Tiếng Anh Học tiếng anh qua truyện

Thảo luận trong 'Ngoại Ngữ' bắt đầu bởi Remika, 18 Tháng bảy 2021.

  1. Remika

    Bài viết:
    25
    Bản gốc:

    Bức tranh của em gái tôi


    Em gái tôi tên là Kiều Phương, nhưng tôi quen gọi nó là Mèo bởi vì mặt nó luôn bị chính nó bôi bẩn. Nó vui vẻ chấp nhận cái tên tôi tặng cho và hơn thế, còn dùng để xưng hô với bạn bè. Mèo rất hay lục lọi các đồ vật với một sự thích thú đến khó chịu.

    - Này, em không để chúng nó yên được à?

    Nó vênh mặt:

    - Mèo mà lại! Em không phá là được..

    Một hôm, tôi bắt gặp nó nhào một thứ bột gì đó đen sì, trông rất sợ, thỉnh thoảng lại bôi ra cổ tay. Trời ạ, thì ra nó chế thuốc vẽ. Thảo nào các đít xoong chảo bị nó cạo trắng cả. Tôi quyết định bí mật theo dõi em gái tôi. Sau khi có vẻ đã hài lòng, nó lôi trong túi ra bốn lọ nhỏ, cái màu đỏ, cái màu vàng, cái màu xanh lục.. đều do nó tự chế. Nó đưa mắt canh chừng rồi lại nhét tất cả vào túi sau khi cho màu đen nhọ nồi vào một cái lọ còn bỏ không. Xong, nó vui vẻ chạy đi làm những việc bố mẹ tôi phân công, vừa làm vừa hát, có vẻ vui lắm.

    Nhưng mọi bí mật của Mèo cuối cùng cũng bị bại lộ. Hôm đó chú Tiến Lê - họa sĩ, bạn thân của bố tôi - đưa theo bé Quỳnh đến chơi. Vớ được bạn gái, nó mừng quýnh lên. Hai đứa lôi nhau ra vườn. Tại đây, Mèo đưa toàn bộ những bức tranh nó vẽ giấu ra cho bé Quỳnh xem. Chỉ thấy bé Quỳnh thỉnh thoảng lại reo lên khe khẽ. Lát sau, bé Quỳnh chạy vào thì thầm gì đó với chú Tiến Lê khiến chú phải xin phép bố tôi theo bé Quỳnh ra vườn. Lúc đó, tôi đang mải mê với chiếc diều nên không biết có chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy từ ngoài vườn trở vào, mặt chú Tiến Lê rạng rỡ lắm:

    - Anh chị có phúc lớn rồi. Anh có biết con gái anh là một thiên tài hội họa không?

    Chú trải sáu bức tranh do Mèo vẽ ra trước mặt bố tôi. Đến lượt bố tôi ngây người ra như không tin vào mắt mình.

    - Con gái tôi vẽ đây ư? Chả lẽ lại đúng là nó, cái con Mèo hay lục lọi ấy!

    Và ông không kìm được, ôm thốc Mèo lên:

    - Ôi, con đã cho bố một bất ngờ quá lớn.

    Mẹ tôi vừa về, kịp nghe và kịp chứng kiến tất cả, cũng không kìm được xúc động. Theo chú Tiến Lê thì những bức tranh của Mèo rất độc đáo, có thể đem đóng khung treo ở bất cứ phòng tranh nào. Bố mẹ tôi rất tin vào thẩm định của chú Tiến Lê. Chú còn hứa sẽ giúp em gái tôi để nó phát huy tài năng.

    Kể từ hôm đó, mặc dù mọi chuyện vẫn như cũ trong căn nhà của chúng tôi, nhưng tôi luôn luôn cảm thấy mình bất tài nên bị đẩy ra ngoài. Những lúc ngồi bên bàn học, tôi chỉ muốn gục xuống khóc.

    Tôi chẳng tìm thấy ở tôi một năng khiếu gì. Và không hiểu vì sao tôi không thể thân với Mèo như trước kia được nữa. Chỉ cần một lỗi nhỏ ở nó là tôi gắt um lên.

    Tôi quyết định làm một việc mà tôi vẫn coi khinh: Xem trộm những bức tranh của Mèo. Dường như mọi thứ có trong ngôi nhà của chúng tôi đều được nó đưa vào tranh. Mặc dù nó vẽ bằng những nét to tướng, nhưng ngay cả cái bát múc cám lợn, sứt một miếng cũng trở nên ngộ nghĩnh. Con mèo vằn vào tranh, to hơn cả con hổ nhưng nét mặt lại vô cùng dễ mến. Có cảm tưởng nó biết mọi việc chúng tôi làm và lơ đi vì không chấp trẻ em.

    Gấp lại những bức tranh của Mèo, tôi lén trút ra một tiếng thở dài..

    Bố mẹ tôi hào hứng mua sắm cho em gái tôi tất cả những gì cần cho công việc vẽ. Chú Tiến Lê tặng "đồng nghiệp" hẳn một hộp màu ngoại xịn. Chỉ có mặt Mèo là không thay đổi. Lúc nào cũng lem nhem, bị tôi quát thì xìu xuống, miệng dẩu ra. Tôi từng thấy nó rất ngộ với vẻ mặt ấy. Nhưng đấy là trước kia. Bây giờ tôi cảm thấy nó như chọc tức tôi..

    Rồi cả nhà – trừ tôi – vui như tết khi bé Phương, qua giới thiệu của chú Tiến Lê, được mời tham gia trại thi vẽ quốc tế. Luật của cuộc thi là thí sinh phải vẽ một bức tranh theo đề tài tự chọn ngay trước mắt ban giám khảo. Trước khi đi thi, nó có vẻ cứ hay xét nét tôi, khiến tôi rất khó chịu. Nó nhập tâm lời dạy của chú Tiến Lê: "Cháu hãy vẽ cái gì thân thuộc nhất với cháu".

    Một tuần sau em gái tôi trở về trong vòng tay dang sẵn của cả bố và mẹ tôi: Bức tranh của nó được trao giải nhất. Nó lao vào ôm cổ tôi, nhưng tôi viện cớ đang dở việc đẩy nhẹ nó ra. Tuy thế, nó vẫn kịp thì thầm vào tai tôi: "Em muốn cả anh cùng đi nhận giải".

    Trong gian phòng lớn tràn ngập ánh sáng, những bức tranh của thí sinh treo kín bốn bức tường. Bố, mẹ tôi kéo tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương đã được đóng khung, lồng kính. Trong tranh, một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chỉ sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa. Mẹ hồi hộp thì thầm vào tai tôi:

    - Con có nhận ra con không?

    Tôi giật sững người. Chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng, rồi đến hãnh diện, sau đó là xấu hổ. Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến thế kia ư? Tôi nhìn như thôi miên vào dòng chữ đề trên bức tranh: "Anh trai tôi". Vậy mà dưới mắt tôi thì..

    - Con đã nhận ra con chưa? – Mẹ vẫn hồi hộp.

    Tôi không trả lời mẹ vì tôi muốn khóc quá. Bởi nếu nói được với mẹ, tôi sẽ nói rằng: "Không phải con đâu. Đây là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy".

    Tiếng Anh:

    My sister's name is Kieu Phuong, but I am used to calling her Cat because her face is always smeared with dirt by herself. He happily accepted the name I gave him and, moreover, used to address his friends. Cats are very fond of rummaging through objects with an unpleasant interest.

    - Hey, can't you just leave them alone?

    It warps:

    - Cat again! I can't break it..

    One day, I caught him kneading something black, scary looking, and occasionally smearing it on his wrists. Oh my gosh, so it makes paint. No wonder the bottoms of the pots and pans were shaved white. I decided to secretly spy on my sister. After seeming satisfied, he pulled out four small bottles from his pocket, the red one, the yellow one, the green one.. all homemade. He kept an eye on it, then stuffed it all back into his pocket after putting the black color in an empty jar. After that, he happily ran to do the things my parents assigned, sang while doing it, seemed very happy.

    But all of the Cat's secrets are finally revealed. That day, Uncle Tien Le - a painter, a close friend of my father - brought Quynh to play. When he got his girlfriend, he was overjoyed. The two dragged each other to the garden. Here, Cat showed all the pictures he drew and hid it for Quynh to see. Only to see little Quynh sometimes screams softly. After a while, baby Quynh ran in and whispered something to Uncle Tien Le, causing him to ask my father's permission to follow Quynh to the garden. At that time, I was so absorbed in the kite that I didn't know what was going on. Only seeing from the garden back in, Uncle Tien Le's face was very bright:

    - You are very lucky. Did you know your daughter is a genius at art?

    He spread six pictures drawn by the Cat in front of my father. It was my father's turn to be dumbfounded as if he could not believe his eyes.

    - Is my daughter drawing here? Could it be it, that rummage Cat!

    And he couldn't help but pick up the Cat:

    - Oh, you gave me a big surprise.

    As soon as my mother came back, she heard and witnessed everything, and couldn't help but be moved. According to Uncle Tien Le, the paintings of Cats are very unique and can be framed and hung in any gallery. My parents believed in Uncle Tien Le's assessment. He also promised to help my sister so that she can develop her talents.

    From that day on, although everything was the same in our house, I always felt that I was incompetent so I was pushed out. When I sit at the desk, I just want to cry.

    I did not find any talent in me. And I don't understand why I can't be as close to Cat as I used to be. All it takes is a small mistake in it to make me growl.

    I decided to do something I still despise: Peeking at Cat paintings. It seems that everything in our house is included in the picture. Although it is drawn with large strokes, even the bowl of pork bran, chipped in one piece, becomes funny. The striped cat in the picture, bigger than the tiger, but the face is extremely cute. It feels like it knows everything we do and ignores it because it doesn't accept children.

    Folding the pictures of the Cat, I secretly let out a sigh..

    My parents excitedly shopped for my sister everything she needed for her drawing work. Uncle Tien Le gave his "colleague" a box of genuine foreign colors. Only the Cat's face remains unchanged. Always dirty, when I yelled at him, he fell down, his mouth popped out. I used to see it very funny with that face. But that was before. Now I feel like it pisses me off..

    Then the whole family - except me - was as happy as Tet when little Phuong, through the introduction of Uncle Tien Le, was invited to participate in the international drawing competition camp. The rule of the contest is that the contestant has to draw a picture on the topic of his choice right in front of the judges. Before taking the exam, it seemed to be constantly judging me, making me very uncomfortable. It took to heart the teaching of Uncle Tien Le: "Draw what is most familiar to you".

    A week later my sister returned in the arms of both my father and mother: Her painting was awarded first prize. It lunged at my neck, but I made an excuse that I was in the middle of pushing it away. However, it still managed to whisper in my ear: "I want you to go to receive the award."

    In the large, light-filled room, the contestants' paintings hung on the four walls. My father and mother pulled me through the crowd to see Kieu Phuong's picture framed and glassed. In the picture, a little boy is sitting looking out the window, where the sky is blue. The boy's face seemed to radiate a very strange light. Exuding from his eyes, his sitting posture is not only contemplative but also very dreamy. My mother nervously whispered in my ear:

    - Do you recognize me?

    I was stunned. I don't understand why I have to hold on to my mother's hand. First surprise, then pride, then shame. In my sister's eyes, am I that perfect? I looked hypnotized at the words on the picture: "My brother". But in my eyes..

    - Did you recognize me? - Mom is still nervous.

    I didn't answer my mother because I wanted to cry. Because if I could talk to my mother, I would say, "It's not you. This is your brother's soul and kindness."

     
  2. Đăng ký Binance
  3. Remika

    Bài viết:
    25
    Ếch ngồi đáy giếng

    Có một con ếch sống lâu ngày trong một giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài con nhái, cua, ốc bé nhỏ. Từ dưới đáy giếng nhìn lên, ếch ta chỉ thấy một khoảng trời bé bằng cái vung. Nó nghĩ: Tất cả vũ trụ chỉ có vậy, vì thế ếch tự coi mình là chúa tể. Hằng ngày nó cất tiếng kêu ồm ộp làm vang động cả giếng, khiến các con vật kia rất hoảng sợ. Ếch cứ tưởng bầu trời trên đầu chỉ bé bằng chiếc vung và nó thì oai như một vị chúa tể.

    Một năm nọ, trời mưa to làm nước trong giếng dềnh lên, tràn bờ, đưa ếch ta ra ngoài.

    Quen thói cũ, ếch nhâng nháo nhìn lên trời, nó bỗng thấy cả một bầu trời rộng lớn hơn nhiều so với cái khoảng trời nó vẫn thấy. Ếch ta không tin và thấy bực bội vì điều đó. Để ra oai, nó cất tiếng kêu ồm ộp. Vị chúa tể hy vọng là sau những tiếng kêu của mình, mọi thứ phải trở lại như cũ. Nhưng bầu trời vẫn là bầu trời. Còn con ếch vì mải nhìn lên trời đã không chú ý đến xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua dẫm bẹp.


    - Hết -

    Frog sitting at the bottom of the well

    There was a frog that lived a long time in a certain well. Around it were only a few small frogs, crabs, and snails. Looking up from the bottom of the well, frogs can only see a small space as small as a swing. It thinks: That's all the universe is, so the frog considers himself its lord. Every day it makes a loud croaking sound that resonates in the well, making the other animals very scared. Frog thought the sky above his head was as small as a swing and he was as majestic as a lord.

    One year, it rained heavily, causing the water in the well to swell, overflow the bank, and bring the frog out.

    The old habit, the frog frantically looked up at the sky, it suddenly saw a whole sky much larger than the sky it used to see. My frog did not believe it and was annoyed by it. In order to boast, it let out a loud croak. The lord hoped that after his cries, everything would return to the way it was. But the sky is still the sky. The frog, too busy looking up at the sky, did not pay attention to his surroundings, so he was trampled by a passing buffalo.


    - End -



     
  4. Remika

    Bài viết:
    25
    Bản gốc:

    Chó và người đầu bếp


    [​IMG]

    Một người nhà giàu mở tiệc lớn, anh ta mời nhiều bạn bè và những người quen biết. Nhân dịp này con chó của anh ta cũng tự cho mình quyền được mời một con chó lạ là bạn nó, bảo với nó rằng,

    – "chủ tớ đãi tiệc, chắc chắn là sẽ có nhiều thức ăn thừa, đến ăn với tớ nhé.".

    Con chó được mời liền đến đúng hẹn, xem thấy thức ăn bày biện thừa mứa thì rất khoái, nói rằng,

    - "Ôi sung sướng làm sao khi mình đã đến đây! Đâu phải lúc nào mình cũng được như thế này. Mình sẽ ăn cho đã cho no cả hôm nay và ngày mai.".

    Trong khi nó hân hoan và vẫy đuôi tỏ vẻ vui mừng với bạn thì người đầu bếp trông thấy liền tóm lấy bốn cẳng nó ném ra ngoài cửa sổ. Nó rõi đánh bịch một cái xuống đất và khệnh khạng chạy đi, tru lên đau đớn. Tiếng kêu của nó chẳng mấy chốc làm mấy con chó chạy rong trên đường chú ý, chạy lại hỏi thăm là nó đã ăn tiệc có thích không. Nó trả lời,

    "Sao, à nói thật với bạn, tôi uống rượu nhiều quá nên chẳng nhớ gì cả. Tôi chẳng biết lúc mình ra khỏi nhà như thế nào nữa.

    Lời bàn: Người nào vào nhà bằng cửa sau thì sẽ ra bằng cửa sổ

    Tiếng anh:

    The dog and the cook


    A rich man throws a big party, he invites many friends and acquaintances. On this occasion his dog also granted himself the right to invite a strange dog to be his friend, telling him,

    –" My master is hosting a party, there will definitely be a lot of leftovers, come and eat with me. "

    The invited dog immediately arrived on time, seeing the excess of food was very pleased, saying,

    " Oh, how happy I am to be here! I can't always be like this. I will eat until I am full both today and tomorrow. "

    While it was jubilant and wagging its tail to show its delight, the cook, seeing it, grabbed its four legs and threw it out the window. It smacked the ground with a thud and strutted away, howling in pain. Its cry soon caught the attention of dogs running on the street, who ran over to ask if it had enjoyed the party. It replied,

    " Why, to tell you the truth, I drank too much so I don't remember anything. I don't know when I get out of the house.

    Comment: Whoever enters the house through the back door will exit through the window
     
    Spring Home thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...