Cổ Đại [Edit] Phượng Hoàng Vu Phi - Mộc Tử Linh

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Thiên Thanh 188, Feb 9, 2021.

  1. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 2.6

    Tái ngộ cố nhân [6]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Thanh Liên nghi hoặc nhìn về phía Vệ Thanh Ca, lại thấy Vệ Thanh Ca xoay người trở về phòng, không lâu sau Vệ Thanh Ca ra khỏi phòng, trong tay cầm một vòng ngọc trong suốt, khi Vệ Thanh Liên còn đang thắc mắc, nàng liền đeo vòng vào cổ tay ả, vui vẻ cười nói: "Nhìn xem đầu ta tuy nóng nhưng chưa tới mức quên hết mọi việc, vừa rồi còn lo lắng mua vòng tay tỷ tỷ mang lên khó coi, nhưng hiện tại ta xem như yên tâm, quả nhiên chỉ có mỹ nhân mới xứng đeo mỹ ngọc này."

    Khi Vệ Thanh Ca nói lời này, Vệ Thanh Liên hơi sững sờ, nàng vuốt vòng tay trên cổ tay tựa như không tin hỏi: "Đây chính là ngươi mua cho ta?"

    Vệ Thanh Ca gật gật đầu, dư quang nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Nhiễm Chiếu, thấy ánh mắt hắn hướng chính mình như tán thưởng, đáy lòng cười thầm e là giờ phút này Nhiễm Chiếu có cái nhìn mới về Vệ Thanh Liên. Vệ Thanh Liên muốn đem tội danh thích khách ấn đến đầu mình, nhưng chính mình lại đưa nàng mỹ ngọc trên thế gian.

    Vệ Thanh Liên sắc mặt có chút khó xử, lại gượng gạo nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: "Muội muội có lòng rồi."

    Con ngươi Vệ Thanh Ca sáng ngời nhìn về phía ả nói: "Ngươi là tỷ tỷ của ta a, có đồ tốt gì, luôn nghĩ đến tỷ tỷ trước tiên, chẳng lẽ tỷ tỷ không phải thế sao?"

    "Tất nhiên là thế rồi." Vệ Thanh Liên thực mau hồi đáp lại nàng, nhưng không đủ tự tin.

    Nhiễm Chiếu có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Vệ Thanh Liên, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nếu Thanh Ca có bệnh, ta liền không quấy rầy lâu." Hắn nhấc chân ra cửa, lưu lại Vệ Thanh Liên ở trong viện.

    Vệ Thanh Liên nhìn Nhiễm Chiếu bước đi vội vàng, lại cười nói với Vệ Thanh Ca: "Muội muội nghỉ ngơi cho tốt, chờ thân thể ổn chút tỷ tỷ lại đến gặp ngươi."

    Vệ Thanh Ca cũng cười lại với ả, thấy ả bước nhanh đuổi theo Nhiễm Chiếu, khóe miệng nhếch lên. Chỉ nghe Thượng Tuyết vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên than một tiếng, nàng quay đầu nhìn cô ấy, mới phát hiện vẻ mặt cô đầy u sầu. Vệ Thanh Ca vươn tay quơ quơ trước mặt cô, Thượng Tuyết hồi thần, ngồi ở ghế đá chống tay lên cằm. Vệ Thanh Ca giơ tay ra trước mặt cô nói: "Lấy ra đi."

    "Cái gì?" Thượng Tuyết không hiểu nàng hỏi, liền mở miệng hỏi.

    "Giải dược." Vệ Thanh Ca nhắc nhở nói.

    Thượng Tuyết bỗng nhiên phản ứng chuyện mà Vệ Thanh Ca nói tới, tiện đà mở miệng cười nói: "Tiểu thư cảm nhận đến giờ còn nóng sao?"

    Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu, giờ phút này xác thật không có khó chịu như vậy.

    "Tiểu thư yên tâm, không cần giải dược, không quá một canh giờ thuốc hết tác dụng. Dưới tình thế cấp bách ta không báo cho tiểu thư liền dùng thuốc, mong tiểu thư thứ lỗi." Thượng Tuyết thu hồi tươi cười, có chút áy náy nói.

    "Nhiễm Chiếu quan sát tỉ mỉ, nếu ngươi không dùng thuốc chưa chắc có thể qua mặt hắn được, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, làm gì có tội." Vệ Thanh Ca thần sắc ôn nhu nói.

    Thượng Tuyết thấy Vệ Thanh Ca nói như thế, chỉ cảm thấy tương lai nàng sẽ là cái nữ tử lợi hại, cho nên vui mừng ra mặt nói: "Tiểu thư nếu thực sự có ý tưởng này thì tốt quá, cũng không uổng công ta làm trò trước mặt Vệ Thanh Liên hỗ trợ ngươi."

    Nhắc đến Vệ Thanh Liên trong lòng có vài phần cảm động, nàng giữ chặt tay Thượng Tuyết nói: "Nếu ngươi không phụ ta, ta liền cùng ngươi coi như tỷ muội, nếu tương lai ta có thể sống an ổn, liền cũng sẽ có phần của ngươi."

    Thượng Tuyết từng ở bên người Vệ Thiên làm việc, Vệ Thiên chỉ coi cô là sát thủ, chưa từng coi như thân nhân. Hiện giờ Vệ Thanh Ca nói nàng khắc sâu vào trong lòng, nàng gật gật đầu, cũng nắm chặt tay Vệ Thanh Ca.

    Đầu mùa xuân, hoa đào rực rỡ, chim hoành oanh ríu rít hoan hỉ nhảy nhót. Vệ Thanh Ca nhìn cảnh tượng sức sống dào dạt, tâm tình bất giác tốt hơn vài phần. Lại nghe Thượng Tuyết hơi mang nghi vấn hỏi: "Tiểu thư, mấy ngày nay ta ở bên cạnh ngài, không thấy ngài ho khan, sao hôm nay lại ho thế?"

    Vệ Thanh Ca nhấp môi nhẹ nhàng cười nói: "Nhị điện hạ này tuy ở trong triều, nhưng phần lớn tâm tư lại đặt ở y thuật. Nếu muốn hắn chú ý, giả bệnh là biện pháp nhanh nhất."

    Thượng Tuyết cẩn thận nhớ lại tình huống vừa rồi, nhị điện hạ xác thật là lúc Vệ Thanh Ca ho khan mới nhìn nàng vài lần. Nếu không phải Vệ Thanh Ca cầm vòng tay ra, sợ là còn muốn ở trong viện lâu hơn. Cô hơi hơi lắc lắc đầu, có chút tiếc hận nói: "Tiểu thư đừng nóng vội, ngài đưa vòng tay cho Vệ Thanh Liên sợ là nhị điện hạ cảm thấy tỷ muội hai người lục đục với nhau."

    Hiếm khi có người ở bên cạnh này chỉ điểm, nàng cảm thấy ấm áp khi Thượng Tuyết nhắc nhở nàng, cho nên mở miệng giải thích nói: "Nhân vô thập toàn, con người không hoàn mỹ, nếu ngay từ đầu ta là người thập toàn thập mỹ trước mặt nhị điện hạ, ngày sau cùng hắn ở chung liền phải cẩn thận khắp nơi để không làm hắn bất mãn, ta sao tranh được sủng ái nữa?"

    Thượng Tuyết thông minh, bị Vệ Thanh Ca nhắc nhở liền nội tâm sáng tỏ, không khỏi thay đổi cái nhìn với Vệ Thanh Ca, chợt nhớ tới cái gì liền hỏi lại: "Nhị điện hạ lớn lên trong cung, tất là chán ghét cực điểm nữ tử lạm dụng tâm kế, chỉ sợ ngày sau muốn được hắn quan tâm thật tình sẽ không dễ dàng như vậy."

    Đối mặt Thượng Tuyết lo lắng sốt ruột, Vệ Thanh Ca lại không hề lo lắng, song không muốn làm Thượng Tuyết quá sầu lo, nàng lại mở miệng nói: "Đã là lớn lên trong cung, tất là từ phi tần cung nhân nuôi lớn, nghe nói nhị điện hạ thích nhất đi trường hoa cung thăm Đậu phi, biết vì sao không?"

    Thượng Tuyết chỉ biết sở thích cá nhân của Nhiễm Chiếu, đối những việc này chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu, cho nên vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía nàng. Chỉ nghe nàng mở miệng từ từ kể: "Đậu phi tuổi già sắc suy, lại không có con, chỉ coi nhị điện hạ như con mà nuôi nấng. Việc này làm mẹ đẻ nhị điện hạ cực kỳ chán ghét, nhiều lần ở trước mặt Thánh Thượng bộc lộ bất mãn, Thánh Thượng luôn không nói gì đối với hành động của Đậu phi, đây là vì sao?" Vệ Thanh Ca nhìn về phía Thượng Tuyết, thấy nàng tú mỹ nhíu chặt, liền biết nàng không biết lý do, nhẹ nhàng cười nói: "Đậu phi tuổi tác đã cao, lại vẫn có thể hưởng thụ thù lao hậu hĩnh, điều này chắc chắn liên quan đến việc khổ tâm bồi dưỡng Nhiễm Chiếu. Nếu nói Đậu phi tâm tư đơn thuần đi nuôi nấng Nhiễm Chiếu là không có cơ sở, trong cung có Thái Tử Nhiễm Cơ, Tam điện hạ Nhiễm Khải, Tứ điện hạ Nhiễm Hữu, Ngũ công chúa Nhiễm Tĩnh, vì sao nhất thiết phải là nhị điện hạ Nhiễm Chiếu?"

    "Hoàng Thượng ân sủng Lệ phi nhất, đây là lý do địa vị nhị điện hạ cao hơn hoàng tử khác rất nhiều. Mà nhị điện hạ không màng danh lợi, cũng không tham dự việc triều chính thì sẽ không có chính khách đối địch. Nuôi nấng nhị điện hạ đầu tiên cho thấy bà ta không có dã tâm tham chính, thứ hai lưng dựa đại thụ mà hưởng lộc.." Thượng Tuyết chậm rãi phân tích nói, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên hưng phấn nói: "Nhị điện hạ tất là biết nguyên nhân Đậu phi chọn chính mình, hiện giờ vẫn kính trọng Đậu phi, là bởi vì khi Đậu phi lợi dụng hắn vẫn thật lòng đối đãi, hắn hiểu sự bất đắc dĩ của Đậu phi!"

    Vệ Thanh Ca thấy Thượng Tuyết đã hiểu, liền cười tiếp tục nói: "Cho nên ngày sau ta muốn hắn hiểu lúc trước hành xử như này cũng là bất đắc dĩ mà làm, thân lâm tuyệt cảnh mới có thể tuyệt địa phùng sinh." Nàng muốn Nhiễm Chiếu từng bước nhìn thấu Vệ Thanh Liên, nàng còn muốn dựa vào hành xử của Vệ Thanh Liên đối với nàng là lôi kéo Nhiễm Chiếu từng bước đi vào. Để có được tự do, nàng cần chiếm được trái tim Nhiễm Chiếu.

    Trải qua một phen khuyên giải của Vệ Thanh Ca, Thượng Tuyết chỉ cảm thấy rộng mở thông suốt, bí mật đi theo chủ tử trước mắt tất sẽ không làm cô thất vọng.
     
    Dr.Wolf, Táo Ngọt and Gill like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  2. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 3.1

    Phong hoa tuyết nguyệt [1]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân việc Thái Tử Nhiễm Cơ trở về đô thành bị ám sát, Vệ Thiên tăng thủ vệ canh gác nghiêm ngặt Vệ phủ, mà tùy tùng Thái Tử đi theo Thái Tử ở Thanh Trì các.

    Nhiễm Chiếu được Vệ Thanh Liên dẫn tới Thanh Trì các thấy Nhiễm Cơ cúi đầu nhìn con cá trong ao không biết nghĩ gì, Nhiễm Chiếu cười đi lên, vỗ vỗ Nhiễm Cơ bả vai nói: "Đại ca bị sợ rồi!"

    Nhiễm Cơ thu suy nghĩ cười nói: "Phụ hoàng sai ngươi đón ta trở về sao?"

    Nhiễm Chiếu gật gật đầu nói: "May có Vệ đại nhân giấu phụ hoàng việc bị hành thích, chỉ nói là ngươi tới Vệ phủ vấn an Vệ đại nhân làm chậm thời gian thôi."

    Đương kim Thánh Thượng thân mình có bệnh nhẹ, ôm bệnh trên giường đã lâu, trong triều chính sự dần dần đều từ Nhiễm Cơ tiếp quản, Nhiễm Cơ tuy là Thái Tử cao quý, trong lòng lại hướng tới sinh hoạt bình đạm như bá tánh, cho nên cứ một thời gian ngắn lại biến thành người thường lẻn xuất cung, ở bên ngoài mấy ngày. Chỉ để thân tín bí mật bảo vệ chính mình, từ trước tới giờ chưa từng phạm phải sai lầm gì, nhưng lúc này đây lại..

    Nhiễm Cơ trong lòng suy nghĩ mông lung, cũng hiểu lúc này không tiện làm người ngoài biết được, việc kỳ quặc chỉ có thể tự mình chậm rãi đi tra. Đối với việc Vệ Thiên giấu Thánh Thượng chuyện thích khách, trong lòng hắn cũng tán đồng, tiện đà mở miệng nói: "Phụ hoàng bệnh nặng đã lâu, việc này xử lý cực phiền, làm phiền Vệ đại nhân."

    "Đại ca, có thấy rõ dáng người thích khách không?" Nhiễm Chiếu tuy biết lúc này nhắc đến việc thích khách là không ổn, nhưng việc phát sinh đêm ra hôm nay là nhớ rõ nhất, nếu có thể nói ra chút manh mối về ngoại hình, hắn cũng có thể an bài nhân thủ thu nhỏ phạm vi lại để tra.

    Nhiễm Cơ nhớ tới thích khách đêm qua khi nhìn rõ dung nhan chính mình thì trong mắt hiện lên kinh ngạc, hắn duyệt qua vô số người, từ thân hình xem ra thích khách này tất là nữ tử. Trước khi xuống tay với mình tất là không biết thân phận của mình thế nào, nhưng người giao nhiệm vụ cho nàng hiểu rõ. Chỉ tiếc trong bóng đêm, hắn chỉ biết nàng là nữ tử, nhớ rõ nàng một đôi mắt sắc lạnh như nước. Hắn hơi hơi lắc lắc đầu, dựa vào một đôi mắt thì không thể tìm được thích khách.

    Nhiễm Chiếu trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, Nhiễm Cơ giỏi mưu kế chính trị, nhưng võ nghệ không cao. Nếu không sao có thể suýt nữa bị thích khách giết chết, hắn hạ con ngươi nhìn về phía Nhiễm Cơ nói: "Chờ ca trở về cung, đệ dạy ca tập võ phòng thân, có chút võ công luôn là tốt."

    Nhiễm Cơ siêng năng chính sự, cho nên có chút xa cách với mấy hoàng đệ hoàng muội, Nhiễm Chiếu nguyên nhân là do Thánh Thượng nên thường xuyên gặp mặt Nhiễm Cơ. Nhiễm Chiếu y thuật rất tốt, ở trong cung ai cũng biết được, thân mình Thánh Thượng mấy năm gần đây vẫn luôn do Nhiễm Chiếu tự mình điều trị. Mấy năm trước Thánh Thượng còn có thể xử lý triều chính, có lẽ là đoán trước ngày sau sẽ bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, liền kêu Nhiễm Cơ tới bên giường xem hắn phê duyệt tấu chương, Nhiễm Chiếu chỉ kém Nhiễm Cơ nửa tuổi, sau khi Thánh Thượng ngủ say thì hai người thường xuyên uống rượu cùng nhau, quan hệ tất nhiên là thân cận hơn so với các huynh đệ tỷ muội khác. Nhiễm Chiếu không giỏi mưu lược chính sự như Nhiễm Cơ, nhưng cũng hiểu một vài chuyện. Hắn biết Nhiễm Cơ bị ám sát không phải là trùng hợp, chắc chắn hành tung của đại ca bị lộ, cũng may người biết hành tung của Nhiễm Cơ không nhiều, theo manh mối chậm rãi tra có thể tìm ra chủ nhân, nhưng việc cấp bách trước mắt hẳn là muốn Nhiễm Cơ học chút bản lĩnh phòng thân.

    Nhiễm Cơ hiểu ý Nhiễm Chiếu, trong lòng hiểu học võ đều không phải là nhất thời nửa khắc liền có thể học, lại không đành lòng phụ hảo ý của Nhiễn Chiếu liền cười đáp ứng.

    Vệ Thanh Liên ôn nhu nhìn huynh đệ hai người nói chuyện, nhưng vẫn trầm mặc bỗng nhiên cầm khăn trong tay che lại miệng ho khụ khụ, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhiễm Cơ nghe tiếng quay đầu nhìn Vệ Thanh Liên, thấy nàng khí sắc không tốt, duỗi tay xem xét tay mạch nàng, nghĩ đêm qua bị phong hàn mới khiến ho khan. Hắn đang muốn mở miệng dặn dò nàng đi tìm đại phu lấy chút dược tới điều trị thân mình, vừa há miệng liền nghe thấy lão đại phía sau tràn đầy áy náy nói: "Ân cứu mạng của cô nương Nhiễm Cơ không có gì báo đáp, hiện giờ lại vì ta mà bị lạnh, thật sự là.."

    "Thái Tử điện hạ nói gì vậy, đêm qua ở Hương Sơn không biết thân phận ngài, là thanh Liên vô năng làm thích khách chạy thoát. Nếu biết ngài là Thái Tử, Thanh Liên cho dù liều mình cũng muốn chiến đấu với thích khách, cho dù không lấy mạng được thì cũng phải đả thương được cô ta, như vậy sau này truy tìn cũng không khó." Vệ Thanh Liên cắn răng mang theo chút hối hận nói.

    "Ngươi kêu Thanh Liên?" Nhiễm Cơ nghe được tên trong miệng nàng, không tự chủ được hỏi.

    Vệ Thanh Liên nhẹ nhàng gật gật đầu, con ngươi không dám nhìn về phía hắn, chỉ thẹn thùng cười.

    Nhiễm Chiếu mở miệng nói: "Đại ca, nàng là Vệ gia trưởng nữ Vệ Thanh Liên mà ta thường xuyên nhắc tới."

    Nhiễm Cơ nhìn thoáng qua Vệ Thanh Liên, thấy nàng vóc dáng trầm ngư lạc nhạn, lại gan dạ sáng suốt như vậy, con ngươi đều là vẻ tán thưởng, nhớ tới đêm qua nàng vì cứu mình mà bị thương, lại mở miệng hỏi: "Ngươi bị thương, sao còn đi ra? Thích khách kia xuống tay ngoan độc.."

    "Ngươi bị thương?" Không đợi Nhiễm Cơ nói hết, Nhiễm Chiếu bỗng nhiên mở miệng hỏi nàng, trong giọng nói mang theo vội vã chính mình cũng không phát hiện.

    Vệ Thanh Liên lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không đáng ngại, người tập võ bị thương một chút là chuyện thường ngày, Thanh Liên đã quen rồi."

    Nhiễm Chiếu hồn nhiên không tin, thử chạm vai cô ta, chỉ thấy cô ta cắn chặt môi, hơi hơi cau mày. Hắn dùng lực hơi mạnh chút, Vệ Thanh Liên rốt cuộc không chịu nổi lực đạo này, rên một tiếng đau đớn. Nhiễm Chiếu thu tay nói: "Còn giả bộ nữa không?"

    Vệ Thanh Liên cắn chặt răng không để ý hắn, ra vẻ tức giận, chỉ nghe Nhiễm Chiếu nói: "Thương ở nơi nào, nghiêm trọng không?" Vệ Thanh Liên còn chưa mở miệng, hắn còn nói thêm: "Không được giấu giếm, nếu không tự mình chịu thiệt đấy."

    Vệ Thanh Liên thấy Nhiễm Chiếu thập phần quan tâm mình, đành phải thành thật trả lời. Đêm qua Vệ Thanh Ca quất roi lên người nàng, làm nàng đau đớn khó nhịn, nhưng ở trước mặt Nhiễm Cơ nàng đành phải ra vẻ trầm ổn. Nàng xốc ống tay áo lên, chỉ thấy trên cổ tay từ khuỷu tay xuống gần cổ tay vết thương nhìn thấy ghê người.

    Nhiễm Chiếu cùng Nhiễm Cơ nhìn thấy liền đau lòng, Vệ Thanh Liên thầm vui mừng vạn phần, trên mặt lại vô cùng khéo léo nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi đêm qua ta cứu là Thái Tử điện hạ, đã sớm nghe nhị điện hạ nói ngài vì Nam Lương Quốc làm nhiều chuyện như vậy, ta thật vui vì người mà ta cứu là ngài."

    Nhiễm Cơ rất ít tiếp xúc cùng nữ tử, thường ngày chỉ biết đến tấu chương và giao tiếp cùng quan viên, thấy Vệ Thanh Liên như vậy, chỉ cảm thấy nữ tử này như anh hùng hào kiệt. Chỉ tiếc hôm nay phải về cung xử lý chính sự, nếu không hắn nguyện ý ở cùng nàng một thời gian nữa. Hắn nhìn nhìn sắc trời, phải trở về phê duyệt tấu chương rồi.

    Vệ Thanh Liên dù chưa gặp được Nhiễm Cơ nhưng đã nắm giữ thói quen sinh hoạt của hắn, khi Nhiễm Cơ ngẩng đầu nhìn trời liền biết hắn phải về cung, chẳng qua chính mình đêm qua cứu mệnh của hắn, giờ không tiện tiễn hắn. Nếu cha muốn nàng ở trước mặt Nhiễm Cơ làm một người nữ trung hào kiệt, nàng cũng vui lòng mở miệng cười nói: "Thái Tử điện hạ trở về Nhạn Thành, tất là có chính sự gấp, thấy nhị điện hạ tự mình tiến đến, tất là muốn hộ tống ngươi hồi cung, Thanh Liên liền không quấy rầy nữa."

    Nhiễm Cơ dường như có chút không nỡ rời đi lúc này, Nhiễm Chiếu thấy thế cười nói: "Lão đại đừng buồn, cô cô của Thanh Liên là Hà phi, thường thường cũng ở trong cung cùng Hà phi mấy ngày, chờ lúc cô ấy ở trong cung, ngươi và cô ấy có rất nhiều cơ hội gặp mặt."

    Nhiễm Cơ thừa dịp Nhiễm Chiếu nói liền cười đáp: "Đúng rồi."
     
    Dr.Wolf, Táo Ngọt and Gill like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  3. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 3.2

    Phong hoa tuyết nguyệt [2]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ phút này canh giờ đã muộn, nếu là trước đây, Nhiễm Cơ đã đang xử lý việc triều chính, hắn lại nhìn thoáng qua Vệ Thanh Liên, lúc này mới theo Nhiễm Chiếu rời khỏi Thanh Trì uyển, thị vệ tại Thanh Trì uyển cũng rời đi theo.

    Vệ Thiên chờ ở cửa đã lâu, khi Nhiễm Chiếu tới Vệ phủ thì Vệ Thiên liền biết hắn muốn đích thân tiếp Nhiễm Cơ hồi cung. Vệ Thiên đứng ở cửa, thấy Nhiễm Cơ cùng Nhiễm Chiếu, lập tức lộ ra vẻ mặt áy náy, đi về phía hai người liên tục xin lỗi, Nhạn Thành là nơi hắn quản lý, xảy ra chuyện như vậy hắn khó thoát trách nhiệm.

    Nhiễm Cơ làm việc dưới quyền Thánh Thượng, phàm là thành thị nào ở Nam Lương Quốc xuất hiện cường đạo thích khách, hắn sẽ nhanh chóng ra lệnh, đem đại thần quản hạt chỗ ấy chịu tội. Bởi vậy Nam Lương Quốc mấy năm nay ngày ngày ca múa thái bình thịnh thế. Nhưng hôm nay ở Nhạn Thành dưới chân thiên tử lại làm chính mắt hắn thấy một án hành hung, còn suýt nữa muốn mệnh của hắn. Ở trước mặt Vệ Thanh Liên hắn chỉ là một nam tử được nàng cứu, mà ở trước mặt Vệ Thiên, hắn là người thay thế phụ hoàng xử lý triều chính. Đối mặt với Vệ Thiên, hắn sắc mặt như sắt đá, cứ theo lệ xảy ra chuyện mà quyết định khi xưa của hắn, Vệ Thiên xác thật khó thoát trách phạt.

    Vệ Thiên cong eo chắp tay thi lễ xin lỗi, Nhiễm Cơ lại coi như không thấy. Lại liếc mắt thấy Vệ Thanh Liên đầy nước mắt, dường như không muốn thấy Vệ Thiên bị khó xử. Nhiễm Cơ than khẽ, tiến lên nắm lấy tay Vệ Thiên nói: "Việc ở Nhạn Thành ngươi thật sự có tội, nhưng trưởng nữ của ngươi vừa rồi lại cơ duyên xảo hợp cứu ta một mạng. Lần này ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, nhưng ngày sau Nhạn Thành phát sinh chuyện tương tự.. Vệ đại nhân, cũng đừng trách ta vô tình."

    Vệ Thiên dường như ngoài dự kiện với quyết định của Nhiễm Cơ, lập tức giơ tay lên trời thề, cố gắng làm cho Nhạn Thành không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa. Nhiễm Cơ chỉ hơi hơi gật đầu, cùng Nhiễm Chiếu ra Vệ phủ.

    Vệ Thanh Liên đứng chung cùng Vệ Thiên, con ngươi toát ra một tia lưu luyến, Nhiễm Chiếu cảm nhận được ánh mắt của Vệ Thanh Liên, quay đầu lại nhìn nàng, lại thấy nàng vẫn luôn nhìn về phía lão đại Nhiễm Cơ. Hắn chạm chạm cánh tay Nhiễm Cơ, khiến hắn cũng quay đầu lại nhìn, đối mặt với ánh mắt lưu luyến của Vệ Thanh Liên, hắn phất phất tay với nàng, liền ngồi vào bên trong xe ngựa. Xa phu chờ Nhiễm Chiếu đi vào mới giơ roi thúc ngựa, ngựa nhấc vó lộc cộc chạy theo hướng hoàng cung. Tùy tùng Thái Tử cũng chạy chậm đi theo.

    Chờ đoàn người Nhiễm Chiếu hoàn toàn rời khỏi tầm mắt Vệ Thiên, Vệ Thiên không còn thái độ cung kính và trịnh trọng như vậy nữa, nhìn về phía Vệ Thanh Liên nói: "Ngươi trở về phòng với ta."

    Vệ Thanh Liên luôn kính sợ Vệ Thiên, hơn nữa hôm qua Vệ Thiên trừng phạt Bích Khê làm nàng thấp thỏm bất an. Cho nên sau khi theo hắn trở về phòng, nàng đứng ở một bên đã nũng nịu mở miệng hô: "Cha."

    Vệ Thiên không muốn nhìn bộ dáng này của Vệ Thanh Liên, hừ lạnh một tiếng, bưng trà uống, nhìn thoáng qua thị nữ trong phòng, để toàn bộ bọn họ đều ra cửa, các thị nữ này đều là Vệ Thiên một tay bồi dưỡng lên người, trong lòng đều hiểu giờ phút này Vệ Thiên muốn đơn độc trò chuyện cùng Vệ Thanh Liên, sau khi thị nữ cuối cùng đi ram cửa nhẹ nhàng bị khép lại.

    Lúc này trong phòng chỉ còn lại Vệ Thanh Liên cùng Vệ Thiên, nàng biết chỉ có lúc chính mình làm không tốt thì mới có thể bị Vệ Thiên lưu lại, chính là nàng tự nhận hai ngày này nàng làm rất tốt, ít nhất làm Thái Tử Nhiễm Cơ đã có lòng với nàng, nàng muốn bắt được trái tim Nhiễm Cơ, tất nhiên là dễ dàng hơn so với việc Vệ Thanh Liên nắm được trái tim Nhiễm Chiếu, nghĩ đến đây nàng không khỏi buột miệng hỏi: "Cha, chẳng lẽ con làm không tốt sao?"

    Vệ Thiên xoay người đối mặt Vệ Thanh Liên, tức giận nói: "Ngươi chỉ vì cái trước mắt, sợ là sắp hỏng đại sự. Sớm biết như thế, chi bằng ta kêu Vệ Tây Hà tới có phải tốt hơn ngươi hay không."

    Vệ Thanh Liên nghe không rõ Vệ Thiên ý tứ, cho rằng ông trách cứ chính mình hiện tại không làm Nhiễm Cơ quan tâm mình, cho nên mở miệng nói: "Cha chưa bao giờ cho con tiếp xúc qua Nhiễm Cơ, làm sao con làm Nhiễm Cơ coi trọng trong nháy mắt được. Hiện giờ có thể làm hắn nhìn con bằng con mắt khác cũng không dễ.."

    "Chính là ngươi quá chỉ vì cái trước mắt, mới có thể làm hỏng kế hoạch của ta." Không đợi Vệ Thanh Liên nói xong, Vệ Thiên cắt lời: "Tâm tư Nhiễm Cơ tinh tế hơn Nhiễm Chiếu, chính vì thế trước đây ta mới không cho ngươi tiếp xúc qua với hắn, đêm qua ngươi không nên báo cho hắn ngươi là con của ta, hắn đã nhận rõ dung mạo của ngươi, ngươi lại cứu mạng hắn, hắn trở về cung nếu nhớ mãi không quên ngươi tất sẽ tìm họa sư vẽ lại dung mạo rồi cho thân tín đi tìm ngươi."

    "Nếu hắn quên mất con thì sao?" Vệ Thanh Liên

    Lẩm bẩm hỏi, nàng cho rằng chính mình hành động sáng suốt, nhưng ở Vệ Thiên xem ra lại không hẳn vậy.

    "Nếu hắn quên ngươi, mấy ngày sau ngươi vào cung tuyển tú, tất có thể gặp lại hắn. Ngươi vốn lớn lên đẹp, lại là ân nhân của hắn, hắn đối đãi ngươi tất nhiên khác những nữ tử khác." Vệ Thiên nhìn vẻ mặt mờ mịt của Vệ Thanh Liên, không khỏi tức giận: "Ta dọn đường cho ngươi như vậy, ngươi lại làm ta thất vọng."

    Vệ Thanh Liên bị Vệ Thiên nói như thế, trong lòng khó tránh khỏi không vui, nhưng lại không dám biểu hiện trên mặt, chỉ cúi đầu không lên tiếng, Vệ Thiên liếc nàng một cái, biết suy nghĩ trong lòng nàng, lại mở miệng nói: "Cũng may ngươi bị thương vì hắn, coi như bù lại khuyết điểm. Thương thế như thế nào, để vi phụ nhìn xem."

    Được Vệ Thiên quan tâm thương thế, trong lòng nàng dễ chịu hơn một chút, biết hắn không thích người được nuông chiều từ bé, chỉ mở miệng nói không có việc gì. Vệ Thiên biết Vệ Thanh Ca có chút bản lĩnh, đêm qua nghe Vệ Mang nói Vệ Thanh Ca đả thương nàng, Vệ Thanh Liên từ nhỏ lớn lên ở Vệ phủ, hắn luôn dành những thứ tốt cho nàng, tất nhiên không chịu được khổ sở, hiện giờ nàng nói không đau, nhưng thật ra là lấy lòng hắn. Vệ Thiên mở miệng nói: "Đã không đau liền trở về luyện thêm võ nghệ, về sau sẽ không có hại."

    Vệ Thanh Liên nhìn về phía Vệ Thiên, trong lòng chỉ cảm thấy ủy khuất nói: "Cha, Vệ Thanh Ca từ nhỏ liền tập võ ở trên núi, nhưng con ngoài luyện võ, còn học cầm kỳ thư họa, tất nhiên là không bằng muội ấy, con biết người thiên vị Vệ Thanh Ca, con làm gì ở trong mắt người đều không bằng muội ấy."

    Vệ Thiên hơi hơi nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: "Nếu ngươi không phải thân nữ nhi của ta, ta như thế nào tốn công vất vả bồi dưỡng ngươi, tuy ngươi không luyện võ ở trên núi, nhưng ta cũng tìm danh sư tới tự mình dạy ngươi. Ta không cần ngươi làm một sát thủ, ngươi không cần có võ nghệ cao như vậy."

    "Nhưng hôm qua con bị Vệ Thanh Ca đả thương, nếu con mạnh hơn muội ấy, sao có thể mất mặt xấu hổ như vậy." Vệ Thanh Liên bị chạm phải nỗi đau, con ngươi nước mắt rào rạt mà rơi, nhìn qua đáng thương không thôi.

    Vệ Thiên lại làm như không thấy nàng khóc thút thít, híp con ngươi nhìn về phía Vệ Thanh Liên nói: "Sao Vệ Thanh Ca lại đả thương ngươi, nếu không phải ngươi muốn lấy tánh mạng nó, nó sẽ đả thương ngươi chắc?"
     
    Dr.Wolf and Táo Ngọt like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  4. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 3.3

    Phong hoa tuyết nguyệt [3]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Thanh Liên sững sờ ở tại chỗ, trước mắt nam nhân là cha ruột nàng, nhưng chỉ cần việc liên quan tới Vệ Thanh Ca, ông chưa từng nghiêng về phía nàng, có đôi khi nàng hoài nghi chính mình mới là người bị nhặt về.

    "Thanh Liên, hôm nay ta nói rõ ràng, không cần âm thầm phân cao thấp với Vệ Thanh Ca, cũng đừng đùa bỡn tâm tư trước mặt ta, trước khi ngươi tới đây cáo trạng, ta đã điều tra ngọn nguồn sự tình rất rõ ràng." Vệ Thiên ngồi ở trên ghế xoa xoa giữa mày, lại nói: "Vệ Thanh Ca không phải ta thân sinh, ta tốt với nó, tất nhiên là nó có tác dụng với ta. Nhưng ngươi thì khác, nếu ngươi không phạm sai lầm gì, ta tất nhiên sẽ tốt với ngươi. Đi thôi, mấy ngày tiếp hảo hảo nghỉ ngơi đi."

    Vệ Thiên đã nói đến mức này, Vệ Thanh Liên cũng chỉ đáp ứng vâng, đi ra cửa. Nhưng vừa đi ra, thấy Vệ Thanh Ca cùng Vệ Mang đứng ở phía dưới cây đào trong viện, nàng vừa bị Vệ Thiên giáo huấn, trong lòng khó tránh khỏi không vui, lại nghĩ tới Vệ Mang hôm qua cũng giáo huấn nàng, hai ngày này nàng bị nhiều ấm ức như vâyh, đều là bởi vì Vệ Thanh Ca này.

    Vệ Thanh Liên kiềm nén tức giận, đi đến bên người Vệ Thanh Ca, nhẹ giọng cười ở bên tai nàng: "Không biết cảm nhận bị cha tính kế như nào, nghĩ đến cha thật là thương ta, hy sinh ngươi để lót đường cho ta, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng làm Nhiễm Cơ biết ngươi là thích khách, nếu không ngươi sao có thể nắm được trái tim Nhiễm Chiếu chứ?"

    Vệ Thanh Ca chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, cũng không để ý tới ả. Vệ Thanh Liên tự rước nhục, hừ lạnh một tiếng hướng ra ngoài viện. Vệ Mang tất nhiên là nghe thấy Vệ Thanh Liên khiêu khích, lại ra vẻ không nghe thấy. Chỉ mở miệng nói: "Chúng ta vào thôi."

    Vệ Thanh Ca gật gật đầu, cùng hắn đi vào cửa.

    Vệ Thiên thấy Vệ Thanh Ca tiến vào, chỉ vị trí bên cạnh ông, ý bảo nàng ngồi xuống. Chờ Vệ Thanh Ca ngồi xuống, Vệ Thiên lại tự mình pha trà cho nàng, Vệ Thanh Ca tiếp nhận trà, ngửi được hương hoa nhài nhàn nhạt, là trà nàng cực kỳ yêu thích trà. Nàng nhìn về phía Vệ Thiên nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cha."

    Vệ Thanh Ca biết trà này là Vệ Thiên cố ý pha, vì đêm qua Vệ Thanh Liên muốn giết nàng mà tỏ vẻ xin lỗi, nàng sau khi uống trà, lại nói với Vệ Thiên: "Con không có ý trách tội tỷ ấy, con trở về phủ, võ nghệ cao hơn tỷ ấy một chút, tỷ ấy trong lòng bất bình cũng không có gì lạ."

    Vệ Thiên cực kỳ vừa lòng lời này của Vệ Thanh Ca, lúc này mới mở miệng nói với Vệ Mang: "Canh giờ không còn sớm, con mang muội ấy đi gặp mẹ đẻ đi muội ấy đi, lộ trình có chút xa, hôm nay không cần trở lại. Thanh Ca mới trở về Nhạn Thành, con dẫn muội ấy đi dạo vài ngày, Chờ trước đêm tuyển tú trở về là được."

    Vệ Mang đáp ứng, Vệ Thiên liền sai hai người lui xuống.

    Vệ Thanh Ca cùng Vệ Mang rời phủ, ngoài cửa xe ngựa đã có người chuẩn bị ổn thỏa, Vệ Mang cùng Vệ Thanh Ca ngồi cùng nhau. Từ đêm qua sau khi hai người ở trong núi đường ai nấy đi, Vệ Thanh Ca liền quyết định không để ý tới Vệ Mang nữa, cho nên nhắm mắt giả ngủ. Vệ Mang liền xốc mành lên nhìn phong cảnh ngoài mành.

    Vệ Thanh Ca bỗng nhiên nghe thấy tiếng rao hàng bên ngoài xe ngựa, nàng kêu xa phu ngừng xe ngựa lại, một mình đi vào chợ, không bao lâu thì quay lại, Vệ Mang thấy trong tay nàng cầm hộp bánh hoa hồng. Không biết vì sao liền nhớ tới điểm tâm này là món ăn nàng thích ăn nhất lúc ở trên núi, khi đó hai người bọn họ còn không cãi nhau, nàng luôn chọc giận hắn trộm xuống núi đi mua cho hắn ăn. Hắn nhìn ngoài cửa sổ tùy ý mở miệng nói: "Ta mang đủ ngân lượng để dùng bữa, bánh này không thể ăn no."

    Vệ Mang đã mở miệng, Vệ Thanh Ca lại tựa như không nghe thấy hắn nói, chỉ ôm bánh hoa hồng tiếp tục chợp mắt, lúc Vệ Mang cho rằng nàng sẽ không nói chuyện với mình, chỉ nghe Vệ Thanh Ca mở miệng nói: "Đây là nương ta thích ăn."

    Vệ Mang biết nàng nhắm mắt không nhìn hắn, cho nên quay đầu nhìn nàng, thấy nàng mặt mày cô đơn, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, đành phải không nói chuyện nữa. Xe ngựa đi một đường, thực mau xuyên qua chợ, có lẽ là tới vùng ngoại ô, có thể nghe thấy ve hát chim kêu, tinh tế đi nghe thậm chí có cả tiếng nước chảy róc rách.

    Vệ Thanh Ca rất ít ra cửa, đối với hết thảy bên ngoài đều hết sức tò mò, nghĩ mấy ngày có thể không cần trở về Vệ phủ, trong lòng nàng cũng cao hứng, liền kêu xa phu đi chậm lại, xốc mành xe ngựa nổi hứng nhìn phong cảnh. Gió nhẹ thổi vào xe ngựa, thổi vào mái tóc Vệ Thanh Ca hơi hỗn độn một chút, Vệ Mang ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên tóc Vệ Thanh Ca, hơi hơi nhíu mày rồi thả mành phía chính mình xuống.

    Hai ngày nay Vệ Mang chưa từng ngủ một giấc ngon, sau khi nhắm mắt liền ngủ ngay, khi tỉnh lại thì trời đã tối, Vệ Thanh Ca thấy hắn tỉnh chỉ chỉ lương khô bên người hắn, lại ngoảnh mặt đi nhìn ngôi sao bên ngoài mành xe. Vệ Mang cầm lấy lương khô ăn một lát, lại uống chút nước, mở miệng hỏi xa phu còn xa không, khi nghe nói còn phải qua một ngọn núi, sắc mặt hắn âm trầm vài phần. Dường như không dự đoán được Vệ Thiên sẽ đưa mẫu thân Vệ Thanh Ca đến nơi xa như vậy.

    Vệ Thanh Ca thấy sắc mặt Vệ Mang không tốt, mở miệng cười nói: "Nếu ngươi yên tâm về ta thì hiện tại có thể trở về, ta không có cần ngươi đi theo. Những người canh giữ bên cạnh nương không phải hạng người hời hợt, ta cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay cha."

    Vệ Thanh Ca hoặc là trầm mặc, hoặc là mở miệng liền nói những lời lạnh lùng, Vệ Mang không muốn nói chuyện cùng nàng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Vệ Thanh Ca cười lạnh hai tiếng, lại khôi phục trầm mặc.

    Cũng không biết qua mấy canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, khi Vệ Thanh Ca xuống xe ngựa thì sắc mặt tái nhợt, Vệ Mang biết nàng rất ít đi xa, không quen đường sá mệt nhọc, đang muốn tiến lên đỡ nàng, lại bị nàng tránh đi cánh tay. Vệ Mang thấy bộ dáng nàng cự tuyệt chính mình như vậy, tức giận dâng lên, bỗng nhiên thấy nàng chống tay vào một thân cây to cong eo nôn ra.

    Vệ Mang tiến lên vỗ vỗ lưng nàng, Vệ Thanh Ca quay đầu hung hăng nhìn hắn, cực kỳ bất mãn sự đụng chạm của hắn. Vệ Mang không thèm để ý nàng tức giận, đưa nước lên nói: "Nương ngươi nhìn thấy ngươi tiều tụy như vậy, chắc chắn cho rằng ngươi sống không tốt, ngươi muốn bà nghĩ như vậy sao?"

    Vệ Thanh Ca lúc này mới không cự tuyệt hảo ý của hắn, tiếp nhận nước hắn đưa uống mấy ngụm, lại nghỉ ngơi một lát dưới tàng cây, sau đó mới cùng xa phu đi lên phía trước.

    Cách chỗ xe ngựa dừng lại hơn một trăm mét có một sơn cốc, đi một đoạn sơn cốc không xa thì phía trước đột nhiên rộng mở thông suốt, có một tòa nhà được xây tựa vào núi, vì là đầu mùa xuân, khắp sơn cốc hoa đào đã nở, ước chừng có mười dặm hoa đào, gió đêm thổi qua mang hương hoa đào làm Vệ Thanh Ca như say, Vệ Thanh Ca dẫm lên đầy đất hoa rơi tiếp tục đi đến tòa nhà kia.

    Đứng ở cửa tòa nhà là lão bộc mặc áo vải thô, trong tay dẫn theo đèn lồng như đang chờ ai đó. Sau khi thấy Vệ Thanh Ca tới, trên mặt lộ ra thập phần cao hứng tươi cười, vội tiến lên đỡ Vệ Thanh Ca, thân thiết nói: "Tiểu thư đã trở lại, phu nhân mong thật lâu đó."

    Rốt cuộc đã trở lại? Vệ Thanh Ca trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ tòa nhà này là của nương sao? Nàng liền nhìn về phía Vệ Mang, lại thấy bộ dáng hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả. Lão nô nghênh tiến Vệ Thanh Ca vào sân, cửa trong sân giờ phút này mở rộng, thị nữ ra ra vào vào bận rộn, chỉ nghe lão nô gân cổ lên hô: "Tiết phu nhân, tiểu thư đã trở lại, mau chuẩn bị đi thôi."

    Lão nô dứt lời, một vị phụ nhân mặc váy dài màu lam như nước mặt hồ nước đi ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy Thanh Ca liền rơi lệ. Vệ Thanh Ca nhìn người tới, nhiều năm không gặp, bà còn trẻ hơn trước, nghĩ đến Vệ Thiên vẫn không bạc đãi bà, thấy người tới khóc, nàng lại đối người tới cười: "Nương."
     
    Dr.Wolf and Táo Ngọt like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  5. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 3.4

    Phong hoa tuyết nguyệt [3]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Thanh Ca chỉ nói một chữ, làm Tiết phu nhân che lại miệng gào khóc, Vệ Thanh Ca vội vàng tiến lên nâng bà, lão phụ nhân liền mắng: "Năm đó cố hương hồng úng, chết đuối nhiều người, cha ngươi vì bảo vệ mạng sống cho ta và ngươi, cuối cùng chết ở lũ lụt. Nhiều năm như vậy ta đều suy nghĩ, muốn đi theo cha ngươi, ngươi chỉ đem lưu ta lại trong một cái lồng tơ vàng, ngươi lại ngày ngày làm đại tiểu thư, sao ta có thể sinh ra người không có lương tâm như ngươi chứ"

    Vệ Thanh Ca nghe Tiết phu nhân nói, âm thầm suy đoán Vệ Thiên vẫn chưa đem tình hình thực tế của chính mình báo cho bà, nếu không dựa vào tính tình bà thì như thế nào cũng sẽ không đồng ý chính mình làm con cờ của Vệ gia. Vì vậy nàng chưa phản bác Tiết phu nhân trách cứ, chỉ cười đi theo bà vào trong phòng.

    Tiết phu nhân thấy nàng mang theo vài phần chột dạ cười, cho rằng bị đoán trúng sự thật, càng giận chính mình nuôi một nữ nhi bất hiếu, bà cầm quải trượng đánh vào nàng, Vệ Thanh Ca lại không né không tránh nhận đòn, lão phụ nhân vừa đánh vừa mắng: "Ta sớm nói với ngươi, ta không cần vinh hoa phú quý, không cần vàng bạc đầy nhà, ta chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau hảo hảo sinh hoạt, nhìn ngươi về sau có thể gả cho nhà chồng tốt, nhưng ngươi lại làm trái lại, ham mê phú quý nhà người ta không biết quay đầu. Mười năm, suốt mười năm ngươi mới trở về nhìn ta một lần, ngươi có xứng với cha ngươi không, có xứng để ta chờ ngươi mười năm không?"

    Nàng cũng muốn sống cuộc đời như nương nói, nhưng nàng có lựa chọn sao? Lúc Vệ Thiên thu lưu nàng đã nói rõ ràng, hoặc là rời đi hoặc là lưu lại làm sát thủ cho hắn. Nàng còn nhỏ, không biết sát thủ là gì, nhưng cũng hiểu là một con đường không dễ đi. Nhưng nàng cần lưu lại, bởi vì muốn cứu mạng nương, bởi vì nàng cũng muốn sống. Nàng vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ để bà đánh vào người, rốt cuộc vô pháp nhịn xuống bi thương, lại cắn chặt răng không cho bà thấy nước mắt trong con ngươi mình.

    Vệ Mang đứng ở cửa viện, dường như thấy con ngươi Vệ Thanh Ca đầy nước mắt, đã mở miệng cười nói: "Dì Tiết."

    Tiết phu nhân thở hồng hộc nhìn về phía Vệ Mang trước cửa, quá nhiều năm không gặp liền không nhận ra hắn. Bà mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

    Vệ Mang cười bước lên trước, thản nhiên gỡ quải trượng ra đặt ở một bên, đỡ bà vào phòng ngồi xuống, lúc này mới nói: "Ta là Mang nhi a, trưởng tử của Vệ Thiên. Dì Tiết không nhớ rõ sao?"

    Thật ra ký ức bà khắc sâu về Vệ Mang, năm đó đào vong đến Nhạn Thành, là Vệ Mang đem mẹ con họ tới Vệ phủ, xin Vệ đại nhân giữ bọn họ lại, nếu không phải Vệ Mang, bọn họ có lẽ mang tiếng chạy thoát cố hương, lại mất mạng trên đường. Bà vội vàng bảo Vệ Mang ngồi xuống, lại sai thị nữ dâng trà ngon chiêu đãi.

    Vệ Thanh Ca thấy bà không giận dỗi giống vừa rồi, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, nàng thử mở miệng nói: "Nương, con mang bánh hoa hồng cho nương.." Vệ Thanh Ca đem bánh hoa hồng ban ngày mua ở chợ dâng lên cho Tiết phu nhân, nhìn bà không chớp mắt.

    Tiết phu nhân nhìn Vệ Thanh Ca hốc mắt có chút hồng, bà có chút động dung, nhưng vẫn lạnh mặt nói: "Lấy đi, ai muốn ăn đồ ngươi mua."

    Vệ Thanh Ca cúi đầu, miệng hơi hơi mấp máy, lại chung quy không nói một chữ nào. Lúc nàng tới liền biết kết quả sẽ như này, nàng xác thật không phải một đứa con gái tốt, không làm được những việc mà một đứa con gái phải làm, cho nên nương không tiếp thu bánh hoa hồng của nàng cũng hợp tình hợp lý. Nàng thầm nhủ chính mình như vậy, nhưng trong lòng chính là nói không ra khổ sở. Nàng ngần ấy năm nỗ lực là vì cái gì, có phải thật sự đã làm sai hay không?

    "Dì Tiết, trà này sao thơm quá, còn nữa không, có thể cho cháu một chén nữa không?" Vệ Mang nhẹ nhàng thanh âm truyền vào bên tai Vệ Thanh Ca.

    "Có, ngươi muốn uống thêm đều còn nhiều." trong giọng nói của nương mang theo chút thân thiết, song chưa từng dành điều đó với nàng.

    Tay Vệ Thanh Ca tay vẫn luôn giơ bánh hoa hồng, trầm mặc không nói lời nào.

    Tiết phu nhân lại pha ấm trà cho Vệ Mang, lấy một khối bánh hoa hồng đặt ở trong miệng nếm nếm, than khẽ: "Thứ gì ăn lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ không thích ăn nữa."

    Vệ Thanh Ca thu bánh hoa hồng trở về, vâng một tiếng, đứng ở bên cạnh Tiết phu nhân không hề mở miệng. Tiết phu nhân cùng Vệ Mang nhiều năm không gặp, trò chuyện thật vui. Không biết qua bao lâu, Tiết phu nhân đứng dậy đi qua bình phong, một lát sau lại kêu Vệ Mang cùng Vệ Thanh Ca đi vào.

    Sau khi Vệ Thanh Ca đứng ở sau bình phong, thấy đầy một bàn đồ ăn, đều là đồ khi còn nhỏ nàng thích ăn. Sắc mặt Tiết phu nhân có chút không được tự nhiên nói: "Ăn đi."

    Hai người Vệ Thanh Ca cùng Nhiễm Chiếu một ngày đều ở trên xe ngựa, chưa từng dùng cơm, đối mặt với đồ ăn trên bàn, hai người đều ăn ngấu nghiến, sắc mặt Tiết phu nhân dần dần nhu hòa, không ngừng dặn dò hai người ăn chậm một chút.

    Vệ Thanh Ca đang ăn cơm, lại không nhịn được khóc lên tiếng, đây là hương vị quen thuộc của mình, là mẫu thân nàng tự tay làm. Nàng biết chân nương sau trận lụt lưu lại tật, chỉ có thể dựa vào quải trượng đi đường, nàng liền biết trong lòng nương vẫn có nàng. Nàng chuyên tâm ăn cơm một cách ngon lành.

    Tiết phu nhân nhìn Vệ Thanh Ca nhiều năm chưa gặp mặt, thấy nàng khóc, dường như trong lòng nghĩ tới chuyện gì, chợt suy tư nhìn về phía Vệ Thanh Ca.

    Chờ dùng xong cơm, Tiết phu nhân lại sai người thu thập một gian thượng phòng cho Vệ Mang ở, để Vệ Thanh Ca cùng chính mình cùng ngủ 1 phòng.

    Vệ Thanh Ca ngủ ở bên cạnh Tiết phu nhân, lại cảm thấy an tâm như thế, nàng ôm Tiết phu nhân nhẹ giọng nói: "Nương, lần này trở về con sẽ ở bên nương vài ngày."

    Tiết phu nhân lưng cứng đờ một lát, xoay người nhìn Vệ Thanh Ca, dưới ánh nến lay động chiếu sáng con ngươi như ngọc của Tiết phu nhân, Vệ Thanh Ca không dám nhìn thẳng con ngươi của bà, Tiết phu nhân tâm tư thập phần tinh tế, nàng sợ bị bà nhìn ra sơ hở. Vệ Thanh Ca đứng dậy muốn đi dập tắt ánh nến, lại bị Tiết phu nhân nhẹ nhàng đè lại bả vai.

    Tiết phu nhân vuốt Vệ Thanh Ca gò má, thấp giọng than: "Nếu thật là ham vinh hoa phú quý, sao lại gầy thành như vậy." Tiết phu nhân kéo tay mảnh khảnh của nàng, mang theo chút đau lòng nói: "Chắc chắn ngươi sinh hoạt cũng không dễ dàng, tay đều có vết chai."

    "Nương, ở gia đình giàu có, không tránh được lục đục với nhau, học chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt. Nương không biết chứ hiện giờ con có võ nghệ cũng đủ có thể tự bảo vệ mình. Nếu ngày nào đó có người muốn hại con thì con đã có bản lĩnh phòng thân rồi."

    Tiết phu nhân kinh ngạc nói: "Sao lại có người muốn ám hại ngươi?"

    Vệ Thanh Ca hơi hơi mỉm cười, giọng nói dịu dàng vài phần nói: "Chỉ là tính toán tốt nhất a, nương, ngài năm đó không phải dạy con muốn phòng họa với chưa xảy ra sao, hiện giờ nữ nhi làm được điểm này, nương nên cao hứng a."

    Tiết phu nhân nửa tin nửa ngờ nhìn nàng một lúc lâu, Vệ Thanh Ca cười đứng dậy thổi tắt nến, rúc vào bên người bà có chút làm nũng nói: "Nương, tuy rằng con cùng nương lâu lắm không gặp, nhưng mỗi khi đi ngủ đều thấy người, nương trong suy nghĩ của con không hề thay đổi tí nào.."

    Tiết phu nhân vuốt sợi tóc của Vệ Thanh Ca, ngữ khí có chút nức nở nói: "Nương vừa mới đánh thương con, đau không?"
     
    Dr.Wolf and Táo Ngọt like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  6. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 3.5

    Phong hoa tuyết nguyệt [5]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu nói: "Nương thân sinh thì mới đánh con, nếu người không đánh không mắng, con mới thật sự sợ hãi. Nương, trên thế giới này chỉ còn hai ta sống nương tựa lẫn nhau, nương không thể không cần con a."

    Tiết phu nhân gật gật đầu đáp ứng, từ lúc Vệ Thanh Ca trở lại Vệ phủ chưa được nghỉ ngơi một đêm trọn vẹn, hiện giờ ở bên cạnh Tiết phu nhân trở nên rất buồn ngủ, liền thoáng chốc đã nhắm mắt ngủ.

    Tiết phu nhân thấy khóe miệng Vệ Thanh Ca mang theo nhợt nhạt ý cười, nhớ tới bộ dáng nàng ngấu nghiến ăn cơm liền cảm thấy chuyến trở về của Vệ Thanh Ca có chút không thích hợp, tựa hồ coi bữa cơm như một lần ăn cuối cùng. Bà rón ra rón rén đứng lên, mặc xong quần áo cẩn thận mở cửa ra ngoài.

    Vệ Thanh Ca rất thính ngủ, khi Tiết phu nhân đứng dậy thì nàng đã tỉnh lại. Nàng sinh nghi hướng đi của Tiết phu nhân, liền mặc quần áo bám đi theo. Thấy Tiết phu nhân nhẹ nhàng gõ cửa cửa phòng Vệ Mang, sau đó không lâu Vệ Mang mở cửa mời Tiết phu nhân vào.

    Vệ Thanh Ca nghĩ nghĩ, chung quy vẫn tiến lên phía trước đứng cạnh cửa tinh tế nghe đối thoại của hai người trong phòng.

    "Mang nhi, cháu khác bọn họ, cháu có thể nói cho Dì chuyện của Thanh Ca mấy năm nay được không?" Người nói chuyện là nương, Vệ Thanh Ca dựa vào cửa nghe Tiết phu nhân quan tâm đến mình, nàng không lo lắng Vệ Mang sẽ nói những lời không nên nói, bởi vì Vệ gia muốn nàng là quân cờ, nếu giờ phút này làm hỏng thứ có thể kiềm chế quân cờ thì quân cờ kia tất sẽ không mặc kệ thứ đó. Vệ Thanh Ca ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng trong viện, chỉ cảm thấy ánh trăng đêm nay là đẹp nhất trong cuộc đời nàng đã trải qua.

    Quả nhiên nàng nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Vệ Mang, mở miệng nói với Tiết phu nhân: "Thanh Ca từ nhỏ hiếu thắng, học cái gì cũng luôn muốn đạt kết quả cao nhất. Năm 6 tuổi muội ấy nhìn thấy sư phó tạp kỹ chơi đại đao trên đường liền kêu gào đòi cha đem muội ấy lên núi học võ.." Vệ Thanh Ca nghe Vệ Mang nói dối, trong đầu không khỏi nhớ tới quang cảnh giữa hè năm 6 tuổi ấy. Nàng bị Vệ Thiên an bài đi chợ chơi đùa, dọc đường đi mua cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon. Hỏi nàng có muốn nương nàng sống những ngày tốt đẹp, trong tay nàng còn cầm một đồ chơi làm bằng đường, chỉ mới vừa ăn một ngụm liền thấy trong mắt Vệ Thiên hiện lên tính kế, trẻ con nhà nghèo sớm chín chắn, khi đó nàng liền biết chuyến ra cửa này tất là có mục đích. Sau khi trở về nàng dựa theo Vệ Thiên an bài, nói cho mẫu thân rằng chính mình muốn đi học võ, sau đó từ biệt mười năm.

    Vệ Thanh Ca vươn tay chọc thủng cửa sổ, thấy Tiết phu nhân ngồi ở ghế lâm vào suy tư, dường như những lý do thoái thác đó cũng không đủ làm bà tin tưởng. Tiết phu nhân bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Vệ Mang, ngữ khí hơi hấp tấp nói: "Con gái ta sinh ra cũng biết tính tình của nó, mấy năm nay nó viết thư cho ta, nó cuộc sống của nó rất vui sướng, chính là không cần nói vui sướng, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy nó ta đã biết cuộc sống của nó không ổn."

    Lời nói của Tiết phu nhân có chút khác với những gì Vệ Mang nghĩ, nhưng thực mau hắn phản ứng lại, tiếp tục cười nói: "Dì Tiết không biết chứ Thanh Ca gần đây không vui lắm, muội ấy.."

    Tiết phu nhân chợt quăng đổ chén trà xuống mặt đất, cả giận nói: "Ta mặc kệ Thanh Ca cùng Vệ gia làm giao dịch gì, nhưng ta chỉ cần Thanh Ca tự do mà sống. Ta biết nó không tự do, ta chỉ hỏi ngươi, muốn làm gì mới có thể trả tự do cho Thanh Ca. Mấy năm nay tiền tài mà Vệ gia đưa tới ta chẳng hề động vào một đồng, ta không rời đi khỏi chỗ này vì ta biết chỉ có ở đây Thanh Ca mới có thể tìm được ta."

    Vệ Thanh Ca gắt gao che miệng lại tránh phát ra tiếng, nương nguyện bị cầm tù mười năm chỉ vì chờ nàng trở về, nàng lại dùng cả đời tự do chỉ để tương lai nương sống yên ổn.

    Vệ Thanh Ca thấy Vệ Mang đứng tại chỗ có chút không biết nói gì, nương hiện tại nổi nóng chưa phát giác ra Vệ Mang thất thố, nếu phản ứng lại thì.. Nàng không thể tưởng tượng tiếp, một tay đẩy cửa ra, trên mặt nước mắt chưa khô hiện ra trước mặt hai người bọn họ.

    Tiết phu nhân nhìn về phía Vệ Thanh Ca, nếu đã bị nàng nghe thấy lời chính mình muốn nói thì bà hoàn toàn không muốn giấu giếm nữa, bà nhìn Vệ Mang nói: "Mang nhi, cháu là trưởng tử của Vệ gia, nói chuyện luôn có trọng lượng, hiện giờ Dì đã chờ được Thanh Ca, cháu cho phép chúng ta rời đi chứ?"

    Vệ Mang không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Thanh Ca, thanh âm dần dần nhẹ nhàng: "Thanh Ca, muội có muốn cùng dì Tiết đi không?"

    Vệ Thanh Ca đang muốn lắc đầu, bàn tay bỗng nhiên bị Tiết phu nhân nắm chặt, Tiết phu nhân vén ống tay áo nàng lên, đau xót nói: "Con còn muốn gạt nương à."

    Vệ Thanh Ca nhìn theo tầm mắt của Tiết phu nhân, thấy trên cánh tay tin chữ Vệ, nàng chậm rãi nhắm con ngươi lại, đây là chữ viết mà không có cách nào xóa được, nàng sống là quân cờ của Vệ gia, khi chết cũng phải mang dấu vết xuống hoàng tuyền. Nàng rõ ràng giấu kỹ rồi, thế mà lại bị Tiết phu nhân thấy? Nàng bỗng nhiên nhớ lúc ngủ ở cạnh bà, có nửa khắc nàng ngủ sâu, là nàng bất cẩn..

    Vệ Mang nhìn chữ Vệ trên cánh tay Vệ Thanh Ca, con ngươi trong khoảnh khắc ảm đạm hơn. Hắn nhớ rõ năm nàng bảy tuổi, Vệ Thiên từng tiếp Vệ Thanh Ca hồi Vệ phủ, hắn lại có nhiệm vụ nên không cùng nàng trở về, Vệ Thanh Ca sau khi trở lại thì bọn họ vẫn luôn như hình với bóng. Chữ Vệ hẳn là khắc lên vào dịp đó.

    Tiết phu nhân nhìn sắc mặt Vệ Mang thập phần khó coi, liền suy đoán ý nghĩ của mình quả nhiên là đúng. Bà run rẩy giơ tay lên, hung hăng tát vào má Vệ Thanh Ca, trong khoảnh khắc nước mắt theo bàn tay rơi xuống chợt như mưa rào, bà gào khóc nói: "Ta đợi con mười năm, con lại vì Vệ gia làm trâu làm ngựa, hiện giờ còn bị khắc chữ lên. Ta sao xứng với người cha đã khuất của con, sớm biết chuyện đến mức này, ta còn sống làm gì nữa".

    Tiết phu nhân khập khiễng hướng đến cây cột định đập đầu vào, Vệ Thanh Ca ôm chặt lấy bà, cũng khóc theo nói: "Nương, Thanh Ca biết sai rồi, sai lầm lớn nhất của Thanh Ca là không nên trộm thích đại ca, không nên khắc chữ trên cánh tay."

    Tiết phu nhân quay đầu nhìn Vệ Thanh Ca, có chút không thể tin tưởng hỏi: "Con nói cái gì?"

    Vệ Mang cũng có chút không thể tin được, lại nhanh chóng che giấu cảm xúc đi, trước sau mỉm cười nhìn về phía Vệ Thanh Ca.

    "Nương, con cùng đại ca từ năm 6 tuổi bắt đầu luyện võ ở trên núi, đại ca đối xử rất tốt với con, những lần bị sư phụ phạt, đại ca liền bí mật giúp con." Vệ Thanh Ca đề cập chuyện năm đó, dần dần ngừng khóc, con ngươi ôn nhu vô cùng. Lâu lắm rồi Vệ Mang không nhìn thấy Vệ Thanh Ca như vậy, hắn không nhịn được cứ nhìn thêm, mang theo chút hoài niệm mà bản thân cũng không phát hiện ra.

    Vệ Thanh Ca chợt nhìn về phía Vệ Mang, ngữ khí buồn bã lạnh nhạt: "Đại ca, Thanh Ca biết rõ tâm tư của ca, vĩnh viễn ca không thích Thanh Ca, nhưng Thanh Ca thật ngốc a, chỉ muốn lưu lại dòng họ của ca là được rồi."
     
    Dr.Wolf and Táo Ngọt like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  7. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 4.1

    Vệ Thiên đến [1]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Mang nhìn Thanh Ca nói những lời tình ý chân thành với mình, tuy biết đó là để Tiết phu nhân an tâm, nhưng hắn lại vô tình chìm sâu vào, hắn vươn tay lau nước mắt trên mặt Vệ Thanh Ca, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, thật lâu sau hắn mở miệng nói: "Thanh Ca, muội tốt như vậy, sẽ tìm được nam tử còn tốt hơn đại ca gấp trăm ngàn lần."

    Vệ Thanh Ca cúi đầu, làm như muốn giấu đi vết thương lòng.

    Tiết phu nhân đứng ở một bên thấy hết biểu cảm của hai người, bà nhìn về phía Vệ Thanh Ca tức giận nói: "Sao con có thể thích đại ca con chứ, con cũng biết thân phận con.."

    Thấy Tiết phu nhân nói như thế, Vệ Thanh Ca âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may bà tin lời nói của chính mình.

    Tiết phu nhân khập khiễng đi về phòng ngủ của chính mình, Vệ Thanh Ca muốn tiến lên ôm bà, lại bị bà lạnh lùng hất ra: "Xử lý ổn thỏa chuyện của con đi, ngay mai nương muốn mang con rời đi, không được có bất kỳ liên hệ gì với Vệ gia nữa, lúc trước cho rằng con bị Vệ gia áp chế, nếu đã không có, vậy thì đi càng dễ dàng. Chớ nói Mang nhi không thích con, kể cả thích, ta cũng tuyệt đối không cho con và nó lui tới. Con biết không hứa ngươi cùng hắn lại có lui tới. Con cũng biết gia thế nhà họ Vệ như nào, con cho rằng Mang nhi chỉ cưới một nữ tử sao?"

    Vệ Thanh Ca biết rõ suy nghĩ trong lòng Tiết phu nhân, cũng biết giờ phút này không phải thời điểm giải thích cùng bà nên chỉ mở miệng nói vâng rồi nhìn theo Tiết phu nhân cố gắng đi tới phòng ngủ.

    "Ngày mai muội cùng dì Tiết không thể rời đi nơi này, cha đã sớm tính đến sẽ có biến cố, một khi hai người rời khỏi tòa tòa này, vô luận các ngươi đi hướng nào, không đến hai dặm đều sẽ gặp ám vệ. Dù muội võ công cao, nhưng còn phải bảo vệ dì Tiết.." Vệ Mang hạ giọng nói với nàng.

    "Làm phiền đại ca nhắc nhở, Thanh Ca tất nhiên là biết làm như thế nào, chỉ mong đại ca phối hợp mới được." Nhân vừa rồi Vệ Mang phối hợp diễn kịch với Vệ Thanh Ca, cho nên ngữ khí của Vệ Thanh Ca giờ phút này ôn hòa hơn nhiều.

    Vệ Mang gật gật đầu, Vệ Thiên đã sai hắn đưa nàng tới đây, tất là để chính mình khi nàng cần hỗ trợ thì giúp nàng một tay. Hắn bỗng nhiên đi ra cửa nhìn bóng đêm, có chút nghi hoặc mở miệng nói: "Thân mình muội không đau không ngứa sao?"

    Sau khi Vệ Thanh Ca nghe xong lời này, cũng nhìn theo ánh trăng bên ngoài nói: "Thật là kỳ, chẳng lẽ là dược hiệu mất tác dụng, cho nên không đau không ngứa?"

    Vệ Mang lập tức phủ quyết: "Thuốc này tuyệt không sẽ mất đi hiệu lực, muội có dùng thứ gì linh tinh không?"

    Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu, lúc Vệ Thiên sai rịt thuốc liền báo cho nàng những thứ tương khắc với thuốc này, sao nàng có thể tự gây rắc rối cho chính mình chứ. Vệ Thanh Ca bỗng nhiên nghĩ đến lúc chính mình rời khỏi Vệ phủ có đến gặp Vệ Thiên, đụng phải Vệ Thanh Liên từ bên trong ra, cô ta nói vài lời bên tai mình..

    Vệ Thanh Ca đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy sắc mặt Vệ Mang còn xạm hơn trước, hắn bắt lấy tay nàng xem mạch, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó thật sự dám!"

    Vệ Thanh Ca hỏi: "Sẽ có hậu quả gì?"

    "Hương phấn vô sắc vô vị, làm ta và muội sơ sót, chúng ta phải nhanh trở về, vết thương trên mặt muội sắp vỡ ra rồi, trước khi vỡ phải tìm được cha, nếu không vết sẹo sẽ còn nguyên, lưu lại vết sẹo xấu xí, dung mạo muội sẽ bị huỷ hoại." Vệ Mang nghiêm túc nói.

    Vệ Mang dứt lời, Vệ Thanh Ca bỗng nhiên ha hả nở nụ cười: "Quân cờ không có mỹ mạo, sao có thể hấp dẫn nhị điện hạ Nhiễm Chiếu, không phải ta không hoàn thành được nhiệm vụ, là có người làm khó dễ bên trong."

    "Thanh Ca.." Vệ Mang kêu nàng: "Nếu muội không tiến cung tuyển tú, đó là phế cờ, Vệ gia chưa bao giờ dưỡng người rảnh rỗi, muội biết hậu quả!"

    Vệ Thanh Ca cười mi mắt cong cong: "Đại ca, muội muội ruột của ngươi hại dung mạo của ta, ngươi bức ta hồi phủ, cha bức ta giết người, các ngươi đều không sai, sai chính là ta. Là ta quá tham.. Cho nên có ngày này cũng đáng, cũng may ta dù không có tướng mạo, nhưng vẫn có một thân võ nghệ, không tính coi là phế cờ."

    Vệ Mang còn muốn nói gì đó, lại thấy Vệ Thanh Ca chậm rãi hướng đi đến phía trước, mỗi một bước, liền cách hắn xa hơn. Hắn biết một ngày nào đó nàng sẽ cách xa hắn, nhưng hắn lại bất lực, chỉ đành nhìn nàng từng bước rời xa đi mất.

    Một khắc trước khi Vệ Thanh Ca đóng cửa lại, hắn bỗng nhiên thấy gò má nàng một hàng thanh lệ, nàng tùy tay lau đi, lại dường như không có việc gì đóng cửa lại.

    Vệ Mang thầm thở dài, nếu Thanh Ca không phải ở Vệ gia, nàng vừa đẹp vừa thông minh như vậy, có lẽ có thể trải qua phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng ở Vệ phủ, cho dù có phong hoa tuyết nguyệt thì cũng bị chôn vùi. Tựa như đoạn tình cảm trong lòng hắn tuy đẹp đẽ lại không chiếm được.

    Sáng sớm hôm sau Vệ Thanh Ca còn chưa tỉnh lại đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng, nàng dụi mắt, thật lâu chưa ngủ ngon như vậy. Nàng đứng dậy mặc quần áo, bỗng nhớ tới lời nói đêm qua của Vệ Mang, ngồi vào trước gương trang điểm nhìn gương mặt chính mình, không lâu sau nữa, vết thương trên mặt nàng sẽ vỡ ra lần nữa, nàng sẽ biến thành một nữ tử xấu xí. Đến lúc đó cũng tốt, ít nhất sẽ không bị Vệ Thiên dùng sắc đẹp của nàng để đạt được mục đích của hắn.

    Đến nỗi giết người.. Có lẽ lúc bắt đầu nàng không quen, nhưng qua thời gian, chung quy có thể trở nên vô cảm. Năm đó Vệ Mang giết một con thỏ hoang đều run tay nửa ngày, hiện tại không phải cũng đã giết rất nhiều người sao? Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi tự an ủi mình, mỗi người đều có cách sống của mỗi người, nàng chỉ lựa chọn con đường khó nhất, nhưng là tốt nhất cho mẹ mình.

    Nàng đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn hữu lực từ xa tiến đến phòng mình, nàng là người luyện võ, sớm nghe được tiếng bước chân liền biết người đến là ai. Nàng nheo mắt lại, tiếng bước chân này nàng quá quen thuộc, là Vệ Thiên, sao hắn lại tới chỗ này?

    Vệ Thiên làm việc luôn luôn làm Vệ Thanh Ca không tìm thấy manh mối, nàng chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, ngồi trước gương kẻ mi, tô môi, dặm phấn trên mặt, lặng lẽ chờ Vệ Thiên tiến vào.

    Vệ Thiên mở cửa thấy Vệ Thanh Ca ngồi ở trước gương trang điểm khẽ mỉm cười, hắn đi đến trước mặt Vệ Thanh Ca cong eo nhìn gò má nàng, miệng lưỡi làm như quan tâm hỏi: "Có cảm thấy không thoải mái không?"

    Vệ Thanh Ca đang muốn mở miệng trả lời, chợt thấy sắc mặt Tiết phu nhân căng thẳng, cười nói với bà: "Nương, Thanh Ca không phải nhiễm bệnh nan y, nương căng thẳng quá làm gì?"

    Tiết phu nhân nhéo khăn, sau một lúc lâu mới nói: "Lão gia nói con sinh bệnh, ngày hôm qua ta còn đánh con, con có bị sao không?"

    Sinh bệnh? Vệ Thanh Ca thầm cười nói, Vệ Thiên đúng là tìm lý do để nương an tâm, cái này coi như lấy cớ để nàng trở về Vệ phủ. Quả nhiên như nàng sở liệu, không đến một lát, Tiết phu nhân lại nói: "Con đừng gạt nương, khi nào hết bệnh rồi lại trở về, ta vẫn luôn chờ con ở đây."

    Vệ Thanh Ca nhìn Tiết phu nhân, lại nhìn về phía Vệ Thiên, nàng gật gật đầu nói: "Nương, con không vội đi, còn có thể ở lại với nương mấy ngày nữa." Nàng lại nhìn về phía Vệ Thiên, có ý vị khác nói: "Lần này con về Vệ phủ, còn không biết khi nào mới có thể gặp lại nương, cha vốn đã sớm để cho con tới gặp người, nhưng do con sinh bệnh, cho nên vẫn luôn trì hoãn, hiện giờ đã tới tất là muốn an tâm ở vài ngày mới cam tâm."
     
    Dr.Wolf and Táo Ngọt like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  8. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 4.2

    Vệ Thiên đến [2]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Thanh Ca đã nói tròn trịa câu chữ như thế, Vệ Thiên chỉ cười cười, duỗi tay sửa sửa quần áo có chút hỗn độn, giọng nói trầm ổn: "Đứa nhỏ Thanh Ca này quá nhớ mẹ, bệnh này của nó nhất thời nửa khắc cũng không khỏi được, ta lại mang thuốc theo cho nó, có thể ổn định một thời gian."

    Tiết phu nhân vui mừng ra mặt, trong lòng biết ơn Vệ Thiên, Vệ Thiên ở trước mặt bà lại săn sóc chu đáo Thanh Ca, nàng liên tục cảm tạ vài tiếng, thấy Vệ Thiên một đường phong trần mệt mỏi tới chỉ vì quan tâm bệnh tình Vệ Thanh Ca, nàng làm mẹ ruột, thế nhưng không tốt bằng một người cha nuôi, nàng xin lỗi nhìn về phía Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca nghịch ngợm chớp chớp mắt, mở miệng nói với bà: "Nương, con lại muốn ăn đồ nương làm."

    Tiết phu nhân thấy Vệ Thanh Ca không giận bà chút nào, kích động nói: "Được, được, ta làm cho con ngay đây."

    Tiết phu nhân dứt lời lời, chống quải trượng đi tới phòng ăn. Phía sau có thị nữ theo sát, có thị nữ tiến lên muốn nâng, chỉ nghe Tiết phu nhân mở miệng nói: "Lão thân chính mình đi là được, chưa từng quen dùng người hầu."

    Tiết phu nhân nói rất xa truyền vào tai Vệ Thanh Ca, nàng rũ mắt xuống, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Mẫu thân không muốn dùng người hầu, chẳng qua là vì trong lòng mẫu thân còn dự định một ngày các nàng có thể rời khỏi lồng vàng này, một lần nữa trở về nơi dân giã. Nếu hiện tại quen sinh hoạt cẩm y ngọc thực, ngày sau lại rời đi chỉ sợ sẽ luyến tiếc.

    Vệ Thanh Ca bỗng nhiên thấy trên bàn nhỏ bày một hộp phấn, cảm thấy hộp có chút quen thuộc, cầm lấy nhìn kỹ, mới phát hiện hộp phán này là nàng đưa năm đó. Nàng nhắm mắt lại một chút, mới để hộp phấn trở leij chỗ cũ. Nàng nhớ mẫu thân bao nhiêu, mẫu thân liền nhớ nàng bấy nhiêu. Mười năm quang cảnh mười năm tưởng niệm, thật là có bao nhiêu chua xót. Nàng không dám nghĩ tiếp, xoay người nhìn về phía Vệ Thiên nói: "Cha."

    Vệ Thiên gật gật đầu, hiện giờ Tiết phu nhân không ở đây, Vệ Thiên lại khôi phục bộ dáng ít nói cười, hắn ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, Vệ Thanh Ca biết đây là thói quen hắn muốn uống trà, đi lên trước pha xong vân vụ trà rồi dâng lên. Vệ Thiên tiếp nhận trà, chậm rãi nhấp một ngụm nói: "Nữ nhi ở Vệ gia chỉ có con pha trà thơm nhất."

    Vệ Thanh Ca cười nói: "Là cha nâng đỡ."

    Vệ Thiên buông trà xuống, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Vệ Thanh Ca, buông tiếng thở dài: "Còn may tới kịp thời, gương mặt đẹp như thế, nếu hủy dung đi, thật là đáng tiếc."

    Vệ Thanh Ca mím chặt khóe miệng, vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, tay ở ống tay áo sớm đã nắm chặt.

    Vệ Thiên lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, đưa cho nàng nói: "Mỗi ngày sáng trưa chiều đắp ở trên mặt ba lần, ba ngày sau sẽ chặn được rủi ro tiềm ẩn."

    Vệ Thanh Ca tiếp nhận cái chai, chợt mở miệng hỏi: "Cha, lần này may mắn có cha nên con mới tránh được kiếp bị hủy dung, nhưng lần sau thì sao? Nếu con lúc nào cũng nhằm vào tỷ ấy thì thôi, rõ ràng con luôn trốn tránh, vì sao tỷ ấy còn không bỏ qua con?"

    Vệ Thanh Ca tính tình luôn lãnh đạm, rất ít nói chuyện với Vệ Thiên, nói xong những lời này, Vệ Thiên liền nhìn lại Vệ Thanh Ca. Cho rằng nàng là người có thể làm nên trò trống, hóa ra cũng là người không giấu được tâm sự. Chỉ có thế đã thiếu kiên nhẫn, ngày sau ở trong cung sao có thể trở thành châu báu. Hắn tuy có nhiều bất mãn với lời nói của Vệ Thanh Ca, nhưng vẫn đè ép tâm tư nói: "Ta cũng chưa từng dự đoán được Thanh Liên sẽ cả gan như thế, nếu không phải ta thấy lúc nó trốn tránh khi gặp ta, thì cũng không hỏi ra được nó hạ dược con, đêm qua ta đã cấm cửa nó."

    Vệ Thiên nói xong, Vệ Thanh Ca bỗng nhiên cười lên tiếng, nàng nhìn về phía Vệ Thiên nói: "Cha, ngài chỉ cấm cửa tỷ ấy, nhưng tỷ ấy lại muốn hủy diệt quân cờ ngài vất vả bồi dưỡng mười năm. Con lúc nào cũng nhường nhịn tỷ ấy, nhưng tỷ ấy một lòng một dạ muốn đẩy con vào chỗ chết."

    Vệ Thanh Ca làm hắn vừa lòng nhất chính là nàng chưa bao giờ biểu hiện buồn vui cho hắn xem. Hắn cảm thấy chỉ có nữ tử không buồn không vui mới có thể thành đại sự. Hắn từ trước đến nay cảm thấy Vệ Thanh Ca là quân cờ hắn đắc ý nhất, nhưng hiện tại.. Hắn có chút không vui nói: "Vậy ý ngươi muốn thế nào?"

    Vệ Thanh Ca chợt quỳ xuống mặt đất, bái hướng Vệ Thiên nói: "Cha, mười năm trước ngài dạy dỗ Thanh Ca, với tư cách cá nhân cùng một thầy dạy, trước khi đối phương không có sát khí với mình thì không thể động thủ, ngay cả muốn động thủ cũng phải xin chỉ thị của ngài mới có thể động thủ giết người, hiện giờ Thanh Liên nhiều lần muốn giết con, thấy con có thể biến nguy thành an, lại muốn hủy dung mạo của con, cha, con xin chỉ thị muốn.."

    Vệ Thiên đột nhiên đập bàn đứng lên, tức giận nói: "Ngươi thật to gan, lại muốn giết Thanh Liên sao?"

    Vệ Thiên không nghĩ tới Vệ Thanh Ca có tâm tư như vậy, xem ra Vệ Thanh Ca đánh giá quá cao địa vị ở trong lòng hắn, mất quân cờ tốt nhất, hắn tuy sẽ đau lòng nhưng vẫn có thể dùng thêm thời gian bồi dưỡng. Nhưng Vệ Thanh Liên là con ruột của mình, hắn hiện tại còn không đến mức vì quân cờ mà mất đi nữ nhi. Hắn ánh mắt như kiếm, lạnh băng nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: "Ngươi cho rằng thiên hạ thật sự có công bằng? Nếu phải công bằng, đầu tiên phải nhìn thân phận chính mình đã. Ngươi đã từng hai bàn tay trắng khốn cùng thất vọng, hiện tại lại vinh hoa phú quý, ngươi hiện giờ được người bên ngoài tôn xưng một tiếng nhị tiểu thư, ngay cả địa vị của Tây Hà đều dưới ngươi, những thứ này ngươi chẳng lẽ đều quên là ai cho ngươi? Nhưng hôm nay ngươi muốn quá nhiều, ngươi hẳn biết kết cục của lòng tham không đáy là cái gì chứ."

    Vệ Thiên một khi tức giận, rất ít người sẽ không sợ hắn. Vệ Thanh Ca vẫn quỳ lạy tại chỗ, lạy hắn ba cái. Vệ Thiên híp mắt nhìn về phía Vệ Thanh Ca, hắn hiểu rõ hàm nghĩa dập đầu ba lần, hắn có quy củ, ba lần dập đầu ý nghĩa ân đoạn nghĩa tuyệt. Hắn thầm cười lạnh, cho rằng dưới chân thiên tử, nàng có bản lĩnh thoát khỏi lòng bàn tay hắn sao?

    Vệ Thanh Ca dường như chưa từng thấy con ngươi lạnh lẽo của Vệ Thiên, nàng lạy hướng Vệ Thiên nói: "Thanh Ca coi ngài như cha ruột, ngài giao nhiệm vụ Thanh Ca luôn tìm mọi cách hoàn thành, chẳng sợ xong việc mới biết ngài sớm đã có an bài khác cũng tuyệt không nửa phần oán trách. Thanh Ca một lòng vì ngài nguyện trung thành, lại nhận về họa sát thân. Lời nói hôm nay của ngài làm Thanh Ca hiểu, Thanh Ca chẳng sợ nỗ lực thế nào, ở trong lòng ngài trước sau không có cách nào gần gũi như Thanh Liên. Thanh Ca dập đầu lúc này coi như không tồn tại tình ý cha con cùng ngài nữa, chỉ coi ngài như ân nhân cứu mạng, ngài nói rất đúng, xác thật là Thanh Ca muốn quá nhiều.."

    Khi Vệ Thanh Ca ngẩng đầu lên, hốc mắt có nước mắt đảo quanh. Vệ Thiên thần sắc khẽ biến, chưa từng dự đoán được Vệ Thanh Ca sẽ coi trọng hắn như vậy. Hắn xác thật theo như lời Vệ Thanh Ca nói, trong mắt hắn chỉ coi nàng như một quân cờ có lợi mà thôi. Nhưng quân cờ dành tình cảm cho hắn càng quan trọng, đối với hắn càng có lợi. Hắn ra vẻ thở dài, đỡ nàng khỏi mặt đất, trấn an nói: "Nếu không coi con như nữ nhi thì sao ta phải cực khổ dạy con mười năm chứ."
     
    Dr.Wolf and Táo Ngọt like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  9. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 4.3

    Vệ Thiên đến [3]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vệ Thiên muốn duỗi tay vuốt những lọn tóc hỗn độn của nàng, nhưng nàng lại nhẹ nhàng ngoảnh đi. Trước đây hắn muốn làm như vậy, Vệ Thanh Ca luôn vui sướng không thôi. Vệ Thiên tinh tế ngẫm nghĩ, gần đây Vệ Thanh Liên xác thật có hãm hại Vệ Thanh Ca. Nếu Vệ Thanh Ca vẫn có cảm tình với hắn, hắn phải lợi dụng thêm mới được, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng nói: "Không phải con vẫn luôn muốn thăm Tiết phu nhân vài lần sao, sau này mỗi một tháng gặp một lần được không?"

    Vệ Thanh Ca không thể tưởng tượng nhìn về phía hắn, dường như xác định hắn nói là thật hay giả.

    Vệ Thiên thấy nàng biểu tình như vậy, biết sự tình có xoay chuyển, tiện đà cười nói: "Tuy Thanh Liên lớn hơn con vài tuổi, tâm trí lại không đủ thành thục. Nó chẳng qua là nhìn ta quan tâm con hơn, cho nên sinh lòng ghen ghét, sau khi trở về, ta sẽ trừng phạt thật nặng trước mặt con, con thấy được không?"

    Vệ Thanh Ca biết có thể cho nàng mỗi tháng vấn an mẫu thân một lần đã là nhượng bộ lớn nhất của Vệ Thiên, nàng sẽ không ngốc đến mức đem việc trừng phạt Vệ Thanh Liên trở thành thật, vì vậy liền mở miệng nói: "Thanh Ca cũng tuyệt không muốn châm ngòi ly gián, chỉ cần biết cha còn thương Thanh Ca là được. Tạ ơn cha đáp ứng Thanh Ca thường đến thăm mẫu thân."

    Vệ Thiên nhìn con ngươi Vệ Thanh Ca tràn đầy cảm động, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc."

    Vệ Thanh Ca còn muốn ở mở miệng nói gì đó, lại thấy Vệ Mang không biết khi nào đứng ở cửa, ánh mắt Vệ Mang nhìn thoáng qua trên người Vệ Thanh Ca, thực mau liền ngoảnh đi, cung kính với Vệ Thiên nói: "Cha, cơm đã chuẩn bị xong."

    Vệ Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: "Hiện tại cảm xúc khá hơn chưa?"

    Vệ Thanh Ca kéo kéo khóe miệng, cười có chút miễn cưỡng nói: "Khá hơn nhiều rồi."

    Có lẽ Vệ Thiên băn khoăn địa vị của Tiết phu nhân ở trong lòng Vệ Thanh Ca, nên trên đường đi đến phòng ăn cực kỳ thong thả, Vệ Mang đi ở bên trái Vệ Thanh Ca, thấy nàng tâm sự nặng nề, ánh mắt trầm vài phần, lại làm người ngoài không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì.

    Tiết phu nhân đứng ở cửa phòng ăn, nhìn thấy đoàn người Vệ Thiên, sớm hướng đến đón bọn họ. Vệ Thanh Ca đi lên trước đỡ lấy bà, nhẹ giọng nói: "Đều là người trong nhà, sao nương còn tự mình tới đón. Ở bên trong chờ là được."

    Tiết phu nhân biết Vệ Thiên quyền cao chức trọng, nhất định phải giữ lễ tiết, nàng nhìn về phía Thanh Ca nói: "Lão gia là ân nhân cứu mạng của chúng ta, đừng nói là chờ ở chỗ này, kể cả nghênh đón cách mười dặm đều không quá đáng."

    "Tiết phu nhân nói thế là thế nào, ta đối xử với Thanh Ca như con gái thân sinh, đâu để ý những thứ lễ tiết rườm rà chứ." Vệ Thiên nói lời này, giả vờ hơi tức giận.

    Tiết phu nhân tuy sống nửa đời người, tâm tư lại đơn thuần đơn giản, thấy vừa rồi Vệ Thiên đối xử với Vệ Thanh Ca xác thật là thân như gia phụ, bà cảm kích nhìn về phía Vệ Thiên. Vệ Thanh Ca nhìn thần sắc Tiết phu nhân, liền biết Vệ Thiên diễn trò cũng đủ, nàng cười đưa mẫu thân vào phòng ăn.

    Khi dùng bữa, Vệ Thiên giống như một người cha yêu thương, kể với Tiết phu nhân cuộc sống của Vệ Thanh Ca trong mười năm qua, sắc mặt Tiết phu nhân dần dần tươi cười, bà vẫn luôn cho rằng Thanh Ca sống không tốt, khi bà biết Thanh Ca ở Vệ phủ là vì có bệnh, lo lắng cho mình sau khi biết sẽ thương tâm, cho nên mười năm không gặp bà. Bà sờ sờ đầu Thanh Ca nói: "Nương trách oan con."

    Thanh Ca cũng không đáp lại bà, chỉ lấy chiếc đũa không ngừng chia thức ăn, mẫu thân cũng không phải người ngu muội, nàng càng nói nhiều thì càng có sơ hở, kỳ thật chỉ cần liên hệ các việc lại với nhau, cũng không khó phát hiện ra kỳ quặc. Nếu nàng thật sự có bệnh trong người, sao có thể ra roi thúc ngựa bôn ba vài dặm chứ.

    Đối với Vệ Thanh Ca im lặng, Tiết phu nhân chỉ nghĩ nàng thân thể kém, tinh thần không tốt, không chỉ không giận, ngược lại chủ động gắp thức ăn cho nàng.

    Vệ Mang thấy vậy, cũng động thủ lấy đồ ăn cho Vệ Thanh Ca.

    Chỉ một lát, trong chén của Vệ Thanh Ca đã đầy đồ ăn, hôm nay nàng ăn đã đủ nhiều, hiện giờ nhìn Tiết phu nhân quan tâm lo lắng, nàng đành phải buộc chính mình ăn thêm một chút.

    Dùng cơm xong, Tiết phu nhân liền vội vàng giục Vệ Thanh Ca trở lại phòng nghỉ ngơi, hiện giờ sinh bệnh đã là cái cớ tốt nhất để rời đi nên Vệ Thanh Ca tiếp tục giả bộ chầm chậm đi phía nhà ở. Vệ Mang nghĩ nghĩ, chung quy vẫn đi qua cùng Vệ Thanh Ca.

    Vệ Thanh Ca nhíu nhíu mày, làm như không muốn Vệ Mang tới gần, đang muốn tìm cớ làm bảo hắn không cần đi cùng mình, bỗng nhiên nghe thấy Vệ Thiên ở phía sau nói: "Thanh Ca sinh bệnh, con đi qua làm gì, quấy rầy nó nghỉ ngơi?"

    Vệ Mang bước chân ngừng lại một chút, thực mau trả lời: "Thanh Ca gần đây thân mình yếu ớt, con đi theo cũng tốt, ngộ nhỡ muội ấy té ngã, con cũng có thể đỡ một phen."

    Lúc Vệ Mang vẫn là thiếu niên, Vệ Thanh Ca biết bản lĩnh nói dối của hắn có bao nhiêu lợi hại, nàng đã từng muốn đi du ngoạn dưới chân núi, sư môn quản giáo cực nghiêm, nhưng hắn luôn có biện pháp mang cả hai cùng nhau xuống núi. Trước đây hắn nói dối, trong lòng nàng đều rất ấm áp. Nhưng hiện tại chỉ là cười lạnh. Bởi vì nàng biết, bọn họ giờ phút này quan tâm lẫn nhau đều là giả, chẳng qua đều là diễn trò ở trước mặt mẫu thân thôi.

    Nếu là người bình thường diễn kịch trước mặt Vệ Thanh Ca, trong lòng nàng đều sẽ không cảm thấy phản cảm, duy độc đối mặt với Vệ Mang, hắn biến hóa giống như là một cái gai cắm vào tim khiến nàng đau đớn. Nhìn Vệ Mang ra vẻ quan tâm, nàng vội liếc mắt sang hướng khác.

    Vệ Mang ra vẻ chưa từng thấy vẻ chán ghét trong mắt Vệ Thanh Ca, tiến lên muốn đỡ Vệ Thanh Ca đi phía trước, Vệ Thanh Ca lặng lẽ tránh đi, ánh mắt Vệ Mang trầm xuống, nắm cổ tay của nàng thuận thế điểm huyệt đạo, Vệ Thanh Ca chỉ cảm thấy cả người bị rút đi sức lực, suýt ngã xuống đất. Vệ Mang đỡ lấy nàng, nhìn về phía Vệ Thiên nói: "Cha, Thanh Ca thân mình không thoải mái, con đưa muội ấy về trước."

    Vệ Thiên sắc mặt không đổi, chỉ gật gật đầu.

    Tiết phu nhân thấy Vệ Thanh Ca vừa rồi còn êm đẹp, nháy mắt liền suy yếu như vậy, sắc mặt căng thẳng không thôi, bước chân còn chưa đi đến chỗ Vệ Thanh Ca, Vệ Thiên ở bên cạnh trấn an nói: "Mang nhi cùng Thanh Ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vì vậy biết rõ tình trạng của Thanh Ca, yên tâm giao cho nó đi."

    Vệ Thiên đã mở miệng, nếu Tiết phu nhân đi theo, ngược lại sẽ làm Vệ Thiên cho rằng bà không yên tâm đối với người của Vệ gia, bà đành mở miệng nói: "Ta đi làm chút điểm tâm ngọt cho nó, khi còn nhỏ nó bị bệnh luôn là muốn ăn một ít."

    Tiết phu nhân có chút xuất thần lần thứ hai đi đến phòng ăn, Vệ Thiên sắc mặt âm trầm nhìn Vệ Mang đỡ Vệ Thanh Ca đi về phía trước, Vệ Mang rất ít khi vi phạm mệnh lệnh chính mình, nhưng vừa rồi hắn biết rõ ông không muốn hắn cùng Vệ Thanh Ca tiếp xúc nhiều với nhau mà hắn lại cố tình làm ngược lại ý ông.

    Vệ Thanh Ca tùy ý Vệ Mang đỡ cho đến khi vào phòng nàng mới nói: "Giải huyệt cho ta."

    Vệ Mang đỡ nàng nằm xuống giường, nhìn nàng vì tức giận mà gò má ửng đỏ, hơi hơi có chút thất thần nói: "Ngươi bao lâu chưa cho ta sắc mặt tốt rồi."
     
    Dr.Wolf and Táo Ngọt like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
  10. Thiên Thanh 188

    Messages:
    252
    Chương 4.4

    Vệ Thiên đến [4]

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    mimosavj, Dr.Wolf and Táo Ngọt like this.
    Last edited: Mar 16, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...