Ngôn Tình [Dịch] Gặp Được Hồng Hạnh Thê - Kim Huyên

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi helen168, 15 Tháng tám 2020.

  1. helen168

    Bài viết:
    96
    [​IMG]

    Tên truyện: Gặp Được Hồng Hạnh Thê.

    Tác giả: Kim Huyên.

    Người dịch: Helen168

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại.

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm được dịch bởi helen168

    Giới thiệu:

     
    tien248, junkutehehe, Meoluoi202 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 1: Tiểu Ái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ cửa phòng đóng chặt đột nhiên truyền đến từng tiếng từng tiếng một tiếng rống giận gầm gừ. Qua một hồi lâu, cửa phòng mới bị mở ra, có ba nam một nữ từ bên trong đi ra.

    "Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Ba vẫn luôn muốn tìm Tiểu Ái, chưa thấy được Tiểu Ái sẽ không ăn không uống, như vậy sớm hay muộn thì sức khỏe sẽ sụp đổ thôi." Phụ nữ trung niên vẻ mặt ưu sầu nói.

    Ba người đàn ông còn lại trên gương mặt cũng mang vẻ ưu sầu.

    Bọn họ đều là Tề gia đời thứ hai. Sức ảnh hưởng của họ có thể nói là to lớn không ai dám gây trở ngại, trừ một người cao cao tại thượng kia, làm cho bọn họ không dám chậm trễ, chủ yếu là bởi vì bọn họ có một người cha vĩ đại - Tề Đỉnh Thiên.

    Cuộc đời của Tề Đỉnh Thiên có thể nói là huyền thoại, từ một cô nhi cố gắng, tạo ra một dấu mốc sang chói về việc thành lập ra một hệ thống thương nghiệp của riêng mình ông, tầm ảnh hưởng của ông không hề nhỏ. Bởi vậy, mọi người đều sẽ cung kính gọi ông một tiếng "Tề lão", bọn hậu bối tự nhiên cũng đối với ông kính sợ thêm.

    Bất quá lợi hại đến đâu cũng không lợi hại hơn sức mạnh của thời gian. Năm tháng vô tình tàn phá thân thể, ai cũng phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, Tề Đỉnh Thiên cũng không ngoại lệ.

    Tề Đỉnh Thiên hiện 91 tuổi, mấy năm trước kiểm tra sức khỏe đã chẩn đoán là mắc bệnh si ngốc người già, ông liền về hưu ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức. Tuy rằng vẫn luôn hưởng cách chữa trị tốt nhất nhưng bệnh tình vẫn không có cải thiện, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.

    Như ngay lúc này ông ấy không ngừng muốn gặp cháu gái đã chết mười năm về trước, thậm chí còn vì muốn gặp cháu gái lại còn dùng cách tuyệt thực để kháng nghị. Thật sự đau đầu. Sau hồi lâu thì vấn đề 'tuyệt thực' này cũng được giải quyết xong.

    "Ta cũng biết.. Tiểu Ái của ta.. là Tiểu Ái đã không ở trên đời này." Tề Thỉnh Duy - con thứ hai của Tề Đỉnh Thiên chua xót bất đắc dĩ nói.

    Tiểu Ái là cháu gái của ông, từ khi sinh ra đã được mọi người nâng niu, yêu thương trong bàn tay, cũng bởi vậy mà dưỡng thành tính cách có chút kiêu căng, khó có thể quản giáo. Năm đó sau khi say rượu lại lái xe cứ như vậy mà phát sinh tai nạn xe cộ, trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu đã qua đời.

    Lúc ấy Tề lão chịu đả kích sinh lớn như vậy liền bệnh nặng, thời gian sau liền không hề nói về nàng ta nữa, giống như cô cháu gái này chưa từng tồn tại.

    Ai cũng cho rằng ông lãnh khốc vô tình. Nhưng những năm gần đây ông mắc bệnh si ngốc người già, lại tâm tâm niệm niệm đều là về cô cháu gái Tiểu Ái, từ đó mọi người mới biết được ông đối với cháu gái có bao nhiêu yêu thương liền có bao nhiêu hoài niệm. Tình cảm ấy trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi.

    "Ảnh chụp đâu?" Tề Đại Hậu - con trai trưởng Tề Đỉnh Thiên hỏi.

    "Ảnh chụp vô dụng, ba muốn chính là Tiểu Ái cùng ba nói chuyện, một Tiểu Ái tồn tại." Tề Thỉnh Duy lắc đầu thở dài.

    Trong phòng liền một mảnh an tĩnh.

    "Nếu không thì tìm người thế thân thế nào? Chỉ cần lớn lên giống, linh động một chút. Trước đó cho cô ta học các cử chỉ, thói quen của Tiểu Ái, có lẽ sẽ gạt được ba." Người phụ nữ trung niên cũng là con gái duy nhất của Tề Đỉnh Thiên lên tiếng nói.

    "Này phương pháp có lẽ sử dụng được đấy, chúng ta đi tìm bác sĩ thảo luận một chút đi." Tề Thỉnh Duy hai mắt sáng ngời, gật đầu nói.

    "Đi thôi!"

    * * *

    Đã hỏi quá bác sĩ ý kiến, xác định phương án thế thân được thông qua, bọn họ Tề gia liền toàn thể động viên, bắt đầu tìm kiếm thế thân của Tiểu Ái.

    Bởi vì thanh danh và các mối quan hệ của Tề gia, cho nên bọn họ không thể đăng báo tìm người, chỉ có thể dựa vào người trong nhà tự tìm người, mà anh thân là thành viên Tề gia, lại là trưởng tôn, tự nhiên việc tìm người lại do anh - Tề Lạc gánh vác.

    Cho nên bây giờ anh phải ngồi ở quán cà phê lầu hai khu trung tâm thương mại, giống như một tên háo sắc nhìn chằm chằm người khác, thật là quá mất mặt. Thật là may mắn khi người ta đã phát minh ra kính râm, bằng không anh một đời tài giỏi lại bị hủy trong nay mai.

    Ăn mặc đơn giản, áo thun phối với quần jean, chân mang một đôi giày thể thao, lại cải trang che bớt một phần ba khuôn mặt, anh tin tưởng hẳn là không có ai nhận ra. Ai lại liên tưởng một Tề Lạc thường ngày tây trang phẳng phiu, một Tề đại thiếu, một Tề phó tổng với một tên nhóc choi choi như thế này.

    Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Lạc không tự chủ duỗi tay sờ sờ cằm, vì tạo hình mới này, buổi sáng anh còn cố ý giữ lại râu, thật là mất công mà.

    Hiện tại anh chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được một người phù hợp, mặc kệ là người đó muốn trả giá cái gì anh đều nguyện ý, chỉ cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này là được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2020
  4. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 2: Gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi lâu qua khiến anh bức rức. Không được, phải vào nhà vệ sinh giải tỏa một chút.

    "Phục vụ, làm phiền ngươi lại cho ta thêm một tách cà phê và một phần bánh hạnh nhân, thuận tiện tính tiền, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Anh đem thẻ tín dụng đưa cho phục vụ, miễn cho họ hiểu lầm anh trốn đi không trả tiền.

    "Anh ơi!" Nhân viên chạy tới nhà vệ sinh gọi anh lại.

    "Chuyện gì?" Anh dừng lại bước chân, nhíu mày hỏi.

    "Xin hỏi là anh muốn dùng ở bên trong phòng hay tiếp tục ngồi ở đây ạ?"

    "Bên trong." Anh nói xong rồi nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh.

    Cũng may nhà vệ sinh cách tiệm cà phê không xa, nhưng bất hạnh chính là, thế nhưng ở lối vào lại treo tấm bảng 'đang lau dọn, phiền đi lối khác', làm anh muốn giết người. Aizzzz.

    Đi lên lầu ba hay xuống lầu một? Anh hỏi chính mình, nhưng giây tiếp theo lại lập tức lắc đầu phủ định, hai loại phương án đều không được, bởi vì anh thật sự sắp nhịn không được.

    Trên đời này có ba gấp: Cần tiền, đi nhà vệ sinh và cứu mạng. Chuyện gấp như thế này thì chắc ông chúlao công sẽ tha thứ cho hành vi này của anh? Đúng, nhất định sẽ tha thứ cho anh.

    Vì chính mình đã tìm được lí do hợp lý nên Tề Lạc không màng thông báo của tấm bảng được treo. Anh không do dự trực tiếp đi vào, sau đó nhanh chóng vào đẩy cửa nhà vệ sinh để giải quyết.

    Chỉ có khi không nhịn nổi mới biết được sự thoải khi đi vệ sinh, Tề Lạc khóe miệng khẽ nhếch lên, mở cửa bước ra, sau đó liền nhìn thấy một người mặc đồ lao công, mang khẩu trang, một tay chống nạnh, một tay cầm cây lau nhà.

    "Anh gì đó ơi, anh không thấy được ngoài cửa có treo biển thông báo 'đang lau dọn, phiền đi lối khác' hay sao?"

    "Ông chú à, tôi thực xin lỗi. Tôi tương đối gấp, cho nên.." Anh đang nói lại lý do 'hợp lí' mà anh đã nghĩ ra lúc nảy, thế mà lời còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

    "Tôi không phải ông chú!"

    "Ách!" Anh không tự chủ được sửng sốt, không nghĩ tới đối phương sẽ giận dữ như thế. Anh vội vàng sửa miệng nói:

    "Thực xin lỗi, thím cho.."

    "Ai là thím của anh?"

    Tề Lạc nhịn không được nhíu mày, ở trong lòng thầm mắng: "Tôi khinh! Nữ nhân này cũng quá khó khăn đi? Là cố ý kiếm chuyện hay sao?"

    Nhận định là cô ta cố tình làm khó dễ, anh liền lạnh lùng mà liếc nhìn nàng một cái, đi lướt qua cô thẳng đến bồn rửa tay lãnh đạm nói:

    "Tôi nói lại lần nữa là thực xin lỗi, cô nhận cũng được, không nhận cũng được tóm lại là tôi đã xin lỗi cô rồi." Nói xong, anh cảm thấy trong lòng vẫn là có chút khó chịu, vì thế ở xoay người rời đi trước, anh lại ác ý bổ sung thêm một câu, "Tạm biệt bà thím." Sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

    Trở lại tiệm cà phê ngồi xuống sau, Tề Lạc vẫn cảm thấy có chút không thể hiểu được, con gái trong độ tuổi phản nghịch không nghe lời, không ai dạy dỗ từ đó hình thành tâm lý biến thái tìm anh tức giận phát tiết, anh thật là có đủ xui xẻo.

    Lắc lắc đầu, hắn ký tên vào hóa đơn, nhân viên cửa hàng đưa lại anh thẻ tín dụng. Anh tiếp tục một bên ăn bánh hạnh nhân uống cà phê, một bên lại tiếp tục nhìn chằm chằm thang cuốn đối diện để tìm kiếm nữ sinh trẻ tuổi gần giống với Tiểu Ái.

    Tiểu Ái là em gái của anh, trừ bỏ ba mẹ, anh là người mà Tiểu Ái thân thuộc nhất, cho nên nhiệm vụ này anh bị kỳ vọng cao, áp lực thật sự rất lớn.

    Thời gian chậm rãi trôi đi. Tề Lạc nhìn xuống đồng hồ, phát hiện mình thế nhưng lại ở chỗ này ngồi hơn 6 giờ.

    Nhìn đi nhìn lại có vẻ nơi này không may mắn, bằng không đã qua hơn 6 giờ đồng hồ, anh lại tìm người có 5 phần tương tự Tiểu Ái cũng không tìm được?

    Thở dài đứng dậy, anh cuối cùng lại nhìn thoáng qua thang cuốn, sau đó thu hồi tầm mắt xoay người sang phải, cả người anh cứng đờ lại. Nhìn lại một lần nữa, ông trời không phụ lòng người mà. Chính là người đó cô gái mặc áo sơmi màu đỏ kẻ ô vuông.

    Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng đó là rất giống với gương mặt Tiểu Ái, anh tuyệt đối sẽ không nhận nhầm đâu!

    Sợ không đuổi kịp cô gái đó, Tề Lạc không chút nghĩ ngợi lập tức kêu lớn:

    "Cô gái mặc áo sơmi màu đỏ kẻ ô vuông đang đi xuống lầu một, làm ơn chờ một chút."

    Anh đột ngột gào lên trong nháy mắt hấp dẫn rất nhiều cái quay đầu đều nhìn chăm chú vào anh, bao gồm cả cô gái đó.

    "Không sai, chính là cô, làm ơn chờ tôi một chút." Không để ý tới lời bàn tán từ mọi người, Tề Lạc tiếp tục gào lớn tiếng về phía cô gái, sau đó anh nhanh chóng hướng lầu một đi xuống.

    Xuống đến lầu một, anh thở hổn hển.

    "Cảm ơn cô đã chờ tôi." Anh cảm kích nói, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt giống muội muội Tiểu Ái đến tám phần tương tự, không tự chủ mà ngây ngốc.

    Tiểu Ái.. Thật sự đã lâu không gặp..
     
    Meoluoi20, Phan Kim TiênQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
  5. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 3: Đề nghị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này ông chú, ông muốn làm gì?"

    Tề Lạc đang cảm động vì nhìn thấy gương mặt của em gái mình thì bị những lời này mà tan thành mây khói.

    "Ông chú? Tôi thoạt nhìn có già như vậy sao?" Anh hỏi với vẻ mặt chịu nhiều đả kích.

    Tuy rằng người trước mắt cái này cùng Tiểu Ái có tám phần rất giống nữ sinh, thoạt nhìn còn rất nhỏ, giống sinh viên, cùng 31 tuổi tương đối chênh lệch, anh đã già đi rất nhiều sao? Nhưng là cô cũng không nên kêu anh là 'ông chú' chứ? Anh toàn thân từ trên xuống dưới có chỗ nào giống 'ông chú' chứ?

    "Chú cho rằng chú so với cháu trẻ tuổi hơn sao?" Cô gái khẽ nhếch mép hỏi hắn.

    "Tôi chưa từng nói qua những lời này nha." Anh thật sự không có, không hiểu cô như thế nào lại nói như vậy.

    "Cho nên bác cảm thấy bác vẫn còn trẻ?" Cô gái hỏi lại.

    "Đương nhiên." Anh gật đầu đồng ý.

    "Tại vì tôi đang thanh xuân tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế này, lại có người kêu tôi là 'bà thím', tôi kêu anh là 'ông chú' có gì không đúng?"

    "Là sao? Có ý tứ gì?" Tề Lạc khó hiểu hỏi lại.

    "Ý tứ chính là tôi đang rất bận, không có thời gian đứng ở chỗ này cùng ngươi tranh cãi. Tạm biệt 'ông chú'." Cô gái duỗi tay, sau đó lướt qua anh mà đi.

    "Cô gái, tôi nói còn chưa nói xong, cô muốn đi đâu?" Anh đuổi theo nói.

    "Tôi lại không quen biết anh, anh muốn cùng tôi nói cái gì? Làm ơn buông tay tôi ra, nếu không ta liền kêu biến thái đấy."

    Tề Lạc lập tức buông tay cô ra, thành khẩn nói:

    "Cô cho tôi một ít thời gian, làm ơn, chuyện này đối với tôi thật sự rất quan trọng."

    "Không phải tôi không chịu cho anh thời gian, mà là tôi muốn đuổi theo xe bus, không có cho anh thời gian được đâu."

    "Cô muốn đi đâu? Tôi có thể lái xe đưa cô đi, chúng ta có thể ở trên đường nói." Anh nhanh chóng nghĩ ra đối sách.

    "Làm sao tôi có thể biết anh có phải người tốt không hay là anh có thể đem tôi đi bán lấy nội tạng?" Cô gái lấy vẻ mặt đề phòng nhìn hắn nói. Người xa lạ đột nhiên nhiệt tình như vậy, thì người bình thường nào cũng sẽ cho rằng có vấn đề.

    "Chúng ta đây ngồi xe taxi, tiền xe tôi tự trả." Anh liền nhanh chóng đưa ra phương án mới.

    "Tôi như thế nào biết anh có thể hay không đổi ý, lỡ như anh không trả thì sao?"

    Tề Lạc không còn lời gì để nói với cô. Anh đường đường là thiếu gia nhà họ Tề lại đi bắt cóc sao? Tiền taxi mà trả không nổi à? Hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một ngụm oan khí, anh trực tiếp lấy ra bóp da, từ bóp da rút ra một xấp tiền mệnh giá lớn đưa cho cô, bên trong còn có nhiều thẻ tín dụng.

    "Cô gái, tôi đưa cô giữ bóp tiền cô yên tâm rồi chứ. Tôi là công dân lương thiện mà?" Anh nói.

    Cô gái không chút do dự cầm lấy xấp tiền mà anh đưa, mở miệng nói:

    "Có thể yên tâm một chút, bất quá xe taxi là phải do tôi gọi. Ai biết anh có đồng bọn hay không?"

    Tề Lạc làm một tư thế bị đánh bại hoàn toàn, hai người cũng không nói thêm gì nữa. Tiếp theo, hai người một trước một sau hướng xe taxi ngồi.

    Thi Vân Nhu dựa vào cửa xe mà ngồi, cô ngồi cùng một người đàn ông xa lạ ở trên xe taxi phải duy trì khoảng cách để an toàn.

    Cô đoán không ra người đàn ông này muốn nói chuyện gì cùng cô? Cô còn tưởng rằng anh ta ở công ty bách hóa đột nhiên gọi cô lại là bởi vì anh ta nhận ra cô chính là người lao công quét dọn nhà vệ sinh nam cùng anh ta xung đột, bất quá xem qua anh ta không có phản ứng gì khi cô nói 'ông chú' có lẽ là chuyện khác, Nhưng mà anh ta rốt cuộc là vì chuyện gì tìm tới cô chứ? Thật là làm cô nghĩ cả trăm lần cũng không ra.

    "Này 'ông chú', anh nói cùng tôi nói cái gì, bây giờ có thể nói rồi chứ?" Cô mở miệng nói.

    "Có thể hay không cô không cần kêu tôi là 'ông chú' được chứ? Tôi mới có 31 tuổi thôi?" Tề Lạc cười khổ nói, vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc vì cái gì mà cô vẫn luôn kêu anh là 'ông bác'.

    "Tôi chỉ mới có 24 tuổi mà thôi, anh cũng không nên kêu tôi là 'bà thím' chứ?"

    "Tôi có khi nào kêu.." Đột nhiên anh im lặng, khó có thể tin được mà bật thốt lên kêu lên: "Cô chính là cái 'bà thím' kia? Nhân viên lao công quét dọn nhà vệ sinh lầu 2?"

    "Đúng vậy." Thi Vân Nhu đặt đôi bàn tay lên ngực nhìn anh trả lời.

    Tề Lạc cứng họng nhìn cô, mà há hốc mồm. Anh hiện tại rốt cuộc biết cô vì cái gì mà từ nảy tới giờ lúc nào cũng khó chịu với anh rồi. Nhìn dáng vẻ của anh bị cô kêu một tiếng 'ông chú' cũng không oan chút nào. Anh cười khổ nghĩ.

    "Khi đó cô đang mặc đồng phục lao công cùng với khẩu trang, tôi hoàn toàn nhìn không ra gương mặt thật, tôi lúc đó chủ quan cho rằng cô là phụ nữ trung niên, tôi ở chỗ này hướng cô xin lỗi. Thực xin lỗi." Anh nghiêm túc mở miệng nói.

    "Phụ nữ trung niên sẽ có dáng người như thế này sao hả?" Cô hỏi lại anh.

    "..."

    Tề Lạc ngốc nhìn nàng, toàn bộ không biết nên nói tiếp cái gì mới tốt. Có người sẽ mở miệng nói chính mình dáng người đẹp hay sao?

    "Được, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh." Không đợi anh đáp lại, cô đột nhiên nói, sau đó chủ động trở lại chuyện chính hỏi anh.

    "Anh muốn cùng tôi nói chuyện gì?"

    "Tôi cảm phiền cô giúp gia đình tôi một chuyện."

    "Chuyện gì? Vì cái gì mà muốn tôi giúp anh?"

    "Tôi sẽ cho cô một số tiền mà cô xứng đáng được nhận." Anh suy nghĩ một chút rồi bổ sung hai chữ: "Rất nhiều."

    Tục ngữ nói: "Tiền là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là cái đà danh vọng, là cái lọng che thân, là cán cân công lí." Anh không tin có thứ gì mà tiền không thể giải quyết được. Tề gia bọn họ chính là không thiếu tiền, các việc có thể sử dụng tiền để giải quyết đối với bọn họ thật sự không phải việc gì khó, sợ nhất chính là có tiền cũng giải quyết không được, như là tìm không được người phù hợp để đóng giả em họ.

    Hiện tại người cũng đã tìm được rồi, bây giờ chỉ cần đối phương chịu gật đầu đáp ứng hỗ trợ là được, muốn trả giá bao nhiêu tiền đều không phải là vấn đề, anh tin tưởng các trưởng bối nhất định cũng là làm như vậy.

    "Anh có ý đồ gì?" Thi Vân Nhu lấy vẻ mặt hoài nghi nói.

    "Tôi nói trước, tôi chỉ bán mình không bán nghệ.. Không.. Không đúng, nói sai rồi, là chỉ bán nghệ không bán thân."
     
    Meoluoi20, Phan Kim TiênQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tám 2020
  6. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 4: Nghi ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề Lạc có loại cảm giác dở khóc dở cười, không biết nên buồn hay nên vui đây.

    "Ông nội của tôi được chẩn đoán mắc bệnh si ngốc người già, gần đây ông ấy vẫn luôn muốn gặp lại người cháu gái yêu quí của ông đã mất 10 năm, ông không thấy được sẽ không chịu ăn cái gì cả, cũng không chịu nghỉ ngơi. Chúng tôi thật hết cách với ông, nên đã hỏi qua bác sĩ việc tìm người đóng giả em của tôi và được đồng ý. Tôi tìm từ sáng đến giờ thì tìm thấy cô, cô cùng em tôi lớn lên rất giống nhau." Anh trầm giọng nói cho cô biết lí do.

    "Những gì anh nói đều là thật? Không phải bịa đặt?" Cô vẫn còn bán tín bán nghi nhìn về phía anh.

    Tề Lạc lấy ra bóp da, từ bóp da rút ra một tấm ảnh, đó là tấm ảnh Tiểu Ái chụp cùng anh, đưa cho cô xem.

    "Đây là Tiểu Ái em gái của tôi, hình này là được chụp vào sinh nhật 18 của nó."

    Thi Vân Nhu nhận lấy ảnh chụp mà Tề Lạc đưa, tò mò cúi đầu xem, sau đó lập tức ngẩn người, người trong ảnh thật sự giống cô đến bảy, tám phần. Cô chưa từng nghĩ tới trên đời này sẽ có người lớn lên giống cô như vậy, nếu không phải biết ba mẹ chỉ sinh một mình con gái là cô thì chắc cô sẽ hoài nghi rằng cô gái trong tấm ảnh là chị em sinh đôi với cô mà từ nhỏ bị thất lạc.

    "Cô ấy thật sự đã không còn ở trên đời?" Cô ngẩng đầu hỏi.

    "Đúng vậy." Tề Lạc gật gật đầu.

    "Ông nội của tôi rất yêu thương Tiểu Ái, tai nạn ngoài ý muốn xảy ra khiến ông còn mắc cơn bạo bệnh đến mấy năm mới buông xuống được. Ông ấy nhất định là rất muốn gặp lại em ấy, cho nên sau khi bị si ngốc mọi thứ ông đều không nhớ, còn đối với Tiểu Ái ông nhớ mãi không quên, trước sau đều muốn gặp lại nó."

    "Cho nên, anh muốn tôi đóng giả em gái Tiểu Ái của anh, đi gặp ông lão một lần?" Thi Vân Nhu hỏi hắn. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện lòng trắc ẩn của cô lại nổi lên.

    "Một lần gặp mặt thật là không đủ, có khả năng là khi nào ông ấy muốn gặp thì cô lại đến."

    "Nói như vậy, tôi chỉ sợ không có biện pháp nào để hỗ trợ giúp anh." Thi Vân Nhu nhíu mày nói, cô căn bản là không có thời gian. Nếu như chỉ một, hai lần gặp mặt cô còn có thể rút ra thời gian hỗ trợ nhưng muốn cô lúc nào cũng phải có mặt theo ý muốn của họ thì thật sự không có khả năng.

    "Tôi rất muốn giúp anh nhưng đáng tiếc tôi có lòng nhưng mà không đủ sức, anh cảm phiền tìm người khác hỗ trợ nhé."

    "Bất luận yêu cầu hay điều kiện gì cô muốn thì cứ việc nói ra, chỉ cần cô muốn, bất luận cái gì tôi cũng đều đáp ứng."

    "Bất luận điều kiện gì đều được?"

    "Đúng vậy."

    "Cho tôi một ngàn vạn?" Cô nói giỡn.

    "Không thành vấn đề." Anh không chút do dự đáp ứng.

    Thi Vân Nhu nháy mắt ngây người, cứng họng trừng mắt hắn, toàn bộ há hốc mồm.

    "Thật sự là tôi chỉ nói đùa thôi." Cô nói.

    "Nhưng tôi rất nghiêm túc. Chỉ cần cô đáp ứng giúp cho tôi việc đóng giả thành Tiểu Ái đến gặp ông nội của tôi. Giúp ông ấy sống vui vẻ trong những năm cuối đời, mặc kệ là một ngàn vạn, hai ngàn hay ba ngàn vạn đều được, tôi đều có thể đáp ứng cho cô."

    Tề Lạc nhìn biểu tình biến đổi trên gương mặt của Thi Vân Nhu hỏi:

    "Thế nào? Quyết định của cô là?"

    "Anh không phải kẻ lừa đảo chứ?" Thi Vân Nhu trầm mặc một chút, ngưng mắt đánh giá hắn.

    "Tùy tiện mở miệng nói liền có hai ngàn, ba ngàn vạn, thật sự là không có nói điêu chứ? Anh chẳng lẽ không biết nói như thế sẽ làm người khác sinh ra hoài nghi hay sao?"

    "Tôi có thể cho cô xem giấy chứng minh, hay bắt tôi làm bản cam kết điều được. Tôi tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo." Anh nghiêm túc bảo đảm.

    "Kẻ lừa đảo khi hành nghề đều sẽ đem các loại đạo cụ chuẩn bị đầy đủ hết, trong đó đủ loại giấy chứng minh, nói cho cùng cũng là thứ cơ bản."

    Tề Lạc toàn bộ không có lời gì để nói, nhịn không được trào phúng mở miệng nói:

    "Cô đã bị lừa gạt phải không?"

    "Đúng vậy, anh nói không sai, tôi chính là bị đã lừa gạt, hơn nữa đến nay tôi vẫn chưa hề quên." Thi Vân Nhu nhe răng trợn mắt nói, làm cho người khác không phân rõ thật giả.

    "Tôi tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo, nếu cô lo lắng tôi đây có âm mưu thì có thể tìm một luật sư tới làm chứng, sau đó thêm một phần hợp đồng. Hợp đồng sẽ có hiệu lực đến ngày ông tôi mất, tôi sẽ đưa trước một phần thù lao cho cô, một nửa còn lại sẽ trả cô khi xong việc. Có hợp đồng cùng luật sư làm chứng, như vậy cô có thể yên tâm rồi chứ?" Anh bày ra vẻ mặt thành khẩn nhìn cô nói.

    Thi Vân Nhu có phần động tâm, bởi vì cô thật sự thực đang thiếu tiền.
     
    Meoluoi20, Phan Kim TiênGill thích bài này.
  7. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 5: Bàn bạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông của anh bao nhiêu tuổi? Hiện tại thân thể sức khỏe của ông ra sao rồi?" Nàng mở miệng hỏi.

    Anh ta nói muốn cô làm Tiểu Ái em gái của anh ta nhưng cái này cũng chỉ là thế thân, có hay không kiêm luôn chức làm hộ lí, làm quản gia, làm giúp việc hay không cô phải hỏi rõ tình hình mới được. Còn có, nếu ông của anh ta có thể sống thêm vài cái hai, ba mươi năm nữa, thì việc anh ta dùng một ngàn vạn kia mua cô hai, ba mươi năm mà lúc nào cũng phải kêu đến là đến, như vậy thì cô không phải thiệt thòi quá lớn đi? Cho nên, nhất định phải nắm bắt tình hình rõ ràng.

    "Ông nội của tôi năm nay 91 tuổi, trừ bỏ chứng bệnh si ngốc, thì phương diện thân thể đều tính không tồi."

    "Cho nên, ông ấy có khả năng sống thêm cái mười năm đều không thành vấn đề?"

    "Trên nguyên tắc là như thế không sai." Tề Lạc gật đầu nói.

    "Tôi đây chẳng phải làm ăn lỗ vốn rồi hay sao?"

    "Có ý tứ gì?" Hắn ngạc nhiên khó hiểu.

    "Một ngàn vạn mà anh đã muốn mua mười năm tự do của tôi, cái này không phải là tôi chịu thiệt thòi lớn chứ là cái gì?"

    "Tiền không là vấn đề, chỉ cần cô nguyện ý làm nhiệm vụ này là được." Anh nói.

    "Tiền không là vấn đề? Ai, tôi nằm mơ cũng nói được những lời này nha." Thi Vân Nhu không tự chủ được mà thở dài.

    Tề Lạc khóe miệng nhếch lên một chút, quyết định lại thêm cho cô một điều kiện, là bởi vì anh có thể cảm giác được cô đã có một chút động tâm.

    "Bất quá cô nói cũng không sai, ông nội của tôi sống lâu thì đối với cô dường như không công bằng, cho nên tôi quyết định là đưa cho cô một ngàn vạn tiền tạ ơn và đáp ứng trả thêm tiền lương cho cô, một tháng mười vạn.. Không, là hai mươi vạn? Nếu làm tốt thì có thêm lương thưởng, cô thấy như thế nào?"

    "Tôi.. Tôi cần có thời gian suy nghĩ." Cuối cùng cô mở miệng nói.

    "Được, đây là danh thiếp của tôi. Cô có bút không? Cô viết cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc." Anh đem danh thiếp đưa cho cô đồng thời hỏi.

    "Tôi sẽ liên lạc với anh mà."

    "Không được, thật vất vả mới tìm được cô, tôi không thể mạo hiểm được."

    Thi Vân Nhu sửng sốt một chút, cười như không cười nhìn hắn hỏi:

    "Anh vẫn không cảm thấy việc này có một chút đáng tin hay sao?" Đay là lần đầu tiên có người nói với cô câu nói này, cảm giác có một chút cảm động.

    "Cô thật sự đối với người nhà của tôi rất quan trọng." Tề Lạc nghiêm túc nói.

    Ảo tưởng tan biến, anh ta không nên nói thêm bốn chữ "Người nhà của ta" nữa chứ. Thi Vân Nhu ở trong lòng thở dài nói, yên lặng lấy ra giấy bút, viết tên họ cùng số điện thoại cho anh ta.

    "Cô viết giúp tôi địa chỉ cũng như số điện thoại nữa." Anh yêu cầu.

    Cô không nói gì nhìn anh.

    "Nếu cô không nhận điện thoại, ít nhất tôi còn lựa chọn khác, nếu không giữa biển người mênh mông, nếu thật muốn trốn thì tôi đi đâu tìm ngươi?" Anh giải thích nói.

    "Anh lại không phải chủ nợ của tôi, tôi làm gì mà muốn trốn?" Cô hỏi lại anh.

    "Không biết nữa, có lẽ cô sẽ chê tôi phiền, lại đem tôi xem thành tập đoàn lừa đảo rồi sao. Tóm lại, là cô cứ viết số điện thoại cùng địa chỉ viết cho tôi đi, như vậy tôi tương đối an tâm."

    Thi Vân Nhu không nói gì, lười cùng anh ta cãi cọ, dù sao cũng không làm gì sai, viết thì viết, cô thì sợ cái gì?

    "Vậy anh có phải hay không cũng nên viết cho tôi địa chỉ nhà của anh chứ?" Anh mới vừa cho nàng danh thiếp nhưng chỉ ghi địa chỉ công ty.

    Anh không nói hai lời, lập tức đem giấy bút lưu loát viết lên.

    "Lúc nào cũng hoan nghênh cô đến." Anh viết xong sau đó đem giấy bút trả lại cho cô.

    Cô tức khắc có loại cảm giác 'tự chui đầu vô lưới'.

    Thi Vân Nhu tổng cộng có hai công việc, một là làm nhân viên lao công ở trung tâm thương mại. Tổ làm việc của cô có bốn người, bốn người các cô đều phối hợp rất tốt, thời gian làm việc có thể sắp xếp hợp lí cho thời gian biểu của từng người, cho nên cô mới có thời gian làm thêm công việc khác. Công việc thứ hai là nhân viên làm thêm của một gian hang trang sức ở chợ đêm, thời gian làm việc từ 5 giờ rưỡi buổi chiều đến 1 giờ rưỡi tối.

    1 giờ rưỡi, chợ đêm quầy hàng sôi nổi chuẩn bị đóng cửa.

    Thi Vân Nhu giúp cô chủ dọn hàng, hai người chào tạm biệt nhau rồi từng người tan tầm về nhà. Đêm nay cô không thể nào tập trung tinh thần làm việc được, bởi vì cô cứ suy nghĩ đến lợi ích mà Tề Lạc đề nghị, theo như lời của anh khiến căn bản không biện pháp chuyên tâm vào công việc được.

    "Tiền không là vấn đề", 'tiền lương hai mươi vạn', 'hoan nghênh cô'.. những lời này với lời của ma quỷ dụ hoặc đa phần giống nhau, trong lòng không ngừng quanh quẩn dụ dỗ cô.

    Mỗi tháng hai mươi vạn. Số tiền này thật là hấp dẫn người khác mà, bởi vì cô có làm việc chăm chỉ với 2 công việc này thì một tháng cũng chỉ có hơn chín vạn mà thôi, cô có thể không động tâm hay sao?

    Chính là cô lại lo lắng, trên đời này thực sự có chuyện tốt không làm mà có hưởng sao? Chỉ là đóng giả làm cháu gái để vui vẻ cho quãng đời của một ông lão mà thôi, cô thật sự có thể được nhiều thù lao như vậy sao? Điểm này làm cho cô có chút thấp thỏm bất an, do dự.
     
    Meoluoi20, Phan Kim TiênQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
  8. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 6: Đồng ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình thường cô luôn có thể nằm dính gối một phút là có thể đi vào giấc ngủ, hôm nay cô lại phá lệ mất ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại. Đã hơn hai giờ, vừa nghe thấy ba mẹ rời giường chuẩn bị ra cửa đi làm, cô lập tức từ trên giường bò xuống, ra khỏi phòng.

    "Ba, mẹ."

    "Cái đứa nhỏ này như thế nào đến bây giờ vẫn còn chưa ngủ, là ba mẹ đánh thức con rồi hay sao?" Mẹ Thi quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày hỏi.

    "Không phải. Con có chuyện muốn cùng ba mẹ thảo luận một chút." Cô kéo ghế dựa ngồi xuống nói.

    Nhìn ba vì bữa sáng vội vàng nấu sữa đậu nành nấu đến mồ hôi đầy đầu, cùng giống với mồ hôi trên trán củ mẹ đang xào cơm, trong lòng cô có chút đau lòng.

    Từ mười năm trước, ba cô bị người bạn tốt nhất đụt rỗng két tài sản của công ty, công ty phải tuyên bố phá sản. Sau đó còn phải còng lung trả các khoản nợ mà ông bạn của ba vay nóng của người ta dưới danh nghĩa công ty. Sau một đêm một doanh nhân thành đạt lại trở nên già hẳn đi, mẹ cô cũng vậy, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng. Chính là vì cô mà bọn họ vẫn là tiếp nhận sự thật vô tình này, buông bỏ sự kiêu ngạo, quên đi thân phận chủ tịch, vợ chủ tịch, để mỗi ngày phải dậy sớm để làm tài xế đưa đón người ta kiếm tiền nuôi lớn cô. Chỉ vì muốn tiết kiệm vài đồng cho bữa sáng mà xuống bếp nấu ăn.

    Mười năm qua, cả nhà cô ăn mặc cần kiệm, liều mình kiếm tiền, sức khỏe cũng hao tổn kết quả lại vay thêm nợ để có tiền mua thuốc, cứ như vậy có lẽ ba mẹ cô có công tác cả đời cũng chưa trả hết, cô nhất định phải nghĩ cách thay đổi để ba mẹ có cuộc sống tốt hơn.

    "Chuyện gì?" Vội đến mức không có thời gian quay đầu lại, mẹ Thi mở miệng hỏi.

    "Con, ngày hôm qua có gặp được một người.." Cô mở miệng, chậm rãi đem chuyện ngày hôm qua gặp được Tề Lạc nói ra. Hy vọng có thể nghe một chút ý kiến của cha mẹ đối với chuyện này.

    "Tình huống con cũng không rõ ràng lắm, nhưng là nếu chuyện này là sự thật thì ba, mẹ, hai ngươi cảm thấy thế nào, con có thể làm việc này hay không?"

    Ba mẹ cô toàn trầm mặc không nói, làm cho Thi Vân Nhu tức khắc có chút không biết làm thế nào.

    "Ba, mẹ, các ngươi như thế nào đều không nói lời nào a?" Cô cẩn thận hỏi.

    "Tiểu Nhu." Thi mẫu xoay người về phía cô, thong thả mà mở miệng nói.

    "Cho tới nay ba mẹ đều không hy vọng con vì nợ nần trong nhà mà nhọc lòng, hy vọng con có thể khỏe mạnh, sống vui vui vẻ vẻ giống các thiếu nữ khác, chính là con, cái đứa nhỏ này vì cái gì mà hiểu chuyện như vậy? Ba mẹ thực xin lỗi con."

    "Mẹ, hết thảy đều là do con cam tâm tình nguyện, mẹ về sau đừng lại nói loại này nữa. Con là con gái của ba mẹ, cũng là một thành viên trong gia đình này, có thể góp sức lực được thì đương nhiên là muốn giúp đỡ mà." Cô nói.

    "Cho nên, ba mẹ cảm thấy con có thể đóng giả cô tiểu thư nhà giàu Tiểu Ái kia không?"

    Mẹ Thi không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía ba Thi.

    "Nếu trong nhà không có vấn đề nợ nần, mà con gặp được loại sự tình như thế này thì con sẽ làm như thế nào làm?" Ba Thi tắt bếp, xoay người hỏi nàng.

    "Con biết ý tứ của ba, trừ bỏ chuyện tiền bạc, thì con cũng muốn an ủi ông lão ấy. Trước kia ông nội vẫn còn ở trên đời mà con không trân trọng, coi như đây là bù đắp những hối tiếc của con lúc trước." Nhớ tới ông nội đã mất năm năm, Thi Vân Nhu đột nhiên có chút buồn.

    "Một khi đã như vậy, thì con cứ nhận công việc này đi." Ba Thi nhìn cô nói.

    "Con phải đối xử thật tốt với ông lão kia, xem ông ấy trở thành thân ông ấy như ông của con, hãy làm sao cho xứng đáng với đồng tiềng mà học trả lương cho con, đối phương cấp nhiều hay ít, chúng ta liền nhận bấy nhiêu."

    "Con đã biết." Cô gật đầu nói.

    * * *

    Bởi vì mất ngủ nên cô quyết định phải xử lý xong các quan hệ, công việc một cách ổn thỏa. Thi Vân Nhu gọi điện thoại xin nghĩ. Không biết có phải hay không vì cô tuổi còn nhỏ, hay thường ngày chăm chỉ làm việc, tổ trưởng và bà chủ của cô không nói hai lời liền đáp ứng còn bảo nếu như muốn làm lại vẫn có chỗ chờ cô. Thật là cảm động mà.

    Giải quyết xong chuyện này, cô yên tâm lên giường mà ngủ đến 12 giờ trưa mới tỉnh lại.

    Cô đem đồ ăn mà ba mẹ để lại đi hâm nóng, giải quyết bữa sáng và cơm trưa cùng lúc. Sau đó lại lấy ra danh thiếp của Tề Lạc, nhấn số rồi gọi đi.

    "Alo."

    "Alo, tôi tìm Tề Lạc."

    "Tôi chính là Tề Lạc. Không biết ai đang nghe máy?"

    "Tôi là Thi Vân Nhu."

    "Là cô!" Tề Lạc kinh hỉ kêu lên.

    "Tôi vẫn luôn đợi điện thoại của cô đấy, cô suy nghĩ như thế nào rồi? Người nhà của tôi nghe nói đến cô đều rất muốn gặp cô đấy."

    "Tôi trước hết có thể đến gặp xem qua ông của anh không?" Thi Vân Nhu nói.

    "Đương nhiên có thể." Tề Lạc không chút do dự đáp.

    "Khi nào? Hiện tại sao?"

    "Hiện tại có thể chứ?"

    "Có thể, lúc nào cũng đều có thể." Anh kích động nói, có dự cảm chuyện này đã gần thành công.

    "Cô hiện tại đang ở nơi nào? Tôi lập tức lái xe qua đi đón cô."

    "Không cần phiền toái như vậy đâu, chỉ cần đi theo địa chỉ anh viết là được chứ gì, tôi có thể tự mình bắt xe bus đi qua."

    "Tôi đã quên nói cho cô biết, nhà của tôi không có tuyến xe bus đi qua."

    "Không có xe bus? Vậy anh muốn ra cửa mua đồ thi làm như thế nào vậy?"

    "Lái xe, kêu taxi hoặc kêu tài xế lái."

    Thi Vân Nhu tức khắc không còn lời gì để nói. Có thể tùy tiện mở miệng liền trả lương tháng mười vạn cho cô. Người như vậy như thế nào mà lại đi xe bus đâu? Cô thật là ngốc!

    "Không có xe bus, vậy về sau tôi đi gặp ông của anh như thế nào?" Cô hỏi, đối với cô đây là vấn đề lớn. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được loại này vấn đề.

    "Trong nhà có tài xế, sẽ phụ trách đưa đón cô, cô có thể yên tâm."

    Tài xế..

    Trước kia công ty ba còn chưa đóng cửa, cô vẫn luôn cho rằng nhà bọn họ là nhà có tiền, hiện tại cô mới biết được chính mình là ếch ngồi đáy giếng, anh ta mới chính là kẻ có tiền.

    "Được, vậy anh sang đón tôi đi. Địa chỉ tôi đã cho anh rồi đấy. Trên đường kia có cái công viên, tôi sẽ ở nơi đó chờ anh, anh đến nơi thì điện thoại cho tôi." Cô nói.

    "Tôi đã biết, chờ lát tôi qua ngay."
     
    Meoluoi20, Phan Kim TiênQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tám 2020
  9. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 7: Đến Tề gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    30 phút lúc sau, Thi Vân Nhu ngồi trên xe của Tề Lạc, đối với anh chạy một chiếc BMW520 cô không có ý muốn gì ngoài cảm thụ, chỉ cảm thấy anh ta quả nhiên là kẻ có tiền.

    Xe từ từ lăn bánh, một lúc lâu sau dừng trước một cái cổng lớn bên trong cánh cửa đường xe chạy rộng mở được san bằng, hoàn toàn chính là nha hào môn phô trương. Giờ khắc này, cô rốt cuộc tin tưởng chính mình là đụng vào vận may.

    Xe từ từ tiến vào đại môn, còn đi phía trước khai hai ba phút mới nhìn đến vật kiến trúc, có thể thấy được địa vị của chủ nhân nơi đây. Xe còn chưa dừng lại, Thi Vân Nhu ngồi trên xe đã bị một đám đông đứng ở biệt thự trước đại môn dọa đến ngây người.

    "Như thế nào mà lại có nhiều người như vậy a?" Cô không tự chủ được bật thốt lên hỏi.

    "Tôi có nói với mọi ngươi là cô sẽ tới, bọn họ đại khái là muốn nhìn gương mặt của cô, cho nên mới hội tụ tập như vậy." Tề Lạc giải thích.

    Thi Vân Nhu tức khắc không lời gì để nói, cô chỉ là muốn nhìn qua ông lão để xác định tình huống một chút, không nghĩ tới lại tự đem chính mình thành động vật sở thú.

    "Cô không cần khẩn trương, bọn họ chỉ là muốn nhìn cô một chút mà thôi, sẽ không ăn cô đâu mà lo." Tề Lạc đem xe ngừng ở trước biệt thự, quay đầu trấn an cô nói.

    Cô trừ bỏ gật đầu, còn có thể nói cái gì? Cũng không thể nói 'Ta không xuống xe đâu, đưa tôi trở về ngay. "Huống hồ đều đã xác định Tề Lạc nói chính là nói thật, cô lại có thể nào từ bỏ cơ hội kiếm tiền được?

    Một ngàn vạn tạ ơn kèm thêm mỗi tháng hai mươi vạn tiền lương, nếu ông lão thân thể khoẻ mạnh có thể sống thêm mười năm, thì cô tổng cộng có thể kiếm được thêm nhiều tiền, như thế thì các khoản nợ sẽ được xóa sạch, cô tuyệt không thể từ bỏ.

    Mang theo kiên định bất di bất dịch, cô đẩy cửa xe đi xuống, sau đó liền nghe thấy một tiếng rồi lại một tiếng kinh hô truyền tới.

    " Ôi, thật sự là giống Tiểu Ái! "

    " Tiểu Ái nếu không chết, hai người đứng chung một chỗ khả năng sẽ bị nói là chị em sinh đôi đi. "

    " Bất quá cô gái này không có cao giống như Tiểu Ái, Tiểu Ái thân cao gần một bảy thì phải? "

    " Ai, một cô gái xinh đẹp như Tiểu Ái, ai sẽ tưởng tượng được là con bé đoản mệnh đâu? "

    " Đừng nói nữa, miễn cho lát nữa lại gợi lên chuyện cũ thương tâm của anh chị hai. "

    Tề Lạc mơ hồ nghe thấy mọi người trong nhà đang bàn tán, sau đó quay đầu nhìn trong đám người phía trước có cha mẹ, anh chỉ thấy bọn họ mê muội dường như nhìn chằm chằm Thi Vân Nhu, nhìn xem đến không chớp mắt, có chút kích động, căn bản là không nghe thấy lời bàn tán đến từ bốn phía.

    " Tiểu Ái.. "Mẹ Tề cầm lòng không đậu hướng về phía Thi Vân Nhu, duỗi tay chạm vào nàng.

    " Mẹ, cô ấy là Thi Vân Nhu, không phải Tiểu Ái. "Tề Lạc chạy nhanh mở miệng nói, sợ mẹ anh lại dọa sợ khiến cô ấy bỏ chạy.

    " Vợ à, không phải, cô ấy không phải Tiểu Ái đâu. "Ba Tề cũng ra tiếng nhắc nhở, nhưng nói là nói như vậy, hai mắt của ông cũng cầm lòng không đậu nhìn chằm chằm vào Thi Vân Nhu, chớp chớp luyến tiếc một chút. Tiểu Ái, con gái của ông..

    " Đều vào nhà đi, đừng đứng ở chỗ này. "Tề Nhị mở miệng nói.

    " Tề Lạc, Thi tiểu thư không phải nói muốn nhìn ông con sao? Con mang nàng đi xem đi, nếu ông tỉnh thì cẩn thận một chút, tạm thời đừng cho ông thấy cô ấy. "

    " Con biết. "Tề Lạc gật đầu nói, sau đó dẫn Thi Vân Nhu đi đến phòng của ông.

    " Vì cái gì mà không thể để ông của anh không nhìn thấy ta? "Rời một khoảng xa, Thi Vân Nhu nhịn không được mở miệng hỏi.

    " Cô hiện tại đối với Tiểu Ái thật sự hoàn toàn không biết gì cả, nếu làm ông thấy cô, ông ấy khẳng định sẽ lôi kéo cô không buông tay, đến lúc đó cô muốn diễn Tiểu Ái như thế nào? "Tề Lạc nhìn cô một cái nói.

    " À. "Cô đáp nhẹ một tiếng, không nghĩ tới điều này, còn tưởng rằng người nhà của anh có phải hay không đối với cô có ý kiến gì. Là nàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

    " Tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không? "Tề Lạc do dự mở miệng nói.

    " Cứ hỏi. "

    " Cô có phải hay không thật sự thiếu tiền? "

    " Anh vì cái gì mà hỏi như vậy? "Thi Vân Nhu trầm mặc một chút, mới mở miệng hỏi hắn.

    " Ngày hôm qua, tôi cho rằng cô đi nơi đó là muốn đi mua đồ vật hoặc đi chơi, tôi duy nhất không thể ngờ được chính là cô lại đi làm. "Anh nói nhíu nhíu mày.

    " Cô có hai công việc sao? Trừ bỏ công ty bách hóa, còn ở chợ đêm làm nhân viên bán hàng? "

    " Anh theo dõi tôi? "

    " Tôi chỉ là lo lắng cô viết cho tôi tư liệu là giả, cho nên mới cử người đi theo cô một đoạn đường. Khi đó tôi cho rằng cô là phải về nhà, bởi vì cô viết cho tôi địa chỉ cách nơi đó không xa. "Anh cười khổ giải thích.

    Thi Vân Nhu trầm mặc không nói nhìn hắn.

    " Tôi thật sự xin lỗi. "Anh đầu hàng nói.

    " Đây là quá trình tất yếu, nếu làm cho cô cảm thấy không thoải mái, tôi ở chỗ này trước hết cùng cô nói tiếng xin lỗi. "Xem sắc mặt của cô biến đổi, anh nhanh chóng bổ sung.

    " Vì cái gì mà điều tra tôi là quá trình tất yếu? "

    " Vì mục đích an toàn thôi. Ông nội của tôi cũng không phải người bình thường. "

    " Ông nội của anh là ai? "

    " Tề Đỉnh Thiên, cô đã nghe nói qua tên này chưa? "

    Thi Vân Nhu đột nhiên trừng to hai mắt, lộ gương mặt khó có thể tin mà nhìn anh. Cô đương nhiên là đã nghe qua, đại danh đỉnh đỉnh của Tề lão cô làm sao có thể chưa từng nghe qua.

    " Tôi không biết các người chính là người Tề gia. "Cô nói.

    " Hiện tại biết cũng không muộn. "Tề Lạc nhìn nàng nói.

    " Hiện tại cô hẳn là có thể thông cảm bọn họ vì cái gì mà tìm người điều tra cô đi? "

    Thi Vân Nhu gật đầu bất đắc dĩ, sau đó suy nghĩ một chút, quyết định thành thật nói cho hắn.

    " Tôi chính xác thật sự là thiếu tiền. "Cô nói, dù sao cũng sẽ bị điều tra ra tới, để cho người khác nói không bằng chính cô tự nói.

    " Mười năm trước ba tôi bị người bạn thân tốt nhất phản bội, công ty kinh doanh bị đóng cửa, mắc nợ gần 3000 vạn, đây lý do thiếu tiền của tôi. "

    " Như thế nào loại sự tình này lại phát sinh? "

    " Vận khí không tốt hoặc phong thủy tổ tiên không tốt đi."Cô khổ sở tự chế nhạo mình.
     
    Meoluoi20, Phan Kim Tiên, Gill1 người nữa thích bài này.
  10. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 8: Trải lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người vừa lúc đi phòng của Tề Đỉnh Thiên nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Tề Lạc dừng lại quay đầu nói với cô:

    "Tôi đi vào trước, xem ông tôi đã thức chưa."

    "Kỳ thật tôi đến chỉ muốn xác nhận anh có lừa tôi hay không thôi, nhìn bao nhiêu nên tôi cũng tin anh không cần thiết phải lừa tôi. Bây giờ có nhìn thấy ông của anh hay không đều không sao cả." Cô thành thật nói với anh.

    "Tôi biết." Anh nói xong vẫn là mở cửa phòng ra thăm dò nhìn bên trong một chút, sau đó lại đem cửa phòng đóng lại, bất đắc dĩ đối nhìn cô nói: "Ông nội của tôi đã tỉnh rồi."

    "Không sao cả, dù sao không bao lâu nữa thì cũng có thể gặp được ông của anh thôi." Cô không thèm để ý nói.

    "Mười năm trước cô chắc là còn học cấp 3 đi? Gia cảnh biến đổi đối với cô mà nói hẳn là một đả kích rất lớn?" Anh đột nhiên chuyển đề tài.

    "Tựa như trời sập xuống, không khác mấy." Cô gật đầu thừa nhận.

    "Công ty phá sản, tiền bạc trong nhà không còn, lại mắc nợ mấy ngàn vạn. Một đống chủ nợ giống như hung thần kéo tới, giống như thật sự muốn đem chúng tôi một nhà ba người sống sờ sờ ra ăn tươi nuốt sống, nghĩ lại thôi cũng thất khủng bố rồi."

    "Bộ dáng của cô thoạt nhìn không giống trải qua những việc đó." Anh nói.

    "Chỗ nào không giống hả?"

    "Cô đem lại cảm giác tràn ngập sức sống như ánh mặt trời vậy đó."

    "Ha ha ha, lạc quan chính là ưu điểm của tôi. Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng." Cô cười nói.

    Sau khi xác định thân phận của anh ta, cô liền đem tất cả do dự cùng lo lắng bỏ qua một bên, từ đó mà cũng dần dần khôi phục bản tính.

    "Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng. Những lời này nói thật không sai." Anh tán dương.

    "Nhà của chúng tôi sau khi ổn định sinh hoạt, mẹ tôi có tâm sự với tôi, kỳ thật mẹ tôi cùng với ba tôi đã rất nhiều lần muốn tự sát, nhưng lại không xảy ra. Bất quá có lẽ vì đau lòng cho tôi, luyến tiếc tôi nên họ mới không đi tìm cái chết. Tôi nghe xong liền rất sợ hãi, sau đó mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ nói với bọn họ: Chỉ cần tồn tại liền có hi vọng. Dần dần, nó liền biến thành lý lẽ sống của tôi luôn, ha ha ha." Cô trải lòng nói.

    Tề Lạc nhìn cô, không biết cô như thế nào mà còn cười được, như thế nào còn có thể thoải mái được như vậy? Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau nhưng lại hoàn toàn bất đồng cá tính.

    Nếu tình huống như vậy phát sinh ở nhà bọn họ, xảy ra trên chính Tiểu Ái kiêu căng nhà anh, thì Tiểu Ái sẽ đối mặt như thế nào, xử lý ra sao? Anh quá hiểu con người của Tiểu Ái, nó tám phần sẽ vứt bỏ cha mẹ, ở bên ngoài tìm một kẻ có tiền để bám theo, tiếp tục thói quen xa xỉ của nó?

    Tuy rằng người chết là lớn nhất, tuy rằng Tiểu Ái là em ruột anh, nhưng tính tình của nó chính là như thế, ích kỷ tùy hứng, anh không thể nào đánh mất lương tâm để nói dối.

    "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà." Anh nói.

    "Trực tiếp đi sao? Không cần phải nói một tiếng với người nhà của anh sao?"

    "Bọn họ hẳn là còn thảo luận việc cô đóng giả Tiểu Ái, có kết quả thì bọn họ sẽ gọi điện thoại cho tôi, không gọi điện thoại tới thì là họ vẫn còn thảo luận, cô bây giờ qua đó bọn họ cũng không có thời gian tiếp cô." Tề Lạc tỏ vẻ hiểu biết về người nhà của chính mình.

    "Vậy được rồi, phiền toái anh đưa tôi trở về, nếu như anh có việc vội thì đưa tôi đến dưới chân núi là được, ở đó có trạm xe bus, tôi tự mình trở về cũng được."

    "Không tốn bao nhiêu thời gian, tôi đưa cô trở về."

    Từ sau lần Thi Vân Nhu đi một chuyến đến Tề gia, thì mãi tới năm này sau Tề Lạc mới có động thái. Năm ngày này Tề Lạc đều không có liên lạc với cô, ngày đó khi đưa cô về nhà, anh từng nói qua, là anh cần điều chỉnh một chút thời gian, cho nên phải chờ vài ngày nên không nhanh như vậy mà cô phải đi làm.

    May mắn trước đó anh đã nói qua, nếu không mấy ngày nay cô nhất định sẽ chờ trong sự hoảng hốt.

    Ăn sáng xong cô lấy điện thoại trên kẹp bếp xem có thông báo gì không thì tức khắc có loại cảm giác 'nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ". Quả nhiên là Tề Lạc gọi điện thoại tới.

    " Alo, tôi là Thi Vân Nhu. "

    " Tôi là Tề Lạc. "

    " Tôi biết. "Khóe miệng nàng khẽ nhếch.

    " Anh tính như thế nào? "

    " Đến rồi nói. Hẹn ở đâu? "

    " Hẹn ở trung tâm thương mại đi. "

    Năm giờ rưỡi, Thi Vân Nhu đúng giờ đi vào trung tâm thương mại lầu hai tiệm cà phê, không nghĩ tới lại thấy anh đã chờ ở nơi đó.

    " Xin lỗi, anh chờ lâu rồi sao? "Cô vội vàng tiến lên nói.

    " Không cần xin lỗi, cô lại không có đến trễ, là tôi sớm đến. "Anh ôn nhu nhìn cô nói.

    Thi Vân Nhu ngẩn ra một chút, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có điểm thẹn thùng.

    " Chúng ta đi đâu nói, vẫn là ở chỗ này nói? "Cô nhanh chóng hỏi, che dấu tâm tình của chính mình mà không thể hiểu được.

    " Chúng ta lên lầu ba ăn, tôi đã đặt sẵn chỗ, chúng ta vừa ăn vừa nói."Anh nói xong liền đi nhanh về phía thang máy, cô chỉ có thể chạy nhanh theo.
     
    Meoluoi20, Phan Kim TiênQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
  11. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 9: Báo cáo điều tra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề Lạc mời cô đến quán trà, làm cô không thể không hoài nghi có phải hay không những điều cô yêu thích đều điều tra rõ rang rõ rang như vậy?

    Mặc kệ như thế nào, từ khi công ty ba cô đóng cửa, nợ nần chồng chất, cô cũng không dám lãng phí tiền tới quán trà để ăn điểm tâm ngồi đàm đạo, cho dù ba mẹ ngẫu nhiên dẫn cô tới, cũng bị cô cự tuyệt. Cho nên hôm nay có cơ hội ngồi ôn chuyện cũ ở nơi xa xỉ này, cô thực sự cảm tạ anh.

    "Không phải muốn vừa ăn vừa nói chuyện sao? Sao anh lại không nói lời nào?" Cô hỏi anh.

    "Vẫn là ăn no trước rồi nói sau." Anh nhìn bàn đầy đồ ăn, thay đổi chủ ý nói.

    "Có phải anh biết tôi thích đến chỗ này, cho nên mới lựa chọn đến đây?" Cô nhịn không được hỏi anh.

    "Báo cáo điều tra có ghi." Anh gật đầu nói.

    "Cảm ơn." Lúc này đây cô thật sự cảm động.

    "Kết quả điều tra về cô, mọi người trong nhà tôi đều đã yên tâm về cô. Họ rất hài lòng, cảm thấy cô là người con gái hiểu chuyện, biết lo lắng cho gia đình." Anh mỉm cười nhìn cô nói.

    "Cảm ơn, mọi người đều nói tôi như vậy." Cô tự hào đáp.

    Tề Lạc không nhịn được cười một chút, khi đọc báo cáo kết quả điều tra về cô anh đã thật sự cảm động tội nghiệp cô, chỉ vì một nụ cười của cô cũng làm cho tâm tình anh tốt hơn.

    Cô là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại chịu đựng khó nhọc. Mười tám tuổi gia đình gặp biến cố, cô không rơi vào con đường sa ngã mà lại bắt đầu liều mình làm việc, kiếm tiền giúp ba mẹ trả nợ. Báo cáo có viết, lúc trước cô từng làm ở tiệm bánh vừa trông tiệm vừa thêu đồ gia công, ở cửa hàng tiện lợi cô cũng vừa làm mỗi khi rảnh lại thêu đồ gia công, cô cũng từng làm phục vụ ở nhà ăn, nhà xưởng, cửa hàng trang sức, tiệm giày, có thời gian là cô làm đôi khi không có thời gian ăn uống, thậm chí ngay cả hàng xóm thuê cô làm việc nhà cô đều đã làm qua, chỉ cần công việc kia có thể giúp cô kiếm được tiền.

    Mẹ anh khi đọc báo cáo điều tra, nước mắt bà từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, anh biết bà ấy đau lòng đến không chịu được.

    Nguyên nhân có một số người kiên quyết phản đối đó chính là tiền lương của cô sao lại nhiều đến như vậy, chỉ khi chú ba của anh nói về tiền tiêu vặt một tháng của hai cô con gái chú tư còn nhiều hơn tiền lương của cô, thì họ lại không mở miệng nói thêm cái gì nữa.

    Hai cô con gái chú tư cũng chính là em họ của anh, tụi nó vừa vặn đều là nữ sinh vừa tốt nghiệp không chênh lệch tuổi với cô là mấy, mà hai cô em họ kia đừng nói là làm công kiếm tiền, mà khả năng làm công cho người ta là cái gì chắc cũng còn không biết, hàng ngày cũng chỉ biết vòi tiền rồi đi chơi với đám bạn lêu lỏng của tụi nó mà thôi, thật sự là làm cho người ta tức chết mà.

    Bởi vì đã đọc báo cáo điều tra, lúc bàn bạc về tiền thù lao cho cô có chút không thoải mái nhưng sao khi có sự thống nhất của ba anh và hai chú, liền quyết định làm hợp đồng, đồng ý đưa ra một ngàn vạn tiền thù lao, cộng thêm mỗi tháng hai mươi vạn tiền lương cho Thi Vân Nhu để đóng giả làm Tiểu Ái.

    Ba mẹ anh bởi vì yêu ai yêu cả đường đi liền lén quyết định, nếu cô có thể diễn tốt vai của Tiểu Ái, làm cho ông nội anh sống hết quãng đời còn lại một cách vui vẻ, bình yên, thỏa mãn, như vậy thì bọn họ sẽ đưa thêm một ngàn vạn tiền thưởng xem như là cảm tạ cô đã tận tâm tận lực giúp đỡ. Lén lút như vậy để khỏi cho người khác mượn cớ nói ra nói vào, đây là cái bí mật, chỉ có bọn họ một nhà ba người biết mà thôi.

    "Bước đầu luật sư của tôi đang làm hợp đồng, nội dung của hợp đồng mới chỉ có các điều khoản mà Tề gia tôi đã đưa ra, chờ sau khi làm xong liền đưa cho cô coi lại, lúc đó chúng ta lại thảo luận tiếp, xem có thêm bớt gì hay không." Anh nói cho cô.

    "Được." Cô gật đầu nói, sau đó nghi hoặc hỏi anh.

    "Nếu như hợp đồng còn chưa xong, vậy hôm nay anh tìm tôi là vì chuyện gì?"

    "Giúp cô đi mua sắm." Anh mỉm cười nói.

    "Cần thiết sao?" Cô dở khóc dở cười nói, cảm thấy có anh chút khoa trương. Nhưng mà nghĩ lại dù sao cô Tiểu Ái kia cũng là lá ngọc cành vàng sao lại mặc những đồ chợ của cô được, nhưng dù sao cũng là tiền của anh ta mua cô cũng chỉ cần đi theo thôi.
     
    Meoluoi20, Phan Kim TiênQuỳnh Anh Kelly thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...