Đam Mỹ [Edit] Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê - Âm Oa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Huyết Vũ, 16 Tháng tư 2020.

  1. Huyết Vũ Dưới hoa, mưa tháng ba gợi lại nỗi sầu ly biệt.

    Bài viết:
    9
    Chương 10: Hắn tiểu kiều thê (10)​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Mi Tesoro

    Norman cùng Hi Nhĩ Lạc lúc trở lại, ở trên ghế ngồi chỉ có một mình Ôn Nhiêu. Norman hỏi, "Shawn đâu?"

    Ôn Nhiêu dựa theo lời Shawn dặn dò trả lời, "Anh ta nói anh ta đi ngắm phong cảnh rồi."

    "Phong cảnh?" Lập lại một lần Norman lập tức kịp phản ứng lại, sắc mặt cùng theo khó nhìn lên, "Người kia, thời điểm này cũng không thể hảo hảo an phận ở lại à."

    Bởi vì mới từ chỗ Shawn lấy được tin tức, Ôn Nhiêu liếc nhìn Hi Nhĩ Lạc bên cạnh Norman. Ở ba người này không có.. một chút cảm giác tồn tại là, cùng cấp với bọn họ thật à?

    "Hi Nhĩ Lạc."

    "Vâng.."

    "Đi đem Shawn tìm trở về, nếu như tại chiếc du thuyền này lại đi rướt phiền phức, bị xác minh thân phận thì phiền toái." Nếu không phải bây giờ là tình trạng nguy cấp, Norman mới chẳng muốn quản Shawn đi làm cái gì.

    "Được, được." Hi Nhĩ Lạc đối với Norman quả thực là nói gì nghe nấy.

    Norman tại trên ghế ngồi ngồi xuống, ăn no rồi Ôn Nhiêu chú ý kẻ có tiền chung quanh, dùng khăn giấy xoa xoa môi của mình, sau đó đứng lên. Norman ngẩng đầu, "Cậu muốn đi đâu?"

    Đã đi ra ngoài được vài bước Ôn Nhiêu quay đầu lại, nhìn thần sắc Norman, không tự giác khẩn trương lên, "Tôi liền trở về phòng trước."

    Norman nhìn chằm chằm cậu sau nửa ngày, sau đó cảnh cáo một câu "Không được ở bên ngoài đi dạo loạn" khiến cho Ôn Nhiêu không dám rời đi.

    Ôn Nhiêu cảm giác phương hướng có chút khó khăn, mà hai gian phòng vừa vặn lại là một trái một phải đối diện, cậu đứng tại cửa ra vào nửa ngày, cũng không có đoán được bản thân ban ngày là từ chỗ nào cửa nào đi ra. Do dự một chút sau đó, cậu tiến vào căn phòng bên tay phải. Trong phòng rất sạch sẽ, cùng lúc cậu đi ra ngoài bất đồng -- bất quá cũng có thể là nhân viên phục vụ trên du thuyền vào quét dọn qua.

    Từ trong tủ đầu giường lấy ra xì gà đêm qua, Ôn Nhiêu để sát vào rồi, hít hà mùi vị thuốc lá bên trong.

    Cái đồ chơi này giá trị cũng không tệ, có thể nếm thử mùi vị cũng coi như tốt.

    Ngay lúc Ôn Nhiêu tìm cái bật lửa khắp nơi, cửa ra vào truyền đến thanh âm tay cầm cửa lắc lư, theo sát lấy chính là vài câu táo bạo chửi bới. Ôn Nhiêu nghe được ra đó là thanh âm Shawn, vì vậy, hắn quả nhiên là tiến sai gian phòng?

    Đem xì gà thả lại trong tủ, Ôn Nhiêu đứng dậy đi mở cửa, Shawn đứng ở cửa sắc mặt âm trầm, áo khoác cởi treo ở trên khuỷu tay, trên thân nút áo cởi bỏ hai cái, lộ ra ấn hai dấu vết sống xinh đẹp trên cái cổ, giờ phút này nhìn sắc mặt hắn, rõ ràng cho thấy là chuyện tốt bị quấy rầy. Shawn chợt thấy cửa từ bên trong bị mở, còn sửng sốt một chút, lúc nhìn đến Ôn Nhiêu đứng ở bên trong, sắc mặt lại hòa hoãn xuống.

    "Ngại quá, tôi tiến sai gian phòng." Ôn Nhiêu nói xong, muốn từ bên trong đi ra.

    Đứng ở cửa Shawn, đi bỗng nhiên khoát tay, đem đường đi của Ôn Nhiêu ngăn lại.

    Tròng mắt một mực rủ xuống, sợ mạo phạm chuyện tốt bị quấy rầy liền tiến vào trạng thái nam nhân điên cuồng Ôn Nhiêu đành ngẩng đầu lên, cùng ngăn Shawn đối mặt, "Còn có chuyện gì sao?"

    Shawn trên thân còn có nhàn nhạt mùi vị của nước hoa phụ nữ, thắt lưng cũng có chút cong vẹo, Ôn Nhiêu gần như có thể tưởng tượng, thời điểm hắn đặt mỹ nữ tóc vàng ở dưới thân chuẩn bị làm gì gì đó, lại bị Hi Nhĩ Lạc cứng rắn kéo xuống tình cảnh -- hắn hiện tại không thấy được Hi Nhĩ Lạc, không phải là bởi vì Hi Nhĩ Lạc đã bị hắn từ trên boong thuyền ném xuống rồi a?

    Trên thực tế, vừa mới chuyện phát sinh cùng suy nghĩ của Ôn Nhiêu cũng không sai biệt lắm, Shawn ở trước mặt, cũng đã gần như đến giai đoạn bộc phát.

    "Tiến vào."

    Ôn Nhiêu không nghĩ tới gặp nghe được cái đáp án này, "Cái gì?"

    "Từ giờ trở đi, cậu cùng tôi ở cùng một chỗ. Tôi hiện tại cũng không muốn cùng Norman hoặc là Hi Nhĩ Lạc bất kỳ một người nào sống chung một chỗ." Nói xong câu đó sau đó, Shawn liền bắt lấy cánh tay Ôn Nhiêu, đem cậu kéo vào trong phòng, thuận tiện khép cửa phòng lại.

    Bị túm vào phòng Ôn Nhiêu nhìn Shawn trong phòng lục tung, sau đó tìm ra xì gà cậu vừa rồi cất kỹ, đốt lên ngậm trong miệng một cái.

    Mùi thuốc lá lan toản khắp căn phòng không tính là rộng rãi, Shawn táo bạo, giống như bị cái mùi này trấn an một ít, hắn thật sâu hút vào một cái, sau đó kẹp ở giữa hai ngón tay, đặt mông trên giường ngồi xuống.

    Ôn Nhiêu đứng ở bên giường nhìn hắn.

    Shawn cánh tay chống đỡ trên giường, thân thể ngửa ra sau, nhìn qua Ôn Nhiêu đứng xa xa, phun ra một điếu thuốc sương mù, "Tới đây."

    Ôn Nhiêu ngoan ngoãn đi tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.

    "Đã từng hút xì gà sao?" Shawn hỏi.

    Ôn Nhiêu nhẹ gật đầu, tuy rằng cậu không có hút xì gà, bất quá bình thường mùi thuốc lá hắn là hút qua không ít.

    Shawn cầm một điếu xi gà đưa cho cậu, thời điểm Ôn Nhiêu chuẩn bị mượn bật lửa, Shawn ngậm xi gà bỗng nhiên lại gần, hai cái xì gà dính cùng một chỗ, theo hô hấp của Shawn mà xua tan đêm tối ở bên trong, xì gà trong miệng Ôn Nhiêu cũng được đốt lên. Shawn đã khôi phục thành tư thế ngồi lười biếng vừa rồi.

    Ôn Nhiêu không thể chờ đợi được hít một hơi xì gà bản thân thèm đã lâu, sau đó một giây sau đã bị sặc mà liều mạng ho khan, Shawn quay đầu, chứng kiến Ôn Nhiêu ho đến sắc mặt đỏ bừng, có chút buồn cười.

    "Không biết hút cũng đừng có thể hiện nha." Xì gà trên tay bị Shawn rút đi.

    Ôn Nhiêu là lần đầu tiên rút xì gà, cỗ thân thể này đoán chừng cũng là lần đầu tiên hút thuốc, cho nên thời điểm khi mùi vị thuốc lá dũng mãnh xông vào phổi, cậu thật sự rất không thích ứng.

    Shawn xử lý tốt cái điếu xì gà kia, quay đầu lại chứng kiến khuôn mặt Ôn Nhiêu nhíu lại lè ra một đoạn đầu lưỡi.

    Đây không phải lần thứ nhất Shawn chú ý tới Ôn Nhiêu mặt có chút thanh tú này, lúc bị giam lại, thời điểm chung quanh không có nữ nhân, hắn cũng thật sự từng muốn chấp nhận ý định của Ôn Nhiêu, về sau sau khi đi ra, loại ý nghĩ này cũng chưa có. Nhưng hiện tại, không biết vì cái gì, lại bỗng nhiên xông ra.

    Mới dừng ho khan Ôn Nhiêu, phát giác được có đạo ánh mắt mãnh liệt đến không cách nào bỏ qua nhìn mình chằm chằm, cậu ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Shawn lom lom nhìn cậu.

    Ôn Nhiêu đem đầu lưỡi thu hồi đi, nhè nhẹ từng mùi thuốc lá ngọt, ở trong miệng tan ra.

    "Tôi chỉ là, quá lâu không có hút qua mà thôi." Ôn Nhiêu sau khi ổn định đầu, né tránh ánh mắt kia của Shawn như phải nói ra thành. (1)

    Shawn không biết vì cái gì, đem xì gà trong miệng mình cũng dập tắt, sau đó vươn tay, cầm chặt bả vai Ôn Nhiêu.

    "Làm gì vậy?" Ôn Nhiêu hướng về phía sau lùi một bước, nhưng bị khí lực Shawn, ngăn trở ý đồ lui về phía sau cậu.

    "Bảo bối, tôi hiện tại mới phát hiện, cậu không chỉ là khối trân châu sáng long lanh, sau khi đi ra, mắt cũng tương đối sáng." Bởi vì dọc theo con đường này đều chạy trối chết, vì vậy không rảnh đi quản cái khác, nhưng mà bây giờ đang ở trên du thuyền, Ôn Nhiêu đã nhận được nghỉ ngơi thật tốt, tú gương mặt quả thanh tú của cậu so với bất kỳ phụ nữ châu Á đều động lòng người hơn.

    Ôn Nhiêu theo trong lời nói của Shawn, ngửi được khí tức nguy hiểm. Gia hỏa này, sau khi đi ra, muốn động thủ với cậu sao?

    Nữ nhân trên du thuyền, bình thường bên cạnh đều có thân sĩ cùng đi, một khi xuất hiện bất kỳ vấn đề, đều có thể bại lộ thân phận gây nguy hiểm, đó là lý do Norman mới ngăn cản hắn và bất cứ người nào phát sinh quan hệ. Nhưng mà, Ôn Nhiêu cũng được liệt kê vô.

    "Lại nói cậu vì cái gì như vậy thấp như vậy, tôi đã thấy vô cùng nhiều nữ nhân, đều so với cậu cao gầy."

    Cảm giác bị dẫm lên chăn khiến Ôn Nhiêu đau liền trừng mắt với Shawn. Thân Cao Minh Minh là vì ưu thế chủng tộc, nhưng mà cậu không có lấy những lời này phản bác Shawn, bởi vì gia hỏa này, thân cao cùng thể trạng, đều hoàn toàn không có ở trong tiêu chuẩn của người châu Á.

    Shawn giật giật bờ môi, lộ ra một cái dáng tươi cười tương đối ác liệt, "Bất quá, tôi rất thích."

    "Tôi nghĩ anh đối với nữ nhân hứng thú càng lớn." Ôn Nhiêu nói.

    "A, đúng vậy." Bàn tay Shawn, ở trên bờ vai vuốt vuốt Ôn Nhiêu, "Bất quá, hiện tại thế nhưng là thời khắc đặc thù, nếu như tôi làm ra điều gì phiền toái, Norman sẽ đem tôi giết đấy."

    Ôn Nhiêu biết rõ, thời điểm này bản thân nếu lớn tiếng kêu cứu giãy giụa liền xong đời, vì vậy cậu rất tỉnh táo đang cùng Shawn phân biệt lợi hại, "Anh đối với tôi làm chút gì đó, sẽ không phải phiền toái sao?"

    "Bảo bối, cậu không thích tôi đối với cậu làm cái gì sao?" Shawn không tự giác liếm liếm môi trên.

    Nếu như Ôn Nhiêu là một nữ nhân, hoặc nói là gay, thời điểm này nói không chừng đã bị hắn khuynh đảo bại liệt tại trong ngực của hắn, nhưng mà Ôn Nhiêu cả hai cũng không phải, vì vậy cậu mặt không biểu tình đối diện với Shawn trước mặt, "Tôi là một người Đông Phương bảo thủ nam tính, nếu như anh đối với tôi làm cái gì, tôi sẽ theo trên boong thuyền nhảy xuống."

    "Bảo thủ đấy, Đông Phương nam tính?" Shawn sắc mặt có chút vặn vẹo, nhìn Ôn Nhiêu, hắn hiện tại có lẽ đang liều mạng nín cười, "Bảo bối, cậu là nghiêm túc nói những lời này đấy sao?"

    "Vô cùng nghiêm túc."

    "Thế nhưng là, theo tôi được biết, 'Bằng hữu' của cậu tuyệt không ít a." Cũng chính bởi vì như vậy, Shawn mới có thể ngay từ đầu, làm cho Norman từ chỗ cậu, tìm được đường chạy trốn.

    "Đã từng thôi."

    Shawn vẫn còn có chút ý định chưa từ bỏ, lúc trước hắn không có đối với Ôn Nhiêu làm chút gì đó, chính là cảm giác đối phương có đôi khi quá phóng đãng hơi quá, nhưng bây giờ ngoài ý muốn sau khi từ nơi ấy đi ra, đối với với cái gia hỏa này sinh ra hứng thú mãnh liệt, "Cậu đã đều nói như vậy." Bàn tay cầm chặt bả vai Ôn Nhiêu chậm rãi buông ra, "Vậy là vô dụng để bắt buộc rồi."

    Ôn Nhiêu hướng phía sau dịch một bước, theo phạm vi trước mặt Shawn lui ra ngoài.

    Shawn gãi gãi tóc của mình, sau đó mở lớn hai tay nằm ngửa tại trên giường, "Loại cảm giác này chưa thỏa mãn dục vọng, thật đúng là khó chịu a."

    Thân là nam nhân Ôn Nhiêu hoàn toàn có thể đủ lý giải, nếu như bên người không có Norman một nhân vật nguy hiểm mà nói, cậu cũng sẽ tìm mỹ nữ tóc vàng, cùng nhau trải qua một trận lãng mạn, "Chúng ta còn có hai ngày hành trình, chờ đến Phất La Lý Đạt, anh có thể thỏa thích xem phong cảnh rồi."

    "Bảo bối, cậu thật sự không ghen sao?" Bị một người năm lần bảy lượt cự tuyệt, Shawn cảm giác tôn nghiêm nam tính của mình nhận lấy thương không nhẹ.

    "Không hề." Nếu như hôm nay Shawn là mặt mày hớn hở trở về, hắn nói không chừng gặp cảm thấy chút ít khó chịu. Nhưng gia hỏa này, chưa thỏa mãn dục vọng bộ dạng, thoạt nhìn còn thật thú vị.

    Shawn bắt lấy Chẩm Đầu, che tại trên mặt của mình. Từ lúc trốn thoát, đã nhanh có mấy tháng không có chạm qua nữ nhân, đây đối với một nam nhân bình thường trưởng thành mà nói, quả thực chính là dày vò, cực hình!

    Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến thanh âm tay cầm cửa chuyển động, sau đó thanh âm Norman truyền đến, "Shawn, đem cửa mở ra."

    Shawn còn chưa kịp nói cái gì, Ôn Nhiêu cũng đã rất nhanh mở cửa ra, Norman sau khi đi vào, còn thuận tiện cùng Shawn tố cáo cá biệt, "Tốt rồi, tôi liền về phòng trước đây."

    Shawn từ trên giường đứng lên, ánh mắt lướt qua Norman, rơi vào trên thân Ôn Nhiêu đang đi ra ngoài, "Bảo bối, nếu như cậu hối hận, có thể tùy thời đến gõ cửa của tôi. Tôi nguyện ý vì cậu trong phòng kia, cùng Hi Nhĩ Lạc chung một giường"

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

    Tiểu kịch trường:

    Manh Tân Tiểu Thiên Sử: Ta có thể hay không hỏi một cái vấn đề so sánh xấu hổ nhỏ

    Tra Tác Giả: Hỏi

    Manh Tân Tiểu Thiên Sử: Chương tiết tên là đại lão tiểu kiều thê, tiểu kiều thê là Ôn Nhiêu, đại lão là ai?

    Tra Tác Giả: Đem thanh âm thanh thuần ba chữ viết tay một trăm lần, ngươi sẽ hiểu

    (1) 躲开肖恩那几乎要变成实质性的目光: Này là mik chém đó chứ QT khó hiểu quá đi:">

    Mi Tesoro: Vừa mới thi xong TS10 cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ =)) . Đặt nguyện vọng cao quá vừa thi xong thì Sở GD bảo tăng điểm =)) Chắc dzui. Vì thi thố xong xuôi rồi nên mik sẽ đăng truyện edit và sáng tác lại bình thường nha ^^.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2020
  2. Huyết Vũ Dưới hoa, mưa tháng ba gợi lại nỗi sầu ly biệt.

    Bài viết:
    9
    Chương 11: Hắn tiểu kiều thê (11)​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Mi Tesoro

    Trên du thuyền người giàu có hầu như mỗi ngày đều gặp cử hành party, nhưng mấy người bọn hắn lừa dối mới được lên thuyền, thì tuyệt đối không có biện pháp tham gia. Mỗi khi party lúc mới bắt đầu, Ôn Nhiêu nằm ở trên giường, đều muốn tìm hai luồng bông nhét vào trong lỗ tai, ngăn chặn cái âm thanh nhạc giao hưởng kia truyền tới trong phòng.

    Hi Nhĩ Lạc hành động cũng bị hạn chế, hắn trong một ngày ngoại trừ đi ăn cơm, những lúc khác cơ bản đều ngốc trong phòng. Ôn Nhiêu bởi vì quá nhàm chán, vụng trộm nhìn chằm chằm vào Hi Nhĩ Lạc quan sát cả buổi, kết quả phát hiện Hi Nhĩ Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, ngoại trừ loay hoay tay của mình, có thể vẫn không nhúc nhích mấy giờ, thậm chí cả ngày, sau đó Ôn Nhiêu phải ra quan

    Sát Hi Nhĩ Lạc rồi cho ra một kết luận so với ngẩn người còn dàm chán hơn.

    Trên du thuyền cách mục đích của bọn họ, còn có cả buổi hành trình ban đêm, Shawn cùng Norman gõ cửa phòng của cậu.

    Ngồi ở trên ghế sa lon Hi Nhĩ Lạc đi mở cửa, ba người đứng ở cửa ra vào trò chuyện trong chốc lát, rồi liền cùng đi ra. Ôn Nhiêu nằm ở trên giường, đầu lờ mờ nghe gặp bọn họ trong lúc nói chuyện với nhau đề cập tới 'Tiền' 'Giấy chứng nhận' cái này một loại chữ, bất quá nếu như bọn hắn không muốn nói cho cậu biết, bọn họ là muốn bắt đầu làm cái gì, cậu là tốt rồi tốt sắm vai một kẻ quản lý xui xẻo bị cưỡng ép, bọn họ làm cái gì cũng không quan tâm hảo hảo ngủ thì tốt rồi.

    Ngay tại thời điểm Ôn Nhiêu ngủ mơ mơ màng màng, chỉ là cánh cửa vừa được đóng lại không lâu lại mở ra, ba đạo bóng đen đi đến, Ôn Nhiêu khi đó còn ngủ không hề tỉnh, đợi đến lúc người tiến vào, kéo cửa lên sau đó mở đèn, đến khi ngọn đèn chướng mắt chiếu rọi xuống Ôn Nhiêu, triệt để thanh tỉnh lại.

    Đi vào phòng ba người hoàn toàn không để mắt đến Ôn Nhiêu còn nằm ở trên giường, bọn hắn đứng ở ghế sô pha bên cạnh, đem đồ vật riêng của mình thu thập được nhét vào trên ghế sa lon, đang nhìn đến mấy thứ này trong bí mật mang theo lấy Chủy thủ sau đó, Ôn Nhiêu đang ngáp, bị hù lại đem ngáp nuốt trở về.

    "Ngày mai chín giờ sáng đến bến cảng, chúng ta cần tại đó ngây ngốc một đoạn thời gian, thẳng đến Phất La Lý Đạt sẽ có người đến tiếp chúng ta." Norman sắc mặt như cũ nghiêm túc, đứng ở giữa hai người, "Lệnh truy nã có lẽ còn không có nhanh như vậy xuống, nhưng mà, vì lý do an toàn, chúng ta còn cần làm một ít đồ vật để tạm thời che giấu thân phận."

    "Hiện tại thiếu nhất chính là tiền." Shawn nhún nhún vai.

    Norman liếc nhìn Shawn, không có phản bác.

    Ôn Nhiêu dắt lấy chăn màn, lặng lẽ từ trên giường bò lên đi ra. Bọn người kia, hơn nửa đêm không ngủ là đi ra ngoài chuẩn bị đồ vật cần trước khi rời thuyền sau đó sao.

    "Trên chiếc du thuyền này đều là người giàu có, nhưng là vừa vặn cậu cũng nhìn thấy -- nếu như chúng ta thất thủ, tỷ lệ rất lớn sẽ bị bảo an trên du thuyền bắt, dồn ép theo trên boong thuyền nhảy đi xuống cho cá ăn." Shawn những ngày này đại khái cũng ngủ đủ rồi, đêm hôm khuya khoắt còn thần thái sáng láng, cùng mới lên du thuyền thời điểm mệt mỏi bộ dáng, quả thực tưởng như hai người.

    "Vì vậy chúng ta bây giờ nên quay lại, trở lại gian phòng đi nghỉ ngơi sao?" Norman dù nhìn ra được nhưng cũng không muốn buông tha cho, nhưng lời nói của Shawn, lại khiến hắn phải bỏ cuộc.

    "Trước mắt chỉ có thể như vậy." Shawn nói, "Sau khi rời thuyền, chúng ta có thể từ nơi đó làm vài thứ, không cần phải thời điểm này tạo nên mạo hiểm."

    "Ta không cảm thấy rời thuyền sau đó, liền hội an toàn."

    Ôn Nhiêu nghe ba người nói chuyện, thấy bộ dạng bọn họ không có chú ý tới mình, liền lại lặng lẽ lùi về trong chăn nằm xuống. Bọn hắn không biết nói chuyện gì, bỗng nhiên chủ đề chuyển một cái, Shawn nhắc tới một lão Italy có tiền trên du thuyền, đó là thời điểm hắn đang đến gần các phu nhân, nghe các nàng nhắc tới đấy, ở tại tay trái bên cạnh đếm ngược lúc giữa phòng thứ hai, là một tên quỷ hảo sắc tùy thân mang theo đại lượng tiền mặt thần giữ của cùng.

    "Bây giờ nói cái này có cái gì hữu dụng?" Norman cắt đứt Shawn hào hứng bừng bừng giảng thuật, "Bên người chúng ta, cũng không có mang theo nữ nhân xinh đẹp."

    "Cậu trước hãy nghe tôi nói hết." Shawn nói, "Chỉ cần có thể lẫn vào gian phòng của hắn, tôi thề, nhất định là trong phòng giải quyết hết hắn, khi chúng ta rời thuyền, cũng sẽ không có người phát hiện."

    "Vì vậy cậu muốn tôi cho người tìm một bộ quần áo của phụ nữ trên du thuyền tới sao?" Norman hỏi lại.

    "Không không, tôi cũng không phải loại háo sắc này." Shawn vội vàng khoát tay.

    Trong ba người lại rơi vào trầm mặc.

    Nằm ở trên giường Ôn Nhiêu nhớ, dựa theo Hi Nhĩ Lạc đối với Norman nói gì nghe nấy nhiệt tình, Norman nói không chừng sẽ vì an toàn bắt được khoản tiền kia, sẽ cho Hi Nhĩ Lạc đi. Dù sao dáng người Hi Nhĩ Lạc hết sức nhỏ, nếu như chỉ là lừa dối mà nói, sẽ rất đơn giản. Nhưng sự tình kỳ quái, cái phương án mới nhìn qua này sau cùng có thể thực hiện, chậm chạp không có người chịu đi.

    Bỗng nhiên, mép giường lớn mềm mại, sập xuống đi một tí, chôn ở trong chăn Ôn Nhiêu tựa đầu nâng lên, thấy được Shawn ở bên giường cậu ngồi xuống.

    "Tỉnh chưa, bảo bối."

    Rõ ràng ánh mắt hai người vừa chạm nhua, hỏi những lời này là có ý gì?

    "Có chuyện gì không?" Trực giác Ôn Nhiêu cảm thấy có chuyện gì đó không hay, nhưng kiên trì hỏi.

    "Vô cùng thật có lỗi đánh thức cậu, bất quá, tôi cũng cần bảo bối giúp một việc."

    Vừa mới nghe được bọn hắn nói chuyện Ôn Nhiêu lập tức ý thức được cái kia là giúp gì, cậu lập tức từ chối, "Không, việc này tôi không giúp được."

    Shawn cúi đầu xuống, khuôn mặt của hắn bởi vì che bóng mà lâm vào u ám bao phủ ở bên trong, Ôn Nhiêu chống đỡ khuỷu tay, lui về sau đi một tí.

    "Đừng cự tuyệt như vậy."

    * * *

    Mười phút sau, bị Shawn kéo dậ từ trên giường đứng lên lượn quanh ngồi chồm hỗm tại trên giường đơn. Đứng ở ghế sô pha bên cạnh Norman hướng Shawn ném đến ánh mắt thoáng lãnh đạm.

    Shawn bát lấy cánh tay Ôn Nhiêu, vẫn còn không ngừng dụ dỗ cậu, "Chỉ cần lăn lộn tiến gian phòng là được rồi, chỉ cần cậu đem hắn mê được váng đầu ngay thời điểm đó, hỏi ra hắn mật mã tài khoản thì tốt rồi."

    "Nếu như đơn giản giống như anh nói như vậy, vì cái gì anh không làm vậy?" Bởi vì ngủ, Ôn Nhiêu cởi bỏ áo, hiện tại Shawn bắt lấy cánh tay của cậu, làm cho cậu muốn lui về sau đều làm không được.

    "Nếu như hắn nhìn thấy là tôi, khả năng liền cửa cũng sẽ không mở ra" Shawn xoay người, đem giày Ôn Nhiêu theo dưới giường đem ra, sau đó bày ở bên giường, muốn cậu thay đổi.

    Norman cắt ngang đối thoại của hai người, "Shawn, cậu tốt nhất không nên ở thời điểm này, kéo thêm phiền toái gì đến."

    "Trên thực tế chính là tôi kéo phiền toái tới, mới đem cậu từ cái chỗ kia cứu ra." Shawn phản bác. Dọc theo con đường này, bởi vì Norman kế nhiệm thủ lĩnh, hắn còn không có cùng hắn tranh chấp.

    Norman biết rõ hắn nói chính là sự thật, lúc trước nhờ Shawn, làm cho hắn gặp được Ôn Nhiêu, hắn mới có thể đạt được hiệp trợ từ Ôn Nhiêu, từ nơi ấy trốn ra.

    Ôn Nhiêu được Shawn buông lỏng ra cánh tay, nhưng mà không đợi cậu từ trên giường đứng lên, Shawn lại bắt được chân của cậu, kéo ngồi trên một nửa hắn, lại đặt mông ngồi ở trên giường. Shawn ngồi xổm ở trước mặt cậu, ngửa đầu nhìn qua cậu, "Bảo bối, cậu cũng không muốn chúng ta sau khi rời thuyền, phải ngủ ngoài trời đầu đường chờ người khác tới tiếp chúng ta đi?"

    Vừa nhắc tới ngủ ngoài trời đầu đường, động tác giãy giụa của Ôn Nhiêu quả nhiên nhỏ xuống.

    "Chỉ cần thành công lẫn vào gian phòng của hắn, bảo bối nhiệm vụ của cậu liền hoàn thành." Shawn cầm lấy chân mắt cá chân của cậu, không biết có phải hay không là bởi vì bàn tay hắn lớn, mà mắt cá chân lộ ra Ôn Nhiêu hết sức nhỏ đến một tay có thể hoàn toàn cầm chặt.

    "Nếu như hắn là cái đồ biến thái."

    "Nếu như hắn cởi váy của tôi, phát hiện tôi là nam nhân."

    "Lúc đó các ngươi khẳng định không dám cứu tôi, xem tôi bị người cầm thương chỉ vào, theo trên boong thuyền nhảy xuống cho Sa Ngư (1) ăn."

    Ôn Nhiêu liên tiếp nói mấy câu, Norman bọn hắn đều sợ hậu quả chân sau đó, cậu đương nhiên cũng sợ hãi.

    Shawn nghe cậu nói xong, ngơ ngác một chút, sau đó bật cười, "Hắn không có cơ hội cởi váy cậu, bảo bối, tôi làm sao sẽ cam lòng người khác đụng vào cậu, tôi khẳng định ngay sau đó, sẽ vọt vào gian phòng, đem hắn giải quyết hết."

    Ôn Nhiêu vốn không tin, nhưng Shawn tuy rằng một bộ không thể nào làm người tin phục cùng giọng điệu trêu tức, ánh mắt nhưng lại rất nghiêm túc.

    Ôn Nhiêu ngồi ở trên giường, cùng hắn đối mặt sau nửa ngày, sau đó quay đầu lại.

    Nói thật, nếu như ngay từ đầu là Norman dùng vũ lực uy hiếp mà nói, Ôn Nhiêu đã sớm chịu thua một tiếng đáp ứng, nhưng Shawn lại khác, hai người rõ ràng còn lấy giọng điệu thương lượng nói chuyện cả buổi.

    "Có thể, bất quá tôi có một điều kiện." Ôn Nhiêu nói.

    Norman một mực đứng ở một bên xem bọn hắn hồ đồ, nghe được Ôn Nhiêu lui bước giọng điệu, xoay đầu lại, Hi Nhĩ Lạc đứng bên cạnh hắn một mực cúi đầu nhìn tay mình, cũng nhìn sang.

    Shawn mở trừng hai mắt, "Là cái gì?"

    "Sau khi đến Phất La Lý Đạt, các anh phải thả tôi, không được giết tôi." Bị cưỡng ép làm con tin, kết quả đều không quá tốt.

    "Chúng tôi tại sao phải giết cậu?" Câu hỏi này nằm ngoài dự. Làm cho hắn cảm thấy giật mình đồng thời, lại cảm thấy buồn cười.

    "Không giết tôi các anh bắt tôi không tha làm gì?"

    Norman một bên nhịn không được mở miệng, "Ngay từ đầu mang theo cậu, là vì sợ cậu quay đầu lại đi mật báo, chờ chúng ta đã đến địa phương tuyệt đối an toàn, tôi mới có thể yên tâm cậu là tuân thủ hứa hẹn."

    Ôn Nhiêu một mực không dám đến hỏi, sau khi đạt được đáp án này, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều. Nói thực ra, cậu là thực cảm thấy những người này sau khi đạt được mục đích, vì để giải quyết tận gốc liền giết cậu.

    Nếu như giải quyết xong hiểu lầm, Ôn Nhiêu đành phải trợ giúp bọn hắn, đi lấy khoản tiền kia. Dựa theo dáng người của người Châu Á, nói thực ra Ôn Nhiêu cũng có thể không cần thay đổi váy, cậu chỉ cần thay đổi một kiện áo tắm rộng thùng thình, đem đầu chải lại một tí, ở trước mặt người da trắng cao lớn, cũng đã là một người Đông Phương hết sức nhỏ bé xinh đẹp -- đương nhiên, đây là Shawn nói. Có thể không đổi quần áo nữ, là tốt nhất.

    Ôn Nhiêu liền chỉ mặc một kiện tứ giác đồ lót, bên ngoài đeo trên một kiện áo tắm du thuyền cung cấp, thay đổi dép lê, đi đi lại lại đứng lên, theo vạt áo tắm, lộ ra bắp chân trắng nõn cùng mắt cá chân mảnh khảnh.

    "Bất quá như vậy thật sự không có vấn đề sao?" Ôn Nhiêu cảm giác mình như vậy vụng về giả dạng có thể cùng phu nhân nói nhập làm một.

    Shawn nói, "Vô cùng đẹp, nếu như là tôi ở trên chiếc du thuyền nghỉ phép, tôi nhất định kháng cự không được đêm khuya cậu đến gõ cửa."

    ".. Hy vọng là như vậy." Nếu có người đàn ông như vậy đến gõ cửa phòng của cậu, Ôn Nhiêu phản ứng đầu tiên khả năng chính là lấy đao.

    Ngay tại lúc Ôn Nhiêu chuẩn bị đi ra cửa gõ cửa phòng lão Italy, Shawn bỗng nhiên ở phía sau gọi một câu, "Ôn --"

    Sau khi từ nơi ấy trốn đi ra, gia hỏa này vẫn luôn gọi cậu bảo bối gì gì đó, bỗng nhiên nghiêm chỉnh kêu lên tên của cậu, Ôn Nhiêu vẫn có chút không thích ứng được, "Làm sao vậy?"

    "Cậu có chị gái, hoặc là em gái gì gì đó sao?"

    "Ha ha?"

    "Không, ý của tôi là!" Shawn rõ ràng là muốn nói gì đấy, nhưng là vì trong phòng trừ hắn cùng Ôn Nhiêu ra, còn có hai người khác, vì vậy hắn chỉ là đưa tay gãi gãi cái ót bản thân, "Cậu thật là xinh đẹp a."

    "Nghe cũng không giống như là lời hữu ích gì."

    Rõ ràng cả ngày đều sống chung một chỗ, vì cái gì bỗng nhiên muốn ở thời điểm này nói ra lời nói như vậy?

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

    Sửa lại văn án nhãn hiệu vẫn là trốn không thoát bị rút khỏi bảng danh sách vận mệnh, mệnh, đây đều là mệnh 【 ôm đầu khóc rống】

    Tiểu kịch trường:

    Shawn: Ngươi có tỷ tỷ, hoặc là muội muội gì gì đó sao?

    Ôn Nhiêu: Không có

    Shawn: Đáng giận, ta đây cũng chỉ có thể ngoặt (2)

    Ôn Nhiêu: Ha ha?

    (1) Sa Ngư: Tên một loài cá da sờ vào cào lạo xạo như cát, ta gọi là cá nhám, loại cá này đẻ con. (nguồn: Link ) Nhưng theo mik biết thì đây là cá mập. Tùy tình huống mà mn hình dung thôi.

    (2) Ngoặt: Ý của anh là tự bẻ cong í =))
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2020
  3. Huyết Vũ Dưới hoa, mưa tháng ba gợi lại nỗi sầu ly biệt.

    Bài viết:
    9
    Chương 12: Hắn tiểu kiều thê (12)​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Mi Tesoro

    Đứng ở trước cửa phòng đóng chặc, Ôn Nhiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, Shawn trốn ở góc rẽ nhô đầu ra, hướng cậu mở trừng hai mắt.

    Đêm hôm khuya khoắt đi gõ cửa phòng nam nhân lạ lẫm gì gì đó..

    "Cốc cốc!"

    Trong phòng không người đáp lại, Ôn Nhiêu đứng ở cửa rụt rụt bả vai, ánh mắt không tự giác lại liếc qua chỗ góc rẽ. Trong hành lang ánh đèn sáng tỏ đã có chút ít chướng mắt, góc rẽ chỗ đó đã không còn bóng dáng Shawn rồi, hắn khả năng đã trở về phòng đi, hoặc là vẫn đang tránh tại đó -- ngay lúc Ôn Nhiêu quay đầu lại, thời điểm chuẩn bị tiếp tục gõ cửa, cửa phòng đóng chặc trước mặt bỗng nhiên mở ra. Đại nam nhân quấn khăn tắm xuất hiện ở cửa ra vào, hắn có lẽ vừa trong phòng hút thuốc, trên người còn có chứa mùi thuốc lá nhàn nhạt. Hắn vốn lúc đi ra trên mặt vẻ mong mỏi, sau đó cúi đầu xuống nhìn Ôn Nhiêu liền hoàn toàn thu lại, "Này -- thời điểm này đến gõ cửa phòng của tôi, là có cái gì cần phải trợ giúp sao?"

    "Đúng, đúng." Ôn Nhiêu từ lúc đến gõ cửa liền nghĩ kỹ nên nói như thế nào, "Tôi vừa mới có chút đói, ra đi tìm ăn chút gì, nhưng mà, sau khi trở về phát hiện không mang chìa khóa --"

    Không chờ bản thân Ôn Nhiêu hoàn thiện cái lý do này sứt sẹo, nam nhân Italy trước mặt, đã thập phần thân sĩ đem cửa phòng mở ra, "Vào đi."

    Cái này.. Dễ dàng như vậy sao?

    Thẳng tiến vào gian phòng, Ôn Nhiêu còn có chút không dám tin tưởng.

    Nam nhân Italy quấn khăn tắm trên mặt bàn trong gian phòng còn bày biện cái gạt tàn thuốc cùng sách, trước lúc cậu đến gõ cửa, không khó đoán ra hắn đang làm gì.

    Ôn Nhiêu liếc liền chú ý tới dựa vào giường để đó cặp da màu đen, nhưng cậu cũng chỉ là liếc qua.

    "Cô ở ở phòng nào?"

    Ôn Nhiêu nói, "Tôi ở sát vách."

    "Có thể cụ thể hơn không?" Nam nhân Italy ngồi ở trên giường, thò tay lấy điện thoại microphone đặt ở trên bàn, "Như vậy tôi giúp cô gọi điện thoại, kêu bọn họ chạy tới giúp cô mở cửa."

    "Tôi tự mình làm cho."

    Nam nhân Italy đem microphone đưa tới, tại thời điểm Ôn Nhiêu cúi đầu gọi điện thoại, bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, "Cô thật là dễ thẹn thùng nha."

    Ôn Nhiêu cúi đầu gọi điện thoại, bỗng nhiên phát giác được nam nhân đứng ở bên cạnh giật giật, sau đó một đạo hắc ảnh ôm trọn tới đây, mu bàn tay của cậu bị một đôi tay từ bên cạnh bao trùm tới, "Có muốn hay không, đêm nay ở ở chỗ này của tôi?"

    Ôn Nhiêu đang quay số điện thoại ngẩng đầu, liền chứng kiến nam nhân Italy cao hơn so với cậu nwura cái đầu kia, chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau của cậu, một cánh tay, cũng lặng lẽ vòng lên eo của cậu.

    "Màu tóc đen, còn có mắt -- cô thật xinh đẹp." Rõ ràng nhìn ra được trước mặt là người đàn ông, nhưng mà nếu như nói đáng yêu, cũng không có cái gì tốt đáng chú ý.

    Đêm nay lần thứ hai bị nam nhân khoa trương xinh đẹp da đầu Ôn Nhiêu có chút run lên, cậu nắm chặt tay của mình, để tránh bản thân nhịn không được đáp lễ đối phương một nắm đấm hung dữ, Nhưng đối với phương đem hành động này của cậu trở thành thẹn thùng.

    "Cô thật sự ở sát vách của tôi sao?"

    Ôn Nhiêu nghe thấy những lời này, trong nội tâm thoáng cái khẩn trương lên.

    "Nếu như nói vậy, tôi có lẽ lúc trước sớm hơn liền chú ý tới cô rồi."

    Ôn Nhiêu nghe một câu cái này, mới thở dài một hơi, "Tôi không thường xuyên ra khỏi cửa phòng."

    "Tôi nghe nói qua, mỹ nhân Phương Đông, đều vô cùng thẹn thùng." Cánh tay hắn vòng ở eo cậu, chậm rãi buộc chặt, mùi vị thuốc lá, bởi vì khoảng cách gần sát, theo sau khí tức hắn phun ra, quanh quẩn tại chóp mũi Ôn Nhiêu, Ôn Nhiêu nghe thấy không quen cái mùi vị này, chóp mũi ngứa đấy, muốn đánh hắt xì, hoàn hảo cậu kịp thời duỗi ra hai tay che miệng lại, mớiđem cái hình tượng trở về.

    "Liền giống như cậu vậy."

    Đem cái nhảy mũi kia chịu đựng trở về, Ôn Nhiêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Tôi có thể mượn dùng phòng tắm của annh một chút không?"

    Mới vừa rồi còn nghĩ đến như thế nào dụ dỗ mỹ nhân Phương Đông xấu hổ nam nhân Italy bởi vì những lời này của Ôn Nhiêu dừng một cái, sau đó kịp phản ứng, mập mờ tại trên lưng thịt mềm của cậu nhéo nhéo, "Đương nhiên."

    "Cảm ơn." Ôn Nhiêu đem cái tay vòng ở sau long kéo ra, sau đó trước khi đi vào phòng tắm, quay đầu lại hướng hắn nhíu mày, "Tôi sẽ rất nhanh tắm xong."

    Nam nhân Italy có chút kích động, nếu như không phải Ôn Nhiêu kịp thời đóng cửa lại, hắn không chút nghi ngờ với cái gia hỏa này muốn hắn cùng vào tắm.

    Rõ ràng chiếc này du thuyền này mỹ nữ tóc vàng nhiều như vậy, vì cái gì vẫn có nam nhân, đối với đồng tính hứng thú càng lớn vậy? Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra.

    Mở ra vòi sen trên trong phòng tắm, Ôn Nhiêu đem áo tắm trên người mình bao lấy, đứng ở cửa phòng tắm, khi tiếng nước rầm rầm thi nhau chảy thì nói với nam nhân Italy ở bên ngoài nói, "Có thể giúp tôi chuẩn bị bộ y phục không, tôi không cẩn thận làm áo tắm bị ướt."

    "Trong tủ treo quần áo của tôi có rất nhiều, đợi chút nữa cô tắm xong rồi, liền bản thân đi ra chọn đi."

    Ôn Nhiêu trong lòng mắng một câu.

    Trong phòng tắm ngây người đại khái 20 phút, nam nhân Italy bên ngoài lần thứ tư thúc giục nói, "Hanny, cô tắm xong chưa?"

    Trong 20 phút này Ôn Nhiêu cũng chưa tắm được gì, liền cởi áo tắm, mở cửa đi ra ngoài.

    Giữa hai nam nhân khi nhìn nhau thực cũng chẳng có là gì, nhưng nếu như đối phương là một tên Gay, vậy thật sự sẽ có cái gì, sau khi từ trong phòng tắm đi ra, Ôn Nhiêu vẫn cảm giác đứng ngồi không yên đứng ở trước tủ treo quần áo nhìn xem quần áo, từ tủ quần áo nơi này của nam nhân Italy, hắn thật sự chính là người rất có phẩm vị. Ôn Nhiêu đứng trước tủ treo quần áo lật qua lật lại lục lọi cả buổi, cuối cùng cố ý bày bộ dạng chịu không nổi, "Còn có cái khác không?"

    "Đều không thích?" Ánh mắt nam nhân nóng rực từ phía sau đỡ hai cánh tay của cậu.

    "Ừ. Tôi không thích màu đen."

    "Thế nhưng tôi đều là tây trang màu đen." Nam nhân Italy nói, "Cái kia có muốn hay không -- không muốn mặc thử à?"

    Ôn Nhiêu lấy cùi chỏ đem nam nhân đứng ở sau lưng đẩy ra một tí, giả bộ như mới nhìn thấy chỉ vào màu đen cặp da tựa ở bên giường, "Cái rương kia trong là cái gì?"

    Đại khái ở thời điểm này, trước mặt người đàn ông thông minh nayg, đã bởi vì sắc đẹp trước mặt mà biến thành một đầu óc bột nhão, hắn chủ động đem cặp da lấy ra, mở ra ra cho Ôn Nhiêu xem. Ôn Nhiêu mới vừa rồi còn lo lắng như thế nào hỏi ra mật mã, hiện tại người nam nhân này liền mở ra cặp da nói cấp cho cậu dùng tiền mặt trải giường chiếu.

    Giỏi quá.

    Người nam nhân này gấp đến nỗi tự đi đến ngăn kéo an toàn. Toàn bộ. Đeo vào, Ôn Nhiêu cầm lấy rương da đen trên giường, nhắm vào da đen nam nhân đập tới, tại thời điểm tiền mặt lưu loát bay xuống, giữ lấy. Toàn bộ. Đeo vào nam nhân thẳng tắp té xuống.

    Một giây sau, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Shawn không che giấu được thanh âm vội vàng xao động truyền đến, "Quét dọn gian phòng, phiền toái tiên sinh mở cửa dùm."

    Có viên phục vụ nào, ác thanh ác khí giống như một giây sau sẽ xô cửa xông tới? Ôn Nhiêu liếc mắt, cứ như vậy trần truồng đi mở cửa. Shawn đang chuẩn bị đạp cửa lúc thấy Ôn Nhiêu đến mở cửa, thần sắc ngốc trệ một cái.

    "Anh đây là muốn quét dọn gian phòng hay là muốn vào cướp bóc?" Ôn Nhiêu hỏi.

    "Ôn -- cậu không sao chứ?"

    "Không có việc gì." Ôn Nhiêu nhường ra một chút, để cho hắn có thể chứng kiến tình huống trong phòng, "Làm xong, tiến vào lấy tiền đi."

    Shawn sau khi đi vào, Norman cùng Hi Nhĩ Lạc cũng vào được, Ôn Nhiêu lật tủ quần áo nam nhân, tìm những định chế của hắn những (*hàng đặt theo yêu cầu) âu phục cao cấp mặc, sau khi Shawn đóng cửa phòng, nhìn Ôn Nhiêu, có chút quái dị hỏi, "Ôn, cậu cùng hắn.."

    Thật sự không phải Shawn muốn hỏi, mà là Ôn Nhiêu có rất nhiều 'lịch sử', bây giờ còn là một bộ áo rách quần manh như vậy, làm cho hắn không muốn nghĩ lệch cũng khó khăn.

    Mặc vào âu phục cao cấp, rồi lại bởi vì tay áo quá rộng lớn, buộc lòng phải xắn một tầng lại một tầng Ôn Nhiêu nói, "Tôi cùng hắn cái gì cũng không có phát sinh, tôi chỉ trong phòng tắm ngây người 20 phút." Ngẩng đầu, rồi lại chứng kiến Shawn một bộ hoàn toàn không thể tin, "Hay là, anh cảm thấy tôi cùng hắn xảy ra chuyện gì?"

    Shawn chính muốn nói chuyện, nam nhân té trên mặt đất phát ra một tiếng thống khổ, ngâm, ý đồ vịn cái bàn, từ trên mặt đất đứng lên. Norman đứng ở một bên tiến lên, lưu loát dứt khoát một cước giẫm ở trên lưng hắn.

    Ầm --

    Đầu hung hăng đâm vào ngăn tủ trên cứng rắn. Cái nam nhân này có lẽ đêm nay có thể có một trận diễm ngộ đáng thương, lại lần nữa hồ đồ ngã xuống.

    Ngay lúc Shawn vẫn còn xoắn xuýt, Norman đã không kiên nhẫn mở miệng, "Chuyện gì trở về rồi hãy nói."

    Shawn muốn nói lại thôi liếc nhìn Ôn Nhiêu, bắt đầu lấy cặp da đen mang đi ra, đem cái nam nhân hôn mê này buộc chắc lại, nhét vào trong tủ treo quần áo nhỏ hẹp. Làm xong hết thảy sau đó, Shawn nhìn về phía cặp da trong đựng tiền Norman cùng Hi Nhĩ Lạc, cả tiếng mà nói, "Không thể trực tiếp đem với cái gia hỏa này giết sao?"

    "Cậu điên rồi sao?" Norman đều không thể tin được, như vậy không có đầu óc mà nói sẽ là theo Shawn trong mồm nói ra được.

    Shawn cũng biết mình là váng đầu, thấp giọng mắng một câu gì, liền đại lực đem cửa tủ quần áo đóng lại.

    Ôn Nhiêu đã thay xong một thân âu phục vừa vặn, khi ba người bọn họ trong phòng bận rộn, cậu vui thích soi vào gương, thậm chí còn lật ra cái cà vạt đi ra cho mình trói vào. Quả nhiên, khi nam nhân mặc quần áo, cũng rất soái.

    "Bảo bối, cậu đang nhìn cái gì?"

    Ôn Nhiêu vẫn chưa có phân biệt những lời này là ai nói, liền theo bản năng trả lời, "Xem mình bây giờ có bao nhiêu anh tuấn."

    Norman mang theo cặp da tràn đầy tiền chuẩn bị từ trong phòng đi ra ngoài, nghe được cậu một tiếng này, bỗng nhiên đưa tay che môi ho khan một tiếng, mà Shawn hỏi ra những lời này, phản ứng tức thì càng thêm khoa trương, hắn phá lên cười, cảm giác bị trào phúng Ôn Nhiêu quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái, "Anh đây là đang trào phúng tôi."

    "Không không!" Shawn khoát tay, "Tôi là tại đồng ý lời của cậu, bất quá -- tôi xin được sửa một câu của cậu, bảo bối, cậu ở nơi này, dùng xinh đẹp thì thích hợp hơn để hình dung."

    * * *

    Thành công bắt được một số tiền lớn Ôn Nhiêu, trở lại gian phòng mỹ mỹ nằm ở trên giường ngủ mấy giờ, sau đó khi đến mục đích, được ba người kéo xuống du thuyền.

    Có thể là bởi vì thay đổi một kiện quần áo vừa vặn, Ôn Nhiêu nghễnh đầu, tinh thần vô cùng phấn chấn, Norman mang theo màu đen cặp da, ánh mắt không tự giác ở trên thân cậu chạy mấy cái qua lại. Ba người đều phát hiện, Ôn Nhiêu đang trên đường lẩn trốn một mực trầm mặc ít nói, giống như bắt đầu xuất hiện cái gì biến hóa, cuối cùng vẫn là Shawn vòng ở bả vai Ôn Nhiêu, cười hì hì tiến đến trước mặt cậu, "Bảo bối, từ du thuyền xuống, cậu thật sự như rất vui vẻ a."

    Khi biết rõ ba người này sẽ không giết mình Ôn Nhiêu cũng không có giống như lúc trước vậy nơm nớp lo sợ rồi, "Đúng không, có thể là bởi vì không lo lắng sau khi bị phát hiện phải nhảy xuống biển cho ăn Sa Ngư đi."

    Bởi vì cánh tay Shawn đặt ở trên vai của cậu gây ra một tí sức nặng, Ôn Nhiêu hướng bên cạnh nghiêng lệch vài bước.

    "Vậy cậu liền không lo lắng bị cho tôi ăn sao."

    Nghe được câu này, Ôn Nhiêu theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác liếc nhìn Shawn. Với cái gia hỏa này còn cùng bình thường giống nhau, cườ sáng lạn, thậm chí còn hướng cậu câu dẫn tựa như trừng mắt nhìn.

    Khẳng định lại là nói đùa nữa đi. Ôn Nhiêu nghĩ như vậy, cùng theo Shawn cùng một chỗ nở nụ cười.

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

    Tiểu kịch trường:

    Shawn: Ngươi là muốn cho ta ăn hay cho sa ngư ăn?

    Ôn Nhiêu: Cho Sa Ngư ăn

    Shawn: Ta tên mụ Sa Ngư

    Ôn Nhiêu: Ta như thế nào không biết?

    Shawn: Vừa sửa
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2020
  4. Huyết Vũ Dưới hoa, mưa tháng ba gợi lại nỗi sầu ly biệt.

    Bài viết:
    9
    Chương 13: Hắn tiểu kiều thê (13)​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Mi Tesoro

    Beta: Tịnh Nghiên

    Cuộc sống khi có tiền thật thoải mái dễ chịu, nhất là khi dưới tình huống lệnh truy nã vẫn chưa truyền đến chỗ này. Bến cảng thành trấn phồn hoa, chắc là do Ôn Nhiêu ngốc ở chỗ kia quá lâu nên cảm thấy nơi này so sánh với chỗ kia quả là khác xa, nơi này có khách sạn tráng lệ, câu lạc bộ ngợp trong vàng son, còn có thục nữ xinh đẹp, mà bọn hắn trên tay vừa vặn có một số tiền lớn, đủ cho bọn hắn ở chỗ này hưởng thụ thật tốt một lần.

    "Thật sự quá tuyệt vời."

    Nằm lì ở trên giường, Ôn Nhiêu thò tay nâng ly rượu đỏ đặt ở một bên khay lên, nhấp một ngụm nhỏ. Mỹ nữ tóc vàng cúi người hỏi thăm lực đạo có vừa phải hay không, Ôn Nhiêu bởi vì trong miệng chứa rượu, hàm hồ 'Ừ' một tiếng, mỹ nữ sau lưng cứ tiếp tục giúp cậu mát xa lên bả vai cùng phía sau lưng.

    Ở bên cạnh cậu, Norman nằm sấp xuống nhắm mắt lại, quần áo trên người hắn đã cởi ra, cơ bắp trôi sau lưng lưu loát, bởi vì thoa tinh dầu, hiện ra màu sáng bóng như mật.

    Bởi vì uống chút rượu, Ôn Nhiêu so với bình thường nói nhiều hơn một chút, "Norman, có muốn uống một ly không?"

    Norman ngay cả mắt cũng không có mở ra, "Không cần."

    Ngay lúc Ôn Nhiêu chuẩn bị đem ly rượu đang đưa ra thu về, một cánh tay từ phía bên phải duỗi tới, tiếp lấy ly rượu trên tay cậu, quay đầu lại, liền thấy Shawn lưng buộc khăn tắm đứng ngay phía sau cậu.

    "Mùi vị xem như không tệ." Shawn nhấp một ngụm rượu đỏ, thuận thế ở bên cạnh cậu ngồi xuống.

    Ôn Nhiêu từ trên giường bò dậy một chút, mỹ nữ sau lưng giúp cậu xoa bóp, cũng tức thời dừng động tác.

    "Tốt rồi, chúng ta cần nói chuyện, các vị nữ sĩ đi ra ngoài một chút đi." Shawn một bên nói như vậy, một bên cúi người nắm bả vai của Ôn Nhiêu bởi vì đổ tinh dầu mà lộ ra lấp lóe sáng.

    Không chỉ vị mỹ nữ tóc vàng sau lưng Ôn Nhiêu, ngay cả mấy vị đang phục vụ cho Norman cũng đi ra ngoài.

    Ôn Nhiêu có chút đáng tiếc chép miệng chậc lưỡi.

    "Bảo bối, tôi nghĩ cậu sẽ không thích các nàng." Shawn nhìn ra trong mắt Ôn Nhiêu là không muốn.

    Ôn Nhiêu giơ bả vai lên, đẩy cánh tay của hắn ra, "Nam nhân ưa thích mỹ nữ, không phải rất bình thường à."

    "Thế nhưng mà bảo bối, cậu bây giờ tính là nam nhân sao?"

    Shawn lời vừa nói dứt, liền khó chịu hừ một tiếng, bởi vì khuỷu tay của Ôn Nhiêu đâm vào lồng ngực của hắn. Ôn Nhiêu chống đỡ từ trên giường đứng lên, sau đó khoác áo tắm mà chỗ này cung cấp lên, ngồi xuống trừng liếc Shawn, "Anh mới không tính nam nhân!"

    Shawn ôm lấy chỗ bị đụng, nhịn đau lộ ra bộ dáng tươi cười, đang muốn nói gì đó, Norman một mực nhắm mắt lại cũng ngồi dậy, "Vui đùa thì vui đùa nhưng nói có chừng có mực thôi."

    Shawn thu hồi thái độ vui đùa.

    "Shawn, cậu muốn nói cái gì?" Norman nhìn về phía Shawn.

    "Chỉ là muốn hỏi một chút, Phất La Lý Đạt bên kia lúc nào sẽ phái người tới đón chúng ta." Chịu trách nhiệm liên lạc với người bên kia chính là Norman, Shawn muốn biết cũng chỉ có thể hỏi hắn.

    "Đại khái còn có một tuần."

    "Tại sao là một tuần?" Từ lúc bọn hắn bắt đầu xuống du thuyền, đã ở chỗ này ngây người hai ngày rồi, "Rõ ràng từ bên kia tới đây, chỉ cần thời gian là hai ngày."

    Bởi vì Shawn ngữ khí quá chói tai, Norman bị hỏi có chút không quá vui vẻ, "Phất La Lý Đạt bên kia đã xảy ra chuyện, tạm thời không quản chúng ta được."

    "Đã xảy ra chuyện nên mới cần để cho chúng ta sớm chút trở về đi?"

    Norman bị ngữ khí của Shawn chọc giận, "Ý của cậu là tôi đang cố ý kéo dài thời gian chúng ta trở về?"

    Ôn Nhiêu chứng kiến bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt trở nên bén nhọn, lặng lẽ đem đầu cúi xuống một chút, ý đồ giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân để bất cứ ai trong bọn họ cũng đừng chú ý tới cậu.

    Shawn nói, "Có khả năng này."

    Norman thoáng cái từ trên giường đứng lên, Ôn Nhiêu rụt bả vai lại, hướng về phía sau lùi một bước.

    "Nhân lúc trước khi chúng ta trở về, sao không để cho thủ hạ của cậu xử lý tốt những chuyện gì đó, sau khi trở về, cậu có thể dễ dàng kế thừa vị trí thủ lĩnh." Shawn ngửa đầu, không hề sợ hãi nghênh tiếp ánh mắt Norman. Nói thực ra, bọn hắn trước khi bị bắt là cùng cấp, bỗng nhiên Norman nhận được ủy mệnh đến từ Phất La Lý Đạt, nói về sau cho hắn kế thừa vị trí thủ lĩnh gì gì đó a, thật sự là nghĩ tới lui thế nào cũng không cam lòng.

    Bị Shawn cố ý nói bằng ngữ khí như vậy, Norman nắm quyền đi về phía trước một bước, Ôn Nhiêu đã lui sang một bên, đều cảm nhận được áp bách cường đại mà Norman mang đến.

    Ngay tại thời điểm hai người đang căng thẳng, Hi Nhĩ Lạc vẫn luôn ngồi ở một bên đi ra, "Đúng, đúng thật sự đã xảy ra chuyện." Hắn đi đến chỗ ở giữa hai người, tách hai người ra, rồi sau đó ánh mắt rơi vào trên người Shawn, "Tôi có thể làm chứng. Là thủ lĩnh, giống, giống Norman nói, để cho chúng ta tạm thời không phải đi về."

    "Vì cái gì?"

    Hi Nhĩ Lạc lắc đầu, "Cái này.. Thủ lĩnh cũng không nói gì."

    Hi Nhĩ Lạc tuy rằng thoạt nhìn đối với Norman nói gì nghe nấy, nhưng cũng không phải thật sự sẽ vì Norman mà vi phạm thủ lĩnh, vì vậy lời hắn vừa nói ra, Shawn liền lâm vào trong suy tư. Norman lui trở về bên giường ngồi xuống, hắn hiện tại có lẽ cũng đang buồn rầu vì chuyện của Phất La Lý Đạt, dù sao trên đường đi sau cùng muốn trở về chính là hắn, hiện ở bên kia gặp chuyện không may, hắn lại ngay cả là cái gì cũng không biết, chỉ có thể ở nơi đây ngồi chờ chết.

    "Nếu như thủ lĩnh đều nói như vậy, vậy cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ thôi." Sau khi ngắn ngủi suy tư, Shawn cũng đã nghĩ kỹ.

    Ôn Nhiêu nghe được có thể lại ở chỗ này lâu một khoảng thời gian, vẫn rất vui vẻ đấy, dù sao ở chỗ này, có rượu có khói lửa có nữ nhân, thật sự không muốn đi về.

    "Hiện tại tôi có thể đi ra ngoài tìm nữ nhân để hẹn hò đi?" Shawn cười hỏi Norman, cứ giống như trận tranh chấp vừa nãy, căn bản chẳng xảy ra vậy.

    "Tùy cậu." Đã đến nơi đây, chỉ cần không làm chuyện quá gây chú ý của người ngoài, muốn thế nào đều được.

    "Tôi đây đêm nay có thể muốn làm xong một chuyện lớn." Shawn bỗng nhiên từ trên giường của Ôn Nhiêu đứng lên, như thế sau đó xoay người đi lấy quần áo của chính mình vừa cởi đặt ở trên ghế salon.

    Tuy rằng không muốn quản Shawn, nhưng Norman vẫn là cảnh cáo hắn một câu, "Không muốn quá gây chú ý ánh mắt của người ngoài rồi, nơi đây cũng không phải là Phất La Lý Đạt"

    "Đã biết." Mặc áo sơmi vào, khoác thêm áo khoác màu đen, Shawn lại là một bộ dáng áo mũ chỉnh tề. Ôn Nhiêu chuẩn bị nằm sấp trên giường, không nghĩ tới vừa mới nằm trên đó, một đống quần áo liền ném tới trên người của cậu, rồi sau đó thanh âm của Shawn liền truyền tới, "Bảo bối, thay đổi quần áo, chúng ta cùng đi."

    "Tôi cũng đi sao?" Ôn Nhiêu còn tưởng rằng Shawn là chuẩn bị một mình đi.

    "Cùng đi." Shawn cài xong cúc áo sơmi, đến cúc thứ ba thì không cài nữa, lộ ra da thịt màu lúa mì xinh đẹp bên trong, "Norman, cậu cũng nhẫn nại đã lâu rồi nhỉ?"

    Ôn Nhiêu cho rằng Norman nghe thấy rồi từ chối, nhưng thật không ngờ, Norman nhíu nhíu mày, cũng đứng dậy đi mặc quần áo rồi.

    Vừa rồi thiếu chút nữa đánh nhau là ảo giác của cậu sao?

    Thay xong quần áo ba người đứng chung một chỗ, Hi Nhĩ Lạc không tính, bởi vì hắn từ đầu tới đuôi căn bản liền quần áo trang phục cũng không cởi ra, vào lúc bọn hắn hưởng thụ mỹ nữ mát xa phục vụ, một mình hắn yên tĩnh ngồi ở trên ghế salon.

    Thật sự là nam nhân sao? Ôn Nhiêu không tự giác nghĩ Hi Nhĩ Lạc như vậy.

    "Ở chỗ đó ngây người hai tháng, sống chung một chỗ cùng một đám đàn ông -- thực không thể tin được, tôi rõ ràng có thể hai tháng không đụng nữ nhân." Shawn nói.

    Đại khái là nhắc tới chủ đề chung là nữ nhân, Norman cũng không hề khiếp người giống như lúc Shawn chất vấn hắn, hắn thở ra một hơi, phụ họa theo Shawn, nói, "Tôi cũng không nghĩ tới. Thật sự là -- quá bi thảm rồi."

    "Hoàn hảo từ bên trong đó đi ra, may mắn mà có bảo bối."

    Được Shawn bỗng nhiên điểm danh Ôn Nhiêu không tự giác run run một cái, cậu quay đầu lại, gặp ba người áo mũ chỉnh tề đều nhìn mình, cậu miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của bọn họ.

    "Xác thực muốn cảm tạ Ôn, nếu như chúng ta bình an trở về Phất La Lý Đạt.." Norman có lẽ muốn nói cho Ôn Nhiêu thù lao gì đó, Ôn Nhiêu ở một bên cũng vểnh tai chuẩn bị nghe mình có thể được cái gì, nhưng Norman lời còn chưa dứt đã bị Shawn cắt đứt, Shawn một tay nắm lấy bả vai Ôn Nhiêu, kéo cậu từ phía trước về, "Nếu như chúng ta bình an trở về Phất La Lý Đạt, tôi nguyện ý đem mình đóng gói thành lễ vật, đưa đến trong phòng của cậu."

    ".. Không cần." Nếu như đây là thù lao, cậu lựa chọn cự tuyệt.

    "Ôn nhất định rất chờ mong đi? Tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ, thuận tiện phun lên ít nước hoa, cho cậu vừa nhìn thấy liền muốn ăn ngay." Shawn nắm cả bả vai Ôn Nhiêu, dù cho Ôn Nhiêu có ý đồ giãy giụa cũng không làm gì được.

    "Cũng không chờ mong."

    Shawn lườm Hi Nhĩ Lạc đi theo ở phía sau, liếc, "Vì vậy, người Ôn muốn là Hi Nhĩ Lạc sao?"

    Làm sao thế, bỗng nhiên nhắc tới Hi Nhĩ Lạc? Norman đều không nói ra, với cái gia hỏa này vì cái gì --

    Norman đi qua Shawn nhắc nhở, quả nhiên cũng thoáng cái nghĩ tới, cậu chủ động hứa hẹn, "Tuy rằng còn chưa có trở lại Phất La Lý Đạt, nhưng mà, Ôn -- cậu đã có thể tùy thời nhận lấy thù lao của mình rồi."

    Cũng không muốn nhận lấy a, có thể đổi thành tiền không?

    "Đáng giận a -- Hi Nhĩ Lạc người kia, đến cùng có điểm tốt nào chứ." Shawn dùng bộ dáng hay nói giỡn tiến đến trước mặt Ôn Nhiêu oán trách.

    Norman đi bên cạnh cậu, không chút lưu tình nói móc hắn, "Hi Nhĩ Lạc thoạt nhìn có vẻ đẹp trai hơn cậu nhiều."

    Đối với vấn đề này, Shawn lần đầu tiên không phản bác.

    Hi Nhĩ Lạc xác thực có một gương mặt rất dễ quyến rũ nữ nhân, lại thêm hắn thoạt nhìn thập phần ưu nhã cùng thân sĩ, hầu như không có nữ nhân có thể kháng cự hắn -- đệ đệ.

    Đúng vậy, có được đồng nhất cái khuôn mặt huynh đệ, đệ đệ chói mắt như hồng bảo thạch lấp lóe sáng, ca ca lại bởi vì bộ dáng phó nhu nhược khiếp đảm này, làm cho người ta cho dù như thế nào đều ưa thích không đứng dậy.

    "Đúng không, bảo bối, cậu coi trọng mặt của hắn?" Shawn hướng Ôn Nhiêu chứng thực.

    Ôn Nhiêu còn chưa kịp mở miệng, Shawn lại dùng bộ dáng như khuyên bảo cậu, nói, "Nếu như là như vậy, bảo bối, cậu lập tức đổi ý thì tốt hơn đấy, Hi Nhĩ Lạc, hắn có thể so với tôi.." Ở trước mặt người khác nói bậy cũng không tốt, vì vậy Shawn giảm thanh âm thấp xuống, dán bên tai Ôn Nhiêu, "Muốn hung tàn hơn."

    Nghe được khuyên bảo Ôn Nhiêu nhìn về phía Shawn, thấy hắn không có một tia hay bộ dáng nói giỡn, rồi sau đó cậu quay đầu lại nhìn về phía Hi Nhĩ Lạc đi ở sau cùng.

    So với Norman và Shawn trước mặt cao lớn lại có cảm giác mười phần xâm lược, Hi Nhĩ Lạc thoạt nhìn thật sự lộ ra hết sức nhỏ bé vô hại rất nhiều, chưa nói đến gương mặt tuấn mỹ nhưng trắng bệch của hắn, chỉ nhìn một cách đơn thuần hắn vĩnh viễn một bộ khiếp đảm bộ dáng, không dám cùng bất cứ người nào mặt đối mặt. Giống như hiện tại --

    Hi Nhĩ Lạc phát giác được ánh mắt Ôn Nhiêu, ngẩng đầu lên, rồi sau đó mí mắt của cậu bất an rung rung hai cái, nhếch cánh môi trắng bệch cúi đầu.

    Cái bộ dạng này, cho dù thế nào cũng chẳng có liên quan gì đến hai chữ hung tàn mà nhỉ?

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

    Tiểu kịch trường:

    Tiểu Thiên Sử: Vì cái gì càng lúc càng ngắn rồi hả?

    Tra Tác Giả: Bởi vì các ngươi luôn gọi ta thanh âm ngắn ngủn, kêu kêu liền ngắn

    Tiểu Thiên Sử: Sao có thể cho ngươi biến thành to dài?

    Tra Tác Giả: Chỉ cần ngươi hô lớn: Ta là Tra Tác Giả dưới thân nhận, liền dài quá
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2020
  5. Huyết Vũ Dưới hoa, mưa tháng ba gợi lại nỗi sầu ly biệt.

    Bài viết:
    9
    Chương 14: Hắn tiểu kiều thê (14)​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nami

    Beta: Mi Tesoro

    Xuyên qua đường phố phồn hoa, cuối cùng ở cửa câu lạc bộ ngừng lại. Trong câu lạc bộ ánh đèn sáng mãnh liệt, cho dù bây giờ là ban ngày, cũng có thể cảm giác được. Đứng ở cửa câu lạc bộ, trừ nghe được bên trong đang trình diễn các ca khúc đang thịnh hành, còn có thể ngửi được mùi thuốc lá, mồ hôi và dịch thể không rõ mùi vị của phụ nữ cùng đàn ông hòa chung một chỗ.

    "Chính là chỗ này." Shawn dừng bước lại, đứng ở bên ngoài câu lạc bộ lộ ra một nụ cười hứng thú dồi dào

    Ôn Nhiêu chưa từng tới nơi này, thành thật mà nói trong lòng không thể kềm chế được kích động, đối với việc này hết sức quen thuộc này Shawn cùng Norman cùng sóng vai đi vào.

    Trong câu lạc bộ mặt lớn đến khoa trương, ánh đèn thủy tinh từ đỉnh đầu chiếu xuống, làm vách tường gạch sứ màu cà phê giống như châu báu vậy chiếu lấp lánh.

    Shawn cùng một người đàn ông bên trong nói cái gì, đối phương mỉm cười chào đón, mang bọn họ đi vào bên trong hành lang, trên đất trải thảm lông, trên thảm còn có hình vẽ hoa lệ, màu sắc tươi đẹp, trên vách tường hội có ô vuông thông gió đã nói lên tuổi đời của hội. Thật là giống như một triển lãm nghệ thuật.

    Ôn Nhiêu ở chỗ này có chút lo lắng, nhưng mà bên người cậu Norman cùng Shawn, nhìn nhưng giống như là khách quen ở loại địa phương này. Ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía cuối cùng, liền thấy được Hi Nhĩ Lạc, thấy thần sắc hắn cũng vô cùng bình thản.

    Chẳng lẽ chỉ có cậu đây là lần thứ nhất tới địa phương như vậy sao?

    Đem bọn họ tới một cánh cửa liền đi, đứng ở trước cửa hai người đàn ông đeo kính đẩy cửa ra, mới vừa rồi ở bên ngoài nghe loáng thoáng lưu hành nhạc lập tức giống như là thủy triều vậy đổ ra. Ánh đèn, rượu chát tháp, cô gái tóc vàng đẹp lại quần áo hở hang, nhất định chính là đàn ông mơ tưởng dĩ cầu địa phương.

    Ôn Nhiêu ngẩn người rốt cuộc Shawn chú ý tới, hắn đưa tay nắm ở bả vai Ôn Nhiêu, ở sau lưng cậu vỗ một cái, "Bảo bối, cậu sẽ không phải là lần đầu tiên tới địa phương như vậy chứ?"

    "Sao, làm sao có thể!" Trên thực tế quả thật là lần thứ nhất tới.

    Hoàn toàn bị rung động.

    "Đi thôi." Shawn nắm cả hai vai của cậu, cười mang cậu tiến vào bên trong cửa.

    Sau lưng hai người đàn ông đeo kính mát đóng cửa lại, đem người đàn ông này mơ ước hương, cùng bên ngoài thế giới hiện thật ngăn cách.

    "Tiên sinh, muốn một ly không?" Nữ nhân màu da lúa mì giống như hồ điệp vậy, đi vòng qua tiến tới chỗ trước mặt bốn người. Trừ Ôn Nhiêu do dự một chút, còn lại ba người đều đã từ trong mâm bưng một ly rượu ra. Shawn lấy đi rượu, đồng thời còn hướng người bưng rượu, mặc áo da màu đỏ bó sát người ném ánh mắt.

    Ôn Nhiêu thấy bọn họ cũng cầm, đưa tay cầm, nhưng Shawn ngăn cản cậu, Ôn Nhiêu không hiểu nên quay sang nhìn Shawn cười nói, "Bảo bối, cậu có thể không thích hợp uống rượu nơi này, sẽ say."

    Hả?

    Đây là cái lý do gì?

    Không lấy được rượu, bị Shawn nắm cả bả vai đi địa phương náo nhiệt nhất đi tới, hai người Shawn cùng Norman, dung mạo tuấn mỹ cùng vóc người cao lớn, thật là tới chỗ nào cũng có thể chiêu phong dẫn điệp, không ngừng có những cô gái tới bắt chuyện, bị kẹp ở giữa Ôn Nhiêu tỏ ra có chút dư thừa. Liền so với bây giờ, cùng Shawn đến gần phụ nữ, có đầy đặn thượng vi, nàng quần áo kéo rất thấp lấp lánh kim cương dây chuyền, từ cần cổ trắng nõn đi xuống, nàng bị Shawn phong lưu nói năng trêu chọc cười không dứt, môi đỏ mọng khép mở đang lúc, mỗi một tiếng cũng giống như là thở dốc. Mà đứng ở khác một bên nặc mạn, cũng cùng một cá da thịt trắng noãn đích tóc đỏ cô gái đánh nóng như lửa.

    "A lô!" rốt cuộc không nhịn được bất mãn, Ôn Liền liền lấy cùi chỏ đụng Shawn một cái nãy giờ vẫn nắm cả bả vai cậu, "Lúc này làm gì còn phải kéo tôi?"

    Ở như vậy địa phương hoàn toàn buông lỏng Shawn cúi đầu xuống nhìn Ôn Nhiêu đang bất mãn cho một cái, tiến tới bên tai cậu, "Ghen sao, bảo bối."

    "Không có."

    Mỹ nữ tóc vàng cùng Shawn đã trò chuyện hồi lâu lúc này mới rốt cục chú ý tới Ôn Nhiêu, "Cậu thật đáng yêu."

    Đàn ông bị người dùng từ khả ái này hình dung thật sự là rất khó chịu, nhưng Ôn Nhiêu ngẩng đầu lên, thấy cô gái tóc vàng có chút cao hơn, hừ một tiếng nhẫn nại xuống.

    "Là gốc châu Á sao, đôi mắt màu đen cũng rất đẹp." Cô gái dùng móng tay hồng hồng cơ hồ muốn đâm đến Ôn Nhiêu cho tới trước mặt.

    "Tôi cũng như vậy cảm thấy." Shawn phụ họa khen ngợi.

    Ôn Nhiêu lại vùng vẫy hai cái, nhưng Shawn từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm bả vai cậu, không để cho cậu tránh thoát.

    "Anh là cố ý khoe khoang mình được rất nhiều phụ nữ hoan nghênh phải không?" Ôn Nhiêu tức đến cắn răng nghiến lợi.

    "Cục cưng, cậu làm sao biết nghĩ như vậy?" Uống huýt ky có nồng độ hơi cao, nhiệt độ cơ thể Shawn cũng đi theo cao lên, há miệng, trong miệng thở ra khí phả ra ở trên mặt Ôn Nhiêu, đều có chút nóng.

    "Vậy anh muốn tôi nghĩ như thế nào?" Cùng đi thời điểm không có phát giác bản thân đang ở hoàn cảnh xấu, ở đứng chung một chỗ sau hoàn toàn hiển lộ ra, Ôn Nhiêu đành ngước đầu, mới có thể thấy được mặt Shawn.

    "Tôi chỉ là không muốn cậu bởi vì tôi cùng phụ nữ khác lêu lỗng mà ghen a."

    Ôn Nhiêu muốn nói cái gì, nhưng là há miệng một cái, phát hiện nếu như nói ra, lại sẽ bị người này xuyên tạc, cho nên lại ngậm miệng nhịn trở về, "Buông tôi ra, tới địa phương như vậy, tôi cũng muốn hảo hảo đi chơi."

    "Nơi này đều là phụ nữ, có cái gì tốt mà chơi?" Shawn lại uống một hớp rượu, thành thật mà nói hắn lúc uống rượu rất hấp dẫn (sexy), khắp người mùi rượu cộng thêm nụ cười, đối với phụ nữ giống như là câu dẫn vậy.

    Những lời này rơi ở trong lỗ tai một phụ nữ xinh đẹp, lại đưa tới nàng một chuỗi cười duyên, "Làm sao, cậu ta không thích đàn bà sao?"

    Ôn Nhiêu trợn mắt nhìn trong tầm mắt của hắn, Shanw gật đầu một cái, "Đúng vậy."

    "Không trách, đáng yêu như bé trai vậy, thích hợp hơn bị giống như con nít vậy bày đặt lên giường."

    Nghe được một câu này, Ôn Nhiêu cũng không nhịn được nữa, cậu trực tiếp một cước giẫm giày da của Shawn, ở ngay thời điểm hắn bị đau, từ trong ngực hắn chui ra ngoài.

    "A lô -- Ôn, cậu muốn đi đâu?" Nhìn Ôn Nhiêu từ trong lòng ngực chui ra chạy đi thật xa Shawn kêu một tiếng.

    Ôn Nhiêu quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó cố ý từ trong mâm cầm một ly rượu, liền nhấp một hớp hướng đám người đi tới.

    Shawn vốn là định đuổi theo cậu đích, nhưng một bên Norman đối với hắn nói, "Tới nơi này không phải là chơi sao, để cho cậu ta cũng chơi vui vẻ."

    Shawn nghe được Norman nói như vậy, liền lui trở lại.

    Ôn Nhiêu xuyên qua từ trong đám người, khắp nơi đều là nùng trang diễm mạt, cô gái quần áo mát mẽ, các nàng cùng bên cạnh thân sĩ thân mật trò chuyện với nhau. Mùi thuốc lá, mùi nước hoa phụ nữ, còn có mùi mồ hôi trên người nam nhân, mới vừa rồi ở bên ngoài Ôn Nhiêu không cảm thấy cái gì, ở chỗ này ngửi được, cảm thấy mùi này hỗn hợp liền mang có một loại cảm giác cám dỗ.

    Mê người chìm đắm. Mê người sa đọa.

    Bởi vì nơi này hơn nửa phụ nữ cũng cao hơn mình, Ôn Nhiêu cho quả thực không có cái gì đến gần tâm tình, cậu ở bên trong đi dạo một vòng, trừ ăn vài miếng điềm tâm, uống một ly rượu, một cá muốn đến gần mục tiêu cũng không tìm được, ngay khi cậu chuẩn bị từ trong đám người đi ra, chợt nghe trên võ đài âm nhạc hơi ngừng, sau đó một đạo uyển chuyển giọng nữ truyền ra.

    Ôn Nhiêu quay đầu lại, thấy cái đó táy máy ống phụ nữ nói, lập tức dừng bước -- ngược lại không phải là nói người phụ nữ kia đẹp bao nhiêu, nàng để cho Ôn Nhiêu nghỉ chân, là nàng có một đầu tóc đen cùng một đôi mắt màu đen.

    Đây là một người phụ nữ gốc châu Á, nàng dáng dấp rất không hợp thẩm mỹ người phương Tây, nhưng đối với Ôn Nhiêu mà nói, nhất định chính là cực đẹp. Nhưng dù sao cũng là người cùng màu da, gặp được luôn sẽ có một loại cảm giác vô hình muốn thân cận. Cậu đứng ở dưới đài, đến khi người phụ nữ này hát xong một ca khúc cũng không có đi ra. Người phụ nữ gốc châu Á diễn hát cũng không xuất sắc, cũng không có đưa tới bao nhiêu người chú ý, nàng hát xong, thì phải xuống đài, Ôn Nhiêu đuổi theo, ngăn nàng trước mặt.

    "Hải!"

    Đại khái là bất kinh thường bị bắt chuyện, hại người phụ nữ gốc châu Á bị sợ hết hồn.

    Ôn Nhiêu tận lực để cho mình ở trước mặt nữ sĩ tỏ ra không giống tên lưu manh, "Có thể, mời cô uống một ly không?"

    Người phụ nữ gốc châu Á ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt thấy Ôn Nhiêu, ở trên đài diễn hát thần sắc lành lùng cũng tan ra một ít, "Được."

    Ôn Nhiêu mang nàng đến chỗ ngồi phía sau đám người, còn rất lịch sự vì nàng kéo ghế, chờ nàng vào ngồi, mới ở bên kia nàng ngồi xuống.

    Hai người ở trò chuyện trung biết được, bọn họ lại là đồng hương, chỉ bất quá cùng sinh trưởng ở địa phương Ôn Nhiêu bất đồng, người phụ nữ này rất sớm liền cùng cha mẹ cùng nhau đi tới nơi này định cư, đối với cố quốc nhận biết, cũng giới hạn với một tên, nhưng điều này cũng không có thể ảnh hưởng hai người bởi vì là đồng hương mà kéo gần khoảng cách.

    "Hôm nay có thể gặp phải cậu thật thật cao hứng."

    Ôn Tha nhìn nữ nhân trước mặt, cười một tiếng, "Tôi cũng vậy."

    Đối với người tây phương tỏ ra tinh xảo đến có chút nữ tính, ở đều là phái nữ gốc châu Á đích thực trước mặt, chính là phi phàm anh tuấn, phụ nữ ở Ôn Nhiêu nhìn soi mói, gò má từ từ đỏ, để ở trên bàn tay, cũng không tự chủ buộc chặc.

    Cái này ngượng ngùng làm cho nhịp tim Ôn Nhiêu phản ứng không ngừng --

    Quả nhiên, so với tây phương những thứ kia cởi mở to gan phái nữ, loại này từ đầu đến cuối mang có một chút ngượng ngùng xấu hổ càng hợp khẩu vị hắn. Theo trực giác của cậu, tối nay sẽ có chuyện tuyệt vời phát sinh.

    * * *

    Shawn đã cùng người phụ nữ kia ở đám người ở giữa nhất chỗ ngồi ngồi xuống, cánh tay hắn giãn ra, người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng, liền tự phát chui vào ngực hắn. Đối diện với hắn Norman cũng vậy, bất quá điểm này trình độ đối với hắn mà nói, vẫn còn ở lý trí khả khống trong phạm vi, cho nên hắn hay là thần sắc bình thản đang uống rượu.

    Ôm nữ nhân trước mặt, Shawn từ đầu đến cuối cảm thấy thiếu chút gì.

    Trước kia cũng không có loại cảm giác này a.

    "Norman!"

    Lắc ly rượu Norman ngước mắt lên nhìn, cánh tay hắn khác khoác lên trên bả vai của người phụ nữ, rũ xuống đầu ngón tay cơ hồ muốn đụng ngực phụ nữ trắng như tuyết.

    "Cậu nói Ôn sẽ đi nơi nào?" Shawn hỏi.

    Cái vấn đề này thật là không giải thích được, Norman không để ý đến hắn.

    "Cậu ấy dáng dấp khả ái như vậy, có thể hay không bị người đàn ông nào duệ đi đâu căn phòng?" Shawn đang suy nghĩ cái vấn đề này. Mặc dù Ôn Nhiêu thích đàn ông, chủ động ở chỗ này cấu kết đàn ông có khả năng lớn hơn.

    Cái này vốn rất hoang đường, nhưng là Norman lại sau khi nghe được, nghiêm túc suy tư.

    Không phải là không có loại này có thể.

    "Hẳn không có loại này không biết sống chết đàn ông chứ?" Norman giọng còn mang một tia không xác định. Dẫu sao, Ôn Tha đích tướng mạo quả thật rất hấp dẫn đàn ông.

    Shawn đã đem khoác lên phụ nữ trên bả vai tay thu hồi lại, hắn ngồi ngay ngắn người lại, "Nơi này cũng không phải là phất la trong đạt, chuyện gì đều có thể phát sinh."

    Ngay tại hai người còn đang suy nghĩ là hay không nên buông tha tối nay diễm ngộ đích đối tượng đi tìm Ôn Nhiêu cho đích thời điểm, một mực không biết tung tích Hi Nhĩ Lạc đi tới. Dựa vào trên ghế sa lon Norman kêu hắn một tiếng, thuận tiện hỏi, "Hi Nhĩ Lạc, ngươi nhìn thấy Ôn Nhiêu chưa?"

    Hi Nhĩ Lạc gật đầu một cái.

    Shawn truy hỏi, "Cậu ấy ở đâu?"

    "Đang ở cùng một cô gái." Hi Nhĩ lạc vào chỗ ngồi, vừa vặn đối ứng Ôn Tha cùng cái đó cô gái gốc châu Á, mặc dù không hề muốn theo dõi riêng tư của người khác, nhưng là từ Ôn Tha đích vẻ mặt, nhìn ra được hắn rất vui vẻ.

    "Cái gì? Ước hẹn?" Shawn khoa trương phản ứng trực tiếp từ trên ghế salon đứng lên.

    Norman cũng nhíu chặc chân mày.

    Ôn Nhiêu trong mắt bọn họ, có thể là vui vẻ đàn ông nha. Làm sao có thể..

    Tin tức này để cho Shawn buông tha con mồi tối nay, hắn đối với Hi Nhĩ Lạc nói, "Cậu ấy ở đâu, mang tôi tới."

    Hi Nhĩ Lạc nhìn hắn đích thần sắc, chậm rãi điểm xuống đầu, "Được, tốt."

    Hi Nhĩ Lạc mang đi Shawn, ở lại ngồi ở trên ghế sa lon, hơi có vẻ hiu quạnh tóc vàng cô gái, Norman nhìn nữ nhân trong ngực mình, thành thật mà nói, hắn bị giam ở chổ đó thật là muốn biệt phôi, bây giờ thật vất vả tìm được mình trúng ý mục tiêu, muốn là vì Ôn buông tha lời, thật giống như quá đáng tiếc một ít..

    "Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?" Norman bỗng dưng đứng lên, người phụ nữ nằm trên ghế sa lon hỏi.

    Norman quay đầu nhìn nàng một cái, "Xin lỗi, có một số việc." Nói xong, liền hướng Shawn cùng Hi Nhĩ Lạc đi phương hướng đuổi theo.

    Ôn Nhiêu cùng người phụ nữ trò chuyện đang vui vẻ thời điểm, trước mặt bỗng nhiên rơi xuống hai cái bóng đen, hắn ngẩng đầu lên, thấy Hi Nhĩ Lạc cùng Shawn đứng trước mặt của cậu. Dáng hai người cũng rất cao, nhất là Shawn, đi trạm kia liền có một loại trên cao nhìn xuống cảm giác bị áp bách, nụ cười sáng lạng trên mặt Ôn Nhiêu cứng lên một chút.

    Shawn còn chưa thấy qua Ôn Nhiêu cười như vậy rực rỡ, lần đầu thấy, nhưng là đối một người đàn bà.

    "Ôn, bọn họ là bạn cậu sao?" Người phụ nữ gốc châu Á hỏi.

    Ôn Nhiêu vẫn không nói gì, Shawn cũng đã lấy tay chống bàn khom người xuống, "Ôn, đây là người tối nay ước hẹn đối tượng sao?"

    Gò má phụ nữ hơi ửng đỏ đỏ.

    "Anh không phải là cùng cái đó tóc vàng cô gái trò chuyện đang vui mừng sao, làm sao tới nơi này?" Ôn Nhiêu cho tận lực để cho mình giọng tỏ ra bình yên tĩnh một chút.

    "Đương nhiên là, tìm cậu." Shawn nhìn chằm chằm Ôn Nhiêu cho, nói ra những lời này.

    Vừa lúc đó, Norman cũng đi tới, hắn thấy Ôn Nhiêu cho đối diện gốc châu Á phụ nữ, sững sốt một chút, mới đi đến phụ cận tới.

    Lập tức ba người cũng xuất hiện, Ôn Nhiêu cho chỉ cảm thấy cậu tối nay dự cảm thấy chuyện tốt, đã rời hắn mà đi.

    Norman quanh thân cảm giác bị áp bách, nếu so với Shawn mãnh liệt hơn một ít.

    Ở ba cá nhân trong ánh mắt, Ôn Nhiêu cho nữa cũng không thể tĩnh táo, hắn từ răng trong kẽ hở bài trừ ra một câu nói, "Các anh tìm tôi là có chuyện gì không?"

    "Chẳng qua là tới chắc chắn một chút."

    Ôn Nhiêu cho dĩ nhiên biết hắn là muốn tới chắc chắn cái gì, nguyên chủ đích tính lấy hướng là đàn ông, hắn đích tính lấy hướng cũng không có bất kỳ vấn đề a, vì để tránh cho mấy tên này ngay trước người đàn bà này mặt, nói ra lời gì không nên nói ôn tha cho hoắc mắt một chút đứng lên, đẩy bọn họ ba người đàn ông, hướng bên cạnh đi tới, vừa đi vừa cùng ngồi ở chỗ cũ thượng, dùng ánh mắt tò mò nhìn tới đàn bà nói, "Tôi có một số việc cùng bọn họ nói một chút, nói xong lại tới tìm cậu"

    "Hảo nha." Phụ nữ cười một tiếng, ánh mắt ôn nhu thành trăng lưỡi liềm.

    Chờ đem giá ba cá cản trở đàn ông đẩy tới trong góc, ôn tha cho mới khí thế hung hăng nói, "Phiền các anh làm việc của mình, không nên tới xấu tôi chuyện được không?"

    Nếu là bình thường, Ôn Nhiêu cho tuyệt đối không dám dùng như vậy giọng cùng Nặc Mạn nói chuyện, nhưng là đàn ông vào lúc này, bị người quấy rầy, thật sẽ rất khó chịu a!

    "Xấu chuyện?" Shawn nheo lại mắt tới, nhìn Ôn Nhiêu cho đích ánh mắt cũng một chút nguy hiểm, "Bảo bối, cậu là thật định cùng nàng ở tối nay phát sinh chút gì?"

    "Nếu không tôi tới nơi này làm gì? Các anh tới đây trong làm gì?" Ôn Nhiêu đều phải không ức chế được mình kích động tâm tình.

    Rõ ràng là giá hai người liệp diễm ở phía trước, cậu làm như vậy có gì không đúng đích?

    Nụ cười trên mặt Shawn từng điểm từng điểm xụ xuống, hắn đi về phía trước mấy bước, ở Ôn Nhiêu muốn né tránh thời điểm, đưa tay ra cánh tay, để ở phía sau trên vách tường, ngăn cản Ôn Nhiêu cho đích đường lui. Cơ hồ không có ánh đén chiếu sáng, nơi này là bóng mờ ra, từ nơi này có thể thấy phòng khách gọn gàng, thùy mị các thân sĩ làm các loại thân mật động tác nhỏ.

    Ôn Nhiêu thấy Shawn bỗng nhiên gần sát đích mặt, cái này trên sống mũi mang thẹo đàn ông, thần tình nghiêm túc đứng lên, thật là để cho hắn hai chân không nhịn được run rẩy.

    "Bảo bối, cậu thích đàn ông không phải sao?" Ánh sáng rơi vào Shawn đích trên mặt, hắn hiện ở nơi này mập mờ tư thế, thật là giống như là đang đùa giỡn mắc cở phái nữ vậy, "Nếu thích đàn ông, lại không thể cùng nữ hài tử đó ước hẹn nga."

    "Tôi phát hiện ta hiện tại bắt đầu thích phụ nữ." Ôn Nhiêu bị khí thế của Shawn chèn ép hạ, nói ra những lời này.

    "Hắc?" Một tiếng này là Shawn phát ra.

    Ôn Nhiêu nhìn hắn đích thần sắc, phán đoán không ra hắn là đang tức giận vẫn cảm thấy không có vấn đề, vào lúc này, hắn cũng chợt nhớ tới, mình chỉ là một bị bắt giữ đích con tin mà thôi, giá ba cá nguy hiểm người, tùy thời có thể đem mình kéo dài tới cái nào không người xó xỉnh giết chết.

    Đối mặt môi lay động, nói không ra lời, lộ vẻ phải làm bộ đáng thương Ôn Nhiêu, Shawn chậm rãi, chậm rãi lộ ra một cái nhiên đích mỉm cười.

    "Bảo bối, cậu quả nhiên là ở ăn của chúng ta giấm chứ?"

    Hắc?

    Cắm vào sách ký

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tối nay đủ to, đủ lâu đi, tiểu yêu tinh cửa

    Tiểu kịch trường:

    Tiếu Ân: Bảo bối, ngươi quả nhiên là ở ăn của chúng ta giấm chứ?

    Ôn Nhiêu: Giấm rất đắt, ta thật không ăn nổi

    Mi Tesoro: Có ai thắc mắc tại sao hnay bản edit tệ thế không =)) ? Bn mik vừa tập edit nên nó xin 1 chap làm thử và chap này chính là thành quả của nó. Mik đã có beta nhg do có quá nhiều lỗi sai nên chỉnh không nổi (nhất là tên nhân vật gần như là sai hết) T^T. Mik thề đây là lần cuối cùng mik đưa truyện cho ng khác edit!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...