Viết bài văn nghị luận trình bày suy nghĩ của anh/chị về ý kiến sau: "Sứ mệnh của con người là sống chứ không phải tồn tại ." Bài làm: Ngày hôm đó, cái ngày mà tôi nghĩ tôi thực sự đã bỏ quên một vấn đề quan trọng mà bấy lâu nay tôi không nghĩ tới. Cô bạn thân của tôi đã cho tôi một câu nói mà tôi phải suy nghĩ mãi.. "Nè Phương, cậu nghĩ chúng ta sinh ra để làm gì?" "Mình nghĩ, cậu và mình sinh ra là điều tự nhiên chứ.' " Không, mình nghĩ bản thân mình sinh ra đã có sứ mệnh. Sứ mệnh của mình là sống chứ không phải tồn tại. " (Sống chứ không phải tồn tại sao) tôi đã suy nghĩ.. Sứ mệnh, tôi không bao giờ nghĩ đến điều dó, bởi tôi nghĩ sứ mệnh chỉ dành cho những con người vĩ đại như" anh hùng "chẳng hạn. Sứ mệnh nói lên điều gì? Đó là từ thiên liêng mang nặng trách nhiệm, chỉ điều bắt buộc mà còn người gánh vác nó phải thực hiện, phải hoàn thành. Vậy còn sống và tồn tại? Tôi nghĩ sống bao hàm tồn tại. Bởi tồn tại chỉ là hiện hữu, chỉ là có mặt nhưng sống là có linh hồn, có suy nghĩ, có mục đích và có lý tưởng. Phải, sống là vậy và tồn tại là thế, chúng không giống nhau. Tôi từng cho rằng chúng là một nhưng giờ tôi đã biết được: Tôi đã sai. Và không chỉ tôi, tôi nghĩ có nhiều người vẫn đang nhầm lẫn diều này. Tôi bắt đầu liên kết với những con người vĩ đại mà tôi biết. Hồ Chí Minh là người mà tôi nghĩ ngay, sứ mệnh của Bác là giành lại độc lập cho nước Việt Nam và đương nhiên sứ mệnh đó đã được xuất phát từ lý tưởng, từ linh hồn của Bác. Và Bác cũng chỉ là một con người, không phải" anh hùng "hay" siêu nhân "như tôi nghĩ - những hình tượng viễn tưởng. Bác đã cho tôi hiểu được sứ mệnh có trong mỗi con người, chỉ là nó chưa được chủ nhân của nó tiếp nhận. Tôi đã có thể khẳng định rằng: Mỗi con ngời trong chúng ta đều có sứ mệnh. Từ khi cất tiếng khóc chào đời, sứ mệnh của chúng ta đã được sắp đặt, đã được định. Cũng như Chủ tịch Hồ Chí Minh, Bác nhận ra sứ mệnh của mình khi đánh thức lý tưởng, khi thực sự" sống ", thì mỗi người con của Bác cũng phải" sống"như vậy. Đâu chỉ đơn giản được sinh ra đã cho là sống. Khi vừa mới sinh ra, con người cũng như hạt mới mọc mầm, phải được chăm sóc để lớn lên, trưởng thành. Mầm non từ từ lớn lên, cố gắng chống trọi với bao khó khăn trong quá trình sinh trưởng, thậm chí còn có thể chết đi nhưng nó vẫn như vậy, cố gắng tiếp tục trở thành cây trưởng thành. Sau đó, từ trên những cành cây thắm đượm bao khó khăn đó xuất hiện những bông hoa - những bông hoa của sứ mệnh. Nói cho rõ hơn thì chính là: Cây cũng có sứ mệnh, sứ mệnh của chúng là tạo hóa tạo quả, là sinh trưởng để phục vụ thiên nhiên, phục vụ Trái Đất và phục vụ con người. Vậy con người đang làm gì? Nếu cho rằng mình sống là điều hiển nhiên thì bản thân đã sai hoàn toàn, nói cách khác: Bản thân là con người nhưng chẳng bằng những cái cây. Nghĩ như vậy chẳng khác nào là tồn tại vô vị. Con người không phải chỉ hiện hữu như thế. Mỗi cái cây còn có mục đích, lý tưởng của nó thì những linh hồn trong mỗi con người cũng có và đó là điều chắc chắn. Vậy tại sao còn có những người chỉ biết tồn tại? Đơn giản thôi, vì họ chưa có mục đích, có lý tưởng, chưa rõ như thế nào là sống. Không lấy đâu xa, ngày tại Việt Nam ta đã có thể thấy rõ: Trong trường học, trong gia đình mỗi người, trong những cơ quan.. Đó là những học sinh không xem trọng việc học, hay nghịch ngợm ăn chơi; đó là những đứa con ở nhà ăn đồng tiền của bố mẹ mặc dù đã đến tuổi lao động; đó là những nhân viên làm việc quá loa trong văn phòng.. Họ đều là những người đang trốn tránh sứ mệnh của bản thân mình. Họ không sống. Họ chỉ đang tồn tại nhàm chán và sẽ ra sao nếu họ cứ mãi như vậy? Điều này dễ nói thôi, những con người đó sẽ trở thành những bình hoa trang trí và thừa thải. Không! Không! Không! Thậm chí họ không bằng những bình hoa đó. Chí ít chúng làm vui vẻ lòng người, làm đẹp thêm không gian nhưng họ chẳng được gì. Thật thừa. Ngay như nhân vật lịch sử Trung Quốc - Hoàng đế Võ Tắc Thiên, dù là nữ nhân nhưng vì lý tưởng, khát vọng, sứ mệnh của bản thân mà bà đã tiến bước đi lên làm nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Hoa. Bỏ mặc bao nhiêu sự chán ghét, hận thù của mọi người, bà vẫn tiến lên cái trị đất nước đó, bà giúp đất nước đó đi lên, phát triển mạnh mẽ. Cho dù nhiều người nói bà tàn độc nhưng bà là người đã sống đúng nghĩa. Vậy còn những người luôn nói yêu cái thiện lại không bằng bà, bởi họ không sống đúng như sứ mệnh của họ. Sự thật là mỗi người luôn muốn được tôn vinh nhưng họ không bao giờ làm được nếu họ không có mục đích. Sứ mệnh của mỗi người được nhận thức khi họ có lý tưởng của mình. Và đó là điều dễ dàng nhận ra khi họ thực sự chăm lo cho cuộc sống của mình, trâu dồi kiến thức, tìm hiểu bản thân. Sứ mệnh của con người là sống chứ không phải tồn tại. Đến lúc này, tôi khẳng định điều đó là đúng. Và tôi nghĩ mình sẽ sống chứ không là người tồn tại mà thả trôi cuộc đời mình. Sứ mệnh trao tặng cuộc sống, vậy hãy sống để hoàn thành sứ mệnh của mình. Nếu không làm được thì chúng ta đã thất bại, thật buồn.