Bài viết: 99 

Chương 20: Bị vu hãm đi cửa sau

Nhìn thấy con trai lâu ngày không gặp, Mặc Thanh Hoan bắt đầu chế độ lải nhải của mẹ già.
"Lục Cảnh Diễn, con nhìn An An đi này, con bé đi công tác xong liền trở về nhà. Còn con nhiều ngày như vậy không thấy bóng dáng đâu, hôm nay mà còn không thấy con về mẹ tưởng con quên luôn cái nhà này rồi đó."
Lục Cảnh Diễn đứng lên, chăm chú nhìn Lâm Nhược Hề, nhưng không lên tiếng. Trái tim Lâm Nhược Hề lại vô thức đập liên hồi, chỉ sợ tẹo nữa sẽ bị Lục Cảnh Diễn tính sổ. Vì vậy cô nắm lấy cánh tay của Mặc Thanh Hoan, bắt đầu làm nũng, "Mẹ, anh trai mấy ngày nay rất bận, mẹ đừng giận anh ấy nữa mà."
Lời nói nũng của con gái vừa vang lên, sự buồn bực trong nháy mắt đều tiêu tan.
"Được, không nói nó nữa, có tiểu áo bông của mẹ là được rồi."
Lúc này, Lục Cảnh Diễn mới lên tiếng, "Mẹ, sau này con sẽ cố gắng về nhà mỗi ngày."
Nghe nói vậy, Mặc Thanh Hoan trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bà tự đắc nói, "Thế còn được, nếu mang con dâu về nữa thì càng tốt."
Mặc Thanh Hoan không quan tâm Lục Cảnh Diễn nghĩ gì, dù sao một người mẹ thúc giục con cái kết hôn là chuyện bình thường. Thấy Lục Cảnh Diễn không trả lời, bà cũng không khó chịu, dù sao sau này cũng sẽ nhắc nhở anh thường xuyên, nghĩ vậy, Mặc Thanh Hoan liền thoải mái trở về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn "hai anh em", không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Lâm Nhược Hề cứng đờ người đứng đó, không biết phải nhìn đi đâu. Nhưng tầm mắt của người nào dường như dán chặt lên cô, hồi lâu cũng không chịu rời đi.
Lâm Nhược Hề không chịu đựng được nữa, cô lấy hết can đảm đối diện với ánh mắt của anh.
Cô do dự nói, "Lục Cảnh Diễn, không còn sớm nữa, tôi lên lầu trước đây, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong, Lâm Nhược Hề gần như bỏ chạy đến chỗ cầu thang, khốn thay nó lại ở chỗ Lục Cảnh Diễn, anh tóm lấy cổ tay cô khi cô chạy ngang.
"A Tinh, nghe mẹ nói vậy, em có gì muốn nói với.. tôi không?"
Lâm Nhược Hề cúi đầu, nhẹ giọng lầm bầm, "Lục Cảnh Diễn, anh nói cho tôi thời gian thích ứng."
Cô nghĩ rằng sau khi nói những lời này, Lục Cảnh Diễn sẽ để cô đi. Nhưng làm cô phải thất vọng rồi, chẳng những không buông tay cô ra, anh còn tiến sát cô hơn.
"Ngày mai em muốn đi thử vai sao?"
Lâm Nhược Hề bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, có pha chút tức giận.
"Sao anh lại biết?"
Lục Cảnh Diễn miết miết mi tâm, biết ngay tiểu nha đầu sẽ suy diễn lung tung, không thể không giải thích, "Bà Trần nói với tôi, em ở trong phòng cả ngày để chuẩn bị cho buổi thử vai."
Sau khi nghe lời giải thích, vẻ mặt Lâm Nhược Hề mới dịu đi được một chút, cô còn tưởng trong phòng có gắn camera theo dõi, suýt nữa chết vì tức.
Lục Cảnh Diễn nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, anh mắt khẽ chuyển, nhẹ giọng nói, "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi phái người tới đón em, để em đi một mình tới đó, tôi không yên tâm."
Nói xong anh buông cô ra, anh đi thẳng ra cửa.
Lâm Nhược Hề nhìn anh rời đi, ngẩn ra một chút, rồi bước lên lầu.
Lúc này, tâm trạng cô rất phức tạp, như thể cô đã vô tình làm tổn thương Lục Cảnh Diễn.
* * *
Hôm nay, buổi thử sức.
Lâm Nhược Hề dậy rất sớm, trang điểm nhẹ, chọn một chiếc váy trắng, mặc áo khoác rồi vội vã xuống lầu.
Vẫn còn sớm, Bà Trần và Mặc Thanh Hoan còn chưa dậy.
Khi cô vừa mở cửa, Lâm Nhược Hề nhìn thấy một chiếc xe Lamborghini màu trắng đang đậu ở cổng, và một người đẹp lạnh lùng đang đứng cạnh.
Nhìn thấy cô, người đẹp lạnh lùng bước tới, cúi đầu chào cô, rồi lại lạnh lùng nói, "Phu nhân, tôi là Vân Đóa, tiên sinh kêu tôi đưa cô đến hiện trường thử vai."
Bị gọi là phu nhân, Lâm Nhược Hề không quen lắm, cười gượng với Vân Đóa, khó xử nói, "Cám ơn."
Lục Cảnh Diễn bá đạo như vậy, chuẩn bị xe cho cô, cô chỉ có thể ngồi vào.
Buổi thử vai bắt đầu lúc 9h nhưng khi Lâm Nhược Hề đến đã có rất đông người ở đó. Cô đoán là cũng không ít người đến từ sớm, nhưng không ngờ lại đông như vậy. Bất quá cô vẫn rất tự tin.
Lâm Nhược Hề điền vào mẫu đăng kí, cất áo khoác ở quầy, đi theo đám đông vào phòng chờ.
Còn chưa tới nơi, đã thấy một đám kí giả tựa hồ đang bao vây người nào đó, vô cùng ồn ào.
Bởi vì đám kí giả mà người tới thử vai bị chặn lại, tức mà không dám lên tiếng.
Lâm Nhược Hề khó hiểu, vừa bước về phía trước vài bước liền nghe thấy một giọng nói ôn nhu mà khiến nàng thấy chán ghét.
"Đừng đứng chặn đường ở đây, các bạn đang chặn lỗi đi của những người tới thử vai, vì vậy xin vui lòng bước sang một bên."
Đó là Lâm Yên Nhiên, cô ta cũng đang mặc một chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ tạo cho người khác cảm giác tươi mát, thoải mái.
Lời nói của cô ta khiến đám kí giả cản đường vô thức bước sang một bên, cuối cùng phải nhường chỗ.
Có rất nhiều lời khen ngợi Lâm Yên Nhiên vang lên từ đám đông.
"Lâm Yên Nhiên là một người tốt, dù là ngôi sao lớn nhưng cô ấy vẫn hết sức khiêm tốn."
"Ừ, tôi cũng rất thích cô ấy."
"Cô ấy nổi tiếng là người đẹp tốt bụng. Hôm nay chính mắt nhìn thấy, quả là đúng."
"..."
Nghe vậy, Lâm Nhược Hề cười nhạt, chỉ cảm thấy châm chọc, nhưng hôm nay cô không có hứng thú nói chuyện với Lâm Yên Nhiên.
"Tiểu Hề, sao em lại ở đây, em biết rõ đạo diễn Vương Gia Vỹ ghét nhất là đi cửa sau mà."
Cô ta vừa nói dứt câu, mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lâm Nhược Hề vẻ khinh bỉ.
"Thật không biết xấu hổ! Lại còn có ý định đi cửa sau."
"Ồ, có tiền tốt đấy, nhưng vẫn mong Vương Gia Vỹ trước sau như một, tống cổ cô ta ra ngoài."
"Hừm, dù cô ta có dùng dáng vẻ này đi dụ dỗ đạo diễn Vương cũng sẽ không chọn cô ta."
* * *
Đi cửa sau?
Lâm Nhược Hề hết nói nổi cô ta, sự khiêu khích của Lâm Yên Nhiên quá vụng về, thế nhưng lại khơi dậy được sự ghét bỏ của mọi người đối với cô, dù cô có biện giải thế nào cũng sẽ bị nước bọt của mấy người này nhấn chìm.
Cô kiên nhẫn đi tới trước mặt Lâm Yên Nhiên, ôn tồn nói, "Sư tỷ, hóa ra tỷ quen biết đạo diễn Vương sao?"
Nếu nói cô đi cửa sau, cô trực tiếp chuyển vấn đề này sang đạo diễn Vương để xem cô ta nói gì.
Lâm Yên Nhiên vốn tưởng rằng Lâm Nhược Hề sẽ cố gắng chối bỏ điều đó, không ngờ cô lại trực tiếp gây rắc rối, đưa đạo diễn Vương Gia Vỹ vào.
Nhưng cô sẽ không để cho Lâm Nhược Hề đắc ý.
Vì vậy Lâm Yên Nhiên nhíu mày lại, giống như lo lắng nói, "Tiểu Hề sao em có thể hất nước bẩn lên đạo diễn Vương được chứ? Ai cũng biết đạo diễn Vương là người nổi tiếng công minh, dù quyền thế ngập trời cũng không khuất phục được ông ấy, nhưng em.."
Lâm Yên Nhiên muốn nói gì đó để chọc tức Lâm Nhược Hề, khiến cô nổi điên trước mặt mọi người. Nhưng điều đó đã không xảy ra, Lâm Nhược Hề thậm chí còn không thèm nhìn mặt cô ta lần nữa, trực tiếp bước đi, để lại những bình luận xung quanh.
Đi vào phòng chờ, Lâm Nhược Hề sợ đến ngây người. Phòng chờ rộng lớn trở thành một cuộc tẩy trang hỗn chiến, tất cả những ai bước vào đều được yêu cầu tẩy trang trước, còn có một màn hình hiển thị rất lớn ở chính giữa phòng chờ.
Đạo diễn Vương Gia Vỹ nhìn gương mặt mộc của các thí sinh qua màn hình, những ai không hài lòng hoặc có dấu hiệu phẫu thuật thẩm mỹ đều trực tiếp bị loại.
Lâm Yên Nhiên bị một đám người bao quanh, sắc mặt cô ta tái nhợt khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
"Lục Cảnh Diễn, con nhìn An An đi này, con bé đi công tác xong liền trở về nhà. Còn con nhiều ngày như vậy không thấy bóng dáng đâu, hôm nay mà còn không thấy con về mẹ tưởng con quên luôn cái nhà này rồi đó."
Lục Cảnh Diễn đứng lên, chăm chú nhìn Lâm Nhược Hề, nhưng không lên tiếng. Trái tim Lâm Nhược Hề lại vô thức đập liên hồi, chỉ sợ tẹo nữa sẽ bị Lục Cảnh Diễn tính sổ. Vì vậy cô nắm lấy cánh tay của Mặc Thanh Hoan, bắt đầu làm nũng, "Mẹ, anh trai mấy ngày nay rất bận, mẹ đừng giận anh ấy nữa mà."
Lời nói nũng của con gái vừa vang lên, sự buồn bực trong nháy mắt đều tiêu tan.
"Được, không nói nó nữa, có tiểu áo bông của mẹ là được rồi."
Lúc này, Lục Cảnh Diễn mới lên tiếng, "Mẹ, sau này con sẽ cố gắng về nhà mỗi ngày."
Nghe nói vậy, Mặc Thanh Hoan trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bà tự đắc nói, "Thế còn được, nếu mang con dâu về nữa thì càng tốt."
Mặc Thanh Hoan không quan tâm Lục Cảnh Diễn nghĩ gì, dù sao một người mẹ thúc giục con cái kết hôn là chuyện bình thường. Thấy Lục Cảnh Diễn không trả lời, bà cũng không khó chịu, dù sao sau này cũng sẽ nhắc nhở anh thường xuyên, nghĩ vậy, Mặc Thanh Hoan liền thoải mái trở về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn "hai anh em", không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Lâm Nhược Hề cứng đờ người đứng đó, không biết phải nhìn đi đâu. Nhưng tầm mắt của người nào dường như dán chặt lên cô, hồi lâu cũng không chịu rời đi.
Lâm Nhược Hề không chịu đựng được nữa, cô lấy hết can đảm đối diện với ánh mắt của anh.
Cô do dự nói, "Lục Cảnh Diễn, không còn sớm nữa, tôi lên lầu trước đây, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong, Lâm Nhược Hề gần như bỏ chạy đến chỗ cầu thang, khốn thay nó lại ở chỗ Lục Cảnh Diễn, anh tóm lấy cổ tay cô khi cô chạy ngang.
"A Tinh, nghe mẹ nói vậy, em có gì muốn nói với.. tôi không?"
Lâm Nhược Hề cúi đầu, nhẹ giọng lầm bầm, "Lục Cảnh Diễn, anh nói cho tôi thời gian thích ứng."
Cô nghĩ rằng sau khi nói những lời này, Lục Cảnh Diễn sẽ để cô đi. Nhưng làm cô phải thất vọng rồi, chẳng những không buông tay cô ra, anh còn tiến sát cô hơn.
"Ngày mai em muốn đi thử vai sao?"
Lâm Nhược Hề bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, có pha chút tức giận.
"Sao anh lại biết?"
Lục Cảnh Diễn miết miết mi tâm, biết ngay tiểu nha đầu sẽ suy diễn lung tung, không thể không giải thích, "Bà Trần nói với tôi, em ở trong phòng cả ngày để chuẩn bị cho buổi thử vai."
Sau khi nghe lời giải thích, vẻ mặt Lâm Nhược Hề mới dịu đi được một chút, cô còn tưởng trong phòng có gắn camera theo dõi, suýt nữa chết vì tức.
Lục Cảnh Diễn nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, anh mắt khẽ chuyển, nhẹ giọng nói, "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi phái người tới đón em, để em đi một mình tới đó, tôi không yên tâm."
Nói xong anh buông cô ra, anh đi thẳng ra cửa.
Lâm Nhược Hề nhìn anh rời đi, ngẩn ra một chút, rồi bước lên lầu.
Lúc này, tâm trạng cô rất phức tạp, như thể cô đã vô tình làm tổn thương Lục Cảnh Diễn.
* * *
Hôm nay, buổi thử sức.
Lâm Nhược Hề dậy rất sớm, trang điểm nhẹ, chọn một chiếc váy trắng, mặc áo khoác rồi vội vã xuống lầu.
Vẫn còn sớm, Bà Trần và Mặc Thanh Hoan còn chưa dậy.
Khi cô vừa mở cửa, Lâm Nhược Hề nhìn thấy một chiếc xe Lamborghini màu trắng đang đậu ở cổng, và một người đẹp lạnh lùng đang đứng cạnh.
Nhìn thấy cô, người đẹp lạnh lùng bước tới, cúi đầu chào cô, rồi lại lạnh lùng nói, "Phu nhân, tôi là Vân Đóa, tiên sinh kêu tôi đưa cô đến hiện trường thử vai."
Bị gọi là phu nhân, Lâm Nhược Hề không quen lắm, cười gượng với Vân Đóa, khó xử nói, "Cám ơn."
Lục Cảnh Diễn bá đạo như vậy, chuẩn bị xe cho cô, cô chỉ có thể ngồi vào.
Buổi thử vai bắt đầu lúc 9h nhưng khi Lâm Nhược Hề đến đã có rất đông người ở đó. Cô đoán là cũng không ít người đến từ sớm, nhưng không ngờ lại đông như vậy. Bất quá cô vẫn rất tự tin.
Lâm Nhược Hề điền vào mẫu đăng kí, cất áo khoác ở quầy, đi theo đám đông vào phòng chờ.
Còn chưa tới nơi, đã thấy một đám kí giả tựa hồ đang bao vây người nào đó, vô cùng ồn ào.
Bởi vì đám kí giả mà người tới thử vai bị chặn lại, tức mà không dám lên tiếng.
Lâm Nhược Hề khó hiểu, vừa bước về phía trước vài bước liền nghe thấy một giọng nói ôn nhu mà khiến nàng thấy chán ghét.
"Đừng đứng chặn đường ở đây, các bạn đang chặn lỗi đi của những người tới thử vai, vì vậy xin vui lòng bước sang một bên."
Đó là Lâm Yên Nhiên, cô ta cũng đang mặc một chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ tạo cho người khác cảm giác tươi mát, thoải mái.
Lời nói của cô ta khiến đám kí giả cản đường vô thức bước sang một bên, cuối cùng phải nhường chỗ.
Có rất nhiều lời khen ngợi Lâm Yên Nhiên vang lên từ đám đông.
"Lâm Yên Nhiên là một người tốt, dù là ngôi sao lớn nhưng cô ấy vẫn hết sức khiêm tốn."
"Ừ, tôi cũng rất thích cô ấy."
"Cô ấy nổi tiếng là người đẹp tốt bụng. Hôm nay chính mắt nhìn thấy, quả là đúng."
"..."
Nghe vậy, Lâm Nhược Hề cười nhạt, chỉ cảm thấy châm chọc, nhưng hôm nay cô không có hứng thú nói chuyện với Lâm Yên Nhiên.
"Tiểu Hề, sao em lại ở đây, em biết rõ đạo diễn Vương Gia Vỹ ghét nhất là đi cửa sau mà."
Cô ta vừa nói dứt câu, mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lâm Nhược Hề vẻ khinh bỉ.
"Thật không biết xấu hổ! Lại còn có ý định đi cửa sau."
"Ồ, có tiền tốt đấy, nhưng vẫn mong Vương Gia Vỹ trước sau như một, tống cổ cô ta ra ngoài."
"Hừm, dù cô ta có dùng dáng vẻ này đi dụ dỗ đạo diễn Vương cũng sẽ không chọn cô ta."
* * *
Đi cửa sau?
Lâm Nhược Hề hết nói nổi cô ta, sự khiêu khích của Lâm Yên Nhiên quá vụng về, thế nhưng lại khơi dậy được sự ghét bỏ của mọi người đối với cô, dù cô có biện giải thế nào cũng sẽ bị nước bọt của mấy người này nhấn chìm.
Cô kiên nhẫn đi tới trước mặt Lâm Yên Nhiên, ôn tồn nói, "Sư tỷ, hóa ra tỷ quen biết đạo diễn Vương sao?"
Nếu nói cô đi cửa sau, cô trực tiếp chuyển vấn đề này sang đạo diễn Vương để xem cô ta nói gì.
Lâm Yên Nhiên vốn tưởng rằng Lâm Nhược Hề sẽ cố gắng chối bỏ điều đó, không ngờ cô lại trực tiếp gây rắc rối, đưa đạo diễn Vương Gia Vỹ vào.
Nhưng cô sẽ không để cho Lâm Nhược Hề đắc ý.
Vì vậy Lâm Yên Nhiên nhíu mày lại, giống như lo lắng nói, "Tiểu Hề sao em có thể hất nước bẩn lên đạo diễn Vương được chứ? Ai cũng biết đạo diễn Vương là người nổi tiếng công minh, dù quyền thế ngập trời cũng không khuất phục được ông ấy, nhưng em.."
Lâm Yên Nhiên muốn nói gì đó để chọc tức Lâm Nhược Hề, khiến cô nổi điên trước mặt mọi người. Nhưng điều đó đã không xảy ra, Lâm Nhược Hề thậm chí còn không thèm nhìn mặt cô ta lần nữa, trực tiếp bước đi, để lại những bình luận xung quanh.
Đi vào phòng chờ, Lâm Nhược Hề sợ đến ngây người. Phòng chờ rộng lớn trở thành một cuộc tẩy trang hỗn chiến, tất cả những ai bước vào đều được yêu cầu tẩy trang trước, còn có một màn hình hiển thị rất lớn ở chính giữa phòng chờ.
Đạo diễn Vương Gia Vỹ nhìn gương mặt mộc của các thí sinh qua màn hình, những ai không hài lòng hoặc có dấu hiệu phẫu thuật thẩm mỹ đều trực tiếp bị loại.
Lâm Yên Nhiên bị một đám người bao quanh, sắc mặt cô ta tái nhợt khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.


