Chương 10: Lại còn khoác vai cô Bấm để xem Đúng lúc, một chiếc xe ba bánh phía trước vượt lên, tài xế đạp phanh gấp khiến Lộc Tinh Tri không ngồi vững, đầu cô đập vào ghế trước, rồi lại ngã ra sau, cũng may được Hoắc Cận Thần đỡ. "Cám ơn!" Lộc Tinh Tri sắc mặt đỏ bừng, mới vừa gặp Hoắc Cận Thần có hai lần, tại sao lại ngã vào hắn nhiều như vậy. Cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu mình có mưu tính trước hay không. Còn chưa ngồi yên vị trở lại, cô đã nghe thấy giọng nói mê hoặc của Hoắc Cận Thần vang lên bên tai: "Cẩn thận một chút." "Ừ!" Lộc Tinh Tri ngồi xuống. "Tới sân bay cũng phải mất hai tiếng. Ngả người ra sau sẽ thấy thoải mái hơn." Hoắc Cận Thần một tay đỡ lấy eo cô, một tay trực tiếp đè lên vai cô, để cô tựa lưng vào chỗ dựa. Anh thấp giọng trêu chọc cô: "Em đừng lo lắng, tôi không ăn thịt người." Lộc Tinh Tri liếc anh ta một cái, đôi mắt trong veo và ngây thơ như nai con chớp chớp, nghiêm nghị nói: "Tôi biết." Môi của Hoắc Cận Thần lại nhếch lên, anh chỉ là đang trêu chọc cô, nghe thấy câu trả lời nghiêm túc của Lộc Tinh Tri, anh thật sự không nhịn được. Lộc Tinh Tri buông lỏng bản thân, không lâu sau liền ngủ thiếp đi. Mãi cho đến khi xe dừng ở cổng sân bay, Lộc Tinh Tri mơ mơ màng màng nghe thấy Hoắc Cận Thần gọi cô, sau đó mới mở mắt ra. Sở dĩ vừa mới ngủ dậy, đầu tóc rối bù một chút, đôi mắt ướt át của cô chớp chớp, đôi mi dày và cong đung đưa lên xuống. Ánh mắt mê man, ngây thơ nhìn Hoắc Cận Thần, mềm mại đáng yêu, khiến người ta không khỏi muốn nhéo nhéo. Còn có một chút ưa thích. Như một bữa điểm tâm. "Này, chú?" Lộc Tinh Tri chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp, lanh lảnh và có chút chọc nghẹo. Hoắc Cận Thần đột nhiên có chút khát nước, mất tự nhiên ho khan một tiếng, vẫn thuận theo chủ ý mà bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô. Lộc Tinh Tri dụi dụi mắt, sau đó mới chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Đến nơi rồi phải không?" "Ừ. Xuống xe đi!" "Được." Vào trong, sau khi làm thủ tục giấy tờ, hai người bước qua cửa kiểm tra an ninh thì nghe thấy một giọng nam. "Tinh Tri." Lộc Tinh Tri nhìn về phía phát ra tiếng nói: "Hàn Thành Nhiên?" "Tớ.." Hàn Thành Nhiên vừa muốn nói điều gì đó, nhưng sự chú ý của anh ấy lại đổ dồn vào Hoắc Cận Thần, người đang ở bên cạnh Lộc Tinh Tri. Khí tức của người này quá mạnh mẽ, anh chắc chắn rằng người đó nhất định không phải đến từ thành phố Dực Châu, khí tức của thượng vị giả* cũng quá nồng nặc. "Tinh Tri, vị này là?" "Chú của tớ." Lộc Tinh Tri không muốn mọi người biết rằng mình đã có một vị hôn phu như vậy trong thời điểm hiện tại. Chú? Hoắc Cận Thần khóe mắt khẽ co giật. "Chào chú." Hàn Thành Nhiên vẫn lễ phép gọi. Lộc Tinh Tri cảm thấy lương tâm cắn rứt trong giây lát. Cũng không dám nhìn Hoắc Cận Thần, giới thiệu: "Chú à, đây là bạn học của tôi, Hàn Thành Nhiên." Hoắc Cận Thần nhìn Hàn Thành Nhiên. Anh ta trạc tuổi Lộc Tinh Tri, cao khoảng một mét tám, ăn mặc gọn gàng và có đường nét tinh tế. Đây hẳn là mẫu con trai mà các nữ sinh thích! "Tri Tri, thời gian sắp tới rồi, vào đi!" Hoắc Cận Thần đặt một tay lên vai Lộc Tinh Tri một cách tự nhiên. "Được rồi." Lộc Tinh Tri có chút bối rối về trạng thái của mình, lịch sự vẫy tay với Hàn Thành Nhiên, rồi đi theo Hoắc Cận Thần qua cửa kiểm tra an ninh. Sau đó mới phản ứng lại, vừa rồi Hoắc Cận Thần gọi cô là Tri Tri? Lại còn đặt tay lên vai cô. Khi hai người vào tới bên trong, Hoắc Cận Thần liếc cô một cái: "Không phải là bạn trai đi?" *thượng vị giả: Bề trên, cấp cao, boss..
Chương 11: Nữ chủ nhân ở nhà này Bấm để xem Lộc Tinh Tri lắc đầu: "Không, tôi không có bạn trai." Cô ấy lấy đâu ra thời gian để kiếm bạn trai! Phải học, phải kiếm tiền, ai thích cô ấy chứ. Hoắc Cận Thần nghĩ đến dáng vẻ thận trọng vừa nãy của Hàn Thành Nhiên, khi đôi mắt đó nhìn Lộc Tinh Tri, rõ ràng là thích cô. Chẳng qua, vợ sắp cưới của anh trông có chút gây chú ý. Tiểu cô nương lớn lên có chút xinh đẹp. Điều này khiến Hoắc Cận Thần không ngờ tới trước khi gặp cô. "Vậy là được rồi, em còn nhỏ, hiện tại vẫn là chăm chỉ học đi!" Hoắc Cận Thần giọng điệu trưởng bối nói. "Ồ!" Lộc Tinh Tri ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi lên máy bay, Lộc Tinh Tri thở dài rằng có tiền thật tốt, mua vé luôn là hạng nhất. Khi cha cô còn sống cô từng ngồi qua máy bay, nhưng chỉ là ở hạng phổ thông. Chắc chắn là không thoải mái như hạng nhất. Khi tới lần thứ ba cô tiếp viên đến hỏi Hoắc Cận Thần có cần uống gì không, Lộc Tinh Tri nói đầy thâm ý: "Chú, hay là, chúng ta đổi vị trí nhé?" Ánh mắt cô tiếp viên vừa rồi có chút không thân thiện. "Không cần." Hoắc Cận Thần nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó nhắm mắt lại trầm mặc. Máy bay rất nhanh liền hạ cánh, khi lên chiếc xe đón Hoắc Cận Thần, Lộc Tinh Tri mới biết có điều không đúng. Hoắc Cận Thần đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, còn đưa cô đến kinh đô. Sau này, cô sẽ phải sống ở nơi xa lạ này. Cô có chút hoảng hốt nhưng cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng chỉ có một mình, sống ở đâu cũng không thành vấn đề. Xe dừng lại trước một biệt thự. Ngay sau đó đã có người tới mở cửa cho Hoắc Cận Thần, sau khi anh ta xuống thì đưa tay về phía Lộc Tinh Tri: "Tri Tri, đã đến rồi, xuống đi!" Lộc Tinh Tri nhướng mắt liếc anh một cái, không biết anh làm sao cư nhiên như vậy, thân mật gọi cô là Tri Tri. "Cậu chủ, cậu đã trở lại." Người quản gia đã đợi sẵn ở cửa. "À, phòng đã chuẩn bị xong chưa?" Hoắc Cận Thần đã sớm dặn dò qua, dọn phòng bên cạnh phòng của anh. "Đã chuẩn bị xong rồi." Thấy người hầu ở nhà nhìn Lộc Tinh Tri, trong mắt tràn đầy tò mò cùng nghi hoặc. Hoắc Cận Thần trực tiếp thông báo: "Cô ấy là Lộc Tinh Tri, bà chủ của ngôi nhà này." Mặc kệ bọn họ không khỏi sửng sốt, anh nói nhỏ với Lộc Tinh Tri bên cạnh: "Mau lên cất hành lý vào phòng trước, đi nghỉ ngơi một chút!" "Ừ!" Đưa Lộc Tinh Tri tới cửa phòng: "Tri Tri, phòng của tôi ở bên cạnh, em có việc gì có thể tới tìm tôi." "Đừng gọi tôi là Tri Tri." Lộc Tinh Tri không quen gọi cô một cách thân mật như vậy. "Có vấn đề gì không?" Hoắc Cận Thần nhẹ nhàng cúi người, cong môi, giọng nói say mê. "Không có." Lộc Tinh Tri lùi lại hai bước, phồng má nói. Nhìn thấy hành vi trẻ con của cô, Hoắc Cận Thần hiển nhiên không muốn, nhưng cũng không dám phản bác, tươi cười nói: "Vào nghỉ ngơi một lát đi, xem xem em có cần gì không, có thể nói với quản gia, hoặc cũng có thể nói với tôi." Lộc Tinh Tri ậm ừ, sau đó đóng cửa lại. Cuối cùng cô cũng có thời gian ở một mình, nói thật, ở cùng với Hoắc Cận Thần khiến cô không thoải mái chút nào. Trước khi đi theo Hoắc Cận Thần, cô biết anh ta rất giàu có. Cô nghĩ rằng nhiều nhất chỉ là những gì cô ấy nhìn thấy trong phim truyền hình. Nhưng, hôm nay khi đến nhà anh đã khiến cô hoàn toàn sửa lại nhận thức của cô về người giàu. Hóa ra vẫn có một sự khác biệt nhất định giữa những gì cô ấy nghĩ về người giàu và người giàu thực sự.
Chương 12: Không được bắt nạt Tiểu Tri Bấm để xem Phòng của cô có nhà tắm riêng, ban công riêng, thậm chí có cả phòng ngủ riêng. Cất quần áo vào tủ, Lộc Tinh Tri nằm trên sô pha, cô không mệt nhưng cũng không biết phải làm sao. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Lộc Tinh Tri mới nhận ra mình đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. "Chú, có chuyện gì vậy?" Lộc Tinh Tri vừa mở cửa liền nhìn thấy Hoắc Cận Thần đang đứng bên ngoài. "Xuống ăn tối." "Được." Sau khi hai người dùng bữa tối, Hoắc Cận Thần nói: "Ngủ ngon một giấc, sáng mai chúng ta đến chỗ của ông nội được không? Ông ấy rất muốn gặp em." "Được." Yêu cầu đơn giản như vậy, cô không có gì phải từ chối. Cô không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô luôn cảm thấy quản gia nhìn mình có chút khinh thường cùng hèn mọn. Chăng qua, Lộc Tinh Tri cũng không quan tâm. Một người đàn ông có phẩm chất cao như Hoắc Cận Thần nên xứng đáng là một người phụ nữ bình đẳng có gia đình gia giáo và toàn diện về mọi mặt. Bị cô ấy cắt đứt đường duyên, e rằng, sẽ khiến nhiều phụ nữ phải ghét rồi. Một đêm ngon giấc. Sáng sớm hôm sau, Lộc Tinh Tri rời khỏi giường. Ăn sáng xong, Hoắc Cận Thần đưa cô về ngôi nhà cũ ở kinh đô. Vừa vào cổng đã thấy một ông già đang cắt tỉa hoa cắt cỏ. "Ông ơi, con đưa Tri Tri đến gặp ông này." Hoắc Khải Nguyên quay đầu lại, nhìn thấy Lộc Tinh Tri bên cạnh Hoắc Cận Thần, khuôn mặt tươi cười: "Đây chính là Tiểu Tri Tri đi! Lại đây để ông nội nhìn một chút." "Xin chào, ông nội Hoắc." Lộc Tinh Tri bước tới, lễ phép chào hỏi. Hoắc Khải Nguyên giả bộ không vui: "Cái gì mà ông nội Hoắc? Người một nhà cả mà. Chỉ cần gọi trực tiếp ông nội là được rồi." "Ông nội." Lộc Tinh Tri rất thích ông lão, vì vậy cô đã nghe theo nguyện vọng của ông. Ông lão lúc này mới cười lớn: "Cháu ngoan! Đừng đứng ở cửa, mau vào nhà nói chuyện!" Hoắc Khải Nguyên hỏi Lộc Tinh Tri về ông của cô và về tình hình của cô trong những năm gần đây. Cuối cùng, không khỏi có chút thương xót, đau long cho đứa nhỏ này: "Tiểu Tri, đều do ông không tốt, sớm nhìn thấy bức thư của ông con gửi tới, thì đã không kéo dài tới vài năm đến đón con." "Không, không, ông không cần nói như vậy. Con thực sự đã có một cuộc sống rất tốt, thật đó." Lộc Tinh Tri thật sự không cảm thấy bản thân có bao nhiêu chua xót, khổ cực. Nhìn thấy ánh mắt tự trách của lão nhân gia, cô có chút tự trách. Nhìn về phía Hoắc Cận Thần như muốn cầu cứu. "Ông nội, sau này sẽ không sao đâu, cuộc sống như vậy đã qua rồi." Hoắc Cận Thần đưa cho Hoắc Khải Nguyên một tách trà: "Ông cứ như vậy, Tri Tri sẽ cho rằng cô ấy đã làm sai chuyện gì rồi." "Đúng đúng, Tiểu Tri, con có thể yên tâm sống ở đây. Có gì cứ nói với ông." Lộc Tinh Tri cảm thấy đúng là ông nội của Hoắc Cận Thần, hai người cũng nói nhưng lời y hệt nhau. "Được." Cô vẫn ngoan ngoãn nói. Hai người ăn trưa tại chỗ của Hoắc Khải Nguyên, sau khi nói chuyện với ông được một lúc thì rời đi. Trước khi đi, Hoắc Khải Nguyên còn đặc biệt nhắc nhở Hoắc Cận Thần: "Cận Thần, con phải chăm sóc Tiểu Tri thật tốt, không được ức hiếp nó, cũng không được lạnh nhạt với nó, biết chưa?" "Con biết." Hoắc Khải Nguyên tuy tin tưởng cháu trai mình nhưng vẫn nói với Lộc Tinh Tri: "Tiểu Tri, nếu Cận Thần bắt nạt con, con có thể nói với ông nội, ta sẽ giúp cháu xử nó. Con yên tâm ông là chỗ dựa vững chắc của con."
Chương 13: Hách Liên Dực Bấm để xem "Cảm ơn ông nội." Lộc Tinh Tri đã lâu không có ai nói chuyện này với cô, lời nói của Hoắc Khải Nguyên khiến cô có chút cảm động. Những năm này, cô ấy sống một mình, mặc dù không cảm thấy khổ. Tuy nhiên, nhiều lúc, cô vẫn rất nhớ những người thân đã ra đi của mình. Sau khi trở về biệt thự của Hoắc Cận Thần, khi vừa bước vào liền nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên ghế sô pha. Anh ta có mái tóc màu hồng ngắn rối bù với khuôn mặt thanh tú, đeo hai chiếc khuyên tai đinh tán trên tai trái. Trên người mặc một chiếc áo phông đầu lâu màu đen to, một chiếc quần jean rách. Dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhìn thấy Lộc Tinh Tri, Hách Liên Dực đứng dậy khỏi ghế sofa và nhìn cô ấy không chút che giấu: "Cô là Lộc Tinh Tri? Vị hôn thê của tam ca tôi?" "Tiểu Dực!" Giọng nói của Hoắc Cận Thần có chút nặng nề: "Đây là vợ của anh, em đừng có lỗ mãng như vậy." Lộc Tinh Tri không biết đó là ai, nhưng cô có thể cảm thấy rằng người đó không thích cô. Trong ánh mắt đều có sự khinh bỉ. Nhìn Hoắc Cận Thần, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, hai người đều có thể thấy rõ ràng, cô không quen biết Hách Liên Dực. "Cô không biết tôi?" "Đến cả tôi cô cũng không biết sao?" Hách Liên Dực kỳ quái nhìn Lộc Tinh Tri, nhướng mày: "Cô đến từ cái thôn núi nhỏ nào vậy?" Lộc Tinh Tri không hiểu sự thù địch với bản thân mình đó đến từ đâu, cũng không muốn biết hắn là ai, đã trực tiếp trở về phòng. Hoắc Cận Thần nhìn Hách Liên Dực một cái nhìn cảnh cáo, sau đó nói với Lộc Tinh Tri: "Nó là Hách Liên Dực, em họ của tôi. Nó có tính khí như vậy, em đừng quan tâm." "Ồ!" Lộc Tinh Tri gật đầu, có lẽ là bởi vì em họ cảm thấy bất công thay anh trai đi! Cô không muốn dính líu đến chuyện giữa họ, nói với Hoắc Cận Thần: "Vậy tôi về phòng trước." "Đi đi!" Trong đại sảnh, Hách Liên Dực ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Ca, anh thật sự muốn cưới Lộc Tinh Tri này sao?" "Đương nhiên là thật." Hoắc Cận Thần ngồi xuống: "Sao đột nhiên lại tới đây?" "Không phải em quan tâm anh gả cho một cô thôn nữ không biết ở thôn xóm nào?" Hách Liên Dực liếc mắt một cái mang theo vẻ khinh thường. "Tiểu Dực!" Lông mày của Hoắc Cận Thần hơi lạnh, giọng nói có phần nghiêm túc: "Cô ấy có hôn ước với anh và là vị hôn thê của anh." "Nhưng Lộc Tinh Tri này đâu có xứng với anh? Chỉ là ông cô ấy đã từng cứu ông nội. Rõ ràng anh và chị Hưởng Tử mới là xứng đôi nhất, hơn nữa cô ấy vẫn luôn như vậy.." Hách Liên Dực chưa nói hết đã bị Hoắc Cận Thần chặn lại. "Hách Liên Dực, có một chuyện em phải hiểu rõ. Dù Lộc Tinh Tri có phải vị hôn thê của anh hay không, anh cũng sẽ không thích Thẩm Hưởng Tử, huống chi là kết hôn với cô ấy. Nếu lần sau em còn nói lại chuyện này, nơi đây không hoan nghênh em." Đôi mắt thâm thúy của Hoắc Cận Thần quét qua như những lưỡi dao sắc bén, Hách Liên Dực đột ngột rùng mình, huyết dịch như đông lại. Đúng vậy! Làm sao anh có thể quên được con người của Hoắc Cận Thần, mặc dù người ngoài nhận xét anh là một người đàn ông lịch lãm, dịu dàng. Nhưng bên trong hắn lại lạnh lẽo đến thấu xương. Tuy nhiên, anh vẫn muốn vì Thẩm Hưởng Tử nói vài câu. "Cận ca, chị Hưởng Tử đã thích anh nhiều năm như vậy. Vì anh.." "Đó là chuyện của cô ấy, không liên quan gì đến anh." Thái độ của Hoắc Cận Thần rất rõ ràng và thờ ơ. Nói xong liền đứng dậy nói: "Trở về đi! Sau này không có chuyện gì, em không cần tới tìm anh." Hách Liên Dực kì thực cũng biết rằng anh ấy chỉ muốn tranh thủ vì Thẩm Hưởng Tử.
Chương 14: Anh thích gái trẻ và xinh đẹp Bấm để xem Theo anh ta thấy, chỉ có Thẩm Hưởng Tử mới xứng với Hoắc Cận Thần. "Tam ca, em chỉ là ủy khuất dùm anh. Cho dù anh không thích chị Hưởng Tử, nhưng là một người phụ nữ trong thôn xóm nhỏ, đưa cho cô ấy một khoản tiền là dược mà." Gia đình họ Hoắc là gia đinh quyền thế ở Trung Quốc, các tiểu thư danh giá quý tộc của kinh đô họ hoàn toàn có thể lựa chọn trong số đó. Hoắc Cận Thần lười biếng dựa lưng vào sô pha: "Ta không cảm thấy ủy khuất, tam ca của em là một người phàm trần, nhìn thấy mỹ nhân liền vui vẻ, thích thú." Những gì Hách Liên Dực vẫn muốn nói bỗng trở nên bế tắc. Anh không thể nói trái ý bản thân rằng Lộc Tinh Tri không đẹp, anh thực sự không ngờ tới cô gái ở thôn làng nhỏ này lại xinh đẹp như vậy, thậm chí rất hiếm có thể tìm thấy cô gái nào đẹp hơn vậy. "Cô ta ngoại trừ xinh đẹp thì có cái gì nữa đâu? Chị Hưởng Tử.." Hoắc Cận Thần ngắt lời, cười: "Ngươi muốn nói là Thẩm Hưởng Tử cũng đẹp sao? Ngươi chắc chứ?" Hách Liên Dực thì thào: "Cũng không kém một chút nào. Hơn nữa có rất nhiều mỹ nữ, có người còn đẹp hơn cả cô ấy." "Anh vẫn thích trẻ trung. Lộc Tinh Tri mới trưởng thành được năm ngày." Nhỏ như vậy sao? Hách Liên Dực nhìn Hoắc Cận Thần kỳ quái, đây không phải là trâu già gặm cỏ non đi! Hai mươi bảy và mười tám, kém nhau chín tuổi. "Vậy cũng là khá nhiều rồi." "Anh cũng rất thích giải xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia." Hoắc Cận Thần nhớ tới điều này. Hách Liên Dực: "..." Cái này, thực sự cũng không biết phải phản bác điều gì. Đạt giải xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia, lại còn trẻ và đẹp, anh ta tạm thời nói không lên lời. Tương lai sau này, có thể có. Tuy nhiên, năm nào cũng có giải thưởng cao nhất trong kì thi đó, nhưng chủ yếu vẫn là con trai, quả thực rất khó. "Mau trở về đi! Người của công chúng, đừng có không có chuyện gì lại chạy tới chỗ anh." Hoắc Cận Thần không cho Hách Liên Dực cơ hội phản bác. Hách Liên Dực biết rằng bây giờ nói gì cũng là giả, cũng đành phải rời đi trước. Với tư cách là chủ tịch của một công ty, đến ngày thứ ba Hoắc Cận Thần phải đến công ty làm việc. Lộc Tinh Tri không quen ai, không biết gì về nơi này, nên ở trong phòng cả ngày. Ngoại trừ ba bữa ăn, về cơ bản họ không rời khỏi phòng. Qua hai ngày, cô chuẩn bị ra ngoài để đi xung quanh. Vừa đi xuống lầu chuẩn bị đi ra ngoài, liền nhìn thấy Trác Dĩ Tường tiến lại gần: "Cô Lộc, cô muốn đi đâu vậy? Cô không quen nơi này, tốt hơn hết là không nên đi ra ngoài." Lộc Tinh Tri nhíu mày: "Sao? Tôi ra ngoài phải báo cáo với các anh sao? Có phải Hoắc Cận Thần đã hạn chế quyền tự do sống của tôi không?" Cô không phải không biết, những người này cho rằng cô không xứng với Hoắc Cận Thần. Nhưng, đã ai đã hỏi qua ý kiến của cô ấy chưa? Hỏi cô có muốn sống cùng Hoắc Cận Thần không? "Hiện tại có muốn tôi gọi điện thoại hỏi anh ta, có phải quản gia đây có thể cho ta một chút mặt mũi hay không?" Nàng không phải đồ ngốc, sống một mình lâu như vậy, cũng sẽ nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt của người khác. "Cậu chủ đã dặn dò qua, để chúng ta chăm sóc cho cô thật tốt. Là tôi đã đi quá giới hạn." Trác Dĩ Tường không thích Lộc Tinh Tri, Hoắc Cận Thần đối với anh ta có ân, trong lòng anh ta biết rõ Hoắc Cận Thần xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn. "Ồ.." Lộc Tinh Tri không còn tâm trạng đi ra ngoài, cười lạnh rồi đi thẳng về phòng. Thời tiết như này, cô cũng không muốn ra ngoài. Buổi tối khi Hoắc Cận Thần trở về, Lộc Tinh Tri không có nói cho anh biết những chuyện này. Cô biết rằng Hoắc Cận Thần kết hôn với cô chỉ vì ông của anh. "Tri Tri, nếu ở nhà nhàm chán quá, có thể nhờ tài xế chở đi mua sắm, cần gì cứ quẹt thẻ là được".