Ngôn Tình [Edit] Ta Nuôi Dưỡng Một Tiểu Cương Thi Bá Đạo - Minh Quế Tái Tửu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Bỉ Ngạn Linh Thư, Jun 24, 2021.

  1. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 8 - Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc này rất nhanh đã đi đến kết luận.

    Ông lão và học trò đã kiểm tra toàn bộ biệt thự. Hơn nữa nửa cái tiểu khu xung quanh biệt thự của Minh Khinh Khinh cũng kiểm tra một lần. Kết quả là dụng cụ màu đen bọn họ mang theo không có phản ứng gì.

    Kết luận là không có cái gì cả.

    Cho dù là quỷ, tai họa hay cái gì thành tinh cũng đều không có.

    "Hơn nữa nơi ở của cô rất sạch sẽ. Theo phong thủy, những căn biệt thự lớn khác đều xuất hiện một vài bóng ma nhưng nơi này của cô giống như một tòa miếu Chung Quỳ, đặc biệt sạch sẽ." Ông lão kì quái nói.

    Tiểu Chu ở bên cạnh nghe xong, bỏ miếng bánh ngọt xuống, nói với Minh Khinh Khinh: "Em xem, anh đã nói là không có chuyện gì mà."

    Minh Khinh Khinh không nói gì.

    Ông lão cùng học trò đã kiểm tra từ trong ra ngoài, dùng hết năng lực cũng không phát hiện ra cái gì.

    Ông lão ở trong lĩnh vực này chưa bao giờ thất thủ cho nên ông nghĩ mình sẽ không có gì sơ suất.

    Như vậy chỉ có thể kết luận là--

    Nữ nghệ sĩ này áp lực quá lớn dẫn đến xuất hiện một số ảo giác.

    Chuyện đã như vậy Minh Khinh Khinh còn có thể làm gì nữa.

    Cô chỉ có thể thừa nhận rằng: "Gần đây đúng là đã đọc kịch bản quá nhiều, đầu cũng có chút choáng váng."

    Hôm nay đã như vậy cũng không có biện pháp để trung tâm cứu trợ đến nhà lấy con chó nữa.

    Tiểu Chu an ủi Minh Khinh Khinh vài câu, trước tiên đưa ông lão cùng học trò rời đi, sau đó cũng rời đi.

    Chiếc xe phổ thông chỉ để lại một làn khói.

    Thực ra Minh Khinh Khinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Bất luận là bên cạnh mình một cái gì đó không rõ hay không, cô cũng không hi vọng nó bị bọn họ bắt đi đốt.

    Nhưng chuyện này đối với Minh Khinh Khinh vẫn chưa được giải quyết.

    Người khác có thể không tin nhưng cô ghét cảm giác mơ hồ, cô nhất định phải biết rõ có chuyện gì đang xảy ra.

    Cô phải tự mình tìm ra nó.

    *

    Trước tiên Minh Khinh Khinh ôm lấy Phì Phì, sờ sờ phần thịt mỡ trên bụng của nó. Việc này làm cô thấy an tâm hơn một chút.

    Cô đi về phía phòng nuôi Đản Đản ở tầng 1.

    Tất cả những chuyện kì lạ đều xảy ra từ lúc con chó xuất hiện, trực giác của Minh Khinh Khinh nói cho cô biết trên người con chó này hẳn là sẽ có manh mối gì đó.

    Ngay từ đầu Phì Phì đã kháng cự mạnh mẽ với Đản Đản, chỉ cần tới gần căn phòng này thì sẽ bắt đầu kêu "meo, meo", thở dốc, ưỡn lưng, lông dựng đứng, toàn thân đều là sự thù địch.

    Nhưng từ ngày Đản Đản cứu nó, có vẻ như sự thù địch của nó không nhiều như vậy nữa, giờ cô ôm nó đến đây, nó cũng chỉ nâng mí mắt mềm mại nằm trong lòng ngực cô.

    Đúng như dự đoán của Minh Khinh Khinh, cô đẩy cửa bước vào, Đản Đản lại không ở đây.

    Con chó này luôn xuất quỷ nhập thần.

    Minh Khinh Khinh đặt Phì Phì xuống đất sau đó đi một vòng quanh phòng.

    Song cô phát hiện chiếc sô pha mình chuẩn bị cho con chó căn bản nó chưa từng nằm qua.

    Vậy nó ngủ ở đâu? Trên mặt đất?

    Cô đi ra bên ngoài biệt thự, trên bãi cỏ, tất cả mọi chỗ đều cẩn thận tìm kiếm một lượt.

    Các phòng đều rất sạch sẽ, cô nghĩ Đản Đản chạy ra bên ngoài nhưng trên bãi cỏ cũng không có, thậm chí một cục phân cũng không.

    Đản Đản đến nhà cô cũng đã ba bốn ngày, chẳng lẽ đến bây giờ cũng chưa từng đi tiểu sao? Con chó này là một con chó robot?

    "....."

    Càng tỉ mỉ tìm kiếm cô lại càng phát hiện một số manh mối kì lạ.

    Đầu óc cô như muốn nổ tung.

    _Chin Ú_
     
    Dương2301, Miuuc, Junwww and 14 others like this.
  2. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 8 - Phần 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng lúc thế giới quan của Minh Khinh Khinh sụp đổ, Tiểu Phó đang lặng lẽ lách vào một thư viện trong thành phố.

    Người trái đất bây giờ đều sử dụng cái hộp dẹt phát sáng cùng với cái hộp dẹt lớn hơn, gần như không còn ai đọc sách giấy nữa, bởi vậy trong thư viện vô cùng vắng vẻ.

    Chỉ có một người quản lý mặc đồng phục ngồi ở lối vào cúi đầu nghịch điện thoại, bên trong được sắp xếp một loạt giá sách cao đến trần nhà, không có một người nhân viên nào.

    Tiểu Phó kéo mũ áo choàng của mình lên, trên mũ còn dính một ít tuyết ở đỉnh Everest. Sau mấy giờ đem đầu chôn trong tuyết để bình tĩnh, hắn cảm thấy vẫn còn một số việc phải biết rõ ràng.

    Lúc còn là một quả trứng ở F. Clafflin hắn đã được giáo dục rất tốt, nhưng có một số việc giáo viên cung đình ở Clafflin lại chưa từng dạy qua.

    Chẳng hạn như--

    "Trong tình huống không kết hôn mà chạm phải mặt của một người phụ nữ thì phải xin lỗi như thế nào?"

    Hành tinh F. Clafflin rất bảo thủ, đàn ông ở đó lại càng bảo thủ hơn, bình thường họ sẽ không nhìn ai khác ngoài mặt định mệnh của họ.

    Trong hoàng thất có một vị linh mục già, ở thời điểm ông hơn ba trăm tuổi thì phát hiện định mệnh của mình là một con ếch, từ đó về sau ông đều ôm con ếch đó, cho đến bây giờ cũng không thèm liếc nhìn những người phụ nữ khác. Chuyện này được lưu truyền rộng rãi khi Tiểu Phó còn là một quả trứng và là tấm gương cho các hoàng tử. Cho nên sau khi hắn đến trái đất, mặc dù đường phố treo đầy biển quảng cáo phụ nữ tóc dài hắn cũng chưa từng dừng lại xem qua.

    Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.

    Hắn chạm vào mặt Minh Khinh Khinh!

    Có cần phải chặt bàn tay này để xin lỗi không?

    Tiểu Phó nhìn bàn tay phải của mình do dự.

    Có thể thấy được sự cởi mở của người trái đất trong tài liệu mà Tiểu Phó tìm được, có rất nhiều người tùy ý hôn má, hôn trán, thậm chí là hôn môi.

    Hắn nhìn nhìn, ánh mắt liền trở nên sợ hãi.

    Nhưng mà hắn chưa hiểu được nhiều những kí tự ở trái đất, trình độ chỉ dừng lại ở việc đọc "Từ điển bách khoa toàn thư", hắn không biết liệu những gì mình hiểu có chính xác hay không.

    Nói tóm lại, trái đất hình như không có quy định phải chặt tay phải.

    Tiểu Phó thở phào nhẹ nhõm.

    Ngay sau đó, hắn lại nâng năm ngón tay tái nhợt mảnh khảnh của mình lên, đè ngực mình bằng tư thế cứng ngắc.

    Còn có một việc, từ tối qua đến giờ trái tim vẫn đập thình thịch là có chuyện gì xảy ra.

    Là do hàm lượng nguyên tố số 355 quá ít khiến cho các chức năng của cơ thể bị suy giảm?

    Tiểu Phó khẳng định chuyện này không có liên quan gì đến việc "phát sốt". Người ở F. Clafflin sốt chỉ có hiện tượng nóng nhẹ toàn thân, cũng không có tài liệu nào nhắc đến việc "tim đập chân run" này cả.

    Hơn nữa nhịp tim của người F. Clafflin đập rất ổn định, có trật tự ở mức 90 lần mỗi phút, tuyệt đối sẽ không có hiện tượng đập bất thường như vậy.

    Tiểu Phó nghi ngờ có phải mình đã mắc bệnh nan y nào đó hay không.

    Tiểu Phó do dự, chuyển động cổ một cách khó khăn, lén lút thăm dò người quản lý ngoài cửa bằng đôi mắt thâm đen cả đêm chưa ngủ - đối phương vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại.

    Sau khi xác nhận đối phương không phát hiện động tĩnh bên này, Tiểu Phó đội mũ, nháy mắt dịch chuyển đến chỗ máy vi tính. Hắn núp sau một cái bàn lớn, mở máy tính lên.

    Hắn đã từng nhìn thấy người khác "quan hệ", hoàn toàn có khả năng bắt chước.

    Tiểu Phó mở Baidu ra - thứ người trái đất gọi là "vạn năng", đánh chữ bằng một ngón tay, thường xuyên lo lắng, đề phòng nhìn về phía người quản lý.

    Mất khoảng nửa giờ cuối cùng hắn cũng vào được: "Tân bẩn vẫn luôn đập nhanh là tại sao?" (Tân là lỗi chính tả)

    Trang vừa xuất hiện quả nhiên có người tốt bụng trả lời.

    Tiểu Phó nâng cao tinh thần tập trung nhìn.

    Đáp án là: "Xúc động mạnh khiến tim đập quá X, triệu chứng X tim bị kích thích, bước sang thời kì mãn kinh, thường dẫn đến hiện tượng tim đập nhanh, đề nghị nên đến bệnh viện X kiểm tra."

    X là từ không rõ.

    Chắc chắn là hắn đã mắc phải một căn bệnh nan y nào đó.

    Hai mắt Tiểu Phó mới vừa trong hơn một chút đã đen lại.

    *

    Thời điểm Tiểu Phó mang tâm trạng nặng nề trở lại biệt thự, Minh Khinh Khinh đã ăn xong cơm chiều. Bởi vì kiệt sức do cảm cúm, Tiểu Chu đã gọi một bác gái đến nấu ăn cho cô.

    Minh Khinh Khinh để bác gái tiện tay hầm một chút thịt bò sau đó tự mình bưng đến tầng 1 cho Đản Đản.

    Tuy rằng Tiểu Phó đang đầy một bụng tâm sự về căn bệnh nan y của mình, rũ đầu, rất u sầu. Nhưng khi thấy Minh Khinh Khinh mang thức ăn đến cho con chó, hắn vẫn không muốn làm Minh Khinh Khinh thất vọng.

    Huống chi trong lòng hắn còn mang theo cảm giác chột dạ và áy náy, trái tim của hắn có bệnh, nhìn thấy Minh Khinh Khinh liền phát bệnh, đây đúng là một loại xúc phạm.

    Vì thế hắn nhẹ nhàng đi đến tầng một trước, dịch chuyển ôm con chó đến đây sau đó tự mình nhảy lên nóc nhà, tâm sự nặng nề ngắm trăng.

    Sau nhiều lần sợ hãi, con chó nhỏ đã quen với việc thường xuyên đi đến nơi này.

    Dù sao mỗi lần tới nơi này đều có đồ ăn ngon.

    Nó cứ coi như là đi thăm người thân vậy.

    Vì vậy, khi Minh Khinh Khinh tới con chó đang vui sướng dựa vào máy sưởi dầu, chờ đợi được cho ăn.

    Nhưng lần này Minh Khinh Khinh lại ôm Phì Phì đến.

    Chỉ thấy là, ban ngày nó đối với việc đến gần chỗ này không sao cả, chỉ nâng một bên mí mắt. Bây giờ thấy con chó đang nằm trên sàn đột nhiên lại hà hơi, cong lưng, lộ ra biểu tình ghét bỏ, thậm chí từ trong lồng ngực Minh Khinh Khinh nhảy xuống.

    Minh Khinh Khinh đem khay đồ ăn đặt trên mặt đất.

    Con chó tới ăn khiến Phì Phì càng thêm tức giận, nó gần như là phát ra âm thanh "kêu gào".

    Phì Phì đối với người đã cứu mình luôn thân thiện, nhưng lại vẫn đối xử tệ với con chó này.

    Minh Khinh Khinh lại nhìn con chó chất phác trên sàn nhà, mắt của con chó này màu nâu hạt đậu, không có liên quan gì đến đôi mắt xanh xám đẹp đẽ.

    Bộ dạng của cô sợ hãi, trong đầu nảy ra một ý.

    Chẳng lẽ mấy ngày trước anh dũng cứu Phì Phì không phải là con chó trước mặt này, mà là cái gì đó đang tồn tại kia?

    Cũng chính là "Đản Đản" thật sự.

    Như vậy có thể dễ dàng giải thích được những chuyện khác cũng là cái đó làm.

    Bên cạnh cô có một con chó tinh linh.

    Có thể là một con chó tinh linh có một đôi mắt xanh ruyệt đẹp.

    *

    Bất luận là yêu quái tốt hay xấu, đối với người thường mà nói đều khiến họ tồn tại cảm giác sợ hãi lạnh cả bàn chân.

    Minh Khinh Khinh cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, dứt khoát lấy điện thoại di động ra.

    Đặt hàng hai trăm cái camera.

    Cô nhất định phải bắt được nó.

    _Chin Ú_
     
    Dương2301, Miuuc, Junwww and 14 others like this.
  3. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 9 - Phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phát hiện thứ đi theo mình là thứ gì đó không nhìn thấy được, với con người điều đó thật sự rất đáng sợ.

    Không biết dáng dấp nó ra sao, hình thái nó như thế nào, nó tồn tại được bao lâu và khi nào nó mới chịu bỏ đi.

    Chuyện đáng quan ngại là cô không biết mục đích của nó là gì, hiện tại nó đang ở yên nhưng lỡ sau này nó lại "nhe nanh" một cách bất ngờ? Nếu như một ngày nó bộc lộ vẻ mặt hung ác của nó thì phải làm sao?

    Giống như số phận đang treo giữa không trung, an toàn hay không đều dựa vào tâm tình con yêu quái đó tốt hay xấu.

    Minh Khinh Khinh không biết tại sao những điều này lại xảy ra với mình, thậm chí, cô còn nghĩ những chuyện này là ảo giác, là do tâm sinh lý của cô có vấn đề.

    Nhưng chuyện này đã thật sự xảy ra, cô phải tìm ra nguồn gốc để giải quyết.

    Nếu không, sao tối cô có thể ngủ được.

    *

    Nằm ở trên nóc nhà, Tiểu Phó không ngờ rằng mình lại bị Minh Khinh Khinh "ma quỷ hóa".

    Hắn ưu buồn nhìn lên ánh trăng, định ngày mai sẽ đi thư viện một chuyến.

    Lần này, ngoại trừ tìm hiểu việc tim đập nhanh, còn phải tra chút thông tin về nguyên tố số 355.

    Có thể hành tinh F. Clafflin được ghi lại trên trái đất nhưng lại không được gọi là F. Clafflin.

    Không bao lâu sau, hắn nghe thấy bên dưới có tiếng động, đó là tiếng chú chó đang kêu.

    Hình như lúc này Minh Khinh Khinh ở trong phòng chú chó có hơi lâu.

    Tiểu Phó không chờ đợi được nữa, hắn liền dịch chuyển qua một nóc khác của biệt thự để nhìn Minh Khinh Khinh và chú chó đang làm gì. Là cô ấy cho chó đồ ăn vặt hay là lại chơi ném bóng với chó?

    Sau đó hắn thấy Minh Khinh Khinh có vẻ sợ chú chó bị lạnh nên cầm một chiếc váy màu vàng rực rỡ mặc vào cho nó.

    Chú chó tất nhiên rất chống cự, Minh Khinh Khinh cầm trong tay đồ ăn vặt khô ướp lạnh, xỏ một chân vào cho nó liền cho nó ăn vài viên thức ăn. Vì thế, nó đành phải miễn cưỡng đeo vào.

    Chú chó mặc vào trông rất lớn.

    Chú chó được mặc một bộ quần áo cắt may tinh xảo, đội trên đầu chiếc mũ dệt kim nhỏ, lúc trước trông nó rất thiếu thốn bây giờ lại ra dáng đại gia quý phái.

    Tiểu Phó: "..."

    Trong làn gió đêm, mái tóc mềm mại của hắn bị gió thổi rối bù.

    Hắn ao ước liếc nhìn bộ quần áo của chó rồi bẻ cái cổ cứng ngắc nhìn xuống cái áo hoodie mà hắn mặc không biết tự bao giờ đã rách tung tóe và đang dần chuyển thành màu xám.

    Hắn giơ đôi tay mảnh khảnh tái nhợt lên, kéo cổ áo xuống một đoạn, trong đôi mắt xanh xám đó toát lên một vẻ ghen tị.

    Tiểu Phó cũng rất muốn có quần áo mới.

    Thế nhưng sau khi hắn rơi xuống địa cầu, người không xu dính túi, hắn không thể đi ăn cướp còn đi làm công cho người ta thì sẽ khiến người ta sợ chết.

    Tất nhiên hắn có thể lấy vài miếng vàng nhỏ của mình từ vỏ trứng để đổi lấy quần áo và đồ dùng hằng ngày cùng những thứ khác.

    Nhưng vỏ trứng lại không thể tái tạo.

    Tiểu Phó không muốn cha mẹ nhìn thấy vỏ trứng gồ ghề khi hắn trở về.

    Người ngoài hành tinh bé nhỏ đôi mắt ngấn lệ, hắn không hề biết đến tâm tư tám cong bảy vẹo của con người.

    Minh Khinh Khinh đang lập âm mưu để bẫy hắn.

    Minh Khinh Khinh suy nghĩ lại những lần chú chó "xuất quỷ nhập thần"càng hiểu rằng, thứ trên nóc nhà không phải là chó, mà là "nó".

    Bởi vì tạm thời cô không biết gọi nó là gì, Minh Khinh Khinh chỉ có thể dùng "nó" làm đại từ nhân xưng.

    Cứ như vậy, nhiều chuyện có thể được giải thích.

    Lúc cô cùng Phì Phì đi lên lầu, nó suýt bị phát hiện nên nó tạm thời giả dạng thành chó. Đây chắc không phải chó hoang mà là chó nhà.

    Căn cứ vào những hành động của nó trong thời gian này, hình như nó tuân thủ một số quy tắc của loài người, cũng không muốn gây ra hoảng loạn, lợi dụng lúc cô không xuất hiện, nó sẽ đem chú chó này trở về.

    Như vậy, việc trên bãi cỏ không có phân chó cũng có lý do.

    Minh Khinh Khinh vẫn còn nhớ chiếc áo hoodie màu xanh bị kẹt trong ống khói của mái nhà.

    Nó lớn như vậy nên gió không thể thổi tới được. Huống chi nhìn nó từ xa cũng biết đó là đồ rẻ tiền, tay nghề thô kệch, không giống như những bộ quần áo của người trong khu biệt thự này mặc.

    Buổi chiều, Minh Khinh Khinh một mình lên nóc nhà xem thử, bộ quần áo đã biến mất.

    Suy nghĩ một chút, có lẽ "nó" đã lấy đi.

    Nói cách khác, có lẽ "nó" cần mặc quần áo.

    Như vậy, chắc "nó" là một thực thể có hình dạng, một yêu ma ngày ngày ẩn nấp.

    Chuyện này dễ thôi, nếu "nó" không chú ý, camera sẽ quay được hình ảnh của "nó".

    Thời gian ngừng lại, có thể "nó" sở hữu năng lực thời gian.

    Cô chưa từng thấy qua "nó" nên "nó" có thể đi xuyên qua các bức tường hoặc trong nháy mắt có thể tan biến.

    Minh Khinh Khinh đoán mò từng chút một.

    Thế nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, cô muốn lấy được từ "nó" nhiều thông tin hơn, may ra như vậy mới có thể tìm được "nó".

    Còn một điểm mấu chốt nữa, lúc cô lắp đặt camera mini phải lựa lúc "nó" không xuất hiện.

    Vì vậy, cô cần biết rõ hành tung của "nó", lúc nào "nó" ở, lúc nào "nó" rời biệt thự.

    Minh Khinh Khinh cho chó mặc quần áo xong rồi trở về lầu ba.

    Tiểu Phó thấy cô uống hai viên thuốc cảm ở bếp rồi cầm sách trở về phòng. Cô định ngủ sớm, trông cô có vẻ sẽ không xuống lại lầu một. Thấy vậy, hắn dịch chuyển xuống lầu một, tính toán việc đưa chú chó về với chủ nhân của nó.

    Nhìn thấy nó mặc quần áo trên người, hắn chợt gặp phải vấn đề khó giải quyết.

    Con chó không mặc quần áo ở nhà chủ nhân của nó, nếu như khi về lại mặc, nhất định sẽ dọa người ta giật mình.

    Thế nên, Tiểu Phó ngồi xổm xuống đất, cố gắng gỡ hết quần áo của nó ra.

    Ai cũng biết chó hiếu động đến nhường nào, đến Minh Khinh Khinh khi cho nó mặc quần áo còn phải dụ nó bằng đồ ăn vặt, huống chi người không lanh lẹ như Tiểu Phó, quả thật là khó như lên trời!

    Chú chó liều mạng giãy giụa, hé miệng khẽ kêu, Tiểu Phó thấp tha thấp thỏm, cố gắng làm nhanh trước khi nó kêu ra tiếng. Trước hết cứ phải làm nó đứng im cái đã.

    Lúc này, chú chó đã thành một bức tượng, hắn phải mất một khoảng thời gian dài để lấy quần áo của nó ra.

    Trên trán Tiểu Phó ướt đẫm mồ hôi và bằng cách nào đó, hắn đã đưa được nó trở về.

    Hắn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống rồi sưởi ấm đầu tóc, sau đó chậm rãi nằm xuống, định thiếp đi một lúc.

    Nhưng ngay lúc này--

    Hắn chợt nghe tiếng bước chân từ lầu ba.

    Minh Khinh Khinh: "Đản Đản?"

    Tiểu Phó không ngờ rằng Minh Khinh Khinh sẽ quay lại, hắn hoảng loạn suýt chút nữa nhảy dựng lên.

    Sau đó, hắn nhìn thấy cái lỗ nhỏ cạnh nơi trồng hoa vốn dành cho chó mèo ra vào đã bị đóng lại, nói cách khác, Đản Đản không có khả năng ra ngoài mà vẫn còn trong biệt thự.

    Đầu óc hắn nhảy số liên tục, nếu Minh Khinh Khinh xuống tới nơi mà không tìm thấy Đản Đản, hiển nhiên là cô sẽ nghi ngờ.

    Tim của Tiểu Phó như muốn rớt ra ngoài, lập tức dịch chuyển đến bắt chú chó trở về.

    Chỉ mới mấy phút mà phải dịch chuyển qua lại, đầu óc chú chó xoay mòng mòng: "..."

    Nhưng.. quần áo của chú chó thì phải làm sao?

    Tiểu Phó giật mình một cái, hắn luống cuống tay chân mà mặc quần áo cho chó. Nhưng so với cởi ra thì việc này khó hơn nhiều! Hắn sử dụng cả hai tay một cách đầy máy móc. Tiểu Phó đã sử dụng năng lực tới mức giới hạn, nếu muốn dùng lại lần thứ hai thì phải mất một khoảng thời gian nữa.

    Vì vậy, khi Minh Khinh Khinh bước vào, hắn chỉ có thể bỏ qua cái ống tay áo cuối cùng còn chưa mặc vào và biến mất một cách "phũ phàng".

    Minh Khinh Khinh đi vào, lôi chiếc nệm dài một mét rưỡi ra, lẳng lặng nhìn con chó đang thất thần với bộ quần áo xộc xệch.

    Quả nhiên, như cô đã đoán trước, quần áo của con chó này chưa kịp mặc vào.

    Mười phút là quá đủ để cởi và mặc quần áo cho nó.

    Thế nhưng "nó" lại không làm được.

    Minh Khinh Khinh xác nhận, mặc dù năng lực của "nó" rất mạnh nhưng động tác lại không quá linh hoạt, nếu không thì sẽ không làm rơi thuốc xuống mặt đất.

    Như vậy, cô phải bắt được "nó" trước khi "nó" biến mất.

    Minh Khinh Khinh để cho "nó" thả lỏng cảm giác sau đó cô để lại cho chú chó chiếc nệm, trông như không biết chuyện gì đã xảy ra. Nói là để lại cho chú chó nhưng cô thừa biết đêm nay nó sẽ không ở chỗ này.

    Thực tế, Tiểu Phó cũng không hề cảnh giác với cô.

    Hắn đưa chó về xong, đôi mắt phát sáng nhìn cái nệm trên đất.

    Cho tới bây giờ hắn đều cảm thấy xấu hổ khi ngủ trên sofa, sợ làm dơ nó.

    Nhưng đây là một tấm thảm trải bàn cũ với lông ấm và mềm, Minh Khinh Khinh trước khi đi có xoa nhẹ đầu chú chó, bảo rằng đây là món đồ cũ cô định vứt đi, chú có thể nằm lên để tránh bị cảm.

    Như vậy, chính hắn cũng có thể lên đó mà ngủ một lát.

    Tiểu Phó nằm lên. Hắn lăn lộn khoái chí, cảm giác này hơn xa so với sự lãnh lẽo mà cái sàn nhà cứng nhắc mang lại.

    Được sưởi ấm, hắn cuộn người lại thành một quả bóng, đôi mắt xanh xám phản chiếu ánh nến đung đưa trong lò sưởi, hắn cảm thấy đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất từ khi rơi xuống địa cầu.

    Ôi, nếu có thể ở mãi chỗ này mà không bị đuổi đi thì tốt biết mấy.

    _Don't, never come to the screamroom_
     
    Dương2301, Miuuc, Junwww and 14 others like this.
  4. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 9 - Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm nay Minh Khinh Khinh hoàn toàn không thể ngủ khi biết bên cạnh mình có một giống loài chưa xác định.

    Thế nhưng thuốc cảm cô vừa uống đã có tác dụng, cuối cùng cô vẫn ngủ mê man.

    Ngày hôm sau Minh Khinh Khinh bắt đầu nghĩ cách để xác định khi nào "Nó" vắng nhà.

    Ngay từ đầu, Minh Khinh Khinh không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt cả vì cô không biết cách tìm tung tích của "Nó", "Nó" ở trong bóng tối, còn cô ở ngoài ánh sáng.

    Cuối cùng cô phát hiện, "Nó" luôn làm mọi thứ cho cô.

    Khi sáng cô muốn xem chút tin tức để giải trí, cô tìm trên kệ chứa TV nhưng lại không thấy điều khiển ở đâu, cô đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

    Tuy nhiên, khi cô từ nhà bếp lấy đồ lên thì thấy nó đã được kẹp giữa hai nệm sô pha, điều này làm cô tự hỏi rằng có lẽ vừa rồi mình đã lim dim mắt nên không nhìn thấy.

    Rất rõ ràng, chắc chắn là "Nó".

    Minh Khinh Khinh cầm chiếc điều khiển lên, ngoài mặt thì bình tĩnh ăn cơm nhưng tim thì đập thình thịch vì căng thẳng.

    "Nó" đang ở gần đây, "Nó" có thể nghe cô nói chuyện.

    Nằm ở góc nhà phơi nắng, Tiểu Phó hoàn toàn không biết trong lòng Minh Khinh Khinh rối bời ra sao. Ánh sáng chiếu lên người hắn rồi chảy xuống từng trang "Từ điển bách khoa toàn thư" mà hắn đang đọc. Trên đầu có mấy cọng tóc ngốc nghếch vểnh lên, hắn cảm thấy thật hạnh phúc khi giúp đỡ người khác.

    Tối hôm qua, hắn đã có một giấc ngủ thật ngon khi nằm trên nệm.

    Đối với hắn, trên thế giới này, Minh Khinh Khinh là người tốt nhất, hắn rất muốn báo ơn cô.

    Sau khi Minh Khinh Khinh phát hiện ra việc này, cả ngày hôm nay, cô bắt đầu không tìm được mọi thứ.

    Cô ngồi xổm trên lầu bốn một hồi, rũ mắt lên tiếng: "Chán quá, mình muốn chơi rubik, mình nhớ kỹ nơi này có mà, tại sao lại mất rồi?"

    Cô thì thầm ba lần.

    Rất nhanh sau đó, cô đã tìm được khối rubik trong mớ đồ vật hỗn độn.

    Minh Khinh Khinh nhận ra đó là khối rubik bị nước làm bẩn và cô đã ném nó xuống thùng rác ngoài biệt thự.

    Chẳng lẽ "Nó" đã nhặt lên, rửa sạch rồi cất giấu?

    Có vẻ là một con tinh linh thích cất giữ đồ đạc.

    Minh Khinh Khinh tiếp tục "thì thầm" thêm một "trận" nữa.

    Một lúc sau, cô lên ban công ủ rũ cúi đầu nói: "Bị cảm mệt thật, không thể vắt đồ cho khô được."

    Lúc này cô thì thầm một lần.

    Mười phút sau, cô lại lên ban công và thấy chăn trải giường đã khô.

    Nếu không để ý sẽ tưởng rằng nó được ánh mặt trời hong khô, nhưng khi để ý kỹ thì sẽ thấy vết tích của sự vặn vít.

    Minh Khinh Khinh phát hiện đối phương rất ngây ngô.

    Bên cạnh có máy sấy khô, cô nói chính mình vắt không khô, "Nó" lại tự vắt thay vì sử dụng chúng.

    "Nó" thật sự không biết máy sấy là thứ gì? Hay "Nó" không hề cảnh giác với cô, cơ bản không nghĩ cô đang thử "Nó"?

    Mãi đến khi mặt trời chiều ngả về Tây, cô đã "nói thầm" nhưng "Nó" lại không hành động.

    Minh Khinh Khinh ngay lập tức xác định rằng, thời điểm này, chắc "Nó" không có ở đây.

    Minh Khinh Khinh nhanh chóng gọi điện thoại cho đội lắp đặt camera mini ở chân núi đến, yêu cầu họ giải quyết mọi chuyện trong vòng mười phút.

    Cuộn giấy, công tắc đèn, khe hở mái.. tất cả mọi chỗ đều được lắp đặt.

    Mặc dù đội lắp đặt nghĩ rằng chuyện này rất kỳ quái nhưng Minh Khinh Khinh lại giải thích bằng cụm từ "yêu cầu để nhập diễn" rồi cô nhanh chóng đuổi họ đi.

    Sau khi toàn bộ camera đã được lắp đặt và được kết nối vào điện thoại di động của Minh Khinh Khinh, cô quay về phòng, bật tất cả camera từ xa và nhìn chằm chằm vào điện thoại.

    Cả người cô căng thẳng hơn bao giờ hết, trái tim cô như muốn nhảy lên cổ họng.

    Chờ "Nó" trở về, cô chắc chắn sẽ bắt được hình ảnh của "Nó".

    _Don't, never come to the screamroom_
     
    Dương2301, Miuuc, Junwww and 13 others like this.
  5. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 10 - Phần 1

    Nếu đã đọc đến đây, Quán xin cảm ơn bạn đã ủng hộ Quán! Bạn hãy like bài để Quán biết mình luôn có người cổ vũ tinh thần là bạn nhé!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    _陈平_♡
     
    Last edited by a moderator: Jul 13, 2021
  6. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 10 - Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ???

    Cứ thế biến mất sao?

    Minh Khinh Khinh ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, không tin được vào mắt mình nữa.

    Cô lập tức điều chỉnh lại điện thoại và máy tính bảng sang trang điền khiển camera, chống lại sự sợ hãi, cẩn thận quan sát tất cả các góc.

    Tuy nhiên, bóng dáng vừa rồi nhìn thấy trên nóc nhà đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện vậy.

    Nếu như không phải tận mắt chứng kiến một màn ảo thuật như vậy thì có lẽ Minh Khinh Khinh cũng không muốn tin tưởng vào đôi mắt mình. Có lẽ cô đã đoán đúng, đối phương đúng là có khả năng dịch chuyển tức thời.

    Thời gian nửa đêm còn lại, Minh Khinh Khinh không ngủ mà vẫn luôn chăm chú nhìn màn hình điều khiển. Nhưng, bóng đen đó lại không xuất hiện lần nữa.

    Minh Khinh Khinh như muốn gục ngã, mãi đến tờ mờ sáng, cô mới bỏ cuộc, lên giường ngủ thiếp đi mấy tiếng đồng hồ.

    ....

    Mặt trời đã mọc từ lâu, hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

    Phì Phì dường như không có cảm giác gì mấy, vẫn ra ngoài phơi nắng và lăn lộn trên bãi cỏ.

    Minh Khinh Khinh pha một ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm, hơi đắng. Cô đứng trước của sổ kính trong suốt sát đất, nhìn mặt trời bên ngoài chiếu vào và nghe thấy những tiếng ô tô từ xa, lúc này cô mới có cảm giác như trở về thế giới thực.

    Có lẽ là những chiếc camera mini cô lặng lẽ lắp hồi hôm qua đã kinh động tới "nó" nên chưa kịp thấy được toàn bộ thì "nó" đã biến mất.

    Xem ra "nó" cũng không ngu ngốc như cô nghĩ, ngược lại "nó" rất cảnh giác. Còn cảnh giác hơn những con thú dữ.

    Tạm thời tất cả các camera mini trong phòng chưa tháo dỡ vội.

    Minh Khinh Khinh bưng ly cà phê đi ra ngoài biệt thự. Cô đứng ở bãi cỏ, ngước nhìn lên ống khói trên nóc nhà, nơi "nó" đã đặt chân vào tối hôm qua. Cô cảm thấy sự việc hôm qua như là một giấc mơ, một giấc mơ rất chân thật.

    Thì ra người ngoài hành tinh thật sự có tồn tại. Nếu không phải nó đã xuất hiện và có video lưu lại, còn biến mất ngay trước mặt cô như vậy, có lẽ cô chỉ coi đó là ảo giác.

    Chỉ là, không thấy rõ mặt "nó".

    Trong lòng Minh Khinh Khinh không chỉ có cảm giác sợ hãi đối với "nó" mà còn có một loại cảm xúc hơi lâng lâng, một bí mật đang sắp được hé lộ, mà ngay thời điểm mấu chốt nhất, đáp án lại "bang", khép lại.

    Cô không biết chuyện này đến đây là đã kết thúc hay chưa?

    Nhưng ba ngày sau, biệt thự vẫn bình yên vô sự, không có gì khác thường. Đản Đản không xuất hiện nữa, vài ngày sau người của trung tâm bảo hộ động vật tới, Minh Khinh Khinh để bọn họ quay về, chỉ giải thích rằng Đản Đản đã mất tích.

    Và "nó" dường như biến mất hoàn toàn.

    ***

    Tiểu Phó không có nơi nào để đi, mấy ngày nay hắn đều ở trên đỉnh núi tìm cách xây lại ổ của mình. Hắn phải tìm một nơi an toàn cho mình trước khi đến giai đoạn "mẫn cảm" vào tháng sau.

    Hắn xây dựng ổ cũng rất đơn giản và thô sơ, dùng nắm tay đấm từ từ vào tảng đá, khoét một cái lỗ rồi tiếp tục đào một cái động nhỏ. Lối ra vào tuy rất hẹp nhưng bên trong lại rộng hàng ngàn mét khối.

    Trước giờ hắn đối với việc tạo ổ này đầy nhiệt tình, mang theo tài sản duy nhất của mình là chiếc radio đã cũ, đôi mắt sáng ngời nhìn lên bầu trời đẹp đẽ, dùng những ngón tay không quá linh hoạt vui vẻ vặn ra một bản nhạc của trái đất.

    Nhưng bây giờ hắn lại uể oải, cúi đầu, giống như một con chó săn nhỏ bị bỏ lại ở núi hoang. Khi trên bầu trời có những chú chim mập mạp bay ngang cũng có nghĩa là không cần nhịn đói nhưng hắn vẫn không vui vẻ cho lắm.

    Điều khiến hắn cảm thấy uể oải nhất là---

    Hắn không biết mình có làm cô sợ không.

    Cô ấy chắn chắn rất sợ hãi, chán ghét nên mới gắn thật nhiều camera mini trong biệt thự cùng một lúc như vậy. Chính mình đã làm phiền cô ấy nhiều ngày như vậy, nếu lại xuất hiện chắc chắn sẽ làm cô ấy càng thêm chán ghét.

    Tiểu Phó đã nghĩ đến cái ngày mình phải rời đi nhưng lại không ngờ được nó tới nhanh đến vậy.

    Hắn tuyệt vọng rũ mắt, dịch chuyển tới ngọn cây, dùng bàn tay cứng ngắc kéo mũ hoodie lên trên đầu, nhìn về hướng Tây Bắc, nơi có nhà của Minh Khinh Khinh.

    Tiểu Phó rời nơi có thức ăn, nước uống, lò sưởi, và cà Minh Khinh Khinh, lại một lần nữa biến thành một Tiểu Phó lẻ loi.

    Hắn phải lấy lại đoạn video quay được mình.

    Tiểu Phó tự nhủ.

    Vì vậy hắn vẫn phải tìm một cơ hội để vô nhà Minh Khinh Khinh lần nữa.

    Lần này là lần cuối cùng. Tiểu Phó không biết có phải đây chỉ là cái cớ hắn tạo cho bản thân không. Tóm lại, người F.Clafflin vô cùng thẳng thắn, không bao giờ tìm cớ..... Nên bây giờ ngực Tiểu Phó hơi đau, hắn nghĩ nhất định là lo video đã quay được mình, chỉ vậy thôi.

    ***

    Mấy ngày nay Minh Khinh Khinh cũng không nhàn rỗi.

    Trước khi đoàn phim chính thức khởi động, có hàng loạt sự việc liên quan được nhà sản xuất thông báo nên cô có thể nghỉ ngơi ở nhà vài ngày.

    Ngoài việc xem kịch bản, cô còn lên mạng tìm kiếm về những thứ liên quan đến "nó".

    Minh Khinh Khinh cảm thấy mình không thể không biết gì như vậy, lần trước không thấy được mặt nó nên cũng không biết nó là gì – Thao Thiết? Cẩu Yêu hay là Hồ Ly Tinh? Trong lòng như giăng một dải sương mù khiến cô cảm thấy khó chịu.

    Chính cô cũng không thể nào chờ như vậy, phải tra ra một ít tư liệu. Thông tin trên mạng quá hấp dẫn, thật giả lẫn lộn, Minh Khinh Khinh xem đến nhức đầu mà vẫn chưa có thông tin nào hữu dụng cả.

    Cô xem đi xem lại video quay trúng "nó" hơn chục lần, cuối cùng cũng nhìn thấy một hình ảnh tương đối rõ nét. Phóng to các chi tiết lên và tăng độ sáng màn hình. Rốt cuộc cũng thấy được cái áo hoodie màu xanh. Ngay lập tức, cô đã chụp lại hình ảnh này và đem đi sàng lọc và so sánh với một đống tin tức đồ sộ trên mạng.

    Ba ngày sau, Minh Khinh Khinh đã phát hiện trên mạng một đoạn tin tức.

    Tin tức này được đăng hơn nửa tháng trước, địa điểm xảy ra là ở trong một ngọn núi sâu của Lăng huyện, nghe nói có một con "zombie" miệng to đầy máu, ăn thịt trẻ con, hành vi cứng rắn, chậm chạp kì lạ.

    Còn kèm thêm một đống hình ảnh. Hầu hết tất cả các ảnh chụp này đều lấy từ một bộ phim "zombie"《Train to Busan》mà Minh Khinh Khịnh đã từng xem.

    Với kinh nghiệm đã đọc qua vô số bộ phim và xem họ diễn thì vừa nhìn thấy tin tức này đã biết nó rất giả. Nhưng mà trong đống tin tức này, một bức ảnh không quá nổi bật làm cô chú ý đến. Một chiếc áo hoodie màu xanh có mũ mang đôi giày khác nhau cùng một bóng dáng cứng ngắc khá mơ hồ.

    Minh Khinh Khinh trong lòng run lên, cô nhanh chóng so sánh bức ảnh này với bức ảnh mà cô đã chụp lại trong đoạn video.

    Cuối cùng kết luận ra – Là "nó".

    Chẳng lẽ "nó" là "zombie".

    Minh Khinh Khinh run cầm cập. Cái quỷ gì thế? Nếu là yêu quái sẽ làm người ta dễ chấp nhận hơn zombie một chút đấy.

    Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thế giới quan của Minh Khinh Khinh đã sụp đổ. Bây giờ cô không còn bất ngờ hay hoảng sợ mà vẫn tiếp tục xem tin tức về nó.

    Không biết có phải là "zombie" không nhưng nói chung "nó" không phải là con người.

    Tuy nhiên, vì để mọi chuyện rõ ràng hơn, Minh Khinh Khinh mua một đống sách về nghiên cứu. Bao gồm《 gặp được "zombie" nam vẫn còn tồn tại 》, 《 "Zombie" hành vi chuẩn tắc 》...v.v... Thậm chí còn có 《 bá đạo "zombie" tiểu kiều thê 》và một vài quyển trong số đó nữa.

    Với tinh thần nghiên cứu học thuật, Minh Khinh Khinh đã xem qua chúng.

    Sau hai ngày tiếp theo, mọi thứ đều yên ắng. Phì Phì thi thoảng sẽ lên mái nhà, lầu một nơi ở của Đản Đản để đánh hơi, biểu hiện rất phức tạp. Nhưng Đản Đản lại chưa hề xuất hiện lần nữa, nếu không có đoạn phim và viên thuốc màu trắng vẫn còn ở đó thì mọi thứ chẳng khác gì ảo ảnh.

    Minh Khinh Khinh không thể diễn tả được cảm xúc của mình là gì. Trên thực tế, cô biết rằng lâu như vậy, Đản Đản nếu muốn làm hại cô thì nó đã sớm làm. Nó không hề có ác ý với cô.

    Nhưng con người chắc chắn sẽ có cảm giác sợ hãi đối với một sinh vật mạnh mẽ mà họ không biết. Đó chính là một loại bản năng.

    Hiện tại "nó'' đã đi, Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm--

    Bởi vì cô chỉ là một người bình thường, cô muốn một cuộc sống bình lặng không rắc rối ngay từ ban đầu còn hơn là được bảo vệ.

    ***

    Ngày hôm sau, Minh Khinh Khinh đã tháo hơn một nửa camera mini và keo dán.

    Dù sao camera chằng chịt như vậy, Tiểu Chu và Kim tỷ lại thường xuyên tới đây. Nếu bị Tiểu Chu và Kim tỷ phát hiện trong nhà cô lắp nhiều camera như vậy, chỉ sợ cho rằng cô có sở thích tự luyến kì lạ.

    Tiểu Phó cũng không biến mất hoàn toàn, thỉnh thoảng vẫn tới ngồi xổm trên nóc nhà cô, cơn gió lạnh thổi làm tóc bay tán loạn, lo lắng nhìn tình hình của Minh Khinh Khinh.

    Sau khi Minh Khinh Khinh tháo dỡ hầu hết các camera, Tiểu Phó thử cảm nhận những chiếc máy quay còn lại và lên kế hoạch lấy điện thoại của Minh Khinh Khinh để xóa đoạn video quay kia.

    Đối với Tiểu Phó thì đây là một việc rất khó khăn. Hắn có thể là cho 'thiên địa biến sắc', hồ nước đọng lại, ngưng thời gian, đàn chim lần lượt rơi xuống nhưng sử dụng điện thoại của Minh Khinh Khinh thì quá khó.

    Ngay lúc Tiểu Phó đang nghĩ làm sao để xóa đoạn video, hắn nhìn thấy một chiếc ô tô bốn bánh màu đen đang từ từ dừng trước biệt thự. Sau đó Minh Khinh Khinh đi giày cao gót rời khỏi nhà.

    Biểu cảm cô nhàn nhạt, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng. Nhưng vì coi trọng lễ tiết, hôm nay cô trang điểm thật xinh đẹp – tóc dài được cột gọn lên, ánh mặt trời chiếu lên chiếc cổ thon dài cùng bên sườn mặt, hoa tai màu xanh lục lúc ẩn lúc hiện.

    Khuôn mặt này trùng hợp là bên mà lần trước cô đã nắm tay Tiểu Phó mà xoa nhẹ. Được ánh nắng chiếu vào, làn da trở nên trắng nõn, đôi môi mềm mọng nước.

    Nhịp tim Tiểu Phó bỗng nhiên đập nhanh đến kỳ lạ. Hắn giơ tay lên che tim lại, phớt lờ tiếng "rắc tắc" khi vặn xương khớp.

    Một người nam nhân mặc vest với nụ cười trên môi bước ra khỏi chiếc xe hơi.

    Âu Dương Hạo chào hỏi Minh Khinh Khinh vài câu sau đó vòng qua bên kia xe mở cửa cho Minh Khinh Khinh.

    Lần trước Âu Dương Hạo cứu Minh Khinh Khinh bên hồ, đổi lại bằng một bữa ăn. Minh Khinh Khinh mặc dù biết rõ không phải Âu Dương Hạo đã nhảy xuống cứu cô mà là một loại sinh vật khác nhưng nhân tình chính là như vậy, mọi người trong đoàn phim đều cho rằng Âu Dương Hạo đã cứu cô, cô cũng không thể một bữa ăn cũng không mời.

    Mặc dù Tiểu Phó biết rất ít về mọi thứ trên trái đất nhưng hắn cũng hiểu được rằng đây là "hẹn hò".

    Hắn nhìn sang bên kia. Một cảm giác từ trước đến nay chưa từng xuất hiện bao phủ lấy trái tim. Như là ăn trúng tâm của hạt sen, trong miệng không có cái gì nhưng tim lại chua xót.

    Tiểu Phó nhìn cửa xe đóng lại, trong lòng phiền muộn, đôi mắt xanh xám của hắn chuyển sang màu xanh lam đậm một cách khó hiểu.

    Những chiếc lá quay xung quanh hắn khẽ rung lên.

    Minh Khinh Khinh bước lên xe, Âu Dương Hạo đang định khởi động xe, Minh Khinh Khinh chợt nhận ra mình quên đem điện thoại: "Chờ một chút, tôi về nhà lấy đồ."

    "Không vội." Âu Dương Hạo đẩy kính râm lên trên, nhai kẹo cao su nói: "Dù sao cũng đã đặt nhà hàng rồi."

    Minh Khinh Khinh không thích người khác ăn kẹo cao su trước mặt mình, có chút tùy tiện, cảm giác như không tôn trọng nhưng Âu Dương Hạo lại không thân quen như Tiểu Chu để cô có thể tùy tiện nói chuyện.

    Cô gật đầu lễ phép nói: "Cảm ơn, xin chờ một chút."

    Minh Khinh Khinh xuống xe, rút chìa khóa trong túi ra mở cửa biệt thự, quay lại lấy di động.

    Sau khi bộ phim đó kết thúc, cô đã ở nhà nghỉ được một hai tháng vẫn luôn mang chiếc dép lê có lông xù, đã lâu không mang giày cao gót làm cho gót chân có cảm giác hơi khó chịu. Nhưng chỉ vừa đi một đoạn, cô quyết định không đổi giày nữa.

    Minh Khinh Khinh cũng không rõ điện thoại mình để ở đâu, có lẽ là ở lầu 3 nên cất bước nhanh chóng đi lên tầng 3.

    Ánh mắt Tiểu Phó luôn nhìn Âu Dương Hạo ở trong xe. Nhìn thấy hắn tay cầm vô lăng, Tiểu Phó ngạo nghễ nghĩ rằng, ở F.Clafflin, hoàng gia đều lái tàu bay cùng xe nhảy không gian, nhanh hơn đám xe châu chấu bốn bánh này nhiều.

    Nhưng rồi ánh mắt hắn lại rơi vào bộ đồ của Âu Dương Hạo...

    Tiểu Phó vô thức chuyển động cổ, cúi đầu nhìn quần áo rách nát trên người, tức thì, khí thế kiêu ngạo vừa rồi như quả bóng vừa bị kim đâm mà xẹp xuống.

    Hơn nữa trên mắt hắn đeo cái gì đó?

    Tiểu Phó giơ những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt lên, từ bên hông kéo hai chiếc lá che trên mắt. Nhưng nếu so với cái kính râm màu đen kia thì hắn cảm thấy toàn thân mình hiện ra hai chữ "quê mùa".

    Tiểu Phó tuyệt vọng cúi đầu, ném lá cây đi, mái tóc bay tán loạn, trong đôi mắt màu xanh biếc tràn đầy vẻ mệt mỏi.

    Lúc hắn sắp quên mất mình tới đây để xóa video chứ không phải ăn chanh chua, lỗ tai hắn bỗng giật giật, ở xa trong biệt thự vang lên tiếng "cạch" giòn tai.

    Hình như là–

    Thanh âm thứ gì đó đứt gãy?

    Trái tim Tiểu Phó thắt lại, lập tức dịch chuyển về phía Minh Khinh Khinh.

    _陈平_♡
     
    Dương2301, Miuuc, Junwww and 11 others like this.
  7. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 10 - Phần 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Khinh Khinh bị cảm, vì muốn bắt "nó" nên mấy ngày nay đều ngủ không được ngon, lỡ trượt phải cầu thang ở tầng 3, làm giày cao gót bị gãy.

    Toàn thân cô lập tức chống đối kịch liệt, chớp mắt đã ngưng hoạt động. Cô khẽ kêu một tiếng, dùng tay cố niu bức tường kế bên nhưng những bức tường này quá trơn nên không nắm được.

    Nhìn thấy khuôn mặt mình cách mặt thềm ngày càng gần, cô nhắm mắt lại. Nhưng, sự đau đớn trong tưởng tượng lại không xảy ra.

    Thời gian ngưng lại trong một giây.

    Một giây tiếp theo, khi Minh Khinh Khinh mở mắt, thấy mình đang ngồi trên sofa.

    "..."

    Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.

    Minh Khinh Khinh cơ hồ lập tức đã biết chuyện gì xảy ra, cô thậm chí còn không cần suy nghĩ, giơ tay nhanh chóng muốn nắm lấy bóng xanh sắp biến mất kế bên.

    Nhưng cô cũng không bắt được thứ gì, "nó" có vẻ cứng đờ hơn cả cô, giống như một con robot nhỏ, "rắc rắc" hai tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.

    "Tê kéo" - đó là âm thanh của đế giày khi nó bong ra khỏi lớp keo dính.

    "Nó" trùng hợp dẫm lên mấy miếng keo xé không sạch ở trước sofa.

    Chiếc giày không tháo ra được, hắn cũng không ngờ mình sẽ tạo ra âm thanh lớn như vậy, ngay lập tức quăng giày bỏ chạy.

    Minh Khinh Khinh nhìn đôi giày trên mặt đất, lúc này cảm giác khá khó tả, da gà sau lưng nổi lên đồng thời máu trong cơ thể như đổ lên đầu cô.

    Trong chỗ lát, trong đầu cô có tiếng ong ong, thậm chí nhẹ nhàng run rẩy, vừa rồi cô ở rất gần "nó"!

    "Lạch cạch" hình như thanh âm phát ra ở ngăn tủ.

    Minh Khinh Khinh lập tức đứng lên. Cô đoán rằng "nó" sau khi sử dụng sức mạnh xong thì sau thời gian ngắn sẽ không thể sử dụng tiếp. Nói cách khác, giờ đây "nó" vẫn còn đang trong biệt thự.

    Cô chỉ cần nắm bắt thời gian thì có thể có cơ hội bắt được "nó". Minh Khinh Khinh dựa vào trực giác chạy đến một cái tủ ở phòng bên cạnh. Cô cảm thấy vài giây này dài đến lạ thường làm adrenaline của cô tăng mạnh. Nhưng trên thực tế là chỉ trong giây lát. Thực tế là trong nháy mắt.

    "Bang", cánh cửa quần áo đội nhiên bị mở ra.

    Một quyển sách từ trên cao rơi xuống, đó là phần thứ ba của 《 bá đạo "zombie" tiểu kiều thê 》mà hôm qua Minh Khinh Khinh đã tùy tiện để lên.

    Cuốn sách không trực tiếp rơi xuống đất mà rơi trúng đầu một thiếu niên xinh đẹp có làn da trắng trẻo, sau đó lại "bộp" rơi xuống mặt đất.

    Thiếu niên ngồi xổm ở đó, chân trần với làn da trắng nõn, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào quyển sách. Hắn có đôi lông mày rậm và hốc mắt sâu, đôi mắt màu xanh xám, khi hoảng sợ biến thành màu xanh lam, phải nói hắn đẹp đến mức không giống người, như là hóa trang vậy.

    Mấy ngày nay Minh Khinh Khinh đều nghĩ tới việc bắt hắn nhưng lại không nghĩ là trong trường hợp như vậy.

    Đầu óc cô trống rỗng, đồng dạng kinh hãi nhìn hắn.

    "..."

    "..."

    Bốn mắt nhìn nhau, sự hoảng sợ tăng lên gấp đôi.

    Trước khi Minh Khinh Khinh kịp hét lên, thiếu niên đã phục hồi lại và ngay lập tức nghĩ cách chạy trốn.

    Nhưng hắn đã bất cẩn, trong tủ quần áo cũng dán vài miếng keo, nếu muốn chạy thì trừ khi hắn cởi áo trước mặt cô.

    Hắn nỗ lực kéo ra nhưng lập tức lại bị keo dính lại.

    Cuối cùng, đầu của Tiểu Phó bị cuốn sách đập trúng làm cho vài sợi tóc dựng lên nhìn rất ngốc, rối tung cả lên. Toàn bộ giống như một con robot nhỏ bị mắc kẹt trong tủ quần áo, không thể thoát ra, ngay cả nhúc nhích cũng không được.

    "..."

    (*) Adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.

    (*) fomalin là chất khử mạnh dùng làm chất tẩy trùng và khử mùi hôi thối, để bảo quản tiêu bản giải phẫu, thuộc da, ướp xác.

    _陈平_♡
     
    Dương2301, Miuuc, Junwww and 11 others like this.
  8. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 11 - Phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khinh Khinh, em làm sao vậy?"

    Âu Dương Hạo đã đợi trên bãi cỏ trước biệt thự mười phút đồng hồ cũng không thấy Minh Khinh Khinh đi xuống, nhịn không được mà tắt máy chiếc xe thể thao, mở cửa xe bước xuống. Hắn đang đi vào trong biệt thự thì vừa lúc thấy Minh Khinh Khinh từ trên tầng đi xuống.

    Không biết cô đã gặp phải cái gì, sắc mặt trắng bệch.

    Âu Dương Hạo không quan tâm đến việc đổi giày, nhanh chóng tháo kính râm xuống, tiến lên đỡ cô.

    "Sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy?"

    "Không có gì đâu." Minh Khinh Khinh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại để cho mình thoạt nhìn như không có vẻ gì bất thường, nói với Âu Dương Hạo: "Rất xin lỗi, chuyện đi ăn có thể đổi sang hôm khác được không?"

    Âu Dương Hạo hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện giày cao gót của Minh Khinh Khinh đã đổi thành dép lê. Vừa rồi vẫn còn ổn, đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?

    "Nhưng nhà hàng đã.."

    Minh Khinh Khinh: "Tôi có chút không thoải mái."

    Âu Dương Hạo lập tức quan tâm hỏi: "Chỗ nào không thoải mái? Anh đưa em đi bệnh viện."

    Trong khoảng thời gian ngắn Minh Khinh Khinh không biết lấy cớ chỗ nào không thoải mái.

    Âu Dương Hạo thấy cô ôm bụng tưởng cô xấu hổ: "Có đau lắm không? Nếu đau quá thì vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra. Dì của anh là một bác sĩ phụ khoa rất giỏi, hay là để bà ấy tới kiểm tra giúp em?"

    Rất nhiều nữ minh tinh quanh năm đóng phim, đảo lộn ngày đêm, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, hơn nữa mùa đông phải chụp cảnh tuyết hoặc là diễn dưới nước đều mắc chứng đau bụng kinh.

    "Không cần, không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là ổn thôi." Minh Khinh Khinh sợ hắn thật sự đưa người đến đây, có chút hoảng sợ mà xua tay: "Xem ra chỉ có thể đổi bữa ăn sang hôm khác, anh về trước đi."

    Trong lòng Âu Dương Hạo có chút thất vọng, nhưng mà cũng không có cách nào khác, nhìn Minh Khinh Khinh xoay người bước lên tầng, hắn ở phía sau bổ sung một câu: "Uống nhiều nước ấm."

    Cửa của biệt thự là cửa tự động, Minh Khinh Khinh đi vào, cánh cửa từ từ đóng lại trước mặt Âu Dương Hạo.

    Âu Dương Hạo cảm thấy chuyện Minh Khinh Khinh đau bụng kinh tới quá mức đột ngột nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không thể đoán được, trong mười phút ngắn ngủi kia, thế giới quan của Minh Khinh Khinh hoàn toàn sụp đổ, làm gì còn có tâm trạng đi ra ngoài ăn cùng hắn?

    Hắn đeo kính râm rồi lái xe rời đi.

    *

    Minh Khinh Khinh quay lại tầng 3, bắp chân vẫn còn mềm nhũn. Nếu nói trong lòng không sợ hãi thì khẳng định là giả, không ngờ chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra với cô.

    Không khí rất yên tĩnh, đầu của Minh Khinh Khinh kêu ong ong, cô quay trở lại tầng ba.

    Thiếu niên vẫn ở đó.

    Vừa nãy khi Minh Khinh Khinh đi xuống bảo Âu Dương Hạo đi về đã bảo hắn ngồi xuống nhưng hắn không ngồi mà đứng co quắp trên sàn nhà lạnh lẽo bằng đôi chân trần.

    Hắn ta đứng trước sô pha, mấy miếng keo trên lưng vẫn còn sót lại vết sơn trên tủ âm tường trông như mấy miếng vá trên người.

    Hắn cố gắng xé bỏ lớp keo dính trên quần áo của mình xuống, nhưng động tác đưa tay ra sau đối với hắn vô cùng khó khăn vì thế vết rách phía sau áo choàng màu xanh của hắn bị xé càng lớn.

    "Xoạt" - có một lỗ lớn trên áo khoác.

    Nghe thấy âm thanh Minh Khinh Khinh đi lên, hắn lập tức dừng động tác, ủ rũ đứng tại chỗ, cúi gằm mặt giống như học sinh tiểu học sắp bị mắng.

    Vừa rồi khi Minh Khinh Khinh mở tủ âm tường đã quá mức kinh sợ, cộng thêm ánh sáng mờ ảo nên không nhìn rõ toàn bộ diện mạo của hắn, giờ phút này mới hoàn toàn thấy rõ.

    Khác với con quái vật có cánh dài, hình dáng kì dị mà cô tưởng tượng, càng khác xa so với những bức ảnh chụp zombie đăng trên bảng tin. Thiếu niên có thân hình cao gầy, khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Nhưng sự kết hợp giữa mái tóc đen, đôi mắt xanh, làn da tái nhợt và đôi môi hồng hào vừa nhìn đã biết không phải con người mà có chút giống quỷ hút máu trong lời đồn.

    Rất khó để Minh Khinh Khinh không cảm thấy sợ hãi.

    Trên thực tế, giờ phút này trên lưng cô đã nổi một tầng da gà. Đây là một nỗi sợ không có nguyên nhân phát ra từ trong tâm hồn, một cảm giác muốn chạy trốn.

    Thực ra nếu không phải biết "Nó" sẽ không làm tổn thương cô thì có thể khi vừa mở tủ âm tường ra cô đã gọi một đội bảo về xông lên rồi.

    Chỉ có điều thiếu niên ngoan ngoãn đứng ở đó, đôi mi dài nâng cũng không dám nâng, với vẻ mặt tiểu bạch thỏ mặc người xâu xé cũng làm giảm bớt phần nào nỗi sợ hãi trong lòng cô.

    "Ngồi đi". Minh Khinh Khinh bình tĩnh trở lại, tựa như tiếp đãi khách ở xa.

    Tiểu Phó khẽ ngước mắt lên, liếc nhìn Minh Khinh Khinh bằng đôi mắt ướt át. Hắn rất nhanh liền nhận ra là Minh Khinh Khinh đang nói chuyện với mình.

    Tiểu Phó lần đầu tiên trong đời nói chuyện cùng con người, trạng thái trên mặt giống như lúc biến thành quả trứng sắp bị hấp chín.

    Nóng quá.

    Hắn không biết con trai ở trái đất lần đầu nói chuyện với con gái có phải làm nghi thức gì không vì vậy trong lòng rất lo lắng. Hắn cúi xuống nhìn chiếc quần bẩn thỉu của mình - tối qua trên núi ngủ dưới đất, người đầy bùn đất, túi quần còn dính vài cái lá cây.

    Sofa của cô rất sạch sẽ, hắn làm sao không biết xấu hổ mà ngồi xuống được?

    Nếu làm bẩn ghế sofa của cô có phải là nên trả một ít tiền vàng không?

    Phải lấy từ trên vỏ trứng xuống bao nhiêu mới được?

    Trong đầu người ngoài hành tinh nhỏ bé đang suy nghĩ mông lung rất nhiều vấn đề, Minh Khinh Khinh lại cho rằng hắn không muốn ngồi ghế sofa của mình, sợ chọc giận hắn, nhanh chóng lễ phép nói: "Anh cũng có thể đứng."

    Tiểu Phó: "....."

    Minh Khinh Khinh không biết gọi hắn như thế nào: "Zombie tiên sinh?"

    Tiểu Phó không thích tên gọi này cho lắm nhưng lại không biết từ chối như thế nào, huống chi đây còn là câu thứ hai Minh Khinh Khinh nói với hắn. Hắn tiếp tục cụp mắt xuống, tóc mái che khuất đôi mắt màu xanh xám.

    Hắn thấy trên một quyển sách nói con gái trái đất thích người lạnh lùng, ít nói.

    Như vậy thì không nói lời nào có thể tăng thêm một chút cảm giác thần bí.

    Minh Khinh Khinh lý giải việc này là hắn nghe không hiểu cô nói gì --

    Nhưng lúc trước khi cô nói đừng vặn quần áo tại sao hắn lại hiểu?

    Đây có phải là tức giận vì việc cô dùng keo dính làm rách quần áo của hắn không?

    Hai người cách xa nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí trầm mặc một lúc lâu.

    Không chỉ cách biệt giống loài.

    Mà còn cách biệt trong giao tiếp.

    Minh Khinh Khinh ngàn lần không nghĩ tới, cục diện bế tắc này lại để một người sợ phim kinh dị như cô phá vỡ, cô rót một tách trà nghi ngút khói, cẩn thận đặt lên bàn trà trước mặt thiếu niên sau đó nhanh chóng lùi lại hai bước.

    Tiểu Phó nghĩ cô muốn ngồi xuống ghế sofa đối diện mình, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, căng thẳng đến nỗi hai tay đan vào nhau.

    Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Minh Khinh Khinh nhanh chóng lùi về phía sau, lùi về quầy bar bên kia, tay nắm chặt chiếc chảo sắt, mặc dù ngồi xuống nhưng cách hắn rất xa.

    Tiểu Phó: "....."

    QAQ!

    Cách Tiểu Phó hơn mười thước, hơn nữa ở giữa còn một quầy bar bằng đá cẩm thạch, Minh Khinh Khinh cảm thấy an tâm hơn một chút. Cô cầm chảo sắt, một khi đối phương có điểm dị thường, cô sẽ cầm chảo đánh bất cứ lúc nào.

    Có lẽ để cho ánh nắng mặt trời chiếu vào có thể làm cho da đầu mình dễ chịu hơn.

    Nhưng không rõ con quái vật nhỏ kia có sợ bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào hay không - có một số loại zombie và quỷ hút máu không thể thấy ánh sáng?

    Minh Khinh Khinh lại hỏi: "Tôi có thể kéo rèm cửa ra được không?"

    Tiểu Phó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

    Khi hắn chuyển động, cổ phát ra tiếng kêu "rắc rắc" càng làm cho Minh Khinh Khinh khiếp sợ.

    Minh Khinh Khinh cố lấy hết can đảm, hỏi lại một lần nữa: "Anh có sợ ánh mặt trời không?"

    F. Clafflin là một nơi đầy nắng và mưa, chuyện Tiểu Phó thích nhất là phơi nắng, hắn muốn nói rằng tất nhiên là hắn không sợ nhưng dù cố gắng mở miệng thế nào thì nửa ngày cũng không phát ra được âm tiết "b" nào.

    Xong rồi, chết rồi!

    Hắn không nói tiếng trái đất!

    Đến trái đất lâu như vậy, chỉ mới nghe người khác nói chuyện nhưng chưa từng cùng con người nói chuyện qua, cho nên hắn chỉ có thể nghe hiểu nhưng không thể nói.

    Minh Khinh Khinh thấy Tiểu Phó phồng má vài phút, cô kiên nhẫn chờ đợi xem hắn định nói cái gì, kết quả là đợi nửa ngày chỉ nghe thấy một chuỗi liến thoắng.

    "%&@&*^&*"

    _Chin Ú_
     
  9. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 11 - Phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Khinh Khinh giống như đang nghe thiên thư: "....."

    Một chữ cũng nghe không hiểu.

    Tiểu Phó cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Minh Khinh Khinh chắc chắn là cực kỳ ngu ngốc. Mặt hắn đỏ bừng, âm thanh xấu hổ toát ra khỏi đầu, hận không thể tìm một cái hố để chui vào.

    Đối mặt với tình huống xấu hổ này, sự sợ hãi của Minh Khinh Khinh lại bớt đi một chút.

    Cô nói với tiểu zombie: "Như vậy đi, tôi hỏi anh trả lời, gật đầu hoặc lắc đầu, có được không?"

    Tiểu Phó vội vàng gật đầu, muốn để mình trông thật thông minh.

    Nhưng mà khớp xương của hắn không linh hoạt, cổ cũng cứng ngắc.

    Gật đầu, bầu không khí phát ra một tiếng "rắc" thanh thúy, giống như lúc xương bị gãy.

    Loại âm thanh này còn kinh khủng hơn hiệu ứng âm thanh của zombie trong phim điện ảnh "Train to Busan".

    Minh Khinh Khinh nắm chặt chảo sắt cho đỡ sợ.

    "Vẫn là vấn đề vừa rồi, anh có sợ ánh mặt trời không?"

    Đầu Tiểu Phó di chuyển sang trái một chút sau đó lại di chuyển sang phải một chút.

    "Ca ca" hai tiếng, có nghĩa là không sợ.

    Lúc này Minh Khinh Khinh mới ấn điều khiển từ xa trong tay.

    Rèm cửa hai bên từ từ mở ra, một vùng ánh sáng mặt trời rộng lớn phút chốc chiếu vào. Cô lại ấn một lần nữa, tất cả bóng đèn cũng bỗng chốc sáng lên.

    Căn phòng đã sáng đến mức không thể sáng hơn, Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an toàn trở lại.

    Sau đó gặng hỏi tiếp.

    "Anh đến từ đâu?"

    Tiểu Phó: "....."

    "Anh ở nhà tôi bao lâu rồi?"

    Tiểu Phó: "....."

    Minh Khinh Khinh nhận ra rằng hai vấn đề này đối phương đều không trả lời được, sợ đối phương không trả lời được mà thẹn quá hóa giận, vội vàng nói: "Đổi vấn đề khác, anh chính là người ăn cà rốt?"

    Tiểu Phó: "....."

    Sắc mặt Tiểu Phó tái nhợt, từng chút một đỏ lên, chỉ muốn chạy trốn.

    Minh Khinh Khinh hoài nghi mình bị ảo giác, đối phương nhìn thế nào cũng như sắp khóc, đôi mắt màu xanh ướt đẫm.

    Tiểu Phó cố nén xấu hổ, chậm rãi gật đầu.

    Điều này chứng thực suy đoán của Minh Khinh Khinh là đúng, từ ngày thức ăn trong tủ lạnh đột nhiên biến mất, hắn đã xâm nhập cuộc sống của mình.

    Biết rõ điều này quả thật làm cho bả vai đang kéo căng của Minh Khinh Khinh thả lỏng không ít.

    Dù sao đối với con người mà nói, điều đáng sợ nhất là những thứ chưa biết chứ không phải những thứ ở ngay trước mặt.

    Minh Khinh Khinh lại hỏi: "Người cứu tôi dưới hồ cũng là anh?"

    Tiểu Phó nhẹ nhàng gật đầu.

    Thực ra làm rõ hai vấn đề này là đủ.

    Bỏ qua thân phận đáng sợ, chuyện này liền trở thành một vấn đề rất đơn giản.

    Hắn không phải con người.

    Hắn không hề có ác ý với mình.

    "Vậy thì...", Minh Khinh Khinh nhìn hắn: "Anh không có nơi nào để đi à?"

    Tiểu Phó không nhúc nhích hơn nửa ngày.

    Trả lời vấn đề này một cách trung thực không khó, vấn đề là mặc dù hắn mới trưởng thành nhưng cũng có lòng tự trọng của mình.

    Thật xấu hổ khi nói cho Minh Khinh Khinh biết hắn đúng là không có chỗ nào để đi, thường xuyên nhịn đói, ở ngoài dầm mưa.

    Giống như cầu xin sự đồng cảm, sự thương hại.

    Hơn nữa khi Minh Khinh Khinh hỏi vấn đề này, Tiểu Phó đã hiểu ý tiếp theo của cô.

    Tiểu Phó cúi đầu, nhìn ngón chân của mình, giống như một đứa trẻ đi lạc.

    Sau một lúc, hắn lắc lắc đầu.

    Ý tứ chính là: Không, tôi có nơi để đi.

    Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm. Nếu đã có nơi để đi thì mọi chuyện rất đơn giản, nếu không cô sẽ luôn cảm thấy mình xua đuổi một con thỏ con không có nhà để về.

    "Cảm ơn anh đã cứu tôi mấy lần". Minh Khinh Khinh lấy ra một tấm thẻ từ ngăn kéo dưới quầy bar, bước tới, nhẹ nhàng đặt xuống bàn trà trước mặt Tiểp Phó.

    Tiểu Phó ngơ ngác nhìn về phía tấm thẻ.

    Minh Khinh Khinh hành động quả quyết giống như một doanh nhân khi giải quyết công việc: "Tôi có thể trả tiền cho anh để đền đáp. Trong này là hai trăm triệu, chắc là anh cũng biết hai trăm triệu đối với thế giới không phải là một con số nhỏ, hẳn là đã đủ trả nợ ân tình cho anh."

    Tiểu Phó không nói một lời.

    Hắn di chuyển tầm mắt đến tay phải của cô, cô vẫn đang cầm chảo sắt.

    Đôi mắt màu xanh xám của Tiểu Phó rũ xuống.

    Minh Khinh Khinh không biết thiếu niên đang suy nghĩ cái gì, có chút khẩn trương, lặp lại: "Anh nhận thẻ của tôi đi."

    Tiểu Phó im lặng sau đó đưa tay ra lấy thẻ.

    Nhưng mà, bởi vì động tác không thuận tiện, hắn vừa cử động, cả người liền kêu lên tiếng "rắc, rắc, rắc" kì quái.

    Giống như không muốn Minh Khinh Khinh nhìn hắn thế này, bỗng nhiên dịch chuyển tại chỗ.

    Giây tiếp theo, hắn trực tiếp xuất hiện bên cạnh bàn trà, khom lưng, cuối cùng ngón tay cũng chạm được vào tấm thẻ trên bàn trà.

    Nhưng mà lấy được tấm thẻ đối với hắn cũng là một việc rất khó khăn, ngón tay cứng ngắc gảy nửa ngày trên bàn trà vẫn không lấy được. Vì vậy hắn giữ nó bằng một ngón tay, vất vả trượt đến mép bàn, cố gắng nhặt nó lên.

    Kết quả là tấm thẻ "vù" một tiếng bay ra ngoài, rơi trên sàn nhà.

    Bây giờ càng khó để nhặt lên.

    "....." Khuôn mặt Tiểu Phó từ từ đỏ lên vì tự ti và xấu hổ.

    Minh Khinh Khinh: "....."

    Sinh vật này với con quái vật mồm to như chậu máu mà cô tưởng tượng là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau.

    "Để tôi làm cho", Minh Khinh Khinh nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt tấm thẻ lên, đưa vào tay hắn.

    Tiểu Phó cầm tấm thẻ, cánh tay buông xuống bên người.

    Vừa rồi nhìn thấy cảnh này, Minh Khinh Khinh đột nhiên hoài nghi khả năng sinh tồn bên ngoài của tiểu zombie.

    Cô do dự nhìn Tiểu Phó.

    Tiểu Phó nâng mắt liếc cô một cái sau đó nhanh chóng cúi đầu.

    Minh Khinh Khinh suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Thực sự rất cảm ơn anh, tôi sẽ xóa video đã quay anh trên điện thoại, sẽ không gây phiền phức cho anh."

    "Nhưng... Tôi không thể không nói, sự tồn tại của anh sẽ gây phiền phức cho cuộc sống của tôi. Không biết nói như vậy anh có hiểu không."

    Dù sao đối phương cũng không phải con người.

    Minh Khinh Khinh không thể nào tưởng tượng, xung quanh mình tồn tại một sinh vật không phải là người. Nếu không bị dọa chết thì sớm hay muộn cũng bị dọa chết.

    Hơn nữa suốt bao năm qua Minh Khinh Khinh đều sống một mình, cô có thể chấp nhận trong cuộc sống của mình nhiều thêm một con thú cưng, một con chó, một con chim nhưng không có cách nào chấp nhận cuộc sống có thêm một sinh vật hình người.

    Đây giống như một cuộc sống bình thường trong suốt hai mươi lăm năm, bỗng nhiên thế giới quan sụp đổ, không chỉ có thế giới quan sụp đổ, còn sắp bị kéo sang một thế giới khác.

    Minh Khinh Khinh không muốn bị kéo sang một thế giới khác, cô chỉ muốn tiếp tục sống cuộc sống bình lặng như trước kia, câu cá, uống trà, giữ gìn sức khỏe.

    Trải qua một lần kinh sợ, trái tim của cô không chịu nổi.

    Đối phương đã cứu mình, mình lại nói ra lời này quả thực có chút không biết ơn nhưng suy cho cùng Minh Khinh Khinh chỉ là một người bình thường.

    Cô lấy hết can đảm nhìn về phía Tiểu Phó.

    "Zombie tiên sinh, tôi có thể xin anh rời khỏi cuộc sống của tôi được không?"

    .....

    Không khí nhất thời yên tĩnh.

    Minh Khinh Khinh sợ mình nói ra lời nói xúc phạm. Đối với người ngoài hành tinh mà nói, đây không phải là "đuổi đi" sao?

    Tuy nhiên, khuôn mặt của thiếu niên không hề tỏ ra kinh ngạc trước lời nói của cô.

    Như là đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý với việc "bị sợ hãi", "bị vứt bỏ".

    Hắn chỉ lúng túng bước tới và nhặt chiếc giày bẩn của mình lên sau đó xoay người ngước nhìn cô.

    Minh Khinh Khinh hơi lo lắng.

    Nhưng thiếu niên chỉ hướng về phía cô, nhẹ nhàng gật đầu.

    Giống như đang nói: Tôi hiểu.

    Cái gật đầu lần này gần như không thể nhận ra, giống như để cố gắng không phát ra âm thanh kì quái, cố gắng không mất mặt như lần trước.

    Hắn đứng tại chỗ, cúi đầu giống như con chó săn nhỏ, nhìn cô bằng đôi mắt xanh xám.

    Sau khi lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, hắn nhìn cô cười tươi một cách vô cùng khó khăn.

    Sau đó hắn từ từ nâng cánh tay cứng ngắc lên, kéo mũ áo choàng lên, che mặt, lui về sau rồi biến mất tại chỗ.

    .....

    Không biết bao nhiêu giây đã trôi qua.

    "Lạch cạch"

    Minh Khinh Khinh nghe thấy một tiếng động nhẹ. Hắn không mang theo tấm thẻ mình đưa, nó rơi ở bên chân cô.

    Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chiếu vào, không khí lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

    Chỉ còn lại tách trà ngoại lạnh thiếu niên chưa đụng tới trên bàn trà cùng với một chút bụi đất trên sàn nhà, điều đó chứng minh cho việc hắn đã từng xuất hiện bên cạnh Minh Khinh Khinh.

    _Chin Ú_
     
  10. Hậu Vương Quán You just need to see what we need you see

    Messages:
    665
    Chương 12 - Phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Khinh Khinh nhặt tấm thẻ trên mặt đất lên, trên đó vẫn còn vương lại một chút cảm giác lạnh lẽo. Cô nhìn về phía nơi thiếu niên vừa biến mất, ngơ ngẩn một lúc lâu.

    Như thể vừa trải qua một giấc mơ, rất lâu sau cô mới định thần lại.

    Cô đưa tay nhéo mặt mình, đau quá.

    Thiếu niên người ngoài hành tinh quả thật có tồn tại, tất cả đều rất chân thật.

    Thực ra Minh Khinh Khinh có chút hối hận vì khi nãy đã đuổi thiếu niên đi.

    Về mặt lý trí cô cảm thấy làm vậy là đúng đắn nhất, là cách bảo vệ tốt nhất cho bản thân mình nhưng về mặt tình cảm vẫn nên kiểm điểm vì cô cảm thấy mình làm như vậy rất quá đáng.

    Hắn dù sao cũng đã cứu mình, cũng không phải chỉ có một hai lần, mình lại không quan tâm chút nào đến việc hắn có chỗ ở hay không, có thể lấp đầy bụng không, làm thế nào để sinh tồn trong thế giới loài người.

    Mặc dù hắn trả lời là có chỗ để đi nhưng Minh Khinh Khinh không phải người trong sáng ngốc nghếch, vừa nhìn cô đã biết hắn nói dối vì xấu hổ.

    Hắn căn bản không có chỗ nào để đi.

    Nếu hắn có chỗ để đi đã không lén vào nhà mình, không cuộn mình trong cái hộp giống như chú chó - quần áo trên người hắn rất rách nát, tuy rằng sạch sẽ nhưng lại mỏng manh giống như nhặt từ đống rác, còn bị keo dính của mình làm rách một miếng, giày thì đông một chiếc, tây một chiếc. Trong trời đông giá rét rất hay có mưa tuyết như thế này thì ngăn cái lạnh kiểu gì?

    Hắn còn chưa nói đến việc, ngoại trừ mình ra, căn bản hắn không quen biết người nào khác.

    Hơn nữa tin tức về zombie ở Lăng huyện trước đây, ảnh chụp bóng dáng kia chắc hẳn là hắn.

    Loài người đối với người ngoài hành tinh ngoài sợ hãi vẫn chỉ còn sự ghê tởm.

    Loại bỏ người ngoài hành tinh là một quy tắc đã ngấm trong gen của loài người. Ngộ nhỡ bị người khác bắt được, kết cục của hắn không chỉ là lò mổ đông mà có thể là một phòng thí nghiệm lạnh như băng.

    Khi Minh Khinh Khinh đưa tấm thẻ ngân hàng cho hắn chẳng qua là tự an ủi tâm lý của mình thôi.

    Thiếu niên này không phải là người, đến tấm thẻ còn không thể cầm lên được thì làm sao có thể dùng được?

    Cho dù là dùng thẻ ngân hàng để rút tiền, hắn sử dụng nó ở đâu?

    Siêu thị và khách sạn có tiếp đón một sinh vật không phải con người, không biết là loài gì không?

    Chỉ sợ là họ sẽ trực tiếp báo cảnh sát.

    Những việc vừa rồi cô làm không phải biết ơn mà giống như dùng tiền đuổi một con chó đi lạc đi mà thôi.

    Đuổi đi, trong lòng cô sẽ cảm thấy dễ chịu nhưng thực ra căn bản là cô không cần biết sau đó con chó nhỏ sẽ đi đâu.

    Trong lòng Minh Khinh Khinh dâng lên một chút cảm giác áy náy.

    Cảm giác áy náy này trào dâng khi ánh mắt của cô nhìn xuống chiếc giày cao gót bị cô đá sang một bên.

    Đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh những viên pha lê đã bị gãy trên cầu thang giờ lại nguyên vẹn như lúc đầu.

    Đôi giày cao gót rõ ràng đã được sửa chữa.

    Minh Khinh Khinh đi qua, nhặt chiếc giày cao gót trên mặt đất lên. Nếu nhìn kỹ thì vẫn còn dấu vết bị gãy nhưng phần gót của đôi giày cao gót được làm bằng gỗ, được bọc trong một lớp da cừu, hai đầu gỗ liên kết với nhau dưới tác dụng của một loại lực nào đó.

    Đặt trên mặt đất cũng ổn định, vững chắc, không có khác biệt gì so với lúc trước.

    Thực hiển nhiên là khi cô xuống lầu đuổi Âu Dương Hạo đi, thiếu niên đã kịp sửa lại một cách hoàn chỉnh.

    Thiếu niên giống như một con robot nhỏ đơn thuần, Minh Khinh Khinh không thể nào tưởng tượng nổi hắn chuyển động cánh tay không linh hoạt như thế nào, lo lắng, hốt hoảng đem giày cao gót của mình khôi phục nguyên trạng.

    "....."

    Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của cô càng trở nên phức tạp.

    .....

    Dùng hết mọi loại suy nghĩ, đem "sinh vật lạ" khiến người khác sợ hãi đuổi đi, cũng thuê người đến gỡ hết camera và keo dính còn sót lại ra, theo lý mà nói thì trong lòng phải thoải mái rất nhiều nhưng sự thật không phải như vậy.

    Trong lòng Minh Khinh Khinh vẫn rất bất an.

    Sau bữa tối, Minh Khinh Khinh ngồi thất thần đọc sách trên sofa. Phì Phì trở về sau khi chơi trên bãi cỏ, không biết đã đi đến nơi nào, ngậm một quả kim quất khô trong miệng. So với quả mà thiếu niên ngoài hành tinh đặt bên cạnh khay thức ăn cho chó, trong hộp gấm màu xanh đưa cho Minh Khinh Khinh thì chúng không khác nhau lắm.

    "Ngươi nhặt trên bãi cỏ à?" Minh Khinh Khinh sợ nó nuốt mất nên mau chóng lấy ra khỏi miệng nó.

    Phì Phì không để ý đến cô, vươn móng vuốt đoạt lại.

    Minh Khinh Khinh nhìn nó chơi đùa, không kìm được buông sách xuống, xuống lầu, đi ra bãi cỏ.

    Hoàng hôn nghiêng nghiêng trên vách tường của biệt thự.

    Cô bước đi thong thả trên bãi cỏ sau đó liền phát hiện có một chỗ rơi vài quả kim quất sắp thối. Minh Khinh Khinh nhặt lên, nhìn lên mái nhà, nhận ra rằng nó đã rơi xuống từ trên mái nhà vài hôm trước.

    Cô rút điện thoại ra, xem lại những video đã xóa một lần. Bởi vì đã nhìn thấy gương mặt của thiếu niên ngoài hành tinh nên lần này nhìn thấy bóng dáng trong đêm tối, cảm giác sợ hãi đã biến mất gần hết.

    Lần này xem, cô đã phát hiện cái ra gì đó.

    Chẳng trách được lúc ấy cô cảm thấy động tác "Nó" đưa lưng về phía mình rất kì quái, khuỷu tay đưa ra sau giống như một đôi cánh, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.

    Thực ra.. là hai tay đang nắm một nắm kim quất mang về cho cô.

    Ở thời cô sinh sống, không chỉ rất ít khi được chăm sóc mà sự lấy lòng đơn thuần cũng rất ít.

    Cô gái ở thời đại này đều bị cha mẹ bỏ rơi, tất cả sự lấy lòng đều bởi vì thấy được lợi ích trên người cô. Công ty cùng người quản lý cảm thấy cô có thể kiếm ra tiền mới bồi dưỡng cô. Đàn ông cảm thấy cô xinh đẹp, quyến rũ, nổi tiếng nên mới theo đuổi cô.

    Minh Khinh Khinh nhận được vô số hoa tươi và lời mời nhưng khối rubik rửa sạch và tấm chăn đơn lặng lẽ đặt ở trong góc phòng là lần đầu tiên.

    Thực ra trong lòng cô biết rõ tiểu zombie sẽ không tổn thương cô nhưng cô đã đuổi hắn đi rồi.

    "..."

    Càng nghĩ Minh Khinh Khinh càng cảm thấy áy náy, cảm giác giống như mình phạm vào tội bỏ rơi người khác.

    Không, không nghĩ về nó nữa.

    Cô trực tiếp xóa video.

    Đừng nói là người ngoài hành tinh, cho dù là một con chó nhỏ ướt át, đáng thương, cô yêu cầu nó ra khỏi nhà cô cũng không có gì sai.

    Bởi vì ngay từ đầu cô đã không đồng ý nuôi dưỡng nó, là nó tự ý xông vào nhà của cô.

    Cô không cần có trách nhiệm.

    Trái tim tàn nhẫn, không suy nghĩ linh tinh nữa.

    Chuyện này đã trôi qua rồi.

    _Chin Ú_
     
    Last edited: Jul 18, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...