Truyện Teen Ước mơ hoa phượng đỏ - Kirigaya t

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kirigaya T, 23 Tháng năm 2021.

  1. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 160:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 160:

    Đến gần chiều cũng là lúc Trinh phải tạm rời xa ngôi nhà chứa nhiều kỷ niệm, tôi vác vali xuống bên dưới đặt vào xe. Trinh chào mọi người rồi bước ra bên ngoài nơi tôi đang đứng đấy đợi.

    - Nhớ ăn uống đầy đủ nha, qua tết mình lại về thôi hihi! – Trinh khẽ mỉm cười.

    - Ừ mình nhớ mà, có thể.. có thể cho mình ôm một cái được không! – Tôi ngập ngừng dang tay.

    - Không ngại hả hihi! – Trinh nheo mắt liếc nhìn tôi.

    Tôi giật mình, cảm giác ngại ngùng bắt đầu trỗi dậy, tôi định thu tay lại thì người con gái ấy đang xòa vào ôm chầm lấy. Tôi khẽ mỉm cười rồi đưa vòng tay ôm lấy.

    - Được rồi, mình đi đây T nhé! – Trinh buông tôi ra rồi nở nụ cười.

    - Ừ tạm biệt!

    Chiếc xe lao vút rồi khuất bóng sau dãy nhà, tôi đứng đó lặng nhìn theo, cái cảm giác luyến tiếc bên trong lòng, tôi biết hết tết thì Trinh sẽ quay trở lại nhưng cảm thấy thời giác đó sẽ rất dài. Tôi nhìn vào màn hình rồi thở dài.

    - Giờ sang nhà của em thôi nhỉ!

    Tôi quay vào bên trong nhà, bước lên phòng nhưng cũng không quên quay lại nhìn về phòng của Trinh. Căn phòng bây giờ đã đóng cửa, cái cảm giác không còn được như lúc xưa nữa, tôi quay lưng đi vào chuẩn bị sang nhà của nàng. Đến tối, tôi đã có mặt tại nhà của nàng, vẫn như mọi ngày tôi nấu cơm, nàng phụ cái cảm giác ấy thật hạnh phúc biết bao.

    - Anh ơi lấy cho em chai nước mắm với hạt nêm đi, hôm nay anh nấu ăn nhạt quá à hihi! – Nàng bĩu mỗi sau khi nếm thử món canh.

    - Hể anh nêm thấy vừa miệng rồi mà, đưa anh xem!

    Tôi nếm thử một hớp canh công nhận nó nhạt như nước lã ấy.

    - Hihi nhớ ai à! – Nàng hấp háy mi mắt.

    - À không chắc tại quên thôi ấy mà.

    - Hihi xạo không à, thôi để em nếm cho, anh ăn đi!

    Tôi cười gượng gạo rồi tiếp tục bữa ăn của mình. Sau bữa cơm tôi tót lên lại ban công, vẫn cái cảm giác lạnh lẽo từ những cơn gió thổi vào, nhưng bây giờ tôi không thấy lạnh nữa mà cảm thấy thích thú vô cùng. Bước ra bên ngoài tôi hít một hơi thật sâu cho cái lạnh tràn vào phổi, thật thoải mái biết bao.

    - Hihi đứng đây không lạnh hả! – Nàng bước đến nói.

    - Không em à, từ khi gặp được em với Trinh anh đã cảm thấy mọi thứ thay đổi rất nhiều em à, cảm ơn cái tát đã mang em đến với anh! – Tôi mỉm cười đưa ánh mắt nhìn vào không gian.

    - Hihi ngốc à, đối với em anh vẫn luôn là anh, vẫn là người con trai dám nhìn em chằm chằm như thế ấy hihi!

    - Ơ tại lúc đó anh bị té nên mới cố nhìn kỹ cái đứa làm anh ngã chứ! – Tôi lườm nàng.

    - Này thì nhìn này hihi! – Nàng đưa tay véo vào hông tôi.

    Tôi giật mình la bãi hãi, với cái thời tiết này mà ăn cái véo thì nó thốn tới tận rốn luôn ấy chứ. Cả hai cùng nô đùa, rượt đuổi nhau cùng tiếng cười vang lên trong căn nhà. Giỡn với nhau thấm mệt, tôi cùng nàng ngồi xuống cái đàn piano.

    - Mới đây nhanh thật anh nhỉ! – Nàng đưa ánh mắt nhìn vào phím đàn.

    - Ừ mới đó đã hơn một nửa của cấp ba rồi, tương lại em đã có dự định gì không! – Tôi nhẹ nhàng quay sang nhìn người con gái ấy.

    - Tương lai hả, em.. em chỉ muốn được bên cạnh anh mà thôi, đó là ước mơ hiện tại của em! – Nàng thở dài rồi cuối mặt xuống.

    - Ơ gì kỳ vậy đáng lý phải học đại học này nọ rồi công việc sau đó là lấy anh chứ nhỉ! – Tôi lúc ấy vẫn còn tưởng nàng đang nói đùa.

    - Thật đó, em chỉ cần như vậy thôi, thế còn anh!

    - Anh à, anh sẽ thi đại học nè, học xong rồi cưới em làm vợ nè hề hề! – Tôi cười hả hê.

    - Này thì cưới nè, ai đồng ý cưới anh chứ hứ! – Nàng lườm tôi rồi lại liên hoàn véo.

    Tôi la bãi hãi rồi đưa tay lên đầu hàng xin nàng tha mạng. Nàng véo tôi chán chê rồi đặt đôi tay mềm mại ấy lên phím đàn. Những âm thanh quen thuộc của bài hát ấy lại vang lên, tôi cũng bất giác cất lời của mình hát theo. Một người đàn một người hát, căn phòng chỉ còn lại thứ âm thanh đau buồn của bản nhạc, niềm hạnh phúc đầy màu sắc của hai con người. Kết thúc bản nhạc nàng tựa đầu vào vai tôi.

    - Anh à mai em phải đi rồi, anh nhớ giữ sức khỏe tốt nhé, hết tết em sẽ vào lại với anh!

    - Ừ anh biết, qua bên đó em nhớ mặc nhiều áo ấm vào nhé, bên đó lạnh lắm không như bên này đâu.

    - Hihi em biết mà, à không có em ở đây cấm anh lén phéng với đứa con gái nào đâu đấy! – Nàng lại thò tay véo thêm cú nữa.

    - Ái đau đau, được được anh hứa không bậy bạ đâu tha anh đi mà! – Tôi la làng la xóm.

    Sau đó cả hai lại không nói gì với nhau tất cả chỉ muốn giữ một chút gì đó tĩnh lặng để cảm nhận từng chút thứ ngọt ngào của tình yêu đầu đời mang lại. Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy trên cái ghế sa lông, nhìn vào màn hình điện thoại tôi hớt hãi, định bật dậy chạy đi thì ánh mắt tôi dừng lại trên bàn. Tôi ngồi trở lại cầm lấy tờ giấy, trên đó là những dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ của nàng.

    - Anh à, sáng nay em thấy anh ngủ ngon quá, em không nỡ gọi dậy anh đừng giận em nhé, à bữa sáng em chuẩn bị bên dưới rồi anh nhớ ăn uống đầy đủ rồi về nhé, trên bàn em có để lại chìa khóa nhà đó, anh nhớ em thì sang nhà mà ở cũng được hihi, cô Vân đi với em rồi, còn bác Minh vẫn còn ở đấy, anh muốn đi đâu thì alo bác ấy nhé. Nếu anh có đọc được thì chắc em cũng lên máy bay rồi, sang tết em lại về với anh, tạm biệt người em yêu!

    Tôi lại nở nụ cười đầy hạnh phúc trên môi, cái cảm giác ấy thật ngọt ngào biết bao, cầm vội cái điện thoại lên xem thì chắc vẫn còn kịp, tôi lấy điện thoại ra alo ngay cho bác Minh. Ngồi trên xe mà lòng tôi cứ như ngọn lửa đang thiếu đốt chỉ mong đến kịp sân bay mà thôi. Đến nơi, tôi chạy hết chỗ này đến chỗ khác đưa ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn không thấy đâu, cảm giác buồn bã chán trường dâng lên. Tôi lảo đảo bước ra bên ngoài sân bay thì tin nhắn vang lên, tôi vôi vàng cầm lấy điện thoại mở tin nhắn ra.

    - Anh về đi em thấy anh rồi, em xin lỗi không thể ra với anh được, vui vẻ nhé anh yêu hihi!

    Đọc xong tin nhắn tâm trạng tôi cũng vơi đi phần nào, bước đến xe bác Minh, tôi nhìn lên bầu trời, máy bay từ bên trong bay vút lên bầu trời.

    - Tạm biệt em nhé, hẹn tết gặp lại!

    Đó cũng là lúc tôi sẽ phải tạm xa nàng một thời gian khá dài, quãng thời gian ấy tôi sẽ phải cô đơn, lo lắng, bất an bởi vì tin nhắn ấy cũng là tin nhắn cuối cùng trong suốt thời gian gặp lại người con gái đó. Một người chờ đợi cùng những âm thanh không liên lạc được, một người vẫn luôn cố gắng để được gặp lại người ấy mà phải vượt qua căn bệnh và một người sẽ luôn âm thầm bên cạnh vực dậy một người con trai.
     
  2. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 161:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 161:

    Những ngày sắp đến tết, tôi chạy khắp nơi trong căn nhà tất bật dọn dẹp hết chỗ này đến chỗ nọ. Đến gần chiều tối mẹ tôi gọi.

    - Bi hơi, hai anh em ra chợ mua chậu cây về trưng tết đi!

    Tuy mệt nhưng cả hai anh em tôi chẳng dám từ chối, một lúc sau ông anh vác con xe máy ra.

    - Xong chưa thằng kia, làm ăn lề mề ông cho mầy tự đi mua đấy! – Ông anh tôi đứng bên ngoài gầm rú.

    - Ơ hay anh đợi em chút đã, anh mà còn hối nữa em mét chị An anh ăn hiếp em bây giờ! – Tôi tận dụng cái điểm yếu của ông anh.

    - Này mầy chơi tao đấy hả, lẹ lên!

    Một lúc sau cả hai đã có mặt tại chợ hoa, đi qua các khu bán tôi lại nhớ đến hình ảnh của những người con gái ấy. Năm trước tôi còn có những người con gái kề bên thật sung sướng biết bao. Năm nay đi chung với ông anh trai mắt dịch này toàn bị sai vặt không à. Sau khi hoàn thành công việc mẹ giao, tôi lững thững bước lên trên phòng mà nằm ườn ra, tôi cầm điện thoại lên bấm vào số của nàng, vẫn chỉ là những âm thanh không liên lạc được. Tôi thở dài rồi chìm vào giấc ngủ, đã lâu không còn mơ thấy nữa, nhưng lúc này nó lại đến, tôi choàng giật mình tỉnh dậy thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

    - Alo!

    - Thay đồ đi, tao đứng ở trước nhà mầy rồi nè! – Tiếng của thằng TS vang lên.

    - Ừ đợi tao chút!

    Một lúc sau tôi đã có mặt bên dưới, phía sau cùng có mấy đứa cờ hó đang nói chuyện rôm rã cả lên.

    - Ê tụi bây định đi đâu thế! – Tôi ngơ ngác hỏi.

    - Đi nhậu với đón giao thừa chứ đi đâu, lẹ lên đi mầy, làm ăn chán vờ lờ! – Thằng TS lườm tôi.

    Tôi giật mình, những ngày qua cứ vùi đầu và công việc phụ nhà mà chẳng để ý đến hôm nay là giao thừa. Mới đó mà đã kết thúc một năm rồi, năm ngoái còn đi chung với những người con gái ấy, năm nay chỉ còn lại đám bạn bè này. Tôi vui vẻ rồi tót thẳng lên yên sau xe của thằng TS, năm nay nó cũng vậy sau khi chia tay với con Hiếu, cả hai đứa nó cũng mỗi người một nơi.

    - Mầy có muốn quay lại với con Hiếu không!

    - Mầy đừng nhắc nữa được không, hôm nay chỉ đi chơi thôi! – Nó rũ rượi cố né tránh câu hỏi ấy.

    Tôi cũng hiểu ý của nó nên cũng im lặng, một lúc sau cả đám đã đến một quán nhậu trên đường NTT. Đúng là đêm giao thừa có khác, quán xá đông đúc rộn ràng hẳn lên, cả bọn cùng nhau ngồi vào bàn.

    - Ủa hôm nay chỉ có mấy thằng đực rựa này thôi hả! – Tôi ngạc nhiên bởi nhóm này đi chơi luôn có mấy đứa con gái.

    - Mợ mầy bọn nó theo trai đi chơi hết rồi! – Thằng Duy lên tiếng.

    - Hề hề khỏi cần gái, ngồi đây ngắm mấy bàn bên cạnh là đủ rồi, kìa bàn bên kia đó, cả đống gái xinh kìa mầy! – Thằng Hùng dê vẫn máu tia gái nổi lên.

    Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ, bàn bên ấy đúng là rất nhiều đứa con gái ăn mặt rất chi là thiếu vải, tóc tai đủ màu các kiểu, nhưng rồi ánh mắt tôi dường như dừng lại ở một người bên trong ấy và người ấy cũng nhìn thấy tôi. Phát đừng dậy rồi bước sang bên bàn của đám bọn tôi.

    - A chào T đã lâu không gặp, chào các bạn! – Nó đưa tay khoát lên cổ tôi.

    Tôi giật mình, ánh mắt có chút e dè, không biết thằng Phát sẽ định làm gì tiếp theo.

    - Đây là Phát bạn học cùng cấp hai với mình! – Tôi mở lời.

    - Chào bạn, bọn mình là bạn cấp ba của T! – Thằng TS đưa tay ra.

    Thằng Phát chả thèm để ý lời của thằng TS.

    - Sao bàn của mầy thiếu gái thế có cần tao gọi mấy đứa bên kia qua tiếp không! – Nó nở nụ cười.

    - À không cần đâu bạn ơi! – Thằng TS nhanh chóng mở lời từ chối.

    - Mình không hỏi bạn, mình hỏi bạn T mà! – Nó nở nụ cười mỉa mai.

    - Ừ bọn mình không cần đâu, cảm ơn Phát đã sang đây! – Tôi cảm thấy không ổn liền chen vào nói luôn.

    - Ừ cần thì mình gọi cái đám con gái kia qua tiếp các bạn nhé, thôi mình đi đây.

    Nó đứng đậy nở nụ cười đầy nham hiểm, trước khi đi nó không quên cuối xuống nói thật nhỏ mà chỉ mỗi tôi nghe được.

    - Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu!

    Nó quay người trở về lại bàn cùng nụ cười vang lên giữa đám đông. Đám bạn của tôi bực bội đập mạnh xuống bàn.

    - Mợ nó bạn mầy đó hả, sao chẳng coi ai ra gì thế! – Thằng Duy vẫn máu nóng.

    - Bọn bây đừng xen vào, thằng Hưng còn gọi nó là đại ca đấy, kệ đi lên ly! – Tôi cố gắng đánh trống lãng sang chuyện khác.

    Cả bọn nhìn nhau rồi cũng gạt bỏ chuyện vừa rồi sang một bên. Nhậu chán chê thì cũng là lúc thời gian đêm giao thừa đến, cả đám vẫn như năm ngoái kéo nhau ra gò đất ấy để xem những màn bắn phao hoa kết thúc thêm một năm nữa. Tôi lặng lẽ bước đến chỗ cũ, chỗ ấy năm ngoái đã cùng với nàng ngắm nhìn từng chùm pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời, còn bây giờ chỉ còn một mình tôi với những kỷ niệm. Giây phút đếm ngược lại vang lên, tôi lặng lẽ cầm điện thoại đưa lên.

    - Bùm.. bùm.. bùm! – Từng chùm pháo hoa thi nhau tỏa sáng trên bầu trời đêm

    Vẫn như mọi năm, những tin nhắn chúc nhau một năm mới an lành thi nhau vang lên, xung quanh là những cặp đôi đang tay trong tay cùng nhau ngắm nhìn cái đẹp đẽ nhất của pháo hoa. Đám bạn của tôi cũng hân hoan hò reo theo từng tiếng nổ, lại một mùa xuân nữa đến với tất cả mọi người, chào tạm biệt năm cũ nhé. Tôi lặng lẽ quay xong rồi gửi tin nhắn cho hai người con gái nhưng nội dung lại khác nhau.

    - Chúc mừng năm mới Trinh nhé, cảm ơn những ngày qua Trinh vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho mình, năm mới vui vẻ.

    Tin nhắn được gửi đi, rồi đến người con gái tôi yêu.

    - Năm nay anh không được cùng em ngắm pháo hoa, anh nhớ em nhiều lắm, anh lo lắng lắm, những ngày qua anh không liên lạc được với em, anh có rất nhiều điều muốn nói với em, muốn biết em như thế nào rồi, anh không biết em có nhận được tin nhắn này không, nhưng anh muốn em biết rằng chúc em năm mới vui vẻ, người anh yêu.

    Tôi vẫn gửi đi nhưng không biết nàng có nhận được tin nhắn ấy không. Giữa bao tiếng cười nói của mọi người, giữa những nụ cười của đám bạn bên cạnh, giữa không gian náo nhiệt của đêm giao thừa, tôi đã cảm nhận được sự thiếu vắng của nụ cười ấy, hơi ấm của người con gái tôi yêu. Thở dài cho sự nhớ nhung được vơi đi, tôi lại bước đến đám bạn của mình rồi cùng nhau trở về nhà cùng những người thân. Ở một bệnh viện.

    - Em gái à, cậu ta chúc em năm mới này, mau tỉnh dậy nhé! – Một người thanh niên cầm điện thoại đưa ra cho người con gái đang nhắm mắt.

    Người thanh niên ấy khẽ thở dài rồi lại tắt nguồn đi quay sang hỏi bác sĩ.

    - Bác sĩ ơi, tình hình trong khoảng thời gian còn lại em gái tôi có thể tỉnh lại được không.

    - Chúng tôi chỉ có thể kéo dài thêm một năm nữa thôi, còn lại vẫn phải trông chờ vào nghị lực của cháu, gia đình mình nên chuẩn bị đi thì hơn.

    Trong căn phòng bệnh viện, chỉ còn lại một người con trai với vẻ mặt u buồn cùng tiếng khóc của người mẹ bên cạnh người con gái ấy.
     
  3. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 162:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 162:

    Hôm nay là mùng năm tết, tôi vươn vải uể oải đón chào những tia nắng ấm ám đang lên lỏi qua bên khung cửa sổ. Định ngày hôm nay chỉ muốn ngủ nướng cho sướng cái thân nhưng do bác Minh có rủ qua nhà chơi nên tôi phải dậy sớm. Làm vscn xong tôi bước ra bên ngoài, cánh cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt nhưng mấy ngày nữa Trinh sẽ quay trở lại và mang đến sức sống cho căn phòng đó. Tôi mỉm cười rồi bước xuống bên dưới đã có bác Minh đang ngồi nói chuyện vui vẻ với bố mẹ.

    - Cháu xong chưa, chúng ta đi thôi!

    - Dạ xong rồi ạ, bố mẹ con đi sang nhà bác ấy chơi một lúc!

    Chào bố mẹ xong tôi cùng bác ấy ngồi vào xe rồi xuất phát. Chạy một lúc thì xe dừng lại trước một căn nhà cấp bốn đơn sơ giản dị, tôi cùng bác ấy bước xuống, cái cảm nhận đầu tiên là nơi đây vắng vẻ đầy dân dã với mảnh vườn rau xanh cùng đàn gà do bác ấy nuôi. Từ trên thềm nhà con chó chạy ào ra vui vẻ vẫy đuôi với bác ấy, nhìn con chó tôi lại nhớ đến cảnh bị mấy con cẩu này nó dí cho chạy bạt mạng làm tôi rụt lại phía sau.

    - Không sao đâu cháu nó khôn lắm, đừng sợ, nào Lu ra chào khách đi! – Bác ấy vuốt ve nó rồi chỉ tay vào tôi.

    Con chó liền vẫy đuôi chạy đến dụi vào chân, nhìn sự niềm nở của nó tôi cảm thấy đỡ sợ hơn phần nào rồi đưa tay vuốt ve. Sau đó tôi cùng bác ấy bước vào căn nhà, mọi thứ bên trong tuy đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ cùng chậu cây bông thọ được đặt ở giữa bàn tiếp khách.

    - Cháu ngồi xuống đi, đợi bác một chút.

    Tôi gật đầu rồi bước lại ghế ngồi, một lúc sau bác ấy mang ra mấy món ăn như chả, bò khô, dĩa thịt heo luộc và thùng bia.

    - Nhà bác không có gì ngoài mấy món này!

    - Dạ không sao đâu bác, mấy món này nhắm mồi là hết sảy luôn, à mà người nhà bác đâu ạ! – Tôi thắc mắt hỏi bởi từ lúc vào đây chẳng thấy bóng dáng ai cả.

    - Bác có một mình thôi cháu không có ai cả, thôi lên ly chúc đầu năm nè cháu!

    Tôi cùng bác ấy khui lon bia đầu tiên rồi nâng ly lên. Hai bác cháu nói chuyện rất nhiều nhưng toàn là chuyện liên quan đến tôi. Khi đã ngà ngà tôi mạnh miệng hỏi bác ấy.

    - Mà sao bác lại sống một mình vậy!

    Nghe câu hỏi của tôi bác ấy trầm buồn, đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài rồi lặng lẽ nói.

    - Thật ra vợ bác đã mất lâu rồi, cũng chỉ vì tội lỗi do bác đã đánh mất gia đình ấy, bác hối hận lắm! – Đến đấy nước mắt bác đã rơi trên gò má đã đầy những nếp nhăn của tuổi già,

    - Cháu xin lỗi đã hỏi bác điều không nên hỏi! – Tôi chột dạ đành lên tiếng.

    - Không sao đâu cháu, nếu cháu muốn nghe bác sẽ kể cho cháu, thực ra Mi là con ruột của bác!

    - Hả! – Tôi ngạc nhiên mà thốt lên,

    Bác Minh vẫn đưa ánh mắt ra bên ngoài rồi bắt đầu câu chuyện của mình.

    * * *

    Năm 1999, tại một căn nhà nhỏ ở thị xã AK, tiếng cãi nhau giữa hai con người càng ngày càng kịch liệt.

    - Em dẫn con nó đi đến đâu sao lại để lạc vậy hả, trả lời anh nghe xem, đấy bây giờ thì biết làm sao hả! – Tiếng quát rất to từ người chồng.

    - Em không biết huhu, em dẫn hai đứa nó đi chơi ở hội chợ, vì đông quá em.. em làm mất con rồi hức hức! – Người mẹ đã khóc đến sưng cả đôi mắt.

    Minh không nói gì đập bàn rồi bước thẳng ra bên ngoài, cả nhà tìm kiếm đứa con của mình ròng rã suốt một năm nhưng vẫn không có tung tích. Minh tiều tụy đi rất nhiều, công việc sa sút làm cho nợ nần cứ thế chồng chất. Người vợ thì mắc bệnh trầm cảm chỉ biết mỗi ngày nhìn ra bên ngoài mong ngóng đứa con trở về.

    - Bố ơi mẹ cứ như vậy hoài con lo lắm bố ạ! – Mi chạy đến lắc lắc cánh tay bố mếu máo hỏi.

    - Tao không quan tâm, cô ta làm gì cô ta tự gánh lấy hậu quả, làm mẹ mà đến đứa con cũng không giữ được! – Minh tức giận hất tay của Mi ra.

    Mi sợ hãi chạy đến chỗ của mẹ trốn tránh, Hiền đưa tay ra ôm lấy đứa trẻ ấy, ánh mắt vẫn nhận ra đứa con gái bé bỏng của mình.

    - Đừng sợ có mẹ đây, đừng sợ có mẹ đây! – Nước mắt lại tuôn rơi ôm chầm lấy đứa con gái còn lại của mình.

    Rồi đến một ngày người ta đến đòi nợ, vì không đủ tiền trả họ đánh đập Minh tàn nhẫn, những vết bầm trên thân thể bắt đầu xuất hiện nhưng những tên đó vẫn không buông bỏ. Chợt có tiếng phụ nữ vang lên.

    - Tôi trả thay cho họ các người có thể cút đi được rồi! – Người phụ nữ ấy cầm lấy tiền rồi để cho tài xế đến đưa.

    Những tên đòi nợ ấy nhận lấy tiền rồi mau chóng bỏ đi, chỉ còn lại người phụ nữ ấy và Minh đang ngồi trên thềm nhà với cơn đau thấu xương.

    - Em đã bảo rồi, cô ta không có gì tốt đẹp tại sao anh lại lấy làm vợ chứ, bây giờ anh đã hiểu ra chưa! – Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nói.

    - Tôi không cần cô quan tâm, cô đến đây có việc gì, còn tiền tôi sẽ từ từ trả.

    - Em có công việc cần anh quản lý, số tiền ấy coi như em cho anh làm vốn, anh cứ suy nghĩ đi ngày mai em tới đón.

    Người phụ nữ ấy đưa một cọc tiền rồi quay lưng bước ra xe chạy đi. Minh cầm lấy số tiền, trong lòng lại dâng lên kiếm tiền thật mãnh liệt. Bên trong căn nhà là ánh mắt của Hiền đau khổ bất lực nhìn người chồng của mình lại phải mang nợ người phụ nữ đã từng tranh giành. Minh cầm cọc tiền rồi lặng lẽ đi vào bên trong, lướt thật nhanh qua người vợ mà chẳng thèm nhìn. Sáng hôm sau xe của người phụ nữ ấy đã đến trước cổng, Mình gói gém đồ đạc cho vào vali rồi bước ra bên ngoài, Hiền bất lực đừng nép ở cánh cửa, bên cạnh là đứa con gái cũng đang dõi theo bóng lưng của bố. Con bé lao ra ôm chặt lấy chân của bố.

    - Bố ơi bố đừng bỏ mẹ với con mà đi, đừng bỏ con mà bố huhu! – Mi vừa khóc vừa cố ôm chặt lấy.

    - Bỏ tao ra, đi mà kiếm mẹ của mầy đấy! – Minh dùng tay hất mạnh làm Mi ngã ngửa ra nền đất lạnh lẽo.

    - Con ơi về với mẹ nè con, còn có mẹ đây để bố đi đi! – Hiền chạy ra ôm chặt lấy đứa con mà khóc.

    Minh thở dài một cái rồi cầm lấy tờ giấy li dị đã được ký sẵn ném xuống đất trước mặt Hiền.

    - Cô ký vào đấy đi, tôi ký sẵn rồi, tạm biệt.

    Minh quay lưng bước thật nhanh leo lên con xe sang trọng rồi lao vút đi. Căn nhà hạnh phúc êm ấm ấy bây giờ chỉ còn lại người mẹ cùng đứa con gái bẻ nhỏ ôm lấy nhau mà khóc cho số phận. Mất con, người chồng cũng li dị bỏ đi, Hiền sức khỏe tụt dốc, một cô gái xinh đẹp bao người mê đắm đến bây giờ chỉ còn lại một cái xác không hồn nằm bất động trên giường trong căn nhà chẳng còn đồ vật gì đáng giá, bên cạnh Mi vẫn chăm lo từng chút từng miếng ăn cho mẹ. Nhưng rồi đến một ngày, Mi mang tô cháo đến cho mẹ thì người phụ nữ ấy cũng đã buông xuôi rời bỏ cõi đời, tiếng khóc của đứa con gái thật thảm thiết, thê lương, gào thét gọi mẹ tỉnh dậy. Hàng xóm bên cạnh nghe thấy liền chạy sang ôm lấy đứa con gái bé bỏng nay chỉ còn lại một thân một mình. Nhà không còn gì, hàng xóm gom từng chút tiền lại tổ chức đám tang cho người phụ nữ xấu số ấy. Nhìn người con gái còn nhỏ dại chưa biết gì đang khóc nghẹn ngào bên linh cữu của mẹ, tất cả mọi người cũng phải nghẹn đắng khóc theo, khóc cho gia đình tan thương, cho đứa con bây giờ chỉ còn lại một mình.
     
  4. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 163:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 163:

    Những ngày sau đó, Mi được hàng xóm gửi cho một vi sư cô sống ở một ngôi chùa nhỏ bé hẻo lánh nuôi dưỡng, vị sư cô ấy đã chính thức giao cho sư cô N đưa lên thành phố chăm sóc. Sáu năm sau, Minh làm ăn càng ngày càng thua lỗ, Minh nhận ra mình chỉ là một người chết thay cho người con gái đó, công ty chính thức phá sản, Minh phải chạy trốn những con nợ đang mỗi ngày đeo bám tìm kiếm. Minh quyết định trở lại quê hương tìm kiếm người vợ và đứa con gái của mình. Những năm đó, anh vẫn luôn tìm kiếm đứa con gái đã mất tích nhưng kết quả vẫn không có. Về đến tx AK, những kỷ niệm về mái ấm của mình hiện ra, cảm giác đầy tội lỗi, hối hận, xấu hổ bủa vây lấy con người đã tàn tạ, nhếch nhác. Minh đã trở về nhưng trước mắt là một ngôi nhà điều hiêu, cũ nát theo thời gian, cây cỏ mọc khắp nơi. Mnh bàng hoàng đẩy cánh cửa đã cũ nát, anh bật khóc, chạy ào vào bên trong, anh khụy chân xuống ôm mặt khóc.

    - Vợ ơi, con gái ơi bố về rồi, hối hận lắm, nhưng mọi người đâu hết rồi aaaa!

    Mọi thứ chỉ là sự im lặng của ngôi nhà đã bỏ hoang, Minh đứng dậy chạy sang nhà hàng xóm bên cạnh.

    - Có ai ở nhà không! – Minh gọi vào.

    - Ai vậy! – Âm thanh từ bên trong vang ra.

    Sau đó cô Mai, từ trong nhà chạy ra bên ngoài mở cửa nhưng cùng với đó là sự phẫn nộ.

    - Cậu còn biết đường quay về nữa à! – Chị Mai hàng xóm quát.

    - Em xin lỗi, em biết em tội lỗi, mọi chuyện cũng do em, nhưng hai người nhà ấy đâu rồi chị.

    - Từ sau khi cậu đi, cậu có biết hai mẹ con họ sống đau khổ lắm không, sức khỏe Hiền không tốt không chịu được đả kích phải nằm liệt giường, còn mỗi con bé nó còn nhỏ phải chăm sóc cho mẹ! – Nói đến đó chị Mai lại rưng rưng nước mắt nghỉ lại.

    Từng câu từng chữ của chị Mai, Minh đau nhói, cái thứ cảm giác đầy tội lỗi quặn thắt con tim, anh không biết phải làm gì chỉ biết tự trách bản thân cùng những câu xin lỗi.

    - Sau đó họ như thế nào rồi! – Minh cuối mặt không dấm nhìn.

    - Hiền qua đời rồi bỏ lại con bé một mình bơ vơ, con bé cũng đã có người chăm sóc rồi, cậu tự đi mà làm!

    Nghe đến đây anh bàng hoàng, anh nghẹn đắng, tôi lỗi do anh gây ra bóp chặt lấy cơ thể, nước mắt tuôn rơi, anh ngước ánh mắt lên hỏi.

    - Vậy chị biết con bé được gửi ở đâu không!

    - Con bé được sư cô trong tịnh xá NA nhận nuôi, cậu tự lo lấy tôi không muốn nói chuyện với người đàn ông vức bỏ gia đình nữa chào cậu.

    Tiếng đóng cửa vang lên, anh thẫn thờ, lê thân mình bước trở lại vào trong căn nhà đã bỏ hoang ấy, Minh ngồi bệt xuống tựa lưng vào bức tường mà gặm nhấm những tội lỗi mà anh đã gây ra. Hôm sau anh lần mò theo địa chỉ xuống đến tịnh xá, anh ngập ngừng trước cửa nửa không muốn vào nửa lại muốn vào, Minh chỉ muốn được ngắm nhìn đứa con gái bé bỏng của mình bây giờ sống ra sao. Cái tội lỗi hối hận làm Minh không dám đối mặt với con gái của mình. Nhìn hoài nhìn mãi từ bên ngoài nhưng vẫn không biết có nên vào không thì từ đằng sau lưng anh phát lên một giọng nói đầy hiền từ.

    - Vị thí chủ này muốn tìm ai!

    - Dạ con.. con muốn tìm người tên Trần Thị Yến Mi, tầm mười tuổi ạ, sư có biết con bé không! – Minh vội vã hỏi.

    - Ừ cô có biết, nhưng con bé đã chuyển lên chùa BL trên thành phố rồi.

    - Con cảm ơn!

    Sau khi biết được địa chỉ, ngày hôm sau anh bắt chuyến xe lên thành phố tìm đến chùa BL để tìm. Không như mong đợi, anh lại chẳng thể gặp đứa con gái yêu của mình, theo lời của sư cô anh lại tìm đến chùa BC thì mọi thứ dường như sụp đổ hoàn toàn, anh tuyệt vọng khi đứa con gái của mình đã có gia đình nhận nuôi và không muốn tiết lộ danh tính gia đình đó. Anh mất tất cả, buồn bã lê la khắp các con hẻm như một tên ăn mày. Suốt hai năm anh vẫn luôn sống trong sự dày vò mặc cảm về tội lỗi do mình gây ra, tóc đã bắt đầu có những sợi đã bạc màu, cơ thể cũng thiếu sức sống, nhìn từ bên ngoài Minh cứ như một ông lão gần sáu mươi, gầy gò ốm yếu. Xin được đồng tiền nào là anh lại đi mua rượu, có hôm say mèm đụng phải mấy thanh niên liền bị đánh bầm dập, nhưng Minh cảm thấy những thứ đó rất đáng cho cái tội lỗi của mình. Một hôm Minh cũng như bao ngày, anh đi mua rượu nhưng vì hôm ấy say quá anh lại va vào một cô bé đang đi ngược lại làm rớt chai rượu. Anh vội vã đùng tay luyến tiếc hốt vội mong có thể vớt vát được chút rượu còn xót lại. Mảnh vỡ thủy tinh làm đôi tay tóe máu, một bàn tay mềm mại nhỏ bé cùng nụ cười đầy tỏa nắng vang lên trước mặt.

    - Hihi chú à đừng hốt nữa, dơ lắm đó, tay chú chảy máu rồi kìa, qua kia cháu băng bó cho!

    Minh từ từ ngẩng đầu lên nhìn người con gái ấy, ánh mắt anh ngỡ ngàng, niềm mong đợi bấy lâu nay đã ở trước mắt của anh, cái dây chuyền có cái chìa khóa nhỏ nhắn mà trước đây anh từng làm cho hai đứa con gái. Nỗi đau cùng tội lỗi dâng trào, anh không dám nhìn người con gái ấy, anh quay lưng định chạy đi nhưng bàn tay cô bé đã nắm chặt lấy gọi.

    - Chú ơi đừng sợ, tay chú máu không kìa, nghe cháu lại kia ngồi đi.

    Giọng nói ấy làm đôi chân anh bất lực không còn sức lực mà chạy nữa, Minh lầm lũi bước theo ngồi xuống bên vệ đường. Cô bé gọi bác quản gia quay trở lại xe lấy cái hộp cứu thương mang đến, cố bé nhẹ nhàng làm sạch vết thương rất cẩn thận.

    - Chú ơi sao lại dại dột đi hốt mảnh chai vậy. Chú không thấy đau sao.

    - Tại tại chú quên, cháu tên là gì! – Minh vẫn đưa ánh mắt ngắm nhìn đứa con gái mà đến mơ anh cũng mong muốn được gặp.

    - Dạ cháu tên Mai Hoàng Yến Mi, chú cứ gọi cháu là Mi đi ạ! – Mi vẫn chăm chú vào vết thương trên tay.

    Tuy tên của con gái mình đã thay đổi, nhưng anh vẫn chắc chắn rằng sợi dây chuyền kia cùng gương mặt rất giống người vợ đã qua đời. Minh mãi ngắm nhìn mà quên mất vết thương đã được băng bó xong xuôi.

    - Chú ơi, chú ơi xong rồi nè!

    Minh giật mình quay trở lại với hiện thực, bởi lúc này con gái của mình đã trưởng thành hơn trước, xinh đẹp quý phái, đối với anh bây giờ như thế đã đủ rồi. Minh đứng dậy rồi quay lưng định bước đi ngay.

    - Chú ơi cầm ít tiền này mà trang trải cuộc sống nè chú! – Mi nhẹ nhàng dúi vào tay Minh.

    - Không không cần đâu cháu, cái này chú tự lo được không sao.

    - Chú cứ cầm đi cho cháu vui, nha cầm lấy đi! – Mi nở nụ cười năn nỉ.

    - Vậy chú cảm ơn, nhưng nhiêu đây nhiều quá, chú thật sự không dám nhận hết.

    - Không sao đâu, chú có việc làm gì không, hay là đến nhà cháu làm tài xế nhé, nhà cháu đang thiếu người làm tài xế đó chú.

    Minh ngẫn ngơ, một phần muốn được ngắm nhìn đứa con gái của mình, một phần cảm thấy tội lỗi không dám đối mặt con bé. Nhưng nỗi nhớ của người cha bấy lâu nay, anh quyết định đồng ý. Mi đưa cho Minh địa chỉ rồi chào tạm biệt quay lưng bước lên xe ô tô rồi lao vút đi. Minh đứng đó, cố gắng ngắm nhìn con gái bé bỏng của mình, rỗi mỉm cười nhìn vào tờ giấy địa chỉ.

    - Con gái mình có mái ấm rồi, Hiền à anh xin lỗi, xin lỗi hai mẹ con nhiều lắm!

    Nước mắt Minh lại rơi, nỗi đau do bản thân mình gây ra, anh thật sự hối hận lắm. Trên xe, nước mắt của Mi đã rơi, nỗi nhớ cùng câu nói trước khi ra đi của mẹ lại hiện lên.

    - Con gái à, mẹ xin lỗi đã không thể chăm sóc con sau này nữa, nếu con gặp lại bố, đừng hận ông ấy, đừng trách móc gì cả con nhé.

    Mi đưa ánh mắt nhìn qua bên cửa kính, nước mắt vẫn rơi.

    - Bố à, con biết bố vẫn không chịu nhận đứa con gái này phải không, không sao con sẽ đợi được bố gọi con mà.
     
  5. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 164:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 164:

    Quay trở lại hiện tại, tôi lắng nghe thật chăm chú không bỏ xót một từ nào, đến bây giờ tôi mới hiểu nhiều hơn về nàng, nhiều hơn về mối tình đầu của tuổi thanh xuân của mình.

    - Và như thế cho đến bây giờ đấy cháu! – Bác Minh dừng lại câu chuyện của mình rồi thở dài.

    - Thế tại sao bác lại không nhận lại con hả bác!

    - Mọi chuyện đều do bác gây ra bác chỉ muốn ngắm nhìn con bé mỗi ngày vui vẻ là bác đã hạnh phúc lắm rồi cháu, mong cháu đừng kể chuyện này cho con bé biết, bác không muốn chỉ vì người cha gây ra tội ác này mà con bé lại buồn, cháu hứa với bác nhé!

    - Vâng ạ cháu hứa!

    Bác Minh trầm tư cầm ly bia xoay xoay trên tay như muốn nói thêm gì đó nhưng.

    - Cảm ơn cháu ở bên cạnh con bé những ngày qua, nhìn nó vui vẻ bác cảm thấy đã mãn nguyện rồi, bác là người bố tồi tệ, những lúc vợ con cần bác làm bờ vai vững chắc thì bác lại không đủ dũng khí để làm điều ấy, bác lại chọn con đường mà đến bây giờ bác vô cùng hối hận lắm! – Nước mắt trên gương mặt ấy đã rơi.

    - Bác đừng buồn nữa, biết đâu điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bác mà!

    Sau đó chỉ còn lại những tiếng cụng ly và dần dần là những câu chuyện vui vẻ giữa hai người, nhưng chi tiết về cái chìa khóa kia tôi lại quên hỏi. Về đến nhà tôi tót lên phòng rồi đắm mình vào giấc ngủ. Những ngày tết buồn chán trôi qua, hôm nay tôi lại khoát lên mình bộ đồ của tuổi trẻ, của tuổi thanh xuân, cắp sách đến trường. Khác với những cô câu học trò khác, hôm nay tôi chỉ mong mỏi được gặp lại Trinh để rồi chiều nay người con gái ấy sẽ quay trở lại căn phòng đối diện kia, còn nàng thì tôi vẫn lo lắng bởi vì vẫn không liên lạc được, nàng biến mất cứ như một cơn gió để lại cho tôi một sự nhớ nhung. Bước vào lớp là sự náo nhiệt từ cái đám cờ hó trong lớp, thằng Long vẫn đang miệt mài với bài ca tán gái của nó trên bục giảng, còn mấy đứa khác vẫn đang giành nhau cái điếu thuốc đã nát cả cái đầu lọc. Tôi đi qua cái đám đang bát nháo ấy rồi đưa ánh mắt nhìn vào vị trí của mình. Chắc là vì lí do gì đó mà tôi đi sớm nên vẫn không thấy họ đâu. Tôi ngồi xuống đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa. Một lúc sau thì người con gái đầu tiên bước vào đó là Liên, sau suốt những ngày tết người con gái ấy phải vào sài gòn để giải quyết công việc. Liên vẫn như thế lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến xung quanh, bước thẳng tới vị trí của mình rồi ngồi xuống. Một lúc sau, Trinh bước vào lớp nở nụ cười thật đẹp trên đôi môi sau khi thấy tôi đang ngu ngơ như thằng hâm, nhưng nụ cười ấy tôi thấy nó thật gượng gạo như muốn che đi một nỗi buồn nào đó.

    - Hihi ăn tết vui vẻ không T! – Trinh ngồi xuống quay sang hỏi.

    - À ừ chả vui tẹo nào, toàn bia với rượu mà nốc thôi à!

    - Đấy uống cho lắm vào, không có mình ở đó là lại uống cái thứ hại người không à! – Trinh liếc xéo tôi.

    - Đâu, nói vậy thôi chứ có uống nhiều đâu, toàn vài ly là giả say như chết rồi mà hề hề! – Tôi cười xuề xòa cho qua.

    - Hứ mồm mép trơn tru lắm đó ông tướng hihi! – Trinh véo vào hông tôi.

    Cái véo ấy tôi cảm thấy nó chẳng thấy đau chút nào, bởi lẽ người mà tôi muốn gặp lúc này là nàng, là người con gái tôi yêu mà đến giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Trinh cũng chẳng còn đùa vui nữa, cũng đưa ánh mắt sang nhìn vào vị trí đang trống vắng kia. Ánh mắt ấy tôi vô tình nhìn thấy bèn hỏi ngay.

    - Trinh à, sao Mi vẫn không thấy đi học lại vậy!

    - Ừ bên đó Mi có chút việc, với lại gia đình muốn giữ cô ấy lại để chơi thêm một thời gian nữa! – Trinh lảng tránh đi ánh mắt của tôi.

    - Vậy sao điện thoại lại không liên lạc được vậy.

    - À ừ tại.. tại bên đó người nhà khó lắm không cho dùng điện thoại nhiều, mà T cứ yên tâm đi rồi Mi sẽ đi học lại thôi, đừng lo!

    Tôi cảm thấy có gì đó mà Trinh muốn giấu đi, nhưng mỗi lần định hỏi thêm là người con gái ấy lại bảo là bận ôn bài đầu năm, thành ra tôi cũng không hỏi nữa. Cứ thế những ngày tiếp theo lại trôi qua trong sự nhớ nhung đầy lo âu của tôi. Ai nói chuyện gì thì tôi toàn ậm ừ cho qua chuyện, từ hôm đó Trinh lại trở về với căn phòng ấy, vẫn bóng dáng trong nhà bếp chuẩn bị cho thằng con trai không hồn này những bữa ăn sáng. Tôi vẫn gọi điện thoại nhưng kết quả là không liên lạc được, thay vào gọi mỗi ngày tôi đều gửi tin nhắn, nhưng tất cả đều là sự im lặng không có một tin nhắn nào được hồi đáp. Những ngày yên bình ấy trôi qua cũng bắt đầu sóng gió, đám của thằng Hưng bắt đầu quay trở lại đối đầu với bọn tôi.

    - Ê mầy mấy đứa bên lớp kia dạo này bị đánh ghê lắm, giờ sao! – Thằng Mạnh sau khi từ bên lớp hàng xóm kể lại.

    - Đợi tao xem thế nào đã giờ vẫn chưa có cách đây khổ lắm! – Thật sự lúc này tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới những việc đó.

    Đang yên đang lành thằng Duy chạy ầm ầm lao đến chỗ tôi, vẻ mặt hớt hải.

    - Ê mầy thằng Hùng nó bị đánh đang nằm ở nhà kìa!

    - Cái gì ai đánh! – Cả bọn sững sốt hỏi nó.

    - Tao không biết, lúc tao qua thăm nó thì nó đang nằm trên giường kể lại cho tao, nó nói đang ra đầu đường đi chơi net thì bị một đám lao vào đánh nó không kịp làm gì luôn! – Thằng Duy kể lại.

    - Mợ nó sao giống với thằng Chinh bên B11 vậy cũng bị hội đồng bất ngờ đang nằm nhà kìa! – Thằng Mạnh sửng sốt nói.

    - Tao nghĩ! – Tôi định nói nhưng đành ngắt quãng.

    Thằng Duy vẫn máu nóng chẳng thèm nghe gì nữa lao lên nắm lấy cổ áo thằng Hưng kéo lên.

    - Con mợ nó, tất cả là do mầy làm hả, nói! – Thằng Duy quát thẳng vào mặt nó.

    - Bỏ cái tay ra, tao làm hồi nào, mà việc gì tự dưng như mấy con chó bị dại vậy! – Thằng Hừng cố gạt tay ra.

    - Mợ mầy làm mà không dám nhận hả! – Thằng Duy bắt đầu manh động đưa tay lên định đấm nó.

    Cả đám thấy không ổn liền lao đến kéo nó ra.

    - Mợ mầy bình tĩnh đi đã, giáo viên bắt được là mầy ăn cám đó! – Thằng TS kéo mạnh nó ra xa.

    - Mợ nó thả tao ra, tao mặc kệ, nó làm chứ không ai khác, mợ cái thứ chó dám làm không dám nhận hả! – Thằng Duy vùng vẫy muốn lao vào ăn thua đủ với thằng Hưng.

    - Mợ mầy ngồi im cho tao, mầy không ngồi im tao đấm mầy đấy! – Thằng TS nhất quyết không buông tay.

    Thằng Duy có vẻ đã nguôi ngoai đi không còn vùng vẫy nữa mà ngồi xuống. Thằng Hưng nhếch môi cười, tay từ từ chỉnh sửa lại cổ áo.

    - Bạn mầy bị đánh như chó giờ quay sang nói tao làm, bằng chứng đâu, hahaha toàn mấy thằng không có não!

    Nó nói xong rồi ung dung ngồi xuống như muốn chọc tức thằng Duy. Cũng may cả đám lao đến giữ chặt lại chứ không thằng Duy đã lại lao vào ăn thua đủ với nó mất.

    - Mầy bình tĩnh đi nóng nóng tao đấm cho bỏ mợ bây giờ! – Tôi cũng lao đến cản nó lại.

    - Thế giờ mầy tính sao, tao nhìn nó là tao tức chịu không được luôn! – Thằng Duy quay lên nói.

    - Được rồi chiều đi thăm thằng Hùng đã rồi tính sau, giờ chưa có bằng chứng nó không nhận đâu.

    Cuối cùng thằng Duy cũng chịu buông xuôi quay lại vị trí của mình. Tôi biết mọi chuyện sẽ lại bắt đầu, lần này tôi quyết định sẽ phải làm gì đó để lớp của mình có thể quay trở lại như lúc xưa, vui vẻ nô đùa cùng nhau.
     
  6. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 165:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 165:

    Tiếng trống vang lên kết thúc buổi học ngày hôm ấy, cả đám tập trung kéo đến nhà thằng Hùng, bước vào bên trong đã thấy nó đang tập tễnh bước ra bên ngoài đón cả bọn.

    - Ơ mầy ra đây làm gì, không nằm trong đấy mà nghỉ ngơi đi! – Thằng Duy nói.

    - Đờ mờ nằm hoài chả quen tẹo nào, ra có cái mà chơi với bọn bây chứ! – Thằng Hùng được thằng Duy dìu ngồi xuống.

    - Sao giờ kể lại cho bọn tao nghe coi nào, có mấy đứa xơi thịt mầy thế! – Tôi bước tới hỏi.

    - Mợ nó, tao đang phiêu phiêu lao ra quán net, ai ngờ đang đi qua đoạn cua, chả biết ở đâu lao ra một đám làm tao chả kịp phản ứng gì thế là ăn đòn no luôn!

    - Thế có nhớ mặt bọn nó không!

    - Có, a tao thấy cái áo màu giống giống bên NVL đó!

    Câu trả lời của thằng Hùng thì cả bọn đã chắn chắn là do đám thằng Hưng làm, nhưng không thấy nó tham gia nên cũng không thể bắt được nó.

    - Tạm thời bọn bây ai gần nhà nhau thì đi chung đi, chứ giờ nói thật tao cũng chưa biết phải làm gì với nó lúc này! – Tôi đành phải thừa nhận hiện tại.

    - Bọn tao hiểu mà, à này tao có ý kiến! – Thằng TS nói.

    - Sao sao nói ra cho bọn tao nghe xem!

    - Thằng Chinh bên kia cũng đi chơi net thế là bị đánh, thằng Hùng cũng vậy đúng không!

    - Ừ thì sao! – Thằng Duy chồm lên hỏi.

    - Thì thằng nào đi chơi nét thì báo cho cả bọn chứ làm sao!

    - Khùng hở mầy, ai rảnh mà đi canh để đi chơi net hả mầy điên à! – Thằng Long giơ nắm đấm lên.

    - Hề hề tao nêu ra thôi tụi bây làm gì mà ghê thế hề hề!

    Cả bọn lao vào củ hành, kẹp cổ nó đủ kiểu, nhưng tôi cảm thấy ý kiến đó rất hay.

    - Ê được rồi, tao thấy ý kiến của nó hay đấy chứ! – Tôi gọi bọn nó.

    - Hay hay khỉ khô ấy, tự dưng muốn đi net lại gọi đến bảo kê ai rảnh đi làm bảo mẩu hở mầy, khùng nó vừa vừa thôi! – Thằng Long đang kẹp cổ ngẩng đầu lên.

    - Thì cứ lại đây đi, mợ lẹ!

    - Rồi méo hay là bọn tao thông nát đít bây giờ!

    Cả bọn dừng công việc hành hình thằng TS rồi lập tức bu lại xung quanh chỗ của tôi.

    - Bây giờ tao nói nè, vẫn như ý kiến của thằng TS nhé nhưng đổi khác thêm một chút, tạm thời bọn bây đừng đi ra net vội, nghiện quá thì sang ké nhà thằng nào đó chơi, còn lại đừng đi một mình nữa, trong thời gian đó bọn bây lâu lâu chọc tức nó một chút, rồi sau đó tao sẽ nói tiếp bước tiếp theo nữa, cứ làm vậy đi.

    Cả bọn nghe xong tuy chưa hiểu cho lắm nhưng cũng ngờ ngờ ra ý định, tôi thở phào cũng may bọn nó hiểu chứ cả đám mà thông đít có mà nở hoa luôn hề hề. Quậy phá banh cả cái nhà của thằng Hùng xong, cả bọn cứ như vậy đi theo cặp và luôn quan sát thật kỹ để ra về. Về gần đến nhà thì Liên đứng bên ngoài cổng lấp ló nhìn vào bên trong.

    - Ủa em, sao em lại đứng ở bên ngoài vậy, vào trong đi! – Tôi bước đến từ từ.

    - À hihi anh có thể đi chơi với em chút được không? – Liên ngập ngừng tính cách khác hẳn những lần mà tôi nhìn thấy.

    - Ừ đợi mình chút!

    Tôi đồng ý rồi bước vào trong nhà cất xe, bước ra bên ngoài Liên đã yên vị ngồi bên trong xe. Xe đưa tôi ra ngoại ô thành phố rồi dừng lại trước một căn nhà cấp bốn giản dị khác hẳn với ngôi nhà mà người con gái ấy đang sống. Bước xuống xe là không gian yên tĩnh ở thôn xóm nơi đây, chỉ còn những tiếng kêu của con dế, của những con ếch vang vọng trong màn đêm. Liên bước đến cổng mở khóa, tiếng cót két từ cánh cửa sắt đã cũ kỹ đã bị ăn mòn theo thời gian. Bước vào bên trong căn nhà, mọi thứ rất sạch sẽ, vật dụng đơn sơ như những ngôi nhà bình thường, giữa căn phòng khách là bàn thờ bên trên có tấm hình của hai người nào đó còn rất trẻ với nụ cười hiền hòa. Tôi ngồi xuống cầm ly nước trà lên sau khi Liên mang từ đằng sau ra.

    - Đây là đâu vậy em! – Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi.

    - Đây là nhà bố mẹ em lúc còn sống! – Liên trầm buồn nói.

    - À thế mà anh cứ tưởng!

    - Bố mẹ em giản dị lắm, họ thích sống ở nơi yên tĩnh, chỉ muốn sống giống như bao người khác, lúc em sinh ra cũng là ở nơi này, nhưng họ ra đi nhanh quá em.. em! – Liên đã ngừng nói, nước mắt nghẹn ngào nhìn lên di ảnh trên bàn thờ.

    - Không sao đâu, hai người ấy thấy em vẫn đang sống tốt như bây giờ là đã vui lắm rồi đừng buồn nữa! – Tôi cố gắng xua tan đi nôi nhớ của người con gái ấy.

    - Hihi cảm ơn anh, hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ, hôm nay em chỉ có mời anh làm khách thôi, anh không thấy phiền chứ!

    - À không, mà tại sao không có lấy một người thân nào vậy em!

    Nói đến đấy gương mặt Liên lại phảng phất nỗi buồn trên gương mặt. Người con gái ấy khẽ thở dài.

    - Bố mẹ em lúc đến với nhau thì cả hai bên gia đình đều không đồng ý, bố thì làm nghề thợ hồ không theo tín ngưỡng gì, mẹ em thì làm một cô hát thuê trong quán cà phê nhà lại theo bên đạo, hai người đến với nhau đều bị hai bên ra sức ngăn cản, nhất là bên phía của bố. Cả dòng họ hai bên đều không chịu, vì hai người cố chấp muốn được cưới nhau thế là cả hai bên cắt đức quan hệ đuổi hai người ra khỏi sổ hộ khẩu, bố mẹ em cưới nhau đơn giản chỉ với hai người bạn thân. Rồi vào trong đây mua căn nhà này và bắt đầu sự nghiệp ở nơi đây. Bố em vì có tay nghề làm đá và điêu khắc nên nhanh chóng họ có được một xưởng nghề nhỏ bé và một thời gian sau đã trở thành một công ty lớn kinh doanh các loại đá. Hai bên dòng họ thấy cả hai có chút thành quả liền bắt họ quay trở về. Đến khi quay trở về thì cũng là lúc bắt hai người ấy phải li dị để cưới người khác. Bố mẹ em không đồng ý, cả dòng họ trở mặt đòi hết tài sản. Đến bây giờ như anh thấy đấy.

    Tôi không biết phải làm sao vào lúc này, những thứ ấy tôi chỉ tưởng chỉ có trên những bộ phim mà mình đã xem thôi, nhưng trong cuộc sống này nó vẫn tồn tại như thế. Tôi đứng dậy bước đến bàn thờ thắp cho đôi vợ chồng ấy một nén nhang rồi quay sang nói.

    - Hôm nay ngày giỗ phải không, anh với em làm ít món ăn cho hai bác nhé!

    Liên khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy trong trẻo, nụ cười thật dịu dàng của một cô gái ở lứa tuổi thanh xuân nhưng đã phải tự mình bước những bước của mình vào đường đời. Tôi cùng người con gái ấy ra sau cốp xe lấy những nguyên liệu nấu ăn mà Liên đã chuẩn bị sẵn mang vào bên trong, hôm nay Liên không phải là người con gái với những hành động đầy tà ác nữa, mà thay vào đó là một cô gái dịu dàng, có chút gì đó hồn nhiên của cái tuổi thanh xuân đẹp đẽ ấy.
     
  7. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 166:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 166:

    Nhìn đồng hồ thì cũng đã gần tám giờ tối, trên bàn thờ bây giờ cũng đã đầy đủ mấy món ăn trên đó, cũng may lúc mẹ tôi ở nhà nấu mấy đồ ăn để cúng ông bà thì tôi cũng hay lọ mọ tót vào ngắm nghía các kiểu nên cũng nhớ được đôi chút. Nhìn vậy chứ mọi thứ đều do một tay Liên nấu sau khi tôi đề xuất, nhìn bên ngoài thì là một cô tiểu thư nhưng lúc này thì là một gái thật đảm đang trong việc bếp núc. Làm xong tôi cùng người con gái ấy thưởng thức bữa cơm do hai người làm. Không biết có phải do tôi có mặt ở đây hay là đang tự sướng với thành quả của mình nấu không mà Liên vừa ăn vừa mỉm cười suốt.

    - Em này ăn cơm thôi có cần cười hoài vậy không! – Tôi ngây ngô hỏi.

    - Hihi em thích vậy đấy, không cho à! – Liên liếc mắt lườm tôi.

    - Thôi ăn đi, anh cho là được hề hề! – Thấy cái liếc mắt ấy mà tôi tót cả mồ hôi.

    Bưa cơm kết thúc, Liên đưa tôi quay trở lại con đường vào thành phố, đến một đoạn đường người con gái ấy đảo xe chạy vào một đỉnh đồi. Ở đấy tôi nhìn từ trong xe ra, khung cảnh của cả một thành phố về đêm hiện lên đầy màu sắc rực rỡ từ những ánh đèn. Xuống xe Liên bước lên phía trước dang đôi tay mình ra hít một hơi thật sâu.

    - Anh nè, mỗi lần em cảm thấy một mình hay áp lực cuộc sống, em vẫn luôn ra đây, nó làm em cảm thấy thoải mái lắm anh có thể làm thử xem hihi! – Liên mỉm cười quay sang nhìn tôi.

    Tôi cũng bước đến bên cạnh đưa hai cánh tay của mình làm theo hít một hơi thật sâu. Cái không khí lạnh lẽo lan tỏa bên trong lồng ngực rồi từ từ thở ra ngoài, công nhận cảm giác thật sảng khoái biết bao, đứng trên đây nhìn xuống bên dưới tôi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, thành phố về đêm yên bình nằm gọn giữa những dãy núi đồi bao quanh.

    - Anh biết không, những lúc cảm thấy mệt mỏi, em quay lại ngôi nhà ấy vức bỏ hết mọi phiền muộn để cảm nhận những kỷ niệm của bố mẹ, mỗi lần như thế em thấy mình thật cô đơn, nhưng sau khi gặp được anh em đã thay đổi để có thêm dũng khí bước tiếp con đường của em.

    - Em có thể nghe anh nói được không! – Tôi trầm ngâm một lúc rồi quay sang nói.

    - Ừ anh nói đi!

    - Em à đừng làm những chuyện không tốt kia nữa được không, anh muốn em là một người con gái sống thoải mái, vui vẻ như những người bình thường cùng trang lứa. Mỗi lần nhìn em với ánh mắt ấy anh thấy không còn là em nữa.

    - Anh à em biết chứ, nhưng em chỉ còn một mình anh để nương tựa tìm cho mình một cái lý do để bước tiếp, em biết tình cảm của anh thuộc về đứa em gái kia, nhưng em vẫn muốn làm điều gì đó để anh quan tâm, để anh biết bên cạnh anh vẫn luôn có em, nhưng em hứa sẽ không làm những chuyện xấu ấy nữa.

    - Ừa miễn em vẫn chính là em là anh đã thấy vui rồi.

    Cả hai lại tiếp tục chìm vào khoảng lặng, cùng nhau tận hưởng, cảm giác ngắm nhìn thành phố về đêm trên ngọn đồi này. Về đến nhà tôi trở lại thành con người lúc trước, nỗi nhớ về nàng lại ùa về. Bước vào bên trong căn phòng, tôi cầm điện thoại mở ra, vẫn không có tin nhắn hay liên lạc được, tôi thở dài rồi chìm vào giấc ngủ. Những ngày sau đó, đám bạn của lớp tôi không đi net nữa nhưng vẫn có mấy chuyện.

    - Ê Long chiều nay cho tao qua nhà mầy chơi tiếp nhé! – Thằng Mạnh khoát tay lên vai nó.

    - Ông nội mầy, chơi lắm chơi lốn, ngày nào cũng cắm làm tao chả chơi được, nhất định hôm nay tao chơi méo cho mầy chơi nữa chím cút.

    * * *

    - Hưng đi lau bảng đi, ngày nào đến phiên trực cũng chả chịu làm hả mầy, ở đây chẳng có ai chiều chuộng mấy thằng thiếu gia đâu! – Thằng Nhân hùng hổ cầm cái khăn lau bảng đến,

    - Tao không làm đấy, mấy cái thứ dơ bẩn đó có người làm thay tao rồi! – Nó hậm hực nhìn lên.

    - Mợ làm không, ai cũng phải làm, lau có cái bảng mà cũng không làm hả mầy, tao đánh vào sổ cho mầy xuống dọn nhà vệ sinh giờ! – Thằng Nhân bắt đầu dùng quyền uy.

    - Được tao làm, mợ nó nhớ tao đấy! – Thằng Hưng hậm hực đứng dậy.

    - Nhớ kỹ đi nhé, mặt tao lúc nào cũng ở đây, mơ thấy tao cũng được, làm đi!

    Nhìn nó bực bội cầm cái khăn đi lên lau mà chả hiểu cái bảng có gây thù với nó không. Ngoài lần đó còn có thêm vụ cả bọn thấy nó bước vào lớp lập tức giả bộ đang chơi trò bắn thun giấy. Đợi nó gần đi đến, thằng Long liền cúi người xuống thì thằng Mạnh thả tay, cục giấy cứng như viên đá bay thẳng vào cánh tay nó, thằng Hưng bực tức lao đến.

    - Con mẹ bọn bây chơi mấy cái trò mất dạy hả, có ngứa đòn không tao đập luôn.

    - Ơ hay lỡ tay bắn trượt trúng có xíu mà căng vậy mầy, tao thay nó xin lỗi mầy được chưa, có nhiêu đó như con nít ấy, đàn bà vừa thôi! – Thằng Duy chen vô.

    - Mầy nói ai đàn bà nói lại coi! – Thằng Hưng hùng hổ lấn lới.

    Nó vừa lấn tới thì thằng Sâm cầm ở đâu ra cái xô nước lau bảng trắng đục lao vào làm đổ hết lên người nó.

    - Ấy ấy xin lỗi bạn hiền, sao lại không để ý tông trúng mình thế, có sao không để mình lau cho bạn hiền nhé!

    Nói xong thằng Sâm liền lập tức cầm cái khăn trong xô lau cật lực lên người nó. Nhìn thằng Hưng lảo đảo né với sắc mặt đầy sự phẫn nộ.

    - Con mợ nó tránh xa tao ra, bọn bây được lắm nhớ đấy, mấy thằng nhóc con!

    Nó chẳng thèm quan tâm quay lưng bước thẳng ra bên ngoài lớp đi xuống thay đồ. Cả đám cười sảng khoái hả hê khi nhìn thấy cái bản mặt ấy, ngồi ở đằng xa tôi nở nụ cười đầy nham hiểm.

    - Cuối cùng cá cắn câu rồi!

    Sau đó tôi gọi cả bọn tới để bàn tiếp kế hoạch.

    - Giờ nó đang bực, chút nữa thằng Long giả bộ đi qua bàn tán chiều nay đi chơi net, còn lại canh me trả thù cho thằng Hùng mới được.

    Cả đám vui vẻ ung dung bước về chỗ của mình, đến lúc ra chơi thằng Long bá vai thằng Mạnh đi ngang qua chỗ nó.

    - Nhà tao bị hỏng cái wifi rồi, chiều chắc tao ra nét chơi quá, mầy đi không?

    - Không chiều tao có việc rồi, mầy đi đi!

    - Ừ vậy thôi tao đi một mình vậy!

    Nói xong cả hai đứa nó bước thẳng ra bên ngoài, tôi ngồi bên trong quan sát ánh mắt của nó. Lúc hai thằng kia đang nói chuyện, thằng Hưng cố gắng im lặng nghe câu chuyện, khi hai người đó bước ra bên ngoài thì nó dùng ánh mắt đầy hận thù cùng nụ cười mỉm. Tôi biết đã đến lúc có thể gặp mặt cái đám đã cho thằng Hùng phải nằm nhà kia rồi. Lúc đó tôi chỉ có thể thay mặt cho đứa bạn của mình bị đánh oan uổng kia được xả giận lại thôi, chứ thật sự vẫn không có cách gì có thể giải quyết triệt để cả. Cho đến một ngày tôi sẽ nhận được một thứ cứ như trời ban phát vậy. Cái thứ ấy đến tôi còn giật mình chứ nói gì đến ai, chỉ cần thứ đó đến tay đúng người đảm bảo mọi việc có thể được giải quyết nhanh chóng nhưng nó sẽ lấy đi của tôi một người con gái nữa.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...