Chương 9: Oan gia
Hai người đi được một đoạn đường, Vĩ Phàm trên mặt đột nhiên tối sầm lại.
Chết.. Mình quên mất chuyện, phải dẫn Khả Vi đi đâu.. Giờ phải làm sao đây?
Hắn chợt nhận ra, lâu nay, hắn rất hiếm khi đi ra ngoài, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, nếu có đói thì sẽ gọi đồ ăn bên ngoài mang đến. Trong năm năm đó, hắn chỉ ra ngoài khi mà thứ đó, có liên quan đến game hay là phải vào siêu thị mua đồ dự trữ. Thử hỏi, hiện tại hắn đâu biết, thế giới bên ngoài đã thay đổi bao nhiêu, xu hướng giải trí ra sao, mà mời một cô gái đi chơi cùng hắn.
Vĩ Phàm hấp tấp, hắn nghĩ: Sau 5 năm, lần đầu ra ngoài đã phải vào viện.. vậy đây là lần thứ hai.. Làm sao bây giờ?
Sau một hồi đi lòng vòng, Khả Vi nhận thấy trên mặt Vĩ Phàm có điều hơi lúng túng. Không hiểu là linh cảm của nữ nhân nhạy bén hay là Khả Vi là người dễ hiểu được tâm ý của người khác, cô nhận ra, Vĩ Phàm hiện tại không biết nên dẫn cô đi nơi nào..
Trên đôi môi nhỏ nhắn, Khả Vi nỡ một nụ cười nhẹ, cô chạm nhẹ vào tay Vĩ Phàm và nói: "Anh Vĩ Phàm.."
Vĩ Phàm trong lúc đang suy tư, hắn quay lại, vội lên tiếng: "À.. Ừ.. Mình nên đi.."
"Hôm nay, anh mời em đi Là để cám ơn.. vì em đã giúp anh, có đúng không?" Cô cướp lời của Vĩ Phàm và nói.
"Ừm" Vĩ Phàm gật đầu.
Khả Vi nhìn vào Vĩ Phàm, khẽ nói: "Vậy hôm nay, thay vì chỉ đi ăn.. Hay là anh cùng em đi dạo phố, có được không?"
Được Khả Vi mở lời, Vĩ Phàm liền đáp: "Tất nhiên là được rồi.. nhưng anh không có biết nhiều về những chuyện.. đi chơi với bạn bè cho lắm.. hì hì.."
Khả Vi lắc đầu, cô vội đáp: "Không sao đâu.."
"Không sao.. Cách hai con đường nữa có một con phố nhỏ, em thấy nơi đó cũng được đấy" Khả Vi đưa ra lời đề nghị. Vĩ Phàm thở phào nhẹ nhõm, vì đã giải quyết được vấn đề nan giải là nên dẫn Khả Vi đi đâu..
Hắn nghĩ: Em đúng là cứu tin của anh đấy..
"Vậy mình đi.." Vĩ Phàm trả lời.
* * *
Hai người cùng nhau tản bộ trên phố, sau một hồi lâu, Khả Vi lên tiếng:
"Đến rồi!"
Xuất hiện trước mắt hai người là một con phố nhỏ, nó được trang trí bằng nhiều phụ kiện lấp lánh. Hai bên đường là những cửa hàng ăn uống, những khu vui chơi giải trí và những quầy hàng lưu niệm nhỏ.
Dòng người đông đúc qua lại, những cặp đôi đi chung với nhau, những nhóm người tụ tập bàn tán..
Nếu ngoài đường, sự đông đúc sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu thì ở đây, sự khó chịu đó đã phút chóc trở thành sự náo nhiệt.
Vĩ Phàm ngây ra như tượng, hắn từ lâu đã quen với sự cô đơn, quen với sự nhàm chán. Vì những vấn đề ở quá khứ đã làm hắn không còn chấp nhận cuộc sống ngoài kia. Nhưng hiện tại, lại khác.. Hắn phân vân, có phải là hắn đã sai.. Sai khi nghĩ mình thật sự đã quen hay là, hắn chỉ đang khép mình chỉ để trốn tránh con người trước đây.. Vĩ Phàm khẽ mĩm cười, hắn thì thầm:
"Mình.."
Mình đâu nhất thiết phải như vậy..
* * *
Thấy Vĩ Phàm đứng ngẩn ngơ suy tư, Khả Vi lên tiếng: "Anh thấy sao? Mỗi lần buồn chán hay trong lòng không vui, em sẽ đến đây.."
Vĩ Phàm nhìn xung quanh, có lẻ hắn đã hiểu ra gì đó.. hắn nỡ một nụ cười.
Âm thanh của sự nhộn nhịp, tiếng nhạc, tiếng tán gẫu..
Hai người đi tham quan cả khu phố, cùng tán gẫu vui vẻ với nhau, nhìn như là cặp tình nhân đang hẹn hò, khiến người ta phải ganh tị.
Một lúc sau, Vĩ Phàm nhận thấy, có một vài ánh mắt của một vài gã thanh niên có vẻ đang nhìn lén hắn, với vẻ mặt ghen tị.
"Hửm.."
Hắn nghĩ: Tại sao lại nhìn mình với cặp mắt ghen tị như vậy?
Mấy người đó muốn những thứ mình đang cầm trên tay sao? Bị bệnh rồi?
Khi cả hai cùng nhau tản bộ trên đường, Khả Vi thấy một quầy hàng bán phụ kiện, vì bị thu hút nên Khả Vi đã dẫn hắn vào xem cùng. Những phụ kiện đó đều là dành cho nữ giới nên Vĩ Phàm mới nghĩ như vậy.
"Trong em như nào?" Vĩ Phàm trong lúc suy tư, thì giọng nói của Khả Vi bất chợt, làm hắn quay đầu nhìn lại..
Khả Vi với một khuôn mặt xinh sắn, hai bên tai đeo một đôi hoa tai hình cánh bướm, màu tím. Khả Vi đã xinh đẹp đáng yêu, nay cô ấy còn hiện lên như là một tiên nữ, khi đeo đôi hoa tai đó. Cứ như nó được làm ra là để dành cho cô ấy vậy..
Người ta thường nói, người đẹp vì lụa, nhưng có chắc đã là như vậy? Có những lúc, người đẹp lại là tự nhiên, có người đẹp đến mức khi mặc trên thân một bộ đồ rất rưới, vẫn không thay đổi được nét đẹp vốn có ấy..
Vĩ Phàm ngạc nhiên, hắn tự nhủ: Trời ơi! Sao lại có người con gái dễ thương, đáng yêu như này chứ..
Người nào cưới được em ấy, chắc phải có phúc lắm..
Vĩ Phàm lắc đầu như muốn sua đuổi đi những ý nghĩ sai lệch.
"Vĩ Phàm ơi Vĩ Phàm, mày nghĩ cái quái gì vậy.." Vĩ Phàm lẩm nhẩm.
Khả Vi với dáng vẻ rụt rè hỏi lại Vĩ Phàm: "Sao.. Anh thấy thế nào?"
Vĩ Phàm lấy lại bình tĩnh, hắn đáp: "À.. Không gì, trong rất hợp với em.." Càng nhìn Khả Vi lâu, Vĩ Phàm càng khó kiểm soát được hô hấp.
Khi thấy người chủ quầy hàng, hắn vội vàng tiến đến.
"Cô chủ, đôi hoa tai này, bao nhiêu vậy ạ?" Vĩ Phàm hỏi.
"Ba trăm nghìn đồng" Người chủ của cửa hàng phụ kiện trả lời một cách nhanh gọn.
Khi Vĩ Phàm vừa định lấy tiền thì Khả Vi ngăn lại. Cô kéo nhẹ cổ tay Vĩ Phàm, nói: "Em chỉ thử thôi chứ không.."
Vĩ Phàm liền nói: "Không sao mà, em giúp anh nhiều rồi, xem như anh tặng em làm kĩ niệm ngày đầu ta đi chơi cùng nhau vậy.. hi hi"
Vĩ Phàm vô tư nói mà không nhận ra, là hắn đã vô tình khiến một người hiểu sai về câu nói của hắn..
Khả Vi khuôn mặt ửng hồng, gật đầu..
Người chủ quầy hàng nhìn hai con người đang thẹn thùng, cô cười và nói: "Cám ơn đã ghé thăm, nói thật, tôi thấy cậu quả là có phước, khi quen biết được người con gái xinh đẹp như này đấy.."
Vĩ Phàm nhẹ gật đầu cười, hắn trước nay vô tư nên không để ý đến lời nói của người khác.
Khả Vi mặt bừng đỏ, cô vội quay người rời đi. Thấy Khả Vi vội vàng rời đi, Vĩ Phàm liền gọi:
"Khả Vi, chờ đã.."
"Giờ em muốn đi đâu" Vĩ Phàm tiến đến bên cận Khả Vi, hỏi. Cô trả lời:
"Em nhớ là có chuyện cần làm.."
"À.. Vậy mình về nhé" Vĩ Phàm khẽ cười, nói.
"..."
Đi trên đường về, Vĩ Phàm không hiểu, vì sao Khả Vi lại im lặng như vậy, hắn đã làm gì không đúng hay sao..
Trong lúc đang suy tư thì có tiếng gọi Vĩ Phàm: "Ai da.. Không phải là Vĩ Phàm đây sao?"
Vĩ Phàm bất chợt quay lại nhìn..
Người gọi là một thanh niên, trạc tuổi của Vĩ Phàm, mặt khôi ngô, thân hình cân đối, mặc vest, trông rất đứng tuổi và rất ra dáng một quý ông. Nhìn phong thái thì không cần đoán cũng biết là người thanh niên này giàu có như thế nào. Và, bên cạnh tay của người thanh niên thì đang vòng qua eo của một nữ nhân, dáng người đầy đặn, quyến rũ, với một dung nhan có thể nói, là sẽ đốn tim biết bao cánh nam nhân phải đỗ gục..
"Chào anh, đã lâu không gặp, thật đúng là oan gia.." Người nữ nhân lên tiếng, với giọng nói thanh thoát, cô nhìn thẳng vào Vĩ Phàm nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ ra vẻ khinh thường..
Chết.. Mình quên mất chuyện, phải dẫn Khả Vi đi đâu.. Giờ phải làm sao đây?
Hắn chợt nhận ra, lâu nay, hắn rất hiếm khi đi ra ngoài, cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, nếu có đói thì sẽ gọi đồ ăn bên ngoài mang đến. Trong năm năm đó, hắn chỉ ra ngoài khi mà thứ đó, có liên quan đến game hay là phải vào siêu thị mua đồ dự trữ. Thử hỏi, hiện tại hắn đâu biết, thế giới bên ngoài đã thay đổi bao nhiêu, xu hướng giải trí ra sao, mà mời một cô gái đi chơi cùng hắn.
Vĩ Phàm hấp tấp, hắn nghĩ: Sau 5 năm, lần đầu ra ngoài đã phải vào viện.. vậy đây là lần thứ hai.. Làm sao bây giờ?
Sau một hồi đi lòng vòng, Khả Vi nhận thấy trên mặt Vĩ Phàm có điều hơi lúng túng. Không hiểu là linh cảm của nữ nhân nhạy bén hay là Khả Vi là người dễ hiểu được tâm ý của người khác, cô nhận ra, Vĩ Phàm hiện tại không biết nên dẫn cô đi nơi nào..
Trên đôi môi nhỏ nhắn, Khả Vi nỡ một nụ cười nhẹ, cô chạm nhẹ vào tay Vĩ Phàm và nói: "Anh Vĩ Phàm.."
Vĩ Phàm trong lúc đang suy tư, hắn quay lại, vội lên tiếng: "À.. Ừ.. Mình nên đi.."
"Hôm nay, anh mời em đi Là để cám ơn.. vì em đã giúp anh, có đúng không?" Cô cướp lời của Vĩ Phàm và nói.
"Ừm" Vĩ Phàm gật đầu.
Khả Vi nhìn vào Vĩ Phàm, khẽ nói: "Vậy hôm nay, thay vì chỉ đi ăn.. Hay là anh cùng em đi dạo phố, có được không?"
Được Khả Vi mở lời, Vĩ Phàm liền đáp: "Tất nhiên là được rồi.. nhưng anh không có biết nhiều về những chuyện.. đi chơi với bạn bè cho lắm.. hì hì.."
Khả Vi lắc đầu, cô vội đáp: "Không sao đâu.."
"Không sao.. Cách hai con đường nữa có một con phố nhỏ, em thấy nơi đó cũng được đấy" Khả Vi đưa ra lời đề nghị. Vĩ Phàm thở phào nhẹ nhõm, vì đã giải quyết được vấn đề nan giải là nên dẫn Khả Vi đi đâu..
Hắn nghĩ: Em đúng là cứu tin của anh đấy..
"Vậy mình đi.." Vĩ Phàm trả lời.
* * *
Hai người cùng nhau tản bộ trên phố, sau một hồi lâu, Khả Vi lên tiếng:
"Đến rồi!"
Xuất hiện trước mắt hai người là một con phố nhỏ, nó được trang trí bằng nhiều phụ kiện lấp lánh. Hai bên đường là những cửa hàng ăn uống, những khu vui chơi giải trí và những quầy hàng lưu niệm nhỏ.
Dòng người đông đúc qua lại, những cặp đôi đi chung với nhau, những nhóm người tụ tập bàn tán..
Nếu ngoài đường, sự đông đúc sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu thì ở đây, sự khó chịu đó đã phút chóc trở thành sự náo nhiệt.
Vĩ Phàm ngây ra như tượng, hắn từ lâu đã quen với sự cô đơn, quen với sự nhàm chán. Vì những vấn đề ở quá khứ đã làm hắn không còn chấp nhận cuộc sống ngoài kia. Nhưng hiện tại, lại khác.. Hắn phân vân, có phải là hắn đã sai.. Sai khi nghĩ mình thật sự đã quen hay là, hắn chỉ đang khép mình chỉ để trốn tránh con người trước đây.. Vĩ Phàm khẽ mĩm cười, hắn thì thầm:
"Mình.."
Mình đâu nhất thiết phải như vậy..
* * *
Thấy Vĩ Phàm đứng ngẩn ngơ suy tư, Khả Vi lên tiếng: "Anh thấy sao? Mỗi lần buồn chán hay trong lòng không vui, em sẽ đến đây.."
Vĩ Phàm nhìn xung quanh, có lẻ hắn đã hiểu ra gì đó.. hắn nỡ một nụ cười.
Âm thanh của sự nhộn nhịp, tiếng nhạc, tiếng tán gẫu..
Hai người đi tham quan cả khu phố, cùng tán gẫu vui vẻ với nhau, nhìn như là cặp tình nhân đang hẹn hò, khiến người ta phải ganh tị.
Một lúc sau, Vĩ Phàm nhận thấy, có một vài ánh mắt của một vài gã thanh niên có vẻ đang nhìn lén hắn, với vẻ mặt ghen tị.
"Hửm.."
Hắn nghĩ: Tại sao lại nhìn mình với cặp mắt ghen tị như vậy?
Mấy người đó muốn những thứ mình đang cầm trên tay sao? Bị bệnh rồi?
Khi cả hai cùng nhau tản bộ trên đường, Khả Vi thấy một quầy hàng bán phụ kiện, vì bị thu hút nên Khả Vi đã dẫn hắn vào xem cùng. Những phụ kiện đó đều là dành cho nữ giới nên Vĩ Phàm mới nghĩ như vậy.
"Trong em như nào?" Vĩ Phàm trong lúc suy tư, thì giọng nói của Khả Vi bất chợt, làm hắn quay đầu nhìn lại..
Khả Vi với một khuôn mặt xinh sắn, hai bên tai đeo một đôi hoa tai hình cánh bướm, màu tím. Khả Vi đã xinh đẹp đáng yêu, nay cô ấy còn hiện lên như là một tiên nữ, khi đeo đôi hoa tai đó. Cứ như nó được làm ra là để dành cho cô ấy vậy..
Người ta thường nói, người đẹp vì lụa, nhưng có chắc đã là như vậy? Có những lúc, người đẹp lại là tự nhiên, có người đẹp đến mức khi mặc trên thân một bộ đồ rất rưới, vẫn không thay đổi được nét đẹp vốn có ấy..
Vĩ Phàm ngạc nhiên, hắn tự nhủ: Trời ơi! Sao lại có người con gái dễ thương, đáng yêu như này chứ..
Người nào cưới được em ấy, chắc phải có phúc lắm..
Vĩ Phàm lắc đầu như muốn sua đuổi đi những ý nghĩ sai lệch.
"Vĩ Phàm ơi Vĩ Phàm, mày nghĩ cái quái gì vậy.." Vĩ Phàm lẩm nhẩm.
Khả Vi với dáng vẻ rụt rè hỏi lại Vĩ Phàm: "Sao.. Anh thấy thế nào?"
Vĩ Phàm lấy lại bình tĩnh, hắn đáp: "À.. Không gì, trong rất hợp với em.." Càng nhìn Khả Vi lâu, Vĩ Phàm càng khó kiểm soát được hô hấp.
Khi thấy người chủ quầy hàng, hắn vội vàng tiến đến.
"Cô chủ, đôi hoa tai này, bao nhiêu vậy ạ?" Vĩ Phàm hỏi.
"Ba trăm nghìn đồng" Người chủ của cửa hàng phụ kiện trả lời một cách nhanh gọn.
Khi Vĩ Phàm vừa định lấy tiền thì Khả Vi ngăn lại. Cô kéo nhẹ cổ tay Vĩ Phàm, nói: "Em chỉ thử thôi chứ không.."
Vĩ Phàm liền nói: "Không sao mà, em giúp anh nhiều rồi, xem như anh tặng em làm kĩ niệm ngày đầu ta đi chơi cùng nhau vậy.. hi hi"
Vĩ Phàm vô tư nói mà không nhận ra, là hắn đã vô tình khiến một người hiểu sai về câu nói của hắn..
Khả Vi khuôn mặt ửng hồng, gật đầu..
Người chủ quầy hàng nhìn hai con người đang thẹn thùng, cô cười và nói: "Cám ơn đã ghé thăm, nói thật, tôi thấy cậu quả là có phước, khi quen biết được người con gái xinh đẹp như này đấy.."
Vĩ Phàm nhẹ gật đầu cười, hắn trước nay vô tư nên không để ý đến lời nói của người khác.
Khả Vi mặt bừng đỏ, cô vội quay người rời đi. Thấy Khả Vi vội vàng rời đi, Vĩ Phàm liền gọi:
"Khả Vi, chờ đã.."
"Giờ em muốn đi đâu" Vĩ Phàm tiến đến bên cận Khả Vi, hỏi. Cô trả lời:
"Em nhớ là có chuyện cần làm.."
"À.. Vậy mình về nhé" Vĩ Phàm khẽ cười, nói.
"..."
Đi trên đường về, Vĩ Phàm không hiểu, vì sao Khả Vi lại im lặng như vậy, hắn đã làm gì không đúng hay sao..
Trong lúc đang suy tư thì có tiếng gọi Vĩ Phàm: "Ai da.. Không phải là Vĩ Phàm đây sao?"
Vĩ Phàm bất chợt quay lại nhìn..
Người gọi là một thanh niên, trạc tuổi của Vĩ Phàm, mặt khôi ngô, thân hình cân đối, mặc vest, trông rất đứng tuổi và rất ra dáng một quý ông. Nhìn phong thái thì không cần đoán cũng biết là người thanh niên này giàu có như thế nào. Và, bên cạnh tay của người thanh niên thì đang vòng qua eo của một nữ nhân, dáng người đầy đặn, quyến rũ, với một dung nhan có thể nói, là sẽ đốn tim biết bao cánh nam nhân phải đỗ gục..
"Chào anh, đã lâu không gặp, thật đúng là oan gia.." Người nữ nhân lên tiếng, với giọng nói thanh thoát, cô nhìn thẳng vào Vĩ Phàm nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ ra vẻ khinh thường..
Chỉnh sửa cuối: