Bách Hợp Cuối Cùng Chúng Ta Vẫn Phải Chia Tay - Vô Thường

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi C.Ngoc baby, 22 Tháng hai 2021.

  1. C.Ngoc baby

    Bài viết:
    10
    Cuôí cùng chúng ta vẫn phải chia tay

    [​IMG]

    Ảnh internet

    Tác giả: Vô Thường

    Thể loại: Bách hợp, truyện ngắn, SE

    Văn án:

    Hôm nay, cô đột nhiên nói lời chia tay tới nàng, nàng không hiểu tình cảm mấy

    Năm của chúng ta liền nói chia tay là chia tay sao? Cô liền đi tìm nàng hỏi cho

    Ra nhẽ. Vậy rốt cuộc chuyện tình này sẽ đi vềđâu.

    Vì là tác phẩm đầu tay còn nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm.

    Mong được nhiều ý kiến để bộ truyện được hoàn thiện hơn.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Những tác phẩm của Vô Thường
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng ba 2021
  2. C.Ngoc baby

    Bài viết:
    10
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ánh sáng chợt lóe nên từ điện thoại.

    Cô mệt mỏi cầm lấy điện thoại thầm nghĩ "Lại là tin nhắn rác sao, dạo này lắm tin nhắn rác thế không biết". Đang mệt mỏi nhìn vào dòng tin nhắn chợt cô nhận ra đây chính là tin nhắn của bạn gái mình thế là bao nhiêu mệt mỏi liền tan biến trong chốc lát. Nhưng rồi khi đọc những dòng tin nhắn kia khuôn mặt cô liền tối sầm lại.

    "Chúng ta chia tay đi"

    Từng câu từng chữ đều như đâm xuyên tim cô, khiến cô cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bao quanh trái tim cô, đang gặm nhấm trái tim cô, đang bóp nát trái tim của cô.

    Cô cảm thấy thật hoảng loạn, tại sao lại xuất hiện tin nhắn này chứ, tại sao lại muốn chia tay cô, cô đã làm gì sai sao. Chả lẽ chỉ mới mấy ngày không gặp mà nàng đã muốn chia tay cô sao. Không không thể như thế được chắc tại nàng chỉ muốn nhắn trêu ta mà thôi, chắc muốn ta nhanh tới tìm nàng thôi.

    Tự mình an ủi mình bằng những câu như vậy để có thể bình tĩnh hơn. Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ mà nhanh chóng chạy tới lấy chiếc áo khoác được vắt ở trên ghế rồi mặc lên người để đi tìm nàng hỏi cho ra nhẽ.

    Cô phóng xe tới nhà tìm nàng nhưng lại không thấy bóng dáng của nàng đâu. Đang thắc mắc không biết nàng đã đi đâu thì chợt chuông điện thoại reo. Nhìn thấy số điện thoại của nàng cô liền vui mừng nghĩ chắc nàng gọi điện để giải thích tại sao lại nhắn như vậy.​

    - Alo, có phải chị gọi điện để giải thích về dòng tin nhắn..

    - Chị muốn chúng ta chia tay - Nàng liền cắt ngang lời nói của cô.

    - Hả.. nhưng.. nhưng tại sao lại như vậy chứ, em đã làm gì sai sao? Cô không thể tin được những gì mà mình vưà được nghe. Nàng tại sao lại muốn chia tay cô chứ.

    - Không, em không làm gì sai cả. Là chị.. - Nàng ngập ngừng nói.

    - Chị bị làm sao, bị thương ở đâu ư, giờ chị đang ở đâu mau nói cho em biết đi - Cô trở nên gấp rút, lo lắng.

    - Chị không có sao hết, em đừng lo. Chỉ là chị.. chị cảm thấy không còn cảm xúc để yêu nữa, cảm thấy những lần yêu đương, hẹn hò trở nên nhàm chán.

    - Sao.. sao lại như vậy được, chắc chị đang cảm thấy không được vui nên mới thấy thế thôi, giờ chị đang ở đâu em tới dẫn chị đi chơi cho khây khỏa - Nghe chị nói vậy cô càng trở nên gấp rút hơn, không lẽ chị đang gặp phải chuyện gì phiền não sao?

    - Giờ chị đang cần yên tĩnh vậy nên em không cần đến đây đâu - Nói xong nàng liền cúp máy, ở bên kia chỉ còn những tiếng tút.. tút.. tút.

    - Alo! Alo! - Cô định nói tiếp nhưng bên kia đã tắt máy rồi. Thôi để chị yên tĩnh một mình cũng tốt biết đâu tâm trạng tốt trở lại thì sao.

    Dứt khỏi dòng suy nghĩ cô liền phóng xe dạo quanh một vòng hít thở bầu không khí trong lành cũng như để bình ổn tâm trạng rối bời sau chuyện vừa xảy ra.

    Hôm nay trời không được nắng mấy, có hơi chút âm u. Hình như mấy ngày trước cô có nghe dự báo thời tiết rằng có thể mấy ngày tới sẽ mưa lất phất. Đúng là thời tiết cũng như tâm trạng của con người vậy thay đổi thật thất thường. Nhiều lúc không thể biết ngày mai sẽ là nắng hay là mưa.

    Sau một hồi phóng xe dạo quanh nơi đây cô cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn nhiều, thấy trời cũng dần tối cô liền quay trở về nhà của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng ba 2021
  3. C.Ngoc baby

    Bài viết:
    10
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tí tách.. tí tách..

    Mưa rơi từng hạt từng hạt như mang theo những tâm tư của cô. Đứng trước cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa rơi mà lòng cô man mác buồn.

    Mưa thật làm cho con người thật nhiều cảm xúc vui buồn yêu ghét lẫn lộn. Với những người cảm thấy thật cô đơn thì khi nhìn những hạt mưa lại khiến con người cảm giác buồn man mác đến khó hiểu.

    Mỗi khi trời mưa cô thích đứng trước khung cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa rơi. Ngắm trời mưa cô cảm thấy lòng mình như tĩnh lại, đôi lúc lại nhớ đến những kỉ niệm thời ấu thơ, thời còn cởi chuồng tắm mưa..

    Bỗng một tiếng nói vang lên từ chiếc đài radio cũ kĩ. Cái đài này là kỉ niệm mà ông để lại cho cô trước khi mất, cô vẫn luôn luôn giữ gìn cẩn thận và bảo quản thật cẩn thận. Tuy cái đài này đã dùng từ rất lâu rồi nhưng giờ nó vẫn còn dùng được.

    Thỉnh thoảng cô vẫn thường hay nghe những câu chuyện trong cuộc sống của những nhà văn, hay nghe những bản nhạc mà hồi còn nhỏ cô vẫn hay nghe. Cô di chuyển tới chiếc ghế ngay cạnh đó để ngồi nghe đài, vừa nghe vừa ngắm nhìn những hạt mưa rơi.

    - Hôm nay là một ngày mưa, để phù hợp với thời tiết hôm nay, chúng tôi sẽ đọc những dòng tin nhắn tâm trạng mà các bạn gửi tới cho chương trình!

    - Mưa bao giờ cũng làm cho mọi thứ trở lên nhạt nhòa, còn nỗi nhớ cứ dài rộng ra.

    - Những giọt mưa rơi đã đưa con người ta về với những kỷ niệm xưa.

    - Tình yêu và hạnh phúc.. giống như những hạt mưa vậy, trông thấy nhiều.. nhưng đưa tay giữ lấy chúng thật khó.

    Chà, hôm nay thật buồn, ngay cả những dòng tin nhắn kia cũng thật tâm trạng. Cô cảm thấy hiện trạng giờ của cô không khác những dòng tin nhắn kia là bao. Lòng cô chợt nhói nên khi nghĩ về dòng tin nhắn mà nàng đã gửi cho cô. Nó khiến cô thật đau.. thật đau..

    Đang miên mang suy nghĩ thì chợt tiếng mẹ từ dưới nhà vọng lên:

    - Mau đi mua cho mẹ lọ tương! Sáng tối không làm gì cả chỉ ru rú trong góc phòng thôi!

    Cô thở dài đứng dậy tắt đài đi rồi lấy áo khoác cùng với chiếc chìa khóa xe.

    - Thôi đi ra ngoài cho khây khỏa vậy.

    Ngoài đường trời cũng đã dần ngớt mưa, mặc dù cách đây không xa lắm cũng có một cửa hàng tiện lợi nhỏ nhưng cô không tới đó mà phóng xe tới chỗ xa cũng coi như để cải thiện tâm trạng, thoát khỏi không gian bí bách ngột ngạt.

    - Dù sao thì còn lâu mới tới giờ ăn cơm mà lo gì, cứ dạo quanh một vòng đã.

    Cô tới một công viên, đỗ xe ngay gần đó rồi từ từ đi dạo. Khổ nỗi ở đây đâu đâu cũng toàn là những cặp đôi đang dắt tay nhau, đang ôm nhau thắm thiết. Chỗ này một cặp, chỗ kia một cặp.

    Đi tới phía trước thì gặp cảnh..

    - Này anh yêu em muốn uống trà sữa.

    - Ok em yêu há miệng ra.

    - A.

    - Anh yêu em nhiều không.

    - Anh yêu em to chừng này nè - Rồi chàng trai đưa ra hàng loạt động tác thả tim các kiểu.

    - Ọe! Cô rùng mình một cái, khiếp nữa sến súa quá đi. Rồi cô quay phắt đi để đỡ nhìn thấy cảnh mắc ói này.

    Tâm trạng đã không tốt rồi mà cô còn phải bị như này nữa. Bị một đống cẩu lương nhét đầy miệng nuốt không trôi.

    - Mé, nếu không phải bà đang bị người yêu giận thì còn lâu mới bị các người nhét cẩu lương nhá! Đợi bà dỗ dành người yêu xong thì mấy người cứ chờ mà bị nhét cẩu lương đi, hứ! Cô vừa đi vừa lẩm bẩm mắng người.​
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng ba 2021
  4. C.Ngoc baby

    Bài viết:
    10
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi trên ghế đá ngắm cảnh vật xung quanh cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn Một lúc sau, bầu trời xanh thấp thoáng hiện ra. Ông mặt trời lại tươi cười đùa với gió. Mấy chú chim không biết trú mưa ở đâu giờ bay ra vươn đôi cánh bị mấy giọt nước mưa rơi vào, rũ rũ mấy cái liền dang đôi cánh bay lên cao để mau hong khô người.

    Chà, không gian lúc này thật thoáng đãng không khí trong lành đến tuyệt vời. Sau cơn mưa có lẽ cây cối hoa lá là tươi đẹp hơn cả. Những bông hoa trước kia thường bị bắt bụi bởi những chiếc xe luôn ngày ngày đi lại tấp nập thì giờ đây như được gột rửa tắm đãng một cách cẩn thận làm cho những cánh hoa tươi rói, mượt mà, tràn trề sức sống. Mấy khóm hoa mười giờ hay cúc lá nhám như trang điểm lại dung nhan của mình để phô hương khoe sắc.

    Một vài tia nắng hiếm hoi bắt đầu mừng rỡ rọi xuống. Một chút ánh nắng sau những ngày mưa tầm tã kèm theo những cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm cho lòng người có cảm giác thích thú, bình yên.

    - Cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh nắng! Mấy ngày đều ngồi trong góc phòng ngắm mưa đã làm cho cô cảm thấy thật mệt mỏi, bí bách. Ra ngoài hóng gió trời vẫn là thích nhất.

    Cô đưa đôi bàn tay trắng trẻo, thon dài lên trên cao như đang đón lấy những tia nắng ấm áp.

    Cũng là ở nơi đây cô và nàng đã có biết bao kỉ niệm..

    * * *

    - Chị đợi ở đây lâu chưa, em xin lỗi vì đã tới muộn - Cô chạy nhanh tới chỗ nàng thở một cách gấp rút.

    - Sao giờ này mới tới vậy?

    - Cái này.. em.. em ngủ quên mất - Cô ấp úng trả lời.

    - Hừ, vậy mà em lại ngủ quên - Nàng quay đi tỏ vẻ giận dữ với cô. Suốt ngày ngủ thôi đến cả hẹn với nàng mà cô cũng ngủ quên.

    - Em xin lõi mà, chị đừng giận nha - Thấy nàng giận cô liền nhanh chóng tới xin lỗi. Cô đúng thật là sao có thể ngủ quên khi có hẹn với nàng chứ. Sắp ngủ giống heo mất rồi.

    - Hứ.

    - Thôi mà, đừng giận nữa mà, em dẫn chị đi ăn đồ ăn ngon nhá.

    - Hừ, thôi được rồi tạm tha cho đó.

    - Yehh! Đi thôi đi ăn đồ ngon thôi.

    Nói rồi cô choàng tay qua vai của nàng cùng đi tới một quán ăn vặt ngoài vỉa hè. Tuy chỉ là một quán nhỏ nhưng đồ ăn ở đây rất ngon. Ở đây đủ các loại đồ ăn vặt như xúc xích, cá viên chiên, bò viên, phô mai que, khoai tây chiên, bánh tráng trộn.. Nhìn bảng menu mà không biết nên gọi gì luôn.

    Ăn xong thì cảm thấy no căng bụng. Hai người cùng nhau di dạo để tiêu hao lượng thức ăn vừa nạp vào. Vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, nhìn hai người lúc này trông thật hạnh phúc.

    Đôi lúc hạnh phúc chỉ đơn giản là được bên người mình yêu. Không cần thiết phải tới những nhà hàng cao sang, mua những món đồ đắt tiền. Chỉ cần được ở bên người ấy, cùng nhau tay trong tay thế là đã đủ mãn nguyện rồi.

    * * *

    - Tại sao lại chia tay chứ, anh đã làm gì sai sao!

    Tiếng nói của chàng trai đã làm cô thoát khỏi dòng kí ức. Bên kia đường là một cặp đôi đang cãi nhau, cô tò mò liền bước tới xem thử.​
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng ba 2021
  5. C.Ngoc baby

    Bài viết:
    10
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh không làm gì sai cả.

    - Vậy tại sao chứ, tại sao muốn chia tay anh! Chàng trai hét lớn lên khiến mọi người xung quanh ai cũng chú ý.​

    - Em..

    - Anh.. anh sẽ làm mọi thứ mà em muốn mà em muốn mà, xin em.. xin em đừng chia tay anh, đừng chia tay mà..

    - Em xin lỗi..

    - Xin em đừng như vậy mà, đừng chia tay anh có được không.. Chàng trai nắm tay cô gái cầu xin cô đừng chia tay anh, trong lòng anh lúc này rất sợ.. rất sợ cô sẽ rời xa anh.

    - Ta không thể tiếp tục được..

    - Tại sao chứ, chúng ta đã bên lâu như vậy mà. Chả phải em đã hứa bên anh mãi mãi sao, sao em có thể nói lời chia tay chứ. Chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc, rất vui vẻ mà. Sao giờ đây lại thế này. Xin em đừng bỏ rơi anh mà..

    - Em xin lỗi, nhưng em làm được - Cô gái rút bàn tay mình ra khỏi tay chàng trai, quay đầu bước đi để mặc anh chìm trong đau khổ.

    - Đừng mà! Đừng rời xa anh, anh không thể sống thiếu em được! - Chàng trai cố gào thét trong tuyệt vọng nhưng cô gái không hề quay đầu lại, tiếp tục bước đi. Từng bước, từng bước cách xa anh..

    Chàng trai sụp đổ quỳ rạp xuống dưới đất, từng giọt nước mắt rơi xuống thấm đẫm nền đất. Mỗi bước chân cô đi như vết dao đang cứa sâu vào tim anh từng nhát, từng nhát một. Anh chỉ biết kêu gào.

    - Em đừng đi.. đừng đi mà.. anh xin em..

    Mọi người nhìn thấy cảnh này cũng đều thương xót cho anh chàng nhưng biết sao bây giờ tình yêu không thể cưỡng cầu được. Khi yêu thì có nhiều lí do để yêu nhưng khi chia tay thì không có lí do nào cả, đơn giản là vì hết yêu mà thôi. Một người bước đi, một người đau khổ đến tột cùng. Tương lai nào đâu có thể biết trước được đều gì, không biết được liệu mình và người mình yêu có đi cùng nhau đi hết quãng đường còn lại hay không. Mặc dù biết rằng buông tay một người mình yêu thương là điều rất khó. Nhưng.. hạnh phúc đã muốn bay, đôi tay làm sao mà giữ. Càng nắm chặt càng đau, thôi thì để mất nhau.. nỗi đau rồi cũng sẽ hết.

    Cô yên lặng đứng nhìn, nhìn tình cảnh này thật giống với tình cảnh hiện giờ của cô. Nàng là muốn chia tay thật sao. Thật sự không thể tiếp tục được nữa sao. Ha, chúng ta đã trải qua bao chuyện như vậy nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay sao. Cô bất giác cười lên, một nụ cười đau khổ, chua xót. Hoe mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.

    Dòng người vẫn luôn tấp nập đi lại. Trông cô lúc này thật cô đơn, lạnh lẽo đến đau lòng.

    Về đến nhà, cô như người thất thần từng bước nặng nề đi lên phòng đóng sầm cửa lại. Cô bỏ ngoài tai những lời nói của mẹ. Lúc này đây cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.

    Nhìn vào điện thoại là hình ảnh hai người con gái đang đứng cạnh nhau cười rất hạnh phúc. Cô đưa ngón tay tới gần hình ảnh của nàng chạm vào một cách cẩn thận nâng niu, trân trọng. Giọt nước từ nơi khóe mắt len lỏi ra ngoài từ từ rơi xuống màn hình làm nhòe đi hình ảnh của nàng.​

    "Chúng ta kết thúc thật rồi".​
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng ba 2021
  6. C.Ngoc baby

    Bài viết:
    10
    Chương 5: Chương cuối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Alo, em gọi cho chị có việc gì không.

    - Mai em muốn cùng chị đi chơi.

    - Nhưng hai chúng ta.. - Nàng ngập ngừng

    - Lần cuối thôi, sau này sẽ không nữa.

    - Được rồi - Nàng bất động vài giây rồi nói tiếp

    - Vậy tí nữa em sẽ gửi địa chỉ cho chị.

    - Ừ.

    Kết thúc cuộc nói chuyện, cô dựa người vào lan can ngước nhìn khoảng bóng tối im lặng, cô mỉm cười chua chát "Chỉ nốt lần này thôi.. một lần nữa thôi.. hãy để em được gặp chị lần cuối cùng".

    * * *

    Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm, chuẩn bị kĩ lưỡng trước khi gặp chị. Cô tìm lấy chiếc áo mà mình đã mặc khi hẹn hò với chị buổi đầu tiên. Xong xuôi cô nhanh tới chỗ hẹn nhưng vẫn chưa có ai cả. Nhìn vào màn hình điện thoại thì mới thấy chưa đến giờ

    - Chậc, đến sớm quá rồi.

    Một lúc sau có bóng người xuất hiện, một cô gái mặc chiếc váy màu trắng qua đầu gối phối thêm một chiếc ví nhỏ xinh bên cạnh, trông nàng thật xinh đẹp tựa như nàng tiên vậy. Cô vừa nhìn từ xa đã nhận ra ngay là nàng rồi, nàng thật đẹp như không còn là của cô nữa rồi..

    - Em đợi ở đây lâu chưa - Nàng vừa tới đã thấy cô đứng đây nhìn mình rồi, tới sớm vậy sao.

    - Em cũng mới tới thôi - Cô mỉm cười rồi kéo tay nàng đi chơi.

    Tới khu vui chơi, cô cùng nàng chơi đủ thứ toàn là những trò cảm giác mạnh như: Tàu lượn siêu tốc, vòng quay, đua xa, cáp treo ngắm cảnh..

    Cô kéo nàng tới nhà ma, nàng có hơi sợ nhưng vẫn theo cô vào. Bên trong mọi thứ đều tối đen, đôi lúc còn thấy những tia sáng nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện rồi những tiếng kêu la thất thanh nữa nghĩ tới mà rợn người. Cả đoạn đường nàng luôn cầm chặt lấy tay của cô.

    Bỗng đoàn người chạy qua xô đẩy lẫn nhau khiến cho cô và nàng buông tay.

    Chợt nhận thấy tay của cô không còn nắm lấy lấy tay mình nữa, nàng cảm thấy rất sợ.

    - Lan! Em đâu rồi! Xung quanh nàng lúc này toàn những tiếng ghê rợ, bóng tối bao trùm. Nàng sợ hãi núp vào một chỗ gọi tên cô.

    Chợt có bàn tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng.

    - Ngoan, có em đây rồi chị đừng sợ - Lúc nãy bị tách nhau ra, cô luống cuống tìm nàng thì nghe thấy tiếng nàng gọi cô, cô liền tức tối lao tới. Thật nguy hiểm, dọa nàng sợ mất rồi.

    Nàng nhận ra giọng nói ấm áp của cô thì liền ôm chặt lấy cô. Sau một hồi loay hoay mãi thì hai người mới ra được khu nhà ma.

    Hai người tới nhà hàng ngay gần đó để ăn. Khi món lên, cô lấy đĩa tôm rồi bóc vỏ ra để vào bát cho nàng, việc này cũng đã trở thành thói quen của cô. Thấy trên miệng nàng có thức ăn, cô phì cười rồi rướn người tới chỗ nàng lấy giấy lau đi chỗ còn nhoen. Nàng thấy vậy thì có chút ngại ngùng. Ăn no hai người lại tiếp tục chơi vui vẻ.

    Bước đi trên con đường, bóng của cô ngả xuống mặt đường nhìn thật nhỏ bé và cô đơn. Cô vẫn thế vẫn luôn quan tâm, nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến yêu thương. Nhưng giờ cô không thể nữa.. Nàng sắp không còn là của cô nữa rồi.

    Nàng thấy cô đi chậm liền quay lại hỏi

    - Sao vậy.

    - Không có gì đâu, đi chơi tiếp thôi! Cô chạy tới chỗ nàng đi ngược lại và nở một nụ cười rạng rỡ.

    Cô kéo nàng tới cửa hàng gấu bông, rồi sà vào hàng kem.. Trời tối thì cùng nắm tay nhau đi dạo bên bờ hồ nói chuyện rất vui vẻ. Bỗng cô nói:

    - Em khát nước quá, chị mua hộ em chai nước được không.

    Nàng gật đầu đồng ý rồi cầm tiền chạy tới quán nước cách đó không xa. Cô thấy nàng đã đi liền lấy điện thoại trong túi của nàng ra. Cô lục tìm số điện thoại, mes, fb.. của mình rồi nhấn nút xóa.

    Nàng chạy tới chỗ cô đưa cho cô chai nước. Cô mở ra rồi uống một ngụm.

    - Em có thể ôm chị không?

    - Được.

    Nói rồi cô ôm chầm lấy nàng rồi nói:

    - Khi em đi chị phải tự chăm sóc mình thật tốt đấy, đừng thức khuya nữa, khi trời lạnh phải biết mặc quần áo ấm đừng để em phải lo..

    Cô không ôm lấy nàng nữa, nhìn nàng một hồi lâu.

    - Chị hãy nhắm mắt lại..

    Khi nàng nhắm mắt lại, cô từ từ đưa đôi bàn tay của mình lên đôi mắt của nàng nghẹn ngào nói:

    - Em xin lỗi vì không thể giữ lời hứa nữa rồi, không thể đưa chị đi chơi khắp nơi được, không thể bên cạnh chị được nữa rồi.. - Giọng cô run run..

    - Em chúc chị hạnh phúc.

    Đôi bàn cô từ từ trượt xuống, cô thật sự đã rời xa nàng rồi. Nàng vẫn đứng ở đó. Giọt nước từ khóe mắt dần rơi xuống..

    - The End -
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...