Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Nghịch Chuyển Nữ Vương - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lyl1418, 24 Tháng sáu 2020.

  1. Lyl1418

    Bài viết:
    1
    Chương 30: Bạch Liên Hoa vs Bạch Liên Hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Ly

    Tô Thiều Hàm bị một bạt tai của Tô Băng Thanh đánh tỉnh.

    Tâm cô ta đã lạnh ngắt, sắc mặt trắng bệch.

    Quản gia cũng sửa lại xưng hô: "Tô nữ sĩ, mời."

    Tô Băng Thanh lạnh lùng nhìn quản gia, quản gia cụp mi rũ mắt, không hề gợn sóng, Tô Băng Thanh cười lạnh một tiếng, cũng không hề nhìn Cố Chấn Hoa, bà ta vẫn giống khi tiến vào, thẳng lưng rời đi.

    Tô Thiều Hàm do dự một chút, cũng theo sau đi ra ngoài.

    Sau khi đưa bọn họ ra cửa, quản gia không hề đi tiếp nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn hai người.

    Kéo cửa xe.

    Tô Băng Thanh bỗng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía lầu hai.

    Tô Thiều Hàm cũng theo ánh mắt bà ta xoay người lại nhìn.

    Trên ban công lầu hai.

    Cố Miên đứng đó, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, khuôn mặt lạnh băng, khóe miệng hàm chứa ý cười châm chọc.

    Phảng phất như trở về ngày đầu tiên bọn họ vào Cố gia.

    Bọn họ bước xuống từ trên xe Cố Chấn Hoa, ngẩng đầu lên nhìn "Cố Miên" cũng đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn họ.

    Nhưng mà, cảnh tượng tương đồng, tình huống của bọn họ đã từ thiên đường ngã xuống địa ngục.

    Trong lòng Tô Băng Thanh ẩn ẩn phát lạnh.

    Bà ta không thể nào ngờ tới, Cố Miên sẽ có tâm kế như vậy!

    Chỉ sợ bọn họ từng bước từng bước đi đến hoàn cảnh hôm nay không thoát được quan hệ với cô.

    Cố Miên chỉ đứng đó, lạnh lùng lại chăm chú nhìn chiếc xe lái nhanh như bay biến mất khỏi cổng lớn Cố gia.

    Cố Chấn Hoa lần nữa ngồi lên sô pha, muốn châm điếu thuốc, nhưng tay lại run tới lợi hại, ông cảm thấy đột nhiên đầu óc trống rỗng, trước mắt tối sầm, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.

    Chờ khi ông lại tỉnh lại thì đã ở bệnh viện rồi.

    Ông không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, vừa cúi đầu, ông nhìn thấy Cố Miên đang ghé vào giường bệnh ngủ thiếp đi.

    Ông nâng tay lên, muốn xoa đầu Cố Miên, lại phát hiện mu bàn tay mình còn cắm ống truyền.

    Lúc này Cố Thiếu Đường đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

    "Chú tỉnh rồi ạ."

    Cố Miên cũng bừng tỉnh, cô nhìn thấy Cố Chấn Hoa đã tỉnh, lập tức nhẹ nhàng thở ra: "Ba, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi."

    "Ta đây là.." Cố Chấn Hoa mở miệng nói chuyện mới phát hiện mình đã yếu thế nào, ông ngừng lại một chút mới hỏi: "Ta làm sao vậy?"

    Cố Thiếu Đường nói: "Bác sĩ nói do cảm xúc của chú quá mức kích động khiến huyết áp lên cao."

    Cố Chấn Hoa buồn buồn nhìn khuôn mặt nhỏ đầy quan tâm của Cố Miên, áy náy dâng lên tựa như nhấn chìm cả người ông: "Miên Miên, ba ba xin lỗi, ba ba xin lỗi con.."

    Là ông không biết nhìn người, là ông dẫn sói vào nhà.

    Là ông chỉ trích vứt bỏ con gái ngoan của mình, chẳng sợ cô nhiều lần nhắc nhở hai mẹ con kia tâm tư không tốt.

    Là ông bị người ta che mắt, chưa từng tin cô, ngược lại nhiều lần trách cứ cô.

    Tới giờ nhớ lại, ông cảm thấy vô cùng hối hận.

    Con gái ông đã uất ức thế nào chứ?

    Nghĩ như vậy, ông không cầm được ướt hốc mắt.

    Cố Miên biết, tiếng xin lỗi này của dành cho "Cố Miên".

    Nước mắt cũng là vì "Cố Miên" mà rơi.

    Nhưng vì sao, trong mắt cô lại bỗng nhiên có nước mắt chảy xuống?

    Cô nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mình, đầu ngón tay ướt át.

    Cô nhìn đầu nước mắt trên tay hơi giật mình, là nước mắt của "Cố Miên" sao?

    * * *

    Cố Chấn Hoa bệnh nặng một trận.

    Ông ở bệnh viện chừng nửa tháng mới xuất viện.

    Cũng trong nửa tháng này, Cố Thiếu Đường còn tra được chứng cứ Tô Băng Thanh di dời tài sản của Cố Chấn Hoa.

    Trước khi Cố Chấn Hoa và Tô Băng Thanh kết hôn, vì muốn có được sự tín nhiệm của Cố Chấn Hoa, Tô Băng Thanh chủ động muốn ký hiệp nghị trước hôn nhân, điều này cũng làm Cố Chấn Hoa không có nỗi lo rồi kết hôn với bà ta.

    Ai biết một năm này, Tô Băng Thanh vẫn luôn lén di dời tài sản, tính đến trước mắt thôi cũng đã di dời được ra ngoài hơn trăm triệu.

    Người đàn ông trẻ tuổi ngoại tình với Tô Băng Thanh cũng tham dự trong đó.

    Gã chính là giám đốc của một sân gôn trước kia Cố Chấn Hoa thường đi.

    Tất cả thông tin của Cố Chấn Hoa đều là gã cung cấp cho Tô Băng Thanh, không chỉ Cố Chấn Hoa, trong tay gã còn có rất nhiều tư liệu về hội viên của sân gôn, Cố Chấn Hoa chỉ là một mục tiêu của Tô Băng Thanh mà thôi.

    Có cả việc Tô Thiều Hàm sai A Sơ đi tiếp cận Cố Miên.

    Cố Thiếu Đường giao tất cả chứng cứ cho Cố Chấn Hoa.

    Cố Chấn Hoa tức đến thiếu chút nữa lần nữa vào bệnh viện.

    Cũng chặt đứt một tia lưu luyến cuối cùng ông dành cho Tô Băng Thanh.

    Cố Chấn Hoa khởi tố ly hôn, lấy tội lừa dối khởi tố Tô Băng Thanh và người đàn ông kia, tiền tài và tài sản lúc trước đã tặng bà ta cũng được yêu cầu thu hồi.

    Đoàn luật sư của công ty dựa vào manh mối Cố Thiếu Đường cung cấp đào ra không ít chứng cứ.

    Đặc biệt là sau khi việc tình nhân của Tô Băng Thanh thu thập kỹ càng tỉ mỉ tư liệu của những hội viên tới sân gôn bị phơi bày ra ánh sáng đã tạo nên phong ba không nhỏ trong giới thượng lưu.

    Sân gôn kia cũng gặp phiền toái không nhỏ.

    Lúc đầu Cố Chấn Hoa còn ngại mất mặt, muốn xử lý trong im lặng, ai biết càng nháo càng lớn, trong lúc nhất thời ai cũng biết ông bị "Lừa hôn", sau đó càng ngày càng thái quá, thậm chí truyền ra tin đồn tai nạn xe cộ lúc trước của Cố Miên cũng là mẹ con Tô gia sai sử.

    Cố Chấn Hoa cũng vì vậy tinh thần sa sút một trận.

    Các phu nhân tiểu thư thân thiết với mẹ con Tô Băng Thanh Tô Thiều Hàm trong giới cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, trong lúc nhất thời yên lặng không ít.

    Cố Miên và Cố Thiếu Đường thân ở trung tâm gió lốc lại như cũ mỗi ngày nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, phảng phất không chịu ảnh hưởng chút nào.

    Chung Huyền Dư đến thăm cô một lần.

    Thuận tiện tỏ cái tình.

    Giọng Chung Huyền Dư nghe như tùy tiện, không đầu không đuôi nói một câu:

    "Hình như tôi có chút thích cô."

    Cố Miên lại không quá kinh ngạc, lần đó đi ăn ở nhà hàng anh ta biểu hiện rõ ràng như vậy, cô không thể không phát hiện ra, chỉ là không ngờ anh ta sẽ nói ra.

    Cô cũng thản nhiên tỏ vẻ mình là hoa đã có chủ.

    Chung Huyền Dư cũng không ngoài ý muốn, hiển nhiên là trong dự kiến.

    "Cố Thiếu Đường?"

    Cố Miên gật đầu.

    "Năm nay cô mới 18 tuổi đó." Chung Huyền Dư đầy triết lý nói: "Lòng người dễ đổi, nhân sinh còn rất dài."

    Cố Miên chỉ cười.

    Cô cảm thấy, cô sợ là đợi không được anh ấy thay lòng đổi dạ.

    Cố Miên nhận được không ít thư mời.

    Cô đều lấy lí do bận học từ chối.

    Đích thật cô rất bận.

    Tuy cô không biết khi nào mình sẽ rời đi.

    Nhưng vô luận cô làm gì cũng muốn làm tốt nhất có thể.

    Giống như liều mình thực hiện ước mơ vậy.

    Cô như một học sinh cấp 3 chân chính, mỗi ngày vội vàng học tập.

    Cố Thiếu Đường vẫn như cũ sẽ dành thời gian học bổ túc với cô.

    Kỳ kiểm tra cuối kỳ cuối cùng cũng tới.

    Cố Miên đã có sẵn nền tảng, người lại thông minh, hơn nữa cô cũng khắc khổ nỗ lực, tự nhiên là thi được số điểm cao xưa nay chưa từng có.

    Top hai mươi toàn khối.

    Dọa sợ cả Cố Chấn Hoa, ông cao hứng tới muốn ra ngoài bày tiệc rượu.

    Cố Thiếu Đường khẽ xoa đầu cô, rồi lại cho cô một gáo nước lạnh: "Còn cần nỗ lực, lúc trước anh thi đều đứng nhất."

    Cố Miên: "..."

    Sau khi Cố Miên được nghỉ, Cố Thiếu Đường công khai đưa Cố Miên tới công ty, ngồi trong văn phòng anh làm bài tập hè, anh rảnh rỗi sẽ thuận tiện giúp cô học bổ túc.

    Ngay từ đầu, ai cũng nghĩ cô là em gái Cố Thiếu Đường.

    Tiểu sư đệ vừa mới tốt nghiệp đã bị Vương Kiếm vớt tới công ty tò mò hỏi: "Đàn anh, em gái anh đáng yêu thật đấy, cô ấy có bạn trai chưa ạ?"

    Cố Thiếu Đường nâng mắt nhìn, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu đáp lời: "À. Đó là bạn gái tôi."

    Tiểu sư đệ:. Cảm nhận được sát khí.

    Vì thế tin tức cô gái nhỏ mỗi ngày Cố tổng mang đi làm không phải em gái Cố tổng mà là bạn gái anh ấy nhanh chóng truyền khắp công ty đã mở rộng quy mô đến hơn 50 người.

    Ngay từ đầu ai cũng không tin.

    Đến khi Vương tổng chứng thực mới không thể không tin.

    Mấy nữ nhân viên chưa lập gia đình mới tới công ty trong tối ngoài sáng chờ đợi cơ hội tức khắc tan nát cõi lòng.

    Một ngày trước năm mới, thành phố A rơi một trận đại tuyết.

    Đây là lần đầu tiên Cố Miên thấy tuyết.

    Sáng sớm, cô một mình chạy đến trong viện si ngốc ngắm tuyết, khi Cố Thiếu Đường phát hiện ra, hai tay cô đã đông cứng lạnh lẽo, Cố Miên bị cưỡng bách bọc vào phòng.

    Cố Thiếu Đường ôm Cố Miên vào phòng, cau mày xoa xoa đôi tay đã bị lạnh đến đỏ lên trong tay mình: "Lớn rồi mà cứ như trẻ con thế hả?"

    * * *

    Tới buổi tối, anh lại ấn Cố Miên lớn mà lại nhỏ trên tường hôn hôn.

    Anh uống chút rượu, Cố Miên cũng có uống.

    Máy sưởi trong phòng ấm áp.

    Khi Cố Miên đang cởi nút áo sơ mi của Cố Thiếu Đường thì bị một bàn tay đè lại.

    Cố Thiếu Đường hơi thở dốc, đôi mắt đen kịt nhìn cô, giọng anh ám ách: "Em vẫn còn nhỏ."

    Cố Miên kề sát vào, nhẹ cắn môi anh, đôi mắt như mèo con quyến rũ nhìn anh, bên trong đong đưa ánh sáng nhỏ vụn: "Anh không sợ em lớn rồi sẽ chạy theo người khác hả?"

    Hầu kết Cố Thiếu Đường khẽ lên xuống, con ngươi đen tuyền bùng lên một ngọn lửa u ám, thanh âm kiềm chế ẩn ẩn áp lực: "Anh sẽ không cho em cơ hội này."

    Anh cúi người hôn cô, ngăn cô lại nói ra lời gì đó để kích thích anh.

    Cả người Cố Miên bay lên trên không, cô bị Cố Thiếu Đường bế lên đi vài bước đưa tới trên giường, thân hình anh cũng theo sau phủ lên người cô, anh lại hôn cô, từ miệng nhỏ đến cằm, vành tai.. hô hấp Cố Miên hỗn loạn.

    Cố Thiếu Đường vừa hôn cô, vừa hơi ngồi dậy bắt đầu bình tĩnh cởi quần áo trên người mình.

    Cố Miên lén nhìn trộm, cô cảm thấy mặt mình nóng cực kỳ.

    Cởi xong của mình, anh lại tới lột da Cố Miên, Cố Thiếu Đường chưa từng hưởng qua tư vị tình dục vẫn mang theo cảm giác thong dong, nhưng khuôn mặt ửng hồng cùng vàng tai đỏ sắp nhỏ ra máu của anh đã tiết lộ lúc này anh cũng không trấn định như anh biểu hiện.

    Quần áo bị ném xuống mặt đất.

    Dưới ánh đèn, tóc dài đen nhánh của Cố Miên bung xõa, ánh sáng càng thêm động lòng người chiếu lên làn da trắng nõn ngon miệng, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng động lòng người, đẹp đến hít thở không thông.

    Cố Thiếu Đường hô hấp dồn dập, trái tim trong lồng ngực nhảy vừa nhanh vừa mạnh, đôi môi ướt át dán lên môi cô, đầu lưỡi hữu lực không ngừng triền miên.

    Anh dịu dàng lại mạnh mẽ, một tấc một tấc đem cô ăn sạch.

    * * *

    Rạng sáng.

    Cố Thiếu Đường chôn mặt vừa bên gáy cô, thở hổn hển hôn lên làn da cô: "Khi nào em định nói cho chú?"

    Cố Miên há miệng thở dốc.

    Ngoài cửa sổ bỗng nhiên "Bùm" một tiếng, ngay sau đó bầu trời sáng lên.

    Từng bông pháo hoa thật lớn lần lượt nổ tung trên không chung.

    Cố Miên xoay người nhìn lại, có chút ngây người, đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn pháo hoa năm mới ở cự li gần đến vậy.

    Cũng là lần đầu tiên phát hiện, hóa rea pháo hoa lại đẹp đến như vậy.

    Phảng phất như một giấc mơ.

    Cố Thiếu Đường không đình chỉ động tác, anh xoay lại khuôn mặt nhỏ của Cố Miên mềm mại vô lực dưới thân, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô, không chút nào che giấu ngọn lửa trong mắt, môi ôn nhu dán lên người cô, thanh âm như nỉ non thở dài: "Anh yêu em, năm mới vui vẻ."

    Cố Miên nhìn nửa gương mặt Cố Thiếu Đường được pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu sáng, và đôi mắt tràn ngập tình dục, hai cánh tay câu lấy cổ anh, đưa lên môi thơm:

    "Năm mới vui vẻ."
     
  2. Lyl1418

    Bài viết:
    1
    Chương 31: Thế giới của Cố Miên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Ly

    Cố Miên nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy cả cơ thể mình rất nặng, đầu cũng ẩn ẩn đau. Cố Miên cố giãy dụa mở mắt ra, rồi lập tức sửng sốt với hoàn cảnh trước mắt.

    Ánh sáng yếu ớt, đập vào mí mắt là trần nhà ẩm thấp loang lổ, một cái bóng đèn treo trên trần nhà đã phủ đầy tro bụi, tản ra ánh sáng màu vàng mông lung không rõ.

    Trong không khí có hương vị lạnh lẽo ẩm ướt.

    Tràng cảnh vừa xa lạ lại quen thuộc làm Cố Miên hoảng hốt, cô đang nằm trong căn nhà đã thuê mười mấy năm.

    Mình đang mơ sao?

    Cố Miên lại lâm vào mê mang.

    Chờ cô tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn là cảnh tượng này.

    Cố Miên nằm trên giường, phát ngốc mấy phút đồng hồ, trong đầu từ từ hiện lên những gương mặt và kí ức cũ, phảng phất Cố Thiếu Đường vẫn thì thầm nói nhỏ bên tai cô.

    Phải chăng cô đã trở về thế giới của mình?

    Cô ngơ ngác đến khi một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt: "Sao con cứ trợn tròn mắt mà không chịu dậy thế?" Sau đó, bàn tay hơi lạnh đặt lên trán cô, sờ soạng chốc lát. Chủ nhân bàn tay thở phài nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi đó Miên Miên, con còn không thoải mái chỗ nào không?"

    Cố Miên không đáp lời, cô nâng tay lên nhìn, đồng tử chợt co rút lại.

    Đây là bàn tay của một đứa trẻ tầm 10 tuổi.

    "Miên Miên, sao vậy?" Cố Vân Kiều phát hiện ra Cố Miên hơi kì lạ, bà sợ hãi hỏi: "Không phải sốt đêna hồ đồ luôn rồi chứ, Miên Miên?"

    Tầm mắt Cố Miên nhẹ nhàng chuyển qua khuôn mắt lo lắng của người phụ nữ trước mắt.

    Cố Vân Kiều 28 tuổi, tuy đã trải qua cuộc sống giày xéo nhưng vẫn không tổn hao gì đến khuôn mặt xinh đẹp của bà, dù chỉ tuỳ tiện buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo T-shirt vàng nhạt đã giặt đến bạc màu vẫn toát ra khí chất thoải mái thoát tục.

    Ấn tượng cuối cùng của Cố Miên về bà là khi Cố Vân Kiều đang nằm trên giường bệnh, thân thể gầy như que củi đã không ra hình người làm người ta cơ hồ quên mất dáng vẻ lúc trẻ của bà.

    Thế mà cô thật sự trở về rồi.

    Hệ thống không lừa cô.

    Cô trọng sinh..

    Nhìn Cố Miên nằm trên giường kinh ngạc rơi lệ, Cố Vân Kiều gấp đến mức nước mắt sắp chảy ra, bà thấy áy náy, đau lòng lại tự trách: "Miên Miên đừng dọa mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. Mẹ biết con ở trường học bị người ta bắt nạt, nhưng chúng ta có biện pháp nào đây? Đều trách mẹ vô dụng mới để con chịu uỷ khuất.."

    Là giọng điệu Cố Miên quen thuộc, trước kia nó sẽ làm cô đau lòng, buộc cô thoái nhượng, nhưng sau đó cô đã chết lặng.

    Bởi vì cô biết, một lần thoái nhượng sẽ lại có lần tiếp theo.

    Nhưng lúc này thấy người đã mất lại xuất hiện trước mặt mình, nghĩ tới trước lúc lâm chung bà ấy bắt lấy tay cô, nhét tất cả tiền tiết kiệm vào tay cô, bảo cô trốn đi thật, sống thật tốt.

    Cô vẫn không tránh khỏi trong lòng chua xót.

    "Ngoan, đừng khóc." Cố Miên chống thân mình ngồi dậy, thuận tay lau nước mắt trên khóe mắt.

    Cố Vân Kiều sửng sốt, trong ánh mắt đong đầy nước mắt lại không dám rơi xuống nhìn Cố Miên.

    "Mấy giờ rồi ạ?" Cố Miên hỏi.

    Cố Vân Kiều lại sửng sốt, nhanh chóng đáp: "Tầm hơn 7 giờ sáng."

    Cố Miên rời giường, đeo dép lê vào WC, cầm cái gương tròn nhỏ phản chiếu ra khuôn mặt mình.

    Trong gương là một khuôn mặt nhỏ vừa xa lạ lại quen thuộc, da Cố Vân Kiều trời sinh đã trắng, cũng di truyền cho Cố Miên, có phơi nắng cũng không đen. Người ta đều nói một trắng che ba xấu, huống chi Cố Miên không xấu tẹo nào, không những không xấu, còn rất xinh đẹp, trời sinh mỹ nhân, trên mặt trái xoan là một đôi mắt phượng, con ngươi đen nhánh được nước mắt rửa qua mang cảm giác nghiêm nghị thanh lãnh. Cái mũi cô cũng rất đẹp, tuổi còn nhỏ đã có mũi dọc dừa, đôi môi căng mọng mượt mà, nhưng vì đang bị bệnh nên sắc môi có chút trắng bệch.

    Cố Miên sờ sờ mặt, đột nhiên hỏi: "Năm nay con bao lớn rồi ạ?"

    Cố Vân Kiều đứng ở cửa WC bị Cố Miên dọa sợ rồi: "Miên Miên, con sốt đến mơ hồ rồi hả? Đến mình bao nhiêu tuổi cũng không nhớ sao?"

    Cố Miên nghiêng đầu nhìn bà.

    Cố Vân Kiều yếu đuối, không chỉ ở bên ngoài, ở nhà bà cũng vậy, Cố Miên trưởng thành sớm, trời sinh đã quyết đoán nên từ khi Cố Miên hơi hiểu chuyện một chút, Cố Vân Kiều cơ bản đều nghe lời Cố Miên.

    Không biết vì sao, nhìn Cố Miên của lúc này, bà lại cảm thấy cô càng thành thục so với trước kia, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, trong lòng bà không khỏi có chút hốt hoảng.

    "Qua hai tháng nữa là con mười hai tuổi.."

    Cố Miên nghĩ tới.

    Khi cô mười một tuổi đã bị ốm một lần.

    Ở trường học, cô đang quét dọn ngoài phòng học thì có người từ lầu hai đổ xuống một xô nước, xối thẳng xuống đầu cô, cả người cô bị dòng nước đập ngã xuống đất, ướt đẫm, cô nhìn lên trên thì chỉ thấy một cái thùng màu đỏ và rất nhiều tiếng cười vang vui sướng khi người gặp họa.

    Tháng tư, thời tiết vừa chuyển ấm, từ trường học về đến nhà phải đi hơn mười phút, cô cả người ướt đẫm, tâm tình xưa nay chưa từng uể oải đến vậy. Đi khoảng nửa giờ mới về đến nhà, vào nhà lại bắt đầu phát sốt, cả ngày không đứng dậy khỏi giường được.

    Loại chuyện thế này đã không phải lần đầu tiên xảy ra, lần đầu tiên phát sinh chuyện này là vào lớp 3, Cố Vân Kiều còn mang cô đi tìm hiệu trưởng, nhưng vẫn không giải quyết được gì.

    Sau đó, Cố Vân Kiều cũng chỉ biết khóc lóc nói mình vô dụng, để cô nhẫn nhịn cho qua.

    Lại sau đó, Cố Miên đã không nói cho Cố Vân Kiều nữa.

    Vốn dĩ cô cho rằng nhẫn nhịn qua tiểu học thì tốt rồi, ai biết tới sơ trung, lời đồn vẫn lan ra, lại tới cao trung cũng như vậy, không có bao nhiêu thay đổi.

    Cố Vân Kiều thật cẩn thận nói: "Miên Miên, hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi đi, mẹ gọi điện thoại cho thầy con giúp con xin nghỉ rồi."

    "Không cần đâu ạ." Cố Miên khom lưng cầm lấy chậu nhựa trên mặt đất đi lấy nước rửa mặt: "Con muốn đi học."

    Cô nhớ rõ.

    Cô ở nhà nằm hai ngày, khi trở lại trường học tình huống cũng không chuyển biến tốt đẹp.

    Lần này cô sẽ không nhẫn nhịn nữa, cũng sẽ không lui bước.

    Cố Miên đổi quần áo, tóc tùy tiện buộc thành đuôi ngựa, uống một chén cháo, một cái trứng gà, đeo cặp sách rồi đi học.

    Tới phụ cận trường học, người dần dần nhiều lên, nhưng dù là học sinh của trường hay là gia trưởng đều thỉnh thoảng ghé mắt nhìn cô.

    Cố Miên đeo cặp sách, mặt vô biểu tình đi về phía trước.

    Cô khi còn nhỏ cô thường hay nghĩ, nếu cô lớn lên bình thường một ít, có phải sẽ không bị người ta chú ý như vậy, cũng sẽ không có nhiều người biết tới cô, không phải đi đến đâu cũng có người sẽ nhìn cô khe khẽ nói nhỏ, nói mẹ cô là kỹ nữ.

    Tất cả mọi người đều biết cô.

    Bởi cô là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong trường học.

    Lời đồn cũng vì thế truyền đi rất dễ dàng.

    "Nghe nói mẹ Cố Miên là làm cái kia đấy."

    "Ai cơ?"

    "Lớp 6 ban 2 Cố Miên."

    "Không quen mà."

    "Chính là cô bé xinh đẹp nhất trường chúng ta đó."

    "À, là cô ấy á."

    * * *

    Cố Miên tới lớp, trong lớp các bạn học ồn ào nhốn nháo đều yên tĩnh một lúc, tất cả đều nhìn cô, Cố Miên không coi ai ra gì tìm chỗ của mình ngồi xuống, treo cặp sách lên, sau đó ngẩng đầu, nhìn qua từng người một.

    Cô có một đôi mắt phượng, bên trong hiện lên chút lãnh quang.

    Không ngoài ý muốn, nhóm học sinh bị tầm mắt Cố Miên đảo qua tất cả đều hoảng loạn tránh đi tầm mắt cô.

    Trong lòng chúng đều thấy rất kì quái.

    Sao chúng cảm thấy hôm nay Cố Miên không giống mọi ngày.

    Dù sao cũng chỉ là học sinh tiểu học, yên tĩnh một lát lại hi hi ha ha ồn ào lên.

    Cố Miên nhìn thầy giáo đang giảng bài trên bảng đen, trong đầu suy nghĩ lại là phải làm sao thay đổi vận mệnh của mình.

    Đường phải đi từng bước một, bây giờ quan trọng nhất là thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

    Cái cô thiếu nhất chính là tiền.

    Rất nhiều tiền.

    Đột nhiên, ngực truyền đến một trận đau đớn bén nhọn.

    Cố Miên quay đầu.

    Thằng bé mập mạp ngồi bàn sau đang cầm một chiếc bút bi tàn nhẫn chọc cô đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó nó khiêu khích hướng ngẩng đầu vênh mặt với cô, thách thức cô không dám nói cho thầy biết.

    "Thưa thầy." Cố Miên bỗng nhiên giơ tay lên.

    Tiểu mập mạp tức khắc hoảng sợ.

    Thầy dạy toán đang viết bài trên bảng đen quay đầu nhìn, thấy là học sinh ưu tú của lớp Cố Miên, ánh mắt sắc bén nhu hòa lại: "Sao vậy?"

    Cố Miên buông tay, nói: "Bạn học bàn sau cứ dùng bút bi chọc lưng em. Không để em tập trung tinh thần nghe giảng bài."

    Tất cả bạn nhỏ trong phòng học đều kinh ngạc nhìn Cố Miên.

    Tiểu mập mạp cũng trợn tròn đôi mắt không dám tin.

    Thầy dạy toán có tiếng nghiêm khắc, ông tức khắc trừng mắt nhìn tiểu mập mạp phía sau Cố Miên: "Tưởng Đồng Đồng! Cầm sách ra cuối lớp đứng."

    Tưởng Đồng Đồng hung tợn nhìn chằm chằm cái ót Cố Miên, trước ánh mắt của các bạn học cầm sách chậm rì rì đi tới cuối lớp.

    Chờ cậu tìm chỗ đứng xong, tầm mắt lập tức thu trở về, nhìn thẳng Cố Miên.

    Cố Miên vẫn như vậy, ngồi thẳng tắp, mặt vô biểu tình nhìn bảng đen.

    Cố Miên.. Hình như thật sự thay đổi rồi.

    Vậy mà cô dám trêu trọc Tưởng Đồng Đồng.

    Cậu ta chính là bá vương trường tiểu học đấy! (Em sợ quá cơ)

    Vừa tan học, Tưởng Đồng Đồng đã từ cuối lớp vọt tới trước mặt Cố Miên, không nói hai lời trực tiếp đoạt sách trên bàn Cố Miên vứt trên mặt đất, còn dẫm hai cái.

    Cố Miên bình tĩnh nhìn, chờ cậu dẫm xong, ngẩng dầu hung tợn trừng mắt với cô, cô mới nâng mắt nhìn cậu: "Nhặt lên."

    Cái gì? Đùa à?

    Tưởng Đồng Đồng mở to hai mắt nhìn!

    Cố Miên ngồi yên như cũ, bình tĩnh nhìn cậu: "Không nghe thấy sao? Tôi bảo cậu nhặt lên."

    Lớp học ồn ào náo nhiệt nháy mắt an tĩnh lại.

    Từng đôi mắt khẩn trương lại hưng phấn hóng hớt nhìn chằm chằm bên này.

    Hai tay nhỏ múp míp của Tưởng Đồng Đồng nắm chặt, mặt cũng đỏ lên, phảng phất cậu đã chịu vũ nhục rất lớn, cậu động động khóe miệng nói: "Được thôi! Tôi giúp cậu nhặt!" Cậu ta khom lưng nhặt sách lên, sau đó hung hăng nện lên người Cố Miên, đắc ý cười: "Đó! Tôi nhặt lên cho cậu rồi! Mau cảm tạ tôi.."

    Lời nói còn chưa nói xong, sách đã đập trở về! Ở ngay giữa mặt cậu nhóc! Góc sách nện lên cái mũi cậu, tức khắc làm cậu đau đến nước mắt chảy ra tới! Nhưng cậu còn chưa phản ứng lại đã bay lên --

    Một chân dùng sức đá vào cái bụng nhỏ tròn tròn của cậu, trực tiếp đá bay cậu ra, ngã ở lối đi nhỏ giữa các bàn.

    Tiếng bàn ghế va chạm và tiếng kinh hô trong phòng học nối tiếp nhau mà tới!

    Tưởng Đồng Đồng quả thực không dám tin những chuyện đã xảy ra! Thế mà cậu lại bị một nữ sinh đạp! Còn làm trò trước bạn học cả lớp! Lưng đập vào chiếc ghế phía sau, đau bụng, lưng đau, mông cũng đau, trước nay cậu nhóc chưa từng chịu qua nửa lời quát mắng! Cậu nổi giận đùng đùng, không lựa lời mắng: "Mẹ cậu là kỹ nữ! Lớn lên cậu cũng --"

    "Bang!" Một tiếng giòn vang!

    Một bàn tay hung hăng mà đạp lên mặt cậu!

    Phòng học lần thứ hai an tĩnh.

    Tất cả mọi người sợ ngây người.

    Tưởng Đồng Đồng cũng an tĩnh, trợn tròn đôi mắt, bụm mặt, không dám tin trừng mắt nhìn Cố Miên đăng nắm cổ áo mình, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt.

    Ba mẹ nhóc cũng chưa cho hắn ăn bàn tay bao giờ đâu!

    Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Miên vô cùng lạnh lẽo, một đôi mắt phượng hàm chứa ngọn lửa, cô nắm cổ áo Tưởng Đồng Đồng túm nhóc lại đây, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhóc, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: "Cậu mắng thêm một câu, tôi sẽ đánh nát miệng cậu."

    Tưởng Đồng Đồng lần đầu tiên cách con gái gần đến như vậy, bị đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm, khí thế cũng bay mất, càng không dám đánh trả.

    Cố Miên lại không buông tha cho nhóc như vậy: "Xin lỗi."

    Mặt Tưởng Đồng Đồng đỏ lên!

    Nhóc chính là bá vương ở tiểu học Thanh Viên!

    Bị đánh có thể!

    Còn xin lỗi..

    Đối diện với đôi mắt kia của Cố Miên, nhóc sợ tới co rúm lại, buột miệng thốt ra: "Xin, xin lỗi."

    ! Sao nhóc có thể nói như thế chứ!

    Cổ áo được buông lỏng.

    Cố Miên buông cổ áo cậu ra, khom lưng nhặt sách trên mặt đất, nhìn nhóc một cái, lại vươn tay về phía cậu.

    Tưởng Đồng Đồng lại đỏ mặt.

    Cố Miên chau mày, cô thầy không kiên nhẫn rồi đấy.

    Tưởng Đồng Đồng vội vàng duỗi tay bắt lấy tay cô, cả mặt đỏ bừng được Cố Miên kéo lên từ mặt đất.

    Bị kéo dậy rồi cậu mới phát hiện, bạn học toàn khối đều đã vây quanh bên này, dùng vẻ mặt xem quái vật nhìn cậu nhóc và Cố Miên.

    Mặt nhóc tức khắc càng đỏ, hung tợn nói: "Nhìn cái gì! Không cho xem!"

    Học sinh tiểu học hóng hớt ngoài cửa đều từng nhóm từng nhóm tản ra, nhưng đôi mắt còn trộm nhìn hướng bên này.

    Cố Miên ngồi về vị trí của mình, phủi phủi tro bụi trên sách, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

    Tưởng Đồng Đồng trở lại vị trí của mình, ảo não ghé vào trên bàn. NHỤC muốn chết.

    Một cái tát kia của Cố Miên đánh rất nặng, mặt Tưởng Đồng Đồng đã sưng vù lên. Cả ngày hôm nay, trừ đi WC ra, nhóc đều không rời khỏi chỗ ngồi. Trong giờ học nhóc đều gục đầu trên bàn, giống như cà tím gặp sương, héo hoàn toàn, cũng không dám túm tóc Cố Miên hay dùng bút chọc chọc phía sau lưng cô nữa.

    "Nếu không chúng ta đi báo cáo với thầy đi!" Người bạn thân nhất của nhóc là Tạ Lâm kiến nghị.

    Tưởng Đồng Đồng hung ác trừng cậu: "Nếu cậu dám báo với thầy, tôi với cậu tuyệt giao!"

    "Thế làm sao bây giờ? Cứ để như vậy á?"

    Nhưng vào lúc này, Cố Miên vừa đi WC trở lại phòng học, tầm mắt cô đảo qua bên này.

    Tạ Lâm lập tức rụt đầu vào mai rùa.

    Tưởng Đồng Đồng chôn mặt trong cánh tay phì phì, rầu rĩ nói: "Hảo nam không cùng nữ đấu!"

    Cố Miên bị coi thành quái vật vây xem một ngày.

    Tan học, cô liền thu thập cặp sách về nhà.

    Tưởng Đồng Đồng gục đầu trên bàn vẫn luôn chờ Cố Miên ra khỏi phòng học mới thu thập cặp sách.

    Cố Miên đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, vùi đầu đi về phía trước.

    Đột nhiên sau lưng cô truyền đến vài đạo tiếng cười vang, cố ý lớn giọng: "Rồng sinh rồng phượng sinh phượng chuột sinh con ra biết đào động~~có người có mẹ là kỹ nữ, cậu nói khi trưởng thành người đó có thể cũng nối nghiệp mẹ hay không?"

    Những học sinh bên cạnh bị thanh âm này hấp dẫn sôi nổi nhìn qua.

    Ánh mắt dừng trên người Cố Miên, có đồng tình, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có thuần túy chỉ là xem náo nhiệt.

    Trẻ con mười mấy tuổi.

    So với người trưởng thành càng ác liệt, vì tranh thủ cảm giác tồn tại và sự chú ý, bọn nhóc không chút nào che giấu ác ý của mình.

    Cố Miên mặt vô biểu tình tiếp tục đi phía trước đi.

    Mấy lời nói như vậy, trước nay không biết cô đã nghe qua bao nhiêu lần.

    Người nọ lại không thuận theo buông tha cho cô, tiếp tục khiêu khích: "Ai! Cố Miên! Hôm qua tắm rửa có thoải mái không?"

    Cố Miên bỗng nhiên dừng bước, xoay người.

    Bốn nam sinh phía sau cũng đều dừng bước, có cút ngoài ý muốn nhìn cô.

    Này hiển nhiên không phải lần đầu tiên bọn họ làm như vậy với Cố Miên, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Miên phản ứng lại bọn hộ.

    Cố Miên lạnh mặt nhìn bọn họ: "Là ai? Là ai đổ nước?"

    Mấy nhóm học sinh bên đường cọ tới cọ lui không rời đi, đều ở lại chờ xem kịch vui.

    Bốn cái nam sinh kia có điểm sửng sốt, trong đó một nam hài cao nhất mặc áo ngắn tay đi về phía trước một bước, vênh cằm nhìn cô: "Là ta, làm sao? Muốn đánh ta à?"

    Trả lời hắn chiếc cặp sách đã bay qua tới.

    Phịch một tiếng!

    Cặp sách đầy một đống sách nện thật mạnh trên mặt hắn, trực tiếp đập hắn ngã xuống đất.

    Mấy nam sinh bên cạnh giật nảy mình!

    Luống cuống tay chân đi kéo đồng bọn, kéo được một nửa thì Cố Miên đã vọt tới, trực tiếp đẩy hắn xuống trên mặt đất, hai tay xoay tròn tay năm tay mười đánh lên mặt hắn!

    Cô như muốn mang tất cả uất ức tích lũy nhiều năm của bản thân đều phát tiết ra!

    Nam sinh hoàn toàn bị đập tới choáng váng, hai tay chỉ biết ôm đầu, a a gọi bậy.

    Cách đó không xa, Tưởng Đồng Đồng xem thôi cũng choáng váng, nhìn phương pháp đánh nhau kiểu không muốn sống của Cố Miên, cậu không kiềm được sợ hãi che mặt.

    "Đi thôi, đánh nhau có gì xem." Thiếu niên đẹp trai cao hơn nhóc một cái đầu bên cạnh tùy ý quét mắt liếc nhìn bên này, có chút không kiên nhẫn nắm cổ áo nhóc chuẩn bị xách cậu rời đi.

    Tưởng Đồng Đồng bắt lấy cái tay đang nắm cổ áo mình của thiếu niên, đầy mặt rối rắm: "Việt ca, kia, là bạn học trước bàn của em!"

    Lúc này Lâm Việt lại nhìn qua, anh híp híp mắt, giờ mới phát hiện học sinh đang đánh người, lại là một cô bé.

    Mấy cô bé bây giờ, đánh người đều hung hăng như vậy sao?

    Mà lúc này, ba nam sinh cùng nhóm với nam sinh bị đánh kia mới phản ứng lại, một trái một phải đi bắt láy cánh tay Cố Miên, Cố Miên tránh né, mắt sắc liếc qua bên kia thấy có giáo viên đang vội vàng chạy tới đây, tức khắc cô không giãy giụa nữa, mấy nam sinh bị cô đập cho mấy cái trong lúc hỗn loạn phẫn nộ hung hăng đẩy Cố Miên một phen!

    Cố Miên thuận thế ngã thật mạnh văng ra ngoài --

    Cánh tay non mịn ma sát với mặt đất thô ráp, trực tiếp tạo thành vết xước dài-

    Tưởng Đồng Đồng theo bản năng chạy qua bên kia.

    Lâm Việt nhìn Cố Miên ngã trên mặt đất, mắt hơi híp lại, sao anh lại cảm thấy bé con cố ý bị quăng ngã nhỉ?

    Hứng thú bất chợt nổi lên, anh cất bước đi về hướng đó.

    "Mấy đứa làm cái gì vậy!"

    Như muốn chứng thực suy đoán của anh, tiếng hét nghiêm khắc vang lên.

    Một nam giáo viên bước nhanh i tới.

    Bốn cái nam sinh lập tức rụt cổ.

    Đôi mắt phượng thanh lãnh lãnh kia của Cố Miên trong nháy mắt liền ấp ủ lệ ý, nước mắt như trân châu đứt đoạn chảy xuống, thuận tiện bày ra miệng vết thương nhìn thấy ghê người trên cánh tay.

    Khi Tưởng Đồng Đồng chạy đến chỗ cách Cố Miên hai mét, cậu sợ hãi than một tiếng: "Cậu chảy máu rồi!"

    Nhóc dường như quên mất mình mới bị Cố Miên tẩn cho một trận, chạy tới ngồi xổm xuống, lộ ra biểu tình hoảng sợ.

    Lâm Việt chậm rì rì đi tới, từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Miên ngã trên mặt đất đang bắt đầu tranh thủ đồng tình và thằng em họ ngốc đang sốt ruột của mình: "Cần hỗ trợ không?"

    Anh sâu kín hỏi.

    Thành phấn hứng thú muốn xem kịch vui nhiều hơn những người thiệt tình muốn hỗ trợ nhiều.

    Cố Miên nâng mắt nhìn.

    Lâm Việt ngẩn ra.

    Không phải vì kinh diễm trong nháy mắt Cố Miên ngẩng đầu kia, mà là vì đôi mắt của cô.

    Đó là một đôi mắt như thế nào nhỉ?

    Đôi mắt cô rất xinh đẹp, nhưng không chỉ đẹp, rõ ràng trong đó chứa đầy nước mắt, lại mang theo lạnh lẽo nghiêm nghị không thể xâm phạm. Cô thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, phảng phất nhìn thấu ý đồ của anh, mang theo lạnh nhạt cùng trào phúng.

    "Em sao rồi?" Thầy giáo vội vàng tới xem Cố Miên.

    Sau đó Lâm Việt liền ngạc nhiên phát hiện, ánh mắt cô bé kia nháy mắt liền thay đổi, cô rũ mắt, lông mi dài cũng theo đó hạ cuống, mắt nước chứa trong mắt cô lập tức rơi xuống, như nai nhỏ bị ủy khuất lại không dám lộ ra, cô ẩn nhẫn nói: "Không sao ạ, thầy ơi, em không có việc gì."

    Tưởng Đồng Đồng kêu lên: "Sao có thể không có việc gì! Chảy máu rồi này!"

    Giáo viên nhận ra cô.

    Thật sự là khuôn mặt xinh đẹp kia của Cố Miên quá có tính nhận dạng.

    Giáo viên trong trường hoặc nhiều hoặc ít đều biết cô, cũng biết thân thế và cảnh ngộ của cô ở trường học, nhưng bọn họ cũng không muốn nháo quá lớn, trường học cũng không quản, dù muốn quản cũng chỉ cố thể không nhẹ không nặng trách cứ học sinh vài câu.

    Trước kia đều chỉ nghe nói đến, lúc này lại là tận mắt nhìn thấy, thấy cô bé nhẫn nhịn như vậy, bị đau cũng không dám nói, trong lòng ông trừ đồng tình, còn sinh ra phẫn nộ.

    Ông nghiêm khắc xoay đầu, trừng mắt kia mấy nam sinh kia "Mấy người các ngươi ở ban bào!"

    Mấy nam sinh kia tức khắc không phục, mồm năm miệng mười nói: "Thầy ơi! Là nó đánh người trước!"

    Sao giáo viên có thể tin bọn họ, ông kéo Cố Miên khỏi mặt đất, hỏi cô: "Em có biết bọn họ không?"

    Cố Miên lắc đầu.

    Tưởng Đồng Đồng lập tức nói: "Thầy! Em biết bọn họ, bọn họ là lớp 6 ban 1!"

    Mấy nam sinh khác lúc này cũng nhận ra Tưởng Đồng Đồng, Tưởng Đồng Đồng trợn tròn đôi mắt căm tức nhìn bọn họ, bọn họ còn muốn nói gì đó, lại nhìn đến Lâm Việt đứng bên người Tưởng Đồng Đồng đang dùng ánh mắt lạnh căm căm nhìn bọn họ, tức khắc đều sợ tới không dám hé răng.

    Tưởng Đồng Đồng không đáng sợ.

    Lâm Việt bên cạnh nó mới đáng sợ đấy

    Là bá vương của trường Nhất Trung cách vách, nghe nói hắn cứ đánh nhau là như không muốn sống, hơn nữa trước nay hắn chưa từng thua!

    Tưởng Đồng Đồng chính vì có người anh như Lâm Việt mới có thể xưng vương xưng bá ở tiểu học Thanh Viên.

    Lâm Việt cười tủm tỉm, nhìn cứ như học sinh ba tốt: "Thưa thầy, em có thể làm chứng, là bọn họ động thủ trước."

    Rồi xong, giờ nhân chứng cũng có!

    Giáo viên sau khi hỏi thăm Cố Miên vài câu thì mang theo mấy nam sinh kia đi rồi.

    Cố Miên đi qua nhặt cặp sách lên, đeo trên lưng, nói cảm ơn với Tưởng Đồng Đồng: "Cảm ơn."

    Khuôn mặt tròn của Tưởng Đồng Đồng đỏ hồng, cố ra vẻ nói: "Tôi cũng không phải muốn giúp cậu đâu!"

    "Ừ." Cố Miên đáp.

    "Tay cậu!" Tưởng Đồng Đồng chỉ vào miệng vết thương trên cánh tay cô, có chút không nỡ nhìn thẳng.

    "Không có gì." Cố Miên dường như không quen tâm kéo tay áo xuống dưới che lại, nhìn thoáng qua thiếu niên tuấn mỹ đứng bên cạnh nhóc, lãnh đạm đeo cặp sách rời đi.

    Tưởng Đồng Đồng ngốc ngốc nhìn bóng dáng cô, nhóc cảm thấy Cố Miên có chút cool.

    Lâm Việt đập một cái vào cái ót nhóc: "Nhìn gì? Thích người ta?"

    Tưởng Đồng Đồng phục hồi lại tinh thần, mặt đỏ lên: "Ai thích nó chứ! Hôm nay bạn ấy còn đánh em một trận! Em mới không thích loại con gái hung dữ như thế đâu!"

    Lâm Việt nhướng mày: "À, hóa ra cưng bị người ta đánh."

    Tưởng Đồng Đồng đỏ mặt, nỗ lực tìm về mặt mũi của mình: "Đó là vì em không đánh con gái!"

    Lâm Việt vô tình vạch trần nhóc: "Hôm qua cưng đánh khóc em gái ruột cưng đấy."

    Tưởng Đồng Đồng: "..."

    "Đi thôi." Tay Lâm Việt cắm trong túi quần, lười biếng nhìn thoáng qua phương hướng cô bé nhỏ rời đi rồi tiến về phía trước.

    Cố Miên về đến nhà, móc chìa khóa mở cửa vào nhà, trước tiên bật đèn trong phòng lên.

    Sau đó cô lục tung tìm được cồn và một bình Vân Nam bạch dược nhỏ.

    Tùy tiện bôi thuốc lên cánh tay, cô ngồi trên giường, bỗng nhiên cười ra tiếng.

    Thật hả giận.

    Cô hít sâu một hơi, sau đó thật thở ra thật dài.

    Giống như hộc ra một ngụm trọc khí đè ở ngực cô rất nhiều năm.

    Xử lí xong tay, cô bắt đầu nấu cơm xào rau.

    Từ tám tuổi, Cố Miên đã học nấu cơm.

    Trong nhà không có gì ăn, cô chỉ xào tí ớt xanh và khoai tây, thêm chút rau mùi.

    Một mình ăn xong, cô lấy một phần vào cơm hộp, dùng túi xách mang theo, đi đưa cơm cho Cố Vân Kiều.

    Tiệm mát xa cách căn nhà họ đang thuê cũng không xa.

    Bề mặt tiệm rất nhỏ, cửa tiệm có đèn ống tròn không ngừng chuyển vòng, trên tường còn dán poster vài mỹ nữ.

    Cô đứng ở cửa, ngửa đầu nhìn bảng hiệu tiệm mát xa.

    - Tiệm mát xa Hương Hương.

    Cô nhất định phải đưa Cố Vân Kiều ra khỏi nơi này.

    Hít sâu một hơi, cô xách theo cơm đẩy cửa kính đi vào.

    Khi cô bước vào, Cố Vân Kiều đang ngồi trong phòng, giúp một khách nhân ấn đầu.

    Hai người còn đang tán gẫu, thấy Cố Miên đi tới, hai người đều quay đầu nhìn lại.

    Vị khách kia nhìn chằm chằm Cố Miên: "Vân Kiều nha, đây là con gái em hả? Lớn lên xinh đẹp thật đó. So với em còn đẹp hơn rồi!"

    Sau đó lại cùng Cố Miên nói chuyện: "Cô bé, tới đưa cơm cho mẹ hả?"

    Cố Miên gật gật đầu, đặt cơm trên ghế dài.

    "Nhanh trở về làm bài tập đi." Cố Vân Kiều nói.

    Cố Miên xoay người đi ra ngoài.

    "A! Cô bé nhỏ, từ từ đã!" Người đàn ông kia đột nhiên gọi cô lại.

    Cố Miên dừng bước.

    Người kia nói với Cố Vân Kiều: "Vân Kiều à, nhà máy của anh rể tôi dạo này đang thiếu mấy người mẫu nhí, đang tuyển người đấy, con gái cô lớn lên xinh đẹp, muốn đi thử vận may chút không? Có thể được một trăm đồng tiền một ngày đấy!"

    Cố Vân Kiều cười gượng: "Cái gì người mẫu chứ, đó không phải chuyện người lớn làm sao, Miên Miên còn nhỏ, cũng chưa từng làm qua cái này, làm không nổi, hơn nữa nó còn phải đi học mà."

    Người kia lại nói: "Làm người mẫu cũng không chậm trễ việc con gái em đọc sách, thứ bảy chủ nhật đi chụp là được, anh là thấy con gái em rất xinh đẹp, thích hợp với công việc kia nên mới nói, cũng là cho em một cơ hội kiếm tiền. Nếu em không tin tưởng anh, vậy cứ coi như anh chưa nói."

    Lúc này, tiếng Cố Miên lại vang lên: "Ở đâu vậy ạ?"

    Tác giả có lời muốn nói:

    Cố Miên: Hoan nghênh đến thế giới của tui.
     
    QuynhTram275 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...