Ngôn Tình [Edit] Tổng Tài Sủng Vợ Có Chút Ngọt Ngào - Khúc Nhất Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi penhi1412, 22 Tháng tư 2020.

  1. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 20: Ngủ không được làm chuyện khác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngủ.. Ngủ được". Cố Niệm đang cố nói hết ra những lời này lúc sau liền cảm giác được tay của người đàn ông này đang ở trên lưng mình, nhiệt độ lòng bàn tay cực nóng, da của cô giống như là bị phỏng.

    Cố Niệm tim đập nhanh, miệng khô lưỡi khô, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, cũng may là đêm khuya, nhìn không thấy.

    "Ngủ không được làm chuyện khác đi!". Giang Diệc Sâm cúi người xuống, khẽ thở nhè nhẹ bên tai cô.

    Hơi thở mờ ám quây quanh cổ của cô, Cố Niệm nhất thời cảm giác hai bên má nổi lên một lớp mụn, cô giữ bình tĩnh: "Tôi.. tôi mệt, muốn đi ngủ".

    Trên thân người đàn ông nhiệt độ rất cao, Cố Niệm cảm thấy không khí xung quanh dường như loãng ra, cô có chút thở không nổi.

    Ký ức tồi tệ chợt hiện về trong tâm trí cô, cô đã trải nghiệm qua Giang Diệc Sâm ở trên giường khủng khiếp như thế nào, cả người lập tức cứng nhắc, thái dương chảy xuống mồ hôi lạnh, giữa hốc mắt liền đầy sương mù: "Không.. không cần!".

    Như thế này, dường như rất giống bị cường bạo.

    Tâm trạng cao hứng lúc đầu của Giang Diệc Sâm bị chèn ép bởi bộ dạng của cô, anh buông tay Cố Niệm ra, có chút bất mãn: "Khóc cái gì?".

    Giọng nói của cô trong bóng tối hết sức nhỏ: "Tôi sợ..".

    Giang Diệc Sâm sợ tiếng khóc của cô đánh thức An Thiên Huệ, hơi có chút không kiên nhẫn: "Giả vờ giống như người phụ nữ còn trinh tiết, không chạm vào cô là được".

    Người phụ nữ này, thật sự là dối trá giả dối đến cực điểm.

    Cố Niệm vẫn khóc, Giang Diệc Sâm nhấn mi tâm, nhức đầu, anh ngồi dậy, ngữ khí hung ác: "Cô khóc thêm một tiếng nữa thử xem?".

    "Không phải, tôi.. Chân đã bị tê!". Thanh âm mang theo chút nghẹn ngào nhỏ nhẹ, cẩn thận mà lại ủy khuất.

    Bỏ mặc bộ dạng muốn khóc thành tiếng của cô, Giang Diệc Sâm mở ngọn đèn ở đầu giường ra, giọng nói thiếu kiên nhẫn lại như băng: "Chân nào?".

    "Đùi phải, không động đậy..". Vừa rồi sợ Giang Diệc Sâm đến mức không cử động được, lại thêm thần kinh khẩn trương cao độ, cho nên đùi phải của Cố Niệm bắt đầu bị chuột rút.

    Giang Diệc Sam cẩn thận cầm mắt cá chân của Cố Niệm, dùng tay kia xoa bóp và vuốt ve bắp đùi của cô, giúp cô giảm bớt cái tê và đau buốt.

    Anh cảm thấy mình cưới về một con người phiền toái, người phụ nữ này có tác dụng duy nhất là làm cho mẹ của anh vui vẻ, trừ lần đó ra, không còn tác dụng, ngay cả giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh cũng không như ý.

    Cố NIệm vốn lấy tay đỡ ánh sáng, cô buông tay, hai mắt đẫm lệ có chút mơ hồ nhìn qua người đàn ông đang cúi đầu, tư thế trầm ổn chuyên tâm, khuôn mắt hoàn mỹ, mũi cao thẳng, độ cong của cằm tinh xảo đẹp mắt, anh là một người đàn ông cực kỳ đẹp, nhất là thời điểm chuyên tâm.

    Giang Diệc Sâm khỏa thân nửa trên cơ thể, bờ vai rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ thon dài, cơ bụng rõ ràng, dường như các đường cơ kéo dài gần xuống lưng quần.

    Làn sóng nóng trên khuôn mặt Cố Niệm vốn đã dập tắt bây giờ lại nổi lên lại, lần này không chỉ là ở trên mặt, thậm chí toàn thân cũng đã bắt đầu nóng lên.

    Đúng lúc này, Giang Diệc Sâm quay sang hỏi: "Được chưa?".

    "Được, không đau".

    Cố Niệm ngồi dậy, hoạt động cái chân một chút, trong mắt không còn mang theo sương mù hướng tới người đàn ông cảm kích cười: "Cảm ơn anh".

    "Ngủ". Thanh âm của Giang Diệc Sâm lãnh đạm, không có nhiều cảm xúc, anh đưa tay tắt đèn, bên trong khôi phục lại một màn đen tối.

    Nhắm mắt lại, mùi hương thoang thoảng như có như không của người bên cạnh xông vào khoang mũi anh, khiến cho người ta tự dưng cảm thấy phiền.

    Cố Niệm đang ngủ là thật, tiếng hít thở nhợt nhạt, thế nhưng Giang Diệc Sâm nhắm mặt lại đến mấy cũng không ngủ được, trên người giống như là lửa đốt, chỗ nào đó buộc chặt đau đớn.

    Cuối cùng, anh xoay người đứng dậy đi vào phòng tắm.

    Anh cần phải tắm nước lạnh cho chính mình hạ hỏa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2020
  2. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 21: Hàm Ngư cũng muốn có một ước mơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Niệm một đêm ngủ ngon, thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện người đàn ông bên cạnh không thấy đâu.

    Giang Diệc Sâm thức dậy khi nào mà một cảm giác cô cũng không có, Cố Niệm rời giường đi rửa mặt rồi đến phòng khách, liền nhìn thấy mẹ Giang ngồi trên bàn cơm gọi cô: "Niệm Niệm đến ăn sáng, bánh bao hấp, bánh quẩy, hành lá, cháo, con xem muốn ăn món nào?".

    Cố Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Giang Diệc Sâm.

    An Thiên Huệ là người như nào, liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của cô, vội vàng nói: "Công ty Diệc Sâm có việc, nó đi đến công ty rồi".

    Cố Niệm ngồi xuống cầm lấy bánh bao, nhìn thấy An Thiên Huệ cười không rõ ràng: "Hôm nay mẹ nhìn thấy tinh thần của nó không được tốt, về sau đừng làm quá muộn, tuy rằng tuổi trẻ, hãy chú ý đến thân thể".

    "Mẹ..". Khuôn mắt Cố Niệm nhanh chóng ửng hồng.

    Kỳ thực là tối hôm qua bọn họ không có làm cái gì, hiển nhiên là mẹ Giang hiểu lầm, nhưng mà cái này cũng không có thể giải thích, chỉ có thể tùy ý để mẹ Giang hiểu lầm thêm.

    Ăn sáng xong, Cố Niệm cùng mẹ Giang ngồi trên sôfa xem TV, thuận tiện tâm sự.

    "Niệm Niệm, Diệc Sâm nó, không am hiểu cách biểu đạt tình cảm của chính mình, ở trong lòng cũng có một số việc vui buồn, không nói ra". An Thiên Huệ nhìn Cố Niệm, ánh mắt có tình yêu thương: "Sau khi ba nó qua đời, nó đem chính mình nhốt ở trong phòng, một khoảng thời gian rất dài không nói một câu nào, về sau sách nó cũng không đọc, chỉ cần đi ra ngoài, hiện tại sự nghiệp có khởi sắc hơn, mẹ chỉ mong nó có thể sống an ổn".

    An Thiên Huệ vỗ vỗ tay Cố Niệm: "Niệm Niệm, con là cô gái tốt, Diệc Sâm cũng rất thích con, chỉ là không biết bày tỏ như thế nào, sau này các con vấn đề gì về tình cảm, tìm đến mẹ, mẹ tháo gỡ cho con!".

    Giang Diệc Sâm thích cô?

    Cố Niệm cách nói này làm cho khiếp sợ, Giang Diệc Sâm chán ghét cô còn không kịp, như thế nào sẽ thích cô?

    Lời này nói trước mặt không tốt, Cố Niệm chỉ có thể nâng khóe môi cười: "Tốt, mẹ, con nhớ rồi".

    * * *..


    Thứ hai là thời gian tốt, Cố Niệm đã đáp ứng Chu Tiểu Bắc đi làm diễn viên cho nhóm, địa điểm của đoàn phim là ở vùng ngoại ô cũ, cô ngồi xe buýt đi tới, xe buýt vừa mới dừng một chút liền nhìn thấy Chu Tiểu Bắc chờ ở đó, cô mang theo mũ, áo trắng quần đen, thiếu niên tuổi hai mươi, t uổi trẻ đầy tự do và không bị gò bó.

    Vừa nhìn thấy Cố Niệm cô ấy liền chạy đến: "Em dẫn chị đi qua, lúc đó chi nghe phó đạo diễn là được rồi".

    "À, tốt". Cố Niệm nhìn cô ấy: "Em gần đây đang làm cái gì?".

    "Chân chạy đi mua cơm hộp". Chu Tiểu Bắc lấy muc xuống: "Em chỉ có thể làm cái này".

    "Chị nhớ em nói em muốn làm đạo diễn kia mà".


    Chu Tiểu Bắc có hơi chút ngượng ngùng cười cười: "Chị coi như là em hay nói giỡn đi!".

    "Đừng, em chính là muốn có ước mơ, cho dù đó là hàm ngư cũng muốn có,
    không đúng một ngày nào đó liền xoay đầu đi chứ".

    "Dạ, chúng ta đi nhanh lên đi, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo".

    Đây là một bộ phim cổ trang của đoàn phim, bởi vì công tác giữ bí mật là rất mạnh, Cố Niệm thật sự không biết tên phim là gì, phó đạo diễn cho trợ lý đem cô vào phòng hóa trang, Cố Niệm một bên vừa thay quần áo vừa nghe, đại khái hiểu được, cô phải đóng một vai cung nữ, thời điểm cổng cung điện bị phá, bị một đao của quân trổi dậy đánh chết.

    Rất đơn giản, chỉ cần cẩn thận để không bị thương khi ngã xuống là được.

    Cố Niệm thay quần áo, cầm quần áo bỏ vào trong cặp rồi cất vào trong tủ, rồi bắt đầu im lặng chờ đợi.

    Thế nhưng đã đợi rất lâu cũng không thấy bắt đầu, cô có chút tò mò hỏi trợ lý: "Chị, như thế nào còn không có bắt đầu quay vậy?".

    Trợ lý cũng là trong lòng nóng như lửa đốt lại nhìn thời gian: "Diễn viên còn chưa tới chờ một chút đi!".

    Lại không biết qua bao lâu, trợ lý nhận được điện thoại, sau đó mặt mày rạng rỡ nói: "Được rồi, mọi người đi Như Ý Điện đi!".

    Cố Niệm đi Như Ý Điện, thời điểm nhìn thấy Hạ Vãn Vãn trong trang phục lộng lẫy, mới biết được người này là diễn viên chính.

    Nghe đạo diễn nói về vở kịch, đôi mắt quét qua các cung nữ ngẫu nhiên.

    Trong nháy mắt liền như vậy, đôi mắt cô cùng với Cố Niệm chạm nhau giữa không gian, nhất thời, đôi mắt của cô tối lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2020
  3. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 22: Bị người hãm hại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên mặt Cố Niệm không có trang điểm, dù sao cô cũng không cần xuất hiện, Hạ Vãn Vãn đến đây liếc mắt liền nhận ra, một hồi sau cô cảm thấy suy nghĩ, sau đó đem kịch bản giao cho đạo diễn, nói: "Bắt đầu đi!".

    Lần đầu tiên diễn, tuy rằng chỉ cầm lộ một cái bóng, nhưng Cố Niệm vẫn có chút khẩn trương, cô không nhịn được nắm chặt tay.

    Hôm nay Hạ Vãn Vãn tình trạng không được khỏe, thời gian rất lâu vẫn không nhập được vào vai diễn, đạo diễn hô dừng vài lần, đối với Hạ Vãn Vãn này nói không có gì, nó chỉ làm khổ Cố Niệm.

    Cô cùng Hạ Vãn Vãn đang ở cùng trong một phân đoạn, tới thời điểm lộn xộn ập đến, Hạ Vãn Vãn người đóng vai người vợ được cưng chiều tận trời giữ vị trí cao, bình tĩnh tao nhã, mà còn lại là cô thất kinh, bị dao chém vào bên mình, theo đó ngã xuống đất.

    Tuy rằng là đạo cụ, nhưng ngã trên người cũng là đau, hơn nữa đạo diễn quá khắc khe về chi tiết, Cố Niệm ngã trên mặt đất là thật, nhưng liên tiếp ba lần, cánh tay của cô bởi vì ngã xuống đất mà bầm tím không chịu nổi.

    Thời điểm cuối cùng ngã xuống một lần, khuỷu tay cô đập mạnh xuống đất, đau đến nỗi nước mắt cô trào ra.

    Đạo diễn lại hô một tiếng "Dừng", nhìn ra được hắn có chút tức giận: "Vãn Vãn, ngươi sao lại thế này? Nếu không đạt, hôm nay tất cả mọi người đừng nghĩ đi ngủ".

    Hạ Vãn Vãn cúi đầu, dường như rất có lỗi: "Thực xin lỗi, đạo diễn Phùng, ngài cho tôi hai mươi phút, tôi sẽ điều chỉnh tốt".

    Cố Niệm từ trên mặt đất đứng lên, vừa kéo tay áo lên vừa nhìn, khớp xương khuỷu tay đã muốn gãy, máu đang chảy ra, cô nhíu nhíu mày, lấy tay bịt xung quanh miệng vết thương.

    Bây giờ đã hơn sáu giờ tối, Hạ Vãn Vãn nghỉ ngơi trong chốc lát, khi cô ấy quay lại trạng thái đã được điều chỉnh tốt, lần này cô ta cũng không làm khó dễ, một cái đã vượt qua.

    Cố Niệm bị ngã đã muốn chết lặng, sau khi kết thúc trận đùa giỡn này, buổi quay phim hôm nay cũng đã xong, cô lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo đi về, ai ngờ Hạ Vãn Vãn ngồi phía trên cao thong thả đi đến trước mắt cô: "Diễn không tồi, ngươi nghĩ muốn tiến vào giới giải trí?".

    "Không nghĩ!".

    "Tôi đây lại tò mò, ngươi tới nơi này làm cái gì?".


    Cố Niệm cảm thấy người phụ nữ này thật phiền, lại không quen, nhiều lắm thấy mặt một lần mà thôi, hỏi đông hỏi tây không biết là mình rất bà tám sao?

    Hạ Vãn Vãn thấy cô không nói lời nào, còn nói: "Nếu là vợ hợp pháp, không phải đau khổ như vậy, anh ấy không cho cô tiền?".

    Cô ta là người phát ngôn của tập đoàn Giang thị, cô ta vẫn nghĩ Giang Diệc Sâm sẽ đối xử với cô không giống với cô ta, nhưng đêm đó, anh ấy đã vứt bỏ mình vì người phụ nữ này, l
    úc sau quay lại, vội vàng xử lý một hồi rồi lại rời đi.

    Hạ Vãn Vãn cắn môi, bỗng nhiên sinh ra một tia không cam lòng cùng với phẫn nộ.

    "Hạ tiểu thư, chúng ta không quen, người là một đại minh tinh, không nên nói chuyện với một người nhỏ bé như tôi, tôi phải đi về, tạm biệt". Cố Niệm không muốn cùng cô ta nhiều lời, tránh né lời nói của cô ta, hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ lịch sự sau đó quay đầu bước đi.

    Bị Hạ Vãn Vãn làm chậm trễ như vậy, bây giờ trời đã hoàn toàn tối, có vẻ như trời sắp mưa, Cố Niệm trở lại phòng thay đồ, đi đến tủ đựng đồ, s
    au khi mở ra, cô thấy quần áo, giày dép và điện thoại di động đều đã biến mất.

    Đại não cô nhất thời trống rỗng, ở đây nó lộn xộn, thậm chí còn không biết mặt của những người ở đây, cô bụm cái trán, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ở phía sau.

    Cố Niệm hoảng sợ, bỗng nhiên quay lại, cánh cửa đang mở đột nhiên đóng lại, sau đó rõ ràng là tiếng khóa cửa lại. Cô vội vàng chạy đến mở cửa, nhưng đã không còn kịp rồi.

    Cánh cửa bị người khóa từ bên ngoài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng mười hai 2020
  4. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 23: Giang Diệc Sâm đến giúp cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Niệm đập mạnh vào cửa: "Có ai không, mở cửa!".

    Nhưng cô đã hét lên vài lần vẫn không có ai đến mở cửa, cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, quần áo điện thoại bị người khác lấy mất, hiện tại lại còn bị khóa trong phòng thay đồ, nếu đây chính là một sự trùng hợp, vậy một điểm cũng quá trùng hợp đi!

    Cố Niệm không muốn lãng phí sức của mình, nên cô tìm một cái ghế và ngồi xuống, lạc quan nghĩ ngày mai sẽ có người đến đây thay đồ, như vậy cô có thể ra ngoài.


    Bên ngoài trời mưa, tiếng mưa rơi rất to, cửa sổ trong phòng thay đồ bị hỏng không đóng lại được, gió lạnh ùa vào, Cố Niệm nhịn không được rùng mình một cái, cô muốn đứng lên đóng cửa sổ lại, nhưng còn chưa bước đến cửa sổ, ánh sáng trong phòng chợt mờ đi.

    Một tia chớp xẹt qua, lập tức có tiếng "Bốp" trên đầu, đèn lập tức tắt, nhất thời bên trong xuất hiện một bóng đen, sấm sét từ chân trời xẹt qua, ngay lập tức trên lưng của Cố Niệm chảy một dòng mồ hôi lạnh, cô vội vàng trở lại ghế ngồi.

    Gió thổi vù vù, bên trong tối om và ẩm ướt, trang phục của Cố Niệm rất mỏng manh và rách nát, cô ôm chặt lấy cơ thể vì lạnh, vẫn không được cái lạnh thâm nhập vào xương tủy, cuối cùng cô ngồi trên ghế, từ từ chìm vào giấc ngủ.

    * * *..

    Giang Diệc Sâm trở về nhà là đã chín giờ tối, dì Dung gọi điện thoại cho Cố Niệm sơ sơ cũng đã khoảng bảy, tám lần đều không có người nhận, nháy mắt nhìn thấy Giang Diệc Sâm đã trở về, vội vàng nói: "Ông chủ, bà chủ vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được".

    Giang Diệc Sâm nhướng mày: "Cô ấy chưa trở về?".

    "Không, buổi chiều cô ấy đi ra ngoài, đến bây giờ chưa trở về".

    "Đi đâu bà biết không?".

    "Không.. tôi không biết". Ánh mắt dì Dung run lên một chút, "Cô ấy.. chỉ bảo tôi ra ngoài một lát, hình như là đến trường quay, nhưng bây giờ đã muộn như vậy, bên ngoài trời mưa rất to phải không?".


    Bỗng nhiên trong ánh mắt Giang Diệc Sâm có tia lạnh lùng nói nửa câu sau liền nuốt vào trong bụng.

    Giang Diệc Sâm đưa tay ấn mi tâm, đi qua đi lại trong chốc lát nói, "Bà ở nhà chờ, cô trở về nhà điện cho tôi ngay lập tức".

    "Được.. được".


    Ngay lập tức Giang Diệc Sâm liền đi ra ngoài vào phòng an ninh, và điều chỉnh giám sát cộng đồng, xác định cô đã đi đến bến xe. Anh đưa tay gọi điện thoại cho trợ lý: "Giúp tôi điều chỉnh các video xung quanh khu dân cư, kiểm tra nơi ở của Cố Niệm và cho tôi biết tin tức."

    "Phu nhân làm sao vậy?". Yến Tây hỏi.

    "Cô ấy đi ra ngoài đến bây giờ chưa trở về". Nếu nghe cẩn thận, lời nói của Giang Diệc Sâm có chút lo lắng.


    Mưa ngày càng nặng hạt và có xu hướng ngập toàn thành phố, chiếc Bentley màu đen đang lao nhanh trong mưa. Khi Giang Diệc Sâm đang trên đường cao tốc, Yến Tây đã gọi cho anh, chủ tịch Giang, phu nhân, cô ấy đi trên con đường 106, cuối cùng là hướng của trường quay. "

    " Hiện tại anh gọi cho người phụ trách của trường quay ".

    Yến Tây rất bất ngờ khi nghe giọng điệu của anh, dường như anh đang lo lắng cho sự an toàn của Cố Niệm, đột nhiên anh ta hơi bối rối, không phải Chủ tịch Giang ghét người phụ nữ đó sao? Anh ta mím chặt môi và đi làm ngay.

    ..

    Cố Niệm đã tỉnh lại.

    Lạnh.. lạnh quá.


    Cô hắt hơi rất nhiều lần và quấn chặt cơ thể mình trong bóng tối với bộ quần áo mỏng và rách, môi của cô trắng bệt, tay chân lạnh cóng, cảm giác tê dại gần như mất đi ý thức, và cô dường như nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn bên ngoài một cách bàng hoàng.

    Muộn như vậy rồi.. Ai đến vậy?

    Từng ý nghĩ rùng rợn hiện ra trong đầu Cố Niệm, cô sợ đến mức não bộ bừng tỉnh, cô lập tức nắm lấy tay ghế và nấp sau ghế.

    Tiếng gõ cửa vang lên ầm ĩ, sau đó là một giọng nam trầm thấp vang lên:" Cố Niệm, cô có ở bên trong không?"
     
    chiqudoll, Hàn Loan, Gill10 người khác thích bài này.
  5. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 24: Anh như thế nào lại biết tôi ở trong này?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Niệm đầu tiên là ngẩn ra, có phải hay không cô bị ảo giác, Giang Diệc Sâm ở bên kêu tên cô?

    Tiếp đó lại nghe âm thanh bên ngoài truyền đến: "Cố Niệm! Cố Niệm?"

    Lúc này cô xác định mình không nghe lầm, nội tâm dâng lên vui mừng quá đỗi, vội vàng đứng lên, hướng đến phía trước chạy đến, bởi vì bối rối kết quả là va phải cái ghế bên cạnh, cô nhất thời ngã trên mặt đất, chỗ mắt cá chân truyền đến một trận đau tê liệt.

    Thế nhưng bây giờ cô bất chấp đau đớn trên chân, từ trên mặt đất đứng lên, khập khiễng đi về phía cửa, đập đập cánh cửa: "Ở đây, tôi ở bên trong".

    Mở miệng, nước mắt của cô không nhịn được mà rơi xuống.

    Giang Diệc Sâm cũng phát hiện ra cánh cửa bị người khóa từ bên ngoài, anh đập đập cánh cửa, an ủi nói: "Cô đừng vội, để tôi nghĩ cách mở cửa".

    Anh nghĩ ra cách dùng vũ lực để phá cửa, trong bóng đêm Cố Niệm nghe được tiếng động thật lớn ở bên ngoài, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.

    Cánh cửa mở ra, Cố Niệm thấy được Giang Diệc Sâm đang đứng ở bên ngoài, trên người anh đều bị nước mưa làm ướt, mái tóc đen lộn xộn bởi vì mồ hôi trên trán, có vài phần dáng vẻ hào sảng không chịu bị trói buộc, mũi thẳng tắp, đường nét quai hàm kiên nghị.

    Anh nhíu mày nhìn một lượt quần áo rách nát của Cố Niệm, bộ dạng trông có vẻ hơi ác, Cố Niệm sợ anh nổi giận, vội vàng nói: "Chân của tôi chảy máu, đau quá".

    Giọng nói Giang Diệc Sâm bình ổn trong lòng lại tức giận, thân thể ngồi xổm xuống, nhìn thấy mắt cá chân của cô có một vết thương rất lớn, lại còn đang chảy máu, Giang Diệc Sâm vỗ lưng của chính mình: "Leo lên".

    Cố Niệm nhìn thấy người đàn ông cúi thấp lưng, vốn là không thể tin được, sau đó trong lòng ấm áp, cô khịt khịt mũi, nhịn xuống cơn đau xót nơi đầu mũi, nằm trên lưng Giang Diệc Sâm.

    Xe còn đang ở bãi đỗ xe, từ đây đi qua đó mất khá lâu, thời điểm đi ra bên ngoài, Yến Tây cũng đã đến, hắn ghé vào nhìn Cố Niệm nằm trên lưng Giang Diệc Sâm, giật giật khóe môi, cuối cùng muốn nói lại thôi, hắn đem ô đưa cho Cố Niệm, nói: "Giang tổng, hai người đi về trước đi, mọi chuyện ở đây tôi sẽ xử lý tốt".

    Cố Niệm bật ô ra, che khuất mưa gió từ trên đỉnh đầu, cô nép sát lưng Giang Diệc Sâm, cẩn thận cầm ô, sợ nước mưa rơi thêm vào người anh, hai người một đoạn đường, thân hình Cố Niệm vẫn trượt, cho nên anh nhịn không được giật mình.


    "Đừng nhúc nhích!" Giang Diệc Sâm quát một tiếng thật lớn cô sợ tới mức không dám động.

    Quần áo Cố Niệm ướt đẫm, vải vóc mỏng manh, Giang Diệc Sâm có thể dễ dàng cảm nhận mềm mại trên lưng, còn có mùi thơm của cô phảng phất như có như không, trong lòng anh có chút loạn, tăng tốc bước nhanh hơn.

    "Quần áo cùng điện thoại của tôi không thấy đâu, cánh cửa cũng không biết ai khóa lại, thật xin lỗi.." Vẻ mặt của cô cực kì ủ rủ, vội vàng xin lỗi.

    "Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ".

    Cố Niệm nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, cũng không biết tiếp tục cuộc đối thoại thêm như thế nào, cô miễn cưỡng dựa vào lưng Giang Diệc Sâm, bỗng nhiên hy vọng có thể đi mãi như thế này.

    Đi bộ khoảng hơn mười phút, rốt cuộc cũng tới bãi đỗ xe, Giang Diệc Sâm mở cửa xe ra, cẩn thận đặt Cố Niệm vào ghế phụ, sau đó đi qua ghế lái xe, trên người anh hầu như ướt đẫm, áo sơ mi trắng dãn chặt vào người nhìn không xót thứ gì.

    Giang Diệc Sâm khởi động xe, nhìn qua Cố Niệm, tóc cô búi lỏng buông lơi, trên người là áo cúp ngực với quần dài màu lam, lộ ra cái cổ trắng ngần, thanh thuần mang theo quyến rũ cùng hấp dẫn.

    Quả thật, Cố Niệm là mĩ nhân, nói thẳng thừng không sợ hãi,
    nhưng đó là loại vẻ đẹp tinh tế và đẹp đẽ.

    Bên trong xe mở hệ thống sưởi, Cố Niệm cảm thấy ấm áp lên chút, cô dùng khăn tay lau nước mưa trên người, có chút tò mò hỏi: "Anh như thế nào lại biết tôi ở trong này?".

    "Cô đi đâu tôi đều biết" Giang Diệc Sâm thản nhiên nói, thế nhưng giọng nói lạnh lùng vô cùng.

    Cố NIệm không biết tiếp tục nói như thế nào, cô đương nhiên cũng cảm nhận được Giang Diệc Sâm âm u lạnh lẽo.

    Bên trong xe đột nhiên im lặng, mặc dù mở hệ thống sưởi, thế nhưng Cố Niệm không cảm nhận được một tia ấm áp nào.

    Rất rõ ràng Giang Diệc Sâm đang tức giận, có phải hay không sau khi về nhà anh sẽ chỉnh mình?
     
    chiqudoll, Hàn Loan, Gill8 người khác thích bài này.
  6. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 25: Không đánh chết ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe chạy từ phía tây thành phố về trung tâm thành phố Nghi An, lúc này là hai giờ sáng, bên noài mưa to trên đường lớn một bóng người cũng không có.

    Giang Diệc Sâm không nói lời nào chỉ tập trung lái xe, thời điểm đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ, anh dừng xe lại ngón tay thon dài nắm chặt vô lăng, nhìn thấy tóc hỗn độn nước mưa lẫn mồ hôi, không chút để ý nói: "Vì sao đi đến đó.. nghĩ muốn tiến vào giới giải trí?".

    "Không.. không phải", Cố Niệm cuống quýt phủ nhận: "Tôi là đi hỗ trợ".


    Lông mi của cô run rẩy rất kịch kiệt, vừa nhìn sẽ không là đang nói thật.

    Giang Diệc Sâm cũng không hỏi nhiều, xe chạy đến gara Tinh Hà Nhã Uyển dừng lại.

    Sau khi anh dừng xe, Cố Niệm dè dặt nhìn anh hỏi: "Cái đệm này cần giặt không?".

    Bộ dáng kia, oan ức lại đáng thương.

    Không hiểu Giang Diệc Sâm lại có chút buồn cười, ngữ điệu của anh lạnh lùng: "Không cần".

    Sau khi xuống xe, anh tìm áo sơ mi dự phòng ở phía sau cốp xe, đại khái là thời điểm cuối tuần rửa xe các đồ dùng trong xe đều mang ra ngoài.

    "Trước tiên thế này, trở về lại thay quần áo".

    Cố Niệm gật đầu, đưa tay lên vén mái tóc bị ướt xuống, đem che ở phía trước ngực, chuẩn bị để trở lại trong trang phục này.

    Thang máy dừng lại ở tầng một, cửa xe mở ra, một người đàn ông say khướt đi đến, nhất thời bên trong thang máy tràn ngập mùi rượu, Cố Niệm hướng tới góc thang máy co rúm lại một chút.

    Ý thức người say hoảng loạn, thân thể đứng thẳng, bỗng nhiên nhìn thoáng qua rồi lại nhìn chằm chằm Cố Niệm, khóe miệng cười: "Mặc như vậy, chơi.. chơi à!".

    Cố Niệm liếc mắt nhìn Giang Diệc Sâm, sau đó quay mặt sang chỗ khác không nói lời nào.

    Quần áo trên người cô đều ướt đẫm, mặc dù dùng tóc dài chặn lại trước ngực, nhưng đường nét và đường cong đều hiện lên rõ rệt.


    Đôi mắt của người say đi quanh cô mà không hề lảng tránh, đặc biệt là trên làn da trắng ngần của cô, Cố Niệm cảm thấy vạn phần ghê tởm, cảm giác trên người mình thật sự rất dính.

    Trên mặt Giang Diệc Sâm không có biểu cảm gì, nhưng mà khi thang máy dừng lại ở tầng thứ mười hai, thời điểm tại nơi người say lảo đảo đi ra, anh cũng đi theo ra ngoài.

    Theo sau đó là tiếng hét thảm một tiếng kinh thiên động địa, Giang Diệc Sâm đánh một quyền lên mặt người say, "Mẹ nó ngươi dám liếc mắt nhìn một cái nữa thử xem? Bố mày không đánh chết ngươi!".

    Thời điểm Cố Niệm đi ra ngoài, người say đó đã hét lên đừng đánh vang vọng, hành lang không có ai, Giang Diệc Sâm ra tay không phải nhẹ, nhất thời trên mặt người say xuất hiện một mảng máu tươi.

    "Đừng.. đừng đánh, hắn đổ máu rồi".

    Hôm nay Giang Diệc Sâm luôn có tức giận, vừa lúc đụng phải con người thối nát này đi lên, anh không cần phải khiêm nhường, đó là một cái nắm tay buồn tẻ.

    Cuối cùng anh đứng dậy, thả lỏng cổ tay ra, một cước đá vào ngực người đó, đưa tới một trận kêu rên.

    Bộ dạng này trông Giang Diệc Sâm như xã hội, hoàn toàn giống với giang hồ, Cố Niệm ngây dại, cô chợt nhớ đến khuôn mặt đẫm máu khi anh đánh nhau với người ta nhiều năm trước, cô lấy khăn giấy, vội vàng chạy ra.

    Sau này nghe nói Giang Diệc Sâm là vì người con gái trong lòng của anh đi lấy chồng.

    Thời điểm cô đang ngẩn người, Giang Diệc Sâm ngẩn người, đem cô kéo vào trong thang máy: "Đi!".

    Những người sống trong Tinh Hà Nhã Uyển rất giàu có, đánh giá vẻ ngoài của người đàn ông vừa rồi, có thể đoán rằng hắn ta là phú nhị đại.

    Thời điểm cầm tay Cố Niệm, Giang Diệc Sâm rõ ràng cảm nhận được run rẩy của cô, anh nhíu mày: "Dọa đến cô sao?".

    Cố Niệm thở ra: "Không!".

    Bộ dạng của cô rất bình tĩnh, bộ dạng hoàn toàn không có một chút kích động, cô không hoan nghênh anh vì hành động của anh vừa rồi, Giang Diệc Sâm nhíu mày, cơn giận dữ đã được kiềm chế ngay tức khắc.

    Người đàn ông chống một tay bên cạnh cô, tay kia nắm lấy cằm cô, cúi xuống hôn cô.
     
  7. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 26: Mật mã sáu số không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơi thở khí thế của người đàn ông quét qua tất cả hệ thống giác quan của cô, tràn đầy tính chất áp bức cực nóng đè lên người.

    Cố Niệm muốn chống cự lại, nhưng mà cằm bị nắm giữ chặt chẽ cố định, căn bản cử động không được.

    "Buông ra.. đừng.." Cố Niệm cảm giác toàn bộ hơi thở của chính mình bị cướp đoạt, hầu như không thở được.


    Giang Diệc Sâm hôn càng lúc càng sâu, mãi cho đến lúc trong miệng nếm được mùi máu tươi, mới buông cô ra, anh buông tay, sờ sờ vết máu bên môi, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm trầm của cô, trông khôi ngô nhưng lại nguy hiểm.

    Cũng may lúc này thang máy cũng đã ngừng lại, Cố Niệm vội vội vàng vàng chạy ra, thời điểm về đến nhà, dì Dong còn chưa có ngủ, nhìn thấy Cố Niệm trở về, lập tức nói: "Bà chủ người đã trở về à, nhưng người làm ta sợ hết hồn 26: Mật mã sáu số không


    Hơi thở khí thế của người đàn ông quét qua tất cả hệ thống giác quan của cô, tràn đầy tính chất áp bức cực nóng đè lên người.

    Cố Niệm muốn chống cự lại, nhưng mà cằm bị nắm giữ chặt chẽ cố định, căn bản cử động không được.

    " Buông ra.. đừng.. "Cố Niệm cảm giác toàn bộ hơi thở của chính mình bị cướp đoạt, hầu như không thở được.

    Giang Diệc Sâm hôn càng lúc càng sâu, mãi cho đến lúc trong miệng nếm được mùi máu tươi, mới buông cô ra, anh buông tay, sờ sờ vết máu bên môi, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm trầm của cô, trông khôi ngô nhưng lại nguy hiểm.

    Cũng may lúc này thang máy cũng đã ngừng lại, Cố Niệm vội vội vàng vàng chạy ra, thời điểm về đến nhà, dì Dung còn chưa có ngủ, nhìn thấy Cố Niệm trở về, lập tức nói:" Bà chủ người đã trở về à, nhưng người làm ta sợ hết hồn! ".

    " Dạ, trước tiên con lên tắm rửa! "

    Cho đến khi nước ấm rơi vào người, Cố Niệm mới cảm giác được thân thể đang căng cứng mới dần dần khôi phục lại, cô đưa tay lên sờ sờ cánh môi, môi có chút trầy da, dường như vẫn còn hơi thở thuộc về người đàn ông.

    Nói là hôn nhưng thực ra chẳng có một chút dịu dàng, chính là mang theo cắn xé cho hả giận, nhìn ra rất rõ ràng là Giang Diệc Sâm đang tức giận, cô có vẻ như cô lại chọc giận anh.

    Cố Niệm lắc đầu, uể oải chán nản.

    Giống như mặc kệ cô làm cái gì người đàn ông đó đều không vui.

    * * *..

    Giang Diệc Sâm tắm rửa xong xuống lầu, trong tay cầm thuốc dán đưa cho dì Dung:" Chân cô ấy bị thương, dì đưa thuốc cho cô ấy, canh gừng đã nấu xong chưa? ".

    " Nấu xong rồi ".


    " Đem cùng lên cho cô ấy đi! "

    " Được tiên sinh ".

    Dì Dung cúi lưng đi qua, khóe môi giật giật, cuối cùng trầm mặc im lặng, kì thực tiên sinh thể hiện không giống như anh ghét bà xã của mình.

    Giang Diệc Sâm nhìn thời gian trước mắt, đã gần bốn giờ sáng, nét mặt của anh tỏ vẻ mệt mỏi:" Bà cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút ".


    Khi lên lầu, anh đi ngang qua phòng của Cố Niệm, môi anh cong lên, đây là lần thứ hai anh đánh nhau vì cô, lần đầu tiên là cách đây nhiều năm khi chàng trai nói điều gì đó xúc phạm cô, khiến anh nổi khùng lên. Giận dữ, và sau đó tìm cơ hội để dạy cho anh ta một bài học.

    Chỉ là cô không biết chuyện này, lúc đó trái tim cô có lẽ vẫn là ở Lục Trạm, Giang Diệc Sâm ở cửa phòng cô ậm ừ một tiếng rồi trở về phòng.

    * * *..

    Sau khi Cố Niệm đi tắm và lau khô tóc, dì Dung đã nấu canh gừng và thuốc dán:" Dì ơi, anh ấy bảo dì nấu canh gừng để ngăn ngừa cảm lạnh. Ngoài ra, đây là thuốc dán vết thương. Có phải không? "

    " Thôi, không sao, cám ơn dì Dung, dì đi nghỉ ngơi đi. Con uống rượu. "

    " Tiên sinh nói rằng anh ấy muốn dì nhìn con uống nó. "

    Cố Niệm cong môi, sau đó bưng bát canh gừng ấm lên uống một hơi cạn sạch.

    Dì Dung thu dọn bát và nói:" Thôi, con hãy nghỉ ngơi sớm! ".

    Cố Niệm nhận thấy rất nhiều vết thương trên cơ thể cô khi cô đang tắm, người phụ nữ chỉn chu vào buổi tối đang cố tình trả thù.

    Sau khi bôi thuốc cho mình, cô mệt quá nên lăn ra ngủ.

    Ngày hôm sau cô tỉnh dậy thì đã 12 giờ trưa, Cố Niệm tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống nhà trong bộ đồ ngủ hình gấu rộng rãi. Có lẽ là do cô uống canh gừng. Cô cảm thấy tinh thần phấn chấn nên đi xuống nhà. Thẳng đến tủ lạnh, mở ra, và thấy không có bánh mì.

    Cô bĩu môi:" Dì Dung, dì có miếng bánh mì nào không? Con hơi đói. "

    Giọng điệu của cô mềm mại và quyến rũ, và cô có một tính khí nhỏ vừa mới thức dậy.

    " Đói bụng quá! "

    Giọng nói này?

    Cố Niệm quay đầu lại, mở to mắt nhìn thấy Giang Diệc Sâm đang ngồi trên sôfa đọc tạp chí," Sao anh không đi làm? "

    Sau khi trằn trọc cả đêm hôm qua, đến hơn bốn giờ sáng Giang Diệc Sâm mới đi ngủ, thân thể Giang Diệc Sâm có chút mệt mỏi.

    Anh bật dậy khỏi ghế sô pha:" Buổi chiều lại đi! "

    Dì Dung chuẩn bị bữa trưa, trước khi ăn cơm, Giang Diệc Sâm không biết từ nơi nào lấy ra tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Cố Niệm:" Mật khẩu là sáu số không. "

    Cố Niệm nhìn chiếc thẻ ngân hàng mới toanh trước mặt, hơi khó hiểu," Ý anh là gì?"
     
  8. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 27: Cô thiếu tiền đến tìm tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Diệc Sâm cầm lấy đôi đũa trắng trên bàn, ngữ khí bình thản: "Tiền trong thẻ này cô cứ tiêu thoải mái".

    Lời nói này, rất giống phong cách của tổng tài bá đạo.

    Ở phương diện vật chất, kỳ thật Giang Diệc Sâm đối với cô không phải không tốt, ít nhất không bạc đãi cô hằng tháng vẫn chu cấp tiền, nhưng mà cô đều đem nộp cho bệnh viện.

    Cố Niệm cúi đầu, không biết nói như thế nào.

    "Cô tới nơi đó không phải là thiếu tiền sao, vừa vặn cô cũng không có việc làm, dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng, mẹ cô cũng giúp tôi rất niều, đừng ra ngoài để là tôi bẻ mặt".

    Nguyên lai là anh cảm thấy xấu hổ khi cô ra ngoài đi làm thêm!

    Cũng may Cố Niệm đối với những lời châm chọc của Giang Diệc Sâm đã sớm chết lặng, cô nghiêng đầu, nhìn tấm thẻ phía trước mặt, xấu hổ cười: "Tôi đã tìm được công việc mới rồi, bản thân tôi còn ít tiền".

    Lần trước Giang Diệc Sâm chu cấp tiền cho cô còn chưa xài hết, hơn nữa cô muốn giữ lại một chút mặt mũi, tuy rằng nhiều năm như vậy, da mặt đã dày như bức tường thành.

    Giang Diệc Sâm cười lạnh một tiếng: "Cô có tiền, có cần tới một đoàn phim ăn mặc hở hang không?"

    Cố Niệm nhất thời hô hấp không thông.

    Sở dĩ nói Giang Diệc Sâm đáng sợ, tâm tư của anh sâu thẳm không thấy đáy, không có gì có thể lừa gạt được anh.

    Ngay khi nhắm mắt lại, Cố Niệm đột nhiên nhớ tới những lời xúc phạm mà Hạ Vãn Vãn đã gây ra cho cô, những lời sỉ nhục đó không phải vô cớ, khi nghĩ đến đây, đôi mắt cô có chút đỏ lên: "Tôi tự mình kiếm ra tiền có gì là sai sao?".

    Trên mặt Giang Diệc Sâm giễu cợt cùng khinh thường càng đậm hơn: "Cho nên cho cô tiền bắt cô chụp ảnh khỏa thân cô liền sẵn lòng?".

    Người đàn ông này đang nói cái gì?

    Hai chuyện này có liên quan gì với nhau?

    Cố Niệm nắm chặt tay: "Tôi không có nói như vậy!".

    "Cô thiếu tiền đến tìm tôi" Ngữ khí của Giang Diệc Sâm bình tĩnh: "Dù sao cô thiếu tôi một trăm vạn, tôi cũng không để ý cô nợ thêm chút ít".

    Trên mặt Cố Niệm đỏ lên: "Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng trả lại cho anh".

    Đột nhiên Giang Diệc Sâm đập đôi đũa thật mạnh xuống bàn, đi đến trước mặt cô, nắm lấy cằm của cô: "Cố Niệm, nếu như cô có bản lĩnh, hiện tại liền đem tiền trả hết, không có liền ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, u mê sao?".

    Đôi mắt đó sâu thẳm, mang nặng sự chế giễu và mỉa mai.

    Cố Niệm bị anh châm chọc mỗi câu đều không dứt, hốc mắt đỏ lên,
    chợt hối hận vì trong lúc tuyệt vọng đã nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng và tóm lấy nó, kết quả là cô đã tự đưa mình vào một trò chơi bất tận.

    Giang Diệc Sâm mặc kệ cô, chỉnh lại cổ áo rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

    Dì Dung cẩn thận nhìn Giang Diệc Sâm: "Tiên sinh, ngài không ăn cơm nữa sao!"

    "Không ăn, no rồi".

    Dì dung ngay lập tức nhìn sang Cố Niệm với ánh mắt thông cảm và lắc đầu.

    Tình cảm vợ chồng quả thật khó nói, tiên sinh rất quan tâm đến vợ nhưng anh chỉ từ chối không nói, tính tình thật tệ, người phụ nữ nào có thể cảm nhận được điều đó?

    Bà ấy bước đến và nói với Cố Niệm, "Bà chủ, bà rất tốt, nhưng chỉ là không thể nói!"

    Cố Niệm mỉm cười: "Dì Dung, chúng ta ăn thôi!"

    Khi Giang Diệc Sâm đến công ty, Yến trợ lí đã đợi sẵn trong phòng làm việc: "Chủ tịch, không có giám sát ở trường quay. Không thể tra ra ai là người đã khóa cửa."

    "Đoàn phim của cô ấy ngày hôm qua ở đâu?"

    "Đoàn phim của đạo diễn Phùng Kì" Ngừng một chút, trợ lý nói: "Cô Hạ là nữ chính, cô ấy bỏ tiền ra đầu tư."

    Ngón tay của Giang Diệc Sâm gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Làm cho đoàn phim của Phùng Kì ngừng lại".

    Yến Tây muốn mở miệng, Giang Diệc Sâm nhíu mày, "Không nghe thấy sao?"

    "Vâng, nghe thấy rồi"

    Năm giờ chiều, điện thoại di động của Giang Diệc Sâm vang lên, anh nhấc máy, bên kia là Hạ Vãn Vãn với giọng nói khó hiểu và có chút ủy khuất: "Giang tổng, anh làm cho Phùng đạo dừng lại sao?"
     
  9. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 28: Có người chọc tới tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Diệc Sâm nhẹ giọng nói: "Ừ".

    Câu trả lời không chút cảm xúc này khiến cho Hạ Vãn Vãn mím chặt môi: "Em không hiểu, anh có thể cho một lời giải thích được không?"

    "Giải thích?" Giang Diệc Sâm suy nghĩ một chút: "Đại khái.. có người chọc tới tôi!"

    Hô hấp của Hạ Vãn Vãn ngưng đọng lại.

    "Hạ tiểu thư, quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác, cùng có lợi, không hơn không kém." Anh đã cảnh cáo rồi, còn chưa giải quyết xong với cô chuyện sắp xếp phóng viên theo dõi buổi quay phim.

    Hạ Vãn Vãn cắn chặt môi nói: "Em biết."

    Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vãn Vãn hít một hơi thật sâu, sắc mặt xanh đỏ xấu hổ, trợ lý đưa một ly nước tới, cô hất xuống đất rồi mới lên tiếng: "Đi đi, đừng làm phiền tôi!"

    Trợ lý sửng sốt, vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn đống hỗn độn rồi đi ra ngoài.

    Ngồi ở trên sô pha Hạ Vãn Vãn không khỏi nhếch miệng, có người chọc tới anh?

    Là vì Cố Niệm tức giận sao?

    * * *..

    Sau khi Cố Niệm ăn trưa xong, cô lại chạy lên lầu để tiếp tục viết hồ sơ.

    Cô chủ yếu nộp hồ sơ vào các công ty thiết kế kiến trúc, nhưng kinh nghiệm thực tập không tốt lắm, hơi bị thiệt. Nhưng dù sao thì vẫn phải thử.

    Cố Niệm cảm thấy mình thật sự ngu ngốc không nói được, giống như lúc nãy chọc Giang Diệc Sâm cho anh mất hứng. Bây giờ tính tình của anh càng ngày càng bất định, không có chút nào tâm tình vui vẻ như trước đây.

    Thời điểm trời chạng vạng tối, Chu Tiểu Bắc điện hỏi cô có muốn đi nữa không có một vài đoàn phim đang thiếu diễn viên, hơn nữa tiền cũng không ít, tâm Cố Niệm có hơi xao động, vừa nghĩ đến lời cảnh cáo của Giang Diệc Sâm, vẫn là lắc đầu nói sẽ không đi nữa.

    Chu Tiểu Bắc im lặng một lúc rồi nói: "Người trong nhà không cho chị đi sao?"

    Tần Khả Ngộ và Chu Tiểu Bắc đều biết về cuộc hôn nhân của cô, nhưng Chu Tiểu Bắc không biết cô đã kết hôn với ai, chỉ biết rằng cô là một người đàn ông quyền lực và giàu có.

    "Chỉ là chị cảm thấy không tiện, chị phải sớm vào công ty làm để có kinh nghiệm".

    Chu Tiểu Bắc không nói chuyện, sau đó thản nhiên nói: "Phim của đạo diễn Phùng đã bị dừng rồi!"

    "Phùng đạo?"

    "Chính là đoàn người hôm qua đi đến đoàn phim!"

    "Tại sao?"

    "Lý do cụ thể thì em không biết. Em nghe nói chọc tới đối phương nhà đầu tư".

    Cố Niệm suy nghĩ một lúc cũng không chắc chuyện này có liên quan gì đến Giang Diệc Sâm hay không, cô không dám đoán bừa, cúp điện thoại sau vài câu nói vội vàng.

    * * *..

    Vào thứ Hai, Cố Niệm đã nhận được thông báo phỏng vấn từ công ty kiến trúc Thiên Ý

    Không ngờ, buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, HR nhìn vào sơ yếu lý lịch của cô thì biết cô tốt nghiệp khoa Kiến trúc của trường Đại học A. Sau khi trao đổi với giám đốc thiết kế bên đó, lập tức nói rằng cô có thể làm việc.

    Cố Niệm có hơi chóng mặt, nói về lương thì cô có cảm giác không thực tế lắm, thời gian thử việc là bốn nghìn năm nghìn, sau khi làm chính thức là sáu nghìn, nửa năm xem biểu hiện được thăng chức sẽ được tăng lương.

    Lúc bước ra khỏi văn phòng thiết kế, trời quang mây tạnh, Cố Niệm tâm trạng thoải mái, nhanh chóng gửi cho Tần Khả Ngộ một tin nhắn: "Khả Ngộ, mình đã tìm được việc rồi, mời cậu đi ăn tối."

    "Được rồi, đợi lát nữa mình có thời gian đi khuynh Thành."

    Cố Niệm đau khổ, chi tiêu ở Khuynh Thành hả, nhưng để mừng rằng cô có việc làm, cô vẫn đồng ý.

    Cô đang chán nản xem Weibo khi bắt xe buýt về nhà, bỗng nhiên phát hiện một câu chuyện.

    <<Giang Diệc Sâm, chủ tịch tập đoàn Giang thị, đã lộ diện người yêu, cô ấy sinh ra trong gia đình hào môn, họ là thanh mai trúc mã>>

    Cố Niệm không xa lạ gì với loại tin tức này, hàng ngày có nhiều tin đồn khác nhau dành cho Giang Diệc Sâm, tuy nhiên rất nhiều trong số đó chỉ là phỏng đoán chủ quan và không có bằng chứng, nhưng Cố Niệm vẫn đọc mọi bài báo, và bài viết thực sự thái quá như vậy.

    Người yêu ngày xưa, thanh mai trúc mã?

    Mộ Hân Vi sao?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...