Đam Mỹ [Edit] Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần, Đừng Hắc Hóa - Y Thiên Hạm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cố Vô Tình, 16 Tháng tư 2019.

  1. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 10: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Lạc Ly nhìn cửa phòng tắm đóng lại, mày kiếm hơi nhíu, con ngươi che kín u buồn hiện lên một tia khó hiểu. Một người xa lạ ở nhà, người này vẫn yên tâm đi tắm rửa?

    Ly nước trong tay Chu Lạc Ly truyền tới cảm giác ấm áp, y cúi đầu nắm chặt ly nước, mái tóc dài che khuất hai tròng mắt, làm người không biết y suy nghĩ cái gì.

    Một lát sau, Chu Lạc Ly lấy lại tinh thần đi đến cái bàn bên cạnh đem ly nước đặt xuống. Sau đó liền đi tới trước cửa sổ, thấy mưa không những không nhỏ đi mà càng lớn hơn nữa, mày y nhăn đến gấp gáp.

    Vốn dĩ y tính toán trực tiếp trở về, nhưng mưa lớn như vậy căn bản là đi không được, huống hồ trên người y không có một phân tiền, cũng không biết đây là chỗ nào..

    Chờ Diệp Mộ Sanh tắm rửa xong đi ra, Chu Lạc Ly còn đứng ngốc ở phía trước cửa sổ, bàn tay trắng nõn thon dài dán trên cửa sổ, nhìn ngoài trời mưa to, ánh mắt ảm đạm chết trầm.

    Nhìn đầu tóc Chu Lạc Ly như cũ ướt dầm dề, Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng thở dài, hắn biết Chu Lạc Ly sẽ không ngoan ngoãn đi sấy tóc.

    Diệp Mộ Sanh trực tiếp đi qua, kéo tay Chu Lạc Ly đã lạnh lẽo, nói: "Lại đây, tôi giúp cậu sấy tóc, vốn dĩ thân thể đã không tốt, không đem đầu tóc làm khô càng dễ dàng bị cảm."

    Chu Lạc Ly nhìn chằm chằm cái tay đang đặt trên tay y kia, mặt ngoài không nói một lời, trong lòng lại nổi lên gợn sóng rất nhỏ, đôi tay này so với ly nước vừa rồi càng thêm ấm áp.

    "Không cần." Chu Lạc Ly ngước mắt nhìn thoáng qua đầu tóc Diệp Mộ Sanh đồng dạng giống mình, từ chối.

    Nhưng mà Diệp Mộ Sanh trực tiếp coi như không nghe thấy, mạnh mẽ lôi kéo Chu Lạc Ly đến trên sô pha ngồi xuống, sau đó đi lấy máy sấy. Thấy Chu Lạc Ly đứng lên, Diệp Mộ Sanh lại cười đem y ấn ngồi xuống.

    Diệp Mộ Sanh ôn nhu mà đùa nghịch đầu tóc Chu Lạc Ly, động tác nhẹ nhàng thuần thục. Hơn nữa máy sấy mang đến hơi ấm, làm y hơi hơi giãn ra lông mày.

    "Cảm ơn." Nghĩ đến hôm nay người này trợ giúp y, Chu Lạc Ly do dự một lát sau mở miệng nói. Bởi vì là Thái Tử hắc đạo, y trên cơ bản chưa bao giờ nói cảm ơn với ai, hôm nay là ngoại lệ.

    "Không cần, bất quá tôi cảm thấy tóc của cậu nên sửa sang lại, vừa lúc trong nhà có kéo, nếu không tôi giúp cậu cắt nhé? Tuy rằng tôi không phải là người cắt tóc quá tốt.." Diệp Mộ Sanh một bên nghiêm túc làm khô đầu, một bên cười nói.

    "Không cần." Diệp Mộ Sanh còn không có nói xong, Chu Lạc Ly trực tiếp đánh gãy.

    Diệp Mộ Sanh cười cười không nói nữa, theo sau lại nghĩ tới cái gì, hỏi, "Tôi là Diệp Mộ Sanh, còn cậu?"

    Chu Lạc Ly chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nói ra tên mình "Chu Lạc Ly."

    Đem đầu tóc Chu Lạc Ly sấy khô, sau đó lại làm khô tóc của chính mình, Diệp Mộ Sanh cất máy sấy, nhìn thời gian đã hai giờ chiều, nhưng mà hai người còn chưa ăn cơm trưa.

    Nhưng vấn đề này liền rắc rối rồi, mưa lớn như vậy không ai đưa chuyển phát nhanh. Diệp Mộ Sanh có thể thử nhưng hắn sẽ không nấu cơm, còn Chu Lạc Ly từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa đương nhiên cũng không có khả năng sẽ nấu cơm.

    Diệp Mộ Sanh nhìn tủ lạnh chỉnh chỉnh tề tề lại không có thức ăn chín, biểu tình hiếm thấy có chút ngưng trọng, xem ra hắn phải học nấu cơm.

    Đóng tủ lạnh lại, Diệp Mộ Sanh đi ra khỏi phòng bếp, ngồi vào bên cạnh Chu Lạc Ly, hỏi "Cậu đói bụng sao?"

    Y quay đầu nhìn thoáng qua phía sau Diệp Mộ Sanh, lại yên lặng chuyển qua đầu nhìn về phía TV. Đêm qua không ăn, hôm nay buổi sáng không ăn, giữa trưa không ăn, Chu Lạc Ly kỳ thật rất đói bụng, nhưng hắn lại ngượng ngùng nói mở miệng.

    Thấy bộ dáng Chu Lạc Ly thế này, ánh mắt Diệp Mộ Sanh chợt lóe cười nói: "Nếu cậu không đói bụng, tôi cũng không đói bụng, vậy không ăn cơm."
     
    Ngoctrai, -Jenny-, ng.xuanvu9 người khác thích bài này.
  2. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 11: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Đột nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt ôn hòa đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly buồn bực, nhấp miệng không biết nên nói cái gì. Nếu có thể chọn lại, y nhất định lựa chọn nói đói bụng.

    "Xem cậu kìa, thật ra tôi cũng đói bụng. Cậu nhớ kỹ, thân thể cậu không tốt, dù là không đói bụng mỗi bữa cũng đều cần thiết ăn, thân thể quan trọng nhất biết chưa?" Diệp Mộ Sanh nghẹn cười, vẻ mặt quan tâm nói.

    Nghe thấy câu thân thể không tốt kia, Chu Lạc Ly càng thêm buồn bực, nhưng lại không cách nào phản bác.

    Y cũng biết tố chất thân thể của mình giảm xuống, hơn nữa tất cả đều là do y gieo gió gặt bão.

    "Tôi đi nấu cớm trước, cậu ở chỗ này nhìn TV đi." Thấy Chu Lạc Ly đột nhiên rũ mắt trầm mặc không nói, Diệp Mộ Sanh hơi hơi nhíu mày. Bước đầu tiên cứu vớt Chu Lạc Ly, liền bắt đầu từ thân thể y trước đi.

    Sau khi Diệp Mộ Sanh rời đi, Chu Lạc Ly nâng lên cánh tay của chính mình, cẩn thận quan sát.

    Chỉ thấy cánh tay vô lực mà tái nhợt, mạch máu màu xanh đậm phá lệ bắt mắt, nhưng hơn một năm trước, nó vẫn là một cánh tay có màu da khỏe mạnh mạnh mẽ.

    Chu Lạc Ly đang trầm tư nên cũng không chú ý tới Diệp Mộ Sanh từ trong phòng bếp đi ra, "Đừng nghĩ quá nhiều, tuy rằng thân thể cậu rất yếu, nhưng yên tâm có thể chậm rãi bồi dưỡng lại."

    "Ừm." Chu Lạc Ly sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh gật gật đầu. Vì cha mẹ, y cũng sẽ làm chính mình tốt lên.

    Diệp Mộ Sanh khom lưng, sờ sờ đầu Chu Lạc Ly, tràn ngập thú vui ác ý nói, "Đầu tóc cậu nên cắt đi, nếu không tôi.."

    "Không cần!" Chu Lạc Ly đang ngồi trên sô pha lập tức đen mặt, đứng lên tránh đi móng vuốt của Diệp Mộ Sanh.

    Thấy vừa rồi trên mặt Chu Lạc Ly không có hậm hực, đã có điểm sức sống của người, Diệp Mộ Sanh vừa lòng mà cười.

    "Tôi đi nấu cơm." Nói xong Diệp Mộ Sanh cầm lấy di động đặt rồi rời đi.

    Kỳ thật Diệp Mộ Sanh tới phòng khách chính là vì cầm di động, bởi vì hắn thật sự chưa từng làm cơm, yêu cầu Baidu Baidu.

    Qua một giờ, Diệp Mộ Sanh bưng hai chén mì sợi ra.

    "Chu Lạc Ly, ăn mì." Diệp Mộ Sanh thật cẩn thận đem mì đặt trên bàn cơm, gọi Chu Lạc Ly.

    Sau khi Chu Lạc Ly lại đây, Diệp Mộ Sanh đem chén mì đẩy đến trước mặt y, nói: "Mau ngồi xuống thử xem hương vị thế nào."

    Bề ngoài nhìn cũng không tồi, trong ánh mắt Diệp Mộ Sanh đầy chờ mong, Chu Lạc Ly cũng không biết Diệp Mộ Sanh lần đầu tiên xuống bếp, cứ như vậy cầm lấy chiếc đũa, kẹp mì sợi bỏ vào trong miệng.

    "Thế nào?" Diệp Mộ Sanh nâng hàm dưới, vẻ mặt mỉm cười nhìn Chu Lạc Ly.

    Nồi thứ nhất là nát, nồi thứ hai là mặn, đây là hắn làm đến lần thứ 3 mới được hai chén mì.

    "Ăn rất ngon." Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly gật đầu khen.

    Kỳ thật đối với người luôn ăn đồ ăn đầu bếp làm tại nhà như Chu Lạc Ly mà nói, chén mì này thật chẳng ra gì, nhưng còn chưa khó ăn tới trình độ không thể nuốt.

    "Ngon thì nhanh ăn đi." Diệp Mộ Sanh vui vẻ mà cười cười, sau đó lấy đũa ăn mì.

    Diệp Mộ Sanh vừa rồi đã thử qua hương vị, tuy rằng đúng là không thể nói ăn ngon, đến chính hắn cũng không hài lòng, nhưng so với hai nồi trước thì đã tiến bộ rất nhiều. Nếu không phải quá đói, có khả năng hắn sẽ còn tiếp tục làm.

    Chu Lạc Ly yên lặng ăn mì, đột nhiên y nhăn mày lại, tay cầm chiếc đũa hơi khựng lại. Sợi mì nấu quá chín, y kẹp lên mấy đũa đều đã nát nhừ.

    Ngước mắt liếc liếc Diệp Mộ Sanh đang nghiêm túc ăn mì một cái, Chu Lạc Ly yên lặng đem sợi mì nhừ quá mức này nuốt xuống.

    Đột nhiên Chu Lạc Ly lại ngây ngẩn cả người, lần này cũng không phải do mì quá nhừ, mà là bởi vì phía dưới mì sợi thế nhưng có trứng chiên.
     
    Ngoctrai, -Jenny-, ng.xuanvu8 người khác thích bài này.
  3. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 12: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ăn đi." Sau khi nhận thấy được tầm mắt của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh biết y đã thấy trứng gà.

    Tủ lạnh chỉ còn một quả trứng gà, vẫn là nguyên chủ lưu lại. Bởi vậy khi chiên trứng Diệp Mộ Sanh thập phần cẩn thận, sợ đem quả trứng duy nhất làm hỏng nốt.

    Cuối cùng Diệp Mộ Sanh cũng chiên trứng thành công, tuy rằng có chút khét, nhưng vẫn có thể ăn được

    "Ừm." Con ngươi Chu Lạc Ly lộ ra thần sắc phức tạp, y nắm chặt chiếc đũa, cúi đầu kẹp trứng chiên, an tĩnh mà ăn.

    Ăn xong, Chu Lạc Ly khó được chủ động muốn đi rửa chén, nhưng bị Diệp Mộ Sanh cự tuyệt. Rửa chén hắn cũng có thể làm được, còn không phải là đem nước rửa bát đổ vào miếng bọt sau đó dùng nước rửa đi sao, so với nấu cơm đơn giản hơn nhiều.

    "Mưa nhỏ." Nghe thấy tiếng bước chân Diệp Mộ Sanh ra tới, Chu Lạc Ly nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nói. Mưa nhỏ, y nên trở về.

    "Đúng vậy, mưa nhỏ rồi.." Diệp Mộ Sanh lấy một cái khăn giấy, sau khi xoa xoa tay liền ném vào thùng rác, nói, bất quá còn chưa nói xong liền vang lên tiếng gõ cửa.

    Diệp Mộ Sanh mở cửa liền thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đứng bên ngoài, ông hơi khom lưng tôn kính nói, "Diệp thiếu gia ngài khỏe, tôi là quản gia của Chu gia. Xin hỏi thiếu gia nhà tôi có ở đây sao?"

    Diệp Mộ Sanh sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền đáp: "Chu quản gia khỏe, Chu Lạc Ly đang ở bên trong." Xem ra bởi vì cuộc điện thoại kia, Chu gia đã tra xét thân phận của hắn.

    "Bác Tiết." Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Chu Lạc Ly đã đi tới gọi. Quả nhiên mẹ vẫn là không yên tâm về y.

    Nhìn thấy Chu Lạc Ly, Tiết quản gia sốt ruột mà chạy tới kiểm tra Chu Lạc Ly có bị thương hay không: "Thiếu gia! Ngài không biết ngài chạy đi phu nhân có bao nhiêu lo lắng a! Còn may là ngài không có việc gì!"

    "Thực xin lỗi, lại làm mọi người lo lắng." Nghĩ đến mẹ nhất định lại vì mình rơi lệ đầy mặt, Chu Lạc Ly liền cảm thấy tự trách.

    "Thiếu gia, câu xin lỗi này của ngài, ta nghĩ phu nhân nghe thấy khẳng định sẽ rất cao hứng." Nghe thấy Chu Lạc Ly nói, Tiết quản gia lộ ra một tia kinh ngạc cùng vui mừng.

    Lâu như vậy, ông vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thiếu gia nói xin lỗi, xem ra bác sĩ trị liệu tâm lý vẫn rất có hiệu quả.

    Sau khi Chu Lạc Ly cùng quản gia rời đi, Diệp Mộ Sanh dựa vào trên cửa câu môi cười. Chu Lạc Ly người này tuy rằng mặt luôn u buồn, tử khí trầm trầm, nhưng từ năm chữ 'thực xin lỗi' cùng 'cảm ơn' này có thể thấy được, y hiện tại vẫn còn tình người.

    Đợi mưa tạnh, Diệp Mộ Sanh liền ra cửa. Hôm nay hắn ý thức được trên con đường cứu vớt nhân vật phản diện, trù nghệ rất quan trọng, nhưng hắn lại không biết làm. Cho nên vì để hoàn thành tốt nhiệm vụ, Diệp Mộ Sanh quyết định đi siêu thị mua thịt và đồ ăn học nấu cơm.

    Mua xong thịt và đồ ăn về nhà, khi đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, Diệp Mộ Sanh không tự chủ được dừng bước, bởi vì hắn thấy trên kệ thủy tinh đặt một con gấu bông bằng nhung thật lớn.

    Trước kia Diệp Mộ Sanh cũng từng có một con gấu bông rất lớn, đó là lễ vật khi mẹ còn sống đưa cho hắn. Diệp Mộ Sanh rất thích nó, không chỉ là bởi vì đó là quà mẹ đưa, nguyên nhân lớn nhất chính là Diệp Mộ Sanh thiếu khuyết cảm giác an toàn.

    Ông ngoại và mẹ đều đã chết, tên cha cặn bã không chút lương tâm chỉ biết ngược đãi hắn. Thời điểm bị khóa trong căn phòng kia, thế giới của Diệp Mộ Sanh ngoại trừ cái tên gọi là cha kia, cũng chỉ có gấu bông lớn.

    Bởi vậy ở thời điểm Diệp Mộ Sanh cô độc bất lực nhất, chỉ có thể lẳng lặng ôm gấu bông lớn.

    Gấu bông nhung rất lớn, thực ấm, rất giống vòng tay mẹ ôm ấp, mỗi lần ôm gấu bông lớn, Diệp Mộ Sanh đều sẽ tạm thời quên hận thù cùng phiền não, cảm thấy an tâm.

    Chính là sau khi cái tên cha ruột không bằng súc sinh kia đem gấu bông lớn của hắn ném đi, Diệp Mộ Sanh mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất, lại vì vậy càng trở nên ẩn nhẫn, kiên cường, lạnh nhạt cùng dối trá.
     
    Ngoctrai, -Jenny-, ng.xuanvu8 người khác thích bài này.
  4. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 13: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Mộ Sanh thu hồi ánh mắt, nắm chặt túi trong tay, cuối cùng cũng không đi đến đó. Hắn đã không phải hắn của trước kia, cũng không cần gấu bông lớn an ủi nữa.

    Khi đã đi qua cửa hàng đồ chơi một đoạn, Diệp Mộ Sanh đột nhiên dừng bước. Nhẹ nhàng cắn cắn môi, Diệp Mộ Sanh xoay người, một lần nữa đi đến cửa hàng đồ chơi kia. Ngẫu nhiên tùy hứng một chút vẫn là có thể.

    Đi vào cửa hàng đồ chơi, Diệp Mộ Sanh trực tiếp đi đến đứng phía trước con gấu bông to lớn màu nâu. Con gấu lớn như vậy, ôm nhất định rất thoải mái.

    "Soái ca, anh thích con gấu này sao? Đây chính là sản phẩm cửa hàng chúng tôi vừa mới nhập khẩu về nha!" Nhân viên cửa hàng thấy Diệp Mộ Sanh đi tới đó, mặt đầy mỉm cười nói.

    "Phải, tôi muốn đưa cho bạn làm quà sinh nhật." Thoáng nhìn ánh mắt nhân viên cửa hàng có chút không thích hợp, Diệp Mộ Sanh mặt không đỏ tâm không đập nhanh lấy đại một lí do. Dù sao cũng phải giữ chút mặt mũi. Một người đàn ông mà thích gấu bông thì đúng là có chút buồn cười.

    Nghĩ tới nếu hắn ôm một con gấu bông lớn đi trên đường tuyệt đối sẽ bị người qua đường cười nhạo, còn may cửa hàng đồ chơi này có thể giao hàng tận nhà, bởi vậy Diệp Mộ Sanh trả tiền xong, để lại địa chỉ liền nhanh chóng ra khỏi cửa hàng đồ chơi.

    Chờ Diệp Mộ Sanh về đến nhà không bao lâu, gấu bông lớn hắn mua cũng tới rồi. Diệp Mộ Sanh bình tĩnh tạm biệt nhân viên cửa hàng, sau đó đóng cửa lại, ôm gấu bông lớn vào phòng ngủ.

    Vào phòng ngủ Diệp Mộ Sanh liền nhịn không được, ôm gấu bông lớn ở trên giường lăn qua lăn lại, trên mặt đầy thỏa mãn cười cười: "Lông xù xù, mềm mại mà, thật thoải mái!"

    Nhưng không bao lâu, Diệp Mộ Sanh liền ôm gấu bông lớn không động đậy. Đem mặt vùi vào gấu bông lớn, Diệp Mộ Sanh tự mình lẩm bẩm "Mẹ.."

    "Mẹ, con nhất định sẽ trở về cứu mọi người!" Duỗi tay ôm chặt gấu bông lớn, Diệp Mộ Sanh nói. Giọng nói của hắn thanh thúy dễ nghe, lại dị thường kiên định, còn có một tia bi thương.

    Mấy ngày sau Diệp Mộ Sanh cũng không đi tiếp cận Chu Lạc Ly, mà là ở nhà học xào rau nấu cơm. Tuy rằng vừa mới bắt đầu đồ ăn làm ra thảm không nỡ nhìn, nhưng Diệp Mộ Sanh lại càng làm càng hăng, làm đi làm lại một đống đồ ăn không giống nhau.

    Diệp Mộ Sanh rất thông minh, học cái gì đều rất nhanh, hơn nữa hắn cũng phi thường nỗ lực. Cho nên sau khi lặp lại bao nhiêu lần công thức trên video rồi tự nếm thử, không bao lâu Diệp Mộ Sanh đã có thể miễn cưỡng làm ra đồ ăn đầy đủ màu sắc và hương vị.

    Mà bên kia Chu Lạc Ly cũng có chút thay đổi, tuy rằng y vẫn ở trong phòng cả ngày không ra khỏi cửa, một ngày ba bữa cũng thích ăn thì ăn, nhưng ít ra y không có tự sát.

    "Bác sĩ Lý ông đã đến rồi, thiếu gia đang ở trong phòng chờ ông." Tiết quản gia mở cửa ra, nói với bác sĩ tâm lý của Chu Lạc Ly.

    "Tiết quản gia khỏe, thiếu gia nhà ông hôm nay ăn cơm sáng sao?" Bác sĩ Lý gật gật đầu nói.

    "Ai! Cũng chỉ có hai ngày sau khi thiếu gia chạy ra ngoài trở về mỗi bữa ít nhiều đều sẽ ăn một chút, nhưng mấy ngày nay lại không ăn. Phu nhân thực lo lắng thiếu gia lại cứ như vậy đi xuống, thân thể sẽ suy sụp!" Tiết quản gia thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.

    "Bệnh trầm cảm không phải một lúc là tốt lên được, chỉ có thể chậm rãi trị liệu. Thiếu gia chỉ là bệnh trầm cảm nhẹ, từ từ trị vẫn có thể bình phục." Bác sĩ Lý tiếp tục nói.

    Hai người một bên đàm luận về bệnh tình của Chu Lạc Ly, một bên đi đến phòng của y.

    Tuy rằng hiện tại là ban ngày, nhưng trong phòng Chu Lạc Ly lại có chút u ám, bởi vì y đem tấm mành che kín cửa sổ. Trên mặt đất ném đầy ảnh chụp, loáng thoáng có thể thấy là ảnh chụp một cô bé.

    Mà Chu Lạc Ly lại ngồi trên giường đen, trong tay cầm một tấm ảnh chụp, trên ảnh chụp cô bé cười đến rực rỡ, ánh mắt Chu Lạc Ly lại dại ra, một bộ dáng chết chóc âm trầm.
     
  5. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 14: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi bác sĩ Lý thấy phòng Chu Lạc Ly liền nhẹ nhàng thở dài, đi vào liền đem cửa đóng lại, bắt đầu trị liệu tâm lý ngày hôm nay.

    Khoảng một giờ qua đi, bác sĩ Lý mới kết thúc trị liệu đi ra.

    Khi Tiết quản gia tiễn bác sĩ Lý đến cửa lớn, trông thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang đi tới nhà bọn họ. Bất quá quan trọng nhất vẫn là đưa bác sĩ Lý trở về trước, cho nên Tiết quản gia cũng không có để ý tới thiếu niên.

    "Bác sĩ Lý, hôm nay phiền toái ông rồi, đi thong thả." Tiết quản gia tôn kính mà cúi mình chào rất nhỏ với bác sĩ Lý.

    "Không có gì, chữa trị cho thiếu gia là trách nhiệm của tôi." Nói xong bác sĩ Lý liền rời đi.

    Khi đi ngang qua bác sĩ Lý, thiếu niên nhìn bác sĩ Lý ôn hòa cười, sau đó đi đến chỗ Tiết quản gia.

    Đến gần mới thấy, Tiết quản gia phát hiện thiếu niên này có điểm quen mắt. Cẩn thận hồi tưởng lại, ông liền nhớ lại người này chính là thiếu gia Diệp gia - Diệp Mộ Sanh.

    "Diệp thiếu gia khỏe." Tiết quản gia hỏi thăm nói, thiếu gia Diệp gia này như thế nào sẽ đến Chu gia?

    Kỳ thật đối với chuyện Chu Lạc Ly ngày đó ở nơi nào gặp được Diệp Mộ Sanh, Tiết quản gia vẫn luôn nghi hoặc, bởi vì theo ông biết trước kia Diệp Mộ Sanh cùng thiếu gia nhà ông căn bản không quen biết. Bất quá thấy thiếu gia không có việc gì, Tiết quản gia cũng không nghĩ nhiều.

    "Tiết quản gia khỏe, tôi tới tìm Chu Lạc Ly, xin hỏi y có ở nhà không?" Diệp Mộ Sanh lễ phép mà cười nói.

    "Thiếu gia ở trong phòng, tôi có thể đưa ngài đi, chỉ là.." Chỉ là Tiết quản gia cũng không có cách nào bảo đảm thiếu gia sẽ đồng ý gặp hắn.

    "Không có việc gì, ông chỉ cần mang tôi đi là được." Diệp Mộ Sanh nói.

    "Vậy được, xin đi theo tôi." Tiết quản gia gật gật đầu nói. Tuy rằng Diệp thiếu gia này cùng thiếu gia trước kia căn bản không quen biết, nhưng tình bạn giữa trẻ con rất dễ nảy sinh, có thể có bạn tới tìm thiếu gia chơi cũng tốt.

    "Chính là nơi này." Tiết quản gia nói với Diệp Mộ Sanh sau đó liền giơ lên tay gõ cửa, nói: "Thiếu gia, Diệp thiếu gia tới tìm ngài."

    Sau khi Tiết quản gia lặp lại gọi vài tiếng, trong phòng mới truyền ra tiếng Chu Lạc Ly khàn khàn mệt mỏi: "Để hắn vào đi."

    Đối với việc thiếu gia thế nhưng để Diệp Mộ Sanh đi vào, Tiết quản gia rất là kinh ngạc. Phải biết rằng Chu Lạc Ly đã hơn một năm vẫn luôn không cho phép người khác tới gần phòng y, vừa mới bắt đầu ngay cả cha mẹ y cũng không cho vào.

    Khi đó cha mẹ Chu lo lắng con trai sẽ tự sát, chỉ có thể dùng thủ pháp cưỡng chế khống chế Chu Lạc Ly một lần nữa tìm chết. Bất quá may mắn sau khi bác sĩ tâm lý trị liệu, y lúc này mới hơi tốt hơn một chút.

    Nhưng trừ bỏ cha mẹ cùng Tiết quản gia, Chu Lạc Ly chỉ cho phép bác sĩ tâm lý đi vào. Cho nên mỗi lần quét tước phòng đều ở thời điểm Chu Lạc Ly hôn mê, cơm cùng đồ ăn cũng là từ Tiết quản gia tự mình đưa, tuy rằng trên cơ bản Chu Lạc Ly đều sẽ không ăn.

    "Diệp thiếu gia tôi đi xuống trước, cần phân phó gì ngài hãy gọi tôi." Thái độ của Chu Lạc Ly đối với Diệp Mộ Sanh nháy mắt làm tâm tình Tiết quản gia tốt rất nhiều, xem ra nên đem việc này nói cho phu nhân.

    Tiết quản gia đi rồi, Diệp Mộ Sanh liền đẩy cửa ra đi vào, đập vào mắt đó là một mảnh đen nhánh, nhưng vẫn là loáng thoáng có thể thấy Chu Lạc Ly ngồi ở mép giường.

    Chu Lạc Ly ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm xuyên thấu thật dài mà lạnh lẽo nhìn Diệp Mộ Sanh, nghi hoặc nói, "Anh tới làm cái gì?"

    "À, tới trả cậu bộ quần áo, yên tâm, đã giặt sạch sẽ." Nhìn bộ dáng này của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nhíu nhíu mày, bất quá vẫn một bên giải thích, một bên cầm túi giấy trong tay đưa qua.

    ".. Kỳ thật anh không cần đem đến." Tuy rằng nói như vậy, nhưng sau khi sửng sốt một lát, Chu Lạc Ly vẫn là tiếp nhận túi giấy, sau đó đặt luôn trên giường.
     
  6. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 15: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Mộ Sanh cũng không có trả lời Chu Lạc Ly, ngược lại đi đến bên cửa sổ. Ngó lơ khiếp sợ trong ánh mắt Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh vậy mà trực tiếp kéo bức màn ra, còn thuận tiện mở cửa sổ, lập tức ánh mặt trời ấm áp liền chiếu vào.

    Chu Lạc Ly dùng cánh tay ngăn cản hắn, phẫn nộ nói, "Anh làm gì! Đóng lại cho tôi!"

    Bác sĩ Lý tới cũng chỉ là mở ra đèn điện mà thôi, Diệp Mộ Sanh cư nhiên tự chủ trương trực tiếp kéo ra bức màn, điều này làm Chu Lạc Ly không cách nào tiếp thu.

    "Trong phòng quá tối, âm khí nhiều. Hiện tại thân thể của cậu cần phơi nắng, vừa lúc hôm nay mặt trời cũng không quá gắt." Diệp Mộ Sanh xoay người, nhìn y cười, thanh âm mềm nhẹ ôn hòa, rất giống ánh mặt trời.

    "Tôi không cần.." Chu Lạc Ly chậm rãi bỏ cánh tay từ trên mặt, mi mắt rung rung như cánh bướm, từ từ mở ra, nháy mắt Chu Lạc Ly đã bị khung cảnh trước mắt làm ngây ngẩn cả người.

    Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào thân ảnh ôn nhu mà sái lạc của Diệp Mộ Sanh, làn da trắng nõn cũng phủ lên màu sắc ấm áp. Mái tóc đen của hắn theo gió nhẹ thoáng qua mà nhẹ nhàng bay lên, một đôi mắt ôn hòa trong suốt tràn đầy ý cười, như một dòng nước ấm áp đánh thẳng vào đáy lòng.

    "Thế nào? Mặt trời ấm áp có phải hay không làm người ta cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái?" Diệp Mộ Sanh cười cười, đi đến bên Chu Lạc Ly.

    "Tôi càng thích bóng tối.." Chu Lạc Ly nắm chặt đôi tay, đôi mắt rũ xuống trầm giọng nói. Y là tội nhân, là y hại chết Tiểu Chi, y đã không còn tư cách đứng dưới ánh mặt trời, cho nên bóng tối vô tận vẫn càng thích hợp với y.

    Thấy Chu Lạc Ly có chút không thích hợp, Diệp Mộ Sanh để mặt sát vào Chu Lạc Ly, cong lưng vươn tay nắm lên một sợi tóc của y, trêu đùa: "A, tóc của cậu còn chưa cắt sao? Nhà cậu có kéo không? Muốn tôi giúp cậu cắt đi hay không!"

    Vốn đang đắm chìm trong ưu thương, Chu Lạc Ly nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, lập tức ngẩng đầu bỏ tay Diệp Mộ Sanh ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói "Anh có phải rảnh đến nhàm chán hay không hả!"

    Diệp Mộ Sanh nghiêm túc gật gật đầu, cười nói, "Đúng vậy, tôi chính là nhàm chán không có việc gì làm."

    "..."

    Chu Lạc Ly câm nín.

    "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đi ra hoa viên nhà cậu, thuận tiện tắm ánh mặt trời." Diệp Mộ Sanh nói sang chuyện khác, chỉ chỉ cái hoa viên nhỏ bên dưới ngoài cửa sổ.

    "Tôi không đi." Chu Lạc Ly trực tiếp nằm xuống, cầm lấy gối đầu đặt trên mặt mình.

    Thấy Chu Lạc Ly như vậy, Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ mà cười cười, sau đó thế nhưng lại nằm xuống mép giường y: "Vậy tôi đây cũng không đi. Ai, giường này rất mềm, không tồi."

    Chu Lạc Ly không muốn người khác vào phòng y, chắn chắn cũng không muốn người khác cùng y ngủ cùng nhau. Cho nên sau khi Diệp Mộ Sanh nằm xuống vài giây, Chu Lạc Ly lập tức ngồi dậy.

    Nhìn Diệp Mộ Sanh nằm ở trên giường, híp mắt thỏa mãn, Chu Lạc Ly thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt: "Anh.."

    Bởi vì Diệp Mộ Sanh giúp Chu Lạc Ly quá nhiều, cho nên Chu Lạc Ly tuy rằng không muốn tiếp xúc với Diệp Mộ Sanh, nhưng cũng không có mở miệng đuổi hắn đi. Vốn dĩ Chu Lạc Ly cho rằng y nằm xuống ngủ, Diệp Mộ Sanh sẽ đi về. Không nghĩ tới, Diệp Mộ Sanh không làm theo lẽ thường, vậy mà trực tiếp nằm bên cạnh y.

    Diệp Mộ Sanh cũng ngồi dậy, đôi tay chống trên giường, nhìn Chu Lạc Ly nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi. Cậu đem bức màn cửa sổ đóng chặt như vậy, cả ngày đều ngồi ngốc trong phòng, còn không cắt tóc. Có ngày trên đầu cậu sẽ mọc một đống nấm đó nha."

    ".. Chậc, đi thôi." Liếc mắt Diệp Mộ Sanh mặt mỉm cười, Chu Lạc Ly nhíu nhíu mày, một lát sau đứng lên đi tới cửa phòng.
     
    Ngoctrai, Khoai lang sùngAmiLee thích bài này.
  7. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 16: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chu Lạc Ly, hoa trong hoa viên nhà cậu thật nhiều, hơn nữa đều là chủng loại quý báu." Diệp Mộ Sanh đùa nghịch một đóa nguyệt quý, tán thưởng nói. Kỳ thật Diệp Mộ Sanh hắn cũng rất thích hoa cỏ đó.

    "Mẹ tôi rất thích hoa, nơi này phần lớn đều là hoa mẹ tự tay trồng trọt." Chu Lạc Ly nhìn Diệp Mộ Sanh nói, trước kia y cùng Tiểu Chi cũng rất thích tới hoa viên chơi..

    "Dì thật lợi hại, thế nhưng tự mình trồng nhiều loại hoa như vậy!" Diệp Mộ Sanh dừng một chút, sau đó đem nguyệt quý vừa hái được, đặt dưới cánh mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi. Không nghĩ tới hắn vừa rồi thuận miệng nói một câu, Chu Lạc Ly cư nhiên trả lời hắn.

    "Chu Lạc Ly cậu thích hoa gì?" Diệp Mộ Sanh lại cẩn thận quan sát thay đổi của một đóa nguyệt quý rất đẹp chưa nở rộ, tùy tiện hỏi.

    Không có nghe thấy Chu Lạc Ly trả lời, Diệp Mộ Sanh lại hỏi một lần, vẫn không thấy Chu Lạc Ly trả lời. Diệp Mộ Sanh lúc này mới xoay người tìm kiếm, chỉ thấy y đứng trước một cây hoa hải đường cách đó không xa, không nhúc nhích.

    Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, bóng dáng Chu Lạc Ly gầy ốm có vẻ thập phần cô đơn. Diệp Mộ Sanh nhíu mày, nghi hoặc đi về phía Chu Lạc Ly. Y làm sao vậy?

    Nghe thấy tiếng bước chân Diệp Mộ Sanh tới gần, Chu Lạc Ly nhìn hoa rơi trên mặt đất, chậm rãi nói: "Đêm qua gió quá lớn, hoa hải đường bị thổi rơi đầy đất."

    Cây hoa hải đường này là y và Tiểu Chi khi còn nhỏ cùng nhau giúp mẹ trồng, nhưng hiện tại người trồng nó, Tiểu Chi không còn nữa, hoa hải đường nở rộ cũng bị gió to thổi rớt.

    "Hể? Chẳng lẽ cậu muốn học Lâm muội muội làm lễ tang cho hoa sao?" Diệp Mộ Sanh cười cười nói.

    "..."

    Chu Lạc Ly xoay người, u oán mà liếc mắt Diệp Mộ Sanh. Người này luôn là như vậy, lời nói làm người ta kinh ngạc, lại mỗi lần đều có thể kì diệu mà đem y từ trong bi thương thoát ra.

    Diệp Mộ Sanh đứng sát vào Chu Lạc Ly, duỗi tay vén tóc mái quá dài của y sang hai bên tai: "Nếu cậu vì hoa hải đường này rơi đầy đất cảm thấy đau khổ, như vậy cậu càng phải quý trọng mạng của mình. Bởi vì hoa còn có ngày lại nở, người thì không thể quay về thời thiếu niên. Thời gian chính là một đi không trở lại, càng chỉ có một lần được sống."

    Chu Lạc Ly cau mày, vẻ mặt phức tạp mà nhìn chăm chú vào Diệp Mộ Sanh, nhưng cũng không có đem Diệp Mộ Sanh đẩy ra. Đúng là, đời người chỉ có một lần..

    Sau khi chỉnh tốt tóc mái của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh liền ngồi xổm trên mặt đất tìm kiếm một đóa hải đường hoàn chỉnh, "Chu Lạc Ly."

    Âm thanh của Diệp Mộ Sanh gọi tên y ôn nhu như nước, làm Chu Lạc Ly không tự chủ được trả lời: "Ừm."

    "Cậu hẳn đã học qua Hợi tạp thơ đi. Bên trong có một câu là thế này 'Lạc hồng không phải vô tình vật, hóa làm phối sức càng sấn người'." Diệp Mộ Sanh vừa nói, một bên cầm hoa trên tay nhắm tới bên tai Chu Lạc Ly.

    "..."

    Chu Lạc Ly nhíu nhíu mày, nếu y nhớ không lầm, câu thơ đầu hình như là 'Lạc hồng không phải vô tình vật, hóa thành xuân bùn càng hộ hoa'* đi!

    *2 câu cuối trong bài thơ Kỷ Hợi tạp thi kỳ 005 (Cung Tự Trân), Trung Quốc

    Đâu phải vô tình làm hoa rụng

    Hóa mùn dành để giúp xuân tươi

    "Anh!" Đang suy nghĩ thơ Chu Lạc Ly lúc này mới phản ứng lại đây, theo sau lập tức gỡ xuống hoa hải đường trên lỗ tai, vẻ mặt buồn bực mà ném xuống.

    Nhìn hoa hải đường bị Chu Lạc Ly ném xuống, Diệp Mộ Sanh lắc đầu tiếc hận nói: "Chậc, gỡ xuống làm gì, thật ra cậu đeo lên rất xinh đẹp."

    Chu Lạc Ly liếc xéo Diệp Mộ Sanh một cái, cắn răng nói, "Anh lớn lên đẹp như vậy, đeo lên càng xinh đẹp. Nếu không tôi cài lên cho anh đeo thử xem?"

    "A, không cần, tôi đột nhiên cảm thấy chúng ta đều không thích hợp với hoa hải đường." Diệp Mộ Sanh kinh ngạc mà nhìn Chu Lạc Ly đạm cười nói. Nha, hắn đem Chu Lạc Ly chọc giận, bắt đầu phản kháng?

    "..."

    Nhìn vẻ mặt mỉm cười của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly thật sự không biết nên nói cái gì. Chỉ có thể nắm chặt nắm tay, xoay người yên lặng đi về phía trước. Gặp gỡ Diệp Mộ Sanh, là do y xui xẻo!
     
    Ngoctrai, Khoai lang sùngAmiLee thích bài này.
  8. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 17: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người một trước một sau mà ở trong hoa viên đi dạo, lúc này trong hoa viên an tĩnh cư nhiên liên tiếp phát ra tiếng 'Lộc cộc lộc cộc..'

    Diệp Mộ Sanh dừng bước chân, xoay người nhìn Chu Lạc Ly hỏi, "Cậu nghe thấy tiếng gì không?"

    "Không có, muốn dạo hoa viên liền đi nhanh lên." Chu Lạc Ly đạm nhiên mà lắc đầu, sau đó đi trước Diệp Mộ Sanh.

    Khi Diệp Mộ Sanh vừa đi đến bên cạnh Chu Lạc Ly, lại nghe thấy thanh âm 'Lộc cộc lộc cộc..'kia vang lên.

    Nhìn thấy Chu Lạc Ly đột nhiên dừng lại, lỗ tai có điểm hồng nhàn nhạt. Diệp Mộ Sanh trộm cười nói: "Chu Lạc Ly, cậu đói bụng sao?"

    Không sai, tiếng 'Lộc cộc lộc cộc..'kia chính là tiếng bụng Chu Lạc Ly kêu. Hai ngày nay Chu Lạc Ly chỉ ăn một ít cơm, còn có sức lực đi theo Diệp Mộ Sanh tới dạo hoa viên đã không tồi. Theo thể lực không ngừng tiêu hao, bụng Chu Lạc Ly đã sớm trống trơn, thật sự là nhịn không được oán giận.

    Bị Diệp Mộ Sanh chọc phá, lỗ tai Chu Lạc Ly nháy mắt trở nên đỏ ửng. Tuy rằng đây là nhà y, nhưng y cũng ngượng ngùng mở miệng, chỉ có thể đứng ngây ngốc ở đó mà sửng sốt.

    Diệp Mộ Sanh đi lên, đặt cánh tay lên vai Chu Lạc Ly, hỏi: "Nhà cậu có bếp không? Nếu không chê, tôi làm cho cậu một chén mì thế nào?"

    "Không cần, nhà tôi có đầu bếp." Trong tiềm thức đã quen thuộc Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly cũng không có phản ứng, tùy ý để tay hắn đặt trên vai mình.

    "Ai, nhìn dáng vẻ cậu vẫn là ghét bỏ đồ ăn tôi làm. Tuy rằng ngày đó làm đúng thật không thế nào ăn ngon, nhưng mấy ngày nay tôi đã ở nhà học nấu cơm đó." Diệp Mộ Sanh thở dài nói.

    "Không có, đồ ăn anh làm khá lắm." Kỳ thật đối với Chu Lạc Ly hiện tại mà nói, đồ ăn đều là một dạng giống nhau, y cũng không muốn ăn uống.

    "Vậy đưa tôi đến phòng bếp nhà cậu đi!" Diệp Mộ Sanh bắt lấy tay y, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Chu Lạc Ly nói. Hắn đang muốn tìm người thử một lần trù nghệ của hắn thế nào, Chu Lạc Ly liền tự dâng tới cửa.

    "Đi thôi.." Bị Diệp Mộ Sanh nhìn đến không được tự nhiên, Chu Lạc Ly nhấp nhấp miệng, sau đó đi trước dẫn đường đi về phía phòng bếp.

    Nhìn bóng dáng Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh hơi hơi bĩu môi, đôi mắt trong suốt nhanh chóng hiện lên một tia buồn bực. Vừa rồi thời điểm đứng ngang với Chu Lạc Ly, hắn mới phát hiện, Chu Lạc Ly cư nhiên cao hơn hắn! Cao hơn hắn! Tuy chỉ là một chút, nhưng cũng là cao hơn hắn đó!

    Thấy Diệp Mộ Sanh không theo kịp, Chu Lạc Ly dừng lại quay đầu gọi: "Đi thôi!"

    "Tới đây." Diệp Mộ Sanh cười cười, sau đó đuổi theo Chu Lạc Ly. Hắn suy nghĩ cẩn thận, không có việc gì, dù sao chỉ là cao một chút mà thôi. Một chút còn có thể xem nhẹ, không ảnh hưởng hắn về sau công lược Chu Lạc Ly!

    "Đúng rồi, lần trước quên hỏi cậu, khẩu vị của cậu là gì? Thêm hay không thêm tỏi, hương vị nhạt một chút, hay là cay một chút?" Diệp Mộ Sanh vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu Lạc Ly bên cạnh, hỏi.

    "Tùy anh, tôi không kén ăn." Chu Lạc Ly nói. Trước kia y cũng không kén ăn, chứ đừng nói hiện tại. Ăn hay không ăn đều giống nhau, ăn ngon cùng không thể ăn cũng giống nhau.

    Đi vào đại sảnh, Chu Lạc Ly lại đột nhiên ngừng lại, Diệp Mộ Sanh khó hiểu, hỏi y: "Làm sao vậy?"

    "Không có việc gì." Chu Lạc Ly tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn ở bốn phía tìm kiếm gì đó.

    Đúng lúc này, Tiết quản gia vừa vặn từ trên lầu đi xuống. Thấy hai vị thiếu gia đứng giữa phòng khách, thiếu gia nhà mình lúc nhìn thấy ông còn vẫy vẫy tay với ông.

    Ngay lập tức Tiết quản kinh ngạc mà mở to mắt, thiếu gia cư nhiên.. Cư nhiên chủ động để ý đến ông!
     
    Ngoctrai, Khoai lang sùngAmiLee thích bài này.
  9. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 18: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xin hỏi hai vị thiếu gia có yêu cầu gì sao?" Tiết quản gia thụ sủng nhược kinh, lập tức bước nhanh đến trước mặt Chu Lạc Ly hỏi.

    "Tiết thúc, phòng bếp nhà của chúng ta.. Ở nơi nào?" Chu Lạc Ly vừa nói chuyện, vừa trộm liếc liếc mắt Diệp Mộ Sanh một cái. Y thật sự là nhớ không nổi phòng bếp nhà mình ở đâu!

    Chu Lạc Ly từ nhỏ đến lớn chính là thiếu gia sống trong nhung lụa, căn bản không cần vào phòng bếp. Duy nhất một lần vào phòng bếp nhà mình, vẫn là khi còn nhỏ y và Tiểu Chi cùng nhau chuẩn bị bánh sinh nhật cho y. Huống hồ biệt thự Chu gia rất lớn, Chu Lạc Ly tự nhiên không có khả năng mang theo Diệp Mộ Sanh từng chỗ tìm kiếm phòng bếp.

    "Thiếu gia cuối cùng ngài cũng chịu ăn gì đó rồi! Các ngài qua bên kia ngồi đi, chờ một lát, tôi đây liền phân phó người hầu đem đồ ăn mang lên." Tiết quản gia vẻ mặt kích động nói.

    "Không cần, ông dẫn chúng ta đến phòng bếp là được, Diệp Mộ Sanh muốn làm đồ ăn." Chu Lạc Ly vừa nói, một bên lại trộm dùng khóe mắt liếc liếc Diệp Mộ Sanh một cái. Thấy Diệp Mộ Sanh nhíu mày, Chu Lạc Ly cũng theo đó nhíu mày.

    "A! Diệp thiếu gia muốn đích thân làm đồ ăn ư! Được, thỉnh hai vị thiếu gia đi theo tôi." Tiết quản gia nhìn Diệp Mộ Sanh kinh ngạc nói, sau đó dẫn hai người đi.

    Ba người tiếp tục đi về phía trước, sau đó trực tiếp vòng một đường cong liền đến phòng bếp, Chu Lạc Ly không biết nên nói gì, không nghĩ tới phòng bếp lại gần như vậy.

    Sau khi tới phòng bếp rồi, Diệp Mộ Sanh mỉm cười từ chối đầu bếp trợ giúp. Sau đó ngay khi Chu Lạc Ly nhìn chăm chú, bắt đầu làm mì.

    Gần hai mươi phút sau, Diệp Mộ Sanh liền đem một chén mì sợi nóng hôi hổi đưa đến trước mặt Chu Lạc Ly. Lần này hắn cũng cố ý chiên trứng, nhưng khác là đem trứng chiên đặt ở trên cùng.

    "Ăn đi, bất quá cẩn thận một chút, nóng đấy. Thân thể cậu hiện tại không thích hợp ăn đồ ăn cay, cho nên đồ ăn tôi làm có chút thanh đạm." Diệp Mộ Sanh ngồi bên cạnh Chu Lạc Ly, hai mắt một lần nữa tỏa ánh sáng mà nhìn chằm chằm y, y chính là người đầu tiên nếm thử đồ hắn làm.

    "Diệp thiếu gia, không nghĩ tới ngài lợi hại như vậy!" Nhìn chén mì trước mặt thiếu gia nhà mình cũng không tồi, Tiết quản gia không tự chủ được kinh ngạc nói. Không nghĩ tới Diệp thiếu gia cư nhiên sẽ xuống bếp.

    "Tiết bá quá khen, cũng không có gì lợi hại, chỉ là làm chén mì mà thôi." Diệp Mộ Sanh cười khiêm tốn nói.

    Nhìn thấy y kẹp lên mì sợi ăn lên, Diệp Mộ Sanh hỏi: "Ăn ngon sao?"

    Chu Lạc Ly không nói gì, chỉ là gật gật đầu, nhưng trong miệng lại không ngừng ăn. Thấy Chu Lạc Ly như vậy, tươi cười trên mặt Diệp Mộ Sanh càng lớn hơn nữa.

    Tiết quản gia kinh ngạc vốn đang muốn nói gì, nhưng ông đột nhiên thấy phu nhân đứng trên lầu, vì thế liền nói: "Hai vị thiếu gia, tôi còn có việc đi trước, xin phép."

    Chu phu nhân là người phụ nữ vừa đẹp vừa ôn nhu đoan trang, bà bảo dưỡng rất khá, hoàn toàn nhìn không ra bà đã hơn ba mươi tuổi. Mà lúc này bà lại che mặt khóc thút thít, nhưng không phải bởi vì đau thương, mà là quá vui mừng.

    Chu Lạc Ly là con trai duy nhất của bà, Chu phu nhân vẫn luôn đem y đặt ở đầu quả tim mà yêu thương, muốn cái gì liền cho cái đó. Nhưng sau một năm Tiểu Chi ngoài ý muốn qua đời, Chu Lạc Ly liền bắt đầu đắm mình trong trụy lạc.

    Thấy con trai cơm không ăn cũng không ngủ, tự tra tấn chính mình, từng ngày gầy ốm, người đau lòng nhất vẫn là mẹ y Chu phu nhân.

    Cho nên vừa rồi từ trong phòng cha Chu đi ra, thấy con trai mình thế nhưng ngoan ngoãn ngồi ăn mì, lại ăn ngon đến như vậy. Chu phu nhân thật sự là quá kích động, vui mừng cùng sung sướng, vậy nên trực tiếp khóc.
     
    Ngoctrai, Khoai lang sùngAmiLee thích bài này.
  10. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 19: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phu nhân." Tiết quản gia cung kính nói, thấy phu nhân như vậy, Tiết quản gia cũng giương mi cười. Phu nhân hiện tại nhất định thật cao hứng đi.

    "Đứa bé kia chính là thiếu gia Diệp gia?" Chu phu nhân nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt, khôi phục bộ dáng đoan trang hiền thục, thế nhưng vui mừng trên mặt như cũ không che dấu được.

    "Phải, tôi cũng đang định nói với ngài." Tiết quản gia gật gật đầu.

    Quay đầu nhìn thoáng qua hai người ở phòng khách dưới lầu, Tiết quản gia tiếp tục nói: "Phu nhân ngài cũng thấy thiếu gia vậy mà chịu ăn. Thật may mà có Diệp thiếu gia, chén mì kia chính là Diệp thiếu gia tự mình làm."

    "Đứa nhỏ này không có vấn đề gì đi?" Tuy rằng Chu phu nhân thực cảm kích Diệp Mộ Sanh, nhưng vẫn là nhịn không được lo lắng nói.

    Kỳ thật ngày đó Chu Lạc Ly trộm chạy ra ngoài, Chu phu nhân đã cho Tiết quản gia đi tra xét bối cảnh của Diệp Mộ Sanh. Nhưng Chu gia dù sao cũng là Hắc đạo, quá phức tạp, có một số việc vẫn nên đề phòng trước.

    "Phu nhân không cần lo lắng, Diệp gia tuy là thế gia quý tộc, nhưng quan hệ gia đình lại đơn giản, ở xã hội thượng lưu giao tình cũng tốt. Chu gia cùng Diệp gia xưa nay cũng không có lui tới, cho nên không tồn tại âm mưu ích lợi gì. Hơn nữa tôi nhìn ra được, Diệp thiếu gia là một đứa trẻ tốt." Tiết quản gia vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí hài lòng mà giải thích.

    "Vậy là tốt rồi." Nghe Tiết quản gia nói như vậy, Chu phu nhân lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Có một người bạn như vậy, Tiểu Ly vận khí cũng thật tốt.

    Ngay lúc này, Diệp Mộ Sanh ngồi bên cạnh Chu Lạc Ly đột nhiên nhìn thấy Chu phu nhân. Sau khi lễ phép cười với Chu phu nhân, Diệp Mộ Sanh lúc này mới dời ánh mắt cùng Chu Lạc Ly nói giỡn.

    Thấy con trai mình đang ăn chén mì, lại quay đầu cùng Diệp Mộ Sanh nói chuyện, Chu phu nhân vui mừng mà cười nói: "Đúng thật là đứa trẻ tốt, hy vọng nó có thể trợ giúp tiểu Ly không còn như trước nữa."

    Chu phu nhân hiện tại đã không hy vọng xa vời con trai mình thành tài gì đó, bà chỉ mong bệnh tình của nó có thể bình phục, sau đó bình bình an an lớn lên, gặp được người y thích, sau đó cưới vợ sinh con, hạnh phúc mà trải qua một đời.

    "Chu Lạc Ly." Diệp Mộ Sanh chống hàm dưới, mắt đào hoa lóe lóe, ánh mắt ôn hòa mà nhìn chăm chú vào Chu Lạc Ly ngồi bên cạnh.

    "Ừm?" Buông chiếc đũa, Chu Lạc Ly ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Diệp Mộ Sanh, nghi hoặc mà ừ một tiếng.

    "Tôi vẫn cảm thấy, cậu nên tìm lúc nào đó đi cắt tóc đi. Bất quá nếu cậu muốn giống nhau con gái để tóc dài thắt bím, coi như tôi cái gì cũng chưa nói." Diệp Mộ Sanh vừa nói, còn vươn tay đem tóc mái rơi rụng của y một lần nữa vén ra sau tai.

    "Da trắng, mắt to, ừm.. Chu Lạc Ly, nếu cậu để tóc dài sau đó thắt tóc bím, lại mặc váy công chúa vào, tuyệt đối không ai xem cậu là con trai." Thấy Chu Lạc Ly không hé răng, Diệp Mộ Sanh cười cười, đem mặt để sát vào y, vẻ mặt nghiêm túc nói.

    "Diệp Mộ Sanh, anh đủ rồi!" Chu Lạc Ly đen mặt, nhẹ nhàng đẩy Diệp Mộ Sanh ra, nghiến răng nghiến lợi nói.

    Thấy Chu Lạc Ly có chút tức giận, Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày nói: "Tôi chỉ là nói giỡn thôi, hơi đùa quá mức, xin lỗi.."

    ".. Không có việc gì." Diệp Mộ Sanh xin lỗi, làm lửa giận của Chu Lạc Ly còn chưa bốc cháy lập tức xẹp xuống.

    "Lần sau tôi sẽ chú ý." Diệp Mộ Sanh gợi lên khóe môi nhẹ nhàng cười.

    Chu Lạc Ly cũng biết là Diệp Mộ Sanh nói giỡn, nhưng y chỉ là rất buồn bực mà thôi. Bởi vì hôm nay cũng không biết y bị Diệp Mộ Sanh đùa giỡn bao nhiêu lần..

    Thấy Diệp Mộ Sanh không nói, Chu Lạc Ly do dự một lát, mở miệng nói: "Diệp Mộ Sanh.."
     
    Ngoctrai, Khoai lang sùngAmiLee thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...