Tên trung niên im lặng, mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt hắn hiện rõ ba chữ muốn đuổi người.
Vân Tinh nhìn tên trung niên cười cười, đi lùi ra trước cửa tiệm rồi hơi cúi người xuống.
- Tạm biệt, lần sau ta sẽ đến mua!
Nói xong hắn liền xoay lưng đi đến các cửa tiệm khác, tất cả cửa tiệm hắn đều đã xem qua nhưng không có cái nào vừa ý, đột nhiên hắn dừng bước, tại trước mặt hắn chính là bốn tên ăn mày lúc trước ở tửu quán, tên còn lại không biết nơi đâu.
Vân Tinh cũng không biết bọn hắn nên cũng không cần để ý, liền tránh sang một bên hướng phía trước đi tới, nhưng vừa đi ngang qua bốn tên ăn mày thì một tên trong đó nói nhỏ: "Nữ tử của ngươi đang bị khống chế, khôn hồn thì mau đi kiếm".
Vân Tinh hai mắt lập tức mở to, Huân Cung?
Hắn định xoay người lại chất vấn, nhưng bốn tên ăn mày đã nhanh chóng trà trộn vào đám đông, nơi này là chợ, đếm không hết người qua lại.
Vân Tinh tâm lý bắt đầu lo lắng, mong rằng Huân Cung đừng xảy ra chuyện, hắn lập tức chạy khắp ngõ ngách, cuối cùng đi đến một con hẻm u ám, phát hiện khí tức của năm tên hồi nãy.
Vân Tinh bước vào, trước lúc đó hắn đã sớm chuẩn bị hai cây gỗ dài gần một mét, vừa đủ to để cầm nắm.
Sâu trong con hẻm,
- He he..
Nhóc con, tốt nhất đừng chống cự, để ta xong việc với vị ca ca của ngươi thì ta sẽ chơi đùa cùng ngươi.
Một tên ăn mày cười biến thái nói ra, vóc dáng gầy gò, trên mặt đầy vết sẹo, đoán chừng là tên cầm đầu. Huân Cung bị trói ở một góc, miệng cứ ư ư đang ngậm một cái bánh bao to, bị nhét đến la lên không được.
Tên ăn mày khác thì thầm vào tai tên cầm đầu: "Đại ca, hình như là hắn thì phải", năm tên ăn mày lập tức nhìn về phía trước con hẻm.
- Hừ, động đến Cung muội, đã hỏi qua Vân Tinh ta chưa?
Chỉ thấy Vân Tinh hai tay cầm hai thanh gỗ dạo bước đi tới, con hẻm tăm tối, chỉ có phía đầu hẻm ánh sáng chiếu tới lưng hắn thì ngừng lại, thân trước của hắn bóng tối bao trùm, mặt hắn trong bóng tối cười mỉm cùng ánh mắt tràn đầy sát ý.
Cảnh tượng trước mắt làm năm tên ăn mày như đang bị đe dọa.
- Nha, tiểu tử ngươi là tới thật, cái túi vải to to của ngươi đâu? - Tên ăn mày cầm đầu nói ra, bốn tên còn lại theo đó trấn an, bình tĩnh trở lại.
- Để bọc thi thể ngươi?
Thì ra không phải ta hay Huân Cung đắc tội gì đó, mà các ngươi muốn cướp cái bao cá của ta.
Vân Tinh lời nói có ý khiêu khích, tên cầm đầu như nổi giận, trên trán nổi gân xanh, với tay đằng sau xuất ra một cây gậy, trên đầu gậy quấn sợi dây gai hướng Vân Tinh đập tới.
Lúc đầu Vân Tinh đã xem qua năm tên ăn mày, mạnh nhất cũng chỉ là Lục giai Khí Cảnh tam tầng, trên thế giới có một cái đặc thù, đó là người tu luyện không có cách nào bằng mắt thường nhìn ra tu vị của đối phương, trừ khi có pháp bảo nào đó hoặc ma nhãn.
Cây gậy gai đã gần đến đầu của Vân Tinh, lập tức hắn lách người sang bên phải, tay trái cầm thanh gỗ chặn lại cây gậy gai phía trên, tay phải thanh gỗ liền lui lại, như thiểm điện Vân Tinh đẩy mạnh tay phải, một kích hướng vào bụng tên cầm đầu, trong khoảnh khắc thanh gỗ lún sâu vào bụng.
Tên cầm đầu cảm thấy có một lực khủng bố oanh vào người, hắn cảm thấy nội tạng như nát bấy, nhìn xuống chỉ thấy bàn tay phải của Vân Tinh chạm vào bụng hắn, bên kia thanh gỗ sớm đã xuyên qua đằng sau.
- [Kích sát Man Lân, Lục giai Khí Cảnh tam tầng, phần thưởng: 2 mảnh đồng]
Phần thưởng không phải hơi keo kiệt đi?
- [Vì hắn là ăn mày, mặc dù cảnh giới cao nhưng thanh danh không lớn, nhiều nhất chỉ là nổi tiếng trong chợ]
Vân Tinh lui lại, một cước đá tên cầm đầu, thi thể bay ngược rồi rơi xuống đâm vào trên nóc nhà.
Ầm!
- Gi.. giết người rồi!
Bốn tên ăn mày thấy một màn này, run sợ đến ngã xuống nhìn Vân Tinh, muốn són ra cả quần, tiếng động lớn làm mọi người xung quanh chợ giật mình, chưa đến một phút phía đầu con hẻm đã có nhiều người tụ tập nhìn vào, trước mở trói cho Huân Cung rồi tính sau!
- Oa.. Vân ca ngươi lợi hại! Chỉ một đòn đã đánh chết tên cầm đầu Huyết Hải băng đảng - Vừa lấy ra cái bánh bao, Huân Cung ngạc nhiên nói.
Huyết Hải băng đảng? Cái tên nghe rất đáng sợ, nhưng thực lực chân chính lại là ngược lại, cởi trói cho Huân Cung xong, Vân Tinh hướng bốn tên còn lại đang co ro bước tới, đây là hẻm cụt, các ngươi có thể chạy?
Một tên đột nhiên đứng dậy quỳ rạp đầu xuống, nhìn qua ba tên còn lại nói nhỏ: "Các ngươi đầu đất! Mau chóng quỳ xuống!", ba tên còn lại theo hắn quỳ rạp xuống.
Các ngươi định làm gì?
- Chúng hạ nhân có mắt như mù, mong quý đại hiệp tha chết! - Bốn tên đồng thanh hô lên, lớn đến đầu hẻm dân chúng đều nghe được, lập tức xôn xao thân phận của Vân Tinh.
- Đại ca của chúng hạ nhân đã chết, cho nên muốn bái kiến đại hiệp làm tân đại ca!
Tân đại ca? Vân Tinh xém một chút bị mấy tên này chọc cười, Huân Cung nàng thì che miệng cười khúc khích.
Vân Tinh ngẫm nghĩ lại, bốn tên này ở làng Tôn Hành cũng không yếu, lại nhớ đến Khiết Tuần hắn nhưng có thù với tên đó, cho nên về sau chắc sẽ hữu dụng.
- Được, về sau không cần gọi là Huyết Hải băng đảng nữa, nếu có ai hỏi chỉ cần nói các ngươi làm việc dưới trướng Vân Tinh ta.
Nghe Vân Tinh nói xong, bốn tên ăn mày như tìm được con đường sống vui mừng
- Đa tạ đại ca tha mạng!