Ngôn Tình Mãn Kiếp Vẫn Một Lòng Yêu Em - Nhất Giang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nguyễn quỳnh phương, 24 Tháng mười 2020.

  1. [​IMG]

    Mãn kiếp vẫn một lòng yêu em

    Tác giả: Nhất Giang

    Thể loại: Ngôn tình, học đường

    Link thảo luận góp ý - [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Nhất Giang

    "Tình là gì, yêu là gì mà làm lòng người say say điên điên đến thế, cứ vô tư cho con tim nhói đau". Yêu rồi, con tim anh biết yêu rồi, đắm say rồi một người. Đường đường là một chàng công tử đào hoa, kiêu ngạo đến mức ai cũng phải kinh sợ lại lỡ phải lòng một cô gái, vì cô mà hi sinh bản thân, hi sinh tất cả mọi thứ. Anh yêu cô đến nghẹn ngào, cuồng si, say đắm, điên dại. Anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên của một cậu học sinh trung học nghịch ngợm, quậy phá, đến một CEO lạnh lùng luôn dõi theo cô từng bước chân nhịp thở, đến người đàn ông trung niên trạc tuổi vẫn cố gắng danh tất cả tấm lòng mình cho cô, anh đã dành hết cả thanh xuân, cả một đời mình dâng trọn cho cô, cô có biết không. Vậy mà cô vẫn cứ vô tâm, không chịu hiểu tấm lòng anh, trái tim cô chạy đâu mất rồi..

    Liệu em có thể dành một chút lòng thương hại cho tôi một cơ hội được bên cạnh em đến hết kiếp này được không..
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. CHƯƠNG 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đau đớn, uất nghẹn đến ngừng thở để cố gắng kìm nén những giọt nước mắt ngu ngốc đang không ngừng tuôn trào lẫn lộn vào mưa, lại một lần nữa, anh lại khóc vì một người con gái mà anh yêu đến cuồng dại..

    * * *

    Thanh Xuân của tôi là em

    - Tiểu Xuyến, dậy ngay, không ngủ nướng nữa..

    - 5 phút, mẹ cho con xin thêm 5 phút nữa thôi,

    Ngày nào cũng vậy, cái bài ca gọi người thức dậy bất hủ mỗi sớm lại vang lên bi tráng của hai mẹ con bà Xuyến Chi khiến ông Hà thở dài ngán ngẩm. Như thường lệ, bà Xuyến sẽ hài lòng ngồi nhâm nhi bữa sáng bên chồng ung dung nhìn đứa con gái bé bỏng duy nhất đang tán loạn lục đồ đạc, quần áo, sách vở với niềm kiêu hãnh rằng mình là một người mẹ tinh tế khi đang cố gắng rèn luyện cho con cái thói tự lập. Nhưng hôm nay lại khác, hôm nay là một ngày đặc biệt.

    - Đã chịu dậy chưa hả cái con bé lì lợm này, biết hôm nay là ngày gì không, biết giờ là mấy giờ rồi không,

    - Này cái con kia, mày không xem lời nói mẹ mày là cái gì à..

    - Này, này..

    Biết những cái lời kêu gọi này không thể nào mà lay chuyển được cái tâm hồn ăn uống ngủ nghỉ vui chơi của con nhỏ này, hết cách, bà đành nghiến răng chịu đựng sự đau đớn, dày vò như đứt ra từng khúc ruột để đánh mất đi cái danh hiệu "người mẹ tinh tế" trong nhà bằng một lơi nói dối đây cao cả:

    - Mẹ mặc kệ con, nhưng mà tiểu Hàn đang đứng đợi con đi học dưới nhà kia kìa.

    Hàn ca, là Hàn ca, chính xác là Hàn ca, Hàn ca đang đợi mình, Hàn ca đang đợi mình.. chưa kịp mở to đôi mắt lim dim, ngơ ngác, con mèo hoang Xuyến Chi đã ba chân bốn cẳng tót dậy trong niềm hân hoan ngập tràn. Vui vẻ khoác lên trên mình bộ đồng phục mới toanh, mái tóc mềm mượt, gọn gàng ngang vai, ngắm mình trong gương, cô tự nhủ: "Ai trong gương mà đẹp vậy ta? Tại sao trên đời lại có người đẹp như vậy nhỉ? Hihi.."

    Ngắm nghía chán chê, cô bước xuống cầu thang nhẹ nhàng, chậm rãi như một nàng công chúa mang trong mình sự hôi hộp không nguôi khi sắp sửa được gặp hoàng tử của đời mình. Trái lại sự mong đợi, cô hụt hẫng nhận ra một điều thâm thúy: "Tôi đã mắc phải rất nhiều sai lầm nhưng lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi chính là trót tin vào lời nói của mẹ". Tức tối, ức chế, xấu hổ dồn dập dâng trào như núi lửa sắp phun trào, cô cố gắng kiềm chế cái máu nóng lửa cồn cào đang sôi sùng sục, nhưng không được nữa rồi, nhìn lên cái đồng hồ quả lắc bé xinh xinh, 6h15 phút (còn một tiếng nữa mới đến giờ đi học), đùng đoàng, bùng nổ rồi tiếng thét, tiếng đau dữ dội lẫn lộn tạo nên khúc bi tráng mạnh mẽ đến rúng động.

    - Mẹ lừa con, mẹ nhớ đấy.. Nói rồi cô tức tối chạy ra khỏi nhà

    - Anh ăn thêm cái này vào đi! Bà Hà gắp thức ăn cho chồng, trên môi không ngừng nở một nụ cười tinh tế đến mức phát sợ, dường như bà đang tự hào với cái lời nói dối của mình khi giúp con rèn luyện được tính tự lập, mà không mảy may chú ý đến sự hạn hán lời của ông chồng bên cạnh.

    Lủi thủi trên đường một mình, buồn quá, từng cơn gió đông lại cứ thế khoét sâu vào lòng cô một nỗi buồn miên mang đến lạ thường. Ngồi gục xuống bên vệ đường đưa con mắt nhìn về xa xăm, cô lại mơ tưởng về Hàn ca bởi lẽ chỉ có Hàn ca mới khiến tâm hồn cô bớt lạnh hơn vì nụ cười ấm áp như mặt trời rực sáng. Tựa đầu vào vệ tường, cô ngủ thiếp đi trong sự tĩnh lặng tẻ nhạt..

    Đã đến giờ khai giảng năm học đầu năm học, rồi chờ mãi vẫn chưa thấy cô đến, một anh chàng đẹp trai, khôi ngô, ấm áp- Hàn phong lo lắng không nguôi. Lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đến lớn, là một đôi thanh mai trúc mã thiên định, anh luôn cùng cô đi học mỗi sáng, lại học chung một lớp, luôn kèm cô học tập, luôn bên cạnh những lúc cô gặp khó khăn, yếu mềm, có lẽ vì thế mà ngay giờ đây trái tim anh đang đập loạn không yên vì lo lắng cho cô gái bé nhỏ này. Mười phút, hai mươi phút rồi một tiếng trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng tiểu Xuyến, anh vội vàng chạy đi tìm cô khắp nơi, tìm mãi, lục lọi tỉ mỉ từng chút một, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra dáng người nhỏ nhắn đang nép mình trốn tránh những cơn gió đông lạnh giá. Lúc nào cũng vậy, cô luôn khiến anh lo lắng, không thể kiềm chế nổi bản thân, không biết sau này không có anh bên cạnh, cô sẽ như thế nào đây. NHẹ nhàng như một tia nắng ấm áp, anh ân cần ngồi xuống cạnh bên lặng nhìn gương mặt dễ thương nhỏ nhắn tựa thiên thần, đưa bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, cô làm lòng anh rất sợ nếu một ngày nào đó không thể ở bên cạnh nữa, anh sẽ phải làm sao đây..

    Nhận thấy tiếng động, tiểu Xuyến dần dần mở mắt nhìn, là nụ cười ấm áp của Hàn ca, đúng rồi, là Hàn ca, vô thức chồm đến ôm chặt, dụi nhẹ đầu, tựa vào bờ vai ấm áp, cô hít hà lấy hơi ấm từ anh như một đứa trẻ cần mẹ, đúng la cô không thể sống thiếu anh được rồi. Khung cảnh nên thơ, trữ tình cứ thế như thế hiện ra mà không biết rằng có một ánh mắt đang chằm chằm nhin vào với vẻ lãnh đạm đến chết người. Tôi đến rồi, Tôn Tử Hằng..
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười 2020
  4. Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đầu tiên đi học sau khai giảng, cô đã gặp một người, một người khiến cô cảm thấy mệt mỏi, đau khổ nhất trong đời..

    Cô và Hàn Phong không học cùng lớp như trước đây nữa, anh học tự nhiên, cô học xã hội, anh học toán, kinh tế, cô học văn thơ luật pháp, hai con đường hoàn toàn khác nhau, không ai vì ai mà từ bỏ ước mơ bản thân.

    Sau khi vui vẻ chào tạm biệt tiểu Hàn, cô háo hứ c bước vào lớp học, đặt mình ngồi xuống, cô vui vẻ hớn hở chào hỏi mọi người nhiệt tình, tuy nhiên không hiểu sao cô chỉ chú ý đến một người đặc biệt ngồi một mình bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn chăm chú vào cuốn sách, khuôn mặt đẹp đến độ hoàn hảo, tinh tế phát hờn. Một mình ngồi đó chắc cậu ấy cảm thấy cô đơn lắm, lân la đến bên cạnh, cô nhẹ nhàng chào hỏi anh bằng giọng điệu ấm áp, dịu dàng:

    - Chào cậu, mình là Xuyến Chi, rất vui được gặp cậu

    Đáp trả lại tình thương người mãnh liệt, cao cả của tiểu Xuyến là khuôn mặt lạnh lùng, không có lấy một chút cảm xúc. Cảm thấy có chút bối rối, cô toan rời người đi, chẳng thèm bận tâm làm gì, nhưng tại sao lại cứ cảm thấy có chút gì thương cảm với người đó, cô thử cố gắng lại một lần nữa:

    - Chào bạn, mình là Xuyến Chi

    Vẫn như vậy, không có gi thay đổi, chỉ là hai hàng lông mày tinh xảo đã khẽ rồi chạm vào nhau

    - Tránh đi chỗ khác, đừng có làm phiền đến tôi

    Không hét, không la, câu nói bình thường nhưng đủ làm cho trái tim bé bỏng của tiểu Xuyến đập mạnh. Cô bàng hoàng quay ngươi bỏ về chỗ ngồi của mình, thầm trách bản thân nhiều chuyện, chuyện mình không lo cứ thích lo chuyện bao đồng. Cả ngày hôm đó, nỗi buồn vẫn cứ xâm lấn lấy tinh thần cô mặc dù đã cố quên nhưng câu nối đó cứ lặp đi lặp lại trong cô như một sự xa cách, không sám đến gần người đàn ông đấy nữa. Trên đường về nhà, thấy cô có chút không vui vẻ như mọ khi, Phong HÀn nhẹ nhàng hỏi:

    - Trong lớp có chuyện gì không vui à?

    Thế là cô đem hết chuyện cho anh nghe, anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, vuốt ve, an ủi mái tóc mềm mại

    - Không sao đâu, đừng có buồn như vậy nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, cậu mà cứ như vậy là mình buồn lắm biết không..

    Tựa như làn gió ấm áp, anh cùng cô sẻ chia những tâm sự thầm kín, luôn luôn ủng hộ cô, luôn luôn giúp đỡ cô, chính vì thế mà cô mới thích anh dến như vậy

    Ngày thứ hai đi học, vô thức đưa mắt nhìn về cuối lớp, vẫn là khuôn mặt trầm mặc chăm chú vào trang sách, cô thấy lòng chùng xuống buồn bã. Cô biết anh chính là Tôn Tử Hằng, con trai duy nhất của tập đoàn Fiverr lớn nhất nhì thế giới, từ chối du học Mĩ để đến học tại một ngôi trường bình thường này ở Bắc Kinh, không chỉ cô mà dường như bất cứ ai trong trường cũng biết một chút về gia thế khủng của anh nhưng khổ nỗi chẳng ai dám lại gần khuôn mặt lúc nào cũng trầm mặc của anh cả. Đẹp trai, lạnh lùng, giàu có dĩ nhiên anh được rất nhiều người theo đuổi, mến mộ trong đó có Trương Tuệ Nhi- con gái cưng số một của hiệu trưởng trường này. Biết vậy cô chỉ biết lặng lẽ gục đầu xuống bàn, tự mình an ủi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

    Đến tiết tự chọn, anh và cô được giáo viên phân vào cùng một nhóm để cùng giúp đỡ nhau học tập. Buổi học chung đầu tiên, cô trễ hẹn, anh ngồi đợi cô trước quán cafe, mắt vẫn chăm chú nhìn vào sách trầm lặng, cười trừ cho qua, nhẹ nhàng đối diện, hai người chăm chỉ học tập. Buổi học thứ hai, cô không đến trễ nữa mà đến sớm hơn thường ngày đợi anh, cô thích cảm giác đợi một người, cô muốn gần gũi với anh hơn, muốn kết bạn với anh, có lẽ vì cô cảm nhận được sự đơn độc trong tâm hồn anh. Thời gian cứ thế trôi qua, hai người dần dần có một chút liên kết, anh đã không còn thôi nhăn nhó khi cô ngồi bên cạnh trò chuyện như trước kia nữa, cô cũng vậy, không còn buồn về chuyện lần đầu gặp mặt nữa, tất cả như được kết thúc bằng một tình bạn đẹp. Nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ của Xuyến Chi, cô không biết Tôn Tử Hằng nghĩ như thế nào về mối quan hệ này

    Mối quan hệ chưa kéo dài được bao lâu đã có rào cản, người chen chân vào chuyện này không ai khác- Trương Tuệ Nhi, với cái tính cách kiêu ngạo, hống hách, không xem ai ra gì, lại đặc biệt hâm mộ Tử Hằng đến mức phát rồ phát dại như thế thì tiểu Xuyến đích thực là cái gai cực lớn trong mắt ả ta, cần phải nhổ nhanh càng sớm càng tốt. Ngay ngày đầu tiên, ả ta cho người đến đe dọa cô, cưỡng ép cô, không cho phép cô lại gần Tử Hằng, một chút cũng không được. Là một người từ nhỏ đến lớn, sống trong tình thương của cha mẹ, lại luôn được sự bảo vệ, chăm lo ấm áp của Hàn Phong, cô chưa từng đối diện với hoàn cảnh nào như vậy, vì thế mà cô cảm thấy rất sợ hãi. Cũng không thổ lộ với tiểu Hàn, cô lặng lẽ lần này đến lần khác trốn tránh, gặp mặt Tử Hằng, ngay đến đến cả họp nhóm cũng không đến, xin phép cô giáo cho phép được đổi nhóm học với lí do hai người không hợp nhau trong tính cách, trong bài vở. Cắt đứt hết mọi liên lạc với nhau, cả hai người giờ đây như hai người xa lạ, không hề quen biết, anh vẫn đơn độc một mình ngồi đọc sách bên cửa sổ, cô thì cố gắng học tập thật tốt, vẫn vui vẻ bên cạnh người bạn thanh mai trúc mã thuở nhỏ, chẳng ai quan tâm đến ai. Dù đã không còn dính líu gì với nhau nhưng Tuệ Nhi, ả ta vẫn chưa chịu buông tha cho cô, ngày ngày xuống lớp chọc ghẹo, trêu đùa, bắt nạt cô. Những lúc vui vẻ, ả chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, chỉ vuốt ve cái vệt áo trắng đồng phục rồi thôi, những khi tức giận, ả ta lại lôi cô ra dùng như một con vật giải khuây với những trò đùa ác độc, nhốt trong nhà vệ sinh, dội nước lên đầu, nhổ nước miếng vào phần cơm, có lẽ chưa có cái gì trong từ điển những trò bắt nạt học đường ả ta chưa thử nghiệm trên cô. Những lúc như thế, chỉ có tiểu Hàn là đến bên cô, sửa soạn, giúp đỡ cô, an ủi cô. Đối mặt với những cái khắc nghiệt, tăm tối nhất này trong cuộc đời, cất giấu tâm sự một mình, cô chẳng thể tâm sự với ai nữa, ngay cả Hàn Phong- người mà cô yêu, ngay cả bố mẹ- những người lúc nào cũng mong muốn những điều tốt đẹp nhất đến đứa con gái bé nhỏ yêu dấu cảu họ, cô chẳng thể nào nhẫn tâm làm học buồn lòng vì cô được. Cô vẫn cứ thế tiếp tục cuộc hành trình một mình đến hết ba năm học..

    Trời vẫn vậy, cảnh vẫn vậy, chỉ có lòng người là thay đổi, Phong Hàn vẫn luôn bên cạnh cô, sát cánh cùng cô, chỉ có tâm hồn cô đã không thể ngây thơ như trướn kia được nữa rồi. Trưởng thành rồi, con người dần trở nên trầm mặc hơn, ít nói hơn, và ít hi vọng vào lòng người khó đoán.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười 2020
  5. Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã đến rồi, lúc trả lại món ân tình xưa cũ..

    Kết thúc tốt nghiệp, tiểu Xuyến nhỏ bé thơ ngây giờ đây đã trở thành một nữ luật sư tài giỏi, xinh đẹp, thông minh, bên cạnh cô là một chàng trưởng phòng nhân sự Hàn phong cho một công ty lớn nhất nhì thế giới. Nhưng XUyến CHi đã trở nên trầm tĩnh hơn trước rất nhiều, cô ít nói hơn, ở nhà nhiều hơn, ít cười hơn, làm việc chăm chỉ hơn. Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra ở trường học, điều khiến cô sợ nhất chính là đánh mất Hàn Phong, cô không thể sống mà không có tiểu Hàn được, anh như ánh mặt trời trong đời cô, mất anh cô sẽ khó mà có thể vực dậy được trong cái vũng bùn đen tối đang cứ cố gắng quấn chặt lấy tâm hồn.

    - Tôi có thể vào được không? Tiếng gõ cửa vang lên

    - Xin lỗi anh, bây giờ tiểu Xuyến không có mặt ở đây. ANh có thể quay lại vào lát nữa hoặc không quay lại cũng được

    - Vậy cho hỏi cô gái nào đang nói chuyện với tôi đấy ạ

    - Xin lỗi anh, tôi không thể tiết lộ danh tính của mình với người lạ được a.

    - Đây là không thể hay có thể mà cố gắng làm cho nó không thể vậy ạ, hay cô sợ tôi biết được sẽ lao vào phòng như thế này và mang đến cho cô những phần ăn cơm trưa ngon lành này nhỉ?

    Nói rồi, anh đẩy cửa bước vào phòng, đây là căn phòng luật sư riêng của bố cô lúc trước, tuy đã cũ nhưng thật quý giá.

    - Tại hạ xin được phép chào người không thể tiết lộ danh tính, không biết là thí chủ đã ăn gì chưa, có muốn cùng ăn cơm cùng tại hạ được không ạ.

    Đúng thật là cô đã đói quá rồi, từ hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì cả, chỉ lo tập trung vào công việc. Thật may, có anh bên cạnh, cô cũng chẳng thể nào chết đói được. Mệt mỏi bước đến sofa, đổ rập người vào lồng ngực ấm nóng của anh, cố gắng lấy từng chút một hơi ấm từ anh, bao nhiêu mệt nhọc cứ thế nhẹ nhàng tan biến. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đã dài, mượt mà, một tay ôm chặt lấy cô, anh khẽ thở nhẹ, lo lắng

    - Em làm việc cũng cần phải có chừng mực thôi, đừng có quá sức, nhìn em như vậy, anh đau lòng lắm đó

    Đúng vậy, ngoài bố mẹ ra, anh là người quan trọng nhất của cô, vì vậy mà cô rất trân trọng.

    Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau cười đùa vui vẻ, không khí cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Cô gặp anh vào khi mới 5 tuổi, lúc đó chính anh đã bảo vệ cô khỏi bầy chó hung ác, dữ tợn, rồi anh bị thương, anh bị cắn một miếng rất to rất lớn, máu chảy đầm đìa, cô khóc như mưa, cô lo cho anh, lo rất nhiều. Anh không sao, anh vẫn ổn nhưng cái vết sẹo to tướng trên cánh tay anh làm cô đau nhói, vì vậy mà từ nhỏ, cô đã hứa sẽ bảo vệ anh, cùng anh vượt qua cuộc đời này. Nhưng dường như, từ trước đến nay, anh mới chính là người luôn bảo vệ cô, sát cánh cùng cô, cô phải làm sao mới có thể trả hết cho anh đây.

    Thời gian êm đẹp vẫn cứ thế trôi qua từng ngày, cùng cô đi làm, cùng cô ăn trưa, lại cùng cô trở về nhà, bình yên vô cùng. Cô chỉ mong như vậy thôi, một cuộc sống nhẹ nhàng, ấm cúng. Nhưng

    VÀo sáng hôm nay, khi cô vẫn đang miệt mài làm việc thi có một vị khách đột ngột làm cô nhức nhối, ngươi cũ, người khiến cô trở nên trưởng thành hơn, nhuộm lên thanh xuân cuẩ cô một màu đen thui đáng sợ- Trương Tuệ Nhi.

    - Chào bạn cũ, cậu dạo này có khỏe không? Vẫn cái giọng điệu khinh khỉnh làm con người ta chán ghét cùng cực

    - Chào cô, cho hỏi vấn đề của cô là gì ạ?

    Thì ra là vì trường học của bốcô ta bị kiện vì tội lạm dụng chức quyền mà sỉ vả, ép chết một cô giáo bộ môn và bây giờ thì ả đang nhờ vả cô giúp đỡ cái ngôi trường mà ả từng hủy hoại cô, bóp nghẹt cô từng giây, từng phút một. Cuộc sống đúng thật là không chỉ có bi mà hài cũng rất tồn tại rất nhiều, đây là một ví dụ điển hình cho điều đó

    - Xuyến CHi, cô có thể giúp tôi giải quyết vụ này được không, chi phí bao nhiêu cũng được.

    Đúng là cái giọng cầu xin người khác không hợp với cái mặt Tú Bà của ả ta chút nào,

    - Tại sao cô không nhờ những luật sư khác giỏi hơn mà lại phải đến tận đây cầu xin tôi. XIn lỗi, tôi không giúp cô được việc này.

    - Tiểu Xuyến, tôi cầu xin cô, những chuyện trước đây là lỗi của tôi, tôi thành tâm xin lỗi cô rất nhiều, mong cô hãy giúp đỡ tôi một lần này thôi. Ngôi trường đó là tất cả những cái vốn liếng mà cha tôi đã gây dựng cả đời ông, ngôi trường đó không thể bị phá đi như thế được..

    KHông một ai dám nhận vụ án này, từ những luật sư giỏi nhất cả nước đến những luật sư mới chập chững bước chân vào nghề, hết cách cô ta đành phải đến cầu xin cô dù ả ta không thiết tha gì đến việc ăn năn hối hận tội lỗi mình gây ra.

    - Được, tôi sẽ giúp cô, cô về trước đi, có việc gì tôi sẽ báo với cô sau..

    - Cảm on cô, thực sự cảm ơn cô rất nhiều

    Mỉm cười, chào tạm biệt, bước ra cửa, quệt đi hai hàng nước mắt lưng tròng, khẽ nhếch mép, ả ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ, diễn xuất thành công, ả ta vui vẻ chạy đi đến bar nhậu nhẹt nhẹt, chơi bời. Tiểu XUyến vẫn ngồi đấy, chăm chỉ làm việc, chỉ có điều duy nhất tự hỏi:"Liệu mình có thể đi nhận giải Oscar cho màn trình diễn vừa rồi'

    Cái sai duy nhất của Trương Tuệ Nhi là không biết rằng, cái con người ngồi trước mặt cô lúc nãy không còn là Xuyến Chi ngây thơ của ngày xưa kia nữa, mà là một nữ luật sư xinh đẹp không có lương tâm nữa rồi. Năm xưa, tiểu Xuyến là món đồ chơi giải khuây của ả còn bây giờ Tuệ Nhi sẽ mãi mãi là con chó đáng yêu, bé bỏng dưới chân của Xuyến Chi này.
     
    chiqudoll, Kem DâuPhan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...