Bầu Trời Đầy Sao
The Starry Night
- Credits
- 0
Bài viết: 136 

Chương 20:
Nhu Hải (Tam)
Nhu Hải (Tam)

[HIDE-THANKS]
***
Người ta thường nói "trẻ em như búp trên cành, mở miệng một tiếng búp nở trăm hoa"
Ầy...
Cớ sao tới phiên nhà mi mở miệng một tiếng là cứ như có đạn phóng vèo vèo đâu đây vậy?
Học cái tốt không học, thứ xấu ngược lại được tiếp thu rất nhanh!!!
Làm tổn thương con nhà người ta, mới nói một câu đã làm người ta lệ dài hai hàng, mắt mũi ròng ròng chạy đi.
Cái này người ta bảo con nít quỷ không hề sai!
Tạo nghiệt gì đây a...
Các bác mau bu lại xem, tên nhóc Bông Bông này vô tâm đến nhường nào!
Là một người công dân, một người thanh niên tốt trong xã hội mới, luôn đem phụ nữ và con nít nên làm ưu tiên hàng đầu.
Phụ nữ và trẻ con là hai đối tượng mà Lưu Hoa đây có thể chấp nhận nhường nhịn và cưng chiều cùng nhẫn nại. Ấy vậy mà bảo cậu phải làm sao với thằng nhóc khó thân thiện, độc miệng như đằng ấy đây?
Tiêu Bông lúc này hình như vẫn chưa có tự giác xem mình vừa tạo ra cái cục diện gì.
Tâm tư Tiêu Bông đơn thuần, thích nói cái gì thì nói cái đó.
Chán thì nói chán, xấu thì nói xấu.
Ba nhóc con luôn dạy, nam nhi ngay thẳng phải là một người đàn ông trung thực, thẳng thóm trong cách cư xử.
Vì vậy từ lâu Tiêu Bông đã hình thành loại tính cách có gì nói đó, nhận xét hay phê bình hoàn toàn chẳng kiêng nể ai hay thứ gì.
Đối với Tiêu Bông, bắt nó nói sai sự thật vốn có, chẳng khác gì bắt nó khen ông già trăm tuổi thật trẻ, thật đẹp!
"Thằng nhóc họ Nhu nọ sao chưa nói gì đã chạy mất tiêu nhỉ?" Ai đó mang họ Tiêu biễu môi trợn mắt.
"Chính đại ca cậu tạo ra đó!" Lưu Hoa khoanh tay vỗ đầu.
Hơn nữa, nhà mi nhỏ hơn ai mà bảo người ta là thằng nhóc hả?
Tiêu Bông như có điều suy nghĩ, lát sau xin đính chính lại. "Tớ không có anh trai nha!"
Lưu Hoa bày ra vẻ mặt có mắt cá chết, miệng cười một nửa, cạn lời chẳng biết nói gì hơn.
Dù sao cũng cần phải đi xin lỗi người ta chứ nhỉ?
Nhớ đến bức tranh, Lưu Hoa chợt nhớ đến thứ gì đó có liên quan.
Phải rồi, ngày hôm đó cậu có nhặt lại quyển tập vẽ của Nhu Hải rồi cất luôn trong cặp, hôm nay thằng nhỏ đến tìm cậu là muốn đòi lại quyển tập chăng?
Chắc là vậy rồi!!!
Thiệt tình...
Giữ đồ của người ta mà quên mất không trả, để người đến tận cửa đòi, chẳng những không đòi được mà còn bị tên con nít ranh nọ chọc cho khóc hai hàng.
"Chờ có cơ hội rồi đem trả thôi..." Lưu Hoa gãi đầu thầm thì một mình.
Tiêu Bông bên cạnh nghe thấy trả trả cái gì đó thì có hơi tò mò, định hỏi lại trả cái gì cho ai thì chuông kết thúc giờ ra chơi vang lên, hối thúc nhóc con trở về lớp.
"Mau về lớp đi, nếu được...nhớ xin lỗi Tiểu Nhu Hải một cái nha." Hoa Hoa nhắc khéo cho cu cậu thẳng thắng.
"Xin lỗi cái gì cơ?" Tiêu Bông chu mỏ làm điệu bộ như: Mắc gì phải đi xin lỗi?
Không thèm quan tâm ai đó nhăn mày suy nghĩ xem mình làm cái gì sai, Lưu Hoa đi vào lớp bỏ lại thằng nhóc con miệng thẳng bên ngoài.
Chuyện của mi, tự đi mà giải quyết!
***
Tiêu Bông bước chân trên đường về lớp.
Nó đang nghĩ ngợi xem mình đã làm sai cái gì mà phải đi xin lỗi tiểu tử tên Nhu Hải với tính tình nhát như con thỏ đế kia.
Nghĩ mãi không ra, đâm thành phiền não.
Vừa vào lớp đã thấy cái người "hình như mình cần phải xin lỗi".
Tiểu Hải vẫn im lặng cuối đầu vẽ vời lên từng tờ giấy chiếc rời rạc, xung quanh Tiểu Hải lung tung giấy nhàu nát với giấy nhuốm nhem màu sắc, lộn xộn một thân một mình.
Lúc nào cũng cô đơn chẳng ai muốn chơi chung, lầm lì không buồn đoái hoài gì tới ai.
Rõ ràng chính là điệu bộ đang bị tẩy chay mà.
Chuyện trong lớp Hoa Hồng thật ra Tiêu Bông cũng không rõ, đa số các học sinh trường mẫu giáo Thanh Xuân sẽ cùng nhau lên lớp, khi đã lên lớp các học sinh đa số được lên đều theo nhau, là lớp mới nhưng cũng là lớp cũ.
Tiêu Bông nhập học bất chợt vào đầu năm, cũng chẳng rõ năm ngoái tập thể lớp hiện tại rốt cuộc là đang có chuyện gì. Chỉ biết, các bạn nhỏ tại đây luôn xúi nhóc con không được chơi chung với Tiểu Hải.
Thật không ngờ rằng, người ngoan hiền còn nhút nhát như Nhu Hải cũng bị cô lập nhu thế này.
Tiêu Bông làm chuyện gì thì chính là chuyện đó, thích thì làm, như con ngựa con hoang dã chẳng chịu trói buộc từ ai.
Ngay bây giờ, mặc kệ chuyện mình có sẽ bị tẩy chay chung hay không, vì một vấn đề hết sức khó hiểu là: tại sao mình phải đi xin lỗi người này?
Tiêu Bông bất chấp làm trái lại với quy tắc của lớp.
Nhóc con chu mỏ chống nạnh bước tới trước mặt bạn nhỏ cô đơn Nhu Hải, như ông hoàng kiêu ngạo nhỏ. "Này!"
Ngay cả chính Nhu Hải còn cảm thấy ngạc nhiên khi có ai đó ở lớp Hoa Hồng dám nói chuyện với mình, chớp chớp mắt ngẩng đầu.
Tiêu Bông khoanh tay kiêu ngạo liếc nhìn xuống bức tranh còn đang dang dở của bạn nhỏ Tiểu Hải. "Tớ muốn ngồi ở đây!"
Nhu Hải lúng túng, nghĩ rằng đối phương muốn giành chỗ mình, cắn môi dọn dẹp giấy chiếc rơi lộn xộn.
Tiêu Bông nghiêng đầu nhìn các chuỗi hoạt động kỳ lạ từ cậu bạn cùng lớp, cũng chẳng biết đằng nọ nghĩ gì mà lại có hành động kia.
Nhu Hải lựa một chỗ ngồi tương đối hợp ý, tiếp tục bày đồ hưởng thụ cảm giác thư giản từ việc vẽ tranh đem lại.
Chợt tầm mắt lại xuất hiện một đôi chân ngắn ngũn.
Ngước đầu, lại là Tiêu Bông.
"Tớ nói, tớ muốn ngồi ở đây!" Khoanh tay bá vương tuyên bố.
Nhu Hải đần mặt, cậu nhóc mới vừa nhận ra có khi nào mình đang bị bắt nạt trắng trợn hay không?
Lại cắn môi thu dọn đồ đạc.
"Làm cái gì đó?" tiêu Bông híp mắt hỏi.
Tay thu dọn đồ của Nhu Hải khựng lại, nói trong miệng. "Cậu đòi ngồi ở đây nên tớ phải dọn đi..."
Tiêu Bông thính tai, nghe được câu này liền ngớ ra luôn rồi, mù mịt phồng má. Ngồi phịch xuống, thấy Tiểu Hải lại muốn đi liền nhanh tay nắm lại. "Ngồi với cậu nha!"
Lần này Tiểu Hải càng lo lắng hơn, tự dưng bị níu kéo đòi ngồi chung như vậy cũng đáng sợ lắm đó!
Nghe lời ngồi xuống, gương mặt Nhu Hải hết sức nghiêm trọng, khúm núm một chỗ.
Tiêu Bông trầm mặt một hồi, cất tiếng. "Tớ làm sai gì sao?"
Một câu hỏi đột nhiên đánh tới làm Nhu Hải đỡ không kịp.
Nhìn thẳng vào mắt người đối diện, Tiêu Bông hỏi lần nữa. "Tớ làm gì sai nha?"
Tiểu Hải tất nhiên là không dám trả lời, lắc đầu lia lịa.
"Vậy sao...nhưng a Hoa bắt tớ đi xin lỗi cậu nha." Phồng má bất mãn.
Nghe thấy Lưu Hoa được nhắc đến, Tiểu Hải chớp mắt mím môi.
Nhớ đến tình huống lúc nãy, Tiểu Hải muốn nói rằng: A Bông không sai.
Cậu nhóc thầm thì bằng tiếng lòng.
Thật ra Tiêu Bông chẳng cần xin lỗi đâu, vì ngay từ đầu Nhu Hải đã nghĩ, người có lỗi ở đây là cậu.
Sai khi tự tiện đến lớp người khác.
Sai khi bản thân chẳng có gì thú vị ngoài việc vẽ tranh.
Tất cả mọi thứ...
Từ lâu đã là sai lầm.
Hết chương 20.
Tiêu Bông ơi là Tiêu Bông...Người ta thường nói "trẻ em như búp trên cành, mở miệng một tiếng búp nở trăm hoa"
Ầy...
Cớ sao tới phiên nhà mi mở miệng một tiếng là cứ như có đạn phóng vèo vèo đâu đây vậy?
Học cái tốt không học, thứ xấu ngược lại được tiếp thu rất nhanh!!!
Làm tổn thương con nhà người ta, mới nói một câu đã làm người ta lệ dài hai hàng, mắt mũi ròng ròng chạy đi.
Cái này người ta bảo con nít quỷ không hề sai!
Tạo nghiệt gì đây a...
Các bác mau bu lại xem, tên nhóc Bông Bông này vô tâm đến nhường nào!
Là một người công dân, một người thanh niên tốt trong xã hội mới, luôn đem phụ nữ và con nít nên làm ưu tiên hàng đầu.
Phụ nữ và trẻ con là hai đối tượng mà Lưu Hoa đây có thể chấp nhận nhường nhịn và cưng chiều cùng nhẫn nại. Ấy vậy mà bảo cậu phải làm sao với thằng nhóc khó thân thiện, độc miệng như đằng ấy đây?
Tiêu Bông lúc này hình như vẫn chưa có tự giác xem mình vừa tạo ra cái cục diện gì.
Tâm tư Tiêu Bông đơn thuần, thích nói cái gì thì nói cái đó.
Chán thì nói chán, xấu thì nói xấu.
Ba nhóc con luôn dạy, nam nhi ngay thẳng phải là một người đàn ông trung thực, thẳng thóm trong cách cư xử.
Vì vậy từ lâu Tiêu Bông đã hình thành loại tính cách có gì nói đó, nhận xét hay phê bình hoàn toàn chẳng kiêng nể ai hay thứ gì.
Đối với Tiêu Bông, bắt nó nói sai sự thật vốn có, chẳng khác gì bắt nó khen ông già trăm tuổi thật trẻ, thật đẹp!
"Thằng nhóc họ Nhu nọ sao chưa nói gì đã chạy mất tiêu nhỉ?" Ai đó mang họ Tiêu biễu môi trợn mắt.
"Chính đại ca cậu tạo ra đó!" Lưu Hoa khoanh tay vỗ đầu.
Hơn nữa, nhà mi nhỏ hơn ai mà bảo người ta là thằng nhóc hả?
Tiêu Bông như có điều suy nghĩ, lát sau xin đính chính lại. "Tớ không có anh trai nha!"
Lưu Hoa bày ra vẻ mặt có mắt cá chết, miệng cười một nửa, cạn lời chẳng biết nói gì hơn.
Dù sao cũng cần phải đi xin lỗi người ta chứ nhỉ?
Nhớ đến bức tranh, Lưu Hoa chợt nhớ đến thứ gì đó có liên quan.
Phải rồi, ngày hôm đó cậu có nhặt lại quyển tập vẽ của Nhu Hải rồi cất luôn trong cặp, hôm nay thằng nhỏ đến tìm cậu là muốn đòi lại quyển tập chăng?
Chắc là vậy rồi!!!
Thiệt tình...
Giữ đồ của người ta mà quên mất không trả, để người đến tận cửa đòi, chẳng những không đòi được mà còn bị tên con nít ranh nọ chọc cho khóc hai hàng.
"Chờ có cơ hội rồi đem trả thôi..." Lưu Hoa gãi đầu thầm thì một mình.
Tiêu Bông bên cạnh nghe thấy trả trả cái gì đó thì có hơi tò mò, định hỏi lại trả cái gì cho ai thì chuông kết thúc giờ ra chơi vang lên, hối thúc nhóc con trở về lớp.
"Mau về lớp đi, nếu được...nhớ xin lỗi Tiểu Nhu Hải một cái nha." Hoa Hoa nhắc khéo cho cu cậu thẳng thắng.
"Xin lỗi cái gì cơ?" Tiêu Bông chu mỏ làm điệu bộ như: Mắc gì phải đi xin lỗi?
Không thèm quan tâm ai đó nhăn mày suy nghĩ xem mình làm cái gì sai, Lưu Hoa đi vào lớp bỏ lại thằng nhóc con miệng thẳng bên ngoài.
Chuyện của mi, tự đi mà giải quyết!
***
Tiêu Bông bước chân trên đường về lớp.
Nó đang nghĩ ngợi xem mình đã làm sai cái gì mà phải đi xin lỗi tiểu tử tên Nhu Hải với tính tình nhát như con thỏ đế kia.
Nghĩ mãi không ra, đâm thành phiền não.
Vừa vào lớp đã thấy cái người "hình như mình cần phải xin lỗi".
Tiểu Hải vẫn im lặng cuối đầu vẽ vời lên từng tờ giấy chiếc rời rạc, xung quanh Tiểu Hải lung tung giấy nhàu nát với giấy nhuốm nhem màu sắc, lộn xộn một thân một mình.
Lúc nào cũng cô đơn chẳng ai muốn chơi chung, lầm lì không buồn đoái hoài gì tới ai.
Rõ ràng chính là điệu bộ đang bị tẩy chay mà.
Chuyện trong lớp Hoa Hồng thật ra Tiêu Bông cũng không rõ, đa số các học sinh trường mẫu giáo Thanh Xuân sẽ cùng nhau lên lớp, khi đã lên lớp các học sinh đa số được lên đều theo nhau, là lớp mới nhưng cũng là lớp cũ.
Tiêu Bông nhập học bất chợt vào đầu năm, cũng chẳng rõ năm ngoái tập thể lớp hiện tại rốt cuộc là đang có chuyện gì. Chỉ biết, các bạn nhỏ tại đây luôn xúi nhóc con không được chơi chung với Tiểu Hải.
Thật không ngờ rằng, người ngoan hiền còn nhút nhát như Nhu Hải cũng bị cô lập nhu thế này.
Tiêu Bông làm chuyện gì thì chính là chuyện đó, thích thì làm, như con ngựa con hoang dã chẳng chịu trói buộc từ ai.
Ngay bây giờ, mặc kệ chuyện mình có sẽ bị tẩy chay chung hay không, vì một vấn đề hết sức khó hiểu là: tại sao mình phải đi xin lỗi người này?
Tiêu Bông bất chấp làm trái lại với quy tắc của lớp.
Nhóc con chu mỏ chống nạnh bước tới trước mặt bạn nhỏ cô đơn Nhu Hải, như ông hoàng kiêu ngạo nhỏ. "Này!"
Ngay cả chính Nhu Hải còn cảm thấy ngạc nhiên khi có ai đó ở lớp Hoa Hồng dám nói chuyện với mình, chớp chớp mắt ngẩng đầu.
Tiêu Bông khoanh tay kiêu ngạo liếc nhìn xuống bức tranh còn đang dang dở của bạn nhỏ Tiểu Hải. "Tớ muốn ngồi ở đây!"
Nhu Hải lúng túng, nghĩ rằng đối phương muốn giành chỗ mình, cắn môi dọn dẹp giấy chiếc rơi lộn xộn.
Tiêu Bông nghiêng đầu nhìn các chuỗi hoạt động kỳ lạ từ cậu bạn cùng lớp, cũng chẳng biết đằng nọ nghĩ gì mà lại có hành động kia.
Nhu Hải lựa một chỗ ngồi tương đối hợp ý, tiếp tục bày đồ hưởng thụ cảm giác thư giản từ việc vẽ tranh đem lại.
Chợt tầm mắt lại xuất hiện một đôi chân ngắn ngũn.
Ngước đầu, lại là Tiêu Bông.
"Tớ nói, tớ muốn ngồi ở đây!" Khoanh tay bá vương tuyên bố.
Nhu Hải đần mặt, cậu nhóc mới vừa nhận ra có khi nào mình đang bị bắt nạt trắng trợn hay không?
Lại cắn môi thu dọn đồ đạc.
"Làm cái gì đó?" tiêu Bông híp mắt hỏi.
Tay thu dọn đồ của Nhu Hải khựng lại, nói trong miệng. "Cậu đòi ngồi ở đây nên tớ phải dọn đi..."
Tiêu Bông thính tai, nghe được câu này liền ngớ ra luôn rồi, mù mịt phồng má. Ngồi phịch xuống, thấy Tiểu Hải lại muốn đi liền nhanh tay nắm lại. "Ngồi với cậu nha!"
Lần này Tiểu Hải càng lo lắng hơn, tự dưng bị níu kéo đòi ngồi chung như vậy cũng đáng sợ lắm đó!
Nghe lời ngồi xuống, gương mặt Nhu Hải hết sức nghiêm trọng, khúm núm một chỗ.
Tiêu Bông trầm mặt một hồi, cất tiếng. "Tớ làm sai gì sao?"
Một câu hỏi đột nhiên đánh tới làm Nhu Hải đỡ không kịp.
Nhìn thẳng vào mắt người đối diện, Tiêu Bông hỏi lần nữa. "Tớ làm gì sai nha?"
Tiểu Hải tất nhiên là không dám trả lời, lắc đầu lia lịa.
"Vậy sao...nhưng a Hoa bắt tớ đi xin lỗi cậu nha." Phồng má bất mãn.
Nghe thấy Lưu Hoa được nhắc đến, Tiểu Hải chớp mắt mím môi.
Nhớ đến tình huống lúc nãy, Tiểu Hải muốn nói rằng: A Bông không sai.
Cậu nhóc thầm thì bằng tiếng lòng.
Thật ra Tiêu Bông chẳng cần xin lỗi đâu, vì ngay từ đầu Nhu Hải đã nghĩ, người có lỗi ở đây là cậu.
Sai khi tự tiện đến lớp người khác.
Sai khi bản thân chẳng có gì thú vị ngoài việc vẽ tranh.
Tất cả mọi thứ...
Từ lâu đã là sai lầm.
Hết chương 20.
Chỉnh sửa cuối: