Ngôn Tình [Edit] Xuyên Sách: Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn - Hi Nguyệt Công Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đinh Tiểu An, 18 Tháng bảy 2020.

  1. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 20:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tiếng nhạc cổ điển, Hàn Thanh Từ dẫn dắt cô khiêu vũ, tiến lên một bước, lùi xuống một bước, sang phải một bước, sang trái một bước. Vào lúc học đại học cô chỉ học một chút, cũng không phải là rất giỏi, hơn nữa lại ít thực hành nên có chút không theo kịp.

    Hàn Thanh Từ cũng phát hiện cô không theo kịp, đành phải thả chậm nhịp điệu, mang theo cô cùng nhau khiêu vũ.

    Khoảng cách hai người rất gần, Khương Bích Tuyết có thể ngửi được mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người hắn, cô cố ý nhìn sang hướng khác, chỉ nhìn tóc mai của hắn, chuyên tâm khiêu vũ.

    Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm ở phía bên kia nhìn hai người bọn họ đều rất vừa lòng mà nhìn nhau cười.

    Địch Mỹ Tâm nói: "Ông có phát hiện hay không, từ sau khi Bích Tuyết kết hôn, dường như đã thay đổi."

    Khương Sở Hà cảm khái nói: "Hiểu chuyện hơn nhiều so với trước kia, đây là chuyện tốt."

    "Lúc trước tôi còn lo lắng tính tình Thanh Từ lãnh đạm, Bích Tuyết sẽ cô đơn nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại xem ra cũng ổn."

    Khương Bích Tuyết mang giày cao gót, khiêu vũ cùng Hàn Thanh Từ vài phút liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Chân cô chiều nay lúc đóng phim đã bị trẹo, lúc sau lại bị NG, cộng thêm việc cô đã đi giày cao gót hơn hai tiếng đồng hồ nên hiện tại khi mắt cá chân chạm vào da giày cao gót có cảm giác như bị dao cắt.

    Kết quả là gót giày cô bị lệch, thân thể mất đi cân bằng, Hàn Thanh Từ động tác cực nhanh mà ôm cô.

    Cằm Khương Bích Tuyết đặt ở trên vai Hàn Thanh Từ, thân thể cũng dán chặt vào hắn.

    Trên trán cô tràn đầy mồ hôi lạnh, sau khi đứng vững bước chân, cô nói: "Xin lỗi."

    "Có thể đi được không?"

    "Có thể."

    Hàn Thanh Từ đưa cô ra khỏi đại sảnh yến tiệc bằng cửa hông, ngồi xuống ở bên cạnh đài phun nước, sau đó ngồi xổm người xuống xem mắt cá chân cho cô. Chỗ mắt cá chân đã sưng to lên, chuyển sang màu hồng tím, có vẻ như đã bị trẹo vào buổi chiều lúc quay phim.

    Cô vẫn luôn nhịn đau.

    Hàn Thanh Từ hít sâu một hơi, "Tôi phát hiện em rất hay cậy mạnh."

    Khương Bích Tuyết lúc này mặc dù đang đau nhưng khoé môi lại cong lên, "Cậy mạnh cùng yếu đuối đôi khi chỉ cách nhau một khoảng cách rất ngắn, tôi chỉ là cảm thấy tôi còn có thể chịu đựng được nên không cần thiết phải tỏ ra yếu đuối."

    Hàn Thanh từ nhướng mày, "Tôi không cho rằng thừa nhận mình bị thương là hành vi yếu đuối, em có quyền làm vậy."

    "Nhưng cũng không phải là nghĩa vụ." Bản thân Hàn Thanh Từ không yêu cô, nếu nói cho hắn biết chân cô bị trẹo, không thể cùng hắn tham gia yến tiệc, ở trong mắt hắn chính là làm ra vẻ yếu đuối, "Phụ nữ đi giày cao gót bị trẹo chân hoặc sưng chân vốn dĩ là chuyện rất bình thường."

    Hàn Thanh Từ giả vờ ở trước mặt Khương Sở Hà và Địch Mỹ Tâm mời cô khiêu vũ, cô cũng không thể cự tuyệt một cách vô tình, kết quả cô cũng phải diễn theo.

    Hai người đều giả vờ, hà tất phải làm mất mặt nhau.

    "Sau này, ở trước mặt tôi, em có thể không cần cậy mạnh." Những lời này là Hàn Thanh Từ nói.

    Khương Bích Tuyết chỉ coi những lời hắn nói là lời xã giao, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

    "Chúng ta trở về đi." Hàn Thanh Từ nói.

    "Yến tiệc còn chưa kết thúc."

    "Chân của em bị thương thành như vây, nếu không trở về bôi thuốc, e là ngày mai không đi lại được."

    Ngày mai Khương Bích Tuyết còn muốn đi đóng phim nên đành nghe theo lời hắn, cô vừa mới đi giày vào, đang muốn đứng lên, thân thể liền nhẹ bẫng trên không trung.

    Là Hàn Thanh Từ bế cô lên.

    "Anh.."

    Hàn Thanh Từ ôm cô đi ra ngoài đường, "Chân của em không thể lại tiếp tục đi giày cao gót đi ra ngoài."

    Cho nên hắn dứt khoát bế cô lên.

    Khương Bích Tuyết cũng không giãy giụa, hôn nhân của bọn họ chỉ là hình thức, quan hệ vợ chồng cũng chỉ là hình thức, nếu như bây giờ hắn cũng là theo hình thức mà ôm cô thì cũng không có gì lạ.

    Hàn Thanh Từ cũng coi như là làm người tốt tới cùng, đến cửa nhà rồi vẫn ôm cô vào nhà.

    Lan di nhìn thấy Khương Bích Tuyết bị ôm, cho rằng đã xảy ra chuyện, "Thiếu gia, thiếu phu nhân bị làm sao vậy?"

    Khương Bích Tuyết mở miệng lên tiếng trước, "Lan di, không có việc gì, chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi."

    "Tại sao lại bất cẩn như vậy? Bị thương nghiêm trọng không?"

    "Không nghiêm trọng."

    Hàn Thanh Từ ôm Khương Bích Tuyết đến sô pha, "Mang hòm thuốc lại đây."

    "Vâng." Lan di xoay người đi lấy hòm thuốc.

    Hàn Thanh Từ đem Khương Bích Tuyết đặt ở trên sô pha, quỳ một chân xuống, đem giày cao gót của cô cởi ra."

    Khương Bích Tuyết đột nhiên muốn nhìn một chút xem hắn có thể làm những gì cho người vợ mà hắn không yêu, vì thế toàn bộ quá trình cô đều không ngăn cản.

    Lan di mang hòm thuốc tới, từ bên trong lấy ra lọ thuốc tiêu sưng đưa cho Hàn Thanh Từ.
     
    Gill, Ayuxinh, vonhung2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  2. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 21:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết ngả người lên ghế sô pha, nhìn động tác của Hàn Thanh Từ giống như là đang xem kịch.

    Hắn thế nhưng không chê, trực tiếp đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, bôi thuốc cho cô.

    Khương Bích Tuyết cắn răng chịu đựng một trận đau đớn, nhìn hắn, đột nhiên khẽ cười.

    Hàn Thanh Từ nhìn cô, "Cười cái gì?"

    "Tôi từng xem qua cảnh tương tự như này trong phim thần tượng, đột nhiên nhớ tới, cảm thấy thú vị thôi."

    Hàn Thanh Từ tiếp tục giúp cô xoa mắt cá chân, "Chân sưng như thế này, em còn cười được."

    "Nhưng mà tôi cũng không khóc được."

    Hàn Thanh Từ: "..."

    ––––––––––––––––

    Bộ phim «Yêu em, bắt nạt em» do Khương Bích Tuyết đóng chính bởi vì bình luận xấu quá nhiều, ratings quá thấp nên bị dừng phát sóng.

    Bộ phim này khi phát sóng cũng không có bao nhiêu nhiệt độ, không nghĩ rằng sau khi dừng phát sóng lại lên hot search, toàn là người xem náo nhiệt cùng với cà khịa.

    A: Thể loại phim truyền hình xàm xí gì vậy, nên dừng chiếu từ lâu rồi, môtip quá cũ này sớm đã không còn thịnh hành.

    B: Nam nữ chính diễn quá tệ, cốt truyện não tàn, ung thư, xem cũng thấy xấu hổ.

    C: Bị dừng phát sóng? Tôi còn muốn xem nội dung về sau để tiếp tục cà khịa.

    D: Nữ chính lớn lên rất xinh đẹp, nhưng không đóng phim thì còn được. Bây giờ chỉ cần vừa thấy cô ta là tôi lại nhớ tới cái biểu cảm ngửa mặt lên trời gào khóc của cô ta.

    * * *

    Khương Bích Tuyết lướt Weibo, trong lòng có chút phiền muộn. Vốn dĩ cho rằng xuyên vào trong sách, trở thành con gái của đại cổ đông công ty điện ảnh là có thể lấy được rất nhiều tài nguyên tốt. Nhưng dựa theo tình hình hiện tại, sợ là dù có dựa vào quan hệ cũng rất khó để lấy được tài nguyên tốt.

    Cô hít sâu một hơi, rời khỏi Weibo, nằm liệt trên ghế xe.

    Bất luận như thế nào, điều quan trọng trước mắt là phải diễn xuất thật tốt, chính mình cố gắng nỗ lực mà đi đóng phim, chắc chắn sẽ có thu hoạch.

    Mạch Hiểu Đông vừa lái xe vừa nói: "Tuyết tỷ, em ở trường quay xem chị diễn thấy thực sự rất hay, em cảm thấy bộ phim kia bị gỡ xuống, hoàn toàn bởi vì kịch bản quá tệ.

    Khương Bích Tuyết gật đầu," Kịch bản tệ, những lời này đúng là sự thật. "

    Bây giờ kịch bản tốt quá ít, thương mại hóa quá nghiêm trọng, vì để chèn quảng cáo vào mà không tiếc hy sinh cốt truyện, tạo thêm cảm giác mâu thuẫn.

    Kể cả có một số IP tốt, nhưng bị biên kịch cải biên, cho thêm vào những tình tiết cẩu huyết, làm cho fan nguyên tác nổi điên, đến lúc bộ phim được phát sóng, vẫn là cùng một loại với những kịch bản tệ kia.

    Buổi chiều, sau khi Khương Bích Tuyết kết thúc lịch trình quay phim, trở về tường vi viên.

    Gần đến Tết Trung Thu, tường vi trong vườn tường vi đã không còn sum suê, chỉ còn lại ít ỏi mấy đóa hoa tường vi nhạt màu cùng với lá xanh.

    Cũng may tường vi viên còn có các loại hoa khác, một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy hoa tươi nở rộ. Hoa ở trong nhà, mỗi ngày Lan di đều thay mới, đều là cắt từ ngoài vườn vào.

    Mỗi lần Khương Bích Tuyết từ cửa trang viên đi vào, đều đi chậm rì rì, vừa đi vừa ngắm hoa.

    Trên bãi cỏ, Hàn Thanh Từ ngồi ở trên ghế đọc sách, Trần Vũ Điền mặc váy đang cầm bảng vẽ, duỗi chân ngồi ở trên cỏ, khom lưng cúi đầu vẽ cái gì đó, bên cạnh còn có một con chó trắng nhỏ đang nằm bò ra ngủ.

    Hai người đều chuyên chú làm việc của mình, rất yên tĩnh.

    Một người là cao lãnh tinh anh trong giới thương nghiệp, một người là tiểu loli ngoan ngoãn đáng yêu. Mỗi lần hai người bọn họ ở cùng nhau, Khương Bích Tuyết không hiểu sao luôn cảm thấy như được xả stress.

    Trần Vũ Điền nhìn thấy Khương Bích Tuyết, đôi mắt sáng ngời, từ trên mặt đất đứng lên chạy đến chỗ cô, giơ cánh tay lên, đưa bức tranh mình vừa mới vẽ cho cô xem.

    Khương Bích Tuyết xoa xoa đầu cô bé, nhận lấy giấy vẽ. Trên bức tranh vẽ ba người, được tô bút chì màu rực rỡ, một người phụ nữ mặc váy, một người đàn ông mặc tây trang, ở giữa là một bé gái.

    Giống như người một nhà.

    Trần Vũ Điền chỉ vào người phụ nữ trên bức tranh, lại chỉ chỉ Khương Bích Tuyết, ý tứ chính là người này là cô. Cô bé lại chỉ chỉ vào người đàn ông trên bức tranh, lại chỉ chỉ Hàn Thanh Từ, ý tứ là người đàn ông kia chính là Hàn Thanh Từ.

    Đương nhiên, cô gái nhỏ ở giữa chính là cô bé.

    Khương Bích Tuyết còn tưởng rằng cô bé vẽ cha mẹ của hắn và cô bé, không nghĩ tới cô bé lại vẽ ba người bọn họ.

    Khương Bích Tuyết cong lưng, nói với cô bé:" Điền Điền vẽ thật đẹp."

    Trần Vũ Điền hướng cô cười cười, khoa chân múa tay thực hiện một chuỗi thủ ngữ. Đây là đề bài giáo viên giao cho, vẽ người mà mình thích nhất.

    Trong lòng Khương Bích Tuyết ấm áp, hai người quen biết nhau cũng hơn một tháng, cô có cùng cô bé chơi vài lần, dạy cô bé viết chữ, không nghĩ tới cô sẽ trở thành người cô bé thích nhất.
     
    AyuxinhDau danh da thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  3. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 22:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết đi đóng phim cả một ngày, tuy rằng rất mệt, nhưng mà vẫn muốn cùng cô bé chơi nhiều hơn, cô nắm tay Trần Vũ Điền đi vào phòng, "Chúng ta đi vào bên trong chơi".

    Sở dĩ Trần Vũ Điền nhanh như vậy đã thân thiết với Khương Bích Tuyết cũng là có nguyên nhân. Phạm vi hoạt động mỗi ngày của cô bé chỉ giới hạn trong trang viên và trường học, bảo mẫu đưa đón cô bé đi học mỗi ngày, phụ trách chăm sóc cô bé, nhưng mà sẽ không chơi cùng cô bé. Tuy rằng Hàn Thanh Từ đối với cô bé rất tốt, nhưng mà tính tình hắn lãnh đạm, cũng sẽ không giao lưu nhiều với cô bé.

    Chỉ có Khương Bích Tuyết đối xử với cô bé giống như em gái, chơi cùng cô bé, cùng cô bé nói chuyện phiếm, dạy cô bé viết chữ, cho nên cô bé rất nhanh liền thích Khương Bích Tuyết.

    Lịch trình quay phim gần đây của Khương Bích Tuyết cũng nhẹ nhàng, tuy rằng là nữ chính nhưng cảnh quay cũng không phải là quá nhiều, ngày mai cô không có cảnh quay, có thể không cần đến phim trường, vừa hay ngày mai là chủ nhật, Trần Vũ Điền cũng không cần đi học, hoàn toàn có thể dẫn cô bé ra ngoài chơi.

    Đi dạo phố, mua cho cô bé nhiều bộ quần áo đẹp, rồi cùng cô bé đi khu vui chơi hoặc đi công viên chơi một chút, nhất định cô bé sẽ rất vui vẻ.

    "Điền Điền, ngày mai chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi được không?" Khương Bích Tuyết nói: "Chúng ta đi mua quần áo đẹp, sau đó đi công viên chơi xe điện đụng và vòng xoay ngựa gỗ."

    Đôi mắt to của Trần Vũ Điền loé sáng, trên mặt mang theo tươi cười, không ngừng gật đầu, tỏ vẻ mình rất tán đồng và chờ mong.

    Vì để ngày có thể cho Điền Điền có một ngày chủ nhật vui vẻ, Khương Bích Tuyết cố ý lên mạng tìm kiếm một chút xem có địa điểm nào thú vị, tìm được một công viên, gần đó cũng có một trung tâm thương mại, có thể dẫn cô bé đến trung tâm thương mại dạo một vòng, sau đó đi công viên là có thể đi chơi cả một ngày.

    Chuẩn bị tốt kế hoạch, Khương Bích Tuyết nói một tiếng với Lan di, nhờ bà hỗ trợ sắp xếp tài xế.

    Buổi sáng hôm sau, Trần Vũ Điền thức dậy rất sớm, hơn 7 giờ đã đến tường vi viên.

    Khi đó Khương Bích Tuyết còn chưa có dậy, chỉ có Lan di ở đó.

    Lan di bảo cô ngồi chờ trên ghế sô pha, cô bé rất ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế sô pha, lật quyển tạp chí Lan di đưa cho, không có một chút nóng nảy.

    Hàn Thanh Từ mặc trang phục nhàn nhã từ trên lầu đi xuống, thời điểm nhìn thấy Trần Vũ Điền, hiển nhiên có chút nghi hoặc, "Tại sao lại đến sớm như vậy?"

    Trần Vũ Điền hướng phía Hàn Thanh Từ thực hiện thủ ngữ: Em đang đợi chị Bích Tuyết.

    Lan di đi ra giải thích: "Ngày hôm qua thiếu phu nhân đáp ứng với Điền Điền là hôm nay sẽ dẫn cô bé ra ngoài chơi, Điền Điền đã đến đây từ sáng sớm rồi, gần đây thiếu phu nhân quay phim mệt, tôi muốn để cô ấy ngủ thêm một lát cho nên bảo Điền Điền ngồi chờ một chút."

    Hàn Thanh Từ thuận miệng hỏi: "Đi đâu chơi?"

    "Nghe nói hình như thiếu phu nhân muốn đi trung tâm thương mại, sau đó đi công viên."

    Hàn Thanh Từ đã biết, đi đến sô pha ngồi xuống, bắt đầu xem tạp chí kinh tế tài chính, Trần Vũ Điền cũng chuyên tâm mà lật tạp chí.

    Khương Bích Tuyết ngáp dài đi xuống lầu, nhìn thấy Trần Vũ Điền ngồi trên sô pha, có chút kinh ngạc, "Điền Điền, sớm như thế này sao em đã đến rồi?"

    Trần Vũ Điền nhìn thấy Khương Bích Tuyết, từ trên sô pha nhảy xuống, hướng phía Khương Bích Tuyết thực hiện thủ ngữ: Em tới chờ chị.

    Khương Bích Tuyết đi qua xoa xoa đầu cô bé, "Em tới sớm quá, chị còn cho rằng chị đã dậy đủ sớm rồi."

    Lan di hàm chứa ý cười mang những thứ lúc nãy đã chuẩn bị tốt ra, "Nhất định là bởi vì Điền Điền rất vui vẻ cho nên mới dậy sớm như vậy."

    "Vậy được, đợi lát nữa chúng ta xuất phát sớm một chút, chơi lâu một chút." Khương Bích Tuyết nghĩ, Trần Vũ Điền nhất định là rất chờ mong cho nên mới đến sớm như vậy.

    Trần Vũ Điền xoay người nhìn về phía Hàn Thanh Từ, thực hiện thủ ngữ: Anh có muốn đi chơi cùng chúng em không?

    Khương Bích Tuyết sợ Hàn Thanh Từ từ chối trước mặt cô bé, cô bé sẽ buồn, vì thế cười giải thích, "Điền Điền, chú của em rất bận, chắc là sẽ không thể cùng chúng ta ra ngoài chơi."

    "Hôm nay là chủ nhật." Hàn Thanh Từ từ quyển tạp chí ngước mắt lên.

    Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, "Hả?"

    "Ngày nghỉ ngơi." Hàn Thanh Từ nói: "Không bận."

    "Vậy.."

    Hàn Thanh Từ gấp quyển tạp chí lại để lên bàn trà, "Có thể cùng hai người đi chơi."

    Khương Bích Tuyết: "..."

    Người vui vẻ nhất chính là Điền Điền, cô bé thích nhất chính là hai người cùng cô bé đi chơi.

    Lan di cười cười, "Cũng tốt, mọi người đi chơi vui vẻ."
     
    AyuxinhDau danh da thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  4. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 23:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Thanh Từ đứng lên, nhìn Khương Bích Tuyết, "Ngoài ra, Điền Điền hẳn là nên gọi tôi là anh trai, không phải là chú."

    Khương Bích Tuyết không nghĩ hắn cũng để ý đến vấn đề xưng hô, cô nheo lại đôi mắt cười cười, vẻ mặt mang biểu tình 'được rồi, anh nói cái gì thì chính là cái đấy', "Được rồi, anh trai thì anh trai."

    "Mau tới đây, ăn sớm một chút." Lan di kêu.

    Ba người cùng đi vào nhà ăn ăn bữa sáng.

    Ăn xong bữa sáng liền cùng nhau xuất phát đi chơi, Hàn Thanh Từ làm tài xế nên tài xế Lan di đã sắp xếp có thể nghỉ.

    Dựa theo kế hoạch của Khương Bích Tuyết, buổi sáng là đi dạo trung tâm thương mại, đi mua sắm, giữa trưa đi ăn trưa rồi mới đi công viên.

    Trung tâm thương mại rất lớn, tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng đều có chức năng riêng, Khương Bích Tuyết đã có mục đích rõ ràng, vừa đi vào liền nắm tay Điền Điền đến khu vực đồ trẻ con ở tầng 3.

    Trong khoảng thời gian này, bởi vì bộ phim «Yêu em, bắt nạt em», cô đã có không ít gói biểu cảm, kể cả những người chưa xem phim của cô cũng đã dùng qua gói biểu cảm đó. Vì vậy, để mọi người không nhận ra mà vây xem, cô lấy khẩu trang ra đeo lên.

    Cô còn phát hiện ra một sự kiện kỳ quái, từ lúc bọn họ ở cửa ra vào đến lúc đi tới thang cuốn, liên tục có vài nhân viên công ở trong trung tâm thương mại chào hỏi Hàn Thanh Từ, gọi hắn một tiếng Hàn tổng.

    Khương Bích Tuyết nhớ ra tập đoàn Hàn thị chủ yếu là kinh doanh trung tâm thương mại, kỳ thật là có mười mấy trung tâm thương mại lớn trải rộng khắp nơi trên toàn tỉnh.

    Từ tình hình vừa nãy mà suy đoán, cô đại khái cũng đã đoán được, "Trung tâm thương mại này là của nhà anh sao?"

    Hàn Thanh Từ nhẹ nhàng bâng quơ một câu, "Bây giờ em mới biết sao."

    Đúng vậy, thật sự là bây giờ Khương Bích Tuyết mới biết được. Mặc dù lúc đọc tiểu thuyết đã biết tập đoàn Hàn thị chủ yếu kinh doanh trung tâm thương mại, nhưng mà cũng không nghĩ rằng chính mình tuỳ tiện chọn một trung tâm thương mại cũng là của nhà bọn họ.

    Cô lựa chọn tới nơi này, hoàn toàn là bởi vì gần đây có một công viên.

    Mang theo tâm tình vi diệu, Khương Bích Tuyết đi dạo quanh trung tâm thương mại. Hiện tại cô cũng là người của Hàn gia, bốn bỏ thành năm thì trung tâm thương mại cũng chính là của nhà bọn họ.

    Khương Bích Tuyết nổi lên hứng thú, vui đùa nói: "Nếu trung tâm tâm thương mại này là của nhà anh vậy lát nữa chúng ta mua sắm có thể không cần trả tiền sao?"

    Hàn Thanh Từ nhẹ nhàng liếc cô một cái, "Không thể."

    Khương Bích Tuyết cười cười, không tiếp tục cái đề tài này, cô cũng chỉ là nhất thời hứng khởi muốn trêu hắn mà thôi.

    Đi thang cuốn đến tầng 3, từ lối vào của thang cuốn có một cửa hàng bán quần áo trẻ em, Khương Bích Tuyết mang theo Trần Vũ Điền đi vào, lúc ở cửa liền cong lưng nói: "Điền Điền, em thích cái gì thì nói cho chị biết, chị mua cho em."

    Trần Vũ Điền gật gật đầu.

    Hàn Thanh Từ bổ sung một câu, "Tôi sẽ trả tiền."

    Khương Bích Tuyết cảm thấy buồn cười, câu nói vừa rồi của Hàn Thanh Từ có vài phần khí thế của tổng tài bá đạo, cô cố ý hỏi, "Tôi mua quần áo thì anh cũng sẽ trả tiền sao?"

    Hàn Thanh Từ dường như không cần suy nghĩ, "Ừ."

    Khương Bích Tuyết dẫn Trần Vũ Điền cửa hàng quần áo trẻ em, cầm một chiếc váy mà khiếu thẩm mỹ của người bình thường rất khó thưởng thức, không hỏi Trần Vũ Điền mà hỏi Hàn Thanh Từ, "Anh cảm thấy cái váy này thế nào?"

    Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua, "Khó coi."

    Khương Bích Tuyết rất nghiêm túc nói: "Tôi cũng cảm thấy khó coi, vậy trừ cái này ra, tất cả những cái khác đều mua đi."

    Nhân viên tư vấn đang định đi đến phục vụ bọn họ nghe thấy câu nói đó liền trợn mắt há hốc mồm.

    Thần sắc Hàn Thanh Từ ngưng lại một chút, cuối cùng nhàn nhạt nói một câu, "Em thích."

    Nhân viên tư vấn vừa lấy lại tinh thần lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

    Khương Bích Tuyết ngoài mặt thì gió êm sóng lặng nhưng trong lòng đã sớm đấm mặt đất cười to. Cô chẳng qua chỉ là đùa một chút, nhưng mà sắc mặt vừa nãy của Hàn Thanh Từ, dường như mua cửa hàng này cũng không thành vấn đề.

    Nhân viên tư vấn đi đến hỏi, "Tiểu thư muốn đóng gói toàn bộ sao?"

    Khương Bích Tuyết quay đầu nhìn cô ấy một cái, xem ra nhân viên tư vấn rất nghiêm túc, cô ho khan một tiếng, "Không, vừa nãy nói giỡn."

    Khi quay đầu lại, nhìn gương mặt kia của Hàn Thanh Từ, trên mặt hắn gió êm sóng lặng, dường như cũng không bởi vì vừa nãy cô nói đùa mà tức giận.

    Trần Vũ Điền ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười.
     
    Ayuxinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  5. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 24:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết đem cái váy vừa nãy treo trở về chỗ cũ, dẫn Trần Vũ Điền đi vào bên trong, "Điền Điền, lại đây, em nhìn xem thích loại nào?"

    Trần Vũ Điền bắt đầu nghiêm túc mà chọn lựa quần áo, Khương Bích Tuyết cũng giúp đỡ chọn, Hàn Thanh Từ thì đứng ở một bên nhìn các cô.

    Khương Bích Tuyết nhìn trúng một cái váy màu hồng nhạt, bảo Trần Vũ Điền đi mặc thử, váy màu hồng nhạt khiến nước da của cô bé trở nên phấn nộn, trông giống như một tiểu công chúa.

    Khương Bích Tuyết ở bên cạnh cô bé cong lưng, nhìn cô bé trong gương, "Điền Điền thích không?"

    Trần Vũ Điền gật gật đầu.

    Khương Bích Tuyết nói: "Vậy lấy cái này đi."

    Chờ Trần Vũ Điền đem váy thay ra, nhân viên tư vấn đi đến quầy thu ngân trả tiền.

    Nhân viên thu ngân nhìn một nhà ba người bọn họ, trong lòng cảm thán giá trị nhan sắc thật cao. Mặc dù người phụ nữ đeo khẩu trang nhưng mà từ mặt mày nhìn ra được là một người rất xinh đẹp, nếu không thì cũng sẽ không sinh ra được một đứa con gái xinh đẹp như vậy.

    Nhìn Trần Vũ Điền lớn lên giống như búp bê, nhân viên thu ngân nhịn không được nhìn Khương Bích Tuyết khen, "Con gái cô lớn lên thật xinh đẹp."

    Khương Bích Tuyết cảm thấy hiểu lầm này có chút lớn, "Không phải, tôi là chị gái."

    Nhân viên thu ngân vẻ mặt xấu hổ, "Thật xin lỗi."

    "Không có việc gì."

    Trong lúc các cô nói chuyện, Hàn Thanh Từ đã lấy ra thẻ tín dụng, trực tiếp đưa cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân thanh toán tiền, đưa lại cho hắn bằng cả hai tay.

    Nhân viên tư vấn ở bên cạnh đem quần áo bỏ vào túi, sau đó giao cho Trần Vũ Điền, "Bạn nhỏ, váy của em."

    Trần Vũ Điền tiếp nhận, cầm trên tay.

    Ra khỏi cửa hàng quần áo, Khương Bích Tuyết duỗi tay về phía Trần Vũ Điền, "Đến đây, Điền Điền, chị giúp em cầm."

    Trần Vũ Điền dùng thủ ngữ nói: Em có thể tự cầm.

    Khương Bích Tuyết cho rằng cô bé yêu thích không nỡ buông tay, vì thế cũng không miễn cưỡng.

    "Điền Điền hẳn là nên gọi em là chị dâu, không phải là chị gái." Hàn Thanh Từ nhẹ nhàng bâng quơ mà sửa lại cho đúng lỗi sai của cô.

    Nghe câu nói đó, sắc mặt Khương Bích Tuyết khó coi. Bởi vì Hàn Thanh Từ là anh trai, cô cũng chỉ có thể là chị dâu, nhưng theo cô thấy, chị gái so với chị dâu dễ nghe hơn nhiều, cô hỏi lại, "Vậy vì cái gì không thể gọi tôi là chị gái, gọi anh là anh rể?"

    Hàn Thanh Từ: "..."

    Nói xong câu đó, Khương Bích Tuyết cảm thấy chính mình quá phản nghịch, trộm nhìn sắc mặt Hàn Thanh Từ, có lẽ là gần đây đã trở lên quen thuộc hơn, cho nên đối với hắn cũng không còn câu nệ.

    Cẩn thận nhớ lại chuyện vừa rồi, thật giống như đôi vợ chồng ân ái đang cãi nhau.

    Khương Bích Tuyết lại nghĩ đến thân thế của Trần Vũ Điền, cô bé là được Hàn Thâm mang về nhận nuôi, nhưng mà mặt mũi cô bé và Hàn Thanh Từ lại có vài phần tương tự, chẳng lẽ thật sự là con gái riêng của Hàn Thâm.

    Nếu là con gái riêng của Hàn Thâm, vậy đúng là phải gọi Hàn Thanh Từ là anh trai, gọi cô là chị dâu.

    Khương Bích Tuyết chịu thua, cô ho nhẹ một tiếng, "Thôi được rồi, tôi không cùng anh tranh, gọi anh là anh trai, gọi tôi là chị dâu."

    Hàn Thanh Từ buồn cười nói, "Vốn dĩ chính là như vậy."

    Phía trước là một loạt máy gắp thú nhồi bông, Khương Bích Tuyết nhìn thấy, đôi mắt sáng ngời, dẫn Trần Vũ Điền qua đó, "Điền Điền, chúng ta đi gắp thú bông đi."

    Khương Bích Tuyết lấy ra một tờ mười tệ, đổi mười đồng trên máy đổi xu tự động ở bên cạnh, sau đó chỉ vào thú bông bên trong máy gắp thú, hỏi Trần Vũ Điền, "Em thích con nào?"

    Trần Vũ Điền chỉ một con gấu koala ở bên trong, Khương Bích Tuyết đem đồng xu trong tay đưa cho cô bé, chỉ để lại một đồng, thả vào khe nhét xu, bắt đầu gắp thú bông.

    Thời gian có hạn, Khương Bích điều khiển máy gắp thú, cuối cùng không bắt được gì.

    Lần đầu tiên, thất bại.

    Lần thứ hai gắp không chắc, thất bại.

    Lần thứ ba hết thời gian, vẫn là thất bại.

    * * *

    Thời điểm đến lần thứ sáu, Hàn Thanh Từ không nhìn được nữa, đi đến bên người cô, "Để tôi."

    Khương Bích Tuyết liên tục thất bại, vô cùng thất vọng, đem vị trí nhường lại.

    Hàn Thanh Từ thả đồng xu vào, động tác sạch sẽ và lưu loát di chuyển cần điều khiển, cái kẹp nhanh, chuẩn, mạnh mẽ kẹp lấy con gấu koala màu đen kia, bẻ cần điều khiển một cái, thú bông liền rơi xuống lối ra.

    Khương Bích Tuyết trợn tròn mắt nhìn, thao tác này cũng quá lưu loát rồi.

    Cô khom lưng xuống lấy ra con gấu koala, đưa cho Trần Vũ Điền, nói với Hàn Thanh Từ: "Không ngờ anh cũng biết gắp thú bông."

    "Lần đầu tiên điều khiển."

    Khương Bích Tuyết không tin, "Thật hay giả vậy?"

    "Xem em điều khiển vài lần, liền học được."

    Khương Bích Tuyết: "..."
     
    Akiyama, AyuxinhDau danh da thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  6. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 25:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn là đang khoe chỉ số thông minh của mình.

    Khương Bích Tuyết cảm thấy, lần đầu tiên có khả năng là vận khí của Hàn Thanh Từ tốt, nhưng mà nhìn lần thứ hai hắn cũng gắp ra được một con, cô hoàn toàn quỳ.

    Đại thần gắp thú bông.

    Thời điểm hắn gắp lần thứ ba, cô ngăn cản, "Anh đừng gắp nữa, người ta buôn bán nhỏ, không chịu nổi anh giày vò."

    Vì thế, mấy đồng xu còn lại, Khương Bích Tuyết để Trần Vũ Điền chơi một chút, coi như là lãng phí vô ích.

    Khương Bích Tuyết còn đưa Trần Vũ Điền đi mua áo khoác và giày, hai người phụ trách chọn và kiểm tra, vô tình những thứ vừa mua và hai con gấu bông đều được Hàn Thanh Từ cầm trên tay.

    Sau khi mua quần áo và giày cho Trần Vũ Điền, đã gần 12 giờ.

    Khương Bích Tuyết đề nghị đi ăn cơm trưa trước, ăn cơm trưa xong rồi đi công viên phụ cận.

    Hầu như tất cả nhà hàng đều ở trên tầng 3, Khương Bích Tuyết ngửi thấy mùi hương của đồ ăn Mao Đài, nuốt nước miếng. Khẩu vị của cô vẫn luôn thiên về những món ăn có vị nặng, nhưng người Hàn gia lại thích thanh đạm, mỗi ngày đều là món hấp, luộc, ở trong lòng cô thật lâu rồi vẫn luôn mặc niệm mì chua cay, lẩu cay, đồ ăn Mao Đài.

    Thật vất vả mới có thời gian ra ngoài một chuyến, nếu như là cô ra ngoài một mình, nhất định sẽ không chút do dự đi vào.

    Nhưng mà Hàn Thanh Từ và Trần Vũ Điền vẫn quen ăn món ăn thanh đạm ở Hàn gia, cho bọn họ ăn đồ ăn Mao Đài, nhất định là bọn họ không chịu nổi.

    Khương Bích Tuyết quay đầu lại hỏi bọn họ, "Hai người muốn ăn cái gì?"

    Hàn Thanh Từ chỉ vào quán đồ ăn Mao Đài ở bên cạnh, "Ăn ở đây đi."

    Khương Bích Tuyết có chút ngoài ý muốn, chớp chớp mắt, "Nghiêm túc sao?"

    "Đương nhiên." Hàn Thanh Từ xách đồ đi vào bên trong, Khương Bích Tuyết cũng nắm tay Trần Vũ Điền cùng nhau đi vào.

    "Đồ ăn Mao Đài thiên về khẩu vị nặng, tôi sợ anh không ăn được." Khương Bích Tuyết cảm thấy cần phải nhắc nhở hắn, dù sao thì có khả năng hắn chưa từng ăn qua đồ ăn Mao Đài.

    "Làm sao em biết tôi không ăn được?"

    "Tôi thấy thường ngày Lan di đều nấu những món rất thanh đạm."

    Hàn Thanh Từ tìm được một cái bàn trống, đem mấy túi đồ vừa mới mua đặt ở trên ghế, "Thỉnh thoảng có đồ ăn khẩu vị nặng, tôi cũng có thể ăn."

    Khương Bích Tuyết yên tâm ngồi xuống, ngược lại hỏi Trần Vũ Điền, "Điền Điền có thể ăn cay không?"

    Trần Vũ Điền ngoan ngoãn gật đầu.

    Nhưng mà Khương Bích Tuyết cũng không bọn họ có thể ăn cay đến mức độ nào cho nên chọn nguyên liệu món ăn xong, chia làm hai phần, một phần canh suông, một phần cay vừa.

    Hai bát đồ ăn Mao Đài lớn vừa đưa lên, Khương Bích Tuyết liền nhìn chằm chằm vào chiếc bát có dầu đỏ nổi lên, dạ dày bò, nấm kim châm, phì ngưu, củ sen thái sợi, đều là những món cô thích nhất.

    Dùng muỗng múc một ít đồ ăn vào trong bát, bắt đầu hưởng thụ mỹ vị lâu rồi không được ăn.

    Trong lúc cô hưởng thụ mỹ thực, Hàn Thanh Từ ngồi ở đối diện phát ra tiếng ho khan bị đè lại.

    Khương Bích Tuyết: "..."

    Hơn phân nửa là bởi vì quá cay nên bị sặc, hắn đúng là cực kỳ có tu dưỡng, cho rằng trong lúc ăn cơm mà ho khan là một việc không lịch sự, cho nên vẫn luôn cố nhịn.

    "Tôi vừa rồi đã nhắc nhở anh." Khương Bích Tuyết hiện lên biểu tình vô tội, vẻ mặt như là đang nói 'tôi đã nói với anh rồi, là chính anh muốn đi vào'.

    Hàn Thanh Từ uống một ngụm nước, chậm rãi nói, "Bị sặc một chút mà thôi, độ cay này, tôi có thể ăn được."

    Khương Bích Tuyết chửi thầm trong lòng, anh tiếp tục giả vờ đi.

    Trần Vũ Điền ở bên cạnh thật ra lại rất hưởng thụ, Khương Bích Tuyết gắp một ít thịt vào trong bát của cô bé, hỏi: "Điền Điền, ăn ngon không?"

    Trần Vũ Điền cười, gật gật đầu.

    Ăn một đống đồ ăn Mao Đài, Khương Bích Tuyết rất thỏa mãn, đem đồ vật buổi sáng đã mua đặt ở trên xe, ba người bọn họ thẳng tiến đến công viên.

    Chủ nhật, công viên vô cùng náo nhiệt, Khương Bích Tuyết dẫn cô bé đến khu trò chơi của thiếu nhi, bên trong có rất nhiều đứa trẻ thích chơi các trò chơi như tàu hỏa nhỏ, máy bay nhỏ, vòng quay ngựa gỗ, xe điện đụng.

    Khương Bích Tuyết dẫn theo cô bé cùng nhau chơi trò chơi.

    Lần đầu tiên Trần Vũ Điền được tới chỗ như thế này chơi, toàn bộ quá trình đều rất vui vẻ, Khương Bích Tuyết giơ di động lên, chụp cho cô bé rất nhiều ảnh. Toàn bộ quá trình Hàn Thanh Từ đều đứng ở bên ngoài chờ, xem các cô chơi.

    Từ công viên trò chơi đi ra, thời gian vẫn còn sớm, ba người dự định đi dạo một vòng ở công viên, chờ đến 5 giờ thì cùng nhau đi về.

    Khương Bích Tuyết vào tiệm trà sữa mua 3 ly đồ uống lạnh, mỗi người một ly đồ uống cùng nhau đi ở trên con đường nhỏ rợp bóng cây trong công viên.
     
    Akiyama, AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2021
  7. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 26:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết hôm nay có chút buồn chán, Khương Bích Tuyết uống một ngụm lớn đồ uống lạnh, cuối cùng cảm thấy sảng khoái.

    Tuy nhiên, ông trời không chiều lòng người, một đám mây đen che khuất mặt trời, những hạt mưa lớn ầm ầm đổ xuống. Ba người bọn họ cũng không mang dù, xung quanh nơi này cũng không có nhà ở để tránh mưa, tránh mưa dưới tán cây thì không an toàn lắm.

    Phản ứng đầu tiên của Hàn Thanh Từ là giơ áo khoác tây trang ở trên tay lên, muốn che cho hai người.

    Khương Bích Tuyết nắm tay Trần Vũ Điền chạy, "Qua bên kia!"

    Hàn Thanh Từ nhìn thấy hai người chạy, đành phải theo sau.

    Khương Bích Tuyết dẫn theo bọn họ chạy đến một bức tượng điêu khắc lớn cách đấy không xa, đây là một bức điêu khắc bạch hạc được làm từ kim loại, ước chừng cao hơn 2 mét, đôi cánh dang rộng, giống như một chiếc dù, vừa vặn có thể che mưa.

    Khương Bích Tuyết và Trần Vũ Điền được cánh chim che khuất.

    Hàn Thanh Từ giơ áo khoác màu đen của mình lên, đứng ở trước mặt các cô, ngăn không cho mưa hắt vào, nên thân thể hắn bị bại lộ một nửa ở trong mưa.

    Khương Bích Tuyết ôm Trần Vũ Điền lên, thừa ra một chỗ trống, nói với Hàn Thanh Từ: "Anh tiến vào một chút đi."

    Hàn Thanh Từ tiến lên phía trước một bước nhỏ, thân thể dường như muốn dán lên người Khương Bích Tuyết.

    Mưa càng ngày càng lớn, Hàn Thanh Từ vẫn giơ áo khoác như cũ, đem Khương Bích Tuyết và Trần Vũ Điền vây ở trong không gian giữa bức tượng và hắn, không cho nước mưa hắt vào.

    Khương Bích Tuyết nhìn hắn, mà hắn cũng vừa đúng lúc nhìn Khương Bích Tuyết, vị trí này quá chật, nếu không nhìn đối phương, vậy chỉ có thể cúi đầu.

    Tất cả mọi thứ trên thế gian phảng phất sự im lặng, trong tiếng mưa rơi ầm ầm, Khương Bích Tuyết thậm chí có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.

    "Có nặng không?" Tiếng nói trầm thấp của Hàn Thanh Từ vang lên.

    Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, ước lượng cân nặng của Trần Vũ Điền ở trên tay, "Không sao đâu."

    "Hay là để tôi bế cho?"

    "Tôi với anh đổi vị trí."

    "Không cần." Hàn Thanh Từ đem áo khoác đã ướt đẫm kia khoác ở trên vai, tiếp nhận Trần Vũ Điền ở trên tay Khương Bích Tuyết.

    Sau lưng Khương Bích Tuyết dính sát vào bức tượng điêu khắc bạch hạc, đỉnh đầu của cô chính là cánh, lại nhìn công viên bị bao phủ bởi nước mưa và những người che dù đi trong mưa.

    So với người khác, bộ dáng hiện tại của bọn họ nhất định rất buồn cười.

    Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ, hắn là một phó tổng của công ty, là đại thiếu gia của tập đoàn Hàn thị, thế mà lại nghèo túng đến mức tránh mưa ở dưới bức tượng điêu khắc.

    Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười.

    Hàn Thanh Từ nghi hoặc vì cái gì mà cô lại cười, "Cười cái gì?"

    Khương Bích Tuyết nhìn nhìn đỉnh đầu, "Bộ dáng này của chúng ta, nếu như bị chụp được, nói không chừng có thể lên tin tức."

    Hàn Thanh Từ: "Là em dẫn đến đây."

    Khương Bích Tuyết sửa đúng, "Tôi dẫn Điền Điền, mà anh, chính anh tự đi đến đây."

    Hàn Thanh Từ: "..."

    Nhìn bộ dáng Hàn Thanh Từ á khẩu không trả lời được, Khương Bích Tuyết cảm thấy buồn cười.

    Nhìn cô cười ở khoảng cách gần, khoé môi Hàn Thanh Từ cũng bất tri bất giác cong lên.

    Không biết qua bao lâu, mưa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mây đen tan đi, mặt trời ló rạng, chỉ là một trận mưa nắng.

    Sau lưng Hàn Thanh Từ đã ướt đẫm, áo thun màu trắng trên người hắn giờ đã có hai loại màu sắc.

    "Chúng ta trở về đi." Khương Bích Tuyết nói.

    Sau khi trở về trang viên, Hàn Thanh Từ về tường vi viên trước để tắm rửa thay quần áo, Khương Bích Tuyết đưa Trần Vũ Điền về lan viên.

    Quay trở về tường vi viên, Khương Bích Tuyết nghĩ đến cái gì, nói với Lan di: "Thanh Từ bị dính mưa, dì nấu một chén canh gừng cho hắn xua khí lạnh đi."

    "Vâng, Thiếu phu nhân." Lan di nói: "Sớm biết rằng hôm nay trời mưa, tôi nên nhắc hai người mang dù."

    "Thực ra có mang dù, nhưng mà lại ở trên xe."

    Lan di hiểu rõ, "Cô cũng dính mưa, hay là tôi cũng nấu cho cô một chén nhé."

    Khương Bích Tuyết lắc đầu, "Tôi không dính mưa."

    Hôm nay lúc trời mưa, Hàn Thanh Từ vẫn luôn che cho cô và Trần Vũ Điền, dùng cơ thể của mình che mưa, tuy rằng biết đây là nhờ vào dư quang của Trần Vũ Điền nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.

    Khương Bích Tuyết lên lầu thay quần áo, khi xuống lầu liền thấy Hàn Thanh Từ ngồi trên ghế sô pha, đang gọi điện thoại với ai đó.

    Lan di bưng một chén canh gừng đến, đặt ở trên bàn trà trước mặt hắn.

    Chờ Hàn Thanh Từ cúp điện thoại, Lan di cố ý cường điệu, "Thiếu gia, Thiếu phu nhân sợ cậu dính mưa sẽ bị cảm nên cố ý bảo tôi nấu cho cậu một bát canh gừng, nhân lúc còn nóng, cậu uống đi."
     
    Akiyama thích bài này.
  8. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 27:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm Lan di nói những lời này, Khương Bích Tuyết xuống lầu được một nửa, vừa vặn nghe được, thân thể cứng đờ, cô cảm thấy lúc này cô không nên xuất hiện ở trước mặt Hàn Thanh Từ, có nên đi lên lầu không?

    Đáng tiếc là đã muộn.

    Lúc Hàn Thanh Từ ngước mắt, đúng lúc nhìn lại đây, vừa vặn nhìn thấy Khương Bích Tuyết đang cứng đờ đứng ở trên cầu thang.

    Khương Bích Tuyết tiếp tục xuống lầu, trên mặt mang biểu cảm thong dong trấn định, vân đạm phong khinh.

    Hàn Thanh Từ bê chén canh gừng trên bàn trà lên, chia làm hai ngụm, uống hết không còn một giọt.

    Lan di nhìn thấy Khương Bích Tuyết đi xuống, nói: "Thiếu phu nhân, tôi có phơi ít trà hoa hồng, để tôi pha cho cô một cốc uống cho ấm người."

    "Vâng, được ạ."

    Lan di bê chén canh gừng trống rỗng vào phòng bếp, đi pha cho Khương Bích Tuyết một cốc trà hoa hồng. "

    Hàn Thanh Từ nhìn Khương Bích Tuyết," Em cũng nên uống một chén canh gừng. "

    " Tôi không dính mưa. "

    " Uống vào không có hại. "

    Khương Bích Tuyết:" Suy cho cùng thì là uống không ngon, quá trình uống chính là chịu khổ. "

    Hàn Thanh Từ nén cười," Vậy nhưng em lại không để bụng chuyện tôi có đang chịu khổ hay không. "

    Lời nói của Khương Bích Tuyết sáng tỏ," So với bị cảm, uống một chén canh gừng, cũng không tính là chịu khổ. "

    Cô biết ăn nói, Hàn Thanh Từ phát hiện căn bản chính mình nói không lại cô.

    Lan di bê một cốc trà gừng ra cho cô, cô bê ra cửa, bầu trời sau cơn mưa trong xanh như được gột rửa, trên bầu trời có một cầu vồng mờ nhạt treo lơ lửng.

    ––––

    «Ngự Tiên Truyện» khởi quay được hơn một tháng, đã hoàn thành được 40%, đạo diễn muốn đi quay ngoại cảnh vào giữa tháng 10, cho nên Trung Thu không nghỉ, tiếp tục quay để đuổi kịp tiến độ.

    Mấy ngày nay Khương Bích Tuyết do dự rất lâu, đoàn phim đang đuổi theo tiến độ, nếu lúc này cô đến xin nghỉ vào Trung Thu, hình như có chút không ổn lắm.

    Nhưng cái tính tình kia của Khương Sở Hà, ông đã nói muốn cô và Hàn Thanh Từ trở về vào Trung Thu, nếu không làm theo, nhất định ông sẽ tức giận.

    Tết Trung Thu này, cô vẫn phải ngoan ngoãn mà cùng Hàn Thanh Từ trở về nhà.

    Khương Bích Tuyết vô cùng ngượng ngùng mà nói với đạo diễn chuyện cô muốn xin nghỉ Trung Thu.

    Đạo diễn Trương Vệ Đông nghe xong, không những không tức giận mà ngược lại còn mang theo ý cười," Chuyện này bên Khương tổng đã sớm gọi điện thoại qua, tôi còn tưởng rằng cô đã biết. "

    Khương Bích Tuyết có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới động tác của Khương Sở Hà lại nhanh như vậy, cô cười cuời," Tôi đã nói với ba, tôi sẽ tự mình đi xin, không nghĩ tới ông ấy lại gọi điện thoại cho ông. "

    Trương Vệ Đông cười vài tiếng," Không có việc gì, tôi đã sắp xếp xuống dưới, lịch trình đã được bên kịch vụ sắp xếp ổn thỏa, mấy ngày tới cô an tâm mà cùng người nhà ăn tết. "

    " Cảm ơn đạo diễn. "Trong lòng Khương Bích Tuyết vẫn còn có chút áy náy, thật ra đoàn phim rất kiêng kị diễn viên có bệnh ngôi sao, đem những lịch trình đã sắp xếp phá hỏng, kể cả Trương Vệ Đông nể mặt Khương Sở Hà nên không tức giận, nhưng trong lòng nhất định là không vui.

    ––––

    Từ trang viên của Hàn gia đến biệt thự Khương gia phải vượt qua gần nửa thành phố, mất một giờ đi xe.

    Ngay sau khi Khương Bích Tuyết và Hàn Thanh Từ đến, Khương Sở Hàn liền dẫn bọn họ đến câu lạc bộ giải trí. Nơi này là chỗ ăn chơi, giải trí của người giàu, cưỡi ngựa, đánh golf, tennis, bắn cung, tất cả mọi thứ đều đầy đủ.

    Nơi này cách biệt thự Khương gia không xa, Khương Sở Hà thường xuyên đến, mấy năm trước còn đầu tư vào, trở thành một trong những cổ đông lớn nhất.

    Khương Bích Tuyết thay đổi trang phục cưỡi ngựa, nhìn đàn ngựa màu nâu trước mặt, có chút không xác định được có thể khống chế hay không. Thật ra, trước kia, lúc quay phim cô đã từng cưỡi ngựa, nhưng kia là ngựa giả.

    Bây giờ là ngựa thật, có chút khó khăn.

    Ở phía bên kia, Khương Sở Hà, Địch Mỹ Tâm và Hàn Thanh Từ đều đã lên ngựa mà cô thì vẫn còn nắm dây cương nghiên cứu xem làm thế nào để lên ngựa.

    Do ảnh hưởng của Khương Sở Hà, từ nhỏ nguyên chủ đã biết cưỡi ngựa, một lát nữa nếu cô bị nhìn ra là không biết cưỡi ngựa, nói không chừng sẽ bị lộ.

    " Bích Tuyết, sao vẫn còn chưa lên ngựa? "Khương Sở Hà thấy cô còn chưa lên ngựa, vì thế hỏi một câu.

    Khương Bích Tuyết đầu đầy mồ hôi, chỉ đành nói:" Lâu lắm không cưỡi ngựa, con không quen. "

    Lúc này, Hàn Thanh Từ xoay người xuống ngựa, đi về phía cô.

    Khương Bích Tuyết ho nhẹ một tiếng, hỏi hắn," Làm gì thế? "

    Hàn Thanh Từ không trả lời, trực tiếp chỉ đạo cô," Thu gọn dây cương, nắm lấy bờm ngựa, dùng tay phải đỡ yên ngựa, chân trái dẫm lên bàn đạp.."
     
  9. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 28:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết làm theo.

    Hàn Thanh Từ thấy động tác của cô không thạo, căn bản là không giống người đã biết cưỡi ngựa.

    Ngay khi Khương Bích Tuyết chuẩn bị lên ngựa, con ngựa màu nâu lắc đầu một chút, kêu một tiếng, Khương Bích Tuyết hoảng sợ, vội vàng buông lỏng bờm ngựa của nó, Hàn Thanh Từ giữ chặt dây cương, sờ sờ cổ nó mới làm nó bình tĩnh trở lại.

    Huấn luyện viên trại nuôi ngựa chạy tới, hỏi: "Khương tiểu thư, cô có cần hỗ trợ gì không?"

    Khương Bích Tuyết rất muốn nói, anh có thể dạy tôi cưỡi ngựa không?

    Nhưng mà Khương Sở Hà và Địch Mỹ Tâm đều ở đây, cô nói như vậy, bọn họ nhất định sẽ có nghi ngờ, đến lúc đó làm sao cô có thể giải thích rằng đột nhiên mình không biết cưỡi ngựa.

    Hàn Thanh Từ nói với huấn luyện viên: "Tạm thời không cần hỗ trợ."

    Khương Bích Tuyết rất khó xử, rốt cuộc cô có nên thừa nhận là mình không biết cưỡi ngựa không? Hay là lấy lý do cảm thấy không thoải mái, bảo họ cứ đi cưỡi ngựa, cô ở chỗ này chờ?

    "Cùng tôi cưỡi một con." Hàn Thanh Từ nói với cô.

    Khương Bích Tuyết thoáng nhìn qua Khương Sở Hà và Địch Mỹ Tâm ở phía bên kia, cam chịu.

    Hàn Thanh Từ đỡ Khương Bích Tuyết lên ngựa trước, sau đó tự mình lên ngựa, hai người người ngồi trước người ngồi sau, Hàn Thanh Từ bắt lất dây cương, đem Khương Bích Tuyết vây ở giữa hai cánh tay.

    Khương Sở Hà ở bên kia thấy được, cười cười nói với Địch Mỹ Tâm: "Bà nhìn xem con gái chúng ta, ngày thường cưỡi ngựa vô cùng tốt, ở trước mặt Thanh Từ liền không biết cưỡi."

    Trên mặt Địch Mỹ Tâm cũng là biểu tình đã nhìn thấy nhưng không nói toạc ra, "Người trẻ tuổi chúng nó muốn thế nào thì thế đấy, ông quản nhiều như vậy làm cái gì."

    Giờ khắc này, Khương Bích Tuyết cảm thấy mình không có chỗ dung thân.

    Nhưng rất nhanh, cô liền không thể nào để ý vấn đề này, mà là chuyển đến vấn đề cô Hàn Thanh Từ cùng cưỡi một con ngựa.

    Chỗ ngồi trên lưng ngựa có hạn, bọn họ chỉ có thể lưng người phía trước dán vào ngực người phía sau mà ngồi, theo chuyển động của ngựa, vô tình hay cố ý sinh ra cọ xát rất nhỏ.

    Khương Bích Tuyết dường như có thể cảm nhận được hô hấp của Hàn Thanh Từ ở bên tai, hơi thở ấm áp của hắn phả vào vành tai nhạy cảm của cô, làm cho cô sinh ra cảm giác tê dại như bị điện giật.

    Khoảng cách rất gần, so với hôm bọn họ tránh mưa dưới tượng điêu khắc còn gần hơn, hai người cùng nhau ngồi ở trên lưng ngựa, phía sau lưng ngẫu nhiên sẽ đụng phải ngực của hắn. Mùi nước hoa nam trên người Hàn Thanh Từ rất nhạt, nhưng mà lúc này cô có thể ngửi được rõ ràng, hương vị thật là người ta mê luyến.

    Bị hormone quấy phá, trong đầu Khương Bích Tuyết hiện ra một ít hình ảnh kiều diễm, tim không khỏi đập nhanh hơn, lỗ tai đỏ bừng.

    Cô nhẹ lắc đầu, thầm mắng chính mình suy nghĩ miên man.

    "Không thoải mái sao?" Phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp của Hàn Thanh Từ.

    "Không sao."

    "Sắp tới rồi."

    "Ừ." Hai người cùng cưỡi một con ngựa, con ngựa cũng không thoải mái, gánh vác quá nặng, con ngựa chạy không nổi, chỉ có thể chậm rãi đi.

    Đích đến của bọn họ là trường bắn cung của câu lạc bộ.

    Trường bắn cung trải dải giống như một hành lang, tách ra thành nhiều gian, mỗi gian đều có hai mặt bên, một mặt treo đầy dụng cụ bắn tên ở trên tường, một mặt bày một bộ bàn ghế dựa vào tường, trên bàn còn cung cấp đồ uống và đồ ăn vặt miễn phí.

    Bên ngoài gian treo hai cái bia hình tròn, hai bia ngắm di chuyển dọc theo quỹ đạo.

    Hai mẹ con Địch Mỹ Tâm và Khương Bích Tuyết ngồi ở bên trong gian, xem hai người bọn họ bắn cung. Khương Sở Hà là khách quen của nơi này, đương nhiên bắn cung không tệ, mà Hàn Thanh Từ cũng không thua kém.

    Khương Sở Hà bắn một mũi tên, mũi tên vững vàng dừng lại ở vị trí gần hồng tâm, ông rất vừa lòng, nói với Hàn Thanh Từ: "Năm đó khi còn trẻ tuổi, ta cùng ba của con, chú của con, còn có cả Triệu Định Vĩ, bốn người chúng ta thường cùng nhau thi đấu. Chú của con bắn cung giỏi nhất, ba của con giỏi nhất là đánh golf, còn Triệu Định Vĩ thì có thuật cưỡi ngựa giỏi nhất."

    Khương Bích Tuyết không nhịn được hỏi: "Ba, vậy còn ba?"

    Khương Sở Hà bật cười vài tiếng, "Ba ba của con mọi thứ đều tinh thông, không phân cao thấp với những thứ bọn họ am hiểu nhất."

    Địch Mỹ Tâm cười nói: "Kể lại còn khen chính mình, ông cũng không biết xấu hổ."

    Khương Sở Hà nói: "Tôi nói chính là sự thật."

    Lúc này Hàn Thanh Từ kéo dây cung, ổn định mũi tên, một tiếng trầm vang, mũi tên rời khỏi dây cung, vèo một tiếng bay ra ngoài, không nghiêng không lệch mà cắm vào giữa hồng tâm.

    Khương Sở Hà nhìn mũi tên kia vẫn còn đang rung rung ở giữa hồng tâm, so với mũi tên vừa rồi của ông còn tốt hơn một chút, ông phóng khoáng vươn ngón tay cái, "Không tồi, không hổ là con rể của Khương Sở Hà ta!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2021
  10. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 29:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên mặt Hàn Thanh Từ vân đạm phong khinh, "Chỉ là vận khí tốt."

    Đột nhiên Khương Sở Hà cháy lên ý chí chiến đấu, "Thêm một lần nữa, bia ngắm xa hơn một chút."

    Cả ngày ở câu lạc bộ, cưỡi ngựa, bắn tên, đánh golf.

    Sau khi trở về biệt thự ăn cơm chiều, Hàn Thanh Từ và Khương Bích Tuyết ngồi ở phòng khách cùng Khương Sở Hà uống trà.

    Khương Sở Hà là một người nói nhiều, cái gì cũng đều có thể nói, từ kinh doanh thương nghiệp cho tới chuyện bát quái trong gia tộc.

    Nói nói, liền nói đến ba của Hàn Thanh Từ, "Năm đó, ba của con là người ổn trọng nhất trong số mấy người bọn ta, mấy người con cháu thế gia bọn ta uống rượu đua xe, ông ấy rất ít khi tham dự, lúc ông ấy vì mẹ của con mà xích mích với người trong nhà, quả thật là ngoài dự kiến của ta."

    Nhắc tới mẹ, Hàn Thanh Từ trầm mặc.

    Khương Sở Hà thở dài, "Chỉ tiếc là ba của con chấp nhất như vậy, nhưng cuối cùng mẹ của con vẫn vứt bỏ ông ấy."

    Khương Bích Tuyết cảm thấy ở trước mặt Hàn Thanh Từ nói mẹ của hắn vứt bỏ cha hắn có chút không thỏa đáng, nhưng mà Khương Sở Hà lại là người thẳng tính, cái gì cũng dám nói, cô đành phải chen vào một câu, "Con nghĩ, mẹ của Thanh Từ hẳn là vì muốn tốt cho cha hắn nên mới rời đi."

    Nhưng Khương Sở Hà lại không nghĩ như vậy, hừ lạnh một tiếng, "Bất luận là nguyên nhân gì, nhưng môn không đăng, hộ không đối, trước sau gì cũng không thể dài lâu."

    Hàn Thanh Từ cũng không muốn thảo luận cái vấn đề này, "Ba, chuyện quá khứ, không cần đề cập tới cũng được."

    Địch Mỹ Tâm nói: "Đúng đấy, hôm nay là Tết Trung Thu, không đề cập đến chuyện trước đây."

    Khương Sở Hà ngồi ở trên sô pha, bưng chén trà nhấp một ngụm, "Chúng ta đều là người một nhà, có gì không thể nói, vừa nãy tôi nói đến chuyện này, chính là muốn lấy một cái ví dụ, để cho Thanh Từ đừng có học theo ba của nó."

    Sở dĩ Khương Sở Hà nói những lời này chính là muốn giáo huấn Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết trái lo phải nghĩ, hay là ông đã nhìn ra Hàn Thanh Từ và cô không phải là vợ chồng thật?

    Không đúng, tuy rằng biểu hiện hôm nay của cô và Hàn Thanh Từ không phải là đặc biệt ân ái, nhưng mà cũng không có biểu hiện ra là quan hệ không tốt, tất cả đều rất tự nhiên.

    Cho nên, Khương Sở Hà thuần tuý chỉ là muốn nhắc nhở Hàn Thanh Từ mà thôi.

    Hàn Thanh Từ nhìn Khương Sở Hà, "Con sẽ không giống như ba của con, không màng hậu quả."

    Khương Sở Hà rất vừa lòng, "Trẻ nhỏ dễ dạy."

    "Con có chút mệt mỏi." Khương Bích Tuyết ngáp một cái, cô kéo cánh tay của Hàn Thanh Từ ở bên cạnh, "Thanh Từ, chúng ta đi ngủ đi."

    Lúc nói xong câu đó, Khương Bích Tuyết rùng mình một cái, sao lại có cảm giác câu nói có chút thông tin không thích hợp với trẻ em nhỉ?

    Địch Mỹ Tâm nói: "Được, các con đi nghỉ ngơi đi, cũng đã đến giờ mẹ với ba con đi nghỉ ngơi."

    Trái tim Khương Sở Hà không được tốt, mấy năm nay bắt đầu chú trọng dưỡng sinh, mỗi ngày đều phải đi ngủ vào đúng 9 giờ tối, sau đó dậy sớm, ở trong phòng tập của gia đình tập thể dục một giờ.

    Khương Bích Tuyết kéo tay Hàn Thanh Từ lên lầu, ở hành lang lầu hai buông cánh tay hắn ra, vặn mở cửa phòng đi vào, "Tôi đi tắm trước."

    Căn phòng này đối với Khương Bích Tuyết có chút xa lạ, cô nhìn xung quanh một vòng, nhìn đại khái hoàn cảnh, quay đầu lại nhìn Hàn Thanh Từ, hắn đang lấy quần áo từ trong túi hành lý.

    Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Khương Bích Tuyết nói: "Đúng rồi, trong nhà có phòng cho khách, nhưng mà ở lầu một, đợi một lát nữa chờ ba mẹ ngủ, anh có thể trộm qua đó."

    Hàn Thanh Từ kéo khóa kéo của túi hành lý lên, "Không cần, tôi ở chỗ này."

    Kể cả Hàn Thanh Từ có không tình nguyện ở cùng phòng với cô, nhưng nơi này là Khương gia, hắn ít nhiều cũng phải giả vờ một chút, Khương Bích Tuyết cũng không phản đối.

    Cô đi đến trước tủ quần áo, mở ra, muốn tìm một bộ đồ ngủ, nhưng phát hiện là rất khó để tìm được một bộ phù hợp.

    Áo ngủ của nguyên chủ đều là hai dây, áo ngủ siêu ngắn, đều là những bộ ít vải. Ngày thường mặc ở trong phòng mình, cô cũng có thể chấp nhận, nhưng hôm nay Hàn Thanh Từ cũng ở đây.

    Nhưng mà nghĩ lại, cô cũng không cần thiết phải cố tình chú ý đến vấn đề này. Nếu Hàn Thanh Từ đối với cô có thú tính thì sẽ không phải là đã kết hôn hai tháng còn chưa chạm vào cô. Kể cả có bởi vì ở cùng phòng với người khác mà mất ngủ, vậy thì cũng có thể sau khi làm xong chuyện vợ chồng thì sang phòng khác ngủ.

    Nhưng hắn lại không có hứng thú.

    Nghĩ đến đây, Khương Bích Tuyết cảm thấy mình mặc cái gì cũng đều an toàn.

    Cô tuỳ ý chọn một bộ đồ ngủ hai dây, vào phòng tắm tắm rửa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...