Chương 8: Ngọn nguồn (phần II)
[BOOK]Cơn mưa rào dưới bầu không khí ảm đạm, hơi nước ẩm ướt khiến con người ta dâng lên sự bồn chồn một cách khó chịu.
Dưới bầu không khí mang một sắc tang thương cùng tĩnh lặng, vang lên những tiếng đập phá và chửi rủa từ căn phòng bên cạnh. Tôi bước đến trước cửa, người đàn ông buông những lời mắng nhiếc với người phụ nữ ngồi ở dưới sàn, xung quanh còn hai người phụ nữ trung niên khác cúi đầu nép về một bên.
Tôi nhận ra được hai con người đang xảy ra cãi vã kia, cảnh tượng này giống như đã lặp lại nhiều lần, cỗ buồn nôn lại trào lên trong cổ họng.
Cánh cửa đại sảnh vang lên tiếng lạch cạch, cậu bé ấy bước vào, khuôn mặt bình tĩnh cùng ánh nhìn vô hồn lâng lâng nhìn vào căn phòng tôi đang đứng, dường như chuyện này không có chút tác động nào đến cậu. Nhưng khi tầm mắt tôi chuyển xuống bàn tay nổi đầy gân xanh nắm chặt chiếc cúp cùng tờ giầy bị vò nát, tôi biết cậu bé ấy không ổn.
Cậu chậm rãi bước lên cầu thang rồi tiến vào căn phòng, mọi hành động trong căn phòng thoáng dừng lại, tất cả đưa mắt lên nhìn cậu.
Người cha ngồi xuống ghế sopha, phất tay ra hiệu để một người phụ nữ trung niên đằng sau tiến lên rót trà. Cậu bé tiến đến đỡ người phụ nữ đang ngồi ở dưới đất, khẽ gọi một tiếng "Mẹ".
Người phụ nữ thoáng rùng minh, đôi vai nhỏ gầy run lên từng đợt cũng dường như đang cố gắng nhẫn nhịn. Bà nương theo cánh tay cậu mượn lực đứng dậy, mái tóc lòa xòa trước mặt không nhìn ra biểu tình của bà duy chỉ có khóe mắt đỏ ứng đang cố ngăn những giọt lệ chảy xuống.
Cậu đỡ mẹ mình dậy rồi ngước lên nhìn một bên má sưng lên đỏ ửng thoáng những vết tím đến gai người dù đã bị những lọn tóc che một phần nhưng cũng đủ hình dung người đánh dùng bao nhiêu lực.
Cậu cắn chặt khớp hàm, nhẫn nhịn để bản thân bình tĩnh đưa bà trở về phòng. Sau đó quay trở rồi ngồi xuống chiếc ghế sopha đối diện người mà cậu gọi là cha.
Người đàn ông bắt chéo chân, miệng nhấp ngụm trà nhướng mày nhìn về phía đứa con trai của mình.
Cậu đặt tờ giấy cùng cúp lên trên mặt bàn rồi báo cáo về thành tích về cuộc thi toàn quốc.
Người đàn ông chỉ thoáng liếc mắt một chút sau đó ông ta cầm tách trà trên tay ném vào đầu cậu. Chiếc cốc đập mạnh rồi rơi xuống đất vỡ tan, một dòng máu chảy dọc thái dương xuống đất, nước nóng của trà làm đỏ ửng một vùng da trên mặt.
Hai người hầu đằng sau muốn tiến đến giúp cậu nhưng vì lo sợ mà lưỡng lữ không dám lên tiếng.
"Hạng hai thế mà lại hạng hai, đồ vô dụng!"
"Hôm đó, đầu rất đau.."
"Mày câm miệng, biện minh cái gì. Mẹ kiếp, đúng là hai mẹ con vô dụng như nhau! Cút về phòng kiểm điểm đi!"
Cậu đứng dậy cầm theo chiếc cúp cùng tờ giấy khen đã bị vò nát đi về phòng. Ngước mắt nhìn người phụ nữ đứng trước cửa phòng của mình, có lẽ sự việc ban nãy bà đã nghe rõ. Nhìn máu chảy xuống nhuộm đỏ áo sơ mi trắng, người mẹ không kiềm chế mà khóc nấc thành từng tiếng.
Người mẹ tiến lên phía trước định ôm đứa con tội nghiệp của mình vào lòng nhưng cậu lại lùi lại đằng sau rồi nhỏ nhẹ nói.
"Mẹ, đừng khóc, con xin lỗi vì không thể ôm mẹ bây giờ, máu sẽ dính lên chiếc váy trắng của mẹ mất."
Người mẹ không kiềm chế được, bà tiến lại ôm chặt lấy đứa con của mình, con trai bà còn rất nhỏ sao phải chịu đựng những thứ này chứ..
Cậu đứng lặng không thể làm gì ngoài việc vỗ nhẹ lưng mẹ mong bà bình tĩnh lại. Ở góc độ mà mẹ cậu không thấy, cậu cắn chặt khớp hàm dường như quá đau đớn, chắc là do vết thương, có thể do sự tàn bạo của người cha hoặc do một thứ gì khác nữa..
Sau khi được mẹ xử lý vết thương, cậu quay trở lại phòng của mình, ngồi co ro vào một góc tối như một con thú nhỏ bị thương.
Căn phòng tối om chỉ có một chút tia sáng qua khe cửa lọt vào chiếu xuống bàn chân nhỏ khiến cậu vô thức rụt lại.
Nhìn cảnh đó, khiến hô hấp tôi thoáng đình trệ, cảm giác không gian ngày một ảm đạm, hàng loạt những cảm xúc hỗn đỗn đánh úp, tôi cố gạt bỏ chúng rồi tiến về phía đứa trẻ.
Đưa tay xoa đầu cậu, dù biết không thể chạm vào được lấy một sợi tóc. Nhưng dường như cảm nhận được cậu ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm tôi, mà đúng hơn là nhìn khoảng không trước mặt, ánh mặt vô hồn đục ngầu như một vực sâu đầy sương mù khiến tôi rùng mình.
Cậu đứng lên bước về phía tủ kính chứa đầy cúp cùng giấy khen được xếp chỉnh tề như một bộ sưu tập trang trọng. Cậu đưa tay cầm chiếc cúp thủy tinh ban nãy đặt trên mặt bàn cạnh tủ vuốt nhẹ nó, dường như nâng niu mà cẩn thận phác họa từng chi tiết trên chiếc cúp.
"Mày không xứng."
Thoáng chốc, bàn tay siết lại khiến gân xanh nổi lên, chiếc cúp bị chủ nhận ném mạnh vào tường vỡ thành từng mảnh vụn nhỏ.
Một mảnh vụn cắt qua mu bàn tay của cậu, kéo thành một vệt máu.
Không gian bắt đầu đảo lộn, những hắc khí tuôn ra ào ạt bao trùm toàn bộ, cơn đau đớn từ não bộ khiến tôi khụy xuống, nó thật sự rất đau, đau đến muốn chết đi, giống như bị một bàn tay cố gắng bóp nát.
Một lần nữa lại quay trở về nơi bao trùm bóng tối âm trầm mờ ảo một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng có vẻ lần này khác, tôi bước về phía trước nơi một bóng hình đứng ở đó.
Là cậu bé đó, tôi đưa tay lên theo quán tính vỗ lên vai của cậu, lần này bàn tay không hề xuyên qua khiến tôi thoáng bất ngờ. Cậu khẽ quay đầu lại, chút ánh sáng mờ ảo gần như tắt lụi, khiến tôi chỉ nhìn rõ một phần mặt dưới khóe mắt là một nốt ruồi nhỏ.
Trước sự tối tăm đáng sợ văng vẳng bên tai một giọng nói dịu dàng mà tôi đã nghe qua nhiều năm.
"Chào mừng tới thế giới của tôi."[/BOOK]