[Edit] Vương Phi Tinh Nghịch - Túy Phong Lưu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Kimhayuyu, Jan 18, 2021.

  1. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 9: Biểu muội tôi không vui vì tôi được Vương gia sủng ái sao.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng, Hứa Lão Nguyệt đang ngủ thật say, Linh Lan liền đi vào bẩm báo: "Tiểu thư, Mai phi tới."

    "Mai phi?" Hứa Lão Nguyệt mê man mở mắt, mai phi là ai?

    Thấy nàng biểu tình ngái ngủ, liền vội vàng nhỏ giọng giải thích, "Tiểu thư, Mai phi là thê thiếp của biệt thự, trước khi vào phủ Mai phi phụ trách hậu viện"

    Hứa Lão Nguyệt đầu trong nháy mắt thanh tỉnh hơn nửa, nguyên lai là tình địch a. "Để cho nàng vào đi" Hứa Lão Nguyệt trực tiếp ngồi dậy, cũng không còn tâm tư buồn ngủ.

    "Tiểu thư, nô tỳ giúp ngài rửa mặt chải đầu." Liền vội vàng tiến lên hầu hạ Hứa Lão Nguyệt.

    Hứa Lão Nguyệt liếc thấy bóng người ở cửa, cất giọng nói, "Không cần, biểu muội cũng không phải người ngoài, mời nàng vào đi." Hứa Lão Nguyệt vừa dứt lời, một thân ảnh yểu điệu liền vào phòng, "Mới vừa vào liền nghe tỷ nói lời này, muội thấy thật là ấm lòng."

    Người nói chuyện vào trong phòng, Hứa Lão Nguyệt mói nhìn rõ nàng, mặt trái soan lớn chừng bàn tay, mắt hồ ly nhỏ dài, là cái tướng mạo hết sức xinh đẹp, thậm chí có thể nói là diêm dúa, đàn ông thính nhất cũng là như vậy.

    Bất quá đeo vàng bạc, áo choàng lụa, không cần nhìn cũng biết là tới khoe khoang.

    "Em gái nói đâu phải, hôm nay trông em tinh thần sa sút như vậy, em còn không quên đến xem ta, mới thật là ấm lòng." Hứa Lão Nguyệt lời vừa nói dí dỏm, tỉnh bơ lấy áo khoác ngày hôm qua Quân Mặc Nhiễm cho nàng mặc lên người.

    Mai phi vốn lò còn đắc ý, khi nhìn thấy áo khoác kia liền không kiềm được: "Áo này là"

    "Ai!" Hứa Lão Nguyệt mắt liếc chiếc áo trên người, khuôn mặt đỏ lên, "Ngày hôm qua Vương gia sợ ta cảm lạnh giúp ta mặc vào,

    Cái này còn chưa cố cơ hội sẽ trả lại cho hắn mà."

    Bên Mai phi chán chợt nổi lên gân xanh, hai tay không tự chủ bóp chặt, một khuôn mặt tươi cười vì ghen tị mà trở lên vặn vẹo: "Nguyên lai là quần áo Vương gia a, ngày hôm qua ngươi cùng vương gia.."

    Mai phi cổ họng nghèn nghẹn, có chút hỏi không nổi, ngày hôm qua đã sớm nghe nói tối qua Vương gia ở bụi hoa cưng chìu Hứa Lão Nguyệt. Nàng vốn không tin đây là thật, cho nên mới chạy tới lãnh Uyển xác nhận một sau. Không nghĩ tới nhưng thấy được quần áo Vương gia. Hứa Lão Nguyệt rất hăng hái thưởng thứa mặt xanh đỏ đan xen trên mặt Mai phi, tiếp theo đó ngượng ngùng nói, "Muội cũng biết ta trước đã làm sai chuyện, ngày hôm qua ta đi tìm Vương gia nói xin lỗi, cũng may Vương gia hắn đại nhân đại lượng tha thứ cho ta, bằng không ta cũng biết làm sao bây giờ?"

    "Phải không? Vương gia hắn tha thứ cho ngươi." mai trắc phi gắt gao nắm quyền, móng tay thật dài cắm sâu vào lòng bàn tay, nàng cũng không cảm thấy đau.

    Hứa Lão Nguyệt nhưng không đáp lời, nhướng mày ngước nhìn nàng: "Làm sao, muội không vì ta được Vương gia cưng chìu mà cao hứng sao?"

    "Cao hứng" Mai trắc phi kéo ra một cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Dĩ nhiên cao hứng."

    "Đây là muội cho người mang điểm tâm, tỷ nếm thử một chút." Mai trắc phi vừa nói thị nữ từ phía sau cầm ra một chồng điểm tâm trong hộp đựng thức ăn đưa cho Hứa Lão Nguyệt.

    Hứa lão Nguyệt ngước mắt về điểm tâm kia thầm nghĩ, "Em giái quá khánh khí, ta bên này cái gì cũng không thiếu, Vương gia nói nơi này ăn mặc chi tiêu cũng không cần tiết kiệm a."

    Hứa Lão Nguyệt nói lời lại thành công khiến cho Mai trắc phi đem mặt, Hứa Lão Nguyệt cũng thức thời, kích thích một câu liền ngoan ngoãn nhận cái đĩa, "Bất quá đa tạ muội muội, ta giữ lại tí ăn."

    Mai trắc phi sắc mặt cứng đờ, đứng lên nói, "Vậy muội không làm phiền tỷ nghỉ ngơi, muội về trước, nếu thiếu.."

    Mai trắc phi nói đến một nửa giống như ý thức nói thừa, cười cươi, "Nhìn xem muội nói gì này, trong mắt Vương gia làm sao thiếu điểm tâm này cho muội được."

    Hứa Lão Nguyệt giống như là không có nghe ra Mai trắc phi châm chọc, cười nhẹ nói tiếp, "Muội nói cái gì vậy, không phải tỷđang thời kỳ khó khăn sao? Mong rằng muội ở chỗ Vương gia nói tốt giúp ta."
     
    AmiLee, Phuongphuong57500 and Gill like this.
  2. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 10: Đi về phía trước một bước, bổn vương sẽ cắt đứt chân ngươi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai trắc phi nghẹn họng, rốt cuộc đè lén xuống hỏa khí cười nói: "Tỷ yên tâm, coi như tỷ không nói muội vẫn sẽ giúp tỷ"

    "Vậy thì cảm ơn muội nha." Hứa Lão Nguyệt hướng Mai trắc phi cảm kích cười, vừa nhìn về phí Linh Lan, "Còn không tiễn trắc phi ra người."

    "Vâng" Linh Lan đáp một tiếng, liền đưa Mai trắc phi ra ngoài.

    Hứa Lão Nguyệt nâng cái đĩa trong tay cúi đầu ngửi một cái, nhưng là giễu cợt cười lạnh. Trước mặt độc cô dám bỏ đọc vào, người phụ nữ này không có đầu óc đi.

    Bất quá đây cũng không phải đọc giết người gì, Hứa Lão Nguyệt nghĩ đến công dụng của đọc mà vui vẻ. Nàng rốt cuộc có biện pháp đi ra ngoài, tối nay nàng nhất định phải chạy trốn thành công.

    "Tiểu thư?" Liên Kiều mặt đầy hó hiểu nhìn Hứa Lão Nguyệt nhếch mép cười nhìn đĩa điểm tâm.

    Hứa Lão Nguyệt phục hồi tinh thần lại, nhìn Liên Kiêdu phân phó: "Đi kiếm gì ăn đi."

    Ăn no mới có khí lực chạy được.

    "Vâng"

    Liên Kiều đáp một tiếng, liền đi ra lấy thức ăn. Lúc Liên Kiều trở lại, Hứa Lão Nguyệt đã chờ sẵn trên trước bàn hỏng "Tiểu thư"

    Liên Kiều bưng khay, một bộ không nói lên lời. Nhìn cái vẻ mặt Liên Kiều, tim Hứa Lão Nguyệt liền run lên: "Thế nào? Bọn họ không cho?"

    "Không phải" Liên Kiều sựo hãi đem mâm để xuống, "Chỉ có những thứ này." Trên cái khay to chỉ có cái chén nhỏ. "Đây là cái gì?" Hứa Lão Nguyệt cầm đũa khều khều chén cháo, nhất thời xung khí, "Ta dầu gì cũng là một Vương phi đi, lại cho ta ăn cái này tới một hạt cháo cũng không có."

    Cái này ngay cả cháo liền đều không có, cái này căn bản là nước trong, đến nỗi oi gương được rồi!

    "Lấn hiếp người quá đáng!" Hứa Lão Nguyệt 'Bốp' một tiếng đem đập đũa trên bàn, xong xông ra, "Ta tìm bọn họ tính sổ!"

    Liên Kiều sợ nàng lại gây họa, vội vàng mở miệng: "Tiểu thư, ngài đừng đi, bọn họ nói là Vương gia phân phó."

    "Tên vô ơn đó!" Vừa nghe Quân Mặc Nhiễm phân phí, Hứa Lão Nguyệt lại giận đến cắn răng nghiến lợi, "Quả là một tên vô ơn bạc nghĩa, vừa mới nàng còn ở đó trước mặt tiểu bạch khen hắn vài câu!"

    Cái gì ăn mặc cũng không ít. Chó má! Vốn tối qua còn ăn được một bữa thịnh soạn, nàng cứ tưởng hắn có lương tâm, kết quả lại bắt đầu rồi, cái này như không cho nàng ăn còn gì.

    Không được, chỗ này một giây phút nàng cũng không đợi được, nàng phải ra đi!

    Hứa Lão Nguyệt nắm lấy cái đĩa liền xông ra ngoài. Những thị vệ thấy nàng, tất cả mặt đầy cảnh giác, nhất là Văn Hòa và Thạch Nham: "Vương phi ngài cũng đừng có mà làm khó chúng ta?"

    "Ta đây không phải là vì cho các ngươi bồi thường sao? Trước đây đều là ta không đúng, ta cũng không có thứ gì tốt, vừa vặn Mai trắc phi đưa cho ta điểm tâm, các người ăn đi, coi như là ta đền bù cho các ngươi."

    Hứa Lão Nguyệt mặt đầy áy láy đưa lên cái đĩa.

    Bọn thị vệ nào dám nhận: "Vương phi khách khí, hay là chính ngài ăn đi!"

    Cuộc sống Vương phi cũng không tốt hơn, có một thứ tốt như vậy, còn tới đưa cho bọn họ.

    "Các ngươi nếu không ăn, chính là không tha thứ cho ta, ta.." Thấy bọn họ không nhân, Hứa Lão Nguyệt làm bộ phải khóc.

    "Không dám không dám." Mấy người liền trố mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là nhân cái mâm, ở trong mắt Hứa lão Nguyệt ăn điểm tâm.

    Một chum trà sau, Hứa Lão Nguyệt từ sân sau cửa chính quang minh chính đại đi ra ngoài, vì có thể thành công chạy ra ngoài, lần này nàng cũng Liên Kiều còn trao đổi quần áo.

    Từ Bắc Uyển sau khi đi ra, Hứa Lão Nguyệt một đường đi về phía nam chạy, cùng tối hôm qua phương hướng hoàn toàn bất đồng, nàng cũng không tin nàng lần này còn chạy không ra.

    Mặc dù là ban ngày, bất quá Hứa Lão Nguyệt y phục liền, ngã cũng không có người chú ý.

    Thất quải bát quải, không biết vòng bao nhiêu đường, Hứa Lão Nguyệt rốt cuộc nhìn đến cửa. Trái tim kích động nhảy lên, Hứa Lão Nguyệt hưng phấn bước ra ngoài.

    "Đi về trước một bước, Bổn vương cắt đứt chân ngươi!"

    Âm thanh u lãnh quen thuộc bất ngờ không kịp đề phòng bay tới trong tai Hứa Lão Nguyệt, để cho nàng mới vừa nhảy lên nháy mắt chìm đến đáy cốc.
     
    AmiLee, Phuongphuong57500 and Gill like this.
    Last edited: Apr 24, 2021
  3. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 11: Thần thiếp là người của Vương gia, chết là quỷ của Vương gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không nghe được, không nghe được..

    Hứa Lão Nguyệt một bên mặc niệm ở đáy lòng, một bên hướng một cái chân vượt gia ngoài, đặt trên mặt đất, "soạt" một tia hàn quang, lạnh buốt hướng bắp chân nàng bắn tới.

    Hứa Lão Nguyệt nháy mắt người liền đổ mồ hôi lạnh, bước chân bước ra cũng ngắng ngượng xoay cái nhảy trở lại.

    Hứa Lão Nguyệt lòng vẫn còn sợ hãi nhìn dưới chân thầm kêu, mặt đầy ấm ức, rũ đầu xuống.

    Nàng rốt cuộc đã chọc vào ai, làm sao cứ như vậy xui xẻo, cai này không biêt xấu hổ mà. Cảm giác sau lưng tầm mắt ngày càng âm u, Hứa Lão Nguyệt rốt cục vẫn phải quay người lại.

    "Hi, thật trùng hợp nha!" Hứa Lão Nguyệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười, bộ dáng kia thật được lòng người mà, chỉ tiếc hắn là một người quên ơn, căn bản không chịu bỏ qua cho nàng: "Muốn đi chỗ nào?"

    "Không!" Hứa Lão Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền ra sức lắc đầu, vô tội nháy mắt mấy cái, "Ta cũng không muốn đi, đây cũng không phải đầu óc không được tốt, mà là lạc đường."

    Sau lưng Quân Mặc Nhiễm, Ly lạc cúi thấp đầu, thiếu chút nữa thì không nhịn được cười, ngay cả người luôn cao lãnh Ly Thanh mặt cũng kéo lên. Ngay cả Ly Thanh cùng Ly Lạc đều không tin chuyện hoang đường này, Quân Mặc Nhiễm lại càng không tin: "Ngay cả quần áo cũng đổi, ngươi lại nói với bổn vương là Lạc đường?"

    Hứa Lão Nguyệt liếc mắt quần áo thị nữ của Liên Kiều, cười khan một tiếng: "Ta đây không phải không có quần áo đổi sao? Cũng không thể mặc mỗi bộ y phục, Vương gia bộ quần áo kia của ngài ta không nỡ mặc, ta cũng cho người giặt sạch sẽ rồi, treo nó lên."

    Quân Mặc Nhiễm khóe mắt giật giật, hắn làm sao cứ như vậy không tin chuyện hoang đường của nàng đâu!

    "Ý ngươi là Bổn vương đối xử hà khác với ngươi, ngay cả quần áo cũng không cho ngươi?" Quân Mặc Nhiễm nham hiểm mở miệng.

    "Dĩ nhiên không có." Hứa Lão Nguyệt mặt đầy nịnh hót hướng về phía Quân Mặc Nhiễm cười nói: "Vương gia ngài làm sao có thể đối xử khắt khe với thần thiếp, ngài hôm qua không phải còn mang cho thần thiếp một bàn ăn ngon sao, còn đem y phục cho thần thiếp mặc, thần thiếp đều nhớ cả, thiên hạ này có ai còn đối xử với thiếp tốt hơn ngài chứ."

    Hứa Lão Nguyệt chỉ nói ngày hôm qua, hoàn toàn không đề cập tới hôm nay, cháo có thể soi gương.

    Nói đến đây, Ly Lạc liền chột dạ cúi thấp đầu.

    Hôm qua, Vương ga nói không đưa đồ ăn cho Vương phi, hắn đầu không kịp rút lui trở về, cũng không biết Vương gia có thể hay không trách hắn.

    "Biết Bổn vương đối xử với ngươi rất tốt."

    Nhìn nửa chút áy náy cũng kông có, Quân Mặc Nhiễm còn thuận theo nói, Hứa lão Nguyệt giận đến ngực đau.

    Quân Mặc Nhiễm giống như là không thấy trên mặt Hứa Lão Nguyệt tức giân: "Ly Thanh, đem nàng ném trở về Bắc Uyển cho bổn vương."

    * * *

    Nghe được lại trở về lanh uyển, Hứa Lão Nguyệt trong nháy mắt trầm xuống, đột nhiên nghiêm mặt thương tâm quát Quân Mặc Nhiễm: "Vương gia sao nhẫn tâm, thần thiếp cũng vì quá nhớ ngài, cho nên mới đi ra, thử vận khí nhìn xem có thể hay không gặp được ngài, ai ngờ trờ cao thương xót ta, rốt cuộc cho thần thiếp thấy Vương gia, nhưng lúc này mới nói mấy câu, người tại sao lại muốn đuổi ta đi?"

    Ly Thanh cùng Ly Lạc trong nháy mắt bị Hứa lão Nguyệt đột nhiên diễn một vở tuồng, liền kinh sợ.

    Vương phi diễn thật hay!

    Ngay cả Quân Mặc Nhiễm Cũng bị Hứa Lão Nguyệt làm cả người nổi da gà nói: "Ngươi muốn gặp bổ vương, Bổn vương cũng không ở cửa."

    Hứa Lão Nguyệt ngẩn ra, cười cười nói: "Không phải nói thần thiếp bị lạc đường sao? Cho nên mới đi nhầm đường. Mới vừa Vương gia cũng nge thần thiếp nói, thần thiếp cũng không ra khỏi phủ, thần thiếp đời này sinh ra đã là người của Vương gia, chết cũng là quỷ của Vương gia, tuyệt đối sẽ không rời Vương gia nửa bước."

    Nổi da gà, Ly Thanh cùng Ly Lạc đồng thời kích động mãnh mẽ.

    Vương phi không được, công phu nịnh hót tuyệt đỉnh!

    Dù là biết nàng nói đều là gạt người, Quân Mặc Nhiễm lúc này hòa hoãn hơn chút: "Ngươi hãy nhớ những lời này, hai các ngươi đem nàng trở về Bắc Uyển, tránh cho nàng lại lạc đường."
     
    AmiLee and Phuongphuong57500 like this.
    Last edited: Apr 24, 2021
  4. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 12: Đột ngột sờ chân hắn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta không đi." Trước khi Ly Thanh và Ly Lạc hành động, Hứa Lão Nguyệt đã nhào tới ôm chặt lấy đùi Quân Mặc Nhiễm: "Thần thiếp nói không bao giờ rời vương gia nửa bước, không bao giờ!"

    Quân Mặc Nhiễm nhìn Hứa Lão Nguyệt vừa định tấn công, hắn nghe thấy một giọng nói vui tươi: "Làm sao vậy, sống động quá vậy

    Chương 12: Đột ngột sờ chân hắn.

    Lúc này vang lên thanh âm, làm cho bốn người đột ngột đồng loạt nhìn về phía cửa.

    Chỉ thấy ở cửa người nọ mặt như nhuận ngọc, thân hình cao ngất, nhìn Hứa Lão Nguyệt ôm đùi thích thú.

    Hứa Lão Nguyệt da mặt dầy, ngược lại là Quân Mặc Nhiễm trên mặt thoáng qua khó ở, cau mày nhìn về phía Giản Mạc Bắc:" Ngươi tới đây làm gì? "

    " Không phải là bên này chờ ngươi không đến, bên này chờ ngươi cũng không tới, cho nên tới nhìn một chút. "Đang khi nói chuyện, Giản Mặc Bắc đã vào cửa, đi tới bên người Quân Mặc Nhiễm hiếm lạ nhìn Hứa Lão Nguyệt," Ta nói ngươi không phải luôn luôn không gần nữ sắc sao? Lúc nào đối với nha hoàn cũng có hứng thú? Đây là chơi gì vậy a! "

    Giản Mặc Bắc nhưng là đối với thị nữ này có thể ôm bắp đùi Quân Mặc Nhiễm mà tò mò thôi đâu!

    Quân Mặc Nhiễm sắc mặt khó coi hơn, thầm trừng mắt nhìn Hứa Lão Nguyệt.

    Hứa lão Nguyệt cười khan một tiếng, hướng về phía Giản Mạc Bắc giải thích:" Vị công tử này nghĩ sai rồi, Vương gia chân hắn đau, ta đây là thay Vương giabóp chân. "

    Hứa lão Nguyệt nói xong, thật sự ở chân Quan Mặc Nhiễm trên đùi nhấn hai cái.

    Nhìn nàng cử chỉ to gan, Giản Mạc Bắc khiếp sợ trợn to mắt, Ly Thanh cách Ly Lạc tim như muốn nhảy lên cổ họng.

    Quân Mặc nhiễm sắc mặt đại biến, một đôi con ngươi u ám giờ phút này dâng lên vô vàn sát ý.

    Cùng lúc đó, Hứa Lão Nguyệt đang đè chân hắn cũng thay đổi sắc mặt. Đây là xẩy ra chuyện gì? Xương cốt hắn đều bị vặn vẹo sai chỗ, người bình thường đau đến mưc không cảm thấy đau sao? Hứa Lão Nguyệt suy nghĩ, ngước mắt kính nể nhìn Quân Mặc Nhiễm một cái.

    Một cái anh mắt kia, để cho Quân Mặc nhiễm trong mắt lần nữa ưu tư rung động, mà kia là ánh mắt kính nể, nhưng kỳ tích là xóa bỏ sát y trong mắt hắn.

    " Vương gia, thần thiếp phải nhấn như thế nào? "Hứa Lão Nguyệt mở to mắt nhìn Quân Mặc Nhiễm, mặt đầy biểu tình khen ngợi.

    " Phụt! "Quân Mặc Nhiễm còn chưa lên tiếng, Giản Mạc Bắc trong nháy mắt bật cười,

    " Thần thiếp? "

    Cái quỷ gì?

    Giản Mạc Bắc khiếp sợ nhìn Quân Mặc Nhiễm:" Ngươi thì ra thu một nha hoàn làm tiểu thiếp? "

    Vừa nghe" Tiểu thiếp ", Hứa Lão Nguyệt liền xù lông:" Cái gì? Tiểu thiếp? Ta là Vương phi a! "

    Cái người này một chút nhãn lực đều không có, trước nàng còn thấy hắn dáng dấp đẹp trai đâu!

    " Vương phi! "Giản Mạc Bắc kinh hãi, đây là tình huống gì, không phải nói đêm tân hôn không vui vẻ sao? Cũng quan hệ lạnh nhạt, làm sao vào lúc này lại ôm bắp đùi?

    Quân Mạc Nhiễm đen mặt nhìn Hứa Lão Nguyệt một cái:" Còn không mau rời khỏi. "

    "... "

    Hứa Lão Nguyệt ngoan ngoãn đáp một tiếng, liền đứng lên.

    " Đi vào trước, nói sau. "Quân Mặc Nhiễm liếc nhìn Giản Mạc Bắc, hiển nhiên không nguyện ý giải thích thêm cái gì.

    Ly Thanh vừa muốn tiến lên đẩy xe lăn, Hứa Lão Nguyệt liền chen lấn đi lên:" Ta đẩy. "

    * * *

    Đối mặt với sự nhiệt tình của Hứa Lão Nguyệt, Quân Mặc Nhiễm như cũ không tốt, bất quá nhưng là không để cho người lại đem nàng ném trở về lanh uyển.

    Biết Hứa Lão Nguyệt không nhân biết được đường, Ly Thanh tự giác ở trước mặt dẫn đường. Phía sau Ly Lạc lại bị Giản Mạc Bắc kéo lại:" Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Vương gia nhà ngươi làm sao đột nhiên cùng Vương phi như vậy tốt lên. "

    Mới vừa, hắn như vậy ngay cả chân cung cho người ta sờ, trừ lang y, trước người đụng phải chân hắn đều chết hết.

    Ly Lạc vẻ mặt đau khổ:" Giản đại nhân, ngài có thể bỏ qua cho ta đi, chúng ta nào dám suy đoán tâm tư của Vương gia.

    Bọn họ cũng buồn bực đâu, Vương gia trướ còn không thích Vương phi, bất kể nàng sống chết đau, ai biết ngày hôm qua liền cưng chìu Vương phi, vẫn còn ở trong vườn hoa, tâm tư Vương gia thật không phải người bình thường có thể đoán được.

    "Tóm lại, Vương phi bây giờ phải cưng chìu, ngài a, ngàn vạn lần chớ đắc tội Vương phi." Ly Lạc suy nghĩ một chút vẫn là cho Giản Mạc Bắc một câu khuyên chân thành.

    Giản Mạc Bắc nhìn Hứa Lão Nguyệt, người đang đẩy trước xe lăn trước mặt mình, với một nụ cười thú vị trên môi. Là Hứa Lão Nguyệt, thật thú vị, khi được Quâ Mặc Nhiễm nuông
     
    AmiLee and Phuongphuong57500 like this.
    Last edited: Apr 24, 2021
  5. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 13: Vương phi, Bổn vương đối xử tốt với ngươi sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Lão Nguyệt đẩy Quân Mặc Nhiễm đến một cái lương đình, chính là ngày hôm qua nàng gặp hắn ở cái lương đình đó.

    Lương đình này được xây dựng trên hồ, rất trang nhã. Quân Mặc Nhiễm cùng Giản Mạc Bắc đối mặt với nhau ngồi vào bàn cờ, Ly Thanh cùng Ly Lạc cho người mang trà cùng điểm tâm, liền lui sang một bên. Hứa Lão Nguyệt nhưng không có chút nào ý muốn lui, mắt hạnh nhìn bánh ngọt trên bàn đá, còn kém chút nữa chảy nước miếng. Quân Mặc Nhiễm giống như không thấy Hứa Lão Nguyệt một dạng gì, mắt nhìn thẳng cùng Giản Mạc Bắc đánh cờ. Ngược lại Giản Mạc Bắc hăng hái nhìn đôi mắt ti hí có thần của Hứa Lão Nguyệt, tâm tư căn bản cũng không để vào bàn cờ. Hứa Lão Nguyệt liếc mắt nhìn Quân Mặc Nhiễm, thấy hắn không nhìn nàng, ngón tay trắng táy máy. Hai ngón tay mới vừa vươn đến điểm tâm trên đĩa, liền nghe "Bốp" một cái. Hứa Lão Nguyệt đau đến hít một ngụm khí, quát dừng tay giận đến rống to: "Quân Mặc Nhiễm!"

    Quân Mặc Nhiễm lạnh nhạt nhìn nàng một cái, Hứa Lão Nguyệt trong nháy mắt gắng gượng kéo ra một nụ cười: "Vương gia, thần thiếp không phải tự lấy ăn, thần thiếp là muốn đưa cho ngài ăn."

    Hứa Lão Nguyệt vừa nói, lại đem móng vuốt đưa tới tiểm tâm trong cái đĩa, cầm ra một khối điểm tâm nhiệt tình đưa đến bên miệng Quân Mặc Nhiễm: "Vương gia, ngài nhìn khối điểm tâm này thật tinh xảo, khẳng định ăn rất ngon, ngài nếm thử"

    Quân Mặc Nhiễm vốn là không muốn để ý đến nàng, nhưng là thấy khát vọng trong mắt nàng, ngược lại vẫn thật há miệng cắn một cái.

    Hứa Lão Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn trực nuốt nước miếng: "Làm sao, ăn ngon không?"

    Quân Mặc Nhiễm liếc Hứa Lão Nguyệt, cố làm hưởng thụ nâng cằm lên: "Cũng không tệ lắm!"

    "Đúng không, vâng ăn ngon đi!" Hứa Lão Nguyệt mong chờ nhìn Quân Mặc Nhiễm, đột nhiên ở trong mắt mọi người, đem khối bánh Quân Mặc Nhiễm ăn rồi nhét vào trong miệng.

    Quâ Mặc Nhiễm trên mặt đăc ý trong nháy mắt biến mất, nửa gương mặt tuấn tú bỗng trầm xuống, phía trên còn mơ hồ một chút mắc cỡ đỏ bừng.

    "Ăn ngon, ăn thật tốt!" Hứa Lão Nguyệt ăn nửa khối bánh kia, nàng nhưng là từ sáng sớm đến giờ cũng chưa từng ăn đồ, đưa tay lại muốn lấy một chút trong khay.

    Quân Mặc Nhiễm trong nháy mắt tối sầm: "Ly Thanh, đem bánh ngọt ném trong hồ cho cá."

    Hứa lão Nguyệt bỗng trợn tròn mắt. Bây giờ nên đánh chết tên quên ơn này không, thà làm mồi cho cá cũng không cho nàng ăn.

    "Vâng." Ly Thanh đáp một tiếng liền muốn tiến lên cầm lấy, Hứa Lão Nguyệt nhưng so với hắn nhanh hơn một bước đoạt lấy cái đĩa, "Tốt như vậy sao làm điểm tâm cho cá, đáng tiếc a, bây giờ bác nông đan trồng lương thực không dễ dầng, đây có thể ngàn lần không thể lãng phí. Anh đẹp trai này nói phải không?"

    Hứa Lão Nguyệt tìm lý do cho mình còn chưa đủ, còn phải kéo cả Giản Mạc Bắ.

    "Dĩ nhiên." Giản Mạc Bắc đã từ trong khiếp sợ hục hồi tinh thần lại, cười liếc về Quân Mặc Nhiễm một cái, thuận theo lời nàng.

    "Đúng không, thì là không thể lãng phí lương thực." Hứa Lão Nguyệt vừa nói, một bên ôm bánh ngọt liền gặm.

    Quân Mặc Nhiễm mặt đầy âm trầm, ngược lại không lại để cho Ly Thanh ném bánh đi.

    Nhìn Hứa lão Nguyệt ăn như hổ đói, Giản Mạc Bắc tiến bên Quân Mặc Nhiễm nhỏ giọng nói: "Nàng dầu gì cũng là thê tử của ngươi, ngươi làm sao ngay cả cơm cũng không cho nàng ăn, đem nàng bỏ đói."

    Hứa Lão Nguyệt từ nhỏ lỗ tai tốt, vào lúc này đem lời Giản Mạc Bắc nghe rõ ràng, ôm cái đĩa đứng nhìn Quân Mạc Nhiễm, xem hắn làm sao trả lời.

    Quân Mặc Nhiễm nào không biết tâm tư nàng, không để ý Giản Mạc Bắc, ngược lại hỏi nàng: "Vương phi, Bổn vương đối ngươi có tốt hay không?"

    "Khụ.. khụ.." Hứa Lão Nguyệt trong nháy mắt bị sặc, mãnh liệt ho khan nghẹn không được, nắm lên ấm trà của Quân Mặc nhiễm "ừng ực" một hớp.
     
    AmiLee and Phuongphuong57500 like this.
    Last edited: Apr 24, 2021
  6. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 14: Vương gia chúng ta tâm địa hiền lành.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới vừa ăn điểm tâm, vào lúc này đối với uống một ly trà là chuyện nhỏ, Giản Mạc Bắc đã hoàn toàn miễn dịch. Quân Mặc Nhiễm sắc mặt đen trầm dọa người. Cảm giác đã đến giới hạn của Vương gia, Ly Thanh Ly Lạc lập tức khâm phục Vương phi, lá gan Vương phi cũng quá lớn, hết lần này tới lần khác chạm ranh giới cuối cùng của Vương gia, phải biết Vương gia nhưng là có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, từ trước tới nay không cho phép bất cứ ai đụng vào người.

    Hứa Lão Nguyệt ực một hớp trà, mới rốt cục thư thái, ngước mắt liếc mắt thấy mặt Quân Mặc Nhiễm dọa người, nhất thời chột dạ cắn cắn môi: "Thần thiếp đã nói rồi, ngài đối với thần thiếp tốt nhất, cõi đời này không có ai so với ngài đối thần thiếp tốt hơn người, cho nên ngài hẳn sẽ không tứ giận với thần thiếp rồi~~"

    Quân Mặc Nhiễm huyệt thái dương giật hai cái, vừa muốn há miệng, chỉ thấy nàng đột ngột giơ tay lên, "ngài chính là không nói, thần thiếp cũng biết ngài nhất định sẽ không tức giận, giống như mới vừa thần thiếp ăn điểm tâm của ngài, ngài cũng không có tức giận."

    Nhìn nàng trưng gương mặt nịnh bợ, Quân Mặc Nhiễm một hơi ngăn ở trong, cuối cùng chỉ có thể "Hừ"

    Ly Thanh: "Đổi chum trà mới."

    "Vâng." Ly Thanh đáp, vội vàng đi đổi trà.

    Thấy hắn lại không có phát tác, Giản Mạc Bắc nhất thời bội phục hướng Hứa Lão Nguyệt giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại a, thật là lợi hại, ngươi rốt cuộc làm sao làm được?"

    Hứa Lão Nguyệt liếc thấy Quân Mặc Nhiễm trầm mặt, vội vàng nói Giản Mạc Bắc: "Ngài nói cái gì vậy, nơi nào ta lợi hại, rõ ràng là Vương gia chúng ta tâm địa hiền lành."

    Quân Mặc Nhiễm vốn là còn đang tức giận, chút nịnh hót này, một bụng, tức giận tiêu tán không ít.

    Nhìn sắc mặt quân Mặc Nhiễm tốt hơn, Giản Mạc Bắc dứt khoát hướng Hứa Lão Nguyệt mãnh liệt gật đầu: "Ngươi nói đúng!"

    Không nghĩ tới Quân Mặc Nhiễm còn có một bộ dạng này đâu, sau này hắn cũng có thẻ dùng một chiêu này.

    Hứa Lão Nguyệt hướng về phía Giản Mạc Bắc nháy mắt đắc ý.

    Quân Mặc Nhiễm nhất thời lại đen, khó chịu liếc Giản Mạc Bắc: "Còn chuyện muốn nói thế nào?"

    Giản Mạc Bắc nhướng mày ngạc nhiên, ánh mắt liếc môt cái Hứa Lão Nguyệt, tỏ ý nàng vẫn còn ở đây.

    Quân Mặc Nhiễm nhưng là bất vi sở động, càng không có bất kỳ muốn thu lại câu chuyện. Phải nói mới vừa giả bộ khiếp sợ, vào lúc này Giản Mạc Bắc thật sự kinh hãi.

    Lúc nào hắn ngay cả chánh sự cũng không kiêng kị Hứa lão Nguyệt?

    "Khụ" Giản Mạc Bắc ho nhẹ một tiếng cười nói, "Vẫn là như cũ, người nọ rất khôn khéo, một thạch lá trà đổi mười con trâu, hpawjc là ba mươi con dê, một xe hương liệu đổi hai xe da lông, một xe tơ lụa đổi mười con chiến mã, một chút không chịu nhiều."

    Quân Mặc Nhiễm hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ phương tây thật đúng là chỉ có hắn có dê bò cùng chiến mã sao?"

    Giản Mạ Bắc bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Toàn bộ phía tây dĩ nhiên không chỉ có tháp tây có dê bò cùng chiến mã, nhưng là thịt dê bò tháp tây chất lượng tốt nhất, đặc biệt là ngựa chiến. Giản Mạc Bắc liếc nhìn Hứa Lão Nguyệt thấy nàng đang dựng tai lên nghe và đôi mắt ngay lập tức trùng xuống." Vương phi nghĩ gì vậy? "Quân MẶc Nhiễm cũng đột nhiên nhìn Hứa Lão Nguyệt.

    Hứa Lão Nguyệt sững sờ, ngây ngốc chớp mắt:" Ngươi hỏi ta? "

    " Nếu không còn có ai là Vương phi? "Quân Mặc Nhiễm đen mặt hỏi. Hứa Lão Nguyệt lập tức mừng rỡ, còn biết nàng là Vương phi của hắn.

    " Thần thiếp nói tốt, Vương gia định thưởng gì? "Hứa Lão Nguyệt chớp đôi mắt to, rạng rỡ nhìn Quân Mặc Nhiễm.

    Quân Mặc Nhiễm hơi nheo mắt:" Nàng muốn gì?"
     
    AmiLee likes this.
    Last edited: Apr 24, 2021
  7. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 15: Thế nào, ngươi thật sự đối với nàng động tâm?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta muốn mười cái đùi gà, mười con gà thư pháp, mười con vịt quay, mười con heo sữa quay, mười bình rượu ngon.." Hứa Lão Nguyệt căn bản không cần nghĩ, bắt đầu đếm bằng mười đầu ngón tay.

    * * *

    "Khụ" Giản Mạc Bắc trong nháy mắt bị một đống thịt đập vào không nhẹ.

    Quân Mặc Nhiễm huyệt thái dương lại bắt đầu phồng lên: "Nói hay, tự nhiên có thưởng."

    "Đây chính là ngài nói nha, nhiều người ở đây như vậy, ngài cũng không thể đổi ý." Hứa Lão Nguyệt lập tức hăng hái, trong mắt tựa như có ngôi sao, chưa gì cảm thấy bụng no, nào thịt lợn gà nướng..

    Quân Mặc Nhiễm nhíu mày liếc nàng, không nói gì, bất quá lộ ra vẻ hứng thú.

    Hứa Lão Nguyệt cao hứng nói: "Thật ra thì cái này cũng đơn giản, đối phương không phải là không chịu tốn thêm dê bò lập tứ đổi với chúng ta hay sao? Trong này nguyên nhân chủ yếu là cái gì?"

    Hứa Lão Nguyệt vừa nói xong trong nháy mắt đem Quân Mặc Nhiễm cùng Giản Mạc Bắc choáng váng, hai ngươi trố mắt nhìn nhau không hiểu ý nàng.

    Ly Thanh, Ly Lạc lại là đầu óc mơ hồ.

    Thấy mọi người cũng không biết, Hứa Lão Nguyệt thở dài: "Làm sao không biết, bọn họ không chịu đổi nhất định là cảm thấy đồ chúng ta không đáng tiền, hoạc là nói chúng ta đổi đồ bọn họ có giá trị, nhất định phải là số lượng kia, vượt qua bọn họ cảm thấy không có lợi lắm."

    "Cho nên Vương phi có chủ ý gì hay?" Mới vừa Quân Mặc Nhiễm chẳng qua là thuân miệng hỏi một chút, vào lúc này lại có mấy phần nghiêm túc. Ngay cả Giản Mạc Bắc cũng rất có hăng hái nhìn về phía Hứa Lão Nguyệt.

    "Khụ" Hứa Lão Nguyệt làm ra vẻ ho nhẹ hai tiếng, "Đơn giản, ngài đem bọn họ tới mời tới vương phủ của chúng ta, tốt nhất đem nữ quyến cũng mời tới. Bọn họ không phải là không biết đồ của chúng ta tốt bao nhiêu sao? Vậy hẫy để cho bọn họ tới Vương phủ cảm thụ, chờ bọn họ biết đồ chúng ta trân quý bao nhiêu, bọ họ khẳng định liền nguyện ý dùng giá cao để đổi."

    Quân Mặc Nhiễm cùng Giản Mạc Bắc hai mắt nhìn nhau một cái, hai người mắt đồng thời sáng lên.

    Hứa Lão Nguyệt đợi nửa ngày, cũng không đợi được Quân Mặc Nhiễm khen ngợi, chỉ có thể giành công: "Vương gia, ngài cảm thấy chủ ý thần thiếp có được không?"

    Quân Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn ly trà trống rỗng: "Lúc này uống cũng uống, ăn cũng ăn rồi, Vương phi nên trở về Bắc Uyển đi."

    Hứa Lão Nguyệt giật giật khóe mắt, cái tên quyên ơn này, quả nhiên sẽ như này mà.

    "Được! Trở về trở về!" Hứa Lão Nguyệt rất là tiêu sái đứng lên, đi mấy bước vừa quay đầu nhắc nhở: "Vương gia cũng đừng quên đáp ứng thần thiếp a!"

    Quân Mặc Nhiễm nơi nào để ý nàng, liếc mắt Ly Thanh, Ly Lạc: "Đưa Vương phi trở về Bắc Uyển."

    "Vâng." Hai người đáp một tiếng, đồng loạt cùng đi sau Hứa Lão Nguyệt.

    Hứa Lão Nguyệt dự tính một bước, thiếu chút nữa không ngã quỵ. Tên phụ lòng, coi như là ngươi ác!

    Hứa Lão Nguyệt tức giận nghiến rang, chỉ có thể đi Bắc Uyển.

    Giản Mạc Bắc liếc bóng lưng Hứa Lão Nguyệt, giễu cợt nói: "Thật đúng là không nghĩ tới đích nữ nhà họ Hứa thú vị như vậy."

    Quần Mặc Nhiễm thầm tiếp nhận nhìn Giản Mạc Bắc một cái, ánh mắt kia cảnh cáo mười phần.

    Giản Mạc Bắc môi khẽ nhếch: "Làm sao, ngươi đối với nàng động tâm?"

    Quân Mặc Nhiễm giống như là nhìn thấy thằng đần vậy, nhìn hắn một cái: "Ngươi còn biết nàng là nữ nhân nhà họ Hứa, ta còn tưởng rằng ngươi quên, ngươi mới vừa đó là ý gì? Dò xét?"

    Giản Mạc Bắc dùng mông cũng biết dụng ý của hắn.

    Quân Mặc Nhiễm liếc nhìn Giản Mạc Bắc, không phản ứng hắn.

    "Ngươi sẽ không sợ nàng cho Hoàng đế cùng Thái Hậu thông báo?" Giản Mạc Bắc tà tứ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

    Mới vừa hắn ngay cả chiến mã đều nhắc tới. Quân Mặc Nhiễm khinh thường "Hừ" một tiếng: "Ở địa bàn của bổn vương, chỉ có tin của Bổn vương có thể truyền đi."

    Giản Mạc Bắc bị hắn thở dài chỉ có thể đối với hăn giơ ngón cái: "Ngươi thật kiêu!"
     
    AmiLee and Phuongphuong57500 like this.
    Last edited: Apr 24, 2021
  8. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 16: Đưa 1 hộp bánh ngọt cho Mai trắc phi muốn giống nhau như đúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Lão Nguyệt bị đưa về lãnh uyển; liền ngồi đó trông mong được no bụng; kêu heo sữa quay. Một mực chờ đến tối; Ly Lạc rốt cuộc dẫn đại trù ở phòng bếp tới đưa cơm. Hứa Lão Nguyệt mong chờ nhìn từng một cái lồng đựng; nước miếng cũng thi nhau chảy ra. Nha hoàn bảo bọn sai vặt đem đồ buông xuống sau đó từng người lui ra ngoài. Hứa Lão Nguyệt hào hứng mở từng cái nắp đạy ra; cái thứ nhất không phải thịt; vâng là một mâm cải xanh; thứ hai cũng chẳng phải thịt; vâng là một đĩa dưa vàng; cái thứ ba là cá; thứ tư cũng cá.. Mười mấy cái nắp vén lên; nhìn một bàn toàn cháo trắng cải trắng; Hứa Lão Nguyệt nhất thời trợn tròn mắt nhìn Ly Lạc: "Thịt của ta đâu!"

    Ly Lạc nâng lên một nụ cười: "Vương gia nói; vương phi lâu không ăn uống; không thích hợp ăn nhiều thức ăn mặn; cháo trắng cải trắngno bụng lại bổ dưỡng; thích hợp nhất cho Vương phi dưỡng sinh. Hứa Lão Nguyệt giận đến trợn trắng mắt:" Như vậy hắn nói là muốn tốt cho ta? "

    Ly Lạc lại cười:" Đó là dĩ nhiên; Ngài không phải cũng nói Vương gia đối với ngài tốt nhất sao? "Hứa Lão Nguyệt trong nháy mắt lại phát cáu:" Được a; gây khó dễ ta đúng không; ta không ăn! "Hứa Lão Nguyệt vừa nói vừa nắm chén cháo trên bàn ném.

    " Ngừng! "Ly Lạc thấy vậy liền vội vàng tiến lên ngăn cản;" Vương phi a; ngài có thể nói; không thể lãng phí lương thực; cái này để cho Vương gia biết có thể sẽ tức giận! "Lại gắng gượng hạ tay xuống; Hứa Lão Nguyệt cảm giác lòng mình đều sụp đổ.

    Trên tay giơ co chén không thể không thể để xuống:" Được; tốt; ta cũng chờ ở đây! Trở về nói cho Quân Mặc Nhiễm; thù này ta ghi nhớ; hắn thiếu ta sớm muộn cũng phải trả lại cho ta." "Cút!" Hứa Lão Nguyệt trợn mắt nhìn Ly Lạc một cái; Ly lạc lập tức chạy đi như một làn khói.

    Hứa Lão Nguyệt nhìn một bàn cháo trắng; bụng không chịu thua kém "Ực"

    Trước mắt ăn no bụng đã; khí phác tính là gì!

    Hứa Lão Nguyệt ngồi xuống bưng chén ăn; mặc dù chỉ có cháo trắng bất quá nàng ăn cũng nòng nhiệt.

    Chính Uyển.

    Quân Mặc Nhiễm nghe Ly lạc bẩm báo; sắc mặt đen trầm lại; hắn cũng muốn biết; nàng sẽ cho hắn trả thế nào?

    "Vương gia." rất nhanh Ly Thanh cũng trở lại.

    "Như thế nào?" Quân Mặc Nhiễm nhước mắt. Ly Thanh khom người bẩm báo: "Vâng Vương phi cho bọn họ ăn bánh ngọt; kia bánh ngọt trong trộn vài thứ; đổng sự Thạch Nham bọn họ cũng ăn đau bụng; cho nên không thể phòng thủ vương phi.

    " Bánh ngọt? "Quân Mặc Nhiễm nheo mắt lại; hiển nhiên đáp án này cùng dự đoán của hắn chẳng có gì đặc sắc; Quân Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn Ly Lạc;" Ngươi cho người đưa bánh ngọt cho nàng "

    " Không có "Ly Lạc vội vàng hoảng hốt lắc đầu; hắn ngày hôm qua đưa cho Vương phi rất nhiều đồ ăn; nhưng không có bánh ngọt;

    " Vâng Mai trắc phi; Thạch Nham bọn họ bảo hôm nay Mai trắc phi đưa một hộp bánh ngọt cho Vương phi; Vương phi không chịu ăn; đưa cho người canh ăn.

    Nghe lời này một cái; Quân Mặc Nhiễm sắc mặt trong nháy mắt tối lại; hừ lạnh một tiếng: "Nàng có thể tốt như vậy sao!"

    Rất rõ ràng nàng biết bánh ngọt kia có vấn đề; nhưng nàng làm sao biết?

    Quân Mặc Nhiễm trầm mặc hồi lâu; ngước mắt nhìn về phía Ly Lạc: "Đưa một hộp bánh ngọt cho Mai trắc phi; giống nhau như đúc."

    "Vâng" Từ nhỏ theo bên nguòi Vương gia; Ly Lạc làm sao không biết hắn có ý gì; vội vàng đáp một tiếng; xoay nguòi đi làm ngay.

    Vương gia quả nhiên để ý Vương phi; lại vẫn thay Vương phi dạy dỗ Mai trắc phi.

    Thưởng Mai uyển; mai trắc phi được Quân Mặc Nhiễm mang bánh ngọt; đắc ý xong mang hai nha hoàn thiếp thân; mang hộp đựng thức ăn đi ra ngoài lộ vẻ xấu xa trở về; mới chịu trở về nhà ăn; nhưng là giằng co một lúc.
     
    AmiLee and Phuongphuong57500 like this.
    Last edited: Apr 24, 2021
  9. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương 17: Nhìn nàng đào bới; đào xong đem nàng ném trở về Bắc uyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối; Hứa Lão Nguyệt nằm trên giường sờ bụng trướng phồng lên; đột nhiên cảm thấy mình thật dễ nuôi; tùy tiện cho nàng ăn cháo trắng; nàng cũng có thể ăn. Nằm một hồi; làm thế nào cũng không ngủ được;Hứa Lão Nguyệt rốt cuộc không nằm được nữa.

    Ngước mắt nhìn Liên Kiều đang ngủ say; Hứa Lão Nguyệt lén lút xuống giường; rón rén ra khỏi phòng. Phía bên ngoài viện rất an tĩnh; Hứa Lão Nguyệt đi sát vách tường vừa ra ngoài vừa liếc; nhưng trong nháy mắt vui mừng lại chỉ có một thị vệ!

    Chẳng lẽ là bọn thị vệ còn chưa khỏe? Nghĩ tới cái này Hứa Lão Nguyệt còn chút áy náy; bất quá ai bảo bọn họ chặn nàng đâu; nàng cũng là không có biện pháp; chỉ tiếc là hôm nay ban ngày không chạy được ra ngoài; may mà nàng còn có kế hoạch chu đáo.

    Tối nay vô luận như thế nào cũng không thể thất bại nữa! Hứa Lão Nguyệt từ cạnh cửa nhặt hòn đá nhỏ; ném vào bụi cỏ trước mặt thị vệ một cái. Nghe được động tĩnh thị vệ không chần chờ chút nào liền hướng trước mặt bụi cỏ đi kiểm tra; Hứa Lão Nguyêt nắm lấy cơ hội; chạy như một làn khói đi ra.

    Cảm giác phía sau không người đuổi theo; Hứa Lão Nguyệt hưng phấn tại chỗ đập hai cái; thật là quá thành công; nàng nhất định chính là một thiên tài mà!

    Hứa Lão Nguyệt tăng nhanh bước chân chạy đi ra cửa; nàng nhớ hẳn là đi bên trái. Hứa Lão Nguyệt lònh tin mười phần theo trí nhớ ban ngày đi về phía trước; nhưng đi được một nén nhang lại còn chưa tới cửa. Không thể nào a! Rõ ràng ban ngày nàng đi một hồi liền tới cửa! Chả nhẽ đi nhầm?

    Hứa Lão Nguyệt khẽ cắn răng; lại đi bên phải đường mòn; lại là một nén hương; Hứa Lão Nguyệt như cũ không tìm được cửa.

    Suy sụp cúi đầu; chết tiệt; thiên tài lại lạc đường!

    Đây là ông trời muốn cô chết mà!

    Không được; hôm nay nàng nhất định phải chạy ra ngoài. Hứa Lão Nguyệt nâng đầu lên; trong con, ngươi linh động tràn đầy nhiệt huyết. Tiện tay đoạn một cái nhánh cây; Hứa Lão Nguyệt vọt tới bên tường liền đào một cái hố. Nàng nhất định phải đi ra ngoài; coi như chui lỗ chó cũng muốn ra ngoài!

    Chỗ tối; Quân Mặc Nhiễm nhìn người ngồi dưới đất; không có hình tượng người phụ nữ chút nào đào hố; sắc mặt đen lại. Ly Lạc cùng Ly Thanh cũng đều nhìn thấy; rối rít chuyển mắt. Vương phi sợ là còn không biết mình đã sớm bị Vương gia theo dõi; Vương gia cố ý canh phòng lỏng; chính là nhìn nàng có thể hay không phát tín hiệu hoặc là đưa tin trong cung; bất quá ngược lại không đưa tin; nhưng là lúc này đây..

    Ly lạc cùng Ly Thanh trong nháy mắt lại bắt đầu đồng tình với Hứa Lão Nguyệt; có Vương gia ở đây; Vương phi làm sao có thể chạy ra ngoài?

    Quân Mặc Nhiễm mị mắt thấy Hứa Lão Nguyệt: "Các ngươi ở đây nhìn nàng; đào thông liền đem nàng ném trở về bắc uyển.

    Ly Lạc LyThanh khóe mắt đồng thời co quắp. Thật là ác độc! Quân Mặc Nhiễm không một tiếng động đi; Hứa Lão Nguyệt một chút đều không biết; vẫn còn ở đó đào. Đào rất lâu; thẳng đến trời sáng; cuối cùng cũng thông. Hứa Lão Nguyệt mừng rỡ; vội vàng đạp đất chui ra ngoài. Từ lỗ chó nâng đầu lên; nhìn bên ngoài trời xanh mây trắng; Hứa Lão Nguyệt hưng phấn không được:" ha ha ha; bà đây cuối cùng cũng ra ngoài rồi! "

    Hứa Lão Nguyệt dùng sức khiến đem cái mông lọt ra ngoài; vừa muốn bò ra ngoài cái hố; lại thấy trước mắt nhiều hơn hai đôi giày ống. Hứa lão Nguyệt ngơ ngác ngước mắt; nhìn giống như người khổng lồ vậy ly Lạc cùng Ly Thanh; trong nháy mắt đầu óc nàng không đủ sử dụng. Nhìn mặt Hứa Lão Nguyệt Ly Thanh không nhẫn tâm nhắc nhở:" Vương phi; ngài đào sai rồi; đây không phải bên ngoài; đây là sân của Vương phủ chúng ta. "

    " Khụ "Hứa Lão Nguyệt trong nháy mắt cả kinh ho khan; ăn một miệng đất.

    " Vương phi; Vương gia mời ngài trở về Bắc Uyển. "Ly Lạc cuối cùng tiến lên tuyên án.

    " Quân MẶc Nhiễm; ngươi tên khốn khiếp! Phụ lòng người Hán!"Hứa Lão Nguyệt bi hùng rống giận trong nháy mắt dọa một đám chim tước![/PROTECT]
     
    AmiLee and Phuongphuong57500 like this.
  10. Kimhayuyu

    Messages:
    0
    Chương18: Làm món đồ đưa Vương gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Lão Nguyệt lại một lần nữa bị mang về Bắc Uyển kết quả chính là lần nữa đãi ngộ thê thảm. Nhìn cái chén tựa như quen biết nước trong cháo; Hứa Lão Nguyệt ngay cả khí lực tức giận cũng không có. "Ta dầu gì cũng đào một cái lỗ lớn cho Vương gia các ngươi; ta có thể đào suốt một đêm; không có công lao nhưng có khổ lao đi; các ngươi liền cho ta ăn cái này." Hứa Lão Nguyệt mặt đầy chán ghét nhìn cái chén.

    Thấy nàng còn mặt mũi nói cái động chó kia; Ly Lạc có chút dở khóc dở cười: "Vương gia nói; không thể cho Vương phi ngài ăn quá no rồi; nếu không ngài kí lực không xài hết; không chỉ có góc tường Vương phủ ngay chim tước trong phủ cũng bị ngài dọa chay.

    Hứa Lão Nguyệt trong lòng nháy mắt chạy một đám thảo nê mã!

    Quả nhiên là Quân Mặc Nhiễm phụ lòng người nghe được nàng mắng cả buổi sáng; hắn liền cố ý trả thù. Hứa Lão Ngyệt giận đến phát hỏa; cũng không ngừng nói cho mình muốn yên tĩnh. Nhìn chén nước cháo; nàng coi như đã biết Quân Mặc Nhiễm đó chính là chỉ thuận phát tiết; nghĩ tới ngày tốt sau này; nếu không phỏng cũng chỉ có thể đợi ở lãnh uyển không có gì ăn.

    Hứa Lão Nguyệt hít sâu lấy hơi; rốt cục mới đè xuống lửa giận; hướng Ly lạc cười nói:" Thiếu xót nhỏ a; chuyện ngày hôm nay ta không đúng; ngươi nói Vương gia ta biết sai rồi; sau này tuyệt đối không phạm sai lầm nữa "

    Ly Lạc mặt kỳ quái; không nghĩ tới Hứa Lão Nguyệt thay đổi nhanh như vậy. Vương phi quả nhiên có thể co dãn; sau này này nhất định làm nên đại sự.

    " Để bồi tội Vương gia; ta định làm món đồ đưa Vương gia; nguoi có thể hay không giúp ta chuẩn bị chút tài liệu a! "Hứa Lão Nguyệt hướng về nơi xa không quên ném ra ánh mắt quyến rũ.

    Ly Lạc một cái cũng không dám nhìn Hứa Lão Nguyệt:" Cái này nô tài không thể làm chủ; phải hỏi qua Vương gia. Hứa Lão Nguyệt ngợc lại là không làm khó hắn: "Được; ta đem tài liệu viết cho ngươi; nếu là Vương gia dồng ý; ngươi liền đưa tới cho ta. Hứa Lão Nguyệt trở về phòng muốn viết chữ; nhưng phát hiện cái gì cũng không có; đừng nói là giấy; đến bút cũng chả có.

    " Còn phải phiền toái nhỏ tự nhiên ta không chuẩn bị chút giấy bút; ta cái này không có giấy; để ngươi viết hộ cũng không tốt. "

    " Vương phi chờ một chút "Ly Lạc xoay người ra ngoài; rất mau sẽ đưa giấy bút tới.

    Hứa Lão Nguyệt viết xuống; đem giấy giao cho:" Làm ơn giúp ta hướng Vương gia biểu đạt; ta chân thành khiểm điểm. "

    Hứa lão Nguyệt nói xong khom người hướng sân Quân Mặc Nhiễm cúi. Ly Lạc quả thực không đành lòng nói cho nàng; bên kia căn bản không phải viện của Vương gia.

    Rất nhanh Ly Lạc liền đem lời Hứa Lão Nguyệt nói bẩm báo cho Quân Mặc Nhiễm. Con ngươi sâu thẳm của Quân Mặc Nhiễm khó được mang theo ý cười:" Nàng ngược lại là thức thời! "

    Nhìn Vương gia nhà mình tâm tình tốt; Ly lạc vội vàng đưa giấy lên:" đây là tài liệu Vương phi muốn. "Nhìn trên giấy các dạng loại gỗ; tròng mắt Quân Mặc Nhiễm thâm thúy; trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:" Dựa theo giấy này chuẩn bị chính xác cho nàng. "

    " Vâng "Ly Lạc vội vàng nói; liền xoay người đi làm liền. Chiếu cố Vương phi; xem ra Vương phi lần nữa được sủng ái là chuyện sớm muộn.

    Ly Lạc nghĩ thời điểm đưa đồ cho Hứa Lão Nguyệt còn lén cho nàng bọc bánh ngọt; làm cho Hứa Lão Nguyệt cảm động cực kỳ:" Nguơi yên tâm; chờ ta từ noi này đi ra ngoài sau này hàng ngày cho ngươi ăn ngon.

    "Vương gia đối với ngày có thể để ý; ngài chỉ cần thật tốt.." đừng như con thiêu thân. Nửa câu sau; Ly Lạc không dám nói: "Vương gia nhất định để cho ngài ra ngoài." Hứa Lão Nguyệt biu môi một cái; chả cám thấy Quân Mặc Nhiễm đối với nàng tốt chỗ nào. Nhìn một đống vật liệu gỗ kia; Hứa Lão Nguyệt lại tràn đầy năng lượng. Chờ nàng đem đồ làm được; cái người phụ bạc kia khẳng định là có thể để nàng đi ra ngoài.
     
    AmiLee and Phuongphuong57500 like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...