Chương 238: Về nhà thăm chồng

[HIDE-THANKS]Xà phòng vẫn còn ẩm ướt, rõ ràng đã bị người khác động vào.

"Không phải vẫn còn đấy sao, chỉ mượn dùng một chút thôi làm gì mà căng" Người vừa nói chuyện tên là Trần Tuyết, rất thích trưng diện. Cũng từ nông thôn đến, nhìn có vẻ là người chưa lấy chồng.

Khuôn mặt Vương Lệ tối sầm.

Lâm Thanh Hòa cười nói: "Mặc dù chỉ là ký túc xá, nhưng mọi người đều sẽ ở lại đây vài năm. Đã là người lớn hết rồi, tôi nghĩ có một số chuyện trong lòng ai cũng hiểu rõ"

"Mượn mà không xin phép chính là trộm!" Vương Lệ hừ lạnh nói.

"Cô nói thế là như thế nào, tôi làm gì mà cô nói tôi là trộm" Trần Tuyết không vui, nói: "Xà phòng của tôi hết nên mới mượn của cô một chút. Tất cả mọi người đều ở chung một ký túc xá, có cần nói nghiêm trọng vậy không?"

"Cô đã xin phép tôi sao? Hay là cô tự tiện lấy? Còn nói tôi không được nói thế với cô?" Vương Lệ cười lạnh.

"Chỉ mượn dùng chút thôi mà, không cần tức giận quá" Những người ở cùng ký túc xá nói.

"Vấn đề không phải là dùng chút xà phòng này. Xà phòng là vật dụng cá nhân, cũng giống như bàn chải đánh răng. Không có sự cho phép của người sở hữu thì không được phép dùng" Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt nói.

"Hai người các cô ở chung một chỗ, cô đương nhiên là sẽ nói giúp cho cô ta rồi" Trần Tuyết cắn răng, nói.

"Đừng đưa vấn đề đi quá xa. Bây giờ cô dùng đồ của Vương Lệ, chẳng lẽ không nói lời xin lỗi à? Còn phải đảm bảo về sau không tự tiện dùng đồ người khác nữa" Lâm Thanh Hòa nói.

Cô hoài nghi người lần trước trộm đồ của cô cũng chính là Trần Tuyết. Phiền toái nhất chính là gặp loại người này. Có thể thẳng thắn hỏi mượn dùng mà. Nếu đồng ý thì dùng ổn thôi, nếu không cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng dạng người này không hề xin phép người khác đã tự tiện lấy, thật là làm cho người ta khó chịu.

"Xin lỗi đi!" Vương Lệ liếc mắt về phía Trần Tuyết.

Trần Tuyết dĩ nhiên không vui, ủy ủy khuất khuất nói xin lỗi, giống như ai đang bạc đãi cô ta vậy.

Lâm Thanh Hòa và Vương Lệ thu dọn đồ đạc xong liền đi ăn cơm.

"Ở nông thôn rèn luyện nhiều năm mà vẫn còn điệu bộ, y như là ai cướp tiền của cô ta không bằng" Vương Lệ chửi bậy.

Lâm Thanh Hòa cười, nhưng có chút nghi hoặc, hỏi: "Nhìn cô ấy tuổi cũng không nhỏ, thế mà chưa kết hôn sao?"

"Cái gì còn chưa kết hôn, cũng không biết cô ta có ý gì, vậy mà nói mình chưa kết hôn" Vương Lệ nhỏ giọng, nói.

"Có ý gì?" Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc.

"Một người học chung khoa với tôi, cùng quê của cô ta quen biết cô ta đấy. Nói là chồng của cô ta là giám đốc xã, đẻ được một trai một gái rồi" Vương Linh nói.

"Đã có con rồi mà bộ dáng còn như thế kia ư?" Lâm Thanh Hòa cau mày, nói.

Vương Lệ nhìn xung quanh không có ai, đè âm thanh xuống thấp, nói: "Hôm qua ta còn thấy cô ta cùng một người con trai đi sát vào nhau nữa đấy"

Nghe được điều này, Lâm Thanh Hòa liền hiểu.

"Cô ta không muốn ai biết chuyện trước kia của cô ta, muốn bắt đầu lại từ đầu" Lâm Thanh Hòa nói.

Đến lượt Vương Lệ ngây ngẩn cả người, nói: "Bắt đầu lại từ đầu là như thế nào?"

"Bỏ rơi chồng con" Lâm Thanh Hòa nói thẳng.

Vương Lệ trợn mắt há mồm. Tuy cô là người nông thôn lên thành phố học tập, nhưng rất giản dị truyền thống. Tự nhiên nghe được lời này, không sốc mới là lạ.

Nhưng Lâm Thanh Hòa nói lời này, hoàn toàn là hợp lý. Nếu không phải vậy thì Trần Tuyết giấu chuyện mình đã kết hôn để làm gì chứ? "

" Sao có thể.. Sao có thể được chứ? "Vương Lệ không khỏi bàng hoàng.

" Năm nay thi đại học, người đã kết hôn không được tham gia. Ta xem chừng, có lẽ ở nông thôn người ly hôn không ít đâu "Lâm Thanh Hòa lại nói.

" Vậy làm sao bây giờ? Đã có chồng, còn có con nữa "Vương Lệ nói.

" Không biết, còn phải xem có lương tâm hay không. Vương Lệ à, không thể học theo bộ dạng giống cô ta. Khó khăn lắm mới sinh ra con của mình, không nhẫn tâm rời bỏ được "Lâm Thanh Hòa nói.

" Sao giống cô ta được. Ta không muốn trải qua cảm giác thập tử nhất sinh khi sinh con nữa đâu "Vương Lệ nói.

Cô có một đứa con trai, dù chỉ có một đưaa cô cũng không muốn sinh thêm lần nào nữa.

Lâm Thanh Hòa mỉm cười gật đầu:" Mau ăn cơm đi, ăn xong đi tản bộ một chút. Chuyện này khiến tôi đau hết cả đầu "

Ăn cơm xong, rửa sạch hộp thức ăn rồi đi dạo, tiện thể mua ít cà chua về ăn.

Mâu thuẫn ở ký túc xá là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nhìn chung vẫn chấp nhận được.

Mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cô vẫn chưa có ý định trở về. Nhưng mà cô quá nhớ chồng của mình, thăm hai đứa con trai chỉ là phụ.

Chu Khải không muốn trở về, Lâm Thanh Hòa cũng không để ý đến. Muốn ở lại thì cứ ở lại đi.

Lâm Thanh Hòa mua một vài thứ, sau đó đem về quê.

Ngồi xe tất nhiên sẽ không thoải mái. Nhưng vì chồng yêu, cô bất chấp tất cả.

Vài ngày mới về đến huyện thành. Trước tiên là đến nhà Chu Hiểu Mai ở một đêm, Tô Đại Lâm xuống bếp làm một đống đồ ăn phong phú.

Lúc hắn làm cơm, Lâm Thanh Hòa cùng Chu Hiểu Mai trò chuyện, Lâm Thanh Hòa chuẩn bị cho bên này một hộp Tử Kinh tám cái.

" Chu Khải không về sao? "Chu Hiểu Mai hỏi.

" Nó không muốn về nên chị để nó ở đó "Lâm Thanh Hòa cười nói.

Cho Chu Khải ba mươi khối tiền, đủ để hắn dậy sóng.

Đối với cách giáo dục con trai, Lâm Thanh Hòa chưa bao giờ hạn chế hắn cái gì cả. Mấy người con trai đều có ý tưởng lớn, nên làm gì thì cứ làm đi. Miễn là đừng dính dáng đến cha và mẹ bọn hắn là được.

" Có cái gì không quen không? "Chu Hiểu Mai lại hỏi.

" Không có, ở Bắc Kinh cũng giống như ở đây thôi. Nhưng vì tương lai của bọn nhỏ, chị đề nghị, vẫn là đến Bắc Kinh tốt hơn "Lâm Thanh Hòa nói.

Nền giáo dục ở Bắc Kinh tốt nhất cả nước, không phải bàn cãi. Hơn nữa, qua một đoạn thời gian, cuộc sống ở đó rất ổn định.

" Đến Bắc Kinh, lúc đó cũng không có nghề nghiệp "Chu Hiểu Mai cũng rất muốn đi, nhưng vẫn có chút lo lắng.

" Với tay nghề của Dượng Tô, em còn lo lắng cái gì "Lâm Thanh Hòa nói.

" Có thể kiếm được mấy đồng tiền lời? "Chu Tiểu Mai nói.

" Bây giờ em vẫn chưa hiểu, chờ sau này chị nói với em. Vợ chồng em cứ dọn đến Bắc Kinh, điều kiện dư giả lại nói tiếp "Lâm Thanh Hòa nói.

Buổi tối ăn một bữa no nê, ngon lành. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau mượn xe của Chu Hiểu Mai trở về.

Cô vốn dĩ định đi bộ về, nhưng Chu Hiểu Mai gọi cô lại, bảo cô lấy xe đạp của mình mà đi. Khi nào có thời gian thì đem qua trả xe cho cô ấy là được. Chỗ làm của cô và Tô Đại Lâm cũng gần nhau. Đạp chưa tới mười phút.

Thế là Lâm Thanh Hòa không ngần ngại nhận lời.

Về đến nhà, Chu Thanh Bách đã đi làm.

Chu Toàn và Chu Bách cũng đi học. Nhưng trong nhà vẫn còn có mẹ Chu, mẹ Chu đang cho gà ăn ở sau nhà.

" Con dâu tứ?"

Thấy Lâm Thanh Hòa trở về, mẹ Chu ngây ra một chút, sau đó vui mừng khôn xiết.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/CHARGE][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 239: Vợ chồng

[HIDE-THANKS]Nói thật, kể từ khi biết đám thanh niên trong thôn đòi ly hôn để tham gia thi đại học, mẹ Chu cảm thấy rất may mắn.

May mắn vì Lâm Thanh Hòa không cần phải ly hôn, nhà mẹ đẻ cũng không phải ở thành phố.

Trước đó, mẹ Chu có dự định sẽ tìm một cô gái có văn hóa ở thành phố, giới thiệu cho Chu Thanh Bách. Nhưng nhìn tới nhìn lui chả thấy ai thích hợp.

Sau đó mới quen được Lâm Thanh Hòa.

Đối chiếu với tình huống hiện tại, nghĩ lại mà thấy hú hồn.

Nếu trước đây bà giới thiệu cho Thanh Bách cô gái nào đó ở thành phố, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Nhưng dù vậy thì cũng không ít người nói ra nói vào bên tai bà.

Nói rằng con dâu tứ nhà bà bây giờ tiền đồ rộng mở, liệu có dễ thay lòng đổi dạ không? Ban đầu mẹ Chu vô cùng lo sợ, đứng ngồi không yên. Nhưng vì cháu đích tôn của bà và con dâu học chung một trường, cho nên điều đó sẽ không xảy ra. Ít nhiều gì bà cũng yên tâm vài phần.

Thế nhưng trong nội tâm sâu thẳm, mẹ Chu vẫn có chút lo lắng.

Dù sao bây giờ con dâu tứ thật sự rất ưu tú a.

Ngay cả khi bà có nghiêng về phía con trai tứ đi nữa, thì con trai và con dâu quả thật có một khoảng cách lớn.

Nhìn thấy mẹ chồng đưa cho cô canh trứng gà, lại cho đường hay gì đó vào, Lâm Thanh Hòa ngại ngùng nhận lấy, nói: "Mẹ, mẹ không cần bận rộn. Ngày hôm qua con đến huyện thành có ghé qua nhà Hiểu Mai ở qua một đêm. Con cũng đã ăn sáng rồi"

"Dọc đường đi về cũng mệt muốn chết, phải bồi bổ mới được. Lát mẹ làm thịt một con gà cho con ăn" Mẹ Chu nói.

Tiếp đó, bà đi ra sau vườn bắt gà. Mặc cho Lâm Thanh Hòa hết lời ngăn cản vẫn không được. Nhưng sau khi thấy vườn nuôi cả một bầy gà, liền hỏi: "Bây giờ nuôi gà thoải mái rồi ạ?"

"Thoải mái rồi, chỉ cần không ồn ào đến xung quanh, nuôi bao nhiêu cũng được hết, không ai quan tâm đến đâu" Mẹ Chu nói, lại chợt nhớ đến Chu Khải: "À mà Chu Khải đâu?"

"Tiểu tử kia có một bạn học người Bắc Kinh, cùng học chung khoa, độ tuổi cũng ngang nhau. Hai đứa rất thân thiết, chơi chung với nhau rất vui vẻ. Nên nói rằng năm nay sẽ không quay về, con đưa cho nó ít tiền rồi để nó ở lại đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

Đừng nhìn Chu Khải mới 14 tuổi mà khinh thường, đầu óc và thân thủ của hắn rất thông minh tài trí. Ba bốn người trưởng thành chưa chắc là đối thủ của hắn..

Lâm Thanh Hòa không hề lo lắng khi để Chu Khải một mình ở lại Bắc Kinh.

"Hắn cũng thật là, không biết về thăm bà nội này gì hết" Mẹ Chu liền nói.

"Con mang về đây ít đồ, đều là những thứ Chu Khải chọn cho cha mẹ. Đặc biệt bảo con không được đưa cho ai khác, chỉ đưa cho cha mẹ thôi" Lâm Thanh Hòa cười nói.

Là tám chiếc bánh cùng vịt quay Bắc Kinh.

Lâm Thanh Hòa đựng chúng trong túi không gian, nếu không không dễ dàng mang về được như vậy.

Nhưng cũng chỉ có phần của cha mẹ Chu. Còn đối với các chị dâu, mua cho người kia thì cũng phải có phần của người nọ, cho nên Lâm Thanh Hòa quyết định không mua cho ai hết.

Mẹ Chu cười cười, sau đó trò chuyện với Lâm Thanh Hòa về ít chuyện đã xảy ra khi cô không ở đây.

Lâm Thanh Hòa nghe được, năm nay sẽ thực hiện nhận thầu. Cô không nói gì cả, cô và Chu Thanh Bách trước đó có thương lượng qua, sẽ không nhận thầu quá nhiều. Bởi vì sau hai, ba năm nữa, cô dự định sẽ đưa cả nhà chuyển đến Bắc Kinh sống.

Chu Thanh Bách đang làm ruộng thì nghe tin vợ hắn vừa mới trở về. Cơ hồ muốn lập tức quăng cuốc chạy về nhà.

Nhưng trời sinh tính tình chịu đựng giỏi, vẫn ráng làm bộ như chưa có chuyện gì.

Cái bộ dáng này rơi vào tầm mắt của trưởng thôn, ông nghĩ thầm, đúng là tình cảm hai vợ chồng bọn họ so với kim loại còn vững chắc hơn, một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Trước đó trong thôn ai mà không nói Lâm Thanh Hòa tốt số, có được người chồng tốt như Chu Thanh Bách.

Nhưng kể từ khi Lâm Thanh Hòa lên xã làm giáo viên, cả thôn bắt đầu nói Chu Thanh Bách tốt số, cưới được cô vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.

Khiến mọi người bây giờ vừa ghen tị vừa hâm mộ.

Chu Thanh Bách quả thật rất kiên trì, tan làm đúng giờ mới trở về. Chạy nhanh đến nổi tất cả mọi người không ai đuổi kịp hắn.

Ngay cả cha Chu cũng không thèm chờ.

Về tới nhà liền nhìn thấy vợ hắn đang bận rộn ở phòng bếp.

Lâm Thanh Hòa quay đầu nhìn lại, quan sát một hồi, người gầy gò và đen nhẻm. Quả nhiên cơm nước của mẹ Chu không thể nào so sánh với cô, cô đi chưa tới nửa năm mà trông Chu Thanh Bách như sút gần mười cân.

Lâm Thanh Hòa nhịn không được liền nói với mẹ Chu: "Mẹ, trong nhà không phải không có tiền, bình thường mẹ cứ mua ít thịt về cho cả nhà ăn đi"

Mẹ Chu: "..."

Lâm Thanh Hòa phàn nàn mẹ Chu xong, sau đó đi ra lấy nước và khăn cho Chu Thanh Bách, tiếp đó an ủi hắn một phen.

Chu Thanh Bách yên tĩnh lắng nghe toàn bộ lời nói. Rửa mặt xong cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái, hắn lại đi tắm rửa thay quần áo rồi mới đi ra ngoài.

"Vợ mới đi học có nửa kỳ, sao nhìn chồng gầy như vậy rồi" Lâm Thanh Hòa vẫn tiếp tục nói.

"Vẫn bình thường mà" Chu Thanh Bách nhìn vợ hắn.

"Hôm nay mẹ nấu cho em một con gà, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút" Lâm Thanh Hòa nói.

Con gà kia được Lâm Thanh Hòa trực tiếp hầm nấu canh.

Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hòa trò chuyện với nhau, mẹ Chu không tiện xen vào. Nhưng cho dù mẹ Chu có bị con dâu phàn nàn thì bà cũng chả có ý kiến gì.

Bởi vì lão gia cũng đã nói qua với bà, nhưng bà sống tiết kiệm chi li đã quen, bà không thể nấu ăn giống Lâm Thanh Hòa được.

Chu Toàn cùng Chu Bách rất nhanh đã tan học trở về.

Nhìn thấy mẹ, bọn hắn vui vẻ nhảy cẩng lên.

Chu Thanh Bách nhìn vợ yêu của mình bị hai tiểu tử thúi chiếm lấy, nhàn nhạt liếc nhìn hai đứa con trai.

Nhưng Chu Toàn và Chu Bách nào có để ý đến, quấn lấy mẹ không buông.

Đoàn tụ xong, cả gia đình quây quần ăn cơm. Sau đó mới tiếp tục chủ đề trước đó.

Hàn huyên một hồi, lúc này Lâm Thanh Hòa muốn cùng Chu Thanh Bách quay về phòng, nhưng chưa kịp đứng dậy thì mấy chị em dâu lại đến.

Thế là một cuộc trò chuyện khác lại bắt đầu. Rốt cuộc Chu Thanh Bách chẳng kịp trò chuyện âu yếm gì với vợ mình, hắn lại phải đi làm.

"Sao không nghỉ trưa một chút rồi hẳn đi làm" Lâm Thanh Hoàn thấy hắn chuẩn bị vác cuốc, liền nói.

"Ở nhà chờ anh" Chu Thanh Bách nhìn cô, nói.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 240: Đi ngủ

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa nhanh tay đưa cho hắn hai quả cà chua, nói: "Đem theo dọc đường mà ăn"

Chu Thanh Bách nhận lấy, cùng cha Chu đi làm.

Buổi chiều khoảng ba giờ, Lâm Thanh Hòa đạp xe đem cháo đậu xanh cho Chu Thanh Bách.

Bây giờ đã là tháng bảy, cây trồng vụ hè vừa mới thu hoạch xong. Thời điểm gieo hạt cũng rất bận rộn.

Lúc Lâm Thanh Hòa đem cháo tới, cha Chu và Chu Thanh Bách uống tận hai bát.

"Em dâu tứ vừa về, Chu Thanh Bách được đãi ngộ khác hẳn ra" Chu tam ca và những người khác hâm mộ cực kì.

Ngay cả mẹ ruột Chu Thanh Bách cũng không chăm sóc chu đáo như Lâm Thanh Hòa.

Trong lòng Chu Thanh Bách như có một dòng suối ấm chảy qua, hạnh phúc ơi là hạnh phúc. Nhưng trước giờ hắn không biết nói lời ngon ngọt, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt tình cảm.

"Em đi về trước nha, vừa nãy đi ngang qua công xã em có mua dưa hấu, tối anh nhớ về sớm cả nhà bổ dưa hấu ra ăn" Lâm Thanh Hòa nói.

Sau khi Lâm Thanh Hòa về, Chu Thanh Bách mới tiếp tục làm việc. Quả nhiên ăn cháo vợ nấu, liền có sức làm việc.

Vừa về đến nhà, Lâm Thanh Hòa bắt tay vào làm món ăn ngon ngay.

Buổi trưa ăn canh gà rồi, tối nay cô sẽ làm gỏi gà, cũng là món Chu Thanh Bách nhà cô yêu thích.

Khi Lâm Thanh Hòa đang làm gỏi gà, mẹ Chu đứng bên cạnh học hỏi, Lâm Thanh Hòa nói: "Mẹ à, mẹ đừng quá tiết kiệm làm gì. Cha và Chu Thanh Bách làm việc đồng án rất vất vả. Nếu ăn uống không đầy đủ rất dễ ngã bệnh, tổn hại đến sức khoẻ. Đất nước đang càng ngày càng phát triển, về sau sẽ càng tốt đẹp hơn. Con còn muốn ở lại Bắc Kinh để phát triển sự nghiệp, đến lúc đó con sẽ đón hai người đi hưởng phúc đấy"

"Cái gì" Mẹ Chu ngây ngẩn cả người: "Đón cha mẹ đến Bắc Kinh sao?"

"Nếu sau này con phát triển tốt, con sẽ chuyển cả nhà đến đấy ở. Nhưng bây giờ chưa có điều kiện. Cho nên mẹ à, mẹ đừng có tiết kiệm quá. Không tốt cho sức khoẻ tí nào. Lớn tuổi hơn, lại phải dùng tiền để mua thuốc uống. Thay vì vậy thì còn không bằng dùng tiền để mua thức ăn bồi bổ cơ thể" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không được đâu, cha và mẹ đều đăng kí sổ hộ khẩu ở đây, sao có thể đến Bắc Kinh sống" Mẹ Chu nhịn không được, nói.

"Mẹ đừng nói cho người khác biết nha" Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng, nói.

Mẹ Chu vội vàng gật đầu, tiếp đó Lâm Thanh Hòa nói cho mẹ Chu về một vài xu hướng phát triển ở tương lai.

"Sau này con không có ý định trở về, con cũng sẽ dẫn mấy đứa nhỏ đi theo, Thanh Bách nhất định sẽ đi theo con. Cho nên con dự định đến lúc đó cũng sẽ đón cha mẹ đi theo luôn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Tới đó rồi hãy nói" Mẹ Chu tiếp lời.

Lâm Thanh Hòa gật gật đầu, không nói gì thêm. Ngoài món gỏi gà cho bữa tối, thì còn có thêm đậu đũa cắt khúc xào trứng, thịt heo chiên và canh cá thang, cá này do Chu Đông đem tới.

Đầu cá Lâm Thanh Hòa hầm với đậu phụ, phần còn lại đem đi hấp. Nói tóm lại, bữa ăn tối nay rất phong phú và nhiều dinh dưỡng.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa xong chuyện.

Lâm Thanh Hòa còn biết tối nay Chu Thanh Bách chắc chắn sẽ tung hoành một trận chuyện giường chiếu cho mà coi. Khụ khụ, xấu hổ quá đi mất, cô cũng rất nhớ chồng cô nha.

Vì vậy, cô đã tranh thủ lúc mẹ Chu đang bận rộn ở sau vườn, gói sủi cảo lá hẹ và thịt heo bằm, đem hấp chín rồi bỏ vào túi không gian.

Để dành cho Chu Thanh Bách ăn lót dạ vào đêm khuya.

Đối với món vịt quay Bắc Kinh mà cô mang về, sau buổi ăn trưa, cô đã đem ra cho cả gia đình ăn, coi như là món ăn vặt.

Một con vịt quay không phải là ít, nhưng cũng không phải là nhiều đối với gia đình cô.

Mỗi người một miếng là đã hết vịt quay.

Chu Toàn hâm mộ lắm, còn nói Bắc Kinh sao có món ăn ngon đến vậy. Lâm Thanh Hòa liền nói, nếu hắn có bản lĩnh thì thi thử xem sao.

Vốn dĩ bây giờ là thời gian nghỉ hè. Nhưng sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, giáo dục ở đây cuối cùng cũng chú trọng hơn. Đặc biệt khi Lâm Thanh Hòa và Chu Khải cùng đậu thủ khoa và á khoa, đem vinh quang về cho thôn.

Vì thế năm nay không có nghỉ hè, kể cả tiểu học và sơ trung cũng đều đi học bù.

Trời gần tối, trước lúc cha Chu và Chu Thanh Bách trở về, trên bàn đã bày vô số món ăn bắt mắt, hương thơm bay khắp nhà.

Đừng nói gì ba cha con Chu Thanh Bách, chính cha Chu cũng rửa mặt nhanh hơn ngày bình thường.

Thật không có cách nào so sánh được, vợ lão tứ vừa về, cơm nước trong nhà khác hẳn ra, ai mà không muốn ăn ngon cơ chứ?

"Canh cá hầm đậu phụ con có bỏ chút gừng và cần tây vào, ăn không hề tanh" Lâm Thanh Hòa cầm bát múc cho cha Chu trước, sau đó mới tới lượt Chu Thanh Bách.

Còn Chu Toàn và Chu Bách đương nhiên là tự giác múc cho mình rồi.

"Em cũng ăn đi" Chu Thanh Bách nói.

"Vâng" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Cả nhà ăn tối no nê, gương mặt ai nấy đều hiện lên sự hạnh phúc.

Ăn cơm tối xong, trôi qua khoảng nửa tiếng, lại tiếp tục bổ dưa hấu ra ăn, mọi người ngồi trên tấm chiếu trước nhà vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.

Vào lúc bảy giờ, Cha mẹ Chu quay về nhà.

Hai anh em Chu Toàn cùng Chu Bách về phòng ôn bài học.

Chu Thanh Bách cầm đồ đi vào phòng tắm, lúc trở ra chỉ mặc một cái quần đùi, hai mắt sáng lấp lánh, thể hiện sự hưng phấn.

Nhịn đã lâu như vậy, cô cũng rất mong chờ vào buổi tối nay nha.

"Em đi tắm cái đã" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách gật gật đầu, chờ cô đi tắm xong lấy quần áo của cô đi giặt.

Lâm Thanh Hòa cũng không lập tức quay trở lại phòng ngủ. Cô đi qua phòng hai đứa nhỏ trước, giảng dạy một hồi, ngước nhìn đồng hồ, thấy gần tám giờ thì mới dặn hai anh em đi ngủ sớm một chút.

Sau đó cô mới quay về phòng.

Chu Thanh Bách nhìn vợ hắn với ánh mắt u oán.

"Thanh Bách" Lâm Thanh Hòa nhẹ nhàng gọi tên hắn.

"Ừ" Chu Thanh Bách đáp.

Chu Thanh Bách đang ngồi trên giường đất, Lâm Thanh Hòa đến gần ngồi vào lòng hắn, chỉ có ôm thôi cũng đã thấy thỏa mãn.

Ôm nhau được một hồi, lúc này cả hai người mới bắt đầu vào chủ đề.

Từ chín giờ kém kéo dài tới hơn mười hai giờ rưỡi!

Lâm Thanh Hòa không mệt mỏi không được, lấy sủi cảo lá hẹ nhường cho Chu Thanh Bách ăn, còn bản thân lăn ra ngủ thiếp đi.

Chu Thanh Bách ăn xong sủi cảo liền lên giường ôm vợ, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Lăn lộn cả đêm, buổi sáng khó lòng mà dậy sớm được.

Nhưng may mắn thay, mẹ Chu rất tâm lý. Buổi sáng khi hai người thức dậy, mẹ Chu đã hấp bánh màn thầu xong.

Lâm Thanh Hòa xào thêm một đĩa dưa leo, trứng gà chiên và một tô canh trứng.

"Con dâu tứ, con vào nghỉ ngơi tiếp đi, ở nhà cũng không có chuyện gì cần làm đâu" Mẹ Chu nói.

Lâm Thanh Hòa mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nói: "Không cần đâu ạ, lát nữa con còn qua bên chị Mai mua ít thịt đem về"

***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 241: Mập mạp khoẻ mạnh mới tốt!

[HIDE-THANKS]Quần áo hôm qua đã được Chu Thanh Bách giặt, cô không cần lo liệu thứ gì nữa, cứ thế đạp xe đi ra ngoài.

Chuyện làm ăn với chị Mai bất đắc dĩ phải dừng lại vì cô đến Bắc Kinh. Tuy nhiên, biết được Lâm Thanh Hòa là sinh viên đại học, chị Mai thật sự rất vui mừng.

Hôm qua Lâm Thanh Hòa đi ngang qua công xã mua dưa hấu, sẵn tiện có đặt trước thịt ở chỗ chị Mai.

Chị Mai lấy ra ba cân thịt ba chỉ, xương sườn và thịt cốt lết.

Thanh toán tiền xong, chị Mai cười nói: "Cũng không biết đồng hồ ở Bắc Kinh có đắt không?"

"Đắt, một chiếc đồng hồ cơ bản đã có giá ba trăm tệ rồi" Lâm Thanh Hòa vừa nghe liền biết chị Mai có ý gì.

"Giá cao như vậy sao?" Chị Mai thản thốt.

"Đối với em mà nói, một chiếc đồng hồ để xem giờ không cần đắt đến thế. Em còn không dám mua cho Thanh Bách nhà em một chiếc" Lâm Thanh Hòa nói.

Cô đích thật muốn mua đồng hồ, nhưng giá đắt cắt cổ, Lâm Thanh Hòa dự định chờ qua vài năm nữa sẽ vào Nam xem thử. Còn bây giờ thì cứ quên đi..

Tạm biệt chị Mai, Lâm Thanh Hòa đạp xe về nhà.

Thịt ba chỉ cô mua về làm thịt kho tàu cho Chu Thanh Bách bồi bổ, chồng cô rõ ràng gầy đi rất nhiều.

Ở với mẹ Chu chẳng có tí thịt thà gì ăn cả.

Bây giờ chuẩn bị cơm trưa cũng không tính là quá sớm.

Dù sao thì sau khi Lâm Thanh Hòa trở về cũng không có việc gì cần làm, chỉ ở nhà lo cơm nước.

Năm nay trong nhà nuôi rất nhiều gà, nhưng không nuôi heo. Chuồng heo đều bị mẹ Chu biến thành chuồng gà hết.

Các hộ gia đình không được phép nuôi heo, nếu nuôi cũng phải hiến cho đội. Ngược lại, nuôi gà thì khác, tất cả đều là của riêng bản thân. Đương nhiên mẹ Chu sẽ chọn nuôi gà.

Hơn nữa vườn nhà có không ít trái cây, rau củ. Cả gia đình ăn không hết còn có thể băm nhỏ cho gà ăn, vừa tiết kiệm được lương thực vừa tránh bị lãng phí thức ăn.

Lâm Thanh Hòa không suy nghĩ nữa, đứng dậy đi nấu đồ ăn.

Trưa nay sẽ làm bánh màn thầu bột ngô ăn cùng với thịt kho tàu, đậu đũa xào dưa leo và món canh rong biển thịt sườn.

Lúc Lâm Thanh Hòa đi nấu cơm, dì Thái qua nhà chơi.

Mang theo một khay hạt đậu tới nhặt, tiện thể tạo giao tình với Lâm Thanh Hòa. Cho tới bây giờ, dì Thái vẫn còn chưa từ bỏ hy vọng, vẫn muốn đem ba đứa cháu gái của mình giới thiệu cho Chu Khải.

Chu Khải không được thì Chu Toàn cũng có thể nha!

Lâm Thanh Hòa một bên nấu ăn, một bên nói chuyện, vội vội vàng vàng. Dì Thái hỏi về Chu Khải, Lâm Thanh Hòa thành thật trả lời, không suy nghĩ gì nhiều. Là tiểu tử kia không muốn trở về, hắn cũng lớn rồi nên liền để hắn tự ở bên ngoài sinh sống.

Sau khi dì Thái đi về, hai cô lớn nhà họ Chu cũng đến đây, mỗi cô đều bưng một rổ trứng gà lớn.

"Cô cả, cô hai, hai người trở về là tốt lắm rồi. Mang quá trời trứng gà đến để làm gì. Nhà em bên này nuôi gà nhiều lắm, lát nữa mang về lại để nhà mình ăn đi" Lâm Thanh Hòa nói.

Với thời điểm hiện tại, trứng gà hiếm cỡ nào Lâm Thanh Hòa biết rất rõ. Mang đến nhiều trứng gà như vậy, rõ ràng đã tích lũy rất lâu.

Thế mà không để ở nhà ăn, lại đem đến bên này.

Nhưng cô cả và cô hai quá khách khí, trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ sau đó đi về, lúc về bỏ lại trứng gà ở nhà Lâm Thanh Hòa.

Lâm Thanh Hòa không có cách nào khác, đợi chạng vạng tối đạp xe đem trứng gà trả lại.

Tiếp đó cho thêm mỗi nhà một cây xườn heo.

Hai nhà cũng không khá giả gì mấy, cô không nỡ ăn trứng gà của họ. Có ăn cũng cảm thấy không thoải mái. Quan trọng nhất vẫn là ân tình.

Cho nên chỉ cần nhận tâm ý là được.

Vào buổi tối, Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách cùng nhau đi bơi.

"Anh bơi đi, em nhìn anh bơi thôi" Lâm Thanh Hòa nhìn Chu Thanh Bách nói.

Chu Thanh Bách cười nói: "Anh cõng em bơi"

Lâm Thanh Hòa nhìn người đàn ông của đời mình, nhón nhân hôn hắn hai cái. Trong lòng Chu Thanh Bách khẽ động, đáp trả lại cô nồng nhiệt.

Hai vợ chồng thỏa mãn xong, Lâm Thanh Hòa nhìn xuống quần Chu Thanh Bách, cười cười. Chu Thanh Bách ho khan một tiếng, sau đó dẫn cô đi bơi.

Kỹ năng bơi của Chu Thanh Bách cực tốt, mang theo Lâm Thanh Hòa hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng mà bơi được một lúc, Lâm Thanh Hòa liền muốn lên bờ.

Chu Thanh Bách liền bơi một mình.

Bơi xong, hai vợ chồng nắm tay nhau về nhà. Bởi vì là ban đêm, cũng không có người, Lâm Thanh Hòa không sợ người khác thấy.

Về đến nhà, tắm rửa thay đồ xong mới quay về phòng ngủ.

Buổi tối hôm qua quá nhớ nhau, còn chưa kịp nói cái gì đã diễn ra phim hành động. Tối hôm nay phải tâm sự thật lâu mới được.

"Ở Bắc Kinh có quen không?" Chu Thanh Bách ôm vợ vào lòng, nói.

"Quen ạ, mọi ngày ở đấy đều giống nhau. Lúc em đến học và lúc em đi về thì thời tiết mới khác biệt" Lâm Thanh Hòa nói.

"Lần này về vợ ốm hơn trước rồi" Chu Thanh Bách nói.

"Từ lúc nào mà anh biết nói mấy lời này" Lâm Thanh Hòa cười, hôn lên cằm hắn.

"Nhớ em" Lâm Thanh Hòa miễn cưỡng bị Chu Thanh Bách ôm trong lòng.

Kể từ khi xuất ngũ, hắn luôn lo lắng về việc phải đối mặt với vợ mình như thế nào. Trước đó ở quân đội, hắn chưa bao giờ nhớ nhà. Thậm chí còn nghĩ rằng, không ở nhà sướng hơn nhiều.

Thế nhưng từ sau khi suất ngũ, hắn luôn ở bên vợ, được vợ chăm sóc mỗi ngày.

Cho nên vợ không có nhà, hắn cảm thấy không quen.

Lại càng không quen các món ăn mẹ hắn nấu, đồ ăn của mẹ đều toàn là rau xanh, chả khác gì ăn cỏ.

Đương nhiên những lời này Chu Thanh Bách sẽ không nói, đây là lời của con trai út.

Nhưng chuyện đó đều là thứ yếu, chủ yếu là ban đêm hắn phải ngủ một mình.

Không biết bao nhiêu đêm hắn ngủ đều mơ thấy vợ, hắn rất muốn xin nghỉ phép để qua thăm cô.

Nhưng đi đi về về mất rất nhiều ngày, như vậy sẽ trễ công việc.

"Em cũng nhớ anh, không phải vừa được nghỉ là em lập tức trở về liền sao. Những người khác còn ở lại trường học tập đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách nhìn vợ yêu của mình đã thay đổi rất nhiều khi đến Bắc Kinh. Giống như hắn đang thấy mấy cô gái ở thành phố.

Nhưng mà hắn cảm nhận được, dù cho bản thân có là chàng nông thôn đi chăng nữa, thì cô vẫn luôn như trước đây, đối xử tốt với hắn.

Chu Thanh Bách trở mình, chống người lên vợ hắn.

"Làm việc vất vả rồi, hay là thôi đi" Lâm Thanh Hòa đột nhiên mềm nhũn nửa người, nhẹ giọng nói.

Những lời này Chu Thanh Bách nào có để ý, ngược lại như đang câu dẫn hắn. Ở với vợ, hắn không hề tự chủ được.

Không ngoài dự đoán, hai vợ chồng làm xong hai hiệp mới dừng lại.

"Thanh Bách, năm nay nhà mình đừng nhận thầu nhiều nha. Em muốn cả nhà mình chuyển đến Bắc Kinh sống trong vài năm nữa. Chứ mỗi người một nơi như thế này em chịu không nổi!" Lâm Thanh Hòa miễn cưỡng bị Chu Thanh Bách ôm trong ngực, nói.

"Đã biết" Chu Thanh Bách gật đầu.

Nếu như về sau đều như vậy, cho dù là hắn, hắn cũng không chịu đựng nổi.

Sáng sớm hôm sau, người giao hàng đem sữa đến.

Lâm Thanh Hòa nấu cho Chu Thanh Bách hai chai sữa. Bảo hắn ăn cùng với bánh màn thầu hay trứng xào dưa leo đều được.

Lần này trở về, ngày nào cũng muốn bồi bổ cho chồng yêu của mình thật nhiều, thật thật nhiều.

Còn về mẹ Chu, sống cần kiệm đã quen, đúng là không có cách nào trông cậy vào.

"Mẹ ơi, mẹ quay về là trên mặt cha ngày nào cũng xuất hiện nụ cười hết trơn" Chu Toàn ăn sáng xong, đang chuẩn bị đi học bù, nói.

"Chỉ có con là đứa nhiều lời nhất" Lâm Thanh Hòa lườm con trai.

"Anh hai nói không sai, mẹ à, trong lòng cha chúng con không quan trọng bằng mẹ đâu! Haizzzz" Chu Bách nén thở dài.

Chu Thanh Bách vác cuốc, cùng cha Chu ra ngoài đi làm, trong mắt mang theo ý cười.

Mặc dù bị con trai phàn nàn, nhưng hắn rất hưởng thụ!

***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 242: Dáng dấp rất đẹp

[HIDE-THANKS]Chớp mắt liền bước vào tháng tám.

Lâm Thanh Hòa đã trở về được một thời gian.

Thời tiết tháng này không tốt lắm, trời mưa liên tục hai ngày liền.

Nhưng cũng vừa vặn gieo hạt mùa hè xong. Lúc này trời mưa giúp những người nông dân tiết kiệm lượng nước tưới không ít.

Trời mưa lại không cần phải đi làm.

Chu Thành Bách dành thời gian ở nhà vận động với người vợ xinh đẹp của mình.

"Đủ rồi đấy" Tối hôm đó Lâm Thanh Hòa trải qua ba trận, rốt cuộc mới mở miệng nói được.

"Vợ à, không lâu nữa vợ phải quay trở lại rồi" Chu Thanh Bách nói.

Giọng nói hơi buồn bã làm Lâm Thanh Hòa mềm lòng: "Anh bớt trưng bộ dạng này đi, để em nghỉ ngơi. Hiếm lắm mới được nghỉ hai ngày, thế mà không chịu dưỡng sức, cứ ân ân ái ái"

Chu Thanh Bách không tiếp tục nữa.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới không nói tiếp. Thật là, mấy ngày đầu trở về thì còn tạm được. Giờ đã bao lâu rồi mà vẫn làm loạn không ngừng.

Đúng là cô thích làm chuyện này với hắn. Nhưng mà hắn cũng cần chú ý đến thân thể chứ.

Cô cả ngày không phải làm việc gì. Hắn thì khác, còn phải đi làm ruộng, có thể đem ra so sánh sao.

Chu Thanh Bách nghiêm mặt, hắn không hề thấy mệt mỏi, ngược lại rất hưởng thụ. Nhưng đến cùng hắn cũng không dám làm trái ý cô.

Không cần đi làm, cơm nước ở nhà cũng đều đặn đầy đủ dinh dưỡng. Ngoại trừ một ngày ba bữa, Lâm Thanh Hòa còn hấp bánh vừng và bánh đậu phộng để ăn.

"Mẹ, khi mẹ đi rồi, cả nhà sẽ ăn không quen đâu" Chu Bách vừa ăn bánh đậu phộng vừa nói.

"Bà nội cũng sẽ không làm mấy món này" Chu Toàn nói.

Kể từ khi mẹ bọn hắn trở về, hai anh em được mẹ chăm sóc béo lên rõ ràng. Bữa ăn mỗi ngày đều phong phú, không béo lên cũng uổng.

Đừng nói là hai đứa nhỏ, kể từ khi cô về, khí sắc của Chu Thanh Bách cũng tốt lên không ít.

Cho dù buổi tối có chơi trò vận động mạnh.. khụ khụ khụ.

Lâm Thanh Hòa nói: "Chờ thành tích của các con tốt lên, thi đậu vào Bắc Kinh. Đến lúc đó cũng có thể qua đó hưởng phúc nha. Anh cả của hai đứa ở bên đó vui đến quên cả trời đất, không muốn trở về. Chờ anh cả về đây, hai đứa tự mình nghĩ cách xử lý như thế nào đi"

Chu Toàn, Chu Bách liền mắng anh cả không coi trọng nghĩa khí, đến Bắc Kinh chưa bao lâu đã không muốn trở về!

Sau đó lại vô cùng hâm mộ anh cả Chu Khải.

Mặc dù mẹ Chu làm đồ ăn không đến nổi nào, nhưng việc đặt sữa bò vẫn tiếp tục kéo dài. Mỗi ngày hai bình, Chu Toàn và Chu Bách mỗi người một bình.

Bây giờ Chu Bách cũng không kháng cự việc uống sữa tươi nữa.

Hai anh em năm nay đều cao lên một chút, nhưng không bằng Chu Khải.

Chu Khải dường như đang bước vào thời kỳ trổ mã. Mới học có một kỳ đã cao gần 1m8.

Mà năm nay chỉ mới mười bốn tuổi.

Lâm Thanh Hòa có chút lo lắng, nếu phát triển cao quá, sợ rằng về sau tìm vợ có chút khó khăn.

Nhưng Lâm Thanh Hòa cũng lo lắng cậu lớn quá nhanh, dinh dưỡng bổ sung không kịp. Cho nên mỗi buổi sáng Chu Khải cũng có sữa bò. Cô đã gọi đặt sữa ở cửa hàng đối diện trường đại học trước đó.

Chu Toàn và Chu Bách chỉ cao khoảng hai centimet. Nhưng nhìn chung, chiều cao tương lai sẽ không thấp.

Tháng chín Lâm Thanh Hòa tựu trường, nhưng ngày 25 tháng 8 liền phải đi. Tức là còn có thể ở nhà hơn hai mươi ngày nữa.

Nhiêu đó thời gian không phải ngắn, nhưng làm sao đủ với Chu Thanh Bách. Khi Lâm Thanh Hòa thu dọn đồ đạc rời đi, Chu Thanh Bách vô cùng u oán.

Dù buổi tối hôm qua Lâm Thanh Hòa để mặc hắn làm ẩu mấy lần, cũng không đủ làm dịu trái tim của Chu Thanh Bách.

"Nghỉ đông em sẽ về, ngoan, mau quay về đi" Lâm Thanh Hòa được hắn đưa đến thị trấn.

"Nhớ về sớm một chút, không cần mang cái gì hết" Chu Thanh Bách nói.

"Em biết rồi" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Sau đó vẫy tay tạm biệt, Lâm Thanh Hòa liền lên xe.

Lúc Chu Thanh Bách quay về, cảm giác cả người thiếu sức sống. Nhưng rất nhanh hồi phục lại tinh thần.

Bây giờ còn chưa phải lúc, tóm lại không cần thiết một mực đau lòng khi chia tay vợ.

Xe chạy mất mấy ngày Lâm Thanh Hòa mới trở lại Bắc Kinh.

Vừa về đến liền thấy đứa con trai Chu Khải đang đứng cùng nạn dân Châu Phi, ngây người ra một lúc, nói: "Con đang làm cái gì đó?"

"Đi dạo xung quanh" Chu Khải cười nói.

Mùa hè này, hắn đi dạo gần hết thành phố Bắc Kinh. Bởi vì là sinh viên Bắc Kinh, ra ngoài còn đem theo các giấy tờ tùy thân khác nên sẽ không có ai làm khó dễ hắn.

Hơn nữa hắn mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một đứa con nít.

"Con đúng là không biết sợ là gì" Lâm Thanh Hòa tức giận, nói.

"Mẹ, ông bà nội, còn có cha và em, bọn họ có khoẻ không?" Chu Khải hỏi.

"Đều khoẻ, chỉ là lúc chia tay không nỡ" Lâm Thanh Hòa nói tiếp: "Lần này con không về, ông bà nội không ngừng hỏi về con, năm nay nghỉ đông phải về đấy"

"Nghỉ đông, nghỉ đông con cũng không dự định trở về. Con muốn ở lại Bắc Kinh xem ở đây như thế nào" Chu Khải nói.

"Nhóc con, mới đến đây học không lâu đã định quên tổ quên tông có phải hay không?" Lâm Thanh Hòa véo lỗ tai hắn, trợn mắt nói.

"Mẹ, mẹ, con đã lớn rồi, mẹ cho con chút mặt mũi đi, đang ở trên đường đấy" Chu Khải kêu đau, vội vàng nói.

"Năm nay nhất định phải theo mẹ về, năm sau có về hay không thì mặc kệ con" Lâm Thanh Hòa lúc này mới buông hắn ra. Sau đó nhìn mọi người xung quanh, cười nói: "Bác đừng hiểu lầm, tiểu tử thúi không nghe lời, thân làm mẹ phải dậy dỗ hắn"

"Nhìn cô rất trẻ, không nghĩ tới đã có con trai lớn như vậy" Một bác gái cười nói.

"Tôi kết hôn sớm, hơn nữa nhìn tiểu tử thúi này cao thế thôi, chứ hắn mới mười bốn tuổi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mới mười bốn tuổi ư? Vậy đúng là quá cao nha" Một bác gái khác nói.

"Dài chiều cao không dài đầu, chỉ là một đứa ngốc" Lâm Thanh Hòa khiêm tốn nói.

"Gì mà thằng ngốc, con thi đậu đại học Bắc Kinh bằng sức lực của mình đấy" Chu Khải nói.

"Học Bắc Kinh à? Quả là đứa nhỏ có tiền đồ" Một người chú khác nói.

"Cũng tạm thôi ạ, mẹ con còn lợi hại hơn nhiều. Không tốn một đồng tiền học phí nào, toàn bộ đều tự học cũng thi đậu Bắc Kinh" Chu Khải nói với vẻ mặt tự hào.

Thế là hai mẹ con cùng nhau khiêm tốn. Mất một lúc lâu mới thoát ra khỏi mấy cô chú nhiệt tình kia. Tiếp đó kéo Chu Khải vừa đi vừa nói: "Năm nay phải quay trở về có nghe hay không. Sang năm mẹ sẽ không quản con nữa"

"Vậy được, con sẽ ở lại năm sau" Chu Khải gật đầu.

"Bộ dạng con bây giờ thế này, bạn học kia có ghét bỏ con không" Lâm Thanh Hòa lại nói.

"Không có, ghét bỏ cái gì, chúng con đều là nam mà" Chu Khải liền nói.

"Mẹ lo lắng mẹ của cậu ấy nhìn bộ dạng con thế này lại coi con là dạng học sinh xấu" Lâm Thanh Hòa đính chính.

"Nào có, mẹ hắn yêu thích con, mỗi lần con đến đều làm đồ ăn ngon, mấy đứa bạn đều ganh tị" Chu Khải nói.

"Bạn học con trong nhà có em gái không" Lâm Thanh Hòa cười nói.

"Có, dáng dấp còn rất đẹp" Chu Khải gật đầu.

***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực edit tiếp nhé! ***
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 243: Một mình tôi chấp hết!

[HIDE-THANKS]Nhà bạn học hắn có bốn anh chị em, anh cả làm lính, chị cả đã lập gia đình.

Bạn học hắn đứng thứ ba, lớn hơn hắn hai tuổi, vóc dáng cũng ngang nhau.

Cuối cùng là tới em gái út. Năm nay bằng tuổi với Chu Khải, vẫn còn đang học cấp hai.

Theo lời Chu Khải nói, dáng dấp nhìn rất đẹp. Nhưng Chu Khải mới bao nhiêu lớn, hắn căn bản không có ý tứ ở phương diện kia.

Lâm Thanh Hòa ngược lại cảm thấy, có thể mẹ và bạn học của hắn không chừng có ý tứ đó.

Dù sao thì con trai lớn của cô ưu tú lắm chứ bộ.

Con người mà, đôi khi cũng cần tự luyến một chút.

Chuyện này qua đi, Lâm Thanh Hòa mặc kệ con trai mình kết bạn với ai.

Trở về ký túc xá, Vương Lệ về sớm hơn cô hai ngày, nhìn thấy cô thì rất vui mừng.

Toàn bộ ký túc xá có sáu người, quan hệ của Vương Lệ và Lâm Thanh Hòa vô cùng thân thiết, đối với mọi người xung quanh thì bình thường. Đặc biệt đối với Trần Tuyết chả khác gì kẻ thù.

Lâm Thanh Hòa cũng rất thích Vương Lệ, còn những người khác thì cô chẳng mấy bận tâm đến.

Ngồi xe mấy ngày, Lâm Thanh Hòa thật sự mệt mỏi, nói: "Có muốn đi tắm không?"

"Đi" Vương Lệ liền gật đầu.

Hai người cùng nhau tới nhà tắm.

Thật lòng mà nói, Lâm Thanh Hòa không thể nào chấp nhận được cái loại nhà tắm này. Tất cả mọi người đều phóng khoáng đến vậy sao? Đời trước nhà cô ở phía Nam, cũng là phòng đơn, nhưng cho tới bây giờ chưa có trải qua dạng phòng tắm công cộng này.

Ngược lại, Vương Lệ tập mãi thành thói quen, nhìn Lâm Thanh Hòa như thế, cười cười: "Cũng không phải chưa từng tới, còn ngượng ngùng à?"

Tiếp đó có chút hâm mộ Lâm Thanh Hòa: "Da dẻ của cô đẹp quá đi, vừa trắng vừa mềm. Nếu không tận mắt thấy, ta sẽ không tin được con của cô lớn như vậy"

Lâm Thanh Hòa cuống quít, nói: "Tắm rửa nhanh lên" Tắm nhanh còn rời đi, lúc này đã không còn sớm, thế nhưng cô không nghĩ đến còn có nhiều người như vậy.

Bình thường cô cũng chọn thời điểm tắm tương đối trễ. Cô nhớ rõ lần đầu tiên tới đây, đúng lúc là thời điểm náo nhiệt nhất.

Cảnh tượng đó trực tiếp khiến cô đi ra, thật là dọa người

Vương Lệ liền nói: "Có muốn chà lưng không?"

"Được" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Mặc dù không chấp nhận được việc tắm chung, nhưng mà chà lưng thật sự rất thoải mái nha. Đầu tiên Vương Lệ chà cho Lâm Thanh Hòa trước, tiếp đó đến Lâm Thanh Hòa. Hai người tắm rửa xong xuôi xong đi ra ngoài.

Nhìn bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của Lâm Thanh Hòa, Vương Lệ nhịn cười không được: "Haha, cô như thế này, tôi còn cho rằng cô là nam đấy"

Lâm Thanh Hòa trong lòng tự nhủ, tôi cũng không nhất định phải là nam.

"Nghe nói có một nam sinh ở phòng tắm bên cạnh, mặc quần đùi tắm rửa, bị mọi người cười quá trời" Vương Lệ cười nói.

"Khụ khụ, phong tục không giống nhau. Tôi nghe nói ở phía nam không có loại phòng tắm chung thế này, mà là một phòng đơn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không có nhà tắm sao? Vậy bọn hắn tắm rửa như thế nào" Vương Lệ kinh ngạc.

"Có phòng tắm riêng ở ngay trong phòng đơn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Điều kiện sinh hoạt ở phía nam thật tốt" Vương Lệ nói.

Lúc này điều kiện nhà ở còn eo hẹp, vẫn chưa có phòng tắm riêng.

Nhưng Lâm Thanh Hòa quyết định sau này phải xây một cái phòng tắm lớn trong nhà. Chứ dạng nhà tắm chung này, mỗi lần cô tới đều có bóng người.

Nhất là bởi vì vóc dáng cô rất khá, còn trắng trẻo mềm mịn, rất nhiều ánh mắt nhòm ngó khi cô đi vào, quả thực mắc cỡ chết mất.

Vừa khai giảng không lâu, còn chưa nhận thức Trần Tuyết là người như thế nào, thì đã ít thấy cô ta xuất hiện trước mặt rồi.

Đại khái là bị Lâm Thanh Hòa cướp mất danh tiếng, cho nên Trần Tuyết không thích đụng mặt khi tới nhà tắm nữa. Không ngờ ở nông thôn lại còn có người trắng hơn bà đây.

Đấy là chưa tính đến sự khác biệt giữa phương Nam và phương Bắc.

Học kỳ mới rất nhanh đã bắt đầu, tháng mười năm nay sẽ có một nhóm sinh viên mới đến.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không quá chú ý đến bọn họ. Tiếp tục đầu tư vào học kỳ tiếp theo.

Tiếng Anh của Lâm Thanh Hòa rất tốt, Vương Lệ không ít lần thỉnh giáo cùng Lâm Thanh Hòa, Lâm Thanh Hòa không giấu diếm, nói rằng đọc sách là tốt nhất, không có gì tốt bằng sách.

Vì thế Vương Lệ trân cảm kích vô cùng, đứng xếp hàng mua cơm hay mua đại loại các đồ lặt vặt cô cũng bao hết.

Những người khác ở ký túc xá cũng muốn thỉnh giáo Lâm Thanh Hòa. Nhưng thái độ Lâm Thanh Hòa lặng như nước, không nhiệt tình giống như đối với Vương Lệ.

Thế là Trần Tuyết và mọi người đem lực chú ý đánh vào những sinh viên mới. Hướng dẫn hay chỉ đường đều nhiệt tình giúp đỡ. Để lại ấn tượng vô cùng tốt trong mắt bọn họ.

Đáng tiếc, vào ngày chào đón tân sinh viên, lại bị Lâm Thanh Hòa cướp mất ánh đèn sân khấu.

Bởi vì Lâm Thanh Hòa đại diện cho khoa Anh Ngữ lên phát biểu trước toàn trường. Phát âm lưu loát như người bản sứ, còn dùng các từ chuyên ngành, nằm ngoài bản thảo đã soạn trước đó. Có thể nói rằng khiến cho khoa Anh Ngữ kinh diễm một phen, làm cho các sinh viên mới vào đem lòng hâm mộ.

Chuyện xảy ra sau đó thì không cần phải đoán, nhiệt huyết của tuổi trẻ cộng với việc chưa biết gì về cô, nên có rất nhiều bức thư tình được gửi đến Lâm Thanh Hòa.

Người làm con trai như Chu Khải lại phải ra tay một lần nữa. Dùng bản thảo của năm trước đi dán khắp trường.

Quả nhiên cha và bà nội lo lắng không sai, mẹ hắn quá hấp dẫn. Dù mẹ không có tâm tư đó, nhưng không thể ngăn cản nổi lớp người này đến lớp người khác theo đuổi được.

Dán thôi vẫn chưa đủ, hắn còn mượn phòng phát thanh của trường đọc một bài viết về mẹ tôi.

Nội dung đại khái ca ngợi về mẹ. Đương nhiên phần quan trọng nhất, ở cuối bài, hắn cảnh cáo: "Mẹ tôi là người đã lập gia đình và có ba đứa con. Nếu chắc chắn đánh thắng được bốn cha con nhà tôi thì cứ gửi thư tình. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở trước, một mình tôi có thể đánh được cả mấy người đấy!"

Sắc mặt Lâm Thanh Hòa tối đen, thằng nhóc con này còn dám uy hiếp người khác ư?

Vương Lệ cười không khép được mồm: "Vui chết tôi mất, con trai cô thú vị ghê. Hai mẹ con cô học chung một trường, chắc những lời đó đều là cha hắn căn dặn đấy"

"Đợi lát nữa phải dạy dỗ hắn mới được" Lâm Thanh Hòa lo lắng, muốn đi qua coi con trai thế nào.

"Đừng lo lắng, hắn chỉ là một đứa trẻ sợ mẹ mình bị cướp mất thôi. Nhà trường còn không tới nổi khắt khe, phạt một người dụng tâm đâu" Vương Lệ cười nói.

Nhưng cô vẫn tới nhìn một chút.

Đích thật không có chuyện gì, Chu Khải chỉ bị giáo viên phụ đạo chê cười một trận, coi như qua chuyện.

Lúc này Lâm Thanh Hòa mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó muốn giáo huấn Chu Khải, nhưng Chu Khải chạy rất nhanh, Lâm Thanh Hòa căn bản không đuổi kịp.

"Về nhà xem mẹ có dạy dỗ lại con hay không" Lâm Thanh Hòa chỉ có thể nói với con trai một câu như vậy rồi mặc kệ hắn.

***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 244: Tranh thủ nhặt của hời

[HIDE-THANKS]Mặc dù đứa con trai Chu Khải này gây náo loạn, nhưng phải nói rằng cách làm của hắn khá hiệu quả.

Những người mới tới coi như không biết chuyện thì bây giờ đã biết. Một truyền mười, mười truyền một trăm, dù là sinh viên mới tới cũng đều nghe qua chuyện này.

Bạn học của Chu Khải cười to không ngớt: "Hahaha, mày bảo vệ mẹ mày như vậy. Mẹ mày không cảm kích còn muốn cầm cây gậy đánh mày nữa"

"Cười cái gì mà cười, mẹ tao cũng không đuổi kịp tao." Chu Khải nói.

Đối với mấy chuyện khác hắn sẽ không quan tâm. Nhưng nếu ai không biết nặng nhẹ, dám viết thư tình cho mẹ hắn, thì nhìn xem hắn thu thập như thế nào đi!

Các lãnh đạo của trường đều biết chuyện Chu Khải làm, nhưng chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười cho qua. Hắn mới 14 tuổi, thấy mẹ hắn bị người khác theo đuổi không gấp gáp sao được. Dùng cách này cảnh cáo cũng là chuyện bình thường.

Lâm Thanh Hòa ở ký túc xá cũng nghe nói qua.

Vốn cũng không có gì, thế nhưng con người Trần Tuyết đúng là nhiều chuyện, cô ta bí mật hỏi cô: "Người học thức như cô, kết hôn với người nông thôn, cô không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Đúng là không nằm ngoài dự đoán, đừng nhìn Lâm Thanh Hòa giống người thành phố, nói tiếng Anh rất Tây mà lầm tưởng. Nhà chồng cũng chỉ là người nông thôn, chồng làm ruộng kiếm sống mà thôi.

Trần Tuyết nhìn Lâm Thanh Hòa, dung mạo tuấn tú, tri thức không tệ, thế nhưng tư tưởng của Lâm Thanh Hòa, cô ta rất không đồng ý.

Chẳng hạn như mùa hè này, Lâm Thanh Hòa từ bỏ thời gian ở lại đây tiếp tục tục học tập, quay về quê thăm chồng.

Một mình Lâm Thanh Hòa quay về thì cũng thôi đi, Vương Lệ thế kia mà cũng làm như vậy.

Họ có biết rằng cơ hội học tập hiếm lắm không? Cơ hội như vậy không biết sau này có còn hay không. Không tận dụng từng phút từng giây, mà còn có tâm tình nhớ thương chồng ở nông thôn.

Về sau phát triển tốt, muốn dạng đàn ông ưu tú nào mà chẳng có?

Lâm Thanh Hòa không ngờ cô ta sẽ nói chuyện với mình, cũng không biết nội tâm cô nghĩ gì, nói: "Có gì để tiếc chứ, hôn nhân của tôi rất tốt đẹp"

Chồng chung thủy, lại là một người có trách nhiệm. Ở bên cạnh Chu Thanh Bách, cô cảm thấy rất an toàn.

Làm một phụ nữ, quan trọng nhất là cái gì?

Có lẽ trước kia Lâm Thanh Hòa cảm thấy, sự nghiệp của phụ nữ là quan trọng nhất.

Nhưng mà bây giờ thì khác, Lâm Thanh Hòa cảm thấy tìm được người bạn đời phù hợp với mình cũng vô cùng quan trọng.

Sự nghiệp và tình yêu, hai thứ đều không thể thiếu.

Mặc dù Chu Thanh Bách sẽ không nói những lời ngọt ngào. Nhưng Lâm Thanh Hòa chính là yêu thích hắn, nhìn đâu cũng đều là ưu điểm.

Có một người đàn ông như chồng mình, Lâm Thanh Hòa rất hài lòng.

Lại có ba đứa con trai đều trưởng thành khoẻ mạnh. Tuy đôi khi chúng hơi lầy lội, khó tính, khó bảo và cô phải đấu trí đấu dũng với chúng. Nhưng bấy nhiêu đó cũng khiến Lâm Thanh Hòa cảm thấy hạnh phúc.

Cho nên Lâm Thanh Hòa và Trần Tuyết chỉ là hai đường thẳng song song, không thích hợp nói chuyện.

Thấy không nói chuyện với Lâm Thanh Hòa được nữa, Trần Tuyết cũng không tiếp tục mục đích của mình. Nhìn bộ dạng khi nói về cuộc hôn nhân của cô mà Trần Tuyết gai gai con mắt.

Gả cho đàn ông nông thôn có cái gì hạnh phúc chứ. Đối với bọn hắn mà nói, ăn no chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi.

Trừ cái đó ra, căn bản không đòi hỏi thứ gì khác. Trần Tuyết tuyệt đối không chịu được cuộc hôn nhân dạng này. Cho nên năm nay nghỉ đông cô ta cũng không muốn trở về.

Mặc dù không tiếp tục nói chuyện nữa. Nhưng nhìn bộ dạng khinh thường của cô ta, Lâm Thanh Hòa nhếch mép bỏ qua, không thèm nói lý với loại người này.

Điều cô không biết chính là, sở dĩ lần này Trần Tuyết tới nói chuyện với cô là vì trình độ Tiếng Anh của cô thực sự quá tốt.

Nói một tràng tiếng anh lưu loát làm cho mọi người kinh diễm, ngay cả khi đây là Bắc Kinh. Ít nhiều gì cũng muốn đến thỉnh giáo một chút.

Thế nhưng còn chưa nói được gì, nhìn phản ứng của Lâm Thanh Hòa liền biết không thể nói chuyện được nữa. Hừ kiểu bạn bè không cùng chung chí hướng, cô ta không thèm kết bạn đâu.

Lâm Thanh Hòa vẫn chưa biết ý định này của cô ta.

Học kỳ trước Trần Tuyết còn có chút cố kỵ. Thế nhưng học kỳ này, một điểm cố kỵ cuối cùng cũng không có.

Trực tiếp quen một đối tượng ở khoa vật lý.

Hai người không ít lần đi dạo trong công viên, những người khác có biết hay không thì không rõ, nhưng đây không phải là bí mật gì với những người ở ký túc xá.

Mà đối tượng của cô ta cũng là người nông thôn đến, tuổi tác cũng không còn trẻ, tám chín phần ở nông thôn là người đã có gia đình. Đây đúng là bại hoại đạo đức, nhưng đó là chuyện của bọn họ, những người khác còn chưa biết chuyện này đâu.

Tất nhiên những loại chuyện này Lâm Thanh Hòa sẽ không nhúng tay vào, dù biết cũng coi như không biết.

Tháng mười một, chồng Vương Lệ mang theo con trai sang đây thăm Vương Lệ.

Vương lệ vui như trúng số, xin phép nghỉ học đi chơi cùng chồng và con trai. Hai ngày sau, chồng và con trai của Vương Lệ sẽ quay về.

Lâm Thanh Hòa có chút hâm mộ, nói: "Chồng tôi còn không tới thăm tôi được một ngày."

"Tới một chuyến cũng không dễ dàng. Hơn nữa năm nay tôi không về ăn tết, cho nên họ mới đến thăm tôi." Vương lệ nói.

"Không về ăn tết?" Lâm Thanh Hòa ngỡ ngàng.

"Không có ý định trở về, phải nỗ lực cố gắng, người chậm cần phải đi sớm hơn người khác." Vương lệ cười nói.

Lâm Thanh Hòa đương nhiên biết cô ấy đang khiêm tốn. Có thể thi đậu đại học Bắc Kinh, có người nào đần độn cơ chứ?

Ngược lại với Vương Lệ, Lâm Thanh Hòa dự định năm nay sẽ quay về.

Hiếm khi Lâm Thanh Hòa có ngày nghỉ ngơi. Hôm nay ra ngoài đi dạo một vòng, tiện thể xem có đồ vật gì tốt để mua không.

Năm nay là năm 1978, thôn bên kia cũng bắt đầu nhận thầu.

Không đúng..

Lâm Thanh Hòa đi dạo một chút, cô nhớ ra, hình như cô đã xác định sai thời gian rồi!

Năm nay thôn bên kia bắt đầu làm thầu, nhưng mà còn chưa có mở rộng ra. Triệt để mở rộng sản xuất liên kết các hộ gia đình hình như là vào năm 1981, hay là 1982 nhỉ?

Lâm Thanh Hòa ảo não gõ gõ đầu, cô còn ở trước mặt Chu Thanh Bách nói cái gì mà năm nay đừng nhận thầu rồi mở rộng đất chứ?

Cũng may Thanh Bách nhà cô là một người kín miệng. Nghe cô đề cập tới một số chuyện tương lai, nghe xong cũng không nói với người thứ ba.

Năm nay trở về phải xin lỗi hắn mới được.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu đi dạo hẻm nhỏ.

Bởi vì thi đại học được khôi phục, cho nên Bắc Kinh bây giờ giống như mùa xuân. Chồi non đang chậm rãi đâm chồi. Nếu như chờ tới mùa xuân thực sự, lúc đó cả Bắc Kinh sẽ phát triển rất nhanh chóng, cành lá rậm rạp xum xuê.

Lâm Thanh Hòa chính là một người có lá gan rất lớn.

Mà bất luận thời đại nào đi nữa, cũng không thiếu người gan dạ mà.

Cô lần mò hồi lâu, mới mò được đến chợ đen bên hông Bắc Kinh.

Thật là một nơi bí mật.

Không sai, cô chính là đến mua vàng. Nhưng bây giờ trên thị trường không lưu thông các tiệm bán vàng. Người cần tiền thì mới bán.

Lâm Thanh Hòa cô chỉ là tranh thủ nhặt chỗ hời thôi.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 245: Bà thông gia tương lai

[HIDE-THANKS]Người dân Bắc Kinh đúng là có tầm nhìn xa. Bên trong chợ đen quả thật có bán vàng, nhưng mà giá cả không hề rẻ chút nào.

Lâm Thanh Hòa vốn dĩ muốn mua, nhưng thấy giá đắt thế kia nên đành mua mấy khối ngọc, giá trị cũng tương đương nhau.

"Không mua vàng sao?" Người bán liền hỏi.

"Không mua, đắt như vậy ngươi cứ giữ lại bán cho chính mình đi" Lâm Thanh Hòa không khách khí nói.

"Còn tranh thư pháp mà? Những thứ này đều là đồ cổ, về sau bán ra nhất định sẽ được giá cao đấy" Người bán nói.

"Hahaha, đúng là chúng rất đáng tiền. Nhà tôi mùa đông không có lửa than để đốt, hay là dùng cái này để đốt sưởi ấm nhỉ?" Lâm Thanh Hòa thuận miệng đáp lại một câu.

Người bán đại khái cũng nghĩ rằng giữ lại những thứ này cũng vô dụng. Vàng còn có thể bán được, chứ ở thời điểm bây giờ, tranh vẽ thư pháp gì đúng thật là chẳng đáng một đồng nào.

"Nếu cô muốn, tất cả những thứ này tôi chỉ lấy của cô hai trăm đồng thôi" Người bán này thấy Lâm Thanh Hòa không muốn mua, liền nói.

"Một trăm" Lâm Thanh Hòa ép giá.

Cuối cùng lâm Thanh Hòa chỉ tốn một trăm năm mươi đồng để mua một vòng tay vàng, một chiếc nhẫn và hai bộ tranh thư pháp. Trông chúng đã có từ rất lâu đời.

Cô thừa dịp lúc không có người, nhanh tay bỏ vào túi không gian.

Sau đó rời khỏi chợ đen, còn những đồ vật khác cô không muốn mua nữa. Bởi vì giá đắt cắt cổ, không hề giống như ở huyện thành của các cô.

Lâm Thanh Hòa bây giờ không buôn bán thứ gì, chỉ có tiền trong không gian, nhưng cô một chút cũng không lo lắng.

Chờ đến những năm 1980, đến lúc đó tự nhiên cô sẽ kiếm tiền.

Chỉ cần giữ lại một ít tiền vốn là được. Dù sao ở trong túi không gian vẫn còn tiền. Những năm qua tiền cô kiếm được nhờ bán lương thực và thịt heo cũng không phải ít.

Lúc Lâm Thanh Hòa trở về, Chu Khải tìm cô, mang cho cô một hộp đựng thức ăn.

Đây là canh bồ câu, hắn đi mua nguyên liệu, qua nhà bạn học nhờ mẹ của bạn hắn chưng giúp.

Để lại một nửa cho nhà bạn, còn một nửa đem tới cho mẹ hắn uống.

Lâm Thanh Hòa cảm động, nói: "Vậy mẹ sẽ không khách sáo đâu"

Tiếp đó đem canh bồ câu uống sạch, còn thịt bồ câu thì để cho con trai ăn. Chẳng qua là do cô không thích ăn thịt bồ câu.

"Mẹ, người quá gầy rồi. Phải ăn nhiều vào, từ giờ trở đi, mỗi tuần con đều đem canh đến" Chu Khải nói.

"Con lấy tiền đâu ra?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

Tiền cô cho hắn cũng có giới hạn.

"Con theo bạn học đi giúp mọi người vẽ tranh, có chút tiền công" Chu Khải nói.

Lâm Thanh Hòa nói: "Không được trì hoãn việc học tập"

"Sẽ không, chúng con học tập tốt nên mới đi, mẹ yên tâm đi" Chu Khải đáp.

Lâm Thanh Hòa nghe vậy mới gật đầu, sau đó cho hắn một khối tiền để tiêu, rồi đi về.

Con trai hiểu chuyện, nhất định là không muốn cô phải đi làm thêm. Nhưng mà nghĩ lại, cũng không nên quá khắt khe với hắn, cho con trai mình ít tiền tiêu vặt mới tốt.

Tuy nhiên, kể từ ngày đó, mỗi tuần hắn đều đem một tô canh cho Lâm Thanh Hòa uống để bồi bổ thân thể.

Canh gà, canh giò heo, không thì canh cá, đủ thứ loại canh. Tuần nào cũng có.

Vương Lệ hâm mộ cực kỳ: "Con trai cô hiếu thuận quá đi"

Là do cô chưa biết đấy thôi. Khi bé, mỗi lần hắn phá phách làm tôi đau đầu lắm đấy "Lâm Thanh Hòa ngoài miệng thì phàn nàn, nhưng trên gương mặt mang đầy sự hạnh phúc:" Nhưng tiểu tứ thúi này bây giờ coi như không phụ sự nuôi dạy của tôi rồi "

Vương Lệ cũng cuời.

Không chỉ có mỗi Vương Lệ hâm mộ cô.

Mẹ bạn học ở Bắc Kinh của Chu Khải cũng đặc biệt ghen tị.

Gia đình của họ họ Ông.

Mẹ Ông cùng ba Ông nói về Chu Khải:" Đứa nhỏ này chẳng có chỗ nào để chê. Mỗi tuần đều đem đồ đến đây để em giúp hắn hầm canh, cho mẹ hắn bồi bổ cơ thể. Em nuôi hai đứa con trai và một đứa con gái còn chưa có diễm phúc ấy.

Hơn nữa còn rất hiểu chuyện, nếu cầm nguyên một con tới thì sẽ để lại nửa phần. Còn nếu cầm nửa con, hắn chỉ là nước canh.

Cô có đôi khi sẽ giữ lại, có đôi khi bảo hắn cứ đem hết đi.

"Với tuổi đó mà có thể học đại học, chắc chắn mẹ hắn đã bồi dưỡng không ít" Cha Ông liền nói.

Cha Ông biết Chu Khải, con trai thường xuyên dẫn hắn đến nhà chơi, quả thật là một đưa trẻ ưu tú.

"Chồng à, trong lòng anh không có suy nghĩ gì à?" Mẹ Ông nhỏ giọng nói.

"Suy nghĩ gì?" Cha Ông hỏi.

Hai đứa con trai nhà ông cũng ưu tú mà.

Con trai lớn hiện tại là tiểu đội trưởng trong quân ngũ, tương lai còn có thể thăng chức.

Đứa thứ hai là sinh viên năm nhất của đại học Bắc Kinh, cũng đặc biệt có mặt mũi. Ông không cảm thấy có gì phải hâm mộ người ta cả.

"Anh đúng thật là, không nghĩ để Chu Khải làm con rễ nhà ta hay sao?" Nhìn cha Ông đầu óc chậm chạp, liền tức mình nói.

"Em cũng nghĩ xa quá rồi" Cha Ông nghe vậy, cũng không tức giận.

Bọn nhỏ mới bao nhiêu lớn, mới mười bốn tuổi thôi đấy. Dù đủ tuổi kết hôn, nhưng mấy năm công tác cũng không biết rõ sự thay đổi thế nào.

"Xa đâu mà xa, chúng ta trước đó cũng vậy mà. Mười ba tuổi anh đã muốn đưa bánh cao lương cho em ăn?

Cha Ông ho khan:" Nha đầu Mỹ Gia nhà mình ý tưởng rất lớn, chuyện này em chớ có xía vào. Nếu chúng có ý tứ với nhau sẽ tự có tính toán. Chúng ta làm cha mẹ, tốt nhất không nên dính vào. Không chừng lại biến khéo thành vụng "

" Anh không có ý kiến? "Mẹ Ông hỏi.

" Nhìn có vẻ ổn, nhưng không biết rõ nhà bên kia ra sao "Cha Ông nói.

Với điều kiện của Chu Khải mà nói, thật sự khó chọn được một người tốt hơn. Mới mười bốn tuổi đã cao to, thực sự là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Có thể đoán được từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tốt. Cho nên đối với Chu Khải, cha Ông không có ý kiến gì.

Nhưng kết hôn không phải là chuyện của hai đứa trẻ, mà còn là chuyện của hai bên gia đình.

" Em nghe Gia Đống nói, mẹ hắn là một người rất hào sảng. Tiếng Anh còn đặc biệt lợi hại, là thủ khoa khoa Tiếng Anh đó "Mẹ Ông nói.

Sau đó bà cảm thấy hơi mất tự tin, nếu chuyện này xảy ra, tương lai làm thông gia với người tri thức có vẻ hơi mất thế nhỉ?

Dù bà là người Bắc Kinh, thế nhưng cũng không cao ngạo nổi. Bởi vì thân phận là sinh viên đại học, nên việc chuyển hộ khẩu đúng là không phải việc gì khó.

" Giờ mới là thời điểm nào, đừng nghĩ nhiều như vậy. Muốn nhìn thì ngày khác đem ít đồ đến cho Gia Đống, thuận đường ghé xem một chút "Cha Ông thầm nghĩ" Vợ mình thật là buồn lo vô cớ"

Nhưng lời này hắn cũng không dám nói ra miệng, không thôi tối nay đừng hòng nghĩ đến việc ngủ ngon.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 246: Hải thị nhập hàng

[HIDE-THANKS]Mẹ Ông thực sự rất muốn nhìn xem Lâm Thanh Hòa là người như thế nào.

Thật không may, vào giữa tháng 11, Lâm Thanh Hòa đại diện cho trường đi Hải Thị cùng với một số sinh viên khác.

Nói là gặp gỡ giao lưu nhưng giống như đi một chuyến công tác. Giao lưu thì không thể tránh khỏi, nhưng sau giao lưu còn có thời gian sinh hoạt tự do.

Tất nhiên, tiền đi đường, tiền ăn ở tại thành phố biển đều do nhà trường chi trả.


Lúc đấy, Lâm Thanh Hòa cơ hồ không nói hai lời, nguyện ý vì sự phát triển của nhà trường.

Vì vậy, mẹ Ông đến thật không đúng lúc.


Nhưng phải nói rằng, khi nghe tin mẹ của Chu Khải trực tiếp đại diện cho Đại học Bắc Kinh tham gia buổi gặp gỡ giao lưu tại Hải Đại, mẹ Ông trong lòng vô cùng bội phục.

Khó trách có thể sinh được một cậu con trai như Chu Khải.


Chẳng qua trước mắt, mẹ Ông không để lộ tâm tư của mình ra ngoài. Chỉ có cha Ông biết, còn lại, dù là con trai hay con gái của hai vợ chồng ông bà cũng không hề hay biết.

Chính vì có tâm tư này, nên khi Chu Khải đến nhà, mẹ Ông đối xử với hắn như con ruột của bà vậy.

Không giống với con trai của mình, cậu nhóc còn tốt hơn con trai mình một chút.

Khiến Ông Quốc Lương luôn phàn nàn 自己妈成人家的妈了.


Lâm Thanh Hòa không biết rằng con trai lớn của cô đã được người khác chọn, muốn nhận làm con rể. Sau khi giao lưu xong, côl liền tự mình hành động.

Một nơi như Hải Thị bây giờ rất phát triển, chẳng hạn khi đến trung tâm thương mại, Lâm Thanh Hòa đã nhìn thấy rất nhiều phong cách mới.

Đồng hồ, khăn quàng cổ, găng tay và các loại vải vóc có màu sắc đẹp mà ở huyện thành bên kia không hề có bán.


Cho nên Lâm Thanh Hòa cần gì phải khách khí?

Nhân viên bán hàng thấy cô có khí chất hơn người. Hỏi ra thì biết là sinh viên đại học Bắc Kinh đến Hải Thị giao lưu với sinh viên bên này, đột nhiên nhìn Lâm Thanh Hòa với ánh mắt khác hẳn.

Lâm Thanh Hòa không có ý định khoe khoang, nhưng thời đại này chính là như vậy. Nếu bạn không khoe khoang một chút, người ta sẽ nhìn bạn bằng nửa con mắt, bạn có thể làm gì được?


"Lần này hiếm khi đến đây, tôi muốn mua thứ gì đó, nhưng lại không mang theo phiếu gì cả." Lâm Thanh Hòa lấy thẻ sinh viên Đại học Bắc Kinh ra, chớp chớp mắt với người bán hàng, ra vẻ tiếc nuối nói.

"Cũng có một số loại gia công, nhưng chúng đều rất tốt, không biết cô thấy thế nào?", Nhân viên bán hàng nói ngay.

"Cảm ơn cô gái." Lâm Thanh Hòa thản nhiên nói.


"Vậy thì cô đợi ở đây" Nhân viên bán hàng nói, rồi đến người kia nói chuyện, người kia liền đi lấy.

Người bán hàng hỏi Lâm Thanh Hòa về những thứ ở Bắc Kinh.

Lâm Thanh Hòa cũng không phải người keo kiệt, giúp đỡ cô thì cô cũng vui vẻ đáp lại. Nhưng không phải nói hết toàn bộ, dù sao thì vẫn phải nói có chừng mực.

Nếu không sẽ bị coi là chị gái ngu ngốc sao.


Vải gia công được lấy ra, Lâm Thanh Hòa trực tiếp đặt mua hai chiếc.

Sau khi thanh toán tiền trước, cô rời đi, tìm một nơi không có ai bỏ đồ vào túi không gian. Sau đó quay lại tiếp tục tìm nhân viên bán hàng.

"Tôi còn tưởng cô không đến." Nhân viên bán hàng mỉm cười.

"Sao có thể chứ, tôi còn chưa mua những thứ khác, đồ ở đây rẻ hơn chỗ chúng tôi, phong cách cũng rất tốt." Lâm Thanh Hòa khen.


"Tất cả đều là hàng mới và cũng là kiểu mới nhất. Rất dễ bán. Cô có thể chọn loại nào tùy ý" Nhân viên bán hàng cho biết.

Gặp gỡ một sinh viên Đại học Bắc Kinh đến từ Bắc Kinh. Nhất là nghe được những thứ ở Bắc Kinh qua lời của Lâm Thanh Hòa, cũng đủ để cô ấy đi khoe khoang với những người khác.

Lâm Thanh Hòa một bên nói cho bà bảy một cái, cho bà tám một cái, một cho cái này và một cho cái kia, cái này không cần phiếu cô cũng mua nốt, Lâm Thanh Hòa quả thật mua rất nhiều.

Chủ yếu là găng tay và khăn quàng cổ, cô giải thích: "Hiếm lắm mới được đến đây. Nhà tôi đông bà con nên tranh thủ mua nhiều chút".

Nhân viên bán hàng không nói gì, đếm tiền xong liền nói: "Cô muốn mua đồng hồ không? Có mấy chiếc mới nhập đến"


Người bán hàng không quan tâm Lâm Thanh Hòa mua nhiều đồ như vậy. Nhưng trong lòng cảm khái, không hổ là người Bắc Kinh, thật là có tiền, mua không biết bao nhiêu thứ rồi?

Lâm Thanh Hòa nhìn một chút, cô muốn đặt hai chiếc đồng hồ nữ và ba chiếc đồng hồ nam.

Mấy thứ cô mua từ nãy tới giờ tốn của cô không ít tiền Dù sao cũng chỉ là mấy cái đồng hồ nam nữ mà đã bay hết hơn sáu trăm, gần bảy trăm đồng tiền.


Một chiếc đồng hồ hơn một trăm, đem bán ở quận lỵ, một chiếc bán ra với giá hai trăm ba mươi đồng, Một chiếc lời một trăm tệ. Có phải dễ kiếm lời lắm đúng không?

Tất nhiên, đây không phải là hàng mới tinh, đồng hồ mới nhất trên thị trường biển, đây chỉ là kiểu dáng của nước ngoài. Khi đeo ra ngoài sẽ rất tiết kén mặt. Nếu người ta nhìn không hợp thì sẽ không muốn mua.


Lâm Thanh Hòa nghĩ, hiếm hoi lắm mới đi một chuyến. Đặc biệt đồng hồ ở Hải Thị không yêu cầu phiếu công nghiệp, nhưng không dễ để mua nhiều đồng hồ ở đây. Cô liền trực tiếp đến trung tâm thương mại.

Lần này cô không chỉ mua một vài chiếc đồng hồ, mà còn có một chiếc quạt điện và một chiếc radio.

Đặt nó sang một bên cho thời gian này, đây là tất cả những phần lớn thực sự.


Lâm Thanh Hòa biết rằng phiếu mua hàng ở đời sau sẽ từ từ rút khỏi thị trường. Nhưng cô không ngờ những trung tâm mua sắm lớn ở chợ biển này lại có thể mua những thứ này mà không cần phiếu.

Thực sự xứng đáng là một thành phố ma thuật, phát triển cực kỳ nhanh.

Lâm Thanh Hòa không tiếp tục mua thêm, những thứ này cũng đủ nhiều rồi..


Hơn nữa, coi như chỉ có những thứ này, nhưng đem qua chợ đen bán cũng lời được một khoản kha khá.

Lâm Thanh Hòa không trì hoãn nhiều. Ngày hôm sau cùng những người khác bắt xe trở về Bắc Kinh.

Khi trở về, Lâm Thanh Hòa đưa cho Chu Khải một chiếc đồng hồ.


Dù sao hiện tại cũng lên đại học, người khác còn chưa có đồng hồ đâu, cho nên lần này thật tiện nghi cho tiểu tử này.

Chu Khải hiển nhiên rất kinh ngạc: "Mẹ, mẹ cho con sao?"

"Không muốn?" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, nói.

"Muốn, đương nhiên muốn, sao có thể không muốn. Mẹ, người thật là tốt, con quả nhiên là con ruột của mẹ!" Chu Khải cao hứng.

Đồng hồ, hắn thật sự luôn muốn mua một chiếc đồng hồ. Nhưng không ngờ tới, mẹ vậy mà sẽ mua cho hắn.


"Đi, nên làm gì làm cái đó đi. Tháng sau có kỳ nghỉ giữa kỳ, đến lúc theo mẹ trở về có nghe hay không?" Lâm Thanh Hòa dặn dò.

"Đã biết." Chu Khải gật đầu liên tục, hỏi: "Mẹ, đây có phải là kiểu mới nhất ở Hải Thị không?"


"Là kiểu mới nhất, một chiếc hai trăm năm mươi tệ, đắt chết." Lâm Thanh Hòa khoác lác.

Chu Khải ngây ra một lúc: "Mẹ, nào có cần phải mua cho con chiếc mắc như vậy? Mua cho con một chiếc hơn một trăm tệ là được rồi." Lại nói, hơn một trăm tệ cũng rất đắt, không hề rẻ chút nào.

"Hiếm khi mua một chiếc, cứ dùng đi." Lâm Thanh Hòa lừa gạt con trai mặt không hề biến sắc.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back