không nhỏ, thế mà chưa kết hôn sao?"
"Cái gì còn chưa kết hôn, cũng không biết cô ta có ý gì, vậy mà nói mình chưa kết hôn" Vương Lệ nhỏ giọng, nói.
"Có ý gì?" Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc.
"Một người học chung khoa với tôi, cùng quê của cô ta quen biết cô ta đấy. Nói là chồng của cô ta là giám đốc xã, đẻ được một trai một gái rồi" Vương Linh nói.
"Đã có con rồi mà bộ dáng còn như thế kia ư?" Lâm Thanh Hòa cau mày, nói.
Vương Lệ nhìn xung quanh không có ai, đè âm thanh xuống thấp, nói: "Hôm qua ta còn thấy cô ta cùng một người con trai đi sát vào nhau nữa đấy"
Nghe được điều này, Lâm Thanh Hòa liền hiểu.
"Cô ta không muốn ai biết chuyện trước kia của cô ta, muốn bắt đầu lại từ đầu" Lâm Thanh Hòa nói.
Đến lượt Vương Lệ ngây ngẩn cả người, nói: "Bắt đầu lại từ đầu là như thế nào?"
"Bỏ rơi chồng con" Lâm Thanh Hòa nói thẳng.
Vương Lệ trợn mắt há mồm. Tuy cô là người nông thôn lên thành phố học tập, nhưng rất giản dị truyền thống. Tự nhiên nghe được lời này, không sốc mới là lạ.
Nhưng Lâm Thanh Hòa nói lời này, hoàn toàn là hợp lý. Nếu không phải vậy thì Trần Tuyết giấu chuyện mình đã kết hôn để làm gì chứ? "
" Sao có thể.. Sao có thể được chứ? "Vương Lệ không khỏi bàng hoàng.
" Năm nay thi đại học, người đã kết hôn không được tham gia. Ta xem chừng, có lẽ ở nông thôn người ly hôn không ít đâu "Lâm Thanh Hòa lại nói.
" Vậy làm sao bây giờ? Đã có chồng, còn có con nữa "Vương Lệ nói.
" Không biết, còn phải xem có lương tâm hay không. Vương Lệ à, không thể học theo bộ dạng giống cô ta. Khó khăn lắm mới sinh ra con của mình, không nhẫn tâm rời bỏ được "Lâm Thanh Hòa nói.
" Sao giống cô ta được. Ta không muốn trải qua cảm giác thập tử nhất sinh khi sinh con nữa đâu "Vương Lệ nói.
Cô có một đứa con trai, dù chỉ có một đưaa cô cũng không muốn sinh thêm lần nào nữa.
Lâm Thanh Hòa mỉm cười gật đầu:" Mau ăn cơm đi, ăn xong đi tản bộ một chút. Chuyện này khiến tôi đau hết cả đầu "
Ăn cơm xong, rửa sạch hộp thức ăn rồi đi dạo, tiện thể mua ít cà chua về ăn.
Mâu thuẫn ở ký túc xá là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nhìn chung vẫn chấp nhận được.
Mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cô vẫn chưa có ý định trở về. Nhưng mà cô quá nhớ chồng của mình, thăm hai đứa con trai chỉ là phụ.
Chu Khải không muốn trở về, Lâm Thanh Hòa cũng không để ý đến. Muốn ở lại thì cứ ở lại đi.
Lâm Thanh Hòa mua một vài thứ, sau đó đem về quê.
Ngồi xe tất nhiên sẽ không thoải mái. Nhưng vì chồng yêu, cô bất chấp tất cả.
Vài ngày mới về đến huyện thành. Trước tiên là đến nhà Chu Hiểu Mai ở một đêm, Tô Đại Lâm xuống bếp làm một đống đồ ăn phong phú.
Lúc hắn làm cơm, Lâm Thanh Hòa cùng Chu Hiểu Mai trò chuyện, Lâm Thanh Hòa chuẩn bị cho bên này một hộp Tử Kinh tám cái.
" Chu Khải không về sao? "Chu Hiểu Mai hỏi.
" Nó không muốn về nên chị để nó ở đó "Lâm Thanh Hòa cười nói.
Cho Chu Khải ba mươi khối tiền, đủ để hắn dậy sóng.
Đối với cách giáo dục con trai, Lâm Thanh Hòa chưa bao giờ hạn chế hắn cái gì cả. Mấy người con trai đều có ý tưởng lớn, nên làm gì thì cứ làm đi. Miễn là đừng dính dáng đến cha và mẹ bọn hắn là được.
" Có cái gì không quen không? "Chu Hiểu Mai lại hỏi.
" Không có, ở Bắc Kinh cũng giống như ở đây thôi. Nhưng vì tương lai của bọn nhỏ, chị đề nghị, vẫn là đến Bắc Kinh tốt hơn "Lâm Thanh Hòa nói.
Nền giáo dục ở Bắc Kinh tốt nhất cả nước, không phải bàn cãi. Hơn nữa, qua một đoạn thời gian, cuộc sống ở đó rất ổn định.
" Đến Bắc Kinh, lúc đó cũng không có nghề nghiệp "Chu Hiểu Mai cũng rất muốn đi, nhưng vẫn có chút lo lắng.
" Với tay nghề của Dượng Tô, em còn lo lắng cái gì "Lâm Thanh Hòa nói.
" Có thể kiếm được mấy đồng tiền lời? "Chu Tiểu Mai nói.
" Bây giờ em vẫn chưa hiểu, chờ sau này chị nói với em. Vợ chồng em cứ dọn đến Bắc Kinh, điều kiện dư giả lại nói tiếp "Lâm Thanh Hòa nói.
Buổi tối ăn một bữa no nê, ngon lành. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau mượn xe của Chu Hiểu Mai trở về.
Cô vốn dĩ định đi bộ về, nhưng Chu Hiểu Mai gọi cô lại, bảo cô lấy xe đạp của mình mà đi. Khi nào có thời gian thì đem qua trả xe cho cô ấy là được. Chỗ làm của cô và Tô Đại Lâm cũng gần nhau. Đạp chưa tới mười phút.
Thế là Lâm Thanh Hòa không ngần ngại nhận lời.
Về đến nhà, Chu Thanh Bách đã đi làm.
Chu Toàn và Chu Bách cũng đi học. Nhưng trong nhà vẫn còn có mẹ Chu, mẹ Chu đang cho gà ăn ở sau nhà.
" Con dâu tứ?"
Thấy Lâm Thanh Hòa trở về, mẹ Chu ngây ra một chút, sau đó vui mừng khôn xiết.
***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/CHARGE][/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: