Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 40: Lòng chết.

[HIDE-THANKS]Chờ khi ba người vội vội vàng vàng chạy tới sân ngựa, Thiên Hựu và Bá Hồng Trần đang nằm ở trong góc ngủ say như chết.

Cuối cùng là thấy được Thiên Hựu, một tảng đá lớn trong lòng này của Mục Khuynh Tuyết cũng rơi xuống, mà giờ khắc này, tâm tình của cô lại càng thêm trầm trọng.

Nhìn Thiên Hựu cuộn ở trên dất, đem chính mình co lại thành một đoàn, nương tựa Bá Hồng Trần ngủ yên, Mục Khuynh Tuyết trong lòng đau xót.

"Lẽ nào.. Nàng mấy ngày nay, đều là ngủ ở đây sao.." Hồng Nhạn trong lòng cũng là khó chịu, nhưng mà mới vừa mở miệng, nàng liền biết mình nói sai, bởi vì sắc mặt của Mục Khuynh Tuyết, càng âm trầm..

Liếc nhìn sắc mặt của Mục Khuynh Tuyết, Văn Khúc lo lắng cô dưới cơn thịnh nộ động thủ đánh vào mông Thiên Hựu, vội vã đi tới bên cạnh Thiên Hựu, vỗ vỗ nàng.

"Thiên Hựu, Thiên Hựu!"

"Ân.." Thiên Hựu hơi mở mắt, liếc nhìn người trước mắt, sửng sốt một chút, sau đó dụi dụi con mắt, lúc này mới ngồi dậy.

"Văn Khúc.. Phó tướng?" Thiên Hựu hãy còn kinh ngạc người đến trước mắt, không nghĩ tới Thiên Hựu danh xưng này vừa mới mở miệng, trên mặt Văn Khúc liền lóe qua một tia tức giận.

"Phó tướng.. Sao ở đây?" Thiên Hựu một bộ dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, vẫn chưa nhận ra được vẻ mặt dị thường của Văn Khúc.

"Ngươi làm sao sẽ ngủ ở đây?" Văn Khúc lạnh giọng mở miệng.

Thiên Hựu nghe vậy sững sờ, nhìn một chút vị trí nơi của chính mình, do dự một chút, "Ta.. Không quá quen thuộc.. Cùng người xa lạ ở chung một phòng."

Nói qua, Thiên Hựu cúi đầu, không đi nhìn thẳng con mắt của Văn Khúc.

"Vậy ngươi tới tìm ta thì được rồi, làm sao có thể ngủ ở nơi này chứ!" Văn Khúc ít có lạnh lùng trách cứ, nếu không phải Mục Khuynh Tuyết đứng ở bên, sợ là cả Văn Khúc dịu dàng, cũng phải nhịn không được động thủ đánh vào mông Thiên Hựu rồi.

"Ta.." Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn Văn Khúc một chút, vội lại cúi đầu.

"Ta không dám.."

Văn Khúc chau mày, bừng tỉnh nhớ tới mấy ngày trước đây tướng quân từng hạ lệnh, không cho Thiên Hựu tiếp cận đám người chính mình, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Mục Khuynh Tuyết đứng bên cạnh Thiên Hựu.

"Phó tướng, ta ngủ ở đây, là.. làm hỏng quy tắc trong doanh trại?" Thiên Hựu còn chưa phát hiện Mục Khuynh Tuyết ngay ở bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn Văn Khúc, trong mắt loé ra một tia bất an.

Thấy được cái ánh mắt này của Thiên Hựu, Văn Khúc đột nhiên cảm thấy một trận đau lòng không tên, tại sao mới ngắn ngủi mấy ngày không gặp, Thiên Hựu lại như biến thành người khác?

Nàng của lúc trước, trầm ổn, rộng rãi, rất thích cười, cơ hồ thời khắc đều sẽ có một tia mỉm cười treo ở bên miệng, nhưng Thiên Hựu hôm nay, khắp khuôn mặt là bất an, là kinh hoảng, là không biết làm sao, lại như một con thỏ bị kinh sợ..

"Không có, trong doanh trại cũng không quy định, không thể ở.. Không thể ở ngoài trướng qua đêm" Văn Khúc trầm mặc một lát, vừa mới trả lời.

"Phù, vậy thì tốt.." Thiên Hựu càng là thở phào một ngụm khí lớn, hãy còn cười ngây ngô một hồi, Thiên Hựu phát hiện Văn Khúc cũng không hề có ý rời đi, nhíu nhíu mày.

"Phó tướng, còn có chuyện sao?"

Văn Khúc sững sờ, chính mình một bụng lửa còn không có phát ra, lại bị hạ lệnh trục khách?

Dở khóc dở cười nhìn Thiên Hựu một lát, "Ta hỏi ngươi, ngươi mấy ngày nay đi đâu? Ban ngày ở trong doanh trại vì sao không thấy ngươi?"

"Ách.." Thiên Hựu nghe vậy một mặt dáng vẻ thẹn thùng.

"Thuộc hạ mấy ngày nay thì ở trong doanh trại, đâu cũng không đi, chỉ là lúc mọi người huấn luyện, trốn ở một bên quan sát.." Thiên Hựu tự biết có lỗi, vội cúi đầu.

"Tại sao?" Văn Khúc gương mặt không rõ, dưới cái nhìn của nàng, Thiên Hựu chắc chắn sẽ không là người bởi vì không chịu được huấn luyện khổ cực, mà lén lút trốn đi

"Phó tướng xin đừng truy hỏi nữa, mấy ngày nay huấn luyện, thuộc hạ ngày sau bù đắp gấp bội." Thiên Hựu quay về Văn Khúc, một mặt khẩn cầu.

"Ngươi.." Văn Khúc khó xử, lắc lắc đầu, "Ngươi sau này không cho phép tự xưng như vậy."

"Nhưng mà.. Ta thấy người khác.. Đều là xưng hô chính mình như vậy.."

Văn Khúc xoa xoa cái trán, thầm nói đứa nhỏ này làm sao ngốc như vậy, nàng liền không biết, nàng một câu thuộc hạ này, là đang lấy đao cắt lòng của tướng quân sao?

"Vậy ngươi mấy ngày nay, có đi lều ăn ăn cơm?" Văn Khúc thở dài, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

"Đương nhiên có, chỉ là thời gian đi hơi chậm một chút." Thiên Hựu vội mở miệng trả lời.

Văn Khúc nghe vậy, ít nhiều cũng bớt sầu chút, nàng thật là sợ Thiên Hựu triệt để đến cùng, sẽ đem chính mình đói bụng ra sống chết.

"Dứng dậy, đi trong lều ta nghỉ ngơi, có chuyện gì, ngày mai lại nói" Văn Khúc nói qua, lôi kéo tay của Thiên Hựu đem nàng kéo lên, chỉ cảm thấy Thiên Hựu một đôi tay nhỏ này lành lạnh man mát.

Nhưng mà chưa kịp Văn Khúc quay người, Thiên Hựu một cái rút tay mình về, vội hướng về sau lui hai bước.

"Ngươi.." Văn Khúc sững sờ, nhìn chằm chằm Thiên Hựu một lát.

"Ngươi đây là ý gì?" Một mặt không thể tin nhìn Thiên Hựu.

"Thuộc hạ không dám, phó tướng xin đừng khó xử thuộc hạ, nếu như phó tướng cố ý không để thuộc hạ ở đây nghỉ ngơi, vậy thuộc hạ về doanh trại thì được rồi, vạn không dám làm phiền phó tướng!" Thiên Hựu lại lùi về sau một bước, quay về Văn Khúc sâu sắc vái chào.

Mấy câu nói này, Văn Khúc nghe tới, trong lòng cũng là đau đớn, đương nhiên nhiều hơn là tức giận, đây cũng chính là chính mình dễ tính một ít, nếu như tướng quân ở đây, khó tránh khỏi lòng bàn tay liền lên thân rồi.

Văn Khúc âm thầm lắc đầu, hãy còn suy tư làm sao để Thiên Hựu đi cùng chính mình, không muốn ánh mắt này liền rơi vào trên người Bá Hồng Trần.

Thiên Hựu thấy Văn Khúc nhìn chằm chằm Bá Hồng Trần nhìn đến nửa ngày, một bộ dáng dấp muốn nói lại thôi, tâm trạng chìm xuống.

"Phó tướng.." Nghe được Thiên Hựu mở miệng, Văn Khúc vội quay đầu nhìn nàng.

"Nhưng mà.. Nhưng mà.." Thiên Hựu cúi đầu, lén lút nhìn Bá Hồng Trần vài lần..

"Nhưng mà.. Cả Bá Hồng Trần.. Cũng không thể đi theo sao?"

Văn Khúc sững sờ, vạn không nghĩ tới Thiên Hựu sẽ banh ra một câu như vậy, lập tức không biết nên đáp lại như thế nào, cũng không định đáp, chính mình làm sao công phu vừa sửng sốt, tên vô lại này lại hiểu nhầm rồi..

"Vâng.. Thuộc hạ biết rồi, vậy liền đem Bá Hồng Trần đuổi về chuồng nghỉ ngơi." Dứt lời, Thiên Hựu quay về Văn Khúc cúi người hành lễ, quay người ngồi xổm người xuống.

"Bá Hồng Trần, thức dậy" Bá Hồng Trần lặng lẽ mở mắt, một bộ dáng dấp phờ phạc.

"Xin lỗi, lại quấy rối ngươi, ta đưa ngươi về bên trong chuồng ngựa nghỉ ngơi" Nói qua, đứng dậy vỗ vỗ đầu của Bá Hồng Trần, kéo lấy dây cương liền hướng về chuồng mà đi.

Văn Khúc nhìn bóng lưng cô đơn của Thiên Hựu, tâm trạng đau xót, không khỏi đưa tay sờ vị trí của tim.

Chờ Thiên Hựu đem Bá Hồng Trần đưa về chuồng, thời điểm quay người trở về, sân ngựa đã không có một bóng người, Thiên Hựu quan sát bốn phía một hồi, vẫn chưa thấy được bóng người.

Suy nghĩ một chút, thực sự không chỗ có thể đi, Thiên Hựu lại trở về đến chuồng ngựa, dựa vào hàng rào, nhắm hai mắt lại.

Trong lềuchính, sắc mặt Mục Khuynh Tuyết âm trầm, sau khi trở lại trong lều không nói một lời, Văn Khúc và Hồng Nhạn nhìn nhau mấy cái, âm thầm lắc đầu, không ai dám mở miệng, hoặc là nói, không biết nên làm sao mở miệng

Một lúc lâu, Mục Khuynh Tuyết thở dài, xoa xoa cái trán phát đau, có chút mệt mỏi quay về hai người khoát tay áo một cái, hai người liếc mắt nhìn nhau, khom người thi lễ một cái, lúc này mới rời khỏi doanh trướng.

Văn Khúc di nương, xin lỗi, Thiên Hựu tự biết tổn thương lòng của ngài, không dám khẩn cầu ngài thông cảm.

Thế nhưng trải qua mười mấy năm qua, liếc nhìn nàng một cái, cũng thành hy vọng xa vời.

Là Thiên Hựu không tốt, đòi hỏi quá nhiều, hôm nay Thiên Hựu nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần có thể rất xa nhìn một chút, cũng là đủ rồi.

Thiên Hựu mở mắt ra, nhìn trên trời điểm điểm ánh sao, trong đầu nghĩ tới mấy ngày này chính mình lén lút núp ở phía xa nhìn dáng vẻ của Mục Khuynh Tuyết, khẽ mỉm cười, gương mặt thỏa mãn.

Hết chương 40[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 41: Bạo phát.

[HIDE-THANKS]Sáng sớm trời vừa tờ mờ sáng, Thiên Hựu liền dụi dụi con mắt ngồi dậy, uốn éo thân thể sắp tan vỡ, chỉ cảm thấy cả người một trận đau mỏi.

"Khụ.." Ho hai tiếng, cổ họng tựa hồ là càng khó chịu.

Thiên Hựu đứng lên chậm rãi xoay người, quay đầu nhìn Bá Hồng Trần một chút, cái tên này ngủ say sưa, Thiên Hựu cười sờ sờ lông bờm nó, đứng dậy liền hướng về lều ăn đi đến.

Mấy ngày không có bình thường ăn cơm, thật sự là đói chết, đây nếu để cho sư phụ biết, cái mông thì sớm nở hoa rồi, Thiên Hựu thầm nghĩ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nói mình chính là tên gia hỏa không ghi nhớ dai.

Trong lều ăn, Thiên Hựu tùy ý đánh chút cơm nước, ngồi ở góc ăn hăng say, không ngại lỗ tai hơi động, nghe được đề tài để nàng cảm thấy hứng thú..

"Đừng ăn đừng ăn, tướng quân cùng Bạch Phượng ở thao trường trao đổi võ công đó, chúng ta nhanh lên một chút đi xem thử đi!"

"Tướng quân trao đổi võ công với Bạch Phượng?"

"Oa, trong doanh trại hai đại cao thủ trao đổi võ công, chẳng phải là rất có thứ đáng xem? Đi mau đi mau, trở về rồi ăn!"

Cả đám nói chuyện, liền như một làn khói chạy đi thao trường.

Thiên Hựu nhìn bóng lưng mọi người rời đi, lòng ngứa ngáy khó nhịn, bưng lên chén cháo ọt ọt uống một hơi cạn sạch, lau miệng vội đuổi tới bước chân của mọi người.

Thời điểm Thiên Hựu chạy tới, Mục Khuynh Tuyết cùng Bạch Phượng đang đánh không thể tách rời ra, nhưng mà Thiên Hựu cái nhìn này, liền nhìn ra Bạch Phượng này bị Mục Khuynh Tuyết áp chế gắt gao, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ.

Hai người ngươi tới ta đi, đảo mắt chính là mười mấy hiệp đấu, Bạch Phượng tuy bị áp chế, nhưng cũng không loạn trận tuyến chút nào, Xích Tiêu nhuyễn kiếm trong tay được nàng vung giống như tường kín không thông gió, trường thương của Mục Khuynh Tuyết cả đâm mấy đòn, dồn dập bị cản lại.

"Tốt!" Mục Khuynh Tuyết một tiếng ca ngợi, gật gật đầu.

Quay người thu thế, một chiêu xuyên mây, đến thẳng bả vai Bạch Phượng.

Bạch Phượng mắt thấy Mục Khuynh Tuyết thả đại chiêu, tất nhiên là không dám thất lễ, khẽ mỉm cười, thân hình vừa mới động, cũng không biết vì sao miễn cưỡng ngừng lại..

"Cẩn thận!" Mục Khuynh Tuyết hét lớn một tiếng, thân thể uốn một cái, mạnh mẽ thu chiêu.

Bạch Phượng cũng sợ hết hồn, nghiêng người, bị Mục Khuynh Tuyết một cái kéo vào trong lòng.

"Phốc.." Mục Khuynh Tuyết phun ra một ngụm máu, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Phượng mang theo một tia tức giận.

"Tướng.. Tướng quân!" Bạch Phượng cả kinh, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết sợ thương tổn đến chính mình, tình nguyện tự tổn thương mình, vội từ trong lòng Mục Khuynh Tuyết thoát ly, quay người quỳ gối trước mặt cô.

Mọi người xung quanh quan sát dồn dập mắt to trừng mắt nhỏ, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết một ngụm máu tươi phun ra, Thiên Hựu toàn bộ lòng đều nhíu với nhau.

Đi về phía trước vài bước, muốn đi xem Mục Khuynh Tuyết, nhưng mà ánh mắt của nàng lại dừng lại trên người Bạch Phượng được Mục Khuynh Tuyết ôm vào trong ngực.

"Lúc tỷ thí vì sao không chuyên tâm?" Mục Khuynh Tuyết sắc mặt tái xanh, giơ tay lau lau vết máu của khoé miệng.

"Tướng quân, xin lỗi, là lỗi của Bạch Phượng, để tướng quân bị thương, khẩn cầu tướng quân trách phạt!" Bạch Phượng cúi người xuống, trong giọng nói tràn đầy hổ thẹn.

"Đứng lên đi, chẳng qua là một ngụm máu, có cái gì bị thương hay không bị thương" Mục Khuynh Tuyết không để ý lắm, nhìn Bạch Phượng tự trách như vậy, ngược lại là một tiếng cười khẽ, đưa tay đem nàng đỡ lên.

"Ngược lại là ngươi, vì sao đột nhiên ngừng tay?" Nhìn Bạch Phượng một chút, Mục Khuynh Tuyết cau mày đặt câu hỏi.

"Tướng quân, thuộc hạ vừa rồi hình như, thấy được thiếu tướng quân rồi.." Bạch Phượng liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết, cẩn thận từng li từng tí một bẩm báo.

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, vội quay đầu bốn phía nhìn một chút.

"Nó ở đâu?"

"Đó.." Bạch Phượng nhìn vị trí của Thiên Hựu, đưa tay chỉ.

Mặc dù cách đến khá xa, cũng không rõ ràng, hơn nữa chỉ có thấy được một bóng lưng, nhưng từ thân hình đến xem, Mục Khuynh Tuyết vẫn là một cái nhìn nhận ra đó chính là Thiên Hựu.

"Tướng.. Tướng quân.." Chỉ vào địa phương Thiên Hựu đi qua, đi nhanh hai bước, đi tới địa phương vừa rồi Thiên Hựu đứng.

Mục Khuynh Tuyết chau mày, theo tới.

Nhưng mà lúc này không theo đến vẫn tốt, theo tới thấy được đồ trên đất, lòng của Mục Khuynh Tuyết run lên bần bật..

Vừa rồi Thiên Hựu tự nhiên cũng nhìn ra Mục Khuynh Tuyết thà rằng tự tổn thương mình, cũng không cam lòng tổn thương Bạch Phượng, tâm trạng lạnh xuống, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết đối với thương thế của chính mình cũng không để ý, trái lại càng thêm thân thiết dò hỏi Bạch Phượng, Thiên Hựu chỉ cảm thấy trong lòng có món đồ gì bị kéo ra, thời khắc quay người, cuống họng lại ngọt, càng là phun ra một ngụm máu trong lòng!

"Tướng quân, ta thấy thiếu tướng quân hình như là hướng về phương hướng lều ăn mà đi rồi."

"Đi." Mục Khuynh Tuyết một mặt vội vàng, cất bước liền đi.

Trong lều ăn, Thiên Hựu ngồi ở góc, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm bàn trước mặt, trong đầu toàn là hình ảnh Mục Khuynh Tuyết vì bảo vệ Bạch Phượng mà tổn thương mình.

"Ai ya, vừa rồi các ngươi nhìn thấy không? Tướng quân bị thương rồi, đều hộc máu rồi! Ta thấy rất đau lòng!"

"Thật không nghĩ tới, tướng quân sẽ vì Bạch Phượng mà thương tổn đến chính mình, tướng quân đối với Bạch Phượng thật là tốt, thật để người ước ao!"

"Đây có cái gì ao ước, trong doanh trại người nào không biết cảm tình của tướng quân đối với Bạch Phượng? Bạch Phượng mười ba tuổi liền đi theo bên cạnh tướng quân, vì tướng quân chém giết bán mạng, năm, sáu năm qua, hai người sớm chiều ở chung, tướng quân đối với Bạch Phượng, đó thì đối với con gái không khác biệt, tình cảm của hai người là rất sâu, không phải chúng ta ước ao được."

Con gái..

Ha..

Cô đối với Bạch Phượng như đối với con gái, vậy đối với con gái thì sao, cả binh lính bình thường cũng không bằng sao?

Trống rỗng 14 năm.. Thì thật không có biện pháp đi lấp đầy sao?

Hay là nói, mình căn bản là đang bổ khuyết mong muốn đơn phương.. ở trong lòng cô, vốn là không khí không tòn tại..

Thiên Hựu nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy cái trán một trận đau đớn như nổ tung. Bên tai hãy còn quanh quẩn mọi người líu ra líu ríu bàn về Bạch Phượng cùng Mục Khuynh Tuyết.

"Nhưng mà nói cho cùng cũng vẫn là Bạch Phượng cho tướng quân tăng thể diện, không giống chúng ta, luận võ công cũng không sánh bằng nàng, bàn về trí mưu, cũng kém xa nàng, aiz.."

"Ta cảm thấy tướng quân càng yêu thích tính tình khoái ý ân cừu của Bạch Phượng!"

"Đúng đúng, ta cũng cảm thấy.."

"Ầm!" Một tiếng, tất cả mọi người bị tiếng vang bất thình lình sợ hết hồn, dồn dập quay đầu nhìn về phía ngồn gốc của âm thanh.

Chỉ thấy Thiên Hựu một tay đỡ cái trán, một cái tay khác, bàn tay ửng đỏ, đang tự không bị khống chế run rẩy.

Mà trước mặt nàng, thì là bàn ăn bị nàng một chưởng vỗ xuống, từ giữa gãy vỡ thành hai nửa.

"Người này có bị bệnh không?" Ban đầu kinh ngạc qua đi, mọi người dồn dập bất mãn chỉ trích Thiên Hựu, đương nhiên cũng không thiếu người nhận ra Thiên Hựu.

"Này? Nàng không phải.. Con gái của tướng quân a?"

"Cái gì? Ngươi không nhận lầm chứ? Tướng quân có con gái sao?"

"Không sai không sai, chính là nàng, trước đó vài ngày xông vào quân doanh tìm đến tướng quân, là tiểu công chúa kia chính mồm nói, nhưng mà, nàng lần đó hình như thua ở trên tay Bạch Phượng.."

"Tướng quân có con gái hả? Vậy nàng vì sao còn sủng ái Bạch Phượng như vậy?"

"Tâm tư của tướng quân không phải chúng ta có thể đoán được? Nhưng mà ta vẫn cảm thấy, tính tình của Bạch Phượng, càng giống như tướng quân một ít."

Bạch Phượng Bạch Phượng Bạch Phượng! Lại là Bạch Phượng đáng chết kia!

Thiên Hựu cắn răng, chỉ cảm thấy một miệng tức giận chặn ở trong lòng không chỗ phát tiết, hai tay hung hăng nắm quả đấm, trong tai nghe những đối thoại điếc không sợ súng của mấy người kia, Thiên Hựu một tiếng cười lạnh, trên mặt lộ ra vẻ mặt chưa bao giờ có hung ác, mạnh mẽ nhấc chân, nửa tấm bàn gào thét liền hướng về những người kia ném tới!

Hết chương 41[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 42: Quân côn.

[HIDE-THANKS]Mắt thấy nửa tấm bàn đập tới, mấy người một tiếng kêu sợ hãi, vội tứ tán né tránh.

Một cước này đá ra, Thiên Hựu trầm mặc một lát, cưỡng chế lửa giận trong lòng, nói cho chính mình không thể lỗ mãng, quay người muốn chạy, nhưng không nghĩ, những người kia càng là điếc không sợ súng như thế..

"Người này thật là có hứng, chính mình không sánh bằng Bạch Phượng, mượn chúng ta xì hơi" Binh lính kia suýt nữa bị bàn đập trúng cười lạnh một tiếng, trong mắt nhìn về phía Thiên Hựu, tràn đầy trêu tức.

"Có bản lĩnh ngươi liền đi tranh cùng Bạch Phượng a! Nga, ta đã quên, ngươi đánh không lại nàng."

"Này, Mục Thiên Hựu, ta thấy, ngươi ở trong lòng tướng quân địa vị kém xa Bạch Phượng, nếu không, tướng quân làm sao sẽ vì Bạch Phượng, cam nguyện tự tổn thương mình, cũng không tới nhìn ngươi một chút chứ?"

"Bỏ đi, tội gì chấp nhặt với nàng, dù sao tất cả mọi người rõ ràng trong lòng."

"Nếu ta nói, nàng không phải là đứa con rơi tướng quân tiện tay nhặt được chứ? Hay thật sự lấy mình làm cây hành rồi!"

Mọi người một trận cười vang, đứng dậy muốn chạy.

Con bỏ rơi..

Ha.. Vẫn đúng là để ngươi nói đúng..

Mình mấy năm này, ngày tháng sống được, cùng con bị vứt bỏ.. Lại có gì khác!

Thiên Hựu vẻ mặt nghiêm ngặc, "Ta coi như là đứa con bị bỏ, cũng không tới phiên các ngươi ở đây quơ tay múa chân!" Quát to một tiếng, nửa bàn kia bên cạnh cũng gào thét hướng về người kia ném tới.

Người kia không hề phòng bị, bị nửa đoạn bàn đập ngay chính giữa, gào lên đau đớn một tiếng, nằm trên mặt đất, một lát không dậy.

"Ngươi!" Mọi người cả kinh, quay người liền khí thế hùng hổ hướng về Thiên Hựu đi tới.

Thiên Hựu nhìn những người kia, khóe miệng xé ra một tia nụ cười tàn nhẫn, lên trước bước một bước, bỗng nhiên nhấc chân, một cái trọng chân đá vào ngực người trước mặt, miễn cưỡng đem người kia đá ra xa ba mét, ngã trên mặt đất thống khổ lăn lộn.

Mọi người sững sờ, không nghĩ Thiên Hựu ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng mà còn chưa chờ phản ứng lại, Thiên Hựu lại tiến lên một bước, một quyền đánh vào hàm dưới người kia, lại quật ngã một người.

"Ầm ầm." liên tiếp, Thiên Hựu trong nháy mắt liền đẩy ngã bốn người, cười lạnh nhìn chằm chằm mấy người còn lại.

Những người kia liếc nhìn bốn người nằm trên đất, lại nhìn Thiên Hựu một mặt âm lãnh nhìn chăm chăm đám người mình, dồn dập lùi về phía sau mấy bước.

Đám người Mục Khuynh Tuyết nơi xa, sớm đem từng cảnh tượng ấy nhìn ở trong mắt.

Mục Khuynh Tuyết giờ khắc này, sắc mặt tâm tình bất định, Bạch Phượng và Văn Khúc bên cạnh nhìn nhau mấy cái, không ai dám mở miệng.

Mà Mục Khuynh Tuyết, mắt thấy hành động mất khống chế này của Thiên Hựu, trong lòng tình cảm phức tạp, là đau lòng, là thất vọng, là phẫn nộ, là lo lắng, là không biết làm sao..

"Theo quân pháp xử trí.." Một lúc lâu, Mục Khuynh Tuyết khẽ thở dài, quay người muốn đi.

"Tướng quân!" Nghe được Mục Khuynh Tuyết nói, Văn Khúc kéo lại cánh tay của Mục Khuynh Tuyết.

Mục Khuynh Tuyết lại cả đầu cũng không quay lại, vung tay, rời đi.

"Quân pháp.." Văn Khúc tự lẩm bẩm.

"Tướng quân nếu không rời khỏi, ngươi còn muốn cho cô trơ mắt nhìn nàng bị trách phạt." Bạch Phượng nhìn Văn Khúc một chút, lắc đầu thở dài một tiếng.

"Nhưng ta cảm thấy, Thiên Hựu, không sai." Văn Khúc ít có quật cường, nhìn bóng lưng của Mục Khuynh Tuyết, cất bước muốn đuổi theo.

"Nàng sai rồi, bởi vì đây là.. Quân doanh." Bạch Phượng lạnh lùng mở miệng, Văn Khúc nghe vậy dừng bước lại, nhìn bóng lưng của Mục Khuynh Tuyết, kinh ngạc xuất thần.

Hai người công phu nói chuyện, Thiên Hựu lại quật ngã hai người.

Hai cái binh lính còn đứng nhìn Thiên Hựu từng bước áp sát, vội theo nàng đi tới mà lùi về sau.

"Ha!" Thiên Hựu cười lạnh một tiếng, đang muốn động thủ, không ngại bên tai một tiếng gió, Thiên Hựu vội lùi về sau một bước, kết quả ngực lại còn là bị một cái trọng chân của Bạch Phượng.

"Hừ.." Thiên Hựu rên lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Bạch Phượng đột nhiên xuất hiện, trong mắt vẻ tàn nhẫn chợt lóe lên.

"Người nào ở đây nhiễu loạn quân doanh!" Bạch Phượng một tiếng quát lạnh, quay đầu nhìn về phía mọi người.

Thiên Hựu bị Bạch Phượng một cước gạt ngã trong lòng tràn đầy không cam lòng, vừa vươn mình dậy, liền muốn đánh về phía Bạch Phượng.

"Thiên Hựu, đừng tiếp tục kích động!" Bên tai vang lên thanh âm của Văn Khúc, bả vai chìm xuống, đã là bị Văn Khúc gắt gao đè lại.

Thiên Hựu đâu chịu cam tâm đi vào khuôn phép?

"Thiên Hựu, di nương van ngươi, coi như là vì di nương, có oan ức động trời, cũng xin ngươi nhẫn nại, di nương thì sẽ lấy lại công đạo cho ngươi!" Mắt thấy gương mặt không cam lòng của Thiên Hựu, Văn Khúc vội ở bên tai nàng ôn nhu mở miệng.

Văn Khúc tận tình khuyên nhủ như vậy, Thiên Hựu cũng xác thực không hề có sức chống đỡ, mắt thấy thân thể căng thẳng cũng dần dần thanh tĩnh lại, Văn Khúc vừa muốn thở một hơi..

"Mấy người các ngươi thật là to gan, lại dám ở trong doanh trại gây chuyện, quân pháp là để cho các ngươi ăn sao!" Bạch Phượng mặt lạnh nhìn quét mọi người, gầm lên một tiếng.

Thiên Hựu nghe vậy, hai tay không khỏi mạnh mẽ nắm lấy, nhìn chằm chằm Bạch Phượng, hận không thể muốn ăn nàng.

"Ngươi nhìn ta như thế là có ý gì? Ta cho ngươi biết, chẳng cần biết ngươi là ai, dám làm trái quân pháp, liền phải biết hậu quả!"

"Người đâu, mấy người này ở trong doanh trại gây chuyện, theo quân pháp, từng người phạt nặng 10 quân côn." Dứt lời, Bạch Phượng vung tay lên, không biết từ đâu chạy ra một đội binh lính, dọn xong ghế hình, tay cầm quân côn, đứng ở hai bên ghế hình, chờ đợi lệnh.

Thiên Hựu muốn đứng dậy phản kháng, bất đắc dĩ bị Văn Khúc gắt gao đè lại.

"Đây là ý của ai" Thiên Hựu nhìn từng cây từng cây côn độ lớn bằng cổ tay tay mình, tâm trạng phát lạnh, thấp giọng hỏi Văn Khúc.

Tuy trong lòng đã có đáp án, nhưng nàng vẫn là không cam tâm muốn nghe được Văn Khúc chính mồm nói cho nàng biết.

"Thiên Hựu, đây là quy định trong quân.." Văn Khúc lắc lắc đầu, thậm chí không dám nhìn tới khuôn mặt của Thiên Hựu.

"Ha, thứ này, là dùng để đánh con gái sao?" Thiên Hựu khẽ cười một tiếng, giơ tay sờ sờ vị trí trong lòng, chỉ cảm thấy ở trong đó, có một đồ vật, vỡ nát rồi..

Bạch Phượng khoát tay chặn lại, binh lính hai hàng kia một tổ, đem mấy người còn nằm sấp trên đất kéo lên, đặt ở bên trên ghế hình.

Thiên Hựu tự nhiên cũng không ngoại lệ, tùy ý hai tên binh lính đem chính mình kéo lên, kìm ở trên ghế hình, vạt áo bị kéo lên, một cái trường côn kia cũng đã rơi vào trên người mình, chờ lệnh.

"Ha.." Thiên Hựu một tiếng cười khẽ, nhắm mắt lại.

"Hành hình." Bạch Phượng lạnh lùng nói, kéo lấy Văn Khúc bên cạnh còn đờ ra, đem nàng đẩy lên một bên.

"Bịch!" Quân mạnh mẽ nện xuống, Thiên Hựu chỉ cảm thấy đại não trong nháy mắt trống rỗng, một côn này, lại như xuyên thấu da thịt, trực tiếp nện ở trên xương!

Ha.. Quân côn.. Nhờ ngươi nghĩ ra rồi..

Nhờ ngươi.. Tàn nhẫn quyết tâm!

"Bịch!" Còn chưa đợi Thiên Hựu lên tiếng gào lên đau đớn, lại là một côn, hung hăng nện xuống.

Một côn một côn, vừa gấp vừa hung.

Từng tiếng gào lên đau đớn, miễn cưỡng bị kẹt ở cuống họng, đau đến không cách nào lên tiếng!

14 năm.. Ta cho rằng, ngươi cũng sẽ giống ta nhớ ngươi, nhớ kỹ ta..

"Bịch!" "Bịch!"

Ha.. Ta cho rằng.. Ta biến thành.. Dáng vẻ ngươi muốn.. Ngươi sẽ hài lòng.. Ít nhất, cũng sẽ nhìn ta thêm một chút..

"Bịch!" "Bịch!"

Ta chỉ là hi vọng.. Có thể cùng ngươi thân cận mấy phần..

Không.. Không phải thân cận.. là.. Tiếp cận..

"Bịch!" "Bịch!"

Nếu như có thể.. Ta tình nguyện.. Không phải con gái của ngươi..

Ta thà rằng.. Chỉ là một tên thủ hạ của ngươi.. Binh lính bình thường..

Như vậy, ngươi có hay không.. Có hay không nhớ tới tên của ta.. Nhớ tới sở thích của ta.. Nhớ tới ta cũng.. Sợ tối..

"Bịch!" "Bịch!"

Quân côn này.. Đau quá.. ha.. Thực sự là sâu tận xương tủy..

Nhưng vì cái gì.. Ta lại cảm thấy, vị trí trong lòng, đau hơn một ít đây..

10 quân côn, đánh đến ngược lại cũng nhanh.

Mọi người kêu khóc cầu xin không ngừng bên tai, nhưng Thiên Hựu, từ đầu đến cuối, cũng không phát ra một tiếng.

Thiên Hựu mở mắt ra, liếm láp máu trên môi không ngừng chảy ra ngoài, lộ ra một tia mỉm cười cay đắng.

Hết chương 42[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 43: Tự xét lại.

[HIDE-THANKS]Thiên Hựu bị hai người nhấc lên, kéo về phía trong doanh trướng mà đi, lúc đi ngang qua Bạch Phượng, hai người ăn ý ngừng lại.

"Ngươi có cái gì muốn nói không?" Bạch Phượng liếc nhìn Thiên Hựu tiều tụy không thể tả, hiếm thấy lộ ra một tia không đành lòng.

"Ta.. Không phục.." Khóe miệng Thiên Hựu xé ra vẻ mỉm cười, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Phượng, tràn đầy không cam lòng.

"Ngươi.." Bạch Phượng chau mày, "Dẫn đi" vẫy tay, hai tên binh lính vội đem Thiên Hựu đỡ đi.

"Không phục?" Bạch Phượng một mình lẩm bẩm, lắc lắc đầu, thầm nói hoang đường.

Trong lều chính, Mục Khuynh Tuyết đang ngồi ở trước bàn, đưa tay vuốt ve hai đạo dấu răng trên bàn lúc trước bị Thiên Hựu cắn ra.

Mắt thấy Bạch Phượng và Văn Khúc đi vào, Mục Khuynh Tuyết vội vàng đứng dậy, một mặt quan tâm nhìn về phía hai người.

"Bẩm tướng quân, xử trí xong, phạt 10 quân côn, đưa trở về nghỉ ngơi." Bạch Phượng quay về Mục Khuynh Tuyết liền ôm quyền, muốn nói lại thôi.

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy trong lòng một trận chua xót, muốn đi xem Thiên Hựu, cũng không biết sau khi gặp mặt nên nói cái gì.

"Aiz.." Mục Khuynh Tuyết thở dài.

"Vậy nó nói cái gì?" Mục Khuynh Tuyết trong lòng hãy còn tính toán, nếu như Thiên Hựu nhận sai, chính mình đi xem thử, quan tâm thương thế của nàng một chút, ngược lại cũng không gì đáng trách.

"Nàng.." Bạch Phượng do dự một chút.

"Thế nào?" Mục Khuynh Tuyết sững sờ, tâm trạng chìm xuống.

"Nàng nói.." Bạch Phượng vừa muốn mở miệng, Văn Khúc ở một bên ở một bên mãnh liệt kéo ống tay áo nàng.

"Nó nói cái gì!" Mục Khuynh Tuyết trừng mắt lên, nghiêm nghị quát hỏi.

"Nàng nói nàng không phục.." Vừa nhìn tướng quân tức rồi, Bạch Phượng càng là không chút nào dám che giấu.

"Cái gì?" Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, sau đó xoay người lại, tức giận đầy đất xoay quanh.

"Nó không phục?" Mục Khuynh Tuyết hai tay chống nạnh, khuôn mặt tức giận không chỗ phát tiết.

"Nó không phục?"

"Nó có cái gì không phục? Ở trong doanh trại gây sự, ta còn đánh không được nó?"

"Nó lại còn dám không phục!"

"Không phục.. Ha.. Được a, ta cho ngươi không phục!"

"Truyền lệnh xuống cho ta, không cho phép quân y đến xem nó, còn có các ngươi mấy người kia, ai cũng không cho phép đến xem, ta ngược lại muốn xem thử, nó có thể chịu phục ta hay không!"

Mục Khuynh Tuyết vỗ bàn một cái, lạnh giọng hạ lệnh!

"Tướng quân!" Văn Khúc sốt sắng, tiến lên hai bước.

Vốn là muốn để Mục Khuynh Tuyết thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng không từng nghĩ, sắc mặt Mục Khuynh Tuyết thay đổi, một tay che ngực, lùi về sau mấy bước, đánh vào trên bàn.

"Tướng quân!" Mọi người lần này là thật hoảng tay chân rồi, vội vã chạy tới luống cuống tay chân đỡ lấy Mục Khuynh Tuyết.

Lại chỉ thấy sắc mặt Mục Khuynh Tuyết tái nhợt, không nói một lời, bưng ngực phát đau, hãy còn tức giận Thiên Hựu.

"Tướng quân, ngài bớt giận, cẩn thận tức hư thân thể." Bạch Phượng dìu lấy Mục Khuynh Tuyết ngồi xuống, một mặt lo lắng nhìn cô.

"Hừ" Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

"Tướng quân, ngài mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, ta đỡ ngài đi về nghỉ một hồi đi" Mắt thấy sắc mặt Mục Khuynh Tuyết kém như vậy, trong lòng Bạch Phượng không khỏi có chút tự trách.

"Ừm" Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, trước khi đi, còn nghiêm khắc nhắc nhở đám người Văn Khúc, không được thăm Thiên Hựu!

Xem ra, câu 'không phục' này của Thiên Hựu, thật làm cho Mục Khuynh Tuyết tức giận đến quá chừng.

"Aiz!" Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết rời khỏi, Văn Khúc nhanh chóng giậm chân, nhưng lại không dám cãi nghịch mệnh lệnh của Mục Khuynh Tuyết, chỉ có thể ở trong lều cùng Hồng Nhạn Ô Thước hai người giương mắt nhìn.

Trong doanh trướng của Thiên Hựu.

Thiên Hựu nằm sấp ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cả hơi lớn cũng không dám thở, mồ hôi lạnh một thân chảy xuống, thì chưa đứt hơi.

Ngủ hơn nửa ngày, Thiên Hựu hơi giương mắt, ánh mắt có chút trống rỗng, nhìn qua liền để người đau lòng.

Thiên Hựu thận trọng ngẩng đầu đánh giá bốn phía một cái, trong lều không có một bóng người, nhìn ấm trà trên bàn, Thiên Hựu nuốt một ngụm nước bọt, cự ly ngắn ngủi vài bước kia, muốn đi qua lấy chén nước uống, đã là không thể nào, lại không nói phía sau đau đớn làm cho nàng động cũng không dám động, ngay cả một đôi chân, từ lâu không nghe sai khiến, thì giống như không phải của chính mình.

"Ha.." Thiên Hựu thử đưa tay hướng về bàn, nhưng thân thể mới vừa động, cánh tay liền rủ xuống, Thiên Hựu tự mình lắc đầu nở nụ cười, không nghĩ tới, uống ngụm nước, càng là khó khăn như thế.

* * *

Mục Khuynh Tuyết một giấc ngủ ngủ đến chạng vạng, khi tỉnh lại, cảm thấy thân thể thoải mái không ít, trên bàn bày cơm nước Văn Khúc làm xong, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy đi tới bên cạnh bàn cầm lấy đũa, một chút liền thấy được trên bàn tràn đầy một bát cháo trắng.

"Aiz." Mục Khuynh Tuyết thở dài, để đũa xuống, ngồi trở lại bên giường, hãy còn xuất thần.

Nói thật, hôm nay những lời nói của binh sĩ kia, không chỉ có như từng thanh đao nhọn, cắt đau đớn Thiên Hựu, trong lòng cô, cũng không dễ chịu.

Nhưng lời của những người kia để cô không thể nào phản bác.

Con vứt bỏ.. ha..

Mục Khuynh Tuyết cười khổ một tiếng, nghĩ đến Thiên Hựu câu 'ta coi như là con vứt bỏ, không tới phiên không tới phiên các ngươi tới quơ tay múa chân..'kia.

Xác thực, từ khi chính mình quyết định rời khỏi đứa nhỏ, mang binh xuất chinh ngày ấy, cũng đã ôm quyết tâm quyết tử, cũng đã quyết định.. vứt bỏ đứa bé này rồi..

Hơn nữa, 14 năm qua, mình cũng xác thực.. Xác thực không có làm sao từng nhớ nàng..

Không có quan tâm qua nàng trải qua có tốt hay không.. Chưa hề nghĩ tới nàng có nhớ chính mình hay không.. Thậm chí chưa hề nghĩ tới.. Nàng có thể bình an lớn như vậy, chờ đợi chính mình trở về..

Ha..

Nếu không phải Lạc Tử Y đến quân doanh tìm mình, mình có lẽ không nhớ rõ, mình còn có một đứa con gái như thế..

Thương pháp của nàng thật tốt, tốt, để mình cũng moi không ra một tia tật xấu..

Tài bắn cung cũng tốt, tốt.. Cả Ô Thước đều bái phục chịu thua..

Tính cách cũng tốt, tốt, cả Văn Khúc đều thưởng thức nàng như vậy..

Nếu như nàng ở bên cạnh mình lớn lên, sẽ biến thành hình dáng gì?

Như Bạch Phượng như vậy sao?

Bạch Phượng..

Nghĩ đến Bạch Phượng, Mục Khuynh Tuyết cười lắc đầu một cái.

Có lẽ con gái trong lòng mình, chính là như Bạch Phượng, nhưng nếu nói mình đối với Bạch Phượng như đối với con gái, ha, mình nếu như biết làm sao đối xử con gái, lại sao cùng con gái của mình náo đến tình trạng hôm nay?

Không phục.. Ha.. Nàng cư nhiên.. cư nhiên nói.. Nàng không phục..

Đúng vậy a.. Nàng nên không phục a..

Lúc trước, không phải mình nói cho nàng biết sao, nếu là bị người khi dễ, cho dù bất chấp hậu quả, cũng phải đem người kia đánh răng rơi đầy đất!

Nàng thật sự làm như vậy..

Nhưng vì cái gì.. thấy được nàng dáng vẻ kia.. Trong lòng mình khó chịu như vậy?

Đây chẳng phải là mình muốn sao?

Tại sao.. Nàng đã biến thành dáng vẻ mình muốn.. Không có được tán thưởng của mình.. Trái lại đổi lấy một trận quân côn vô tình..

Một câu không phục.. mình liền không cho quân y đến xem nàng.. Không cho Văn Khúc đi thăm..

Mình.. chắc là mẫu thân nhẫn tâm nhất.. trên thiên hạ này rồi chứ..

Dù sao.. mình đối với các binh sĩ hiểu rõ, đều nhiều hơn nàng, đối với binh lính.. Đều so với nàng để bụng..

Mình tại sao phải để Thiên Hựu đến quân doanh?

Tại sao phải để nàng như binh lính bình thường thao luyện như thế?

Mình đây một đời, trải qua đều là tháng ngày liếm máu trên lưỡi đao, ăn bữa nay lo bữa mai, mình cũng mất hứng giết chóc.. Mất hứng chinh phạt..

Mình bây giờ đối với Thiên Hựu như vậy, là muốn sẽ có một ngày, để nàng cũng trải qua loại cuộc sống này sao?

Khi đó.. Nàng chắc hận mình chứ..

Nàng chắc hận mình..

Có lẽ.. Nàng hiện tại.. Đã hận mình..

Hết chương 43[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 44: Về nhà.

[HIDE-THANKS]Đã là trời tối người yên, một đám binh lính từ lâu buồn ngủ.

Trong doanh trướng của Thiên Hựu, người khác cũng đều ngủ yên, những người này trở về, lại như không thấy Thiên Hựu, tự mình tán gẫu, làm việc gì đó.

Thiên Hựu giờ khắc này cũng không tâm tình đi lưu ý những người kia, ngơ ngơ ngác ngác vừa ngủ lại ngủ.

Lần nữa mở mắt, đã là nửa đêm, Thiên Hựu chỉ cảm thấy thân thể từng trận phát lạnh, cả người nhẹ nhàng, thầm nghĩ không tốt, cẩn thận giơ tay sờ sờ cái trán, quả nhiên.. Nóng rần lên..

Sư phụ.. Người ở đâu a.. Thiên Hựu thật khó chịu..

Thiên Hựu giẫy giụa muốn ngồi dậy, nhưng không nghĩ trên người đau đớn một hồi, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Lần nữa mở mắt, chân trời đã trở nên trắng, Thiên Hựu liếc mắt nhìn thân thể hãy còn không được khống chế run rẩy, cuối cùng ý thức được, còn tiếp tục như vậy, chính mình thậm chí có thể sẽ chết ở đây!

"Thái y.. Sư phụ.." Thiên Hựu giẫy giụa bò dậy, từ từ ý thức mơ hồ đã để nàng không cách nào bận tâm đau đớn phía sau rồi.

Thiên Hựu quỳ sát ở trên giường, do dự hồi lâu, giơ tay ở trên người tìm tòi nửa ngày, lại đem cái yếm cận thân của chính mình mình tháo xuống.

Cầm ở trong tay nhìn hồi lâu, Thiên Hựu một tiếng cười khẽ.

Ngươi cho ta.. Một cái mạng..

Ta.. Không chỉ có trả lại ngươi.. Một cái mạng, thậm chí.. Trả lại cho ngươi.. 14 năm..

Đủ rồi..

Đây là.. Vật duy nhất.. Ngươi cho ta, hôm nay.. Ta đem nó cũng trả lại cho ngươi..

Từ nay về sau.. Ngươi và ta.. Không ai nợ ai..

Nói xong, một giọt nhiệt lệ rơi vào trên cái yếm

Thiên Hựu giơ tay xoa xoa, đem cái yếm gấp kỹ, đặt ở đầu giường.

* * *

Lúc này, ở ngoài doanh trướng của Mục Khuynh Tuyết.

"Trời sắp sáng, một đêm này, Thiên Hựu là thế nào gắng vượt qua.." Văn Khúc kinh ngạc nhìn bầu trời trở nên trắng, trong lòng tràn đầy chua xót.

"Tướng quân!" Hồng Nhạn muốn ra tiếng an ủi nàng, lại liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết từ trong lều đi ra!

"Tướng quân!" Văn Khúc vừa nhìn Mục Khuynh Tuyết đi ra, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt cô.

"Tướng quân, mặc dù là binh lính bình thường, sau khi đánh xong quân côn cũng có quân y trị liệu, ngài cho dù coi Thiên Hựu chỉ là một tên binh lính bình thường, cũng nên để quân y đi xem thử nàng đi!"

Văn Khúc trong mắt chứa nhiệt lệ, quỳ gối trước mặt Mục Khuynh Tuyết Mục Khuynh Tuyết.

"Đúng vậy a tướng quân, quân côn này, chúng ta cũng chịu đựng qua, biết rõ một đêm đầu tiên là gian nan nhất, có người ở bên chăm sóc cũng còn tốt, nhưng hôm nay bên cạnh Thiên Hựu, cả người chăm sóc cũng không có, nàng nếu như muốn uống ngụm nước, cũng không người lấy cho nàng a tướng quân!"

Hồng Nhạn cũng quỳ gối bên cạnh Mục Khuynh Tuyết cầu xin cho Thiên Hựu.

"Các ngươi còn muốn nói chút gì?" Mục Khuynh Tuyết quay đầu nhìn một chút Ô Thước và Bạch Phượng một bên không có động tác, bất đắc dĩ mở miệng.

"Tướng quân, phái quân y đi xem thử đi." Ô Thước liếc mắt nhìn hai người quỳ trên mặt đất, cũng đi tới, quỳ gối bên cạnh hai người.

Bạch Phượng cũng gật gật đầu, "Tướng quân, ta cũng cảm thấy, trừng phạt này.. Đã đủ rồi"

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy một tiếng cười khẽ, nhìn bốn người hãy còn sững sờ, lắc lắc đầu.

"Vậy các ngươi vẫn chưa chịu đứng lên?" Bốn người hiển nhiên không ý tứ trong lời nói của cô.

Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ thở dài, "Các ngươi ở đây ngăn ta, ta làm sao đến thăm nó?"

Trải qua một đêm suy nghĩ lại này, Mục Khuynh Tuyết cũng cuối cùng nghĩ thông suốt, cũng không có ý định cưỡng cầu gì nữa, thanh thanh thản thản sinh sống, không tốt sao?

"A? Thật.. Có thật không?" Văn Khúc lấy làm kinh hãi, hiển nhiên không nghĩ tới Mục Khuynh Tuyết sẽ nhắc đến tự mình đến thăm.

"Ta như là đang nói đùa sao?" Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cất bước liền đi.

"Đúng rồi, đi đem quân y gọi đến." Dừng lại bước chân dặn một tiếng, Ô Thước vội theo tiếng rời khỏi.

Mấy người cơ hồ là một đường chạy đi doanh trướng Thiên Hựu ở.

"Thiên Hựu, tướng quân tới thăm ngươi!" Văn Khúc hưng phấn vén lên mành.

Mục Khuynh Tuyết một tiếng cười khẽ lắc lắc đầu, vốn định theo Văn Khúc đi vào màn, nào ngờ thân thể Văn Khúc lại đứng ở cửa không động đậy.

"Làm sao vậy?" Mục Khuynh Tuyết tâm trạng run lên, vội đẩy ra Văn Khúc tiến vào màn.

Nhưng trong lều này.. Đâu còn có bóng người của Thiên Hựu..

"Người đâu?" Mục Khuynh Tuyết quát to một tiếng, liếc nhìn giường chiếu trống rỗng, quay người đánh thức một đám binh lính ngủ say.

"Không.. Không biết.. Không nhìn thấy a.." Các binh sĩ một mặt kinh hoảng nhìn Mục Khuynh Tuyết.

"Tướng quân.." Văn Khúc đi tới giường chiếu Thiên Hựu, tay run run, cầm lấy cái yếm Thiên Hựu gấp kỹ, bày ra ở đầu giường, nhìn một lát, mới đưa tới trong tay Mục Khuynh Tuyết.

Mục Khuynh Tuyết nhìn cái yếm này, hãy còn sững sờ tại chỗ.

"Giường chiếu này còn có nhiệt độ, nàng trọng thương trên người, không đi được bao xa, tướng quân đừng lo lắng, chúng ta đi ra ngoài tìm xem" Bạch Phượng nói qua, đứng dậy liền đi.

Văn Khúc thật sâu liếc mắt nhìn Mục Khuynh Tuyết, thở dài, theo Bạch Phượng rời khỏi.

Mục Khuynh Tuyết vẫn chỉ là nhìn chằm chằm cái yếm này, nhưng cánh tay nắm cái yếm, run rẩy không ngớt.

"Tướng quân, tìm được rồi!" Không cần thiết bao lâu, Văn Khúc liền vội chạy tới trong lều.

Mục Khuynh Tuyết vừa nghe, cất bước liền đi theo Văn Khúc.

Cửa quân doanh, Thiên Hựu nhìn cửa lớn gần trong gang tấc, cong người xuống nghỉ ngơi.

Bản thân nàng cũng không biết, mình là làm sao khống chế được hai cái chân không nghe lời này, từng bước từng bước, đi tới bên này.

"Phù.. phù.." Thiên Hựu ồ ồ thở dốc một hồi, lau mồ hôi, cắn răng, chậm rãi thẳng người lên.

"Mục Thiên Hựu!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thanh âm quen thuộc, Thiên Hựu dừng lại bước chân, nhắm mắt lại suy nghĩ, chủ nhân của thanh âm này là ai..

"Mục Thiên Hựu, ngươi nếu như đi ra cửa lớn này, chính là đào binh!" Mục Khuynh Tuyết chỉ vào bóng lưng của Thiên Hựu, hung hăng mở miệng.

Nga.. Hóa ra là nàng..

Thiên Hựu lúc này mới phản ứng lại, thì ra cùng mình nói chuyện, là Mục Khuynh Tuyết.

Lúc này một tiếng cười khẽ, quay đầu lại, ánh mắt chỗ trống từng người đảo qua, cuối cùng rơi vào trên mặt Mục Khuynh Tuyết, xé ra một tia mỉm cười gượng gạo..

"Thiên Hựu, ngươi quay đầu lại đi, tướng quân là tới thăm ngươi! Tướng quân cố ý tới thăm ngươi a!" Văn Khúc ở một bên cao giọng la lên, nhưng Thiên Hựu giờ khắc này, nơi nào còn nghe được âm thanh khác.

Trong đầu vang lên ong ong, từ lâu loạn thành nồi cháo, bây giờ đầy đầu nàng nghĩ tới đều là, thái y.. Và sư phụ..

"Phù phù." Một tiếng, Thiên Hựu lảo đảo một cái, ngã xuống đất.

"Thiên Hựu!" Văn Khúc sốt sắng, nhưng mà không chờ nàng cất bước, cánh tay liền bị Mục Khuynh Tuyết kéo lại.

"Mục Thiên Hựu, ngươi, có quay đầu hay không?" Âm thanh Mục Khuynh Tuyết mang theo vẻ run rẩy, mơ hồ còn có một tia chờ đợi.

Mong mỏi Thiên Hựu có thể như lần trước, quỳ gối trước mặt mình cúi đầu nhận sai.

Nhưng Thiên Hựu.. Lại dùng hành động.. Cho Mục Khuynh Tuyết một đòn mạnh mẽ..

Thiên Hựu nằm trên mặt đất giãydụa mấy lần, nhưng không có đứng lên, xem ra, đi lâu như vậy, đã là đến cực hạn..

Nhưng mà Thiên Hựu lại cũng không cam tâm từ bỏ, một đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, từng bước từng bước, kéo thân thể trầm trọng, bò về phía trước..

"Thiên Hựu!" Văn Khúc xưa nay chưa thấy, vung ra tay của Mục Khuynh Tuyết, chạy đến bên cạnh Thiên Hựu.

"Thiên Hựu.. Thiên Hựu!" đợi đến gần, Văn Khúc mới thấy được, Thiên Hựu bây giờ, bị dằn vặt tiều tụy không thể tả.

Lại không nói thân thể Thiên Hựu hãy còn hơi run rẩy rẩy, đầu đầy mồ hôi lớn, một mặt bỏ bừng, thị lực trống rỗng, ánh mắt tan rã, chỉ là dựa vào một tia chấp niệm, đang bò về phía trước..

"Tướng quân, Thiên Hựu phát sốt rồi!" Văn Khúc thấy được dáng vẻ ấy của Thiên Hựu, vội đưa tay ở trên trán Thiên Hựu thăm dò, nhưng không nghĩ, một trận nóng bỏng..

"Cái gì?" Mục Khuynh Tuyết nghe vậy cả kinh, vội vã đi hai bước, đột nhiên trước mặt bóng người loáng một cái.

"Thiên Hựu!" Văn Khúc cũng là cả kinh, mắt thấy người gần ngay trước mắt, đột nhiên cứ như vậy không thấy, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, Thiên Hựu bị một cô gái ôm vào trong ngực..

"Thiên Hựu, Thiên Hựu?" An Lương nhìn Thiên Hựu trong lòng, đem mặt kề sát ở giữa trán nàng thăm dò, lúc này tâm trạng chìm xuống.

"Sư.. Sư phụ?" Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, Thiên Hựu hơi giương mắt, khi thấy An Lương ánh mắt lo lắng, trong lòng ấm áp.

"Sư phụ.." Thiên Hựu trong mắt ngậm lấy nhiệt lệ, lại không muốn để An Lương thấy được, giơ tay bưng con mắt của chính mình, nước mắt cũng không khống chế được từ khe hở lướt xuống.

"Sư phụ.."

"Sư phụ.." Thiên Hựu vài tiếng sư phụ này, kêu An Lương lòng cũng phải nát, không ngừng gật đầu, "Sư phụ ở đây.."

"An Lương, đem người thả xuống!" Mục Khuynh Tuyết thấy được An Lương hiện thân, thấy được Thiên Hựu ở trong lòng An Lương rơi lệ, trong lòng cảm giác khó chịu, lạnh giọng mở miệng.

An Lương nghe vậy ngẩng đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết, lại nhìn Thiên Hựu, do dự một chút, "Để nó tự mình quyết định."

Thiên Hựu nghe vậy trầm mặc một lát, cánh tay che con mắt không có lấy ra, thậm chí không có nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút.

"Sư phụ.." Một lúc lâu, Thiên Hựu mở miệng, mọi người căng thẳng nhìn Thiên Hựu.

"Sư phụ.. dẫn Thiên Hựu.. Về nhà đi."

An Lương nghe nói như thế, trong lòng cũng là chìm xuống, lén liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết, người sau hãy còn sững sờ tại chỗ, tựa hồ là không thể tin vào tai của mình.

An Lương thở dài, mặc dù là nàng hiểu rõ Thiên Hựu, cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Thiên Hựu, sẽ nói ra một câu nói như vậy..

"Mục Tướng quân, nếu là ý của đứa nhỏ, vậy người này, ta liền dẫn đi." An Lương nói qua, quay người liền đi.

"Đem nàng ngăn lại cho ta!" Văn Khúc lại là không nghe theo, nàng không thể để cho Thiên Hựu, mang theo hiểu lầm đối với Mục Khuynh Tuyết, cứ như vậy rời khỏi!

Hai tên tướng sĩ gác cổng đã sớm đứng phía sau An Lương đợi mệnh, vừa nghe Văn Khúc hạ lệnh, nhằm thẳng phía An Lương.

An Lương cười lạnh một tiếng, còn chưa có hành động, liền nghe bên tai một trận tiếng hí.

Bá Hồng Trần sốt ruột hộ chủ, lại từ chuồng xông ra ngoài, một đường chạy về hướng An Lương.

"Ầm ầm." hai tiếng, hai tên binh lính theo tiếng bị đạp bay.

An Lương cũng là bị Bá Hồng Trần đột nhiên lao ra sợ hết hồn, nhưng Bá Hồng Trần đạp xong người sau, đi tới trước mặt An Lương, cúi xuống thân thể.

An Lương gật gù, ôm Thiên Hựu liền cưỡi ở trên người Bá Hồng Trần

"Mục Tướng quân, đứa nhỏ này, ngươi nếu như còn muốn, thì tự mình tới đón."

An Lương tiếng nói mới rơi, Bá Hồng Trần một ngựa tuyệt trần, cả đầu cũng không quay lại..

Mắt thấy Bá Hồng Trần cả bóng dáng cũng bị mất, Mục Khuynh Tuyết nắm chặt song quyền bỗng dưng buông lỏng, thân thể ngửa về đằng sau, bị mọi người đỡ lấy.

"Tướng quân!" Nhìn Mục Khuynh Tuyết tổn thương như vậy, Văn Khúc trong lòng cũng là đau xót.

Mục Khuynh Tuyết đẩy ra tay của mọi người, chậm rãi xoay người lại, chỉ cảm thấy sự vật trước mắt một trận mơ hồ, trong lòng đau xót, trong cổ ấm áp, một ngụm máu tươi dâng lên mà ra..

Hết chương 44[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 45: Chăm sóc.

[HIDE-THANKS]An Lương ôm Thiên Hựu một đường lao nhanh, vẫn không đến phủ tướng quân, mà là đem Thiên Hựu mang về nhà tranh của chính mình ở lại.

Vừa mới xuống ngựa, An Lương liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ của mình, đem Thiên Hựu thu xếp ở trên giường, bưng tới một chén nước đút Thiên Hựu uống xong, sau đó lại đem ra khăn mặt thay nàng lau mặt một chút.

"Thiên Hựu?" An Lương đưa tay sờ cái trán Thiên Hựu, ngược lại không có nóng như vậy, tâm trạng thư giãn, khẽ gọi một tiếng, Thiên Hựu lại nhắm chặt hai mắt, vẫn chưa đáp tiếng.

"Thiên Hựu, sư phụ xem trước vết thương của ngươi một chút" An Lương thông báo Thiên Hựu một tiếng, liền giơ tay đem áo khoác của nàng cởi xuống, lo lắng liếc mắt nhìn Thiên Hựu, mới giơ tay, cẩn thận từng li từng tí một lột ra quần của nàng.

Vừa mới thấy được vết thương trên người Thiên Hựu, cả An Lương loại người này thường quen sống gió cũng là hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy cái mông Thiên Hựu sưng rất cao, đồng thời cơ hồ là hoàn toàn xanh tím, thậm chí pha thêm đen tím! Ngay cả bắp đùi, cũng bị đập ra một mảnh dấu vết màu tím đậm!

An Lương khẽ thở dài, quân côn này, bản thân nàng cũng từng chịu qua, biết rõ lợi hại của quân côn.

Một gậy đập xuống, liệu sẽ có tổn thương gân cốt không trước tiên không nói, chỉ nói một côn này hạ xuống, đó chính là một mảnh sưng đỏ, cứ như vậy trên mông to bằng lòng bàn tay, miễn cưỡng bị đánh 10 côn, từng côn từng côn, vết thương trùng điệp, đau đớn này, tự nhiên là có thể tưởng tượng được!

Nhìn cái mông vô cùng thê thảm của Thiên Hựu này, An Lương thật sự là không biết nên từ đâu ra tay.

"Thiên Hựu, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, sư phụ đi làm cho ngươi ít đồ ăn."

Liên tục thở dài mấy cái, An Lương rốt cục tạm thời bỏ đi ý nghĩ giúp Thiên Hựu bôi thuốc, kéo qua chăn nhẹ nhàng giúp nàng đắp kín, đứng dậy đi tới nhà bếp.

Mà Thiên Hựu, trước sau không nói một lời, nhắm mắt lại, không có bất cứ động tác gì.

Không một hồi, An Lương liền bưng một mâm thức ăn để tới bên giường.

Tùy ý xào hai món thức ăn, còn nấu một bát cháo trắng Thiên Hựu thích nhất.

"Thiên Hựu, ăn trước ít đồ đi." An Lương ngồi ở bên giường bưng chén cháo, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Thiên Hựu.

Thiên Hựu nghe vậy quay đầu, ánh mắt vô hồn nhìn An Lương một chút.

Thấy được Thiên Hựu dáng vẻ ấy, An Lương cũng là phát sầu, múc một muỗng cháo trắng đưa tới bên miệng Thiên Hựu, chạm đến cánh môi Thiên Hựu bị chính mình cắn phá, tay của An Lương cũng là run lên.

Dứt khoác Thiên Hựu đối với đồ ăn còn có bản năng phản ứng, nhưng mà cũng chỉ là chất phác há mồm, ăn hai cái, liền cũng lại đút không vào.

An Lương trong lòng lại là sốt ruột lại là tức giận, nếu như Thiên Hựu giờ khắc này không có bị thương, phỏng chừng cái mông của nàng cũng nên nở hoa rồi.

An Lương cúi đầu nhìn một chút mâm thức ăn, đừng nói thức ăn, ngay cả cháo trắng nàng thích ăn nhất, cũng là chỉ ăn hai cái, An Lương thở dài, cảm giác không thể ra sức, thầm nói, nhìn dáng dấp như vậy, Thiên Hựu là khiến người ta tổn thương tâm rồi..

"Thiên Hựu, ngươi trước tiên nghỉ chút, sư phụ đi nấu bát thuốc cho ngươi." Nói xong, An Lương lại đứng dậy hướng về nhà bếp đi đến.

Thiên Hựu từ nhỏ đến lớn, không ít từng sinh bệnh, cho nên dược liệu thường dùng này, An Lương đã sớm chuẩn bị, vừa vặn phát huy được tác dụng.

Không một hồi, An Lương liền bưng một chén canh thuốc trở về.

Ngồi ở bên giường, An Lương lại buồn rầu.

Đứa nhỏ này từ nhỏ uống thuốc chính là vô cùng khó khăn, trong ngày thường chính mình đe dọa một hồi, nàng ngược lại cũng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn phép, nhưng lần này..

Liếc nhìn Thiên Hựu nằm sấp không nhúc nhích, An Lương lại là một tiếng thở dài.

"Thiên Hựu, uống chén thuốc này, sư phụ gọi Lạc Tuyết đến bồi ngươi chơi được không?"

Thấy Thiên Hựu không hề bị lay động, An Lương ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Thiên Hựu.

"Thiên Hựu, vậy thì uống hai ngụm được không?"

Thấy An Lương gương mặt lo lắng, Thiên Hựu trong lòng níu chặt, đem cánh tay kê đến dưới thân, miễn cưỡng đẩy lên nửa người.

Lần đầu nhìn thấy Thiên Hựu chủ động uống như vậy, An Lương cũng là cảm thấy giải sầu, vội múc một muỗng canh thuốc, đặt ở bên môi thổi thổi, đưa tới bên miệng.

Thiên Hựu vừa mới ngửi thấy được vị thuốc này, trong dạ dày chính là một trận quay cuồng, nhưng mà nàng cũng không nhẫn tâm nhìn thấy ánh mắt đau lòng của sư phụ nữa, hé miệng, tùy theo sư phụ đem thuốc đưa vào trong miệng.

Thuốc vừa mới vào miệng, Thiên Hựu chính là chau mày, gian nan nuốt xuống, chưa kịp đợi An Lương đưa đến ngụm thứ hai, Thiên Hựu chính là một trận nôn mửa!

"Ngô.. Ọe!" Thiên Hựu nằm nhoài bên giường, một cái nôn này, không chỉ có là thuốc vừa uống vào bụng phun ra ngoài, cả cháo mới ăn, cũng ói ra sạch sành sanh.

An Lương sốt sắng, vội thả xuống chén thuốc vỗ nhẹ phía sau lưng Thiên Hựu.

"Khụ khụ.. Sư phụ.. Xin lỗi.." Thiên Hựu một mặt áy náy nhìn An Lương.

"Bỏ đi, không sao, ngươi nghỉ ngơi trước một chút, sư phụ ở đây trông ngươi." Lúc này An Lương lại nào nhẫn tâm trách cứ Thiên Hựu, ngược lại còn muốn nhẹ giọng trấn an nàng.

Thiên Hựu gật gật đầu, nằm sấp người xuống, mặt hướng về phía bên trong, không muốn để cho sư phụ thấy được dáng vẻ chính mình khó chịu.

Aiz..

An Lương lại là một tiếng thở dài, vỗ nhẹ thân thể của Thiên Hựu, nhìn nàng nhíu chặt lông mày, đúng là, bó tay toàn tập rồi.

Tuy có An Lương ở bên chăm sóc, nhưng Thiên Hựu ngủ một hồi thì sẽ thức tỉnh, mơ mơ màng màng ngủ một ngày, nhưng dáng vẻ vẫn là phờ phạc.

Mắt thấy đến chạng vạng, An Lương lại nấu chút cháo, Thiên Hựu vẫn chỉ là ăn hai miếng liền không ăn được, thuốc, ngược lại vẫn tốt, đút vào một ngụm, mắt thấy Thiên Hựu lại muốn nôn, An Lương liền lại không dám dút nữa, tâm trạng suy nghĩ, uống một hớp tính một hớp đi..

Còn về vết thương trên người Thiên Hựu, An Lương căn bản không dám chạm, mắt thấy không động vào cũng đã khó chịu như vậy, An Lương như thế nào xuống tay được..

Nhìn theo Thiên Hựu lại ngủ, An Lương mới rảnh rỗi giơ tay lau lau một mồ hôi của mình, lắc lắc đầu, đi tới bên cạnh bàn rót chén nước uống vào.

Cả ngày này nàng đều nơm nớp lo sợ không nghỉ ngơi thật tốt, giờ khắc này cuối cùng có được rãnh rỗi, ngồi ở bên cạnh bàn chống đầu, suy nghĩ sáng nay ở trong quân doanh, Thiên Hựu nói câu nói kia.

"Khụ khụ.. khụ khụ khụ khụ.."

An Lương chống lấy đầu, mắt thấy muốn ngủ thiếp đi, lại đột nhiên nghe được Thiên Hựu một trận ho khan dồn dập, vội vàng đứng dậy đi tới bên giường

"Thiên Hựu, Thiên Hựu?" Vỗ bả vai Thiên Hựu khẽ gọi vài tiếng, nhưng Thiên Hựu lại không có phản ứng, hãy còn nhíu chặt mày, cũng không biết có nghe được An Lương kêu gọi hay không.

"Thiên Hựu?" An Lương lại kêu một tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Thiên Hựu, vội đem tay mò về cái trán Thiên Hựu, lại không nghĩ vừa sờ mới phát hiện, Thiên Hựu chẳng biết lúc nào, lại phát sốt lên!

Mắt thấy Thiên Hựu đã thần trí không rõ, vào lúc này mớm thuốc quả thực là không thể, An Lương vội vàng đứng dậy đi ra ngoài nấu chậu nước ấm, làm ướt khăn lông, giúp Thiên Hựu lau sạch cái trán và thân thể

Ròng rã một đêm này, nước ấm An Lương thay đổi một chậu lại một chậu, thân thể của Thiên Hựu lau một lần lại một lần, gần đến hừng đông, mới miễn cưỡng để Thiên Hựu lùi sốt.

Nhìn Thiên Hựu lần nữa ngủ say, An Lương trái tim này rốt cục thả lại trong bụng, chính mình dứt khoác dựa vào bên giường chợp mắt.

Mới tựa ở bên giường không một chút, An Lương liền ngủ thiếp đi, lo lắng sợ hãi dằn vặt ròng rã một ngày một đêm, người làm bằng sắt cũng nên là mệt mỏi.

Hết chương 45[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 46: Tắm thuốc.

[HIDE-THANKS]"Khụ.." Thiên Hựu một tiếng ho nhẹ.

An Lương dựa bên giường hãy còn ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh, quay đầu nhìn Thiên Hựu một chút, ngủ rất trầm, cũng không có sốt lên nữa, An Lương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đi tới bên cửa sổ liếc mắt nhìn, sắc trời lại đã sáng choang, trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ khi Thiên Hựu tối hôm qua sốt cao, An Lương chính là một trận nghĩ đến mà sợ hãi.

"Aiz, bỏ đi, xem ra, giấu không được rồi."

Dứt lời, An Lương đi tới bên giường lại nhìn Thiên Hựu, liền quay người ra ngoài, thẳng đến trong cung.

Trong tẩm điện, Lạc Tử Y đang nhắc nhở Lạc Tuyết đọc sách, bên cạnh đột nhiên người đến bẩm báo, nói An Lương cầu kiến, Lạc Tử Y tâm trạng run lên, theo bản năng nghĩ đến Thiên Hựu xảy ra vấn đề rồi!

"An sư phụ, là Thiên Hựu đã xảy ra chuyện gì sao?" Ra tẩm điện, Lạc Tử Y một chút liền thấy được An Lương hãy còn đảo quanh đầy đất, vội đi lên trước.

"Chính là, mau gọi một thái y tốt nhất đi theo ta, tận lực đừng kinh động bệ hạ" An Lương nhỏ giọng dặn.

Lạc Tử Y lông mày nhíu chặt, cả An Lương đều vội vàng như vậy, nàng càng là một khắc cũng không dám trì hoãn, tự mình đi thái y viện gọi Vân Nhuế.

Trong xe ngựa, nhìn An Lương một mặt cấp thiết, Lạc Tử Y là không nén được tức giận.

"An sư phụ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Thiên Hựu làm sao vậy?"

"An đại nhân, là tiểu tướng quân thân thể không khỏe sao? Đại nhân thế nào cũng phải tiết lộ chút bệnh trạng cho ta a."

Nhìn An Lương mặt lộ vẻ khó xử, Vân Nhuế một bên cũng mở miệng dò hỏi.

"Aiz, bỏ đi, Thiên Hựu nó.." An Lương thoáng suy nghĩ tìm từ một hồi, chỉ nói Thiên Hựu bị quân côn đánh, liền được chính mình đón trở về.

"Quân côn?" Lạc Tử Y nghe vậy kinh hãi, lập tức đứng lên một cái.

"Quân côn? Quân côn?" Một mặt không thể tin nhìn An Lương.

"Ai dám đối với nó động quân côn?" Lạc Tử Y lời mới ra miệng, tâm trạng chính là chìm xuống, "Khuynh Tuyết?"

"An Lương gật gật đầu.

" Cái gì? Khuynh Tuyết đối với Thiên Hựu động quân côn? Tại sao! Nàng dựa vào cái gì? "

Lạc Tử Y giận không nhịn nổi, còn kém trực tiếp để xe ngựa chạy tới quân doanh, phải ngay mặt chất vấn Mục Khuynh Tuyết.

" Công chúa ngươi trước tiên yên tĩnh một chút, chuyện này, Thiên Hựu cũng quả thật có sai, nàng làm trái quân pháp, làm hỏng quy tắc trong quân trước, ngươi cho dù đi tìm Mục tướng quân lý luận, cũng sẽ không có kết quả. "

" Ta mặc kệ cái gì quân pháp hay không quân pháp, cho dù Thiên Hựu phạm vào quân pháp, nàng thì nhất định phải dùng quân côn sao? Quân côn! Vật kia là dùng để giáo huấn nữ nhi à? "

Mắt thấy Lạc Tử Y lại dữ dội, An Lương cũng là không thể làm gì, Vân Nhuế càng là một mặt lúng túng ở một bên, cả thở mạnh cũng không dám thở.

" Thiên Hựu hiện tại thế nào? "Dù cho trong lòng có không cam lòng nhiều hơn nữa, nhưng Lạc Tử Y vẫn có thể nghĩ Thiên Hựu trước.

" Không tốt lắm, không chỉ có tổn thương thân, cũng tổn thương lòng, ngày hôm qua đến bây giờ, không làm sao ăn đồ ăn, thuốc cũng uống không vào, tối hôm qua sốt cả đêm, bây giờ còn đang mê man "An Lương chỉ đành như thực mà nói.

" Tại sao không sớm truyền thái y chứ? "Nghe An Lương vừa nói như thế, lửa Lạc Tử Y mới vừa đè xuống lại nhảy vọt tới.

An Lương lắc lắc đầu, vẫn chưa trả lời.

Lạc Tử Y còn muốn mở miệng, xe ngựa cũng đã nhiên nơi rồi.

Lạc Tử Y trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, chạy vào phòng ngủ của An Lương.

" Thiên Hựu! "Chạy đến bên giường, nhìn đứa nhỏ mặc dù đang say ngủ, còn vẫn cứ nhíu chặt mày, một bàn tay nhỏ cầm chặt lấy vạc giường, cả đốt ngón tay đều hơi trở nên trắng, Lạc Tử Y trong lòng chính là hung hăng níu chặt.

" Công chúa đừng gấp, để thần thay tiểu tướng quân kiểm tra một chút. "Vân Nhuế đúng là vô cùng bình tĩnh, đi tới bên giường nhìn sắc mặt Thiên Hựu một chút, đưa tay thăm dò cái trán của Thiên Hựu, sau đó lại bắt mạnh một chút.

" Thế nào? "Lạc Tử Y cấp thiết dò hỏi.

" Ừm, công chúa không cần phải lo lắng, tiểu tướng quân đây là gấp hỏa công tâm, hơn nữa chịu chút hàn khí, mới có thể mê man bất tỉnh "Vân Nhuế nói xong, lại vén chăn lên, nhưng mà nàng vừa hất lên, không chỉ có là bản thân nàng, cả Lạc Tử Y cũng là giật mình.

Mắt thấy cái mông Thiên Hựu càng xanh tím, An Lương cũng là một tiếng thở dài, Lạc Tử Y càng là đau lòng rớt xuống nước mắt.

" Chuyện này.. "Vân Nhuế có chút khó khăn, muốn đưa tay đi chạm thử vết thương, cũng không biết nên ra tay thế nào.

Một chút do dự, Vân Nhuế giơ tay ở trên mông nhìn tới nghiêm trọng nhất đụng một cái, quả nhiên, mặc dù là đang ngủ say, Thiên Hựu vẫn là cả người run lên, dọa đến Vân Nhuế vội thu tay lại.

" Bị thương không nhẹ, hơn nữa chủ yếu nhất là, tụ huyết tán không ra, nếu như không đem máu tụ tán ra, không biết phải bao lâu mới có thể tốt "Vân Nhuế thở dài, như thực bẩm báo.

" Không có ai từng bôi thuốc cho nàng sao? "Lạc Tử Y tức giận nhìn về phía An Lương.

An Lương lắc đầu một cái," Ta.. Không xuống tay được. "

Đây là Lạc Tử Y lần đầu tiên nghe được An Lương nói lời như thế, nàng biết An Lương trong lòng cũng là khó chịu.

" Vậy thời điểmở trong doanh trại thì sao? Mặc dù là bị quân côn đánh, cũng nên ngay lập tức có quân y trị liệu chứ? "

Lạc Tử Y biết mình mặc dù có lửa giận, cũng không nên phát tiết với An Lương, dù sao nàng là người trông Thiên Hựu lớn lên, bây giờ Thiên Hựu dáng vẻ ấy, trong lòng nàng đau, không chắc thiếu so với mình.

An Lương lại lắc đầu." Đừng nói những thứ này trước, Thiên Hựu bây giờ uống không được thuốc, thái y còn có biện pháp gì khác không.. "

Vân Nhuế nghe vậy chỉ hơi trầm ngâm," Ngược lại còn có một cách, vừa có thể bức ra hàn khí trên người nàng, có thể giảm bớt đau đớn trên người, ta đây liền viết một phương thuốc, làm phiền An đại nhân đi mua chút dược liệu trở về. "

An Lương không nói hai lời, cầm phương thuốc liền chạy ra cửa.

Chờ khi An Lương mua xong dược liệu trở lại, Vân Nhuế và Lạc Tử Y hai người đã nấu xong mấy bồn nước nóng.

Vân Nhuế đem một đám dược liệu nấu xong, cặn lọc lấy dịch, đổ vào trong bồn tắm, đưa tay thử một chút nhiệt độ.

" Làm phiền An đại nhân đem tiểu tướng quân ôm đến, ngâm mình ở bên trong thùng thuốc này. "

" Ừm "An Lương lập tức chạy đến bên giường, ôm lấy Thiên Hựu, Lạc Tử Y cùng nhau giúp nàng ôm, thuận tay đem quần áo trên người Thiên Hựu cởi đi.

An Lương nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy trên người Thiên Hựu thiếu cái gì..

" Đem tiểu tướng quân bỏ vào đi. "Vân Nhuế nhìn hai người một chút, vội dặn dò.

An Lương gật gật đầu, cẩn thận từng li từng tí một đem Thiên Hựu đặt ở trong bồn tắm, nhưng không nghĩ vừa đụng tới đáy bồn, Thiên Hựu chính là một tiếng gào lên đau đớn, An Lương vội giơ tay đem Thiên Hựu ôm lấy, lại không dám đem Thiên Hựu đặt ở trong bồn, cứ như vậy quỳ một chân trên đất ôm nàng, nâng nàng, đem nàng ngâm ở trong bồn tắm.

" Vân Nhuế, cái này phải ngâm bao lâu? "Nhìn hành động của An Lương, Lạc Tử Y tâm trạng một trận cảm động.

" Phải hai canh giờ. "Vân Nhuế có chút bận tâm liếc nhìn An Lương.

" Chúng ta thay phiên ôm nó đi."Lạc Tử Y gật gù, ngồi xổm ở một bên khác bồn tắm, giúp An Lương cùng nhau, nâng thân thể Thiên Hựu.

Hai người này luân phiên nâng thân thể của Thiên Hựu, Vân Nhuế ở một bên cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng hướng về bên trong thêm chút nước nóng, duy trì nước ấm.

Hai canh giờ, đối với Thiên Hựu mà nói, có lẽ chính là chuyện của một giấc.

Nhưng Nhưng đối với An Lương và Lạc Tử Y mà nói, chính là dày vò..

Lại không nói tư thế An Lương là nửa quỳ ở một bên bồn, hai tay đặt ở bên trong bồn nâng Thiên Hựu, căn bản không chỗ mượn lực, hoàn toàn chính là dựa vào khí lực cánh tay nâng Thiên Hựu.

Tuy nói Thiên Hựu mấy ngày nay lại gầy một vòng, nhưng đến cùng cũng là có phân lượng nhất định, hai canh giờ xuống, tuy có Lạc Tử Y ở bên giúp đỡ, nhưng An Lương đôi cánh tay này, từ lâu không còn tri giác, toàn bộ dựa vào một tia chấp niệm đang chống đỡ.

Chỉ vì nàng không muốn lại nhìn tới dáng vẻ Thiên Hựu cau mày thống khổ..

Hết chương 46[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 47: Tâm kết.

[HIDE-THANKS]Liên tiếp ba ngày, Thiên Hựu đều nằm ở trạng thái mê man, nhưng mà vừa tỉnh táo, cũng sẽ bị An Lương nhét chút đồ ăn, đút chút nước.

Liền ngâm thùng thuốc ba ngày, đừng nói, sắc mặt Thiên Hựu xác thực khá hơn nhiều, sốt cũng lui, cả vết thương trên người cũng dễ chịu chút, có thể hoạt động một chút trong phạm vi nhỏ.

Chỉ là mấy ngày nay cực khổ An Lương, bây giờ nếu để cho nàng ôm Thiên Hựu, cánh tay kia phải run đến cầm cập.

Nhưng mà duy nhất khiến người ta lo lắng, vẫn là trạng thái của Thiên Hựu, mấy ngày nay, cơ bản không nói lời nào, chỉ là thấy được mọi người lo lắng, sẽ nói một câu xin lỗi.

"Công chúa, vết thương trên người tiểu tướng quân, thần có thể trị, nhưng khúc mắc này, thần giải không được."

Nhìn Thiên Hựu lại ngủ đi, Vân Nhuế đem Lạc Tử Y và An Lương gọi đến một bên.

"An sư phụ, Thiên Hựu ở trong doanh trại đến cùng xảy ra chuyện gì?" Lạc Tử Y cau mày, lên tiếng dò hỏi.

"Cụ thể thế nào, ta cũng không hiểu rõ, nhưng lúc ta mang theo Thiên Hựu rời đi, nói với Mục tướng quân, nếu như nàng còn muốn đứa nhỏ này, liền tự mình tới đón.."

An Lương thở dài, chính mình ngày đó nói như vậy, không phải là muốn để Mục Khuynh Tuyết tự mình tới xem Thiên Hựu một chút, chính mình lại từ trong điều hòa, hòa hoãn quan hệ mẹ con, nhưng nào ngờ, không chỉ có Mục Khuynh Tuyết không có tới, lời này lại bị Thiên Hựu nghe đi..

"Ta ngược lại muốn đi xem thử, trong hồ lô nàng bán chính là thuốc gì!" Lạc Tử Y tức giận mắng một tiếng.

"Chậm đã, công chúa ngài mấy ngày nay cũng không hồi cung, không khỏi sẽ bị bệ hạ phát hiện, không ngại về cung một chuyến trước đi."

"An sư phụ, may mắn ngài có phần tâm này, ta thay Khuynh Tuyết, cảm tạ ngài." Lạc Tử Y trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng, quay về An Lương chính là thi lễ.

An Lương động tác này chẳng qua là muốn giúp Mục Khuynh Tuyết đem việc này giấu xuống, Lạc Tử Y trong lòng ngược lại cũng hiểu rõ, lại không nói chính mình nhìn thấy Thiên Hựu thương thế kia đều sắp tức giận, nếu để cho mẫu thượng nhìn thấy, không làm tốt mâu thuẫn của hai người sẽ càng thêm trở nên gay gắt!

"An đại nhân, thân thể của tiểu tướng quân đã không còn đáng ngại, thuốc dầu này ngài thử giúp tiểu tướng quân bôi lên, nếu tiểu tướng quân thực sự không chịu nổi, ngài giúp nàng chườm nóng, nhẹ nhàng xoa nắn vết thương, lại giảm bớt mấy ngày."

Vân Nhuế từ trong lồng ngực lấy ra một bình thuốc màu trắng đưa tới trước mặt An Lương, nếu như Thiên Hựu ở đây, thấy được vật này phỏng chừng lại muốn xù lông, đây không phải chính là 'dầu ớt' lần trước Hoàng nãi nãi bôi ở trên người mình sao!

"Được, đa tạ thái y, mấy ngày nay, khổ cực thái y rồi!" An Lương quay về Vân Nhuế liền ôm quyền, trong giọng nói tràn đầy cảm kích.

Ba người còn nói li biệt, Vân Nhuế một bên dặn, một bên đi ra ngoài, Lạc Tử Y và Vân Nhuế đưa lưng về phía cửa, quay về An Lương liền ôm quyền, đang muốn mở miệng, lại không nghĩ An Lương đột nhiên quỳ xuống!

Lạc Tử Y sững sờ, quay đầu nhìn lại, lúc này kinh hãi, cũng liền vội quỳ xuống thân thể.

Thì ra, cửa lớn, chẳng biết lúc nào ngừng chiếc xe ngựa, mà người đứng bên cạnh xe ngựa, chính là một mặt tức giận, hận không thể ăn tươi mấy người - - quốc chủ!

"Mẫu.. Mẫu thượng.." Lạc Tử Y kinh hoảng làm lễ cho quốc chủ.

"Bệ hạ.." An Lương và Vân Nhuế cũng liền vội dập đầu.

Quốc chủ cũng không để ý tới, ánh mắt phẫn nộ ở trên người ba người từng cái đảo qua.

"Nếu như trẫm không có tới, các ngươi dự định giấu trẫm đến khi nào?" Quốc chủ một tiếng quát mắng, bỏ qua ba người, trực tiếp vào phòng.

Diệp Diên tất nhiên là theo sát lấy quốc chủ, thời điểm đi ngang qua ba người, oán trách lắc lắc đầu.

Ba người nhìn chăm chú một chút, không biết lúc này quốc chủ vì sao đột nhiên đến thăm.

"Ngạch nương!" Quốc chủ vừa mới vào nhà, trên xe ngựa nhảy xuống một thân ảnh nho nhỏ, trực tiếp nhào vào trong lòng Lạc Tử Y.

Lạc Tử Y sững sờ, nhìn mình con gái trong lồng ngực liều mạng làm nũng, đâu còn có thể không biết xảy ra chuyện gì..

Nhất định là ngày ấy An Lương tiến cung tìm chính mình, bị Tuyết Nhi nhìn thấy, hơn nữa mấy ngày nay không về, Tuyết Nhi lo lắng, lúc này mới đi tìm Mẫu thượng..

"Aiz.." Lạc Tử Y khẽ thở dài, dở khóc dở cười xoa xoa đầu nhỏ của nữ nhi, đứng dậy cùng mọi người đồng thời vào phòng.

"Thiên Hựu?" Trong phòng, quốc chủ ngồi ở bên giường cúi người xuống nhìn khuôn mặt nhỏ của Thiên Hựu.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Khẽ gọi hai tiếng, thấy Thiên Hựu đang ngủ say sưa, quốc chủ cũng không gọi nàng nữa, ngược lại nhìn về phía đám người An Lương vừa mới vào nhà.

An Lương cùng Lạc Tử Y liếc mắt nhìn nhau, vốn định nhìn xem có thể giấu diếm hay không, nhưng không nghĩ bị quốc chủ giành trước một bước.

"Như thực bẩm báo, không được có chút che giấu!"

An Lương cười khổ một tiếng, chỉ nói Thiên Hựu ở trong doanh trại phạm vào quân pháp bị tướng quân xử phạt, sau đó chính mình phát hiện nàng phát sốt, liền đưa nàng mang về an dưỡng.

Quốc chủ nghe xong, trên mặt tất nhiên là âm tình bất định, cúi đầu liếc nhìn Thiên Hựu, giơ tay xốc chăn..

"Ai ya, cái này, vết thương không nhẹ a.." Diệp Diên cúi người xuống liếc mắt nhìn, lập tức một trận đau lòng, quốc chủ sắc mặt càng khó coi rồi

"Ha, Mục đại tướng quân thật là đại nghĩa đi đầu a, cả quân côn cũng dùng!" Quốc chủ quát to một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn này dạy thẳng mấy người đứng ở một bên mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Hoàng.. Hoàng nãi nãi?" Thiên Hựu trong ngủ mê bị tiếng này của quốc chủ thức tỉnh, mơ mơ màng màng kêu một tiếng.

"Ôi, Hoàng nãi nãi ở đây!" Quốc chủ vốn định tiếp tục phát hỏa, nhưng vừa nghe đến thanh âm của Thiên Hựu, lập tức hỏa khí gì cũng bị mất, vội vã ôn nhu mở miệng.

Đám người An Lương tất nhiên là thở phào nhẹ nhõm, thầm nói đây thực sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..

"Thiên Hựu a, thân thể có không thoải mái không? Còn sốt hay không? Vết thương còn đau hay không?" Vừa thấy Thiên Hựu tỉnh lại, quốc chủ vội liên tiếp dò hỏi.

Thiên Hựu quay đầu, nghe nàng ôn nhu dò hỏi, lại thấy được quốc chủ gương mặt lo lắng, mũi đau xót, càng là nước mắt chảy xuống..

"Hoàng nãi nãi.."

Nghe Thiên Hựu mang theo thanh âm nức nở, đám người An Lương quả tim này, bỗng dưng buông lỏng.

Mấy ngày nay trạng thái của Thiên Hựu, mấy người là nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, đang phát sầu không biết như thế nào cho phải, không nghĩ tới nhìn thấy quốc chủ, Thiên Hựu càng là khóc lên! Cũng tốt, khóc lên, ít nhất trong lòng sẽ dễ chịu chút..

"Hoàng nãi nãi.."

Nhìn Thiên Hựu nước mắt không cầm được chảy xuống, quốc chủ trái tim này a, đau đớn.

Ngồi xổm người xuống nhìn thẳng Thiên Hựu, một bên đưa tay giúp nàng lau sạch lấy nước mắt, một bên ôn nhu động viên.

"Thiên Hựu không khóc, Thiên Hựu không khóc a.."

"Hoàng nãi nãi.."

Nào như mong muốn, quốc chủ càng là vỗ về, Thiên Hựu nức nở càng lợi hại, nước mắt này đều nối liền hàng, đến lúc sau, đơn giản lên tiếng khóc lớn..

"Ai ya, tâm can của Hoàng nãi nãi a, đây phải chịu bao nhiêu oan ức a!"

Quốc chủ cũng là gấp, vỗ phía sau lưng của Thiên Hựu, "Thiên Hựu đừng khóc, Hoàng nãi nãi đi tìm mẹ ngươi tính sổ! Ta ngược lại muốn hỏi nàng một chút, dựa vào cái gì muốn đem người đánh thành như vậy!"

Quốc chủ nói qua liền muốn đứng dậy, không nghĩ bị Thiên Hựu kéo lại, "Đừng.."

"Nàng cũng đem ngươi đánh thành như vậy, ngươi còn muốn che chở nàng sao?" Quốc chủ cũng là ngây người, trong ánh mắt nhìn về phía Thiên Hựu, có thêm một tia thương tiếc.

"Hoàng nãi nãi.. ôm ôm Thiên Hựu đi.." Thiên Hựu hai mắt đẫm lệ nhìn quốc chủ, quốc chủ là không chịu nổi nhất Thiên Hựu như vậy, vội ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng nâng dậy thân thể của Thiên Hựu, để nàng gối lên trên chân của mình, ôm hông của nàng an ủi.

"Aiz.." Quốc chủ khẽ than thở một tiếng, mặc cho Thiên Hựu ở trong ngực mình nức nở rơi lệ..

Hết chương 47[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 48: Nhớ nhung.

[HIDE-THANKS]Từ sau khi ngày ấy ở trên đùi quốc chủ khóc một ngày, Thiên Hựu tâm tình tựa hồ cũng dần dần bình phục.

Mấy ngày nay, quốc chủ dốc lòng chăm sóc, dụ dỗ Thiên Hựu đút nàng ăn cơm, thay nàng bôi thuốc, ban ngày để Lạc Tuyết bồi Thiên Hựu tán gẫu, chọc Thiên Hựu vui vẻ, buổi tối chính mình theo bảo hộ ở giường, vỗ Thiên Hựu ngủ.

Dù là An Lương nhìn ở trong mắt, đều cảm thấy Thiên Hựu trận đánh này đáng giá..

"Hừ, Hoàng nãi nãi trong mắt chỉ có Thiên Hựu, Tuyết Nhi ghen rồi, Tuyết Nhi không vui rồi!"

Mắt thấy quốc chủ đút Thiên Hựu ăn xong cơm, lại đem Thiên Hựu ôm vào trong ngực, một khắc cũng không nỡ buông tay, ngay cả nhìn cũng không nhìn chính mình một chút, Lạc Tuyết tức giận hò hét cong lên miệng nhỏ, đem mặt quay sang một bên, giả bộ tức giận.

"Nga? Vậy ngươi để mẹ ngươi đánh ngươi một trận, nằm sấp ở trên giường không thể động đậy, Hoàng nãi nãi cũng chiếu cố ngươi như thế.

Quốc chủ tranh thủ ngẩng đầu nhìn Lạc Tuyết dáng dấp nhỏ thở phì phò, mở miệng cười.

" Ta không muốn.. "Lạc Tuyết nghe vậy vội bưng cái mông hướng về góc tường lui hai bước, rời khỏi người Lạc Tử Y rất xa.

Mọi người một trận cười vang, nhưng Thiên Hựu, khi nghe đến chữ 'mẹ' này, trong mắt loé ra một tia âm u không dễ phát giác.

An Lương tất nhiên là nhìn ở trong mắt, khẽ thở dài, kéo Lạc Tử Y, ra hiệu nàng ra ngoài cùng chính mình.

Ngoài phòng, An Lương nhìn Lạc Tử Y, nhỏ giọng mở miệng," Công chúa, ngày mai, làm phiền ngài đi chỗ Mục tướng quân một chuyến đi. "

Lạc Tử Y nghe vậy gật gù, nàng sớm có cái ý nghĩ này, nhưng làm sao quốc chủ ở đây, theo tính tình của Mục Khuynh Tuyết, chính là muốn thấy con gái nữa, phỏng chừng cũng sẽ bị vướng bởi quốc chủ, không chịu đến.

Chớp mắt, cũng sáu, bảy ngày rồi, Mục Khuynh Tuyết thậm chí đều không có phái tên lính tới xem một chút, ngay cả Lạc Tử Y trong lòng cũng là lén lút tự nhủ, không mò ra Mục Khuynh Tuyết rốt cuộc là ý gì, chẳng lẽ, nàng thật sự không muốn nữ nhi này rồi?

" Thiên Hựu a, không còn sớm, ngủ đi, Hoàng nãi nãi ở đây bồi ngươi "Mắt thấy đêm xuống, quốc chủ đem Thiên Hựu để tới trên giường, giúp nàng kéo lấy chăn, vỗ nhẹ bả vai của nàng, ôn nhu mở miệng.

" Hoàng nãi nãi cũng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay, để Hoàng nãi nãi vất vả rồi! "Nhìn quốc chủ dáng vẻ mệt mỏi, Thiên Hựu tâm trạng cũng là buồn, kéo lấy quốc chủ, để nàng nằm ở bên cạnh mình.

" Được "Quốc chủ sủng nịch xoa xoa đầu của Thiên Hựu, để nàng gối lên cánh tay của chính mình, vỗ nhẹ hông của nàng, dỗ nàng ngủ.

Không đợi Thiên Hựu ngủ đi, quốc chủ càng là ngủ thiếp đi trước, xem ra, đúng là mệt muốn chết rồi.

* * *

Hôm sau trời vừa sáng, quốc chủ do Diệp Diên hầu hạ dậy, vẫn chưa kinh động Thiên Hựu.

" Aiz. "Nhìn Thiên Hựu còn ngủ say, quốc chủ thở dài một tiếng.

" Là không nỡ rồi sao? "Diệp Diên khẽ cười một tiếng, thay quốc chủ khoác lên y phục.

" Đúng vậy a. "Quốc chủ lắc lắc đầu, thầm nói chính mình càng già càng không tiền đồ.

" Cái này cũng là hết cách rồi, ra ngoài ba ngày rồi, tấu chương trong cung chắc là muốn chất thành núi rồi. "Diệp Diên lắc đầu trấn an quốc chủ," Đợi Thiên Hựu thương lành, ta tới đón nàng đi trong cung theo ngài mấy ngày đi. "

" Ừ. "Quốc chủ gật gù, trước khi đi, lại ngồi ở bên giường sờ sờ tay nhỏ của Thiên Hựu.

Ngoài phòng, An Lương biết được quốc chủ hôm nay phải về cung, từ lâu đứng dậy chuẩn bị xong xe ngựa chờ đợi.

" Bệ hạ. "Nhìn quốc chủ đi ra, An Lương cúi người hành lễ.

" Ừ, chăm sóc thật tốt Thiên Hựu. "Quốc chủ thở dài, dặn An Lương.

" Bệ hạ yên tâm, An Lương sẽ chăm sóc tốt nàng. "An Lương gật gù, đem quốc chủ đưa lên xe ngựa.

" Giao cho ngươi, trẫm yên tâm, aiz. "Dứt lời, quốc chủ khoát tay áo một cái, xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Quốc chủ mới rời khỏi không lâu, Lạc Tử Y cũng đi xe rời đi.

Lời phân hai đầu, lại nói Mục Khuynh Tuyết bên này.

Thiên Hựu rời đi ngày ấy, Mục Khuynh Tuyết nhẫn nhịn bi thương trở lại trong lều, liên tiếp lại nôn mấy ngụm máu tươi.

Quân y nói, cô đây là gấp hỏa công tâm, cần tĩnh dưỡng, Văn Khúc nghe xong, không nói hai lời, kéo lấy Mục Khuynh Tuyết liền đưa cô về phủ tướng quân an dưỡng.

Nhưng mà vốn tưởng rằng bên trong phủ tướng quân sẽ có người chăm sóc, nhưng Văn Khúc vừa đến, cũng ngây dại mắt.

Nàng lại không thể bỏ mặc Mục Khuynh Tuyết ở nhà một mình không người chăm sóc, nhưng Mục Khuynh Tuyết lại rõ ràng nói cho nàng biết, chính mình muốn một mình ở lại..

Khổ cho Văn Khúc trốn trốn tránh tránh không dám cùng Mục Khuynh Tuyết chạm mặt, mỗi ngày làm xong cơm nước cũng chỉ là đặt ở nhà bếp chờ Mục Khuynh Tuyết lấy dùng.

Lại không nói Mục Khuynh Tuyết mấy ngày nay tâm thần không yên, dáng dấp tâm thần không định, nhìn qua cũng làm người ta lo lắng.

Lúc này Mục Khuynh Tuyết đang ngồi ở trong phòng Thiên Hựu đờ ra, cô đang nghĩ, nghĩ mười mấy năm qua, Thiên Hựu mỗi ngày đều đang làm gì?

Đọc sách? Luyện thương? Luyện tiễn?

Thật là có bao nhiêu khô khan? Hài tử lớn như vậy, phải nên là thời điểm ham chơi, nàng làm sao nhịn xuống tính tính này?

" Aiz.. "Mấy ngày nay, cô làm nhiều nhất một chuyện, chính là thở dài.

Thở dài một hơi, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy đến nhà bếp.

Còn chưa đi vào, liền ngửi được một trận mùi thơm của thức ăn, ngồi ở bên cạnh bàn, Mục Khuynh Tuyết hãy còn hơi ngẩn ngơ, trong đầu nghĩ dáng dấp Thiên Hựu ngày ấy tự tay vì chính mình làm cơm.

" Bổ khí huyết.. Hạ nóng tính.. Canh an thần.. ha.. Cái tên này, đến tột cùng ở trên người mình hạ xuống bao nhiêu công phu? "

Mục Khuynh Tuyết cười lắc đầu một cái, nghĩ tới Thiên Hựu ngày đó một mặt nụ cười tự tin, thầm nói nàng hiểu chính mình, so với chính mình hiểu nàng hơn.

" Aiz.. "Lại là một tiếng thở dài, Mục Khuynh Tuyết chỉ tùy ý ăn hai cái, liền đem đũa ném ở một bên, cô bây giờ, cũng rốt cuộc biết cái gì gọi là ăn không biết mùi.

Tản bộ bước chân bất tri bất giác liền tới thư phòng, vào trong nhà, trên bàn chỉnh tề bày một chồng sách vở, nhưng mà trước bàn còn để một cái cây thước gỗ đàn hương.

Mục Khuynh Tuyết cầm lấy cây thước ở trong tay ước lượng một hồi, một tiếng cười khẽ, phảng phất là thấy được dáng vẻ Thiên Hựu bị đè ở trên bàn đánh mông.

Tiện tay cầm lấy một quyển sách, đánh giá hai cái, đang chuẩn bị trả về, lại trong lòng hơi động, quỷ thần xui khiến mở ra lật xem.

Thì ra trong tay Mục Khuynh Tuyết cầm, chính là binh thư ngày đó Thiên Hựu đang nhìn, bút ký trong sách đánh dấu toàn là xuất phát từ tay An Lương, nghỉ chân nhìn một hồi, cả Mục Khuynh Tuyết binh pháp này cũng là không ngừng gật đầu, thầm nói tiếng tốt.

Nhìn bút ký bên trong sách này, Mục Khuynh Tuyết khẽ thở dài, tưởng tượng năm đó, danh hiệu của An Lương không kém chính mình, đối với đối thủ này, mình cũng là rất tán thưởng, thậm chí còn có một loại cảm tình nhung nhớ.

Nếu như năm đó An Lương không có làm sự kiện kia, có lẽ chúng ta còn có thể vẫn tiếp tục đánh..

Hoặc có lẽ, mình cùng với nàng.. Có thể trở thành là bạn bè chứ..

Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, đem sách thu về, thả lại đến chỗ cũ, lại ở thư phòng quay một vòng, lúc này mới trở lại gian phòng của mình.

Nằm ở trên giường, Mục Khuynh Tuyết vẫn tự hỏi có nên đến xem Thiên Hựu một chút hay không.

Cũng không biết vết thương của nàng có thấy khá hơn chút nào không? Có thể đi lại hay không? Có thể làm bị thương gân cốt không?

Mục Khuynh Tuyết đang nghĩ ngợi tâm sự, không ngờ cửa phòng bị người một cước đá văng, sau đó chính là quát to một tiếng," Mục Khuynh Tuyết!"

Mục Khuynh Tuyết vội che bịt lỗ tai, một mặt ai oán nhìn chằm chằm người đến..

Hết chương 48[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 49: Nói chuyện.

[HIDE-THANKS]"Là bữa sáng ăn quá no sao? Thanh âm gầm rú cũng lớn lên rất nhiều.." Mục Khuynh Tuyết xoa xoa lỗ tai bị chấn động đến mức vang lên ong ong, không quên trêu chọc Lạc Tử Y một hồi.

"Ngươi còn có tâm tình ở đây trêu chọc ta? Ngươi có biết hay không Thiên Hựu lần này bị thương nặng bao nhiêu?" Lạc Tử Y khí thế hùng hổ đi đến bên giường ngồi xuống, quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết hãy còn nằm, vừa nhắc tới vết thương của Thiên Hựu, viền mắt trong nháy mắt thì đỏ.

"Vậy nó hiện tại thế nào?" Thấy được dáng vẻ ấy của Lạc Tử Y, Mục Khuynh Tuyết trong lòng cũng là níu chặt.

"Cũng bảy ngày này rồi, đi đường cần phải dìu dắt, không đi được vài bước thì đau một thân mồ hôi, tự ngươi nghĩ đi" Thanh âm của Lạc Tử Y có chút vô lực, Mục Khuynh Tuyết nghe vậy nhếch miệng, không nhiều lời nữa, tựa đầu nghiêng qua một bên, đưa lưng về phía Lạc Tử Y.

"Ngươi làm sao.."

"Làm sao có thể dùng quân côn đánh nàng chứ?" Trầm mặc một lát, cho dù thấy được Mục Khuynh Tuyết một mặt lo lắng, nhưng Lạc Tử Y vẫn là nhịn không được.

"Nó phạm chính là quân pháp! Ta thân là tướng quân, tất cả binh lính đều nhìn ta, làm sao có thể đối với con gái của mình làm việc tư đây?" Mục Khuynh Tuyết ngồi dậy, thở dài một tiếng, trong giọng nói, tràn đầy chua xót.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng phạm vào quân pháp gì?" Lạc Tử Y cũng là bất đắc dĩ.

"Nó ở trong doanh trại gây chuyện, cùng người đánh nhau.."

"Đánh thua?" Lạc Tử Y một mặt quan tâm.

"Không, quật ngã bốn người.."

"Bốn người?" Lạc Tử Y kinh ngạc một hồi, "Đây không phải rất lợi hại sao? Vậy ngươi còn đánh nàng làm gì?"

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy vừa che đầu, thầm nói địa phương công chúa lưu ý thật là khiến người ta không thể nào hiểu được! Lẽ nào ta sẽ bởi vì Thiên Hựu đánh thua, mà thưởng nàng một trận quân côn à?

Ừ.. Nhiều nhất một trận bạt tay thôi..

"Aiz.." Mục Khuynh Tuyết thở dài, lườm Lạc Tử Y một chút, căn bản không muốn đi giải thích cái gì.

"Nói nữa, nhiều năm như vậy, Thiên Hựu không ít bị người bắt nạt, nhưng ta cũng không thấy nàng động thủ một lần cùng ai, nàng vì sao lại đánh những người kia?" Lạc Tử Y một mặt không rõ, bản tính tính khí của Thiên Hựu mình là biết rõ, rất ít sẽ dùng võ lực giải quyết vấn đề.

"Các binh sĩ nói chút lời không xuôi tai, nhưng nó sai ở chỗ không nên động thủ đánh người trước!" Mục Khuynh Tuyết ít có một mặt chính nghĩa.

"Ngươi người này thật không nói lý, ban đầu là ai gào gào kêu muốn cho Thiên Hựu biến thành sói con biết cắn người? Ai nói với ta, 'con gái của Mục Khuynh Tuyết ta, phải là một con sói, bị bắt nạt cho dù bất chấp hậu quả, cho dù trả tính mạng cũng phải cắn trở lại cho ta!'"

Lạc Tử Y học dáng vẻ lúc trước Mục Khuynh Tuyết thổi râu mép trừng mắt, đem mấy câu nói lúc trước cô nói, y nguyên trả lại cho cô.

"Nhưng.. Nhưng đó là quân doanh!" Mục Khuynh Tuyết mặt già đỏ ửng, thầm nói Lạc Tử Y này không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì..

"Nga, ngươi nói như vậy, nàng nếu như không có ở quân doanh đánh nhau, ngươi không chỉ có sẽ không đánh nàng, trái lại còn có thể vỗ tay bảo hay à?" Lạc Tử Y không phân rõ phải trái, không ai tranh luận qua..

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy dứt khoác quay người vừa nằm xuống, chẳng muốn cùng với nàng phí lời!

"Ngươi tại sao không đi thăm nàng." Trầm mặc một lát, Lạc Tử Y mở miệng lần nữa.

"Ngươi có biết hay không, vừa trở về mấy ngày đó, Thiên Hựu sốt cao không lùi, ăn không được cơm, uống không vào thuốc, cả người ngơ ngơ ngác ngác ý thức tan rã, cắn răng nắm quyền nhẫn nhịn đau xót.."

"Chúng ta.. Chúng ta chính là muốn bôi ít thuốc cho nó.. Cũng không biết nên từ đâu ra tay.."

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, ít có gương mặt áy náy không dám đi nhìn thẳng Lạc Tử Y.

"Hài tử trong lòng chứa chuyện, cả ngày hồn vía lên mây, mãi đến tận thấy mẫu thượng, mới khóc lớn một hồi, ngươi là không nghe nàng khóc có bao nhiêu thương tâm, ngay cả chúng ta ở bên nghe được, đều lau nước mắt theo.."

"Ngươi tại sao không đi thắm nàng?"

"Nhiều ngày như vậy.."

"An Lương lúc dẫn nàng đi nói với ngươi, nàng toàn bộ nghe thấy được.."

"Ngươi là thật sự.."

"Thật sự.. Không muốn đứa con này rồi sao?"

Nói đến đây, nước mắt của Lạc Tử Y cũng là nhịn không được, quay người nhìn bóng lưng Mục Khuynh Tuyết, mặc cho nước mắt rơi vào trên giường.

"Nó.. Hận ta.. Nó không muốn thấy được ta nữa.." Trầm mặc một lúc lâu, Mục Khuynh Tuyết nói nhỏ một tiếng, lập tức là cười khổ một tiếng.

"Hận ngươi? Nàng nếu như hận ngươi, ta vẫn không đau lòng như vậy." Lạc Tử Y cười khổ lắc lắc đầu.

"Ngươi căn bản không hiểu rõ đứa bé này.."

"Ngươi biết không, ngày ấy mẫu thượng tới, thấy được vết thương của Thiên Hựu, nàng tức giận muốn tới tìm ngươi tính sổ, nhưng Thiên Hựu, lại đem nàng cản lại."

"Nếu như nàng hận ngươi, nàng cần gì phải làm điều thừa?" Nhìn bóng lưng của Mục Khuynh Tuyết, Lạc Tử Y đột nhiên có loại cảm giác chỉ tiếc mài sắt không nên kim, chỉ cảm thấy khi Mục Khuynh Tuyết này mang binh đánh giặc khôn khéo không người có thể so sánh, nhưng vì sao đụng vào đến chuyện tình cảm cứ như vậy ấu trĩ đây?

"Nhưng mà.." Mục Khuynh Tuyết trong lòng đau xót.

"Nhưng mà cái gì?" Lạc Tử Y là một bộ vẻ mặt để ý không tha người.

"Nó đưa cái này.. Trả lại cho ta.. Ngươi biết.. Đây là vật duy nhất.. ta cho nó.." Mục Khuynh Tuyết nói qua, từ trong lồng ngực lấy ra cái yếm của Thiên Hựu, trong giọng nói cũng hiếm thấy mang theo vẻ run rẩy.

Lạc Tử Y nghe vậy cũng là cả kinh, đoạt lấy cái yếm trong tay Mục Khuynh Tuyết đánh giá hồi lâu.

"Ngươi đây là làm chuyện thương thiên hại lý cỡ nào, mới có thể đem lòng của đứa nhỏ, bị thương thành như vậy?" Lạc Tử Y cười khổ một tiếng, thầm nghĩ sự tình khẳng định không đơn giản như Khuynh Tuyết nói như vậy.

"Mặc kệ như thế nào, trước tiên đi thăm đứa nhỏ trước, giữa mẹ con đâu có thù cách đêm, ta thấy ngươi cũng rất lưu ý nàng, giữa hai người các ngươi, có lẽ là có chút hiểu lầm, nói ra không phải thì tốt rồi?"

Mục Khuynh Tuyết do dự, có lẽ cô hiện tại, chỉ là không có dũng khí đi gặp Thiên Hựu mà thôi..

"Khuynh Tuyết, ngươi cần phải làm rõ tình hình bây giờ, Thiên Hựu cả cái yếm cũng trả cho ngươi, ngươi biết điều này có ý vị gì không?" Lạc Tử Y một mặt nghiêm nghị nhìn Mục Khuynh Tuyết.

"Chuyện này ý nghĩa là, hiện tại, không phải là vấn đề ngươi có chấp nhận đứa nhỏ hay không."

Mục Khuynh Tuyết nhíu nhíu mày biểu thị không rõ.

"Bây giờ là vấn đề Thiên Hựu, còn có cần nhận mẫu thân như ngươi đây không!" Lạc Tử Y nói qua, đem cái yếm ở trong tay quơ quơ, nhìn Lạc Tử Y một mặt vẻ mặt nghiêm túc này, Mục Khuynh Tuyết trong lòng run lên, ngoài miệng lại là cứng rắn chống đỡ

"Thế nào, nó còn dám không cần mẫu thân ta đây? Ta cho dù làm đến không tốt nữa, Mạng.. mạng của nó đều là ta cho đó!"

"Mạng? Ha.." Lạc Tử Y một tiếng cười lạnh.

"Ngươi quả nhiên còn không biết.." Lạc Tử Y lắc lắc đầu, thầm nói Thiên Hựu này miệng thật là nghiêm, nếu như sớm một chút để Khuynh Tuyết biết, khó tránh khỏi thì không nhiều như vậy phá hỏng rồi!

"Thế nào?" Thấy được Lạc Tử Y vẻ mặt này, Mục Khuynh Tuyết không có nguyên do run lên.

"Hừ, cái mạng kia nợ ngươi, Thiên Hựu từ lúc bảy năm trước thì trả cho ngươi rồi!" Lạc Tử Y một tiếng này, âm thanh cũng không lớn, nhưng mà ở Mục Khuynh Tuyết nghe tới, lại như một đạo kinh lôi nổ vang!

Dứt khoác dạy cô sững sờ tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh..

Hết chương 49[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back