Chương 10: Diêm Vương Đế đô
"Khôngphải vấn đề tối hôm qua đã kết thúc rồi sao, đừng đề cập đến nó nữa". Tần Hạ nhìn ngang nhìn dọc, không dám nhìn vào mắt Phó Thiên, ngộ nhỡ anh nói ra cái gì, cô thật sự muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Phó Thiên nâng khóe miệng, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng trong nháy mắt liền hóa dịu dàng, tiếc là Tần Hạ nghiêng đầu không nhìn thấy.
Khoác lên người bộ âu phục, Phó Thiên đi vào trong phòng tắm, một hồi lại đi ra, mái tóc được chải ra sau đầu, lộ ra vầng tán rộng và đầy đặn, các đường nét sắc bén và đáng sợ, đôi mắt đen láy bật ra ánh sáng sắc nét bất cứ lúc nào, khí thế bức người, con ngươi liếc mắt một cái nhìn mà kinh sợ.
Anh bước hai chân dài đến trước mặt Tần Hạ.
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Tần Hạ ngẩng đầu, ngạc nhiên trước đôi mắt sắc lạnh như ẩn như hiện của anh, phía sau lưng không tự chủ được ngồi thẳng dậy[/COLOR]
Cô không hiểu tại sao mình lại sợ người đàn ông này, chỉ có thể nói anh là trời sinh uy nghiêm, trời sinh khí thế bức người liền làm cho người khác không thể nảy sinh ý định phản kháng.
"Anh là Phó Thiên, em có thể gọi anh là Thiên". Phó Thiên từ trên cao nhìn xuống cô, nửa người trên nghiêng về phía trước, trên người cảm giác áp bách càng rõ ràng.
"Phó, Phó Thiên?". Tần Hạ không chú ý tới nửa câu sau, nửa câu đầu làm cô giật thót cả người, hồn bay phách lạc, âm thanh nâng cao.
Phó Thiên nhíu mày: "Có vấn đề gì?".
Có, đương nhiên là có vấn đề, vấn đề rất lớn nữa là đằng khác.
Tần Hạ ngẩng ra, cô không phải chỉ mới đến đây vào vài năm trước, cô cũng không phải hoàn toàn không biết hay chưa từng nghe nói qua mấy nhà giàu có đứng đầu.
Phó Thiên, danh sách tài chính và kinh tế hằng năm đều có tên anh, nhưng mà cũng không có ảnh chụp người thật.
Diêm Vương Đế đô chính là nói anh, tuổi còn trẻ liền đảm nhận Nặc Á song song đó là đế quốc thương mại khổng lồ Phó thị.
Hơn nữa người cũng như tên, Diêm Vương chưa bao giờ là nói một thực hiện hai, tính tình vô tình lãnh huyết, công chính nghiêm minh, thủ đoạn độc ác, độc tài lôi đình.
Tục ngữ nói Diêm Vương muốn ai chết canh ba, sẽ không lưu lại người nào đến canh năm.
Phó Thiên chính là người như vậy.
Người cùng cô ở trên giường, người hiện tại đứng trước mặt cô, đúng là chủ tịch tập đoàn Phó thị, Phó Thiên sao?
Tần Hạ cảm thấy cực kỳ kinh sợ, một cơ hội nhỏ như vậy, vậy mà cô được gặp gỡ, sẽ không phải là đang nằm mơ giữa ban ngày chứ.
"Tập đoàn Phó thị.. Cái kia?". Tần Hạ ôm hy vọng xa vời chỉ là người trùng họ trùng tên với anh, thật cẩn thận mà nhìn anh.
Phó Thiên gật đầu, đánh tan vọng tưởng của cô.
Năm trăm tiếng sấm xét cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của Tần Hạ lúc này.
Phó Thiên xoay người: "Đi thôi".
Tần Hạ ngây ngốc hỏi: "Đi đâu?".
Phó Thiên: "Về nhà".
"Nhà ai?".
"Nhà tôi".
Hai chữ thoáng chốc kích thích thần kinh của Tần Hạ, đột nhiên bật dậy khỏi ghế sofa. Cô bật dậy và nói: "Được rồi, hôm nay tôi phải đi gặp đoàn phim. Muộn lắm rồi. Tôi đi trước. Tôi sẽ nói chuyện sau."
Nói xong, cô vội vã chạy ra ngoài, nghĩ rằng anh không có phản ứng gì, chưa được hai bước cánh tay của cô đã bị kéo lại.
"Còn có chuyện gì không?". Tần Hạ quay đầu, giả bộ đặc biệt lo lắng.
"Điện thoại di động". Phó Thiên ngạc nhiên đưa ra một chiếc điện thoại di động.
Tần Hạ nhận ra đó là điện thoại di động của cô, không nhịn được cầm lên: "Cảm ơn, vậy tôi đi đây."
Cánh tay cô lại bị kéo.
"Sao vậy?". Tần Hạ yếu ớt quay lại.
Phó Thiên nói: "Tên, địa chỉ nhà."
Tần Hạ khịt mũi, rụt cổ tội lỗi, đảo mắt, thản nhiên nói: "Tôi tên là Hạ Thanh, sống ở số 123, tòa nhà C, vườn Ngọc Lâm."
Phó Thiên thả cánh tay cô ra.
Tần Hạ nhân cơ hội chạy ra ngoài, đóng cửa thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, lập tức chạy tới đoàn phim.
Phó Thiên nâng khóe miệng, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng trong nháy mắt liền hóa dịu dàng, tiếc là Tần Hạ nghiêng đầu không nhìn thấy.
Khoác lên người bộ âu phục, Phó Thiên đi vào trong phòng tắm, một hồi lại đi ra, mái tóc được chải ra sau đầu, lộ ra vầng tán rộng và đầy đặn, các đường nét sắc bén và đáng sợ, đôi mắt đen láy bật ra ánh sáng sắc nét bất cứ lúc nào, khí thế bức người, con ngươi liếc mắt một cái nhìn mà kinh sợ.
Anh bước hai chân dài đến trước mặt Tần Hạ.
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Tần Hạ ngẩng đầu, ngạc nhiên trước đôi mắt sắc lạnh như ẩn như hiện của anh, phía sau lưng không tự chủ được ngồi thẳng dậy[/COLOR]
Cô không hiểu tại sao mình lại sợ người đàn ông này, chỉ có thể nói anh là trời sinh uy nghiêm, trời sinh khí thế bức người liền làm cho người khác không thể nảy sinh ý định phản kháng.
"Anh là Phó Thiên, em có thể gọi anh là Thiên". Phó Thiên từ trên cao nhìn xuống cô, nửa người trên nghiêng về phía trước, trên người cảm giác áp bách càng rõ ràng.
"Phó, Phó Thiên?". Tần Hạ không chú ý tới nửa câu sau, nửa câu đầu làm cô giật thót cả người, hồn bay phách lạc, âm thanh nâng cao.
Phó Thiên nhíu mày: "Có vấn đề gì?".
Có, đương nhiên là có vấn đề, vấn đề rất lớn nữa là đằng khác.
Tần Hạ ngẩng ra, cô không phải chỉ mới đến đây vào vài năm trước, cô cũng không phải hoàn toàn không biết hay chưa từng nghe nói qua mấy nhà giàu có đứng đầu.
Phó Thiên, danh sách tài chính và kinh tế hằng năm đều có tên anh, nhưng mà cũng không có ảnh chụp người thật.
Diêm Vương Đế đô chính là nói anh, tuổi còn trẻ liền đảm nhận Nặc Á song song đó là đế quốc thương mại khổng lồ Phó thị.
Hơn nữa người cũng như tên, Diêm Vương chưa bao giờ là nói một thực hiện hai, tính tình vô tình lãnh huyết, công chính nghiêm minh, thủ đoạn độc ác, độc tài lôi đình.
Tục ngữ nói Diêm Vương muốn ai chết canh ba, sẽ không lưu lại người nào đến canh năm.
Phó Thiên chính là người như vậy.
Người cùng cô ở trên giường, người hiện tại đứng trước mặt cô, đúng là chủ tịch tập đoàn Phó thị, Phó Thiên sao?
Tần Hạ cảm thấy cực kỳ kinh sợ, một cơ hội nhỏ như vậy, vậy mà cô được gặp gỡ, sẽ không phải là đang nằm mơ giữa ban ngày chứ.
"Tập đoàn Phó thị.. Cái kia?". Tần Hạ ôm hy vọng xa vời chỉ là người trùng họ trùng tên với anh, thật cẩn thận mà nhìn anh.
Phó Thiên gật đầu, đánh tan vọng tưởng của cô.
Năm trăm tiếng sấm xét cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của Tần Hạ lúc này.
Phó Thiên xoay người: "Đi thôi".
Tần Hạ ngây ngốc hỏi: "Đi đâu?".
Phó Thiên: "Về nhà".
"Nhà ai?".
"Nhà tôi".
Hai chữ thoáng chốc kích thích thần kinh của Tần Hạ, đột nhiên bật dậy khỏi ghế sofa. Cô bật dậy và nói: "Được rồi, hôm nay tôi phải đi gặp đoàn phim. Muộn lắm rồi. Tôi đi trước. Tôi sẽ nói chuyện sau."
Nói xong, cô vội vã chạy ra ngoài, nghĩ rằng anh không có phản ứng gì, chưa được hai bước cánh tay của cô đã bị kéo lại.
"Còn có chuyện gì không?". Tần Hạ quay đầu, giả bộ đặc biệt lo lắng.
"Điện thoại di động". Phó Thiên ngạc nhiên đưa ra một chiếc điện thoại di động.
Tần Hạ nhận ra đó là điện thoại di động của cô, không nhịn được cầm lên: "Cảm ơn, vậy tôi đi đây."
Cánh tay cô lại bị kéo.
"Sao vậy?". Tần Hạ yếu ớt quay lại.
Phó Thiên nói: "Tên, địa chỉ nhà."
Tần Hạ khịt mũi, rụt cổ tội lỗi, đảo mắt, thản nhiên nói: "Tôi tên là Hạ Thanh, sống ở số 123, tòa nhà C, vườn Ngọc Lâm."
Phó Thiên thả cánh tay cô ra.
Tần Hạ nhân cơ hội chạy ra ngoài, đóng cửa thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, lập tức chạy tới đoàn phim.
Chỉnh sửa cuối: