Review Truyện Bến Xe - Thương Thái Vi

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Thời Hy, 27 Tháng hai 2021.

  1. Thời Hy Yu

    Bài viết:
    10
    Bến Xe

    Tác giả: Thương Thái Vi

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, SE

    Số chương: 19

    Tình trạng: Hoàn


    Review: Thời Hy

    [​IMG]

    Nhân sinh cho chúng ta gặp nhau, quen nhau nhưng lại không thể bên nhau..'Bến xe' của Thương Thái Vi có thể tóm tắt ngắn gọn bằng vài dòng như thế.

    Thầy giáo Chương Ngọc, một cái tên - cũng là một số phận. Nếu không có sự việc xảy ra thương tiếc năm ấy thì giờ đây anh là một người hoàn hảo về cả trí tuệ lẫn thể xác. Nhưng sự tài hoa của anh có lẽ chỉ vĩnh viễn dừng lại trong bóng tối, từng chi tiết từng câu chữ và cả những nhịp nhàng trong truyện làm người đọc phải day dứt và thương tiếc cho số phận tài hoa nhưng bạc mênh của người thầy giáo này. Kể từ khi Chương Ngọc bị mù anh biết rằng để có thể dùng hết kiến thức và tài hoa của mình cho cuộc đời, anh đã chọn làm thầy giáo dạy Ngữ Văn, mang tinh hoa từ con chữ, từ tác phẩm mà anh có đến với học sinh của mình. Tại nơi đây anh gặp cô học trò nhỏ Liễu Địch của mình. Đã từng là một người ở đỉnh cao, thầy Chương không cho phép bản thân mình chấp nhận sự giúp đỡ từ bất kì ai, cho dù anh không thấy ánh sáng nhưng anh biết tự chăm sóc bản thân mình rất tốt, anh có thể dạy học mà không cần đến giáo trình từng nội dung truyền đến là từng kiến thức uyên bác có sẵn trong kí ức của anh chẳng cần phải suy nghĩ mà có thể đọc lầu lầu bất kì chi tiết hay bất kì đoạn nào, mang tác phẩm ấy thực sự có hồn đến với học trò mình, thậm chí là những tác phẩm nước ngoài khác. Anh có thể tự qua đường mà chẳng cần một ai giúp, tự về nhà bằng xe bus, có thể đánh đàn guitar vang lên những giai điệu buồn da diết của bài Yesterday Once More, nghe giai điệu anh đàn dường như có thể cảm nhận được sự không cam lòng và khuất phục số phận đã đến với anh bắt anh cam chịu. Anh đã dựa vào sự bất công ấy mà cố vùng vẫy khoảng trời tối tâm của mình. Nhưng cũng chẳng thể phủ nhận những khó khăn khi anh không thể thấy ánh sáng.

    Và cô bé Liễu Địch của chúng ta cũng nghĩ như vậy. Trong tiết học đầu tiên Liễu Địch nhận ra rằng người thầy đang đứng trên bục giảng đọc ra những chương tản mạn một cách không cần suy nghĩ ấy lại bị mù, cô chỉ có thể thốt ra ' trời ơi' để diễn tả cảm xúc lúc đấy của mình. Phải Liễu Địch chú ý đến Chương Ngọc bởi sự tài hoa và kiên cường trong con người anh. Chứng kiến những khó khăn của anh, cô bé Liễu Địch lương thiện muốn giúp đỡ nhưng lại bị từ chối một cách vô tình khi anh nói ' Sự giúp đỡ tốt nhất của em chính là tránh xa tôi ra', thầy Chương của chúng ta dạy Văn, thời sinh viên còn là sinh viên ưu tú nhất, nên có thể dùng lời nói để tổn thưởng đến người khác. Liễu Địch đã bị cự tuyệt và tổn thương vô số lần khi muốn giúp đỡ, những cô gái này quá lương thiện cho dù như thế nào vẫn âm thầm kiên trì giúp đỡ anh.

    Có lẽ sự tàn khốc của vận mệnh đã làm thầy Chương trở nên gai góc để bảo vệ tốt nhất cho mình mà không cần làm phiền đến bất cứ ai. Cũng có lẽ định mệnh đã cho anh gặp Liễu Địch, sự mềm mại duy nhất đến cuối đời từ khi anh bị mù. Chính Liễu Địch đã mở trái tim của anh một lần nữa, dần dần cảm nhận được sự ấm áp, anh đã dốc hết lòng để dạy bảo cô trở thành người mà cô mong muốn, truyền lại tất cả tinh hoa mà anh có thể cho cô, vì anh tin rằng bằng tài hoa của mình cô có thể làm được điều hơn anh ngày trước. Những ngày tháng bên nhau, sưởi ấm và giúp đỡ nhau đã khiến tôi tin rằng đây đã là một kết thúc có hậu rồi..

    Nhưng sự thật thì khi cô gái nhỏ Liễu Địch đứng trong thư viện đại học Bắc Kinh, đúng như anh nói đây là thánh đường của tinh thần và tri thức nhân loại, cô say mê và hứng khởi hơn bất kì ai, Liễu Địch như cá gặp nước và tung hoành hết khả năng của mình, và cũng tại đây cô biết được thêm những điều kì diệu khác mà vận mệnh liên tiếp mở ra cho Liễu Địch. Cô rời xa thầy Chương để có thể thực hiện ước mơ của mình nhưng đến khi cô nhận ra rằng thầy chương vì danh dự của cô mà đánh đổi bằng cả sinh mệnh mình: ' Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này.. đợi em'.

    Thế đây nhân sinh chỉ biết đến danh dự? Vậy danh dự là gì mà tại sao chúng ta lấy ra để thề nguyện cho sự trong sạch của mình.. chẳng qua là cách nhìn của người khác về chúng ta.. con người rất kì lạ, thường nhớ đến khuyết điểm của người sống, nhưng khi chết thì lại nhớ đến ưu điểm của họ.. chính vì thế mà chúng ta thường lấy cái chết để chứng minh danh dự trong sạch. Thầy Chương của Liễu Địch đã vì danh dự trong sự của cô mà rời xa cô, vĩnh viễn dùng sinh mạng của mình để có thể bảo hộ cô gái của mình. Còn gì cầu mong hơn nữa chứ?

    Liễu Địch rồi cũng sẽ trưởng thành, cô sẽ tiếp tục vì bản thân mình và tiếp tục ước mơ của anh, anh đã hi sinh vì cô thì cô sẽ cố gắng đến phút cuối cuộc đờ của mình để kết thúc trọn vẹn mọi thứ.

    Cho dù cuộc sống chẳng bao giờ công bằng, rõ ràng là ưu tú nhất tài hoa nhất thế nhưng tạo hóa đã tàn nhẫn đến cùng với con người tài hoa ấy. Tôi chỉ biết ngậm ngùi và thương tâm đến tận con chữ cuối cùng. Đây thực sự là một tác phẩm tuyệt vời và xuất sắc của Thương Thái Vi đến với đọc giả, không những là một câu chuyện đẹp mà từng câu chữ, chi tiết đều phải dụng tâm rất nhiều mới có thể mang lại giá trị nhân văn sâu sắc như vậy. Tôi đã từng rơi vô số lần nước mắt trong suốt quá trình thưởng thức truyện, cũng vô số lần vì vài câu nói trong đấy mà ngẩn ngơ một mình, tất cả đều là sự bi thương và xót xa. Tiếng dây đàn đứt cũng là tiếng lòng dằn xéo một số phận đau thương. Nếu có thể tôi mong rằng nhân sinh kiếp sau có thể nhân từ với Chương Ngọc và Liễu Địch hơn những số phận khác một chút thôi là đủ rồi.

    Hãy đọc và cảm nhận hết thảy những cung bậc cảm xúc và giá trị mà tác phẩm mang lại nhé!

    Bến xe-Thương Thái Vi
     
    THG Nguyen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...