Ngôn Tình [Dịch] Cứu Vớt Vật Hi Sinh Boss - Cố Tô An Tạ Tịch

Discussion in 'Truyện Drop' started by Proanno.1, Jul 12, 2018.

  1. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 45: Loạn thế kiêu hùng (4)

    Editor: AnGing

    Beta: Tiểu tiên nữ xinh đẹp thánh thiện.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin tức Đại Tư Mã phải về triều vừa mới truyền đi, đám quan viên ở Hạo Thành đều có suy nghĩ riêng, lúc trước không có công, có tội thì nghĩ làm sao nịnh bợ, từng có thù thì làm sao để hóa nhỏ thù hận, tránh việc vừa trở về liền gặp rủi ro.

    Điền Phùng gửi cho tỷ tỷ một phong thư, sau khi nhận được vài câu quở trách thì không nghĩ trình báo chuyện gì lên nữa, tiếp tục ở nhà mua vui tìm hoan, nhưng Phùng Trung Kiểm, người lãnh đạo trực tiếp, lại hơi lo sợ bất an, tiểu tử kia còn có tỷ tỷ chống lưng, có trách tội, thì hắn cũng chẳng sao, còn lãnh đạo như mình khó mà tránh khỏi việc bị quở trách, gánh tội danh quản giáo không nghiêm.

    Tuy vậy lại vẫn không dám trực tiếp dạy dỗ hắn, nhỡ bị vị tỷ tỷ yêu thương em kia ghi hận, thì sau này sẽ luôn phải lo lắng, đề phòng.

    Hắn trằn trọc mấy ngày, rốt cuộc là đại phu nhân trong nhà vội vàng dẫn hắn từ trong phòng cơ thiếp về, vừa mở miệng đã hỏi có phải thủ hạ của hắn đã đắc tội ai hay không, hôm nay tứ cô nương trong phủ Đại Tư Mã cố ý hỏi nàng, rằng thủ hạ nổi danh của đô úy có phải tên là Điền Phùng hay không.

    Nếu là người khác hỏi thì còn tốt, vị tứ cô nương này chính là bảo bối trong tay của Đại Tư Mã, không có chuyện gì mà nàng hỏi xin lại không được đáp ứng, hơn nữa nghe nói gần nửa tháng nay đều bầu bạn Tam công tử xử lý công vụ trong thư phòng.

    Phùng Trung Kiểm lập tức bị dọa tới chảy mồ hôi lạnh, ngồi với đại phu nhân đến nửa đêm, rốt cuộc quyết định trước tiên để cho nàng dẫn người đi vào phủ Đại Tư Mã cầu tình, cũng dễ chứng minh việc hắn làm thủ trưởng (ý là cấp trên nha), đã rất có tâm quản lý thủ hạ của mình rồi.

    Điền Phùng bị ép buộc đi vào phủ Đại Tư Mã, bắt hắn ngồi mười lăm phút đã không chịu nổi, nhìn Phùng Đô Úy đang nói chuyện rất vui vẻ với Tam công tử, rón rén chuồn về phía hậu viện, muốn xem đường đường là hậu viện của Đại Tư Mã sẽ dưỡng được mỹ nhân như thế nào.

    Đi dạo hơn nửa vòng, không gặp được mỹ nhân, cuối cùng khi đang ở phía ngoài nhà thuỷ tạ thì thấy hai tiểu cô nương đang nói chuyện, vị lớn hơn thì hắn biết, là tiểu thư con vợ cả trong phủ thủ trưởng của hẳn, còn vị nhỏ tuổi hơn, lớn lên xinh xắn, chỉ hơi mỉm cười đã khiến cảnh hồ sáng bừng lên, đợi khi trưởng thành tất sẽ là một mỹ nhân hiếm có.

    *Nhà thủy tạ: Công trình được dựng trên mặt nước dùng để ngắm cảnh. (Bạn nào xem phim cổ trang nhiều chắc là rõ ha. Mình không tải ảnh lên đây được)

    Hắn lại gần, nhìn thấy rõ ràng vị tiểu cô nương tự mình châm trà cho Phùng cô nương, còn áy náy nở nụ cười lấy lòng nàng ấy, xung quanh lại chẳng hề có tỳ nữ nào.

    Ngay cả nữ nhi của một vị chính ngũ phẩm đô úy cũng phải lấy lòng, xem ra cũng không phải người hắn không thể trêu vào.

    Nỗi băn khoăn trong lòng hắn biến mất, hắn nhấc chân bước vào nhà thuỷ tạ, đi thẳng một mạch đến bên cạnh tiểu cô nương xinh đẹp, mới đến gần đã ngửi thấy một mùi hương như có như không, giống chú mèo con gãi gãi làm lòng người ngứa ngáy.

    "Cô nương thật đúng là một tiểu mỹ nhân, sao tại đây hóng gió lạnh? Thật là làm ca ca đau lòng một phen." Hắn vừa nói vừa duỗi tay định sờ lên mặt người trước mắt, càng dí sát thân thể vào, càng ngửi thấy mùi hương mê người đó.

    Tĩnh Hảo lui về phía sau vài bước, gạt tay hắn ra, trừng lớn mắt nổi giận đùng đùng nhìn hắn, "Lớn mật, ngươi biết ta là ai sao? Dám cả gan làm càn ở phủ Đại Tư Mã."

    "Tất nhiên ta biết ngươi là ai, cũng biết đây là nơi nào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ca ca thân thiết với ngươi." Điền Phùng ngửi được mùi hương kia, càng cảm thấy ngứa ngáy khắp người, thậm chí muốn dán mặt đến nơi phát ra mùi thơm.

    "Tĩnh Nhi!"

    Phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng kinh hô, bàn tay và thân mình đang duỗi ra khựng lại, vòng eo non mịn của tiểu mỹ nhân trước mắt xoay chuyển, cả người lật qua nhà thủy tạ, thẳng tắp nhảy vào trong nước.

    Khích phu nhân bị một màn trước mắt khiến cho ngất xỉu, tiểu nữ nhi bé bỏng bảo bối của nàng, ngay ở trong phủ của mình, bị một gã đăng đồ tử không biết chui từ đâu ra bức nhảy hồ.

    *Đăng đồ tử: Kẻ háo sắc

    Mới đầu tháng tư mà thôi, nước trong hồ lạnh biết bao nhiêu!

    Nàng vội vàng liền thúc giục các nô bộc còn đang sững sờ, "Mau, mau cứu tứ cô nương lên, nếu con bé mà xảy ra chuyện, các người chờ mà gánh lấy hậu quả!"

    Dứt lời nàng vội vàng chạy tới bên hồ, đúng lúc thấy trưởng tử vừa nãy còn cùng kêu thảng thốt với nàng đã nhô đầu ra khỏi mặt nước, trong lòng ôm chặt nữ nhi,

    Mọi người hợp sức kéo người lên bờ, Khích phu nhân đang muốn ôm nữ nhi khóc lóc, trưởng tử vừa nãy còn đang thở hổn hền đã lập tức đón lấy người từ tay của nàng, không để ý đến người mình trông cũng đang rất lôi thôi, "Trời lạnh dễ bị cảm lạnh, nên nhanh chóng đổi y phục cho Tĩnh Nhi mới được."

    Nói xong, cũng không để ý nhiều đến phản ứng của nàng, ôm người chạy nhanh về phía li viên gần nhất.

    Khích phu nhân đuổi theo vài bước, quay đầu lại nhìn một nhà Phùng đô úy và tên đầu sỏ gây tội đang bị nô bộc chặn lại, hận không thể cắn bọn họ mấy miếng.

    "Nhốt hắn vào phòng chứa củi." Nàng lau nước dính trên đóa hoa thêu, cố gắng tìm về lý trí trong cơn giận, "Ngày mai Đại Tư Mã hồi triều, ta sẽ báo cáo với hắn từng chữ một, để hắn tự mình xử lý đám tội nhân các ngươi đã làm nữ nhi của hắn bị thương."

    Trước khi lao xuống nước Tĩnh Hảo cũng đã tính trước góc độ và lực đạo, tuy nhìn giống như thật sự bị ngã xuống, nhưng cũng không đáng quan ngại, chỉ là giả vờ hôn mê đã lâu, không cẩn thận ngủ quên mất.

    Tỉnh lại, trước mắt là một màu đen nhánh.

    Nàng mới vừa cử động cơ thể dính nhớp mồ hôi một chút, trong căn phòng tối tăm đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp pha chút lạnh lẽo, như tiếng ma quỷ đêm khuya vậy, "Tỉnh?"

    Lý Tạ đứng dậy đi đến bên mép giường của nàng, cười nhếch mép, "Ngươi cũng thật nhẫn tâm với bản thân, mưu kế như thế cũng không chịu nói trước với ta một tiếng."

    Quả nhiên vẫn là để ý tới việc mình không nói trước cho hắn.

    Tĩnh Hảo đá đá chăn, "Nóng," nàng chờ người nào đó sau khi giằng co với nàng, không kiên nhẫn loại bỏ một lớp chăn đi, mới thong thả ung dung mở miệng, "Cho dù không nói trước cho a huynh biết, không phải a huynh cũng đã đúng lúc cứu ta lên hay sao?"

    Lý Tạ liếc mắt nhìn nàng, lạnh nhạt "A" một tiếng, "Cứu ngươi? Ta chỉ là sợ ngươi làm bẩn cái hồ duy nhất còn tạm xem được trong phủ, phá hỏng tâm tình tương lai của ta."

    Hơn nữa, dù sao nàng cũng xem như là đồng minh với mình, nếu chết cũng không có lợi cho hắn.

    Tĩnh Hảo nằm trong ổ chăn chớp mắt nhìn hắn, quan sát sắc mặt lạnh nhạt qua ánh trăng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của tiểu cô nương vang lên, "Nhưng ta nghe thấy a huynh gọi ta mới nhảy xuống."

    Không nhảy thì không loại bỏ được mùi hương trên người, giữ lại chỉ gây thêm phiền toái.

    Vì đề phòng người trong thủy tạ phát hiện ra, nàng còn lấy cớ ngồi xuống ở chỗ đón gió, lúc phát hiện ra Điền Phùng đang ngắm mình, cố ý rót trà cho Phùng cô nương, tránh cho tên kia có sắc tâm nhưng lại không dám làm, đoán ra thân phận của nàng sẽ không dám ra tay.

    Hơn nữa cho dù Lý Tạ không cứu nàng, tỳ nữ lúc trước đã chuẩn bị sẵn sẽ đi mời Khích phu nhân đến, căn bản sẽ không để nàng ngâm nước lâu.

    "Sao ngươi không nói là bị ta dọa tới mức nhảy xuống nước đi." Hắn ngồi ở mép giường, vươn tay sờ một lọn tóc dài của nàng, cuốn vài vòng quanh ngón tay, một chú kén tằm màu đen di chuyển lên tai nàng, hơi hơi dùng sức, không quan tâm xem nàng có đau hay không.

    Tới khi Tĩnh Hảo duỗi tay cào hắn mới chịu buông tay.

    Đứng bên mép giường nhìn xuống nàng, trên khuôn mặt đạm bạc hơi mang cười, "Đây chỉ là một trừng phạt nhỏ, về sau làm chuyện gì mà còn gạt ta, thì sẽ không giải quyết đơn giản như thế nữa."

    Đại Tư Mã ra ngoài chinh chiến hồi phủ, người trong phủ tất nhiên là đều ra tới đón, ngoại trừ mấy đứa con trai tuổi hơi lớn một chút được hắn mang đi ra, ngay cả vài vị công tử ngày thường đi học cũng cùng đám con nối dõi xếp hàng thành một đội đứng ngoài cổng, bao gồm các cơ thiếp liên quan, khung cảnh cũng tương đối đồ sộ.

    Lý Quan nhìn lướt qua đám người, lập tức liền phát hiện thiếu người, "Tĩnh Nhi sao còn chưa ra tới?"

    Khích phu nhân dùng dư quang liếc vị mỹ nhân trẻ tuổi thong thả bước ra từ trên xe ngựa xuống, nghe thấy hắn nói mới hoàn hồn, lập tức sắc mặt trở nên khó coi hơn mấy phần, "Hôm qua Tĩnh Nhi rớt xuống hồ, sốt nhẹ, thiếp không để nàng ra."

    "Người đang khỏe mạnh sao lại rớt xuống hồ?"

    Lý Quan giọng nói tức giận, cũng bất chấp một đám người còn chưa chào hỏi, trực tiếp đi đến chỗ ở của nữ nhi.

    Khích phu nhân đi theo hắn, một bên liền tinh tế kể lại ngọn nguồn, "Thiếp đã cột hắn vào phòng chứa củi, chỉ chờ Phu chủ trở về xử lý, Tĩnh Nhi mới mấy ngày trước cũng từng bị bệnh, sốt hai ngày mới khỏe lại, lần này lại bị cảm lạnh.. Còn may Tam huynh của nàng tới sớm, nếu không ngâm thêm một lúc nữa trong hồ thì.."

    Một chúng cơ thiếp trang điểm hoa hòe lộng lẫy lại nhìn thấy đại phụ (đại phu nhân ấy) sau khi nói đến Tứ cô nương dẫn đi mất sự chú ý của lang chủ, trực tiếp bỏ rơi bọn họ tại chỗ, biểu tình trên mặt đều có hơi tức giận, mấy người đứng phía đằng trước sắc mặt càng thêm không tốt, lại nhìn mỹ nhân mới xuống xe ngựa, nghĩ lại cũng thấy vui sướng.

    "Tuổi trẻ mạo mĩ thì sao, ở trong lòng lang chủ, sợ là còn chằng bằng một đầu ngón út của Tứ cô nương."

    Diệu cơ nghe xong những lời này, lập tức liền hận vị Tứ cô nương chưa gặp mặt kia một chút.

    Hôm nay vốn nên là nàng nổi bật mới đúng.

    Lý Quan vào phòng ngủ thì thấy nữ nhi đang bê chén thuốc uống, gương mặt nhỏ kia nhăn chặt lại, buông chén thuốc liền lập tức lấy một viên mứt hoa quả nhét vào miệng, quay đầu thấy hắn, lập tức tươi cười.

    "Cha!"

    Lý Quan đi nhanh bước qua sờ trán nàng, phát hiện thực sự hơi nóng, sắc mặt cũng hơi đỏ, lập tức liền hơi đau lòng, "Cha mới ra cửa một chuyến, sao Tĩnh Nhi đã sinh bệnh rồi?"

    Tĩnh Hảo lắc lắc đầu, "Tĩnh Nhi không sao, cha có gặp chuyện gì không?"

    Nàng duỗi tay nắm lấy bàn tay to của Lý Quan, sự đối lập khiến cho tay nàng có vẻ yếu ớt không nơi nương tựa, ngẩng đầu nhìn hắn đầy quan tâm cùng nhu mì.

    Lý Quan trấn an xoa xoa đầu nhỏ của nàng, thấp giọng kể cho nàng nghe vài câu chuyện thú vị trên đường đi, lại có mang quà về cho nàng, thấy nàng ngủ thiếp đi, mới phân phó tỳ nữ trông coi nàng, rón rén ra khỏi phòng, đứng ở hành lang suy nghĩ về lời nói kia.

    Số phận của Tĩnh Nhi đúng thật là tương liên với hắn, năm ngoái khi nàng bệnh nặng một trận, không quá mấy ngày hắn liền đánh trận thua, lần này bỗng dưng rớt xuống hồ, chỉ sợ sẽ lại dính đến vận mệnh của hắn.

    Khóe mắt hắn giật giật, lại nghĩ đến chuyện Khích phu nhân kể, trong lòng vô cùng hận cái tên dám khinh bạc Tĩnh Nhi làm nàng ngã vào hồ, "Người ở đâu? Dẫn đường cho ta."

    Người vừa được đem tới, Diệu cơ mới vừa được an bài chỗ ở đã vội vàng tới rồi, nhìn đệ đệ ruột quỳ gối trước từ đường, nàng khóc như hoa lê dính mưa, sẵn dung nhan tuổi trẻ mĩ mạo, chỉ cần là đàn ông khó tránh khỏi sẽ khoan dung cho nàng vài phần, ".. Lang chủ đã đồng ý tha cho đệ đệ của ta một mạng, huống hồ bây giờ Tứ cô nương cũng không xảy ra chuyện gì, đúng là sau họa có phúc, sẽ không ảnh hưởng tới vận may đâu."

    Sau khi nàng vào phủ đã hỏi thăm về vị Tứ cô nương kia, khi cầu tình cứ một mực chắc chắn lúc đầu là do Điền Phùng không biết thân phận của Tức cô nương, hơn nữa lúc trước nàng cũng chỉ xin "tha mạng" chứ không có nói hắn "vô tội", tránh cho Lý Quan quá mức khó xử.

    Lý Quan giơ tay, nhìn là muốn ý bảo nàng đứng dậy.

    Khích phu nhân túm chặt vạt áo, đang muốn mạo hiểm làm Phu chủ tức giận, mở miệng định nói vài câu, Lý Tạ vẫn luôn an tĩnh ngồi ở bên cạnh liền đứng lên, hành lễ.

    "A phụ, Phùng gia con vợ cả cô nương làm chứng, lúc ấy khi Tĩnh Nhi tức giận hỏi, Điền Phùng chính miệng thừa nhận hắn biết thân phận của Tĩnh Nhi, hơn nữa mới đầu xuân, nước trong hồ rất lạnh, Tĩnh Nhi vốn bệnh nặng mới khỏi, không có việc gì đã là rất may."

    Hắn nhìn thẳng, không thèm để ý đến khuôn mặt tức giận vặn vẹo của Diệu cơ, "Khi a phụ đáp ứng tha cho Điền Phùng một mạng, Diệu cơ đang ở nội trạch, nhất định đã không bẩm báo rõ tình hình cụ thể."

    Hắn phất tay ý bảo Cốc Vũ hầu ở ngoài cửa mang sơ báo đã sửa sang tốt tiến vào, trình lên quan án của Lý Quan.

    Lý Quan lật vài tờ, lông mày vốn đang dãn ra lại nhăn chặt, lửa giận trong lòng không áp nổi, Điền Phùng lại là kẻ tái phạm, ngày thường ra tay với bình dân thì thôi, hiện giờ đang ở trong phủ của hắn cũng dám diễu võ giương oai, suýt chút nữa đã ra tay với nữ nhi bảo bối của hắn rồi.

    Nếu là Tĩnh Nhi không nhảy hồ, việc này còn không biết sẽ như thế nào!

    Hắn có cái lá gan này, là mượn từ ai đây?

    Lý Quan cúi đầu nhìn Diệu cơ đang nước mắt lưng tròng nhìn hắn, sự thương tiếc mới dâng lên trong lòng tan biến không sót lại tí gì, "Người tới, kéo Điền Phùng xuống đánh chết, Diệu cơ đưa về nguyên thành."

    Lý Tạ sau khi trình lên sơ báo đã lui về chỗ, nghe vậy chỉ bưng chung trà che lại khóe miệng nhếch lên, bình tĩnh nhìn người bị kéo đi.

    Hắn a phụ quả nhiên vẫn là cái tính đó, cho dù ngày thường đối với ngươi tốt cỡ nào, khi trở mặt cũng không hề bận tâm tình cảm cũ.

    Chẳng qua kế hoạch của muội muội ruột của hắn cũng thật tốt, dùng bản thân làm mồi nhử, nhảy hồ một cái đã giúp hắn giải quyết hai người làm hắn chướng mắt, đưa tới một nhà mà hắn có thể yên tâm sử dụng.

    Về sau còn phải ăn ngon uống tốt rồi tĩnh dưỡng, miễn cho mới lăn lộn vài lần đã chết mất.
     
    Athithutrang and linhlinh2308 like this.
    Last edited: Jun 21, 2021
  2. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 46: Loạn thế kiêu hùng (5)

    Editor: AnGing


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban ngày Tĩnh Hảo ngủ nhiều, nên buổi tối khó ngủ, nghe tiếng người đẩy cửa vào, lập tức cảnh giác, hơi nhoài người về phía cửa nhìn, thấy người đến là hình bóng quen thuộc mới thở phào một hơi.

    Lý Tạ đứng trước giường nàng, xốc tấm màn giường mỏng manh lên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn nàng mới vừa thở phào, khóe miệng nhếch lên, giọng điệu khinh thường, "Gan bé."

    Tĩnh Hảo trợn mắt nhìn hắn, "Vẫn còn kém hơn a huynh, đêm thăm phòng muội muội ruột cũng quen cửa quen nẻo."

    Nàng vừa mới nói xong, cái trán đã bị búng cho một cú, cũng không quá mạnh tay, "Nói chuyện với ta thì càng ngày càng dẻo miệng."

    Tâm trạng của hắn rõ ràng là rất tốt, không có ý muốn so đo thêm với nàng, ngồi trên bàn tự rót nước trà uống, cũng chẳng bắt bẻ đó là trà nguội, lại còn tiện tay rót trà cho nàng luôn, đôi tay lúc thả lên bàn còn gõ nhịp.

    Động tác này đã trở thành ngôn ngữ riêng giữa hai người bọn họ.

    Tĩnh Hảo ngoan ngoãn đứng dậy ngồi bên cạnh bàn, xích tới gần, tuy răng cái mũi còn hơi nghẹt thế mà vẫn ngửi được mùi rượu trên người hắn, "Lần này chắc huynh được không ít chỗ tốt đấy nhỉ, uống rượu xong không trở về phòng ngủ ngược lại tới chỗ ta uống trà."

    Hơn nữa còn dám ngồi trong phòng ngủ của nàng uống trà lúc nửa đêm như thế, lại còn nghênh ngang vào bằng cửa chính, đám tỳ nữ canh gác bên ngoài chắc chắn đã bị ăn giải quyết.

    Nàng cũng bưng trà đã lạnh ngắt nhấp một ngụm, giọng nói hơi khàn khàn mới trong trẻo lên một chút, lại nâng chén hướng hắn tỏ ý lấy trà thay rượu, "Chúc mừng a huynh, thành công thu Phùng đô úy vào dưới trướng."

    Phùng gia đích nữ tận mắt nhìn thấy nàng bị buộc phải nhảy xuống trong hồ, Điền Phùng lại do người Phùng gia người dẫn đến, mà người nàng phái đi hỏi thăm lại chưa hề nhắc đến Phùng đô úy một chữ nào, tám phần chính là do người trước mắt này đã hái trọn cả nhà kia ra ngoài, nắm được nhược điểm này, bọn hắn không thể không thuận theo.

    Lý Tạ đưa mắt nhìn nàng, đột nhiên duỗi tay sờ đầu nàng, động tác giống như đang trêu đùa một con thú cưng, "Đầu óc này có vẻ như giống em gái ruột ta."

    A, làm như chỉ có một mình hắn là thông minh bá đạo thôi ấy.

    Đúng là bệnh ảo tưởng của thiếu niên.

    Tĩnh Hảo thả chén trà trong tay, sau khi đứng dậy sau trở nên cao gần bằng hắn khi ngồi, duỗi tay ra xoa đầu hắn, "A huynh vẫn nên về nghỉ sớm đi, ngủ muộn sẽ không cao được đâu," xoa xong nàng buông tay, ưu nhã ngáp một cái, "Tĩnh Nhi không tiễn, a huynh ra cửa trước đừng để tuần vệ trong phủ phát hiện đó."

    Phòng ngủ lặng như tờ.

    Tĩnh Hảo bọc chăn trở mình, vùi người trong chăn ấm áp, tránh khỏi khí lạnh.

    Mơ mơ màng màng nàng nghe được một tiếng đóng cửa nặng nề.

    Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, tỳ nữ dọn dẹp phòng ngủ mặt mày trắng bệch, "Nữ lang có biết chung trà trên bàn ở nơi nào không? Đó là đồ vật mà kim thượng ban cho đấy."

    Tĩnh Hảo quay đầu nhìn, ánh sáng phản chiếu lên vết lõm trên bàn, nàng duỗi tay xoa chỗ đau trên người, trả lời ung dung, "Ngày hôm qua ta quăng vỡ nó nên vứt đi rồi, đổi một bộ mới là được."

    Tiếc là hôm qua không thấy được vẻ mặt tức hộc máu lại phải ráng nhẫn nhịn kia.

    Lý Quan hồi phủ, động tĩnh không nhỏ, sau phong yến đón tiếp hoàng gia, trong phủ lại tổ chức một cái khác, tuy gọi là gia yến nhưng quan lại lui tới không hề ít, Lý Quan thái độ khác thường nhất quyết chống đẩy, cho quân thượng đủ mặt mũi, trả về hết tất cả hạ lễ từng được đưa đến trong phủ.

    Tĩnh Hảo là đứa con gái hắn yêu thương nhất, lại còn là nữ nhi nên không thể tranh như con nối dòng, từ buổi sáng hôm trù yến ấy đã được hắn dẫn theo bên người, lúc nói chuyện với các vị đại thần cũng không hề kiêng dè nàng, mãi cho đến khi tổ chức tiệc tối, mới để nàng trở về phòng chuẩn bị.

    Tĩnh Hảo trở về biên soạn lại tin tức hôm nay tìm hiểu được, bước chân vừa chuyển đã đi về phía Lý Tạ Kỳ Uyển, "Ta đột nhiên nhớ ra mình để quên cái hoa lụa ở chỗ a huynh, các ngươi đi về trước huân thơm tà váy cho ta."

    Lý Tạ sau khi trở về từ chỗ Lý Quan liền xét duyệt thư, kết hợp với việc mấy ngày đều ở trong thư phòng, giương mắt vừa nhìn thấy người tiến vào, biểu tình trên mặt hơi khó coi.

    "Ta không tới đây để đấu võ mồm với a huynh đâu." Tĩnh Hảo mở miệng liền chặn họng hắn, tổng kết đơn giản những tin tức mà Lý Quan để lộ ra khi nghị sự với những đại thần hôm nay.

    "Vậy là phụ thân định quan hệ tốt với người của Nguyên gia? Đầu tháng hắn còn chưa đưa sơ báo xin phê chuẩn phục quyền giao cho ta, định hung hăng đánh mặt người Nguyên gia hay sao?" Lý Tạ theo thói quen duỗi tay gõ lên trên bàn, sau khi thấy nàng đẩy chung trà tới mới bưng lên nhấp một ngụm, trong giọng nói không hề có một chút gì gọi là tôn trọng với cha ruột trong hoàng thất cả.

    "Xem ra tám phần là chiến sự nơi tiền tuyến không thuận, kiềm chế còn ở vào thế nhược."

    Hắn nhíu mày đưa ra kết luận, kiếp trước, cũng chính là vào tháng mười năm nay, hai nước Ô, Thù đều đồng thời tiến công tư triều, quân đội tiền tuyến sớm đã mệt bại trận liên tiếp, trong triều lại ra gian tế, thừa dịp điều binh bảo vệ Hạo Thành, trực tiếp đánh tráo quân địch lẫn vào, khiến Hạo Thành bị vây hơn nửa tháng, tráng niên bình dân trong thành hầu như chết sạch, phụ nữ, trẻ em và người già chết đói vô kể.

    Không thể tưởng được sớm tại lúc này, chiến sự nơi tiền tuyến đã hiện bại tích.

    Nghĩ đến mình kiếp trước, mới dưỡng thương xong đã vội vã trở lại tiền tuyến, ở hai quân vây công kiệt lực bảo vệ một tòa thành trì, khi quay trở lại Hạo Thành còn bị chỉ trích thất trách, mất đi một chút thân tình cuối cùng của phụ thân, thậm chí ngay cả tên tiểu nhân Điền Phùng kia còn có thể gán tội danh thua lên đầu hắn.

    "A huynh," Tĩnh Hảo cười thâm trầm, nhìn Lý Tạ đang nghĩ đến cái gì đó xuất thần, "Người đã nghĩ kỹ muốn ứng đối như thế nào chưa?"

    Dựa vào tính cách của Lý Quan, nếu hắn thật muốn hòa hảo với hoàng gia, thì sẽ làm lành vũ nhục nhã lúc trước, nhất định sẽ đẩy Lý đạ lúc đó đang lĩnh quyền trên tay ra, nhiều nhất chỉ gánh một cái tội danh "Dạy con không nghiêm" mà thôi.

    Lý Quan bưng chung trà liếc nàng, thấy nàng thật sự có hơi lo lắng cho hắn, nên giải thích qua loa dăm ba câu, "Vì sao phải ứng đối? Phụ thân và người của Nguyên gia đều chỉ muốn cái cớ đế làm hòa, chuyện lúc trước là do ai, mọi người đề rõ ràng, cho dù có đẩy lên đầu ta, cũng không ai dám làm gì ta, cùng lắm là nghe mắng một trận.

    Thật ra hắn không để chuyện này trong lắm, kiếp trước chuyện quá đáng hơn đều có, hắn đã không còn chờ mong gì ở Lý Quan nữa

    Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm hắn một lúc, đứng dậy hành lễ cáo lui.

    Cơ thiếp trong phủ Đại Tư Mã trong phủ đông đảo, con cái càng không ít, một cái gia yến cũng có thể làm được thanh thế to lớn, xếp hàng ngũ theo thứ tự bài khai, lại ghi tên tuổi, nơi này ngồi ngập người.

    Một vài vị đích công tử trưởng thành, ngoại trừ Tam công tử trở về dưỡng thương, bốn vị khác đều lưu ở tiền tuyến, nghe nói còn đều lập không ít quân công, lang chủ tính toán năm sau sẽ trình báo thỉnh phong, sau này cho dù không có con nối dòng, chỉ sợ cũng cao hơn người thường rất nhiều.

    Vài vị nhi tử do cơ thiếp sinh đều oán hận nhìn về phía người người ở chủ vị bên cạnh đại phụ, sự ghen ghét trong đôi mắt có thể cháy lan ra đồng cỏ, nhìn thấy chỗ ngồi nho nhỏ để bên cạnh đại phụ thì lại càng nghiến răng nghiến lợi.

    Sinh nhi tử lập quân công bên ngoài, sinh nữ nhi còn được lang chủ yêu thích hơn!

    Quá nửa yến hội, Lý Tạ thả thùng rượu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi trên tọa chủ vị con nối dõi," Tạ Nhi, nghe nói những ngày gần đây con đều ở thư phòng giải quyết sơ báo? "

    Hắn vừa mở miệng, yến hội vốn dĩ còn một chút tạp âm trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, giọng nói của hắn ở trong không gian như thế càng trở nên uy nghiêm," Sơ báo kia chính là vật trình đến phủ, sao con có thể không biết đúng mực, tự tiện chỉnh sửa nó? Cho dù là vi phụ, khi xử lý khi cũng phải vô cùng cẩn thận, phải theo ý chỉ của kim thượng mà xét xử. "

    Hắn vừa thốt lên, những người ngồi ở đây đều hiểu được hàm ý của hắn, ngay lập tức, có nhiều vị đã không chịu đựng được mà để lộ ra vè mặt vui sướng khi người gặp họa.

    Lúc trước còn cực kỳ hâm mộ hắn được đến chức vụ như vậy, không nghĩ rằng hôm nay đã bị đẩy ra làm kẻ chết thay.

    Lý Tạ một câu cũng chưa giải thích, đứng dậy quỳ gối giữa đường, giập đầu.

    Khích phu nhân hé miệng định nói, dưới cái liếc mắt của Lý Quan liền ngậm miệng lại.

    Lý Quan hiển nhiên rất vừa lòng sự thức thời của những người ở đây, khóe miệng cũng nhếch lên," Thôi được rồi, ngày mai con hãy đi cùng vi phụ tiến cung chịu đòn nhận tội, để kim thượng quyết định tội của con. "

    Chịu đòn nhận tội.

    Ở tư triều này nó đã biến thành một loại hành vi tham sống sợ chết, đi từ gia môn về phía hoàng thành, bá tánh trên đường đều ném đồ giải nỗi phẫn hận.

    Lý Quan hiển nhiên muốn vứt bỏ thể diện của đứa con trai này, ngăn chặn miệng lưỡi thế gian.

    Hắn nhịn không được nắm chặt tay trong ống tay áo, một chữ trả lời nghẹn trong họng rốt cuộc nói ra miệng."

    "A huynh phải đi chịu đòn nhận tội sao?" Tĩnh Hảo ngồi bên cạnh chủ tọa mở miệng nói chuyện trong sự yên tĩnh ấy, giọng nói vừa thanh lệ vừa mềm mại, "Vậy không phải bá tánh của cả nửa thành đều sẽ nhìn thấy dung mạo của a huynh sao, Tĩnh Nhi lớn lên giống a huynh như thế, sau này ra cửa chẳng lẽ sẽ bị nhầm thành a huynh rồi bị ném trứng thối vào người đó chứ?"

    Nàng cau mày, giống như thật sự chỉ đang nói ra suy nghĩ của bản thân.

    Cánh tay đang bưng chén rượu của Lý Quan dừng lại, nhìn nữ nhi sau đó lại kêu Lý Tạ ngẩng đầu lên, đánh giá cẩn thận một lúc, mới phát hiện hai người cực kỳ giống nhau, chỉ là cặp mắt kia của hắn thì giống đại phụ, còn đôi mắt của nữ nhi thì giống mình, liếc nhìn sơ qua thật đúng là không phân biệt được.

    Nhưng ít ra có cách biệt tuổi tác, còn khác biệt nam nữ.

    "Cho dù không nhận nhầm Tĩnh nhi thành a huynh đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ biết a huynh là bào huynh của Tĩnh Nhi, sau này tốt nhất là Tĩnh Nhi cũng không nên tham gia yến hội nữa, khỏi cho có người nói xấu sau lưng.."

    Nàng buồn rầu lầu bầu vài câu, quay đầu nhìn về phía Lý Quan sắc mặt đã hơi khó coi, "A phụ, đừng cho a huynh đi chịu đòn nhận tội được không, không phải lúc trước kim thượng bị bệnh một thời gian hay sao? A huynh tự tiện xử lý sơ báo nhất định là do lo lắng cho thân thể của kim thượng thân thể, không phải cố ý."

    Nàng thấy Lý Quan vẫn còn hơi do dự, lập tức nói đến chuyện mà hắn để ý nhất, "Tĩnh Nhi không muốn biến thành cô nương xấu bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, mất đi thanh danh tốt cũng tổn hại đến may mắn0."

    Cô nữ nhi có may mắn tương liên với may mắn của hắn, sau nhiều lần chứng thực, đã thật sự trở thành tử huyệt của Lý Quan, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào đi nữa, càng quan tâm đến may mắn của mình.

    Đặc biệt hiện tại chuyện tiền tuyến phức tạp, thành bại chưa rõ.

    Cũng may vừa rồi Tĩnh Nhi đã lấy cho hắn một cái cớ thỏa đáng, hắn bưng lên chén rượu uống một ngụm, "Lúc trước Kim thượng từng bị bệnh? Vi phụ còn không biết chuyện này, thì ra đã trách lầm Tạ Nhi, vậy ngày mai người cứ liền theo ta tiến cung giải thích tốt với kim thượng một phen, miễn cho người ngoài cũng hiểu lầm."

    Lý Tạ vâng dạ đứng dậy, sau khi ngồi xuống lại hoàn toàn không muốn ăn nữa, không tự chủ ngước mắt lên nhìn người đang ngồi bên cạnh chủ tọa.

    Thật sự trông rất giống hắn.

    Tại sao lúc trước hắn không phát hiện ra.

    Có lẽ ánh mắt của hắn quá mức chuyên chú cũng không hề che dấu, người bị nhìn chằm chằm rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại về phía hắn, nụ cười kia quả thực giống y như đúc với nụ cười hắn thường đứng trước giường nàng từ trên cao nhìn xuống mà cười.

    Thực sự rất đắc ý.

    Lý Tạ bưng lên chén trà để đến bên miệng, thôi, tốt xấu cũng là muội muội, về sau phải nuôi dưỡng cho tốt, đừng chết đói là được.
    P/s: Lâu thế này rồi chắc mọi người tưởng tui drop luôn rồi nhỉ. Xin lỗi nha ^^
     
    linhlinh2308 likes this.
    Last edited: Jun 21, 2021
  3. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 47: Loạn thế kiêu hùng (6)

    Editor: AnGing


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Fiddat, Anhthu2802 and linhlinh2308 like this.
  4. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 48: Loạn thế kiêu hùng (7)

    Editor: AnGing


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Tạ chạy một mạch tới chỗ cổng thành, gần đến nơi mới xuống ngựa, đi thẳng tới chỗ đã được thiết kễ sẵn mò mẫm, kéo dây thừng hạ tường thành xuống, lén lút đi tới chỗ địch doanh.

    Sau khi đổ hết chỗ thuốc bột trong tay áo vào khe nước, hắn đưa mắt nhìn theo dòng chảy, bàn tay còn lại sờ nắn chiếc bình sứ khác trong ống tay áo, suy tính về thủ vệ ở bên kia.

    Ở trên tường thành đã nhiều ngày hắn mới phát hiện ra rằng, thủ vệ của Hạo Thành còn tệ hơn so với hắn đã từng đánh giá, đời trước có thể kéo dài được một thời gian, dựa vào bá tánh bình dân trong thành thủ vệ, tuy nhiên qua trận chiến này, tốn mất sáu bảy năm, tình trạng trong thành vẫn khó có thể khôi phục tới trạng thái tiền chiến, khi vị "đại ca tốt" của hắn tiếp nhận thống trị, chắc chắn sẽ bị lỗ nặng.

    Hắn không muốn nhận củ khoai lang phỏng tay này.

    *Củ khoai lang nóng phỏng tay: Việc khó khăn không ai muốn nhận, ai cũng muốn chối từ. (Tạm thời mình chưa tìm được thành ngữ tiếng Việt nào phù hợp nên cứ để như vậy nhé. Bạn nào biết thì cmt chỉ mình với nha)

    Hắn nằm ở bụi cỏ gần địch doanh, tính toán thời gian thay ca, tính chuẩn khoảng cách thay quân, lẻn vào quân doanh, đánh ngất một tên lính, đổi quần áo rồi mang họ thả ở bên sông.

    Khe nước bên kia, lúc ở trên trường thành hắn chỉ thấy là một khe nước nhỏ, trong bóng đêm nhìn thấy lại càng nhỏ, sợ rằng liều thuốc mà hắn đem đến cũng không thể đủ hạ độc những người này.

    Hắn đứng trước khe nước ngẫm nghĩ kế sách tạm thời, nghe thấy tiếng bước chân đi đến nhưng không kịp tránh, chỉ có thể đứng tại chỗ giả vờ buồn ngủ mơ màng, duỗi tay che lấy nửa khuôn mặt.

    "Sao ngươi lại ở đây?" Tiểu đội trưởng dẫn đầu nắm lấy cây đuốc soi hắn từ đầu tới chân, "Doanh trại canh gác bên kia truyền đến tin nói rằng có kẻ đột nhập, có phải là ngươi hay không? Bỏ tay ra, cho ta xem mặt, ngươi làm ở nhà bếp, nửa đêm không ngủ ra đây đi bộ làm gì?"

    Hắn tiến lên phía trước định bắt người, đột nhiên đằng sau bỗng bùng lên ánh lửa xen lẫn tiếng la hét, "Đi lấy nước, đi lấy nước, lương thực cháy rồi!"

    Khi bọn họ bất ngờ tập kích Hạo thành, vốn dĩ muốn tốc chiến tốc thắng, không chuẩn bị nhiều lương thực, hiện tại còn đang giằng co phía ngoài thành, lại bị tiền hậu giáp kích*, mất con đường vận chuyển lương thực, bởi vậy vô cùng xem trọng vấn đề lương thực, đêm xuống luôn cử thêm tuần vệ bảo vệ khu lương thực.

    *tiền hậu giáp kích: Bị tấn công từ cả hai phía trước và sau. (Vốn từ của mình về thời kỳ chiến quốc hơi hạn hẹp, mọi người thông cảm nha:(()

    Không ngờ rằng vẫn bị đốt.

    Tiểu đội trưởng kia kinh hãi, cũng không kịp dây dưa với gã hỏa đầu binh* khả nghi này, lập tức dẫn theo người chạy tới cứu hỏa, "Ngươi, ngươi cũng nhanh theo kịp cho ta, lương thực bị thiêu hết, xem các ngươi có đói chết hay không, buổi tối còn ra lượn lờ."

    *hỏa đầu binh: Tiểu binh phụ trách công việc trong nhà bếp. (mình để nguyên vì không muốn dùng từ linh tinh)

    Lý Tạ nhân lúc bọn họ quay đầu đi, nhanh chóng rút bình sứ trong tay ra ném vào khe nước, miệng đáp vang dội vội vàng theo kịp đội ngũ.

    Hắn vừa đi vừa tìm cơ hội thoát thân, đầu nghĩ chân đi, lúc mấy tên quân tốt phía trước quay lại nhìn, còn trưng vẻ mặt ngơ ngác ra nhìn, còn nịnh bợ cười một cái.

    Trông cũng giống một gã hỏa đầu binh xui xẻo bị lôi đi làm việc.

    Chân vừa đi qua một doanh trướng, bên trong bông nhiên vươn ra một bàn tay, nắm lấy ống tay áo của hắn kéo vào.

    Đôi tay kia vừa nhỏ vừa mềm, trông vô cùng quen thuộc.

    Lý Tạ nảy sinh nghi ngờ, đã bị một lực vô cùng mạnh kéo vào, mắt còn chưa kịp làm quen với bóng đêm, bàn tay nhỏ kia đã bịt miệng hắn lại, bóng dáng quen thuộc nhón chân lên ghé sát vào tai hắn, giọng nói mềm mại hơi khàn khàn vang lên.

    "A huynh, là ta, đi theo ta."

    Tĩnh Hảo kéo hắn rẽ vài lần, nhân lúc bọn họ còn bẫn rộn, hoảng loạn chữa cháy lẫn bóng đêm, trộm dắt theo một con ngựa, vòng vài vòng về tới trước cửa thành, ngửa đầu lên lại không thấy sợi dây thừng kia đâu.

    Nàng đang sốt ruột tìm dây thừng, dọc một đường Lý Tạ không hề nói chuyện lại đột nhiên dùng sức kéo tay nàng, đẩy nàng lên.

    "Kẻ đột nhập mà bọn họ nói là ngươi?" Lý Tạ duỗi tay đặt lên đầu nàng, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, gương mặt ngược sáng nhìn không rõ, giọng nói lại vô cùng đáng sợ, "Lá gan không nhỏ nhỉ, dám một mỉnh lẻn vào địch doanh? Ngươi có biết nếu bị bắt sẽ có hậu quả như thế nào không?"

    Hắn trượt tay xuống bả vai nàng, một tay nâng cằm nàng lên, khiến nàng không thể không ngửa đầu lên nhìn hắn, bị hắn đè ép rốt cuộc không nhịn được mà cảm thấy vô cùng tủi thân, khổ sở.

    "Lý Tĩnh, ngươi đã quên hết những lời ta đã từng nói rồi đúng không? Ta dặn ngươi hãy chăm sóc bản thân cho tốt, dặn người ở yên trong phủ không được ra ngoài, ngươi đã hoàn toàn bỏ ngoài tai rồi đúng không, hoàn toàn đã quên lời cảnh cáo của ta rồi đúng không?"

    Giọng hắn lạnh hẳn đi, âm lượng cũng tăng cao, con ngựa ở bên cạnh cũng không chịu được mà dậm bốn vó ngựa, nôn nóng thở phì phì, trong đêm tiếng động càng có vẻ lớn.

    "Ngươi cho rằng mình là ai? Lúc nào cũng đòi phải cứu ta, ngươi nghĩ mình là ai!"

    Tĩnh Hảo bị hắn nắm đau bả vai, vừa định tránh ra, trên thành bỗng bừng lên ánh đuốc, tiếng vũ khí va nhau đan xen với tiếng người truyền đến, lập tức chiếu sáng vị trị họ đang đứng, "Ai ở dưới thành?"

    Lý Tạ đưa mắt nhìn lên, đối mặt với những mũi tên sắc nhọn, gương mặt hắn không hề biến sắc một chút nào, nhìn thẳng vào người kia mà nói, thậm chí còn hơi mỉm cười, "Người ở dưới thành, người muốn bắn tên thì bắn."

    "Không được bắn tên!" TĨnh Hảo hô to một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào Lý Tạ đang vô tư không hề để ý gì, "Chúng ta là người trong phủ Đại Tư Mã."

    Nàng vừa nói xong, phía trên đám người tránh ra ra để lộ một vị trí, Lý Quan nhô đầu ra, sau khi chăm chú nhìn lại càng khiến hắn khó nhận ra, "Tĩnh Nhi?"

    Tĩnh Hảo được kéo lên tường thành, Lý Quan còn chưa kịp chất vấn câu nào, nàng đã tranh trước chạy lên ôm lấy hắn, mở mồm nhận hết tội vào người, "A phụ đừng tức giận, là do Tĩnh Nhi ghét đám người xấu bên ngoài thành, lén chuồn ra ngoài, a huynh lo lắng cho ta nên mới đuổi theo, nếu không nhờ có a huynh, TĨnh Nhi đã.. Vừa rồi a huynh đã mắng Tĩnh Nhi một trận rồi, phụ thân cũng muốn mắng ta sao?"

    Để đỡ bất tiện, trong lúc vội vàng nàng chỉ có thể cởi ra lớp áo ngoài tinh xảo nhất xuống, trên người dính đầy bụi bặm, xiêm y còn bị rách mấy chỗ, khuôn mặt nhỏ cũng nhem nhuốc, nhìn vô cùng đáng thương.

    Lý Quan vô cùng tức giận, tuần vệ phát hiện chỗ này có một nút bện thừng, một đám người chờ ở đây hơn nửa đêm, không ngờ lại là con gái của hắn, cố tình lại là Tĩnh Nhi mà hắn yêu thương nhất, hắn khó mà xuống tay trách phạt nàng được, nhưng không phạt thì quân lính không phục.

    Hắn lập tức nhìn về phía Lý Tạ đang im lặng đứng sau TĨnh Nhi.

    "Một mình Tĩnh Nhi không thể chạy ra khỏi thành được, Tạ Nhi.."

    Hắn còn chưa dứt lời, một vị thủ tướng thở phì phò chạy đến, "Đại Tư Mã, vừa nãy bên doanh trại địch bị cháy, thám tử mật báo, lương thảo của bọn chúng đã bị thiêu hơn nửa.."

    Lý Quan lập tức cúi đầu nhìn nữ nhi đang ngây ngốc đứng cạnh mình, trợn mắt không nói nên lời, không phải hắn chưa nghĩ tới việc thiêu lương thực, nhưng nhất thời không điều động được người phù hợp, hơn nữa quân địch biết lương thực quý, chắc chắn sẽ tăng cường phòng thủ, muốn thiêu cũng không dễ.

    Không nghĩ tới, Tĩnh Nhi nghịch ngợm một lúc, lương thực đã bị thiêu hơn phân nửa.

    Tĩnh Hảo không bỏ lỡ sự khiếp sợ trong ánh mắt hắn, cất cao giọng để mọi người cùng nghe thấy, "Hóa ra a huynh phóng hỏa là để thiêu lương thực, ta còn nghĩ sao bọn họ cứ vội vàng đi cứu hỏa như thế."

    Ánh mắt toàn trường đều chuyển hướng về phía thiếu niên vẫn luôn trầm mặc đứng dưới ánh đuốc, ánh mắt bội phục.

    Lý Tạ nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn bóng dáng nàng, khi Lý Quan lại mở miệng hỏi mới thi lễ, "Nhi sợ hãi, cũng mừng vì có thể giúp phụ thân giúp một tay."

    Nữ nhi đột nhiên mất tích ở trong phủ, khiến Khích phu nhân vô cùng sợ hãi, sau khi Tĩnh Hảo được đưa về, nàng trông giữ vô cùng nghiêm ngặt, nghiêm cấm nô bộc trong phủ nhắc tới chuyện chiến trường trước mặt Tứ cô nương thêm lần nữa, mãi cho tới khi có tin tức tốt mới báo cho nàng.

    "Quân địch bị đánh bại mà chạy toán loạn, đã bảo vệ được Hạo thành, vậy a phụ và a huynh cũng nên trở về rồi đúng không?" Tĩnh Hảo ngoan ngoãn học thêu với Khích phu nhân, giả vờ sau mấy ngày mới học thành thạo, gần đây cũng đã ra dáng ra hình, "Trận chiến này cũng đã đánh được mười ngày rồi, cuối cùng cũng kết thúc."

    "Còn không phải hay sao." Khích phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, vuốt mái tóc mềm mại của con gái, "Lần này may mà thiêu được hơn nửa lương thực của bọn họ, quân địch không có đồ ăn đành phải đi tìm mấy món ăn dân dã, không biết ăn nhầm phải cái gì, cả đám đều rã rời, còn có vài tên bệnh suýt chết, nếu không trận chiến này chúng ta còn phải hao tổn nhiều nhân lực."

    Quân địch phát bệnh?

    Tay Tĩnh Hảo run lên, kim đâm vào ngón trỏ, một giọt máu đỏ tươi chảy ra, khiến cho Khích phu nhân sợ hãi mau chóng kêu người.

    Tuy rằng chiến sự ở Hạo Thành đã kết thúc, nhưng chuyện hậu chiến cũng không ít, chờ sau khí xử lý xong xuôi, đã qua hơn nửa tháng, đầu đông thời tiết vô cùng lạnh giá, cố tình chiến sự tiền tuyến vẫn còn chưa dứt, hơn nữa nghe nói hai quân giằng co cũng đã xuất hiện chứng bệnh khiến cho liên quân Ô Thù ngã bệnh, không ít người đã ngã xuống.

    Hai cha con Lý Quan bận rộn không về nhà, lần này Lý Tạ lập công lớn trong chiến dịch, thậm chí ngay cả Nguyên Hoài đế cũng ngoại lệ mà phong cho hắn tam phẩm chức vị Tả Ích tướng quân, cũng cùng nhau đi theo nghị sự.

    Tĩnh Hảo làm bạn bên cạnh Khích phu nhân một ngày, người đang lo lắng cho nhị nhi tử ở Ninh Thành, khi trở lại phòng ngủ nàng mới vào cửa đã bị người ngồi bên bàn dọa cho hoảng sợ, vẫy lui tỳ nữ, đóng cửa mới đi qua. "Hôm nay sao a huynh lại rảnh hồi phủ vậy?"

    Trong tay Lý Tạ đang cầm một chiếc túi thơm thêu dở, ngón tay gõ lên mặt bàn hai lần, lại đón lấy chén trà nàng đưa qua mới mở miệng, "Tất nhiên là về nhà tính sổ với người."

    Hắn nhướng mày nhìn Tĩnh Hảo, trải qua mấy ngày chém giết, lại được phong thưởng, gương mặt trẻ con nay đã trưởng thành lên rất nhiều.

    "Hay là ngươi cảm thấy việc này đã được cho qua rồi?"

    Hắn gõ bàn, giọng nói bằng phẳng, "Tưởng bở."

    "Không phải kim thượng đã thanh toán xong chuyện lần này với a huynh rồi sao? Tam phẩm Tả Ích tướng quân, so với chức vị trước kia a phụ thỉnh cho đại ca còn phải cao hơn nhiều.

    Tĩnh Hảo ngăn chặn sự nghi ngờ trong lòng, ngày cả giọng nói cũng lạnh nhạt.

    Gần đây Lý Tạ dạo gần đây đang đà thuận lợi, có thể đến tìm nàng nói chuyện đã phải dành riêng thời gian, cũng không để ý đến ngữ điệu của nàng," Đó là người của Nguyên gia cho, chuyện ngươi không nghe lời ta còn chưa tính sổ xong đâu. "

    Hắn ném túi thơm về phía nàng," Ngày mai ta bắt đầu xuất phát đi Ninh Thành, cuối năm sẽ trở về, khi ta trở về ngươi phải thêu xong cái túi này làm quà bồi tội cho ta. "

    Hắn đứng dậy khom lưng xoa đầu Tĩnh Hảo," Lần này nếu còn không tự chăm sóc bản thân, bước ra cửa phủ một bước, ta chắc chắn sẽ tính sổ nặng với ngươi. "Tay vừa động đã ngắt một đóa hoa lụa trên đầu nàng bỏ vào ống tay áo, hơi dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng," Dịch bệnh còn chưa yên ổn, đừng ăn thủy sản."
    P/s: Thật sự là 1 chương của bả dài lắm luôn ý đâm ra tui cũng lười:((Sorry mọi người. Một phần là tui cũng bận học nữa, chả lên được mấy. Hè rùi nên tui sẽ cố gắng edit thêm nhiều chương hơn nha!

    Tui sẽ cố gắng 1 tuần 2 - 3 chương cho mọi người. ^^
     
    Fiddat and linhlinh2308 like this.
    Last edited: Jun 21, 2021
  5. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 49: Ngoại truyện (Vương tử người cá + Lận đại tổng tài)

    Editor: AnGing


    Kể từ thế giới sau cứ 3 chương free mình sẽ để 1 chương mất phí, ngoại truyện cũng mất phí (Phí rẻ bèo à) để tạo thêm động lực cho mình edit tiếp. ^^

    Nhưng chương trước đó mình edit dở ẹc với đã lâu rồi nên free ở đó thui nha.

    Có thắc mắc gì hãy hỏi tại [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Dịch Của Proanno. 1

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

    P/s: Không ngờ chú cá nhỏ văn vẻ sâu sắc đến thế. Cầu hôn như thế ai chả không đồng ý. ^^

    Lận tổng nhọ thì vẫn mãi nhỏ, Hứa Hướng Dương thì còn ế dài dài lắm :))
     
    linhlinh2308 likes this.
    Last edited: Jun 21, 2021
  6. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 50: Loạn thế kiêu hùng (8)

    Editor: AnGing


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    P/s: Sau một thời gian tạm ngừng, bây giờ mấy trang web truyện khác không biết mình đã edit lại để cắp lên trang của họ nữa rồi :))
     
    Tiffina, Fiddat, Anhthu2802 and 2 others like this.
    Last edited: Jun 21, 2021
  7. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 51: Loạn thế kiêu hùng (9)

    Editor: AnGing


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 21, 2021
  8. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 52: Loạn thế kiêu hùng (10)

    Editor: AnGing


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    P/s: Người yêu đương khó hiểu nhỉ =))
     
    Last edited: Jun 21, 2021
  9. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 53: Loạn thế kiêu hùng (11)

    Editor: AnGing


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    P/s: Có mà về đòi vợ thì có =))
     
    Fiddat, Tiffina, Anhthu2802 and 2 others like this.
    Last edited: Jun 21, 2021
  10. Proanno.1

    Messages:
    8
    Chương 54: Loạn thế kiêu hùng (12)

    Editor: AnGing


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    P/s: Gì kì chui vào phòng tân hôn con người ta :))
     
    Nguyenmien, Fiddat, Tiffina and 3 others like this.
    Last edited: Jun 21, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...