Đam Mỹ Tình Chốn Hoàng Cung - Hoa Tiểu Nhã

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hoa Tiểu Nhã, Nov 19, 2020.

  1. Hoa Tiểu Nhã

    Messages:
    12
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về phía Hoa Vô Hoan, sau khi chạy khỏi Hàm Hoa điện, không biết có phải do chạy nhanh quá hay không mà hơi thở y loạn cả lên, đến lúc cảm thấy đã chạy khá xa, Hoa Vô Hoan mới đứng lại, khó khăn cầm đống đồ hít thở để điều hòa lại.

    Ánh trăng bị mây che lúc này lộ ra chiếu lên gương mặt thanh tao, trắng nõn cùng hai gò má gầy gầy có chút hồng hồng của y trông rất u mị và quyến rũ, nhưng chỉ một lúc, gương mặt kia lại mang đầy tâm sự, mặc dù bên ngoài rất lạnh nhưng người nọ lại chẳng hề run rẩy, mà thay vào đó là một tư thế mang đầy oán hận cùng với căm phẫn như đã được kìm nén rất lâu đêm xuống mới dám để lộ, vừa nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm tĩnh mịch Hoa Vô Hoan vừa nghĩ thầm:

    Sao này nhất định phải cẩn thận hơn với vị vương gia kia, nhất định tránh xa hắn ra, ắc hẳn hắn đang tính kế gây xích mích giữa ta và hoàng thượng, nhưng tại sao hoàng thượng lại kích động vì một chuyện nhỏ như vậy chứ? Chẳng lẽ từ lúc lên ngai vàng, đã không còn sự tin cậy với ta nữa?

    * * *

    Lý Triền không về phủ mà đi đến Xuân Hoa Lâu, vừa mới tới cửa một người đàn bà dáng dấp mập mập, trên mặt còn có thêm một nốt ruồi to ngay mắt, quần áo trên người chói đến hoa cả mắt, bà ta mặc bộ quần áo này vào nhìn vào thật là mắc cười gióng hệt một đòn bánh tét, thật là vừa nhìn đã khiến người ta chỉ có thể nói là hết sức ấn tượng, gặp một lần mãi mãi không quên nổi, bà ta chạy ra, rất thành thục cười nói:

    - Ây vương gia, ngài đến rồi!

    - Sao không mong ta đến à?

    - Sao có thể chứ, ta mong còn không kịp nữa là.. ha ha

    - Được rồi, không cần nịnh nọt như vậy, đây, cầm lấy!

    Hắn lấy trong người ra một túi bạc đưa cho bà ta, rồi đi vào trong.

    Bên trong còn náo nhiệt hơn bên ngoài nhiều, vừa bước vào là đã thấy ồn ào, người rót rượu, kẻ thì uống, hết ôm cô này lại ôm cô kia, ngoài tiếng cười của những tên hám sắc này còn có cả những tiếng dụ hoặc ngọt đến tận tim của các cô gái lầu xanh nơi này, Lý Triền rất tự nhiên, rất quen thuộc không cần bà ma ma kia chỉ đường mà đi luôn lên lầu, ma ma đi kế bên cười cười hỏi:

    - Vương gia, Uyển nhi đang ở trong phòng chờ ngài.

    - Không, ta không gặp!

    - Vậy.. vậy ngài muốn gặp vị cô nương nào?

    - Ta đến đây chỉ để uống rượu, trong phủ buồn chán không có ai, nơi này náo nhiệt hơn.

    - Vương gia, ngài đến rồi sao không vào phòng, ta nhớ ngài nha!

    Một cô nương từ trong phòng chạy ra, nhan sắc phải nói là tuyệt, còn khoác trên người chiếc áo màu tím sẫm nhìn thật là kiều diễm, đầy mị hoặc, cô ta chạy đến nắm nắm cánh tay của Lý Triền đung đưa quay lại, giả vờ e thẹn, Lý Thiền không nhìn cô ấy nói:

    - Phiền phức! Đi mau.

    Cô nương nghe xong lời này thì không còn vẻ e thẹn gì nữa mà tức giận nhìn hắn nói:

    - Ngài chê ta phiền? Ha ta đường đường là hoa khôi nơi đây người người đều muốn, vậy mà ngài.. hức hức

    Lý Triền chán ghét nhìn cô ta giả vờ, hắn moi trong áo ra một túi tiền quăng vào cô ta khinh bỉ nói:

    - Chỉ biết khóc với khóc, nhìn dáng vẻ của ngươi càng khiến ta chán ghét, không có một chút.. giống hắn.

    Lý Triền quay lưng bỏ đi, mặc kệ cô gái đang căm phẫn nhìn hắn, mọi người ở dưới lầu đều nghe thấy toàn bộ lời nói khinh bỉ kia, ngước lên nhìn Uyển nhi rồi bàn tán xôn xao, những cô gái thanh lâu khác thì có vẻ rất hả hê cười, còn ma ma thì nhăn mặt thở dài thì thầm cái gì trong miệng rồi bảo mấy người kia giải tán, sau đó bỏ đi không đếm xỉa đến cô.

    Uyển nhi cười trong nước mắt, nghiếng răng tự nói:

    - Hắn? Ha ha, Lý triền, ngươi xem ta là trò chơi sao? Muốn vứt bỏ thì vứt à? Ngươi xem thường ta quá rồi! Ha ha.

    Vừa mới chớp mắt mà một tháng đã trôi qua, ở trong cung từ ngày đó cũng khá yên ổn.

    Hoa Vô Hoan đã phòng bị Lý triền với lại suốt ngày bận rộn chuẩn bị cho Nguyên Tiêu, còn có công việc ở nội thị tỉnh nên rất ít khi gặp hắn, hình như từ ngày đó luôn không có gặp mặt, cho dù Lý Triền ngày nào cũng chạy đến tìm y quấy nhiễu, có lẽ cũng vì như thế mà tâm tình của Lý Hàm cũng tốt lên, không còn nổi giận vô cớ nữa.

    Cho đến một ngày nọ:

    - Hoàng thượng xin người hãy suy xét!

    Tất cả các đại thần, công thần, đều quỳ xuống.

    - Các khanh..

    Lý Hàm tức đến mức không biết nói gì, nhìn Hoa Vô Hoan đang quỳ dưới cùng bọn chúng cầu xin thì càng thêm phần tức giận. Tôn công công kế bên thấy thế cúi người hơi thấp xuống, nhỏ giọng nói với Lý Hàm:

    - Hoàng thượng người bớt giận, không sẽ ảnh hưởng đến long thể, hoàng thượng hay bãi triều trước rồi tính sau.

    Lý Hàm gật đầu, Tôn công công mới thẳng lưng vơ tay nói:

    - Hoàng thượng không khỏe, việc gì ngày mai bàn tiếp, bãi triều!

    - H.. hoàng thượng, người nhất định phải suy xét.

    Tất cả triều thần đồng loạt nói, nhưng Lý Hàm lại giả vờ chẳng nghe đi vào trong mặc kệ bọn họ.

    Cảm ơn mọi người đã xem!
     
    Last edited: Mar 4, 2021
  2. Hoa Tiểu Nhã

    Messages:
    12
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rầm!

    - Bọn họ đang làm gì vậy chứ!

    Lý Hàm tức giận đập bàn nói, Tôn công công bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:

    - Hoàng thượng, không phải là chuyện tốt hay sao?

    - Chuyện tốt?

    - Đúng vậy, lần trước chẳng phải người nói có người trong lòng sao? Hay là lợi dụng cái này..

    Lý Hàm nhăm mày nhìn Tôn công công, ngắt ngang lời:

    - Ta nói hồi nào?

    - Chẳng phải người đã hỏi nô tài tại sao người ta lại tạo khoảng cách với người hay sao?

    - Đ.. đúng vậy! Thì liên quan gì chứ?

    - Hoàng thượng, người không nhận ra mình đang thích người đó à?

    - Ta? Ta thích Hoa.. ha, không thể nào!

    Lý Hàm lắc đầu nhếch miệng cười, cầm ly trà, Tôn công công bên cạnh lại nói tiếp:

    - Người quan tâm đến suy nghĩ của người đó, lo lắng khi người đó thay đổi, sợ y đi quá xa người, vậy còn không phải thích sao?

    - Ta.. ta..

    Lý Hàm nghe mấy lời của Tôn công công nói cũng hình như cũng có lý, nhưng cái này, sao có thể.

    Hắn là nam nhân, lại còn là hoàng thượng - người trị vì một nước, sao lại như vậy được. Hắn nhất thời không biết nói gì, im lặng hốp một ngụm trà.

    Cũng thật là đúng lúc, Hoa Vô Hoan đột nhiên từ bên ngoài bước vào không chút động tĩnh:

    - Nô tài tham kiến hoàng thượng!

    - Khụ khụ!

    Lý Hàm thật là bị dọa cho giật mình, xem chút là văng luôn ly trà. Hắn thầm nghĩ:

    Khanh đang cố ý à? Lần nào đến cũng rất đúng lúc!

    - Hoàng thượng người sao vậy? Hoa Vô Hoan ngẩng đầu lên hỏi.

    - K.. không sao, đứng lên đi!

    - Tạ ơn hoàng thượng.

    - Tôn công công, khanh lui đi.

    - Vâng!

    Sau khi tôn công công lui ra, Lý Hàm cũng không nói gì nữa, cứ ngồi đó nhìn nhìn Hoa Vô Hoan. Hắn nhìn từ đầu xuống chân, rồi lại từ chân lên đầu, nhìn thật kĩ thật kĩ. Sao đó lại thầm thì trong đầu:

    Cũng kì lạ thật, một nam nhân mà da lại trắng đến như vậy còn trông có vẻ rất mịm màn, eo cũng thật nhỏ nha. Tuy nói cao to hơn nữ tử, nhưng so với các nam nhân khác thì lại rất nhỏ nhắn, cũng hơi gầy quá rồi nhỉ? Một người suốt ngày thao binh, luyện võ, xử lí các nội vụ trong cung lại có thể đẹp đến gần hoàn hảo như vậy à?

    - Hoàng thượng..

    Hoa Vô Hoan bị nhìn đến khó chịu, tiếp tục gọi:

    - Hoàng thượng..

    - H.. hả?

    - Người không sao chứ? Sao mặt đỏ như vậy? Hay để ta tìm thái y!

    Lý Hàm không kìm chế được theo bản năng đưa tay lên mặt chùi chùi, hắng giọng nói:

    - Không cần! Chỉ là trời nóng quá thôi.

    Đột nhiên không khí im lặng, cả hai không ai nói gì cả. Một lúc lâu Lý Hàm mới nhìn Hoa Vô Hoan, hớp một ngụm trà rồi nói:

    - Vô Hoan, khanh có biết cảm giác thích một người là như nào không?

    - H.. hả?

    Hoa Vô Hoan bất ngờ trước câu hỏi của Lý Hàm, y ấp úng:

    - H.. hoàng thượng, người..

    Lý Hàm vội thanh minh:

    - Không.. không phải, là do ta.. haiz, chẳng phải là bị đám quan kia làm cho tức chết hay sao? Nên.. ta..

    Hoa Vô Hoan nghe xong, thấy cũng hợp lí, nói:

    - Thần là một thái giám, chuyện tình cảm cũng không hiểu rõ. Nhưng đã từng nghe nói là khi thấy tim sẽ đập nhanh, loạn nhịp. Nhưng khi không thấy, người sẽ rất nhớ nhung.

    - Tim đập nhanh, nhớ nhung..

    Lý Hàm suy nghĩ, rồi đưa tay sờ sờ ngực. Hoa Vô Hoan cảm thấy khó hiểu, nhìn hắn hồi lâu, lại nói:

    - Hoàng thượng, người..

    - Ta.. không có gì, khanh đến đây có việc gì?

    - Hoàng thượng, còn hai ngày nữa là đến tết Nguyên Tiêu, thần đã chuẩn bị xong. Không biết người còn gì dặn dò hay không?

    Lý Hàm nhìn Hoa Vô Hoan hỏi:

    - Vô Hoan, Nguyên Tiêu khanh có ra ngoài chơi không?

    Hoa Vô Hoan cảm thấy bất an, không biết hoàng thượng lại gì nữa đây. Y suy nghĩ thật kĩ, sau đó trả lời:

    - Năm ngoái.. thần có ra ngoài làm chút chuyện.

    Ánh mắt Lý Hàm sắc bén, giống như đang thẩm tra:

    - Làm chuyện à? Chuyện gì? Đi với ai?

    - T.. ta.. mua pháo hoa.

    - Mua pháo hoa? Đường đường là một thiếu giám, ra ngoài chỉ để mua pháo hoa à?

    - Bởi vì trong lúc thưởng nguyệt trong ngự hoa viên đã hết pháo rồi, không tiện kêu hạ nhân nên..

    - Thế nào là không tiện? Tại sao không tiện?

    - T.. thần.. à hoàng thượng, người hỏi thần là có chuyện à?

    Lý Hàm thầm nghĩ:

    Khanh đang lãng sang chuyện khác à? Tại sao vậy? Việc này khó trả lời lắm à? Lý Hàm thở một hơi, nén giận xuống:

    - Cũng không có gì, chỉ là trong cung đã lâu, ta định Nguyên Tiêu sẽ ra ngoài, tiện thể thăm dò tình hình bá tánh.

    - Vâng, để thần sắp xếp cho người.

    - Không cần đâu, khanh đi với ta đủ rồi, đừng để người khác biết.

    - Vâng!

    Chớp mắt một cái, đã đến Nguyên Tiêu. Bá quan, văn võ đều vào cung để chúc mừng. Ai nấy đều cố lấy lòng hoàng thượng. Quà cáp chất cả đống. Sau một hồi đi ngắm hoa trong ngự viện. Lý Hàm ngồi uống rượu cùng họ một chút, rồi giả vờ say. Hắn đứng lên:

    - Trẫm không khỏe, các khanh cứ tiếp tục.

    - Hoàng thượng đi thông thả.

    Vào phòng, Lý Hàm nhanh chóng thay y phục. Lúc này, Hoa Vô Hoan vẫn đang ở nội thị tỉnh sắp xếp công vụ. Lý Triền đi vào:

    - Xem ra Hoa thiếu giám thật chăm chỉ nha. Nguyên Tiêu vẫn còn làm việc.

    Hoa Vô Hoan giật mình, xoay qua, khách khách khí khí, mỉm cười:

    - Vương gia? Ngài đến đây là có việc gì à?

    - Ừm, ta đén tìm người đó.

    - Tìm ta?

    - Đúng vậy, có rãnh rỗi đi chơi Nguyên Tiêu với ta không?

    Cảm ơn các bạn đã xem!
     
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...