Trần Hề về đến nhà, cô lại nhớ đến bóng hình của Doãn Châu. Mặc dù, chưa một lần cô gặp Doãn Châu. Nhưng, lại có cảm giác thân thuộc. Theo những gì mà Mạnh An Nhiên nói thì cô ta đã mất rồi. Không thể nào mà gặp cô ta được nữa.
Bất chợt cô nhớ ra gì đó, ấn điện thoại gọi đi cho một dãy số lạ.
"Hiểu Lam, cậu làm trong chuyên ngành khám nghiệm tử thi. Cậu có biết ai là người chịu trách nhiệm vụ án của cô gái tên là Doãn Châu không?" Trần Hề hỏi.
Tô Hiểu Lam và Trần Hề là bạn thân từ nhỏ. Hai người cùng nhau thi vào ngành quân Y nhưng số phận đưa đẩy Trần Hề lại vào làm thư ký cho bố. Còn Tô Hiểu Lam theo được ước mơ. Tô Hiểu Lam trả lời:
"Là tớ. Có chuyện gì sao? Mà nói cho nghe này. Mặt của cậu và cô ta thật sự rất là giống nhau nhé. Lúc đầu còn tưởng là cậu làm tớ hết hồn."
Mặt nghiêm túc của Trần Hề lập tức bộc lộ, cô nhiều lúc cũng không hiểu là tại sao mình lại quan tâm tới cô ta như vậy nữa. Nhưng mà thật sự là cô rất tò mò:
"Tô Hiểu Lam, cậu nhớ kết xét nghiệm ADN của ba tớ không?" Trần Hề nói.
Tô Hiểu Lam thấy kì lạ. Chưa bao giờ cô thấy Trần Hề nghiêm túc như vậy.
"Có, cậu hỏi làm gì?" Tô Hiểu Lam hỏi.
"Tôi muốn cậu xét nghiệm ADN của Doãn Châu với ba tôi. Tôi nghi ngờ, cô ta và ba tôi có quan hệ cha con. Nếu không, không thể nào có chuyện. Hai chúng tôi giống nhau như vậy được?" Trần Hề giải thích.
"Mình hiểu rồi. Ngày mai sẽ đưa kết quả cho cậu." Tô Hiểu Lam nói.
Trần Hề tắt điện thoại, cô thấy lòng mình có chút nhói. Trần Hề chạy lại phía chiếc laptop đặt trên bàn, ấn tìm kiếm Doãn Châu.
Chỉ có một địa chỉ duy nhất ghi tên Doãn Châu.
Sinh ngày 21/07/1999.
Nhóm máu: O
* * *
Trần Hề chết lặng. Cùng ngày tháng năm sinh với cô. Cùng nhóm máu với nhau. Không lẽ thật sự có trùng hợp đến thế sao?
Trần Hề lại một lần nữa nhấc điện thoại gọi. Lần này là một người đàn ông chắc tầm hai lăm tuổi. Cô khá khẩn trương:
"Chu Phong, anh điều tra hộ tôi về thân thế của Doãn Châu. Xem lai lịch của cô ta như nào?"
Chu Phong lập tức đi làm, tắt điện thoại. Anh ta là vệ sĩ của bố cô. Hai người khá là thân thiết.
Bỏ điện thoại xuống. Cô ngồi thẫn thờ trước chiếc laptop. Cô lúc này cũng chắc chắn một phần rằng Doãn Châu chính là chị em sinh đôi của mình. Nhưng vẫn phải đợi kết quả xét nghiệm.
Mạnh An Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hoàng Thời. Cô đưa cho anh một tờ giấy:
"Hoàng tổng, tôi đã gắn bó với công ty khá lâu rồi. Nhưng mà, hiện giờ thì tôi muốn xin phép anh được nghỉ việc. Tôi muốn suy nghĩ về những chuyện đã qua. Tôi hy vọng rằng, anh sẽ cho phép." Mạnh An Nhiên nói.
Hoàng Thời nhìn liếc qua Mạnh An Nhiên, rồi nhìn tờ đơn xin nghỉ việc trên bàn. Anh khẽ nhếch mép:
"Nếu như em đã không còn muốn gắn bó với Hoàng thị nữa, em đi đi. Tôi sẽ chu cấp cho em mỗi tháng là ba mươi nghìn nhân dân tệ. Để em trang trải cuộc sống." Hoàng Thời nói.
Mạnh An Nhiên cười, cô đứng dậy quay đi. Nhưng không quên đứng lại quay lưng về phía Hoàng Thời.
"Anh không cần chu cấp cho tôi đâu. Tôi sẽ tự mình làm lấy. Anh còn công việc của anh. Còn tôi sống cuộc sống của tôi." Rồi cô bước đi về phía xe.
Có lẽ Mạnh An Nhiên không biết, Hoàng Thời biết cô đang mang thai. Nhưng anh muốn cho cô một cuộc sống bình yên mà cô mong muốn. Nên sẽ chỉ theo dõi cô, giúp đỡ khi nào cô cần tới. Anh không phải vì muốn chốn tránh trách nhiệm, anh là đang đáp ứng mong muốn của Mạnh An Nhiên.
Anh nhìn theo bóng lưng đã xa, nở một nụ cười:
"Nhiên Nhiên, em phải thật bình yên nhé."
Anh cũng bước rời khỏi, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu. Anh sẽ không để con mình không có cha.
Diệp Giang bây giờ là chủ tịch Diệp thị. Ai cũng ủng hộ ông ta. Những cổ đông chống đối đã bị ông ta cho từ chức. Hôm nay, ông ta tổ chức buổi dạ hội.
"Mọi người, sau bao nhiêu sóng gió. Thì Diệp thị đã chính thức trở lại. Tôi quyết định sẽ tổ chức một buổi dạ hội vào cuối tuần để gặp mặt nhà đầu tư lớn nhất của Diệp thị. Kính mong, mọi người sẽ dẫn người nhà mình tới dự." Diệp Giang nói.
Mọi người đều vỗ tay mừng rỡ cho ông ta. Buổi họp kết thúc. Nhiều lời xì xào bàn tán trong phòng làm việc, hai cô nhân viên nói với nhau:
"Tôi nghe nói, cái chết của nguyên chủ tịch là do bị hãm hại. Hơn nữa, nguyên chủ tịch cũng vừa mới qua đời. Chưa gì ông ta đã muốn xa xỉ rồi. Không có chút thương tiếc nào hết."
"Thôi, cũng chỉ vì muốn công ty phấn chấn lại làm ăn thôi mà. Đi làm việc đi."
Cả hai tách ra làm việc. Thực ra họ cũng sợ bị đuổi việc nên mới cố gắng im lặng.
Sau một thời gian dài không xuất hiện, bằng Vu Thần về thăm Diệp Uyển Nhi. Cô ngồi co ro ở một góc của chiếc giường lớn. Nước mắt không ngừng rơi. Có lẽ là vì chưa thể chấp nhận được những sự thật đau lòng.
Nhìn thấy Bằng Vu Thần cô liền chạy tới ôm lấy anh mà khóc. Cô khóc rất lớn, nước mắt rơi tầm tã như một đứa trẻ con:
"Anh hai, anh hai. Anh đưa em đi khỏi đây đi. Em không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Em rất muốn đi. Nơi này, không khác gì địa ngục. Chỉ cần nhìn mỗi lần nhìn thấy hắn, là em lại rất sợ.." Diệp Uyển Nhi tinh thần hoảng loạn vừa khóc vừa nói.
Bằng Vu Thần chỉ biết ôm cô vào lòng, anh cũng rất đau. Anh không thể giúp được gì cho người mình yêu. Khi ở bên cạnh cô, anh phải cô kìm chế cảm xúc để không nói với cô rằng, Diệp Uyển Nhi, anh yêu em. Chỉ để cô được vui, được tiếp tục mơ về Gia Luật Thuần.
"Uyển Uyển, anh ở đây rồi. Em đừng khóc, anh hai ở đây rồi. Từ nay, anh hai sẽ bảo vệ em." Bằng Vu Thần dỗ dành cô.
Diệp Uyển Nhi vẫn khóc, cô khóc ngày một lớn hơn, tiếng khóc như sâu xé trái tim Bằng Vu Thần. Tiếng khóc nghe thật bi thương, chua sót. Bằng Vu Thần chỉ biết để cô khóc ướt đẫm lòng ngực. Cảm giác của anh không dễ chịu chút nào.
..
Tiếng khóc nhỏ dần, cô lịm đi. Bằng Vu Thần vội vã bế cô nằm lên giường. Đắp chăn cho cô. Mọi cảm xúc lúc này như trào ra. Anh đấm mạnh liên tục vào tường khiến tay mình chảy máu. Anh từ từ ngồi xuống và nước mắt tuôn ra. Anh đau khổ từ tâm mà không biết nói với ai. Ngồi một lát rồi anh rời đi thật nhanh trước khi Gia Luật Thuần trở về.
Manh Nhi thấy anh vội vàng rời đi, liền hỏi:
"Anh Thần, phu nhân sao rồi? Tay anh, sao lại chảy máu?"
Anh dừng lại một chút:
"Chăm sóc tốt cho phu nhân nhà em hộ anh. Anh có công chuyện phải làm gấp." Bằng Vu Thần nói. Rồi anh đi ra ngoài.
Thực ra, từ lâu Manh Nhi đã biết tình cảm của Bằng Vu Thần giành cho Diệp Uyển Nhi không chỉ đơn giản là tình anh em bình thường. Nhưng, cô cũng chỉ là một người bình thường, không thể giúp được gì cho họ. Điều cô có thể làm bây giờ chính là thay Bằng Vu Thần chăm sóc Diệp Uyển Nhi thật tốt.
Hết Chương 24: Thân Thế Của Doãn Châu 1