Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 20: Thái Tử Là Chân Long

[CREDITS=300;1161675926839]Tôi nhảy lên mái nhà rồi trở vào trong, vừa giở chăn chui vô bỗng thấy có gì đó không ổn, quay sang thì thấy Lương Hữu Thuần đang nằm sau lưng mình, tôi hốt hoảng lăn ra, cả người cả chăn lọt hết xuống giường.

Chàng ta bật dậy, đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng, đoạn hỏi: "Nàng làm gì vậy?"

Tôi bò dậy, cũng chẳng dám nói lớn: "Ta lại hỏi ngươi mới đúng, ngươi làm gì ở đây vậy?"

Lúc này mới để ý, trên bả vai phải của chàng ta, máu đang rướm qua lớp áo, tôi leo trở lại giường, nhìn lom lom: "Ngươi bị thương sao? Ban nãy ta thấy tam hoàng tử đi bắt thích khách, chẳng lẽ.. ưm.. ưm."

Đang nói thì bị chàng ta lấy tay bịt miệng lại, giọng như ra lệnh: "Mau đi ngủ thôi."

"Ngươi ngủ đây đi, ta sẽ ngủ ở dưới sàn."

Định leo xuống thì bị Lương Hữu Thuần túm lấy, lẳng cho một cái ngã nghiêng xuống giường, chàng ta cũng nằm ngay xuống, tay vòng qua cổ tôi giữ lại, tôi vùng ra, lật người, Lương Hữu Thuần bị động trúng vết thương, rên lên một tiếng.

Tôi sợ quá vội nằm im thin thít, đưa mắt nhìn xuống, nói nhỏ: "Thái tử, tay của ngươi.."

Chàng ta từ từ dời cánh tay xuống eo tôi rồi để đó, định mở miệng nói tiếp thì nghe tiếng chàng ta trầm trầm bên tai: "Ban nãy ta đến chỗ Thanh lương đệ là để băng bó vết thương."

"Ngươi nói với ta làm gì? Ngươi muốn đi đâu là việc của ngươi."

Lương Hữu Thuần thở dài: "Nàng đó, thành thân cũng đã lâu rồi, đến cách xưng hô cũng không chịu đổi sao?"

"Sao, ngươi nghe không quen?"

Lương Hữu Thuần cười gian: "Năm nay Hạ quốc mất mùa vì châu chấu, nạn đói xảy khắp nơi, Lương quốc ta phải cung cấp lương thực sang đó đấy, nàng còn không đổi cách xưng hô, cứ một lần ta sẽ giảm đi một trăm cân lúa."

Tôi quay mặt nhìn chàng ta, ấm ức: "Ngươi.."

Chàng ta ung dung: "Trừ một trăm cân."

"Ta nói.."

Vừa mở miệng thì Lương Hữu Thuần tiếp: "Thêm một trăm cân nữa."

Tôi tức giận, gầm gừ: "Cái tên này.."

Chàng ta nhìn tôi, cười: "Một trăm cân nữa."

Tức quá đi thôi, tôi quyết định ngậm miệng lại không nói nữa. Lương Hữu Thuần nhích lại sát gần bên, hơi thở của chàng ta phả vào mặt khó chịu vô cùng, tôi trừng mắt, phồng miệng, chàng ta thì cứ tiếp tục nụ cười gian ác ấy.

Không chịu được nữa, tôi cố gắng bật ra từng tiếng: "Chàng.. có thể đừng lại gần như vậy không? Thiếp.. khó chịu quá."

"Sớm biết điều có phải tốt hơn không?"

Tôi vội hỏi: "Vậy có thể lấy lại ba trăm cân lúa kia không?"

"Đương nhiên.. không thể, ta đã trừ rồi."

Tôi vùng vằng quay người, chàng ta nói cứ ngân nga ra làm gì, còn tưởng là lấy lại được. Tôi không biết chuyện Hạ quốc bị như thế này, cũng không biết Cửu Nhật giờ này còn ở Hạ quốc hay không nữa, ngày mai, tôi phải viết thư cho quốc vương mới được, tiện thể hỏi dò tình hình của Cửu Nhật luôn.

Lương Hữu Thuần lại hỏi: "Sao phải quay mặt đi?"

"Nhìn thấy chàng, thiếp không ngủ được."

Chàng ta phì cười, giọng cứ như đang ru trẻ con: "Nhắm mắt lại là được mà, thôi, mau ngủ đi."

Sáng hôm sau, vừa thức dậy thì đã không thấy Lương Hữu Thuần đâu nữa, nghe Tiểu Đào nói chàng ta đã đi từ rất sớm, lại còn nghe nói hôm qua ở tẩm cung hoàng hậu có trộm, thầm nghĩ tên trộm đó cũng to gan thật.

Tôi bảo Tiểu Đào mài mực cho mình viết thư, xong đâu đó, con bé mang đến một con chim bồ câu trắng toát, tôi nhìn nó, ái ngại: "Tiểu Đào, muội nói xem, nó có mang được lá thư này về đến Hạ quốc không?"

Tiểu Đào khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Thái tử phi yên tâm, đây là bồ câu được huấn luyện để đưa thư mà, nô tỳ mượn mãi, Vĩnh An đại ca mới cho đấy."

"Rồi nó làm sao biết được là đưa cho ai chứ?"

Con bé lúc này gãi đầu, gãi tai: "Nô tỳ nghe nói, cứ cột thư vào chân nó, nó sẽ tự khắc biết ai là người nhận."

Hay thật, hóa ra bồ câu còn thông minh hơn con người. Thế là tôi bỏ lá thư vào ống trúc nơi chân rồi thả nó đi, Hạ quốc rõ ràng là hướng bắc, nó lại bay về hướng nam, thật là kỳ lạ, tôi nhìn Tiểu Đào, con bé lại nhìn tôi, thôi thì chỉ biết cầu cho con bồ câu bay đến đúng nơi.

Qua mấy ngày liền, chờ đến mòn mỏi mà chẳng thấy thư hồi âm đâu, tôi thầm nghĩ bồ câu này chắc hẳn bị ai ăn thịt mất rồi cũng nên.

Sáng hôm nay, đang từ chỗ hoàng hậu về thì bắt gặp Lương Tịch đi cùng một nữ nhân xinh đẹp, y phục không rườm rà như chúng tôi, nhìn rất gọn gàng, mắt sáng tinh anh, mặt lạnh như băng, trông giống như người luyện võ.

"Tham kiến thái tử phi."

Cả hai đồng loạt lên tiếng, tôi cũng cúi đầu chào, mắt không rời khỏi nữ tử ấy, vẻ đẹp này thật là lạ. Lương Tịch tiến gần, cất lời.

"Thái tử phi, đây là Thiên Tằm quận chúa, là ái nữ của Lăng vương gia."

Tôi nhìn muội ấy, thốt lên: "Thiên Tằm, cái tên hay quá."

Thiên Tằm khẽ cúi đầu: "Đa tạ thái tử phi khen ngợi."

Lương Tịch lại tiếp: "Thái tử phi đến thỉnh an mẫu hậu sao?"

"Đúng vậy, giờ ta phải đi đây."

Nói xong, tôi và Tiểu Đào lại vội vội vàng vàng bước đi, cứ có cảm giác như đang bị Lương Tịch nhìn theo vậy.

Vừa về đến nơi thì nhận được thư từ Hạ quốc, tôi vội vàng mở ra xem, ra không phải là thư hồi đáp mà là thư báo tin quốc vương Hạ quốc băng hà, ông ấy cứ thế mà đi rồi ư, nhớ tới hình ảnh yếu đuối, già nua ấy, lệ cứ không ngừng tuôn ra.

Đêm đó, tôi bảo Tiểu Đào lập một bàn thờ giữa sân, mình mặc đồ tang trắng, thắp hương bái biệt ông ấy lần cuối. Trên nền trời đêm bỗng vụt qua một ánh sao băng, tôi nhớ ông ấy quá, tôi nhớ Cửu Nhật, nhớ Hạ quốc, nhớ Long vương, Lục xà nương và cả Tiểu Bạch Nhi nữa, tôi nhớ cả cái giường san hô của mình, những dòng cảm xúc cứ tuôn đến khiến cho lệ rơi lã chã.

Hôm sau, tôi được hoàng thượng triệu kiến, đây là lần thứ hai tôi đến Thiên Nhân Điện, lúc trước là tới dâng trà sau hôn lễ. Cố công công dẫn tôi vào, nhìn thấy hoàng thượng trên ngai, tôi cũng hơi chút phập phồng.

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc vô cương."

Hoàng thượng tiến đến đỡ tôi lên, cười hiền: "Nào nào, đứng lên."

Sau khi ban ngồi cho tôi thì ngài nói luôn: "Con và Thuần nhi cũng đã thành thân được hơn nửa năm rồi, con đến Lương quốc ta cũng đã được hơn nửa năm rồi."

"Vâng."

Ông ấy thở dài: "Sống chết đã thành quy luật của đất trời, con đừng quá thương tâm, trẫm cũng đã sai Thuần nhi sắp xếp đoàn sứ giả đến Hạ quốc viếng phụ vương con."

Tôi không nói gì thêm, chỉ cúi đầu gật khẽ, hoàng thượng lại tiếp: "Nhớ năm xưa ta cùng ông ấy đã từng chạm mặt nhau trên chiến trận, nhưng vì con, chúng ta cuối cùng đã không đánh trận nữa."

"Vì nhi thần sao?"

"Phải, phụ vương con chắc chưa bao giờ kể cho con nghe đúng không?"

Thế rồi, hoàng thượng kể cho tôi nghe câu chuyện của bao nhiêu năm về trước.

Theo như lời ông ấy kể thì mẫu thân của đại hoàng tử Lương Nhân là Trân phi, Lương Nhân sinh ra vốn đã không được bình thường, rất là ngờ nghệch, lên năm tuổi mà vẫn không biết gì.

Lại nói thái hậu là người cố chấp vô cùng, bà ấy tin lời một tên pháp sư, cho rằng Lương Nhân chính là nguyên nhân dẫn đến những thiên tai mà Lương quốc phải gánh chịu nên đã cho người lén hạ sát đứa bé này.

Trân phi không hiểu sao nhận được mật báo, vào đêm hôm đó, đã lén bế Lương Nhân bỏ trốn khỏi hoàng cung, hoàng thượng sau khi hay tin đã cho người đuổi theo, nhưng khi đuổi đến nơi thì chỉ còn thấy mỗi Lương Nhân đang nằm bất tỉnh trên đất, Trân phi thì không biết đã chạy đi đâu.

Cuối cùng, hoàng thượng đành đem Lương Nhân về với hy vọng Trân phi sẽ quay lại tìm. Vì không muốn thái hậu biết nên ngài ấy đã bí mật sai người đưa Lương Nhân đến lãnh cung và nhờ phế hậu Nhược La cùng là thân mẫu của Lương Hữu Thuần nuôi dưỡng.

Sau đó, quốc vương Hạ quốc lập vương hậu, sứ giả Lương quốc sang chúc mừng mới biết vương hậu chính là Trân phi, hoàng thượng biết được thì nổi giận, đưa quân sang tiến đánh Hạ quốc.

Khi binh lính hai bên vừa giáp mặt thì phía triều đình Hạ quốc báo tin tới, rằng vương hậu đã hạ sinh một bé gái. Quốc vương Hạ quốc lúc này nói với hoàng thượng hãy tạm đình chiến để ông ấy về nhìn mặt đứa bé rồi sẽ quay lại, cũng là lúc đó hoàng thượng mới biết được chuyện Trân phi trong lúc chạy trốn đã bị bọn buôn người bắt đi, may thay, lúc đến Hạ quốc thì được quốc vương giải cứu.

Hoàng thượng đã tự trách bản thân không thể chăm sóc tốt cho Trân phi như lời hứa, cảm thấy hổ thẹn nên đã đề nghị lui binh nhưng với điều kiện sau này khi tiểu công chúa lớn lên sẽ gả về Lương quốc, minh chứng cho việc lập mối giao hảo giữa hai nước, có điều không ngờ Trân phi vừa sinh công chúa chưa đầy hai ngày thì đã qua đời.

Thời gian cứ thế trôi qua, vào một đêm mưa to gió lớn, từ lãnh cung báo tin tới, phế hậu Nhược La đã treo cổ tự vẫn và chỉ để lại một bức thư tuyệt mệnh, cũng từ đó, nhiều người thường xuyên nhìn thấy chân long xuất hiện nơi lãnh cung. Thái hậu vốn rất tin những điều linh thiêng như thế này nên đã sai người đến đó đón hai đứa trẻ về.

Tôi nghe đến đó thì vội hỏi: "Phụ hoàng, làm sao người khẳng định thái tử chính là chân long giáng thế."
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 21: Thất Tịch

[CREDITS=300;1631675926871]Hoàng thượng trầm ngâm một quãng, đáp: "Những năm tháng sau này Nhân nhi tuy đã lanh lợi hơn nhưng so với Thuần nhi thì vẫn còn kém cỏi, nên trẫm khẳng định chính là nó."

"Phụ hoàng thứ cho nhi thần tội tò mò, nhưng hôm nay người đã nói cho nhi thần biết những chuyện này, xin hãy cho nhi thần biết chuyện về Nhược La hoàng hậu."

Hoàng thượng thở dài rồi tiếp tục câu chuyện. Thì ra Nhược La hoàng hậu vốn là cống nữ của Ly quốc, nhan sắc động lòng người, lại có tài đàn ca xướng hát nên được hoàng thượng hết mực sủng ái, từng bước đưa bà lên ngôi hoàng hậu.

Chuyện xảy ra khi mà Lương Hữu Thuần vừa chào đời, dung mạo chàng ta không giống hoàng thượng, cũng chẳng có nét nào giống Nhược La hoàng hậu. Ban đầu, hoàng thượng cho rằng trẻ con chưa rõ nét, nhưng đến khi chàng ta lớn lên thì càng nhìn càng thấy không giống, hoàng thượng nhiều lần gặng hỏi nhưng Nhược La hoàng hậu chưa một lần giải thích.

Tức giận, đau khổ, lại thêm sức ép từ phía thái hậu mà ông đã phế bà và đày vào lãnh cung, cùng lúc đó tấn phong hoàng quý phi Vân Nhiễm vốn là công chúa Ly quốc lên ngôi hoàng hậu.

Tôi lại nhìn ông ấy, dè dặt: "Phụ hoàng, người chấp nhận thái tử là vì Nhược La hoàng hậu đã cho người một lời giải thích trong lá thư tuyệt mệnh đó sao?"

Hoàng thượng thở dài, nhìn ra khoảng trời xa xăm trước mặt: "Đã bị con nhìn thấu hết rồi, Nhược La chính là nỗi day dứt cả đời của trẫm."

"Phụ hoàng, người từng nghi ngờ nhi thần giết chết đại hoàng tử mà dấy binh chinh phạt Hạ quốc, sao đột nhiên lại không truy cứu nữa, cứ thế mà cho qua?"

Ông ấy ngồi xuống, nâng chén trà lên, uống một ngụm: "Vì Thuần nhi nói với trẫm, chỉ cần có con bên cạnh nó, nó chắc chắn sẽ trở thành một quân vương tốt."

Tôi nghe như thể vịt nghe sấm, chẳng hiểu đâu là đâu, còn định hỏi tiếp thì hoàng thượng bảo chuyện lúc trước nếu quên rồi thì không cần nhớ lại nữa.

Vậy là, chỉ vì một câu nói của Lương Hữu Thuần mà ông ấy có thể tha thứ cho kẻ giết con trai mình, hoàng thượng này cũng thiên vị thật đấy, chàng ta xem ra là người đắc sủng nhất trong các vị hoàng tử rồi.

Thế mới thấy quyền lực quan trọng thế nào, nói một câu thôi là có thể quyết định được ai sống ai chết. Nhân gian này so với Thủy cung đúng là đáng sợ hơn nhiều. Nhưng Lương Hữu Thuần này nói cái gì mà có tôi bên cạnh thì chàng ta thành quân vương tốt chứ, tôi có phải thái phó của chàng ta đâu.

Hoàng thượng lại nhìn tôi, ánh mắt như khẩn cầu: "Thuần nhi đã chọn con, trẫm mong sau này con một lòng một dạ ở lại bên cạnh nó, chăm sóc tốt cho nó."

"Nhi thần.. nhi thần chăm sóc thái tử sao?"

Ông ấy gật đầu, tiếp: "Mẫu thân nó mất sớm, từ trước tới nay, nó luôn lạnh lùng, vô cảm, nhưng vào ngày đại hôn, lúc con bắn tên, trẫm mới thấy là nó cũng biết cười, trẫm tin ở bên con nó sẽ rất vui vẻ."

Hóa ra Lương Hữu Thuần trước giờ không biết cười sao, không thể tưởng tượng được, từ lúc tôi gặp chàng ta đến nay, tuy có lúc lạnh lùng, khó chịu nhưng cười cũng nhiều mà.

Nhưng nói mới nhớ, những lúc có mặt người khác chàng ta đúng là chẳng bao giờ cười thật, hôm thành thân ấy, lúc tôi bắn tên chàng ta có cười sao, sao tôi không thấy nhỉ, chắc là tại tập trung quá nên không để ý.

Đường từ Thiên Nhân Điện về đến Bảo Ngọc Cung phải đi qua Ngự Hoa Viên, cũng chẳng mấy khi đến đây, thế là tôi đi chầm chậm để tiện ngắm hoa.

Lương Hữu Thuần bê hết cây cỏ trong Bảo Ngọc Cung đi cũng tốt, đầu mùa đông năm nay là có chỗ để chôn củ Tát Nhật Lãng rồi, cứ nghĩ tới ngày cả cung phủ đầy màu hoa đỏ ấy, tự dưng thấy lòng phấn khích quá.

Đang tưởng tượng cảnh sắc ấy thì tiếng Ngụy Vĩnh An vang lên: "Tiểu tướng tham kiến thái tử phi."

"Ngụy Vĩnh An, ngươi đi đâu đây?"

Hắn hơi chút rụt rè: "Là hoàng thượng cho triệu kiến tiểu tướng, mà dạo này không thấy thái tử phi đến quân doanh?"

"Thái tử không cho ta đến đó nữa, lần trước về bị chàng ta truy vấn một hồi, mệt chết được."

Ngụy Vĩnh An thoáng chút trầm ngâm, nói: "Sau này người muốn đi đâu cứ nói thái tử điện hạ đưa người đi là được mà, hôm thái tử phi ra khỏi cung, ngài ấy không biết người đã đi đâu, sai chúng tướng đi tìm cả buổi, cuối cùng mới biết là người đi gặp sứ giả Hạ quốc."

Tôi nhìn hắn, cười: "Nói thái tử đưa ta đi chi bằng ta ở trong cung luôn cho rồi, ngươi vào đi, ta đi trước đây."

Về tới phòng, tôi lôi chiếc khăn tay ra và tiếp tục thêu.

Tối đến, Lương Hữu Thuần có ghé, khuyên tôi đừng quá đau lòng, tôi cũng vâng dạ cho qua, chàng ta uống hết đâu chừng hai ấm trà mới rời đi, liếc thấy chiếc khăn còn đang dang dở thì buột miệng hỏi: "Nàng thêu khăn tay?"

Tôi gật đầu, cầm chiếc khăn đưa lên: "Đúng vậy, sắp hoàn thành rồi, nhìn cũng được đấy chứ?"

Khóe miệng Lương Hữu Thuần hơi nhếch lên, con người này cũng thật là, chắc là chê tôi thêu không đẹp chứ gì, tôi cũng có phải thêu tặng cho chàng ta đâu, chê bai gì chứ. Hôm nay hoàng thượng cứ như ký thác chàng ta cho tôi vậy, Lương Hữu Thuần này cưới thê tử hay là tuyển nhũ mẫu vậy kìa.

Những ngày tháng tiếp theo khá là bình yên, mọi thứ cứ lặp lại như được sắp xếp, tôi ngoài việc đến thỉnh an hoàng hậu thì ở trong cung may vá, thêu thùa. Thi thoảng, hoặc là tôi sang chỗ Thủy Vân, hoặc là nàng ấy sang chỗ tôi rồi cùng nhau làm.

Tôi mang chiếc chăn màu trắng đơn điệu ra, bò lê cả ngày trên đó thì vẽ xong hình một nhành Tát Nhật Lãng to đùng, Thủy Vân rảnh rỗi cũng sang phụ tôi.

Thất tịch năm nay, hoàng hậu mở tiệc ở Ngự Hoa Viên, các hoàng tử, công chúa, quận chúa và vương tôn quý tộc đều tề tựu đông đủ, toàn là những nam thanh nữ tú, tôi chỉ biết được vài người trong số họ.

Sau màn ca múa của các vũ công, các nữ tử chưa thành gia lập thất sẽ có màn xâu chỉ xem ai xâu được nhiều hơn, phần thưởng cũng thật lớn, hoàng hậu bảo sẽ tặng trâm ngọc cho nữ tử nào xâu được nhiều kim nhất.

Tuy không tham gia được nhưng tôi cũng rất phấn khích, Lương Hữu Thuần ngồi kế bên, thấy bộ dạng của tôi thì khẽ lên tiếng: "Nàng là người đã có phu quân rồi, không tham gia được đâu, kích động làm gì?"

Tôi quay ngoắt sang: "Nếu hôn lễ với chàng chậm lại vài tháng là thiếp có thể tham gia rồi, chắc chắn thiếp sẽ giành được giải nhất."

Chàng ta nhếch miệng: "Nàng có biết những nữ tử kia được dạy nữ công từ bé không? Nàng chỉ mới học được mấy tháng mà muốn tranh với họ sao, những lời này để Thanh lương đệ nói thì ta còn tin."

Tôi nhìn cái mặt Lương Hữu Thuần mà bất mãn thật sự, Thủy Vân ngồi kế bên chỉ khẽ mỉm cười, nàng ấy hình như chưa bao giờ biết giận.

Tiếng trống vang lên báo hiệu thời gian đã hết, hoàng hậu bảo Lưu tổng quản đi kiểm tra xem số lượng kim xâu được của từng người, tôi cũng nôn nao không kém, cuối cùng người giành chiến thắng là Thiên Tằm quận chúa, muội ấy nhiều hơn Khuynh Thành hai cây kim.

Tôi cảm thán: "Nhìn Thiên Tằm quận chúa, vốn tưởng muội ấy chỉ giỏi võ công thôi, không ngờ nữ công cũng giỏi như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ mà, ai cưới được muội ấy hẳn là rất có phúc."

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, các cô nương đều đem tất cả các mũi kim mình xâu được cất vào một chiếc hộp kèm lời nguyện được viết trên giấy, rồi đặt chúng dưới ánh trăng với hy vọng Chức nữ sẽ giúp họ hoàn thành ước nguyện.

Yến tiệc cuối cùng đã tàn, mọi người đều nhanh chóng tản ra, tôi cũng mau mau về cung vì đã rất buồn ngủ. Kiệu đang đi thì đột nhiên ngừng lại, tôi vén màn trông ra thì nhìn thấy Lương Tịch.

"Tứ hoàng tử, là ngài sao?"

Lương Tịch hơi chút tần ngần rồi hỏi: "Thái tử phi đang tránh mặt ta sao? Ta thật không biết bản thân đã làm gì khiến người giận?"

"Ta nào có giận gì tứ hoàng tử."

"Vậy vì sao sau lần ở quân doanh về, người luôn tránh né ta?"

Tôi nhìn trong ánh mắt ấy như có lớp sương mù vây phủ, ánh trăng đêm thất tịch đủ sáng để tôi nhận thấy nét thống khổ trên gương mặt anh tuấn đó, vội đáp: "Tứ hoàng tử có hiểu lầm gì chăng? Ta đâu có tránh né ai chứ?"

Ngài ấy trầm ngâm một hồi rồi tiếp: "Có thể là do ta nghĩ nhiều quá rồi, đêm khuya gió lạnh, thái tử phi mau lên kiệu đi, cáo từ."

Nói xong, ngài ấy lướt qua tôi như một vị thần, nhanh đến độ khi ngoái nhìn thì dáng hình ấy đã ở rất xa. Chuyện gì thế này, tôi chỉ vâng lời Lương ma vương, tránh người khác bàn tán không hay thôi mà, nhưng Lương Tịch này cứ là lạ sao ấy, xưng hô với tôi cứ khách khí thế nào, chẳng giống với Lương Minh, phải tẩu tẩu, đệ đệ thế mới thoải mái nói chuyện chứ.

Tôi quay sang Tiểu Đào: "Ngài ấy làm sao thế? Ta thấy cứ kỳ lạ thế nào ấy?"

Tiểu Đào cũng lắc đầu quầy quậy ra chiều cũng chẳng hiểu chuyện gì. Tôi xoay người chui tọt vào kiệu. Đi được một đoạn lại vén màn ngoái nhìn ra sau lần nữa, lúc này thì Lương Tịch cũng biến mất khỏi tầm mắt rồi, tôi buông màn trở lại vào trong.
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 22: Thỏa Ước Nguyện Cho Nàng

[CREDITS=300;1841675926908]Vừa trèo lên giường thì nghe có tiếng mở cửa, tôi vội vàng chộp lấy thanh kiếm, nhảy phắt xuống xem thế nào, cửa chính vẫn đóng im ỉm, quay sang phải thì thấy cửa sổ mở toang.

Quái lạ, ban nãy Tiểu Đào đã đóng rồi mà, tôi tiến tới với tay kéo lại thì xém chút chết ngất. Lương Hữu Thuần không biết từ đâu chui ra mà đứng lù lù trước mặt, tôi há miệng định la lên thì bị chàng ta lấy tay bịt lại, đợi tôi bình tĩnh mới từ từ thả tay ra, tôi với theo định cạp cho chàng ta một cái.

Chàng ta trừng mắt: "Nàng còn muốn cắn người?"

"Đêm hôm khuyu khoắt, chàng làm gì ở đây vậy? Định hành thích bổn công chúa sao?"

Chàng ta nghe xong thì bật cười, cái nụ cười này thật là làm người khác điêu đứng, đoạn, đưa hai tay ra, bảo tôi: "Ra ngoài đi."

"Chàng đợi một lát, thiếp đi mở cửa."

Lương Hữu Thuần giục: "Nàng leo lên thành cửa đi, ta đỡ nàng."

Tôi nhìn chàng ta không chớp mắt, này là chuyện gì đây, sao giống như hai kẻ đang vụng trộm tư tình sợ người khác bắt gian vậy chứ. Thế là tôi nghe lời leo lên, cũng rất nhẹ nhàng, chàng đỡ tôi xuống, sau đó, ném cho tôi một chiếc áo choàng đen thui, bảo mặc vào.

Thấy chàng ta lúc này cũng đang choàng áo màu đen nên tôi lắp bắp: "Thái.. thái tử à, chàng muốn thiếp cùng đi hành thích ai sao? Là quan mấy phẩm vậy?"

Chàng ta giựt lấy thanh kiếm trong tay tôi, ném ngược trở vào trong: "Nàng đem kiếm theo làm gì?"

Đang chưa hiểu chuyện gì thì bị chàng ta tóm lấy tay lôi đi, mỗi khi thấy bọn lính tuần tra thì phải trốn chui trốn lủi. Cuối cùng, chúng tôi đến trước một bức tường thành, dưới chân tường chẳng hiểu sao có sẵn một cái lỗ hổng đủ để một người chui qua.

Lương Hữu Thuần nằm bẹp người xuống, nhìn động tác của chàng ta rất thuần thục, cứ như được rèn luyện vậy, chàng ta đã sang bên kia bờ tường rồi mà tôi vẫn đang ngây ngốc chẳng hiểu sự tình.

Chàng ta cất tiếng gọi, hối thúc tôi mau chui sang. Cái tên này làm sao thế không biết, lúc trước còn bảo tôi đào ngạch tường làm mất mặt phu quân mà, giờ chắc chẳng còn mặt mà mất nữa nhỉ. Tiếp theo, chàng ta bế tôi đặt lên lưng ngựa, sau đó cũng nhảy lên luôn.

Đi một hồi thì đến bờ sông, khung cảnh vắng lặng như tờ, nghe rõ cả tiếng côn trùng tấu nhạc, tôi thấy chân mình đã bắt đầu run rẩy, Lương Hữu Thuần nửa đêm nửa hôm đem tôi đến đây không phải để giết người diệt khẩu đấy chứ, chàng ta lẽ nào là muốn trả thù cho huynh trưởng. Không được, tôi không thể chết oan ức thế này, định mở miệng thương lượng thì bỗng đâu Ngụy Vĩnh Lạc xuất hiện, trên tay hắn còn cầm cả đèn lồng.

Lương Hữu Thuần xuống ngựa, hỏi: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"

"Bẩm thái tử điện hạ, đã chuẩn bị xong cả rồi."

Hắn nói xong thì chỉ tay về phía mé sông, lúc này tôi mới để ý, cạnh mé sông có một chiếc thuyền nhỏ, hắn trao đèn lồng lại cho Lương Hữu Thuần rồi rảo bước đi rất nhanh.

Chàng ta nhìn lên, giục: "Nàng còn không xuống."

Chân tôi vừa chạm đất đã bị kéo lôi đi. Lương Hữu Thuần xuống thuyền trước rồi đưa tay đỡ tôi xuống sau, thuyền bị động, dập dềnh làm tôi mất thăng bằng ngã nhào vào người chàng ta, tôi xấu hổ vội đẩy ra rồi kiếm chỗ ngồi.

Chàng ta lúc này cũng vừa ngồi xuống, hai tay khẽ khua mái chèo, con thuyền cứ thế từ từ trôi ra giữa sông. Đêm thanh cảnh vắng, ánh trăng trong vắt soi bóng xuống mặt sông lấp loáng, tôi lén ngước nhìn thì thấy chàng ta cũng đang nhìn mình rồi đột nhiên ngưng tay, không chèo nữa.

Lương Hữu Thuần đưa cho tôi một chiếc hộp, bảo mở ra, bên trong là những kim và chỉ, tôi nheo mắt ra chiều không hiểu.

"Không phải nàng muốn xâu kim để cầu nguyện với Chức nữ sao? Mau xâu đi."

Tôi bị chàng ta giục nên vội cúi xuống cạnh bên đèn lồng và chăm chú xâu, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng xâu xong mớ kim chỉ ấy, tới thời khắc viết lời nguyện thì Lương Hữu Thuần mới phát hiện ra trên thuyền không có giấy bút, thế là tôi chỉ đành chắp tay tự cầu trong lòng vậy.

Sau đó, chàng ta thổi tắt đèn, rồi đưa cho tôi một chiếc hộp khác, bên trong là những chiếc bánh xinh xinh, lại giục: "Nàng mau lấy một cái và ăn đi."

Lương ma vương này thật là keo kiệt, cho ăn có một cái thôi ư, tôi lấy một cái rồi đưa lên miệng, Lương Hữu Thuần với tay kéo lại, bảo: "Không phải ăn thế này, phải bẻ ra."

Tôi đần cả người, có ăn thôi mà cũng phiền toái thế, đưa tay bẻ đôi chiếc bánh, bên trong có một tờ giấy màu đỏ, tôi lại ngây ngốc nhìn. Chàng ta lúc này cười thật dịu dàng, như đoán được thắc mắc trong tôi nên chậm rãi giải thích: "Ngày thất tịch, người ta sẽ làm những chiếc bánh này, trong mỗi chiếc bánh sẽ giấu một cây kim hoặc một đồng xu hoặc là một tờ giấy đỏ, nữ nhân nào chọn trúng chiếc bánh có cây kim thì sẽ được trở nên khéo léo, nếu là đồng xu thì sẽ trở nên giàu có, còn nếu là giấy đỏ thì sẽ có một tình yêu đẹp và hôn nhân hạnh phúc."

Nghe chàng ta nói vậy, tôi cũng tò mò thật, không biết nếu chọn thêm lần nữa thì có đúng vậy không, thế là, nhanh như chớp, tôi lao đến lấy thêm một cái bẻ đôi ra, thấy cũng là giấy đỏ.

Lương Hữu Thuần trợn mắt nhìn tôi: "Nàng đang làm gì vậy?"

Tôi lại tiếp tục lấy thêm cái nữa, rồi cái nữa, cái nào cũng là giấy đỏ. Chàng ta lúc này cũng lao tới ôm lấy hộp bánh giằng co với tôi, giật qua giật lại cuối cùng cả hai rơi tõm xuống nước.

Lương Hữu Thuần bơi tới tóm lấy tôi rồi đẩy lên thuyền, bản thân cũng lên ngay sau đó, cả hai đều ướt loi ngoi lói ngói.

"Hơ.. thái tử gia, tất cả chỗ bánh đó đều là giấy đỏ, chàng lừa ai chứ?"

Lương Hữu Thuần mặt dày, thản nhiên đáp: "Vậy thì đã sao? Trong cung kẻ hầu người hạ có thừa, nàng cũng không cần cầu khéo léo, còn về tiền bạc, của cải nàng muốn bao nhiêu ta có thể cho nàng bấy nhiêu, thế nên không cần phải bỏ hai thứ đó vào."

Tôi cũng chẳng vừa, gân cổ lên hỏi: "Vậy là một tình yêu đẹp và hôn nhân hạnh phúc thì chàng không thể cho thiếp sao?"

Chàng ta nhìn tôi, khẳng định: "Bổn thái tử đương nhiên có thể cho nàng.."

Đoạn, lại quay sang chỗ khác, lẩm bẩm: "Nữ nhân này, chẳng hiểu phong tình là gì."

Tôi ngồi ngay ngắn lại, nhìn chàng ta, mai mỉa: "Thái tử gia sau này còn có tam cung lục viện, đương nhiên là hiểu phong tình hơn thiếp rồi."

Lương Hữu Thuần quay ngoắt lại: "Ai bảo nàng là ta sẽ có tam cung lục viện?"

"Sau này lúc chàng làm hoàng đế thì cũng có thôi mà, nóng lòng gì chứ?"

Chàng ta chẳng nói chẳng rằng, quẳng mái chèo sang phía tôi, bảo tôi phải chèo thuyền trở vào. Cái tên ma vương này cũng thật là, chèo thì chèo, chẳng phải chỉ là chèo thuyền thôi sao, có gì to tát đâu chứ.

Tôi cầm lấy và ra sức chèo, nhưng chẳng hiểu sao chiếc thuyền cứ quay vòng vòng, chẳng tiến lên được tẹo nào, đến là chóng cả mặt. Cuối cùng, Lương Hữu Thuần phải lấy lại mái chèo, thuyền vừa cập bờ thì chàng ta đưa cho tôi một chiếc trâm ngọc.

"Chiếc trâm này chẳng phải ban nãy hoàng hậu tặng cho Thiên Tằm sao? Chàng lấy trộm của muội ấy à?"

Chàng ta nhìn tôi, mắng: "Nàng không biết phu quân mình là ai à? Ta mà còn phải đi trộm sao? Nếu nàng thích, ta có thể cho nàng nhiều hơn thế."

Tôi cười hì hì, xoa dịu: "Đúng, đúng, thái tử điện hạ lắm tiền nhiều của, sao phải trộm chứ, là thiếp kích động quá rồi, đa tạ chàng."

"Lật mặt cũng nhanh thật, nhưng mà.. nàng không có gì muốn đưa cho ta sao?"

Lương Hữu Thuần đang nói thì bỗng dưng lại ngập ngừng, tôi nhìn chàng ta lắc đầu: "Không có, thiếp thì có gì để đưa cho chàng chứ?"

Chàng ta lại hỏi một lần nữa: "Thật là không có?"

Tôi cũng ngạc nhiên đáp lại: "Không có mà."

Mặt mày Lương Hữu Thuần đột nhiên tối sầm xuống, quay người nhảy phắt lên bờ, sau đó lên ngựa dong thẳng, đến khi chàng ta mất hút tôi mới như tỉnh mộng, cái con người này chắc lại phát bệnh nữa rồi đây.

Vén áo định leo lên thì Ngụy Vĩnh Lạc bỗng đâu chạy đến, đưa tay đỡ tôi. Tôi quay sang hắn: "Ngụy tướng quân, thái tử này bị làm sao thế? Ban nãy rời cung cứ phải trốn chui trốn nhủi vậy?"

Hắn cúi đầu, đáp: "Bẩm thái tử phi, thái tử điện hạ vì muốn đưa người ra ngoài nhưng lại ngại người khác bàn tán nên mới phải như vậy."

"Chàng ta mà cũng sợ người bàn tán sao?"

Ngụy Vĩnh Lạc khẽ gật đầu, tiếp: "Bẩm thái tử phi, phàm là người trong hoàng thất, nhất cử nhất động đều phải chú ý, huống hồ là thái tử điện hạ."

"Nhưng tại sao chàng ta đột nhiên lại nổi giận vậy chứ? Ta làm gì sai sao?"

Hắn lắc đầu: "Chuyện này mạc tướng cũng không biết."

Rồi hắn dắt ở đâu ra hai con ngựa, cùng tôi quay trở về. Vừa chui lọt vào trong thì trời đột nhiên đổ mưa ngâu, ánh trăng cũng đã bị làn mây đen che khuất tự lúc nào.

Tôi bất giác lên tiếng: "Ngụy tướng quân, Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau rồi, nàng ấy đang khóc vì vui mừng đấy."

Ngụy Vĩnh Lạc khẽ gật đầu, không đáp. Hắn đưa tôi về tới Bảo Ngọc Cung thì nhanh chóng rời đi. Tôi lại phải leo lên cửa sổ để vào trong, nhanh chóng đem cây trâm ngọc cất vào chiếc hộp rồi thay y phục đi ngủ, suốt cả quãng đường về lạnh muốn run người, giờ được nép vào chiếc chăn thật là ấm áp quá đi.
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 23: Hội Ngộ Tiểu Bạch Nhi

[CREDITS=300;1801675926948]Ngày lại qua ngày, hôm nay, sau khi thỉnh an hoàng hậu, tôi ghé sang chỗ Thủy Vân lấy thêm một mớ chỉ đỏ về để tiếp tục thêu nốt chiếc chăn.

Chiều đến, thay bộ y phục gọn gàng, tôi xách kiếm đến vườn đào phía Tây hoàng cung, cũng lâu rồi không động đến kiếm, nên phải luyện tập mới được. Sau một lần đi lòng vòng khám phá hoàng thành thì tôi phát hiện ra nơi đây, mùa này hoa đào chưa có nở, thường thì cuối mùa đông và đầu mùa xuân mới bắt đầu có hoa.

Ánh sáng loang loáng xẹt ngang khoảng không, nơi đây vắng lặng, nghe rõ tiếng kiếm xé gió lao vun vút, khi vừa đáp xuống đất thì nghe có tiếng vỗ tay vang lên, quay người tìm kiếm thì thấy Lương Tịch đang từ từ tiến lại.

"Tứ hoàng tử, sao ngài lại ở đây?"

"Ta thường đến đây luyện kiếm, vừa hay hôm nay lại gặp thái tử phi."

Tôi cười cười: "Vậy ngài cứ tự nhiên, ta đã luyện xong rồi, cáo từ."

Vừa quay lưng thì bị Lương Tịch gọi lại: "Thái tử phi xin hãy dừng bước."

"Tứ hoàng tử còn có gì chỉ giáo sao?"

Lương Tịch cúi đầu: "Không dám."

Sau đó lại tiếp: "Thái tử phi, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau rồi đúng không?"

"Không có, tứ hoàng tử đã bao giờ đến Hạ quốc đâu."

"Vậy, người trước đây có từng đến Lương quốc chưa?"

Tôi vẫn giữ được bình tĩnh, đáp: "Không có, ta vì gả cho thái tử mới phải đến Lương quốc, tứ hoàng tử ngài là nhầm ta với ai sao?"

Ngài ấy lấy ra viên ngọc trai lúc trước tôi đưa, tiếp: "Vậy, thái tử phi có nhận ra viên ngọc này không?"

Lương Tịch này làm gì mà như hỏi cung vậy, nhưng đã lỡ chối rồi thì phải chối đến cùng chứ. Tôi làm bộ ngạc nhiên, ngơ ngác lắc đầu: "Ta không biết ngài đang nói gì, viên ngọc này ngài lấy ở đâu? Sao ta biết mà nhận chứ?"

Ngài ấy không nói thêm câu nào nữa, tay nắm chặt viên ngọc như muốn nghiền nát nó, trông vẻ mặt ấy tràn đầy thất vọng, mất mát, gió chiều thổi tung vạt áo trắng trên người nam tử làm cho tôi càng thấy thê lương hơn.

Tôi không nghĩ ngài ấy lại để tâm chuyện đó đến vậy, tôi có nỗi khổ riêng nên không thể nào nhận được, khẽ nói: "Ta đi trước đây, cáo từ."

Nói xong thì tôi gấp gáp rời khỏi, uổng quá, còn tưởng phát hiện được địa điểm lý tưởng để luyện tập, giờ lại nghe Lương Tịch bảo ngài ấy thường xuyên đến đó thì tôi dẫu có muốn cũng không dám đặt chân đến nữa.

Tối đến, tôi lại lên mái nhà ngắm trăng, hóng gió, hoàng cung rộng lớn nhưng cũng ngột ngạt thật, chỉ khi ngồi trên cao thế này mới thấy thật dễ thở. Đang yên đang lành thì bỗng một con mèo đen to lớn không biết từ đâu lao tới, tôi vội đứng lên tránh nó, rồi không biết xui xẻo thế nào trượt chân ngã lăn ra, thế là tôi chẳng biết trời mây gì nữa, toàn thân lăn vèo vèo từ trên xuống.

Tới lúc hoàn hồn thì nghe tiếng Lương Minh la oai oái, hóa ra là tôi đang đè lên người hắn, tôi vội vàng bò dậy.

Hắn ta mặt mày nhăn nhó kêu than: "Ôi, cái lưng của đệ, thái tử phi tẩu tẩu, tẩu làm gì mà cứ lên mái nhà hoài vậy? May mà đệ đi ngang qua, không thì thái tử huynh thành quan phu rồi."

Đang đau đến rụng rời, nghe hắn nói thì chịu không nổi, tôi phì cười: "Thái tử cũng có phải có một mình ta đâu, ngài lo cái gì?"

Hắn đưa tay sửa sang y phục: "Ban nãy tẩu thấy gì mà hốt hoảng đến thế?"

"Là một con mèo đen."

Hắn tròn mắt, há miệng, cười hắc hắc: "Không phải chứ, thái tử phi uy vũ như vậy mà lại đi sợ mèo ư?"

"Là tại nó từ đâu lao đến, ta cũng vì sợ nó cào trúng mặt nên né thôi, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ vặt lông nó, à, ban nãy, đa tạ tam hoàng tử."

Nói xong, tôi quay người, nhảy lên mái nhà rồi trở ngược vào trong. Hôm sau, vừa mới thức dậy thì Tiểu Đào đã hí hửng nhảy vào, ríu rít: "Thái tử phi, thái tử phi, người xem có phải cố nhân không?"

Tôi lò mò xuống giường, vẫn còn ngái ngủ: "Cố nhân? Ai là cố nhân?"

"Tỷ tỷ."

Tiếng gọi từ ngoài vọng đến làm tôi như sững lại, thật là quen thuộc, tôi chạy ào ra, không thể tin được trước mặt mình là Tiểu Bạch Nhi, vừa thấy tôi thì nó òa lên khóc hu hu.

Tôi đây cũng chẳng khá hơn là mấy, lệ rơi giọt ngắn giọt dài, hai tỷ muội cứ ôm nhau mà khóc như mưa, Tiểu Đào đứng kế bên cũng sụt sùi theo. Theo lời Tiểu Bạch Nhi thì Cửu Nhật đã đưa nó đến đây, hai người bọn họ mới vào thành tối hôm qua, sáng nay thì vào cung.

Tôi bảo Tiểu Đào đi pha trà, lúc không còn ai mới vội vã hỏi: "Muội có phải cũng đã uống Dịch linh dược?"

Tiểu Bạch Nhi tròn mắt nhìn tôi, lắc đầu: "Không có, Cửu hoàng tử nói vì phụ thân của muội là nhân loại, nên muội vốn có đôi chân của con người, không cần uống gì cả."

Ra là thế, Tiểu Bạch Nhi vậy mà là nữ nhi của nhân loại, trước giờ chỉ biết nó là cô nhi Thủy tộc thôi, tôi lại hỏi tiếp: "Sao muội biết Cửu ca ở đâu mà tìm tới?"

"Muội không tìm Cửu hoàng tử, là ngài ấy đến tìm muội, đúng lúc Vân Ly công chúa đang bắt nạt muội nên Cửu hoàng tử đến đưa muội đi luôn, ngài ấy xin Long vương ban muội cho ngài ấy làm hầu nữ rồi đưa muội lên bờ."

Tôi ngập ngừng: "Long vương và Lục xà nương có khỏe không?"

Nó cầm lấy tay tôi, đáp: "Tất cả đều rất khỏe, Cửu hoàng tử cũng đã nói chuyện của tỷ cho hai vị ấy rồi."

"Tiểu Bạch Nhi, nếu muội muốn quay về Thủy cung thì hãy đi đi, nhân gian này thật sự rất nguy hiểm, ta.."

Còn chưa nói xong thì nó đã bù lu bù loa lên, rằng là từ lúc biết tôi bỏ đi, Vân Ly ấy ngày nào cũng hành hạ nó đủ kiểu, nó muốn ở bên cạnh tôi, nguy hiểm thế nào cũng được, dẫu sao thì pháp lực của nó cũng không bị phong ấn nên sẽ bảo vệ tôi. Tôi đến là chịu nó, sau khi thay y phục và chải tóc xong, tôi cùng nó đến chỗ Cửu Nhật, huynh ấy được sắp xếp ở một cung khác, cách chỗ tôi cũng khá là xa.

Chúng tôi gặp lại, giây phút đầu tiên chỉ biết mỉm cười nhìn nhau, Cửu Nhật nhìn tôi sắp khóc thì bảo: "Không được khóc."

"Cửu ca, huynh ở lại đây lâu không?"

Huynh ấy cười nhu hòa: "Muội muốn ta ở lại đây luôn không?"

"Đương nhiên là muốn, nhưng sao có thể.."

"Ta sẽ ở lại đây với muội."

Tôi ngước nhìn huynh ấy, thật tình vẫn không hiểu lắm. Cửu Nhật nhìn điệu bộ của tôi thì lại tủm tỉm cười, rảo bước quay vào trong, tôi như bị bỏ bùa, cứ thế theo sát sau huynh ấy.

Cửu Nhật ngồi xuống ghế, nhìn tôi: "Thánh chỉ của hoàng thượng, quốc vương Hạ quốc vừa mới qua đời, sợ công chúa đau buồn quá sinh bệnh nên lệnh cho Cửu hoàng tử lập tức thu xếp đến Lương quốc, ở bên cạnh an ủi nàng ấy."

"Không phải chứ?"

Huynh ấy đứng lên, hướng ra phía cửa: "Đó chỉ là một lý do thôi, hoàng thượng bỗng đâu lại thấy Hạ quốc xuất hiện một Cửu hoàng tử, nên đưa ta đến đây cũng là để tiện bề kiểm soát, có lẽ ông ấy lo lắng sau khi quốc vương qua đời, Hạ quốc cũng sẽ chẳng màng đến an nguy của muội nữa, có thể làm loạn bất cứ lúc nào."

"Vậy Hạ quốc bây giờ là ai trông coi?"

"Lăng vương gia, Lăng Thiên Thừa."

Thế là, tôi và Tiểu Bạch Nhi lê lết bên chỗ Cửu Nhật đến tận chiều, nói hết chuyện này tới chuyện khác, tôi kể cho Tiểu Bạch Nhi nghe tất tần tật mọi việc từ lúc lên bờ đến nay, từ khi sống ở Hạ quốc đến khi sang Lương quốc, sau đó cùng nhau ăn uống rồi trở về.

Khi về tới Bảo Ngọc Cung thì trời cũng nhá nhem, lại một cảnh tượng quen quen hiện ra. Lương Hữu Thuần là đang ngồi chễm chệ trên giường, thấy tôi bước vào thì nhìn lom lom: "Ai bên cạnh nàng kia? Trước giờ ta tới đâu có thấy người này?"

Tôi vội lôi Tiểu Bạch Nhi lên trước, hồ hởi: "Đây là Tiểu Bạch Nhi, muội ấy là người hầu thân cận của thiếp ở Hạ quốc, lần này Cửu ca phụng lệnh hoàng thượng đến đây nên đưa muội ấy đi theo."

Tiểu Bạch Nhi bị lôi ra thì ngơ ngơ ngác ngác, tôi túm tay nó, lay lay: "Mau, mau tham kiến thái tử điện hạ đi."

Nó lúng túng, cúi người: "Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ."

Chàng ta khoát tay: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Nó quay sang nhìn tôi, tôi nháy mắt ra hiệu cho nó lui ra. Lương Hữu Thuần đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh: "Hôm nay xem ra tâm trạng nàng rất tốt."

Tôi giả lả: "Đương nhiên rồi, gặp lại cố nhân đương nhiên sẽ rất vui."

Chàng ta đi vòng qua tôi, soi xét một hồi, lại hỏi: "Sao ta không biết là quốc vương Hạ quốc còn có một Cửu hoàng tử?"

"À, Cửu ca, thật ra huynh ấy, huynh ấy là nghĩa tử của phụ vương."

Lương Hữu Thuần lúc này dừng lại, mặt chàng ta cúi xuống sát với mặt tôi, hỏi: "Vậy là giữa nàng và hắn không có chút liên quan gì?"

"Sao.. sao lại không liên quan, huynh ấy chính là ca ca của thiếp."
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 24: Thái Tử Chất Vấn

[CREDITS=300;1961675926994]Lương Hữu Thuần hít một hơi dài: "Theo ta biết thì phụ vương của nàng chỉ mới nhận nghĩa tử này hơn một năm nay thôi, nhưng sao ta thấy hai người lại có thể thân thiết đến vậy?"

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt chàng ta, đúng rồi, nói dối cũng phải có phong thái của nói dối chứ.

"Cửu ca vốn là cô nhi được phụ vương cưu mang, thiếp với huynh ấy lớn lên bên nhau, đương nhiên tình cảm khắng khít rồi, chỉ là phụ vương sau này già yếu, lại chẳng trông mong gì nơi thiếp nên mới phong hiệu cho huynh ấy, hy vọng huynh ấy thay người gánh vác Hạ quốc."

Lương Hữu Thuần lại vòng ra sau lưng tôi, chậm rãi nói: "Nàng vừa mới lọt lòng đã có hôn ước với Lương quốc, ông ấy không phải nên biết trước việc nàng không thể gánh vác giang sơn Hạ quốc sao?"

Tôi vội lấp liếm: "Có thể qua bao năm tháng, phụ vương nghĩ hoàng thượng đã quên, hoặc là ngài ấy chỉ nói chơi thôi."

Chàng ta đặt tay lên vai tôi, ghé sát vào tai, thì thầm: "Nàng nên nhớ, vua không bao giờ nói chơi."

Tôi đứng đơ như khúc gỗ, tim thì cứ nhảy nhót liên hồi, nghĩ thầm bản thân mình từ lúc làm người đến nay cứ phải liên tục nói dối, nói dối và nói dối. Ngày mai phải đi gặp Cửu Nhật để dặn dò huynh ấy mới được, tất cả lời nói phải khớp với nhau thì mới không bị phát hiện.

Tiếp đó, Lương Hữu Thuần bước đến bên giường, đột nhiên cởi bỏ thắt lưng, y phục.

"Chàng làm gì vậy?"

Chàng ta mặt tỉnh bơ, đáp: "Đi ngủ, nàng định cứ đứng như thế cả đêm sao?"

"Vậy chàng cứ ngủ đây đi, thiếp sang phòng khác."

Nói xong, tôi vội vàng chạy ra phía cửa, Lương Hữu Thuần phía sau quát lớn: "Đứng lại."

"Thái tử còn dặn dò gì sao?"

Chàng ta đang nằm ngiêng trên giường, tay phải khẽ đập đập xuống gối, ra hiệu cho tôi bước đến, tôi lắc đầu rồi quay người bỏ chạy, tay vừa chạm cửa đã bị chàng ta lôi lại, nhấc bổng lên. Chỉ kịp í ới mấy tiếng thì bị ném xuống giường, Lương Hữu Thuần cũng cúi xuống, áp sát, gần đến mức cảm nhận được hơi thở của chàng phả vào mình.

Tôi vội đưa hai tay lên che kín mặt, chỉ chừa mỗi mắt: "Chàng đừng có làm loạn."

Lương Hữu Thuần cười gian: "Nếu nàng còn bỏ chạy, ta sẽ làm loạn thật đấy."

"Không, không chạy nữa."

Lúc này chàng ta mới buông ra, định xoay lưng lại cho dễ ngủ thì nghe tiếng đằng hắng, thế là tôi phải nằm thẳng băng, nhắm mắt lại cứ có cảm giác đang bị nhìn ngó, không tài nào ngủ được, thế là tôi kéo chăn trùm kín mặt luôn.

Hôm sau thức dậy thì Lương Hữu Thuần cũng đã đi từ sớm, tôi vội chuẩn bị đến thỉnh an hoàng hậu, sau đó cùng hoàng hậu và các phi tần, công chúa đi dạo Ngự Hoa Viên.

Y phi đi cạnh bên, dịu giọng đong đưa: "Thái tử phi xem ra còn đẹp hơn nhiều so với mẫu thân của người."

Tôi chỉ biết cười trừ: "Y phi quá khen rồi."

Thật tình so sánh quá khập khiễng, tôi và Trân phi có chút quan hệ nào đâu cơ chứ.

Hoàng hậu đi phía trước, lên tiếng: "Con và Lương Nhân cùng thân mẫu sinh ra, dẫu nó có hồ đồ đến đâu thì cũng là huynh trưởng của con, tha thứ được thì nên tha thứ."

"Vâng."

Tôi đáp khẽ, trong lòng chẳng hiểu bà ấy nói gì, Lương Nhân đó làm gì mà hồ đồ chứ, tôi phải tha thứ cái gì nhỉ. Y phi thở dài: "Trân phi này không biết đã làm gì nên tội, sao lại tạo ra nghịch cảnh này chứ?"

Hoàng quý phi Lưu Hà lúc này cũng chen vào: "Từ ngày thái tử phi nhập cung, hoàng thượng cũng bắt đầu để thái tử xử lý chính sự rồi, hoàng hậu nương nương cũng mau hối thúc nhị vị hoàng tử thành gia lập thất đi, biết đâu tam hoàng tử lại được ngài ấy trọng dụng."

Hoàng hậu vẫn điềm nhiên ngắm hoa, đáp: "Tam hoàng tử sau này sẽ là tam vương gia, chỉ là các vị công chúa, mãi mãi cũng chỉ là.. công chúa mà thôi, gả rồi thì như bát nước đổ đi, không phải ai cũng may mắn giống thái tử phi đây đâu, tương lai có thể ngồi ở vị trí của mẫu nghi thiên hạ."

Tôi để ý thấy sắc mặt của hoàng quý phi và Y phi đều không tốt lắm, người ta lên tới ngôi hoàng hậu cũng đâu phải đơn giản, họ đúng là không biết lượng sức mình, chọc vào bà ấy làm gì chứ, giờ nói cũng không ra được lời nào nữa rồi.

Nhưng hoàng hậu lôi tôi vào giả dụ làm gì không biết, những cặp mắt của dàn hậu cung cứ chăm chăm nhìn vào tôi, đang muốn tìm cớ rời đi thì may mắn thay Cửu Nhật xuất hiện.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương, các vị nương nương."

Hoàng hậu nhìn Cửu Nhật, cười: "Đây chẳng phải Cửu hoàng tử của Hạ quốc sao? Đúng là tướng mạo phi phàm, thật là xuất chúng."

Huynh ấy ngẩng đầu lên, đáp: "Đa tạ hoàng hậu nương nương, nương nương, thần có chuyện cần tìm thái tử phi."

"Được rồi, hoàng thượng mong Cửu hoàng tử đến cũng là để thái tử phi nguôi ngoai nỗi nhớ quê nhà, thái tử phi, con đi với Cửu hoàng tử đi."

Nghe thế, tôi mừng quá, vâng dạ rồi theo Cửu Nhật rời đi, suốt dọc đường tôi cứ tủm tỉm cười, Cửu Nhật nhìn tôi: "Muội có chuyện gì vui mà cười mãi vậy?"

Tôi chạy lên trước mặt Cửu Nhật, vừa đi lùi, đáp: "Sao muội không biết là Cửu hoàng tử có sức hút với các cô nương đến thế nhỉ?"

Huynh ấy khẽ nhíu mày ra chiều không hiểu, tôi lại tiếp: "Ban nãy lúc huynh xuất hiện, các công chúa và phi tử của hoàng thượng đều nhìn huynh không chớp mắt, Cửu ca xem ra là bị sao Đào Hoa chiếu rồi."

Cửu Nhật giơ cây quạt lên, gõ cho tôi một cái: "Đầu đất nhà muội mà cũng nhìn được tâm tư người khác sao?"

Tôi đưa tay xoa đầu, đau chết đi được, lui thêm một bước thì bỗng đâu dưới giày có viên sỏi, thế là tôi trượt ngã cả người ra phía sau, cũng may là Cửu Nhật nhanh tay đỡ được. Ánh mặt trời phía trên rọi xuống mái tóc lấp lánh, gương mặt huynh ấy như sáng bừng lên, tôi buột miệng: "Cửu ca đẹp thật."

Cửu Nhật nghe xong, từ từ hạ xuống rồi buông tay, thế là rất nhẹ nhàng, cả người tôi nằm luôn dưới đất, còn huynh ấy thì ngẩng lên, sửa sang y phục, điệu bộ rất ung dung: "Muội còn không mau đứng lên."

"Huynh phải đỡ muội lên, không thì muội cứ nằm vạ ở đây."

"Được, vậy muội cứ ở đây đi."

Dứt lời thì Cửu Nhật liền bước đi, tôi vươn tay túm chân huynh ấy lại, huynh ấy cúi xuống nhìn bất lực, tôi thì khoái chí phá lên cười. Bỗng huynh ấy nhìn lên, gọi khẽ: "Hoàng thượng."

Tôi nghe hai chữ "hoàng thượng" thì vội vàng buông tay, bật dậy, nhìn ngang ngó dọc chẳng thấy hoàng thượng mà chỉ thấy mỗi Khuynh Thành công chúa đang bước đến, chắc là dàn hậu cung dạo Ngự Hoa Viên đã tản ra rồi.

Khuynh Thành thấy chúng tôi thì mỉm cười: "Thái tử phi, Cửu hoàng tử."

Cửu Nhật khẽ cúi đầu đáp lễ, tôi vẫn còn xấu hổ chuyện lúc nãy, vội lên tiếng: "Khuynh Thành công chúa, công chúa đang về cung sao?"

Nàng ấy e lệ: "Vâng, muội còn tưởng thái tử phi đã về rồi."

"Ta bị ngã, nên mới.. thật ngại quá."

Khuynh Thành đưa tay lên miệng, cười khẽ: "Cửu hoàng tử và thái tử phi tình cảm thật tốt, không giống như các đôi huynh muội hoàng thất khác."

Tôi ngạc nhiên: "Các huynh muội trong hoàng thất ta tình cảm không tốt sao?"

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, theo lời Khuynh Thành thì thái tử trước giờ lạnh lùng, tam hoàng tử Lương Minh thì suốt ngày chỉ chơi bời lêu lỏng bên ngoài, trêu hoa ghẹo nguyệt, tứ hoàng tử Lương Tịch từ nhỏ đã tập trung luyện võ, ôn văn, sau này lớn lên giữ chức đại nguyên soái thì cũng chẳng còn thời gian đâu mà nhớ tới các tỷ muội nữa.

Còn các công chúa thì chịu ảnh hưởng từ mẫu thân mình nên vốn dĩ từ nhỏ đã đề phòng, ghanh đua nhau rồi, trong hoàng cung này vốn không tồn tại thứ tình cảm thuần khiết đó. Tôi nghe mà cũng buồn theo, lén nhìn sang phải, Cửu Nhật vẫn đang ung dung bước đi, mặt chẳng có chút biểu cảm gì, nhìn sang bên trái, thì thấy trên gương mặt Khuynh Thành cũng không có biểu tình gì, hóa ra chỉ có mình tôi thấy buồn à.

Nàng ấy lại tiếp: "Thái tử phi, ban nãy Y phi có hơi quá lời, người đừng để trong lòng."

Tôi cười, xua tay: "Không có, không có, Y phi cũng vì thẳng tính nên mới nói thế thôi, ta hiểu mà."

Khuynh Thành cũng mỉm cười, đáp: "Vậy thì tốt quá rồi."
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 25: Tiểu Hắc

[CREDITS=300;1791675927028]Đến ngã rẽ, Khuynh Thành từ biệt ra về, nhìn theo dáng người mảnh mai ấy khuất dần, tôi cảm thán: "Khuynh Thành này là tiên sa mắc đọa sao?"

"Sao muội biết công chúa là tiên sa?"

Tôi quay lại, háo hức: "Vì nàng ấy rất đẹp, muội trước nay chưa thấy nữ tử nào đẹp và mong manh đến vậy, Cửu ca, nàng ấy có phải là tiên không?"

"Ta làm sao biết được."

Cửu Nhật nói xong thì bước đi rất nhanh, tôi mau mau chạy theo, hỏi dồn nhưng huynh ấy cứ nhất quyết bảo là không biết gì hết. Tới nơi, tôi đem chuyện hoàng thượng nói với mình kể hết cho Cửu Nhật, còn có chuyện tôi dựng lên xuất thân của Cửu Nhật để lừa Lương Hữu Thuần nữa, dặn huynh ấy ghi nhớ để lỡ Lương ma vương hỏi đến còn biết mà trả lời.

Thấy bản thân mình càng lo lắng, nghiêm trọng truyền đạt bao nhiêu thì xem ra Cửu Nhật càng lơ là, nhàn tản bấy nhiêu, cứ cầm cây quạt, quạt qua quạt lại, chốc chốc lại rót trà ra uống. Tôi chồm sang, giữ chặt chén trà, hỏi: "Cửu hoàng tử, huynh có đang nghe muội nói không vậy?"

Cửu Nhật ung dung: "Vẫn đang nghe."

Tôi lùi lại, ngồi xuống ghế, rồi bỗng dưng nhớ ra, nhảy dựng lên: "Không xong rồi, Lăng vương gia giờ đang ở Hạ quốc, lỡ như ông ta điều tra ra thân phận của chúng ta rồi báo cho thái tử thì biết làm sao đây?"

Huynh ấy cười mỉm, đặt chén trà xuống bàn: "Muội yên tâm, chuyện này bại lộ xem như cả Hạ quốc.."

Cửu Nhật gấp chiếc quạt lại, đưa ngang cổ, rồi tiếp: "Trên dưới Hạ quốc không vì mạng của chúng ta thì cũng vì mạng của họ mà giữ kín chuyện này."

Nghe xong thì tôi thở phào, có Cửu Nhật bên cạnh thật là tốt, cảm giác có chỗ để mà nương tựa. Đang uống chưa hết chén trà thì từ ngoài cửa truyền báo Cao quốc sư đến.

"Là Cao Đào, Cao tiên sinh sao? Ngài ấy đến tìm huynh làm gì?"

Huynh ấy chưa kịp trả lời thì Cao Đào bước vào, bộ dạng nho nhã: "Thần tham kiến thái tử phi, Cửu hoàng tử."

Cửu Nhật quay sang bảo tôi: "Muội về cung trước đi."

"À, được, Cửu ca, Cao tiên sinh, cáo từ."

Bước được mấy bước tôi lại quay đầu, thật là lạ, Cửu Nhật mới đến mà lại quen với Cao Đào rồi hay sao, nhìn hai người họ giống như đã biết nhau từ trước thì phải.

Về đến Bảo Ngọc Cung, tôi bảo Tiểu Bạch Nhi theo cùng ra hồ cho cá ăn, mấy con cá này cũng có võ công hay sao ấy, chúng ăn thôi không nói còn búng mình lên khỏi mặt nước, nhảy qua nhảy lại trước mắt, Tiểu Bạch Nhi thấy thế thì hò lên thích thú.

Bỗng cái con mèo ngao hôm trước xuất hiện, con cá màu vàng vừa búng bay lên chưa kịp đáp xuống thì bị nó lao tới, cắp ngang thân, cả mèo cả cá rơi tùm xuống nước.

Ấy thế mà con mèo lại bơi được rồi nhảy lên bờ, miệng nó vẫn ngậm chặt con cá, con mèo này chắc không phải là biết khinh công chứ. Tôi và Tiểu Bạch Nhi lao theo, quyết tâm giải cứu con cá, chúng tôi chạy loạn cả lên mà vẫn không bắt được, cuối cùng bị mất dấu.

Đang tức giận thì nó lại xuất hiện, cái lưỡi chép chép ra chiều ngon miệng lắm, rồi đứng ngạo nghễ liếm lông, trời ạ, cái bộ dạng này sao cứ thấy quen quen, giống tên nào đó không biết.

Tôi nhắm thẳng hướng nó lao đến, nghe một tiếng "méo", thế là tóm được. Tôi nhìn nó cười hắc hắc, được lắm mèo con, vua không nói chơi, bổn công chúa cũng không nói chơi, hôm nay ta sẽ cắt trụi lông của ngươi.

Thấy tay tôi cầm kéo run run, Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào đều van xin tôi tha cho con mèo, cuối cùng để cảnh cáo nó, tôi chỉ cắt cùn một khoảng lông trên đỉnh đầu rồi thả cho đi.

Trưa hôm sau, đang ở chỗ của Thủy Vân tập tành đánh cờ thì Lương Minh và Ngụy Vĩnh Lạc đến, vừa vào cửa, Lương Minh đã chào đon đả: "Tiểu đệ tham kiến nhị vị tẩu tẩu."

Tôi tròn mắt nhìn, Thủy Vân cũng bước lên, vẻ ngạc nhiên không kém: "Tam hoàng tử, Ngụy tướng quân, không biết hai vị đến đây có việc gì?"

Lương Minh cười tít cả mắt: "Là thái tử huynh sai đệ cùng Ngụy tướng quân đến mời thái tử phi về cung có chuyện gấp."

Nhìn bộ dạng này của Lương Minh, hẳn là không có chuyện gì tốt. Đi đến bậc cửa, tôi dừng lại: "Tam hoàng tử, việc gấp là gì vậy? Ngài có thể nói cho ta biết sơ khởi không?"

Hắn cười: "Thái tử phi, hôm qua có phải con mèo đen ấy lại đến chỗ tẩu không?"

"Đúng vậy."

"Vậy là tẩu đã vặt lông nó sao?"

Tôi ấp úng: "Đúng, à không, ta chỉ là cắt một nhúm lông của nó thôi mà."

Hắn cười hí hí, ghé tai nói nhỏ: "Thái tử phi, nó chính là bảo bối của thái tử đó."

Tôi đứng chôn chân một chỗ, không bước thêm bước nào nữa, Lương Minh túm lấy tay tôi kéo vào, tôi đưa tay còn lại bấu chặt vào cửa, trì lại. Lương Minh này cũng thật kiên trì, hắn bảo Ngụy Vĩnh Lạc giúp hắn cầm một tay, còn hắn thì tẩn mẫn gỡ từng ngón, từng ngón ra rồi cả hai tên tống tôi vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Nghe văng vẳng tiếng hắn nói với Ngụy Vĩnh Lạc: "Thế là xong nhiệm vụ, ta đến chỗ Trương thiếu phó đây."

Lương Hữu Thuần đang ngồi cạnh bàn, con mèo thì nằm trong lòng chàng ta, thấy tôi vào, chàng ta đưa tay gõ xuống bàn ra hiệu bảo tôi bước đến.

"Thiếp không biết nó là mèo của thái tử nuôi."

Chàng ta nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên: "Cũng may là nàng không biết, nếu nàng biết thì chỉ sợ lúc này nó không còn miếng lông nào nữa."

Tôi im lặng không nói. Chàng ta dịu giọng: "Dạo gần đây, Tiểu Hắc rất hay tới chỗ nàng, ta nghĩ là nó thích nàng, vậy nên sau này cứ để nàng nuôi nó."

Lương ma vương này không phải là tới hỏi tội tôi ư.

"Nó tên là Tiểu Hắc à, tên thật giống với nó, thiếp thấy là nó thích cái hồ cá kia nên mới tới chứ không phải vì thích thiếp đâu."

Chàng ta đứng lên, bế Tiểu Hắc đặt vào lòng tôi, mặt cúi xuống nhìn, hỏi: "Vậy còn nàng thì sao? Nàng thích ai?"

"Thiếp.. để thiếp bảo Tiểu Đào cho Tiểu Hắc ăn, hình như nó đói rồi."

Tôi đứng lên, gọi Tiểu Đào vào rồi giao Tiểu Hắc cho con bé bế đi, đoạn quay phắt lại, đáp: "Thiếp thích Thanh lương đệ."

Lương Hữu Thuần đần mặt ra: "Nàng thích Thanh lương đệ?"

"Đúng vậy, nàng ấy xinh đẹp mỹ miều, ôn nhu như nước lại còn rất là khéo léo nữa, nếu không phải vì chàng đến đây thì thiếp vẫn đang ở chỗ nàng ấy."

Mặt mày chàng ta lúc này tối om, "hừ" một tiếng rồi bước đi thẳng, tôi rướn cổ nói với theo: "Thần thiếp cung tiễn thái tử, thái tử đi thong thả."

Cuộc sống trong hoàng cung lại cứ thế tiếp diễn, nhưng tôi không còn cảm thấy buồn chán nữa, có Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào kế bên trò chuyện, thêm con Tiểu Hắc tối ngày rình bắt cá.

Mỗi lần cho cá ăn thì Tiểu Bạch Nhi phải tìm bắt nó trước, lấy khăn bọc hết chân, quấn luôn người nó lại, cho nằm một chỗ, nó không ngo ngoe, nhúc nhích gì được, nhìn cứ như thể hài tử trong nôi vậy.

Rảnh rỗi, tôi lân la học nấu ăn, có hôm bất cẩn xém chút thiêu rụi luôn nhà bếp, Lương Hữu Thuần sau khi hay tin, căn dặn đám người hầu không được để tôi bén gót đến đó nữa.

Cuối cùng, tôi lại lôi chiếc chăn ra, tiếp tục thêu, phần hoa đã hoàn thành hết, chỉ còn mỗi thân xanh là chưa thêu tới thôi, nhanh thật ấy, mỗi ngày một chút thế mà cũng gần xong rồi.

Ngồi một chỗ riết cũng chán, tôi xách kiếm sang chỗ Cửu Nhật rủ huynh ấy tới vườn đào tập luyện, theo lời Tiểu Đào nói thì Lương Tịch dạo này hay ở lại quân doanh, không có về cung.

Cửu Nhật và tôi vừa chuẩn bị đi thì Cao Đào tìm đến, lại bảo có chuyện muốn nói với huynh ấy, tôi bắt ghế ngồi ngay ngắn chờ đợi, bỗng thấy hai đôi mắt nhìn mình cùng một lúc. Cuối cùng, Cửu ca yêu quý lại bảo tôi cứ đến vườn đào chờ huynh ấy trước, huynh ấy biết chỗ rồi nên sẽ tới ngay.

Tôi đi còn ngoái lại lườm tên Cao Đào một phen, cái bộ dạng liễu yếu đào tơ, cầm quạt phe phẩy kia của hắn thật khiến người khác khó chịu, ra đến cổng còn cố bắt chước điệu bộ ấy, kiểu lấy quạt che nửa mặt, cúi cúi, nhỏ nhẹ: "Cung tiễn thái tử phi."
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 26: Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

[CREDITS=300;1241675927064]Đến nơi, tôi kiếm một cành lớn rồi nhảy lên đó nằm. Gió chiều thổi nhè nhẹ, mơn man trên mặt, nhìn xuyên qua tán cây, từng ô trời xanh chen chúc nhau, đủ hình, đủ kiểu. Cứ núp dưới tàn cây mà nhìn lên trời thì thấy trời đúng là bé thật, thế rồi, tôi ngủ quên lúc nào không biết.

Mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc đã thấy bóng lưng Cửu Nhật dưới gốc cây, huynh ấy cũng thật là, tới cũng không gọi tôi dậy. Vẫn còn ngái ngủ, tôi ngồi luôn xuống cỏ, tựa đầu vào vai huynh ấy, nhõng nhẽo: "Cửu ca, huynh tới rồi, ôi, muội không muốn luyện võ nữa, muội buồn ngủ quá."

Nhắm mắt được một đỗi thì thấy có gì đó không ổn, mùi hương trên người nam nhân này không giống với Cửu Nhật, tôi vội ngẩng lên xem. Lúc hai ánh mắt vừa chạm nhau thì tôi như muốn bất tỉnh, trời ạ, tôi nãy giờ đang dựa vào Lương Tịch sao, chẳng phải theo mật thám Tiểu Đào thì tứ hoàng tử này đang ở quân doanh à, tiêu rồi, tiêu rồi.

Tôi bật đứng dậy, bối rối: "Tứ.. tứ hoàng tử, sao ngài lại ngồi đây?"

Lương Tịch lúc này cũng bối rối không kém: "Ban nãy ta đi ngang qua, thấy thái tử phi ngủ quên trên cành đào, nên là ta.. ta."

"Ngài sợ ta té ngã chứ gì? Đa tạ tứ hoàng tử quan tâm."

Ngài ấy nhìn tôi, giọng như chùng xuống, u uẩn: "Thái tử phi, người thấy ta đáng sợ đến vậy sao?"

Tôi lắc đầu, xua tay: "Làm.. làm gì có, tứ hoàng tử hiền lương thục đức, nhã nhặn thanh thoát như vậy, có điểm nào đáng sợ đâu chứ."

Lương Tịch nghe tôi nói xong thì bật cười, ôi thần tiên ơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy cười, khối băng ngàn năm cũng biết cười này. Tôi cũng không biết sao cho phải, bật cười theo: "Tứ hoàng tử, ngài cười lên trông rất ấm áp, sau này cười nhiều một chút."

Ngài ấy thôi không cười nữa, khẽ đưa tay che miệng, ho lên mấy tiếng: "Thái tử phi không biết những lời đó chỉ là dành cho nữ nhân hay sao?"

"Tại ta gấp quá, không nghĩ ra câu nào để tả ngài."

Lương Tịch đột nhiên bước lại gần, với tay lên đầu, tôi bất động đến nín thở, ngài ấy hạ tay xuống, đưa chiếc lá ra trước mặt tôi, hóa ra là ngài ấy lấy chiếc lá, tôi cười hì hì: "Chắc lúc nãy nằm trên cây bị vướng, vậy.. ta đi trước đây, cáo từ, cáo từ."

Nói xong tôi vội rời đi, Cửu Nhật này cũng thật là, huynh ấy dám cho tôi leo cây, chắc huynh ta bị tên Cao quốc sư kia bỏ bùa rồi.

Tức quá nên tôi không về cung mà chạy thẳng đến chỗ Cửu Nhật, huynh ấy thế mà lại đang nhàn nhã ngồi đàn, sao tôi không biết Cửu Nhật biết đàn nhỉ. Tôi chạy vọt tới, đặt tay xuống dây đàn giữ lại, giận dữ: "Cửu ca, sao huynh lừa muội? Huynh dám cho muội leo cây ư?"

Cửu Nhật ngước nhìn tôi: "Cây là muội tự leo, ta chưa đến muội đã leo rồi mà."

Huynh ấy nói xong thì cầm tay tôi bỏ ra ngoài, tiếp tục đàn. Tôi thiểu não: "Còn không phải muội đợi huynh lâu quá nên mới leo lên cây chờ sao, rồi thì ngủ quên mất."

Nói xong thì sực nhớ, Cửu Nhật sao lại biết tôi leo cây chứ, tôi chồm lên bàn: "Cửu ca, huynh có đến à?"

Huynh ấy nhìn ra bờ hồ, rồi đột nhiên hỏi: "Tiểu Ngư, muội gả nhầm người rồi ư?"

"Cửu ca, huynh đang nói gì vậy? Sao muội lại gả nhầm?"

"Người ban nãy ở cùng muội đâu phải thái tử."

Tôi hình như hiểu ra cớ sự rồi, thở dài: "Ca ca của ta ơi, muội nhầm tứ hoàng tử là huynh, mất mặt chết được."

Cửu Nhật nghe thế thì bật cười: "Ra là muội ngủ đến ngốc luôn rồi."

"Không phải, muội cứ tưởng đó là huynh, vì huynh nói sẽ tới liền, ai mà biết tứ hoàng tử lại ở đó chứ."

Huynh ấy nhìn cái mặt cau có của tôi thì dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, là ta đến trễ, là lỗi của ta, đừng giận nữa, được không?"

"Huynh dỗ muội mà còn cười được sao? Đúng là đang nhạo muội thì có."

Cửu Nhật lại tiếp tục cười: "Ta xin lỗi, chỉ là.. sao muội có thể nhầm lẫn tai hại vậy chứ?"

Đúng vậy, sao tôi có thể nhầm lẫn thế được cơ chứ, nghĩ lại cũng thấy mình thật buồn cười, thế là cả hai huynh muội cứ ngồi cười khúc khích mãi, cười đến đau cả ruột, khản cả cổ. Tôi rút ra chiếc khăn tay đưa cho Cửu Nhật, hãnh diện: "Muội tự làm đấy, đẹp không?"

"Tiểu Ngư, muội biết thêu thùa rồi sao?"

Trỏ vào bộ y phục trên người mình, tôi đắc ý: "Muội không những biết thêu, huynh xem, bộ y phục này là tự muội may đấy."

Nhìn Cửu Nhật mân mê chiếc khăn, vẻ hài lòng, tôi thấy rất vui. Vốn định làm để khi gặp lại huynh ấy sẽ tặng liền, nhưng vì phải tìm màu chỉ để thêu phần nhụy hoa, tươi quá nhạt quá đều không hợp. Cũng may hôm trước Thủy Vân đến Quế phường tìm giúp tôi được màu ưng ý.

"Huynh thích không?"

"Ta thích, không ngờ Tiểu Ngư lại tỉ mỉ như vậy."

"Đương nhiên rồi, quà tặng Cửu ca không thể nào làm qua loa được. Nhưng mà, Cửu ca, huynh đã tìm được tung tích của mãng xà chưa?"

Cửu Nhật gấp chiếc khăn cất vào, đáp: "Vẫn chưa, lúc nó nhập vào thân rắn đó cũng không biết đã đi đâu rồi, ta tìm khắp nơi nhưng không cảm nhận được gì cả."

Tôi gục xuống bàn, mặt hướng ra phía bờ hồ, định kể chuyện gặp Thanh Hoa cho Cửu Nhật nghe nhưng rồi lại thôi, nghĩ tình bà ấy cũng giúp mình đạt được ý nguyện, còn chuyện vì sao bà ta muốn hại mình thì cứ từ từ tìm hiểu sau vậy.

Lê lết hồi lâu, tôi cáo từ Cửu Nhật và ra về. Vừa bước chân đến cửa đã thấy Lương Hữu Thuần đang ở bên trong, tôi quay người định đi tiếp thì bị chàng ta phát hiện bảo quay lại. Lương ma vương này cũng thật là, dăm bữa nửa tháng ở trong cung chàng ta không đến, cứ hễ tôi đi ra ngoài về muộn là kiểu gì chàng ta cũng đến.

"Thần thiếp tham kiến thái tử."

Lương Hữu Thuần chẳng thèm nhìn tới, hỏi: "Hôm nay nàng đã đi đâu?"

"Thiếp đi lòng vòng, đi sang chỗ Cửu ca."

Chàng ta nhìn tôi, nghiêm giọng: "Ta nói nàng đừng có mà gặp riêng tứ đệ, nàng nghe không hiểu hay gì?"

Lương ma vương này theo dõi tôi hay sao mà biết rõ thế.

"Chỉ là tình cờ gặp thôi, chẳng lẽ lại không chào hỏi, chàng bảo thiếp làm sao?"

Giọng điệu chàng ta mỉa mai: "Chỉ tình cờ gặp mà nàng và hắn vai tựa vai, đầu gối đầu, nàng bảo ta hiểu làm sao?"

Tôi vội vàng phân bua: "Tại thiếp tưởng ngài ấy là Cửu ca, thiếp đến đó là để đợi Cửu ca cùng luyện kiếm."

Lương Hữu Thuần ngây mặt ra: "Nàng tưởng đệ ấy là Cửu hoàng tử nên mới thân mật như vậy hả?"

"Đúng vậy."

Chàng ta lúc này đột nhiên bật dậy, quát: "Nhạc Bình Nguyên, nàng bị ngốc phải không?"

Nhìn cái bộ dạng này của Lương Hữu Thuần, thật chẳng hiểu cớ sự gì, giải thích rõ ràng mà chàng ta còn nổi giận gì chứ, tôi cũng mất kiểm soát, gào lên: "Có chàng mới ngốc."

Nói xong, tôi quay người chạy ra sân, tôi dám chửi thái tử ngốc, Lương ma vương ắt hẳn nổi cơn tam bành rồi, nếu cứ đứng yên đấy thì toi mạng. Chàng ta thế mà đuổi theo, tôi nhảy lên mái nhà trốn, Lương Hữu Thuần đứng dưới sân quát lớn: "Nàng mau xuống đây cho ta."

Tôi quay lại, đáp: "Không."

Lương Hữu Thuần cũng không buông tha, lao theo lên mái nhà. Tôi vội bỏ chạy, sương đêm trên mái ngói trơn trượt làm tôi chới với, cũng may là chàng ta đến đỡ kịp lúc, dưới ánh trăng huyền hoặc, gương mặt nam nhân này thật đúng là mị người.

Phía bên dưới có tiếng Lương Minh vọng lên: "Thái tử huynh, thái tử phi tẩu tẩu, hai người làm gì trên đó vậy?"

Tôi vội gượng dậy thì bị Lương Hữu Thuần ghì xuống, chàng ta đáp: "Chúng ta lên đây ngắm trăng, tam đệ thấy sao?"

Lương Minh cười hề hề: "Tốt lắm, tốt lắm, phụ hoàng mà biết được tình cảm hai người tốt vậy chắc sẽ vui lắm, đệ không phiền hai người nữa, cáo từ."

Khi những tiếng bước chân rời khỏi thì Lương Hữu Thuần mới đỡ tôi lên, hỏi: "Còn muốn chạy?"

"Không chạy nữa."

Im lặng một quãng chẳng nghe chàng ta nói gì, tôi quay lại xem thử thì thấy Lương Hữu Thuần đang nhìn mình, tôi lúng túng xoay người ngồi xuống, mặt ngước lên trời. Chàng ta lúc này cũng bước lại, ngồi ngay bên cạnh.

"Tam hoàng tử đó, sao thiếp thấy ngài ấy cứ đi ngang qua đây hoài vậy?"

Lương Hữu Thuần chống hai tay ra sau lưng, hơi ngả người, đáp: "Đệ ấy đưa đám cấm vệ quân đi tuần thôi, đi hết hoàng cung."

"Nhưng ngài ấy không biết võ công, nhỡ gặp thích khách thật thì làm thế nào?"

Mắt chàng ta vẫn nhìn lên trời: "Đệ ấy cứ việc đứng yên, thích khách đã có cấm vệ quân lo."

Càng nghe nói thì tôi càng đần độn: "Thế sao ngài ấy không ở trong cung ngủ luôn đi? Đi theo có tác dụng gì đâu, không khéo còn vướng chân người khác."

Lương Hữu Thuần lúc này nằm luôn xuống mái nhà, tay gối ra sau đầu, mắt vẫn nhìn lên trời: "Đệ ấy cũng không muốn đi đâu, là bị phụ hoàng ép buộc, phụ hoàng không muốn đệ ấy có thời gian bay nhảy nên dùng cách này đễ giữ chân thôi."

"Vậy sao? Nhưng thiếp thấy ngài ấy rất nhiệt tình, hôm trước còn hăm hở truy bắt thích khách.."
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 27: Tầm Sư Học Đàn

[CREDITS=300;1111675927095]Chưa nói xong thì bị Lương Hữu Thuần kéo xuống nằm ngay bên cạnh, đầu tôi đập vào bả vai chàng ta, sực nhớ lại vội ngóc lên: "Thiếp đụng trúng vết thương của chàng rồi, có đau không?"

Lương Hữu Thuần lấy tay đè đầu tôi xuống: "Đã lành rồi, thê tử như nàng cũng có tâm thật, đến giờ mới nhớ trượng phu của mình bị thương sao?"

"Thời gian này chàng đâu có đến đây, thiếp muốn hỏi cũng không hỏi được."

"Ta không đến tìm nàng thì nàng không biết đến tìm ta sao? Có thời gian cứ đi lung tung."

Tôi nghe xong không nhịn được cười, chàng ta cứ như trẻ con đang dỗi vậy, nói mới nhớ, hôm ấy tẩm cung hoàng hậu có trộm, trùng hợp là Lương Hữu Thuần cũng bị thương.

Vốn muốn hỏi thử nhưng sợ con người này lại đổi tính nên thôi, chẳng mấy khi tâm trạng cả hai tốt thế này, tôi im lặng nhìn lên trời cao, ánh trăng hôm nay thật là đẹp, bầu trời Lương quốc về đêm không có nhiều sao như Hạ quốc.

Quay sang thì thấy Lương Hữu Thuần đã nhắm mắt, thế là tôi cũng nhắm mắt theo, định bụng một lát sẽ gọi chàng ta dậy nhưng cuối cùng ngủ quên mất, sáng hôm sau thức giấc đã thấy mình đang nằm trên giường, chàng ta thì cũng như mọi lần, rời đi khi trời còn tối.

Thắm thoát đã cuối thu, những cơn gió se se lạnh báo hiệu một mùa đông đang đến gần. Buổi sáng hôm ấy tôi dậy thật sớm, cùng với bọn Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào đem những củ Tát Nhật Lãng chôn xuống dưới đất, những củ này nhìn thấy ngon mắt nhưng lại không ăn được.

Chúng tôi trồng gần như hầu hết các khoảng đất trống mà Lương Hữu Thuần lúc trước sai bọn thái giám nhổ hoa mang đi, đám hoa ấy sang bên chỗ Thủy Vân được nàng ấy chăm sóc cũng bốn mùa khoe sắc.

Tới xế chiều thì cũng trồng xong, lúc trưa có nghe tin Khuynh Thành bị bệnh nên tôi tranh thủ chiều sang thăm nàng ấy, tiện thể rủ luôn Cửu Nhật đi cùng.

Thấy tôi và Cửu Nhật đến, nàng ấy mừng ra mặt, định xuống giường nhưng tôi ngăn lại, bảo cứ nằm yên đấy, cuối cùng cung nữ lấy gối cho nàng ấy tựa lưng ngồi nói chuyện.

"Khuynh Thành công chúa, bệnh của công chúa, thái y viện không chữa được sao?"

Nàng ấy mặt mày xanh xao, cất giọng yếu ớt: "Cứ mỗi khi đến mùa đông thì bệnh của muội lại tái phát, thái y bảo là do nhiễm lạnh sinh ra phong hàn, chỉ uống thuốc để đỡ phần nào thôi chứ không dứt được, khi nào trời ấm lên thì tự nhiên sẽ khỏi."

Theo lời nàng ấy thì bệnh này cũng lạ quá, tôi nhìn sang Cửu Nhật, huynh ấy từ lúc bước vào đây, ngoài chào hỏi ra thì chẳng buồn nói câu nào nữa, cứ đi đi lại lại rồi dừng bước trước một cây cổ cầm.

Khuynh Thành trông thấy liền hỏi: "Cửu hoàng tử cũng biết âm luật sao?"

Tôi vội khoe: "Đúng vậy, Cửu ca đánh đàn rất hay, ta cũng mới biết."

Nói xong thì thấy Khuynh Thành nhìn mình ngạc nhiên, tôi liền phân trần: "À, Cửu ca thời gian sau này lên núi Ngọc Long tu luyện, có thể đã học được trên ấy, huynh muội ta vừa gặp lại thì ta đã gả sang đây nên không có biết."

Nàng ấy nhoẻn cười, khẩn khoản: "Không biết Khuynh Thành có phúc được nghe Cửu hoàng tử dạo một khúc nhạc không?"

"Vậy ta mạo muội đàn một khúc."

Cửu Nhật ngồi xuống, đôi bàn tay khẽ lướt nhẹ trên cung đàn, thanh âm lúc trầm lúc bổng, lúc dạt dào, lúc khắc khoải, lúc thì hào hùng, lúc lại bi tráng, như ca ngợi, như oán thán, lúc hợp lúc tan.

Tôi thấy dải thảo nguyên xanh và sa mạc cát trắng hiện lên trước mắt, tiếng suối trong róc rách, tiếng chim hót, tiếng gió lao xao, tiếng vó ngựa miệt mài rong ruổi và còn cả tiếng gươm đao.

Bất chợt quay lại nhìn thì thấy Khuynh Thành đang khóc, lúc này tiếng đàn cũng đã dừng lại. Nàng ấy thấy tôi nhìn thì bối rối thì đưa tay lau vội dòng lệ, cười: "Muội không sao, chỉ là khúc nhạc này thật sự động lòng người, không kiềm chế được."

Cửu Nhật tiến tới: "Thứ lỗi cho ta, khiến công chúa buồn lòng rồi."

Khuynh Thành vội lắc đầu: "Không, không, Cửu hoàng tử, tại trước giờ Khuynh Thành chưa từng nghe khúc nhạc nào hay như vậy, thật sự xúc động, không biết sau này còn có thể nghe ngài gảy đàn nữa hay không?"

"Mọi chuyện cứ để tùy duyên, công chúa nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nào có dịp gặp lại ta cũng muốn thỉnh giáo tiếng đàn của công chúa."

Khuynh Thành nghe nói thì mừng rỡ, gật đầu liên tục, thế rồi Cửu Nhật nhanh chóng cáo từ, tôi cũng vội vàng chạy theo huynh ấy.

"Cửu ca, huynh biết đàn từ khi nào vậy?"

"Vậy muội biết may vá, thêu thùa từ khi nào?"

Tôi vội đáp: "Chỉ mới đây thôi."

Cửu Nhật quay xuống nhìn tôi: "Ta cũng vậy, chỉ mới đây thôi."

Huynh ấy đưa tôi về cung rồi mới đi, vừa bước vào đã thấy Tiểu Hắc đang lum khum tìm cái gì đó, vội chạy lại xem thì thấy nó đang bới mấy củ hoa của tôi. Tôi tóm hai chân nó xách lên, mắng: "Có ăn được đâu mà đào bới, nhìn ngươi đi, lấm lem lấm luốc, đúng là mặt mèo."

Thế là tôi đem nó đi tắm rửa, bộ lông ướt nước xẹp lép vào thân khiến nó trông thật buồn cười, Tiểu Bạch Nhi lấy khăn lau khô rồi thả cho nó lên ghế ngồi.

Chiều hôm sau tôi cùng Thủy Vân đến Quế phường lấy chỉ và màu nhuộm vải. Lúc trở về, thấy Lương Tịch đứng ở cổng chính nên tôi rủ nàng ấy vòng sang cổng khác.

Hoàng cung này cũng rộng lớn quá ấy chứ, đi một thôi một hồi thì lạc mất đường, xung quanh toàn là tre trúc, gió thổi làm chúng đong đưa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Len lỏi một hồi thì bỗng nghe có tiếng đàn ngân nga, thế là cả hai vội vàng dỏng tai lên nghe ngóng, xác định phương hướng rồi tìm đến, hy vọng may ra gặp cao nhân nào ấy để còn nhờ họ chỉ đường cho mà về.

Chúng tôi đến một căn chòi nằm trên đồi đất cao, tiếng cổ cầm phát ra từ đấy, tôi và Thủy Vân lò dò đi lên, núp sau mô đất quan sát.

Nữ tử nhìn rất quen mắt, hóa ra là Thiên Tằm quận chúa, nam nhân đang gảy đàn thì chẳng quen tẹo nào, trông hắn hãy còn rất trẻ, ngũ quan hài hòa. Đang chăm chú thì Thủy Vân bị trượt ngã, tôi vội đưa tay tóm nàng ấy lại.

Tiếng đàn cũng ngừng bặt, tiếp theo là một đường kiếm sáng lóa lao đến. Chúng tôi đứng như trời trồng, hai tay đưa lên như thể đầu hàng, Thiên Tằm lúc này cũng vừa đến.

"Thiên Tằm tham kiến thái tử phi, Thanh lương đệ. Thái tử phi, Thanh lương đệ, sao hai người lại đến đây?"

Tên nam nhân vội thu kiếm lại, cúi đầu: "Thần Trương Duệ tham kiến thái tử phi, Thanh lương đệ, ban nãy thần hơi lỗ mãng, mong thái tử phi thứ tội."

Tôi cũng hoàng hồn: "Không biết thì không có tội, ta và Thanh lương đệ đến Quế phường, lúc trở về định đi tắt cho nhanh, không ngờ lại bị lạc đường, vì nghe được tiếng đàn nên cố ý đến đây nhờ người chỉ giúp lối đi."

Thiên Tằm đáp: "Đây là Trúc Thanh Đỉnh, nơi đây tre trúc mọc nhiều, chẳng trách hai vị không tìm được lối ra."

Tôi gật đầu, nhìn sang Trương Duệ, Thiên Tằm tinh ý, tiếp: "Ngài ấy là Trương thiếu phó, cũng là sư phụ dạy đàn cho muội."

Sực nhớ ra có lần nghe Lương Minh nói đến chỗ Trương thiếu phó, chắc là người này nhỉ, lúc trước mới nghe tôi còn tưởng hắn là một lão phu tử già béo phệ, không ngờ lại là một mỹ nam tử, Lương quốc hóa ra nam thanh nữ tú rất nhiều.

Thủy Vân nãy giờ im lặng, chợt lên tiếng: "Ta không biết trong cung có một nơi hữu tình thế này, càng không biết Trương thiếu phó lại đàn hay như vậy."

Tôi nhìn Thủy Vân cùng lúc nàng ấy cũng nhìn tôi, cuối cùng cả hai chúng tôi nhìn tới Trương Duệ.

Tôi rụt rè mở lời: "Trương thiếu phó à, ngài tài năng như vậy, nếu chỉ nhận mỗi Thiên Tằm quận chúa làm đệ tử thì xem ra cũng hạn chế quá, ngài có thể xem xét nhận ta và Thanh lương đệ vào học không?"

Trương Duệ cúi đầu, đáp: "Thái tử phi và Thanh lương đệ đã mở lời rồi, thần nào dám từ chối."

Mặt Thủy Vân lúc này rạng rỡ hẳn, tôi nhìn Thiên Tằm, cười: "Thiên Tằm quận chúa, sau này nhờ quận chúa chỉ giáo thêm."

"Thái tử phi khách sáo rồi, được học cùng người là vinh hạnh của muội."

Tôi và Thủy Vân không ai bảo ai, đồng loạt cúi đầu: "Trương sư phụ, xin chỉ giáo nhiều."

Trương Duệ thấy vậy thì rối rít: "Thái tử phi, Thanh lương đệ, hai vị đừng như vậy, thần gánh không nổi đâu."

Cuối cùng thì Thiên Tằm phải dẫn đường, đưa tôi và Thủy Vân ra khỏi Trúc Thanh Đỉnh, tôi vừa đi vừa cố ghi nhớ đường, qua bên phải rẽ trái, đi thẳng lại rẽ phải, rồi lại rẽ trái, rẽ phải, sau đó lại đi thẳng, có một con dốc rồi lại rẽ trái, xem ra cũng lòng vòng thật.
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 28: Trúc Thanh Đỉnh

[CREDITS=300;1491675927126]Hôm sau, tôi và Thủy Vân đến Trúc Thanh Đỉnh, Trương Duệ đưa chúng tôi vào trong phòng chứa đàn của hắn, cảm giác cứ như lạc vào cõi mộng, trên vách, dưới sàn cơ man nào là cổ cầm, địch tử, nhị hồ, cổ tranh, không hầu..

Tôi chạy đến bê một cây cổ cầm lên, quay sang Trương Duệ: "Ta chọn cái này."

Thủy Vân cũng đảo một vòng, cuối cùng nàng ấy chọn một cây cổ cầm khác.

"Thái tử phi, Thanh lương đệ, chúng ta bắt đầu thôi."

Thế là trong ngày đầu tiên, chúng tôi nghe Trương Duệ giới thiệu về cổ cầm, theo lời hắn thì đây là nhạc cụ thanh nhã, tinh tế được các sĩ phu hay dùng.

Cổ cầm còn được gọi là Thất huyền cầm, dài bốn thước năm tấc là phỏng theo tứ thời ngũ hành, bảy dây tượng trưng cho bảy tinh tú.. tóm lại thì cổ cầm chính là tượng trưng cho chư thần trong trời đất và sự hòa hợp của thiên nhiên.

Sau đó, hắn dạy chúng tôi cách sử dụng các ngón tay trên dây đàn, cách gảy dây, cách giữ dây, nào là thủ pháp của tay phải: Khiêu, câu, phách, thác, mạt, bài, luân, đả, tích, toát, tỏa, phạt, cổn phú, tay trái thì chỉ có áng âm.

Tôi thấy học đàn còn khó hơn viết chữ, luyện võ và thêu thùa. Trương Duệ chỉ tới đâu thì tôi quên ngay tới đó, nhìn sang Thủy Vân cũng chẳng khá hơn là mấy, cuối cùng tôi phải mượn giấy bút của hắn để ghi chép lại, lúc ra về, hắn còn đưa thêm mấy cuốn sách nữa để chúng tôi tiện bề ngâm cứu.

Vừa ra khỏi Trúc Thanh Đỉnh thì gặp Lương Tịch, ngài ấy nhìn thấy chúng tôi tay xách nách mang nào là đàn, nào là sách từ trong đó đi ra thì chắc phần nào cũng hiểu được.

"Tham kiến thái tử phi, Thanh lương đệ."

Tôi và Thủy Vân cùng cúi đầu đáp lễ, Lương Tịch lại tiếp: "Hai người đến đây để học đàn sao?"

Tôi gật đầu: "Phải, hôm nay là ngày đầu tiên, tứ hoàng tử đến gặp Trương thiếu phó sao?"

"Không, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, thật không ngờ lại gặp hai người ở đây."

Thủy Vân lúc này lên tiếng: "Hôm qua cũng thật tình cờ.. ưm.. ưm."

Nàng ta chưa nói xong thì bị tôi dùng tay bịt miệng lại, Lương Tịch nhìn tôi lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

"À, thật là, ây.. chuyện kể ra thật xấu hổ, hôm qua ta và nàng ấy vì lạc đường nên mới gặp được Trương thiếu phó, ngài xem, bọn ta lớn như vậy mà còn đi lạc, để người khác biết lại chê cười rồi."

Lương Tịch gật gù: "Ra là vậy, ta không thấy có gì đáng chê cười cả, hoàng cung rộng lớn thế này, lúc nhỏ ta cũng thường xuyên đi lạc, huống chi hai người mới đến lại còn chỉ quanh quẩn trong tẩm cung."

Tôi cười xòa: "Phải, phải, hoàng cung rộng lớn thật, sau này ta và Thanh lương đệ phải thường xuyên ra ngoài hơn."

Vừa nói tôi vừa nhìn sang Thủy Vân, nàng ta từ nãy tới giờ cứ đơ người ra, lúc này mới gật gật theo, tôi cười cười: "Vậy bọn ta đi trước đây, cáo từ, cáo từ."

Nói xong, tôi vội vàng đi ngay, Thủy Vân thấy vậy, cũng chạy nhanh theo. Đi được một đoạn thì nàng ấy lên tiếng: "Thái tử phi, người và tứ hoàng tử sao vậy? Sao người lại ngăn không cho muội nói chuyện hôm qua chúng ta thấy ngài ấy?"

Ôi, đến Thủy Vân cũng thấy là có vấn đề, tôi làm sao mà nói cho nàng ấy biết chuyện tôi nhầm lẫn Lương Tịch thành Cửu Nhật được cơ chứ, đến giờ nghĩ lại còn thấy muốn độn thổ đây, cơ mà tứ hoàng tử kia sao đi tới đâu cũng gặp được vậy, kiểu như có phép phân thân ấy.

Thế là tôi đành lắt léo: "Thanh lương đệ của ta ơi, hôm qua ta chỉ muốn đi đường tắt cho nhanh, nếu nói với ngài ấy chúng ta thấy ngài ấy nhưng lại đi hướng khác, thì không khéo ngài ấy lại nghĩ nhị vị tẩu tẩu này khinh thường ngài ấy, lảng đi, không muốn chào hỏi, thế thì phiền lắm, chúng ta lại phải mất công giải thích nữa, bây giờ phải để dành tâm lực vào việc học đàn thôi, nàng thấy đúng không?"

Thủy Vân hình như nghe tôi nói chí lý quá hay sao mà cứ gật đầu liên tục, tôi thở phào nhẹ nhõm, nói dối cũng hao tâm tổn trí thật ấy chứ.

Cả chiều hôm ấy, tôi ngồi mân mê cây đàn, nghĩ tới cảnh một ngày nào đó, bản thân có thể đường hoàng ngồi dạo những khúc nhạc du dương làm cho Cửu Nhật phải thán phục, thế là tôi bật cười khúc khích.

Tiểu Hắc ngồi kế bên thấy tôi cười thì cứ trân mắt lên nhìn, tôi khẽ đưa tay xoa đầu nó, chỏm lông bị cắt cũng đã mọc ra rồi, nó nhắm mắt, kêu gừ gừ, chắc là ngại ngùng đây.

Hôm sau đang trên đường đến Trúc Thanh Đỉnh thì Lương Minh không biết từ đâu nhảy vọt ra, làm cho tôi, Thủy Vân, Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Xảo giật mình. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Tam hoàng tử sao lại ở đây?"

Lương Minh cười hề hề: "Nghe nói Trương thiếu phó nhận dạy đàn cho nhị vị tẩu tẩu nên đệ cũng muốn đến để học."

"Nhưng ngài ấy chỉ dạy cho nữ, không dạy cho nam."

Hắn lại tiếp: "Thế mới cần thái tử phi nói giúp, nhận thêm hai người giờ thêm một người nữa có làm sao đâu."

Lúc chúng tôi đến nơi, cả Trương Duệ và Thiên Tằm đều im lặng nhìn, tôi thấy khó xử quá, nháy mắt ra hiệu cho Lương Minh, thế là hắn ta tung lời mật ngọt, năn nỉ, ỉ ôi các kiểu.

Lương Minh này cũng thật tinh ranh, hắn than bản thân chẳng tài cán gì, người người khinh thường, vì thế mong muốn học đàn để chứng tỏ cho mọi người thấy hắn cũng có tài. Cuối cùng, Trương Duệ cũng phải phá lệ dạy cho hắn.

Ngày qua ngày, lớp học đàn lại tăng thêm người, Lương Minh vừa bái sư xong thì hôm sau Lương Tịch cũng đến, hôm sau nữa thì Lương Hữu Thuần đến còn dắt theo cả Ngụy Vĩnh An, rồi Cửu Nhật, Cao Đào, Khuynh Thành, Ngọc Liên công chúa, Như Lan công chúa.. không biết có hẹn không mà đều cùng nhau kéo đến.

Chủ tử bên trong học đàn, nô tài thì đứng vòng bên ngoài, Trúc Thanh Đỉnh vắng vẻ chẳng mấy chốc mà trở nên náo nhiệt. Chỉ tội cho tên Trương Duệ, đi hết người này đến người kia quan sát, chỉ dạy, tôi tự nhiên thấy có lỗi quá, như thể mình mang gông tròng vào hắn vậy.

Tôi rướn người sang phía Cửu Nhật hỏi nhỏ: "Cửu ca, huynh đến đây làm gì? Không phải huynh biết đàn rồi sao?"

Cửu Nhật lấy tay che nửa miệng, đáp: "Trương thiếu phó là bậc thầy dạy đàn, ta muốn đến để học hỏi thêm."

Ôi trời, tôi thấy rõ ràng Cửu Nhật còn đàn hay hơn Trương Duệ ấy chứ, đến Khuynh Thành còn khóc nức nở khi nghe huynh ấy đàn còn gì.

Lại quay sang Lương Hữu Thuần, tôi hỏi: "Thái tử gia của chúng ta cũng có nhã hứng này sao?"

Chàng ta chưa kịp trả lời thì Ngụy Vĩnh An xen vào: "Thái tử là đi theo.."

Hắn còn chưa nói hết thì bị Lương Hữu Thuần lườm cho một cái, tôi nhìn theo hướng mắt của Ngụy Vĩnh An, đoán chừng là Lương Hữu Thuần đi theo Thủy Vân, nàng ấy trước giờ cũng ít ra khỏi cung, dạo này tôi lại rủ nàng ấy đi nhiều quá, chắc Lương Hữu Thuần lại lo lắng đây.

Đang phân tâm thì Trương Duệ chẳng biết đứng kế bên tự bao giờ, hắn cầm tay tôi, giọng trầm trầm: "Thái tử phi, áng âm, tay trái tỳ một dây trước khi tay phải gảy dây, tạo một nốt cao hơn. Tay trái giữ dây xuống cho đến hết nốt, thư giãn rồi cho dây về cao độ tự nhiên."

Đang tập trung cao độ thì bên tai nghe một tiếng "bựt, xoàng", cả lớp đều quay lại tìm kiếm, rồi tất cả ánh mắt dừng lại trên cây đàn của Lương Hữu Thuần.

Ô, chàng ta cũng tài năng thật, gảy thế nào mà đứt hai dây cùng một lúc, mặt thì vẫn tỉnh rụi: "Ta hơi mạnh tay, chắc phải đổi cây đàn khác thôi."

Như Lan công chúa cười, lên tiếng: "Thái tử huynh chắc nhầm đàn thành kiếm rồi, lớp học đàn hóa chiến trường."

Mọi người nghe xong cười ồ cả lên, tôi thấy không khí này cũng đâu có tệ, huynh đệ trong hoàng thất cứ nói chuyện thoải mái thế này không tốt hơn sao, nghiêm trang quá làm gì.

Trương Duệ đến nâng cây đàn lên, nhìn mọi người, nói: "Hôm nay đến đây thôi."

Đoạn, hắn quay sang Lương Hữu Thuần: "Thần sẽ sửa lại đàn cho thái tử điện hạ."

Thế là chúng tôi lũ lượt ra về, lúc đến cửa thì chạm mặt Cao Đào, tôi phải tranh nhảy ra trước hắn, chạy đến bên cạnh Cửu Nhật.

Cái tên Cao Đào này không biết có âm mưu gì, cứ kè kè bên Cửu ca, bộ dạng bán nam bán nữ của hắn đúng là khó ưa, Cửu Nhật chắc không phải là thích hắn đấy chứ, thật sự khiến người khác lo lắng mà.

Cao Đào thấy tôi đi cạnh Cửu Nhật thì thôi không tới nữa, cứ thế thẳng lên phía trước. Tôi đắc ý cười thầm.

Bỗng phía sau vang lên tiếng của Khuynh Thành: "Thái tử phi, Cửu hoàng tử."

Tôi và Cửu Nhật cùng quay lại.

"Khuynh Thành công chúa đã khỏe lại rồi, ban nãy công chúa đi đâu, ta định hỏi thăm nhưng không thấy."

Nàng ấy dịu dàng, đáp: "Muội nhờ Trương thiếu phó sửa đàn giúp, cây cổ cầm đó bị chùng dây rồi."

"Ra là vậy, công chúa mới tới học sao?"

"Không, muội đã từng đến đây học rồi, cùng với Thiên Tằm quận chúa, chỉ tại vì sức khỏe không được tốt nên cứ phải nghỉ liên tục."

Tiếp đó, nàng ấy nhìn Cửu Nhật: "Cửu hoàng tử tinh thông âm luật mà còn phải đến học sao?"

Tôi cũng đồng tình với câu hỏi này, quay sang huynh ấy, Cửu Nhật thế mà đáp gọn một câu: "Ta đi theo muội ấy, cũng là theo chỉ dụ của hoàng thượng."
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 953 Tìm chủ đề
Chương 29: Nỗi Nghi Ngờ Của Kim Ngư

[CREDITS=300;1411675927152]Đúng là đi đâu thì đi, cứ về đến cái giường của mình là thoải mái nhất, vừa ngã sấp lên thì có bàn tay đập đập sau lưng, tôi không quay lại, nói: "Ta chưa đói, ta muốn nằm cho thẳng lưng một chút."

"Là ta."

Tiếng nói này nghe quen thật, là Lương Hữu Thuần, tôi bật ngồi dậy, nhìn chàng ta chằm chằm: "Chàng ở đâu biến ra vậy? Ban nãy thiếp vào có thấy chàng đâu?"

Chàng ta đưa mắt nhìn chỗ khác, đáp: "Nàng có bao giờ nhìn thấy ta đâu, ta cũng không thấy lạ."

Gì mà lạ với không lạ, tôi dời tầm mắt khỏi mặt Lương Hữu Thuần, lúc này mới thấy ngón tay chàng ta đang nhỏ máu, chắc là ban nãy bị dây đàn cắt đây mà.

Tôi vội đứng dậy, túm vai chàng ta đẩy xuống giường rồi nhanh chóng đi tìm hộp thuốc, Lương Hữu Thuần thế mà ngoan thật, ngồi im như thóc.

Rịt thuốc vào xong, tôi lấy vải băng lại, miệng cũng không quên càm ràm: "Bị thương thì phải nói chứ, để vậy đi từ Trúc Thanh Đỉnh về đây, mất bao nhiêu là máu, chàng bị thừa máu đúng không?"

Lương Hữu Thuần chẳng đáp tiếng nào, tôi ngước lên thấy chàng ta đang chăm chú nhìn mình, tôi nói: "Xong rồi."

Chàng ta khẽ "ừ" một tiếng. Tiểu Hắc lúc này không biết đi chơi đâu mới về, leo lên chui tọt vào lòng Lương Hữu Thuần.

Tôi vừa thu dọn hộp thuốc xong, tiện tay quay sang vuốt nhẹ đầu nó: "Thế nào, thiếp chăm nó được chứ? Lông mọc lên rồi, cũng mập hơn lúc ở bên chàng nhiều."

Lương Hữu Thuần cũng đưa tay nhẹ vuốt thân nó, đáp: "Đúng là chăm rất tốt, sau này nàng sinh con thì ta cũng yên tâm."

Tôi sựng lại, trố mắt nhìn chàng ta, nói cái gì mà sinh con, lại nhìn hình ảnh bây giờ, sao cứ giống kiểu như phụ mẫu cưng nựng hài tử vậy chứ.

Vội vàng rụt tay lại, chụp lấy hộp thuốc, tôi lúng túng: "Thiếp đói rồi, phải đi ăn đây."

Lương Hữu Thuần bảo rằng chàng ta cũng đang đói, thế là tôi phải kêu nhà bếp làm thêm mấy món nữa.

Đây là lần đầu tiên chàng ta và tôi ngồi ăn cơm chung thế này, ăn hết một bát, nhìn lên thấy chàng ta vẫn ngồi như tượng, tôi ngạc nhiên: "Chàng bảo đói mà, sao không mau ăn đi?"

Lương Hữu Thuần lúc này mới đưa bàn tay lên, số là chàng ta bị đứt chỉ hai đầu ngón tay thôi, cơ mà vì tôi dư vải nên băng luôn cả bàn tay cho chắc. Thế là tôi phải đút cho chàng ta ăn, cảm thấy mình giống mẫu thân hơn là thê tử.

Từ bên ngoài truyền báo Ngụy tướng quân đến, Lương Hữu Thuần vừa thấy Ngụy Vĩnh Lạc thì lập tức đứng lên, quay sang tôi bảo: "Ta no rồi."

Ngụy Vĩnh Lạc lộ vẻ lo lắng: "Thái tử điện hạ, tay của người.."

Chàng ta vừa đi vừa xua tay: "Không có gì."

Ngụy Vĩnh Lạc trỏ vào bàn tay băng kín mít, ngập ngừng: "Vậy.."

Lương Hữu Thuần hất mặt về phía tôi, Ngụy Vĩnh Lạc cũng theo đó mà nhìn, cái con người này cũng thật là, nếu chê tôi không biết băng vết thương thì cứ việc đến thái y viện, bổn công chúa đây cũng chẳng cầu băng bó cho chàng.

Hai người bọn họ rời đi, tôi lại ngồi xuống ăn tiếp, ngồi ăn một mình vẫn thoải mái nhất.

Một sáng thức dậy nhìn ra sân, tuyết đã rơi phủ trắng cả một vùng, tôi đến bên hiên ngồi ngắm, Tiểu Bạch Nhi thì thích thú chạy hẳn ra ngoài, đưa tay hứng lấy, con bé phấn khích cũng đúng thôi, ở dưới Thủy cung đâu có cảnh này.

Trời càng lạnh thì bệnh của Khuynh Thành công chúa lại trở nặng, nàng ấy cũng không thể đến lớp học nữa. Tôi đến thăm mấy lần, mỗi khi vào thấy nàng ấy thoạt đầu rạng rỡ rồi đột nhiên lại buồn xuống, có chút thất vọng thoáng trên gương mặt xinh đẹp ấy, tôi đoán già đoán non là nàng ấy đang mong Cửu Nhật đến, tuy tôi có rủ rê nhưng Cửu Nhật nhất quyết không đi cùng, hôm nay cũng giống như vậy.

Đảo một vòng quanh hậu cung, nhác thấy phía trước có người, nhìn kỹ thì hóa ra là hoàng hậu và hoàng quý phi Lưu Hà, bọn họ cứ thần thần bí bí thế nào ấy, tôi và Tiểu Bạch Nhi khom người lủi đến.

Được một đoạn thì sợ bị phát hiện, cả hai ngồi xuống, nhưng thật khó mà di chuyển, cuối cùng tôi và nó bò luôn cho dễ, đến núp sau bụi cây.

Tiếng hoàng quý phi nhẹ nhàng: "Hoàng thượng đã dặn trên dưới hoàng cung không được nói ra chuyện đại hoàng tử chuốc thuốc cho thái tử phi, nhưng hôm ở Ngự Hoa Viên, hoàng hậu nương nương lại cố tình nhắc lại trước mặt thái tử phi, người nói xem, nếu hoàng thượng biết được thì sẽ thế nào đây?"

Hoàng hậu cười khẽ, đáp: "Ta chỉ bảo nó tha thứ cho huynh trưởng thôi, cũng đâu có nói là xảy ra chuyện gì, còn đệ đệ của ngươi, một tay giúp đại hoàng tử, khiến hai nước xảy ra binh đao đến giờ còn giả điên giả dại để hoàng thượng tha mạng. Hơn nữa, hoàng quý phi đừng quên, năm xưa chỗ của ngươi vốn thuộc về Trân phi, ngươi cho nàng ta uống thứ gì mà sinh ra hài tử khù khờ như vậy ngươi phải rõ hơn bổn cung nhỉ?"

Tôi thấy gương mặt hoàng quý phi tái xanh: "Hoàng hậu đừng ngậm máu phun người."

Hoàng hậu tiến sát lại, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc hoàng quý phi, cười: "Đấu với ta, vẫn còn non lắm, ngươi không đụng ta, ta cũng sẽ không đụng ngươi, đừng lấy những chuyện vặt vãnh này uy hiếp bổn cung, dẫu thái tử phi biết được và nhớ lại thì làm sao, đại hoàng tử có lỗi với nó rồi nhưng thái tử chẳng phải cũng đã chấp nhận nó ư, như Trân phi thôi, buông hoàng thượng ra cũng thành vương hậu."

Tôi nghe đến đấy thì ngồi há hốc miệng, Tiểu Bạch Nhi cũng ngơ ngác nhìn. Nếu suy đoán của tôi không lầm thì đại hoàng tử đã bỏ thuốc Bình Nguyên công chúa, rồi có thể trong lúc giằng co đã bị nàng ấy đâm trúng, giết người xong thì nàng ấy đương nhiên hoảng loạn còn thêm tác dụng của thuốc khiến thần trí không tỉnh táo, mãng xà có lẽ nhân cơ hội này đã nhập thân vào nàng ấy, cơ mà nó là đứng sẵn ở đấy hay sao.

Xem ra, Lương Hữu Thuần kia cũng cao thượng quá, nhưng đã biết có lỗi với công chúa Hạ quốc vậy mà lần hai vẫn còn đem binh đánh chiếm, hoàng thượng và thái tử này nghĩ gì thế nhỉ.

Đợi hai người đó đi xa thì tôi cũng rời khỏi rồi thẳng đến chỗ Cửu Nhật, đến nơi thì thấy Cao Đào cũng vừa bước ra, thật là nghi ngờ quá, tôi phải nghĩ cách làm rõ chuyện này.

Cửu Nhật lúc trước nói với tôi đã có người trong mộng rồi mà, sao từ lúc lên bờ đến nay có thấy huynh ấy động tĩnh gì đâu, huynh ấy lẽ nào không thích nữ nhân, Cửu ca này không phải là lấy vải thưa che mắt thánh chứ hả.

Tôi bước vào, lập tức than vãn trong cung tẻ nhạt, bảo rằng mình muốn ra ngoài, muốn ăn ngô nướng, khoai mì nướng, kẹo hồ lô..

Kết lại, tôi vòi vĩnh Cửu Nhật đưa mình ra ngoài chơi. Sau một hồi làm nũng thì huynh ấy cũng đồng ý để sắp xếp, tôi không chịu, đòi đi luôn đêm nay. Cửu Nhật cuối cùng cũng chiều theo, hẹn tối gặp. Tôi cười tít mắt, vội vàng chạy về cung chuẩn bị.

Tối đến, tôi mặc bộ y phục nam tử vào, cả Tiểu Đào và Tiểu Bạch Nhi đều thốt lên, khen tôi giống hệt như một nam nhân, tôi soi gương thấy cũng giống thật. Cửu Nhật đến đón, thấy vậy thì chau mày: "Sao muội lại ăn mặc thế này?"

"Có phải nhìn rất anh tuấn không? Mặc như vậy mới tiện di chuyển."

Tiểu Bạch Nhi và Tiểu Đào vẫy tay, đồng thanh: "Thái tử phi, Cửu hoàng tử đi chơi vui vẻ."

Chúng tôi tới cổng thành, lấy lệnh bài Lương Hữu Thuần cho hôm trước đưa ra, bọn lính nhìn tôi ngờ ngợ nhưng rồi cũng cho qua.

Trời lạnh, tuyết vẫn đang rơi, hai bên đường tấp nập những hàng quán bán đồ ăn nóng, khói bốc lên nghi ngút, tôi rủ Cửu Nhật tạt vào mua mấy bắp ngô nướng, mấy cây kẹo hồ lô.

Đang đi thì đụng phải một tên hành khất, hắn ta xin lỗi rối rít rồi bỏ chạy, tôi đứng nhìn theo một đỗi, thấy hắn thật quen mặt, chẳng biết là gặp ở đâu rồi. Cửu Nhật lấy làm lạ, hỏi: "Muội sao vậy?"

"Không có gì, muội chỉ thấy tên này thật là quen, nhưng không nhớ nổi. À, Cửu ca, Cao quốc sư đó quen biết huynh từ bao giờ? Sao muội thấy hai người gặp nhau hoài vậy?"

Huynh ấy vẫn bước đều, đáp: "Đoàn sứ giả truyền thánh chỉ và viếng quốc vương là do hắn dẫn đầu, chúng ta gặp nhau ở Hạ quốc, hắn đến để thỉnh giáo tình hình quan quân trước đây của Hạ quốc, giúp Lăng vương gia tiện bề trông coi."

Ra là vậy, chắc tôi nghĩ ngợi nhiều rồi nhỉ, tôi lại hỏi: "Cửu ca, lúc trước muội có gởi thư cho quốc vương và huynh, huynh có nhận được không vậy?"

"Ta không thấy, muội gởi cho ai?"

"Không phải là người, muội buộc thư vào một con bồ câu, thiệt tình, muội biết chắc là nó bay lộn đường mà."

Vừa ăn xong cây kẹo hồ lô cuối cùng thì bỗng đâu có mấy cô nương như hoa như ngọc ào ra, chèo kéo. Tôi và Cửu Nhật còn chưa biết đâu là đâu thì đã bị các nàng ấy lôi tuốt vào trong.

Tôi nhìn trái rồi nhìn phải, như chợt hiểu ra, người ta hay gọi mấy chỗ này là thiên đường dưới nhân gian đây ư, lại nhìn đến Cửu Nhật, cơ hội này không thể bỏ lỡ được, tôi phải thử huynh ấy xem sao.

Từ xa có một bà béo, mặt hoa da phấn chạy đến, đoán chừng là tú bà trong truyền thuyết, bà ta hồ hởi: "Nhị vị công tử, thật quý hóa quá."

Nói xong, bà ta lôi ra một hàng dọc trước thẳng cả mười mấy cô nương cho chúng tôi lựa chọn, Cửu Nhật nắm tay tôi kéo đi, tôi không chịu, trì lại, thêm mấy cô nương nữa cũng ào qua phụ tôi.

Mụ tú bà nhìn thấy thì ngờ ngợ, tôi bảo: "Huynh trưởng ta lần đầu đến đây, ngại ấy, ngại ấy."

Bà ta cười xuề xòa: "Ai lần đầu cũng vậy, đã đến đây rồi sao lại vội đi chứ?"

Tôi cũng hùa vào: "Đúng, đúng, vội gì chứ."
[/BOOK]
[/credits]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back