Sau khi trợ lý rời đi, Thịnh Bách Niên đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa. Phía xa xa có rất nhiều tòa nhà cao tầng, ánh mặt trời trải dài trên các mái nhà, giống như một vùng biển lung linh.
Những bức tường kính của tòa nhà chọc trời phản chiếu đám đông và dòng xe cộ liên tục. Thành phố ồn ào và phồn hoa, nhưng trong văn phòng của hắn chỉ có sự im lặng.
Ngay sau đó, Thịnh Bách Niên thu hồi ánh mắt, vốn định đi ra khỏi văn phòng, ánh mắt của hắn lại rơi vào chiếc mũ bảo hiểm mang về từ thành phố Bình Hải.
Vốn dĩ hắn định tặng chiếc mũ bảo hiểm bán ba chiều này do Công ty Blue Elephant sản xuất cho đứa con thứ hai của nhà họ Tống, nhưng không hiểu sao hắn lại tạm yêu cầu phòng triển lãm lưu trữ và nhờ trợ lý lấy chiếc mũ bảo hiểm lại.
Hắn không tự chơi game, và hắn cũng sẽ không trở lại Bình Hải trong một thời gian ngắn, chiếc mũ bảo hiểm này dường như đã trở nên vô dụng.
Chỉ nhìn nó, Thịnh Bách Niên không thể không liên tưởng đến Trình Úc và cậu bé mà hắn gặp tại triển lãm khoa học và công nghệ ở Bình Hải ngày hôm qua.
Trong lòng hắn có một tia chua xót, nhưng lúc này hắn vẫn không hiểu cảm xúc đó của mình đến từ đâu.
Thịnh Bách Niên đưa tay lên ấn vào thái dương. Sau khi trở về từ Bình Hải ngày hôm qua, hắn đã ngủ không yên cả đêm. Hắn rất muốn tìm thấy thứ gì đó cực kỳ quan trọng trong những giấc mơ kỳ quái đó, nhưng cho dù hắn đã đi khắp các ngõ ngách đều không tìm thấy, cho đến khi có người nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng. Thịnh Bách Niên trong giấc mơ mới bình tĩnh lại một chút, giống như chim di cư trở về tổ ấm của mình, người lữ khách cuối cùng đã tìm thấy quê nhà đã lãng quên bấy lâu nay.
Sau khi tỉnh dậy, hắn lại không thể nhớ những gì mình đang tìm kiếm trong giấc mơ với những gì hắn gặp sau đó.
Thịnh Bách Niên đặt bàn tay đang đè lên thái dương, dường như có một sức mạnh nào đó trong cơ thể hắn đang cố gắng phá vỡ chiếc lồng mà hắn vẫn đang bị giam cầm trong đó.
Hắn mở cửa và bước ra khỏi văn phòng.
Thời tiết trong xanh, gió nhẹ, nhưng trong lòng luôn có một đám mây dày đặc khiến hắn cảm thấy khó thở.
Thịnh Bách Niên lái xe đến trường đại học Vân Kinh, vừa vào cổng trường đã thấy một con đường bạch quả với hàng cây và hoa nở như gấm, tiếng hò hét của sinh viên trong sân vận động cứ văng vẳng bên tai, hắn giảm tốc độ, bước đi chậm rãi, qua kẽ lá, một bóng người quay cuồng đổ xuống người hắn.
Hắn đi bộ không nhanh, trong thời gian tiếp quản đại học Vân Kinh, hắn dường như thường đi bộ trên con phố dài này, buổi sáng và buổi tối đều có rất nhiều sinh viên đi dạo xung quanh, nhất định đã từng có ai đó đã đi bộ cùng hắn khi đó.
Thịnh Bách Niên nghiêng đầu lục tìm trong tiềm thức, trống rỗng, không có ai.
Hắn không thể nhớ, hắn không thể nhớ lại bất cứ điều gì liên quan đến nó.
Thịnh Bách Niên đến lớp học nơi hắn từng giảng bài, không có ai trong lớp, làn gió thổi vào cuốn theo những khe nứt trên cửa sổ. Tấm rèm màu xanh lam khẽ lay động. Một bóng người trên ghế trong lớp hiện ra trước mắt hắn. Nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Chỉ còn lại Trình Quy Viễn và Trình Úc trong phòng khách của gia đình nhà họ Trình. Trình Gia Ngôn chạy ra ngoài chơi bóng đá. Sau khi Trình Quy Viễn nhận ra rằng Thư ký Bạch đã làm những trò gian lận với ý đồ gây ly gián giữa ông và Trình Úc, cả người đống loạt rơi vào một loại trạng thái tự nghi ngờ bản thân.
Ông ngồi đó, bất động, như cây nấm mùa mưa, từ đầu đến cuối toát ra vẻ u uất khó tả.
Ông khôngthể hiểu được, ông không hề đối xử thô bạo với Thư ký Bạch. Tại sao cô ta lại làm như vậy? Cô ta rốt cuộc đã đóng vai trò gì trong mối quan hệ giữa mình và Trình Úc trong những năm qua?
Trình Úc không biết ông đã trải qua những gì chỉ trong mười phút, thấy Trình Quy Viễn không nói, anh rót hai ly nước và đưa một ly cho Trình Quy Viễn.
Trình Quy Viễn cầm lấy nước, mấp máy môi, cuối cùng cũng không đề cập với Trình Úc về chuyện của Thư ký Bạch, không muốn anh bị bất ngờ, chuyện này nhất định phải kiểm tra kỹ càng, Thư ký Bạch đã giấu giếm làm những chuyện gì sau lưng ông suốt bao năm qua.
Nhưng ngay cả khi Trình Quy Viễn không nói gì, từ chuyện vừa rồi, Trình Úc đại khái có thể đoán được hai người bọn họ có thể đã bị Thư ký Bạch lừa rồi.
Trình Quy Viễn không nghĩ ra lý do, nhưng Trình Úc thì đã đoán ra, nhưng anh không muốn nói chuyện với Trình Quy Viễn về An Cẩm Nhiên nữa.
Trình Quy Viễn đang nhìn về phía Trình Gia Ngôn chơi game trên bãi cỏ qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn với một cốc nước.
Bây giờ nhìn bé chạy quanh trên bãi cỏ, Trình Quy Viễn không khỏi nghĩ đến khi Trình Úc còn nhỏ, đã nhiều năm trôi qua như vậy.
Nhân tiện hỏi thăm tình hình học tập của Trình Gia Ngôn. Trình Úc nói ngắn gọn. Trình Quy Viễn bắt đầu bàn tính và chuẩn bị để Quản gia Vu chú ý đến trường mẫu giáo gần Vân Kinh. Sau khi nói về Trình Gia Ngôn, Trình Quy Viễn trầm giọng hỏi. Trình Úc nói: "Mấy năm qua con đã nhận được số tiền cha chuyển cho con chưa?"
Trình Úc không biết là do nghe không rõ, hay không biết nói gì, quay đầu lại nhìn Trình Quy Viễn bằng ánh mắt dò hỏi.
Trình Quy Viễn đột nhiên không nói nên lời, ông từng yêu cầu thư ký Bạch chuyển cho Trình Úc một khoản tiền mỗi tháng, nhưng giờ ông mới nhận ra có lẽ thư ký Bạch đã không làm theo lời ông nói.
Trình Quy Viễn trong lòng khẽ thở dài, đối Trình Úc nói: "Không có gì."
Hai người đều không nói nên lời, trầm mặc một hồi, Trình Úc mới mím môi hỏi Trình Quy Viễn: "Lúc trước có bệnh viện gọi cho con, nói rằng cha không được khỏe. Đã kiểm tra chưa?"
Trình trở về xa: "Cha đã đi kiểm tra, mọi thứ đều tốt."
Trình Úc gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Hai người liền không còn gì để nói nữa.
Phòng khách yên tĩnh, gió thổi qua cành, tiếng lá rung rinh dường như cũng có thể nghe thấy, Trình Quy Viễn nhìn chằm chằm Trình Úc một lúc, Quản gia Vu đang nghe điện thoại. Mấy năm nay quả thực nó đã gầy đi rất nhiều, khi đến Bình Hải, một môi trường gần như hoàn toàn xa lạ, anh còn phải nuôi nấng Trình Gia Ngôn, những năm này không biết nó đã sống như thế nào.
Trình Quy Viễn hỏi Trình Úc: "Con đang làm công việc gì ở Bình Hải?"
Trình Úc nói: "Phóng viên."
Trình Quy Viễn thở phào nhẹ nhõm, tuy lương phóng viên không cao nhưng cũng không quá mệt mỏi.
Đó không phải là quá trình. Đầu tiên Trình Úc theo học ngành tài chính tại Đại học Vân Kinh, sau đó chuyển đổi chuyên ngành và học máy tính. Nhưng dù là ngành nào thì chúng cũng không liên quan gì đến ngành nhà báo.
Trình Quy Viễn tò mò hỏi: "Tại sao con lại làm phóng viên?"
Trình Úc: "Không có gì đâu, con vừa lúc thấy có thông báo tuyển dụng phóng viên nên thử xem."
"Vì tất cả chúng ta hiện giờ đều đã trở lại, con hãy ở lại Vân Kinh từ bây giờ đi."
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Trình Úc, Thành Quý Nhân vội hỏi: "Như vậy là sao? Con muốn trở về Bình Hải?"
"Con vẫn còn một chút việc ở Bình Hải, và Trình Gia Ngôn vừa chuyển đến một trường khác, vì vậy sẽ không tốt lắm nếu chuyển đến Vân Kinh bây giờ."
"Con hãy xin nghỉ việc. Về phần Ngôn Ngôn bây giờ đang học mẫu giáo, ở đây cũng có nhiều mẫu giáo tốt khác, cha sẽ lập tức nhờ lão Vu tìm cho bé một môi trường thích hợp ở Vân Kinh."
Trình Úc không nói, như thể đã chấp nhận sự sắp đặt của Trình Quy Viễn.
Trình Quy Viễn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nho nhỏ, ông ngồi trên ghế sô pha, ngả người ra sau, xem đứa trẻ đang chơi đá bóng trên bãi cỏ bên ngoài, hỏi Trình Úc: "Mẹ của đứa trẻ đâu? Hai đứa lĩnh chứng chưa*? Sao lại không đưa con bé về cùng?"
*Lĩnh chứng: Tương tự như đăng ký kết hôn
"Không, anh ấy**.." Trình Úc không thể nói với Trình Quy Viễn rằng Trình Gia Ngôn là do chính anh sinh ra được, còn người cha khác của đứa trẻ lại hoàn toàn không nhớ đến anh. "Cha cứ coi như đứa trẻ là do con một mình sinh ra đi"
**Trong tiếng Trung, anh ấy và cô ấy là hai từ đồng âm khác chữ, cho nên Trình Quy Viễn không nhận ra Trình Úc đang nói về một nam nhân.
Trình Quy Viễn bật cười. Thật là tài giỏi a. Sau vài năm sinh sống bên ngoài, nó còn có thể tự sinh con.
Ông hỏi: "Sinh nhật của đứa trẻ là tháng mấy?"
"Tháng Ba."
Trình Quy Viễn đã tính toán, Trình Úc đã bị đuổi khỏi gia đình Trình vào tháng 7, điều đó có nghĩa là đứa trẻ đã có từ trước khi anh rời Vân Kinh. Và anh còn phải nuôi dưỡng đứa trẻ một mình. Những năm này Trình Úc ở Bình Hải đã phải sinh sống như thế nào chứ?
Nỗi tiếc thương tràn ngập trong trái tim của cuộc hành trình về nhà, nỗi đau khổ dày đặc trào dâng lên từ tận đáy lòng ông.
Trước đây, ông cảm thấy nếu Trình Úc không ở bên cạnh ông, cuộc sống của anh hẳn là không tệ, nhưng hiện tại, ông phát hiện ra cuộc sống của Trình Úc hoàn toàn khác với những gì ông đã từng tưởng tượng.
Trình Úc là đứa con duy nhất của ông, tự tay ông đã nuôi nấng nó, làm sao có thể yên tâm nó ở bên ngoài nhiều năm như vậy?
Mắt Trình Quy Viễn có chút ươn ướt, ông nhanh chóng đứng dậy, quay lưng lại và đi về phía phòng tắm.
Vừa lúc quản gia đi tới, nhìn thấy hai mắt của ông có chút đỏ, còn tưởng rằng ông bị lóa mắt rồi, Trình Hướng Viễn vào phòng tắm liền hỏi Trình Úc: "Ngài ấy sao vậy?"
Trình Úc lắc đầu, "Cháu không biết."
Một lúc sau, Trình Quy Viễn đi ra khỏi phòng tắm, rửa mặt và ổn định cảm xúc, nói với Trình Úc: "Nhân tiện, cha đi công tác ở Vân Kinh, họ đưa cho cha một chiếc mũ bảo hiểm bán ba chiều, vẫn còn để trong xe, con có muốn chơi không?"
Trình Úc hơi kinh ngạc, hỏi Trình Quy Viễn: "Mũ bảo hiểm bán ba chiều?"
Trình Quy Viễn nói: "Đúng vậy, người phụ trách của Blue Elephant đã giao nó cho cha."
"Con đã đưa Trình Gia Ngôn đến phòng triển lãm ngày hôm qua. Thằng bé rất thích thứ đó."
Trình Quy Viễn cười nói: "Vậy sao, vậy cha sẽ đi nói cho nó biết."
Ông yêu cầu người hầu lấy mũ bảo hiểm và gọi Trình Gia Ngôn vào. Trình Gia Ngôn chạy lại, nhìn Trình Úc đang loay hoay với chiếc mũ bảo hiểm mà bé mơ ước trên ghế sofa. Mắt bé sáng lên như sao sa.
Chạy đến bên cạnh Trình Úc, nắm lấy cánh tay của Trình Úc, nhìn anh, sau đó đối với Trình Quy Viễn, hỏi: "Là cho cháu sao?"
Trình Quy Viễn trả lời: "Phải."
Trình Gia Ngôn nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay Trình Úc, cười ngọt ngào với Trình Quy Viễn, "Cảm ơn ông nội."
Trình Quy Viễn cảm thấy cả trái tim mình sẽ tan chảy ngay lập tức, thật tuyệt nếu gia đình họ Trình có thể sum họp như thế này trong tương lai.
Vào buổi tối, Trình Gia Ngôn và Trình Úc ngủ cùng một phòng, Trình Gia Ngôn ôm Trình Úc, bé đã đi ngủ ngay sau khi đi tắm, Trình Úc vỗ nhẹ vào lưng bé hai lần, tắt đèn và đi ngủ.
Trình Gia Ngôn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Trình Úc không ngủ được bao lâu, anh nhìn Trình Gia Ngôn bên cạnh mình trong bóng tối, cha anh rất thích Trình Gia Ngôn, điều này rất tốt, Trình Gia Ngôn sẽ được chăm sóc khi anh không còn nữa trong tương lai, nhưng An Cẩm Nhiên là cái gai trong trái tim Trình Úc, từ lúc gã nhảy khỏi tòa nhà, Trình Úc đã cảm thấy kỳ lạ, với tính cách đó, gã không nên tự tử mới đúng, anh luôn cảm thấy gã có gì đó liên quan đến mình, biết đâu một ngày nào đó gã sẽ quay lại.
Đến lúc Trình Quy Viễn vẫn sẽ đợi Trình Gia Ngôn như bây giờ, đúng không nhỉ?
Một đêm trôi qua, sau khi ăn xong buổi sáng, Trình Úc giúp Trình Gia Ngôn cài mũ bảo hiểm lên đầu, Trình Quy Viễn đang đọc tạp chí ở tầng dưới, Quản gia Vu nghe điện thoại và nói với anh ta: "Thưa ngài, Thịnh Bách Niên xin phép đến thăm."
Cố Thừa Viễn có chút kinh ngạc, đặt tạp chí trong tay xuống, hỏi: "Cậu ta đến đây làm gì?"
Ngành công nghiệp của nhà họ Thịnh ất lớn, không ai sánh kịp họ ở Trung Quốc, nhưng họ không hợp tác với nhà họ Trình.
Nhưng bây giờ nếu đã ở đây, Trình Quy Viễn cũng không thể đuổi người đí được, đành nói với quản gia: "Mời cậu ta vào."
Sau khi Thịnh Bách Niên vào nhà, hai người trao đổi vài câu, Trình Quy Viễn hỏi: "Hôm nay cậu Thịnh đến nhà họ Trình chúng tôi là có mục đích gì?"
Thịnh Bách Niên không giấu giếm, nói với Trình Quy Viễn: "Tôi nghe nói Trình Úc, con trai của ông Trình đã trở lại."
Trình Úc ngày hôm qua mới trở về, tin tức đã sớm truyền đến như vậy? Trình Quy Viễn ngay lập tức nghĩ rằng thư ký Bạch, người đã đi đến Bình Hải với ông ngày hôm đó, chắc hẳn là cô ta đã loan tin về việc Trình Úc trở về.
Trình Quy Viễn đã nghe nói về mối quan hệ bí mật nào đó giữa Thịnh Bách Niên và An Cẩm Nhiên, nhưng đã năm năm rồi, hắn ta vẫn không thể buông tha cho Trình Úc sao?
"Cậu đang tìm Trình Úc?" Anh hỏi.
Thịnh Bách Niên gật đầu: "Tôi có một chuyện muốn hỏi anh ấy."
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói với Trình Quy Viễn: "Khi An Cẩm Nhiên nhảy khỏi tòa nhà, anh ấy là người duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình trên sân thượng, đúng không?"
Giọng hắn trầm xuống. Còn chưa đợi được Trình Quy Viễn mở miệng, lầu trên liền phát ra tiếng bước chân. Tiếng bước chân này giống tiếng trái tim Trình Quy Viễn đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Nhiều bong bóng nhỏ bốc lên trong khoang ngực, vỡ ra từng viên từng viên một sắp lao ra khỏi cơ thể.
Hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy anh Trình, người đã có vài mối quan hệ với hắn ở Bình Hải, đang đứng ở cuối cầu thang. "Anh muốn hỏi cái gì?"