"Thời gian nghĩ phép của em đã hết cũng nên đến công ty làm rồi. Dự án lần này anh sẽ giao cho em, em có toàn quyền quyết định, sao khi xong việc thì đến báo cáo với anh." Trong văn phòng, Trương Thành Viễn bàn giao công việc cho em trai mình.
Trương Thành Húc chán nản khi chưa nghỉ được bao lâu đã bị anh trai kêu đến trao cho trách nhiệm nặng nề, giọng trả lời không hề có sức sống "Vâng."
"Được rồi, em có thể đi" Trương Thành Viễn tập trung vào tài liệu trên bàn không chút do dự đuổi khách.
"Em đi đây" Trương Thành Húc chào anh mình rồi bước ra khỏi phòng trước khi đi còn không quên đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng phê duyệt tài liệu sột soạt trên giấy.
Tiếng gõ cửa vang lên, từ ngoài cửa có giọng nữ vọng vào "Thưa chủ tịch, bữa sáng và cà phê của ngài đã chuẩn bị xong rồi ạ"
"Vào đi" mắt Trương Thành Viễn không hề rời khỏi tài liệu, trầm thấp nói. Cô thư ký sau khi nhận được sự cho phép, mở cửa, không chút tiếng động mang đồ ăn tiến vào, đặt nhẹ lên một góc trống trên bàn rồi lại không chút tiếng động đi ra khỏi phòng.
Sau khi xử lí hơn một nữa đống tài liệu chất như núi trên bàn, anh nhìn đồng hồ trên tay đã là 10: 30, đưa tay xoa bóp cổ, nhấp ly cà phê rồi tiếp tục làm việc. Đồ ăn đáng thương bị anh vứt sang một bên, không thèm ngó ngàng đến. Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa vang lên
"Vào đi."
Một thư ký khác bước vào, lần này là thư ký nam, anh ta một tay ôm sắp tài liệu tay còn lại đẩy gọng kính nói: "Chủ tịch, tôi đã chuẩn bị tài liệu ngài đã yêu cầu, mọi người cũng đã đến phòng họp rồi ạ."
Trương Thành Viễn đóng máy tính, đứng lên lấy áo khoác ngoài mặc vào, khoang thai bước ra khỏi phòng cùng với nam thư ký theo sau đi đến phòng họp.
Lúc anh đến cả phòng mọi người đều đã có mặt đầy đủ, đa số đều đã lớn tuổi, mọi người đồng thời đứng dậy "Chủ tịch."
"Được rồi mọi người ngồi đi." Anh bước đến ghế chủ vị ngồi xuống, ra hiệu cho nam thư ký có thể bắt đầu.
"Xin mời lần lượt từng bộ phận báo cáo kết quả của tháng này, trước hết là giám đốc tài chính."
"Thưa chủ tịch đây là bản báo cáo của tôi, theo kết quả cho thấy.."
Hai tiếng sau, mọi người ngập trong yên tĩnh, bất an chờ đợi phán xét của Trương Thành Viễn.
"Kết quả tháng này.." Lời nói đứt quãng của anh làm mọi người càng bất an hơn.
"Kết quả tháng này làm tôi khá hài lòng." Anh vừa nói đến đây ai náy trong phòng họp đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thư ký Lôi sẽ tăng lương cho mọi người, tháng sau hãy cố gắn phát huy, đãi ngộ giành cho những ai lập công sẽ không tệ. Cuộc họp kết thúc tại đây." Mọi người trong phòng vui vẻ đứng dậy chào anh.
Khi về đến văn phòng, có một cô thư ký khác đến báo với Trương Thành Viễn "Chủ tịch, bên phía Lý tổng đã hẹn ngài sáng thứ bảy tuần này sẽ bàn về chuyện hợp tác tại tòa nhà thương mại Kim Mai của ông ấy ạ."
"Được, cô báo lại với họ tôi sẽ đến." Trương Thành Viễn đi đến giá sách không quá chú tâm trả lời.
"Vâng." Cô thư ký đáp rồi đi ra tiếp tục công việc của mình.
Tại nhà của Lạc Trúc Yên.
"Yên Yên, tớ có chuyện muốn nói với cậu." Trình Lộ Lộ bày ra bộ mặt nghiêm trọng nói với Lạc Trúc Yên, làm cô lo lắng vội hỏi: "Sao thế, cậu bị mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Hay cậu mắc bệnh nan y?"
Trình Lộ Lộ bật cười "Trí tưởng tượng của cậu cũng quá phong phú rồi đó. Chỉ là mình đề đơn xin nghỉ rồi."
Lạc Trúc Yên thở phào nhẹ nhõm "Nghĩ việc thì nghĩ việc thôi, làm mình cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm."
"Cậu không trách mình ngu ngốc sao?" Trình Lộ Lộ hỏi.
"Có gì mà ngốc chứ? Chẳng phải cậu có năng lực đầu tư rất giỏi sao, ba chuyện cỏn con này đâu làm khó được cậu. Hơn nữa dù cậu có quyết định gì chỉ cần không sa ngã vào con đường tội phạm mình sẽ vẫn luôn ở bên cậu."
"Yên Yên, mình biết cậu luôn tốt với mình mà." Cô ôm chầm lấy Lạc Yên Yên, cảm động nói.
"Được rồi thả mình ra đi." Trình Lộ Lộ buông Lạc Yên Yên ra.
"Mình còn có một chuyện nữa, thử bảy tuần này mẹ lại bắt mình đi xem mắt, buổi triển lãm tranh của cậu sợ rằng mình không đi được rồi." Cô nói với giọng tiếc nuối.
"Không sao, tranh của mình cậu đã xem hết rồi còn gì, cậu cứ có việc của cậu đi. Mà cậu biết gì không? Mình mời được thần tượng của mình tới dự buổi triển lãm đó, mau mau khen mình đi" Giọng điệu của Lạc Yên Yên tràn đầy vui mừng.
"Là Văn Hi Dã sao? Coi bộ giấc mơ được thần tượng đánh giá tranh của cậu đã hoàn thành rồi, Yên Yên của tớ quá giỏi, mau ăn mừng thôi, hôm nay cậu phải đãi mình." Trình Lộ Lộ cũng thấy vui thay cho cô bạn thân.
"Tất nhiên, đi thôi, hôm nay cậu muốn ăn gì cũng được, dù là mãn hán toàn tịch mình cũng sẽ đáp ứng." Lạc Yên Yên vui vẻ lấy chìa khóa xe cùng Trình Lộ Lộ đi ra ngoài.
Thật mau đã đến sáng thứ bảy. Hôm nay Trình Lộ Lộ thức dậy khá muộn, giờ hẹn là 10 giờ, bây giờ là 8 giờ 30, sữa soạn một chút đã đến 9 giờ 30, cô bắt đầu ra khỏi nhà lên đường đi đến điểm hẹn.
Quả nhiên điều người ta thường nói chơi không hề sai, việc để phụ nữ lái xe là một tội ác. Người gây ra tội ác ở đây không phải Trình Lộ Lộ. Trong lúc dừng đèn đỏ, chiếc xe phía sau cô do một người phụ nữ cầm lái, đèn đỏ còn hai giây nữa để chuyển qua đèn xanh, không biết có phải vì cô ta quá hấp tấp hay là vì tay lái còn non, chưa đến lúc cô ta đã vội nhấn ga khiến chiếc xe đâm vào xe Trình Lộ Lộ, xe của cô lại đâm vào chiếc xe đứng đầu hàng thế là có một vụ tai nạn giao thông liên hoàn xảy ra, đáng bất bình chính là người phụ nữ kia gây tại nạn xong lại bỏ chạy.
Việc này đem lại hai xui xẻo cho Trình Lộ Lộ, thứ nhất tuy không nguy hiểm đến tính mạn ai nhưng chỉ có cô là xay xát nhẹ chạy máu ở trán, thứ hai xe cô vì ở giữa nên bị đâm hỏng không thể chạy được nữa, cô phải bỏ tiền ra sữa xe cho mình cộng với việc bồi thường cho chủ nhân chiếc xe bị cô tong vào, trường hợp này của Trình Lộ Lộ gọi là tiền mất tật mang.
Ngồi trong xe Trình Lộ Lộ có chút mơ màng, bỗng nhiên có người đi đến gần, là một người đàn ông ăn bận lịch lãm khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi, lạnh lùng gõ cửa xe "Này cô, xuống xe đi chúng ta cần nói chuyện."
Cô mở cửa choáng váng bước xuống xe, bên đầu còn vạch máu chảy xuống, chỉ là màu đỏ của máu lại làm cho nhan sắc của cô thêm phần diễm lệ. Trương Thành Viễn nhìn người này có chút quen nhưng không nhớ mình đã gặp ở đâu, chỉ là ý nghĩ thoáng qua, anh không bận tâm dẹp nó ra sau đầu.
"Cô đã đâm vào xe của tôi, mau bồi thường đi. Chiếc xe này thuộc hãng maserati, đích thân tôi đặt mua ở Ý, số tiền cô phải bồi thường là.."
"Được, tôi sẽ bồi thường nhưng bây giờ tôi cần đi bệnh viện, anh đưa số đi, tôi sẽ liên hệ sau." Trình Lộ Lộ mệt mỏi ngắt lời. Đột nhiên tay cô bị kéo đi đến xe anh ta, rồi bị đẩy vào ghế ngồi, chưa kịp phản ứng anh ta đã nổ máy. "Anh làm gì vậy?" Cô có hơi hốt hoảng hỏi.
"Đến bệnh viện, tôi không muốn bị lừa, đây là chiếc xe yêu thích của tôi."
Đây là hãng xe Trương Thành Viễn nhắc đến
Cảm ơn mọi người đã xem. Yêu mọi người nhiều.