Hiện Đại [Edit] Trọng Sinh Thập Niên 80: Làm Giàu Kí - Nam Phương Lệ Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi liên đồng bất ái, 9 Tháng năm 2021.

  1. Trọng sinh thập niên 80: Làm giàu kí

    Tác giả: Nam Phương Lệ Chi

    Editor: Liên Đồng Bất Ái

    Tình trạng: Hoàn thành​

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Làm ruộng, Cổ xuyên kim, Làm giàu, Cưới trước yêu sau, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Cận thủy lâu đài, Thị giác nữ chủ​


    Văn án:

    Từ nhỏ đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức, cửa lớn không ra, của nhỏ không vào, chuyên học nữ hồng. Tô đại tiểu thư còn chưa kịp xuất giá, đã bị một hồi mưa lấy đi tính mạng.

    Trọng sinh đến những năm 80 làm con gái nhà nông, mới vừa vào đã làm cô dâu Tô Đan Hồng, lại còn có ngoài ý muốn có được nước linh tuyền! Đời trước có nghề thêu không nghĩ tới đời này lại thành đại sư cấp bậc tiêu chuẩn? Đại sư hay không, Tô đại tiểu thư không thèm để ý, cô để ý chính là có thể dựa cái này kiếm tiền, dựa cái này áo cơm vô ưu. Loại hoa cỏ quí báu, thêu cẩm tú sơn hà, cuộc sống gia đình ngày càng trở nên tốt đẹp.

    Đây là một câu chuyện nói về một tiểu thư khuê các cổ đại xuyên qua, trọng sinh đến thập niên 80 làm ruộng, làm giàu sinh con chuyện xưa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đăng đồ lãng tử

    "Tao đây là tạo cái nghiệp gì? Ngàn chọn vạn tuyển vậy mà cưới cho lão tam cái đồ gì không biết, lúc này mới vì chút việc mà nó liền ăn thuốc chuột tự sát, nếu không cứu kịp thời, bà mẹ bên nhà họ Tô chắc tới tìm nhà họ Quý chúng ta liều mạng? Đợi lát nữa lão tam về, khó được một lần về nhà nó muốn chồng nó phải vội về chịu tang sao?"

    Ngoài cửa mẹ Quý đau tim mà nói ra.

    "Vợ thằng ba, cô còn không đứng dậy? Không thấy mẹ bị cô làm tức giận sao? Mẹ cho Hầu Oa Tử ăn một cái bánh trứng, cô quậy như vậy sao? Thằng ba mỗi tháng đều gửi cho cô bao nhiêu tiền về!" Phùng Phương Phương đứng ở cửa quát.

    "Mỗi tháng gửi trở về tiền đều là mày giữ, tao cũng không động vào nửa phần, trong tay có nhiều tiền như vậy không thấy mày hiếu kính tao với ba mày một chút cững thôi, ngay cả tao cho cháu trai lớn của tao ăn một cái bánh trứng, mày cũng quậy tao, ba nhà đều ở riêng, tao lấy đồ của mình cho cháu trai lớn có mất gì của mày không, mày có giỏi, mày cũng đẻ cho tao một đứa cháu, ta cũng cho như dậy, gả dô ba năm, cũng không thấy bụng mày phồng lên, tao còn không tính sổ mày, mày lại đi quậy tao, nhà họ Tô dạy con gái như dậy!" Mẹ Quý nổi giận mắng.

    "Mẹ đừng giận. Việc này chờ thằng ba về rồi thẳng thắng nói với nó, mình về đi, để vợ thằng ba tự mình ngẩm lại!" Phùng Phương Phương nhớ tới chính mình trong nhà còn có việc cần làm, vội vàng nói.

    Cô ta cũng lười nói nhiều với người vợ ngu xuẩn của thằng ba.

    Nghe ngoài cửa thanh âm đi xa dần, trong phòng Tô Đan Hồng nằm trên giường lúc này mới mở mắt ra, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cô nhớ rõ mình ở Tô phủ ham trận mưa đầu thu, cho nên mở khung cửa sổ thưởng thức một chút mưa rơi chuối tây, lại không nghĩ như vậy lại bị phong hàn. Sau đó cô liền mơ mơ màng màng, hoảng hốt liền nghe được tiếng khóc của mẹ cô. Vừa mở mắt ra, lại đến nơi xa lạ.

    Cô cũng không nghĩ tới mình ở trong bản thoại đã xem qua, mượn thể hoàn dương dậy mà thật sự tồn tại, từ nhỏ tiếp thu giáo dục kêu cô tối hôm qua một đêm không ngủ, nhân tiện, cũng đem kí ức của Tô Đan Hồng ăn thuốc chuột này sắp xếp một hồi, sau đó Tô đại tiểu thư tam quan đã bị mất sạch và đổi mới một lần nữa.

    Cái nơi này tên là Thiên triều, là nơi vương triều đời sau cô, rất nhiều đồ vật đều truyền thừa xuống dưới, nhưng cũng có rất nhiều sớm bị năm tháng thiêu đốt.

    Cô từ nhỏ cửa lớn không ra cửa nhỏ không xuất, có đi cũng là đi theo mẹ của cô thắp hương, đã vậy còn mang cái áo choàng không cho người nhìn thấy mặt. Nhưng đời sau không chỉ không tuân thủ thân thể tóc da là cha mẹ cho, tóc nói cắt liền cắt, đối tính mạng của mình càng không để ý chút nào.

    Tô Đan Hồng sở dĩ sẽ ăn thuốc chuột, đó chính là bởi vì nhìn thấy mẹ chồng lặng lẽ cho đại oa tử một cái bánh trứng, tức vì mẹ chồng bất công cho nên cắn răng nuốt thuốc chuột.

    Cứ tưởng dọa mẹ Quý, lại không nghĩ thật sự mất mạng, vì thế Tố Tố cô xuyên đến đây. Tuy rằng biết là một cái mạng, nhưng Tô Đan Hồng lưu lại cho cô rắc rối cũng không nhỏ nha.

    Không quen không nhàn, bất kính bất hiếu, ngày thường ham ăn biếng làm, xảo quyệt ngang ngược thích chiếm hời, mẹ Quý cho cháu trai mình ăn cái bánh trứng, bị cô nhìn thấy cũng làm ầm ĩ lên. Hơn nữa gả qua ba năm cũng không hề có con, phụ nữ như vậy ở thời đại của cô sẽ bị nhà chồng bỏ. Tô Tố Tố, không, cô giờ là Tô Đan Hồng không muốn thành người phụ nữ bị chồng bỏ, nếu không nhóm lão tổ tông Tô gia mặt mũi đều bị nàng làm mất hết!

    Tô Đan Hồng rời giường bắt đầu thu thập chính mình, cô không soi gương, từ trong trí nhớ cô cũng biết hiện tại mình có dáng vẻ rất khó coi. Đơn giản thu thập một chút. Sau đó, cô liền mở cửa ra, mẹ Quý cùng Phùng Phương Phương rời đi cũng không quên đóng cửa ngõ cho cô, hiện tại toàn bộ sân có một một cô, chiếu ký ức lại chỗ lu nước múc một xô nước vào phòng bếp để nấu nước. Cô nhịn không nổi, bởi vì cô đã một tháng không tắm rửa! Chuyện này đối Tô đại tiểu thư mà nói quả thực là việc không thể tưởng tượng. Thân là phụ nữ, vẫn còn trẻ có hai mấy tuổi, nguyên chủ cô ta rốt cuộc như thế nào mà lôi thôi như dậy? Chưa nói tới mặt đầy dầu với tóc, mùi không thẻ chịu được! Tô đại tiểu thư rửa nồi nổi lửa nấu nước, động tác nhanh nhẹn.

    Đời trước ở Tô phủ cô tuy rằng là đại tiểu thư, có thể đôi tay không dính nước xuân, nhưng mẹ cô lại đối cô rất nghiêm khắc, không chỉ muốn cô nhớ kĩ tam tòng tứ đức, nghề thêu cùng với đương gia cô đều phải học, cũng không đến mức ngũ cốc chẳng phân biệt, tứ thể không cần.

    Cho nên đối với lò đât này cũng không bị bôi đen.

    Nấu nước nóng quá, Tô đại tiểu thư đang tính đi tắm sạch sẽ một chút, nhưng bụng đã lộc cộc kêu lên, lúc này mới nhớ đã qua giờ ngọ, cô từ ngày hôm qua giờ chư ăn cái gì.

    Tuy rằng cô tối hôm qua liền lập chí muốn mình trở thành thân kiều thể nhuyễn, tuy không bằng đời trước nhưng cũng không thể kém quá nhiều, nhưng cũng không thể một bước lên trời phải không?

    Cho nên cô liền thuận tay đem một chút nước sôi còn lại, trực tiếp nấu chén bún, đập hai quả trứng gà.

    Nơi này giống như có câu nói, kêu thân thể là tiền vốn?

    Đem bún trứng gà nấu xong chờ tắm xong ra ăn là vừa lúc, Tô Đan Hồng liền và nhà tắm.

    Cơ thể này so vs mình trươc kia mạnh hơn nhiều, đời trước cô ở trong hoa viên đi lên một vòng là thở hổn hển, hiện tại một xô nước cô xách đi là đi.

    Vào phòng, Tô Đan Hồng liền cởi quần áo rửa sạch thân mình, quần áo một cởi bỏ, trên người có mùi, Tô Đan Hồng nhắm mắt, thiếu chút nữa chưa cho xông cho ngất xỉu.

    Cô cũng coi như là hoàn toàn phục người phụ nữ này!

    Tắm một xô nước không đủ, cô lại ra nấu một hồi xách đi vào tắm, nhân tiện, cũng đem tóc dơ gội sạch.

    "Tôi về rồi."

    Quý Kiến Quân cao lớn đẩy cửa ngõ, mặt mày còn mang theo sự mệt mỏi.

    Từ bộ đội ngồi xe lửa trở về ngồi ghế ngồi cứng, hai ngày đường nhưng không ăn được gì, bất quá được giá hời, anh lại là một người đàn ông, nhịn một chút là xong

    "Đan hồng?"

    Quý Kiến Quân đóng lại cửa rồi hô to, vẫn không ai trả lời, nhíu nhíu mày, Quý Kiến Quân liền đi thẳng đến phòng bếp.

    Ngồi xe trước mua hai căn ma điều, dọc theo đường đi trở về anh sớm đói đến ngực dán sau lưng.

    Đên phòng bếp, bếp có một chén bún hành phi đã nguội, bên trên còn có hai quả trứng, Quý Kiến Quân sửng sốt, sau đó cũng không khách khí liền ngồi ăn.

    Ăn ngấu nghiến một chén bún hai quả trứng xong. Quý Kiến Quân cả người đều thoải mái.

    Đại khái là anh quá đói, thế nhưng cảm thấy chén bún cùng hai cái trứng tráng bao này đều vừa miệng?

    Tuy rằng một chén bún căn bản không đủ cho anh ăn, nhưng cũng coi như lót bụng, bụng không có quá đói, Quý Kiến Quân liền tính về phòng ngủ một giấc.

    "A, đăng đồ lãng tử!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  4. Chương 2:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tham gia quân ngũ ăn uống khá tốt

    Quý Kiến Quân cũng bị Tô Đan Hồng tự nhiên tới la to làm cho càng hoảng sợ, ngẩn người, liền nói: "Vợ à em đang ở đây hả? Anh gọi nhiều lần sao không lên tiếng?"

    Tô Đan Hồng nhìn qua xem người đàn ông này, lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, gương mặt đỏ thén, từ nhỏ đến lớn, trừ cùng anh trai cô và bố cô nói chuyện qua, thì không cùng người đàn ông khác từng có bất luận tiếp xúc gì.

    Nhưng là trước mắt người đàn ông cao lớn này là người chồng đời này của cô, hai người đã qua phu thê chi lễ, cô cũng là do có một phần trí nhớ kia còn tồn tại, không có thấy người thời điểm này coi như thôi, thấy người rồi, tâm cô như con hươu chạy loạn, chỉ cảm thấy gò má sắp cháy tới nơi.

    "Em.. em đang tắm, cho nên không chú ý nghe." Tô Đan Hồng không dám nhìn ông chồng to con này, tránh cùng anh ta đối mặt, có chút nói cà lăm mà nói ra. Quý Kiến Quân hồ nghi nhìn về phía bà vợ này, anh như thế nào cảm cũng giác vợ mình có chút quái quái, vừa rồi còn gọi anh là đăng đồ tử, hiện tại còn nói tắm rửa, chớ không phải là lại học được cách nói giỡn? Nhưng mà thôi, hàng năm ở bên ngoài, một năm có thể trở vềcó mấy ngày, chỉ cần cô ấy không làm yêu thì thôi.

    "Tắm xong chưa? Tôi muốn ngủ một giấc." Quý Kiến Quân nói. Tô Đan Hồng lúc này mới chú ý đến quầng thâm đáy mắt gấu trúc của anh, đây là ngủ không ngon, không khỏi nói: "Tôi tắm xong rồi, anh ăn cơm chưa? Tôi đi làm cho anh chút đồ?"

    "Mới vừa ở phòng bếp ăn một chút bún gạo." Quý Kiến Quân không nghĩ tới vợ lại có thể nói ra lời nói này, cô lại nói. "Cái kia chút bún gạo cũng không đủ ăn, anh chờ chút, tôi lại đi nấu cho anh chút đồ." Tô Đan Hồng nói xong, đem tóc ướt quấn kĩ, sau đó đổ nước dơ ra.

    Miễn bàn cô trong lòng có bao nhiêu xấu hổ, gội đầu xong, một xô nước đen như mực có thể so được luôn, mới vừa cô còn nhìn thấy ông chồng nhìn thau nước vài lần! Mẹ nó muốn độn thổ cho rồi!

    Nhanh đem nước dơ đổ, Tô đại tiểu thư vội vàng lại đi phòng bếp nấu thêm một chén bún, lúc này cô bỏ thêm ba quả trứng, nhưng mà về phòng đã thấy Quý Kiến Quân đã ngã trên giường ngủ.

    Tô đại tiểu thư ngẩn người, liếc mắt chén bún gạo trên tay, đói bụng đến mức bụng kêu vang đòi ăn, Cho nên cô an vị ngồi xuống tự mình ăn. Đến nỗi chồng của cô, chờ anh tỉnh ngủ một lần nữa rồi đi làm cái khác, bún gạo trong trí nhớ mặc dù lạ, là từ phương nam vận chuyển tới bán, còn phải đến thị trấn trên mới mua được, nhưng không sao cô có tiền, thực tế đặc biệt đối với cái ăn cô không tiếc, lần trước mua về không thiếu, phòng bếp còn thừa (lại) chút. Như vậy một chén lớn bún gạo đã xong, Tô đại tiểu thư chậm rãi thở hắt ra, trong mắt còn mang theo một tia hoảng sợ, nàng.. Cô đúng là cảm giác mình còn đói?

    Nếu ở đời trước, cô có thể ăn một nửa chén bún, bà vú của cô chắc phải thắp hương bái Phật!

    Chỉ là nghĩ đến vừa mới lau mình xong trên người thịt không muốn nhìn, chán chả muốn nói! Tô đại tiểu thư quyết tâm, ăn uống tốt cũng kiên quyết không thể ăn!

    Hơn nữa bữa này cũng liền thôi, bắt đầu bữa sau, cô chỉ có thể ăn nửa chén, tối đa nửa chén! Ăn no bụng rồi, Tô Đan Hồng quét mắt nhìn cái phòng bề bộn này, lại liếc mắt trên giường chồng đang ngủ say, cô cảm thấy ất yếu phải nhanh dọn dẹp sạch sẽ! Quý Kiến Quân ngủ một giấc tỉnh lại đã là chạng vạng tối, anh cũng không nghĩ tới mình làm một giấc ngủ ngon như dậy, mà vợ anh rõ ràng không có ầm ĩ tỉnh anh. "Vợ ơi!"

    Làm một giấc dậy, bụng nãy ăn tiêu hóa hết trơn hết trọi, Quý Kiến Quân nhớ tới trước khi đi ngủ có nấu cho anh một chén bún, theo bản năng kêu to.

    "Đây nè!"

    Tô Đan Hồng đem dọn dẹp phòng sạch sẽ hảo sau liền nghe được ông chồng kêu mình, cô sửng sốt một chút mới phản ứng lại đây là kêu cô, vội vàng đáp lại.

    "Anh đói bụng rồi." Thấy bà vợ chạy nhanh tới, Quý Kiến Quân lặng im một chút, cô mở miệng nói ra. "Ngủ lâu như dậy không đói mới lạ ó, anh chờ chút, tôi xuống lấy cho anh chén bún gạo."

    Tô Đan Hồng còn chưa quen cùng chồng nói chuyện, gương mặt đỏ rực, mắt cũng không dám nhìn anh, bất quá so lần đầu tiên gặp mặt khá hơn nhiều, ít nhất không nói lắp, nói xong liền lưu loát đi đén bếp.

    Quý Kiến Quân nhìn bóng lưng mập mạp của cô, ánh mắt mang theo hồ nghi rất lớn, vợ anh lúc nào đối với anh tốt như vậy?

    Vợ vẫn là không hài lòng anh tham gia bộ đội, bởi vì một năm có thể trở về mấy ngày? Đừng nói vợ anh không thích, chính ở trong thôn những cô gái khác cũng không thích, công việc này vừa khổ lại mệt mỏi, dãi nắng dầm mưa, tuy từng tháng đều có trợ cấp, nhưng vẫn là câu nói kia, một năm có thể trở về mấy ngày?

    Vạn nhất nếu là có nhiệm vụ khẩn cấp, có về đến nhà cũng lại phải đi, ở nhà mong người một năm trở về ngồi chưa nóng đít lại phải đi.

    Gả cho một quân nhân. Thì phải chấp nhận như dậy. Đối với một người phụ nữ trẻ mà nói, này cũng không phải là dễ dàng gì.

    Năm đó anh cùng vợ kết hôn là bên bộ đội phê xuống dưới nhiệm vụ khẩn cấp, đêm tân hôn vừa mới qua ngày hôm sau anh lại phải đi rồi.

    Lại lần nữa trở về đã là một năm sau.

    Lúc sau anh trở về một hai lần, đều là ồn ào nhốn nháo, một năm trước, thừa dịp thời điểm anh về, vợ anh cùng mẹ anh quậy tưng bừng.

    Mà nguyên nhân gây ra vẫn là do vợ anh bất mãn mẹ anh thiên vị Hầu Oa Tử nhà anh cả..

    Quý Kiến Quân lắc đầu, tùy ý nhìn mắt xung quanh, lúc này mới phát hiện, thế nhưng phòng được dọn dep sạch sẽ, trên mặt đất một chút bụi cũng không có?

    "Đói bụng chưa, mau ăn đi còn nóng đó, thịt này còn mới, dùng nước giếng ngâm." Tô Đan Hồng bưng lên chén bún lớn, chén này so chén cô ăn lúc nãy còn lớn gấp đôi chắc chắn đủ ăn, bên trên còn có bảy tám miếng thịt, trứng gà cũng có chừng bốn quả.

    Nhìn chén bún như dậy, Quý Kiến Quân không nghĩ nhiều, đứng dậy tới ngồi trực tiếp bắt đầu ăn, ăn một nửa anh mới nhớ, nhìn bà vợ cong eo đối diện đang sắp xếp lại giường đệm nói: "Vợ, em không ăn?"

    "Em mới vừa ăn ở phòng bếp, anh không cần phải lo cho em." Tô Đan Hồng cũng không quay đầu lại mà nói, cô dọn dẹp giường đệm ngửi thấy mùi của chồng cô, loại hơi thở của người đàn ông độc hữu cương nghị, khuôn mặt có chút nóng lên, tim đập nhanh. (Hơi thở độc hữu cương nghị là gì thì mình không bít nha. Mình chỉ edit lại thui, có j mấy bạn seach google nha)

    Lời nói còn có thể nói được lưu loát như vậy, phải quy công cô đời trước bị dạy dỗ đến mức trầm ổn đại khí ó nha.

    Trong lòng khẩn trương sắp hít thở không thông, trên mặt cô vẫn bất vi sở động!

    Nghe cô nói ăn rồi, Quý Kiến Quân gật gật đầu, liền tiếp tục ăn ngấu nghiến, rất nhanh một chén bún lớn với sức chiến đấu của anh đã sạch trơn.

    Đem chăn đơn cũ đổi cái mới xong, Tô Đan Hồng mới nhẹ nhàng thở ra, mới vừa rồi khăn trải giường kia là thật sự dơ đến không dám ngủ.

    Quay người lại, cô liền nhìn thấy chồng cô đang nhìn cô.

    "Sao.. sao dọ?" Tô Đan Hồng gương mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, không dám nhìn anh, cúi đầu nói.

    "Nên đi qua ba mẹ bên kia ngồi chơi chút." Quý Kiến Quân nói.

    "Vậy anh đi đi, em mà đi nữa, cơm chiều khỏi ăn á?" Tô Đan Hồng nhớ tới mẹ Quý đối chính mình ấn tượng không tốt, liền nghĩ ở nhà, ngược lại nói. Tựa hồ tham gia quân ngũ ăn uống đều khá tốt?

    Quý Kiến Quân gật đầu: "Cơm chiều em tùy tiện làm là được."
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  5. Chương 3​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cáo trạng

    Đối với việc con trai bình an trở về, mẹ Quý tự nhiên là vui vẻ, hỏi han ân cần một phen, biết được anh lúc đã trở về, vợ anh còn làm bún trứng gà cho ăn, anh ngủ một giấc đến trưa, vợ anh cũng không ca cẩm anh, còn nấu cho anh một chén bún lớn, lúc này mới thoáng hừ một tiếng.

    Tuy rằng đối Tô Đan Hồng bà không ưa, bất quá đối việc Tô Đan Hồng còn biết bò dậy nấu cho con trai bà ăn, mẹ Quý rất ưng cái bụng.

    Dù cho Tô Đan Hồng có muôn vàn cái không tốt, nhưng chỉ cần cô ta làm được một chuyện đó là chăm sóc tốt con trai bà là có thể chịu đựng tật xấu của cô ta.

    Cho nên vốn dĩ tính cáo trạng con trai một chút, mẹ Quý cũng liền im miệng, hỏi về việc trong quân.

    Quý Kiến Quân cũng nhất nhất nói cho bà nghe, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, còn giúp làm ít chuyện, tầm một tiếng lúc này mới cự tuyệt mẹ Quý lưu lại ăn cơm mà đi về.

    Mới cửa ra, liền gặp gỡ chị dâu lớn Phùng Phương Phương mang theo Hầu Oa Tử, Quý Kiến Quân không nói ẳm Hầu Oa Tử lên, ước lượng cháu trai xong, nói: "Hầu Oa Tử nhưng cao lên nhiều ha."

    "Chú ba, con còn nhớ rõ chú ó nha!" Hầu Oa Tử ôm cổ anh, đối mặt với anh nói.

    "Nha, này trí nhớ tốt ó, về sau đi học xác định chắc chắn sẽ lấy được học bổng toàn ban á." Quý Kiến Quân cười nói.

    "Chú ba, chú về đây rồi a? Trước chạy nhanh về coi em dâu đi!" Đứng một bên Phùng Phương Phương tròng mắt vừa chuyển, liền nói.

    "Làm sao ó?" Quý Kiến Quân nói.

    "Thím ba uống thuốc cỏ!" Phùng Phương Phương còn chưa nói lời nói, Hầu Oa Tử liền nói.

    "Uống thuốc cỏ?" Quý Kiến Quân sửng sốt, nhìn về phía Phùng Phương Phương nói: "Chị dâu lớn, sao lại thế này?"

    Phùng Phương Phương cũng không che dấu cho Tô Đan Hồng, trực tiếp đem chuyên mẹ Quý cho Hầu Oa Tử một cái bánh trứng bị Tô Đan Hồng nhìn thấy, Tô Đan Hồng làm ầm ĩ đi thuốc cỏ nói hết.

    "Bất quá may mắn là cứu kịp thời." Cuối cùng, Phùng Phương Phương nói: "Chú ba, không phải chị dâu nói chú, vợ chú tâm nhãn nhỏ như lỗ kim, mẹ thích Hầu Oa Tử, cho cái bánh trứng đã làm sao? Đây chính là cháu đích tôn của Quý gia, em dâui vì chuyện này mà quậy như vậy?"

    Nhà anh hai sinh hai đứa con gái, bên nhà thằng ba gả vào ba năm bụng cũng không có gì, cô ta sinh cho Lão Quý gia cháu đích tôn, lưng cô ta có thể đứng thẳng!

    Quý Kiến Quân trả Hầu Oa Tử cho cô ta, nói: "Em đi về trước."

    "Đi đi, đừng cùng với em dâu cãi nhau, chú khó lắm mới được về một lần, cũng để yên ổn mấy ngày đã." Phùng Phương Phương nói.

    Quý Kiến Quân nghĩ thầm, nếu cô ta thật sự muốn để mình sống yên ổn thì sao cùng anh ngươi nói chuyện này? Mẹ cũng chưa nói đó.

    Bất quá cũng không nói cái gì, trở về nhà.

    "Về rồi? Anh đi nghỉ trước đi, sủi cảo xong nhanh thui." Tô Đan Hồng nghe được thanh âm, từ trong phòng bếp đi ra, nói.

    Quý Kiến Quân đi đến trước mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng cô, Tô Đan Hồng mặt đỏ lên, mắt không dám nhìn anh, nói: "Sủi cảo chưa gói xong, em đi vào trước làm vằn thắn."

    Nói xong, cô xoay người đi làm vằn thắn.

    Quý Kiến Quân híp mắt, anh cứ nghĩ hôm nay cô như thế nào thay đổi như có ma nhập, đây là biết sai, sợ anh la cô?

    Bất quá vẫn là có điểm không đúng, vợ của anh có thể sợ bị anh la? Năm kia làm ầm ĩ như vậy chính là trực tiếp làm cho anh thấy.

    "Đây là hai tháng tiền trợ cấp gần đây, em cầm." Quý Kiến Quân cũng đi theo vào, từ trong lòng ngực móc ra bao tiền, nói.

    "Anh trước cất đi, em đang bận." Tô Đan Hồng nhìn anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục làm vằn thắn.

    Xem ra là thật sự biết sai rồi, trước kia anh trở về việc đầu tiên cô làm là duỗi tay hỏi tiền, hiện giờ mình cho cô tiền, cô cũng chưa đả động gì. Lạ lắm à nha!

    Nếu biết sai rồi, vậy không cần nói gì nữa.

    Quý Kiến Quân nghĩ thầm, khó được về một lần, để mấy ngày sống yên ổn đi.

    "Anh phụ em cho." Anh đi tới nói.

    "Quân tử xa nhà bếp, đây là việc của phụ nữ, anh mau đi ra, em làm là được gồi." Tô Đan Hồng thấy anh xắn tay áo muốn tới phụ, vội vàng nói.

    "Đâu ra nhiều qui tắc như vậy." Ông chồng cô nói xong liền xắn tay làm, trong trí nhớ cô nhớ chồng cô biết nấu ăn, mỗi lần anh trở về nhà đều làm cho cô ăn.

    Cô cảm thấy có thể gả cho ông chồng như vậy, hạnh phúc chết đi được, nhưng nguyên chủ lại không để trong lòng, đương nhiên hưởng thụ thật vất vả trở về một chuyến chồng hầu hạ, còn dùng sức mà lăn lộn, thật là ngày lành sắp đến bất quá cũng làm cô quá rảnh.

    Sủi cảo gói khá nhiều, buổi sáng ngày mai phân ra ăn tiếp.

    Cơm chiều hai vợ chồng ăn sủi cảo, sau đó Quý Kiến Quân kiến bị vợ một phen nhắc nhở anh, lúc ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, hơn nữa ăn không nói ngủ cũng không nói, anh cùng cô cảm khái lẩm bẩm còn bị cô trừng mắt, làm lúc anh ăn cơm đừng hòng nói chuyện, đừng nói là lúc ăn ngủ cũng không nói chuyện.

    Có điều chưa nói, vợ anh lúc này tư thế ăn cơm tuy hơi kỳ quái, nhưng không biết vì sao, nhìn lại rất thoải mái.

    "Em ăn no rồi." Ăn bốn cái sủi cảo xong, vợ anh liền nói i.

    "Ăn như mà no?" Quý Kiến Quân lúc này thật sửng sốt, không thể tưởng tượng nhìn vợ dường như thay đổi.

    Coi như biết sai rồi, cũng không cần cơm cũng không dám ăn nha? Thường lượng cơm vợ anh có thể so với anh!

    "Em phải giảm cân." Vợ anh vẻ mặt đỏ bừng mà nhìn anh một cái, giống như một đứa trẻ bị phạm lỗi cúi đầu: "Em trước kia không hiểu chuyện, anh đừng cùng em so đo, về sau em sẽ sống tốt cùng anh."

    "Anh biết, vậy em cũng ăn nhiều một chút? Giảm cân cái gì, em đâu có mập?" Quý Kiến Quân nói.

    "Này anh đừng động, mình anh ăn là được rồi, đúng rồi, tiền đâu đưa em." Tô Đan Hồng nói.

    Trong trí nhớ cô biết tiền có tầm quan trọng, đời trước cô ăn mặc không lo, bình thường bạc vun đều cho hạ nhân dùng, mình cũng không có mua đồ, nhưng có câu nói trong tay có lương trong lòng không hoảng hốt, tiềnày là bắt buộc phải thu, còn có trong phòng có ít tiền, cô cũng đếm lại một chút.

    Ân, đúng là vợ anh rồi!

    Quý Kiến Quân đem tiền đư cho cô trong lòng thầm nghĩ như dậy.

    Tô Đan Hồng cũng không quan tâm đén anh, cầm tiền liền về phòng, đem tiền để giành trước kia cũng lấy ra đếm một chút, tổng cộng có 345 đồng bốn mươi sáu hào, số tiền của cô tuy rằng không biết vật giá như thế nào, nhưng biết là không phải số nhỏ!

    Lần này chồng cô đem về tới hơn 70 đồng, hai tháng này tiền trợ cấp so mặt các tháng trước nhiều hơn mười mấy đồng?

    Cầm hai mươi đồng ra ngoài, Tô Đan Hồng liền ra ngoài lu nước múc xô nước vào nấu, đem hai mươi đồng đặt lên bàn, nói: "Anh cầm đi đưa mẹ đi."

    Quý Kiến Quân ngẩn người, sau đó gật gật đầu: "Được." thấy cô bận rộn vội hỏi: "Nấu nước tiếp làm gì?"

    "Cho anh tắm." Tô Đan Hồng đi tơi nhà bếp thêm củi, nói.

    Quý Kiến Quân nghe vậy liền hiểu ý, đêm nay xem ra được chấm mút, anh đến biểu hiện cho tốt, vì thế lại ăn thêm hai chén sủi cảo lớn.

    Hiện tại không sai là tháng 10, trời bắt đầu lanh dần, trước hai ngày bên ngoài còn kết sương, nước cũng bắt đầu nóng.

    Tại lúc Tô Đan Hồng nấu nước, Quý Kiến Quân ăn no liền đi thẳng ra ngoài, mới vừa lúc anh nhìn thấy lu không có nước, anh trở về liền đi gánh.
     
  6. Chương 4​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xuân về hoa đua nở, xuất hiện linh tuyền.

    Tô Đan Hồng nấu xong nước liền nhìn thấy lu nước đầy, chồng cô đang ở bên cạnh chẻ củi.

    "Anh đi tắm rửa trước đi." Tô Đan Hồng nói.

    "Bây giờ còn sớm, nước để trong nồi không nguội nhanh như vậy, anh đem đống củi chẻ trước đã." Quý Kiến Quân chẻ củi cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

    "Anh có thể ở được mấy ngày đâu, nhanh đi rửa, củi lửa ngày mai chẻ cũng được." Tô Đan Hồng nói.

    Quý Kiến Quân ranh mãnh nhìn vào mắt cô, đem củi lửa dọn dẹp một bên, đi tới múc nước nóng rồi vào phòng đi.

    Tô Đan Hồng có chút không hiểu, vừa rồi người đàn ông của cô xem nàng ánh mắt hơi quái?

    "Vợ ơi." Quý Kiến Quân trong phòng gọi vọng ra.

    "Sao á? Có phải nước không đủ nóng?" Tô Đan Hồng ở ngoài cửa hỏi.

    "Em dô giúp anh chà lưng." Quý Kiến Quân nói, nếu trước kia anh khẳng định không dám nói như vậy, nhưng hôm nay vợ anhcho anh cảm giác mới lạ à nha, chẳng biết tại sao, anh lại nói ra lời này.

    Ngoài cửa Tô Đan Hồng nghe như dậy mặt đỏ rần.

    "Vợ?" Quý Kiến Quân lại gọi.

    Dù sao cũng là người đàn ông của mình, chà lưng thì

    Làm một phen công tác tư tưởng, Tô Đan Hồng liền đẩy cửa dô, chồng cô ở đang ở trần ngồi ở trong chậu gỗ lớn nhìn cô.

    "Trời lạnh, anh tắm nhanh lên." Tô Đan Hồng cúi đầu nói.

    Quý Kiến Quân đưa khăn lông cho cô, Tô Đan Hồng liền đỏ mặt chà lưng cho anh, người đàn ông của cô thật cường tráng, không hổ là đương binh.

    Vợ anh thật sự thay đổi, Quý Kiến Quân thỏa mãn nheo mắt, nếu trước kia còn có thể hưởng đãi ngộ này?

    Tô Đan Hồng đang tìm chuyện để nói: "Hai tháng trợ cấp nhiều không?"

    "Làm một nhiệm vụ, caps trên cho một chút phụ cấp." Quý Kiến Quân thoải mái noia, sau đó dặn cô: "Tiền em cũng đừng giữ, muốn ăn cái gì thì mua!"

    "Anh bên ngoài không cần lo cho em, nhìn cái thây là biết em ra sao rồi." Tô Đan Hồng nói.

    Thực tế cũng đúng, nguyên chủ cái gì đều không cần buồn lo, từng tháng cầm tiền trợ cấp của chồng, cuộc sống an nhàn thảnh thơi? Hơn nữa không có hiếu kính cha mẹ, ngược lại là trợ cấp cho nhà mẹ đẻ không thiếu, bằng không thì tiền cũng không dư nhiêu đó.

    Đời trước mẹ cô thường xuyên dặn dò, gả đi ra mình lo cho gia đình nhỏ của mình là được, nhà mẹ đẻ không cần cô nhớ thương, cũng đừng trợ cấp nhà mẹ đẻ, bị người biết sẽ bị nói này nọ.

    Bất quá thuyết pháp Tô Đan Hồng nghe thì nghe, nhưng là nhớ tới, như cô gả đi cũng còn có thể mở cửa hàng kiếm tiền, dùng tiền mình làm ra hiếu kính nhà mẹ đẻ cha mẹ, đấy hổng phải tốt hơn à?

    Bất quá lúc trước nguyên chủ hiếu kính mẹ đẻ cái kia, đều là tiền chồng của cô kiếm, về sau coi cũng không thể làm như vậy.

    Cái này tiền cũng không phải đại phong hướng tới, muốn hiếu kính chờ cô đi trên thị trấn coi thử có.. Hay không biện pháp kiếm tiền, mình buôn bán có lời thì hiếu kính.

    "Anh cũng không cần vì tiếc tiền mà đưa hết tiền trợ cấp, trong nhà không thiếu tiền, đủ tiêu rồi." Tô Đan Hồng nói.

    Quý Kiến Quân ừ đáp lời, rất nhanh anh tắm rửa xong, Tô Đan Hồng đỏ mặt hầu hạ anh kì cọ thân thể chuẩn bị mặc quần áo, bất quá quần áo còn chưa mặc đã bị Quý Kiến Quân cho trực tiếp ẳm lên giường.

    "Làm.. làm gì dậy?" Tô Đan Hồng mặt nóng, cô mơ hồ biết chút gì đó, tim đập bang bang, nói chuyện cũng giống mèo kêu.

    "Vợ, mình cũng nên đẻ đứa con?" Quý Kiến Quân ngửi ngửi cổ cô rất thơm, khàn khàn vừa nói.

    Tô Đan Hồng đôi má đỏ bừng, không dám nhìn anh, nhẹ giọng dạ.

    Đối với chuyện chuyện đẻ con này, cô cũng có chút sốt ruột, cũng gả tới ba năm, bụng còn không có chút động tĩnh, nếu ở thời cô kia được bị người nói chết, buổi sáng mẹ Quý chửi cô cũng nói.

    Hơn nữa chồng của cô mới có thể ở nhà mấy ngày? Chuyện có con, tự nhiên cũng là muốn mau chóng.

    Một đêm này, trong phòng xuân về hoa nở.

    Thời gian mấy ngày thoáng một cái đã qua.

    Quý Kiến Quân xếp hành lý lần nữa muốn về quân đội, Tô Đan Hồng tâm lý cực kỳ không muốn, không nói Tô Đan Hồng, đã qua mấy ngày ngày lành Quý Kiến Quân cũng không bỏ được, nhìn xem vợ ánh mắt ủy khuất, tâm lý anh áy náy.

    Cho nên sáng sớm, hắn liền trông nom việc nhà ở bên trong vại nước bên trong nước đã đầy, củi lửa cũng chẻ, mấy ngày chẻ củi lửa có thể làm Tô Đan Hồng cái gì cũng không làm trực tiếp đốt ăn tết, lại đi làm sủi cảo, đây là buổi tối hôm qua gói.

    "Lần sau chừng nào dìa?" Lúc anh bưng sủi cảo vào phòng, Tô Đan Hồng đã đem toàn bộ đồ của anh thu dọn xong, rồi hỏi.

    Ở chung với anh mấy ngày, Tô Đan Hồng tuy vẫn còn có chút ngượng ngùng, bất quá cũng đã hoàn toàn coi người đàn ông này là chồng, cũng ít lạnh nhạt hơn.

    "Cũng chưa biết." Quý Kiến Quân nhìn vào mắt cô, nói: "Bất quá em yên tâm, anh sẽ tranh thủ!"

    "Anh đi ra ngoài bên ngoài cũng không cần nhớ thương em, trong nhà mọi chuyện đều tốt, nếu cần giúp cái gì, em sẽ đi tìm ba mẹ anh, bọn họ cũng cách không xa." Tô Đan Hồng nói.

    "Được." Quý Kiến Quân gật đầu, nói: "Ăn sủi cảo đã, nhanh bị nguội á."

    Hai vợ chồng ngồi ăn hết sủi cảo, thấy gần tới giờ, liền cùng nhau đi tới chỗ cha mẹ Quý cáo biệt.

    Nhìn thấy sắc mặt con trai cũng biết mấy ngày trôi qua tốt, cho nên mẹ Quý cũng chưa hằn học Tô Đan Hồng, tiễn con trai, bà còn đưa cô một phần cơm: "Kiến Quân về quân ngũ, cô một mình cũng khỏi nấu cơm, ở đây cùng ăn đi?"

    "Không cần đâu mẹ, trong nhà còn sủi cảo, con về hâm lại là xong, mẹ cùng cha ăn đi." Tô Đan Hồng cúi đầu nói.

    Mẹ Quý nghe vậy liền gật gật đầu.

    "Mẹ, trong nhà còn việc gì cần làm không?" Tô Đan Hồng lại hỏi.

    Lời này làm mẹ Quý kinh ngạc một chút, đừng nói mẹ Quý, quý phụ luôn yên lặng cũng sửng sốt một chút, vợ thằng ba cũng nói được lời này?

    Mẹ Quý nhanh phục hồi lại tinh thần, nói: "Không có, cũng làm xong hết rồi, Kiến Quân hai ngày này cũng tới chẻ củi giúp nên không thiếu củi lửa."

    "Được rồi, ba mẹ, con về trước." Tô Đan Hồng đạo.

    "Ừ." Mẹ Quý chậm rãi đáp lời.

    Chờ Tô Đan Hồng vừa đi, mẹ Quý không nhịn được, nói với cha Quý: "Ông nói coi vợ thằng ba có phải thay đổi tốt hơn không?"

    Ngày hôm qua Kiến Quân đem cho bọn họ một mâm sủi cảo, nói là vợ nó đẻ lại cho cầm đi, bà còn không tin, ngày trước Kiến Quân cầm 20 đồng tới nói là vợ nó biểu cầm tới, bà cũng không tin, hãy nhìn xem vợ thằng ba bây giờ nói chuyện ôn hòa, còn muốn làm giúp, Quý mẫu có chút tin.

    Dù sao cô nếu không muốn giúp đỡ, cô cũng sẽ khô mở miệng, vợ thằng ba cũng không phải loại dẻo miệng.

    "Kiến Quân nói cô ta biết rõ sai rồi, về sau sẽ sửa đổi, bà cũng đừng nhắc tới chuyện trước kia." Quý phụ gõ tẩu thuốc, nói với bà.

    "Tôi cũng đâu cô ta cái gì, có thể thay đổi hay không, cái này sau này coi mới biết được, tôi cũng không trông mong vào cô ta cái gì, cô ta có thể choKiến Quân trở về trôi qua mấy ngày vui vẻ, thì tôi có thể nhường cô ta!" Mẹ Quý cầm hạt đậu ra sân phơi nắng, nói.

    Nhìn lúc con trai thứ ba rời đi tâm tình tốt bà biết rõ, Tô Đan Hồng chăm sóc con trai bà rất khá, Cho nên bà tạm thời trước bỏ ý kiến đối với cô trước kia, nhưng mặt khác bà cũng không quá nhiều trông mong.

    Tô Đan Hồng không biết quý phụ cha mẹ Quý có cái nhìn đối với cô như vậy của, về nhà, cô lén cầm cái thau rửa mặt dô nhà, sau đó đem mặt hướng tới bồn, một dòng nước suối thanh triệt liền chảy ra.

    Một chậu nước sau đó, Tô Đan Hồng mới dừng lại xem cái thau nước ngẩn người.

    Cô cũng không biết chuyện này là sao, con suối này là ở trong đầu cô, cùng Quý Kiến Quân ở chung ba ngày sau xuất hiện, nhưng mấy ngày này cô ở cùng với Quý Kiến Quân, hai người dính nhau như sam, cô cũng không có cơ hội coi.

    Bây giờ coi thử, cái này giống như là một ngụm nước giếng bình thường?
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng năm 2021
  7. Chương 5​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mua vải cho người đàn ông của tôi may quần áo.

    Nghiên cứu xong một phen ngụm suối nguồn chảy ra nước này, Tô Đan Hồng còn uống mấy hớp, trừ thanh triệt ngon miệng hơn thì không có tác dụng khác.

    Tô Đan Hồng cũng thây kệ, cầm tiền khóa kỹ cửa liền đi trấn trên.

    Đời trước Tô Đan Hồng đại môn không ra nhị môn không đén, cô ít ra cửa nhà minh nữa là, mười sáu năm nhân sinh hữu hạn, cô ra cửa chỉ có ba lần.

    Tám tuổi sinh nhật năm ấy, mẹ cô mang cô đi chùa cầu nguyện, hy vọng cô có thể khỏe mạnh trưởng thành.

    Mười hai tuổi sinh nhật năm ấy, mẹ cô mang cô đi chùa cầu nguyện, hy vọng cô có thể tìm được nhà chồng tốt.

    Gần nhất một lần mười lăm tuổi năm ấy, không phải sinh nhật cô, nhưng mẹ cô không chịu nổi cô năn nỉ lại mang cô đi thắp hương một lần nữa.

    Ra cửa không quá ba lần, mỗi lần đều về vội, bên người cũng đều có người đi theo.

    Đời này, cô dậy mà có thể một mình lên trấn trên, nhớ đường đi trong trí nhớ, Tô Đan Hồng đi, cô cảm thấy phảng phất như chính mình thoát ra khỏi gông xiềng trói buộc, cô muốn làm thì làm.

    Đây là hạnh phúc bất ngờ.

    Dựa vào trong trí nhớ biết được, tự do ra vào là chính sách năm gần đây mới phê xuống, trước kia quốc gia nay cũng không ổn, làm cái gì đều phải cẩn thận, nếu không dễ bị chộp lấy phê phán.

    Nhưng hiện tại thì tốt rồi, có thể tự do mua bán, quốc gia thả lỏng đi nhiều, trấn trên cũng thiệt náo nhiệt.

    Đi rồi hơn một tiếng cô mới đến thị trấn, nói đến chuyện này, nàng lại không thể không bội phục thể chất thân thể dời này của cô.

    Nếu là đời trước, muốn cô đi xa như vậy cơ hồ là chuyện không có khả năng ó.

    Tô Đan Hồng chiếu lại ký ức đến cho bách hóa tiện ích, đây là bách hóa lớn nhất của trấn trên, có hai tầng lầu, rất lớn.

    Tuy rằng có ký ức nguyên chủ, nhưng Tô Đan Hồng tới đây vẫn thưởng thức một phen, chỗ này cùng nơi cô sống đó hoàn toàn bất đồng Thiên triều dân phong.

    Ở chỗ này, phụ nữ một mình xuất đầu lộ diện lên phố căn bản không có chuyện gì, hiện tại là lúc lạnh, cho nên đại đa số ăn mặc đều dày, nếu mùa hè, để lộ cánh tay cánh tay ra mua bán đồ cũng không có chuyện gì!

    Nơi này căn bản không thịnh hành bộ thân thể tóc da từ cha mẹ, cô dọc đường đi nhìn thấy đàn ông, bé trai, đều không để tóc dài, có ít phụ nữ đều không nuôi tóc dài.

    Không giống nhau, thật sự không giống nhau.

    Muốn nói ở nhà Tô Đan Hồng chỉ có dựa vào kí ứcnguyên chủ phân biệt, nhưng là hiện tại thân ở nơi náo nhiệt như bách hóa, nhìn ngọc đẹp thương phẩm trước mắt còn có người lui tới, cô rõ ràng xác định cảm nhận được hai cái địa phương khác nhau.

    "Em gái, làm sao vậy? Sao lại một mình đứng ngu người ở đây, có cần giúp gì không?" Một bà chị đi tới hỏi.

    Tô Đan Hồng lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía bà chị này cười cười: "Chào chị, tôi là lần đầu tiên lên bách hóa tiện ích, không nghĩ tới lớn như vậy, trong lúc coi nhất thời liền coi tới ngu người."

    Này cũng khó trách, bà chị đó nghĩ thầm, năm đó lúc mình lần đầu tiên tiến vào cũng vậy á, cặp mắt đều nhìn quanh.

    "Cô muốn mua cái gì? Chị đây là này nhân viên công tác, có thể chỉ đường cho cô." Bà chị đó liền nói.

    "Tôi muốn mua ít vải." Tô Đan Hồng nói ra.

    Đúng dậy, cô muốn mua vải cho Quý Kiến Quân may hai bộ quần áo, Quý Kiến Quân cũng chưa có quần áo mặc thay đổi, đổi lấy đổi đi hai bộ kia, đều giặt đến bạc màu.

    "Mua vải? Vậy cô đã có thể tìm đúng người, chị đây chính là người bán, cô đi cùng tôi đi." Gì đại tỷ cười chỉ chỉ tiệm vải trên đường kia, cười nói.

    Lúc cùng cô ta lại đây, Tô Đan Hồng cũng hỏi cách xưng hô của cô ta, mới biết được vị này làm việc bách hóa công tác mới năm đầu.

    "Em gái Đan hồng, đây là may cho ai?" Bà chị đó hỏi.

    "Cho tôi.. Cho chồng tôi." Gương mặt Tô Đan Hồng hơi hơi đỏ lên.

    Bà chị đó nghe vậy, liền cười.

    Tô Đan Hồng đỏ mặt giải thích: "Anh ấy tham gia quân ngũ, lần trước trở về có hai bộ quần áo, đều giặt đến bạc màu, tôi liền muốn may cho anh ấy hai bộ mới."

    Bà chị đó cười nói: "Cô đừng hiểu lầm, chị đây không phải cười cô, đàn ông tham gia quân ngũ đều không dễ dàng gì, làm vợ biết thương anh ta không phải tốt sao."

    Bà chị đó nhanh nhẹn đưa cho cô tấm vải có thể làm hai cái áo trên kệ, nói: "Hiện tại trời lạnh, trong nhà có áo len không? Muốn mua len sợi về đan áo len cho chồng cô không?"

    "Áo len?" Tô Đan Hồng nhìn áo len bà chị đó dệt một nửa, nói: "Là cái này hé?"

    "Đúng dồi, mặc ấm lắm." Bà chị đó lấy lại cho cô coi, nói.

    "Nhưng mà tôi không biết làm, chị gì ơi, chị có thể dệt cho tôi coi một chút không?" Tô Đan Hồng nói: "Học xong, tôi cũng mua len sợi của bà chị."

    "Được, cô lại đây, chị đây chỉ cho cô." Bà chị đó dù sao cũng rảnh rỗi, nếu không cũng không nhìn thấy cô một mình đứng như trời trồng ở kia liền qua đi hỏi.

    Tô Đan Hồng đối với mặt khác có lẽ không am hiểu nhiều, nhưng đây châm thêu, cô tự nhận là không lầm.

    Cho nên nửa ngày công phu, ở chỗ bà chị đó cô học được cách dệt áo len, cũng mua về không ít len sợi, cũng đủ đan cho Quý Kiến Quân một cái áo len giữ ấm.

    "Nếu có gì không hiểu, có thể tìm người già trong nhà hỏi một chút, mấy bà khẳng định đều biết, nếu không được nữa, thì lại đây bách tìm tôi." Bà chị đó lúc đưa cô đi, nói.

    "Cảm ơn bà chị." Tô Đan Hồng đồng ý.

    "Thật là cô gái tốt, cũng không biết nhà ai có phúc." Bà chị đó nhìn cô rời đi, cười nói.

    Em gái này thật sự là khiêm tốn hiếu học, hơn nữa thông minh, chỉ một chút liền hiểu, nói chuyện cũng ôn hòa, mấu chốt là cái mông kia, vừa nhìn là biết dễ đẻ!

    Tô Đan Hồng không biết người ta đối với mình đánh giá "cao" như vậy, lúc xách theo vải cùng len sợi về nhà, liền thấy mẹ Quý khuôn mặt nghiêm nghị ở ngoài cửa chờ cô.

    "Đi đâu vậy?" Mẹ Quý vừa thấy cô về, chất vấn nói.

    Bà đi tới đi lui lại đây vài giờ, vợ thằng ba giờ mới về!

    "Mẹ, con đi trấn trên mua ít đồ." Tô Đan Hồng nhìn thấy bà cũng sửng sốt, nói.

    "Lại mua đồ?" Mẹ Quý thiếu chút nữa là chửi một trận, nghĩ thầm con trai bà dãi nắng dầm mưa kiếm ít tiền dễ dàng à, sao nó tiêu tiền như nước dậy, đây mà gọi là tốt hơn sao!

    "Dạ, con thấy quần áo của Kiến Quân giặt đến bạc màu, nên liền đi mua hai bộ, với đi mua ít vải về, tính may cho anh ấy hai bộ mới, bà chị bán vải nói hiện tại trời lạnh, có thể dệt cái áo len, cho nên con ở chỗ cô ấy học dệt áo len, lúc này mới về trễ, làm mẹ đợi lâu." Tô Đan Hồng nói xong, đẩy cửa ra. "Mẹ, bên ngoài gió lớn, mau vào nhà đi."

    Mẹ Quý liền theo vào, nhìn thấy cô lấy ra quần áo nam với cuộn len sợi, bà còn sửng sốt một chút.

    "Mẹ, uống chén nước nóng cho ấm." Tô Đan Hồng đổ ly nước nóng ra, nói.

    Mẹ Quý cầm ly nước nóng, mắt nhìn con dâu ba này, trong lòng phức tạp, bà thiệt không nghĩ tới vợ thằng ba đi trấn trên mua vải là muốn may cho Kiến Quân bộ quần áo, bà còn tưởng rằng cô lại đi đến nhà mẹ đẻ.

    "Mẹ lại đây cũng không chuyện gì hết á, chính là muốn cho con đêm nay đừng làm gì, mẹ làm mấy khay bánh, đợi lát nữa lấy đem qua." Mẹ Quý nói.

    "Dạ." Tô Đan Hồng gật đầu đồng ý.

    Lúc mẹ Quý đi, Tô Đan Hồng còn bưng một mâm sủi cảo cho bà: "Kiến Quân gói nhiều, mẹ lấy về cùng cha ăn, bánh chút nữa con qua lấy.

    Mẹ Quý không muốn lấy sủi cảo, nhưng thấy con dâu muốn đưa, lúc này mới nhận.

    " Đúng rồi mẹ, mẹ có biết nhà ai có chó con không, cho con bắt một con về nuôi đi."Tô Đan Hồng nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2021
  8. Chương 6​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại sư thêu thùa tiêu chuẩn

    "Được, con ở một mình, có chó trông nhà cửa cũng tốt, trước kia có nói con, con còn sợ dơ không thích." Mẹ Quý phát hiện uống thuốc sâu xong, dậy mà vợ thằng ba hiểu chuyện hơn, lại vừa lòng mà đồng ý.

    Rốt cuộc là mình tự chọn con dâu, chỉ cần nó chịu học hỏi, chịu thật tâm chăm soc con trai bà, trước kia Tô Đan Hồng phạm sai lầm mẹ Quý đều không tính toán chuyện này.

    Lúc mẹ Quý trở về, trên mặt còn cười cười, trong tay còn bưng một mâm sủi cảo.

    Thế nên cha Quý thấy lạ, hỏi: "Không cùng vợ thằng ba cãi lộn à?"

    Mới vừa lúc nãy bạn già của ông còn nổi giận đùng đùng, bởi vì qua lại vài giờ cũng không gặp con dâu ba về, ông nghĩ khẳng định muốn quậy rồi, không nghĩ tới khi bạn già trở về tâm trạng rất tốt, còn từ nhà thằng ba trở về mang một mâm sủi cảo.

    "Đan hồng không đi lung tung, nó thấy lần này Kiến Quân về không có quần áo mặc, liền đi trấn trên mua vải về tính may Kiến Quân hai bộ mới, còn mua về cuộn len sợi, muốn đan cho Kiến Quân cái áo len, cùng với bà bán vải học đan len nửa ngày mới lâu như dậy." Mẹ Quý cười nói.

    Cha Quý nghe vậy, gật gật đầu.

    "Đây là Đan Hồng kêu tôi lấy về, tôi nói không cần, nó một hai đuae." Mẹ Quý cười nói.

    Cha Quý nói: "Tối nay cơm có thêm cái sủi cảo."

    "Tôi đem bánh bột ngô cho nó qua lấy trước đi." Mẹ Quý nói.

    Đem sủi cảo cầm về để trên bàn, liền cầm bánh bột ngô lại bưng sang bên Tô Đan Hồng, lúc về, mẹ Quý lại bưng một chén canh trứng lớn với cơm cuộn rong biển.

    Mẹ Quý làm việc hiệu suất là cực cao, thiệt mau liền mang cho cô một con chó con, hơn một tháng, đễ nuôi.

    Cảm ơn mẹ Quy, Tô Đan Hồng liền cho chó con ăn, con cho đen nay liền có nhà oonr định.

    Lấy vải ra, Tô Đan Hồng liền bắt đầu may quần áo, số đo của Quý Kiến Quân cô cũng biết, kia là do mấy đêm ở chung, cô giả bộ không biết cũng không được.

    Tô Đan Hồng ngượng ngùng cầm kim chỉ bắt đầu may quần áo mới cho người đàn ông của cô, vừa nghĩ đến Quý Kiến Quân, không biết anh thích cô may cho quần áo mới không?

    Quý Kiến Quân còn ở trên xe lửa, trước lúc lên xe anh như thường lệ mua hai cái bánh quai chèo tính ăn hai ngày này trên đường, trên xe lửa cũng có bán đồ ăn, nhưng hơi đắt, anh không dám mua.

    Ăn xong hai cái bánh quai chèo, bụng liền trống rỗng, đườbg kế tiếp lộ anh phải ráng chịu đựng, mấy năm nay đều như vậy, anh sớm đã quen.

    Bất quá gối lên balo, anh phát hiện có chút cộm, mở ba lô ra anh nhìn thấy bên trong có hộp đồ ăn, mở hộp đồ ăn ra thấy, vợ anh chủng bị cho anh một hộp sủi cảo.

    Sủi cảo đều nấu xong để nguội mới bỏ vào hộp, nhưng vợ anh không kinh nghiệm gì, lại muốn chủng bị nhiều một chút cho anh, cho nên sủi cảo trong hộp bị đầy, xếp lộn xọn, nhìn không đẹp, nhưng Quý Kiến Quân nhìn hộp sủi cảo này, trong lòng lại có chút nhớ nhà.

    Trước kia anh mỗi lần về nhà, sau đó rời đi đều có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, lúc này đây, Quý Kiến Quân phát hiện, mình mới rời đi liền nhớ nhà.

    Đem nước sôi đổ lên, mùi thơm liền bay ra, hiện tại cũng không khác gì nấu, so với gặm bánh quai chèo thì mùi vị tốt hơn nhiều.

    Ăn xong sủi cảo, đem hộp đồ ăn rửa sạch bỏ dô ba lô, balo lại lấy ra hai cái đại quả táo, sau đó Quý Kiến Quân sửng sốt, càng thêm nhớ nhà lần sau khi nào có thể về nhà đây.

    Không biết hiện tại vợ anh đang làm gì?

    Tô Đan Hồng hiện tại đang làm gì?

    Đương nhiên là toàn lực đan áo len Quý Kiến Quân.

    Hiện tại trời đã lạnh, cô nhanh đan xong để gửi cho Quý Kiến Quân, cũng để cho anh sớm mặc trên người.

    Này đối với cô mà nói không tính chuyện gì to tát, thời gian mười ngày cô liền làm xong hai bộ quần áo cùng một bộ áo len, cùng với mẹ Quý nói một tiếng, cô liền cầm đến bưu điện ở trấn trên, gửi qua cho Quý Kiến Quân.

    Lần trước là lần đầu tiên lên trấn trên, cho nên không có quen thuộc, lúc này Tô Đan Hồng quyết định phải dạo chợ trấn trên, dù sao quần áo đã gửi cho Quý Kiến Quân, cô có nhiều quần áo mặc, không có việc gì làm, cô nên tìm chút nghề nghiệp kiếm tiền.

    Đời trước cô mở cái cửa hàng thêu, làm ăn cũng tốt, tuy rằng là anh trai cô giúp đỡ mở cho cô, nhưng kinh doanh đều là do cô tự làm.

    Tính làm lại nghề cũ cô đi dạo một vòng sau đó, liền tự bỏ ý nghĩ, bởi vì cô phát hiện trấn trên chỉ có một cái cửa hàng thêu bên trong bách hóa, cô thật là nhìn không thuận mắt.

    Chính mình thêu có thể nói, làm ăn khẳng định là tốt hơn, chỉ là, cô đơn độc một mình, bằng một mình cô làm sao có thể mở cửa hàng thêu?

    Trước kia cửa hàng thêu nhưng mờ tới bốn tú nương, ở chỗ này, cô mời chỗ nào? Nếu thêu ra sản phẩm ở cửa hàng bán ra như vậy, cô thật là chướng mắt.

    Hơn nữa, cô cảm thấy mình vẫn phải cẩn thận hành động là tốt hơn hết.

    Lại lần nữa lại tới cửa hàng thêu kia, Tô Đan Hồng liền nghĩ kỹ cách nói, tinh tế nhìn một lượt những phẩm thêu, lại nhìn một chút về giá cả, cô cảm thấy cô vẫn có thể kiếm một chút tiền trinh trợ cấp gia đình.

    "Chưởng quầy, các người thu mua thêu phẩm không?" Tô Đan Hồng hỏi.

    Bà chủ cười cười, đi tới nói: "Kêu tôi là chị Hồng được rồi, chưởng quầy đây là cách gọi của mấy lão phong kiến."

    Tô Đan Hồng biết, nghe cũng phải: "Chị Hồng, tôi có thể thêu ra tốt hơn so với thêu phẩm này, chị mua không?"

    "Mua." Chị Hồng nghe vậy, nhìn cô nói: "Bất quá em gái à, cô biết thêu thiệt không?"

    Tô Đan Hồng hiểu cô ta muốn nói gì, dáng người này của cô thật không có một chút phong cách tú nương nên có, ngón tay cũng thô, không có một chút tinh tế đáng nói.

    "Chị Hồng này, chị có hàng mẫu không? Tôi thêu thử cho chị Hồng coi." Tô Đan Hồng nói.

    "Có." Chị Hồng gật đầu, liền nửa tin nửa ngờ đưa cho cô, cái thêu phẩm này là bán thành phẩm, chị Hồng đưa cho cô nói: "Em gái à thêu thử coi."

    Tô Đan Hồng gật gật đầu, ngồi xuống sờ mặt thêu, hơi hơi nhíu mày, mặt thêu này chất lượng bình thường.

    Bất quá Tô Đan Hồng cũng không nói gì, rốt cuộc chị Hồng cũng không có khả năng trực tiếp liền lấy cho cô cái mặt thêu tốt nhất, dù sao cũng phải coi thử cô có khả năng hay không mới được.

    Tô Đan Hồng nhã nhặn lịch sự ngồi xuống, thực mau liền nghiêm túc, chị Hồng muốn cô thêu là mặt hoa sữa thơm chim hót đồ đơn giản nhất, bất quá, lúc cô 6 tuổi học sơ qua thêu thùa, liền lấy cái này luyện tập.

    Cho nên tốc độ cực nhanh, thời gian một giờ ngắn ngủi, lại đem đưa cho cô ta bức thêu chim xong.

    Nhìn sinh động như thật rất sống động là chim hoàng oanh, chị Hồng đôi mắt hơi chút tỏa sáng, lúc này mới chân chính đánh giá Tô Đan Hồng: "Em gái, không ngờ nha? Cai này cô phải học đã bao nhiêu năm?"

    "Không dối gạt chị Hồng, đây là tôi lúc mình ranh rỗi không có việc gì làm, học trộm, cứ học như vậy rồi biết." Tô Đan Hồng đứng dậy, khiêm tốn mà cười nói.

    Đời trước cô 6 tuổi khai giảng, học ước chừng mười năm, nhưng ở phương diện thêu thùa thiên phú cô không tệ, người khác thêu cả đời đều dùng bút than phác họa một chút, nhưng cô lại không cần, cô chỉ cần coi vài lần, là có thể thêu ra, tốc độ cũng nhanh lẹ.

    Đây cũng là do cô không muốn mẹ cô nhọc lòng.

    Nhưng chị Hồng kinh ngạc, lại không tin, em gái này là tự mình học trộm? Sư phụ nghề thêu đều không nhất định có thể có tiêu chuẩn như cô!
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2021
  9. Chương 7​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đan Hồng cô còn biết thêu thùa?

    Chị Hồng nghĩ thầm nếu không phải trường lớp dạy thì làm sao đạt trình độ đó?

    Liền nghe Tô Đan Hồng hỏi: "Chị Hồng, chị coi tôi thêu bức này giá bao nhiêu?

    Trước nói mua bán, tự nhiên là muốn trước đem giá cả nói một lần.

    Chị Hồng hành nghề nhiều năm như vậy, sớm một năm trước đã bỏ nghề, hiện giờ lại lần khai trương cửa hàng, nên cũng có mối lái của mình, nhưng lại thiếu thêu phẩm cao cấp, tất nhiên là không muốn bỏ lỡ một cao thủ dân gian như Tô Đan Hồng.

    " Em gái xưng hô sao đây? "Chị Hồng cười dẫn cô lại uống trà.

    Mới vừa vào cửa hàng, cô ta còn tưởng một phụ nữ nông dân bình thường, nhưng lúc em gái nay ngồi xuống thêu, như có sự thay đổi, thật là ứng câu nói, người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong.

    Tô Đan Hồng cũng tự giới thiệu, dù sao cũng đâu có gì mà giấu.

    Chị Hồng vừa nghe liền cười:" Đúng là duyên phận, chị kêu là Chân Miêu Hồng, em kêu Tô Đan Hồng, hai tụi mình tên đều có chữ Hồng. "

    Tô Đan Hồng cười cười.

    " Nói thiệt với em, chị đây làm bức này phải có mười mấy người, chưa gặp trường hợp nào như em đây, tốc độ mau, thêu cũng tốt có thể so với đại sư. "Chị Hồng nói.

    Tô Đan Hồng khiêm tốn nói:" Là chị Hồng khen em ngại quá, tay nghề em sao có thể so với đại sư? "

    " Em gái đừng khiêm tốn, tay nghề của em còn phải là đại sư cao cấp, đại sư bình thường còn chưa đủ trình so với em. "

    Hồng tỷ lại nghiêm túc, nói:" Cho nên chị cũng không xạo với em, em có tay nghề đi ra ngoài, cũng có người mua giá cao, chỉ là em muốn tự đi tìm nguồn tiêu thụ, khoa khăn không nói rồi, người khác em cũng chưa chắc tin được, ép giá là chuyện thường, thêu phẩm này cũng không phải nói bán là có thể bán ra ngoài được, đừng nói tới chỗ này, nếu đi ra ngoài, tới gần thành phố Giang Thủy cũng không có mấy cái cửa hàng thêu, cho nên em nếu tin chị, thì các nguyên phụ liệu đồ thêu kim chỉ các loại, về sau em cứ lấy ở chỗ chị, chừng thêu ra thành phẩm, em đem lại đây cho chị, tiền chị tính sòng phẳng cho em, không vừa bụng thì có thể thương lượng lại, nhưng thêu phẩm chị tự mình đem đi bán, khẳng định cũng phải kiếm chút lời, em thấy thế nào? "

    " Cũng được, em nghe chị. "Tô Đan Hồng nghe vậy, dứt khoát gật đầu.

    Chân Miêu Hồng này cũng coi như là hoàn toàn hết tình hết ý nói với cô, cô cảm thấy nếu không phải Chân Miêu Hồng nhìn cô thêu ra chim hoàng oanh kia cũng nhìn được, muốn giữ người lại, bằng không khẳng định không có ưu đãi như dậy.

    " Em gái cũng dứt khoác thiệt, em yên tâm, chị Hồng sẽ không làm em thua thiệt. "Chị Hồng thấy cô thống khoái như vậy, thầm nghĩ không hổ là đại sư thêu thua tiêu chuẩn dân gian, lòng dạ không phải người bình thường có thể có.

    " Nhưng mà chị Hồng, mặt thêu em muốn cái tốt hơn. "Tô Đan Hồng nói.

    " Tất nhiên, cái kia chỉ mới là dùng để luyện tập. "Chị Hồng cười cười, liền đi vào mở rương lấy cho cô mặt thêu tốt nhất.

    Tô Đan Hồng mong đợi, nhưng coi xong vẫn là cảm thấy có chút không ưng bụng, nhưng cái này chỗ chị Hồng là tốt nhất rồi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng thôi.

    Ở đây, Tô Đan Hồng yêu cầu cực cao, ánh mắt cũng có chút bắt bẻ.

    Chị Hồng cũng đã nhìn ra cô đối với mặt thêu của mình không phải thực sự vừa bụng, nhưng chị ta không bất mãn, ngược lại Tô Đan Hồng ở trong lòng chị ta địa vị cao hơn.

    Rốt cuộc mặt thêu của mình không phải quá cao cấp, chị Hồng còn có thể không biết rõ? Nhưng không nghĩ tới Tô Đan Hồng chỉ sờ một chút, biết mặt thêu tốt xấu.

    " Em yên tâm, lần sau lại đây, nhất định cho em mặt thêu tốt hơn! "Chị Hồng mở miệng nói.

    Tô Đan Hồng cũng không làm" Dậy làm ohieefn chị ha. "

    " Có gì đâu chớ. "

    Trước kia không dám đưa loại mặt thêu cao cấp là sợ làm hư đồ, hiện giờ nhặt được bảo vật như dậy, chị Hồng đương nhiên muốn đưa, hơn nữa, mặt thêu càng tốt, thêu ra thêu phẩm chất lượng càng tốt, cũng bán được giá cao, đây là hai bên cùng co lợi!

    Từ chỗ chị Hồng này không cần tiền thế chấp gì Tô Đan Hồng liền cầm đi vải thêu phẩm tốt nhất mặt thêu cùng với kim chỉ, nhưng mà Tô Đan Hồng cũng không vội về nhà, mà ở chợ đi dạo một vòng, sau đó mua nhiều nhu yếu phẩm sinh hoạt, lúc này mới cảm thấy thõa mãn về nhà.

    Mắt thấy đã đến trưa ngọ, Tô Đan Hồng tiện tay lưu loát mà xào hai món ăn, một trứng gà xào rau hẹ, một là thịt thái lát xào ớt xanh, sau đó bưng tới nhà ông bà Quý bên đây.

    " Đan hồng? "Đang chuẩn ăn cơm cha mẹ Quý nhìn thấy vợ thằng ba lại đây, đều có chút bất ngờ.

    " Cha, mẹ, con không có nấu cơm, liền xào hai món ăn, tính lại đây cùng 2 người cùng nhau ăn? "Tô Đan Hồng nói.

    Cha Quý gật đầu, nói cô ngồi.

    " Con tới đây thì tới, xào đồ ăn làm gì? "Mẹ Quý nói, vừa thấy ưng bụng, cũng không phải tham hai món đồ ăn, mà là vấn đề thái độ của vợ thằng ba.

    Như vậy mà cầm hai món ăn mặn lại đây, chuyện lạ nha, còn tính cô có hiếu tâm.

    Mẹ Quý cầm chén đũa cho cô, kêu cô ngồi xuống cùng ăn.

    Cha mẹ Quý ăn rất đơn giản, một dĩa dưa chua, một chén muối đậu phộng, có Tô Đan Hồng đem lại đây hai dĩa đồ ăn, lúc này mới tính hai món ăn mặn.

    Lúc cha Quý ăn cơm trầm mặc không nói chuyện, mẹ Quý thì không có quý tắc như vậy, không chú ý lúc ăn không nói gì gì đó.

    Tô Đan Hồng đối Quý Kiến Quân còn dám trừng mắt, nhưng đối mẹ Quý cô cũng không dám.

    " Quần áo đều gửi cho Kiến Quân? "Mẹ Quý hỏi.

    " Gửi rồi ạ. "Tô Đan Hồng gật đầu nói,

    " Nhưng có viết thư Kiến Quân? "Mẹ Quý lại hỏi.

    Tô Đan Hồng sắc mặt hơi hơi đỏ, nhẹ gật đầu:" Viết vài câu. "

    Mẹ Quý thấy cô như vậy có chút mắc cười, nói:" Viết thư cho chồng con, liêm sỉ gì tầm này? Không phải bình thường sao? "

    Tô Đan Hồng nhanh nói lãng sang chuyện khác, cô quay sang cha chồng nói:" Ba, đợi lát nữa phiền ba giúp con làm một cái giá thêu. "

    Cha Quý trước kia là thợ mộc, lúc ông còn trẻ làm nghề này, mấy năm nay trong thôn có người phải làm tủ quần áo hồi môn, vẫn còn qua tới tìm cha chồng cô.

    " Giá thêu? "Cha Quý còn chưa nói, mẹ Quý đã sửng sốt:" Con muốn dùng cái kia làm cái gì? "

    Tô Đan Hồng liền ôn hòa nói, nói cô hai năm trước lên trấn trên thấy thêu thùa cảm thấy đẹp, vì thế liền lặng lẽ ở trong phòng học.

    " Hôm nay đi gửi quần áo cho Kiến Quân thấy còn sớm, liền đi tới cửa hàng thêu của chị Hồng coi thử, cũng thêu một con chim hoàng oanh cho chị Hồng coi, cô ấy nói con thêu thùa có thể kiếm tiền, con nghĩ ở rãnh rỗi sinh nông nổi, làm chút thủ công, mặc kệ nhiều ít tièn, kiếm chút trợ cấp gia dụng. "

    Là muốn kiếm chút trợ cấp gia dụng, cô chuẩn bị muốn có con, Kiến Quân lại ở quân đội, mỗi tháng tuy rằng đều có tiền trợ cấp, nhưng cũng không phải nhiều, vạn nhất nếu là thực sự có con, tiêu tiền như nước, chỉ dựa vào một mình Kiến Quân sao được?

    Trong nhà có để giành chút tiền, nhưng ăn mặc chi phí con cai mọi thứ đều phải chu toàn, còn tương lai có con phải cho vào đại học, đều phải xài tiền.

    Đừng nói mẹ Quý nghe được trợn mắt há hốc mồm, cha Quý phụ cũng ngẩn người.

    Mẹ Quý mặt càng trắng ra chút, coi cô này eo to mông lớn tay chân thô là vợ thằng ba mà, không chút che giấu hoài nghi của mình:" Đan hồng con còn biết thêu thùa?"

    Trứng xào hẹ

    [​IMG]

    Thịt thái sợi xào ớt xanh

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng năm 2021
  10. Chương 8​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bộc lộ tài năng nhỏ

    Trấn trên có một tiệm thêu phẩm thiệt, mấy cái thêu phẩm đó lúc bà đi ngang qua cũng có thấy, thực sự tinh xảo, là tiểu thư khuê các cổ đại mới có thể thêu ra được đồ như dậy.

    "Xem như thử một chút đi? Học trộm đã lâu, sợ học không tốt bị người ta cười, hôm nay mới dám qua chỗ chị Hồng kia coi thử." Tô Đan Hồng nói thật cẩn thận: "Mẹ, con cũng muốn giúp giúp Kiến Quân, tóm lại v không thể cứ ở nhà ăn không ngồi rồi, toàn bộ đại gia đình vẫn là một mình mẹ quán xuyến sao."

    Lời này làm mẹ Quý nghe được mát lòng, cho nên nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng vẫn là quay sang nhìn bạn già của mình xem xét.

    Mặc kệ có thể hay kiếm được đồn nào phụ giúp gia đình hay không, nhưng nhà thằng ba có cố gắng cũng là chuyện tốt, dù sao khung thêu dùng gỗ là được, không tốn tiền.

    Cha Quý nói: "Con muốn bao lớn cỡ nào?"

    "Không cần lớn quá, cỡ như cái bàn là được." Tô Đan Hồng nói, cô cũng muốn khung thêu hoành tráng, nhưng mà, vẫn là từ từ đi.

    "Buổi chiều có thể làm xong cho con." Cha Quý đồng ý, làm khung thêu lơn với ông mà nói cũng không có chuyện gì, trong nhà hiện tai cũng có gỗ.

    Tô Đan Hồng nói: "Cũng không cần quá gấp, cha coi khi nào có rảnh làm là được."

    Nói là nói như vậy, nhưng cha quý vẫn ghi tạc trong lòng, đây chính là lần đầu vợ thằng ba mở miệng muốn giúp đỡ Kiến Quân, mặc kệ có thể bán đi được hay không, cũng nên không dội cho cô gáo nước lạnh.

    Chờ Tô Đan Hồng ăn xong rồi đi, cha mẹ Quý đều vừa mới cầm lấy đôi đũa.

    Mẹ Quý nói: "Ông nói coi vọe thằng ba nay bị sao dậy? Ông coi nó này, mới ăn một chút cơm liền nói no rồi?" Còn muốn cái gì giảm cân nữa?

    Trước kia lượng ăn của nó có thể so cùng Kiến Quân, cái gì ăn ngon đều ăn lấy ăn để, giống y quỷ chết đói đầu thai, nhưng hôm nay có hai món ăn mặn, dậy mà ăn ba đũa? Mèo chê mỡ sao?

    Cha Quý không nói chuyện, trầm mặc ăn cơm.

    "Ông chừa cho tôi một chút coi."

    Mẹ Quý thấy ông một chút không khách khí, gắp trứng gà với thịt heo dô trong chén, lập tức không nói chuyện, thường lui tới mà lại không phát hiện, vợ thằng ba xào đồ ăn hương vị là thật tuyệt cú mèo, đối bọn họ cũng cho được, trứng gà cùng thịt heo đều bỏ dô không ít.

    Quý phụ ăn xong liền ra làm khung thêu, khung thêu làm rất đơn giản, bất quá cha Quý vì theo đuổi sự hoàn mỹ, cho nên mất nhiều thời gian.

    Làm xong, mẹ Quý liền đưa cho Tô Đan Hồng, vừa nghe mẹ Quý nói đêm nay làm bánh nướng áp chảo, Tô Đan Hồng liền nói cho cô một dĩa, mẹ Quý cười đồng ý, cũng chưa đi.

    Tô Đan Hồng biết đây là bà muốn xem mình có thể thêu ra một đóa hoa thiệt không, cho nên cũng không cà rởn, đem mặt thêu từ chỗ tiệm chị Hồng lấy ra kim chỉ thêu thùa đều lấy ra.

    Đặc biệt là kim chỉ, màu sắc quá nhiều mắt của mẹ Quý đều coi tới quánh gà, nhưng Tô Đan Hồng lại sắp xếp đâu vào đấy, sau đó ngồi xếp bằng bắt đầu thêu.

    Mẹ Quý nhìn cô cẩn thận từng đường kim mũi chỉ mà thêu, cũng không lên tiếng quấy rầy, hô hấp đều bất giác mà thở nhẹ không nói chuyện, vợ thằng ba này ngồi vào trước khung thêu thật đúng là giống như chuyện quan trọng dậy!

    Một lần thêu, Tô Đan Hồng liền quên thời gian, lúc này đây cô muốn thêu chính là tiên hạc mừng thọ đồ, nửa tiếng chờ cô thêu hai con tiên hạc, con hạc sinh động như thật giống như hiện ra hạc thiệt mẹ Quý mẫu coi tới ngây ngốc.

    "Đan hồng, con có thể thêu ra được?" Mẹ Quý nhìn hai con hạc, vẻ mặt khiếp sợ nói, nhìn một con hai con hạc, này vừa thấy chính là chuyện quan trọng như vậy!

    Bà dậy mà không nhận ra, vợ thằng ba dậy mà còn có sở trường này!

    "Con lam cái này cũng bình thường, còn phải nỗ lực nhiều hơn mới được, sống đến già học cũng đến già mà." Tô Đan Hồng xoa xoa cổ, khiêm tốn nói.

    Lời này của Tô Đan Hồng như đánh vào tâm của mẹ Quý trong lòng tán đồng, coi ra mấy ngày nay con dâu ba thật sự thay đổi càng coi càng thuận mắt hơn.

    Mẹ Quý ở lại lưu trữ nhìn một hồi, liền nói: "Vậy con thêu đi, mẹ đi về trước."

    "Con tiễn mẹ." Tô Đan Hồng nhanh đứng dậy, sau đó đưa mẹ Quý ra cửa.

    Mẹ Quý về đến nhà còn có chút chưa phục hồi lại tinh thần, hiện tại vợ thằng ba cũng trở nên cũng quá khách sáo à?

    Thân thể kia nhìn cao lớn thế nhưng thực sự có vài phần giống tiểu thư khuê các?

    Bà trở về lúc cha quý đang làm mộc, đây là mới vừa nhận đơn, đang làm một cái ngăn tủ.

    "Vợ thằng ba thêu bà không ưng bụng?" Cha Quý liếc nhìn bạn già một cái, thấy bà có biểu cảm kia liền nói.

    Mẹ Quý phục hồi lại tinh thần, cũng hào hứng, cười nói: "Ông đã nghĩ sai rồi, vợ thằng ba thật giỏi!" Mẹ Quý giơ ngón tay cái lên nói.

    Cha Quý thấy bạn già như vậy liền nói: "Thêu được ra à. Có giở trò gì không?"

    "Không nha, ông là không thấy được nó thêu ra hai con tiên hạc kia, rất sống động, thật sự không kém bao nhiêu, từng đường kim mũi chỉ, tôi tận mắt nhìn thấy nó thêu!" Mẹ Quý nói.

    Cha Quý gật đầu, liền tiếp tục làm việc.

    Mẹ Quý tiếp tục nói: "Ông già, không chưng vợ thằng ba có thể dựa cái này kiếm được tiền thiệt á."

    "Đây là chuyện của bọn nó, bà đừng đi xen vào." Cha Quý nói với bà.

    "Xen vào cái gì? Tôi muốn xen cũng xen không được." Mẹ Quý tức giận nói, bà thiệt ra muốn xen dô, nhưng vợ thằng ba làm việc này đâu có dễ làm như vậy? Kim chỉ mẫu mã nhiều như vậy, từng đường kim mũi chỉ phức tạp, bà coi đến mắt đều quánh gà, đợi nhìn một tiếng bà cũng không học được cái gì.

    Cha Quý liền vội làm công việc của mình.

    Mẹ Quý nghĩ tới, lại đem chuyện mới vừa rồi Tô Đan Hồng tiễn bà ra cửa nói ra: "Ông nói coi, hiện tại vợ thằng ba thay đổi nhiều dậy?"

    Nếu không phải vẫn là con dâu ba, bà chắc phải cho rằng nó có phải bị cái gì bám vào người không?

    Cha Quý cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thay đổi tốt hơn bà còn không ưng bụng? Có thể cùng Kiến Quân sống hòa thuận là tốt rồi, lo nhiều như dậy làm gì?"

    Mẹ Quý nói: "Tôi có không hài lòng đâu, tôi vừa lòng mà, nó nếu có thể vẫn luôn như vậy, đến lúc đó tôi còn có thể hầu hạ nó ở cữ!"

    Cha Quý nói: "Bà nếu hầu hạ nó ở cữ, nhà thằng cả có thể đem bà nói này nói nó đó." Lúc trước nhà thằng cả sinh cháu đích tôn, bà bạn già cũng chưa đi hầu hạ nha.

    "Này sao có thể giống nhau, thầy bói nói, vợ thằng ba có mệnh đại phú đại quý, tương lai có thể sinh cho tôi một thằng cháu sinh viên!" Mẹ Quý hiện tại lại bắt đầu tin lời nói của thầy bói ba năm trước đây.

    Năm đó chính là nghe thầy bói kia nói con gái nhà họ Tô mệnh cách cực tốt, lúc đó mới tiêu nhiều sính lễ cho Kiến Quân đem người cưới về.

    Nhưng cưới trở về thành ra cái gì?

    Ba ngày quậy trân nhỏ năm ngày quậy một trận lớn, ba năm này, bà đều bị lão con dâu ba tức chết rồi, vắt cỏi chày ra nước, keo kiệt muốn chết, càng đừng nói thầy bói nói như vậy, tương lai bọn họ đều theo thằng ba dưỡng lão.

    Cha Quý lúc ấy cũng nghe rồi, những chuyện khác ông từ đầu tới cuối cũng chưa từng quan trọng, nhưng đối lời nói vợ thằng ba có thể sinh cho nhà họ Quý một thằng cháu sinh viên, vẫn là nghe rõ ràng.

    Nhà họ Quý, chưa từng có ra sinh viên nào, thằng tư ở thành phố Giang Thủy dạy học, năm đó cũng chỉ tốt nghiệp cao trung, nếu có thể sinh ra một thằnh cháu sinh viên, tổ tiên nhà họ Quý đã có thể an ổn hương khói.

    Đang ở trong nhà thêu tiên hạc, Tô Đan Hồng không biết, trên người mình còn có cái trọng trách như dậy, tốn mấy ngày, cô liền thêu xong tiên hạc mừng thọ đồ.

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng năm 2021
  11. Chương 9​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Song long hí châu

    Mấy ngày liền thêu xong một đôi tiên hạc mừng thọ đồ, Chân Miêu Hồng rất kinh ngạc.

    "Em nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, liền nghĩ lúc còn sớm đem cho chị Hồng lun, để chị Hồng coi thử, nếu có chỗ không ổn, cũng có thể hủy đi một bức thêu." Tô Đan Hồng nói.

    "Không có, không có nha, Đan Hồng, em thêu hơi bị được á!" Chân Miêu Hồng nhìn trong tay bức tiên hạc mừng thọ đồ sống động như thiệt, liên tục nói.

    Lúc trước cô ta thấy được tốc độ của Tô Đan Hồng thêu chim hoàng oanh kia.

    Tô Đan Hồng hơi mỉm cười.

    "Em gái, chị cũng không nói xạo em làm gì, thêu phẩm này của em ở bên ngoài bán, đại khái có thể mua được cỡ 500 đồng, nhưng chị chỉ có thể trả cho em 300 đồng, em thấy có được không?" Chân Miêu Hồng phục hồi lại tinh thần, nhìn cô nói.

    Thêu phẩm này rất là khó có được, cô ta làm nghề này lâu như vậy còn chưa thấy được thêu phẩm tương tự, mặt thêu này đều không phải là cao cấp nhất, nếu thành thêu phẩm cao cấp, chất lượng nhất định có thể lên thêm một bậc!

    Bất quá thêu phẩm như dậy cũng không phải người bình thường có thể mua nổi, cô ta là có mối lái, nhưng cũng phải đem đi xa hơn tỉnh thành.

    "Chị Hồng cứ coi mà làm." Tô Đan Hồng cười gật đầu nói.

    300 đồng, đã là nhiều rồi, so với cô đoán trước còn nhiều hơn một trăm, cô tính giá trước là hai trăm.

    Hơn nữa nơi này hai trăm, chiếu nàng đời trước sức mua, cũng cỡ hai lượng bạc, ở trong mắt người giàu có, chút tiền ấy không có là cái gì, nhưng ở gia đình bình thường, hai lượng bạc có thể cho một nhà năm người một năm chi phí ăn mặc dư giả.

    Xa không nói, trong nhà cô tích cóp ba năm, cũng mới tích cóp hơn 300 đồng?

    Đấy là do Quý Kiến Quân mỗi tháng đều có gửi tiền về.

    Thấy cô hông tình đạt lý như dậy, Chân Miêu Hồng cũng thật vui vẻ, lập tức lấy 300 đồng cho cô: "Đan hồng, tiền em đếm lại một chút."

    "Dạ." Tô Đan Hồng gật đầu.

    Đối với việc lần đầu tiên kiếm 300 đồng, Tô Đan Hồng trong lòng rất thõa mãn.

    Tiền thanh toán xong, Chân Miêu Hồng để cho cô chờ cô ta một hồi, đem tiên hạc mừng thọ đồ lấy đi vào rồi cầm một bộ mặt thêu mới ra.

    Tô Đan Hồng sờ sờ mặt thêu, gật đầu nói: "Cái này được á." Không tồi, nhưng so với đời trước vẫn kém một chút, bất quá cũng có thể thêu.

    Thấy cô ưng bụng, Chân Miêu Hồng cười cười: "Em gái, lúc này em tính thêu cái gì?"

    Tô Đan Hồng nhìn này mặt thêu lớn nhỏ, nói: "Thêu một bộ song long hí châu đi."

    Chân Miêu Hồng đôi mắt tỏa sáng: "Song long hí châu khó thêu lắm ó, em chắc chắn chưa?"

    Tô Đan Hồng gật đầu: "Khó thêu, cho nên lúc này mới yêu cầu thời gian dài chút, hơn nữa đến lúc đó giá cũng cao chút."

    Chân Miêu Hồng thấy có muốn thêu này song long hí châu thiệt, lập tức nói: "Em gái cứ việc thêu, giá cả em yên tâm, chị bảo đảm em không thiệt thòi!"

    Tô Đan Hồng đồng ý.

    Đem mặt thêu chủng bị trong túi liền xách đi, vào bách hóa tiện ích nhân dân, cô tới bà chị đợt mua hai tấm vải, cửa sổ trong nhà có chút lọt gió, trời rất lạnh, cô lại không có cái gì để che.

    Lại ở chỗ bà chị bán vải được giới thiệu cách vách cửa hàng mua mấy hộp kem bảo vệ da cùng con sò du với giá hữu nghị, đều để mùa đông dùng, trên mặt cô thiệt sự, một chút đồ bảo vệ da đều không có, chuyện này không thể như thế được.

    Mua xong đồ bảo vệ da, còn chính là mua một ít thức ăn.

    Toàn mua hết rốt cuộc là bao lớn bao nhỏ, nhưng đừng nhìn nhiều đồ, kỳ thật cũng chỉ tiêu không đến mười đồng, cũng do kem bảo vệ da cùng cao sò du đắt, chứ không cũng không nhiều.

    Mấy cái này Tô Đan Hồng khiêng liền về nhà, Tô đại tiểu thư đối với cái thân thể của mình lại một lần bội phục kiêu ngạo.

    Thật sự chịu được giày vò, khó trách mấy ngày trước Quý Kiến Quân lăn lộn cô lâu như vậy cũng chưa chết ngất đi.

    Tô đại tiểu thư ngượng ngùng nghĩ.

    Về đến nhà, Tô Đan Hồng cầm một cân thịt heo, một cây sườn heo, một hộp kem bảo vệ da cùng một hộp cao sò du tới nhà ông bà Quý.

    "Cha, mẹ, mọi người có ở nhà không." Cửa không đóng lại, đi tới liền thấy bọn họ ở trong sân, Tô Đan Hồng cười cười.

    "Đan hồng tới à? Mau vào đi." Mẹ Quý mẫu hô lên, lại thấy trong tay cô mang theo đồ, nói: "Sao đem nhiều thịt heo qua đây dậy?"

    "Con thêu xong tiên hạc chúc thọ đồ, cầm đi giao cho chị Hồng." Tô Đan Hồng ngượng ngùng cười nói.

    "Cô ấy ưng bụng?" Mẹ Quý vội hỏi.

    "Dạ, kiếm được một trăm đồng." Tô đại tiểu thư tuy rằng kinh nghiệm chưa thâm, nhưng đời trước mẹ cô cũng không thiếu lần ở bên tai cô nói tiền không thể lộ ra ngoài, kiếm được 300 đồng này cũng thật không ít, người ta một năm còn không kiếm được số tiền này đâu, cô cũng không ngu đến mức trực tiếp nói ra bên ngoài.

    Nhưng nói một trăm đồng, cũng là một con số lớn nha!

    Cha Quý ngừng tay làm mộc, ông làm cho người ta cái tủ gỗ, trừ tiền vốn ông nhiều nhất cũng chỉ kiếm được bốn năm đồng.

    Nhưng có bốn năm đồng này đã nhiều rồi, cũng dô là mấy năm nay phát triển, trước kia chỉ có thể kiếm được mấy hào, cũng tốt rồi.

    "Loảng xoảng!"

    Phùng Phương Phương mang theo Hầu Oa Tử đi ngang qua cửa, vốn định mang Hầu Oa Tử vào coi thử hai ông bà già này có ăn gì ngon không, ai biết nghe được cái tin tức hot, chậu rửa mặt trong tay rớt trên mặt đất.

    Vội vàng lụm quần áo trên mặt đất kéo Hầu Oa Tử vào, nhìn Tô Đan Hồng nói: "Em dâu ba, cô kiếm dược một trăm đồng? Cô làm gì kiếm được một trăm đồng!"

    "Chị dâu cả." Tô Đan Hồng nhìn cô ta một cái, rụt rè gật đầu.

    "Vợ thằng cả, sao con lại tới đây?" Mẹ Quý phục hồi lại tinh thần, nói.

    Phùng Phương Phương đem chậu quần áo để lại: "Mẹ, con đang định đem Hầu Oa Tử cho cha mẹ giữ, con muốn đi giặt quần áo."

    "Vậy con đi giặt đi, Hầu Oa Tử ở chỗ này với mẹ." Mẹ Quý gật đầu nói.

    "Mẹ, mới vừa rồi em dâu ba nói kiếm được một trăm đồng chuyện là như thế nào ạ? Có chuyện tốt này thì giưp đỡ nhà con chút, Hầu Oa Tử nhà con tương lai cũng muốn vào đại học!" Phùng Phương Phương rõ ràng tâm tư của 2 ông bà, nói thẳng vào tâm tư 2 người họ.

    Cha Quý nhíu nhíu mày.

    "Chuyện này.." Mẹ Quý có chút do dự nhìn về phía Tô Đan Hồng, nói: "Việc này con đến hỏi Đan Hồng á"

    "Em dâu ba, chị với em đều là con dâu nhà họ Quý, không lý nào có chuyện tốt em không giúp đỡ một chút nha?" Phùng Phương Phương hai mắt như đuốc nhìn về phía Tô Đan Hồng.

    Một trăm đồng, người như Tô Đan Hồng vậy mà có thể kiếm được một trăm đồng, cô ta khẳng định cũng có thể!

    "Tôi đây là thêu để kiếm tiền, chị dâu cả nếu muốn thêu, cũng có thể đi trấn trên mua chút mặt về thêu." Tô Đan Hồng cũng không để ý nói.

    Tuy rằng cùng là chị em dâu nhưng quan hệ chẳng ra gì, bất quá nói đến cũng đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi mao, nếu có thể giúp đỡ, cũng không ngại.

    Quả nhiên cô mở miệng nói như dậy, cha mẹ Quý sắc mặt đều tốt lên không ít.

    Còn Phùng Phương Phương lại là vẻ mặt nghi ngờ, nói: "Cô không gạt tôi? Thêu kiếm tiền, cô biết thêu thùa? Tôi thấy cô áo len còn không biết dệt!"

    Tô Đan Hồng cũng không thể kêu cô ta dừng lại, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: "Chị dâu cả, kia là chuyện cũ bao nhiêu năm trước rồi, chị như thế nào còn lấy ánh mắt đó nhìn người?" Cô thản nhiên nói: "Chị nếu không tin có thể hỏi mẹ, mẹ tận mắt nhìn thấy tôi thêu."

    "Vợ thằng cả, Đan Hồng chịu nói cho con phương pháp kiếm tiền, con muốn thêu thì thêu, đừng có mà nghi thần nghi quỷ." Mẹ Quý mở miệng nói.

    Phùng Phương Phương trong lòng nghi ngờ, nhưng cô ta thật ra không phải không tin lời mẹ chồng nói, lúc chú ba bên ngoài tham gia quân ngũ, mẹ chồng miễn bàn đem vợ chú ba coi chừng bao nhiêu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...