Đam Mỹ Bông Hay Hoa? - Bầu Trời Đầy Sao

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bầu Trời Đầy Sao, 26 Tháng hai 2021.

  1. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Bông Hay Hoa?

    [​IMG]

    [​IMG]


    Tác giả: Bầu Trời Đầy Sao.

    Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh, hiện đại, chút sắc, HE, ảo ảo, viễn tưởng, kinh dị.. (còn nhiều thứ còn chưa khám phá ra hết: >)

    Nhân vật chính: Lưu Hoa, Tiêu Bông.

    Link thảo thuận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Bầu Trời Đầy Sao

    Lịch: Mỗi ngày một chương nếu siêng và chủ nhật sẽ ra trên một chương.


    Văn án:

    Lưu ý:

    Màu tên chương sẽ có hai màu khác nhau.

    - Màu này là dành cho chương bình thường.

    - Màu tím này là dành cho chương có sự đỏ mặt.



    Mục Lục:
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 1:

    Chim nhỏ của ba mẹ.


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại


    ***

    Bản điều khiển game từ hệ thống hiện ra khung đỏ, trên khung chỉ vỏn vẹn có hai chữ tiếng anh cùng màu, in hoa đầy bắt mắt: YOU DIE!

    Mà khi cái khung đỏ vừa hiện lên hai chữ này thì cũng là lúc tiếng rống như điên dại om sòm cả phòng.

    "Aaaaa đệt, đấu với hệ thống còn để thua hả? Trời ơi!!!"

    Cơn tức giận chưa từng có bấy lâu nay bùng nổ.

    Việc thua game lần này chính là giọt nước tràn ly khiến cho tâm hồn của thanh niên trẻ vì thức khuya quá độ như ly nước tràn trề bị đổ ra ngoài.

    Lưu Hoa cảm thấy bản thân mình bị người ta chơi một vố thật thảm.

    Thông báo tin nhắn chẳng đúng lúc được gửi qua giống như chỉ ngại lửa cháy chưa lớn.

    Tui Là Bông: Sorry, hôm nay tinh thần tôi không được tốt, @Hoa Trong Gió thông cảm.

    ***

    Nick name "Tui Là Bông" bây giờ hiện trong mắt ai đó chẳng khác gì đang khiêu khích.

    Lưu hoa rất muốn hỏi rằng: tôi có thể ném "Cục vàng nguyên chất" vào mặt cậu không?

    Chẳng qua tiện tay muốn chỉ dẫn cho tân thủ để kiếm chút 'xèng' thôi mà hối hận ghê gớm nha...

    Nếu biết trước tên này gà như vậy, Lưu Hoa có từ chối chút 'xèng' nọ cũng không muốn dính vào.

    Hỏi sao tên "gà" này nhờ người chịu khó huấn luyện giùm cũng phải bỏ ra chút xèng đó.

    Nick name Tui Là Bông lại lần nữa hiện lên khung chat.

    Tui là Bông: tôi đã gửi qua cho cậu phí huấn luyện rồi, lần sau chúng ta tiếp tục nhé?

    "Không, tạm biệt anh bạn!!!" Lưu Hoa mỉm cười lắc đầu.

    Cơ mà dù sao cũng phải nhìn qua chút phí huấn luyện mà mình dày công đổi lấy chứ!!!

    Phía dưới hộp chat hiện ra thông báo có người chuyển khoản, ai đó liền nhanh tay lẹ mắt bấm nhận.

    "Tui Là Bông đã gửi bạn ba trăm ngàn thành công..." Lưu Hoa không nhịn được nhẩm đọc theo.

    Đây đích thị là đại gia nha, một buổi huấn luyện với hệ thống liền có ngay ba trăm ngàn!!!

    Nếu một buổi ba trăm ngàn, vậy năm buổi liên tiếp thì sao?

    Lưu Hoa chớp mắt lia lịa, tròng mắt xoay tròn gần như rớt ra ngoài.

    Tính tới tính lui, tính xuôi tính ngược. Cuối cùng cũng đưa ra quyết định ngu ngốc nhất thế gian.

    Cái quyết định mà khi trước biết được kết quả, hẳn sẽ bỏ ngay tính ham tiền.

    "Uầy, đi đánh vài ván nữa để lấy lại tinh thần nào."

    Khung chat được nhấn tắt, bên trong đã lưu lại tin nhắn vừa gửi.

    Hoa Trong Gió: Đại gia, ngày mai chúng ta gặp lại!!

    Kèm theo một cái nhãn dán con thỏ nhảy nhót lên xuống.

    ***

    "Ôi nhìn con chim bé nhỏ này xem..."

    "Chim con ngủ ngon quá..."

    "Anh muốn hôn nó một cái quá..."

    Trong mơ màng, Lưu Hoa cảm giác như "con chim" của mình bị ai đó búng búng.

    Một lần không nói, hai lần làm tới. Tức cái lòng ngực vì bị xâm phạm, Lưu Hoa thật muốn chửi người.

    Cậu chưa từng bị ai khinh nhờn như thế này, nếu cứ để mặc những cái búng nghe có vẻ nhẹ nhưng thật ra là thốn tận rốn đó thì Lưu Hoa e rằng "chim chích bông" của cậu sẽ bị mất đi một số chức năng sinh lý.

    Cái búng thứ tư vừa hạ xuống Lưu Hoa đồng thời mở mắt hét lớn. "Các người đang đùa với lửa!!!"

    Cái tay vô duyên bị giật mình rụt lại không dám búng nữa.

    "Anh làm chim con khóc rồi!!!" Người phụ nhân kế bên hung dữ đẩy chồng mình sang một bên.

    "Anh chỉ đùa thôi mà...con trai, ba xin lỗi..." người đàn ông bối rối.

    Con trai?

    Cái ông này!!!

    Dám gọi Hoa đại thần ta là con trai ông?

    "Anh đừng tới đây!" Người phụ nhân xua đuổi chồng mình.

    Lưu Hoa được bế thốc lên, đằng sau lưng có một bàn tay vỗ về ấm áp.

    .....

    ....

    ...

    "A, là mùi của mẹ." Cậu hít hít cái mùi thơm ấy.

    "Chim nhỏ của mẹ đừng khóc..." tiếng nói dịu dàng thủ thỉ bên tai như ma chú.

    Lưu Hoa được vỗ về, tiếng khóc nấc nở từ từ dứt.

    Khoan.

    Có gì đó sai sai nhỉ?

    Vì sao mình lại khóc?

    Không, vì sao mình được bế ta?

    Có quá nhiều sự kỳ lạ ở đây, Lưu Hoa cho dù từ trên xuống dưới kém người khác một chút thì dù sao cũng là thanh niên một mét sáu mươi chín, lại dễ dàng bị ôm bế bởi phụ nữ hử?

    Thả tôi xuống!!!

    Song tiếng nói vừa thốt ra ngoài liền trở thành vài tiếng bập bẹ "bí o bí a" không rõ.

    "Con trai của mẹ, khóc khàn cả tiếng rồi." Phụ nhân âu yếm cầm khăn mềm mại lau đi nước mắt cậu.

    Thấy con trai đã ngừng thút thít hẳn, bà nhẹ nhàng đặt bé con xuống chiếc nôi màu hồng hình voi con.

    Chiếc nôi lắc lư nhịp nhàng thật khiến Lưu Hoa buồn ngủ.

    "Chim con vừa đầy tháng, anh làm nó đau đấy!" Tiếng trách móc nhỏ nhẹ vang lên gần xa.

    "Xin lỗi, quân nhân như anh tay chân sắc đá, vừa rồi hẳn là không kiểm soát được lực đạo..." giọng người đàn ông có chút hối hận.

    Hai vợ chồng từ từ nhỏ tiếng cho đến khi rời xa chiếc nôi.

    Lưu Hoa mở tròn mắt khó tin, toàn thân cứng đờ trong nôi.

    Ông trời ơi, chuyện này là sao?

    Phản ứng đầu tiên của cậu là tưởng mình nằm mơ, nhưng ngẫm lại mơ nào thật như vầy?

    Cảm xúc đau nhói ngay "chim" vẫn còn lưu lại, chứng minh cho cậu thấy rằng đây không phải là mơ.

    Chẳng lẽ bị hoang tưởng vì chơi game quá nhiều trong liên tiếp ba ngày, không ngủ đủ?

    Lần sau phải hạn chế thôi!

    ***

    "Chim con, uống sữa nè." Bố Chim con chu mỏ dụ dỗ, trên tay lắc lư bình sữa thơm ngon.

    Khoảnh khắc mỏ tiếp xúc với chiếc núm, Lưu Hoa mới biết đâu là sung sướng.

    Không ngờ uống sữa lại khiến người ta sung sướng như vậy nha.

    Hai mắt lim dim có biểu hiện như phê đá, bốn chi không tự giác mà quắn quéo lại.

    Cậu thích sữa rồi nha!

    "Ây da, tham ăn quá nè." Bố Chim con híp mắt mãn nguyện nhìn con trai bảo bối.

    Cho thêm miếng đi!

    Cậu muốn vòi thêm.

    "Ba dỗ con ợ nà." Ông bố hí hửng, hay tay dịu dàng nâng cục cưng nhẹ nhàng như nâng bảo bối.

    "Ợ đi con." Tay to thô ráp vuốt mông cậu.

    Mùi thơm từ ba truyền vào cánh mũi làm cho Lưu Hoa muốn khóc.

    Rất rất lâu rồi.

    Ba mẹ cậu là ai cậu cũng chẳng nhận thấy, từ khi biết nhớ biết nghĩ đã chẳng còn ba mẹ.

    Trong nhà chẳng có tấm hình nào từ hai đấng sinh thành, bà ngoại nuôi cậu đến lớn cũng qua đời khi Lưu Hoa mười sáu tuổi.

    Cậu chuyển sang sống với dì hai năm, dòng họ bên ngoại cậu ba đời giàu có cũng không sợ thiếu ăn, sau hai năm liền tự động rời đi tự lập sống một mình.

    Dựa vào game để kiếm sống, học tập chẳng thiết tha, giảng đường đại học chẳng thèm xem xét qua luôn.

    Nghĩ vẩn vơ, nhờ những cái vỗ nhẹ nhàng mà lưu Hoa đã thành công "ợ" một cái.

    "Ngoan lắm cục cưng."

    Lưu Hoa lại trở về nằm trên nôi, nhìn bóng hình ba đi mất. Bàn tay múp míp giơ ra muốn chạm tới người ba kia.

    Giá như...

    Đây không phải là hoang tưởng.

    ***

    Hết chương 1.

     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  4. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 2:

    Chết cũng thật xấu.


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***
    "Chim con đang làm gì đó?" Mẹ chim con hôn hôn lên mặt cậu.

    Lưu Hoa chán nản đến nổi thổi bong bóng đầy miệng.

    Xung quanh chẳng có thiết bị máy móc thú dị nào, đầu óc càng không được minh mẩn, nếu nằm một hồi không có gì làm lại ngủ quên khi nào không hay.

    "Chà, con trai quân nhân có khác, mới sinh ra đầy tháng liền biết vận động miệng rồi ha ha ha, lực miệng không tồi nha!!!" Ba chim con khặc khặc khoái chí khen ngợi.

    Lưu Hoa tự hỏi khi nào chứng hoang tưởng này mới kết thúc.

    Mấy ngày rồi nhỉ? Hai tuần?

    Cảm giác như bản thân mình đã dần đồng hoá với trí não của em bé sơ sinh rồi.

    Nằm thổi bong bóng nửa ngày, đồng hồ sinh học tự động réo lên.

    Tới rồi!!!

    "Bé cưng mau uống sữa nè." Ba chim con cầm chai sữa trên tay với nét mặt hiền hậu.

    Hình ảnh ba cầm bình sữa thật là...

    Quá đẹp trai đi!!!

    Nếu hỏi Lưu Hoa khoảng khắc nào tuyệt vời nhất, Lưu Hoa xin thưa rằng: bình sữa muôn năm!!!

    Cậu chu mỏ "chốc" một cái, toàn thân run rẩy vì vui sướng.

    "Ôi trời, nhìn cái mặt nó xem, giống như bọn tội phạm đang phê cỏ mà anh tóm đầu lần trước chưa kìa." Ba chim cười hê hê.

    "Cái mũi hĩnh như mũi heo luôn!" Mẹ chim đưa tay bóp mũi cu cậu.

    Lưu Hoa trăm phần trăm nốc sữa, cái mũi thở hắt ra mười phần thoải mái.

    Cậu yêu chết cái bình sữa này rồi!!!

    Như thường lệ đợi con trai ợ xong, hai vợ chồng thay phiên nhau hôn lên má mũm mĩm cục cưng nọ, cùng đi khỏi phòng.


    "Ê aaaaa ú oà ~" Lưu Hoa ngân nga hát.

    Lâu rồi mới thấy được thả lỏng như vậy, muốn hoang tưởng tiếp cơ!!!

    Muốn làm em bé mãi mãi!!!

    ***

    Được rồi.

    Nếu không có bà ngoại xuất hiện, ai đó vẫn còn tưởng bản thân mình vẫn còn chìm trong hoang tưởng.

    Sau một tháng tự ngẫm lại, Lưu Hoa bé bỏng hầu như đã chấp nhận sự thật.

    Cậu không có điên.

    Càng không hoang tưởng.

    Cái này người ta thường gọi là "trọng sinh" chăng?

    Để tìm hiểu xem cục cưng nhà ta ngộ nhận ra điều này bằng cách nào, chúng ta hãy quay về mấy hôm trước.

    ***

    Bà ngoại cậu đến nhà chơi.

    Lưu hoa vừa nhìn một cái liền biết ngay đây là bà mình. Bà ngoại cậu lúc này trẻ hơn rất nhiều, mái đầu bạc trắng nay lại còn hơi đen.

    Dáng người thẳng tắp đầy sức sống bế cậu trên tay.

    Lúc đó, Lưu Hoa khóc như một đứa con nít.

    Sai, vốn dĩ bản thân Lưu hoa đang là con nít thôi...

    Cậu không tin được chuyện này là như thế nào.

    Bà ngoại vẫn còn sống, ôm cậu trong lòng dỗ dành như đã từng.

    Khi ấy, Lưu Hoa khóc to cầu xin ông trời. Xin ông hãy đừng phá vỡ ngày hôm nay, đừng lấy bà cậu đi mất.


    Lưu Hoa nức nở dùng cả hai tay non trẻ bấu víu lấy người bà ngoại, không muốn rời.

    "A Hoa của ngoại tại sao lại khóc?" Bà thủ thỉ với cậu, đi qua đi lại muốn dỗ cháu mình nín.

    Là ngoại, ngoại vẫn còn sống...

    "Ê oa ư ư..." Ngoại ơi ngoại...

    Trong hai năm sau ngoại mất, con đã rất ngoan.

    Con không đánh lộn, không chơi với bạn xấu nữa...

    Ngoại đừng bỏ con nữa, có được không?

    Tâm đau đớn khôn cùng, nhớ hồi ngoại mất, thiếu niên non nớt ương ngạnh hay đánh lộn trong trường như Lưu Hoa thường xuyên bị gọi về cho phụ huynh.

    Ký ức cuồn cuộn sóng to ào ập tới.

    Vì ỷ thế được cưng chiều, thiếu niên huyênh hoang la cà ngay quán net, chưa bao giờ sợ hãi thứ gì mà chấp nhận về sớm.

    Ngày hôm đó như thường lệ, cô giáo gọi cho ngoại để mắng vốn, cậu cũng chẳng màng để tâm, thậm chí còn tụ tập chơi với bạn xấu trong quán net.

    Khuya tối nhớ đâu là nhà, thảm cảnh xảy ra.

    Ngoại bị đột tử trong trạng thái bò ra ngoài cửa.

    Bác sĩ chuẩn đoán cơn đột tử tái phát vào khoảng buổi chiều hôm đó.

    Mà ấy.

    Chiều nọ, thiếu niên vô tư trong quán net.

    Chiều nọ, người bà chờ cháu lâu về lo âu đợi chờ.

    ***

    Cho đến khi khóc ngất, Lưu Hoa mơ một giấc mơ.

    Cậu thề rằng đây là giấc mơ lố bịch nhất trong đời cậu.

    Trước mắt chính là cổng lớn mang tên hai chữ "Địa Ngục" mở rộng.

    Hàng ngàn cá thể có biểu hiện kỳ cục đứng xếp hàng.

    Người thì bị viết chì đâm vào mắt, người thì bụng rách lòi ruột đang cố ôm ruột mình lên.

    Muôn hình trạng thái chết khác nhau, điều đặc biệt ở đây là cậu không hề sợ họ.

    Lưu Hoa biết mình cũng là một trong số đó.

    Tới phiên cậu bước vào cổng "Địa Ngục" một tiểu quỷ tay sai đứng gác cổng ngoắc Lưu Hoa lại.

    "Tại sao mi chết khó coi vậy?" Nó nhìn từ trên xuống dưới gãi đầu hỏi.

    "Tôi khó coi?" Lưu Hoa tự giác rờ rờ mặt.

    "Đúng a, đa số người chết ở đây chết xấu nhất cũng dừng lại ở hai cái cô đằng kia kìa!!!" Nó chỉ tay xuống hàng đằng sau.

    Lưu Hoa quay đầu lại nhìn xem ai chết xấu nhất mà đỡ hơn mình.

    Thì ra là một bà chị bị chết đuối đang trò chuyện về móng tay với một chị bị đột quỵ.

    "Người ta kém nhất cũng có da trắng bệch miệng sùi bọt mép hay đôi mắt trắng không tròng, có ai như mi, chết mà giống như đi ngủ!" Tiểu quỷ chống nạnh khó hiểu.

    "Tôi là chết trong lúc ngủ, oke?"


    "Cái tay phải còn bị cong như đang cầm thứ gì đấy?"

    Lưu Hoa giơ tay phải, càng nhìn càng thấy giống một thứ...

    "Tôi là đang cầm con chuột máy tính khi chết." Cậu đáp.

    Tiểu quỷ tay sai lắc đầu lia lịa, sắc mặt xanh lè. "Không, mi xấu quá!!! Mau nhìn lão ôm ruột kia xinh đẹp biết bao!!! Ta phải nói Diêm Vương đuổi trả ngươi về!!!"

    Nói xong tiểu quỷ biến mất.

    Giấc mộng kỳ lạ bay màu.

    ***

    Con mắt tròn xoe như ngọc thạch mở to tìm kiếm.

    Cậu đưa tay dụi mắt có hơi tốn sức. Thấy không có ai liền ré lên mấy tiếng kêu gọi.

    Đôi vợ chồng lập tức xuất hiện.

    Mẹ ôm Lưu Hoa lên cho uống sữa, ấm áp hát ru." À ơi à ới, con ngủ cho ngoan, ác mộng mau tan..."

    Cậu đưa tay chạm vào mặt nguời phụ nữ.

    Đây là mẹ.

    Lại quay đầu nhìn theo người đàn ông cao lớn như trụ cột, đã hiểu ý nhanh chóng lấy chiếc tả mới ra chuẩn bị.

    Đây là ba.

    Hai người ấm áp này chính là đấng sinh thành của cậu.

    Thật muốn khóc...

    Hết chương 2.

     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  5. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 3:

    Khóc mệt như chó.


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***
    Lưu Hoa cứ như vậy tiếp nhận cuộc sống mới, cái miệng "bi ba bi bô" hát hò bằng thứ ngôn ngữ của mình.

    Chính bản thân cậu do được chăm sóc quá tốt mà béo thêm vào kilogam.

    Hôm nay Lưu Hoa được mặc áo hình con thỏ trắng, kiểu bao bọc toàn thân với chiếc mũ có lỗ tai thỏ trên đầu.

    Miệng mang một chiếc múm vú giả bằng cao su hàng hiệu.

    Ba mẹ cho cậu đi phơi nắng ngoài sân vườn. Không khí trong lành buổi sáng sớm khiến cậu rất thoải mái, tay vung vẫy lắc lư thật hạnh phúc.

    Hai vợ chồng trẻ ngồi tựa vai nhau kế bên tình tứ hú hí cũng không làm cẩu FA một thời này mất hứng.

    Nắng ấm chiếu lên da, gió vờn quanh làm mát. Cây cối xào xạc như ca hát và múa may.

    Chú bướm xanh bay lượn trên không trung trong thật đẹp, nó dừng lại đậu lên cái mũi nho nhỏ nọ.

    Cậu vươn tay chơi đùa với chú bướm xanh, đoạn đối thoại giữa hai vợ chồng trẻ bên cạnh vô thanh vô thức truyền vào trong tai.

    "Anh sắp đi rồi hả..."

    "Ừ, ngày mai phải nhanh chóng trở về tiếp nhập ngũ..."

    Mẹ cậu chính là người lau nước mắt trước tiên.

    "...Anh mới về ba ngày thôi..."

    "Xin lỗi em, năm sau anh sẽ lại về..."

    Họ ôm nhau không nói gì, cả ba rơi vào khoảng lặng.

    Cậu chợt nhớ ba mình là quân nhân, mỗi năm chỉ được về thăm gia đình ba ngày.

    Trong lòng hụt hẫng vô cùng...

    "Đừng lo, không phải đi luôn mà." Ba cậu an ủi.

    Ba chim nắn nắn chân mềm của con trai, cười híp mắt nói. "Con trai ở nhà với mẹ ngoan nhé?"

    "Ê a ba ô ô." Cậu phát ra vài tiếng để đáp lại.

    Một nhà ba người ngồi bên nhau sưởi nắng sớm gần nửa tiếng mới quay vào nhà.

    Sữa pha thượng hạng đang chờ cậu nếm thử xuất hiện.

    Cái mỏ mân mê hồi lâu no căng bụng mới chịu nhả ra.

    Ba bế cậu ợ rồi thay tả.

    Lưu Hoa đối với chuyện ị đùn, mặt dày đổi thừa cho việc bài tiết còn non chưa thể điều khiển thông thạo, tứ chi giang rộng nằm phơi "chim non" và "đào nhỏ" cho ba lau dọn.

    Sau đó đồng ý cho ba hôn một miếng xem như trả công.

    "Tiểu tử con a, mai ba đi rồi lại cực khổ mẹ."

    Lưu Hoa chu mỏ, nếu không phải trọng sinh về dáng trẻ con vô dụng ba mẹ cũng không phải mệt nhọc như vậy a.

    Nhưng nhờ vậy mà cậu gặp được họ.

    Ba Lưu Hoa bồng cậu lên lần nữa, hôn tới tấp lên mặt cậu.

    "Năm sau ba về con chắc cũng lớn hơn một tý, nhỉ?" Ông tiếc nuối cọ má cậu. "Thật muốn nhìn con lớn lên."

    Mẹ Lưu Hoa từ ngoài đi vào phòng thấy cảnh này lại chấm nước mắt lần nữa.

    "Bà xã, mong là sau này a Hoa nhà mình không như mấy bộ phim truyền hình, xuất hiện cảnh con hận cha vì gì gì đó ha ha ha." Ông nhe răng cười đùa.

    Lưu Hoa không biết nói gì hơn, vì cậu đúng là không nói được.

    Tự dưng cậu cảm thấy bất an, nỗi bồn chồn quanh quẩn tâm trí.

    Bất an đến nổi miệng chảy đầy nước dãi luôn.

    "Được rồi, cục cưng của chúng ta mau đi ngủ trưa thôi!"

    Nôi voi con hồng lắc lư, tiếng mẹ ghẹn lòng hát "ầu ơ" làm hai mắt Lưu Hoa đã muốn lim dim nhắm tịt.

    Cậu tự hỏi, lần này trọng sinh rồi cậu có thể cứu vãn lấy điều gì không?

    Cuộc sống này, Lưu Hoa phải dùng chính cái chết để đổi lại.

    Bản thân thật muốn nắm giữ nó trong tay, để sau này không còn phải hối hận.

    Giấc mộng say mèm sắp ập đến, chỉ kịp la hét trong lòng mấy tiếng.

    Cậu muốn sống thật tốt!!!

    Muốn sống cùng ba mẹ!!!

    Muốn làm lại cuộc đời!!!

    .....

    ....

    ...

    ***

    Ngày hôm sau đã đến, là ngày ba Lưu Hoa phải đi.

    Từ sáng sớm họ đã chuẩn bị xong đâu vào đấy.

    Bà ngoại có ghé qua để tiễn ba Lưu Hoa đi.

    "Anh đi nhé." Người đàn ông phất tay đeo ba lô lên lưng. "Ba đi nhé, Lưu Hoa!"

    Lưu Hoa được bà ngoại bế với đôi mắt ẩm ướt.

    "Hô em êy aaa bô a..." không muốn ba đi

    "Khoan đã, em đi theo để tiện lát lái xe về nhà luôn." Mẹ cậu cắn môi khoác thêm áo.

    Cái gì?

    "Mẹ trông a Hoa cho." Bà ngoại vẫy tay ý bảo hai đứa đi đi.

    Không được!

    "Chúng con đi đây."

    Mau cản họ lại!!!

    Lưu Hoa biết nếu cứ để họ đi, thảm cảnh sẽ lại xuất hiện một lần nữa.

    Bà ngoại từng kể, hai người họ bị tai nạn mà qua đời...

    Khoảnh khắc hai người vừa quay lưng, tiếng khóc thê lương phát lên.

    Chẳng ai biết vì sao cậu khóc, chỉ có Lưu Hoa biết.

    Cậu khóc là để níu kéo hai người lại.

    Kéo đôi vợ chồng đang sắp sửa bước vào quỷ môn quan.

    Lưu Hoa khóc đến long trời lở đất, khóc đến tím cả mặt.

    Trẻ con, vũ khí tốt nhất chính là cái "còi báo hạt nhân" này.

    Đến độ hai vợ chồng nóng ruột, đành ở lại lâu thêm nửa giờ.

    "Chúng ta đem a Hoa đi bác sĩ đi, khóc lớn như vậy..." bà ngoại đau lòng đi qua đi lại.

    "Con đi chuẩn bị..." mẹ cậu chạy vào trong nhà lấy túi.

    Toàn gia nhờ thằng con trai/cháu ngoại này mà cuống cuồng cả lên.

    Ba Lưu sau đó vẫn phải đi, nhưng lần này trễ tận nửa tiếng.

    A Hoa bé bỏng nhà mình khóc mệt như chó.

    Miệng nhỏ hấp háy y chang con cá mắc cạn bị đem đi bệnh viện.

    Cậu đang đánh cược.

    Mẹ bị cậu kéo đi, chỉ còn lại ba.

    Trong giây chót, bộ não thông minh nhanh chóng hoạt động. Nếu mọi chuyện lặp lại trong khoảng thời gian nhất định, vậy thì Lưu Hoa muốn khiến nó bị xáo trộn lên!!!

    Vừa rồi ba Lưu Hoa bị trễ, tai nạn có khi đã xảy ra từ sớm.

    Mong rằng mọi thứ sẽ khác...

    Làm ơn...

    Bây giờ Bản thân Lưu Hoa có một nỗi sợ.

    Cậu sợ bản thân mình chính là nhân tố khiến cho ba Lưu gặp tai nạn.

    Sợ rằng thời điểm tai nạn chưa đến...

    Nhưng Lưu Hoa thà chấp nhận tin rằng ba cậu là một quân nhân, một quân nhân tài giỏi luôn biết quan sát tình hình.

    Cậu lo mẹ có khi nào trở thành điều ba đắn đo dẫn đến thảm cảnh xảy ra hay không.

    Vì thế, cậu kéo mẹ về phía mình.

    "Ba, cẩn thận!!!" Lưu Hoa ê a bập bẹ một mình.

    Hết chương 3.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  6. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 4:

    Tình nhân của mẹ.


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***
    Lưu Huấn lái xe trên đường, đầu không thể không nhớ đến bảo bối của mình.

    Bảo bối chưa bao giờ khóc lớn như vậy, trừ phi có điềm xấu.

    Lòng kiềm xuống lo lắng, tâm đã bắt đầu cảnh giác.

    ***

    Lưu Hoa bé bỏng lúc này đang nằm trên đùi mẹ giả chết tại phòng bệnh.

    Bác sĩ bảo cậu tinh thần bị quá khích, gây ra hoảng hốt cực độ chỉ cần ngủ một giấc là ổn.

    Mẹ và bà chăm chú lắng nghe dặn dò của bác sĩ, cậu thì dứt khoát giả ngủ cho đỡ mệt.

    Trên đường về nhà, họ nhận được một cuộc điện thoại từ ba Lưu.

    Lúc ấy, Lưu Hoa biết mọi thứ đã ổn.

    Ván cược này đã đúng.

    ***

    Thời gian là dòng chảy xiết không ngừng, nói nhanh cũng không nhanh mà nói chậm lại chẳng chậm.

    Vừa đúng lúc các gia tộc lớn mạnh trong nước đều hay tin em bé của nhà họ Lưu đã tròn một tuổi.

    Gia tộc nhà họ Lưu kết thông gia với Phan thị chỉ hận không nói với thế giới rằng cháu trai đích tôn của mình đẹp trai và đáng yêu cỡ nào.

    (Phan thị là bên nhà ngoại.)

    Một bên trong tối âm thầm tính kế mở đường vì cục cưng, một bên ngoài sáng từ từ nuốt trọn nguy hiểm tồn tại rình rập cho a Hoa sau này.

    Hoa cục cưng hiện tại đã biết ngồi vững vàng, biết ăn và lật các thứ.

    Lần đầu cái lật thành công, cả nhà cười vui đến nổi không khép được mồm.

    Chỉ tội Lưu Hoa và cái thân mập mạp khó đỡ, phải dùng hết sức bú sữa mẹ mới lật xong.

    Mẹ Lưu lấy làm tự hào khi con trai mình ngoan ngoãn khác thường.

    Chẳng buồn khóc nháo tý nào, ăn giỏi ngủ càng giỏi.

    Cuộc sống của Lưu Hoa phải nói là tuyệt vời ông mặt trời.

    Mẹ cậu là giám đốc công ty lớn nè, tiền không thiếu nhan sắc lại càng không!!!

    Gia đình bên nội mấy đời làm quân nhân, ông nội có chức cao trong quân đội.

    Quả thật là con ông cháu cha điển hình mà!!!

    Vậy mà đến tận bây giờ mới ngộ nhận ra, kiếp trước từ chối hai cục vàng khủng, khổ thân một mình tự lập sớm.

    Có phúc không biết hưởng, hỏng cả thanh niên a!

    "A Hoa, ba con năm nay ở trong quân đội luôn rồi." Mẹ cậu thở dài.

    Lưu Hoa không quan tâm, cầm bút màu nghuệch ngoạc qua lại, chán chê lại chọn búp bê siêu nhân để tháo lắp đầu cùng thân.

    Nhờ phước quậy phá của con trai, mẹ Lưu đành bỏ tiền mướn thêm vài người hầu thu dọn bãi chiến trường con trai bày ra.

    Đồng hồ điểm giờ.

    Cô hầu cái xinh đẹp bưng bình sữa cao cấp ra cho Lưu Hoa như đúng hẹn.

    Ai đó vừa thấy chiếc bình sữa đầy ấp, hai mắt phát sáng như bóng đèn pha, nằm nguyên con xuống măm măm sữa.

    Ngay chính cậu cũng không tự giác bản thân mình lúc này càng như con heo con.

    Mẹ Lưu ngồi kế bên cưng chiều con trai gần chết, bà lấy khăn sạch đã chuẩn bị sẵn, lau sữa bị đổ ra ngoài do sự gấp gáp của con trai.

    "Lát nữa có bạn qua chơi, a Hoa phải thật hoà đồng nhé."

    Hoa cục cưng vừa nghe thấy có bạn liền lập tức phấn khởi nha.

    Từ khi trọng sinh đến nay, ngay cả bạn đồng trang lứa cũng chưa từng gặp qua. Bây giờ chỉ cần có người hiểu lời nói của mình, Lưu Hoa tình nguyện nói chuyện với nít ranh cũng được.

    Thấy con trai mình đặc biệt hào hứng, mẹ Lưu thật yên tâm.

    "Ding dong, dinh dong..."

    "A, vừa nhắc liền đến rồi, a Hoa lại đây mẹ bế nè."

    Lưu Hoa cười hê hê cho mẹ bế, phấn khởi ra ngoài chào đón bạn mới.

    Bên ngoài cổng lớn đang đậu chình ình một chiếc lamborghini màu trắng chói chang.

    Cục cưng mỉm cười: Moá, bạn mới tôi là đại gia nha mấy ông!!!

    Trên lamborghini bước xuống một người phụ nữ dáng đẹp da hơi trắng, đội nón đen dành riêng cho quý bà sang thật sang cùng kính râm cá tính.

    Người phụ nữ đẩy xe nôi em bé có gắn cái nơ, từ tốn tiến tới.

    Lúc hai người mẹ đứng đối diện nhau, toàn thân run rẩy y như đang kiềm chế thứ gì đó.

    Lưu Hoa cảm thấy rất không ổn, hai người này không phải có thù oán gì với nhau chớ?

    Sắp xảy ra đại chiến chăng?

    Không đợi ai đó đoán mò, diễn biến tiếp theo đây như một quả bom nặng kí đánh thẳng xuống đầu Lưu Hoa, khiến cho cậu éo ngờ được.

    "Mấy năm nay..." Quý bà chanh sả mở lời đầu tiên.

    "Tớ cũng chịu đủ rồi!!!" Mẹ cậu tiếp lời.

    Hai người hình như không còn chịu được nữa, toàn thân bốc lên ngọn lửa nóng hừng hực.

    Xung quanh gió ù ù dữ dội, khá giống phim hành động siêu nhiên.

    "Honey à!!!"

    Lưu Hoa bị ép ở giữa, đôi mắt cá chết đầy dấu chấm hỏi.

    "Aaa, tớ phải trốn lão công nhà mình ra đây đấy!!!" Quý bà chanh sả ôm chặt lão mẫu thân nhà cậu nũng nịu.

    "Nhà tớ mấy dặm quanh đây đều có biệt đội canh giữ thuộc về ông nội a Hoa phái đến, không cần lo a!!!" Lão mẫu thân nhà a Hoa cười ahaha.

    "Mau hun một cái mau!!!" Quý bà chanh sả chu mỏ.

    Lão mẫu thân cậu càng không kiêng dè "chụt" lên một phát.

    Lưu Hoa muốn hỏi rằng: Mẹ à, đây có khi nào là tình nhân bé nhỏ mà mẹ giấu ba hay không?

    Cậu thật lòng nghi ngờ cái người vợ xa chồng ra vẻ đau lòng cùng thất vọng khi nãy đã đi đâu mất tiêu.

    Rõ ràng là điệu bộ thiếu nữ gặp người yêu!!!

    Đôi "thiếu nữ" cứ như vậy mà "hi hi ha ha" cùng khoác tay nhau, thân mật bước vào nhà.

    Sau lưng người hầu khổ sở xách cả đống hành lý, vali siêu bự.

    Lưu Hoa và chiếc xe nôi bị những bà mẹ quăng qua một bên cho cô hầu gái mang đem vào theo sau.

    ***

    "Đây là a Hoa? Ui đáng yêu quá!!!"

    Hoa cục cưng nằm trong lòng mẹ bị quý bà chanh sả cướp mất.

    "Cơ mà...đáng yêu cỡ nào thì nó cũng mang trong mình dòng máu của tên đàn ông khốn khiếp đó!!!"

    Lực bế bỗng chốc mạnh thêm ba phần. A hoa cảm thấy tim đổ mồ hôi rồi...

    "Túc Túc, a Bông đâu cho tớ mượn!!!"

    Hẳn là mượn...

    "Đằng kia, cứ tự nhiên đi. A Bông ngoan lắm, không sợ người lạ."

    Lưu Hoa nghĩ, có lẽ anh bạn đáng thương này đã bị doạ cho khờ...

    "Wao, thằng bé không hề giống cậu tý nào a!!!" Mẫu thân cậu bế đứa nhỏ lên xem xét.

    "Nó giống bố nó 80%, nếu không phải do chính tay tớ nhìn thấy mình đẻ ra nó thì đã nghi rằng đây là con hoang lão công mình lụm về." Dì Túc Túc bất đắc dĩ nói.

    Lưu Hoa thầm than đứa nhỏ đáng thương.

    Nhưng phải công nhận đứa nhỏ này rất xinh đẹp.

    Làn da ngăm ngăm bẩm sinh, mắt phượng khẽ cong duyên dáng, đặc biệt nó còn có mái tóc gợn sóng tự nhiên.

    Quả thật là vưu vật tuyệt đẹp nhất thế gian.

    A Hoa nhà ta nhìn nhìn, liền nhìn đến ngây ngẩn cả người.

    Đứa nhỏ này như thế nào lại đẹp như vậy?

    Ngay khi thằng bé chuyển mắt sang nhìn Lưu Hoa, liền câu luôn hồn phách cậu đi luôn!!!

    Chỉ là...

    Sau này trên giường tỉnh lại, a Hoa nhà ta đau đớn thật muốn rút lại suy nghĩ của ngày hôm nay.

    Hết chương 4.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  7. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 5:

    Khóc tiếng chó.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***

    Tâm sinh tướng.

    Người ta truyền miệng nhau rằng, bề ngoài đẹp nội tâm ắt cũng rực rỡ.

    Lưu Hoa đối với điều này xin được đính chính lại một lần nữa.

    Xê đờ mờ, lời nói xạo không thể tin mù quáng nha!

    Trước mắt tôi đây, làng xóm mau bu lại xem hộ tôi với!!!

    Một ví dụ điển hình đang ngay đây này!!!

    ***

    Lưu Hoa sợ hãi trốn dưới gầm giường chẳng dám thò đầu ra.

    Hai mắt hoảng hốt như con nai con, mặt mày xanh lè xanh lét y chang một quả ớt chuông.

    Ai đó mau cứu bé với!!!

    Mẹ ơi, tại sao mẹ lại rước ác ma về cho con?

    Đây...nào phải thiên thần?

    Nó chính là ác ma, ác ma a!!!

    Điều quan trọng phải nói hai lần.

    "Bi ba ô ô." Tiếng con nít như gần như xa.

    Tới rồi, nó tới rồi!

    Toang.

    Hiện tại Lưu Hoa đang duy trì tư thế con rùa.

    Cậu nằm sấp vểnh mông, trán mồ hôi đầm đìa sợ hãi thứ sắp xuất hiện.

    Con quái vật con ơi...làm ơn tha cho tui với!

    Tiêu Bông thường được người ta khen là một đứa nhỏ hiếu động, Bé con này lớn hơn Lưu Hoa một tuổi, tay chân cứng cáp có thể bò đi khắp mọi nơi trong phòng.

    Vừa rồi nó hơi lơ là, đánh mất một bạn nhỏ tên Lưu Hoa.

    Nhưng không sao, ma mi và dì khác đã đi chơi.

    Bạn nhỏ Lưu Hoa nó mới quen được nhốt chung một phòng để cùng chơi đùa, a Bông chịu khó tìm một chút là được.

    Tận mắt chứng kiến đôi mắt to tròn long lanh ấy phát hiện ra là cảm giác như thế nào?

    Hoa cục cưng tỏ thái độ: Ác Ma đến rồi!!!

    "Ô ô ô ô ô ô ô ô." Cậu lắc đầu nguầy nguậy.

    "Ác ma" chui thẳng xuống gầm giường với cục cưng đáng thương ấy.

    Tiêu Bông cười nhe mồm để lộ chiếc răng cửa nhỏ xíu duy nhất.

    Ây nha...

    Chớ coi thường uy lực của chiếc răng con này, cắn một phát xuống dấu không có thế mà lại thốn tận mông nha.

    "Ai nha nhô!" Tui đầu hàng!

    "Nhô nha nhi!" Chơi tiếp đi!

    Vậy là cục cưng nhà mình hoa hoa lệ lệ bị "chơi" rất thảm.

    ***

    Người hầu trong nhà phát hiện hai đứa rất thiên thiết, cứ dính nhau như sam đành cưng chiều mà nhốt chung một chỗ cho đỡ gặp phải nguy hiểm, chốc chốc ngó đầu vào xem một chút là được.

    Đâu có ai biết rằng đây là mồ chôn của Lưu tiểu thiếu gia nhà mình đâu?

    Nỗi khổ này cục cưng chịu đủ hai tuần, chẳng biết nhờ đâu mà sống được đến tận hôm nay, cậu sợ khiếp cái miệng này rồi!!!

    Cái miệng này a...

    Ngậm lại cười thì như thiên thần...

    Hả miệng cười mới hoá quỷ dữ!!!

    Lưu Hoa sống không dễ, tới giờ uống sữa không còn được ngon như trước.

    Mắt thấy Tiêu Bông xuất hiện, chỉ hận không thể thật sự biến trở thành con chim chết hay cục đá ven đường gì đó.

    Hôm nay cũng như thường lệ, sau khi cậu cùng đám đồ chơi số khổ bị ngậm cắn đến nước miếng dầm dề, cô hầu gái phụ trách xuất hiện.

    Thấy thiếu gia nhà mình khóc lại hiểu lầm do đói.

    Lưu Hoa nếu hôm trước khóc mệt như chó thì nay đã khóc thành tiếng chó đỏ cả mặt rồi...

    Bình sữa được đưa đến trong lúc Lưu Hoa đang khóc, do không kịp phản ứng liền bị sặc đến nổi tâm thần đảo ngược.

    Cơn sặc như thiên lôi đùng đùng, rung động cả toà biệt thự, chấn mạnh đến nổi toàn bộ người làm trong nhà phải kinh sợ.

    Nàng hầu phụ trách bị làm cho sợ vỡ mật, luống cuống vỗ rồi vuốt ve lưng cho thiếu gia nhà mình.

    Tình hình càng ngày càng tệ.

    Lưu Hoa bị ọc.

    Nói nhảm, sặc trong lúc uống sữa không ói ra mật vàng mới lạ á!!!

    Cục cưng mặt mày trắng bệch kiệt sức, chẳng buồn bú sữa nữa.

    Trông y như hoa tàn, giang rộng tứ chi mặc người định đoạt run rẩy.

    ***

    Đôi mẹ trẻ tung tăng đi shopping, nhận được cuộc gọi báo nguy liền gấp rút vó ngựa một đường trở về nhà.

    Lưu Hoa "íu đúi" nằm trong nôi nghỉ mệt từ xa đã nghe thấy giọng mẹ mình hoảng loạn gọi.

    "A Hoa của mẹ!!!"

    Theo sau đó là đợt tấn công tới tấp, nâng tay nâng chân con trai lên quan sát thân thể, tìm xem xem con mình có chỗ nào không lành lặn nguyên vẹn.

    "Bảo bối sao lại mệt?" Mẫu thân thật lo lắng cho con trai.

    Lưu Hoa thở không ra tiếng trả lời. "A a a a a a a." Bị ác ma hại mệt ạ.

    Mẹ Lưu bế thốc cậu lên cao, qua lại thổn thức một hồi. "Thương thương..."

    Cái bế thốc bất ngờ khiến Lưu Hoa ói thêm một bãi, thất tha thất thiểu như cún con.

    Cậu chỉ muốn nói: Cho con nằm yên là con khoẻ à!!!

    Mẹ Lưu đâu hiểu con trai muốn nói gì, hớt hãi gọi điện cho bác sĩ tư nhân.

    Quần qua quần lại, mới kết luận ra một điều: Tiểu thiếu gia vì uống quá nhiều sữa sau khi vận động, cơ thể yếu ớt còn chưa linh hoạt để tiếp thu và tiêu hoá, lền nôn rồi.

    Từ nay về sau, cử phần ăn của Hoa bé bỏng cứ thế mà bị cắt giảm đáng thương.

    Lưu Hoa đối với chuyện này tỏ thái độ: Tôi còn gì để mất?

    "Ê a ủn ủn." Đầu sỏ kế bên thật vô tội.

    "Cu cụt khặc khặc!!!" Tất cả do mi làm hại!!!

    Vậy đó...

    Hai đứa cứ thế mà kết thành oan gia...

    Sau này lớn lên, một người đuổi một người chạy.

    Một kẻ tìm, kẻ còn lại trốn.

    Thế giới đều biết, thiếu gia nhà họ Lưu sợ duy nhất một người...

    Nỗi ám ánh kinh hoàng ấy...

    Mang tên Tiêu Bông!!!

    ***

    Hôm nào đó của tháng tám.

    Mẹ Lưu trầm mặt nhớ lại đoạn đối thoại giữa mình và bạn thân.

    Đoạn đối thoại ấy diễn ra trong bối cảnh đêm cuối cùng hai mẹ con họ Tiêu lưu lại.

    Mẹ của Tiêu Bông - Thiên Túc ngồi tâm sự với mẹ của Lưu Hoa - Phan Tiên.

    Họ nói từ chuyện trong nước đến ngoài nước, cuối cùng lại bàn về chủ đề học hành của con trai mình.

    "A Bông của mình đi mẫu giáo ngày nào cũng bị mắng vốn thê thảm..."

    "Ôi, a Bông đã đi học rồi hử? Thằng bé mới hai tuổi thôi mà!!!" Mẹ cậu ngạc nhiên.

    Dì Thiên Túc lắc đầu ngán ngẫm. "Mình tập cho con trai tính hoà đồng mà...thật ra nó có hơi năng động, để nó tiếp xúc với thầy cô cùng các bạn, tính cách sau này sẽ không nhát gan hay lầm lỳ a."

    Nhát gan...

    Nhát...

    Gan?

    Mẹ Lưu tự ngẫm lại mấy hôm nay.

    Cảm thấy Thiên Túc nói rất đúng, nghĩ tới a Hoa...

    Có khi nào con trai vì quá cô đơn, dẫn đến tự kỷ rồi rất gì gì và này nọ?

    Càng tự hỏi càng sợ hãi, cảm thấy rất không ổn. Nửa đêm ngủ không yên, trằn trọc qua lại, cuối cùng thành quá sức chạy đi tìm điện thoại vào nhóm chat gia đình, đồng thời call video cho hai bên nội/ngoại để bàn luận.

    Sau cuộc bàn luận mang tính hệ trọng, tất cả hai nhà từ trên xuống dưới giơ hay tay cùng tán đồng cùng một ý: Cho Hoa cục cưng đi nhà trẻ!!!

    ***

    Lưu Hoa bị ám ảnh khá nặng nề, chưa kịp vỗ tay hoan hô bản thân mình đã thành công thoát khỏi miệng thằng nhỏ kia thì bỗng nhiên hay tin dữ: Mẫu giáo thân yêu đang đợi!!!

    Như đã nói, vì ám ảnh quá đi mất mà trong đầu cứ không ngừng liên tưởng trong một lớp mẫu giáo, hàng chục tên ác ma Tiêu Bông vây quanh cậu.

    Tàn phá thân thể cả linh hồn cậu...

    Thật muốn tè dầm a...

    Tâm hồn mỏng manh "íu đúi" vỡ rồi, trái tim không chịu nổi mà khóc than hu hu.

    Tôi là một con chim chết, xin cảm ơn!

    Mẹ Lưu thấy con trai mình tự dưng có biểu hiện "trầm kảm", hú hồn chim én sai người đi đăng ký lớp học mẫu giáo lớn nhất thành phố.

    Hoa bé bỏng chết lặng bận đồng phục cùng nón mẫu giáo ngồi yên trên siêu xe, được chính tay mẹ ruột chở thẳng tiến đến trường mẫu giáo thân yêu có gắn cái bản mặt Tiêu Bông bên cạnh.

    Đời này bỏ, con hứa sẽ ngoan mà...

    Hết chương 5.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  8. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 6:

    Công tử tao nhã.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***
    Ôm tâm trạng chết lặng ngồi trên xe xịn.

    Toàn thân mập mạp trắng nõn chôn vùi hết xuống chiếc ghế bảo hộ cao cấp.

    "Mèn ơi, con ai mà cute thế nhở?" Mẹ Lưu nhìn con trai thông qua kính chiếu hậu, tự trầm trồ một hồi.

    "Con đẹp trai như vậy, các bạn nữ trong trường chắc chắn sẽ rất thích!"

    Mấy lời khen như thế liên tục như mật ngon ngọt trót tràn vào tai.

    Lưu Hoa bây giờ chỉ muốn giả bộ thật đau đớn và không khoẻ để được trở về nhà.

    Nhưng mà...

    Cái thứ suy nghĩ ấy vừa loé lên đã bị Lưu Hoa mạnh bạo đè ém xuống.

    Không nên làm người thân đau lòng, lo lắng...

    Ừm, em bé ngoan thì phải biết nghe lời!

    Lưu Hoa tâm tâm niệm niệm sống lại phải trở thành em bé ngoan, đã cố dằn lòng đứng trước cổng trường mầm non lớn nhất thành phố - Thanh Xuân.

    Không hổ danh là ngôi trường danh giá dành cho thiên kiêu chi tử, con ông cháu cha.

    Từ trên đường đến trường, đếm sơ qua cũng được khoảng mười chiếc Lamborghini cùng một số xe nổi tiếng đắt đỏ nhập về từ nước ngoài.

    Nhìn lại xe mình, có xịn cỡ nào thì cũng không bằng người ta.

    Hoa bé nhỏ muốn nói: Tại gia đình tui không có hứng thú với xe thôi nhé!

    Chẳng trách được người nhà gia đình cậu, gia đình cậu vốn chỉ có ba người còn là hai vợ chồng với hai ngành nghề hoàn toàn khác nhau.

    Mẹ Lưu không phải không đủ tiền mua siêu xe mà thậm chí bà còn có thể mua một lúc mười chiếc. Trong nước không mấy nổi tiếng với giới thượng lưu vì bà chỉ nổi tiếng ở nước ngoài!

    Sở hữu hàng chục công ty con trong nước và công ty mẹ ngoài nước, hơn nữa còn rất nổi tiếng với chuyên ngành sản xuất đồ chơi trẻ em, gần đây còn sắp lấn qua mảng giải trí là mang ý nghĩa gì?

    Ba Lưu Hoa một thân quân nhân, suốt ngày lo vì nước vì dân, yêu tổ quốc đồng bào đâu còn dư sức lực lựa chọn xe cho đàng hoàng.

    Vậy đó...

    Nhà này có xe để đi đã là hay lắm rồi!

    Trong nhà có hai chiếc thôi, một cho ba đi nhập ngũ và một cho mẹ đi công tác xa nhà.

    Nghĩ đến hồi xưa từng là một con ông cháu cha tiêu chuẩn, thế mà như thằng ngu khùng điên.

    Trước khi trọng sinh, số tài khoản lớn hơn chục triệu tỷ ấy được cậu đem đi làm từ thiện. Song, cuối cùng xin gửi trả về cho dì cậu - em ruột của mẹ.

    Sau khi chia mớ tài sản ấy, Lưu Hoa giữ lại mớ tiền vừa đủ sống cứ thế làm một game thủ nằm trong top một của bảng xếp hạng.

    Ông bà nội nhiều lần gọi điện bắt cậu vào quân đội, trở về bên nội sống như một người quân nhân nhưng cứ ba lần bảy lượt bị Lưu Hoa từ chối. Cuối cùng không muốn gây áp lực cho cậu nữa, để cậu sống theo cách cậu muốn, cử thêm hộ vệ tới bảo vệ.

    Lưu Hoa cảm thấy bản thân khi ấy sao lại chưa chịu nhận ra xung quanh cậu luôn có người âm thầm lo lắng vì cậu, hết lần này tới lần khác khiến người thân đau lòng cùng thất vọng.

    * * *

    Vấn đề về xe đến đây là kết thúc.

    Lưu Hoa tỏ thái độ: Con ngoan của ba mẹ thì không được đua đòi, tiết kiệm giùm ba mẹ mới là thông minh, có hiếu!

    Mẹ Lưu đâu có biết con trai nhỏ nhà mình đã trưởng thành đến chừng này, cười rạng rỡ đậu xe vào bãi theo quy định, một tay bế cậu một tay xách cặp táp hình con chim đi vào trường nhận lớp.

    Ai nha...

    Người trưởng thành không được huênh hoang.

    Đối với hình ảnh cậu ấm ba tuổi có vệ sĩ và người hầu đi theo lót đường bên kia, Lưu Hoa chu mỏ: Đồ lãng phí!

    Đối với con nhóc tiểu thư bận sai đồng phục với chiếc váy công chúa màu hồng đằng ấy, Lưu Hoa chẹp miệng: Như vậy không bị phạt ư?

    Cậu cá rằng mấy con nhóc tì ở đây chẳng có đứa này sang chảnh bằng cậu.

    Mau nhìn tui xem, như vậy mới là công tử tao nhã đặc biệt khiêm tốn nhá!

    "Mẹ ơi, thằng kia nhìn ngu quá, nước miếng chảy cả rồi!" Một cậu bé khoảng chừng bốn tuổi chỉ tay vào "công tử tao nhã đặc biệt khiêm tốn" nói.

    "Suỵt! Đừng vô lễ con trai..." Mẹ cậu nhóc che miệng bảo bối gây họa nhà mình.

    Lưu Hoa: "..."

    Nhịn nào, nhịn nào!

    Ai là bé ngoan nha?

    A Hoa là bé ngoan na!

    Lưu Hoa mặc kệ đời cọ xát má mẫu thân.

    Mẹ Lưu tất nhiên cũng nghe thấy có người nói con mình trông ngu, lặng lẽ lấy khăn trong túi quần ống rộng lau miệng cho con trai.

    "Cục cưng, mẹ lau nuớc miếng rồi nè."

    Lưu Hoa cọ mặt mẹ đáp. "Ô a ô ê." Con không muốn làm mẹ mất mặt a, người phụ nữ cao quý nhất của con.

    Họ đi một đường tìm lớp.

    Hai mẹ con dừng lại ngay chỗ cửa lớp đầy đủ màu sắc có treo ba chữ - Lớp Chim Con A1.

    "Quào, trùng hợp quá, ở nhà a Hoa cũng được gọi là chim con nha!"

    Nếu không phải nét mặt mẫu thân có chút ngạc nhiên, Hoa bé nhỏ nhà ta sẽ nghĩ có khi nào chính mẫu thân đã cố tình ghi danh cậu vào lớp này hay không?

    Lớp Chim Con, tập hợp đa số các lứa cùng một tuổi.

    Trong đây còn có vài đứa nhỏ có hình thể nhỏ hơn Lưu Hoa.

    Cô giáo chủ nhiệm nhiệt tình chạy ra chào đón hai mẹ con.

    Lưu Hoa vừa vặn được mẹ cho nhập học đúng lúc vừa khai giảng nên cũng không sợ sẽ chậm hơn các bạn nhỏ khác.

    "Vậy mẹ đi nhé, Lưu Hoa?" Mẹ Lưu chậm chạp giao con trai cho cô giáo.

    Lưu Hoa đang nằm trong lòng mẹ bỗng nhiên bị chuyển sang cho cô giáo có phần hơi hoảng hốt nắm áo mẹ lại theo bản năng.

    Đôi mắt to tròn ẩm ướt tròn xoe xém nữa khiến cho vị phụ huynh nào đó tâm không định, muốn dẹp trường học qua một bên ôm con trở về nhà.

    Hoa bé bỏng cụp mắt, chậm chạp buông áo mẹ ra. Mũi hơi đỏ, tay này tự động nắm chặt lấy tay kia.

    Mẹ Lưu đỏ mắt, bối rối buông ra, bỏ lại một câu. "Chiều mẹ rước con" lền quay lưng chạy trối chết.

    Lưu Hoa ngoan ngoãn được cô giáo thân thiện đặt ngồi xuống môi trường mới lạ.

    Nón cùng cặp táp được cô tháo ra treo lên kệ như các bạn khác, tiếp theo lại được mang cho chiếc phù hiệu hình con chim xanh có ghi rõ số báo danh và tên cậu.

    Vậy là cuộc sống buồn tẻ mà sung sướng của Lưu Hoa lại có thêm một hoạt động mới - đi mẫu giáo.

    Thật thở phào may mắn khi những đứa trẻ ở đây khá ngoan ngoãn, chúng thường chỉ chú tâm chơi một mình với đồ chơi của chúng. Mấy cá thể khá quậy phá thì không có tự dưng bò tới làm phiền cậu.

    Lưu Hoa đi mẫu giáo, dần dần cảm thấy ổn liền vui vẻ ngày ngày xách cặp đến trường.

    Hết chương 6.

    P/s: Kiến thức về xe của tác giả chỉ dừng lại ở Lamborghini TvT
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  9. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 7:

    Mẫu tử quý phái chờ "bạn".

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***
    "Thưa giám đốc, doanh thu lần này đạt hơn chỉ tiêu vốn có. Kế tiếp chúng ta sẽ cho ra thêm nhiều mẫu mã mới, sau đây là hình ảnh..."

    "..."

    "Giám đốc, kế hoạch lần này vượt hơn mong đợi, kết cấu của món đồ chơi này là bla bla ủn ủn..."

    "..."

    "Giám tờ đốc?"

    "..." Mẹ Lưu ngồi ngẩn ra nhìn chăm chăm vào màn hình.

    Trong đầu vị giám đốc nào đó quay cuồng với duy nhất một hình ảnh: Cục cưng mặc đồng phục mẫu giáo.

    Hình như từ đầu đến cuối, vị phụ huynh kiêm giám đốc này chẳng nghe lọt một lời nào trong cuộc họp tổng kết hàng tháng.

    Đến độ, khả năng nghe hiểu ngoại ngữ chẳng còn dư lại bao nhiêu.

    Mẹ Lưu đang cảm thấy tại sao bản thân mình lại buồn chán đi làm loại công việc này, bây giờ người mẹ ấy đang rất muốn đột nhập vào trường mẫu giáo chụp thêm vài tấm con trai vui đùa cùng bạn.

    Chịu quá sức, mẫu thân cuồng con chẳng buồn làm việc nữa, mở mic thông báo kết thúc cuộc họp.

    Chống nạnh gọi điện ngay cho bạn thân.

    .....

    ....

    ...

    "Oa...vậy là a Hoa cũng đi mẫu giáo rồi?" Vị phụ huynh bên kia ngạc nhiên.

    "Ừ nha, chẳng phải chính cậu nói cho con trẻ đi mẫu giáo sớm sẽ ngăn ngừa tự kỷ a..." Vị phụ huynh bên đây chán nản.

    "Cũng không nói là tự kỷ mà..." Mẹ trẻ bên kia bất đắc dĩ.

    Hai bà mẹ tám chuyện long trờ lở đất, nước miếng văng tùm lum khắp màn hình điện thoại.

    "Vậy a Hoa học trường nào?" Thiên Túc hỏi bạn thân.

    "Thanh Xuân."

    "Hay là..."

    ***

    Cuộc sống mầm non.

    Lưu Hoa tận hưởng rất tốt.

    Ăn đúng giờ ngủ đúng giấc hơn nữa mỗi tuần còn giành được hạng nhất top bé ngoan của lớp, khiến cho mẫu thân phải nở mày nở mặt. Lúc đi họp phụ huynh, cô giáo cũng chẳng tiếc lời, khen quá trời.

    Không đầy một năm, cậu liền được xướng tên với cái danh "con nhà người ta" trong truyền thuyết.

    Ngửa mặt lên trời cười hê hê hê.

    Các bé ngoan đừng sợ, Lưu Hoa mình sau này sẽ trở thành nỗi ám ảnh suốt đời học sinh của các bạn nha!!!

    Sự thật đã chứng minh, Lưu Hoa thực hiện đúng như ý nguyện.

    Các bậc phụ huynh cùng lớp đều rất thích Lưu Hoa, thấy Lưu Hoa xuất hiện đều hận không thể xé đôi cậu làm hai đem về làm tấm gương soi sáng cho con mình.

    Các bạn trẻ mỗi lần bắt gặp Lưu Hoa đứng gần mình liền thập phần sợ hãi cách xa ra cả khúc.

    Ai đó xấu xa vạn lần vui sướng khắp người khi được thanh tịnh, cứ an an nhàn nhàn trãi qua hết một năm này.

    Có điều...đến năm thứ hai, ác mộng của ai đó mới từng chút bắt đầu.

    Người ta nói, nghiệp quật không chừa một ai...

    Người ta nói, trâu điên còn có trâu điên hơn...

    Quả thật, không sai.

    ***

    Trường mẫu giáo Thanh Xuân được phân chia các lớp và khối học ra thành ba phần như sau: Mầm - Chồi - Lá.

    Trong đó khối Mầm gồm mười lớp (mỗi lớp chứa hai mươi cá thể):

    Chim Con (A1, A2), Gà Con (A1, A2), Công Con (A1, A2), Dơi Con (A1, A2). Chim Con A1 chính là lớp cậu từng học!

    khối Chồi thì gồm có bảy lớp (mỗi lớp chứa ba mươi cá thể trừ lớp Con Chim chứa hai mươi cá thể):

    Con Chim (không), Con Gà (A1, A2), Con Công (A1, A2), Con dơi (A1, A2).

    Khối Lá cũng gồm có bảy lớp (mỗi lớp chứa ba mươi cá thế trừ lớp Hoa Hướng Dương chứa hai mươi cá thể):

    Hoa Hướng Dương (không), Hoa Mai (A1, A2), Hoa Đào (A1, A2), Hoa Hồng (A1, A2).

    Chỉ tiêu của Thanh Xuân mỗi năm chỉ nhận hai trăm học sinh, mỗi lớp gồm một cô giáo chủ nhiệm và hai bảo mẫu.

    Có thể đăng ký thêm chương trình ăn trưa tại trường, thức ăn của tuần sẽ theo chế độ dinh dưỡng khác nhau.

    Bên cạnh đó, sân trường gồm có nhiều hoạt động đa dạng như:

    Bể cát, xích đu, cầu trượt hình lâu đài, bập bênh...vv

    ...

    Trường còn thường xuyên tổ chức các trò chơi khác nhau vào cuối tuần.

    Hệ thốmg quản lý tuyệt vời, cơ sở máy móc hai năm thay mới đổi qua một lần.

    Nhiều gian hàng đồ chơi mô phỏng hiện thực giúp học sinh có thể phát huy tuỳ ý sức sáng tạo.

    Đi đôi với những điều kiện đó, chi phí học hàng tháng rất đắt đỏ.

    Chút tiền ấy đối với hai bên thông gia của gia đình càng không phải vấn đề.

    Vô cùng tự hào vì một bên làm ăn lớn một bên thì có chân trong quân đội.

    Cái này chính là tiền quyền song song nha!!!

    Mẫu thân đại nhân không nói nhiều, phất tay tiêu soái đăng ký liền ngay cho cậu gói trọn suốt hết ba năm tốt nhất.

    Hiện tại Lưu Hoa lớn hơn một tuổi, với tư cách học sinh tiêu biểu toàn trường buớc lên sân khấu nhận bằng bé khoẻ bé ngoan loại xuất sắc, thành công lên lớp hai tuổi "Con Chim" của khối Chồi.

    Chim Con giờ đây thành Con Chim, " Con Chim" khối Chồi và "Hoa Hướng Dương" khối Lá chính là hai lớp duy nhất không có phân nhánh.

    Chuyên tập hợp những bạn nhỏ ngoan hiền.

    Năm nay Lưu Hoa cao hơn rồi, đồng phục và giày cũng phải mua mới.

    Tuy rằng mũm mĩm nhưng là mũm mĩm thanh tú xinh đẹp, giống y như mẹ mình vậy.

    Cậu có thể tự đi bằng hai chân, miệng nhỏ toàn buông lời tốt đẹp mê đắm lòng người.

    Các bạn nữ và cô giác rất thích chơi với Hoa cục cưng nhà ta.

    Hoa thiếu gia đúng ngày khoác trên mình bộ đồng phục thuỷ thủ đáng yêu mới toanh, mang giày trắng sạch sẽ, ngồi đung đưa chân trên chiếc ghế bảo hộ màu vàng hình con vịt, ngân nga há miệng hát hò.

    "Ôi bảo bối, quả nhiên rất đẹp trai, lần trước ba về, thấy con lớn hơn mà ngạc nhiên quá trời luôn!!!" Mẹ Lưu chỉnh trang với bộ đồ kẻ dọc thượng lưu, kính râm quý phái, phụ kiện trang sức bắt mắt, vui vẻ chở con trai đến trường vào lần đầu tiên của năm học.

    Hoa bảo bối chu mỏ, nhớ đến lần trở về sớm nhất của ba gần đây của ba.

    Cậu vừa cười gọi tiếng "thưa ba đã về" vị quân nhân nào đó vứt bỏ liêm sỉ oà khóc ngay trước cửa nhà.

    Tình cảnh lúc ấy...

    Rất khó coi...

    "A Hoa, hát bài "con chim con" cho mẹ nghe đi!" Mẫu thân bắt đầu đưa ra yêu cầu.

    Hoa công tử đặc biệt chiều theo ý mẫu thân, cậu lắc lư qua lại cái đầu, ngao ngao câu hát với giọng điệu trong trẻo.


    "Con chim con,

    Trên cành cao.

    Hót líu lo,

    Hót líu lo...

    Hoa yêu chim,

    Hoa mến chim...

    Vì mỗi lần chim hót, Hoa nghe!"

    ***

    Tấp xe vào bãi, mẫu tử nhà họ Lưu quý phái bước xuống xe.

    Vị phu nhân họ Liễu thấy người quen liền dắt tay con trai chạy tới xin chào.

    Hoa công tử lịch lãm khoác tay cúi đầu chào người lớn.

    "Ai nha, mẹ Tiểu Hoa đến rồi, lễ khai giảng sắp bắt đầu đấy! chúng ta cùng vào đi?"

    Mẹ Lưu nhẹ nhàng vén tay áo nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, tỏ vẻ tiếc nuối lịch sự từ chối. "Vâng, chị vào trước đi nhé, tôi còn phải đợi người."

    Mà Lưu Hoa bên này mỉm cười nho nhã với cậu bạn mập mạp đi cùng vị phu nhân nọ, bỗng nghe thấy có người cần đợi, trên đầu khó hiểu xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

    Chờ ai ta?

    Mẹ chưa hề nói qua nha!!!

    Dù vậy, Hoa cục cưng vốn có linh hồn trưởng thành vẫn giữ nét tự nhiên trên mặt, không đánh gãy lời mom.

    Phu nhân Liễu thị bị từ chối, chỉ còn cách chào tạm biệt, cùng con trai đi vào trước.

    Lúc này Lưu Hoa mới thắc mắc hỏi. "Chờ ai ạ?"

    Mẹ Lưu Thần bí nhe răng cười. "Chờ bạn nha!!!"

    Lần nữa tự hỏi, bạn nào cơ?

    Bạn nhỏ nào gan to muốn lại gần cậu đây?

    Danh hiệu "con nhà người ta" bị lờn rồi hử?

    Cái từ "bạn" này khá quen nha...

    Nhưng cũng không để Lưu Hoa đợi lâu.

    "Bạn" cậu đến rồi.

    Hết chương 7.

    P/s: Cục cưng trốn không kịp.


    ***
    Góc giải thích:))

    Chắc có bạn sẽ thắc mắc, Lưu Hoa đã trưởng thành và trọng sinh vì sao còn cư xử như đứa con nít nhỉ?

    Bởi vì Lưu Hoa là bị trọng sinh về thời điểm còn bé, là bị gửi trả về từ địa ngục nhưng... trả sai thời gian!!!

    Ta có thể hiểu như vầy:

    A hoa chui qua cổ máy thời gian để trở về quá khứ, trong quá khứ vẫn còn một "a Hoa em bé" khác tồn tại.

    Và em ấy ngang nhiên chiếm đóng cơ thể của mình khi ấy.

    Thế là trong cơ thể a Hoa có hai linh hồn!

    "A hoa trưởng thành" và "a Hoa em bé".

    Hai linh hồn càng lúc càng đồng hoá nhau, a Hoa vẫn sẽ thông minh với trí nhớ kiếp trước nhưng sẽ bị lây tính trẻ con, sau này lớn sẽ bình thường lại.


    Chính a Hoa đôi khi còn không cảm giác được mình có gì không đúng mà :3

     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
  10. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 8:

    Kẻ địch khắc nhau.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***

    "A tới rồi, tới rồi!"

    Mẹ Lưu nhanh nhạy như một chú thỏ tinh mắt, nhón chân phe phẩy tay thành các tư thế kỳ quặc với ý đồ tạo dấu hiệu để cho chiếc Maybach Exelero màu đen sang trọng lái gần hơn.

    Lưu Hoa nhìn con xe hoa lệ đang di chuyển đến phía này mà sắp sửa đui mù cả mắt chó.

    Một mồm đầy nước miếng chảy ròng ròng thèm thuồng.

    Ôi, đây quả nhiên là đại gia..

    Mọi người mau tới xem...

    Tự dưng tôi gặp được một "bạn" xịn quá xịn rồi nè...

    Bạn nhỏ Lưu Hoa bị dắt đi về phía trước với đôi mắt có kí hiệu đô la và dưới trạng thái đặc biệt hưng phấn của bậc phụ huynh cao quý nhà mình.

    Bỏ lại một câu. "con sẽ ngạc nhiên cho coi!" Bậc phụ huynh nào đó cẩn thận chỉnh trang quần áo, chờ đón cái người chuẩn bị bước ra từ Maybach Exelero.

    Chăm chăm nhòm xe...

    Ai muốn quỳ liếm nào?

    Lưu Hoa giơ tay tỏ thái độ: Tôi tôi!

    Hơn nữa còn phải quỳ liếm trong khi nước mắt tuôn dài vì hạnh phúc!

    Exelero lận đấy các ông ạ!

    Quá nhiều dấu chấm thang cho một lần, bởi vì ngoài dấu chấm thang ở đây ra thì chẳng còn bất cứ loại dấu gì mà phù hợp với cảm xúc dâng trào, rất muốn được biểu đại từ Lưu Hoa bây giờ.

    Cảm giác như đang lạc trong một câu chuyện thần tượng về học đường vậy!

    Đó là câu truyện lạ lẫm nhất mà cậu từng xem qua ở diễn đàn văn học mạng.

    Trong đó, nữ chính nghèo nàn bần cùng, chẳng biết vì lý do gì mà được theo học tại ngôi trường danh giá.

    Ở cổng lớn, cô bị bạn bè hú hét kéo đi xem sự xuất hiện của hot boy toàn trường combo thêm nhà giàu, có tiền có quyền blum bla các thứ. Phong cách hot boy khá bad nhưng thu hút được rất nhiều nữ sinh.

    Hot boy lái xe siêu xịn tiến vào cổng trường khiến cho các thiếu nữ mộng mơ ôm tim mà lộp độp rụng trứng...

    Nữ sinh nhân vật chính làm như "xì, hắn là ai tôi không quan tâm." Thật ra lại là người nhón chân cao nhất ngó ra xem.

    Nam chính bước xuống từ siêu xe, chân cao tới nách, kính râm nam tánh loé sáng mỉm cười rực rỡ với hội nữ sinh.

    Nữ chính đối nam chính khá đẹp trai thế mà chỉ hừ lạnh buông một câu "không phải gu tôi." Định bịn rịn lui ra, ai dè chân do nhón cao quá mức mà bị người ta xô đẩy dẫn đến trật chân, té nguyên con dưới đường đi của nam chính nhờ có vệ sĩ vất vã mở ra. Hot boy ngạo mạn combo tiền quyền cùng bá đạo nhếch môi tỏ vẻ đã quá quen.

    Hắn khom lưng đưa tay muốn đỡ người ta.

    Nữ chính dù nghèo nhưng lòng tự tôn cao, không chấp nhập sự giúp đỡ từ nam thần, đứng dậy như thật đau đớn bước đi.

    Hot boy khét tiếng bị từ chối như có điều suy nghĩ, phất tay sai người trong ba giây phải có tin tức của cô gái "thú dị" kia...

    Một quyển ngôn tình kinh điển hút khá nhiều lượt xem, ai đó tò mò liền nhấp chuột "see" từ trên xuống dưới...

    Đọc xong, ngậm ngùi một câu.

    Chỉ một câu thôi: Nam công lược thì nữ dục cự còn nghênh...

    * * *

    Lưu Hoa nhún vai, tình cảnh lúc này của cậu hình như có hơi giống một chút...

    Rất giống chi tiết về siêu xe nha!

    Thật muốn chạy tới cọ sát!

    Trong lúc tự kể lể qua tình tiết tấu hài của bộ tiểu thuyết "thú dị" mà lần đầu bản thân gặp phải, chủ nhân Maybach Exelero hiện tại đã xuất đầu lộ diện.

    Đó là một bà dì trẻ, từng được Lưu Hoa nghi ngờ là tình nhân bí mật của mẹ.

    Người dì bạn thân của mẹ, sinh con trai ra rất...tinh nghịch.

    Thứ hình ảnh đó như trở thành cuộn video tua ngược, từng phân đoạn hay bối cảnh đều được tỉ mĩ gợi lên trong bộ nhớ trí não cậu nhỏ.

    Căng thẳng nha..

    Cậu nghĩ, bản thân mình đã bị chính tay mẹ ruột chơi cho một vố thiệt thảm...

    "Honey!" Vẫn là nón đen quý bà cùng kính râm sang trọng, một cảnh tượng quen thuộc như mới ngày nào...

    "Nha, selfie một tấm nào!"

    Hai bà mẹ trẻ hí ha hí hửng lôi điện thoại ra liên hoàng chụp ảnh.

    Lưu Hoa đứng đó với một bóng đen cô quạnh sau lưng, rõ là bi thương.

    Cậu chỉ muốn nói: Các người còn nợ con một lời giải thích.

    .....

    ....

    ...

    Miên man hồi tưởng, lo đắm chìm trong quá khứ, cậu chàng không hề phát hiện ra có cái đầu xoăn tít tự nhiên và bộ quần áo thủy thủ rắng tinh khôi đang rình mình sau lưng.

    Đôi mắt phượng mỹ lệ lăm lăm nhìn đầu tóc chỉnh chu thẳng mượt phía trước, miệng mỏng hồng hào nhếch môi khẽ nhe răng.

    ***

    Lạ...

    Thật lạ...

    Rất lạ!

    Tự dưng sau lưng rợn rợn, như có người thổi vào tai vào gáy.

    Ban ngày ban mặt, nắng ấm không gió vậy thứ gì bay lượn lờ đằng sau?

    Toan lúc quay đầu định xem xét, tóc trên đầu bỗng trở nên nhoi nhói như bị bàn tay nắm kéo.

    Thì ra là có người chơi núp lùm sau lưng, kẻ núp lùm còn sở hữu đôi hàm răng đều đặn và trắng tinh!

    Cũng đã rất lâu rồi...

    Thứ mà cậu tâm tâm niệm niệm khi đó, hôm nay đã xuất hiện.

    Bên cạnh việc xuất hiện bất ngờ, nó còn phát triển rất không tồi!

    Cảm giác, thật hoài niệm.

    "Chào." Ai đó thật bình tĩnh lễ phép thử chào hỏi.

    Đã rất nhiều lần tự an ủi với giả thiết rằng: Con nít con nôi vắt mũi chưa sạch, làm sao nhớ ba cái chuyện như bản thân mình cùng người khác từng gặp nhau ở đâu?

    Lớn rồi, ai lại chơi ba cái trò "chó cắn mèo" này nữa?

    Đúng không?

    Tuy nhiên, có vẻ như giả thiết của ai đó đã sai hoặc là không thể áp dụng lên bạn nhỏ Tiêu Bông.

    Bởi, nếu không cắn thì Tiêu Bông vẫn có thể liên tiếp gây ám ảnh cho a Hoa nhà ta bằng các biện pháp khác nhau.

    Sau này hãy nói tới.

    Tiêu Bông không nói không rằng, chỉ có tay là như càng cua, nắm mãi không buông.

    Lưu Hoa có chút mắc cười, bất đắc dĩ mở lời tiếp. "Mình tên Lưu Hoa, bạn có phải Tiêu Bông không?"

    Ha ha ha...

    Này bạn nhỏ, có phải nên buông tóc người ta ra không?

    Như vậy là bất lịch sự a!

    Không biết bằng cách nào, hai vị phụ huynh của hai phía phát hiện tình thế bên tụi nhỏ không ổn, nhanh chóng chạy qua can ngăn.

    "Buông, ra!" Lưu bạn nhỏ gằn từng chữ, bặm môi đổ mồ hôi.

    Tay cậu cũng không nhàn rỗi, vòng qua bóp hông Tiêu bạn nhỏ.

    Mà Tiêu bạn nhỏ bên này từ một tay đã chuyển thành hai tay đáng ghét không buông.

    Hai đứa dằn co nhau thật lâu, trán thì lấm tấm mồ hôi, cơ hồ như là quấn nhau thành một cục.

    "A Bông, sao dám nắm tóc bạn!" Dì Thiên Túc chạy đến nghiêm khắc nắm cổ hai con thú nhỏ ra.

    Mẹ Lưu xuýt xoa vuốt đầu con trai, cố gắng muốn khiến cho đầu tóc cần cả buổi sáng dày công chải chuốt mất nửa tiếng đồng hồ mới có thể thẳng mượt trở lại như cũ, nhưng phía chỏm tóc ở đỉnh đã dảnh lên cao chẳng thèm nằm xuống.

    "Mau xin lỗi bạn!" Dì Thiên Túc cốc đầu con trai.

    Tiêu Bông bị mẹ ép quá đành miễn cưỡng qua loa. "Xin lỗi."

    Cuối câu còn bồi thêm hai chữ. "Đồ con chim mập."

    Lưu thiếu gia nằm trong lòng mẹ, khoé miệng co giật.

    Móa nó, xem ông mi là chim chết à!

    Mối thâm cừu đại hận, mở ra từ đây...

    Hết chương 8.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2021
  11. Bầu Trời Đầy Sao The Starry Night

    Bài viết:
    136
    Chương 9:

    Mối thù Yaourt.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ***

    Thế gian này có quá nhiều hiện tượng lạ lùng mà đến cả khoa học cũng chẳng thể nào lý giải được.

    Chẳng hạn như các hiện tượng tâm linh.

    Chẳng hạn như hiện tượng Lưu Hoa tự dưng bị người ta ghét...

    * * *

    Mà người đời lại cho rằng, Ngày mới của một học kỳ, những việc bản thân thực hiện đầu năm đầu tháng sẽ ảnh hưởng đến hết nguyên một năm đó.

    Ấy vậy, vừa gặp đã cùng nhau đánh lộn.

    Ngày mới bắt đầu rắc rối, trong năm gây chiến khắp nơi.

    Đã rất nhiều lần.

    Tự nhủ mình người lớn phải nhường con nít.

    Nhưng thứ con nít cả gan dám giành phần ăn tráng miệng ngon lành của Hoa Hoa thì không thể nhịn!

    Giành đồ chơi không nói.

    Giành bút màu cũng nhịn.

    Bé gái xung quanh bị giành thì im lặng chấp nhận nhường cho.

    Lý nào đến tráng miệng sau bữa ăn trưa cũng bị cưỡng đoạt?

    * * *

    Lưu Hoa đi xếp hàng cùng mấy đứa nhỏ trong lớp đến phòng ăn.

    Di chuyển vào vị trí có số thứ tự thuộc về mình ngồi xuống, lẳng lặng chờ bữa trưa dâng lên.

    Phòng ăn nơi này rất rộng, các lớp khác đã tập hợp đông đủ ngay tại khu vực lớp mình.

    Các lớp được xếp theo thứ tự một, hai, ba.

    Lớp Lưu Hoa vừa vặn ngồi cạnh khối Lá, kế bên lớp Hoa Hồng.

    Từ vị trí này, Hoa cục cưng có thể thấy rất rõ bóng hình da ngăm ngăm ngồi đằng kia.

    Xung quanh đó toàn là bé gái ngại ngùng đáng yêu.

    Ngay cả trẻ con bên lớp cậu cũng không nhịn được mà mê mẩn đỏ mặt nhìn sang.

    Nghiệt duyên trớ trêu, ánh mắt hai bạn nhỏ chạm phải.

    Tiêu Bông đang chờ cơm, cảm thấy Lưu Hoa nhìn mình liền bặm môi trợn mắt nhòm lại.

    Lưu Hoa lắc đầu thở dài ý thật cạn lời, không thèm để tâm nữa quay sang chiến đấu với bát đồ ăn hình con chim xanh vừa được bưng lên.

    Tiêu Bông phát hiện đối phương như chẳng thèm quan tâm đến mình liền nhăn mặt như không cam tâm.

    Nhìn Lưu Hoa ăn ngon như vậy, bạn nhỏ Tiêu Bông cũng muốn đói theo.

    Nhóc con giơ thìa giải quyết bát đồ ăn hình hoa hồng của mình.

    Cơm cùng thịt đã ăn xong, chỉ còn lại bông cải xanh khó ăn.

    Cô giáo không cho bỏ rau, nhất định phải ăn hết!

    Chợt bên tai vang vọng tiếng nói trong trẻo đáng yêu.

    "Cậu không ăn rau hả?" Là tiếng nói chuyện của kẻ địch nhỏ - Lưu Hoa.

    Nhưng là nói chuyện với bạn khác cùng bên lớp Con Chim.

    "Vậy cho tớ nhé?" Lưu Hoa liếm miệng xin ăn.

    Lúc đó Tiêu Bông bạn nhỏ thật sự không thể tin vào tai mình được.

    Nhóc con lớn chừng này, vẫn chưa từng thấy ai thích ăn rau như thế trừ người lớn cả, kẻ địch kia bằng cách nào có thể ăn ngon như thế?

    Rau bông cải thì ra là ngon như vậy sao à, kẻ địch nhỏ bên kia ăn trông rất ngon, vậy a Bông phải ăn thử thôi!!!

    Lấy hết sức bình sinh, ghim thìa lên cải bông xanh mướt mà mình rất chán ghét cho vào miệng, bắt đầu nhai thử.

    Cải bông trong miệng không quá khó ăn như tưởng tượng, cảm giác lại không như nhóc con suy nghĩ.

    A Bông cứ ngỡ, cải bông xanh rất giống với cây thuốc độc mà bà phù thủy trong phim hoạt hình dùng để chế thuốc hình cái đầu lâu. Các bạn trẻ mà nhóc con chơi chung luôn tuyên truyền, thuật lại sự đáng sợ về bông cải.

    Chúng nó nói rằng, rau xanh giống như thuốc độc màu xanh vậy!

    Ăn vào miệng sẽ có mùi lá khô của mùa Thu, vị như lông mèo lướt ngang lưỡi và khi nuốt xuống mùi vị kinh khủng ấy bắt đầu lan tỏa ngay trong bụng, rất đáng sợ.

    Chuyện bông cải được kể lại thật đặc sắc, khiến a Bông dần sinh ra sợ hãi với bông cải xanh...

    ***

    Lần đầu tiên ăn xong hết tất cả rau, Tiêu Bông mang theo trải nghiệm diệu kỳ thuật lại như người kể chuyện chuyên nghiệp, diễn tả ra hết cảm giác cho các bạn còn lại của lớp, biểu cảm sống động như chính nhóc con cũng là một chiếc bông cải màu xanh mướt ngon miệng.

    Các bé gái thích Tiêu Bông xinh đẹp, thích đến cả con đường Tiêu Bông đi qua.

    Nghe người mình thích hưng phấn bảo rau xanh thật ngon, bé nào bé nấy liền bắt chước đua theo ăn thử.

    Cô chủ nhiệm và hai bảo mẫu phụ trách lớp Hoa Hồng đau đầu vì học sinh lớp mình đặc biệt chán ghét rau xanh, lần nào cũng nhân dịp họ lơ là không để ý nhanh chóng lén bỏ đi rau trong bát.

    Hôm nay bỗng phát hiện, toàn bộ bát ăn cơm đều trống rỗng chẳng còn lại cọng rau nào, mừng đến nổi phải lôi di động ra chụp lại ba mươi chiếc bát hoa hồng, dành dụm để sau này đem ra khoe với các cô giáo lớp khác.

    ***

    Mà Lưu Hoa bên này, chính là siêu nhân rau xanh của tất cả bạn học.

    Sau khi ăn thật no để thỏa mản cái bụng béo, siêu nhân cải xanh bắt đầu rục rịch thèm muốn món tráng miệng ngọt ngào cuối mỗi buổi ăn, cậu tiến đến gần quầy phát đồ tráng miệng để nhận phần ăn như thường lệ.

    Cô quản lý phòng ăn mỉm cười, trân trọng trao tặng phần tráng miệng cho bạn nhỏ mũm mĩm nọ.

    Vươn hai tay nhận đồ, cậu bạn nhỏ nhà ta vui vẻ đi tìm kiếm một góc yên tỉnh để từ từ thưởng thức yaourt mát lạnh.

    Mắt âm thầm quan sát các đối tượng có khả năng không ăn tráng miệng mà tùy thời tranh thủ xin ăn.

    Nên nhớ, cái cơ thể béo ú nọ cũng là do một tay các bạn trẻ trong lớp dưỡng nên nha!!!

    Hộp yaourt mát lạnh cầm trên tay, khoảnh khắc mở nắp đẹp đẽ ấy cuối cùng cũng được diễn ra.

    Cái gì?

    Lớp yaourt mỏng dính trên nắp này phải làm sao hả?

    Còn phải nói, mau liếm liếm nhanh nào!!!

    Liếm nắp là một trong những sở thích ai đó quen thói dưỡng thành trong suốt hai mươi tám tuổi trời.

    Hai mươi lăm tuổi ở kiếp trước và hai tuổi trong hiện tại.

    "Ăn nào ăn nào, không nên lãng phí đồ ngon nha!!!"

    Tay mập cầm muỗng quyết đoán hạ xuống múc một miếng thật to.

    .....

    ....

    ...

    Nhưng ngoài dự đoán, nơi hạ muỗng vậy mà chẳng còn yaourt nữa.

    Cái gì đấy?

    Yaourt đâu rồi?

    Lúc chiếc muỗng nhỏ hạnh phúc hạ xuống cũng là lúc hũ Yaourt biến mất.

    Mau cứu với, bạn Yaourt bị quái vật cướp mất rồi!!!

    Thủ phạm còn chẳng biết ngượng đứng trước mặt cậu.

    "Có thể trả cho tớ không?" Trước khi tôi nổi điên, làm ơn!

    Tiêu thủ phạm ngang ngược trộm đồ ăn của người ta còn không biết ngượng cười chu mỏ. "Không."

    Tiêu Bông nhe răng với bạn học, mắt dừng lại ở hủ đồ ăn trên tay.

    Nhóc con vừa ranh mãnh suy nghĩ: Kẻ địch bụng bự ăn thứ này trông hạnh phúc đến vậy, chắc chắn thứ này rất là ngon!!!

    Ngon thì cướp thôi!!!

    "Bên kia vẫn còn nha...cậu có thể qua bên kia xin cô ấy!!!" Lưu Hoa tức giận chỉ vào cô phát đồ tráng miệng bên kia.

    Tại sao lại có thể tùy ý ngang ngược như vậy?

    Cái đồ cún con!

    "Tớ thích cái này." Tiêu Bông phồng má tỏ vẻ từ chối.

    Nhưng Lưu Hoa không thể xin thêm một phần nữa...

    Mỗi học sinh chỉ được phát duy nhất một phần, lấy rồi thì không được lấy nữa.

    Lưu Hoa đau khổ vạn lần trước nguy cơ bị cướp đồ ăn.

    Giận trong người mà không biết nên làm gì mới phải.

    Hai má đỏ lên vì tức cái lòng ngực, song cậu vẫn thở dài chán nản đi chỗ khác.

    Hừ, sau này không muốn dính tới cái tên Tiêu Bông này nữa.

    ***

    May mắn vẫn còn có bạn không muốn ăn tráng miệng, ai đó xin mãi mới được cho. Xin được rồi liền "hai ba" cho tuốt vào miệng không dám chần chừ một lúc nào.

    Khi ấy, Lưu Hoa từng thề lúc về nhà cậu phải méc mẹ một phen để làm rõ tất cả những chuyện này!!!

    Cậu bị bắt nạt a...

    Chờ đấy, chưa xong đâu.

    Hết chương chín.

     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...