Ngôn Tình Có Hạt Nắng Rơi Trên Môi Cậu - Tiểu Hắc Hồ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tiểu hắc hồ, 17 Tháng mười hai 2020.

  1. tiểu hắc hồ

    Bài viết:
    1
    Có Hạt Nắng Rơi Trên Môi Cậu

    Tác giả: Tiểu Hắc Hồ

    Thể loại: ngôn tình, vườn trường

    [Thảo luận - Góp ý] - Các sáng tác của Tiểu Hắc Hồ

    [​IMG]

    Văn án:

     
    -Jenny-, AmiLee, chili982 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. tiểu hắc hồ

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG I​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn nhớ, cậu là cháu trai thầy chủ nghiệm. Trước mặt chú mình, cậu luôn là đứa ngoan ngoãn và chăm học, chả bao giờ bị phê bình cả. Tới điểm số cũng rất tốt, còn hăng hái tham gia các hoạt động. Ba mẹ cậu hơi bị khó tính ấy mà, bị nhắc cái là kiểu gì cũng xong đời.

    Tôi ban đầu cũng không muốn làm to chuyện, chỉ định xử lí nhẹ nhàng thôi, dù gì cũng là mấy chuyện con nít, tính toán làm chi cho mệt, nhưng khi thấy cậu bắt đầu quay xuống bàn dưới và trêu bọn nó, tôi éo thể chịu được.

    Sao có thể nói con gái là "béo", là "con lợn", còn lôi cả chuyện nó mới bị điểm kém ra đùa cợt?

    Vô duyên mà tưởng mình hài hước ha!

    Con bé nó khóc rồi mà còn cứ lì ra, còn cười chứ! Nhìn mà sôi máu!

    Cả mấy đứa xung quanh ngoái lại nhìn, rì rầm chửi, nhưng sợ cậu là cháu thầy, nên không dám nói thẳng. Lớp trưởng, đứa duy nhất cậu phải nghe, đi vắng rồi. Tôi chỉ ngồi im, khó chịu, lườm cậu. Cậu biết tôi muốn nói gì, và cậu trả lời lại bằng cách trêu nó dữ hơn.

    Tôi kéo con bé ra ngoài, mấy đứa nữa cũng không chịu được, đánh cậu mấy cái, vừa mắng vừa đập. Bọn tôi phải dỗ nhỏ mãi mới nín.

    Lâu lắm nữa thầy mới vào, nhỏ bàn dưới đã trở lại trạng thái bình thường, tất cả đều ổn, trừ tôi. Tôi chào thầy xong liền đứng dậy thưa thầy 1 cách dứt khoát. Mách tất cả lỗi của cậu, kể từ trước khi ngồi cạnh tôi nữa. Cậu nhìn tôi, hình như ngạc nhiên, rồi lập tức cúi xuống, cười khẩy, rung đùi. Tôi bất giác hơi run, tim đập thình thịch, lấm lét nhìn thầy như mình mới là kẻ có tội.

    Cả lớp lặng im, chờ thầy phải ứng.

    Thầy giận, cau có, đứng ngay dậy. Thằng cháu thầy bị gọi đứng, bị chất vấn như phạm nhân, thế là bọn con gái thi nhau bổ sung mấy trò nghịch ngợm của cậu: Cố tình vẽ lên bảng để bọn trực nhật phải lau lại mấy lần, cạo phấn đổ vào ghế để mấy đứa vô ý ngồi lên sẽ bị lem trắng cả cái quần, trêu các bạn nữ trong lớp, tụt dây chun các bạn tóc dài..

    Nhiều vô cùng, tuy là toàn mấy lỗi nhỏ, như cứ dồn lại nên tự nhiên thành to. Cậu bỗng nhiên bị gán mác "thành phần cá biệt".

    Tôi ngồi xuống, tim vẫn nhảy nhót loạn lên, liếc cậu một cái.

    Cái bản mặt non choẹt ấy vẫn nhơn nhơn, như không có lỗi, nhưng có vẻ gì run run khi bị dọa gọi bố mẹ. Lông mi cậu run run, chả biết có phải vì cậu đang lo lắng không. Tay cậu nắm chặt gấu áo, rồi bị đuổi ra ngoài.

    Tới tận lúc ấy, cậu vẫn tỏ ra bướng bỉnh, đi ra đường hoàng, còn vừa đi vừa vuốt vuốt mấy sợi tóc mái. Cả lớp nhìn theo tới khi cánh của khép lại, rồi hướng mắt về tôi. Tôi lảnh đi, nhìn thầy, thấy hơi khó thở.

    Nay ngày đầu chuyển chỗ đã phải ngồi một mình. Hồi trước cũng ngồi một mình, nhưng không phải thế này. Thầy đã nguôi một chút, bảo cả lớp lấy sách vở ra, học bài mới. Tôi nghe tiếng gió rít, ngoài trời thì lạnh, áo khoác cậu để quên dưới ngăn bàn, chả biết cậu có sao không.

    Tự nhiên thấy thương quá, chắc cậu xấu hổ lắm, đáng ra tôi nên để cuối giờ, dù gì cũng đỡ hơn là bị gần bốn chụp con người bàn tán, bị mắng công khai. Thật ra tôi cũng nhỏ mọn nữa, vì ban đầu đã thấy hả hê mà.

    Hối hận..

    Muốn xin lỗi..

    Nhưng khi thấy cái bản mặt bất cần của cậu bơ tôi lúc ngồi vào chỗ, tôi im luôn. Một là vì ngại, hai là vì trẻ con nên không muốn xuống nước trước.

    Ngày đầu ngồi cạnh nhau không nói với nhau được câu gì, và chỉ mình tôi thấy bối rối.

    Ngay ngày hôm sau, cậu liền trở lại bình thường, và tôi thích cậu như vậy hơn.

    Cậu từ nhỏ đã hay cười. Hầu như lúc nào cũng cười, để lộ ra hàng răng trắng, hai cái răng cửa hơi to, và răng nanh tròn tròn gần như không có. Môi cậu như môi con gái ấy, hồng hồng, mềm mềm (cảm giác vậy), nhưng chuyên đi nói mấy điều chả hay ho tí nào.

    (Môi cậu chỉ đẹp khi cậu cười thôi.. còn bình thường, nó dùng để ăn là chính. Sáng tới lớp là ăn hai cái bánh mì kẹp, 1 hộp sữa, ra chơi liền lao ra căng tin, tan học lại 1 hộp sữa nữa. Thế mà vẫn vừa nhỏ vừa gầy, còn nhẹ hơn tôi, lùn hơn cả nửa cái đầu. Chắc ăn nhiều vậy vì cậu hay chơi thể thao, cũng vì hấp thụ kém nên chẳng béo nổi)

    Lúc vui hay phấn khích, hai hàng mi cậu gần như chạm vào nhau, mắt híp lại như nhắm tịt, đôi lúc cười nhẹ thì có thể thấy ánh sáng trong đó luôn. Bọn con gái hay nói mắt cậu nhìn ướt át và nữ tính..

    Cậu nói nhiều. Nói vô cùng nhiều. Toàn bắt chuyện trước. Cũng may, vì tôi chưa từng có can đảm để nói chuyện với cậu, tôi nghe cậu nói là chính thôi.

    Cách cậu nhìn tôi trong khi luyên thuyên đủ thứ trên trời dưới biển làm tôi bị thu hút. Cậu nhìn chằm chằm luôn, mắt ánh lên theo ngữ điệu, âm lượng thì to như bị hỏng volume, thỉnh thoảng hay phá lên cười khanh khách. Những lúc như vậy tôi toàn bị cuốn theo, quên cả viết bài..

    Những mảnh kí ức thì rời rạc đấy, cũng lâu rồi mà, nhưng cảm giác thì còn nguyên.

    Nhớ cậu..
     
    -Jenny-, AmiLee, Phan Kim Tiên1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười hai 2020
  4. tiểu hắc hồ

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG II​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có mấy lần hối còn lớp 6, cậu khiến tôi hiểu lầm..

    Cậu lúc ấy còn hiền lắm, dễ tính lắm, hay cười. Cậu bớt tăng động hơn năm lớp năm, cũng đẹp trai hơn chút.

    Mấy lúc cậu vô tư ngồi cạnh tôi ăn bánh mì, nước sốt dính đầy bên mép, hai má phồng lên như con ễnh ương, trông hêt sức buồn cười. Tôi gồng mình lên để không thò tay chùi mép hộ cậu. Cậu làm tôi nhớ đến con bé con em tôi, nhỏ nhắn, mềm mại, và thích được tôi bảo vệ.

    Tôi lúc ấy coi cậu chỉ như một thằng em trai nhỏ..

    Khi tôi còn làm tổ trưởng, sáng nào tôi cũng phải đi kiểm tra bài tổ viên. Giờ truy bài có 15 phút, tôi sẽ chọn kiểm tra từ bàn cuối cùng trước, tôi biết cậu chưa làm bài. Thỉnh thoảng cũng thích úp sọt nhau đấy, tôi kiểm tra cậu đầu tiên, nhưng cố tình làm như không thấy mấy chỗ thiếu của ai đó. Cậu thở phào, cười đắc thắng ngay sau khi tôi quay đi. Con bạn thân nhắc tôi, tôi chỉ lắc đầu cười, kệ nó đi mày, tao biết thừa.

    Rồi khi tôi không làm tổ trưởng nữa, cậu cũng càng lười làm bài. Cậu chép từ mới môn tiếng Anh theo cách chống đối ra mặt: Mỗi từ mới, thay vì chép ba dòng, giờ cậu chỉ chép có ba lần, một dòng là 5 từ mới, thậm trí không chép lại nghĩa, không đánh trọng âm. Có mấy lần bị cô phạt, rồi cậu vẫn chứng nào tật nấy. Chỉ nhớ mỗi một câu cậu than thở với tôi:

    - Tôi lại bị phạt nữa. Sao cô không để bà làm tổ trưởng lại đi?

    - Tôi dễ tính hơn hả? - Tôi cười

    - Ờ, tôi thích bà làm hơn, biết bà ưu ái tôi mà (cười)

    Cậu không biết, khi tôi quay đi vờ không quan tâm, tim tôi đã đập mạnh tới cỡ nào. Cậu mới cười với tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói tôi "ưu ái" cậu. Thật may, cậu không biết lí do của sự dễ dãi đặc biệt đó

    Có lúc tôi nghĩ cậu cũng có chút gì thích lại tôi.

    Cậu hay để quên đồ, tới mức, tôi phải mua đồ theo cặp cho cậu tiên mượn dùng. Hai cái bút đỏ, 4 cái bút bi, hai chì kim, hai chì gỗ, hai tẩy, hai eke, chỉ có bút xóa và compa là bọn mình dùng chung được. Riết, hôm nào cũng thế, hộp bút của tôi trở thành của cậu luôn. Cả khi không còn ngồi cạnh tôi nữa, cứ thiếu đồ là cậu lại gọi:

    - * * * ây! Mượn cái.. tí!

    Con bạn tôi, một đứa mê ngôn tình, nhiều lúc trêu, nó cố tình quên đồ để có cơ hội dùng chung với mày đấy.

    Không, ban đầu tôi mắng nó rồi, nhưng trong lòng bỗng nổi lên đầy nghi hoặc. Thật ra cậu cũng có, mà cậu bảo đồ tôi dùng xịn hơn, nên mượn thôi.

    Tôi tự cho mình mơ mộng, lần thứ nhất..

    Cậu hay nói tóc tôi là bị đốt, thi thoảng lại hỏi, ***này, tóc bà đi đốt à, sao mà đốt tóc thế?

    Cậu có cái sở thích hết sức dị: Cầm sợi tóc chẻ ngọn của tôi, dùng nhíp, xé dọc nó làm hai. Cậu chơi trò này bất cứ lúc nào muốn chọc cho tôi quạu, thậm trí còn tỏ ra tự hào khi tách được đoạn tóc rất dài trước khi bị đứt.

    Cậu còn chê tóc tôi xơ như rơm. Dài mà xơ thì không đẹp, bà nên đi dưỡng còn kịp, may ra kiếm được thằng bồ. Tôi cười, điên à, mình mới lớp 6, mà ông cứ để ý tóc tôi làm gì, trêu đứa khác đi. Cậu vân vê lọn tóc đuôi ngựa xơ xác, lẩm lẩm, thích đấy thì sao?

    Không biết cậu nói "thích" gì, tôi thấy má mình nóng lắm. Giật lại lọn tóc, tôi phi thẳng ra ngoài, mặc kệ cậu ngồi trong ngơ ngác.

    Tôi sợ cậu thấy mình đỏ mặt và đang tủm tỉm cười.

    Bạn tôi bảo, con trai thích nghịch tóc mấy đứa mình thích lắm, gọi là nghiện cũng được đi, có thể nó thích mày đấy..

    Cậu từng cho tôi đồ.

    Cậu vốn có tiếng ki bo và chảnh chó, giờ ra chơi nào cũng chạy xuống căng tin trường, tha về mấy gói bim bim. Lúc ấy bọn con gái trong lớp còn ngô nghê lắm, xâu vào xin như một bọn tị nạn đói khát, làm cậu khó chịu. Ra vẻ một nhà đại gia đứng trước bọn ăn mày xin bố thí, cậu hất mắt, tránh ra, từng đứa một thôi, tao còn để cho "anh em" tao nữa!

    "Anh em" của cậu ở đây chính là mấy thằng bạn thân chí cốt hay kè kè rủ cậu đi đá bóng. Lúc nào, làm gì, mấy người cũng dính lấy nhau như keo, tất nhiên là ăn uống cũng thế.

    Thấy sắp hết gói, cậu xua bọn con gái đi. Thấy bị đuổi, bọn nó chuyển sang mục tiêu khác, mấy đứa còn quay lại mắng, đồ ki bo!

    Thế mà, có lần, cậu cho tôi một cái kẹo. Chẳng biết thế nào, tưởng cậu lại có trò trêu mới, tôi làm bộ biết tỏng, nhếch mép:

    - Anh đây đẻ trước chú em nửa năm, làm gì mà không biết chú muốn làm gì? Định trêu anh? Không dễ đâu!

    - A! Ghê! Anh cơ đấy! - Cậu nheo mắt, đặt kẹo xuống bàn - Thế anh lớn nói xem em định trêu gì anh nào?

    - Ờm, chắc lại cái trò gì, chú nhiều trò lắm, ai biết? - Tôi hơi nhột, mà vẫn cứ giọng đó mà chọc

    - Nói thật, nay em có lòng tốt mời anh thôi, không ăn để em ăn, kệ anh!

    * * *

    Tôi nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại tôi, cười nhạt. Lưỡng lự chút, tôi cầm cái gói nhỏ xíu lên

    - Lại tưởng không lấy cơ mà? Em bỏ độc đấy anh lớn ạ!

    * * * - Tôi bóc thử, xem hạn sử dụng, hít hít mấy cái cho chắc rồi mới dám bỏ vào miệng

    Thật sự là 1 cái kẹo bình thường.

    - Sao cho tôi thế?

    - Hửm? Rảnh thì cho

    - Bọn nó vừa xin ông mà, sao không cho bọn nó? - Tôi nghi hoặc, lấy lưới đá đá viên kẹo cứng giữa hai hàm răng

    - Bọn nó có phần à?'Em' mang có 3 cái, em ăn hai, anh lớn đây một, hết rồi.. - Cậu lại châm chọc, cố tình nhại tôi, tay tiện thể bóc chiếc kẹo còn lại

    * * * -Tôi đang xúc động, tim đập muốn vỡ, vờ bực mình quay đi - Sao lại gọi "anh" rồi, bỏ ngay đi nhá!

    - Ơ~Em thích thế! Gọi thế thì sao nhở? ~- Cậu đứng dậy, làm mặt nũng nịu, chuẩn bị rời đi, bỏ cái viên tròn nhỏ vào miệng

    - Chú được lắm! - Tôi lườm, rồi nhẹ giọng - Xin nhé!

    - Dạ~Thưa anh!

    Cậu tinh nghịch quăng cho tôi cái vỏ kẹo của cậu, ra hiệu, ăn kẹo rồi thì vứt cả phần vỏ của tôi nữa đi

    May mà cậu đi kịp, nếu không, tôi không biết mình sẽ làm gì sau đó mất..
     
    -Jenny-, AmiLeePhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng một 2021
  5. tiểu hắc hồ

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG III: ỚT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Đọc giả thân mến, để phù hợp với mạch truyện và bản thảo trong đầu tác giả, Cáo xin phép đổi ngôi kể bắt đầu từ chương này nhé!

    Nhân vật "tôi" của mấy chương trước chính là nhân vật "Lam" của chương này và các chương về sau. Cảm ơn ạ)

    Trời nắng nhè nhẹ, gió Tây nam thổi lùa qua mái tóc xơ xác của Lam.

    Mái tóc này vốn dài và đen lắm, còn dày nữa, nhưng nhờ mấy tháng hè "phơi" không thương tiếc, giờ nó đã trở thành một mớ rơm xù chẻ ngọn từa lưa.

    - Anh Lam! Vào hàng! - Cô quay lại, một cậu nhóc choai choai đang vội vã vẫy vẫy tay, huơ huơ cái ghế nhựa nhỏ - Ghế anh đây! Em lấy hộ rồi!

    - Ừa! - Vuốt lại sợi tóc mai lòa xòa vì vận động, cô trò nhỏ chạy lon ton về hàng.

    Cả lớp nay là đang tham dự Hội khỏe Phù Đổng, là một trong hai mươi chi đội của trường. Trời thì nắng nóng, phông bạt thì không có, tất cả học sinh đều như rang lên dưới sân gạch không chút bóng râm.

    Cây cối đâu à? Có đấy, nhiều phết, phải tới ba chục cây chỉ riêng sân trước thôi. Nhưng toàn cây non mới cắm, non thân phẳng lì như cái cột đèn đường cao tốc, chẳng có lấy một cái cành.

    Mỗi lớp là 2 dãy học sinh nam và nữ, ngồi nhăn nhó trên chiếc ghế nhựa SL xanh xanh đỏ đỏ. Ghế mới màu xanh nước đậm, còn mấy cái ghế cũ từ năm ngoái sẽ là màu đỏ tươi.

    Lam phe phẩy cái thẻ học sinh thay quạt, nóng quá! Xung quanh bọn bạn cô đã gục ngã cả rồi. Chưa thi thố thể thao gì đâu!

    Thầy hiệu trưởng đứng trên sân khấu có mái che cứ thao thao bất tuyệt, sau rồi cả cô tổng phụ trách, rồi bác trưởng hội phụ huynh, tiếp tới một anh chị nào đó sẽ thay mặt học sinh phát biểu nữa chứ.. Bao giờ mới xong?

    - Anh Lam! Mấy giờ rồi? - Thằng nhóc nào đó vuốt mồ hôi, cáu kỉnh. Mặt nó trắng là thế, giờ nhăn nhó lại trông thật mắc cười..

    - Không biết, anh đâu phải là cái đồng hồ? - vuốt tóc - Ê! Ngọc ơi! Mấy giờ rồi?

    - Yên tâm, còn nửa tiếng nữa thôi! - Con bạn đầu hàng vừa xắn tay áo, vừa chỉnh mũ, vẫy vẫy - Cố lên mấy bay!

    Có tiếng mấy đứa hàng bên thở dài.

    - Nó bảo gì anh? - Thằng Lâm lại kéo kéo áo đứa con gái ngồi gần nó nhất, hỏi

    - Nhỏ bảo còn nửa tiếng nữa.. - Lam quệt mồ hôi, sờ tay lên đầu trần hâm hấp

    Mái tóc cô hấp thụ nhiệt năng từ mặt trời, trở nên nóng chả kém cái chảo lửa. Vừa chạm vào là bỏng luôn.

    - Nóng ha? - Vẫn là cái tên lắm mồm ngồi bên - Mũ anh đâu?

    - Em gái anh lấy rồi. Mũ nó bị mất, anh cũng chưa có tiền mua cái khác

    - Ô anh đâu?

    - Chú điên à? Anh ngồi gần đầu hàng thì sao mà dám mở? - Cô bé lúc này đã bị cái nóng làm cho phát cáu

    - Bảo sao anh đen thui! - Nói rồi, tên phiền phức kia nhẹ nhàng cởi cái mũ lưỡi trai màu đen với chữ trắng ra, đặt hờ lên đầu ai đó - Anh đội đi, không thì đầu anh thành rơm hết đấy!

    - Còn chú? - Lam khá bất ngờ, kéo mũ xuống, liếc Lâm thật nhanh, lẩm bẩm cảm ơn

    Cô thấy má tự nhiên hơi nóng nóng..

    - Em con trai mà! Đen thì trông "menly" hơn chứ sao! - Cậu lại toe toét cười, như cố ý phơi ra hàm răng trắng bóng - Đệ anh đẹp trai sẵn rồi, anh không cần lo đâu!

    - Ờ hớ! "Ớt" đẹp trai hớ! - Lam nhìn đểu, cố ý cười qua kẽ răng, nghe rất kì - "shishishiiiii.."

    Lâm biết cô lại chơi "dirty joke" rồi! Chỉ khi nói chuyện riêng hai người cô mới dám giở cái điệu này ra thôi.

    Trong mắt mọi người, Lam lúc nào cũng là một đứa con ngoan trò giỏi và tính cách nhút nhát hướng nội. Lam cố gắng trong học tập, thức khuya làm bài, chưa một lần chép phao, dù khả năng vận chuyển tài liệu cứu sinh cho đồng bọn thì không phải nói. Lam thậm trí còn gần như chưa từng văng tục, đơn giản vì cô không thích. Chỉ có điều cô không xinh thôi, và trông có chút quê quê, ngố ngốnữa.

    Thế mà "anh Lam" lại là một người rất khác, nhiều khi Lâm còn nghĩ, có phải cô bị đa nhất cách chăng? Lúc ở với mọi người hiền lành là thế mà lúc ở riêng với cậu, cô chả khác nào một đứa con gái "hư", thậm trí hơi "biến thái" tí xíu, còn cực kì "bựa".

    Cậu biết, Lam thoải mái thể hiện mặt này ra, một phần vì cậu cũng có điểm giống nó.

    "Chỉ có mấy cái này là hai đứa hợp nhau nhất thôi", có lần Lam đã nói với cậu như vậy.

    - Anh nhìn chưa mà dám kêu em là "ớt"? - Lâm cười khanh khách tiếp tục trò đùa không mấy có duyên kia, còn mấy thằng ngốc xung quanh cứ ngơ ngáo chẳng hiểu gì - Ớt gì thì cũng có từng loại ớt cơ nhé..

    - Anh đẻ trước chú lâu phết đấy, chú thở thôi anh cũng biết chú như nào rồi.. - Lam kéo mũ lên, vờ nheo mắt liếc mấy cô giáo phía trước, hạ giọng - Như chú..

    - Ừm.. - Lâm tâp trung, cũng vô thức hạ giọng và ghé tai lại gần - Sao?

    - Chú là.. - Lam kéo dài giọng ra, cố gợi sự tò mò, tới khi ghé miệng sáp vào tai nhóc kia mới thì thầm thành tiếng trầm như tiếng rên - Là loại ớt chỉ thiên chuyên trồng làm kiểng!

    - CON MẸ NHÀ ANH! GHÊ QUÁ! - Lâm giật nảy người, ngã khỏi ghế nhựa, đập mông xuống nền sân lát đá hoa cương cứng rắn.

    Cái sân này hun nắng cũng không vừa đâu..

    Cả hàng, cả hàng bên đều quay lại nhìn cậu. Mấy đứa bên dưới nhốn nháo lên, hỏi nhau, cái gì thế mày? Ai hóng được gì không?

    Lớp trưởng lườm cậu cái rồi quay lên mất, khiến cậu lườm lại tôi

    - Tại anh! - Lâm phủi phủi quần, hậm hực

    - Sao? - Lam cười, đưa cậu cái ghế nhỏ đáng thương mới bị văng ra

    - Anh thì thầm vào tai em! Buồn! Ghê bỏ mẹ! - Cậu gãi gãi tai, rùng mình

    - A thế à! - Cười khúc khích - Hình như bé nào đang đỏ mặt thì phải nhở?

    - Thế anh ghé tai vào đây em nói thử coi, nhanh, cho anh biết! - Lâm kéo tay áo bạn nữ hàng bên đang nhây bựa, hùng hổ - Cho anh nghe thử!

    Lam tủm tỉm nghiêng người về phía thằng nhỏ hiếu thắng kia, tay áo vẫn bị nó túm. Túm chặt cứ như thể nó sợ cô sẽ chạy mất không bằng..

    Một giọng trầm khàn, chắc chắn là giọng giả, bỗng từ đâu phảng phất qua vành tai cô với hơi thở nóng hổi..

    - Anh à.. Em không phải 'Ớt cảnh', em gọi là 'mướp xanh'..

    Nói rồi, Lâm buông Lam ra, nhếch mép cười, khóe mắt hơi nheo lại lộ rõ vẻ đắc thắng vô cùng.

    Lam bị cái giọng nói kia "dọa" sợ đơ ra luôn rồi. Từng câu từng chữ phả vào tai cô đều mang theo luồng điện chạy dọc theo cột sống. Không thể diễn tả nổi.. Tóc tơ sau gáy Lam dựng đứng, da gà nổi khắp cả cánh tay. Đáng sợ hơn, tim cô đã bị dọa tới lỡ mất một nhịp.

    Mây vẫn bay, loa trường vân đều đều phát ra tiếng nói..

    (phân cảnh nhỏ:

    Sau khi về lớp, bạn thân Lâm hỏi cậu về "Ớt chỉ thiên làm cảnh", làm Lâm tủm tỉm mãi:

    - Mày còn non lắm em, ý anh Lam chỉ mình tao là đủ trình hiểu thôi. Mày thấy, trong mấy quả hình trụ, quả ớt nó đã bé nhất rồi nhá, thế mà ớt chỉ thiên còn bé gần như nhất họ nhà ớt nữa. Lúc nào cũng dửng lên trời đấy, mà chỉ dài có từng ấy thôi. Đã bé rồi mà lại còn không ăn được, chỉ để ngắm là mày hiểu rồi nhá!

    - Tao thề, - bóp trán - Não người thường và não hai đứa bây không cùng tần số)
     
    -Jenny-AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng hai 2021
  6. tiểu hắc hồ

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG IV: THÍCH CẬU GỌI BẰNG 'ANH'

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời vẫn đang tháng tư, nắng chưa lên đỉnh điểm.

    Quanh đây không có cây phượng nào cả. Cả trường có mỗi hay cây thì đều là mới đánh về, cành còn chưa mọc kịp. Bọn trò nhỏ lại đành chờ cây khác hay ve sầu báo hạ thay.

    Gốc bằng lăng xanh xanh đã có nhiều nụ lắm, đứng khép nép bên vệ đường, cạnh quán trà chanh.

    Bao giờ tới mùa bằng lăng thì chúng nó sắp được nghỉ hè.

    Tùng tùng tùng..

    Trống ra chơi vừa điểm, cả trường vỡ òa ra như ong vỡ tổ, náo loạn kinh.

    Có ai đó đã vội vã lao khỏi ghế, miệng cười toe toét lấy lòng, tay ôm quả bóng da lớn:

    - Anh Lam! Cất hộ em sách! Em vội!

    Phòng học vốn rộng dần vắng đi, bọn nó ra ngoài chơi hết rồi. Nửa lớp, rồi phần tư lớp, giờ còn lại mỗi mấy đứa lười đứng dậy.

    Lam cầm lên mấy quyển vở trên mặt bàn cũ, sắp vào cái cắp xanh rêu của tên đáng đánh kia. Vở nó ở ngăn số hai, sách giáo khoa phải ở ngoài ngăn chính, tài liệu sẽ cho vào túi clear bag dưới ngăn bàn. Thằng này ngăn nắp lắm, để sai là bị nó cằn nhằn cho xem..

    Cô khóa cặp lại, chẳng hiểu sao cứ thấy có gì đó buồn cười lắm. Rõ ràng là chuyện của nó, nhưng nó nhờ cô bao nhiêu thì cô vẫn cứ tự động làm, chẳng kêu ca gì cả. Cô sợ cô nói nó thì nó sẽ không nhờ cô nữa chăng?

    Bọn trong lớp hay bảo, cô đích thị là mẹ thằng Lâm rồi.

    * * *

    Cứ như có lịch, hôm nào trên ban công tầng ba chỗ khu nhà kho trống mấy bác lao công cũng thấy mọt con bé còi còi, tóc dài, đeo kính, đứng nhìn chăm chăm xuống sân bóng sau trường. Mà khu ấy có thoải mái gì cho cam? Xung quanh chả có cái cây nào, mái tôn thì ngay trên đỉnh đầu, nóng khôn tả. Mà, chỗ ấy còn khuất, nhìn từ hành lang chính thì còn lâu mới thấy, nên chả ai rỗi hơi mà ra đấy đứng.

    Con bé rảnh rỗi đó là Lam. Nó đang nhìn một thằng ngơ đá bóng, một thằng nào đó tên Lâm.

    Sân bóng của trường không to, đã cứng lại nhiều đã dăm nhỏ. Mặt sân phủ toàn cát là cát, cứ gió là bụi mù.

    Nhưng với tụi học sinh thì chỉ cần có chỗ là ngon lắm rồi.

    Lâm thuộc dạng nhỏ người, cao chưa tới mét năm mươi, nhưng đá lại hăng tiết nhất. Cậu vốn mê thể thao, thích các hoạt động có nhiều người, càng đông vui càng thích. Cậu trắng sạch như cục bột năng, nhưng không bao giờ ngại bẩn vì tập thể. Nói chung, cậu năng nổ và nhiệt tình, tuy hay làm hỏng việc và cũng hay cãi nhau.

    Lam thấy cô và Lâm khác nhau ghê lắm. Từ cái ngoại hình đã trái ngược nhau rồi, sở thích cũng chẳng có điểm gì chung, một đứa hướng ngoại, một đứa hướng nội, còn trái nhau về tính cách nữa.

    Lâm trẻ con lắm. Cậu luôn cười nhăn nhở dù đối phương có khó chịu cỡ nào. Cậu luôn muốn mình thắng, nên chẳng bao giờ chịu nhường ai. Cậu hay cãi nhau, đã từng bị ăn đập, và nhờ cái bẳn mặt khó ưa bẩm sinh nên không nhiều người ưa cậu lắm. Dù cậu có đẹp trai chút thật.

    Lâm nhỏ. Hồi ấy, khi mới lên lớp sáu, cậu chỉ nặng có 30kg, nhẹ hơn cô chín cân liền. Tóc cậu hơi hung màu nắng, chớ không xơ sợi nào. Mái lúc nào cũng vuốt sang bên trái tới mức thành nếp, ai cũng tưởng là xịt gôm. Mặt cậu nhỏ nhỏ, tròn tròn, má véo khá phê tay. Mắt hai mí trong vắt như mặt kính nhưng khi cười thì biến mất tiêu. Tổng quan thì Lâm giống con gái lắm, giống từ bờ môi hồng hồng tới ánh mắt long lanh có vẻ ngây thơ.

    Cô từng nghĩ, cậu mà là con gái kiểu gì cũng thành hoa khôi.

    Lắm lúc nhìn cái mặt ấy chỉ muốn bắt cóc đem về.. Như có một cậu em trai nhỏ vậy..

    Lam thích cảm giác thỉnh thoảng có người bám dính lấy mình nhõng nhẽo rên rỉ, thỉnh thoảng làm nũng như đứa trẻ con, nhờ vả mấy thứ linh tinh lặt vặt chẳng hạn..

    Cô thích chăm sóc cho thằng nhóc ấy như một người anh, nhiều lúc cũng muốn bảo vệ nó, ôm nó khi thấy nó buồn phiền, mắng nó khi nó làm gì sai trái, nhưng cô chưa làm được, vì nó chỉ trêu cô thôi..

    Cô không phải "anh" thật của nhóc ấy.

    Cô thích nghe Lâm gọi mình là "anh" lắm. Không phải vì muốn làm con trai đâu. Có mấy thằng trong lớp nghe cậu gọi, cũng bắt chước trêu cô là "anh", nhưng cảm giác chẳng bao giờ giống. Lâm gọi nghe đáng yêu hơn nhiều, chắc tại Lâm Là Lâm..

    Gió cuốn cát bay lên mịt mù, con bé giật mình lùi về sau, che mắt lại.

    Đám cầu thủ dưới sân nhốn nháo, có đứa bị thương rồi, thấy nó chảy máu ướt cả bắp chân trái. Trận cầu không bị hoãn, mọi người chỉ tạm nghỉ để đưa thằng kia vào phòng y tế thôi. Lâm chợt nhìn về phía Lam, kéo áo lên lau mồ hôi trên mũi.

    Không rõ cậu có nhìn thấy con bé không, và cậu có phải cười với nó nên mắt híp lại như vậy, chỉ là cậu đã làm Lam choáng váng.

    Cô đúng là đã phơi nắng quá lâu rồi..
     
    AmiLee-Jenny- thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...