Chương 50: Lái xe cẩn thận Bấm để xem Tần Hạ vội vàng mở Weibo của mình ra, lập tức sửng sốt vì số lượng tin nhắn, đã có hơn hai ngàn tin nhắn được gửi tới, số lượng vẫn đang tăng lên, đọc những tin nhắn gần nhắn, đều có cùng một nội dung đó là cô với tập đoàn Phó thị có mối quan hệ gì. Kéo xuống dưới xem những tin nhắn khác, nhưng có khá ít người hỏi về mối quan hệ của cô với tập đoàn Phó thị, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Tần Hạ suy nghĩ liền biết lý do vì sao. Đây là Weibo chính thức của tập đoàn Phó thị, tuy rằng tên là của Phó Thiên, nhưng mọi người đều biết không phải là anh, cho nên không tin người chia sẻ lại Weibo của cô là Phó Thiên. Tuy ồn ào không nhỏ, nhưng tập đoàn Phó thị rất có tiếng trong lòng mọi người, nếu anh đã đăng lại thì trong lòng người hâm mộ sẽ cho rằng cô là người bị vu oan, vì vậy hiện tại dư luận biến thành có lọi cho cô. "Này, mày cảm thấy thế nào, đọc xong thì thấy sao?" Hắc Nhã Phỉ ngay lập tức gởi tin nhắn cho cô, lần này lại đổi thành Wechat, tiếng chuông cứ không ngừng vang lên, hẳng là một khắc cũng không chờ được. Tần Hạ bình tĩnh trả lời: "Còn có thể nghĩ gì nữa, nếu không nhờ mày, tao cũng không biết tập đoàn Phó thị đăng lại Weibo của tao" "Tao biết, chắc hẳn là Trịnh Dung, lúc trước mày bị phóng viên bao vây, anh ta ra tay giúp mày giải vây, tao nghe nói Trịnh Dung rất quen thuộc đối với tập đoàn Phó thị, có thể hay không chính anh ta nhờ người làm, anh ta cũng có chia sẻ Weibo của mày đấy". "Ách.. Anh ấy cũng giúp tao hả?" ".. Mày không biết phải không?" Tần Hạ xấu hổ toát mồ hôi, cô quả thật không biết, hai người chia sẻ lại Weibo cũng không ai nói cho cô biết. Hắc Nhã Phỉ gửi cho cô một loạt biểu cảm im lặng. Trịnh Dung thực sự đã chia sẻ lại Weibo của cô vào sáng sớm, nếu như Phó Thiên không chia sẻ lại, chắc chắn anh ấy đã gây ra chấn động. Kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Hạ do dự một chút, tìm số điện thoại của người có tên là Phó Thiên trong danh sách liên lạc, thời điểm định ấn vào liền dừng lại, muốn hỏi anh hay không? Định thần lại, cô nhận ra mình đã vô tình ấn vào, cô sợ đến mức muốn tắt thì bất ngờ nó được kết nối. Thanh âm trầm thấp của Phó Thiên truyền vào tai mang theo một chút quan tâm: "Làm sao vậy?" Dù sao mới tách ra không bao lâu, đột nhiên gọi điện thoại cho anh, xác định nghĩ đến chuyện gì, đánh cũng đánh, nếu không liền hỏi một chút đi. Tần Hạ ho nhẹ một tiếng, "Hôm nay anh đăng lại Weibo của tôi?" "Đúng, còn câu hỏi nào không?" Phó Thiên trả lời không chút do dự. "Bởi vì Weibo mà anh chia sẻ, bây giờ Internet đã bùng nổ, và nhiều người đã gửi tin nhắn trên Weibo của tôi hỏi mối quan hệ giữa tôi và tập đoàn Phó thị là gì? Mà, anh vừa về đến nhà sao? Vậy thì tôi chỉ gọi hỏi anh, anh vẫn lái xe à?" Tần Hạ đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa xe. Phó Thiên ném chìa khóa xe cho người hầu, đi ra khỏi ga ra, liền nghe thấy trong lời nói có chút lo lắng, sắc mặt lãnh đạm giống như sông băng tan chảy, "Đã đến rồi, đừng lo lắng, không cần quan tâm đến mấy cái tin nhắn đó". "Ồ." Tần Hạ cảm thấy có chút chiếu lệ nên nói thêm, "Lần sau lái xe, cố gắng đừng nghe điện thoại. Rất dễ gặp rắc rối." Phó Thiên cười nói: "Được, vậy lần sau nhớ đừng cúp điện thoại sớm quá." Tôi biết, những điều này. "Tôi đi ngủ, ngủ ngon." Tần Hạ vội vàng nói những lời này, xong cúp điện thoại. Nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại di động, Phó Thiên chậm rãi nhếch khóe miệng, vui vẻ đi vào. Người quản gia đang đến trông rất sốc.
Chương 51: Hy vọng người lạc đường biết quay lại Bấm để xem Ngày hôm sau Tần Hạ không đi đến đoàn phim Khuynh Thành Thiên Hạ, khẳng định nơi đó Tần Tư Điềm đã sắp đătk phóng viên đứng đợi sẵn, đã xảy ra chuyện tình như vậy, cô đã quyết định không đi. Ăn cơm xong đi đến thư viện, mở máy tính ra, kiểm tra bản thảo đã có hồi âm chưa, phát hiện ra không có thư hồi âm, tiếp tục mở tài liệu ra viết tiếp bản thảo còn đang dang dở. Thấm thoát, một buổi sáng đã trôi qua. Buổi trưa nắng nóng như muốn thiêu đốt, trong phòng tràn ngập những tia nắng vàng. Tần Hạ khép máy tính lại, duỗi người đứng thẳng dậy, sau đó đi xuống bếp làm cho chính mình một bát sủi cảo, vừa ăn vừa xem Weibo. Trải qua một đêm, đã có không ít người nói xấu cô, thậm chí có một số ít bình luận nói tốt cho cô. Ví dụ như có một người tên Kinh Kha, nam thần của tôi, nhắn lại một đoan. "Tôi là bạn học của Tần Hạ. Tôi học cùng với cô ấy bốn năm. Tôi không dám nói là tôi biết cô ấy rất rõ, nhưng tôi nhất định biết cô ấy nhiều hơn một nữ diễn viên tuyến mười tám nào đó. Tần Hạ thực sự là một người rất tốt. Là học bá của chúng tôi, tôi không nói rằng cô ấy không bao giờ đến muộn và về sớm. Chúng tôi vừa mới học xong chương trình, cô ấy đã hoàn thành xong hết kỳ học. Giáo sư Vương Hán Thu của khoa chúng tôi là người hướng dẫn cô ấy. Giáo sư Vương Hán Thu là ai? , Tôi sẽ không nói đến chuyện này ở đây, hãy tự mình đến xem xét đi. Tôi tin rằng những người ông ấy chọn chắc chắn sẽ rất tốt, không như lời của một diễn viên tuyến mười tám nào đó đã nói". Có một bình luận khác. "Tài khoản Weibo đầu tiên tung tin về những chuyện không hay của Tần Hạ có tên là Thỏ Thỏ. Người này là bạn cùng phòng bốn năm đại học của Tần Hạ. Tôi sẽ không nói tên ra. Tôi tin rằng có rất nhiều người đã biết về mối quan hệ giữa họ. Mối quan hệ của các cô ấy đặc biệt tốt. Người đó thường xuyên bỏ học, và chính Tần Hạ đã giúp cô ấy điểm danh." Tuy rằng không biết những người này là ai, nhưng Tần Hạ vẫn luôn cảm kích bọn họ. Tần Tư Điềm nhìn chằm chằm vào những bình luận nói tốt cho Tần Hạ, biểu cảm dần dần bị bóp méo, di động đột nhiên vang lên, nìn thấy tên trên màn hình điện thoại, ngay lập tức nhấc máy nói: "Ta cho ngươi điều tra mọi chuyện, kết quả thế nào?". Không biết người bên kia nói gì đó, biểu cảm hung dữ trên mặt cô ta bỗng nhiên biến thành vui mừng, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, trong mắt lộ ra đắc ý, "Tần Hạ, ngươi xong rồi". Trần Lị Lị vẫn luôn chú ý đến Weibo của Tần Hạ, từ sau khi dư luận bị đảo ngược, đang nghĩ có nên gọi cho Tần Tư Điềm không, vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. "Tư Điềm, ngươi xem Weibo của Tần Hạ chưa?" "Thấy rồi, không cần lo lắng, ta đã có cách đối phó với Tần Hạ, ta cam đoan, lần này Tần Hạ không thể trở mình được nữa" Thanh âm nham hiểm của Tần Tư Điềm liền truyền đến. Trần Lị Lị nghe vậy vui mừng vạn phần. Tần Tư Điềm nói với cô ta về kế hoạch của mình, hai người âm mưu, và sau đó đi thực hiện nó. Buổi chiều ngày hôm đó, một Weibo bị Hạ Mỹ Dĩnh mắng chửi. "Tần Hạ, cô cho rằng cô có thể trốn trời trốn đất được sao? Ngay cả tài khoản Weibo của tập đoàn Phó thị cũng dám ăn trộm. Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị quả báo. Tôi tin rằng ngày này sẽ đến sớm thôi." Cư dân mạng đã kiểm tra Weibo của Trần Lị Lị và phát hiện ra rằng cô ta cũng cập nhật một Weibo, nhưng cô ta có phần dè dặt hơn Hạ Mỹ Dĩnh, đến mức cô ta không ngờ Tần Hạ lại làm chuyện như vậy chỉ vì mục đích tống tiền. Họ là bạn của nhau bốn năm nay, cô thật sự không muốn nhìn thấy người bạn cũ ngày càng lún sâu, hi vọng Tần Hạ có thể qyau lại mà thừa nhận sai lầm của mình trước khi bị phát hiện. Cư dân mạng đều hoang mang, chẳng lẽ Tần Hạ đã đánh cắp tài khoản Weibo của tập đoàn Phó thị để chia sẻ Weibo của cô ấy? Sau đó một số cư dân mạng phát hiện ra Weibo chính thức của tập đoàn Phó thị đã thay đổi, Weibo chia sẻ Tần Hạ đột nhiên biến mất.
Chương 52: Là tôi chỉ bảo không tốt Bấm để xem Weibo vì sao lại không thấy, khẳng định là bị xóa, ai có quyền xóa tài khoản Weibo, đương nhiên đó chính là chủ của tài khoản, còn có lượng người theo dõi cũng bị biến mất. Chân tướng này ngay lập tức làm Weibo dậy sóng. Weibo của Phó Thiên lúc trước có bao nhiêu tin tưởng Tần Hạ, lúc sau càng lúc càng nhiều người căm ghét Tần Hạ. Vừa nghĩ đến người phụ nữ này dám đánh cắp Weibo nam thần của bọn họ để chia sẻ bài đăng của cô ta, trong lòng liền cảm thấy có một trận buồn nôn. Cư dân mạng lại bắt đầu tràn vào Weibo của Tần Hạ, và để lại các dòng bình luận xúc phạm Tần Hạ. Cô không hiểu chính mình chỉ làm việc một buổi chiều, ngày hôm nay Weibo đột nhiên lại thay đổi như vậy, chẳng lẽ nói cư dân mạng bây giờ cũng âm tình bất định như vậy? Tần Hạ nhìn một lượt các bình luận, cũng may không phải tất cả mọi người đều chửi cô, có nhiều cư dân mạng lý trí hơn, chỉ nói cô công khai xin lỗi trên Weibo của Phó Thiên. Vì cái gì muốn cô đi xin lỗi Phó Thiên? Tần Hạ mở Weibo của anh ra, phát hiện ra bài chia sẻ Weibo không còn nữa. Lại nhìn Weibo của Hạ Mỹ Dĩnh cùng Trần Lị Lị gửi đến trước, lập tức đã biết ai đang làm trò quỷ, quả nhiên tìm được tên phóng viên đang phỏng vấn Tần Tư Điềm sau sự việc. Phóng viên liền sử sụng chuyện Tần Hạ đánh cắp Weibo của Phó Thiên, hỏi Tần Tư Điềm có ý kiến gì với hành động của cô em gái cùng cha khác mẹ. "Tôi tin tưởng Tần Hạ không phải là người như thế, chuyện này trong đó chắc chắn có gì đó hiểu lầm" Tần Tư Điềm vẻ mặt tiều tụy nhìn vào máy ảnh. Phóng viên nói không có sự hiểu lầm nào, Weibo chính thức của tập đoàn Phó thị đã đem bài chia sẻ đó xóa đi, đồng thời hủy bỏ theo dõi Tần Hạ. "Ai, tôi cũng không biết cô ấy lại làm ra loại chuyện này, chuyện này cũng một phần là lỗi của tôi, tôi thân là chị gái lại không có dạy bảo tốt cho cô ấy, nhưng tôi mong muốn mọi người tha thứ cho Tần Hạ, cô ấy đi đến đây hiện tại đã rất không dễ dàng" Tần Tư Điềm lập tức sửa lại hàm ý, tự mình giải quyết vấn đề. Tin tức vừa mới được tung lên, có rất nhiều lời khen tán thành việc làm của cô ta, nói cô ta là người chị quốc dân, đem đến cho bọn họ đi, em gái ác độc không cần thì bọn họ cần. Nhưng thật ra Tần Hạ rất muốn đem Tần Tư Điềm cho bọn họ. Nối tiếp vở kịch, thấy cô nhìn không di dời đôi mắt, sự thật mãi mãi so với cẩu huyết, vì để hại cô, Tần Tư Điềm thật sự dốc hết sức lực. Tập đoàn Phó thị. Trong phòng họp to lớn đầy người, không khí đông nghẹt, không ai dám nói chuyện, càng không ai dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng như băng của Phó Thiên, khí thế uy nghiêm, làm xong hạng mục báo cáo quản lí kinh doanh bởi vì áp lực quá lớn, mồ hôi đã chảy ướt đẫm sau lưng. Trong phòng họp yên tĩnh vang lên một tiếng chuông điện thoại. Những người có mặt đang bị sốc, một tên ngốc nào đó đã không tắt chuông điện thoại di động của mình trong giờ họp. Người đó không muốn sống nữa đúng không? Sau đó, họ liền phát hiện ra rằng điện thoại di động của chủ tịch đang đổ chuông. Phó Thiên liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động liền tắt, một lúc sau, điện thoại di động lại vang lên, nhưng số điện thoại lại giống nhau, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, làm cho mọi người kinh hãi. Người này rốt cuộc là ai, lại có nghị lực như vậy, nhưng nếu là bọn họ, cả phòng họp đều cực kỳ áp lực. Thời điểm Phó Thiên càng ngày càng không nhìn được, điện thaoij di động liền tắt, trên màn hình điện thoại lên thông báo tin nhắn. "Chết tiệt, sao anh không trả lời cuộc gọi của em, anh có biết người yêu nhỏ của anh lại bị bôi nhọ không!" Phó Thiên đột nhiên đứng dậy, cầm điện thoại vội vàng đi ra ngoài, khi gần khuất bóng, bên tai mọi người truyền đến một giọng nói mang theo hơi thở lạnh lùng, "Cuộc họp kết thúc." Các cấp cao đều ngẩn ra, cuộc họp mới bắt đầu, sao mà lại kết thúc. "Trợ lý Chương, chủ tịch làm sao vậy?". Chương Dục Châu bình tĩnh mà thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, liền bị một người quản lí gọi lại, nhún nhún vai, "Tôi làm thế nào biết được, cuộc họp khi nào mở lại tôi sẽ thông báo cho mọi người".
Chương 53: Kiên trì nhận sai Bấm để xem Phó Thiên vội vàng trở về phòng làm việc, lập tức gọi lại cho Trịnh Dung. "Em biết anh quay về sẽ gọi lại cho em, cho nên anh không nghe điện thoại của em". Đầu dây bên kia, thanh âm đắc ý của Trịnh Dung ngay lập tức vang lên, đây chính là lần đầu tiên Phó Thiên gọi điện thoại cho hắn. "Ngươi muốn chết sao?" Thanh âm u ám lạnh lẽo của Phó Thiên vang lên truyền vào lỗ tai hắn. Trịnh Dung ho nhẹ một tiếng, "Người yêu nhỏ nhà anh bị hại thật sự rất kịch liệt, anh không phải là chia sẻ lại Weibo của cô ấy sao, hôm nay cái bài đăng kia bị xóa, em đoán hẳn là nhân viên trong tập đaonf của anh làm". Người khác có lá gan lớn đến đâu cũng không dám đánh cắp tài khoản Weibo chính chủ của tập đoàn Phó thị, trừ khi là nhân viên quản lý tài khoản Weibo trước đây. Thời điểm Chương Dục Châu bước vào sắc mặt của chủ tịch âm u đến đáng sợ, lúc chuẩn bị lui ra ngoài liền nghe thấy thanh âm của chủ tịch. "Quản lý Weibo của tập đoàn là ai?" Vấn đề này nằm ngoài dự đoán của Chương Dục Châu, nhưng dựa vào trí nhớ siêu phàm của hắn liền trả lời: "Là một nhân viên của bộ phận truyền thông". "Đem mật khẩu của tài khoản đến đây, tôi không hy vọng sau này có người sử dụng tài khoản Weibo này, điều tra người hối lộ hắn là ai, tôi cần biết kết quả trong ngày hôm nay" Hơi thở xung quanh người Phó Thiên lạnh đến thấu xương, tuyệt đối sẽ không có người nhận sai tâm tình trong lòng. "Vâng, thưa chủ tịch" Chương Dục Châu trả lời không chút do dự, cho dù khoảng cách với giờ tan tầm chỉ còn có nửa giờ, rời khỏi văn phòng liền tự mình đi đến phòng của bộ phận truyền thông, mất mười phút để lấy hết tất cả đám án từ người nhân viên trên mặt không còn cút máu rồi trở lại. "Tên nhân viên kia xác thực có người hối lộ cho hắn, đối phương đáp ứng cho hắn mười vạn, hắn sẽ xóa bài đăng mới nhất trên Weibo, sau khi xong việc sẽ trả đủ năm vạn tiền đặt cọc, bất quá hắn cũng không biết đối phương là ai, đối phương nói rất nhỏ, và dùng điện thoại công cộng. Phó Thiên đăng nhập vào tài khoản Weibo, chính mình phát hiện bài chia sẻ Weibo của Tần Hạ đã bị xóa, trong mắt lộ ra vẻ tức giận. " Để cho hắn ra khỏi đế đô ". Chương Dục Châu có hơi chút sửng sốt, cái này có thể so sánh bằng khai trừ chỉ có hơn, tuy rằng không biết đối phương đã phạm vào kiêng kị gì của chủ tịch, nhưng có thể làm cho chủ tịch tức giận đến như vậy, có lẽ khong phải lỗi nhỏ bình thường. Phó Thiên lại vào xem Weibo của Tần Hạ, nhìn thấy những từ ngữ bình luận sỉ nhục nhiều vô kể, khuôn mặt nhăn lại, hừng hực lửa giận trong lòng, anh chia sẻ Weibo của Tần Hạ lại một lần nữa, kèm theo đó hai chữ xin lỗi, làm xong hết thảy, anh gọi điện thoại cho Tần Hạ. " Anh tan tầm rồi? "Nhận được điện thoại của anh, Tần Hạ thực rất bất ngờ, phát hiện ra đã sáu giờ. Còn ngồi ở văn phòng Phó Thiên ừ một tiếng," Weibo anh đã thấy được, không phải là anh làm ". Không nghĩ tới anh lại gọi điện thoại đến giải thích lý do, Tần Hạ sửng sốt một chút, cười nói:" Không có gì, tôi biết không phải là anh làm, cái đó vừa nhìn Weibo tôi đã biết không phải anh dùng, chắc là nhân viên của anh thấy có gì đó không đúng, cho nên chính mình quyết định xóa đi " " Cảm ơn em đã hiểu, chuyện này là anh không suy xét cẩn thận, không nghĩ tới có người hối lộ hắn, để cho em bị mắng ". Phó Thiên chân thành nhận lấy sai lầm. " Cái này không phải là lỗi của anh, trách thì trách cái người hối lộ người của anh "Tần Hạ không hề gì mà nói, dù sao thì mấy ngày này cô vẫn luôn bị mắng, xem nhẹ là tốt rồi. Phó Thiên cũng rất kiên trì," Không, vẫn nói là do lỗi của anh gây ra, để chuộc lỗi anh có thể mời em ăn bữa tối, có thể chứ? " Tần Hạ:"..." Chủ tịch, đây là mục đích thực sự của việc anh kiên trì nhận sai.
Chương 54: Ở lại đêm nay Bấm để xem Cuối cùng Tần Hạ không đáp ứng lời mời đi ăn của Phó Thiên, bởi vì đã chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa tối, nhưng cô nhất thời nhanh miệng nói ra lời mời, người nào đó tâm trạng đang bị treo trên cột liền đáp ứng. Chuông cửa vang lên, đúng lúc Tần Hạ vừa nấu xong một món, mang sang bàn liền chạy ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ở trước cửa, hoảng hốt một chút: "Anh nhanh như vậy đã đến rồi sao? Mau vào". Phó Thiên mặc âu phục cùng với giày da, thân dài đứng thẳng, đứng trong hành lang âm u chật hẹp, giống như một đế vương cao cao tại thượng, khiến cho người khác không thể nào bỏ qua. Tần Hạ lấy đôi dép lớn mới vừa mua từ trong tủ ra, "Đây là đôi dép nam tôi vừa mới mua ở siêu thị dưới lầu, anh thử xem xem có hợp không?" "Rất hợp" Sau khi Phó Thiên mang vào, anh cảm thấy vô cùng thoải mái so với những đôi giày hàng hiệu giá cao ngất ngưỡng, môi bạc khẽ nhếch lên. Nhận thấy được anh đang nhìn chăm chú, Tần Hạ ho nhẹ một tiếng: "Còn một món nữa là xong rồi, anh hãy vào ngồi trước đi" "Anh giúp em mang bát và đũa ra bàn" Phó Thiên liếc nhìn cái bàn nhỏ bên kia đang bày món ăn, cởi áo vest, cuộn tay áo lên hướng nhà bếp đi đến. "Không.." Tần Hạ còn chưa kịp từ chối, trên tay đã có đồ đeo vào, chờ cô đi đến nhà bếp, anh đã giống như ở nhà của mình đi lấy bát đũa, không thể làm gì khác ngầm đồng ý hành động của anh. Năm phút sau, món ăn cuối cùng cũng đã được hoàn thành, bất quá bàn trà có chút nhỏ, khó khăn lắm mới bỏ đủ bốn món ăn. Tần Hạ sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng mà nói rằng: "Vốn định mua bàn trà lớn hơn, cuối cùng lại quên mất". "Là nên mua bàn ăn lớn, không thể luôn khom lưng ăn cơm, đối với thân thể không tốt, Phó Thiên gật đầu đồng ý, đưa bát cơm cho cô. Tần Hạ vốn định chính mình tự đi lấy, không nghĩ tới bị anh giành trước, lúc này nói cái gì nữa dường như có chút khác người đành lặng lẽ chấp nhận. Hai người cùng nhau ăn bữa tối không có trầm tình mà còn mang theo ấm áp như một gia đình nhỏ. Tần Hạ ăn không nhiều, còn lại đều chui vào bụng Phó Thiên, khẩu vị ăn uống lớn hơn cô tưởng, không khỏi vui mừng vì mình làm được điều tốt gì đó. Phó Thiên còn muốn giúp cô dọn dẹp đồ, bị cô đặt ngồi trên ghế:" Tôi đi rửa chén, anh ngồi ở đây, nhàm chán thì mở TV ra xem "Nói xong không đợi anh trả lời cô liền đi vào nhà bếp. Nghe thấy bên trong vang lên tiếng bác đũa va vào nhau, trong ánh mắt Phó Thiên toát lên ý cười. Tần Hạ nghe thấy thanh âm tin tức từ TV truyền đến, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút, chỉ có mấy cái bát rửa tí là xong xuôi, đi ra nhìn thấy Phó Thiên đang ngồi trên sôfa, tay dài mũichân dài, ngồi trên sôfa đơn sơ vẫn cảm giác được vẻ ngoài cao quý, đường cong nhan sắc lưu loát sắc bén, mũi cao ngất thẳng tắp, trong nháy mắt bừng tĩnh. Phó Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, đôi mắt sâu xa như viên ngọc:" Làm sao vậy? " Giọng nói trầm thấp gợi cảm. Lại vén tóc lên một chút, Tần Hạ khôi phục lại, đi tới," Anh.. " Phó Thiên nhìn thời gian, đứng lên, cầm lấy áo vest," Đã khuya, anh phải đi " Một tia sáng trắng đột nhiên xẹt qua căn phòng, một tiếng nổ lớn, mưa to lập tức, vỗ trên mặt đất tạo thành âm thanh cực lớn, sấm sét ầm ầm lại cuộn giữa mây đen, bầu trời ngoài cửa sổ giống như một cái miệng lớn. Sự chú ý của Tần Hạ lập tức bị thu hút, cau mày nói:" Tại sao lại mưa? Dự báo thời tiết hôm nay không nói sẽ mưa. " Mưa to, hạt mưa văng vào cửa sổ như muốn vỡ kính, cô vội vàng đóng cửa sổ, quay lại thì thấy Phó Thiên đang khoác áo, chuẩn bị rời đi. " Bên ngoài trời mưa to quá, và có sấm chớp. Không an toàn cho lắm, nếu không thì anh hãy ở lại đây đêm nay.. " Phó Thiên đột nhiên nhìn cô, chống lại ánh mắt thực rất sáng của cô, có chút kinh ngạc. Tần Hạ trong lòng run lên, chuyển đổi câu chuyện:" Bất quá ở đây chỉ có một chiếc giường, anh chỉ có thể ngủ trên sôfa."
Chương 55: Phó Thiên khác thường Bấm để xem Phó Thiên biết da mặt cô mỏng, có thể nói ra những lời vậy đã rất không dễ dàng, không thể được đằng chân lân đằng đầu, thực tế anh không đoán trước được trời lại mưa to như vậy. Tần Hạ trở về phòng lấy cho anh một cái chăn và một cái gối đi ra, "Gối cùng chăn đã được giặt sạch sẽ, anh lấy ra dùng là được". "Của em?" Phó Thiên ngửi thấy phía trên tỏa ra một mùi hương thiên nhiên, rất giống với mùi hương tự nhiên trên người cô. "Là của tôi, hôm nay đúng lúc giặt qua" Thời tiết gần đây khá nóng, một tuần Tần Hạ sẽ giặt một lần, mới có thể đảm bảo vệ sinh sạch sẽ. Phó Thiên nhíu mày: "Vậy còn em?". Tần Hạ vừa nghe liền biết anh đang lo lắng cái gì, cười cười: "Trong tủ quần áo còn có chăn, tôi để phòng cho khách ở lại tạm một đêm". Vốn nghĩ định đưa đồ của bạn gái cho anh, lúc ấy nhớ tới chưa giặt, bởi vì mới dùng qua một lần, nghĩ bạn gái lần sau sẽ đến nên không giặt, sợ anh không quen, mới đem đồ của chính mình cho anh. Phó Thiên nhìn chằm chằm chăn cùng gối đặt gọn gàng trên sôfa, đối với quyết định của cô rất hài lòng. "Đúng rồi" Tần Hạ đột nhiên nhớ tới một chuyện, trở về phòng cầm một bộ quần áo đi ra, "Đây là lần trước anhmang đồ ngủ đến mà lại quên mang đồ ngủ về, sau đó xảy ra một số chuyện, quên không trả lại cho anh" "Vừa đúng lúc phát sinh công dụng" Phó Thiên cầm lấy bộ đồ ngủ. Vẻ mặt của anh thực rất bình tĩnh, nhưng Tần Hạ lại nghe ra có một tia chế giễu, "Vậy anh đi ngủ sớm một chút, tôi trở về phòng". Phía trên đóng cửa, không nhìn thấy người nữa, Phó Thiên ngồi trên sôfa, nhìn chăn gối cùng bộ đồ ngủ, chậm rãi lộ ra nụ cười tao nhã. Trên phòng, Tần Hạ ngã trên giường bụm mặt mình, cô vậy mà lại mở miệng để cho anh ở lại, thật sự là điên rồi, vài ngày trước, rõ ràng cô còn tự tay đem người đẩy ra. Ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi, trong lòng không thể yên ổn, hơn nữa ngủ không được. Tần Hạ đứng lên, mở máy tính ra, mở hộp thư ra như cũ, vẫn là không có hồi âm, sau đó tiếp tục viết kịch bản ban ngày còn đang dang dở. Kịch bản là một bộ phim cổ trang, bối cảnh nằm trong thời kì chiến tranh, đi theo lịch sử, cô tìm đọc rất nhiều tài liều rồi cuối cùng mới xác nhận Viết một loạt đã hơn hai giờ đồng hồ, chờ cô nhận ra thì trời đã quá nửa đêm, vội vàng kết thúc công việc, trước khi lên giường đi ngủ chợt nhớ tới Phó Thiên, hẳn là lúc này anh đã đi ngủ rồi. Tần Hạ nghĩ đến sôfa nhà mình, chỉ có mét bảy tám, mà Phó Thiên lại vượt qua mét tám lăm, không biết ngủ thế nào, quyết định đi xem một chút. Nhẹ nhàng mở ra một khe hở, bên ngoài một mảng đen tối, không biết phòng khách tắt đèn vào lúc nào, ánh sáng lọt qua khe hở rọi vào bên trong phòng khách, nhìn thấy Phó Thiên đưa lưng về phía cô ngồi ở trên ghế sôfa. "Chủ tịch, anh không ngủ như thế nào lại không bật đèn?" Tần Hạ đi tới, không nhìn thấy vẻ mặt của anh liền đi bật đèn, tay mới vừa đụng đến công tắc, một giọng nói khàn hơn bình thường đột nhiên vang lên. "Không cần bật đèn". "Vì sao?" Tần Hạ dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn thấy cả người Phó Thiên lọt vào trong bóng đêm, cô cảm thấy được trong lời nói của anh đang kiềm nén một cái gì đó. Phó Thiên giả vờ thoải mái mà nở nụ cười một chút, giống như đang an ủi cô, "Không có việc gì, chỉ là anh không thích sáng lên". Tần Hạ nhíu mày, trước kia cũng không nghe anh nói qua như vậy, mở ra ngọn đèn nhỏ trong phòng khách. Quay đầu lại thấy Phó Thiên một tay ôm trán, góc độ này hơi rũ xuống, không thấy được vẻ mặt của anh. "Anh rốt cuộc làm sao vậy?" Tần Hạ không tin anh không có việc gì, phản ứng này rất kì lạ. "Anh thật sự không có việc gì, đã khuya rồi, em đi ngủ đi" Phó Thiên lại giải thích một lần nữa. Tần Hạ nghe ra trong lời nói của Phó Thiên có một tia lửa giận, lập tức liền chú ý đến tay của anh, tay anh nhìn khỏe khắn, ngón tay thon dài, màu da khỏe mạnh, có một loại mỹ cảm, giờ phút này trên mu bàn tay lại hiện lên một ít gân xanh..
Chương 56: Trong lời nói cũng không được cho dù Bấm để xem "Anh không sao chứ?" Thời điểm Tần Hạ phản ứng lại, chính mình đã cầm tay anh, lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi. Phó Thiên hơi hơi ngẩng đầu, cái trán ướt đẫm mồ hôi mang theo vẻ đẹp hỗn loạn, hơi thở thơm mát tự nhiên trên người dường như lúc này cũng trở nên yếu đuối, lộ ra nụ cười ấm áp có hơi chút lạnh nhạt, nụ cười mang theo tính chất trấn an, "Anh thật sự không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái" Tần Hạ nhìn chăm chú vào khuôn mặt điển trai của anh, thoáng lên một tia phiền muộn, cho dù anh cố gắng hết sức kiềm nén chính mình, cũng có thể cảm giác được, khuôn mặt này đã từng lộ ra dáng vẻ vặn vẹo. Đột nhiên nhớ tới trợ lý của anh đã nói qua những lời này, cô vẫn cho rằng bên trong có sự khoa trương quá, có lẽ là cô đã sai lầm lớn. "Nếu không thì anh vào trong phòng của tôi ngủ đi" Tần Hạ ngồi xuống bên cạnh, Phó Thiên hiển nhiên muốn che giấu, vậy cô sẽ không hỏi. Thanh âm của cô có chút khe khẽ, nhưng có thể nghe rõ trong màn đêm tĩnh mịch. Con mắt Phó Thiên buông xuống, "Em đối với anh có tình cảm sao?" Tần Hạ nghe vậy cười ra tiếng, trêu chọc nói: "Đường đường là chủ tịch tập đoàn Phó thị, giá trị con người vượt quá trăm triệu, đế vương kim cương bậc nhất, phụ nữ xếp hàng dài muốn gả cho vị đúng đầu bảng hoàng kim, hâm mộ ghen tị với anh còn không kịp rồi, người nào có tình cảm với anh hả?" "Vậy còn em?" Phó Thiên hỏi lại, thanh âm giống như có một sự mong chờ nào đó. Tần Hạ sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại, biểu cảm không được tự nhiên, "Cái này, tôi.." "Anh biết rồi" Phó Thiên nhìn biểu cảm ấp úng của cô, không làm cho cô khó xử, nhưng giọng nói của anh nhàn nhạt nhưng khó nén được có chút mất mác. Thật sự quái lại, Tần Hạ nhìn anh có chút áy náy: "Tôi cũng chưa nói, anh biết cái gì, cuối cùng muốn hay không, trong lời nói cũng không được cho dù" Phó Thiên thoáng nhìn thấy hai má ửng hồng của cô, trong mắt hiện lên ý cười, "Đương nhiên muốn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một". Tần Hạ đỏ mặt trừng mắt anh một cái, "Chính là tôi cho anh mượn một nửa cái giường, nếu anh dám động tay động chân, tôi liền đem anh đuổi ra ngoài". Dứt lời, cô liền lấy chăn và gối ôm vào phòng. Phó Thiên đi theo vào trong phòng của cô, một chút ngượng ngùng cũng không có. Tần Hạ đem gối của mình chuyển qua một bên, để gối của Phó Thiên lên, chăn cũng để gọn gàng lên, cúi đầu xuống: "Anh đi ngủ trước đi, tôi đi tắt đèn" Trở lại Phó Thiên đã nằm trên giường, giống như lần trước, thân hình cao lớn của anh chiếm hết hai phần ba cái giường Vừa nằm xuống, thân thể cô không tránh khỏi đụng phải anh, eo đột nhiên bị siết chặt, một cái đầu vùi vào trong cổ, hơi nóng thở ra cùng với nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt khiến lỗ chân lông trên người cô mở giãn nở như bị kích thích, cô quay đầu lại: "Anh.." "Hừm, đừng nói gì, để anh ôm một chút là tốt rồi" Phó Thiên ngửi mùi hương thơm tự nhiên trên người cô, đầu lập tức liền không đau nữa. Tần Hạ nghe thấy giọng nói tràn đầy mệt mỏi cùng nặng nề, nhất thời không dám nhúc nhích, sau lưng nghe được tiếng thở đều đều, liền ngủ say như vậy. Ngoài cửa sổ tiếng sét nổ ầm ầm, cơn mưa ngày càng nặng hạt. Cô không cảm thấy khó ngủ trong những đêm mưa giông sấm sét như trong quá khứ, cùng với hơi thở của Phó Thiên, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, Tần Hạ tỉnh lại. Ánh sáng ngoài cửa sổ rất là chói mắt, cô nghe được trong phòng bếp có tiếng vang, mang dép đi ra ngoài, nhìn thấy Phó Thiên đang mặc trên người chiếc tạp dề phim hoạt hình của cô, bưng bánh mì nướng đã hoàn thành đi ra. Hương thơm của bánh mì nướng bay vào mũi, khiến cho bữa sáng trở nên ấm áp và tốt đẹp. "Dậy rồi, đi vệ sinh cá nhân đi, đi ra là có thể ăn bữa sáng rồi" Phó Thiên chào buổi sáng, khuôn mặt của Phó Thiên lộ ra một đường nét đẹp trong suốt, trông rất hoàn mỹ. Sáng sớm đã bị nhan sắc độc nhất vô nhị đánh sâu vào đại não, Tần Hạ liền ngoan ngoãn đi vệ sinh cá nhân.
Chương 57: Vạch trần sự thật của cô ta Bấm để xem Tần Hạ đi ra, Phó Thiên đã làm xong bữa sáng của hai người. Vẫn như cũ là bữa sáng kiểu Tây, vẻ bên ngoài thực sự không quá tinh xảo, nhưng màu sắc hương vị khiến cho người ta cảm thấy ngon miệng. Đây không phải là lần đầu tiên thử tay nghề của Phó Thiên, lần thứ hai Tần Hạ đưa ra câu trả lời khẳng định cho chính mình. "Anh làm bữa sáng kiểu Tây so với tôi thật sự rất tốt" Tần Hạ không tiếc lời ca ngợi. "Em làm đồ ăn so với anh cũng thật rất tốt" Phó Thiên cũng khen lại, đương nhiên, lời anh nói đều xuất phát từ tâm. Ngược lại Tần Hạ nghe anh nói xong thì ngượng ngùng. Phó Thiên dùng khăn lau miệng, "Chuyện lần trước em nhờ anh điều tra, đã có kết quả". Tinh thần Tần Hạ lập tức tỉnh táo, "Tra được chứng cứ rồi sao?" "Tra được rồi, chứng cứ để trong xe của anh, em suy nghĩ như thế nào?" Phó Thiên đã xem qua phần tư liệu kia, trong mắt hiện lên một tia âm u rùng mình. "Đương nhiên công bố ra ngoài, làm cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Tư Điềm, cô ấy muốn làm ngôi sao, tôi liền giúp cô ấy làm nóng tên tuổi một chút, làm cho cô ấy càng nổi tiếng thêm" Tần Hạ nói mà không cần suy nghĩ, cô chưa bao giờ là thánh mẫu, chỉ là người không đụng ta, ta không đụng người, hiện tại Tần Tư Điềm đã vượt qua giới hạn của cô, cô cũng sẽ không khách khí nữa. Phó Thiên không che giấu sự tán thưởng trong đôi mắt: "Anh đề nghị em hãy chờ một chút" Tần Hạ chống lại ánh mắt của anh, bỗng nhiên hiểu được ý tưởng của anh, "Anh là nói để cô ta làm lớn chuyện hơn nữa, đến lúc đó làm mất mặt nữa, vạch trần sự thật của cô ta?" Phó Thiên cười gật đầu, trong lời nói nói ra mang theo hơi âm u: "Tập đoàn Tần thị cùng với tập đoàn Triệu thị sẽ công bố chi tiết hợp tác trong hai ngày tới, bọn họ tựa hồ đang tính toán đem em trở thành bàn đạp cho hạng mục hợp tác lần này, có thể tung ra một số bí mật gì đó của em" "Đây là phong cách của Tần Chính Hào" Biểu cảm Tần Hạ âm u, Tần Hạ rất hiểu thái độ làm người của Tần Chính Hào, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, vì tư lợi, vì để đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào, ông ta chính là một kẻ tiểu nhân thâm hiểm đê tiện, nếu đem cô làm vật hy sinh, có thể đem về cho tập đoàn Tần thị một lợi nhuận khủng lồ, ông ta tuyệt đối không có một chút do dự. "Anh sẽ không cho cơ hội xúc phạm đến em" Phó Thiên cười nhạt, người phụ nữ của anh không có bất luận kẻ nào có thể khi dễ. Tần Hạ ngẩng người. Phó Thiên nói nhỏ, nhìn chằm chằm vào cô: "Chuyện này em không cần nhúng tay, trong vòng năm ngày, anh sẽ cho em xem cảnh tượng như ý" Thật ra Tần Hạ muốn tự mình làm, nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào, cô gật đầu đáp ứng rồi. Lúc sau Tần Hạ cùng Phó Thiên đi xuống lấy tư liệu, nhìn theo anh rời đi, trở lại khu trọ liền vội vàng lật xem chứng cứ, xem hết không nhịn được tắc lưỡi. Cô chỉ nhờ Phó Thiên điều tra chứng cứ thay đổi tuổi tác của Tần Tư Điềm, cô không ngờ rằng anh điều tra ra nhiều thứ như vậy, nhiều chuyện cô không biết đều bị điều tra ra, hơn nữa chứng cứ đầy đủ, nếu như tuôn ra những bằng chứng đen tối này, hình ảnh thanh danh người phụ nữ dịu dàng cất công gầy dựng ngay lập tức sẽ sụp đổ hoàn toàn. Tần Hạ cầm điện thoại lên vào Weibo, sau khi Phó Thiên khôi phục lại bài đăng trên Weibo đã bị xóa, một số cư dân mạng vẫn không tin, cho rằng Tần Hạ đánh cắp tài khoản đăng lên. Nội dung khó coi, một người qua đường ngồi chờ tập đoàn Phó thị tìm ra chân tướng, sẽ đem Weibo của cô xóa đi, hủy bỏ chú ý. Kết quả Phó Thiên một chút động tĩnh cũng không có, nhưng Weibo của Trịnh Dung lại đổi mới. Nội dung hoàn toàn giống như xé một bông hoa nhỏ nào đó không có chút khác biệt, gây nên một trận khẩu chiến. Bông hoa hồng nhỏ này chính là Tần Tư Điềm, Trịnh Dung vào trực tiếp Weibo của cô ta, trong lời nói đều là những ngôn ngữ châm chọc thẳng thắn. Người hâm mộ của Tần Tư Điềm không vui, cùng với người hâm mộ của Trịnh Dung khẩu chiến một đêm.
Chương 58: Tăng thêm trò đùa cho chính mình Bấm để xem Tần Hạ tò mò rốt cuộc Trịnh Dung đã nói gì đó, mở bài đăng mới nhất trên Weibo của anh ta ra. "Ha ha, không hổ là Đại minh tinh, đều có thể tăng thêm trò dùa cho chính mình, rõ ràng là trà xanh, không nên giả bộ làm Bạch Liên Hoa, ngươi cho rằng mua chuộc được nhân viên quản lí trang Weibo chính thức của tập đoàn Phó thị là có thể bôi nhọ được Tần Hạ, trái lại lần này ngươi mua chuộc cho ta xem, nếu ngươi có thể làm được, lão tử đây sẽ theo họ của ngươi! PS: Lòng tốt nhắc nhẹ ngươi một câu, nhân viên được ngươi thu mua đã bị khai trừ rồi" Cả đoạn nói của Trịnh Dung không hề nhắc đến tên đối phương, nhưng anh ta rất xấu xa, anh ta vào thẳng trang Weibo của Tần Tư Điềm, đáp án đã rất rõ ràng, người anh ta nói chính là Tần Tư Điềm. Cư dân mạng ăn phải quả dưa bở bày tỏ nội dung vở kịch quá nhanh quá nguy hiểm, đầu óc bọn họ chạy theo không kịp, chân tướng là gì phân chia không rõ ràng lắm. Bị họ chỉ đích danh nói là trà xanh, người hâm mộ của Tần Tư Điềm phẫn nộ, cùng với người hâm mộ của Trịnh Dung khẩu chiến, không khi Weibo vô cùng huyên náo. Cả giới truyền thông hầu như ngủ không yên, không phải ngồi trước máy tính, thì cũng cầm điện thoại để thu thập tin tức. Tuy rằng Trịnh Dung thường xuyên đăng Weibo, nhưng chưa từng có một lần nhắc đến một ngôi sao nữ như bây giờ, đối phương chính là một người hoàn mỹ Tần Tư Điềm. Tần Tư Điềm tưởng tượng đến biểu cảm tức giận của Tần Tư Điềm sau khi nhìn thấy bài đăng của Trịnh Dung, ấn tượng đối với Trịnh Dung tốt lên không ít. Thực ra Tần Tư Điềm không có nhìn thấy, tối hôm qua cô ta với Hứa Tử Ngang ở cùng một chỗ, chứa trong đầu đều là Hứa Tử Ngang, nào có tâm tình đi xem Weibo. Trần Lị Lị thấy được, gọi cho cô ta rất nhiều lần, Tần Tư Điềm đều không có nghe, cuối cùng là tắt điện thoại. Mãi cho đến buổi sáng sau khi Hứa Tử Ngang rời đi, ăn xong bữa sáng mới nhớ tới điện thoại bị tắt, khởi động máy lên có vô số cuộc điện thoại và tin nhắn. Có Trần Lị Lị, cũng có người đại diện của cô ta Tôn Vũ Thuần. Cô ta không để ý tới Trần Lị Lị, gọi lại cho Tôn Vũ Thuần. "Tổ tông của tôi ơi, ngươi như thế nào bây giờ mới mở máy, đã xảy ra chuyện lớn" Tôn Vũ Thuần không nói hai lời liền gào lên. Tối hôm qua Tần Tư Điềm được thỏa mãn, tâm tình rất tốt, thật cũng không so đo, thanh âm vui mừng: "Chuyện lớn là chuyện gì vậy?" "Ta đem tin chuyển tiếp qua Weibo của ngươi đó, ngươi vào xem sẽ biết, nhớ rõ đừng bị kích động, bây giờ ta còn giúp ngươi timg một mối quan hệ" Tôn Vũ Thần nói xong liền tắt điện thoại. Tần Tư Điềm có chút không vui vì bị cúp máy, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn bị chiếm ưu thế, mở tin nhắn ra, tin tức được người đại diện chuyển tiếp, chính là bài đăng Weibo của Trịnh Dung vào tối hôm qua, chờ cô ta xem hết, sắc mặt đã tức giận đến mức tái mét. "Trịnh Dung, ngươi dám chửi ta là trà xanh, tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!" Tần Tư Điềm run rấy mở trang Weibo của mình ra, định đăng một một bài đáp trả, điện thoại Tôn Vũ Thuần gọi đến đúng lúc. "Tư Điềm, ngươi xem xong rồi chứ, ngàn vạn lần đừng kích động, chuyện này ta sẽ giúp ngươi xử lý, tuy rằng tình huống này đối với thanh danh của ngươi không tốt lắm, nhưng chúng ta chính là để ý, Trịnh Dung hắn cũng không có bằng chứng, ngươi làm theo lời ta nói, ta đảm bảo, người hâm mộ sẽ đúng về phía ngươi, có thể tận dụng cơ hội này để đánh bóng tên tuổi, đem tên tuổi của ngươi lên cao, không phải gần đây ngươi đang tham gia một bộ phim sao, đúng lúc mượn cơ hội này tuyên truyền một chút, những người trong đoàn phim từ trên xuống dưới chắc chắn sẽ cảm ta ngươi" Tôn Vũ Thuần biết rõ tính tình của cô ta, vừa bắt máy đã nói, trong lời nói khuyên bảo rất nhiều. "Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ không kích động" Tần Hạ vốn ban đầu rất tức giận, cơn tức giận lập tứuc tiêu tan hết một nửa. Tôn Vũ Thuần nghe được giọng điệu bình tĩnh của cô ta, lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Được, ngươi làm theo lời ta nói đăng một bài, phong thái cúi thấp, đáng thương một chút, mọi người đều thích đứng về phía kẻ yếu thế, bọn họ cũng sẽ không quản ngươi có để ý hay không, huống chi Trịnh Dung cũng không để ý, chỉ bằng hắn hé miệng ra nói, căn bản không có bằng chứng".
Chương 59: Một lần nữa lại đóng gói hình ảnh Bấm để xem "Hắn nói người nhân viên bị ta thu mua đã bị khai trừ làm sao bây giờ, ngỗ nhỡ hắn tìm đưuojc bằng chứng" Vẻ mặt Tần Tư Điềm lo lắng. Tôn Vũ Thuần dùng một chút: "Cho dù hắn tìm được chứng cứ có người thu mua tên nhân viên kia, cũng sẽ không tra ra được ngươi, lúc trước chúng ta dùng một thân phận khác". Trong lòng Tần Tư Điềm bình tĩnh lại. Nửa giờ sau, cô đăng một bài khiêm tốn lên Weibo. "Thật xin lỗi, không nghĩ tới Trịnh thiếu lại có hiểu lầm sâu sắc với tôi như vậy, tôi không hề thu mua người nào, Tần Hạ là em gái của tôi, tôi như thế nào lại thu mua người khác để hãm hại em ấy, nhưng anh lại có cái suy nghĩ này, nhất định là tôi đã làm không tốt, tôi không nên để cho Tần Hạ chịu nỗi oan ức này, có cái gì mạo phạm đến Trịnh thiếu, tôi ở chỗ này xin lỗi với anh một tiếng.. Thực xin lỗi". Phía dưới Weibo còn có hình ảnh cúi người chín mươi độ, chân thánh đến mứac người khác phải tin tưởng. Người hâm mộ trung thành của cô ta liền tin tưởng, cư dân mạng đi ngang qua cũng bị cô ta lừa, mặc dù yếu thế, nhưng từng chữ lại lộ ra cảm giác Trịnh Dung cố tình gây sự. Người hâm mộ đều đứng ra nói giúp cô ta, có một số người mắng Trịnh Dung không phải là con người, ngay cả những người phụ nữ yếu thế và mỏng manh đều mắng như thế, nói anh ta không có tố chất, không có giáo dục. Người hâm mộ đau lòng cho nữ thần, chạy đến Weibo của cô ta để an ủi, và lượng người theo dõi tăng vọt chỉ trong thời gian ngắn. Tần Tư Điềm đã làm theo lời Tôn Vũ Thuần đăng một bài lên Weibo, tỏ vẻ cô ta không để ở trong lòng, khuyên mọi người không nên bàn luận nữa, làm ra vẻ kiên cường, còn cố gắng tuyên truyền bộ phim mới, hình ảnh bị đóng gói một lần nữa đứng dậy, thậm chí nổi hơn. Động tĩnh trên Weibo như thế nào làm sao giấu được Trịnh Dung, người được mệnh danh vua bát quái, thời điểm Tần Tư Điềm bắt đầu tẩy trắng cho chính mình, anh liền lái xe đến tập đoàn Phó thị, tiến vào văn phòng chủ tịch liền dương dương tự đắc hướng về phía Phó Thiên khoe ra. "Trà xanh Tần Tư Điềm kia bắt đầu giả vờ đáng thương, xem em làm không tồi chứ". "Ừ, không tồi" Phó Thiên lạnh nhạt đáp, xử lý văn kiện trên bàn làm việc cực nhanh, gần như là một phút giải quyết một phần văn kiện, có khi một phút cũng không cần. "Thật hâm mộ anh, nếu như em có thiên phú như anh, sẽ không bị ba đánh từ bé" Trịnh Dung yêu thích tự do, làm cho anh ta mỗi ngày đợi trong văn phòng, anh ta ngồi không được, hồi còn bé anh ta vô cùng nhỏ bé, Phó Thiên đối với anh ta là một bạn nhỏ nhà kế bên, sống trong cái bóng của anh ấy từ khi còn bé. Phó Thiên cũng không ngẩng đầu lên, "Tin tức còn lại có thể tung ra đi, nhớ kĩ, tôi muốn chuyện này càng huyên náo càng tốt" "Chuyện này không giống phong cách của anh, anh không phải luôn luôn không cho người khác cơ hội sao?" Trịnh Dung tò mò mà hỏi lại anh. Vì cái gì mà Phó Thiên được mọi người xưng là Diêm Vương, bởi vì anh chính là mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn độc ác. Phó Thiên không phản ứng. Trịnh Dung cũng không trông đợi anh trả lời, chế nhạo mà dõi theo anh: "Em biết rồi, dám chắc là bởi vì người yêu bé nhỏ của anh, ngoài cô ấy ra ai còn có thể khiến anh thay đổi nguyên tắc, nghe nói tối hôm qua anh không về nhà, sẽ không phải là đang ở chỗ người yêu bé nhỏ của anh chứ?" "Ngươi thực rất nhàn?" Cuối cùng Phó Thiên cũng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt hình mũi tên. "Không a, em bề bộn nhiều việc, em đi trước" Trịnh Dung quan sát khả năng biểu đạt và biểu cảm của Phó Thiên rất tốt, anh ta lập tức giả bộ ngu ngốc. Trịnh Dung rời khỏi trụ sở chính của tập đoàn Phó thị không bao lâu, Weibo của anh liền thay đổi. Bài đăng mang tính chất gây bùng nổ Weibo, chỉ có hai chữ ha ha, bên dưới để hình ảnh của tấm vé, là tập đoàn Phó thị khai trừ một nhân viên của bộ phận tuyên truyền, sau đó là tài khoản ngân hàng của hắn có một khoản tiền không rõ nguồn gốc.