Bầu Trời Đầy Sao
The Starry Night
- Credits
- 0
Bài viết: 136 

Chương 40:
Anh trai dễ mềm lòng.
Anh trai dễ mềm lòng.

[HIDE-THANKS]
***
Trường trung học Mặt Trời như thường lệ tan học đúng giờ, khi tiếng trống trường vang lên liền y như rằng học sinh sẽ mừng như được mùa mà chạy ùa về phía cổng trường.
Lưu Hoa đeo băng rôn đỏ trên tay trái với nhiệm vụ duy trì trật tự và phòng ngừa có bạo loạn xảy ra.
Nữ sinh thấy cậu liền đưa tay che mặt, e e thẹn thẹn từ tốn mà đi.
Nam sinh thấy quyển sổ trên tay cậu liền bủn rủn tay chân, ỉu xìu không dám xô đẩy.
Họ cũng không muốn gần ra về rồi mà vẫn bị ghi tên đâu!
Cho đến khi mọi người di chuyển hết ra khỏi cổng trường, Phi Hoa Chổi của chúng ta mới thở dài tháo băng rôn xuống, đi vào nhà xe xách xe đạp ra.
Học sinh trung học, phương tiện di chuyển thích hợp nhất chỉ có xe đạp.
Trước khi về nhà, nhiệm vụ cuối cùng của một người anh trai cao cả nên làm đó chính là đi đón em gái tan trường.
Trường của hai anh em cũng không cách xa mấy, đạp xe có vài phút liền tới.
Mới đầu mẹ Lưu đã có ý thuê tài xế riêng để đưa đón hai đứa nhưng Lưu Hoa lại cứ nhất quyết không chịu.
Cậu hứa sẽ tự tay mình đưa đón em gái về nhà, đó chỉ là trong phút nhất thời vui thích vậy mà công việc này đã đeo bám theo cậu suốt ba năm.
Trường con bé không xa thật, mới đó mà đã hiện ra ngay trước mắt.
Cậu bước xuống xe, đi chậm chậm đến trước cổng trường.
Con nhóc em gái này rất không biết điều, mỗi khi anh trai của nó đến rước đều không thấy tăm hơi đâu.
Lưu Hoa oán trách đứa em gái không hiểu chuyện, mặt vô cảm rút điện thoại ra gọi đi.
Điện thoại vừa thông, giọng nói lạnh nhạt của anh trai đã nhanh chóng truyền đi: "cho em ba giây, cút tới mặt anh nhanh!!!"
Đầu dây bên kia phát ra tiếng chạy vội vã cùng giọng điệu miễn cưỡng của đứa em gái ngốc nghếch: "...biết rồi, biết rồi."
Dù vậy Lưu Hoa đáng thương làm anh trai cũng phải đợi khá lâu, lần này không phải là lần duy nhất cậu đợi, càng đợi lâu gương mặt lại càng lạnh thật lạnh, như bị đóng băng.
Từ xa nhìn thấy bóng hình của con nhóc loi nhoi đang chạy tới, cậu lặng lẽ đưa ra quyết định.
Nhiệm vụ đưa đón trẻ này, ông đây không làm nữa!!!
Về nhà nhất định phải nói lại với mẹ!!!
Xe đạp lăn bánh trên đường, đứa em gái loi nhoi như con dòi nọ càng không hiểu chuyện, không chịu thấu hiểu cho người anh trai bất đắc dĩ này, miệng cứ oai oai nói mãi.
"Anh hai, hôm nay ăn thịt bò, anh làm thịt bò đi!!!"
Bàn tay nắm tay lái vô thức xiết chặt hơn, nhưng gương mặt lại dịu dàng không biểu cảm: "tại sao?"
Lưu Tiểu Ánh chu mỏ: "Hôm nay mẹ không có ở nhà, anh nấu cơm cho em ăn đi."
"Đặt bên ngoài đỡ, hôm nay anh bận!" Cậu quẹo vào một con đường.
Lưu Tiểu Ánh phồng mỏ: "anh nấu đi, ăn cơm ngoài làm gì!"
Trên trán Lưu Hoa nổi lên một đường gân vì kiềm chế quá nhiều: "vậy gọi dì giúp việc nấu cho em ăn."
Tiểu Ánh tất nhiên là không chịu, nó đập đầu vào lưng cậu, miệng không ngừng phát ra tiếng oán than: "đồ xấu xa không chịu quan tâm em gái, chỉ biết đi chơi game suốt ngày, ôi không Tiểu Ánh thật đáng thương, anh trai Tiểu Ánh không thương Tiểu Ánh, tại sao anh trai Tiểu Ánh lại không nấu cơm cho em gái mình ăn chứ, hu hu hu!"
Lưu Hoa phát cáu, cậu gằn từng chữ: "Lưu, Tiểu, Ánh!"
Lưu Tiểu Ánh tất nhiên là biết anh trai mình phát cáu, cô nàng chỉ chờ có khoảnh khắc này.
Có chết cũng phải ăn cơm anh trai làm!!!
Nó thút thít sau lưng anh trai, tha thiết cầu xin: "...em muốn ăn xơm anh nấu, được không?"
Âm cuối còn đặc biệt kéo dài trông rất tội nghiệp.
Lưu Hoa thật ra đã mềm lòng rồi, cậu không lớn tiếng nữa mà nhẹ giọng, chân mày giãn ra: "...được rồi."
Lưu Tiểu Ánh biết người anh trai này bên ngoài tuy không chấp thuận, nhưng chỉ cần ngươi làm trò ăn vạ một chút, sau đó ngươi hãy cầu xin thật tha thiết, nguời anh trai này rất nhanh sẽ mềm lòng.
Anh trai cô như ông cụ non, thích răn dạy người khác, bề ngoài ôn nhu nhưng cũng rất nghiêm khắc, thật ra bên trong lại là một con cọp giấy.
Khi bé, hai anh em từng chơi chung với nhau, cô không cẩn thận bị té đập đầu xống đất đau đến nổi khóc quá trời, anh trai cọp giấy này của cô hoảng đến nổi gớt nước mắt, vụng về dỗ dành.
Cho nên Lưu Tiểu Ánh đôi khi ngang bướng hay thích tuỳ hứng bao lâu cũng được, nhưng đôi khi cũng rất sợ anh hai.
Vì sao?
Chỉ có một mình cô nàng biết!!!
Thế là bánh xe đạp lại phải một lần nữa quay đầu, rẽ vào trong siêu thị.
Cầm thẻ chi tiêu mà bà mẹ hào phóng đưa cho, Lưu Hoa dắt em gái đi tính tiền.
Liếc mắt nhìn lô thức ăn vặt trong giỏ, cậu nhắm mắt làm ngơ.
Hôm nay ăn vặt lớn một hôm chắc không sao đâu.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Hoa: hình mẫu anh trai yêu thương em gái như vậy có đủ hấp dẫn chưa?
Tiêu Bông nhìn mà muốn cắn người ta một miếng: đã đủ!
Trường trung học Mặt Trời như thường lệ tan học đúng giờ, khi tiếng trống trường vang lên liền y như rằng học sinh sẽ mừng như được mùa mà chạy ùa về phía cổng trường.
Lưu Hoa đeo băng rôn đỏ trên tay trái với nhiệm vụ duy trì trật tự và phòng ngừa có bạo loạn xảy ra.
Nữ sinh thấy cậu liền đưa tay che mặt, e e thẹn thẹn từ tốn mà đi.
Nam sinh thấy quyển sổ trên tay cậu liền bủn rủn tay chân, ỉu xìu không dám xô đẩy.
Họ cũng không muốn gần ra về rồi mà vẫn bị ghi tên đâu!
Cho đến khi mọi người di chuyển hết ra khỏi cổng trường, Phi Hoa Chổi của chúng ta mới thở dài tháo băng rôn xuống, đi vào nhà xe xách xe đạp ra.
Học sinh trung học, phương tiện di chuyển thích hợp nhất chỉ có xe đạp.
Trước khi về nhà, nhiệm vụ cuối cùng của một người anh trai cao cả nên làm đó chính là đi đón em gái tan trường.
Trường của hai anh em cũng không cách xa mấy, đạp xe có vài phút liền tới.
Mới đầu mẹ Lưu đã có ý thuê tài xế riêng để đưa đón hai đứa nhưng Lưu Hoa lại cứ nhất quyết không chịu.
Cậu hứa sẽ tự tay mình đưa đón em gái về nhà, đó chỉ là trong phút nhất thời vui thích vậy mà công việc này đã đeo bám theo cậu suốt ba năm.
Trường con bé không xa thật, mới đó mà đã hiện ra ngay trước mắt.
Cậu bước xuống xe, đi chậm chậm đến trước cổng trường.
Con nhóc em gái này rất không biết điều, mỗi khi anh trai của nó đến rước đều không thấy tăm hơi đâu.
Lưu Hoa oán trách đứa em gái không hiểu chuyện, mặt vô cảm rút điện thoại ra gọi đi.
Điện thoại vừa thông, giọng nói lạnh nhạt của anh trai đã nhanh chóng truyền đi: "cho em ba giây, cút tới mặt anh nhanh!!!"
Đầu dây bên kia phát ra tiếng chạy vội vã cùng giọng điệu miễn cưỡng của đứa em gái ngốc nghếch: "...biết rồi, biết rồi."
Dù vậy Lưu Hoa đáng thương làm anh trai cũng phải đợi khá lâu, lần này không phải là lần duy nhất cậu đợi, càng đợi lâu gương mặt lại càng lạnh thật lạnh, như bị đóng băng.
Từ xa nhìn thấy bóng hình của con nhóc loi nhoi đang chạy tới, cậu lặng lẽ đưa ra quyết định.
Nhiệm vụ đưa đón trẻ này, ông đây không làm nữa!!!
Về nhà nhất định phải nói lại với mẹ!!!
Xe đạp lăn bánh trên đường, đứa em gái loi nhoi như con dòi nọ càng không hiểu chuyện, không chịu thấu hiểu cho người anh trai bất đắc dĩ này, miệng cứ oai oai nói mãi.
"Anh hai, hôm nay ăn thịt bò, anh làm thịt bò đi!!!"
Bàn tay nắm tay lái vô thức xiết chặt hơn, nhưng gương mặt lại dịu dàng không biểu cảm: "tại sao?"
Lưu Tiểu Ánh chu mỏ: "Hôm nay mẹ không có ở nhà, anh nấu cơm cho em ăn đi."
"Đặt bên ngoài đỡ, hôm nay anh bận!" Cậu quẹo vào một con đường.
Lưu Tiểu Ánh phồng mỏ: "anh nấu đi, ăn cơm ngoài làm gì!"
Trên trán Lưu Hoa nổi lên một đường gân vì kiềm chế quá nhiều: "vậy gọi dì giúp việc nấu cho em ăn."
Tiểu Ánh tất nhiên là không chịu, nó đập đầu vào lưng cậu, miệng không ngừng phát ra tiếng oán than: "đồ xấu xa không chịu quan tâm em gái, chỉ biết đi chơi game suốt ngày, ôi không Tiểu Ánh thật đáng thương, anh trai Tiểu Ánh không thương Tiểu Ánh, tại sao anh trai Tiểu Ánh lại không nấu cơm cho em gái mình ăn chứ, hu hu hu!"
Lưu Hoa phát cáu, cậu gằn từng chữ: "Lưu, Tiểu, Ánh!"
Lưu Tiểu Ánh tất nhiên là biết anh trai mình phát cáu, cô nàng chỉ chờ có khoảnh khắc này.
Có chết cũng phải ăn cơm anh trai làm!!!
Nó thút thít sau lưng anh trai, tha thiết cầu xin: "...em muốn ăn xơm anh nấu, được không?"
Âm cuối còn đặc biệt kéo dài trông rất tội nghiệp.
Lưu Hoa thật ra đã mềm lòng rồi, cậu không lớn tiếng nữa mà nhẹ giọng, chân mày giãn ra: "...được rồi."
Lưu Tiểu Ánh biết người anh trai này bên ngoài tuy không chấp thuận, nhưng chỉ cần ngươi làm trò ăn vạ một chút, sau đó ngươi hãy cầu xin thật tha thiết, nguời anh trai này rất nhanh sẽ mềm lòng.
Anh trai cô như ông cụ non, thích răn dạy người khác, bề ngoài ôn nhu nhưng cũng rất nghiêm khắc, thật ra bên trong lại là một con cọp giấy.
Khi bé, hai anh em từng chơi chung với nhau, cô không cẩn thận bị té đập đầu xống đất đau đến nổi khóc quá trời, anh trai cọp giấy này của cô hoảng đến nổi gớt nước mắt, vụng về dỗ dành.
Cho nên Lưu Tiểu Ánh đôi khi ngang bướng hay thích tuỳ hứng bao lâu cũng được, nhưng đôi khi cũng rất sợ anh hai.
Vì sao?
Chỉ có một mình cô nàng biết!!!
Thế là bánh xe đạp lại phải một lần nữa quay đầu, rẽ vào trong siêu thị.
Cầm thẻ chi tiêu mà bà mẹ hào phóng đưa cho, Lưu Hoa dắt em gái đi tính tiền.
Liếc mắt nhìn lô thức ăn vặt trong giỏ, cậu nhắm mắt làm ngơ.
Hôm nay ăn vặt lớn một hôm chắc không sao đâu.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Hoa: hình mẫu anh trai yêu thương em gái như vậy có đủ hấp dẫn chưa?
Tiêu Bông nhìn mà muốn cắn người ta một miếng: đã đủ!
Chỉnh sửa cuối: