[Edit] Sau Khi Gả Cho Tứ Hoàng Tử Tàn Tật - Lý Tịch V5

Discussion in 'Truyện Drop' started by chenzi, May 26, 2021.

  1. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 39: Hổ Phù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bữa cơm, nàng đi rải thóc cho gà vịt ăn, tranh thủ còn thời gian rảnh dỗi, Bảo Ninh đưa Bùi Nguyên ra vườn rau hóng mát.

    Vườn không lớn nhưng có rất nhiều loại rau xanh, phía đông nàng trồng hai luống hành lá, bên cạnh là cải trắng, rau hẹ và vài cây hồng nhỏ. Phía tây là vườn dưa leo ưa thích của A Hoàng

    Vườn rau quay về phía bắc, khuất bóng mặt trời, không ấm áp bằng tiền viện, nhưng cũng không lạnh, gió thổi qua mát lạnh dễ chịu.

    Bảo Ninh cụp mắt sửa móng tay cho mình.

    Bùi Nguyên nằm trên ghế, dưới cánh tay hắn là con chó lông vàng mềm mại, nó vểnh râu lên, hắn cầm lá cây cọ nhẹ vào mũi nó, A Hoàng tránh sang một bên vừa hắt hơi vừa trốn nhưng bị Bùi Nguyên giữ chặt, trốn không được, nó cúi đầu gầm nhẹ.

    "Đừng làm rộn, đưa tay cho ta." Bảo Ninh dùng cùi chỏ huých vào cánh tay hắn, rồi xòe tay ra: "Ta giúp chàng cắt móng tay."

    "Cuối cùng đã đến lượt ta, ta đợi nàng mãi." Bùi Nguyên đặt tay trái lên lòng bàn tay nàng, dặn dò: "Dùng sức cắt, càng ngắn càng tốt, ta không thích móng tay dài."

    Bảo Ninh cầm cây kéo mở ra khép lại hai lần, mím môi cười: "Là chàng tự nói, đừng trách ta hung ác."

    Đuôi lông mày Bùi Nguyên nhướn lên: "Ta là hạng người như vậy sao? Nam tử hán đại trượng phu, một ngụm nước miếng một cái đinh."

    Hắn hất cằm nhìn A Hoàng: "Tiểu cẩu, mày nói xem đúng không?"

    A Hoàng không thích bị gọi bằng cái tên này, nó xoay mông không để ý tới hắn, Bùi Nguyên nắm chặt lông nó, hơi cong môi.

    Bảo Ninh cằm đầu ngón tay hắn: "Còn nói thổ ngữ, không biết học ở đâu."

    *Thổ ngữ: Tiếng nói riêng của từng vùng miền.

    "Trong quân doanh, trước kia ta lên phía Bắc, lính ở trời nam biển bắc đều tụ họp, còn nói những lời khó nghe hơn thế này, ban đầu ta còn khinh thường, về sau quen rồi, cảm thấy nói như này rất thoải mái." Bùi Nguyên nghiêng đầu lảm nhảm cùng nàng: "Nàng thấy dễ chịu không?"

    Bảo Ninh làm nốt việc trên tay, không có thời gian tán gẫu với hắn, phụ họa nói theo: "Dễ chịu, dễ chịu."

    Bùi Nguyên sờ mũi, không nói mấy lời nhàm chán nữa, ánh mắt nhìn ra vườn rau xanh Bảo Ninh trồng. Ngày trước hắn chẳng mấy khi bước chân qua hậu viện, lúc mới đến hắn có nhìn qua, cỏ trong vườn mọc rất cao. Bây giờ mảnh vườn có rau xanh sum suê, cảnh đẹp ý vui. Ở một góc tường có đám cỏ dại không biết tên, nhìn chướng mắt.

    Bùi Nguyên hỏi: "Kia là cây gì, sao nàng không nhổ?"

    "Quả, mùa thu mới ăn được." Bảo Ninh nhìn sang, thấp giọng phàn nàn: "Móng tay của chàng vừa cứng lại khó cắt, sau này chàng tự cắt đi."

    Bùi Nguyên tự bỏ qua nửa câu sau: "Quả gì, có tên không?"

    "Gọi là nấm nương, lúc còn nhỏ nó chỉ là viên bi màu xanh, bóp nhân bên trong ra có thể làm thành còi, âm thanh không lớn nhưng thổi lên rất vang dội. Khi chín nó có màu vàng cam như quả hồng, vừa chua lại ngọt." Bảo Ninh lại nói về móng tay hằn: "Sau này chàng thường xuyên ngâm nước nóng, móng mềm dễ cắt hơn."

    Nàng nắm chặt ngón tay Bùi Nguyên, dùng sức cắt một cái.

    "Đau đau đau!" Bùi Nguyên bị đau rút tay về, nhìn kỹ không thấy máu chảy ra, hắn nghiêng đầu nắm vành tai Bảo Ninh: "Nàng ra tay thật tàn nhẫn."

    Mi mắt Bảo Ninh run lên: "Chính chàng nói.."

    "Mạnh miệng?" Bùi Nguyên ném cây kéo của nàng xuống đất, một tay kéo nàng vào lòng, hai ngón tay bóp má nàng, môi Bảo Ninh cong lên, Bùi Nguyên híp mắt cười, nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng: "Còn dám nói?"

    * * *

    Khâu Minh Sơn vừa tới, tình cờ nhìn thấy cảnh này.

    Tiền viện không bóng người, gọi vài tiếng gọi nhưng không có ai trả lời, trong lòng lo sợ Bùi Nguyên xảy ra chuyện gì, hắn ta hậu viện tìm, thấy đôi phu thê trẻ đùa nhau

    Khâu Minh Sơn giật mình lúng túng, hắn định âm thầm đi ra nhưng bị A Hoàng phát hiện.

    "Gâu!"

    Bùi Nguyên và Bảo Ninh đồng thời quay đầu.

    Bảo Ninh vừa sợ vừa thẹn, vội vàng rời khỏi đùi Bùi Nguyên, bất an vuốt váy rồi luống cuống đứng im.

    Mặt Bùi Nguyên trong nháy mắt chìm xuống, ánh mắt lóe sự phiền chán.

    "Ta.." Khâu Minh Sơn há to miệng, ngón tay cầm vỏ kiếm mất tự nhiên rụt lại: "Ta đi ra ngoài trước, lúc nữa quay lại."

    "Không cần." Bùi Nguyên lãnh đạm nói: "Có chuyện gì nói luôn đi."

    "Cái này.. Được." Khâu Minh Sơn hơi do dự, nhưng Bùi Nguyên đã chịu nói chuyện với, hắn cảm thấy thỏa mãn, đi đến bên cạnh Bùi Nguyên, Bảo Ninh nhường chỗ cho hắn ngồi.

    Bùi Nguyên giới thiệu cho Bảo Ninh: "Hộ quốc Tướng quân Khâu Minh Sơn."

    Bảo Ninh cong môi cười mỉm, khụy gối chúc phúc.

    "Phu nhân của ta, Quý Bảo Ninh."

    Bùi Nguyên giới thiệu câu này, Bảo Ninh nhìn rõ hai mắt Khâu Minh Sơn sáng rực lên, bàn tay hắn chà xát vào nhau, không khỏi thốt lên: "Cô nương tốt, cô nương tốt.."

    Hắn sờ túi mình, có chút câu nệ: "Ta đi gấp, không mang theo lễ gặp mặt, sau này đến bù cho con. Bảo Ninh, con đứng trách ta lo nghĩ không chu toàn."

    Hắn lấy một miếng ngọc bội trong tay áo

    "Nếu con không chê.." Khâu Minh Sơn cười, đưa ngọc bội cho Bảo Ninh, ".. thì nhận."

    Hộ quốc đại Tướng quân trong truyền thuyết giết bao người, chinh chiến nơi sa trường hơn hai mươi năm, chiến công vô số, đối đầu với kẻ thù chưa bao giờ thua trận, là nhân vật vang danh hiển hách. Bảo Ninh cho rằng hắn là người uy nghiêm, ăn nói thận trọng, toàn thân mang khí thế oai phong, nàng không nghĩ rằng là người hòa khí như thế, điều này khiến Bảo Ninh phải kinh ngạc.

    Ngọc bội này, nàng không biết có nên nhận hay, nàng nhìn Bùi Nguyên cầu cứu. Mặt Bùi Nguyên không cảm xúc, hắn nhìn hoa văn trên ngọc bội nhíu mày một cái, thay nàng đưa ra quyết định: "Đa tạ Tướng quân có thành ý, nhưng bảo vật nhà người truyền cho con dâu, Bảo Ninh không thể nhận.."

    Tâm tư bị vạch trần, Khâu Minh Sơn nắm tay thành quyền, giấu ngọc bội trong lòng bàn tay, nhìn Bảo Ninh cười: "Được rồi, lần sau bá phụ tìm lễ vật tốt hơn cho con."

    Hắn cười có chút miễn cưỡng. Bảo Ninh cảm thấy bầu không khí ảm đạm, nàng không muốn ở lại thêm, nói vài câu rồi tìm lý do rời đi: "Ta đi pha trà."

    Mới đi được hai hai bước, Bùi Nguyên chợt bắt cổ tay nàng: "Tướng quân mang binh tới?" Hắn hỏi câu này khiến Bảo Ninh nghi hoặc.

    Khâu Minh Sơn gật đầu: "Một nhóm nhân mã nhỏ."

    Thần sắc Bùi Nguyên hơi buông lỏng, nghiêng mặt nhìn Bảo Ninh, nhỏ giọng nói: "Nàng ở trong phòng chờ ta, đừng đi xa."

    Bảo Ninh hiểu được, hắn sợ sự tình hôm đó lại phát sinh, muốn đảm bảo an toàn nàng. Lòng nàng như được sưởi ấm, mỉm cười đáp lời rồi cáo lui.

    Khâu Minh Sơn nhìn nàng đã đi xa, đặt cổ tay lên đầu gối, nói khẽ: "Một cô nương tốt.."

    "Không cần Tướng quân phí tâm sức." Bùi Nguyên ngắt lời hắn, trên mặt mang ý cười nhưng mắt không cảm xúc: "Tướng quân đích thân tìm tới đây, có chuyện gì sao?"

    Bùi Nguyên vẫn giữ khoảng cách với hắn, mắt Khâu Minh Sơn hơi ướt, sau khi hắn và Bùi Nguyên nổi giận đánh nhau, trời còn chưa sáng đã cưỡi ngựa hồi kinh, một câu từ biệt cũng không nói qua với hắn.

    Lần gặp mặt ba ngày trước, Bùi Nguyên cầu hắn giúp tìm người.

    Nếu như trước kia, Bùi Nguyên chắc chắn cười nhận ngay ngọc bội hắn đưa, hai người thân như phụ tử, nhưng bây giờ mang nụ cười giả tạo tiếp đón nhau.

    Khâu Minh Sơn kiềm chế cảm xúc, nói đến chính sự: "Quân Ba Thục và Hổ Phù biến mất."

    Bùi Nguyên bỗng nhiên ngồi thẳng eo.

    Ba Thục quân và Hổ Phù vốn ở trong tay Bùi Triệt, một năm trước ở phương nam có chiến sự, Bùi Triệt mang theo Hổ Phù đi giám quân, sau khi hồi kinh, Hổ Phù vẫn giữ trong quân đội, giao cho phó đô đốc Chu Giang Thành giữ. Về sau Bùi Triệt phạm sai lầm vào tù, rồi mất tích, quân Ba Thục đổi tướng, do Chu Giang Thành chỉ huy, theo lý mà nói, Hổ Phù phải ở trong tay Chu Giang thành này.

    Sao bây giờ lại biến mất?

    Khâu Minh Sơn nói: "Ngày tiền Thái tử hồi kinh, Hổ Phù đã biến mất, nhưng Chu Giang Thành không dám bẩm báo, tự đè chuyện này xuống. Vài ngày trước có người báo tin Nam Việt lại muốn xâm chiếm, Chu Giang Thành không nói dối được nữa mới mật báo cho ta."

    Bùi Nguyên cắn răng nói: "Phế vật!"

    "Trên đường tới đây ta đã suy nghĩ, tại sao tặc nhân muốn trộm Hổ Phù. Hổ Phù bị phân thành hai nửa, một nửa nằm trong tay thống soái, nửa còn lại do Thánh thượng giữ, cho dù trong tay người kia có nửa mảnh Hổ Phù, cũng không thể điều động quân đội."

    Bùi Nguyên nói: "Trừ phi biên giới có bạo động, cần xuất binh tiến công, Thánh thượng sẽ giao nửa còn lại."

    Khâu Minh Sơn lắc đầu: "Nhưng như thế cũng không phải, hắn coi như có thể điều động quân đội, cũng chỉ có thể nghênh địch. Quân Ba Thục do một tay tiền Thái tử huấn luyên, dù bọn tặc nhân có dã tâm mang binh tấn công kinh thành tạo phản, nhưng những tướng lĩnh khác sẽ không để yên cho hắn.

    Bùi Nguyên híp mắt lại:" Nhưng Hổ Phù đã mất, Chu Giang Thành chắc chắn bị vấn trách, những phó tướng từng phục tùng tiền Thái tử cũng không thể bỏ qua, không có gì bất ngờ xảy ra, tướng lĩnh quân Ba Thục sẽ thay máu. "

    " Cho nên, mục đích chính của tặc nhân là.. "

    Hai người trăm miệng một lời:" Đoạt binh quyền. "

    Bùi Nguyên hỏi:" Chu Giang Thành nghi ngờ ai? "

    " Hắn không chắc chắn. "Khâu Minh Sơn thở dài:" Đêm đó Tiền thái tử hồi kinh, đại quân tụ tập ăn mừng, hắn say mèm, không nhớ ai vào doanh trướng của mình lấy đi Hổ Phù. "

    " Thành sự không có, bại sự có dư! "Lửa giận trong mắt Bùi Nguyên hừng hực bùng cháy, Khâu Minh Sơn nhíu mày," Nhưng ta nghi ngờ một người. "

    *Thành sự không có, bại sự có dư: Kiểu không làm được chuyện gì nên hồn

    Bùi Nguyên hỏi:" Ai? "

    " Thiếp thất của hắn, tên là Lục Vân, nghe Chu Giang Thành nói, ngày thứ ba sau khi hắn nhận được Hổ Phù, nàng ta bị bệnh nặng mà qua đời, không thể có chuyện trùng hợp như thế? Chu Giang Thành cực kỳ yêu Lục Vân, hắn trước mặt ta cam đoan, Lục Vân nhất định không phản bội hắn. Ta cũng chỉ suy đoán thôi. "

    Bùi Nguyên nắm bắt được trọng điểm:" Hắn hồi kinh rồi? "

    Khâu Minh Sơn gật đầu:" Đang ở trong phủ ta. "

    Bùi Nguyên còn chưa mở miệng, Khâu Minh Sơn nói:" Nguyên nhi, ta biết con không thích ta, giữa chúng ta có rào cản, nhưng Bùi Tiêu đã có hành động, ta sợ con ở chỗ này sẽ chịu bất lợi. Nơi này núi cao trùng điệp, xung quanh không có người, nếu hắn muốn ra tay, võ công con tuy mạnh, nhưng một người khó địch được trăm, huống chi con đã thành hôn. "

    Khâu Minh Sơn khuyên hắn:" Không bằng, như trước đây, con tạm thời dọn đến phủ đệ của ta, được không?"
     
  2. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 40: Rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc chạng vạng tối Khâu Minh Sơn mới rời đi, Bảo Ninh không biết hắn nói gì với Bùi Nguyên mà lâu như thế, thấy sắc trời đã đậm, nàng muốn mời hắn ở lại ăn cơm tối, nhưng Khâu Minh Sơn khéo léo từ chối.

    Còn Bùi Nguyên vẫn tỏ vẻ như không liên quan tới hắn.

    Đến giờ lên đèn, Bảo Ninh đã sớm chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, các loại rau được rửa sạch rồi cắt nhỏ, cho vào chảo xào.

    A Hoàng nhảy tới nhảy lui dưới chân nàng làm hất đổ đĩa hành, Bảo Ninh đá nhẹ vào mông nó, ra sau vườn hái thêm vài cây, lúc về nàng thấy Bùi Nguyên ngồi trên giường, trong tay cầm một cái hộp.

    Hộp bị khóa lại, hắn vân vê chìa khóa nhỏ, cắm vào muốn vặn nhưng lại thôi.

    Bảo Ninh không quản hắn, nàng đi rửa hành rồi cắt, trong phòng vang lên tiếng lưỡi dao và thớt, Bùi Nguyên liếc nhìn nàng, bỏ đồ trên tay xuống rồi đi về phía nàng.

    Bảo Ninh né tránh hắn: "Này, đừng đụng vào ta, ta sợ lưỡi dao cắt phải tay."

    "Để ta ngửi thử." Bùi Nguyên đặt con dao trên tay nàng xuống, từ đằng sau ôm lấy nàng, đưa mũi đến gần cổ nàng rồi hít sâu.

    Bảo Ninh cười, vùng vẫy: "Ngứa, mau thả ta ra."

    Bùi Nguyên cười khẽ, Bảo Ninh quay người, đưa ngón tay mình đặt dưới mũi hắn: "Cho chàng ngửi cái này."

    Bùi Nguyên nhíu mày, nghiêng đầu: "Mùi hành, thật cay."

    "Vậy chàng còn không tránh ra." Bảo Ninh rút tay về, hai mắt lóe sáng, vành tai phiếm hồng.

    Nàng và Bùi Nguyên đã thân nhau hơn, nhưng Bảo Ninh vẫn ngại kiểu tiếp xúc thân mật này, nàng không quen.

    Nàng cầm cái muôi dài đuổi người: "Chàng đừng ở chỗ này chọc ta, buổi tối không có cơm ăn."

    "Nàng thích nơi này không?" Bùi Nguyên bỗng đổi chủ đề: "Nơi này khá xa kinh thành, rừng núi hoang vu, chẳng mấy khi có người qua lại, nhiều rắn, côn trùng, chuột, kiến. Hôm qua chuột chạy qua mái nhà, nàng có nghe thấy không."

    Bảo Ninh sợ run cả người: "Chàng muốn ăn cơm không, nói mấy chuyện này làm gì?"

    Bùi Nguyên nghiêm mặt: "Ta cảm thấy, nơi này không thích hợp để chúng ta sống cả đời."

    "Mấy tháng nay không phải rất tốt sao.." Bảo Ninh nhận ra hàm ý của hắn: "Chàng muốn dọn đi?"

    Bùi Nguyên "ừ" một tiếng. Lúc mới tới đây, ta không hài lòng lắm, chẳng qua lúc ấy ta nản lòng khoái chí, không để ý mà cho qua. Nhưng bây giờ không được, chân ta đã sắp khỏi, không phải ta không có điều kiện để dọn đến nơi tốt hơn, sao phải ở đây chịu khổ. "

    Giọng Bùi Nguyên ôn nhu, dùng chóp mũi cọ vào trán nàng:" Ta đưa nàng đến nơi khác, cho nàng hưởng hạnh phúc. "

    Bảo Ninh chống hai tay vào bả vai hắn, kéo dài khoảng cách:" Ta không thấy bản thân chịu khổ, không phải chúng ta sống rất tốt sao? Cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng có.. Tại sao chàng đột nhiên muốn chuyển đến nơi khác. Bùi Nguyên, chàng nói thật với ta, Tướng quân Khâu Minh Sơn đã nói gì để thuyết phục chàng. "

    Bùi Nguyên nói:" Nơi này không an toàn. "

    Lông mày Bảo Ninh co lại một lúc, nàng nhớ lại những chuyện đã gặp phải. Từ Nghiễm, Phùng Vĩnh Gia, Bùi Tiêu, dù không muốn nhưng Bảo Ninh vẫn phải thừa nhận, nơi này đúng là nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không có ai tới giúp hai người.

    Nhìn ánh mắt Bùi Nguyên, trong lòng Bảo Ninh còn chút hy vọng, kỳ thật nàng muốn nói với hắn từ rất lâu, hai người rời xa kinh đô, đến một thôn nhỏ vắng vẻ, sống mai danh ẩn tích, trở thành cặp phu thê bình thường. Lúc bình minh hai người cùng nhau làm việc, hoàng hôn đến về nhà nghỉ ngơi, không nghĩ đến vinh hoa phú quý, sống an nhàn cả đời.

    Đây là nguyện vọng của nàng, nàng không nói với Bùi Nguyên, sợ hắn không muốn. Bùi Nguyên xuất thân cao quý, đã quen sống trong vinh hoa. Bảo Ninh muốn hắn buông bỏ tất cả để đi theo nàng, nàng chờ thời cơ để giãi bày.

    Bây giờ mong ước dần dâng cao.

    Bảo Ninh thận trọng hỏi:" Chàng muốn dọn đến đâu? "

    Bùi Nguyên nói:" Phủ tướng quân, được không? "

    Bảo Ninh sửng sốt:" Chúng ta có nhà, tại sao phải đến ở nhờ phủ đệ của người khác. Hoang đường, thật nực cười. "

    Kỳ vọng cùng hiện thực quá sai lệch, nhịp tim Bảo Ninh lên đến kịch liệt, nàng buông mí mắt, nén lòng không vui:" Ta không thích. "

    Bùi Nguyên vuốt lưng trấn an nàng:" Chỉ ở nhờ một thời gian thôi, sau này mọi chuyện ổn định, chúng ta sẽ rời đi. "

    " Bùi Nguyên.. chàng muốn làm gì? "Bảo Ninh có chút hoảng hốt:" Tại sao chúng ta phải tới phủ Tướng quân, rời khỏi kinh thành không phải tốt hơn sao, núi cao sông xa đều có thể an cư lạc nghiệp, tại sao phải dính líu tới phủ Tướng quân. Chàng biết rõ hơn ta, chàng đang đổ thêm dầu vào lửa.. Bùi Nguyên. "

    Bảo Ninh ngơ người nhìn hắn:" Chẳng lẽ chàng muốn vị trí kia? "

    " Không có. "Bùi Nguyên phản bác ngay lập tức, Bảo Ninh hơi thả lỏng người.

    Bùi Nguyên thở dài, hắn biết nàng lo lắng điều gì, ấn nàng vào lồng ngực mình:" Nhưng có một số việc, ta nhất định phải giải quyết, ta không thể bỏ lại nàng mà đi, rắc rối là vô tận. "

    Vành mắt Bảo Ninh phiếm hồng:" Ta không muốn đi, ta không thích ở trong nhà người khác, vườn rau của ta thì sao, cả gà vịt của ta, chó của ta. "

    " Chúng ta sẽ trở lại. "Bùi Nguyên nâng mặt nàng:" Chúng ta chỉ chuyển đi nơi khác thôi, nàng coi như đang đi du ngoạn một vòng, nàng đừng lo lắng, nhiều nhất nửa năm, nàng muốn đi đâu ta đều nghe theo. "

    Bảo Ninh nói:" Ta muốn thấy tuyết, tuyết lông ngỗng. Ta muốn đến Tây Bắc ngắm tuyết nữa. "

    " Tây Bắc, ta biết, sau này chúng ta lên đấy sống, ta làm cho nàng một quả cầu tuyết siêu lớn, được không? "Bùi Nguyên dỗ dành nàng, thanh âm trầm thấp ôn nhu:" Nếu nàng thích, chúng ta sẽ nuôi hươu sao ở hậu viện. Tính chúng hiền lành, để chúng chơi với nàng Chúng ngơ ngơ ngác ngác. "Bùi Nguyên áp vào mặt nàng:" Như nàng. "

    " Ta không có. "Bảo Ninh nín khóc mỉm cười.

    Dù trong lòng nàng vẫn khó chịu nhưng vẫn tiếp nhận lời nói của Bùi Nguyên:" Khi nào chúng ta rời đi. "

    Bùi Nguyên đứng thẳng người:" Ngày mai.. "

    Bảo Ninh nói nhỏ:" Nhanh vậy.. "

    Bữa cơm tối như vô vị, rửa sạch bát đũa, Bảo Ninh kiểm tra hàng rào chuồng gà một lượt, cho Tái Phong thêm cỏ khô, ôm A Hoàng về phòng, đi xem hũ đỉa của nàng.

    Kén đỉaa vẫn như cũ, Bảo Ninh thở dài, nàng có chút bận tâm về nơi ở mới, sẽ không có sông nhỏ, vậy nàng phải đào bùn, vớt ốc đồng ở đâu.

    Nơi này tuy nhỏ, nhưng nàng một tay xoay xở, đột nhiên phải rời đi khiến nàng không nỡ.

    Bùi Nguyên thấy được dáng vẻ mệt mỏi của nàng, kể chuyện cười cho nàng nghe, nhưng hắn kể chẳng có gì buồn cười, ngược lại Bảo Ninh còn không hiểu, im lặng nghe hắn lải nhải, Bùi Nguyên thấy không thú vị gì nên chẳng nói nữa, ngồi bên cạnh nàng cùng cắn hạt dưa.

    Qua giờ Tý, hai người cắn xong hai cân hạt dưa, đống vỏ lớn dần, Bảo Ninh đeo giày, dọn đống vỏ rồi vứt vào bếp lò.

    Nhìn ngọn lửa đỏ cam bùng lên, Bảo Ninh phủi mảnh vụn còn lại trên tay, trong lòng thoải mái hơn.

    Bùi Nguyên nhìn nàng cười:" Nàng làm gì nữa? "

    Bảo Ninh nói:" Tự tay ta rang, nhưng nếu mang một bọc hạt dưa lớn đi rất mất mặt, ta không nỡ ném, hôm nay ăn hết luôn đi. "

    " Mấy ngày nữa nàng mà đau răng, đừng có hối hận. "Bùi Nguyên kéo tay nàng lên giường, nghiêng đầu thổi tắt đèn:" Được rồi, ngủ đi. "

    * * *

    Ngày hôm sau, Khâu Minh Sơn phái người đến đón từ sớm.

    Bảo Ninh thu dọn phòng, không mang những đồ lớn, những thứ lặt vặt cũng để lại, nơi đó không thiếu thứ, dọn đi dọn lại, nàng quyết định chỉ cầm vài món y phục, hai hũ đỉa và một con chó.

    Bảo Ninh chợt nhớ tới, lúc trước gả cho Bùi Nguyên, nàng cũng một thân một mình thu dọn.

    Ngồi trên xe ngựa, Bảo Ninh nhìn hắn, tinh thần nàng có chút sa sút:" Quả hồng nhỏ của ta chín rồi rơi xuống đất mà thối rữa, còn gà của ta, không biết sẽ bị ai ăn. "

    " Sẽ không, ta sai người mang chúng nó đi, chăm sóc chúng thật tốt, sẽ không bị ai ăn thịt. "Bùi Nguyên xoa ngón tay nàng:" Nàng muốn tới thăm chúng lúc nào cũng được. "

    Bảo Ninh trì trệ:" Không đến mức đấy."

    Nàng vén rèm nhìn phong cảnh bên ngoài, đi hết một đường, cảnh sắc núi non thanh khiết, Bảo Ninh tham luyến khắc sâu vào tâm trí, Bùi Nguyên đã đồng ý với nàng, chưa đến nửa năm hắn sẽ giải quyết xong chuyện, đưa nàng lên Tây Bắc ngắm tuyết.

    Mãi suy nghĩ miên man, hai người đã đi qua cánh cổng nhỏ, tiến vào phủ Tướng quân. Khâu Minh Sơn nhiều con cái, phủ đệ lớn, còn rất nhiều viện tử không ai ở, Bảo Ninh chọn một viện tử ở nơi vắng vẻ tên Thanh Hương Các. Vì để chăm sóc nàng, Bùi Nguyên tìm một vú già lớn tuổi họ Lưu, Bảo Ninh gọi bà là Lưu ma ma.

    Trong Thanh Hương Các có một cây lựu trồng bên tảng đá lớn, cây đã nở hoa, không có người tới lui, rất yên tĩnh.

    Ở đây cũng tốt, gần phủ Vinh quốc công, dù khó gặp được mẫu thân, nhưng nàng có thể thường xuyên nhìn Quý Uẩn.

    Cuộc sống trong phủ Tướng quân không tệ, áo đưa đến tay, cơm dâng đến miệng, rất thanh nhàn nhưng cũng mất đi nhiều thú vui.

    Bùi Nguyên bỗng trở nên bận rộn, Bảo Ninh không biết hắn bận làm gì, hắn không chịu nói, nàng cũng không hỏi. Bảo Ninh lo lắng cho thân thể của hắn, Bùi Nguyên lại không dừng được, nhìn bọng mắt hắn ngày càng đen, nàng sốt ruột nhưng hai người ít khi có thời gian nói chuyện, sự dịu dàng ngắn ngủi chìm vào quá khứ, ngày tháng buồn tẻ trôi qua.
     
  3. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 41: Khắc gỗ

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  4. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 42: Cừu nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm nay Bảo Ninh đợi đến giờ Tý, nhưng Bùi Nguyên vẫn chưa trở về.

    Trong khi chờ đợi hắn xử lý công việc, Bảo Ninh ra ngoài tìm bức gỗ khắc bóng lưng hắn về rồi khắc nốt gương mặt hắn. Nàng tốn không ít công sức để chạm tỉ mỉ từng nét của Bùi Nguyên, tựa như phiên bản thu nhỏ của hắn.

    Mặc dù trong thời gian này Bùi Nguyên bề bộn công việc, Bảo Ninh cũng hơi khó chịu và thất vọng nhưng vẫn luôn ủng hộ hắn, hắn theo đuổi sự nghiệp, nàng là thê tử, hẳn phải ở hậu phương cổ vũ.

    Nên hôm nay nàng nhất quyết chờ hắn về, muốn tặng món quà nhỏ, hy vọng sau này hắn về nhà sẽ vui hơn, cảm thấy bản thân không đơn độc vất vả.

    Nàng nghĩ vậy thấy rất tốt.

    Nhưng đợi mãi hắn chưa về.

    Đêm nay hắn không về ngủ, mà không kêu người nói cho nàng một tiếng.

    Nói không quan tâm, không để ý hắn là giả, Bảo Ninh suy nghĩ lung tung cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, đầu óc thì choáng váng, cả người uể oải.

    Lưu ma ma mang nước tới cho nàng rửa mặt, thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, lo lắng hỏi: Tối hôm qua phu nhân ngủ không ngon ạ?

    Bảo Ninh sờ tay qua chỗ ngủ của Bùi Nguyên, lạnh buốt, không có một nếp nhăn nào, mặc dù nàng chắc chắn đêm qua hắn không về, nhưng trong lòng vẫn cất một tia hy vọng: "Sáng nay Tứ Hoàng tử ra ngoài từ sớm?"

    "Không ạ." Lưu ma ma mờ mịt lắc đầu: "Tiểu tỳ chưa gặp Tứ Hoàng tử."

    Tâm trạng Bảo Ninh trùng xuống.

    Nàng than nhẹ một hơi, không muốn nghĩ thêm, xõa tóc, mặc quần áo rồi rời giường.

    Nhìn tượng gỗ nàng vì Bùi Nguyên khắc đến tận đêm muộn, Bảo Ninh mím môi, cầm nó nhét vào chỗ sâu nhất trong hòm rồi khóa lại.

    Nàng vẫn sinh hoạt như bình thường, trước tiên đi nhìn hũ đỉa con, cho chúng một ít thức ăn. Đỉa nở được nhiều, mặc dù chết không ít nhưng những con còn lại sống rất khoẻ mạnh.

    Bảo Ninh đếm từng con, chỉ có hai mươi sáu cái đầu, ít hơn rất nhiều so với dự đoán của nàng.

    Ăn xong điểm tâm, Khâu Linh Nhạn đến tìm Bảo Ninh chơi, trong phủ nàng có ít bạn bè, nơi của Bảo Ninh vừa hay yên tĩnh ít người qua lại, các nàng làm bạn với nhau.

    Vòng tay bị nung nóng rồi chảy thành chất lỏng, Lưu ma ma đã mua khuôn đúc từ xưởng gia công sắt thép, hai khối sắt khép lại thành một, ở giữa chừa lại hình dáng của vòng tay, vàng nóng chảy đổ vào đấy, sau khi nguội thành thanh hình trụ.

    Bảo Ninh cầm chuỳ nhỏ làm cho nó tròn và tinh xảo hơn, sau đó làm ẩm lớp hoa văn đã vẽ trên giấy, in lên vòng tay rồi cầm dao khắc từ từ gọt dũa.

    Mặc dù nghề thủ công này không có gì khó với nàng, nhưng hoa được chạm khắc lại không còn tinh xảo và nhìn rõ như ban đầu. Khâu Linh Nhạn ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với nàng.

    "Tỷ tỷ, phu quân ngươi đối xử với ngươi tốt không?"

    Bảo Ninh khẽ cười, nói: "Rất tốt."

    "Có phải ban ngày hắn rất bận không, ta rất muốn gặp hắn, tỷ tỷ xinh đẹp khéo tay, phu quân nhất định nhìn rất tốt, rất ôn nhu."

    Bảo Ninh ngừng việc trong tay: "Ừ, cũng tốt."

    Có lẽ vì chuyện hôm qua, bây giờ Bảo Ninh không muốn nhắc đến Bùi Nguyên, nghĩ đến hắn, mâu thuẫn trong lòng nàng càng rối bời.

    Nàng không ngại buổi tối hắn không về, công việc hắn bận bịu, hoặc là chuyện khác, Bảo Ninh có thể lý giải. Nhưng hắn không báo nàng một tiếng, rõ ràng hắn không quan tâm nàng nữa, trong lòng hắn không có nàng.

    Đây là điều khiến Bảo Ninh buồn nhất.

    Khâu Linh Nhạn nhìn ra Bảo Ninh không muốn nói đến chuyện này, nói sang chuyện khác: "Tỷ tỷ, ngươi có có biết phụ thân ta có bao nhiêu hài tử không?"

    Bảo Ninh hỏi: "Bao nhiêu?"

    Khâu Linh Nhạn nói: "Mười sáu người, ta là hài tử nhỏ nhất của phụ thân, ta không hiểu, sau khi ta sinh ra thì phụ thân không thích sinh con nữa."

    Bảo Ninh kinh ngạc. Nàng sớm biết Khâu tướng quân là người đa tình, không ngờ bên hắn có nhiều nữ nhân đến thế.

    Khâu Linh Nhạn nói: "Ta nghe nói, ngày nữ nhân mà phụ thân yêu nhất qua đời, trùng với sinh nhật ta. Từ đó về sau, phụ thân không bao giờ đặt chân đến hậu viện nữa, cả phòng mẫu thân ta cũng không đi qua, vì thế mẫu thân và phụ thân ta ầm ĩ rất lâu."

    Nàng bổ sung: "Ta nghe nha hoàn phục vụ cho mẫu thân nói, ta chỉ kể chuyện này cho ngươi, tỷ tỷ nhất định không được nói cho ai."

    Bảo Ninh vẫn bị cảm xúc khiếp sợ chi phối, nàng gật đầu đồng ý.

    Lý trí nhắc nhở nàng không được hỏi tiếp, đây là chuyện riêng trong nhà Khâu Minh Sơn, tốt nhất nàng không nên biết quá người, nhưng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng.

    Bảo Ninh thăm dò hỏi: "Nhạn Tử biết nữ nhân kia là ai không?"

    Khâu Linh Nhạn lắc đầu nói: "Ta không biết, kia là bí mật, các tiểu bối trong nhà cũng chưa từng nghe nói. Chỉ là phụ thân cất giấu chân dung của người trong thư phòng, ông ấy coi đó là bảo bối, trước nay không ai nhìn thấy, mỗi lần người từ phương bắc trở về, sẽ ở trong thư phòng cả đêm, cầm chân dung ra nhìn rồi khóc."

    Bảo Ninh không hỏi sâu thêm.

    Nàng cảm thấy kì lạ. Đây là tâm tính của Khâu tướng quân? Nếu đã tích nữ nhân kia đến thế, sao không biến nàng thành di nương, sinh thật nhiều hài tử. Khi người không còn nữa, hắn vẫn giữ kín trong lòng không cho ai biết.

    Thế nhưng, hắn không công bằng với nữ nhân kia, đối với các di nương khác cũng không công bằng? Chuyện này nhiều ẩn tình.

    Bảo Ninh bỗng nhớ tới Bùi Nguyên, hắn công thành danh toại, có thể sẽ làm chuyện giống vậy? Đây là thói hư tật xấu của nam nhân.

    Bảo Ninh không muốn suy nghĩ nữa.

    Nàng thu hồi ý nghĩ, chuyên chú làm vòng tay, qua hơn một canh giờ, đến buổi trưa, nàng mới khắc gần xong,

    Lấy một khúc gỗ có độ dày vừa phải, uốn cong thành hình trụ, cẩn thận đập vài lần để thành hình.

    Nhìn không khác gì vòng tay ban đầu của Khâu Linh Nhạn. Nàng ấy vui mừng chạy về viện của mình, lấy bánh kẹo mình còn không nỡ ăn cho Bảo Ninh, thay cho lời cảm tạ.

    Bảo Ninh cùng nàng ấy ăn bữa trưa.

    Bùi Nguyên vẫn chưa về.

    Bảo Ninh đã không còn thất vọng, cảm xúc nàng bây giờ tê tái.

    Khâu Linh Nhạn nói cho nàng, hạ nhân ở phòng bếp nuôi một đám cừu.

    "Tỷ tỷ, lần trước ta chạy đi xem, mấy con cừu nhỏ đều rất đáng yêu, phòng bếp nói rằng nuôi vừa làm thịt, lấy sữa, rồi lấy lông. Đợi qua tết năm sau, đám cừu con lớn sẽ giết."

    Khâu Linh Nhạn nhăn mũi một cái: "Quá đáng tiếc, cừu con mới sinh được hơn nửa tháng, mắt nó to tròn vô tội, còn chưa đủ tháng người phòng bếp đã nói chúng nó phải chết.

    Nghe được lời này, Bảo Ninh có chút hứng thú hỏi:" Chúng ở đâu?

    "Ngay sau vòng bếp." Khâu Linh Nhạn mời nàng: "Tỷ tỷ, ăn cơm xong chúng ta đi xem nhé."

    Bảo Ninh cười đồng ý, chỉ là cơm còn chưa ăn xong, đã có nha hoàn tìm đến.

    "Thất tiểu thư, Lục tiểu thư từ miếu trở về, không tìm thấy người, đang tức giận kêu người về."

    Bả vai Khâu Linh Nhạn rụt lại, nàng vội vàng để đũa xuống: "Ta ở đây một chút nữa được không?"

    Giọng nói nha hoàn kia ôn hòa, nhưng cũng rất kiên quyết: "Vậy thì không hay lắm, Thất tiểu thư biết tính khí của Lục tiểu thư mà, nếu người về trễ nàng ấy sẽ đích thân đi tìm, người nghĩ sao?"

    Khâu Linh Nhạn lập tức đứng lên.

    "Tỷ tỷ, ta phải đi trước.." Nàng nhìn Bảo Ninh xin lỗi, dáng vẻ nhát gan: "Ta, ngày mai ta có thể đến không?"

    Bảo Ninh cũng đứng dậy, tiễn nàng ra ngoài, cười nói: "Đương nhiên có thể."

    Khâu Linh Nhạn nhẹ nhàng thở ra, quay lại nhìn Bảo Ninh, vẫy tay tạm biệt rồi theo nha hoàn kia rời đi. Bảo Ninh tựa vào cánh cửa, nhìn bóng lưng các nàng biến mất lại chỗ ngoặt.

    Quay lại bàn ăn, thức ăn gần như đã nguội, nàng nuốt không trôi, coi như xong một bữa trưa.

    Nàng đi rửa mặt rồi lên giường chợp mắt một lúc.

    * * *

    Ngủ dậy, Bảo Ninh đưa A Hoàng đi xem con cừu nhỏ mà Khâu Linh Nhạn nói.

    Nhìn dáng vẻ nó yếu đuối, cao chưa đến một thước. Bảo Ninh ôm nó, người nó mềm mềm, tựa đầu lên vai nàng thở mạnh, các khớp xương bị sưng lên, bắp chân run run co rúm lại.

    "Con này đi đứng bị khập khiễng, bị suy dinh dưỡng từ trong bụng mẹ." Ma ma ở phòng bếp rất nhiệt tình nói chuyện với Bảo Ninh: "Chúng ta đoán nó không sống được mấy ngày nữa, nó biếng ăn, lại không ai có thời gian chăm sóc, thật đáng tiếc."

    Ma ma bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa nó quá gầy, cả người chỉ toàn xương, nếu giết cũng không ăn được."

    A Hoàng nhào lên người Bảo Ninh, cổ ngửa cao, hít hít mông cừu non.

    Con cừu nhỏ lắc đuôi, không biết vì ngứa hay đang chào hỏi A Hoàng.

    Ma ma trông thấy thấy thì cười: "Ngoại trừ sức khỏe cừu con yếu, nó không bị bệnh gì khác, nó còn thông minh như chó con, cũng rất hoạt bát."

    Bảo Ninh vuốt tai cừu nhỏ, tai nó vừa lớn vừa mềm, lông xù, giống như con lừa nhỏ.

    "Ma ma, cừu này bao nhiêu tiền, ta mua về nuôi." Bảo Ninh kêu Lưu ma ma về lấy tiền.

    Ma ma trong phòng bếp kinh ngạc, vội vàng khoát tay: "Bất quá nó chỉ là cừu con, không đáng bao nhiêu tiền, nếu tiểu phu nhân thích cứ ôm về, dù người muốn ăn thịt cừu bây giờ cũng không sao. Tướng quân đã dặn dò, chúng ta phải tận lực chiếu cố người."

    "Vẫn phải trả tiền đầy đủ, chúng ta thanh toán xong, sau này cừu nhỏ sống hay chết, các ngươi cũng không thể tìm ta bắt đền." Bùi Nguyên nói giỡn, nàng khăng khăng muốn trả tiền: "Sau này còn phiền ma ma mang cho ta chút sữa dê."

    Ma ma kia rất vui mừng, trả lời rất nhanh: "Kia là điều hiển nhiên, mỗi sáng chúng ta sẽ mang sữa tới cho người, đảm bảo sữa tươi mới nhất!"

    Bảo Ninh cười cảm ơn, rồi ôm con cừu non về Thanh Vân Các.

    Cả buổi chiều, Bảo Ninh ở trong phòng chơi với cừu và chó, cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, lại thông thông minh, mang đến cho nàng nhiều cảm giác mới mẻ, những cảm giác không thoải mái với Bùi Nguyên đều tan biến.

    Giường trong phòng gọi là Bạt bộ, nó như một gian phòng nhỏ độc lập, bốn phía là gỗ phong được chạm khắc tỉ mỉ, trước giường có một cửa gỗ nhỏ.

    Chung quanh giường có rèm che phủ, bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cửa gỗ có thể khóa lại.

    Đây là loại giường đem lại cho người ta cảm giác an toàn, Bảo Ninh rất thích.

    Nếm qua bữa tối, Bảo Ninh tắm rửa cho A Hoàng, dùng khăn lau khô lông nó, rồi nàng cũng lau móng cho cừu nhỏ, ôm chúng vào giường chơi.

    Chân cừu bị khập khiễng chủ yếu do xương cốt phát triển không tốt, Bảo Ninh đưa chút tiền, kêu phòng bếp lấy ít bột xương, khuấy với sữa để cho cừu non uống, nàng đút từng thìa cho nó.

    Mùi vị sữa cũng rất thơm, A Hoàng cũng muốn uống nhưng Bảo Ninh không nỡ cho, chỉ dùng ngon tay thấm một chút rồi cho nó liếm.

    A Hoàng tức đến nghẹn, Bảo Ninh đẩy nó sang một bên, chuyên chú chăm sóc cừu nhỏ, nó uống hơn nửa cốc sữa thì no bụng, nằm trong lòng Bảo Ninh ngủ thiếp đi.

    Dù lòng nàng tự nhủ không đợi, nhưng đêm đến nàng vẫn nhớ Bùi Nguyên.

    Cửa giường mở rộng, nàng ngồi đầu giường nhìn ánh nến sáng tỏ trên bàn.

    Nến đã cháy được một nửa, ước chừng đã qua giờ Hợi, hai mí mắt Bảo Ninh dính vào nhau, A Hoàng đã tỉnh lại ba lần.

    "Không đợi hắn nữa." Bảo Ninh mím môi, đóng chặt cửa giường, đắp chăn đến tận chóp mũi rồi nhắm mắt đi ngủ.

    Khi Bùi Nguyên trở về, nàng mơ màng nghe thấy tiếng động sột soạt, chợt mở mắt thấy Bùi Nguyên ngồi bên cạnh cởi giày.

    Nhất thời nàng không kịp phản ứng, tưởng tặc nhân đột nhập, nàng bị dọa đến tim đập mạnh, nhanh chóng đẩy Bùi Nguyên ra rồi khóa cửa lại.

    Cừu nhỏ cũng bị tiếng động làm tỉnh giấc, nó kêu "be" một tiếng.

    Vừa rồi Bảo Ninh dùng hết sức lực, Bùi Nguyên không kịp phản ứng, trực tiếp ngã xuống giường, rồi chổng vó trên nền đất.

    Nhìn nóc phòng, Bùi Nguyên mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra, thật lâu sau mới miễn cưỡng ngồi dậy, cắn răng nói: "Quý Bảo Ninh, nàng phát điên gì vậy!"

    Cả đời này hắn chưa từng bị ai đẩy ngã như vậy.

    Dù là thể xác hay tự tôn, hắn có chút không chịu nổi.

    Bùi Nguyên ngồi dưới đất, tay đập mạnh vào cửa giường: "Quý Bảo Ninh, nàng còn không mở cửa cho ta, có phải nàng quá đáng rồi không?"

    "Gâu!"

    "Be!"

    Động tĩnh của hắn có lớn, mấy con vật trong giường Bạt bộ tỉnh dậy, chúng liên tiếp kêu lên.

    Bùi Nguyên chỉ nghe rõ tiếng chó sủa, còn âm thanh kia không biết từ đâu truyền đến, nghe mãi vẫn không ra.

    Bảo Ninh nghe thấy hắn ở bên ngoài kêu to:"Nàng giấu thứ gì trên giường!
     
  5. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 43: Phu vi thê cương

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 44: Giấc mộng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 45: Ba điều kiện

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 46: Lấy lòng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 26, 2021
  9. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 47: Ca ca tốt.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 26, 2021
  10. chenzi cam

    Messages:
    201
    Chương 48: Ngọt

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...