Chương 10
Nhìn Tô Lâm nấu cơm, Tô Du liền thoải mái dễ chịu bưng chậu ra ngoài rửa mặt, còn không quên dặn Tô Tiểu Chí nhìn nhìn, đỡ phải lãng phí lương thực.
Tô Tiểu Chí lập tức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Tô Lâm.
Tô Lâm vừa làm vừa lau nước mắt, quay đầu nhìn anh cả còn đang phát ngốc, lại nhìn anh hai đang giám sát mình, còn có chị đang đi rửa mặt, tức khắc cảm thấy bi thống.
Nó đột nhiên nhớ tới một bài hát ở trường học, trong miệng cũng nhịn không được hát ra tới, "Cải thìa nhỏ ơi, tàn vào trong đất, hai ba tuổi rồi, mà không có mẹ.."
Thanh âm nghe có chút thê thảm.
Nghe đến mức Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí đều sờ cánh tay mình, cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Bên ngoài có người nghe, cũng chỉ trỏ. Nhà họ Tô làm sao thế?
Sao đều không thích hợp.
Một đám thay đổi tính tình. Đứa con út ngày thường kiêu căng, giờ còn hát cải thìa.
"Tô Du, Tiểu Lâm nhà cháu làm sao? Lại đang cáu kỉnh à?"
Chị Lâm cách vách hỏi.
Chị Lâm cùng nhà họ Tô làm hàng xóm nhiều năm, cũng đồng tình với tao ngộ của Tô Du. Lúc này nhìn nhà họ Tô không bình thường, lo Tô Du lại gặp chuyện khó.
Tô Du rửa mặt, thoải mái thanh tân vô cùng, nghe chị Lâm nói, cẩn thận lắng nghe, a, lại còn hát lên.
"Còn có thể làm sao, còn không phải vì Lưu Mai muốn phân gia chuyện này. Nếu là cha mẹ bọn em còn, hai đứa bé cũng không đến mức không có chỗ ở. Nói đến nói đi, nhà họ Lưu thật là hại chết người. Nếu không phải Đại Chí cùng bọn em một lòng, cuộc sống này vô pháp tiếp tục."
Tô Du lắc đầu, bưng chậu vào nhà.
Chị Lâm lập tức liền truyền đi. Con gái nhà họ Lưu đây là ép chết chị chồng em chồng. Chị chồng vừa xuất viện, cô em chồng lại không bình thường.
"Hát cái gì, em so với cải thìa hạnh phúc hơn nhiều, lúc cha mẹ đi, em dù sao cũng 5 6 tuổi rồi." Tô Du đem chậu cất. "Còn cùng cải thìa so, người ta 3 tuổi đã làm việc, em đều 16 tuổi, nói ra cũng không sợ mất mặt. Lại khóc lóc làm nhà họ Tô chúng ta mất mặt, em cũng đừng đi học nữa, làm con hát là được."
Tô Lâm đang hát hăng say, nghe được những lời này, vội đem nước mắt nghẹn lại.
Cuộc sống này vô pháp qua, chị đây là thật sự lục thân không nhận.
Tô Du mặc kệ nó, quay đầu sửa sang giường đệm của mình. Cái nhà này vẫn là quá chen chúc. Chờ đem bọn nó thu phục xong, liền điều hết ra ngoài. Có ký túc thì ở ký túc, không có thì ra ngoài thuê, chỉ để lại một đứa giặt giũ nấu cơm là được.
"Chị, em ra ngoài chút." Tô Đại Chí đột nhiên đứng lên nói.
Hắn hôm nay là muốn đi đón Lưu Mai, chính là vì nói chuyện với chị liền quên mất, trong lòng hắn luôn thấy không yên ổn. Không phải là lo lắng Lưu Mai xảy ra chuyện gì, rốt cuộc xã hội hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì được, mà lo Lưu Mai sẽ tức giận.
Tô Du trợn trắng mắt, "Tìm Lưu Mai? Người ta có tiền có phiếu, có thể ngồi xe, có thể ở ngoài ăn no, em lo cái gì? Em cho rằng ai cũng giống em, sẽ đói bụng đi bộ về nhà sao. Nói nữa, nếu giờ em ra ngoài, nó như thế nào vẫn là thế đấy, chưa biết chừng nhìn thấy em chịu thua, nó còn muốn bò lên trên, đè chết em!"
"Anh, không có tiền đồ!" Tô Tiểu Chí vắt chéo chân nói.
Từ lúc biết anh muốn đoạt phòng với mình xong, nó hiện tại nhìn liền không vừa mắt.
Tô Đại Chí phẫn nộ nói, "Tiểu Chí, nói chuyện kiểu gì đấy?"
"Vốn dĩ chính là như vậy, bị đàn bà đè nặng.."
"Đàn bà gì?" Tô Du tức giận nói, "Đàn bà làm sao?"
Tô Tiểu Chí lập tức nói, "Chị, em không nói chị, em nói chị dâu, chị không giống."
Cũng không thể làm chị tức giận được, chị nếu giận, chuyện nó bỏ học lại muốn thất bại.
Lớn đến như vậy, Tô Tiểu Chí chưa bao giờ có cảm giác khắc sâu như mấy hôm nay, chính là chuyện gì cũng phải nghe chị.
Chị nói không cho Tô Lâm ăn cơm, Tô Lâm liền phải nhịn. Chị nói cho mình tìm việc, chính mình liền có thể thoát khỏi trường học chán ghét kia.
Nhìn Tô Tiểu Chí phản ứng, Tô Du trong lòng cũng vừa lòng, trên mặt lại vẫn xụ mặt, "Lưu Mai là trường hợp đặc biệt, làm gì có phụ nữ nhà ai giống như nó, không thương chồng mình, đem chồng mình như gia súc mà sai bảo. Không nói người khác, chị cũng là phụ nữ, nhìn xem chị vì các em mà tốn bao nhiêu tâm huyết. Mệt đến nằm viện không nói, vừa ra viện còn phải tìm quan hệ cho em an bài công tác. Thời buổi này, tìm việc có bao nhiêu khó chứ!"
Tô Tiểu Chí liên tục gật đầu, "Chị, chị chính là không như người khác, chị dâu sao có thể so sánh cùng chị chứ."
"Em nghĩ thế, mà có người không nghĩ vậy đâu." Tô Du cố ý nhìn Tô Đại Chí. "Có người tình nguyện cho người ta làm gia súc cũng không muốn bày tỏ với chị."
Lời này thật là nói đến trong lòng của Tô Đại Chí. Những chuyện phía trước hắn làm đúng là làm gia súc cho Lưu Mai, còn náo loạn cùng chị muốn phân gia..
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, "Chị, em không đi nữa là được."
Tô Du hừ một tiếng, "Ngày nào đó nếu là nghe được tên của Lưu Mai mà em còn ngồi yên được, chị mới xem em như nam tử hán." Đối phó với người như vậy, dụ dỗ là không được, còn phải lấy ra chút sắc mặt cho nó nhìn.
"Em xem là không có khả năng đâu." Tô Tiểu Chí cười nói.
Tô Đại Chí, "..."
Muốn đánh người quá!
Nghe ba người nói chuyện náo nhiệt, Tô Lâm cảm thấy mình như người ngoài, ủy khuất đến mơ màng hồ đồ. Nó cũng không biết từ bao giờ mà nó từ bảo bối lại biến thành người ngoài.
Lại còn phải nấu cơm cho cả nhà.
Vừa lau nước mắt vừa nhóm lửa, cuối cùng đem cháo nấu xong.
Ngửi được mùi hương, Tô Tiểu Chí vừa mới bưng bát, Tô Du liền nói, "Từ từ, để chị nếm xem chín chưa, em ăn nếu đau bụng thì sao."
Nói liền cầm muỗng. Thời đại này, ai cầm muỗng múc cơm trong nhà, chính là đương gia. Muốn ăn nhiều ít chính mình múc sao, tưởng bở!
Tô Tiểu Chí ngẩn người, cũng không nghĩ nhiều, chị đây là lo lắng cho thân thể nó nha.
Tô Du giả vờ giả vịt nếm nếm, sau đó nhíu mày, "Tiểu Lâm, không phải chị nói em, nhưng tay nghề này cần phải luyện nhiều. Đừng có học theo chị dâu em, gả chồng rồi không làm việc. Rốt cuộc không phải mỗi người đều giống như anh trai em sợ vợ."
Tô Đại Chí tức khắc cảm thấy đầu gối trúng đạn.
"Chị, có thể ăn chưa?" Tô Tiểu Chí vuốt bụng ôm bát nói.
"Có thể, Tiểu Chí ăn nhiều chút." Tô Du cười nói, sau đó cho Tiểu Chí hơn nửa bát.
Lại cho Đại Chí hơn nửa bát. Cuối cùng cho Tô Lâm nửa bát. Trong nồi dư lại thuộc về mình, cũng hơn nửa bát.
Tô Lâm, "..."
Tô Du vừa ăn vừa nói, "Chị nghe nói hiện tại các anh em nông dân đều phân phối theo lao động, cùng trong xưởng giống nhau. Trước kia Tiểu Chí đi học, hiện tại Tiểu Chí đi làm, trong nhà cũng nên thay đổi. Về sau nhà ta phân phối theo lao động, người làm việc ăn nhiều chút, người làm ít ăn ít."
Ở đây bốn người, trừ bỏ Tô Lâm, những người khác đều làm việc với sắp làm việc, tự nhiên không ai phản đối.
Tô Lâm nhìn nửa bát cháo, nhịn không được lại muốn rơi lệ.
Tô Du ăn một miếng, "Nhưng mà, nếu làm tốt, có thể ăn nhiều giống mọi người. Tiểu Lâm, em cũng phải tranh thủ tiến bộ. Nhà ta hiện tại chỉ có mình em lạc hậu."
Nước mắt Tô Lâm liền rơi xuống.
Cuộc sống này vô pháp tiếp tục.
"Tô Đại Chí, sao anh không đi đón em? Anh có biết em chờ anh bao lâu không?"
Bốn chị em đang ăn, tiếng của Lưu Mai từ ngoài truyền đến, ngay sau đó hùng hổ đá cửa phòng, vọt vào trong, đem túi trong tay ném lên giường, ngồi phệt ở trên.
Tô Đại Chí tức khắc trán đổ mồ hôi, bát trong tay đều không cầm được. "Lưu Mai.."
Tô Du nói, "Ăn cơm trước đi."
Lưu Mai lúc này mới nhìn mọi người đều đang bưng bát, sờ sờ chính mình có chút đói bụng, cũng không rảnh lo tức giận, cô giữa trưa chạy về muộn, đi đường xa như vậy vừa đói vừa mệt. Chạy nhanh đi tìm bát của mình chuẩn bị múc cơm, kết quả vừa thấy trong nồi gì cũng không có, đáy đều vét sạch.
Tức khắc lớn tiếng hét lên, "Sao không có của em? Các người đây là ý gì?"
Tô Du nói, "Ý gì, đây đều là ta kiếm, ta nguyện ý nuôi người nhà họ Tô."
"Em cũng là người nhà họ Tô!" Lưu Mai cả giận. Cô ta toàn tâm toàn ý vì nhà họ Tô, vì nhà họ Tô kéo dài, thế mà cả nhà này coi cô ta như người ngoài!
Tô Du không mặn không nhạt đáp, "Cô còn biết cô là người nhà họ Tô đấy, sao còn đòi phân gia, còn không phải là không coi chúng tôi là người nhà sao? Còn làm Đại Chí chịu đói, một người đàn ông, trong túi một mao tiền cũng không có. Tôi xem cô không phải là dâu nhà họ Tô, cô là muốn làm tổ tông nhà họ Tô."
Lưu Mai bị nói đến không còn gì để nói, chỉ có thể nhìn Tô Đại Chí, "Đại Chí, anh còn thất thần làm cái gì?"
"Anh.. Lưu Mai, nếu không anh cho em ăn.." Tô Đại Chí lắp bắp nói. Nói xong liền muốn đứng lên.
Tô Du kéo hắn, "Em không ăn thì đưa cho Tiểu Chí ăn. Lương thực này là cho người nhà họ Tô ăn. Em là em ruột chị, chị cho em ăn. Cô ta bắt nạt em, vậy không phải người thân của chị, sao phải cho cô ta ăn?"
Tô Tiểu Chí chạy nhanh muốn đi đón bát của Tô Đại Chí, "Anh, không ăn cho em."
Trong nồi chả có gì, nó mới ăn có 7 phần no.
Tô Đại Chí nhanh tránh.
Ai nói hắn không ăn. Hắn cũng đói. Hôm qua bị đói đều phát sợ, không dám không ăn cơm.
Tô Đại Chí do dự như vậy, Lưu Mai tức đến mặt đều đỏ, trong mắt chảy ra nước mắt. "Tô Đại Chí, anh hôm nay nói cho rõ, anh chọn em hay chọn bọn họ. Anh nhìn xem anh là muốn cùng ai sinh hoạt!"
Tô Du xụ mặt nói, "Đại Chí, chính em chọn, là cho người ta làm gia súc hay chính mình sống ngày lành. Tôi cũng không tin Lưu Mai cô dám ly hôn. Vì cùng người trong nhà đòi phân gia mà muốn ly hôn, xem nhà ai muốn con dâu như thế! Đại Chí, em yên tâm, hiện tại Tiểu Chí cũng đi làm, trong nhà rất tốt. Lại cho em cưới một người càng tốt cũng dễ dàng."
Lưu Mai tức khắc chấn động, không thể tin được Tô Đại Chí trên mặt do dự, lại nhìn Tô Du, tức cả người phát run, "Chị một gái lỡ thì cũng chưa gả được, lại muốn cho em mình tìm vợ khác, nói dễ nghe!"
"Không gả chồng thì sao, tôi vì các em tôi tôi vui. Tôi phải cho bọn họ kiếm thật nhiều tiền, cưới người vợ tốt vào cửa. Lưu Mai cô dám bắt nạt nó, tôi liền không nhận cô là con dâu nhà họ Tô." Tô Du vẻ mặt không biết sợ nói.
Tô Đại Chí tức khắc cảm động không nói nên lời.
Chị lớn như vậy, chính là vì cho hắn cưới vợ, mới chưa gả chồng.
Chị đều là vì hắn.
Lưu Mai không nghĩ tới Tô Du một chút cũng không thấy mất mặt, còn nói như đúng lý hợp tình, tức khắc không có cách nào. Cô ta nhớ tới trước kia nghe người ta nói, chó cắn người là chó không kêu. Trước kia, đánh một gậy cũng không rên một tiếng bà chị chồng hóa ra tâm địa đen tối như vậy.
Đối Tô Du cô không có cách, chỉ có thể đối với Đại Chí nói, "Đại Chí, chính anh chọn."
Tô Đại Chí nhìn Tô Du, nhìn Tô Du vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, hàm chứa nước mắt nói, "Lưu Mai, chị là người thân của anh, chị đều là vì tốt cho anh."
"Được lắm Tô Đại Chí, anh cánh cứng rồi, anh.. anh đừng có mà hối hận!"
Nói xoay người chạy ra ngoài.
Tô Đại Chí còn chuẩn bị đuổi theo, đã bị Tô Du kéo lại tay áo, "Ăn xong lại đi, còn muốn chịu đói?"
"Chị, Lưu Mai.."
"Nó trong tay có tiền có phiếu, đói không được." Tô Du nhàn nhạt nói.
Tô Đại Chí ngồi xuống, hắn cũng không phải lo Lưu Mai đói, hắn là sợ Lưu Mai không trở về.
Tô Du vừa ăn cơm, vừa nói, "Em yên tâm, chị lúc nãy nói cũng không phải là lừa gạt em. Chỉ cần Lưu Mai không trở lại, chị đời này dù không gả chồng cũng muốn tìm cho em một đối tượng tốt. Yên tâm, nhà ta có 3 công nhân, nhà ai có điều kiện tốt như vậy? Lưu Mai trong nhà có già già trẻ trẻ muốn nuôi, nói ra còn kém nhà mình, gả đến nhà chúng ta là nó trèo cao."
Nghe được Tô Du nói lời này, Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí cảm thấy nhà mình nghèo đến không xu dính túi hình như cũng không kém như vậy.
"Phải bình tĩnh. Điều kiện nhà Lưu Mai không tốt bằng nhà ta, luyến tiếc rời xa em, hiện tại chính là nhìn xem ai kiên cường." Tô Du nổi giận nói.
Tô Đại Chí lúc này mới kiên định gật đầu.
Điều kiện nhà mình không kém, chị cũng một lòng vì hắn.
Ngược lại, nhà Lưu Mai điều kiện kém, khẳng định sẽ không nỡ rời xa mình.
Buổi chiều, Tô Du liền cùng Tô Đại Chí đi đến khoa hậu cần, Tô Đại Chí ấn dấu tay, từ nay về sau tiền lương của hắn giao cho Tô Du. Không trải qua tay hắn, miễn cho Lưu Mai lại tìm hắn đòi.
Chị nói, chỉ cần trong tay Lưu Mai không có tiền bằng hắn, liền sẽ đối với hắn tốt.
Tô Đại Chí tuy rằng vẫn còn chút bồn chồn, bất quá cũng muốn thử một lần. Rốt cuộc chị toàn tâm toàn ý đối với hắn.
* * *
Nhà họ Lưu bên này, Lưu Mai buổi chiều trực tiếp xin nghỉ, ở nhà mẹ đẻ ghé vào trên người mẹ khóc lớn.
Bà Lưu tức giận ở nhà hùng hùng hổ hổ, "Nhà họ Tô mấy cái nhãi ranh, lá gan cũng lớn thật, còn ức hiếp nhà họ Lưu chúng ta, cũng không nhìn nhà bọn họ dáng vẻ lụi bại, còn dám bắt nạt chúng ta. Mai Tử, con ở nhà, Đại Chí không đến xin lỗi, không tự tới đón, con liền không về."
Bà ta cũng không tin đàn ông đã kết hôn còn có thể xa được vợ mình.
Nghe được bà Lưu nói, Lưu Mai cũng có nắm chắc, chỉ cần nhà mẹ đẻ giúp, cô ta liền không sợ. Cùng lắm thì ở nhà mẹ đẻ một thời gian. Trong tay có tiền, không lo ăn uống.
Bà Lưu cùng Lưu Mai nghĩ đến tốt lắm, nhưng nhà họ Lưu không phải chỉ có hai bọn họ.
Nhà họ Lưu tuy rằng phòng to hơn nhà họ Tô, nhưng người lại càng nhiều. Hàng ngày đều là mấy thế hệ chen chúc.
Trước khi Lưu Mai lấy chồng là nằm giường với cha mẹ, đi lấy chồng sau, vị trí này là của cháu trai.
Buổi tối, Lưu gia những người khác trở về, chị dâu nghe được Lưu Mai phải về ở một thời gian, sắc mặt có chút không tốt.
Tô Tiểu Chí lập tức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Tô Lâm.
Tô Lâm vừa làm vừa lau nước mắt, quay đầu nhìn anh cả còn đang phát ngốc, lại nhìn anh hai đang giám sát mình, còn có chị đang đi rửa mặt, tức khắc cảm thấy bi thống.
Nó đột nhiên nhớ tới một bài hát ở trường học, trong miệng cũng nhịn không được hát ra tới, "Cải thìa nhỏ ơi, tàn vào trong đất, hai ba tuổi rồi, mà không có mẹ.."
Thanh âm nghe có chút thê thảm.
Nghe đến mức Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí đều sờ cánh tay mình, cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Bên ngoài có người nghe, cũng chỉ trỏ. Nhà họ Tô làm sao thế?
Sao đều không thích hợp.
Một đám thay đổi tính tình. Đứa con út ngày thường kiêu căng, giờ còn hát cải thìa.
"Tô Du, Tiểu Lâm nhà cháu làm sao? Lại đang cáu kỉnh à?"
Chị Lâm cách vách hỏi.
Chị Lâm cùng nhà họ Tô làm hàng xóm nhiều năm, cũng đồng tình với tao ngộ của Tô Du. Lúc này nhìn nhà họ Tô không bình thường, lo Tô Du lại gặp chuyện khó.
Tô Du rửa mặt, thoải mái thanh tân vô cùng, nghe chị Lâm nói, cẩn thận lắng nghe, a, lại còn hát lên.
"Còn có thể làm sao, còn không phải vì Lưu Mai muốn phân gia chuyện này. Nếu là cha mẹ bọn em còn, hai đứa bé cũng không đến mức không có chỗ ở. Nói đến nói đi, nhà họ Lưu thật là hại chết người. Nếu không phải Đại Chí cùng bọn em một lòng, cuộc sống này vô pháp tiếp tục."
Tô Du lắc đầu, bưng chậu vào nhà.
Chị Lâm lập tức liền truyền đi. Con gái nhà họ Lưu đây là ép chết chị chồng em chồng. Chị chồng vừa xuất viện, cô em chồng lại không bình thường.
"Hát cái gì, em so với cải thìa hạnh phúc hơn nhiều, lúc cha mẹ đi, em dù sao cũng 5 6 tuổi rồi." Tô Du đem chậu cất. "Còn cùng cải thìa so, người ta 3 tuổi đã làm việc, em đều 16 tuổi, nói ra cũng không sợ mất mặt. Lại khóc lóc làm nhà họ Tô chúng ta mất mặt, em cũng đừng đi học nữa, làm con hát là được."
Tô Lâm đang hát hăng say, nghe được những lời này, vội đem nước mắt nghẹn lại.
Cuộc sống này vô pháp qua, chị đây là thật sự lục thân không nhận.
Tô Du mặc kệ nó, quay đầu sửa sang giường đệm của mình. Cái nhà này vẫn là quá chen chúc. Chờ đem bọn nó thu phục xong, liền điều hết ra ngoài. Có ký túc thì ở ký túc, không có thì ra ngoài thuê, chỉ để lại một đứa giặt giũ nấu cơm là được.
"Chị, em ra ngoài chút." Tô Đại Chí đột nhiên đứng lên nói.
Hắn hôm nay là muốn đi đón Lưu Mai, chính là vì nói chuyện với chị liền quên mất, trong lòng hắn luôn thấy không yên ổn. Không phải là lo lắng Lưu Mai xảy ra chuyện gì, rốt cuộc xã hội hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì được, mà lo Lưu Mai sẽ tức giận.
Tô Du trợn trắng mắt, "Tìm Lưu Mai? Người ta có tiền có phiếu, có thể ngồi xe, có thể ở ngoài ăn no, em lo cái gì? Em cho rằng ai cũng giống em, sẽ đói bụng đi bộ về nhà sao. Nói nữa, nếu giờ em ra ngoài, nó như thế nào vẫn là thế đấy, chưa biết chừng nhìn thấy em chịu thua, nó còn muốn bò lên trên, đè chết em!"
"Anh, không có tiền đồ!" Tô Tiểu Chí vắt chéo chân nói.
Từ lúc biết anh muốn đoạt phòng với mình xong, nó hiện tại nhìn liền không vừa mắt.
Tô Đại Chí phẫn nộ nói, "Tiểu Chí, nói chuyện kiểu gì đấy?"
"Vốn dĩ chính là như vậy, bị đàn bà đè nặng.."
"Đàn bà gì?" Tô Du tức giận nói, "Đàn bà làm sao?"
Tô Tiểu Chí lập tức nói, "Chị, em không nói chị, em nói chị dâu, chị không giống."
Cũng không thể làm chị tức giận được, chị nếu giận, chuyện nó bỏ học lại muốn thất bại.
Lớn đến như vậy, Tô Tiểu Chí chưa bao giờ có cảm giác khắc sâu như mấy hôm nay, chính là chuyện gì cũng phải nghe chị.
Chị nói không cho Tô Lâm ăn cơm, Tô Lâm liền phải nhịn. Chị nói cho mình tìm việc, chính mình liền có thể thoát khỏi trường học chán ghét kia.
Nhìn Tô Tiểu Chí phản ứng, Tô Du trong lòng cũng vừa lòng, trên mặt lại vẫn xụ mặt, "Lưu Mai là trường hợp đặc biệt, làm gì có phụ nữ nhà ai giống như nó, không thương chồng mình, đem chồng mình như gia súc mà sai bảo. Không nói người khác, chị cũng là phụ nữ, nhìn xem chị vì các em mà tốn bao nhiêu tâm huyết. Mệt đến nằm viện không nói, vừa ra viện còn phải tìm quan hệ cho em an bài công tác. Thời buổi này, tìm việc có bao nhiêu khó chứ!"
Tô Tiểu Chí liên tục gật đầu, "Chị, chị chính là không như người khác, chị dâu sao có thể so sánh cùng chị chứ."
"Em nghĩ thế, mà có người không nghĩ vậy đâu." Tô Du cố ý nhìn Tô Đại Chí. "Có người tình nguyện cho người ta làm gia súc cũng không muốn bày tỏ với chị."
Lời này thật là nói đến trong lòng của Tô Đại Chí. Những chuyện phía trước hắn làm đúng là làm gia súc cho Lưu Mai, còn náo loạn cùng chị muốn phân gia..
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, "Chị, em không đi nữa là được."
Tô Du hừ một tiếng, "Ngày nào đó nếu là nghe được tên của Lưu Mai mà em còn ngồi yên được, chị mới xem em như nam tử hán." Đối phó với người như vậy, dụ dỗ là không được, còn phải lấy ra chút sắc mặt cho nó nhìn.
"Em xem là không có khả năng đâu." Tô Tiểu Chí cười nói.
Tô Đại Chí, "..."
Muốn đánh người quá!
Nghe ba người nói chuyện náo nhiệt, Tô Lâm cảm thấy mình như người ngoài, ủy khuất đến mơ màng hồ đồ. Nó cũng không biết từ bao giờ mà nó từ bảo bối lại biến thành người ngoài.
Lại còn phải nấu cơm cho cả nhà.
Vừa lau nước mắt vừa nhóm lửa, cuối cùng đem cháo nấu xong.
Ngửi được mùi hương, Tô Tiểu Chí vừa mới bưng bát, Tô Du liền nói, "Từ từ, để chị nếm xem chín chưa, em ăn nếu đau bụng thì sao."
Nói liền cầm muỗng. Thời đại này, ai cầm muỗng múc cơm trong nhà, chính là đương gia. Muốn ăn nhiều ít chính mình múc sao, tưởng bở!
Tô Tiểu Chí ngẩn người, cũng không nghĩ nhiều, chị đây là lo lắng cho thân thể nó nha.
Tô Du giả vờ giả vịt nếm nếm, sau đó nhíu mày, "Tiểu Lâm, không phải chị nói em, nhưng tay nghề này cần phải luyện nhiều. Đừng có học theo chị dâu em, gả chồng rồi không làm việc. Rốt cuộc không phải mỗi người đều giống như anh trai em sợ vợ."
Tô Đại Chí tức khắc cảm thấy đầu gối trúng đạn.
"Chị, có thể ăn chưa?" Tô Tiểu Chí vuốt bụng ôm bát nói.
"Có thể, Tiểu Chí ăn nhiều chút." Tô Du cười nói, sau đó cho Tiểu Chí hơn nửa bát.
Lại cho Đại Chí hơn nửa bát. Cuối cùng cho Tô Lâm nửa bát. Trong nồi dư lại thuộc về mình, cũng hơn nửa bát.
Tô Lâm, "..."
Tô Du vừa ăn vừa nói, "Chị nghe nói hiện tại các anh em nông dân đều phân phối theo lao động, cùng trong xưởng giống nhau. Trước kia Tiểu Chí đi học, hiện tại Tiểu Chí đi làm, trong nhà cũng nên thay đổi. Về sau nhà ta phân phối theo lao động, người làm việc ăn nhiều chút, người làm ít ăn ít."
Ở đây bốn người, trừ bỏ Tô Lâm, những người khác đều làm việc với sắp làm việc, tự nhiên không ai phản đối.
Tô Lâm nhìn nửa bát cháo, nhịn không được lại muốn rơi lệ.
Tô Du ăn một miếng, "Nhưng mà, nếu làm tốt, có thể ăn nhiều giống mọi người. Tiểu Lâm, em cũng phải tranh thủ tiến bộ. Nhà ta hiện tại chỉ có mình em lạc hậu."
Nước mắt Tô Lâm liền rơi xuống.
Cuộc sống này vô pháp tiếp tục.
"Tô Đại Chí, sao anh không đi đón em? Anh có biết em chờ anh bao lâu không?"
Bốn chị em đang ăn, tiếng của Lưu Mai từ ngoài truyền đến, ngay sau đó hùng hổ đá cửa phòng, vọt vào trong, đem túi trong tay ném lên giường, ngồi phệt ở trên.
Tô Đại Chí tức khắc trán đổ mồ hôi, bát trong tay đều không cầm được. "Lưu Mai.."
Tô Du nói, "Ăn cơm trước đi."
Lưu Mai lúc này mới nhìn mọi người đều đang bưng bát, sờ sờ chính mình có chút đói bụng, cũng không rảnh lo tức giận, cô giữa trưa chạy về muộn, đi đường xa như vậy vừa đói vừa mệt. Chạy nhanh đi tìm bát của mình chuẩn bị múc cơm, kết quả vừa thấy trong nồi gì cũng không có, đáy đều vét sạch.
Tức khắc lớn tiếng hét lên, "Sao không có của em? Các người đây là ý gì?"
Tô Du nói, "Ý gì, đây đều là ta kiếm, ta nguyện ý nuôi người nhà họ Tô."
"Em cũng là người nhà họ Tô!" Lưu Mai cả giận. Cô ta toàn tâm toàn ý vì nhà họ Tô, vì nhà họ Tô kéo dài, thế mà cả nhà này coi cô ta như người ngoài!
Tô Du không mặn không nhạt đáp, "Cô còn biết cô là người nhà họ Tô đấy, sao còn đòi phân gia, còn không phải là không coi chúng tôi là người nhà sao? Còn làm Đại Chí chịu đói, một người đàn ông, trong túi một mao tiền cũng không có. Tôi xem cô không phải là dâu nhà họ Tô, cô là muốn làm tổ tông nhà họ Tô."
Lưu Mai bị nói đến không còn gì để nói, chỉ có thể nhìn Tô Đại Chí, "Đại Chí, anh còn thất thần làm cái gì?"
"Anh.. Lưu Mai, nếu không anh cho em ăn.." Tô Đại Chí lắp bắp nói. Nói xong liền muốn đứng lên.
Tô Du kéo hắn, "Em không ăn thì đưa cho Tiểu Chí ăn. Lương thực này là cho người nhà họ Tô ăn. Em là em ruột chị, chị cho em ăn. Cô ta bắt nạt em, vậy không phải người thân của chị, sao phải cho cô ta ăn?"
Tô Tiểu Chí chạy nhanh muốn đi đón bát của Tô Đại Chí, "Anh, không ăn cho em."
Trong nồi chả có gì, nó mới ăn có 7 phần no.
Tô Đại Chí nhanh tránh.
Ai nói hắn không ăn. Hắn cũng đói. Hôm qua bị đói đều phát sợ, không dám không ăn cơm.
Tô Đại Chí do dự như vậy, Lưu Mai tức đến mặt đều đỏ, trong mắt chảy ra nước mắt. "Tô Đại Chí, anh hôm nay nói cho rõ, anh chọn em hay chọn bọn họ. Anh nhìn xem anh là muốn cùng ai sinh hoạt!"
Tô Du xụ mặt nói, "Đại Chí, chính em chọn, là cho người ta làm gia súc hay chính mình sống ngày lành. Tôi cũng không tin Lưu Mai cô dám ly hôn. Vì cùng người trong nhà đòi phân gia mà muốn ly hôn, xem nhà ai muốn con dâu như thế! Đại Chí, em yên tâm, hiện tại Tiểu Chí cũng đi làm, trong nhà rất tốt. Lại cho em cưới một người càng tốt cũng dễ dàng."
Lưu Mai tức khắc chấn động, không thể tin được Tô Đại Chí trên mặt do dự, lại nhìn Tô Du, tức cả người phát run, "Chị một gái lỡ thì cũng chưa gả được, lại muốn cho em mình tìm vợ khác, nói dễ nghe!"
"Không gả chồng thì sao, tôi vì các em tôi tôi vui. Tôi phải cho bọn họ kiếm thật nhiều tiền, cưới người vợ tốt vào cửa. Lưu Mai cô dám bắt nạt nó, tôi liền không nhận cô là con dâu nhà họ Tô." Tô Du vẻ mặt không biết sợ nói.
Tô Đại Chí tức khắc cảm động không nói nên lời.
Chị lớn như vậy, chính là vì cho hắn cưới vợ, mới chưa gả chồng.
Chị đều là vì hắn.
Lưu Mai không nghĩ tới Tô Du một chút cũng không thấy mất mặt, còn nói như đúng lý hợp tình, tức khắc không có cách nào. Cô ta nhớ tới trước kia nghe người ta nói, chó cắn người là chó không kêu. Trước kia, đánh một gậy cũng không rên một tiếng bà chị chồng hóa ra tâm địa đen tối như vậy.
Đối Tô Du cô không có cách, chỉ có thể đối với Đại Chí nói, "Đại Chí, chính anh chọn."
Tô Đại Chí nhìn Tô Du, nhìn Tô Du vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, hàm chứa nước mắt nói, "Lưu Mai, chị là người thân của anh, chị đều là vì tốt cho anh."
"Được lắm Tô Đại Chí, anh cánh cứng rồi, anh.. anh đừng có mà hối hận!"
Nói xoay người chạy ra ngoài.
Tô Đại Chí còn chuẩn bị đuổi theo, đã bị Tô Du kéo lại tay áo, "Ăn xong lại đi, còn muốn chịu đói?"
"Chị, Lưu Mai.."
"Nó trong tay có tiền có phiếu, đói không được." Tô Du nhàn nhạt nói.
Tô Đại Chí ngồi xuống, hắn cũng không phải lo Lưu Mai đói, hắn là sợ Lưu Mai không trở về.
Tô Du vừa ăn cơm, vừa nói, "Em yên tâm, chị lúc nãy nói cũng không phải là lừa gạt em. Chỉ cần Lưu Mai không trở lại, chị đời này dù không gả chồng cũng muốn tìm cho em một đối tượng tốt. Yên tâm, nhà ta có 3 công nhân, nhà ai có điều kiện tốt như vậy? Lưu Mai trong nhà có già già trẻ trẻ muốn nuôi, nói ra còn kém nhà mình, gả đến nhà chúng ta là nó trèo cao."
Nghe được Tô Du nói lời này, Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí cảm thấy nhà mình nghèo đến không xu dính túi hình như cũng không kém như vậy.
"Phải bình tĩnh. Điều kiện nhà Lưu Mai không tốt bằng nhà ta, luyến tiếc rời xa em, hiện tại chính là nhìn xem ai kiên cường." Tô Du nổi giận nói.
Tô Đại Chí lúc này mới kiên định gật đầu.
Điều kiện nhà mình không kém, chị cũng một lòng vì hắn.
Ngược lại, nhà Lưu Mai điều kiện kém, khẳng định sẽ không nỡ rời xa mình.
Buổi chiều, Tô Du liền cùng Tô Đại Chí đi đến khoa hậu cần, Tô Đại Chí ấn dấu tay, từ nay về sau tiền lương của hắn giao cho Tô Du. Không trải qua tay hắn, miễn cho Lưu Mai lại tìm hắn đòi.
Chị nói, chỉ cần trong tay Lưu Mai không có tiền bằng hắn, liền sẽ đối với hắn tốt.
Tô Đại Chí tuy rằng vẫn còn chút bồn chồn, bất quá cũng muốn thử một lần. Rốt cuộc chị toàn tâm toàn ý đối với hắn.
* * *
Nhà họ Lưu bên này, Lưu Mai buổi chiều trực tiếp xin nghỉ, ở nhà mẹ đẻ ghé vào trên người mẹ khóc lớn.
Bà Lưu tức giận ở nhà hùng hùng hổ hổ, "Nhà họ Tô mấy cái nhãi ranh, lá gan cũng lớn thật, còn ức hiếp nhà họ Lưu chúng ta, cũng không nhìn nhà bọn họ dáng vẻ lụi bại, còn dám bắt nạt chúng ta. Mai Tử, con ở nhà, Đại Chí không đến xin lỗi, không tự tới đón, con liền không về."
Bà ta cũng không tin đàn ông đã kết hôn còn có thể xa được vợ mình.
Nghe được bà Lưu nói, Lưu Mai cũng có nắm chắc, chỉ cần nhà mẹ đẻ giúp, cô ta liền không sợ. Cùng lắm thì ở nhà mẹ đẻ một thời gian. Trong tay có tiền, không lo ăn uống.
Bà Lưu cùng Lưu Mai nghĩ đến tốt lắm, nhưng nhà họ Lưu không phải chỉ có hai bọn họ.
Nhà họ Lưu tuy rằng phòng to hơn nhà họ Tô, nhưng người lại càng nhiều. Hàng ngày đều là mấy thế hệ chen chúc.
Trước khi Lưu Mai lấy chồng là nằm giường với cha mẹ, đi lấy chồng sau, vị trí này là của cháu trai.
Buổi tối, Lưu gia những người khác trở về, chị dâu nghe được Lưu Mai phải về ở một thời gian, sắc mặt có chút không tốt.