Ngôn Tình Quên Lãng 2 - Tĩnh Dạ Lương Hương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lamlam0707, 26 Tháng mười 2020.

  1. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Quên Lãng 2

    Tác giả: Tĩnh Dạ Lương Hương

    Thể loại: Ngôn tình

    [​IMG]

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của tĩnh dạ lương hương

    Phần tiếp theo của Quên Lãng.

    Gia Luật Thuần có tình cảm với Diệp Uyển Nhi, và sự trả thù tàn khốc của cô đối với anh, Diệp Uyển Hòa, Doãn Châu.

    Diệp Uyển Nhi trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, mất bố, mẹ và mất con. Cô đã trở nên rất kiên cường và không còn muốn dựa dẫm vào ai nữa.

    Gia Luật Thuần lại tình nguyện hy sinh vì cô. Nhưng..

    Gia Luật Thuần - Diệp Uyển Nhi

    Link phần trước: Ngôn Tình - Quên Lãng - Tĩnh Dạ Lương Hương
     
    NhưNguyệt7749, chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 21: Tỉnh Lại 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc Diệp Uyển Nhi nằm im trên giường, Gia Luật Thuần cũng chưa từng một lần rời khỏi. Tất cả công việc của Thần Vũ hội và Thuần thị đều giao cho hai anh em Lại Dương và Lại Thấm làm. Bằng Vu Thần lộ mọi công việc ở Diệp thị và đám tang cho bà Tưởng Hàn, nên không có nhiều thời gian đến thăm Diệp Uyển Nhi.

    Gia Luật Thuần bật ti vi lên, biên tập viên đang nói đến một vấn đề mà không thể:

    "Xin kính thưa quý vị, những người quan tâm tới tổng công ty lớn nhất nhì đại lục hẳn ai cũng sót thương cho sự ra đi đột ngột của chủ tịch Diệp Thương, và hôm qua chúng tôi nhận được tin bà Diệp cũng qua đời. Đại tiểu thư nhà họ Diệp không rõ tung tích. Đây là đoạn clip cho thấy đám tang của bà Diệp bị gây rối."

    Đoạn clip được chiếu lại, một đám người không biết từ đâu đến xông vào phá lối om sòm. Bằng Vu Thần đang cố gắng ngăn chặn:

    "Các người là ai? Sao lại tới đây phá phách. Không tôn trọng người đã mất, các người có tin tôi báo cảnh sát không?" Bằng Vu Thần nói.

    Nhiều người trong đó vẫn không nghe theo tiếp tục phá.

    Đoạn video khép lại, biên tập viên tiếp tục chương trình:

    "Hiện nay, cảnh sát đang điều tra làm rõ vụ việc trên. Hy vọng Diệp phu nhân sẽ ăn nghỉ."

    Gia Luật Thuần tắt màn hình, ấn điện thoại và gọi:

    "Lại Dương, cậu điều tra cho tôi. Ai là người là người đã phái đám người đó đến phá ở đám tang của mẹ vợ tôi. Cho cậu một tiếng." Gia Luật Thuần lạnh lùng nói.

    Lại Dương không nói lời nào, lập tức tắt điện thoại và vào việc.

    Gia Luật Thuần nắm tay chặt thành nắm đấm. Vứt chiếc điện thoại sang một bên. Lại quay ra nhìn Diệp Uyển Nhi. Anh vẫn không nhớ đã từng biết cô hồi nhỏ. Trong kí ức của anh chưa từng có cô. Nhưng bây giờ nhìn cô ánh lại đau vô cùng.

    Gia Luật Thuần cố nén cảm xúc, bước đến bên giường bệnh của Diệp Uyển Nhi, anh nắm lấy tay cô:

    "Diệp Uyển Nhi, sao cô không tỉnh lại. Cô có biết, tôi chỉ đang chờ cô tỉnh lại từng ngày không?" Gia Luật Thuần nói.

    Anh cũng không thèm quan tâm tới xung quanh. Chỉ lo lắng cho cô.

    Sân bay thành phố X nhộn nhịp, Gia Luật Yến đứng ở sân bay chờ bố mẹ cô. Chuyến bay Singapore - Thành phố X đã hạ cánh an toàn.

    Gia Luật Đường cùng vợ bước xuống, Gia Luật Yến bước đến ôm lấy bà Nhu Nhiên:

    "Mẹ, con nhớ mẹ quá. Nhớ ba nữa."

    Bà Nhu Nhiên vỗ nhẹ vai Gia Luật Yến, cười:

    "Được rồi, mẹ cũng nhớ con. Mà chị dâu con sao rồi?"

    Gia Luật Yến trầm xuống.

    "Chị vẫn chưa tỉnh lại. Anh hai và anh Lại Thấm vẫn túc trực bên bên chị. Mà đi về rồi ba mẹ sẽ biết thôi." Gia Luật Yến kéo va li.

    Bà Nhu Nhiên và Gia Luật Đường bước theo sau. Hai người lắc đầu. Nhu Nhiên rất quý Diệp Uyển Nhi, nhưng Gia Luật Thuần lại khiến cô ra nông nỗi đó bà không biết phải nói thế nào với Diệp Thương và Tưởng Hàn giữa suối vàng.

    Diệp Uyển Hòa lúc này hẳn là đang lo lắng cho cái đầu của mình mà run cầm cập. Vân Thanh Lệ bước tới bên giường và chạm nhẹ vào cô ta. Diệp Uyển Hòa giật bắn người lên:

    Vân Thanh Lệ giật mình, đẩy mạnh khiến Diệp Uyển Hòa ngã ra giường:

    "Con bị sao vậy Diệp Uyển Hòa? Mọi chuyện không liên quan tới chúng ta. Con sợ cái gì?"

    Diệp Uyển Hòa bình tĩnh bò tới chỗ Vân Thanh Lệ:

    "Mẹ, mẹ ơi. Lỡ bác gái trở về ám chúng ta thì sao ạ? Mẹ, lỡ đâu Gia Luật Thuần đưa người tới đây đập phá nhà mình thì sao?" Diệp Uyển Hòa sợ hãi nói.

    Vân Thanh Lệ ngồi xuống, vỗ vai Diệp Uyển Nhi:

    "Thôi nào, không phải lo. Ta không nói, con không nói thì còn ai biết nữa chứ? Có phải không?" Vân Thanh Lệ an ủi.

    Diệp Uyển Hòa đờ người ra như nhớ ra điều gì đó, cô nhìn Vân Thanh Lệ:

    "Còn Doãn Châu, còn cô ta biết những gì chúng ta làm. Mẹ, giờ phải làm sao?" Diệp Uyển Hòa nói.

    Vân Thanh Lệ không trả lời mà ánh mắt trở nên lạnh lùng, sắc bén hơn. Bà ta thật đáng sợ. Diệp Uyển Hòa nhìn ánh mắt mẹ mình lạnh sống lưng. Cô không thể nào biết tiếp kế hoạch của mẹ mình. Chắc là bà ấy không định làm gì Doãn Châu đâu.

    Tiếng chuông điện thoại của réo lên, Diệp Uyển Hòa vội vàng nghe máy. Âm thanh truyền đến là Doãn Châu, cô ta nói với vẻ rất tự tin và cợt nhả:

    "Diệp Uyển Hòa, là tôi đây. Chắc cô chưa quên đâu hả? Chắc cô còn nhớ cái chết của Diệp Thương ở trong bệnh viện đúng không? Tôi có đoạn clip đó."

    Diệp Uyển Hòa hoảng loạn hỏi lại, hôm đó chính cô đã khiến ông ta nghẹt thở mà chết. Sao Doãn Châu lại biết được.

    "Cô muốn gì? Muốn hại tôi sao? Doãn Châu, cô muốn gì?" Diệp Uyển Hòa hết lớn.

    Vân Thanh Lệ giật điện thoại từ trên tay Diệp Uyển Hòa:

    "Doãn Châu, cô muốn cái gì? Cô đang uy hiếp Uyển Hòa sao?"

    Doãn Châu cười ha ha, nghe giọng nói lo sợ của hai mẹ con Diệp Uyển Hòa cô thấy thật hả dạ:

    "Ngày mai, tại Sa Uyển phía Tây thành phố X, tôi muốn năm triệu nhân dân tệ. Nếu không thì đoạn clip đó sẽ đến tay cảnh sát. Các người biết rồi đấy, Cao Hạo là một người quang minh, lỗi lạc. Hắn sẽ tha cho Diệp Uyển Hòa sao?"

    Vân Thanh Lệ lo lắng, nhưng cũng không kém phần đáng sợ:

    "Được, được. Ngày mai sẽ có đầy đủ tiền cho cô. Cô đừng manh động."

    "Được, tôi chờ hai mẹ con bà." Doãn Châu nói.

    Xong, cô ta tắt điện thoại, nhếch mép cười. Diệp Uyển Hòa hoảng loạn kéo tay Vân Thanh Lệ:

    "Mẹ, phải làm sao đây? Con không muốn đi tù đâu. Phải làm sao đây? Mẹ phải cứu con mới được." Diệp Uyển dường như không thể tỉnh táo nữa.

    Vân Thanh Lệ vỗ vai con gái. Bà ta là một người nhiều mưu lược. Hẳn sẽ nghĩ ra cách giải quyết:

    "Yên tâm, để mẹ nghĩ cách. Con gái mẹ sẽ không phải đi tù đâu."

    Không biết kế hoạch của Vân Thanh Lệ là gì. Bà ta đủ tàn nhẫn để hại ai đó. Nhưng, không ai có thể lường trước được điều gì.

    Hết Chương 21: Tỉnh Lại 1​
     
    NhưNguyệt7749, chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2020
  4. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 22: Tỉnh Lại 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thâm tâm sâu xa của Diệp Uyển Nhi là những nỗi đau. Cô muốn tỉnh lại nhưng có điều gì đó kéo cô lại:

    "Bố mẹ, cuối cùng con cũng gặp được hai người rồi. Con nhớ hai người lắm. Hai người cho con đi với hai người đi. Con không muốn ở một mình đâu." Diệp Uyển Nhi ôm Tưởng Hàn khóc.

    Tưởng Hàn ôm cô vào lòng, Diệp Thương xoa đầu cô nói:

    "Uyển Uyển, con đừng như vậy. Con phải tiếp tục sống cuộc sống vui vẻ của mình. Ba mẹ không muốn nhìn thấy con đau khổ. Nghe lời." Diệp Thương xoa đầu, an ủi.

    Tưởng Hàn ngồi xuống lau từng giọt nước mắt Diệp Uyển Nhi:

    "Uyển Uyển, ba mẹ thương con, nhưng con phải yêu thương bản thân thật nhiều. Hãy về đi." Tưởng Hàn nói xong đẩy mạnh cô về phía xa xa.

    Ngón tay của Diệp Uyển Nhi khẽ cử động, Nhu Nhiên ngồi bên cạnh giường nắm lấy tay cô gọi:

    "Tiểu Uyển, Tiểu Uyển.. Còn tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi nào."

    Một giọt nước mắt của Diệp Uyển Nhi rơi xuống má. Miệng luôn gọi mẹ. Gia Luật Thuần mới đi ra ngoài về liền chạy tới:

    "Mẹ, làm sao vậy?" Gia Luật Thuần hỏi.

    "Con bé có dấu hiệu tỉnh lại, nước mắt nó rơi và miệng luôn gọi mẹ. Có lẽ trong thâm tâm của nó thật sự rất đau khổ." Nhu Nhiên nói.

    Gia Luật Thuần ngồi xuống giường, tay nắm chặt tay cô:

    "Uyển Nhi, em tỉnh lại đi. Anh biết lỗi rồi. Em tỉnh lại đi." Gia Luật Thuần hạ giọng trầm xuống, đau đớn.

    Nhu Nhiên cũng chỉ biết lắc đầu, bà cũng buồn khi mất đi đứa cháu đầu tiên của mình. Nhưng không biết làm sao?

    Lại Thấm từ ngoài bước vào, anh kiểm tra cho Diệp Uyển Nhi:

    "Vết thương ổn định, không đáng lo ngại gì. Có điều lâu như vậy cô ấy không tỉnh lại có lẽ là vì từ sâu trong thâm tâm đó, cô ấy thật sự không hề muốn tỉnh lại nữa. Phải xem vào cơ duyên của hai người thôi." Lại Thấm cất đồ nghề, quay ra nó với Gia Luật Thuần.

    Nhu Nhiên lo lắng hỏi Lại Thấm:

    "Lại Thấm, vậy có cách nào để nó tỉnh lại không?"

    Anh nhìn ánh mắt lo lắng của Nhu Nhiên, lắc đầu:

    "Bác à, chỉ có thể xem vào những kí ức của cô ấy thôi. Nếu như những kí ức đó đủ mạnh mẽ để lôi kéo cô ấy trở lại thì có lẽ sẽ nhanh thôi." Lại Thấm nói.

    Tiếng chuông điện thoại rung lên, Lại Dương gọi về:

    "Thuần tổng, chúng tôi đã tìm thấy người đó rồi. Nhưng, cô ta đã bị độc chết rồi. Cảnh sát đang bao vây hiện trường để phá án. Bọn em không làm gì được." Lại Dương báo.

    Gia Luật Thuần tắt máy không nói gì nữa. Anh nhắn tin lại cho Lại Dương:

    "Điều tra cho tôi, ai là người đã độc chết cô ta."

    Cảnh sát bao vây căn phòng chật chội của Doãn Châu. Một điều tra viên bước tới báo cáo với cảnh sát trưởng:

    "Madam, theo như tình trạng hiện tại thì thời gian tử vong vào khoảng mười năm giờ ngày 23/8/2020. Nguyên nhân là do chúng độc mà chết. Chất độc này gọi là Thạch Tím. Rất độc và gây tử vong trong thời gian ngắn. Có lẽ là ai đó đã cố tình hạ độc cô ta." Hiểu Lam nói.

    Cảnh sát trưởng Cao Hạo gương mặt thanh tú, đôi môi ngọt ngào, gật đầu:

    "Tiếp tục điều tra." Cao Hạo lạnh lùng nói.

    Cao Hạo mới được điều tới thành phố X một thời gian, nổi tiếng là người trung thực, chính trực nên rất được lòng dân. Cao Hạo được nhiều người theo đuổi, nhưng anh vẫn chưa có ý chung nhân.

    Từ lúc hai người xảy ra quan hệ ngoài ý muốn, Hoàng Thời không quan tâm đến Mạnh Ăn Nhiên nữa. Gần một tháng trôi qua, anh lạnh lùng và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tính ra thì, Diệp Uyển Nhi cũng đã nằm liệt giường cả tháng nay.

    Mạnh An Nhiên bước ra từ trong bệnh viện, trên tay cầm tờ giấy. Cô thất thần ngồi xuống ghế đá. Cô đã mang thai được ba tuần. Và đó là con của Hoàng Thời, giờ phải làm sao?

    Mạnh An Nhiên, cô sẽ không cho Hoàng Thời biết sự tồn tại của đứa trẻ. Cô sẽ mang nó đi. Nhưng trong lòng cô rất đau. Cô thích Hoàng Thời, nhưng lại chẳng thể bên cạnh anh. Nước mắt Mạnh An Nhiên rơi xuống.

    Trần Hề cũng đi khám răng. Cô thấy nước mắt Mạnh An Nhiên rơi, liền bước vào hỏi han. Trần Hề ngồi xuống bên cạnh Mạnh An Nhiên:

    "Cô, có tâm sự gì sao? Sao lại khóc một mình ở đây?" Trần Hề hỏi.

    Mạnh An Nhiên lau nước mắt, nhìn Trần Hề. Gương mặt này, Doãn Châu, cô ta thật sự rất giống với Doãn Châu. Mạnh An Nhiên đứng dậy, Trần Hề cũng đứng dậy theo.

    "Tôi không sao, cảm ơn cô. Doãn Châu, tôi nghe người ta nói, cô gặp bất trắc. Không ngờ đó chỉ là tin đồn nhảm." Mạnh An Nhiên nói.

    Trần Hề, sao Mạnh An Nhiên lại gọi cô ta là Doãn Châu. Trần Hề cười:

    "Chắc cô nhận lầm người rồi. Tôi không phải Doãn Châu gì đó. Tôi là Trần Hề, con gái của Trần Trung, chủ tịch tập đoàn Van Persent. Tôi và Doãn Châu thật sự rất giống nhau sao?" Trần Hề giải thích.

    Mạnh An Nhiên cười mỉm. Doãn Châu cũng thật đáng thương. Chỉ là liệu Trần Hề và cô ta có quan hệ máu mủ gì không? Mạnh An Nhiên hỏi:

    "Trần tiểu thư, cô có em gái hay chị gái gì không? Cô xem, cô gái này và cô rất giống nhau. Như hai giọt nước vậy." Mạnh An Nhiên hỏi và đưa điện thoại mở hình ảnh của Doãn Châu cho Trần Hề xem.. Cô thật sự rất tò mò về thân thế của Doãn Châu.

    Trần Hề lắc đầu, nhìn thật kĩ lại bức ảnh. Đúng là cô ta rất giống với Trần Hề, như hai giọt nước với nhau, không khác gì cả. Nhưng mà, cô không có chị em nào cả, chỉ có một mình. Trần Hề đưa điện thoại cho Mạnh An Nhiên:

    "Đúng là rất giống với tôi. Nhưng có lẽ chỉ là một sự trùng hợp thôi. Người giống người cũng hiếm." Trần Hề cười.

    Nhưng đương nhiên cô sẽ điều tra tới cùng về cô gái này. Nhìn vào bức ảnh có thể thấy cô ta cũng bằng tuổi cô. Có khi nào còn có ẩn tình ở đây không?

    Trần Hề nhìn Mạnh An Nhiên, sâu thẳm trong tâm cô ấy cũng chứa đựng một nỗi buồn. Cô hỏi:

    "Cô tên là gì?"

    Mạnh An Nhiên cho chiếc điện thoại vào túi xách, lấy ra một tờ giấy, nhìn Trần Hề:

    "Tôi là Mạnh An Nhiên. Đây là địa chỉ của tôi. Cô muốn tìm người tâm sự cứ tìm tôi. Tôi bận rồi, tạm biệt cô." Mạnh An Nhiên rời đi.

    Hết Chương 22: Tỉnh Lại 2​
     
    NhưNguyệt7749, chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
  5. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 23: Tỉnh Lại 3​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Vũ Tranh cấp tốc quay về Thành phố X sau khi nhận được tin nhắn của Gia Luật Thuần. Cũng đã gần một tháng nay anh được điều sang châu Âu để phục vụ cho chi nhánh của công ty ở Pháp. Đất nước Pháp là đất nước của loài hoa diên vỹ xinh đẹp, anh đã mang theo một chậu có giá hơn hai nghìn euro về.

    Biệt thự Thuần Uyển yên tĩnh, chiếc xe của Tô Vũ Chanh dừng lại ngoài sân. Anh vội vàng bước ra và bước vào nhà.

    Gia Luật Thuần đang ngồi ở đại sảnh nhâm nhi ly rượu. Thấy anh về liền đứng dậy:

    "Cậu đã về. Mọi việc ở Pháp thế nào rồi? Doanh thu tháng vừa qua ra sao?"

    Tô Vũ Chanh cúi đầu:

    "Mọi thứ đều rất ổn, doanh thu phòng vé của tháng này gấp hai lần tháng trước. Việc anh giao cho cô Lisa trở thành người quản lý chi nhánh đã giúp công ty ngày càng đi lên. Trong tương lai sẽ còn hơn thế nữa." Tô Vũ Chanh báo cáo.

    Nhu Nhiên bước từ trên lầu xuống, nhìn thấy Tô Vũ Chanh bà mỉm cười:

    "Vũ Chanh, cậu đã về rồi sao? Sao không báo cho bác biết trước một tiếng?"

    Tô Vũ Chanh nhìn Nhu Nhiên, cười. Cậu biết là bà rất thương cậu, do từ nhỏ cậu và Gia Luật Thuần đã chơi thân với nhau và coi nhau như anh em.

    "Bác Nhiên, nhận được tin nhắn của Thuần tổng, con lập tức trở về nên không kịp báo cho bác biết. Nhưng mà, con có quà cho bác mà."

    Tô Vũ Chanh chạy ra ngoài xe lấy chậu hoa diên vỹ vào:

    "Đây là hoa diên vỹ, quốc hoa của Pháp. Con nhớ là bác rất thích loài hoa này nên con mua biếu bác."

    Nhu Nhiên cầm lấy chậu hoa, màu sắc tím rất đẹp. Đúng là loài hoa này bà rất thích, Gia Luật Thuần cũng thích. Bà ngắm nghía chậu hoa một lúc rồi quay sang Tô Vũ Chanh:

    "Cảm ơn cậu. Cậu đúng là rất hiểu bác. Chẳng giống như Gia Luật Thuần nhà bác gì cả."

    Từ trên phòng tầng hai truyền tới âm thanh của chiếc cốc vỡ. Mọi người chạy lên. Đẩy cửa đi vào.

    Diệp Uyển Nhi đã tỉnh lại, cô đang cố gắng lấy cốc nước nhưng lại không cẩn thận làm chiếc cốc bị vỡ vụn.

    Gia Luật Thuần mừng quá chạy tới ôm chặt lấy Diệp Uyển Nhi, anh không kìm chế được cảm xúc của mình ôm cô rất chặt:

    "Uyển Uyển, em tỉnh lại rồi. Em không sao nữa. Thật tốt quá."

    Nhu Nhiên và Tô Vũ Chanh bước tới bên cạnh hai người. Nhu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô:

    "Uyển Uyển, con tỉnh lại rồi thì tốt. Mẹ đã rất lo cho con. Con không sao là tốt rồi." Nhu Nhiên vỗ vai Diệp Uyển Nhi bảo.

    Diệp Uyển Nhi không nói một lời, lạnh lùng đẩy Gia Luật Thuần ra, rồi nhìn sang Nhu Nhiên:

    "Con không sao. Bác đừng lo cho con. Con khoẻ lại rồi mà."

    Cách xưng hô của Diệp Uyển Nhi khiến Nhu Nhiên có chút bỡ ngỡ. Tại sao lại là bác. Bà nhìn Diệp Uyển Nhi:

    "Sao lại là bác chứ? Gọi ta là mẹ. Bây giờ, ba mẹ con đã không còn, chỉ còn ta là mẹ con. Ta sẽ chăm sóc con thật tốt, để không phải hổ thẹn với cha mẹ con dưới suối vàng." Nhu Nhiên an ủi.

    Tô Vũ Chanh như bị bỏ rơi. Anh đi ra ngoài và làm theo giao phó của Gia Luật Thuần. Trong phòng lúc này chỉ còn ba người họ.

    Diệp Uyển Nhi cười, vết thương tuy còn đau nhưng cô không than vãn gì. Có lẽ những gì đã trải qua đối với Diệp Uyển Nhi mà nói, nó còn đau gấp rất nhiều lần.

    "Bác Nhiên, con biết bác rất là yêu thương con. Nhưng, con cũng xin lỗi bác rất nhiều. Con đã đưa ra một quyết định mà có lẽ bác và Bác Đường sẽ không vui. Đó là.." Diệp Uyển Nhi ngập ngừng, hơi ấp úng, rồi cô quay sang Gia Luật Thuần.

    "Gia Luật Thuần, chúng ta li hôn đi."

    Diệp Uyển Nhi tuyên bố tin này trước mặt Gia Luật Thuần. Anh sững sờ, không thể nào? Cô muốn ly hôn với anh rồi. Anh biết mình không tốt, nhưng cô không thể cho anh cơ hội bù đắp sao? Gia Luật Thuần đờ người hỏi:

    "Tại sao? Tại sao phải ly hôn? Anh sẽ bù đắp cho em những gì trước kia anh không làm mà? Nhưng, đừng ly hôn, được không?"

    Diệp Uyển Nhi cười, nước mắt cũng rơi xuống, những tổn thương anh gây ra thật sự quá nhiều, quá nhiều. Diệp Uyển Nhi đã rất giỏi rồi mới có thể chịu đựng nhiều như thế:

    "Cảm ơn anh thời gian qua đã quan tâm tới tôi. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra thì tôi cũng hiểu, trên đời này không ai thật sự thương mình thật lòng hết. Tôi mất ba, mất mẹ, mất con. Những nỗi đau đó đã in rất sâu trong thâm tâm này. Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi nào của ai cả." Diệp Uyển Nhi nói.

    Nhu Nhiên ngồi bên cạnh không yên, bà nắm lấy hai tay Diệp Uyển Nhi:

    "Uyển Uyển, coi như mẹ xin con. Đừng làm như vậy mà. Tiểu Thuần cũng biết lỗi của nó rồi. Con tha thứ cho nó một lần nữa, được không?" Nhu Nhiên, khuyên nhủ Diệp Uyển Nhi.

    Nhu Nhiên yêu thương Diệp Uyển Nhi, bà không muốn hai người mình yêu thương lại ly dị. Bà cũng không muốn phải xem cô là người xa lạ.

    "Bác Diệp, con sẽ không quên người đâu. Con vẫn sẽ yêu thương người như mẹ ruột của mình. Chỉ là.. con và anh ấy không còn quay lại được nữa." Diệp Uyển Nhi nói.

    Chắc không ai biết được, trong lòng cô cũng ra là đau. Cô không muốn buông tay ra nhưng cô cần thời gian để bình tĩnh lại.

    Diệp Uyển Nhi bất lực, cô nằm xuống giường, không nhìn mặt hai người:

    "Con mệt rồi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Hai người ra ngoài đi." Nói xong, cô trùm chăn lại.

    Nhu Nhiên cũng bất lực đi ra ngoài. Gia Luật Thuần muốn nói chuyện thật nghiêm túc với cô một lần nữa. Nhưng có lẽ là Diệp Uyển Nhi sẽ không thay đổi quyết định của mình. Do Lý Anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng giấy tờ cho hai người. Chỉ cần kí tên là sẽ xong việc.

    Hết Chương 23: Tỉnh Lại 3​
     
    NhưNguyệt7749, Phan Kim Tiênchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2020
  6. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 24: Thân Thế Của Doãn Châu 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Hề về đến nhà, cô lại nhớ đến bóng hình của Doãn Châu. Mặc dù, chưa một lần cô gặp Doãn Châu. Nhưng, lại có cảm giác thân thuộc. Theo những gì mà Mạnh An Nhiên nói thì cô ta đã mất rồi. Không thể nào mà gặp cô ta được nữa.

    Bất chợt cô nhớ ra gì đó, ấn điện thoại gọi đi cho một dãy số lạ.

    "Hiểu Lam, cậu làm trong chuyên ngành khám nghiệm tử thi. Cậu có biết ai là người chịu trách nhiệm vụ án của cô gái tên là Doãn Châu không?" Trần Hề hỏi.

    Tô Hiểu Lam và Trần Hề là bạn thân từ nhỏ. Hai người cùng nhau thi vào ngành quân Y nhưng số phận đưa đẩy Trần Hề lại vào làm thư ký cho bố. Còn Tô Hiểu Lam theo được ước mơ. Tô Hiểu Lam trả lời:

    "Là tớ. Có chuyện gì sao? Mà nói cho nghe này. Mặt của cậu và cô ta thật sự rất là giống nhau nhé. Lúc đầu còn tưởng là cậu làm tớ hết hồn."

    Mặt nghiêm túc của Trần Hề lập tức bộc lộ, cô nhiều lúc cũng không hiểu là tại sao mình lại quan tâm tới cô ta như vậy nữa. Nhưng mà thật sự là cô rất tò mò:

    "Tô Hiểu Lam, cậu nhớ kết xét nghiệm ADN của ba tớ không?" Trần Hề nói.

    Tô Hiểu Lam thấy kì lạ. Chưa bao giờ cô thấy Trần Hề nghiêm túc như vậy.

    "Có, cậu hỏi làm gì?" Tô Hiểu Lam hỏi.

    "Tôi muốn cậu xét nghiệm ADN của Doãn Châu với ba tôi. Tôi nghi ngờ, cô ta và ba tôi có quan hệ cha con. Nếu không, không thể nào có chuyện. Hai chúng tôi giống nhau như vậy được?" Trần Hề giải thích.

    "Mình hiểu rồi. Ngày mai sẽ đưa kết quả cho cậu." Tô Hiểu Lam nói.

    Trần Hề tắt điện thoại, cô thấy lòng mình có chút nhói. Trần Hề chạy lại phía chiếc laptop đặt trên bàn, ấn tìm kiếm Doãn Châu.

    Chỉ có một địa chỉ duy nhất ghi tên Doãn Châu.

    Sinh ngày 21/07/1999.

    Nhóm máu: O

    * * *

    Trần Hề chết lặng. Cùng ngày tháng năm sinh với cô. Cùng nhóm máu với nhau. Không lẽ thật sự có trùng hợp đến thế sao?

    Trần Hề lại một lần nữa nhấc điện thoại gọi. Lần này là một người đàn ông chắc tầm hai lăm tuổi. Cô khá khẩn trương:

    "Chu Phong, anh điều tra hộ tôi về thân thế của Doãn Châu. Xem lai lịch của cô ta như nào?"

    Chu Phong lập tức đi làm, tắt điện thoại. Anh ta là vệ sĩ của bố cô. Hai người khá là thân thiết.

    Bỏ điện thoại xuống. Cô ngồi thẫn thờ trước chiếc laptop. Cô lúc này cũng chắc chắn một phần rằng Doãn Châu chính là chị em sinh đôi của mình. Nhưng vẫn phải đợi kết quả xét nghiệm.

    Mạnh An Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hoàng Thời. Cô đưa cho anh một tờ giấy:

    "Hoàng tổng, tôi đã gắn bó với công ty khá lâu rồi. Nhưng mà, hiện giờ thì tôi muốn xin phép anh được nghỉ việc. Tôi muốn suy nghĩ về những chuyện đã qua. Tôi hy vọng rằng, anh sẽ cho phép." Mạnh An Nhiên nói.

    Hoàng Thời nhìn liếc qua Mạnh An Nhiên, rồi nhìn tờ đơn xin nghỉ việc trên bàn. Anh khẽ nhếch mép:

    "Nếu như em đã không còn muốn gắn bó với Hoàng thị nữa, em đi đi. Tôi sẽ chu cấp cho em mỗi tháng là ba mươi nghìn nhân dân tệ. Để em trang trải cuộc sống." Hoàng Thời nói.

    Mạnh An Nhiên cười, cô đứng dậy quay đi. Nhưng không quên đứng lại quay lưng về phía Hoàng Thời.

    "Anh không cần chu cấp cho tôi đâu. Tôi sẽ tự mình làm lấy. Anh còn công việc của anh. Còn tôi sống cuộc sống của tôi." Rồi cô bước đi về phía xe.

    Có lẽ Mạnh An Nhiên không biết, Hoàng Thời biết cô đang mang thai. Nhưng anh muốn cho cô một cuộc sống bình yên mà cô mong muốn. Nên sẽ chỉ theo dõi cô, giúp đỡ khi nào cô cần tới. Anh không phải vì muốn chốn tránh trách nhiệm, anh là đang đáp ứng mong muốn của Mạnh An Nhiên.

    Anh nhìn theo bóng lưng đã xa, nở một nụ cười:

    "Nhiên Nhiên, em phải thật bình yên nhé."

    Anh cũng bước rời khỏi, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu. Anh sẽ không để con mình không có cha.

    Diệp Giang bây giờ là chủ tịch Diệp thị. Ai cũng ủng hộ ông ta. Những cổ đông chống đối đã bị ông ta cho từ chức. Hôm nay, ông ta tổ chức buổi dạ hội.

    "Mọi người, sau bao nhiêu sóng gió. Thì Diệp thị đã chính thức trở lại. Tôi quyết định sẽ tổ chức một buổi dạ hội vào cuối tuần để gặp mặt nhà đầu tư lớn nhất của Diệp thị. Kính mong, mọi người sẽ dẫn người nhà mình tới dự." Diệp Giang nói.

    Mọi người đều vỗ tay mừng rỡ cho ông ta. Buổi họp kết thúc. Nhiều lời xì xào bàn tán trong phòng làm việc, hai cô nhân viên nói với nhau:

    "Tôi nghe nói, cái chết của nguyên chủ tịch là do bị hãm hại. Hơn nữa, nguyên chủ tịch cũng vừa mới qua đời. Chưa gì ông ta đã muốn xa xỉ rồi. Không có chút thương tiếc nào hết."

    "Thôi, cũng chỉ vì muốn công ty phấn chấn lại làm ăn thôi mà. Đi làm việc đi."

    Cả hai tách ra làm việc. Thực ra họ cũng sợ bị đuổi việc nên mới cố gắng im lặng.

    Sau một thời gian dài không xuất hiện, bằng Vu Thần về thăm Diệp Uyển Nhi. Cô ngồi co ro ở một góc của chiếc giường lớn. Nước mắt không ngừng rơi. Có lẽ là vì chưa thể chấp nhận được những sự thật đau lòng.

    Nhìn thấy Bằng Vu Thần cô liền chạy tới ôm lấy anh mà khóc. Cô khóc rất lớn, nước mắt rơi tầm tã như một đứa trẻ con:

    "Anh hai, anh hai. Anh đưa em đi khỏi đây đi. Em không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Em rất muốn đi. Nơi này, không khác gì địa ngục. Chỉ cần nhìn mỗi lần nhìn thấy hắn, là em lại rất sợ.." Diệp Uyển Nhi tinh thần hoảng loạn vừa khóc vừa nói.

    Bằng Vu Thần chỉ biết ôm cô vào lòng, anh cũng rất đau. Anh không thể giúp được gì cho người mình yêu. Khi ở bên cạnh cô, anh phải cô kìm chế cảm xúc để không nói với cô rằng, Diệp Uyển Nhi, anh yêu em. Chỉ để cô được vui, được tiếp tục mơ về Gia Luật Thuần.

    "Uyển Uyển, anh ở đây rồi. Em đừng khóc, anh hai ở đây rồi. Từ nay, anh hai sẽ bảo vệ em." Bằng Vu Thần dỗ dành cô.

    Diệp Uyển Nhi vẫn khóc, cô khóc ngày một lớn hơn, tiếng khóc như sâu xé trái tim Bằng Vu Thần. Tiếng khóc nghe thật bi thương, chua sót. Bằng Vu Thần chỉ biết để cô khóc ướt đẫm lòng ngực. Cảm giác của anh không dễ chịu chút nào.

    ..​

    Tiếng khóc nhỏ dần, cô lịm đi. Bằng Vu Thần vội vã bế cô nằm lên giường. Đắp chăn cho cô. Mọi cảm xúc lúc này như trào ra. Anh đấm mạnh liên tục vào tường khiến tay mình chảy máu. Anh từ từ ngồi xuống và nước mắt tuôn ra. Anh đau khổ từ tâm mà không biết nói với ai. Ngồi một lát rồi anh rời đi thật nhanh trước khi Gia Luật Thuần trở về.

    Manh Nhi thấy anh vội vàng rời đi, liền hỏi:

    "Anh Thần, phu nhân sao rồi? Tay anh, sao lại chảy máu?"

    Anh dừng lại một chút:

    "Chăm sóc tốt cho phu nhân nhà em hộ anh. Anh có công chuyện phải làm gấp." Bằng Vu Thần nói. Rồi anh đi ra ngoài.

    Thực ra, từ lâu Manh Nhi đã biết tình cảm của Bằng Vu Thần giành cho Diệp Uyển Nhi không chỉ đơn giản là tình anh em bình thường. Nhưng, cô cũng chỉ là một người bình thường, không thể giúp được gì cho họ. Điều cô có thể làm bây giờ chính là thay Bằng Vu Thần chăm sóc Diệp Uyển Nhi thật tốt.

    Hết Chương 24: Thân Thế Của Doãn Châu 1
     
    NhưNguyệt7749, chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười 2020
  7. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 25: Thân Thế Của Doãn Châu 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Hiểu Lam đưa xấp tài liệu cho Trần Hề rồi rời đi. Trần Hề cũng đã chuẩn bị tâm lý gọi bố và mẹ đến. Cả ba ngồi ở giữa đại sảnh.

    Trần Kì hồi hộp, nhìn Trần Hề.

    "Hề Hề, có chuyện gì mà con gọi ba mẹ gấp thế. Con có chuyện gì để nói sao?" Trần Kỳ hỏi.

    Trần Hề nhẹ nhàng mở hồ sơ ra. Cô nhìn vào mà há hốc mồm, bất ngờ nối tiếp bất ngờ. Cô đừng không vững mà ngã xuống. Trần Hề quá sốc, cô khóc lớn. Bà Uyên Linh chạy tới:

    "Hề Hề, con sao vậy? Sao lại khóc?" Bà Uyên Linh vẫn chưa hiểu gì.

    Tờ giấy trên tay Trần Hề rơi và bay tới trước mặt Trần Kỳ, ông vội vàng nhặt lên xem.

    Tất cả mọi kết quả xét nghiệm đều trùng khớp 99, 8%. Một cô gái không quen biết lại có kết quả xét nghiệm trùng với mình. Trần Kỳ cũng sốc.

    Trần Kỳ quay sang nhìn Trần Hề, ông bước tới gần cô, đôi mắt mở to, mồm hình chữ O.

    "Hề Hề, cái gì thế này? Doãn Châu là ai? Sao lại có quan hệ cha con với ba? Con nói đi."

    Bà Uyên Linh bất ngờ giật lấy tờ giấy xem kết quả. 99, 8% số ADN trùng khớp. Bà chết lặng. Đúng là con gái của bà, năm đó.

    Bà Uyên Linh bước tới bên Trần Hề, ngồi xuống:

    "Tại sao con lại có được bảng kết quả này. Con đã có được nó từ đâu?" Uyên Linh hỏi.

    Trần Hề lau nước mắt, cô ngồi vào ghế và ôm chặt lấy mẹ mình, cả hai khóc:

    "Chị ấy đã chết rồi mẹ à? Chị ấy không quay về với chúng ta được. Con đã biết tất cả rồi. Năm đó, bà nội đã bỏ chị ấy đi."

    Uyên Linh nắm lấy vai Trần Hề, nhìn thẳng vào mắt cô, bà lắc đầu, hai mắt trợn tròn:

    "Không, con nói cái gì. Vân Vân đã mất rồi sao? Tại sao lại mất, tại sao?"

    Trần Kỳ bước tới bên hai người và nhìn thẳng vào mắt Trần Hề:

    "Tại sao lại mất? Đã hai mươi năm rồi, cuối cùng chúng ta cũng biết tung tích của nó. Nhưng tại sao nó lại mất?" Trần Kỳ đau khổ.

    Trần Hề quay mặt sang một bên, cô không muốn nghe bất cứ điều gì. Mọi thứ không công bằng gì hết. Cả nhà mỗi người một góc. Không ai quan tâm tới ai.

    Thì ra, Doãn Châu có một thân thế hiểm hách như vậy. Nhưng, cô chưa một lần được hưởng nó. Chỉ vì nghe lời thầy bói phán lung tung mà hơn hai mươi năm về trước, cô bị chính bà nội mình vứt ra ngoài đồng. Và may mắn cô được người nông dân tốt bụng nhận nuôi. Sau này, họ lần lượt qua đời, để cô một mình bon chen nơi thành phố. Cũng vì lòng tham và nhiều thứ khác khiến cô càng lạc lối và bị hại chết.

    Tại bệnh viện thành phố Z hai mươi năm trước. Một sản phụ chuyển dạ sinh con. Sau hơn một tiếng, một nữ bác sĩ đi ra và nói:

    "Chúc mừng gia đình, phu nhân mẹ tròn con vuông. Một cặp thiên nga yêu kiều."

    Trần Kỳ vui quá, chạy vào ôm lấy vợ. Và nhìn hai đứa con gái đang ngủ say sưa trong lồng kính.

    "Cảm ơn em. Cảm ơn em đã đưa chúng nó tới."

    Uyên Linh cười, nhìn Trần Kỳ:

    "Anh đặt tên cho con đi. Nhìn hai cô gái của chúng ta thật xinh đẹp."

    "Chúng ta họ Trần, Vân Hề. Hay đặt là Trần Vân, Trần Hề. Chị là Vân, em là Hề. Em thấy có được không?" Trần Kỳ háo hức.

    "Được. Nghe rất hay." Uyên Linh cười tươi.

    Hai chị em rất giống nhau, chỉ là Trần Vân có một vết bớt hình con bướm ở đằng sau lưng trái. Còn Trần Hề là vết bớt bên lưng phải. Chỉ sau một đêm khi tỉnh lại, một đứa con của Uyên Linh biến mất. Bà từ đó bắt đầu tìm kiếm Doãn Châu mãi. Cho đến mấy năm trước khi mẹ của Trần Kỳ hấp hối mới nói ra sự thật:

    "Xin lỗi các con, năm đó bà già này vì nghe theo lời của thầy phán mà tôi đã đem Tiểu Vân đi. Khiến nó không có ba mẹ, hai con mất con."

    Bà cầm lấy tay của Uyên Linh:

    "Con dâu à, mẹ không mong con tha thứ cho mình, chỉ mong là con sẽ không ghét bỏ mẹ. Mẹ đã rất hối hận rồi." Bà khóc.

    Lúc đó, Trần Hề không có bên cạnh nên không biết. Sau đó, mãi đến khi gặp Mạnh An Nhiên, cô mới biết về chị gái của mình. Nhưng hai người chưa kịp nhìn mặt nhau thì đã khác hai thế giới.

    Hài cốt của Doãn Châu được đưa ra ngoài sông, con người khi chết đi sẽ trở về với cát bụi. Nên Tô Hiểu Lam và Trần Hề đã tự tay tiễn đưa cô đoạn cuối cùng.

    Trần Hề vẫn không thể tin được rằng chị gài mình đã ra đi. Cô chưa từng được sống cùng với chị, chị cũng chưa từng sống đầy đủ, không lo âu, ông trời bất công quá.

    Đứng trên chiếc cầu, hướng mặt vào hướng gió thổi. Trần Hề hít một hơi thật sâu, gió vào mắt khiến nước mắt cô rơi:

    "Chị à, chị chắc chưa từng tới nơi này phải không? Nhưng từ nay, nơi đây sẽ là do chị ngự trị. Chị phải thật bình an, ngủ vào giấc mơ ngàn thu nhé."

    Trần Hề mở nắp bình chứa tro cốt ra. Cô lấy một ít ra và rải theo gió. Gió hòa tan nó vào nước. Và con người ta cũng thế, khi sống rất mãnh liệt, nhưng đều sẽ trở về với cát bụi và cồn cát.

    Tô Hiểu Lam bước tới, cô vỗ vai an ủi Trần Hề:

    "Có lẽ là Trần Vân sẽ sống tốt hơn ở thế giới bên kia. Những đau khổ của thế giới này cô ấy đã không chịu được nữa. Tuy là Cục cảnh sát không điều tra được nhiều thứ. Và mọi manh mối đi vào bế tắc. Nhưng tôi tin, cô ấy biết người đã hãm hại mình là ai. Cô ấy sẽ tự trả thù cho mình thôi." Tô Hiểu Lam nói.

    Trần Hề nhìn Tô Hiểu Lam gật đầu. Cô cũng hy vọng như vậy. Mọi sự kết thúc là kết quả của một khởi đầu, Trần Hề cũng hiểu điều đó. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa. Thôi thì cho nó kết thúc theo những quy luật của tự nhiên.

    Hết Chương 25: Thân Thế Của Doãn Châu 2
     
    NhưNguyệt7749, chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười 2020
  8. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 26: Cô Gái Tên Vera 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Anh và Bằng Vu Thần đã chuẩn bị xe, sẵn sàng đưa Diệp Uyển Nhi bất cứ lúc nào. Mỗi khi nhìn cô tự nhốt mình trong căn phòng lớn và khóc một mình, hai người không thể chịu đựng được.

    Tâm trạng của Diệp Uyển Nhi đã ổn hơn, cô mặc bộ quần áo thể thao màu đen, bước tới bên Nhu Nhiên:

    "Bác Nhiên, con thấy trong nhà ngột ngạt. Con thấy tâm trạng mình đã ổn hơn rồi, muốn ra ngoài để hít thở không khí một chút, bác cho con đi nhà." Diệp Uyển Nhi nắm tay Nhu Nhiên nói.

    Nhu Nhiên thấy tâm trạng của Diệp Uyển Nhi tốt như vậy cũng rất vui. Bà gật đầu:

    "Thấy tâm trạng con tốt như vậy, mẹ cũng rất vui. Con có cần Manh Nhi đi cùng không?" Nhu Nhiên hỏi.

    Diệp Uyển Nhi lắc đầu, cười. Cô vỗ nhẹ tay Nhu Nhiên:

    "Không cần đâu bác. Con ra công viên một chút rồi về. Nếu như con ra tới cửa hàng hoa. Con sẽ mua cho bác một chậu hoa diên vỹ. Bác không phải lo, con không sao đâu."

    Rồi cô đứng dậy khỏi ghế:

    "Con đi nhé, lát nữa con sẽ về."

    Nhu Nhiên vui vẻ chào tạm biệt Diệp Uyển Nhi, bà không biết rằng đây là lần cuối cùng mà hai người được nói chuyện vui vẻ như vậy.

    Thoáng chút, Diệp Uyển Nhi đã đến nơi đậu xe cách Thuần Uyển không xa. Cô lên xe và Bằng Vu Thần lái xe đưa cô tới sân bay.

    Bằng Vu Thần vừa lái xe, vừa quay xuống nhìn Diệp Uyển Nhi:

    "Mọi thủ tục anh đã chuẩn bị xong cho em. Lý Anh và em sẽ đến Đức ở một thời gian. Ở bên đó, Tony sẽ đón hai người." Bằng Vu Thần nói.

    Diệp Uyển Nhi không nói gì, cô ngồi nghĩ về những chuyện trước kia. Hai hôm trước Lý Anh tới thăm cô, Diệp Uyển Nhi đã khóc lóc cầu xin:

    "Anh Anh, tớ xin cậu. Hãy đưa tớ rời khỏi nơi này. Đi càng xa càng tốt. Tớ sợ nơi này lắm rồi."

    Lý Anh ôm Diệp Uyển Nhi vào lòng, cô cũng không nỡ nhìn bạn thân nhất của mình chìm đắm trong khổ đau. Gật đầu đồng ý:

    "Uyển Uyển, yên tâm đi. Tớ sẽ giúp cậu ra khỏi đây."

    Thấy Diệp Uyển Nhi đã tỉnh lại, Gia Luật Thuần cũng quay trở lại làm việc. Có rất nhiều thứ rối bời cần chờ anh giải quyết. Lại Thấm và Lại Dương có chuyến công tác Châu Âu nên không có ở đây.

    Đây là một cơ hội tốt để Diệp Uyển Nhi có thể chốn đi. Nơi đây đã chứa quá nhiều thứ ám ảnh đối với Diệp Uyển Nhi, cô không muốn ở lại.

    Lý Anh phá vỡ không khí im lặng trong xe, cô vui vẻ:

    "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho Uyển Uyển thật tốt. Em và anh Tony cũng đã tìm được một công việc ổn định cho Tiểu Uyển rồi, không vất vả lắm. Anh yên tâm."

    Bằng Vu Thần gật đầu.

    "Vậy anh Yên tâm rồi."

    Chiếc xe dừng lại ngoài bãi đỗ xe của sân bay thành phố X, Tiểu Phong đã ở đấy chờ sẵn. Chuyến bay tới Đức sẽ bắt đầu sau mười phút nữa. Mọi người chào tạm biệt nhau, Lý Anh kéo va li theo Diệp Uyển Nhi.

    Một cuộc sống mới sẽ bắt đầu, Diệp Uyển Nhi rồi sẽ ổn. Bằng Vu Thần nhìn theo bóng lưng đóng của hai người xa dần:

    "Uyển Uyển, em cứ sống tốt cuộc sống của em đi. Anh sẽ giúp em điều tra những ẩn khuất của hai bác. Sẽ thay em trả thù cho họ."

    Rồi anh và Tiểu Phong cũng quay lưng đi về.

    Máy bay cất cánh bay lên khỏi mặt đất, Hai người sẽ đến với một không gian mới, chân trời mới và quên đi những đau thương đã từng xảy ra.

    Gia Luật Thuần trở về nhà sau một ngày mệt mỏi làm việc. Anh bước vào căn phòng rộng lớn, nhưng lại không còn thấy bóng hình đó nữa. Anh vội vàng tìm khắp nhà, từ nhà vệ sinh, phòng tắm. Tìm khắp biệt thự nhưng không thấy ai. Nhu Nhiên và Manh Nhi ra phố mua đồ, nên nhà chẳng còn ai.

    Gia Luật Thuần quay lại phòng, anh lo lắng. Ánh mắt anh lướt qua tờ giấy trên bàn, anh vội vàng chạy qua xem:

    Đó là đơn ly hôn mà Diệp Uyển Nhi để lại, đồng thời cô đã kí vào tờ giấy. Bên cạnh là một phong bì thư. Gia Luật Thuần vội vàng mở ra xem:

    "Gia Luật Thuần, khi anh đọc được bức thư này thì có lẽ tôi đã đi xa rồi. Cảm ơn thời gian qua anh đã quan tâm tôi. Đơn ly hôn tôi đã kí rồi, anh kí vào đó đi, chúng ta đường ai nấy đi. Tôi cũng coi như là làm một việc thiện, tác hợp cho anh và Vũ Thư. Hai người phải sống thật tốt. Hy vọng anh đừng trách ai, bác Đường và bác Nhiên rất tốt với em. Cho dù có ra sao, em vẫn sẽ coi họ như ba mẹ ruột của mình. Tạm biệt anh, anh phải sống thật tốt nhé."

    Gia Luật Thuần mặt biến sắc, anh vo tròn tờ giấy vứt xuống đất.

    "Ly hôn, không. Diệp Uyển Nhi, cô đừng hòng thoát khỏi tôi."

    Anh chạy ra khỏi phòng, lái xe ra sân bay với tốc độ cao nhất có thể. Anh như một người mất kiểm soát, trong đầu chỉ thôi thúc mình phải tìm Diệp Uyển Nhi trở về.

    Mất kiểm soát, chiếc xe đâm vào biển báo bên đường. Anh nằm bất động trên xe. Nhiều người qua lại đã dừng lại xem anh ra sao.

    "Sau này, nếu em xấu xí, anh có cưới em không?"

    "Cho dù em xấu xí hay xinh đẹp, sau này anh sẽ cưới em."

    * * *

    "Thuần Thuần, anh phải đi sao? Sau này, liệu anh có quay về tìm em nữa không?"

    "Tiểu Uyển, anh chắc chắn sẽ quay về tìm em. Anh hứa."

    Những kí ức lúc nhỏ tràn về trong đầu của Gia Luật Thuần. Anh đã nhớ ra tất cả những điều mà trước kia Diệp Uyển Nhi hay nói với anh. Mà khi đó anh không quan tâm đến kí ức của cô.

    Gia Luật Thuần được người qua đường đưa đến bệnh viện đa khoa thành phố X trong trạng thái mơ hồ. Lúc này, Nhu Nhiên và Gia Luật Đường cũng chạy đến. Hai người chạy đến bên giường kéo:

    "Thuần Thuần, con sao vậy? Bác sĩ, con tôi sao rồi?" Gia Luật Đường hỏi.

    Bác sĩ nhìn hai người họ:

    "Chúng tôi cần phẫu thuật gấp cho Thuần tổng, mong hai ông bà hãy chờ đợi."

    Ông đóng cửa phòng cấp cứu, đèn đỏ trong phòng được bật lên. Nhu Nhiên lo lắng tới nỗi bà lại khóc.

    Nhu Nhiên và Gia Luật Đường cũng chưa biết rằng Diệp Uyển Nhi đã bỏ đi. Hai người lúc này lo nhất có lẽ là Gia Luật Thuần, không rõ sống chết ra sao.

    Hết Chương 25: Cô Gái Tên Vera 1
     
    NhưNguyệt7749, chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
  9. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 27: Cô Gái Tên Vera 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cơn mê man, trong đầu Gia Luật Thuần lại xuất hiện những hình ảnh rất đẹp về Diệp Uyển Nhi, nụ cười của cô khi nhìn thấy đóa hoa bách hợp, khi nhìn thấy anh đi làm về. Nhưng, từ khi cô và anh kết hôn, nỗi buồn anh mang đến nhiều hơn nụ cười của cô rất nhiều.

    Gia Luật Thuần miệng không ngừng gọi tên cô:

    "Diệp Uyển Nhi, Uyển Nhi, đừng đi, đừng đi mà. Uyển Nhi.."

    Gia Luật Thuần mở mắt ra, trên trán anh được băng bó bằng một lớp vải trắng. Anh cô hết sức ngồi dậy.

    Nhu Nhiên đỡ anh ngồi dậy, anh vội nắm lấy tay của bà:

    "Mẹ, mẹ.. cô ấy đã về chưa? Diệp Uyển Nhi, cô ấy đã về chưa?"

    Anh lúc này rất mất bình tĩnh, đang cô kìm nén những giọt nước mắt. Nhu Nhiên lắc đầu:

    "Thuần Thuần, mọi người đều tham ra tìm kiếm nhưng vẫn chưa có kết quả. Vu Thần và Vũ Chanh cũng đã đến sân bay kiểm tra, không xuất cảnh, cũng lục hết thành phố X. Nhưng, kết quả vẫn là con số không. Mọi công tác tìm kiếm, đều đang được tiếp tục." Nhu Nhiên bất lực nói.

    Gia Luật Thuần thật sự suy sụp, anh nhớ lại mấy hôm trước, cô ngồi ở một góc giường khóc, anh muốn tiến đến an ủi, cũng bị cô dùng cái chết đe dọa.

    "Gia Luật Thuần, anh đừng qua đây, anh đừng qua đây. Nếu, anh còn bước qua một bước, tôi sẽ chết cho anh xem."

    Gia Luật Thuần chỉ biết lùi lại và đi ra ngoài, cô không ngừng khóc, tiếng khóc một lớn hơn. Thế là, có lẽ anh mất cô rồi.

    Cuộc sống mới của Diệp Uyển Nhi đã bắt đầu, với chiều cao ấn tượng. Cô trở thành người mẫu đại diện của công ty Way Way đó Tony quản lý.

    Mọi thứ đều trở nên bình thường, chỉ là vẫn có một chút gì đó từ trong thâm tâm không thể quên.

    Tony nhìn Diệp Uyển Nhi:

    "Mọi công việc ở đây em đã quen chưa?"

    Diệp Uyển Nhi gật đầu, cô cười:

    "Cảm ơn anh đã giúp đỡ em. Em cũng quen dần rồi. Nếu không có anh và Elisa (Lý Anh) thì em không biết bây giờ thế nào nữa."

    Tony là bạn của Lý Anh, khi cô du học ở đây. Hai người có quan hệ rất tốt. Nên chỉ cần Lý Anh cần giúp đỡ là Tony sẽ giúp hết mình.

    "Vậy, em có kế hoạch gì cho tương lai của mình. Em có định lấn sân ở châu Á không? Nếu muốn, anh sẽ giúp đỡ em hết mình." Tony nói.

    "Em muốn trở về điều tra rõ chân tướng cái chết của cha mẹ em. Nhưng đó là chuyện sau này. Hiện tại thì tạm thời em phải xây dựng hình ảnh của mình trong mắt fans hâm mộ Âu_Mỹ thật tốt. Và đưa mình đến gần với khán giả châu Á hơn." Diệp Uyển Nhi hạ quyết tâm, cô nhất định phải thực hiện được.

    Tony gật đầu, anh chắc chắn sẽ giúp Diệp Uyển Nhi hết mình. Cô hiện tại đang sống với tên tiếng Anh là Vera. Vera có nghĩa là niềm tin. Khuyên ta phải có niềm tin vào chính mình.

    Buổi dạ hội của tập đoàn Diệp thị đang diễn ra trong khách sạn lớn nhất thành phố X _ An Định. Những người tham gia đều là người có gia thế hiểm hách nhất nhì đại lục.

    Diệp Giang, Vân Thanh Lệ và Diệp Uyển Hòa bước ra sân khấu. Diệp Giang nói vọng vào mic:

    "Xin kính chào các vị khách quý, cảm ơn mọi người đã nể mặt Diệp Giang tôi mà đến tham dự buổi dạ hội hôm nay."

    Nói xong, ông ta và hai mẹ con Diệp Uyển Nhi lần lượt cúi xuống chào mọi người. Ba người bước xuống mời rượu khách.

    Vũ Minh tay cầm ly rượu vang, nhìn chằm chằm vào Diệp Uyển Hòa, ông bước tới mời rượu Diệp Giang:

    "Chào Diệp tổng, Diệp phu nhân và lệnh tiểu thư. Nghe danh tiểu thư đã lâu, hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền. Nếu so với Diệp đại tiểu thư của Diệp Thương thì tiểu thư đây.."

    Vũ Minh cố tình không nói nữa, ý của ông ta là nếu so với Diệp Uyển Nhi thì Diệp Uyển Hòa còn kém xa. Nhưng, ông ta đã chọn cách không nói nữa.

    Diệp Uyển Hòa làm sao mà cười nổi. Mặt tối sầm lại.

    "Xin lỗi Vũ tổng, cháu xin phép rời khỏi đây một chút. Ông cứ nói chuyện với bố mẹ cháu."

    Diệp Uyển Hòa không biết giấu mặt đi đâu nên đã chọn cách rời khỏi đó. Cô ta vừa bực vừa tức nhưng không làm gì được. Nếu không phải vì ông ta là đối tác của Diệp thị thì cô ta đã cho ông một trận rồi. Giết người cô cũng đã giết rồi, còn gì không giám làm.

    Mới đi được mấy bước, Diệp Uyển Hòa gặp Vũ Thư, người đàn bà này cũng ghê gớm không kém. Cô ta ra sức chế giễu Diệp Uyển Hòa:

    "Đây là đại tiểu thư của Diệp thị sao? So với Diệp Uyển Nhi thì đúng là có chút kém sắc hơn. Nhưng mà Diệp Uyển Nhi cũng đã mất tích không rõ sống chết. Hiện tại, ở Diệp thị là bầu trời của Diệp Uyển Hòa cô mà. Giữ cho tốt cái vị trí này nhé. Đừng để có một ngày, lỡ.. tôi chỉ nói là lỡ thôi nhé. Lỡ có một ngày nào đó Diệp Uyển Nhi trở về, thì cô mất chỗ đứng đấy." Vũ Thư giễu cợt Diệp Uyển Hòa. Tuy là cô ta cũng chẳng phải hạng người tốt gì, nhưng rất được đà.

    Vũ Minh thấy vậy liền kéo Vũ Thư tới bên cạnh:

    "Sao con lại nói như thế. Chú ý hành động chứ. À, đây là con gái của tôi. Vũ Thư." Ông giới thiệu Vũ Thư với Diệp Giang.

    Vũ Thư nhếch môi, nhưng vẫn cúi đầu xuống:

    "Diệp tổng, Diệp phu nhân."

    Vũ Thư đi quanh xem một lượt xung quanh rồi quay lại, nhìn Diệp Giang, cô nuốt một ngụm rượu:

    "Khung cảnh Diệp thị không khác quá nhiều so với lúc trước. Chỉ là Diệp thị đã thay đổi chỉ nhân mà thôi. Nếu là Diệp thị của trước kia, có lẽ số người có mặt ở đây không ít như vậy." Vũ Thư không câu nệ người già mà chế giễu.

    Vũ Minh yêu thương con gái bảo bối, đương nhiên là bao dung cho Vũ Thư làm càn. Ông chỉ nhắc nhẹ nhàng:

    "Thư Thư, còn không được ăn nói như thế. Thật sự rất hỗn hào."

    Vũ Thư nhếch môi, bỏ li rượu xuống và bỏ đi. Diệp Uyển Hòa không thể nào nuốt trôi cục tức này mà. Cô ta bỏ về nhà, vứt bỏ mọi người.

    Hết Chương 27: Cô Gái Tên Vera 2
     
    NhưNguyệt7749, chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười 2020
  10. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 28: Nước Mắt Của Người Từng Vô Tình 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạnh An Nhiên dọn đến ở một nơi cách thành phố X gần tám mươi km. Nơi đây là một nông trại hoa. Cô có thể đi h kpái hoa và đan vòng để bán lấy ít tiền để phục vụ cuộc sống. Ông chủ ở đây rất tốt, trả lương cũng rất cao, mà không khí trong lành thích hợp cho con phát triển.

    Mạnh An Nhiên tay cầm chiếc rổ hoa ra ngoài vườn, cô muốn hái một ít hoa hồng đỏ về để làm túi thơm vì nghe nói nó rất được ưa chuộng trên thị trường, bà chủ trang trại thấy cô đi qua, liền đi ra nói chuyện với cô:

    "Mạnh tiểu thư, cô đang muốn làm gì thế. Đi ra ngoài hái hoa sao?"

    "Phải đó bà chủ, con thấy loại túi thơm hoa hồng rất được yêu thích trên thị trường nên muốn hái một ít để làm. Mà, sau này bà không phải gọi con là tiểu thư này, tiểu thư nọ đâu. Cứ gọi con là An Nhiên." Mạnh An Nhiên nói.

    Bà chủ đột nhiên có việc bận, bà phải đi ngay:

    "Vậy cô cẩn thận, tôi có chút việc phải đi."

    Mạnh An Nhiên cúi đầu xuống chào tạm biệt bà, rồi cô đi vào trong vườn hoa hồng đỏ.

    Ai cũng nói, hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu và sự nồng nhiệt của tuổi trẻ, nhưng mà Mạnh An Nhiên lại chẳng có được tình yêu của Hoàng Thời, nên nhiều lúc cô cũng không tin vào ý nghĩa các loài hoa.

    Từ khi Diệp Uyển Nhi bỏ đi, Gia Luật Thuần ra sức tìm kiếm cũng đã gần hai tháng trời. Với anh thời gian này ngày tính bằng tháng, tháng tính bằng năm. Mọi công việc trong Thần Vũ Hội đều do Bằng Vu Thần làm chủ, Gia Luật Thuần đổ bệnh, Gia Luật Đường lại tiếp tục quản lý công ty Thuần thị thay anh. Cũng không biết khi nào, Gia Luật Thuần mới phấn chấn trở lại.

    Gia Luật Thuần ngày nhốt mình trong phòng, đêm ngủ lại không ngừng gọi tên Diệp Uyển Nhi, thỉnh thoảng lại đem cuốn nhật ký của Diệp Uyển Nhi ra đọc.

    Bằng Vu Thần nhìn thấy Gia Luật Thuần như vậy cũng không đành lòng, nhưng so với những nỗi đau cô phải chịu thì đây chỉ là một chút nhỏ. Bằng Vu Thần ngồi xuống bên cạnh Gia Luật Thuần, vô vai anh:

    "Gia Luật Thuần, tôi chưa từng thấy cậu suy sụp như vậy. Em gái tôi, đột nhiên mất tích như thế, tôi cũng thật sự rất lo lắng, không biết con bé như thế nào. Còn sống hay đã chết. Cậu phấn chấn lên, biết đâu một ngày nào đó, anh lại gặp được nó thì sao?" Lời nói đầy ẩn ý của Bằng Vu Thần.

    Gia Luật Thuần nhìn Bằng Vu Thần, ánh mắt lạnh lùng:

    "Có phải cậu đã giấu cô ấy đi không? Nếu không, cô ấy sẽ không đột nhiên biến mất như thế?" Gia Luật Thuần nắm lấy cổ áo Bằng Vu Thần.

    Bằng Vu Thần hất tay Gia Luật Thuần ra, đứng dậy:

    "Tôi cũng không biết cô ấy ở đâu, nhưng tôi hy vọng anh hãy phấn chấn lên và điều tra những oan khuất của bố mẹ cô ấy. Nếu em gái tôi còn sống và nhìn thấy những điều anh đã làm, có thể sẽ tha thứ cho anh."

    Nói xong, Bằng Vu Thần đi ra ngoài. Những điều mà Bằng Vu Thần nói cũng không sai, biết đâu cô sẽ quay về.

    Nghe những câu nói vừa rồi, trong lòng Gia Luật Thuần hé nở một niềm tin mãnh liệt. Anh đưa ra một quyết định. Anh sẽ giúp cô tìm ra chân tướng.

    Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng khắp đường phố Bec Lin. Diệp Uyển Nhi trong bộ váy ngủ mỏng manh ngồi bên hồ tắm. Tay cầm ly rượu vang đỏ nhâm nhi từng chút. Công việc cũng khá áp lực, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, nhờ sự lăng xê nhiệt tình của Tony và người điều hành Way Way, sự nghiệp của cô phát triển nhanh chóng.

    Tony bước tới ngồi chiếc ghế kế bên và tự rót cho mình một ly rượu. Anh nhìn ánh mắt Diệp Uyển Nhi đang nhìn về phía những ngôi sao xa xôi cuối chân trời:

    "Vera, em có tâm sự sao? Nếu không ngại, thì có thể nói với anh?" Tony nói.

    Diệp Uyển Nhi uống một ngụm rượu nuốt xuống, cô nhìn Tony:

    "Cảm ơn anh Tony, em không có sao. Chỉ là nhiều lúc nghĩ về chuyện cũ, thấy có chút xót xa." Cô cười.

    Tony giật lấy điếu thuốc trên tay Diệp Uyển Nhi, anh nghiêm nghị nói:

    "Không tốt cho sức khỏe đâu, em đừng hút thuốc nữa."

    Thực ra, Diệp Uyển Nhi cũng không biết từ khi nào, cô bắt đầu biết hút thuốc, thậm chí là hút rất nhiều. Nó giúp tâm trạng cô bình ổn hơn, mỗi khi cô buồn, thì thuốc đưa cô vào cơn mê man.

    Diệp Uyển Nhi nhìn lướt qua Tony, cô nhếch mép, đứng dậy đi về phòng. Lý Anh đang soạn thảo cũng giật mình vì tiếng mở cửa của cô:

    "Diệp Uyển Nhi, cậu bị sao vậy? Cậu lại lên cơn nữa hả?" Lý Anh quát lên.

    Diệp Uyển Nhi gieo mình xuống giường, không trả lời Lý Anh, nước mắt cô lại rồi xuống. Đúng là cô rất hận Gia Luật Thuần, nhưng vào mỗi buổi tối, cô lại có cảm giác chờ đợi và ngóng trông. Bên Bằng Vu Thần không có động tĩnh nào cho cô biết về anh lúc này. Cô cũng không có số điện thoại của Gia Luật Thuần, nên cô chỉ có thể kìm nén trong lòng một mình.

    Lý Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Diệp Uyển Nhi, cô nhìn nước mắt của Diệp Uyển Nhi đang rơi, nhẹ nhàng hỏi:

    "Có phải là lại nhớ Gia Luật Thuần không?"

    Lý Anh như nói đúng tâm trạng của Diệp Uyển Nhi, cô dựa vào vai Lý Anh khóc thật to, tới nỗi ướt cả vai Lý Anh.

    Lý Anh hiểu được tâm trạng của Diệp Uyển Nhi nên cũng đành, chỉ biết vỗ nhẹ vai Diệp Uyển Nhi:

    "Khóc đi, khóc rồi sẽ nhẹ lòng hơn."

    Quên đi một người mà mình yêu là điều rất khó, nhưng Diệp Uyển Nhi đang cố gắng làm điều đó, cô đã rất dũng cảm rồi.

    Hết Chương 28: Nước Mắt Của Người Từng Vô Tình 1
     
    NhưNguyệt7749chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2020
  11. Lamlam0707 Quên Lãng

    Bài viết:
    100
    Chương 29: Nước Mắt Của Người Từng Vô Tình 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia Luật Thuần sau nhiều ngày không đến quan tâm đến công việc thì hôm nay cuối cùng anh cũng chịu đi làm lại. Anh đã có thêm một bộ râu mới. Anh bước nhanh vào văn phòng làm việc ở Thần Vũ hội. Từ từ ngồi xuống.

    Nơi này đã lâu không đến đây làm việc, khắp nơi đã trở nên nhuốm mùi hương của Bằng Vu Thần. Thần Vũ hội từ lâu như đã đổi chủ.

    Tiểu Phong bước vào, bước đến trước mặt Gia Luật Thuần:

    "Thuần tổng, anh đã quay lại. Anh ổn chứ?" Tiểu Phong hỏi.

    Gia Luật Thuần thở dài, nhìn anh mệt mỏi hơn hẳn trước khi Diệp Uyển Nhi chưa bỏ đi.

    "Tôi không sao. Tiểu Phong, tôi yêu cầu cậu và Lại Thấm, Lại Dương, Tô Vũ Chanh điều tra lại cái chết của Diệp Thương, Tưởng Hàn và cả vụ lộ bản quyền mỹ phẩm riêng của công ty Diệp thị dẫn tới bố vợ tôi phải bị nhồi máu cơ tim. Hãy điều tra cặn kẽ những điều đó và có kết quả sớm nhất có thể." Gia Luật Thuần nói.

    Tiểu Phong gật đầu, nhưng anh không hiểu tại sao lại phải điều tra lại. Mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi. Bây giờ điều tra lại cũng rất là khó. Tiểu Phong lắc đầu đi ra.

    Gia Luật Thuần mở điện thoại ra, anh để ảnh Diệp Uyển Nhi là hình nền điện thoại. Để đây và mỗi khi nhớ anh có thể nhìn thấy cô. Lúc Diệp Uyển Nhi ở cùng với anh, chưa lúc nào Gia Luật Thuần nhìn kĩ cô cả. Hiện tại, anh chỉ hy vọng cô trở về bên cạnh mình.

    "Diệp Uyển Nhi, rốt cuộc em đã đi đâu? Em có biết anh nhớ em lắm không?"

    Gia Luật Thuần một giọt nước mắt rơi xuống, anh úp mặt xuống bàn khóc. Không hiểu sao bây giờ Gia Luật Thuần lại nhớ Diệp Uyển Nhi nhiều đến thế, nhiều lúc anh muốn phát điên đi mất thôi.

    Lại Thấm đứng ở bên ngoài, nhìn thấy cảnh này cũng thật sót xa. Nhưng anh vẫn mở cửa bước vào.

    "Thuần, tôi có cái này cho cậu xem đây. Tôi chắc chắn cô gái này là phu nhân. Cậu xem đi."

    Gia Luật Thuần ngẩng đầu lên, giật lấy chiếc điện thoại. Hình ảnh người mẫu công ty Way Way đang đứng trên thảm đỏ tạo kiểu chụp hình và được công chúng săn đón.

    "Sao cậu có đoạn clip này? Cậu lấy nó ở đâu?" Gia Luật Thuần khẩn trương.

    Lại Thấm cười:

    "Cậu cứ lên trên mạng search for Người mẫu Vera, nó sẽ ra hàng loạt luôn. Đây là người mẫu mới nổi của công ty Way Way do Tony Huang điều khiển."

    Gia Luật Thuần bỏ chiếc điện thoại xuống, vội mở laptop và gõ. Một loạt thông tin hiện ra, như: Người mẫu Vera trên thảm đỏ, người mẫu Vera và dự án phim Hollywood đầu tiên của cô, Người mẫu Vera Wikipedia..

    Gia Luật Thuần gõ vào Wikipedia, một loạt thông tin của cô hiện ra, nhưng mà:

    "Tên thật: Tưởng Quân

    * * *"

    Những thông tin này lại khiến anh vô cùng thất vọng. Vera tên thật là Tưởng Quân, anh lại quên mất việc mẹ cô tên là Tưởng Hàn.

    Gia Luật Thuần cũng không từ bỏ, chỉ cần có một tia hy vọng, anh cũng nhất định sẽ tìm ra Diệp Uyển Nhi. Anh trả lại điện thoại cho Lại Thấm:

    "Điều tra kĩ địa chỉ của cô ấy. Tôi sẽ tới Beclin một chuyến."

    Lại Thấm nhận lại chiếc điện thoại, ngạc nhiên:

    "Wow, không phải chứ Gia Luật Thuần. Từ khi nào mà cậu làm việc theo cảm tính quá vậy? Chỉ vì một cô gái không rõ lai lịch mà sang Đức sao?"

    Gia Luật Thuần vẻ mặt nghiêm túc, anh nhìn Lại Thấm:

    "Cậu nghĩ sao cũng được, coi như là đi công tác đi. Cũng lâu rồi, tôi không sang Pháp, ở bên đó mỗi mình Lisa lo, tôi cũng lo."

    Lại Thấm vỗ tay, thương cho một kẻ si tình. Anh đành chấp thuận đi điều tra vị trí của Diệp Uyển Nhi cho Gia Luật Thuần.

    "Được được, Gia Luật Thuần. Tôi đi điều tra cho cậu. Làm ơn, đừng.." Lại Thấm nói. Xong, anh bỏ ra ngoài.

    Trong lòng Gia Luật Thuần tìm ra một tia hy vọng, cho dù Diệp Uyển Nhi là Tưởng Quân hay là chính Diệp Uyển Nhi thì cô vẫn chỉ là của một mình anh. Điều đấy không bao giờ thay đổi.

    Gia Luật Thuần cầm điện thoại lên, anh ấn gọi cho Tưởng Hàn, anh muốn báo ngay tin vui này cho bà. Vì thời gian qua bà cũng nhớ cô tới ngã bệnh:

    "Alo, mẹ à. Con đã tìm thấy cô ấy rồi. Con đã biết được tin tức của Tiểu Uyển rồi mẹ. Con sẽ đón cô ấy về sớm với mẹ. Mẹ phải ăn uống thật tốt để khi cô ấy về thấy mẹ khoẻ mạnh nhé." Gia Luật Thuần nói.

    Nước mắt Nhu Nhiên rơi xuống, bà đã tự trách mình rất nhiều. Bà còn tới quỳ trước mộ Diệp Thương và Tưởng Hàn xin thứ lỗi vì không chăm sóc tốt cho Diệp Uyển Nhi.

    "Thật sao? Tiểu Thuần, bây giờ Tiểu Uyển đang ở đâu? Bảo nó về nhà với mẹ nha, nha con." Nhu Nhiên nói.

    Gia Luật Thuần gật đầu, anh an ủi mẹ mình. Anh biết bà cũng vì quá thương cô mà thôi.

    Đoạn clip về Vera được phát tán khắp mạng xã hội Châu Á, rất nhiều khán giả và hâm mộ cô khắp châu Á muốn cô trở về Đại Lục. Diệp Uyển Hòa ném chiếc điện thoại xuống nền. Cô ta tức giận sôi cả máu. Vân Thanh Lệ từ trong phòng bước ra.

    "Chuyện gì thế? Sao lại nổi điên nữa?" Bà nói với Diệp Uyển Hòa.

    Diệp Uyển Hòa đứng dậy nhặt chiếc điện thoại lên đưa cho Vân Thanh Lệ xem. Cô ta tức giận:

    "Mẹ nhìn xem, nhìn xem đây là ai? Chắc mẹ chưa quên cô ta đâu đúng không? Diệp Uyển Nhi đang là người mẫu của công ty mỹ phẩm Way Way lớn nhất nhì toàn cầu đấy. Mẹ nhìn đi, không sai đâu."

    Vân Thanh Lệ nhẹ nhàng tắt đoạn clip đi, đặt điện thoại xuống chiếc bàn. Bà ta lên giọng:

    "Diệp Uyển Hòa, con là đang sợ cô ta quay lại sao? Sợ cô ta quay lại trả thù hay như nào, hay sợ cô ta quay lại cướp mất vị trí của con?"

    Diệp Uyển Hòa nhìn mẹ mình khó hiểu, tại sao bà ta lại lớn tiếng với cô chứ. Diệp Uyển Hòa sợ hãi nắm lấy tay Vân Thanh Lệ:

    "Mẹ, giờ chúng ta phải làm sao? Lỡ như cô ta quay về thì sao? Lỡ cô ta quay về và điều tra lại cái chết của bố mẹ cô ta thì sao?" Diệp Uyển Hòa lo lắng.

    Vân Thanh Lệ đẩy Diệp Uyển Hòa ra. Bà ta nhìn cô bằng nửa ánh mắt.

    "Diệp Uyển Hòa, con có thể lo về phía của Gia Luật Thuần trước không vậy? Bây giờ phía đó mới đáng lo. Con ranh kia thì còn lo cái gì? Điều quan trọng là làm sao để Gia Luật Thuần không giúp cô ta nữa."

    Diệp Uyển Hòa như hiểu ra gì đó từ lời nói của Vân Thanh Lệ, cô ta giơ ngón tay lên:

    "Con hiểu ý mẹ rồi. Được, con biết mình nên làm gì rồi. Mẹ yên tâm." Diệp Uyển Hòa hớn hở.

    Hai mẹ con Diệp Uyển Hòa định làm gì đây. Lấy lòng Gia Luật Thuần sao? Gia Luật Thuần rồi có bỏ rơi Diệp Uyển Nhi để đến với Diệp Uyển Hòa không?

    Hết Chương 29: Nước Mắt Của Người Từng Vô Tình 2
     
    NhưNguyệt7749chiqudoll thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...