Chương 20 Bấm để xem Editor: Vân Khinh "Em có phải bị ngốc hay không, hiện tại mới phản ứng, biểu hiện của em ít nhất cũng phải mang thai được hai tháng, em uống thuốc mới có hai ngày có thể tránh được hai tháng trước sao?" Từ Phi Nguyên tức giận trắng mắt liếc cô một cái. Bả vai mảnh khảnh của Phó Âm Sênh run rẩy một chút.. Bởi vì cô không biết bất luận chuyện gì của chính mình về hai tháng trước. Vạn nhất thật sự mang thai! Má ơi. Tiểu tiên nữ không muốn mang thai a! Phó Âm Sênh vẫn luôn tuyệt vọng liên tục đến lúc kết thúc đóng phim, khi trở lại khách sạn, cô nhìn que thử thai trong phòng còn chưa mở ra, nghe trong TV, tin tức trên kênh kinh tế tài chính tuôn ra chuyện Mục Hoài đưa vợ ra ngoài ánh sáng, mang theo vợ đến tụ hội thương nghiệp. Từ ca nghĩ lầm là cô, là bởi vì trong tiềm thức của hắn, vợ của Mục Hoài chính là cô. Nhưng là truyền thông sẽ không nghĩ đến cô cùng Mục Hoài dây dưa cùng nhau, ai sẽ nghĩ đến vợ của lão đại thương giới Mục Hoài, sẽ là minh tinh trẻ trong giới giải trí chuyên bị hắc. Ánh mắt Phó Âm Sênh nhìn video ngắn trong TV, cô dường như chưa từng thấy qua Mục Hoài thân sĩ như vậy, còn giúp người ta mở cửa? Mục Hoài ngày thường một bộ đóa hoa cao lãnh, cư nhiên cũng sẽ chân chó như vậy. Cẩu nam nhân! Cái đồ cẩu vật! "Đinh.." Ánh mắt Phó Âm Sênh đột nhiên dừng lại trên di động vừa mới vang lên tiếng chuông, sợ tới mức giật mình một cái, liếc mắt nhìn di động, phát hiện chỉ là tin tức trên Weibo. Mở ra nội dung, cùng tin tức cô nhìn thấy trên TV giống nhau như đúc. Mẹ nó, tức chết bảo bảo! Cô là chính thất cũng không có cùng Mục Hoài lên đầu đề, cư nhiên tiểu tam bên ngoài giả bộ chính thất cũng có thể cùng anh lên đầu đề. Tức giận a. Phó Âm Sênh càng nghĩ càng giận, càng tức càng thở không ra hơi, lại nhìn que thử thai một bên, liền càng thở không ra hơi. Loại chồng này, việc gì cần đến anh. Phó Âm Sênh chụp lại màn hình tin tức mà Weibo gửi đến, lại chụp tin tức phát trên TV, sau đó, dồn chung một chỗ gửi đi cho Mục Hoài. "Ly hôn!" "Anh xuất quỹ, chúng ta không liên quan đến nhau!" Trên lầu hai trong hội quán lớn nhất thành phố Bắc Giang điện ảnh. Mấy lão đại truyền thông giới thương nghiệp được Ôn Hành gọi đến tụ ở chỗ này, vừa lúc Mục Hoài cũng ở, Ôn Hành liền thuận tiện đem Mục Hoài gọi tới. Ôn Hành nhìn Mục Hoài ngồi ở trong góc, biểu tình lãnh đạm nhìn di động. Hắn vướn tay cầm lấy hai ly Whiskey, không chút để ý đi tới, lơ đãng rũ mắt thấy được tin tức trên di động của anh, nhịn không được thấp giọng cười: "Em dâu vẫn luôn rất có ý tứ." Nói xong, đem một ly rượu đưa cho Mục Hoài. Ôn Hành nghĩ, thời điểm lần trước chính mình thấy Phó Âm Sênh, năm ấy bọn họ kết hôn, khi đó Phó Âm Sênh còn chưa có tiến vào giới giải trí, tính cách của cô lúc đó rất thú vị. Mục Hoài môi mỏng hơi nhấp, bình tĩnh tiếp nhận ly rượu trong tay Ôn Hành, không nói gì. Thói quen Mục Hoài trầm mặc ít lời, Ôn Hành cũng không cảm thấy chính mình nói chuyện không thú vị, tiếp tục nói: "Có phải hay không không nghĩ tới, mình cũng có một ngày, cũng có thể lên trang đầu mấy loại tin túc này?" "Em dâu tức giận đi?" "Nam nhân thôi, đều là bên ngoài hoa hoa cỏ cỏ, thực bình thường, cậu nhìn tôi.." Mục Hoài nhàn nhạt liếc mắt Ôn Hành, tiếng nói quạnh quẽ: "Hoa hoa cỏ cỏ chỉ là cậu thôi, sáng nay đó là chị dâu của tôi." Anh hôm nay vừa mới ra khỏi khách sạn, liền nhìn thấy chị dâu của anh cũng từ trong khách sạn đi ra. Đưa chị dâu về nhà, chỉ là xuất phát từ lễ tiết mà thôi. Không nghĩ tới sẽ bị truyền thông vô lương tâm chụp lại. Không nghĩ tới truyền thông này, chỉ là ngồi xổm nơi này chờ những minh tinh khác đang đóng phim mà thôi, ai ngờ cư nhiên sẽ chụp được scandal của Mục lão đại, cho rằng người phụ nữ được Mục Hoài bảo hộ kín mít chính là Mục thái thái. Người khác nhận không ra chị dâu, Phó Âm Sênh còn nhận không ra sao, cô chính là cố ý hồ nháo. Lòng bàn tay Mục Hoài ma sát ly rượu lạnh lẽo, ngữ điệu hơi lạnh: "Nghe nói cậu gần đây đang bao dưỡng một tiểu minh tinh, cẩn thận làm cho mình bị dây vào." "Minh Yên nếu là về nước, cẩn thận cô ấy ly hôn với cậu." "Ly hôn?" Ôn Hành từ trước đến nay trên mặt luôn là văn nhã ôn hòa nay lộ ra một mạt châm chọc: "Chúng tôi trước nay đều là ai chơi theo ý người nấy, cô ta sẽ không quản tôi, cô ta chính mình ở nước ngoài, cũng bao dưỡng không ít tiểu thịt tươi." Ngón tay Mục Hoài đè đè huyệt Thái Dương, ánh mắt trầm ám, anh sợ nhất chính là, mình cùng Phó Âm Sênh cũng đi đến kết quả như Ôn Hành cùng Minh Yên. Nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi. Nghĩ đến bộ dáng sáng nay của cô, Mục Hoài đột nhiên có chút hoài nghi chính mình. Cùng Ôn Hành đối diện không nói gì, trầm mặc nửa ngày, Mục Hoài đột nhiên trầm thấp hỏi: "Ôn Hành, nếu nữ nhân đột nhiên không thích cùng cậu lên giường, nguyên nhân sẽ là cái gì?" Ôn Hành một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra, vốn đang ở trong tình trạng bi thương cho hôn nhân của mình, hiện tại cũng không có tâm tình. Khiếp sợ nhìn Mục Hoài: "Hai vợ chồng nhà cậu sinh hoạt phu thê không hài hòa?" "Mẹ nó, chẳng lẽ thật sự cùng trong truyền thuyết giống nhau, cậu chẳng lẽ trong sinh hoạt cũng xử theo phép công, chỉ một tư thế?" "Nếu là như vậy, vợ cậu thích mới là chuyện kì quái." "Nữ nhân đều thích chơi đa dạng, ngoài miệng giả rụt rè, thân thể so với ai khác đều thích." Mục Hoài nghe Ôn Hành nói chuyện, mặt mày nhăn lại, lúc trước anh cùng Phó Âm Sênh sinh hoạt phu thê, đại bộ phận đều là cô chủ động, bởi vì nghĩ rằng cô thực thích cùng anh làm loại chuyện này, nhưng là từ khi nào bắt đầu, Phó Âm Sênh tựa hồ không thích như vậy nữa? Bưng ly rượu lên, Mục Hoài uống một ngụm Whiskey, trong cổ họng lướt qua cảm giác mát lạnh, làm anh thoáng bình tĩnh lại, đầu óc cũng khôi phục bình thường: "Cô ấy trước kia thích, hiện tại không thích." Cũng không phải như Ôn Hành nghĩ, vẫn luôn không thích. Ôn Hành vừa nghe, nhìn về phía Mục Hoài ánh mắt lộ ra vài phần đồng bệnh tương liên thương tiếc: "Mục Hoài a.." Mục Hoài bị tiếng kêu của hắn làm cho hai mày nhíu chặt: "Nói." Nói chuyện thì nói, làm gì mà kêu đến nhão nhoẹt như vậy. Thật là.. Ôn Hành từ sau khi cùng Minh Yên ở riêng, càng ngày càng giống những đại thúc trung niên nói chuyện ẻo lả. "Có thể là vợ cậu chê thân thể của cậu, có phải là bảo trì dáng người không tốt hay không?" Ôn Hành nói xong, duỗi tay hướng trên bụng Mục Hoài mà sờ, muốn sờ sờ xem có cơ bụng hay không. Mục Hoài nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn: "Lăn." Tuy rằng bị Mục Hoài kịp thời bắt lấy, nhưng Ôn Hành vẫn sợ được dến cơ bụng săn chắc của anh, rõ ràng dáng người quả thật rất tốt. Này không nên a. Ôn Hành kỳ quái nhìn Mục Hoài: "Vậy đây là có chuyện gì?" "Hay là cậu chỉ dùng một tư thế?" "Hai người bình làm dùng tư thế gì?" Loại này việc vợ chồng này, Mục Hoài sao có thể cùng Ôn Hành nói rõ ràng, cầm lấy áo khoác tây trang lên, liền muốn đứng dậy: "Tôi còn có việc." "Gấp cái gì, vợ cậu cũng không có thúc giục cậu." Khóe môi Ôn Hành cong lên một độ cung mang đầy vẻ tà khí: "Mục Hoài, tôi tặng cho cậu một lễ vật, bảo đảm cậu đem vợ mình hầu hạ đến thoải mái, còn có thể làm cho cô ấy khóc lóc cầu xin cậu." "Ở trên giường cầu cậu." Mục Hoài bước chân hơi dừng, rũ mắt nhìn mắt nhìn nam nhân lười biếng ngồi ở trên sô pha, đột nhiên mặt mày thư hoãn, môi mỏng hé mở, thong thả ung dung mở miệng: "Cậu lợi hại như vậy, Minh Yên còn ở bên ngoài dưỡng dã nam nhân, a." Ôn Hành: "..." Mẹ nó? Từng chữ như đâm vào trong lòng Ôn Hành. Mục Hoài lạnh lùng câu môi, muốn nhìn thấy anh bị chê cười, trước hết phải đem chuyện chính mình nói cho rõ ràng. Ôn Hành bị anh làm cho tức giận đến mức nằm liệt trên sô pha, động đều không động đậy. Mục Hoài khí định thần nhàn cầm tây trang lên, đi đến mấy chỗ lão đại khác nói lời cáo từ. Mục đích anh tới nơi này đã đạt được, lúc trước không hiểu biết về giới giải trí, cũng là vì Phó Âm Sênh không muốn để cho anh trộn lẫn sự nghiệp của mình vào công việc của cô, cho nên Mục Hoài vô luận mở rộng bản đồ sự nghiệp gì, đều không có đề cập qua phương diện này. Nhưng từ khi anh download Weibo, biết cô ở giới giải trí gian nan cỡ nào, Mục Hoài sao có thể ngồi yên không nhìn đến. Nếu anh muốn vói tay vào giới giải trí, đương nhiên yêu cầu phải tiếp xúc với mấy người trong giới truyền thông này. Lần này tới thành Bắc Giang điện ảnh, anh không đơn giản là tới tìm Phó Âm Sênh tính sổ, mục đích lớn nhất, vẫn là vì Phó Âm Sênh, tiến vào vòng truyền thông mà thôi. Tự cô chính mình lang bạt, còn không biết sẽ có bao nhiêu người khi dễ cô. Mục Hoài ánh mắt tối sầm, ngón tay vịn lên khung của, ẩn ẩn đã trắng bệch. "Mục tổng sớm như vậy đã muốn đi, không hề uống một chén?" Có người có ý muốn giữ Mục Hoài lại. Mục Hoài lễ tiết mỉm cười, lắc đầu, ngữ khí thong dong tự nhiên: "Không được, trong nhà quản rất nghiêm khắc." "Mục tổng cùng thái thái cảm tình thật tốt, buổi sáng còn cùng nhau lên đầu đề, ha ha." Có người trêu chọc nói, "Mục thái thái là bồi Mục tổng tới nói sinh ý sao?" Mục Hoài ánh mắt trầm trầm, độ cong trên môi vẫn không thay đổi, nghe những lời như vậy thì trả lời: "Sáng nay vị kia là chị dâu của Mục mỗ, nghe lời huynh trưởng trong nhà, đưa chị dâu một đoạn đường mà thôi, báo chí đưa tin không xác thực." "Nguyên lai là như thế này, hiện tại tin tức này, đều tung tin nóng lung tung, vừa vặn trong tay tôi có mấy cái talk show, không biết Mục tổng có hứng thú hay không mang Mục thái thái cùng đến tiết mục để làm sáng tỏ?" Người nói chuyện, thuận thế đưa cho Mục Hoài một tấm danh thiếp. Dịch bí thư bên cạnh Mục Hoài vội vàng tiếp nhận danh thiếp: "Nghiêm tổng khách khí, Mục tổng chúng tôi qua mấy ngày sẽ tham gia một cái diễn đàn thương nghiệp, đến lúc đó Nghiêm tổng bên này cho chúng tôi một cơ hội." Nghiêm tổng vốn dĩ chỉ là khách khí mời một chút, gã cho rằng Mục Hoài sẽ cự tuyệt chính mình, ai ngờ trả lại cho gã một cái chỗ tốt, Mục tổng thăm hỏi, cũng không phải mọi người ai cũng có thể hẹn được. Nghiêm tổng vui mừng quá đỗi, tự mình đưa Mục Hoài rời khỏi ghế lô. Sau đó lại nhìn thấy những người khác tiếc nuối vì không nói chuyện được với Mục Hoài, nháy mắt cảm thấy hình tượng của chính mình cao lớn lên. Dường như nghĩ đến cái gì, Nghiêm tổng liền gọi cho thủ hạ của mình: "Mau, đem tất cả tin tức hôm nay về Mục tổng gỡ xuống." Bên này, sau khi Mục Hoài cùng Dịch Tu ra cửa. Dịch Tu nhịn không được khen ngợi: "Vẫn là Mục tổng anh minh, không cần tốn nhiều sức liền giải quyết tin tức hôm nay, còn làm Nghiêm tổng bên kia mang ơn đội nghĩa, nhớ rõ ân tình của ngài." Ngón tay thon dài của Mục Hoài xoay xoay nhẫn cưới trên ngón áp út, hoàn toàn không có một chút cao hứng, ánh mắt hờ hững nhìn ngoài cửa sổ. "Mục tổng, chúng ta hiện tại đi chỗ nào?" Tiếng nói Mục Hoài trầm thấp nghiêm túc mà lạnh nhạt: "Quay về khách sạn." Thời điểm Mục Hoài đến khách sạn, Phó Âm Sênh còn ngồi xổm trong WC, đối với một đống que thử thai kia hai mặt nhìn nhau. Mẹ nó, mấy cái thú đồ chơi này là dùng như thế nào? Nghĩ đến chính mình một cái tiểu tiên nữ mười tám tuổi, như thế nào mà phải dùng đến cái thứ đồ chơi này Cái thế gian này quá sa đọa. Đều do Mục Hoài cái cẩu nam nhân kia. Ngón tay trắng nõn của Phó Âm Sênh cầm que thử thai, dựa theo từng bước hướng dẫn, từng bước một mà làm, cô không yên tâm, kêu Từ Nghiên mua những que thử thai đó đem về, tất cả đều dùng. Sau đó, kinh hồn táng đảm mà cầm que thử thai trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sự biến hóa trên đó. Hai vạch là mang thai. Một vạch là không mang thai. Phó Âm Sênh nơm nớp lo sợ cầm que thử như đang cầm vật quý giá trên tay. Đột nhiên.. Ngoài cửa truyền đến từng hồi tiếng chuông. Tiếng chuông cửa vang lên quá đột nhiên, sợ tới mức mấy ngón tay nhỏ của cô run lên, lòng bàn tay nắm không vững, tất cả đều lăn đến trên mặt đất. Phó Âm Sênh vội vàng khom lưng, đem những que thử thai đó nhặt lên. Bên ngoài chuông cửa kêu vang, càng ngày càng dồn dập. Phó Âm Sênh chỉ có thể thuận tay đem chúng nó bỏ lên bồn rửa tay một lát, vừa lau khô tay, vừa từ trong phòng tắm đi tới cửa: "Ai vậy, tới đây." Từ mắt mèo thấy được sườn mặt anh tuấn của Mục Hoài. Phó Âm Sênh lập tức nghĩ đến mấy que thử thai kia, nghiến răng nghiến lợi, cái tên đầu sỏ gây tội này! Cô nhấp môi đỏ, lạnh tanh hỏi: "Anh tới làm cái gì?" Bên ngoài, nam nhân tiếng nói khàn khàn ủ dột: "Nói chuyện ly hôn, cho em năm trăm triệu." Ed: Hoài ca thương Sênh tỷ dễ sợ, cái gì cũng nghĩ cho tỷ trước tiên mà bả hành ảnh quá chừng, đến khi nào mới hết hành nhau đây, đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau.
Chương 21 Bấm để xem Editor: MyYen050296 Mẹ nó? Mục Hoài thật muốn chia cho cô nhiều tiền như vậy! Phó Âm Sênh vốn dĩ đứng ở cạnh cửa, vừa nghe thấy những lời của Mục Hoài, giật mình một cái. Nhìn dáng vẻ này, tiểu yêu tinh bên ngoài kia, thật sự là rất được Mục Hoài yêu thích đi, bằng không sao anh sẽ vì nữ nhân kia, đáp ứng ly hôn cùng cô, còn muốn phân cho vợ trước năm trăm triệu phí chia tay. Thật muốn nhìn xem là tiểu yêu tinh phương nào làm cho người âm tình bất định như Mục Bá Bá yêu đến mãnh liệt như vậy. Này thì kết hôn! Ly, nhất định phải ly! Trong đầu Phó Âm Sênh lúc này đều nghĩ đến việc chính mình rất nhanh sẽ biến thành tiểu tiên nữ gia sản có năm trăm triệu, đại phú bà, đến lúc đó còn cần cẩu nam nhân này, muốn bao dưỡng nhiều hay ít tiểu thịt tươi không phải dễ như trở bàn tay sao. Nghĩ đến đây, tay cô, nhẹ nhàng vặn mở khóa cửa. Nam nhân bên ngoài, quả thật cũng không sốt ruột, mặt mày trầm tĩnh chờ ở cửa. Tay Phó Âm Sênh vừa mới vặn mở khóa cửa, ai ngờ, đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì, bàn tay đang mở khóa cửa đột nhiên dừng lại. Tê.. Đột nhiên thông minh một lần. Mục Hoài cẩu nam nhân này không phải là lừa cô đi? Thực sự có ngốc tử sẽ vì ly hôn, phân cho vợ trước một nửa gia sản sao? Hơn nữa cứ cho là Mục Hoài gia sản trăm tỷ đi, cũng không đại biểu anh có thể lấy ra tới năm trăm triệu tiền mặt có sẵn cho cô a. Càng nghĩ càng cảm thấy Mục Hoài là dỗ dành cô. Vì lừa cô mở cửa! Nghĩ như vậy, Phó Âm Sênh bỗng dưng ngừng thở, đôi mắt xinh đẹp thẳng lăng lăng nhìn cửa đã được cô mở khóa ra. Lén lút nuốt nuốt nước miếng. Ngón tay dán trên khóa cửa, nhẹ nhàng, chậm rãi, một chút một chút, muốn một lần nữa đóng lại cửa. Bên ngoài, Mục Hoài đợi hồi lâu, đột nhiên nghe được thanh âm rất nhỏ bên trong, thần sắc đột nhiên biến đổi, bàn tay cầm lấy tay nắm cửa, xương cổ tay khéo léo, đột nhiên dùng sức. Bên trong Phó Âm Sênh cảm nhận được lực đạo nơi này, vội vàng dùng sức đẩy cửa: "Mục Hoài, anh cái kẻ lừa đảo này, quả nhiên là muốn lừa bổn tiểu tiên nữ!" Cửa đã bị Mục Hoài ở bên ngoài đẩy ra một khe hở nhỏ, từ giữa khe hở, Mục Hoài nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì dùng sức mà đỏ lên, tiếng nói thanh lãnh, mang theo vài phần lạnh lẽo cười: "Binh bất yếm trá*, tiểu tiên nữ." * Binh bất yếm trá: Đánh nhau không ngần ngại gian dối. Tiếng cười trầm thấp của nam nhân quá mức trêu chọc, lỗ tai của Phó Âm Sênh đều cảm giác ngứa, Nếu không phải lực đạo ở trên ván cửa làm cho cô không có tâm tư nghĩ đến cái khác, Phó Âm Sênh cắn môi dưới, hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân bên ngoài: "Cẩu nam nhân!" Mục Hoài bị cô mắng nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, lực đạo trên cánh tay lại không có giảm đi, trong lúc đó ánh mắt mặc dù bận nhìn cô nhưng vẫn ung dung, dường như không dùng đến một chút sức lực nào: "Mở cửa." Nếu không phải sợ sẽ đẩy cô ngã trên mặt đất, Mục Hoài đã sớm dùng sức mà đẩy cửa ra rồi. Đôi môi đỏ của Phó Âm Sênh bị hàm răng của trắng tinh của chính mình cắn đến càng thêm tươi đẹp ướt át, cơ hồ tràn ra tơ máu nhợt nhạt: "Không cho anh tiến vào!" "Cẩu nam nhân!" Bị cô mắng, đôi mắt Mục Hoài tối tăm hơi hơi nheo lại: "Thật không mở?" "Không mở!" Phó Âm Sênh dùng sức chống ván cửa, cái cằm tinh xảo nhẹ nhàng nâng lên: "Anh trước tiên đưa hiệp nghị ly hôn cho em, sau đó chúng ta bàn lại." Mục Hoài nghe lời nói của cô, môi mỏng gợi lên độ cung nhàn nhạt. Please login and pay 50 xu to view this content.
Chương 22 Bấm để xem Editor: Vân Khinh "Tỉnh?" Mục Hoài nhìn cô, tiếng nói hơi khàn khàn, một đêm anh không ngủ, đôi mắt đẹp lúc này tràn ngập tơ máu, bọng mắt thâm đen thật nghiêm trọng. Phó Âm Sênh ngơ ngẩn nhìn anh, cái miệng nhỏ không thể tưởng tượng được mà hơi vểnh lên: "Anh cả đêm không ngủ?" Mục Hoài thong thả ung dung cuối đầu, ngón tay xoa giữa hai chân mày, ngữ điệu bình tĩnh: "Chờ Dịch Tu báo cáo kết quả que thử thai." Sau đó nam nhân chậm rãi cuối đầu lần nữa. Phó Âm Sênh sờ sờ cổ mình, cảm giác lạnh căm căm càng ngày càng rõ ràng. Cô thật cẩn thận ngồi dậy: "Kết quả đâu?" Mục Hoài đối diện với con ngươi thanh triệt xinh đẹp của cô, môi mỏng gợi lên một độ cung như có như không: "Em muốn kết quả như thế nào?" Nhìn anh cười. Trong lòng Phó Âm Sênh lộp bộp một cái, tất cả đều là một vạch, chỉ có cái này hai vạch nhưng không rõ ràng, khả năng mang thai cũng không cao lắm. Sao có thể mang thai được. Nhưng là, biểu tình của Mục Hoài không giống như làm bộ. Phó Âm Sênh nhấp cái miệng nhỏ, không biết nên trả lời Mục Hoài như thế nào, vạn nhất như cô biểu hiện không muốn đứa nhỏ này, Mục Hoài lại tức giận thì làm sao bây giờ. Trong đầu đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Mục Hoài phạm sai. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 23 Bấm để xem Editor: Vân Khinh (vì có một vài lý do nên muốn đổi tên, mình có giải thích trên tường nhà mình rồi bạn nào đọc thì chắc sẽ biết, từ nay mình mạn phép lấy cái tên này luôn) Bên trong hộp quà tinh xảo, là cả một đống mấy hộp quà nhỏ khác. Hộp quà dạng hình tháp, Phó Âm Sênh trơ mắt nhìn trợ lý riêng của mẹ chồng, ở dưới mí mắt của cô ấy, đem một đống hộp nhỏ giống như ma thuật mà mở ra. Tức khắc một mảnh kim quang lộng lẫy, cơ hồ muốn lóe mù đôi mắt Phó Âm Sênh. Sau khi mở hộp quà bên trong, đập vào mắt cô tất cả đều là trang sức mới nhất số lượng có hạn trong nước xuất hiện trên tạp chí. Thậm chí ngay cả trang sức của K cũng đều ở trước mặt. Cũng không biết mẹ chồng từ đâu mà có cái này. Còn có mấy thứ châu báu, là ở trong đấu giá hội thương, được người thần bí mua với giá cao, lúc ấy Phó Âm Sênh còn nghe người đại diện nhà mình nói, không biết là kẻ phú hào lắm tiền ngốc nghếch nào lại mua nhiều như vậy. Hiện tại cư nhiên tất cả đều xuất hiện ở trước mặt cô, vị phú hào ngốc nghếch lắm tiền, cư nhiên là mẹ chồng đại nhân của cô. Mẹ chồng đại nhân cũng quá hào phóng đi! Làm một tiểu tiên nữ trải qua nhiều sự đời, Phó Âm Sênh vẫn là bị động tác của mẹ chồng làm cho sợ ngây người. Nếu là Mục Bá Bá ra tay cũng hào phóng như mẹ chồng, còn lo lắng không có nhi tử sao, có rất nhiều nữ nhân muốn sinh con cho anh a! Mục Bá Bá thật là quá đáng tiếc, không di truyền gien ưu tú của mẹ chồng. Phó Âm Sênh hiện tại nhìn đến tác phẩm của mẹ chồng, hoàn toàn quên mất hôm trước Mục Hoài là như thế nào vì muốn dỗ cô vui vẻ mà dẫn đến trung tâm mua sắm mua mua mua. Bất quá.. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 24 Bấm để xem Editor: Vân Khinh Ngón tay Phó Âm Sênh run rẩy, qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, đem di động đưa tới trước mặt. Nhìn vào màn hình, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần không phải Mục Hoài, cô liền yên tâm. Không đúng, làm sao lại là Tống Từ? Phó Âm Sênh không có mở video, chờ sau khi cuộc gọi video tắt đi, lúc này mới gửi cho Tống Từ một cái Wechat. [ Sênh Sênh Sênh Sênh: Có việc? ] [ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Cô lần trước hỏi tôi, có ảnh chụp trước kia của cô không, tôi đột nhiên tìm được một tấm, hình ảnh. Pjg] [ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Lại nói tiếp, cô trên ảnh này, mặc váy, tôi cảm thấy như thế nào rât quen mắt.] Phó Âm Sênh thấy được ảnh chụp, ngón tay trắng nõn nắm chặt di động. Trên ảnh chụp, cô mặc một cái váy đỏ dài bất quy tắc, trên mặt được trang điểm tinh xảo, cùng Tống Từ đứng chung một chỗ, mặt mày hơi cong, cướp đi tất cả hào quang của Tống Từ. Cái váy này, chỉ lộ ra chính diện, nhưng Phó Âm Sênh lại nhớ rất rõ ràng. Cô nhớ rõ ràng lần trước ở trong mơ, mơ thấy mình tự sát cũng mặt cái váy này. Trong đầu Phó Âm Sênh tự nhiên có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ cô.. Chính là, vì cái gì sẽ tự sát? Cô chưa bao giờ nghĩ tới, cư nhiên tâm lý của mình sẽ yếu ớt đến mức độ này, không có khả năng nha. Tự sát là hành vi ngu xuẩn. Đầu ngón tay Phó Âm Sênh run run, nghe thấy giọng nói Tống Từ bắt đầu oán giận bức ảnh này, cô cướp đi hào quang của Tống Từ, có vẻ cô ta giống như một người hầu hơn. Phó Âm Sênh nhắm mắt lại, có thứ gì đó, từ trong lòng cô chợt lóe qua. Qua một hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần, đầu ngón tay chạm nhẹ màn hình, gửi cho Tống Từ một cái tin nhắn. [ Sênh Sênh Sênh Sênh: Có rảnh tới thành Bắc Giang điện ảnh mời cô một bữa tiệc lớn.] [ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Vậy được, bổn tiểu thư cho cô một chút mặt mũi.] Nội tâm Tống Từ suy diễn mười phần: Phó Âm Sênh mời cô ta đi làm đẹp, lại đưa cô ta lễ vật quý trọng, còn giúp cô ta nhận đại diện bìa tạp chí, bây giờ lại mời đi ăn cơm. Tê.. Cô ta thật ra muốn nhìn một chút, Phó Âm Sênh có phải thật sự yêu cô ta hay không, muốn theo đuổi cô ta. (ed: Em này sức tưởng tượng hơi bị phong phú, bà Sênh bả lừa bà đó, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền) Nếu là thật sự.. Tống Từ nhấp đôi môi đỏ thẫm, ừ, cô ta cần thiết phải chặt đứt suy nghĩ này của Phó Âm Sênh mới được! Cô Tống Từ, chính là thẳng nữ, chỉ thích nam nhân. Không có nam nhân không sống nổi. Trong lúc Phó Âm Sênh phát ngốc vì bức ảnh Tống Từ gửi tới, Từ Nghiên đã mở cửa phòng bước vào. "Sênh Sênh tỷ, em có mua bữa tối cho chị này." "Ủa, như thế nào lại không có ai?" Từ Nghiên không nghe thấy tiếng trả lời của Phó Âm Sênh, biệt thự rất lớn, cô nhóc nhìn quanh bốn phía, lại cảm thán một tiếng, mẹ chồng Sênh Sênh tỷ ra tay thật hào phóng. "Sênh Sênh tỷ?" Tìm một hồi lâu, Từ Nghiên mở cửa phòng ngủ lầu hai, thấy Phó Âm Sênh ngồi trên thảm, đang cúi đầu nhìn cái gì. Cô nhóc theo bản năng đi qua xem: "Sênh Sênh tỷ, chị trong bức ảnh này thật đẹp." Phó Âm Sênh bị tiếng nói của Từ Nghiên làm cho giật mình, bỗng dưng ngước mắt nhìn lên: "Nghiên Nghiên, làm chị sợ muốn chết." Trên khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ khiếp sợ, một tay ôm ngực, bộ dáng bị chấn kinh quá độ. Từ Nghiên vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Sênh Sênh tỷ chị quá tập trung." Sau đó chỉ vào bức ảnh trên di động: "Chị mặc cái váy này, thật sự siêu cấp đẹp." Please login and pay 50 xu to view this content.
Chương 25 Bấm để xem Editor: Vân khinh Một tay từ trong túi quần lấy ra dây buộc tóc màu đen, động tác thong thả tự nhiên đem mấy sợi tóc lòa xòa của cô buộc lại. Cột thành một cái đuôi ngựa thấp, lòng bàn tay ấm áp của Mục Hoài nâng cằm cô lên, tiếng nói nhỏ nhẹ ôn nhuận: "Không phải ở nhà không thích để tóc rối tung sao, lại quên mang buộc tóc?" Giọng nói bình tĩnh mà quen thuộc, động tác thuần thục, dường như đã làm qua vô số lần. Biểu tình Phó Âm Sênh ngốc lăng một hồi, cô cảm thấy càng ngày mình càng không hiểu tình cảm của Mục Hoài, nói vợ chồng ân ái, nhưng nào có vợ chồng mười ngày nửa tháng không liên hệ với nhau. Từ lần trước nhắn tin Wechat cho Mục Hoài tới bây giờ, Phó Âm Sênh không có bất cứ liên hệ nào khác với anh, mà Mục Hoài cũng không có bất cứ một tin tức nào với cô. Vợ chồng ân ái làm gì có kiểu này Nhưng nói bọn họ tương kính như tân, nhưng có đôi khi, Mục Hoài biểu hiện, lại xa xa không có như thế, những việc vợ chồng nên làm họ đều làm, mà Mục Hoài cũng tự nhiên đem theo buộc tóc bên người để buộc cho cô khi cần. Hiện tại, Phó Âm Sênh không chỉ tò mò quá khứ của cô, mà càng tò mò hơn quan hệ của cô và Mục Hoài. Bị Phó Âm Sênh dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, Mục Hoài không chút để ý, anh tùy tay xách hai túi đựng thức ăn đang để trên mặt đất, từ bên cạnh cô bước vào nhà: "Nửa tháng không gặp, ngay cả anh cũng không nhận ra." Phó Âm Sênh rốt cuộc nói ra một câu: "Chiếc Lamborghini bản giới hạn ngoài kia là của anh?" (Đây là xe Sênh tỷ nói đây) Mục Hoài: "..." Thần sắc thoáng ngừng lại một chút, mới trả lời câu hỏi của vợ: "Đây không phải là xe em thích nhất sao." Thời điểm nói chuyện, Mục Hoài đột nhiên xoay người, lẳng lặng nhìn cô. Như là có thể xuyên thủng tất cả bí mật. Bị ánh mắt Mục Hoài nhìn như vậy, đáy lòng Phó Âm Sênh run lên, nháy mắt dời đi đường nhìn, dường như không có việc gì đi vào phòng khách: "Vậy sao, quên mất." "Quên cũng thật bình thường." Mục Hoài giống như thuận tiện trả lời: "Rốt cuộc ngày thường trí nhớ của em cũng không tốt lắm." Đối mặt với ba Phó, Mục Hoài thần sắc trịnh trọng: "Mẹ vợ ở bên ngoài nói chuyện với hàng xóm, kêu con mang đồ ăn vào trước." Ba Phó tức giận nói: "Mẹ vợ con chỉ cần nói chuyện phiếm là không nhớ gì, ba đi xem bà ấy, vợ chồng các con đã lâu không gặp, nói chuyện trong chốc lát đi." Nói xong, ông chắp hai tay sau lưng, nâng bước đi ra ngoài, một bên còn nhắc mãi: "Cái bà già này." Cha mẹ cảm tình tốt, cho nên Phó Âm Sênh đối với tình yêu và hôn nhân có nhận định chính xác. Vì thế, cô cảm thấy rằng, hôn nhân của mình và Mục Hoài là không lành mạnh. Please login and pay 50 xu to view this content.
Chương 26 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 27-1 Bấm để xem Ed: Vân Khinh Quên mất nhiều chuyện như vậy, lại không quên được Thẩm Thiêm sao? Đôi môi Mục Hoài cong lên một độ cung nguội lạnh. Lúc này, Phó Âm Sênh cũng không biết, Mục Hoài đã đoán được cô quên rất nhiều chuyện, cô mới từ trên sân khấu xuống dưới, vẻ mặt mờ mịt bị người đại diện túm sang một bên, sau đó nhìn Thẩm Thiêm cũng bị người đại diện của hắn túm đi, ở trong góc lẩm nhẩm lầm nhầm một hồi. "Xảy ra chuyện lớn rồi." Trên trán Từ Phi Nguyên chảy đầy mồ hôi. Lần trước Phó Âm Sênh thấy được Từ Phi Nguyên khẩn trương như vậy chính là ở bệnh viện. "Từ ca, anh chậm rãi nói, đừng có gấp." Phó Âm Sênh còn có tâm tư an ủi Từ Phi Nguyên. Thấy cô như vậy Từ Phi Nguyên dứt khoát đưa điện thoại trong tay mình cho cô xem, tức khắc, đầu ngón tay dừng lại, trong đôi mắt bỗng dưng nhiễm lên tầng sắc tức giận: "Bọn họ nói chuyện, quả rất ác độc.." Đây mới thật sự là đen tối của giới giải trí sao. Từ Phi Nguyên theo bản năng nói: "Này không tính là ác độc nhất, em với Thẩm Thiêm vượt quá mức đồng nghiệp, đó mới là chuyện ác độc nhất trên thế giới còn hơn cả từ ngữ." "Đây không phải là trọng điểm." "Trọng điểm là, hiện tại bên ngoài đã bị truyền thông và fans ngăn chặn hết rồi, chúng ta có thể không ra được." Phó Âm Sênh tìm tòi đối thoại mình và Thẩm Thiêm nói cùng nhau, chợt nghe thấy lời này, chậm rãi ngước mắt: "Em cùng Thẩm Thiêm làm rõ sự việc không phải được rồi sao?" "Bọn em chỉ là quan hệ bạn học bình thường mà thôi." "Lúc trước em cũng nói hai người là quan hệ bạn học bình thường, nhưng sau đó bị mấy người học cùng lớp tuôn ra, nói em theo đuổi Thẩm Thiêm không thành, vì yêu sinh hận, làm cho em về sau bị hắc cho một đống lớn toàn nước bẩn, mọi chuyện từ đó liền bắt đầu." Phó Âm Sênh bị Từ ca nói làm cho ngốc lăng: "Theo đuổi Thẩm Thiêm? Vì yêu sinh hận?" Mẹ nó, người đó là cô sao? Ở đâu nhảy ra chuyện bạn cùng lớp tố cáo! Vừa lúc, cô tìm thấy bài đăng cô cùng Thẩm Thiêm. Giống như đi vào một thế giới khác. Một thế giới đen tối ghê tởm. Phó Âm Sênh hạ mi mắt, lông mi xinh đẹp run run. Fans của Thẩm Thiêm dùng những từ ngữ ác độc công kích cô cùng fans của cô. Please login and pay 50 xu to view this content.
Chương 27-2 Bấm để xem Ed: Vân Khinh Đám phóng viên truyền thông kia, có mấy người sợ tới mức tay run run ngay cả camera cũng không cầm chắc. Người khác không biết Mục Hoài đại biểu cho cái gì, nhưng bọn họ làm sao có thể không biết? Phó Âm Sênh cuộn tròn trong ngực Mục Hoài, tốc độ lái xe của tài xế rất nhanh, mặc dù mặt của mình bị che lại, không nhìn thấy phong cảnh ven đường, nhưng cô vẫn cảm nhận được tốc độ xe chạy. Chỉ là không khí trong xe rất là ngưng trệ. Cô không để lộ mặt ra ngoài, cô khẳng định hiện tại gương mặt mình rất xấu, không còn hình tượng. Vươn ngón tay ra, sờ soạng, nắm lấy cổ tay Mục Hoài, nhỏ giọng hô lên: "Mục Hoài?" Nhìn không thấy anh, Phó Âm Sênh có cảm giác không an toàn. Tiếng nói của Mục Hoài lộ ra một tia khí lạnh, ngón tay thon dài kéo áo khoác tây trang xuống, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một vệt máu đỏ chói mắt. Ánh mắt Mục Hoài ngày càng tối đi, lấy khăn ướt sạch sẽ ra, lau sạch máu trên mặt cô, một bên đáp lời: "Ừ, đau không?" Phó Âm Sênh vừa nhấc mắt, liền bắt gặp đôi mày đang nhăn chặt lại của anh, trong con ngươi tối tăm, dường như chỉ có bóng hình của cô. Không đúng.. Từ trong ánh mắt Mục Hoài, Phó Âm Sênh thấy được bộ dáng xấu xí của mình. "..." Sợ tới mức vội vàng che mặt lại: "Ô ô ô, có phải em rất xấu xí, rất khó coi?" Có phải sau này cô sẽ không còn là tiểu tiên nữ nữa phải không? Ngón tay đang vươn ra của Mục Hoài bị động tác của cô làm cho ngừng lại. Sau đó nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đè lên cửa xe: "Không được đụng đến miệng vết thương, sẽ bị nhiễm trùng." Dừng một chút, Mục Hoài bổ sung thêm một câu: "Tay em dơ." Nói xong, lần nữa lấy khăn ướt ra, ngón tay thon dài hữu lực hơi lạnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, từng ngón từng ngón lau sạch sẽ, một kẽ tay cũng không bỏ qua. Phó Âm Sênh vốn dĩ muốn nói rằng mình không dơ, anh làm như vậy chả khác nào ghét bỏ cô. Ai ngờ, lại thấy trên khăn tay trắng tinh Mục Hoài đang cầm, sau khi lau qua tay cô, bỗng nhiên xuất hiện một vệt đen. Lời nói đến bên cửa miệng, đột nhiên im bặt. Được rồi, là tay cô có chút dơ. Còn không phải là do lúc trước quay hình, chơi mấy cái trò chơi, tay chống trên mặt đất nên bị dơ sao. Ánh mắt Phó Âm Sênh chuyển qua khuôn mặt anh tuấn của anh. Lại phát hiện, ánh mắt của Mục Hoài vẫn luôn đặt trên người cô. Bị cặp mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ của anh nhìn chằm chằm, trong lòng Phó Âm Sênh hơi căng thẳng, nghiêng nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của anh: "Em đã không còn chảy máu, không cần đi bệnh viện được không?" Mục Hoài nắm chặt cổ tay cô, đối với sự trốn tránh của cô, anh mãi đã tập thành thói quen, tiếng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang lên: "Đi làm kiểm tra toàn thân." "Em.." Phó Âm Sênh vừa định cự tuyệt. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 28-1 Bấm để xem Ed: Vân Khinh Ngón tay thon dài của Mục Hoài không chút để ý mà búng búng tờ báo cáo hơi mỏng, trên mặt như cười như không nhìn cô nói: "Cấm, dục?" Khuôn mặt Phó Âm Sênh lộ rõ vẻ thành khẩn: "Đúng vậy." "Hai ngày trước, thời điểm em không ngừng muốn anh, bây giờ làm sao lại trở thành cấm dục?" Ngữ điệu của Mục Hoài bình tĩnh, giống như đang nói một việc hết sức bình thường. Nhưng lúc bay vào tai của Phó Âm Sênh, lại không bình thường chút nào. Cái gì mà muốn không ngừng? Cô mà là loại nữ nhân đó sao! Cô rất là rụt rè được không! Trong đôi mắt tròn xoe của Phó Âm Sênh tràn ngập vẻ không thể tin, hai bên má nổi lên màu hồng đầy khả nghi: "Nói hươu nói vượn." Ánh mắt Mục Hoài hơi tối đi, môi mỏng khẽ mở, tiếng nói bình thản chậm rãi: "Thời điểm em làm, còn thích quay video, về nhà nhìn xem?" Phó Âm Sênh: "..." Trời ạ! Please login and pay 50 xu to view this content.