Xuyên Không [Edit] Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi - Y Nỉ Yêu Nhiêu

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Phong Hà, Oct 29, 2020.

  1. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 10: Từ Nay, Gọi Ngươi Là A Trần~

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đang nghĩ gì vậy? Đứa trẻ đó không sao đâu." Phượng Sở Ca nhướng mày, nhận thấy sắc mặt của mấy người bên cạnh, nói.

    "Nữ nhân, ta không phải là trẻ con." Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía xa.

    Rõ ràng giọng nói non nớt như của một đứa trẻ, nhưng lúc này lại mang theo vẻ lạnh lùng và chín chắn không thuộc về trẻ con.

    Và đứa trẻ mặc áo choàng màu đen thêu kim tuyến kia đang đứng cách đó không xa.

    Phượng Sở Ca thề nàng chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào đáng yêu như vậy.

    Khuôn mặt của nó hơi tròn trịa, mang theo vài phần mũm mĩm trẻ con. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó là đôi mắt tròn xoe.

    Hàng mi dài nhẹ nhàng rủ xuống, khiến đôi mắt trông càng lớn và tròn.

    Chỉ là, rõ ràng đôi mắt ngây thơ của trẻ con lại ánh lên vẻ chín chắn không thuộc về tuổi nhỏ.

    Cậu bé khoanh tay trước ngực, dựa vào một bên, trên người mặc chiếc áo choàng đen dài không vừa, lỏng lẻo.

    Bộ dáng này, như thể đứa trẻ đang mặc trộm quần áo của người lớn, vốn dĩ nên rất hài hước, nhưng với dáng đứng này, đôi mắt hơi nghiêng, lại khiến người ta cảm nhận được một khí thế đặc biệt như đang nhìn xuống cả thiên hạ.

    Chỉ trong chốc lát Phượng Sở Ca sững sờ, ba người bên cạnh cũng nhìn nhau không nói gì.

    Phượng Sở Ca thật không kiềm chế nổi, bật cười-

    "Ngươi là con nhà ai, sao diễn xuất trời sinh lại tốt như vậy." Vừa nói, Phượng Sở Ca vừa véo má cậu bé: "Ái chà, khuôn mặt này, thật là dễ thương."

    Phượng Sở Ca bẩm sinh không thể cưỡng lại được sự dễ thương của trẻ con, dù kiếp trước nàng là sát thủ cũng vậy.

    Cậu nhóc trước mặt thực sự quá buồn cười. Rõ ràng là một đứa trẻ, cứ phải giả làm người lớn.

    Cái dáng vẻ giả vờ chín chắn đó khiến Phượng Sở Ca không nhịn được, cúi đầu xuống hôn lên mặt cậu bé một cái.

    "Nào, để tỷ tỷ hôn nào!"

    Sắc mặt đứa trẻ trong lòng thay đổi liên tục, từ trắng sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang đen.

    "Nữ nhân, ngươi thả ta ra!"

    "Không không, phải gọi là tỷ tỷ!" Phượng Sở Ca cười.

    Mặt cậu bé đen xì: "Đồ nữ nhân thối, ngươi thả ta ra! Mau thả ta ra! Nước miếng của ngươi bẩn chết đi được!"

    "Không được gọi nữ nhân, phải gọi tỷ tỷ!"

    "Không!" Cậu bé tức giận quay mặt đi.

    "Nhóc con, thật là bất lịch sự! Trẻ con vô lễ, nên bị phạt!" Nói rồi, đánh nhẹ vào mông cậu bé hai cái.

    Mặt cậu bé lại biến sắc..

    Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Phượng Sở Ca lại cười khúc khích.

    Đứa trẻ này thực sự quá thú vị..

    "Nhóc đáng yêu, ngươi tên là gì?"

    "Hừ!" Cậu bé quay đầu đi, không thèm để ý.

    "Mau nói cho ta biết ngươi tên gì, nói rồi ta cho ngươi kẹo."

    "Những thứ trẻ con ăn, ta không cần." Cậu bé tiếp tục quay đi..

    "Nói như thể ngươi không phải trẻ con vậy, tâm trí trưởng thành quá sớm thật không tốt!" Phượng Sở Ca lắc đầu nhẹ.

    "Ta nói rồi ta không phải trẻ con!"

    "Vậy tốt, ngươi nói cho ta biết ngươi tên gì, nhà ở đâu, phụ mẫu tên gì, ta sẽ đưa ngươi về."

    Cậu bé bỗng nhiên im lặng, toàn thân toát ra vẻ u sầu.

    Cảm giác lạnh lẽo đó, Phượng Sở Ca rất quen thuộc.

    Trước đây khi nàng mới nhập vào thân thể này, trong xương cốt của thân thể này tràn đầy cảm giác đó.

    Nghĩ lại lúc trước thấy đứa trẻ này ở nơi hoang vu, Phượng Sở Ca cho rằng chắc đứa trẻ này cũng bị gia đình bỏ rơi.

    Nàng giơ tay, ôm lấy cậu bé. "Yên tâm, từ nay không ai có thể bắt nạt ngươi. Có tỷ tỷ ở đây, đừng sợ."

    Cậu bé được Phượng Sở Ca ôm vào lòng, trong mắt thoáng qua một tia sáng tím..

    "Trần, ta tên là Trần.."

    "Vậy từ nay gọi ngươi là A Trần!"
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  2. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 11: Ngươi Cũng Xuyên Không Tới?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A Trần..

    Đôi mắt cậu bé khẽ lóe sáng.

    Chưa từng có ai dám gọi cậu như vậy, cũng chưa từng có ai dám vô tư đối xử với cậu như thế này.

    Nữ nhân này, là người đầu tiên!

    A Trần đứng yên tại chỗ, thần sắc trên mặt cậu khẽ biến đổi.

    "Nữ nhân phải nên hiền hòa một chút." A Trần bỗng nhiên thở dài. "Lần sau đừng có bạo lực quá, quá đẫm máu.."

    Phượng Sở Ca ngạc nhiên. "Ngươi đã thấy chuyện vừa rồi rồi sao?"

    A Trần rất nghiêm túc gật đầu.

    Phượng Sở Ca nghe vậy, xoa đầu cậu, "Tội lỗi~~không để lại bóng đen tâm lý cho ngươi chứ, A Trần bảo bối.."

    A Trần bảo bối..

    A Trần nhếch mép, trên trán hiện lên một vệt đen.

    Tử Lan, Bích La và Lục Trúc đứng bên cạnh đã sững sờ tại chỗ.

    Các nàng chưa bao giờ thấy tiểu thư của mình có mặt bốc đồng như hôm nay.

    Cảm giác..

    Hôm nay hành động của tiểu thư giống như đang trêu chọc đứa trẻ tên A Trần này vậy?

    Nhìn vẻ mặt của Phượng Sở Ca, Tử Lan thực sự muốn gào lên-

    Tiểu thư, liêm sỉ của người đâu?

    Từ sau chuyện hôm đó, Phượng Sở Ca bọn họ an tâm ở lại trong Lâm Thủy Các.

    Không còn ai dám dễ dàng đến đây quấy rầy họ.

    Nhị phu nhân cùng hai con gái, hai người bị trọng thương, một người bị rắc bột ngứa lên mặt, ba người đều ở trong phòng dưỡng thương, không thể đến đây.

    Phượng Triều Dương thì e ngại thực lực của Tử Lan, không dám đến.

    Còn đám hạ nhân thì thực sự đã sợ hãi Phượng Sở Ca và bọn họ.

    Phượng Sở Ca và mọi người thì thoải mái tận hưởng sự yên tĩnh.

    Trong Lâm Thủy Các, Phượng Sở Ca tìm một phòng đặc biệt để luyện dược.

    Hôm nay, khi Phượng Sở Ca đang bận rộn luyện dược trong phòng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, A Trần bước vào.

    Nhìn vào bày biện bên trong, A Trần ngạc nhiên. Đồng thời, giọng nói của cậu còn lộ ra vài phần vui vẻ.

    "Nữ nhân, ngươi là luyện dược sư trung cấp?"

    "Đúng vậy, thế nào, tỷ tỷ lợi hại chứ?" Phượng Sở Ca quay lại, chỉ thấy A Trần với thân hình nhỏ bé đứng ở cửa, nháy mắt, cười nói.

    "Ừm, cũng được."

    "Cũng được? Ngươi, nhóc con hiểu luyện dược sư là gì không?"

    "Tất nhiên là ta biết rồi." A Trần khẽ rủ mắt, "Luyện dược sư là nghề khan hiếm nhất trên đại lục Vân Thiên. Một luyện dược sư từ trung cấp trở lên có thể giúp một người giảm bớt năm mươi năm tu luyện.." A Trần nói, trong mắt lóe lên vài phần u tối như đang do dự điều gì.

    "Không tệ đâu, biết nhiều thế." Phượng Sở Ca đánh giá A Trần.

    Nếu không phải thân thể A Trần thế này, Phượng Sở Ca gần như nghi ngờ, A Trần ít nhất đã mười bảy, mười tám tuổi rồi.

    Đột nhiên, trong lòng Phượng Sở Ca lóe lên một ý nghĩ..

    Đứa trẻ này cũng không phải xuyên không tới như mình chứ?

    "A Trần à, ngươi có phải xuyên tới không?"

    "Xuyên?" Đôi mắt to của A Trần lộ ra vài phần nghi hoặc.

    Bộ dạng đó không giống giả vờ, Phượng Sở Ca vẫy tay: "Không có gì, chỉ hỏi thế thôi."

    "Ồ." A Trần gật đầu. Một lúc lâu sau, cậu cụp mắt xuống, che giấu vài phần khác lạ trong ánh mắt: "Nữ nhân, ngươi là luyện dược sư có thể giúp ta một việc không?"

    "Việc gì?"

    "Ta muốn luyện một loại thuốc."

    "Ừ?"

    "Nguyên liệu thuốc này hơi khó lấy, lần lượt là Xuyên Ô, Thiên Ly Dịch, Bách Chuyển Thủy, Linh Chi Ngàn Năm, Băng Tằm Huyết."

    "Nhóc con, ngươi định luyện thuốc đó để làm gì?" Phượng Sở Ca nhìn dược liệu mà A Trần nói, hỏi.
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  3. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 12: Lớn Lên Cưới Vợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những dược liệu này ngoại trừ Xuyên Ô, mỗi loại đều cực kỳ khó lấy và vô cùng quý giá.

    Điều quan trọng hơn là sao một đứa trẻ lại biết những thứ này?

    Phượng Sở Ca cẩn thận quan sát A Trần, chỉ cảm thấy càng tiếp xúc, nghi vấn trên người cậu càng nhiều.

    "Chế tạo dược liệu có thể lớn lên." A Trần nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở miệng.

    "Phụt!" Phượng Sở Ca vốn thấy khát nước, nâng cốc nước lên định uống. Nghe thấy lời A Trần nói, liền kinh ngạc phun ra.

    "Sao vậy?" A Trần liếc nhìn Phượng Sở Ca, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.

    "Nhóc con, ngươi gấp gáp lớn lên để làm gì? Gấp gáp cưới vợ à?"

    "Cũng không phải cưới ngươi." A Trần bĩu môi. Người phụ nữ không dịu dàng như vậy, không muốn cưới.

    "Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ nghĩ đến chuyện cưới vợ, ngươi có muốn cưới ta ta cũng không lấy ngươi đâu, trừ khi ngươi thật sự lớn lên đột ngột ta mới xem xét!" Phượng Sở Ca nhướng mày, đùa giỡn nói.

    A Trần nhìn Phượng Sở Ca, trong mắt đột nhiên lóe lên vài tia sáng..

    Ánh mắt cậu khẽ dao động, sau đó mở miệng. "Vậy ngươi có muốn ta lớn lên không?"

    Phượng Sở Ca ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt A Trần: "A Trần bảo bối, những dược liệu này không có tác dụng làm lớn lên đâu, nhiều nhất chỉ có thể giải độc chút thôi."

    "Không cần, ta chỉ cần thuốc đó!" A Trần lại cố chấp. "Ngươi không giúp ta làm, ta sẽ tự đi tìm."

    "Ờ.." Phượng Sở Ca không ngờ A Trần lại bướng bỉnh như vậy, thực sự có chút không lý giải nổi, sao tâm trí của đứa trẻ này lại chín chắn đến thế. Tâm trí của A Trần không đơn giản chỉ có thể dùng từ "trưởng thành sớm" để miêu tả.

    Nhìn vẻ kiên định trên khuôn mặt cậu, Phượng Sở Ca khẽ cười lắc đầu. "Tốt thôi, nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi tìm. Ai bảo ngươi là A Trần bảo bối của ta."

    Nói xong, Phượng Sở Ca bóp má A Trần một lần nữa.

    Sắc mặt A Trần hơi thay đổi, cậu định nói điều gì đó nhưng lại cảm thấy bên ngoài có chút động tĩnh.

    "Nữ nhân, bên ngoài có người đến!"

    Phượng Sở Ca tập trung tinh thần, thực sự phát hiện ra ngoài kia có chút động tĩnh nhẹ.

    Thực lực của người đến dường như rất cao, cố tình ẩn giấu sức mạnh của mình.

    Nếu không tập trung tinh thần lắng nghe, hoàn toàn không thể phát hiện.

    Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, Phượng Sở Ca như nhận ra sát ý trên người đối phương.

    Mày khẽ nhíu lại, Phượng Sở Ca quay người dặn dò A Trần: "Ngươi ở trong này đừng ra ngoài, lát nữa ta sẽ vào tìm ngươi."

    Nói xong, liền đi ra ngoài.

    A Trần đứng tại chỗ, ánh mắt khẽ lay động, hồi lâu nhẹ nhàng thở ra một tiếng: "Nữ nhân ngốc nghếch."

    Rồi nhấc chân, đi theo..

    Bên ngoài Lâm Thủy Các, Tử Lan và những người khác đã đứng đợi.

    Khi Phượng Sở Ca đi ra, liền thấy một nam tử mặc cẩm bào màu đen tiến tới.

    Nam tử mặc cẩm bào hoa lệ, tóc mềm mượt nằm phục trên lưng, ngũ quan tuấn tú rõ nét, hết sức cứng cỏi.

    Không thể phủ nhận đây là một mỹ nam tử.

    Chỉ là lúc này, gương mặt tuấn tú ấy lại lộ ra vô tận phẫn nộ, trong mắt càng tràn đầy sát ý.

    "Phượng Sở Ca, ra đây cho bổn vương!" Giọng nói của hắn mang theo tám phần linh lực, âm thanh trầm thấp, thẳng thừng xuyên qua Lâm Thủy Các.

    Phượng Sở Ca từ trong Lâm Thủy Các bước ra.

    Vừa ra ngoài liền đối diện với ánh mắt đầy giận dữ của Hách Liên Cẩn Ngọc.

    Hách Liên Cẩn Ngọc quay đầu nhìn Phượng Sở Ca, khi nhìn thấy người mặc bạch đẹp tựa tranh vẽ thì khẽ sững sờ.

    Trong trí nhớ của Hách Liên Cẩn Ngọc hắn, Phượng Sở Ca không phải như thế này..

    "Ngươi tìm ta?" Phượng Sở Ca nhướng mày nhìn Hách Liên Cẩn Ngọc, lên tiếng.
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  4. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 13: Vương Gia Tự Luyến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì dung mạo của Phượng Sở Ca, Hách Liên Cẩn Ngọc ngẩn ngơ trong giây lát.

    Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn hồi phục lại tinh thần.

    Nghĩ đến việc Phượng Sở Ca chỉ là một phế vật, ánh mắt Hách Liên Cẩn Ngọc lại tràn ngập vẻ khinh miệt.

    "Uyển Nhi đã làm gì đắc tội với ngươi mà ngươi lại hãm hại nàng đến như vậy?"

    Phượng Sở Ca nhướng mày: "Sao? Không ai nói với ngươi sao?"

    "Ngươi vừa trở về Uyển Nhi đã xảy ra chuyện. Không phải ngươi thì còn ai vào đây?" Hách Liên Cẩn Ngọc nhìn Phượng Sở Ca với ánh mắt căm ghét. "Phượng Sở Ca, ta nói cho ngươi biết, ta có tình cảm với Uyển Nhi. Kể cả không có Uyển Nhi, ta cũng không bao giờ cưới ngươi.."

    Nghe những lời của Hách Liên Cẩn Ngọc, Phượng Sở Ca gật đầu.

    Chờ một chút..

    Nàng đột nhiên nhận ra điều gì..

    Người này không phải nghĩ rằng nàng muốn loại bỏ Phượng Thanh Uyển để sau đó kết hôn với hắn chứ?

    Phượng Sở Ca không nhịn được khẽ giật giật khóe môi.

    Hắn rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin mà lại nghĩ như vậy!

    Nàng có nên nói cho hắn biết rằng đến bây giờ, nàng còn chưa biết tên hắn không?

    "Phượng Sở Ca, ngươi.." Hách Liên Cẩn Ngọc còn định tiếp tục nói, Phượng Sở Ca cuối cùng không nhịn được lên tiếng-

    "Ơ.. xin lỗi, thưa ngài, ngài là ai?"

    Trong nháy mắt, sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc chuyển sang xanh xám.

    Bên cạnh, Tử Lan và hai người khác phải nhịn cười.

    "Phượng Sở Ca, ngươi đừng giả vờ không biết bổn vương!" Hách Liên Cẩn Ngọc hét lên giận dữ.

    Phượng Sở Ca nhướng mày: "Ta thật không quen biết ngươi, chỉ biết ngươi là một vị vương gia, không rõ ngươi là vị vương gia nào."

    Hách Liên Cẩn Ngọc trong lòng bỗng sinh ra vài phần thất bại, đột nhiên nhớ ra điều gì, liền cười lạnh: "Phượng Sở Ca, đừng tưởng rằng dùng cách này có thể thu hút sự chú ý của bổn vương. Bổn vương nói cho ngươi biết, vô dụng thôi, bổn vương không thể nào cưới kể phế vật như ngươi được!"

    Phượng Sở Ca thực sự cảm thấy bất lực.

    Ánh mắt nàng đột nhiên lướt qua A Trần đứng bên cửa.

    Quay người, kéo A Trần từ phía sau cửa ra-

    "Vị vương gia này, ngài có thể hoàn toàn yên tâm, dù ta có gả cho hắn, cũng không bao giờ gả cho ngài. Không cần lo lắng những chuyện không đâu này, lo lắng quá sẽ giảm thọ đấy.."

    Câu này rõ ràng đến không thể rõ hơn.

    Ngay lập tức, sắc mặt Hách Liên Cẩn Ngọc thay đổi hoàn toàn.

    Hắn kinh ngạc nhìn Phượng Sở Ca.

    Nàng không nhận ra hắn sao?

    Sao có thể?

    Hồi nhỏ, bọn họ từng chơi cùng nhau. Theo lý thuyết, Phượng Sở Ca nên là biểu muội của hắn. Khi họ còn nhỏ, mẫu hậu từng cùng cô cô, tức công chúa Kiến Đức định ra hôn ước cho họ..

    Lúc nhỏ, Phượng Sở Ca quả thực rất đáng yêu. Nhưng từ khi Công chúa Kiến Đức qua đời, Phượng Sở Ca ngày càng trở nên yếu đuối, thậm chí mãi đến mười tuổi vẫn không thể tu tập linh lực, cuối cùng bị Phượng gia đuổi ra ngoài.

    Với những điều này, Hách Liên Cẩn Ngọc chỉ cảm thấy tiếc nuối.

    Và năm nay, Phượng Sở Ca vừa tròn mười sáu tuổi, vừa đúng độ tuổi cập kê, cũng là năm mà mẫu hậu và cô cô định sẵn họ sẽ thành thân.

    Vì vậy, khi nghe nói Phượng Sở Ca trở về và Phượng Thanh Uyển bị thương, Hách Liên Cẩn Ngọc lập tức xâu chuỗi mọi việc lại với nhau..

    Chỉ là không ngờ, tất cả chỉ là do hắn tự tưởng tượng..

    Trong nháy mắt, lòng Hách Liên Cẩn Ngọc sinh ra một chút mất mát.

    Phượng Sở Ca không để ý đến thái độ của Hách Liên Cẩn Ngọc, chỉ nhạt nhẽo nói: "Vị vương gia này, có vẻ ngài đến vì chuyện của Phượng Thanh Uyển. Ngài thật sự nghĩ.. ta, một phế vật vô dụng, có thể làm hại được Phượng Thanh Uyển sao?"
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  5. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 14: A Trần Lớn Lên Nhất Định Đẹp Hơn Mỹ Nam Đệ Nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tất nhiên ngươi cũng có thể hỏi bất kỳ ai trong Phượng phủ về chi tiết sự việc. Ta nghĩ sau khi vương gia hỏi xong, chắc sẽ không còn đến tìm ta tính sổ đâu."

    Lúc trước, chính là Phượng Thanh Uyển định đánh lén nàng, kết quả lại bị linh lực của chính mình phản lại, cuối cùng tự hủy dung nhan!

    Điều này tất cả mọi người ở đó đều thấy rõ mồn một.

    Hách Liên Cẩn Ngọc đứng tại chỗ, lông mày nhíu chặt. Hồi lâu, hắn nhìn sâu vào Phượng Sở Ca. "Được, nếu ta phát hiện ra chuyện của Uyển Nhi có liên quan đến ngươi, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!"

    * * *

    Cuối cùng, Hách Liên Cẩn Ngọc cũng rời đi, bốn phía yên tĩnh trở lại.

    Phượng Sở Ca nhìn theo hướng của Hách Liên Cẩn Ngọc. Hồi lâu mới thốt ra một câu: "Ba người các ngươi có ai quen với người vừa rồi không?"

    "Tiểu thư.. người thật sự không nhận ra hắn à?" Tử Lan ngạc nhiên hỏi.

    "Ta phải biết hắn sao?"

    "Hắn là Hách Liên Cẩn Ngọc, xếp thứ năm trong bảng xếp hạng mỹ nam của đại lục.. Hách Liên Cẩn Ngọc đúng là một mỹ nam, nhưng gu thẩm mỹ thực sự quá kém. Sao lại thích Phượng Thanh Uyển chứ?" Tử Lan ban đầu kinh ngạc, sau đó tiếc nuối thở dài.

    "Mỹ nam, ta thấy cũng chỉ vậy thôi." Phượng Sở Ca nhếch môi.

    "Đúng thế, hắn thực sự chưa phải là đẹp nhất. Tiểu thư, nghe nói trong bảng xếp hạng mỹ nam, hai người đứng đầu còn đẹp hơn cả phụ nữ đẹp nhất. Từng có cô gái vì nhìn thấy người đứng đầu mà tim đập quá nhanh rồi chết." Bích La phụ họa bên cạnh.

    "Có cần phóng đại vậy không?"

    "Tất nhiên rồi.. nếu không sao là mỹ nam đệ nhất của đại lục được. Tuy nhiên, người đứng đầu vì sống trong Thiên Địa Phủ, ít người thấy qua, không biết hắn trông như thế nào."

    "Thiên Địa Phủ?" Phượng Sở Ca hơi ngạc nhiên.

    Thiên Địa Phủ là một tồn tại vượt lên trên tất cả các quốc gia trên đại lục.

    Nghe nói, mỗi gia tộc hàng năm đều chọn ra đệ tử xuất sắc để tham gia cuộc thi ba năm một lần, người thắng có cơ hội vào Thiên Địa Phủ.

    Còn trong Thiên Địa Phủ có gì, không ai biết, chỉ biết người trong Thiên Địa Phủ có thực lực đặc biệt mạnh mẽ.

    Một người bất kỳ của Thiên Địa Phủ cũng có thể dễ dàng bóp chết người khác trên đại lục Vân Thiên..

    "Người đứng đầu tên là gì?"

    "Người đứng đầu tên là Đế Tuyệt Trần."

    "Đế Tuyệt Trần.." Phượng Sở Ca nhẹ nhàng lẩm nhẩm tên này, quả là một cái tên hay.

    "Đúng vậy, là Đế Tuyệt Trần.. Thật muốn gặp thử Đế Tuyệt Trần trông như thế nào, chỉ cần nhìn một lần, Tử Lan cũng yên tâm rồi." Tử Lan nói.

    Phượng Sở Ca khẽ đảo mắt, "Hai người khi nào trở nên mê trai đến vậy, toàn nghĩ đến mỹ nam. Thật là không có tiền đồ!"

    Quay đầu nhìn về phía A Trần, Phượng Sở Ca nhướng mày: "Các ngươi muốn xem mỹ nam, ở đây có sẵn một người. A Trần bảo bối của chúng ta lớn lên nhất định không kém gì Đế Tuyệt Trần đâu."

    Bích La nghe vậy, nhìn A Trần: "Trong tên cũng có chữ Trần, nhưng hắn không phải Đế Tuyệt Trần.."

    Phượng Sở Ca khẽ mỉm cười, tiến lên bóp má A Trần. "A Trần lớn lên nhất định đẹp hơn cả mỹ nam đệ nhất!"

    "Vậy đợi ta lớn lên rồi, ta cho phép ngươi gả cho ta." A Trần không chống cự, chỉ ngước mắt lên nhìn Phượng Sở Ca, nói.

    Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi, cười đùa: "Vậy ngươi phải nhanh chóng lớn lên đấy."

    Nói xong, nàng quay đầu nhìn hai người vẫn đang mê đắm không xa, giơ tay: "Được rồi, đừng mơ mộng nữa, đi thôi, vào nhà đi."

    Tử Lan và mọi người vào nhà.

    A Trần đứng tại chỗ, thần sắc trên mặt không ngừng biến đổi.

    Cuối cùng, cậu nhếch môi, trên mặt hiện lên một nụ cười đầy ý vị..
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  6. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 15: Vân Gia Ép Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng đêm từ từ buông xuống.

    Một bóng đen lướt qua không trung Phượng gia, đi thẳng hướng Lâm Thủy Các.

    Cho đến khi đáp xuống một căn phòng trong Lâm Thủy Các..

    "Tiểu thư, người có gì phân phó?" Thanh Liên mặc một bộ y phục đêm màu đen, nhìn cây nhìn cây hương Phong Nguyệt trên bàn chưa cháy hết, hỏi.

    Hương Phong Nguyệt này là một loại hương liệu do chính Phượng Sở Ca chế tạo ra. Chỉ cần thắp lên, trong vòng trăm dặm, người của Phong Nguyệt Lâu có thể cảm giác và đến ngay.

    Phượng Sở Ca lấy ra một tờ danh sách đưa cho Thanh Liên.

    "Ngươi đi thăm dò những dược liệu trên đó giúp ta. Nếu có manh mối gì, lập tức báo cho ta."

    Thanh Liên nhận lấy tờ danh sách, khi nhìn thấy dược liệu trên đó liền kinh ngạc.

    "Tiểu thư, những dược liệu này thực sự không dễ tìm."

    "Ta biết, ngươi cố gắng tìm là được." Đây là tâm nguyện của A Trần, một đứa trẻ nhỏ nhắn hiếm khi có một nguyện vọng, nàng phải thỏa mãn cậu. Mặc dù có lẽ, dựa vào những dược liệu này để lớn lên ngay lập tức không thực tế lắm, nhưng nàng không muốn làm A Trần thất vọng.

    "À, tiểu thư, theo báo cáo của gián điệp, vài ngày tới Trân Bảo Các sẽ đấu giá một số dược liệu quý hiếm. Lúc đó tiểu thư có thể đến xem."

    "Trân Bảo Các.." Phượng Sở Ca khẽ nheo mắt: "Được, ta biết rồi."

    Sáng hôm sau, cả Phượng gia đặc biệt náo nhiệt.

    Phượng Sở Ca vừa mới dậy, Bích La và mấy người đã đi tới..

    "Tiểu thư, ngươi đoán xem ở ngoài có chuyện gì?"

    "Chuyện gì vậy?"

    "Người của Vân gia đến ép hôn, tên ngốc của Vân gia gần như không ổn rồi. Vân gia nhất định bắt Phượng gia ngày mai phải gả con gái qua."

    "Mau vậy?" Phượng Sở Ca nhếch môi.

    "Đúng thế, bên ngoài đang náo loạn lắm." Tử Lan thở dài: "Tiểu thư, người nói đến tình trạng này rồi, đám người Phượng gia chắc sẽ không dám gây khó dễ cho tiểu thư nữa đâu. Hôm đó, Phượng Triều Dương còn miệng nói rằng tiểu thư không phải là người của Phượng gia, miệng lưỡi bảo tiểu thư cút đi, giờ chắc không còn mặt mũi quay lại nói gì với tiểu thư nữa đâu."

    "Điều này khó nói." Phượng Sở Ca chỉ nhếch môi cười.

    Thực sự khó nói, Phượng Triều Dương chuyện gì cũng có thể làm, ai biết ông ta có giở trò gì không!

    Lục Trúc khẽ nhướng mày "Tiểu thư, ta ra ngoài xem thử, biết đâu có được tin tức gì. Trước đó trên đường, ta đã thấy Phượng Thiển Tuyết đi về hướng viện chính của Phượng Triều Dương."

    "Mau mau, Lục Trúc mau đi, ta cũng đi qua chỗ Phượng Thanh Uyển xem sao." Tử Lan vẫy tay, ra hiệu cho Lục Trúc nhanh chóng đi.

    Hai người nhìn nhau một cái rồi cùng rời đi, hướng về mục tiêu của mình..

    Quả thật như Lục Trúc đã nói, ngay khi người của Vân gia đến ép hôn, Phượng Triều Dương đã triệu tập Phượng Thiển Tuyết.

    Ngày đó, họ đã công khai xung đột với Phượng Sở Ca. Rõ ràng là Phượng Sở Ca bây giờ không còn là người dễ bị kiểm soát như trước đây, việc muốn nàng đồng ý thay mặt gả cho tên ngốc đó, hoàn toàn là điều không thể.

    Nhưng mà..

    Sở dĩ nhị thiếu gia của Vân gia tên ngốc đó bệnh nặng, hoàn toàn là do con trai duy nhất của Phượng Triều Dương, Phượng Viễn Hàng, trong một bữa tiệc đã vô tình đẩy hắn rơi xuống hồ.

    Sau khi được kéo từ dưới nước lên, tên ngốc đó vẫn luôn bệnh tật.

    Mặc dù nhị thiếu gia của Vân gia ngốc nghếch nhưng mẹ hắn là chủ mẫu của Vân gia, võ lực đã sớm đạt tới cảnh giới Đại Linh Tông, trong Vân gia có địa vị rất cao.
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  7. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 16: Mưu Kế Của Phượng Thiển Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng gia tự gây ra họa, tự nhiên phải do Phượng gia gánh vác.

    Yêu cầu của Vân gia cũng không cao, chỉ cần Phượng gia gả một đứa con gái sang để xung hỉ, chuyện này sẽ bỏ qua.

    Nhưng người tinh mắt đều thấy rõ, tên ngốc đó không sống được lâu. Một khi gả qua, chỉ sợ sau này sẽ phải góa bụa đến già.

    Vậy ai còn muốn gả?

    Huống hồ là hai tiểu thư luôn sống trong nhung lụa của Phượng gia.

    Phượng Thiển Tuyết được Phượng Triều Dương triệu tập, vừa vào cửa đã thấy ông lo lắng nhìn nàng.

    "Thiển Nhi à.. con hãy cứu lấy Phượng gia chúng ta."

    "Cha, có chuyện gì vậy?"

    "Hiện giờ bắt phế vật đó gả cho tên ngốc kia là không thể rồi, còn muội muội của con là Uyển Nhi giờ lại thành ra như vậy, người thích hợp gả cho Vân gia chỉ còn mỗi con.."

    Phượng Thiển Tuyết nghe xong, lập tức kinh ngạc lùi lại.

    "Cha, cha đã nói không bắt con gả qua đó rồi cơ mà."

    "Nhưng không còn cách nào khác.. Hiện giờ người thích hợp chỉ có con. Hơn nữa, con cũng nghe rồi đấy, người Vân gia yêu cầu ngày mai phải thành thân."

    Ánh mắt Phượng Triều Dương cũng đầy bất lực. "Cha cũng hết cách rồi, Phượng gia chúng ta không đắc tội nổi với Vân gia đâu."

    "Không được, con không gả." Phượng Thiển Tuyết lắc đầu lia lịa: "Cha, hãy để phế vật kia gả đi, phế vật đó không phải vẫn ổn sao? Sao không để nó gả?"

    "Ta với nàng ta đã trở mặt như vậy, làm sao nàng có thể đồng ý lời ta nữa?"

    Phượng Thiển Tuyết sờ lên mặt mình.

    Trên mặt vẫn còn chút vết sẹo.

    Từ hôm đó, mặt nàng ngứa ngáy không chịu được. May mà nàng nhịn được, nên mặt mới không bị hủy hoại.

    Dù không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng Phượng Thiển Tuyết biết, chuyện này chắc chắn có liên quan đến phế vật Phượng Sở Ca!

    Nghĩ đến điều này, trong mắt Phượng Thiển Tuyết lóe lên ác độc. "Cha, ai nói chỉ cần cô ta đồng ý là được, gia tộc chúng ta không phải có một luyện dược sư sơ cấp sao? Tìm hắn lấy chút dược khó giải, ép cô ta uống, không gả thì không cho giải dược. Hoặc.. dùng thuốc mê làm cô ta bất tỉnh, rồi ném lên kiệu hoa chẳng phải xong sao?"

    Phượng Thiển Tuyết nói, cười một cách âm u.

    Cách này không quá ổn. Nhưng lúc này dường như cũng không còn cách nào tốt hơn.

    Phượng Triều Dương suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu. "Được, cứ làm thế đi."

    Bên ngoài, Lục Trúc cố nín hơi, thu hết những lời bọn họ vào tai.

    Nghe đến luyện dược sư sơ cấp, Lục Trúc khẽ cười lạnh.

    Dựa vào một luyện dược sư sơ cấp nho nhỏ, cũng muốn đối phó với tiểu thư nhà mình sao?

    Đúng là mơ giữa ban ngày!

    Khi Phượng Thiển Tuyết chuẩn bị ra ngoài, Lục Trúc nhanh chóng rời đi..

    Khoảng gần trưa, người Vân gia cuối cùng cũng bỏ đi, dường như đã thỏa thuận ổn thỏa.

    Phượng phủ lại rơi vào một không khí náo nhiệt khác.

    Lồng đèn đỏ, lụa đỏ treo cao, thực sự có cảm giác đang gả con gái.

    Dù thế nào cũng phải làm gì đó cho người ngoài thấy, nếu không sẽ bị nắm thóp.

    Người Phượng gia thật đông, chỉ nửa ngày đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.

    Trời dần tối lại.

    Ngay khi trời hoàn toàn tối lại, bên ngoài Lâm Thủy Các đột nhiên bùng lên một trận hỏa hoạn lớn.

    Trận hỏa hoạn này đến rất nhanh, thậm chí có nguy cơ lan ra các nơi khác.

    Người trong Phượng phủ hoang mang lo sợ, trong giây lát..
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  8. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 17: Lấy Gậy Ông Đập Lưng Ông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất cả mọi người đổ xô đến cứu hỏa.

    Ba nha hoàn bên cạnh Phượng Sở Ca cũng không ngoại lệ..

    Phượng Sở Ca thì không ra ngoài, chỉ tựa vào giường, lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.

    Bên ngoài, đột nhiên có một bóng người lướt qua.

    Người đến nhanh như chớp, chỉ thoáng hiện một cái, theo thế từ bên cửa sổ bắn vào bên trong một làn sương mù đậm đặc.

    Phượng Sở Ca tựa vào giường, khi phát hiện làn sương mù này là gì, nàng khẽ nhướng môi cười.

    "Loại thuốc mê đơn giản như thế này cũng muốn dùng để đối phó với ta? Tiểu thư ta đã không chơi thứ này từ bốn năm trước rồi!"

    Nàng không làm gì khác, chỉ ứng biến theo giả vờ ngất đi.

    Người bên ngoài cảm thấy thời điểm đã tới liền đẩy cửa vào, nhấc Phượng Sở Ca lên, từ trên không trung đi tới một nơi..

    Trong một căn phòng của viện chính Phượng gia, Phượng Sở Ca ngất xỉu trên ghế, Phượng Thiển Tuyết nhìn người trên ghế, cười lạnh.

    "Phượng Sở Ca à Phượng Sở Ca.. cuối cùng ngươi vẫn phải gả cho tên ngốc đó không phải sao? Phế vật cũng chỉ là phế vật.. Ngoài điều này ra, ngươi còn có giá trị gì khác?"

    "Tuy nhiên, Phượng Sở Ca, ngươi yên tâm. Hôm nay ta sẽ trang điểm cho ngươi thật đẹp. Sau đêm tân hôn, người cưới ngươi sẽ là một xác chết, ngươi cứ ôm xác chồng mà sống tiếp nhé.."

    Nghĩ đến ngày tháng thê thảm của Phượng Sở Ca sau này, trong lòng Phượng Thiển Tuyết càng thêm khoan khoái.

    Nàng mở hộp phấn, định trang điểm cho Phượng Sở Ca, nhưng hoàn toàn không nhận ra người trên ghế, lông mày khẽ động.

    Phượng Sở Ca đột ngột mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, lóe lên vài tia sáng lạnh.

    Nàng nhảy lên, từ ghế phóng tới, một nhát đao tay chém xuống, khiến Phượng Thiển Tuyết ngã ngửa ra đất.

    Phượng Sở Ca đứng lên nhìn người ngã dưới đất, vỗ vỗ tay-

    "Phượng Thiển Tuyết, kế này ngươi không thử thì thật là phí."

    Phượng Sở Ca từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, ném thẳng vào miệng Phượng Thiển Tuyết.

    Xong xuôi, nàng lại vỗ tay. Bên ngoài, Tử Lan và Bích La đẩy cửa bước vào.

    "Hai người, hãy trang điểm cho cô ta thật đẹp.. tốt nhất là trang điểm kiểu nửa đêm có thể dọa chết người.."

    Tử Lan và Bích La nhận lệnh, một người thay Phượng Thiển Tuyết mặc áo cưới đỏ chói, người kia thì trang điểm cho Phượng Thiển Tuyết.

    Chưa đầy nửa nén nhang, mọi việc đã hoàn tất..

    Sau khi hoàn thành, Phượng Sở Ca cùng các nàng rời khỏi đây. Chỉ để lại cô gái mặc áo cưới đỏ, ngồi tựa vào ghế, không động đậy.

    Sáng hôm sau, khi trời sắp sáng.

    Phượng Triều Dương dẫn theo hai hạ nhân tới, đưa người trong phòng này lên kiệu hoa. Trong suốt quá trình thậm chí không nhìn gương mặt dưới tấm khăn voan một lần nào.

    Phượng Triều Dương không phải không muốn nhìn, mà là không dám nhìn.

    Ông sợ khi thấy lại gương mặt của Phượng Sở Ca, sẽ nhớ đến sự hung hãn của nàng và lo sợ sự trả thù của nàng sau này.

    Cuối cùng, người mặc áo cưới đỏ thắm bị đưa lên kiệu hoa, đi thẳng về hướng Vân gia.

    Kiệu hoa rời đi, trong Phượng gia, một đám người vẫn đang thổi kèn trống.

    Phượng Triều Dương nhìn cảnh này, tâm trạng vui vẻ.

    Tính toán giờ lành, có lẽ giờ này kiệu đã đến Vân gia rồi.

    "Hôm nay, Phượng gia chủ gả con gái nên tâm trạng thật tốt. Tiếc là ta ngủ quên một chút, không kịp chứng kiến sự náo nhiệt." Ngay khi Phượng Triều Dương đang thầm đắc ý, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo.

    Khi giọng nói đó vang lên, nụ cười trên mặt Phượng Triều Dương đều đông cứng lại.
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  9. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 18: Phượng Triều Dương Kinh Ngạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông ta quay lại, không thể tin nổi nhìn Phượng Sở Ca phía sau.

    "Sao ngươi lại ở đây?"

    "Không ở đây thì ở đâu? Chẳng lẽ Phượng gia chủ lớn tuổi rồi không nhớ nổi, nghĩ rằng hôm nay là ngày ta xuất giá sao?" Phượng Sở Ca cười chế giễu.

    Ý tứ trong lời nói rõ ràng là Phượng Sở Ca sớm biết hết mọi chuyện diễn ra hôm nay. Mà nàng còn cố tình dùng điều đó để nói móc.

    Sắc mặt Phượng Triều Dương lập tức trở nên tái nhợt.

    Người xuất giá không phải là nàng.. vậy thì chỉ có thể là..

    Ông ta vội vã chạy đến phòng Phượng Thiển Tuyết, nhưng không thấy bóng dáng Phượng Thiển Tuyết đâu.

    "Tất cả là do ngươi làm phải không?" Phượng Triều Dương trừng mắt nhìn Phượng Sở Ca, dường như muốn nhìn thấu nàng.

    Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi: "Một phế vật như ta có thể làm được gì, Phượng gia chủ thực sự đánh giá quá cao ta rồi. Ồ, Phượng gia chủ, sao sắc mặt ông lại khó coi thế. Hôm nay không phải là ngày gả con gái à? Đối phương còn là Vân gia, gia tộc lớn nhất Thiên Khải đấy, sao ngài lại không vui thế?"

    Phượng Triều Dương nắm chặt tay, nhảy bổ lên phía trước.

    Ông thực sự không thể chịu nổi nữa.

    Từ khi Phượng Sở Ca trở về, Phượng Triều Dương cảm nhận rõ ràng, cả Phượng gia bắt đầu không yên ổn. Không chỉ vậy, ngay cả ông dường như cũng bị Phượng Sở Ca dễ dàng điều khiển trong lòng bàn tay.

    Tất cả sự phẫn uất trong những ngày qua nháy mắt đều bộc phát ra.

    Cú đánh của Phượng Triều Dương lần này thực sự có sức sát thương!

    "Ta xem lần này ngươi còn chạy được không? Mấy nha hoàn của ngươi không có ở đây, hôm nay, ta sẽ giết phế vật này để trừ hại cho dân!"

    "Giết ta?" Phượng Sở Ca khẽ ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Phượng Triều Dương. Đôi môi đỏ khẽ mấp máy, cuối cùng Phượng Sở Ca thốt ra ba chữ.. "Ngươi, được không?"

    Lời vừa dứt, thân hình Phượng Sở Ca đột nhiên lóe lên. Ngay lúc đó, xung quanh nàng bỗng xuất hiện một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ!

    Hai luồng khí thế sắc bén va chạm vào nhau, chỉ nghe thấy giữa không trung một tiếng "bùm-" vang dội, nơi hai người đối đầu, sinh ra một vụ nổ đầy khói trắng.

    Còn Phượng Triều Dương thì bị đánh bay ngược về sau, chân cào thành vệt sâu trên mặt đất.

    Phượng Triều Dương ôm ngực vì cú va chạm vừa rồi quá mạnh khiến ngực ông đau đớn dữ dội.

    Chỉ là đau lớn đến đâu cũng không bằng sự kinh ngạc của Phượng Triều Dương lúc này.

    Ông ngẩng đầu lên nhìn Phượng Sở Ca..

    "Ngươi.. ngươi không phải phế vật!"

    "Ta là phế vật mà.. không phải các ngươi vẫn gọi ta thế sao? Nếu các ngươi thích gọi ta như thế, thì ta đành miễn cưỡng chấp nhận cái tên này thôi~Tên gọi cũng chỉ là tên gọi, không liên quan gì đến thực lực." Phượng Sở Ca vuốt lại lọn tóc rơi trước ngực, nói đùa.

    Trong mắt Phượng Triều Dương lộ ra sự sợ hãi vô tận và hối hận.

    Nàng đâu phải là phế vật?

    Rõ ràng, thực lực của nàng vượt xa ông!

    Thực lực hiện tại của Phượng Triều Dương là trung cấp Thánh Linh Sư, điều đó có nghĩa là.. thực lực của Phượng Sở Ca đã vượt xa Thánh Linh Sư!

    Trên Thánh Linh Sư, chính là cảnh giới Linh Tông, thậm chí còn cao hơn..

    Khi nhận ra điều này, Phượng Triều Dương hít một hơi thật sâu.

    Thực lực như thế này nào phải phế vật?

    Rõ ràng là thiên tài!

    "Ngươi thực sự không phải phế vật! Không phải phế vật.." Phượng Triều Dương không biết nghĩ đến điều gì, bật cười.

    "Sở Ca, con hãy về nhà đi. Lúc trước là cha sai, nếu con trở về, cha sẽ dành tất cả tài nguyên tốt nhất của Phượng gia cho con."
     
    Last edited: Jan 1, 2025
  10. Phong Hà

    Messages:
    157
    Chương 19: Sở Ca, Trở Về Đi..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sở Ca, trở về đi, lúc trước là cha sai, nếu con trở về, cha sẽ dành tất cả tài nguyên tốt nhất của Phượng gia cho con."

    Một thiên tài có thiên phú cao như vậy, nếu truyền ra ngoài, địa vị của Phượng gia ở Thiên Khải thậm chí cả đại lục chắc chắn sẽ được nâng cao.

    Phượng Sở Ca biết rõ Phượng Triều Dương vô liêm sỉ, nhưng không ngờ ông ta lại vô liêm sỉ đến mức này.

    Nếu nàng là phế vật thì muốn giết nàng.

    Nếu không phải phế vật, thì cực lực lôi kéo nàng.

    Loại người này chỉ có thể dùng một câu để hình dung, đó là-

    Thiên hạ vô địch không biết xấu hổ.

    Phượng Sở Ca cười lạnh nhìn Phượng Triều Dương. "Phượng gia chủ đang đùa gì vậy, ta đâu có cha?"

    Ngay từ lúc Phượng Triều Dương đuổi nàng ra khỏi Phượng gia, Phượng Sở Ca nàng đã không còn chút quan hệ nào với Phượng gia này nữa.

    Hiện giờ nàng quay về Phượng phủ chẳng qua là để đòi lại công lý cho thân xác này. Và sau đó lấy lại tất cả những gì thuộc về Phượng Sở Ca!

    Nhất quyết không thể để người khác hưởng lợi!

    Giờ đây, Phượng Triều Dương chẳng còn quản được gì nữa, chỉ tự trách bản thân mình lúc đó quá quyết liệt, đã đuổi Phượng Sở Ca ra ngoài.

    Nhưng làm sao ông biết Phượng Sở Ca sau này sẽ trở thành thiên tài như hiện giờ?

    Nếu biết trước, dù thế nào ông cũng không chọn con đường này.

    "Sở Nhi, là cha sai, cha sẽ quỳ gối xin lỗi con!"

    Phượng Sở Ca nhún vai.

    "Quỳ gối xin lỗi miễn đi." Phượng Sở Ca vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một tờ giấy. "Thấy rồi chứ? Đây là những vật từ nhà mẹ đẻ của mẫu thân, giờ là lúc ta lấy lại rồi. Hai ngày sau, ta hy vọng tất cả vật này sẽ ở đây, nếu thiếu hay hỏng thì hãy đổi thành vàng bạc thật. Nếu hai ngày sau vẫn chưa đủ, ta đành nghĩ cách khác thôi.."

    Phượng Sở Ca nói xong liền ném tờ giấy xuống chân ông. "Phượng Triều Dương, ông biết ta nói được làm được mà."

    Nói xong, Phượng Sở Ca quay lưng rời đi..

    Nhưng khi quay người, Phượng Sở Ca nghĩ đến điều gì đó, nàng nhướng mày cười: "Ồ đúng rồi, tối nay hoặc mai sáng Vân phủ sẽ càng náo nhiệt đấy. Chỉ sợ cũng làm cho Phượng phủ các ngươi náo nhiệt theo đấy. Phượng gia chủ hãy chuẩn bị đón nhận tất cả đi.."

    Phượng Sở Ca khẽ nhếch môi không nói thêm gì nữa, sải bước hướng về Lâm Thủy Các..

    Phượng Triều Dương cầm lấy tờ danh sách. Khi ông thấy từng món bảo vật trên đó liền hít một hơi lạnh.

    Năm đó, công chúa Kiến Đức là người mà Hoàng đế yêu thương nhất. Khi hạ chỉ gả nàng vào Phượng phủ, Hoàng đế đã dùng một số tiền lớn để làm của hồi môn.

    Nhưng công chúa Kiến Đức đã qua đời chín năm rồi.

    Trong chín năm qua, trang sức đã bị nhị phu nhân và mấy bà ấy chia nhau, bạc thì đã bị ông chuyển đi dùng vào đủ mọi chỗ, đâu còn lại bao nhiêu.

    Nghĩ đến lời Phượng Sở Ca nói phải trả lại tất cả số bạc trong hai ngày, nếu không nàng ta sẽ làm ra chuyện gì đó, lưng Phượng Triều Dương không khỏi toát ra từng đợt mồ hôi lạnh.

    Phượng Triều Dương tin nàng nói được làm được.

    Nàng có thể hủy dung nhan Phượng Thanh Uyển, có thể đánh nhị phu nhân, còn có thể trói Phượng Thiển Tuyết lên kiệu hoa, còn có chuyện nào nàng không dám làm?

    Những vật phẩm trong danh sách đó đổi thành bạc ước chừng phải đến vài triệu lượng bạc.

    Phượng Triều Dương thực sự không kham nổi những thứ này..

    Ông đứng nguyên tại chỗ, cầm tờ giấy trên tay run rẩy không ngừng.
     
    Last edited: Jan 2, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...