Trọng Sinh [edit] Nông Gia Hãn Phụ - Cữu Nguyệt Yên Vân

Discussion in 'Truyện Drop' started by Shinsatruyen, Apr 7, 2020.

  1. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 10: Sức lực biến đại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Từ từ, ta khi nào đáp ứng phân gia?" Đường Thiết Trụ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Mạn Nương vui sướng quyết định.

    Nghe thấy Đường Thiết Trụ nói Cố Mạn Nương vẻ mặt kinh ngạc như vậy nhìn Đường Thiết Trụ, "Vừa rồi tướng công không phải nói ngươi có năng lực nuôi sống ba mẹ con chúng ta sao? Đã có năng lực nuôi sống chúng ta thì sao lại không đồng ý phân gia? Chẳng lẽ tướng công nghĩ cả đời chiếm tiện nghi của đại ca nhị ca sao?"

    Cố Mạn Nương đã đóng kịch thì hoàn toàn không có đối thủ. Nếu nàng không xuyên qua, với kỹ thuật diễn xuất này nói không chừng có thể tiến quân showbiz cũng nên.

    Lưu thị cùng Trương thị không quan tâm đến phản ứng của Đường Thiết Trụ, nhưng vừa nghe hắn nghĩ cả đời chiếm tiện nghi của các nàng, liền hận không thể lập tức đem tên lưu manh Đường Thiết Trụ này ném ra ngoài.

    Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ tự nhiên cũng có tâm tư giống tức phụ nhà mình. Tuy bọn họ cùng Đường Thiết Trụ là thân huynh đệ, nhưng nghĩ đến cả đời bị đệ đệ bám dính lấy cũng vui không nổi.

    "Cha mẹ, Tam đệ muội nói đúng, chúng ta hiện tại vẫn là đem nhà này phân đi." Đường Đại Trụ gấp gáp không chờ nổi.

    Đường Thiết Trụ vẫn còn muốn nói gì đó, lại bị Cố Mạn Nương ngăn cản.

    Cố Mạn Nương dùng vẻ mặt vô tội nhìn Đường Thiết Trụ, "Tướng công, ngươi là đệ đệ, chúng ta vẫn là nghe hai ca ca đi. Chẳng lẽ tướng công thật đúng là nghĩ chiếm tiện nghi đại ca bọn họ cả đời sao?"

    Đường Thiết Trụ thật hận không thể đem Cố Mạn Nương đá ra ngoài. Hắn vốn dĩ hạ quyết tâm làm hai ca ca thay hắn trả nợ, khi hết nợ rồi còn muốn ăn uống của cha mẹ, còn để họ giúp đỡ hắn nuôi con nhỏ. Nhưng bà nương này lại ngơ ngơ ngác ngác đem tính toán của hắn lộ ra hết.

    Lúc này hắn căn bản không biết nên trả lời Cố Mạn Nương như thế nào. Nếu trả lời không muốn, bọn họ liền lập tức phân gia. Nếu là nói muốn, đại ca nhị ca khẳng định sẽ càng nhanh chóng phân gia.

    Mọi tính toán của hắn đều bị tức phụ hắn phá hủy. Lúc này Đường Thiết Trụ thật hận sao lúc trước mình có thể không phải nàng không cưới cưới.

    Hiển nhiên lúc này hối hận đã không còn kịp rồi.

    Đường bà tử dù không muốn phân gia, lúc này cũng ngăn không được. "Phân đi, phân đi, các ngươi muốn phân liền phân đi." Đường bà tử thấy ngăn không được, trực tiếp phủi tay không làm nữa.

    "Trong nhà sáu mẫu ruộng tốt, mười mẫu ruộng cạn. Liền chia đều làm bốn phần, huynh đệ chúng ta ba người mỗi người một phần, cha mẹ một phần. Ta là lão đại, về sau cha mẹ liền theo ta cùng nhau sinh hoạt." Đường Lão Đầu cùng Đường bà tử không mở miệng, Đường Đại Trụ làm đại ca, việc này tự nhiên là hắn quyết định.

    Cố Mạn Nương âm thầm gật đầu, ba huynh đệ chia bình quân, ai cũng không chiếm ai tiện nghi. Nói đến chiếm tiện nghi vẫn là Đường Thiết Trụ chiếm mọi thứ, cả nhà kiếm bạc, hôm nay đều bị Đường bà tử lấy sạch ra thay hắn trả nợ. Nếu là đổi thành người khác, ít nhất còn sẽ biết xấu hổ. Nhưng tên khốn này chẳng những không xấu hổ còn bày ra vẻ mặt không vui như đúng rồi.

    Nhìn cái bộ dạng này của hắn, tay Cố Mạn Nương liền ngứa ngáy.

    "Trong nhà có ba con heo, ta cùng nhị đệ liền không lấy, để Tam đệ bán trả nợ đi. Này cũng coi như tâm ý của người làm ca ca chúng ta. Thứ khác đều chia làm bốn phần."

    Đường Đại Trụ hào phóng, nhưng mấy người Lưu thị nghe xong lại không vui vẻ cho lắm. Ba con heo to béo trong nhà chính là các nàng mệt chết mệt sống nuôi lớn, nhưng hôm nay lại phải đưa toàn bộ cho tam phòng trả nợ, làm sao các nàng có thể cam lòng. Nhưng vì thuận lợi phân gia, cũng chỉ có thể nhịn.

    "Còn về tiểu muội, của hồi môn của nàng đều từ ba huynh đệ chúng ta phụ trách.."

    Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ sau khi thương lượng tốt việc phân gia, liền chuẩn bị ngày mai đi tìm lí chính tới giúp bọn họ viết công văn phân gia.

    Mà Đường bà tử lại tức giận đến gan đều đau không để ý tới ai đi lên giường nằm giả bệnh. Cả nhà đều biết nàng đây là giả bệnh, cho nên cũng không để ý đến nàng nữa.

    Đối với kết quả này, trừ bỏ Đường bà tử không hài lòng, người không hài lòng nhất chính là Đường Thiết Trụ. Một khi phân gia nguyện vọng của hắn đều thất bại.

    Đại sự đã xong, Trương thị cùng Lưu thị đi nhà bếp làm cơm chiều. Mà Đường Thiết Trụ cùng Cố Mạn Nương đang bệnh nên tự về phòng mình.

    Đường Thiết Trụ vào phòng đem tất cả đồ vật có thể ném đều ném phát giận. Cố Mạn Nương bình tĩnh ngồi ở mép giường nhìn hắn.

    "Đầu ngươi có phải bị té đập hỏng rồi hay không, tại sao ngươi lại có thể đồng ý phân gia chứ?" Đường Thiết Trụ đem đồ vật ném hết còn không hết giận liền bắt đầu tìm Cố Mạn Nương kiếm chuyện.

    Cố Mạn Nương lạnh mặt nhìn Đường Thiết Trụ, "Ngươi bài bạc thiếu nợ, dựa vào cái gì muốn đại ca bọn họ giúp ngươi trả. Nếu ta có thể đương gia làm chủ đã sớm đem kẻ bại gia như ngươi đuổi ra khỏi cửa rồi, làm gì có chuyện chia cho ngươi một phần gia sản."

    Cố Mạn Nương thấy Đường Thiết Trụ căn bản không phải là đàn ông chân chính, ở bên ngoài gây họa lại không cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết chỉ trông cậy vào người khác xử lí, giống như một đứa trẻ con chưa lớn thì đúng hơn. Người như vậy phải đánh cho đau mới học được cái gì có thể làm cái gì không.

    "Bà nương chết tiệt, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi như thế nào.." Nói rồi Đường Thiết Trụ giơ tay lên muốn đánh Cố Mạn Nương, nhưng chỉ trong chớp mắt, tay hắn lại bị Cố Mạn Nương nắm ngược lại..

    "Đau.. Đau.." Từ trên tay truyền đến đau đớn, đau đến Đường Thiết Trụ thở ra gấp gáp.

    Sau đó Cố Mạn Nương lại dùng sức mà vung, Đường Thiết Trụ đã bị nàng vứt ra ngoài.

    Cố Mạn Nương nhìn Đường Thiết Trụ, lại nhìn tay mình. Thật là quá khác thường, đầu tiên đem Đường Thiết Trụ đá xuống giường, hiện giờ lại có thể đem Đường Thiết Trụ ném bay.

    Dù là trước kia nguyên chủ mỗi ngày làm việc nhà nông, sức lực khá lớn. Nhưng Đường Thiết Trụ không giống nam nhân thế nào đi nữa, cũng là người lực lưỡng cao gần 1 mét 8, nàng chỉ là nữ tử gầy như cây củi sức lực khẳng định so không được.

    Nhưng hôm nay nàng dùng sức trực tiếp đem Đường Thiết Trụ ném bay.

    Cố Mạn Nương nhìn tay mình, nắm chặt. Đây là một đôi tay mọc đầy vết chai, một đôi tay làm việc nặng nhọc, trừ những điểm đó, nàng không nhìn ra nó có gì không bình thường cả.

    Cố Mạn Nương nghiêng người nhìn thoáng qua Đường Thiết Trụ còn đang ngã ngồi trên mặt đất, nhìn kĩ hóa ra thằng nhãi này sớm đã ngất đi. Cố Mạn Nương xác nhận hắn không chết liền không thèm quản hắn nữa, lại tiếp tục nghiên cứu đôi tay của mình.

    Có lẽ nguyên nhân không phải bởi vì đôi tay..

    Cố Mạn Nương đi lại ở trong phòng chốc lát, ngồi xuống mép giường, sau đó nàng ngồi xổm xuống, đôi tay nắm lấy chân giường dùng sức nâng nó lên.. Nâng lên! Cái giường nâng lên! Hơn nữa giống như không hề tốn nhiều sức, cứ như vậy nhẹ nhàng đem giường nâng lên như không.

    Quả nhiên không phải tay có vấn đề, mà là sức lực cả người biến đổi mạnh mẽ hơn! Khó trách vừa rồi nàng ăn nhiều như vậy đều không cảm thấy no, hóa ra là do cơ thể nàng đã thay đổi! Chẳng lẽ đây là ông trời cố ý cho nàng bàn tay vàng!
     
  2. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 11: Ngươi là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là bàn tay vàng trong truyền thuyết! Trước kia nàng xem tiểu thuyết xuyên qua, nữ chủ có không gian là có trong tay một vũ khí sắc bén, không gì địch nổi. Nàng thật vô cùng hâm mộ và ghen tị, hận mình không thể có.

    Hiện giờ nàng cũng xuyên qua, tuy rằng không bàn tay vàng không gian nổi danh, nhưng ông trời cũng không bạc đãi, làm cho nàng mạnh mẽ. Có cái này rồi dù ở lưu lạc đầu đường nàng cũng không sợ không có đường sống.

    Cố Mạn Nương vui mừng không kềm chế được. Lúc này nàng thật muốn rống to vài tiếng biểu đạt sự vui sương của mình.

    Cố Mạn Nương nhẹ nhàng buông giường xuống, vỗ vỗ tay. Nhìn thoáng qua Đường Thiết Trụ còn hôn mê trên mặt đất liền hảo tâm đem hắn bế lên ném trên giường. Đối với Đường Thiết Trụ, Cố Mạn Nương nhưng không nghĩ tới phải đối dùng tới từ ôn nhu. Đường Thiết Trụ bị Cố Mạn Nương ném như vậy trực tiếp bị đau tỉnh.

    Đường Thiết Trụ tỉnh lại thấy Cố Mạn Nương đang nhìn mình từ trên cao xuống, nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra. Chờ nhớ tới chính mình vừa rồi bị Cố Mạn Nương quăng đi ra ngoài, mặt lập tức đỏ bừng vừa tức giận vừa xấu hổ. Hắn muốn bò dậy thu thập Cố Mạn Nương, nhưng toàn thân bị thương, đau đến hắn bò không nổi.

    "Ta khuyên ngươi không cần lộn xộn, nếu bị thương nặng hơn lại phải khóc lóc tìm nương." Cố Mạn Nương vẻ mặt khinh thường mà nhìn Đường Thiết Trụ. Nàng khinh thường nhất những tên đàn ông giống Đường Thiết Trụ, có việc liền tìm nương, giống như tiểu hài tử chưa cai sữa không rời được mẹ.

    "Ai tìm nương?" Đường Thiết Trụ hung hăng trừng mắt nàng. "Đợi ta tự mình thu thập ngươi."

    "Thu thập ta?" Cố Mạn Nương hừ lạnh một tiếng, "Ai thu thập ai còn không nói trước được đâu." Nói rồi Cố Mạn Nương còn cố ý dùng ngón tay đi chọc vết thương trên mặt Đường Thiết Trụ.

    "Đau.. Đau.." Đường Thiết Trụ đau đến nước mắt đều chảy ra.

    "Về sau ngươi cần phải sống thành thật cho ta, nếu là còn dám gây chuyện sai lầm, cẩn thận ta ném ngươi." Vừa nói Cố Mạn Nương vừa giơ giơ nắm tay mình lên.

    "Ngươi rốt cuộc là ai?" Đường Thiết Trụ tương đối ngu ngốc chính là người khác cũng không dễ gì lừa hắn. Trước kia Cố Mạn Nương ở trước mặt hắn thở mạnh cũng không dám, hiện tại lại như thay đổi một người khác. Chẳng những dám cùng hắn đôi co cãi lại, còn dám động thủ đánh hắn. Cố Mạn Nương nào dám làm như vậy đối với hắn.

    "Ngươi đoán thử?" Cố Mạn Nương cười lạnh. "Ngươi cảm thấy ta là ai?"

    "Ngươi không phải Mạn Mương, nàng sẽ không dám đối với ta như vậy." Nhưng nàng nếu không phải Mạn Nương, vậy là ai? Nàng rõ ràng lớn lên cùng Mạn Nương giống nhau như đúc. Nàng không phải Mạn Nương thì là ai?

    "Ha hả.." Cố Mạn Nương ha hả cười hai tiếng, "Ta chính là ở quỷ môn quan đi dạo một vòng, ngươi cảm thấy người đều đã chết một lần sẽ còn giống như trước đánh không đánh lại, mắng không cãi lại sao?"

    Cố Mạn Nương liếc hắn một cái xem thường, "Ta đều đã chết một lần còn có cái gì đáng sợ hơn. Ngươi nếu là còn dám giống như trước đối với ta, cẩn thận ta đánh đến cha mẹ ngươi đều không nhận ra ngươi đấy."

    Đối mặt với uy hiếp của Cố Mạn Nương, Đường Thiết Trụ không khỏi rụt rụt cổ. Hắn dám khẳng định, lời này nàng nói được làm được, nếu hắn dám phản kháng một chút nắm tay sẽ lập tức dừng ở trên người. Bởi vì hắn vừa rồi đã được thử qua.

    Cố Mạn Nương thấy hắn không hề phản kháng thì rất vừa lòng. "Ngủ đi một chút, ta cũng đi ngủ."

    Do mất máu quá nhiều, đầu Cố Mạn Nương vẫn là có chút choáng váng, nàng cảm thấy mình cần nằm nghỉ ngơi lâu thêm một chút. Nghe vậy, Đường Thiết Trụ nhanh chóng xê dịch thân mình, chừa chỗ rộng rãi cho nàng.

    Thằng nhãi Đường Thiết Trụ này thật sự là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, trước kia Cố Mạn Nương là một cái bánh bao mềm, khi dễ nàng cỡ nào đều sẽ không phản kháng, nhưng hôm nay đã thay đổi thành nàng, Đường Thiết Trụ dám động thủ, nàng liền dám phản kháng. Hơn nữa sức lực nàng còn lớn đến dọa người, Đường Thiết Trụ căn bản không phải đối thủ của nàng.

    Đường Thiết Trụ không chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, còn biết lùi bước khi rơi vào thế yếu, biết chính mình không phải đối thủ của Cố Mạn Nương, tự nhiên không dám lại cùng Cố Mạn Nương đối đầu.

    Chỉ là hắn nghĩ không hiểu bà nương này từ quỷ môn quan đi một vòng, chẳng những lá gan biến lớn, này sức lực giống như cũng biến lớn hơn.

    Đường Thiết Trụ tự nhận là một đại nam nhân, hắn cùng người khác đánh nhau, hắn tám phần là đánh không thắng, nhưng cùng một nữ nhân đánh nhau, khẳng định hắn thắng. Nhưng bà nương này nhẹ nhàng vung tay hắn liền bay ra ngoài..

    Đường Thiết Trụ gãi gãi đầu nghĩ mãi không rõ đã có chuyện gì xảy ra.

    Đột nhiên, Cố Mạn Nương tức giận nói, "Ngươi nếu ngủ không được, liền cút đi cho lão nương." Đường Thiết Trụ ở trên giường nhích tới nhích lui, căn bản nàng không thể nàng ngủ.

    Bị Cố Mạn Nương dọa, Đường Thiết Trụ không dám có chút động tĩnh nào nữa.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ cả cơm sáng cũng chưa ăn liền đi tìm lí chính viết công văn phân gia, có thể thấy được bọn họ mong sớm thoát khỏi bại gia tử Đường Thiết Trụ như thế nào.

    Hiện giờ phân gia đã thành, Đường Thiết Trụ dù không muốn, cũng không có cách nào.

    Viết tốt công văn phân gia, lập xong khế ước. Ăn cơm sáng xong Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ liền phân công nhau hành động. Đường Đại Trụ đi tìm người môi giới bán ruộng đất Đường Thiết Trụ được phân, mà Đường Nhị Trụ lại đi tìm tỷ tỷ đã gả đi mượn bạc.

    Hôm nay Đường Nhị Trụ tìm chính là hai nữ nhi đã gả đi của Đường gia. Đại nữ nhi Đường gia là Xuân Hoa gả đến Triệu gia cách Đường gia không xa, làm con dâu cả, đã sinh một trai một gái. Nhị nữ nhi Thu Hoa cùng đại tỷ đều gả đến một thôn, hơn nữa cũng là anh em không cùng chi Triệu gia, đã sinh một trai.

    Đường Nhị Trụ tốc độ nhanh, thực mau liền đến nhà chồng Xuân Hoa. Cửa lớn Triệu gia rộng mở, Đường Nhị Trụ trực tiếp bước đi vào, miệng cũng la lớn, "Đại tỷ!"

    "Ai đấy?" Nghe thấy tiếng kêu của Đường Nhị Trụ, một lão bà tử đi ra, đó là Triệu bà tử, bà bà của Đường Xuân Hoa. Thấy là nhị đệ của con dâu cả, liền cười nói, "Hóa ra là nhị cữu, mau tiến vào ngồi đi." Sau đó lại hướng về phía phòng trong hô, "Vợ lão đại ngươi ở trong phòng làm cái gì? Nhị đệ ngươi tới, còn không mau ra đón."

    "Đại nương đang bận gì vậy ạ."

    "Ta có thể vội cái gì, cả ngày ra vô thôi." Triệu bà tử cười nói, "Nhị cữu bọn nhỏ khó được tới nhà của chúng ta, lát nữa phải ăn cơm trưa rồi hãy về."

    Nghe xong Triệu bà tử nói, Đường Nhị Trụ trên mặt rất là khó coi. Nói dễ nghe mời hắn ăn cơm trưa rồi trở về, nhưng Đường Nhị Trụ nghe lời này căn bản là nhắc nhở hắn không cần ở nhà nàng ăn cơm trưa.

    Nếu không có việc tìm đại tỷ, đánh chết hắn đều không muốn tới Triệu gia. Liền nhà nàng này màu nâu bộ dáng, làm thông gia, đường nhị trụ đều cảm thấy mất mặt.

    Cũng không biết Đường Xuân Hoa vừa rồi ở trong phòng làm cái gì, giờ mới ra tới. "Nhị đệ, sao ngươi lại tới đây? Ăn cơm sáng chưa?"

    "Đại tỷ, ta tìm ngươi có chút việc."

    "Nga, vậy ngươi cùng ta vào phòng đi." Đường Xuân Hoa muốn mang Đường Nhị Trụ vào phòng nói chuyện, lại bị Triệu bà tử ngăn cản lại. "Xuân Hoa, ngươi cùng ta xuống bếp ta đi nấu một chén nước đường nhị cữu uống, ngươi chờ một chút bưng qua đi."

    Đường Xuân Hoa thấy bà bà khó được một lần hào phóng một hồi, không hề nghi ngờ chạy nhanh theo đi xuống bếp. Lại nghe Triệu bà tử nói, "Vợ lão đại, ta cảnh cáo ngươi, nhà của chúng ta không có bạc cho nhà mẹ đẻ ngươi mượn đi cho đệ đệ bại gia tử của ngươi kia đi đánh bạc."
     
  3. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 12: Đường Nhị Trụ đi vay tiền.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu bà tử cảnh cáo, không khỏi làm Đường Xuân Hoa đỏ mặt. Đường gia cách Triệu gia không xa, đối với việc Đường Thiết Trụ mượn nặng lãi, Triệu gia bên này tự nhiên là nghe được một ít tiếng gió. Hiện tại Đường Nhị Trụ lại tự mình tới cửa, dùng ngón chân đầu nghĩ cũng đều biết Đường Nhị Trụ tới tìm Triệu xuân hoa là vì mượn bạc.

    Triệu bà tử cũng là sợ con dâu cả mềm lòng, đem bạc trong nhà cho mượn đi ra ngoài. Kẻ bại gia tử Đường gia kia đã đánh cuộc thành nghiện, lần này mượn bạc cho hắn trả nợ, lần sau hắn lại muốn đi đánh bạc.. Nếu là cho Đường gia mượn bạc, sợ là vĩnh viễn đều không thể thu. Nhà nàng lại không phải phú quý nhân gia, bạc cũng không phải gió to thổi tới. Cũng không thể không duyên cớ cứ như vậy cho Đường gia mượn, liền tính là thông gia cũng không được.

    "Nương, xem ngươi nói, ta làm gì có bạc mà cho mượn đi." Đường Xuân Hoa mặt đỏ bừng giải thích nói. Mặc kệ nàng có hay không có tiền riêng, lúc này đều sẽ không thừa nhận. Triệu gia hiện giờ còn không có phân gia, nếu để bà bà biết nàng trong tay có tiền riêng, nàng còn không bị bà bà lấy hết.

    Triệu bà tử gắt gao mà nhìn chằm chằm Đường Xuân Hoa, qua một hồi lâu mới nói, "Không có liền tốt."

    Nên cảnh cáo cũng đã nói, Đường Nhị Trụ còn ở trong phòng chờ Đường Xuân Hoa, Triệu bà tử tự nhiên không thể luôn ngăn cản. Mà nước đường nóng theo lời Triệu bà tử cũng chả lấy đâu ra.

    "Như thế nào không thấy hai đứa nhỏ?" Đường Nhị Trụ thấy Đường Xuân Hoa rốt cuộc vào được, liền hỏi.

    "Hai đứa nó ăn cơm sáng xong liền chạy ra ngoài chơi đi, nếu chưa đến giờ ăn cơm bọn nó sẽ không về nhà." Đường Xuân Hoa đơn giản nói.

    Nghe vậy, Đường Nhị Trụ cũng không hỏi nhiều. Nhưng kêu hắn mở miệng cùng tỷ tỷ vay tiền, hắn thật sự không biết nên như thế nào mở miệng.

    "Nhị đệ, ngươi hôm nay là tới tìm ta có chuyện gì sao?" Đường Xuân Hoa thấy Đường Nhị Trụ nãy giờ không nói gì, nàng đành phải lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

    Đường Nhị Trụ bất đắc dĩ mà thở dài, "Đại tỷ, Tam đệ hắn lại gặp rắc rối." Nói ra bước đầu tiên, kế tiếp liền dễ làm. "Hắn cùng người ta mượn nặng lãi, những kẻ cho vay lãi nặng tìm tới cửa đòi chúng ta trả bạc."

    "Tam đệ bị điên rồi hay sao, hắn sao có thể gan lớn như vậy dám mượn bọn vay nặng lãi, hắn không muốn sống nữa sao?" Mặc kệ thế nào, Đường Xuân Hoa trước phải mắng đã. "Nương cũng thật là, cũng không biết quản hắn, cứ mặc kệ hắn như vậy nhà chúng ta sớm hay muộn sẽ bị hắn làm hại.."

    Nhắc tới Đường Thiết Trụ, Đường Xuân Hoa oán trách Đường bà tử oán, nếu không phải Đường bà tử quá nuông chiều Đường Thiết Trụ, hắn sao có gan lớn dám đi vay nặng lãi.

    Kỳ thật hắn đã sớm đem bọn họ hại thảm, mỗi lần Tam đệ gặp rắc rối, đều là đại ca cùng hắn ở phía sau chùi đít. Nếu không phải có hắn cùng đại ca Tam đệ kia đã sớm đi ra ngoài xin cơm.

    "Đại tỷ ngươi cũng đừng lo lắng, ngày hôm qua chúng ta đã phân gia. Về sau Tam đệ còn muốn gây chuyện, ta cùng đại ca không thèm quản hắn nữa." Đường Nhị Trụ sớm cùng Đường Đại Trụ thương lượng tốt, đây là lần cuối cùng họ giúp Đường Thiết Trụ chùi đít, nếu là hắn lại gây chuyện gặp, dù Đường bà tử một khóc hai nháo ba thắt cổ, bọn họ đều sẽ không giúp hắn. Bọn họ có vợ con chính mình không thể bởi vì đệ đệ không ra gì làm vợ con cùng đi theo bọn họ lo lắng sợ hãi.

    "Phân gia?" Đường Xuân Hoa ngạc nhiên không tin chính mình nghe được, "Nương sao sẽ đáp ứng phân gia?"

    So sánh ra, Đường Xuân Hoa tự nhiên thích hai cái huynh đệ hơn là kẻ đệ đệ bại gia tử kia.

    "Nương không đáp ứng cũng phải đáp ứng, đại tỷ ngươi không biết, Tam đệ lần này thiếu năm mươi lượng bạc.."

    "Cái gì? Tam đệ sao dám to gan như vậy." Đường Xuân Hoa vẻ mặt kinh ngạc cắt ngang Đường Nhị Trụ. Đường Xuân Hoa lắc đầu, Tam đệ thật là càng ngày càng không ra gì, phân gia cũng tốt, miễn cho liên lụy đến mọi người trong nhà.

    "Cũng không phải sao, Tam đệ lá gan càng lúc càng lớn." Đường Nhị Trụ thập phần tán đồng lời Đường Xuân Hoa, "Mấy ngày hôm trước hắn vì thay mình trả nợ, còn nghĩ đem Nữu Nữu đi bán bị Tam đệ muội ngăn cản, hắn đem Tam đệ muội quăng vỡ đầu, Tam đệ muội hiện giờ còn nằm ở trên giường không thể nhúc nhích."

    Đường Xuân Hoa là càng nghe càng kinh hãi, sao nàng có thể có một đệ đệ đáng sợ đến anh em vợ con cũng không nhận như vậy. Đường Xuân Hoa nghĩ nghĩ chờ một chút bọn nhỏ trở về, nhất định phải dặn dò bọn nhỏ về sau nhìn thấy Tam cữu cữu không thể tùy tiện đi cùng hắn, miễn cho bị Tam đệ lừa bán.

    Không phải nàng lo lắng thái quá. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Tam đệ này ngay cả thân sinh cốt nhục đều có thể bán còn trả nợ, hắn khẳng định cũng có thể làm ra việc bán cháu ngoại để bài bạc.

    "Nhị đệ, ngươi trở về về sau phải chú ý đến bọn nhỏ trong nhà, vạn nhất đem Tam đệ bức đến cùng, không chừng hắn lại sẽ đánh chủ ý lên bọn nhỏ." Đường Xuân Hoa không khỏi nhắc nhở hắn.

    "Tam đệ bị bọn chủ nợ đánh cho một trận hiện giờ còn nằm ở trên giường. Hơn nữa bọn nhỏ cũng được tiểu muội mang đi nhà cữu cữu rồi." Cho nên, Đường Nhị Trụ mới ra khỏi nhà mà không lo lắng.

    Nghe xong Đường Nhị Trụ nói, Đường Xuân Hoa lúc này mới yên tâm mà gật đầu.

    "Đại tỷ, ta hôm nay tới nơi này cũng không phải vì chuyện khác, chính là muốn tìm ngươi mượn chút bạc.."

    "Nhị đệ, Triệu gia còn không có phân gia, đại tỷ thật sự không có bạc trong tay." Không đợi Đường Nhị Trụ nói cho hết lời, Đường Xuân Hoa liền nói thẳng mình không có bạc. Theo sau lại khó hiểu hỏi, "Nhị đệ, các ngươi không phải đã phân gia sao? Vì sao ngươi còn phải giúp Tam đệ mượn bạc? Chẳng lẽ Tam đệ thiếu bạc kia dưới danh nghĩa các ngươi, bắt các ngươi mang nợ.."

    Nếu là như vậy, đồ khốn Tam đệ kia không phải là đem đại ca bọn họ hại thảm sao..

    "Không phải, này bạc là thay Tam đệ mượn, về sau cũng là Tam đệ trả." Đường Nhị Trụ thấy Đường Xuân Hoa hiểu lầm, liền nhanh giải thích.

    Nghe xong lời này, Đường Xuân Hoa càng không thể cho mượn. Bạc này cho Tam mượn, khẳng định không thể nào lấy trở về. Nàng có, cũng sẽ không cho mượn.

    "Nhị đệ, ta cùng tỷ phu ngươi thật sự không có bạc. Bạc trong nhà đều là bà bà giữ, chúng ta không dám tồn một văn tiền." Đường Xuân Hoa vẫn là câu nói kia, không có bạc.

    Nếu không phải vì mượn bạc, Đường Nhị Trụ cũng không có hạ quyết tâm cầu Đường Xuân Hoa, thấy nàng không cho mượn cũng không nhiều lời. Từ biệt Đường Xuân Hoa, lại đi tìm Đường Thu Hoa. Nhà Đường Thu Hoa cách nhà Đường Xuân Hoa không xa, vài phút liền đến.

    Đường Thu Hoa so với Đường Xuân Hoa tốt hơn một chút, nghe nói Đường Nhị Trụ muốn mượn bạc, Đường Thu Hoa thật đúng là cho mượn, nhưng mà, chỉ có 50 văn. Này 5 văn Đường Nhị Trụ cũng nhận lấy, 50 văn liền 50 văn đi, còn tốt hơn so với không có xu nào.

    Tỷ muội bên này không mượn được tiền, cũng không biết bán đất thế nào? Không biết mấy ngày này có thể hay không bán đi, nếu là bán không được thì lấy đâu ra mấy chục lượng mà trả nợ.
     
  4. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 13: Đường gia con gái út

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai huynh đệ Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ đi ra ngoài giúp Đường Thiết Trụ bán đất mượn bạc, mà hai người nhà Đường Thiết Trụ ở nhà đang còn ngủ ngon lành. Đường bà tử bởi vì phân gia trong lòng không thoải mái, hiện tại thấy Cố Mạn Nương ngủ đến giờ này còn không rời giường, trong lòng như có lửa phóng đến thẳng phòng Đường Thiết Trụ.

    "Vợ lão tam đâu, mặt trời đều chiếu đến mông mà ngươi còn nằm lười thây ở trên giường. Đường gia chúng ta chính là xui xẻo tám kiếp mới có thể cưới cái đồ lười chẩy thây như ngươi vào cửa." Đối với chuyện phân gia Đường bà tử tức hai nhi tử hợp nhau đối phó nàng, càng tức Cố Mạn Nương cái đồ ăn cây táo, rào cây sung. Nếu không phải nàng ta từ giữa làm trò quỷ, nhà này sao có thể phân đến nhanh như vậy. Nàng không đồng ý phân gia là vì ai, còn không phải vì tốt cho lão tam, vì tốt cho tam phòng, nhưng Cố Mạn Nương này thật tốt từ đâu chạy ra nói đồng ý phân gia.

    Cuối cùng, làm cho nàng bị đánh cho đến không còn manh giáp lộ nguyên hình. Đã đắc tội hai đứa con dâu lớn, còn không có một chút lợi ích nào. Thật là nhớ tới việc này, Đường bà tử đều tức đến nôn ra máu.

    Hai huynh đệ Đường Đại Trụ đi ra ngoài làm việc, hiện tại trong nhà chỉ có đứa con dâu Cố Mạn Nương này ở nhà, Đường bà tử phải mắng chửi nàng mấy câu để giải tỏa cơn tức. Người khác làm nàng không thoải mái, nàng liền làm mọi người đều không thoải mái, đó là cách sống của Đường bà tử.

    Thấy Đường bà tử tìm Cố Mạn Nương gây phiền toái, Lưu thị cùng Trương thị cũng không có tiến lên khuyên giải hoặc là giúp đỡ nói tốt cho Cố Mạn Nương. Lần này phân gia chính là mong mỏi của các nàng, nhưng đã làm bà bà không vui, nếu giúp đỡ Cố Mạn Nương nói chuyện, không chừng lại hứng chịu thay mấy lời khó nghe của bà bà, có là kẻ ngốc mới làm như vậy.

    Đường bà tử đứng ở trong viện hướng về phòng Cố Mạn Nương mà xả hết mấy lời khó nghe. Mà trong phòng Cố Mạn Nương đã sớm tỉnh, chỉ là không có rời giường thôi. Đường Thiết Trụ ngủ bên cạnh cũng đã tỉnh, Cố Mạn Nương là bị đói tỉnh, mà hắn do trên người đau đến ngủ không yên.

    Đối với lời Đường bà tử mắng, một chút đều không ảnh hưởng đến Cố Mạn Nương. Dù sao nàng cũng là nghe tai này, ra tai kia không vô đầu được câu nào. Mà kể có đem cả tổ tông Cố gia mười tám đời ra mà chửi thì cũng chả liên quan đến nàng.

    Bởi vì nàng không phải Cố Mạn Nương kia, cho nên tổ tông mười tám đời Cố Mạn Nương cùng nàng một xu tiền đều không có quan hệ. Mặc kệ bà ta như mắng chửi khó nghe cỡ nào cũng không phải là mắng nàng.

    Cố Mạn Nương không thèm để ý tới Đường bà tử, nhưng Đường Thiết Trụ lại tức giận thật sự. Bởi vì trên người bị thương, cả đêm qua hắn không thể ngủ được, thật vất vả đến gần sáng mới vừa chợp mắt thì lại nghe tiếng nương hắn mắng chửi người. Ồn ào như vậy làm sao hắn còn có thể ngủ.

    Chuyện thiếu bạc đã đến mức sắp không giải quyết nổi, vậy mà Đường Thiết Trụ không hề lo lắng, còn muốn ngủ. Nếu Cố Mạn Nương biết, khẳng định bội phục chết hắn luôn rồi. May mắn Cố Mạn Nương không phải con giun trong bụng Đường Thiết Trụ nên không biết hắn nghĩ gì, nếu không liền đã trực tiếp đá tên bại gia tử xuống đất lần nữa. Đường gia sinh ra kẻ bại gia tử như vậy, thật như lời Đường bà tử mắng Cố Mạn Nương, là xui xẻo tám kiếp..

    "Nương, ngươi có để người khác ngủ nữa hay không." Đường Thiết Trụ rống lên giận dữ. Hành động quá mạnh không cẩn thận đụng đến miệng vết thương, đau đến Đường Thiết Trụ nước mắt đều rơi xuống.

    Đường Thiết Trụ này rống một cái, hiệu quả vẫn thực rõ ràng, bên ngoài Đường bà tử cũng im lặng. Qua nửa ngày mới nghe tiếng Đường bà tử vang lên, "Trời đất ơi, lão nương sao lại xui xẻo như vậy, sinh ra cái đồ bất hiếu không bằng ngươi cầm búa đem ta đánh chết đi."

    Đường Thiết Trụ rống một tiếng xem như thọc tổ ong vò vẽ. Hiện tại Đường bà tử chẳng những mắng con dâu, ngay cả con trai chính mình sinh cũng đem ra mắng chung.

    "Có vợ quên nương, sớm biết ngươi là cái dạng này, lúc trước sinh ngươi ta nên đem ngươi bóp chết miễn cho trưởng thành làm ta tức chết.." Đường bà tử ở bên ngoài mắng đến nghiện, nghiến răng nghiến lợi hận không thể đem đồ bất hiếu Đường Thiết Trụ bóp chết.

    Đường Thiết Trụ thật không nghĩ tới một câu của mình liền đem tổ ong thọc nên cũng không dám nhiều lời nữa.

    Mà nằm ở trên giường giả chết Cố Mạn Nương bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Đường Thiết Trụ bài bạc, vay nặng lãi Đường bà tử đều không muốn bóp chết hắn, hiện tại bởi vì một câu, Đường bà tử lại mắng không ngừng nghỉ, còn muốn chết muốn sống. Cố Mạn Nương thật không hiểu nổi trong đầu Đường bà tử có gì, càng không hiểu được tính tình kỳ quái này..

    Đường bà tử ở bên ngoài mắng đến lợi hại, nhưng trong phòng không ai để ý nàng hay nói lại một câu. Này giống như nàng dùng ra toàn lực đánh ra mà không trúng mục tiêu, chỉ như đánh vào bị bông. Hơn nữa, mắng chửi người cũng là việc khiến người mệt mỏi. Chẳng những mệt, cũng rất phí nước miếng.

    Đường bà tử mắng mệt mỏi, khát nước, chạy đến nhà bếp múc một chén nước, một hơi hết sạch, chuẩn bị tái chiến.

    "Nương, nương, chúng ta đã trở lại."

    Nghe thấy khuê nữ bảo bối đã trở lại, Đường bà tử để chén xuống, chạy vội ra đón.

    "Liên Hoa, ngươi sao lại về giờ này?" Đường bà tử chạy ra thấy chẳng những khuê nữ bảo bối đã trở về, theo sau còn có một đám cháu trai cháu gái.

    "Nương, ngươi đừng đứng không nữa, mau tới ôm tiểu tử này, tay ta đều muốn gãy rồi." Liên Hoa bất mãn mà nhìn Đường bà tử, âm thầm nói thầm Đường bà tử thật không có mắt nhìn.

    Đường bà tử cũng không tức giận, chạy nhanh đem cháu trai đang ngủ say nhận lấy. Nhìn nhìn đánh giá cháu trai bảo bối, xem hắn mấy ngày nay có hay không gầy..

    Tay Liên Hoa nhẹ hẳn, liền nhanh dùng sức lắc lắc tay muốn đem đau nhức trên tay giảm bớt. Sau đó liền bất mãn mà oán giận nói, "Nương, ngươi không biết, Tiểu Bảo này thật là không nghe lời, không chịu đi bộ, tay ta bị hắn hành hạ đến muốn gãy rồi.

    " Ngươi cũng thật là, Tiểu Bảo còn nhỏ, ngươi làm cô ôm hắn một chút thì có làm sao. "Đường bà tử nghe Liên Hoa oán giận Tiểu Bảo, làm nàng sinh ra bất mãn.

    " Hắn mà nhỏ cái gì? "Liên Hoa sen liếc Đường bà tử một cái," Nữu Nữu cùng Tiểu Bảo tuổi giống nhau, Nữu Nữu chính mình đều có thể đi đường, hắn thật tốt, một chút cũng không chịu đi, còn bắt ta đi không ngừng, nếu không phải nó là cháu trai ruột của ta, ta đã ném nó đi rồi. "Trước kia không cảm thấy Tiểu Bảo bị Đường bà tử chiều là không đúng, nhưng hai ngày này hắn đem nàng hành hạ đến không chịu nổi. Sau lần này có đánh chết nàng cũng không mang theo này tiểu ma tinh, thật sự là quá khổ.

    " Nàng một cái bồi tiền hóa, sao có thể so cùng cháu trai bảo bối nhà ta. "Vừa nói Đường bà tử còn không quên trừng mắt liếc nhìn Nữu Nữu đang nắm tay đại tôn tử một cái." Thạch Đầu, bên ngoài trời nắng mau mang mấy đứa nhỏ vào nhà nghỉ đi. "Nói xong, liền ôm tôn tử đi vào trong phòng trước.

    Thạch Đầu hiểu chuyện kêu một tiếng nãi xong liền mang theo đệ đệ muội muội đi vào trong phòng.

    " Đại ca, ta muốn nương. "Nữu Nữu tuy nhỏ, nhưng nàng cũng biết nãi nãi không thích nàng, cho nên nói rất nhỏ, sợ bị Đường bà tử nghe thấy.

    " Nữu Nữu, ngươi đừng lo lắng, đại ca lát nữa liền mang ngươi đi xem nương ngươi. "Thạch Đầu sờ sờ đầu Nữu Nữu nói.

    Đường bà tử ôm tôn tử vào phòng," Liên Hoa, ngươi như thế nào lại đem bọn nhỏ về, nương không phải dặn dò ngươi chờ sự tình trong nhà xử lý xong liền qua đón các ngươi trở về sao? "

    " Nương, đừng nói nữa, ngươi nhắc tới làm ta càng tức hơn. "Liên Hoa tức giận nói." Bình thường chúng ta đi nhà cữu cữu nương đều chuẩn bị quà thật tốt, mỗi lần bọn họ tới nhà chúng ta đều là bao lớn bao nhỏ trở về. Lần này ta chỉ là mang theo mấy đứa nhỏ đến, đại cữu mẫu chính là cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt. "

    Mợ ngại mấy người Liên Hoa ăn không ngồi rồi, lãng phí lương thực nhà nàng. Hơn nữa Tiểu Bảo bị Đường bà tử ở nhà sủng lên trời, cơm không thể ăn, lại làm ầm ĩ một trận, mợ nào chịu được. Liền bắt đầu cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt, nói chuyện cũng là âm dương quái khí.

    Liên Hoa tuy rằng ở nhà không thể so Tiểu Bảo được sủng ái, chính là cũng được Đường bà tử sủng lớn lên, có khi nào phải chịu ấm ức như vậy. Lúc sau liền ở nhà cậu nháo lên.

    Náo loạn một hồi, Liên Hoa sao còn có thể ở đó được, mang theo cháu trai cháu gái liền về nhà..

    " Cậu ngươi, bà ngoại ngươi đâu, sao không quản chuyện này bọn? "Đường bà tử cảm thấy đối với nhà mẹ đẻ rất tốt, trong nhà có cái gì tốt ăn ngon đều sẽ không quên nhà mẹ đẻ. Nhưng nữ nhi cùng mấy cái cháu trai cháu gái đi nhà mẹ đẻ ở vài ngày, nhà mẹ đẻ liền có thái độ như vậy, kêu nàng làm sao mà chịu nổi.

    " Đừng nói nữa, mợ cả chính là một người đàn bà đanh đá, mấy người nhà cậu quản không được. "Liên Hoa tức giận nói." Nương, ngươi nhớ kỹ, về sau cũng không thể giống như trước, mợ nàng chính là bạch nhãn lang, cho nàng nhiều thứ tốt, nàng cũng sẽ không cảm kích ngươi. "

    " Còn cho cái gì cho, về sau không cho cái gì nữa hết. "Hiện giờ nhà đều phân, về sau cuộc sống này liền chỉ có hai người già mang theo Liên Hoa, cuộc sống sau này như thế nào Đường bà tử đều có thể tưởng tượng được đến..

    " Nương, chẳng lẽ ngươi đem tất cả trong nhà cho tam ca còn trả nợ. Vậy về sau ta làm sao bây giờ? "Liên Hoa vừa nghe cái gì cũng không có, sao có thể không nóng nảy. Nàng cũng đã tới tuổi phải làm mai, trong nhà cái gì cũng không còn vậy của hồi môn của nàng phải làm sao. Không có của hồi môn nàng làm sao gả chồng..

    Đường bà tử cũng biết Liên Hoa nói chính là cái gì, lúc trước nàng chính miệng cùng con trai, con dâu và cả Liên Hoa nói qua, khi nàng xuất giá sẽ chuẩn bị cho nàng mười lượng làm của hồi môn. Hiện giờ tiền bạc trong nhà đều cho tam nhi trả nợ còn đem nhà phân ra. Đến lúc Liên Hoa xuất giá, khẳng định không thể nào có của hồi môn phong phú được. Cũng không thể trách Liên Hoa sốt ruột, đối với nữ nhân mà nói, của hồi môn là phi thường quan trọng.

    Đường bà tử thở dài," Liên Hoa, ngươi yên tâm đi, đại ca ngươi, nhị ca đã nói, đến khi ngươi xuất giá của hồi môn bọn họ ra. "

    " Đại ca, nhị ca ra? "Liên Hoa hung hăng trừng mắt Đường bà tử," Đại ca nhị ca có thể có bao nhiêu bạc cho ta, ta đã biết ở trong lòng nương quan trọng nhất vẫn là tam ca, ta chỉ là nữ nhi trong lòng nương tính cái rắm."

    Liên Hoa tức giận đến chạy ra ngoài, lưu lại Đường bà tử ở nơi đó thở ngắn than dài!

    Nàng sao có thể không thương Liên Hoa, nàng là khuê nữ nhỏ nhất, sao có thể không thương. Nhưng cùng so với Đường Thiết Trụ khuê nữ trước sau vẫn là kém một chút.
     
  5. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 14: Nhi nữ (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì Nữu Nữu muốn tìm nương, Thạch Đầu liền trực tiếp đem Nữu Nữu hướng phòng Cố Mạn Nương mà đi.

    Thạch Đầu mang Nữu Nữu đi đến trước cửa, dùng tay đẩy đẩy cửa, mà cửa khóa từ bên trong nên không mở được. "Tam thẩm, ta mang theo muội muội trở về."

    Thạch Đầu nói không lớn nhưng bên trong Cố Mạn Nương cùng Đường Thiết Trụ đều nghe được rõ ràng.

    Muội muội gì đó, vừa mới bắt đầu Cố Mạn Nương kia đầu óc còn không có bắt kịp, qua hơn nửa ngày, lúc này mới nhớ tới muội muội trong lời hắn là ai?

    Đợi hơn nửa ngày, Cố Mạn Nương thấy bên cạnh Đường Thiết Trụ vẫn nằm thẳng đơ ở trên giường không nhúc nhích, nhẹ nhàng cho hắn một đá. Cố Mạn Nương dám đối với trời thề là nàng thật là đá rất rất nhẹ nhàng vậy mà vẫn là đem Đường Thiết Trụ đá xuống đất.

    "Ngươi cái.." Đang ngủ ngon giấc lại bị Cố Mạn Nương đá xuống giường, hơn nữa trên người còn bị thương, có thể nghĩ, Đường Thiết Trụ này tức giận đến cỡ nào. Giơ lên tay muốn đánh người, chính là thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Mạn Nương, Đường Thiết Trụ sợ tới mức rùng mình một cái. Lúc này mới nhớ tới, hắn hiện giờ đánh không thắng bà nương này.

    Cố Mạn Nương cứ như vậy lạnh lùng nhìn hắn, Đường Thiết Trụ nửa ngày mới thả tay thả xuống, cũng ngượng ngùng mà dùng tay sờ sờ cái mũi của mình.

    "Tam thẩm, ngươi ở đâu?" Ở ngoài cửa Thạch Đầu thấy bên trong vẫn không tới mở cửa, liền mở miệng thúc giục.

    Nghe thấy tiếng cháu trai thúc giục, Đường Thiết Trụ nhìn thoáng qua Cố Mạn Nương, thấy nàng một chút đều không có ý định đứng lên mở cửa, Đường Thiết Trụ đành phải kéo lê toàn thân đau đớn mà đứng lên mở cửa cho Thạch Đầu.

    Đường Thiết Trụ vừa mở cửa ra, cũng không thèm liếc nhìn cháu trai và nữ nhi một cái, tự trở về giường. Rón ra rón rén mà lên giường, sợ chọc tới bà la sát Cố Mạn Nương lại bị ăn một đá nữa chịu sao thấu.

    Đường Thiết Trụ ra mở cửa, Thạch Đầu và Nữu Nữu nhìn thấy mặt mũi bầm dập của hắn thiếu chút nữa bị hù chết.

    "Đại.. Đại ca, vừa rồi đó là cha ta sao?" Nữu Nữu hạ thấp giọng, không xác định hỏi.

    "Chắc là vậy." Thạch Đầu cũng không thể khẳng định mà nói cho Nữu Nữu người kia là cha nàng, là tam thúc của hắn.

    Ở cái nhà này, mặc dù Thạch Đầu còn nhỏ nhưng hắn cũng biết nãi nãi yêu thương nhất là tam thúc, nương cũng luôn dặn dò hắn không được đi chọc vào tam thúc. Đường Thiết Trụ đột nhiên mặt mũi bầm dập mà xuất hiện ở trước mặt hắn, làm sao có thể không đem bọn họ dọa sốc chứ.

    "Thạch Đầu, Nữu Nữu, sao còn chưa vào đi." Cố Mạn Nương thấy hai hài tử ở ngoài cửa nhỏ giọng nói thầm mà không tiến vào, liền hô một tiếng.

    Thạch Đầu nghe thấy tiếng Cố Mạn Nương nhanh chóng nắm Nữu Nữu đi vào.

    "Tam thẩm, thân thể thẩm tốt hơn chưa?" Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu nghi vấn, Thạch Đầu hiểu chuyện hỏi sức khỏe Cố Mạn Nương trước.

    "Đã khá hơn nhiều, cảm ơn Thạch Đầu quan tâm." Hài tử hiểu chuyện ai cũng đều thích, Cố Mạn Nương tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Lúc này Cố Mạn Nương ngồi dậy.

    Cố Mạn Nương nhìn nhìn đánh giá Thạch Đầu, đứa nhỏ này lớn lên khá giống Đường Đại Trụ bộ dạng trung hậu thành thật. Không phải rất đẹp trai, nhưng phi thường đáng yêu.

    Đương nhiên, quan trọng hiện giờ không phải Thạch Đầu, mà là thân sinh khuê nữ của Cố Mạn Nương nàng. Cố Mạn thật sự vẫn chưa kết hôn, sinh con, nên tự dưng có đứa con lớn như vậy nàng thật sự vẫn không quen, chưa thể tiếp thu được.

    Nữu Nữu thực gầy thực lùn, hoàn toàn nhìn không ra nàng đã ba tuổi sắp bốn tuổi. Sắc mặt vàng vọt, tóc cháy vàng, giống như cỏ dại. Lại còn nguyên cái ổ gà trên đầu, chắc ngày thường cũng không ai chải đầu cho nàng nên mới thành bộ dạng như vậy.

    Đứa nhỏ này gầy yếu như vậy không thể thiếu phần của Đường bà tử. Nguyên chủ sinh một đôi song bào thai, đây vốn là một việc vô cũng vui mừng. Nếu là đổi nhà khác, khẳng định sẽ vui vẻ mà nuôi dưỡng thật tốt. Nhưng Đường bà tử trọng nam khinh nữ, tức phụ nếu sinh nhi tử đó là điều thiên kinh địa nghĩa, nếu là sinh không phải nhi tử, đó là tức phụ sai.

    Giống nguyên chủ sinh một bào long phượng thai ra vừa vặn thành một chữ Hảo. Nhưng Đường bà tử chỉ thích tôn tử, không thích tôn nữ. Hơn nữa tôn tử sinh ra so cháu gái nhẹ, nên càng không được. Đường bà tử hận cháu gái ở trong bụng mẹ đoạt thức ăn của cháu trai, bởi vậy tới nay, Đường bà tử đối cháu gái chưa bao giờ cho một cái sắc mặt tốt.

    Nguyên chủ lại là một cái bánh bao mềm, bà bà không thích nữ nhi, làm nàng càng thêm không có tự tin. Mỗi lần Đường bà tử đánh chửi Nữu Nữu nàng chỉ có thể biết khóc, ngay cả tiến lên bảo vệ con cũng làm không được. Gặp gỡ nương như vậy cũng coi như là Nữu Nữu xui tám đời.

    "Nương." Nữu Nữu nhẹ nhàng mà hô một tiếng. "Ngươi còn đau không." Nữu Nữu tuy rằng bị Liên Hoa mang theo đi nhà cữu công, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng Cố Mạn Nương.

    Nữu Nữu gọi tiếng nương nhưng thật đem mẫu tính của Cố Mạn Nương đều gọi ra, hài tử hiểu chuyện như vậy lại bị nguyên chủ dưỡng thành bộ dáng như vậy. Cố Mạn Nương nhịn không được hung hăng mà khinh bỉ một chút nguyên chủ, nữ nhi tốt như vậy bị nàng dưỡng thành cái cây gầy nhom. Nếu là ai không cho nữ nhi của ta ăn cơm, lão nương khẳng định sẽ trực tiếp đem bàn lật đổ, không cho con ta ăn, mọi người đều đừng nghĩ ăn.

    "Nữu Nữu, mau đến.. đến gần nương." Cố Mạn Nương hướng về phía Nữu Nữu vẫy vẫy tay, "Nương hiện tại đã không đau." Lần đầu xưng nương tương đối lạ lẫm, nhưng lần thứ hai cảm thấy tương đối thuận miệng.

    Nữu Nữu ngoan ngoãn mà đi vào bên cạnh Cố Mạn Nương. Nhìn ổ gà trên đầu nàng, Cố Mạn Nương cảm thấy bị thương đôi mắt, dùng tay thế nàng chải chải đầu.

    Tóc vừa ngắn vừa vàng, không khác gì cỏ cháy. Lấy đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết, đây là do dinh dưỡng không đủ. Về sau phải cấp Nữu Nữu bồi bổ thật tốt, miễn cho tuổi còn nhỏ liền lưu lại bệnh căn.

    Nữu Nữu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh tam thẩm, mà tam thẩm trên mặt mang theo nụ cười sở trường thế Nữu Nữu chải đầu, hình ảnh như vậy Thạch Đầu cảm thấy cảm thấy thật đẹp.

    Tóc của Nữu Nữu tương đối ngắn, Cố Mạn Nương chải mấy cái liền tốt rồi, so với cái ổ gà trước đó thuận mắt hơn rất nhiều.

    "Tam thẩm, muội muội hôm nay còn không có ăn cơm sáng, ngươi lấy cho muội muội ít đồ ăn để muội muội ăn đi." Nếu là ngày thường, Thạch Đầu nhất định sẽ không nói ra như vậy, bởi vì tam thẩm là một cái bánh bao mềm, căn bản là bảo hộ không được Nữu Nữu. Nhưng vừa rồi nhìn thấy một màn kia làm Thạch Đầu cho rằng tam thẩm thay đổi, nàng đã có thể bảo vệ tốt muội muội.

    Sự tín nhiệm đó Thạch Đầu cũng không biết ở đâu ra, dù sao hắn chính là biết hiện tại tam thẩm có thể bảo vệ tốt muội muội.

    Thạch Đầu nhắc đến ăn sáng, Cố Mạn Nương cảm thấy mình càng đói bụng. Liếc mắt thấy Đường Thiết Trụ nằm ở một bên giả chết, "Đường Thiết Trụ, ngươi lỗ tai điếc sao? Ngươi không có nghe được vừa rồi Thạch Đầu nói Nữu Nữu còn không có ăn cơm sao? Còn không mau đi nấu cho ta."

    Cố Mạn Nương mở đầu liền mắng. Cũng mặc kệ hai đứa nhỏ bên cạnh.

    Mà bên cạnh Thạch Đầu cùng Nữu Nữu lại bị Cố Mạn Nương làm cho sợ tới mức không thở quá lớn, Thạch Đầu thật không rõ, tam thẩm lá gan vì sao sẽ trở nên lớn như vậy. Càng làm cho hắn giật mình hơn là, tam thẩm đối tam thúc như vậy mà tam thúc còn không hề tức giận.

    Đường Thiết Trụ tự nhiên là không muốn nghe theo Cố Mạn Nương nói, chính là nắm tay hắn không có lợi hại như Cố Mạn Nương. Nếu hắn không để ý lời Mạn Nương nói, tuyệt đối là không thể có ngày lành mà qua.

    Đường Thiết Trụ từ trên giường bò dậy.

    "Nhớ rõ nấu nhiều nấu chút, ta cũng đã sớm đói bụng."

    "Đã biết."

    Đối thoại bình thường như vậy mà làm Thạch Đầu kinh ngạc há hốc miệng, thật lâu không thể khép lại.
     
  6. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 15: Cắt tóc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Thiết Trụ bị Cố Mạn Nương đuổi đi nấu cơm, thấy nữ nhi cùng cháu trai vẫn luôn nhìn nàng, nên nàng cũng không thể ngồi mãi ở trên giường. Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, Cố Mạn Nương cảm thấy thân thể đã khỏe hơn rất nhiều, không còn chỗ nào đau đớn hay nhức mỏi gì nữa.

    Cố Mạn Nương xuống giường, đi giày rơm để dưới giường. Nguyên chủ vốn có thói quen ăn mặc qua loa, cho nên nàng đi giày rơm cũng không cảm thấy có gì khó chịu.

    Cố Mạn Nương để Thạch Đầu mang theo Nữu Nữu chơi ở một bên, nàng ở bên cạnh tự chải tóc, vấn tóc. Tóc của Nữu Nữu chính là ổ gà, mà tóc nàng cũng không có tốt hơn là bao. Có khi so với Nữu Nữu tóc còn muốn loạn hơn.

    Nguyên chủ bị đập đầu, mất máu quá nhiều nên chết. Hiện giờ đầu khẳng định không chảy máu, miệng vết thương sợ là đã kết sẹo. Nhưng trên tóc nàng dính rất nhiều máu, cũng không ai giúp đỡ rửa sạch, hiện giờ nàng có thể ngửi được mùi máu tươi từ trên đầu bay xuống, mà bởi vì dính máu, tóc đều bết lại thành cục.

    Đầu tóc nàng hiện giờ nhìn không khác bà điên là mấy. Mà đâu phải do nàng lười mà thành như vậy, haizzzz. Mặc dù vết thương đã tốt lắm, nhưng chưa thể lành hẳn, nếu dùng lược chải đầu sợ làm vết thương bị vỡ ra, lại chảy máu thêm lần nữa, mà dùng nước rửa lại sợ bị nhiễm trùng.

    Thật sự lúc này Cố Mạn Nương thật đúng không có biện pháp giải quyết. Nếu nàng đem đầu tóc này ra ngoài gặp người, tám phần mọi người sẽ coi nàng thành bà điên. Mà bắt nàng mang cái ổ gà trên đầu như vậy mà đi ra đường, không bằng giết nàng luôn đi cho rồi.

    Chưa từng nghe qua sao? Đầu có thể đứt, nhưng tóc không thể loạn! Máu có thể chảy, nhưng giày không thể dính máu! Tuy nàng không chú ý kiểu tóc gì đó, nhưng không chú ý thì không chú ý, muốn nàng mang bộ dạng này ra ngoài gặp người, da mặt nàng còn không có dày như vậy.

    Nhưng nếu chờ đem vết thương trên dưỡng tốt lại đi ra ngoài gặp người, căn bản là càng không thể thực hiện, mới được một ngày không ra ngoài Đường bà tử ở bên ngoài đã mắng chửi người như vậy. Một ngày hai ngày còn tốt, có thể nghe tai này, ra tai kia, nhưng nếu là mỗi ngày đều như vậy, nàng chịu không nổi.

    Cuối cùng Cố Mạn Nương hạ quyết tâm hung hăng tìm kéo, xẹt xẹt mấy kéo từ tóc dài chạm đất đã biến thành tóc ngắn như đàn ông. Khổ nỗi nàng không phải thợ cắt tóc chuyên nghiệp, cắt đầu tóc không khác chó gặm là mấy.

    Thạch Đầu ở một bên thấy Cố Mạn Nương đem tóc cắt, cái miệng nhỏ há hốc có thể nhét vừa được quả trứng gà vào bên trong. Nếu Thạch Đầu biết Cố Mạn Nương xuyên qua, khẳng định sẽ nghĩ đến một câu, việc lạ hàng năm đều có, năm nay còn đặc biệt nhiều.

    Tam thẩm làm Tam thúc rời giường nấu cơm đã đủ làm hắn giật mình, không nghĩ tới phía sau càng giật mình hơn nữa.

    Thân thể tóc da là nhận từ cha mẹ. Từ nhỏ hắn đã được dạy lời này, bọn họ từ nhỏ đến lớn không thể tùy tiện cắt tóc, phải để tóc dài ra. Nhưng việc Cố Mạn Nương làm hoàn toàn là đem những gì Thạch Đầu được dạy trước kia đánh sụp hoàn toàn.

    Đối với việc này Cố Mạn Nương chỉ có thể nhún nhún vai, tỏ vẻ không liên quan đến nàng. Cái gì mà thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ nàng có nghe qua. Chẳng qua chỗ nàng ở trước kia không có người làm như vậy. Cho nên, cắt tóc đối với Thạch Đầu là thiên địa đại sự, nhưng đối với Cố Mạn Nương căn bản không là vấn đề.

    Tuy nói đầu tóc bị nàng cắt đến như chó gặm, nhìn cũng không phải thực thuận mắt. Nhưng ít ra so với cái ổ gà trước đó muốn thuận mắt hơn rất nhiều.

    Kỳ thật nàng đem đầu tóc cắt ngắn như vậy tránh được rất nhiều phiền toái. Đầu tiên, trước kia nàng trừ bỏ tóc buông xõa, chính là tết một cái đuôi sam. Nàng cũng không phải một người có tâm tư tinh tế, khéo léo gì cho cam, đối với mấy cái kiểu tóc phức tạp nàng học không được. Tuy nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng ký ức là ký ức, muốn thực hành thật sự khá khó khăn với nàng.

    Không phải nàng khuếch đại, mà là sự thật. Nhớ rõ học hồi đi học, khi đó trong trường học lưu hành dùng đủ loại chỉ màu tết thành vòng tay, người ta vừa học liền biết. Nhưng nàng lại thật sự vụng về, bạn học tay cầm tay dạy nàng, nàng mãi cũng không học được. Tay nàng vụng về như vậy, chẳng những các bạn phục nàng, chính nàng còn bội phục mình.

    Hiện tại liền tốt rồi, tóc đã cắt, buổi sáng nàng chỉ cần dùng lược tùy tiện chải hai cái liền xong. Nhưng nàng lại đã quên, đây là ở cổ đại, nàng để hẳn kiểu tóc khác người như vậy khẳng định còn khó gặp người hơn. Này kiểu tóc chó gặm so với đầu ổ gà thật là như gặp sư phụ.

    Kỳ thật đúng là trách không được nàng, nàng tùy ý sống hai mươi năm, tóc dài không nghĩ nhiều liền trực tiếp ôm tiền ra tiệm tóc cắt ngắn. Nàng tự do tự tại sinh hoạt vài thập niên, liền thay đổi hoàn cảnh mới trong một chốc một lát nàng thật sự vẫn chưa quen nổi. Cho nên, mới có thể bất chấp tất cả, trực tiếp đem đầu tóc dài mà cắt.

    Cố Mạn Nương ở trong phòng đem đầu tóc cắt ngắn, trừ bỏ hai đứa nhỏ nhìn thấy, những người khác còn không biết.

    Mà Đường Thiết Trụ bị bắt đi nấu cơm, nhưng hắn từ nhỏ đến lớn liền đến một cái chén đều không rửa qua càng đừng nói đến nấu cơm. Nhưng nếu là không nghe, nắm tay bà nương kia tám phần dừng ở trên người hắn. Đường Thiết Trụ không muốn bị đánh, chỉ có thể căng da đầu đi tìm lão nương hỗ trợ.

    "Nương, ta còn không có ăn cơm sáng, ngươi có thể giúp ta đi làm không." Đường Thiết Trụ không phải kẻ ngốc, từ nhỏ đã biết lấy lòng Đường bà tử. Lúc này hắn biết không thể cùng Đường bà tử nói là Cố Mạn Nương đem hắn đuổi đi nấu cơm, chỉ có thể đối với Đường bà tử kêu đói.

    "Tam ca, đều đã giờ nào, ngươi còn không có ăn cơm sáng. Muốn ăn cơm sáng, chính mình làm đi, nương không rảnh." Liên Hoa thấy Đường Thiết Trụ trưng ra mặt như đầu heo, thật vất vả nhịn xuống không cười ra tiếng. Chính là vừa nghe lời Đường Thiết Trụ nói, liền trực tiếp đen mặt nhìn hắn.

    "Đi đi đi, ngươi một cái nha đầu phiến tử biết cái gì." Đường Thiết Trụ trừng mắt liếc Liên Hoa một cái, nhưng trên mặt hắn mang theo thương tích, trừng người không hiệu quả, ngược lại càng thêm buồn cười.

    "Nương, ngươi xem tam ca.."

    Nếu là ngày thường, Đường bà tử chắc chắn bênh vực Đường Thiết Trụ. Chính là lúc này nàng còn ghi hận Đường Thiết Trụ, tự nhiên đối với hắn không có sắc mặt tốt. "Lão tam, ngươi nói chuyện gì vậy." Sau càng là tức giận nói, "Ngươi không phải có vợ quên nương sao? Nếu muốn ăn cơm, đi tìm tức phụ tốt của ngươi đi, ta không rảnh khơi khơi đi làm cơm cho ngươi."

    Hắn tức phụ nếu chịu nấu cơm, hắn có thể cầu đến lão nương sao? Chính là lời này, Đường Thiết Trụ không thể nói. Nói ra, có lẽ nương hắn sẽ giúp đỡ hắn hết giận. Nhưng bà nương kia hiện giờ như thay đổi một người khác, có sức lực lại thích đánh người. Hắn một đại nam nhân đều không phải đối thủ của nàng, đừng nói đến lão nương nhà mình.

    Nghĩ đến Đường Thiết Trụ không khỏi thở dài một hơi, tức phụ sức lực biến lớn, hắn địa vị từ chủ một nhà, biến thành sai vặt của nàng. Đây chân chính là mười năm Hà Tây, mười năm Hà Đông nha. Cũng không biết mười năm tiếp theo sẽ biến thành bộ dạng gì?
     
  7. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 16: Nhi nữ (nhị)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường bà tử không hỗ trợ, Đường Thiết Trụ không có biện pháp, chỉ có thể chính mình động thủ. Mà bên này Cố Mạn Nương đã đem đầu tóc cắt rớt, đổi đi kiểu tóc Cố Mạn Nương tâm tình thoải mái chuẩn bị đi múc nước rửa mặt một phen.

    Cố Mạn Nương nắm tay Nữu Nữu và Thạch Đầu ra khỏi phòng.

    "Ngươi.. Ngươi đây là cái quỷ gì?" Đường bà tử thấy Cố Mạn Nương mang đầu tóc như chó gặm, sợ tới mức nói không nên lời. Mà Liên Hoa ở bên cạnh cũng là bị nàng dọa sợ, này đúng là nàng tam tẩu sao? Này tam tẩu như thế nào cùng trước kia không giống nhau.

    Liên Hoa trước kia khinh thường nhất là Cố Mạn Nương, cảm thấy nàng quá vô dụng. Bị người khi dễ, liền rắm cũng không dám đánh một cái. Đi đường cũng khom lưng cúi đầu, giống như trên lưng nàng cõng một cục đá rất nặng vậy. Liên Hoa trước nay đều không có thấy thẳng mặt nàng được một lần, cũng không biết lúc trước sao nương lại thay tam ca cưới cái tức phụ như vậy về nhà.

    Nhưng tam tẩu hôm nay tóc cũng không biết bị ai cắt, dáng đi cũng thẳng tắp, nhìn so với trước kia tinh thần rất nhiều.

    "Tam tẩu, tam ca đem tóc ngươi cắt sao." Liên Hoa kinh hô một tiếng.

    Đường Thiết Trụ nếu là ở chỗ này khẳng định sẽ hô oan uổng. Nhưng cũng trách không được Liên Hoa sẽ hiểu lầm, ở Đường gia, thằng nhãi Đường Thiết Trụ chính là vô pháp vô thiên, hắn nếu là nổi điên lên đem đầu tóc Cố Mạn Nương cắt, cũng không phải là việc lạ.

    Đường bà tử há miệng thở dốc, vốn nàng muốn mắng Cố Mạn Nương, nhưng vừa nghe lời Liên Hoa nói, lập tức đem tiếng mắng chửi người trực tiếp nuốt trong bụng. Việc này thật đúng là con của nàng có khả năng làm ra thật, nếu là nhi tử làm ra tự nhiên là không thể mắng nhi tử.

    Nhưng nếu mắng con dâu, thật sự Đường bà tử đều ngượng ngùng. Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ. Con dâu đầu tóc đều bị nhi tử cắt trụi, lúc này nếu lại mắng Cố Mạn Nương, chính nàng đều cảm thấy có chút chột dạ.

    Đương nhiên, lúc này Cố Mạn Nương cũng sẽ không ngây ngốc cùng hai người trước mắt này giải thích này tóc chính nàng cắt. Đường Thiết Trụ chịu oan thì đã sao, dù sao trên đầu hắn việc xấu cũng không ít, nhiều thêm nàng một cái không nhiều, thiếu nàng một cái không ít đi.

    Cố Mạn Nương nhìn thấy Đường bà tử vẫn luôn đem tiểu hài tử đang ngủ ngon lành ôm ở trong tay, rất muốn hỏi nàng có mệt hay không. Từ kí ức nguyên chủ, Cố Mạn Nương biết Đường bà tử ôm trong tay chính là nhi tử của ' nàng '. Nhưng hiện giờ nàng cùng Đường bà tử không thân cận, một chốc cũng không nghĩ đi chọc nàng.

    Đường bà tử cùng Liên Hoa thấy Cố Mạn Nương trầm mặc không nói lời nào, liền đem trầm mặc này trở thành là một loại cam chịu.

    "Lão tam gia, ngươi về sau nếu là không có việc gì, vẫn là ít ra khỏi phòng thôi." Đường bà tử cũng không phải là hảo tâm gì, mà bởi vì tóc nàng biến thành dáng vẻ này ít ra ngoài mới không làm bà mất mặt.

    Đối với lời này, Cố Mạn Nương rất bình tĩnh gật gật đầu. Cuối cùng có nghe hay không lời của Đường bà tử vẫn là do nàng định đoạt.

    Cố Mạn Nương để Thạch Đầu đi chơi cùng mấy đứa cháu khác, mà nàng thì mang theo Nữu Nữu, theo ký ức nguyên chủ đi về phía nhà bếp.

    "Nương, tam tẩu không phải bị thương thực nghiêm trọng sao? Như thế nào mới qua mấy ngày nàng đã tốt rồi."

    "Ta làm sao biết." Điểm này Đường bà tử cũng vô cùng nghi hoặc. Lẽ ra, người đều đã hồi quang phản chiếu khẳng định không thể sống nổi. Chính là nhà lão tam gia còn sống trở về, thật làm người ta khó hiểu.

    Bất quá, lão tam tức phụ mạng lớn, sống lại đây, này đối Đường gia mà nói cũng coi như là một chuyện tốt. Hiện giờ đã phân gia, lão tam kia vai không thể gánh, tay không thể xách, về sau nuôi sống chính mình đều khó, càng miễn bàn lại cho hắn lấy một cái tức phụ khác.

    Liền tính không phân gia, Đường bà tử cũng không muốn Đường Thiết Trụ lại cưới một người khác. Này mẹ kế cũng không phải thứ gì tốt, lão tam nếu lại cưới, bảo bối tôn tử khẳng định sẽ không có ngày lành, nàng không muốn để bảo bối tôn tử chịu một chút khổ nào. Còn Nữu Nữu, nàng sống hay chết, thật đúng là không ở trong phạm vi suy xét của nàng.

    Cố Mạn Nương mang theo Nữu Nữu đi vào nhà bếp, chỉ thấy Đường Thiết Trụ ngồi xổm cạnh bếp nhóm lửa. Aaa, không xem không biết, vừa xem thật đúng là đem nàng hoảng sợ.

    Chỉ thấy khói bếp theo hướng ngoài mà bay ra, nhà bếp đã đều bị khói đặc chiếm lĩnh. Đường Thiết Trụ ở bên trong bị hun đến nước mắt chảy ròng..

    Vừa thấy liền biết thằng nhãi này tám phần chưa từng làm việc này, trong bếp củi đều chất đầy. Bếp đầy tràn củi, lửa tự nhiên không cháy được, tất cả đều là khói đặc.

    Cố Mạn Nương không khỏi lắc lắc đầu, trước để Nữu Nữu ở bên ngoài, miễn cho đi theo vào bị khói huân. Sau đó đi vào bắt Đường Thiết Trụ tránh một bên. Nàng trước tiên đem củi rút bớt, miệng cũng nói, "Ngươi đem củi nhét đến không có khe hở, làm sao lửa có thể cháy."

    "Tức phụ, ta trước kia chưa làm qua, không biết được làm như thế nào." Nói rồi Đường Thiết Trụ lại dùng tay xoa xoa nước mắt.

    "Không biết thì phải học, ai cũng không phải trời sinh sẽ biết hết." Cố Mạn Nương tức giận quay đầu lại nhìn hắn một cái. Đường Thiết Trụ kêu một tiếng tức phụ, Cố Mạn Nương nhịn không được toàn thân phát lạnh.

    Cố Mạn Nương đốt xong bếp lửa liền không thèm quản hắn. Nàng tự đi lấy một chậu nước rửa mặt. Cố Mạn Nương rửa mặt xong, lại đem Nữu Nữu về phòng, giúp Nữu Nữu cột hai cái bím tóc, thấy nàng quần áo cũng dơ, tính toán giúp nàng thay đổi.

    Cố Mạn Nương mở ra cái rương duy nhất trong phòng, trong rương cũng không nhiều quần áo, hơn nữa phần lớn trên quần áo toàn mụn vá, có cái còn là mụn vá trên mụn vá, quần áo của Nữu Nữu cái tốt nhất chính là cái nàng mặc trên người nàng. Có lẽ vì thăm người thân ngại mất mặt, mới có thể cho nàng mặc vào quần áo tốt nhất. Dù sao toàn bộ quần áo đều là mụn vá, tùy tiện tìm ra một bộ cho Nữu Nữu thay là được.

    Giúp Nữu Nữu thay quần áo, nàng tự nhiên cũng phải đổi, trên quần áo nàng dính rất nhiều máu, không đổi không được. Lúc này mặc dù dơ, nhưng nàng cũng không có tính toán tắm rửa. Nàng hiện giờ trên người mang theo thương tích, thật vất vả mới nhặt về được cái mệnh, không thể vì không cẩn thận lại đem đánh mất lần nữa.

    Bất quá, lúc này nàng cũng thật bội phục chính mình, mặc một thân quần áo toàn máu, thêm một cái đầu ổ gà, nàng đều có thể sống quá một đêm, như vậy tính ra nàng cũng coi như là một cái thần nhân.

    Quần áo thay ra Cố Mạn Nương đặt ở một bên chờ vết thương trên người lành liền đem đi bờ sông giặt sạch.

    "Nãi, nãi, ta đói bụng, ta muốn ăn trứng gà, ta muốn ăn trứng gà, ngươi mau đi nấu cho ta." Đường gia tiểu bá vương Tiểu Bảo tỉnh, vừa thấy Đường bà tử liền kêu phải ăn trứng gà.

    Tiểu Bảo ở Đường gia là tiểu bá vương, Đường bà tử còn thỉnh thoảng mở phòng bếp nhỏ nấu cái trứng gà hoặc gì đó cho hắn ăn. Chính là đi nhà cữu công, ai thèm quản trẻ con như hắn, cho hắn cơm ăn đã tốt lắm rồi.

    Ngại cơm không thể ăn, không ăn? Được thôi, không ai cầu ngươi ăn, dù sao có đói cũng không phải bọn họ đói. Cứ như vậy nên mấy ngày này Tiểu Bảo thật sự qua rất khổ sở. Hiện giờ nhìn thấy nãi nãi, người sủng hắn nhất, tự nhiên muốn đòi ăn ngon.

    "Được, được, cha ngươi vừa lúc làm đồ ăn, chờ một chút nãi đi nấu cho ngươi một cái trứng gà ăn" Đường bà tử đúng là thiệt tình yêu thương Tiểu Bảo, nếu không, một lần đòi ăn trứng gà, không nói hai lời liền trực tiếp nấu cho hắn.

    "Ah ah ah, ta có trứng gà ăn, ta có trứng gà ăn." Tiểu Bảo vừa nghe có trứng gà ăn, liền nhảy tưng tưng, đắc ý mà nhìn các ca ca tỷ tỷ đang bên kia chơi đùa.

    Cố Mạn Nương lại bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, ' nhi tử ' nếu lại để Đường bà tử sủng như vậy, nói không chừng hắn sẽ biến thành Đường Thiết Trụ thứ hai.
     
  8. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 17: Nhi nữ (tam)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bảo bối tôn tử muốn ăn trứng gà, Đường bà tử không nói hai lời đi cầm một cái trứng gà đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cho bảo bối tôn tử ăn.

    Mà khi Đường bà tử thấy Đường Thiết Trụ ở nhà bếp nhóm lửa nấu cơm, thiếu chút nữa đều bị dọa mất hồn "Lão tam, ngươi đang làm cái gì? Ngươi còn không mau đem đồ buông.."

    "Nương, chính ngươi nhìn không thấy sao?" Đường Thiết Trụ tức giận trả lời. Đường Thiết Trụ đã sớm tồn một bụng khí, Cố Mạn Nương hiện giờ hắn không thể trêu vào, không đâu Đường bà tử vừa lúc chọc vào hắn đánh vào hắn, hắn lúc này tự nhiên tính tình không thể tốt được.

    "Ngươi nếu là đói bụng, chẳng lẽ không biết để tức phụ ngươi hỗ trợ làm sao? Nơi nào yêu cầu ngươi tự làm." Đường bà tử chưa nói xong, đã tiến đến đem củi trên tay Đường Thiết Trụ đặt một bên, sau đó trực tiếp đem Đường Thiết Trụ kéo ra nhà bếp.

    "Lão tam gia, ngươi đừng trốn ở trong phòng giả chết, đương gia nhà ngươi đói bụng, còn không nhanh ra nấu cơm.."

    "Nương, nương, ngươi đừng náo loạn, ta thích chính mình động thủ còn không được sao?" Đường Thiết Trụ thấy lão nương nhà mình muốn tìm Cố Mạn Nương gây phiền toái, lập tức bị dọa muốn chết. Cũng mặc kệ Đường bà tử làm vậy vì ai, trực tiếp tức giận cắt ngang lời Đường bà tử.

    "..."

    "Nương, tính như nhi tử cầu xin ngươi, ngươi đừng ở nơi này cho ta thêm phiền được không." Theo Đường Thiết Trụ thấy thì Đường bà tử căn bản không phải giúp hắn, mà chính là tự cấp hắn thêm phiền.

    Đường Thiết Trụ thốt ra lời này, làm tâm Đường bà tử nguội lạnh. Nàng vốn là vì tốt cho nhi tử, nhưng nhi tử lại một chút đều không cảm kích. Kết quả như vậy Đường bà tử có chút không kịp tiếp thu.

    Nói thật cũng trách không được Đường Thiết Trụ, thằng nhãi này chính là kiểu tùy tâm sở dục, nói chuyện căn bản không hề cố kỵ cảm thụ của người khác. Hắn sở dĩ sốt ruột như thế còn không phải sợ lão nương nhà mình không cẩn thận đem Cố Mạn Nương chọc giận, vạn nhất nàng phát điên tới đánh người, hắn chính là ngăn không được..

    Hơn nữa trên người hắn lại mang theo thương tích, bị Đường bà tử kéo đi như vậy thật sự đau vô cùng. Cho nên, có thể nghĩ ra khi nói chuyện giọng điệu hắn rất gay gắt.

    "Nương, ngươi quản hắn làm cái gì. Ngươi một lòng vì tốt cho hắn, chính là nhân gia người ta không lãnh phân tình này của ngươi." Nói xong, Liên Hoa trực tiếp tiến lên đem Đường bà tử lôi đi.

    Theo Liên Hoa thấy, tam ca nàng hoàn toàn là chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt. Lại tưởng tượng vì hắn, liền bạc hồi môn của nàng đều không có, đối Đường Thiết Trụ càng không có sắc mặt tốt.

    Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy Cố Mạn Nương lại không phải kẻ điếc tự nhiên nghe được rõ ràng. Nhưng đây là việc của hai mẹ con Đường Thiết Trụ, nàng cũng chỉ là người ngoài nên không tính toán đi nhúng tay.

    Đường bà tử bị Liên Hoa lôi đi, Đường Thiết Trụ lại nhận mệnh mà trở về nhà bếp, tiếp tục sự nghiệp nhóm lửa.

    Chỉ chốc lát sau, Liên Hoa đi đến, trên tay nàng còn cầm một cái trứng gà. Nàng xụ mặt đem trứng gà đưa cho Đường Thiết Trụ nói: "Nương kêu ngươi đem cái này trứng gà nấu lên chờ một chút đưa Tiểu Bảo ăn."

    Đường bà tử trong lòng bị bảo bối nhi tử làm thương tổn, nhưng không có quên việc nấu trứng gà cho Tiểu Bảo. Lúc này nàng cũng không nghĩ nhìn thấy Đường Thiết Trụ, liền để Liên Hoa tới đưa trứng gà.

    Đường Thiết Trụ nhận trứng gà, cũng không thèm rửa, chưa nói lời nào trực tiếp đem trứng gà ném vào trong nồi. Liên Hoa thấy vậy liền nhanh nói, "Tam ca, này trứng gà phải rửa sạch mới có thể bỏ vào trong nồi." Này trứng gà chính là từ mông con gà sinh ra, không cần nghĩ đều biết nó bẩn thế nào. Nhưng hắn rửa đều không rửa một chút, trực tiếp ném vào trong nồi, này nấu ra cơm có thể ăn sao?

    "Rửa cái gì mà rửa, lại không bẩn."

    Liên Hoa há miệng thở dốc, sau nghĩ nghĩ, lại ngậm miệng không nói. Dù sao này cơm nàng lại không ăn, quản nhiều như vậy làm cái gì.

    * * *

    Chờ Đường Thiết Trụ làm này bữa cơm ăn, Cố Mạn Nương chờ đến mòn mỏi. Cố Mạn Nương cảm thấy chính mình sắp đói chết, Đường Thiết Trụ rốt cuộc làm tốt cơm.

    Đối với tay nghề Đường Thiết Trụ, Cố Mạn Nương căn bản liền không ôm bất cứ chờ mong gì. Cho nên khi Cố Mạn Nương nhìn kia chén cơm như cháo, nàng biểu tình vô cùng bình tĩnh.

    Cái gọi là cơm trong cháo, chính là giống loại Đường Thiết Trụ nấu ra, nói nó là cơm khô, chính là lại có chút nhão, nói nó là cháo, nhưng lại quá khô. Hẳn là nước cho nhiều, gạo cho ít, cuối cùng liền biến thành như vậy.

    Nhưng cũng may này cơm đều nấu chín, bằng không cơm sống sao có thể ăn.

    Đường Thiết Trụ là sớm đói bụng, múc cho Cố Mạn Nương cùng hắn mỗi người một chén cơm xong hắn liền bưng cơm của chính mình lên ăn. Mà Cố Mạn Nương lại không làm vậy, nàng lấy cho bọn nhỏ mỗi người thêm một chén cơm. Để nàng chính mình ăn cơm, lại làm mấy đứa nhỏ ở một bên nhìn, chuyện như vậy nàng làm không được.

    Bọn Thạch Đầu thấy chính mình cũng có thể ăn, đều thật cao hứng. Tuy này cũng không phải mỹ thực gì, chính là ở cái niên đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này, có thể có thêm một ngụm thức ăn, đối bọn họ mà nói chính là một việc vô cùng hạnh phúc.

    Thấy bọn nhỏ có ăn, Cố Mạn Nương cũng không ngại nữa, bưng chén lên trực tiếp ăn. Hiện giờ Cố Mạn Nương cũng không yêu cầu mỹ vị, chỉ cần có thể lấp no bụng là được.

    Mấy người Cố Mạn Nương ăn đến vừa lòng, nhưng Tiểu Bảo lại rất không vui. Bởi vì mọi người đều có cơm ăn, chỉ có hắn một người không có.

    Cũng không phải Cố Mạn Nương đối đãi khác biệt, mà bởi vì nàng thấy Tiểu Bảo cầm trên tay một cái trứng gà, thấy hắn có ăn, liền không lấy cơm cho hắn.

    Nhưng Tiểu Bảo không nghĩ như vậy Đường bà tử sủng hắn, ăn cái gì, hắn đều là đứa duy nhất được chia. Hôm nay trứng gà hắn cũng là một mình có. Lúc lấy được trứng gà hắn vốn dĩ cũng rất cao hứng. Bởi vì người khác không có, hắn còn cố ý mà cầm trứng gà đi dạo trước mắt ca ca đường tỷ một vòng, còn làm trò trước mặt bọn Thạch Đầu lột vỏ trứng gà. Này hùng hài tử kia thật sự biết cách gây thù hận, nếu không có Thạch Đầu trông coi nói không chừng sớm đánh nhau rồi.

    Đứa nhỏ này thấy người khác hâm mộ, hắn liền càng thêm đắc ý. Chính là nương hắn giúp những người khác múc cơm, lại cố tình không lấy cho hắn. Tiểu bá vương như hắn sao chịu được ủy khuất, hắn cũng không kêu Đường bà tử hỗ trợ. Như cơn gió chạy đến trước mặt Cố Mạn Nương, trực tiếp dùng chân đá nàng, trong miệng hướng Cố Mạn Nương nhổ nước miếng.

    Đứa nhỏ này cũng thông minh, phun xong nước miếng liền chuẩn bị chạy, chính là lại bị Cố Mạn Nương nhanh tay lẹ mắt bắt được.

    "A.. A.." Tiểu Bảo đột nhiên kêu to lên, thanh âm rất lớn, chỉ chốc lát sau, liền trở nên đỏ mặt tía tai.

    Cố Mạn Nương thật sự tức giận, tức giận đến đầu đều bốc khói. Nàng đang ăn rất ngon lành, này hùng hài tử lại là đá lại là nhổ nước miếng. Nàng còn không có làm gì hắn, hắn đã la to lên. Lúc ấy Cố Mạn Nương rất muốn hỏi, ngươi như vậy bướng bỉnh, mẹ ngươi biết không?
     
  9. Mon1403

    Messages:
    0
    Bạn edit truyện rất tốt không mắc lỗi chính tả
     
  10. Shinsatruyen

    Messages:
    2
    Chương 18: Đánh người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Bảo kêu giống như heo bị chọc tiết, làm Cố Mạn Nương không khỏi nhíu mày. Nhưng mặc kệ hắn kêu to thế nào, Cố Mạn Nương đều không có buông hắn ra. Ngược lại đem chén trên tay đặt xuống, không nói câu nào trực tiếp đem quần Tiểu Bảo cởi ra.

    Tuổi còn nhỏ liền dám đối với mẹ ruột mình đá chân, nhổ nước miếng, không thu thập hắn một chút, thì hắn không biết trời cao đất rộng.

    Bang một tiếng, Cố Mạn Nương xuống tay đánh mông hắn. Tuy rằng Cố Mạn Nương theo bản năng khống chế lực trên tay chính mình, nhưng một cái đánh đi xuống năm ngón tay nàng lập tức xuất hiện ở trên mông Tiểu Bảo, hơn nữa trong chớp mắt mông đã trở nên sưng đỏ một mảnh.

    Cố Mạn Nương lúc sau nhìn thấy mông đã sưng giống như cái màn thầu, đem nàng dọa hết vía. Nàng thật không nghĩ tới, nàng đánh nhẹ như vậy cũng khiến cho mông hắn nở hoa.

    "Oa ô.." Mà Tiểu Bảo từ lúc Cố Mạn Nương chạm tay trên mông hắn đã khóc vang trời.

    "Ngươi xem ngươi đều làm ra chuyện gì?" Đường Thiết Trụ ở bên bị mới dọa choáng váng phục hồi tinh thần lại, trừng mắt nhìn Cố Mạn Nương. Sau đó tiến lên, đem Tiểu Bảo ôm lên. "Cố Mạn Nương nha, Cố Mạn Nương nha, không thể tưởng được ngươi lại nhẫn tâm như vậy nha. Tiểu Bảo hắn có không đúng như thế nào, hắn cũng là con của ngươi, ngươi sao có thể hạ thủ được."

    Cố Mạn Nương có chút đuối lý, tuy nói nàng là nghĩ hảo hảo giáo huấn tiểu tử này một chút, cũng sẽ không đánh hắn tàn nhẫn. Dù nàng có không thích này hùng hài tử như thế nào, nhưng là người lớn, nàng cũng không đến mức keo kiệt đến đi trả thù một đứa trẻ không đến năm tuổi. Nàng chỉ nghĩ giáo huấn hắn một chút, nhưng không cẩn thận liền quên mất sức lực chính mình đã mạnh hơn rất nhiều..

    "Ta.." Cố Mạn Nương muốn giải thích, lại bị Đường Thiết Trụ tức giận cắt ngang.

    "Ta cái gì mà ta?" Đường Thiết Trụ gan lớn lại lần nữa trừng mắt nhìn Cố Mạn Nương, "Ngươi đừng cùng ta ở chỗ này ta không ta, ngươi vẫn nên.."

    "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngươi làm sao vậy? Ngươi như thế nào khóc? Mau nói cho nãi nãi là ai khi dễ ngươi?" Đường Thiết Trụ nói còn chưa nói xong, đã bị Đường bà tử chen ngang.

    Tiểu Bảo ở bên ngoài la to, kỳ thật ở trong phòng Đường bà tử đã sớm nghe thấy được. Vốn là muốn ra hỏi một chút có chuyện gì, nhưng lại bị Liên Hoa ngăn cản.

    "Nương, ngươi đi làm cái gì? Ngươi là đau lòng Tiểu Bảo, chính là ngươi đến sẽ làm tam ca tam tẩu thêm không vui." Liên Hoa tức giận nói. Đối với hành vi của Đường bà tử Liên Hoa không biết nói sao, vừa rồi tam ca đều đối với nàng như vậy, nàng sao có thể nhanh quên như vậy chứ? Liên Hoa thật có chút hận sắt không thành thép.

    Đường bà tử khó hiểu, "Liên Hoa ngươi đây là có ý tứ gì. Ta đi ra ngoài xem bảo bối tôn tử của ta, quản tam ca tam tẩu ngươi làm gì?"

    Nghe vậy, Liên Hoa cười nhạo một tiếng, "Nương, Tiểu Bảo tôn tử của ngươi là thật, nhưng ngươi cũng đừng quên, hắn vẫn là nhi tử của tam ca tam tẩu." Tiếp theo Liên Hoa tiếp tục nói, "Nương, nhà đã phân, về sau chúng ta đi theo đại ca đại tẩu cùng nhau sinh hoạt, ngươi nếu là còn giống như trước thiên vị tam ca, cho dù đại ca không nói cái gì, chẳng lẽ trong lòng đại tẩu liền không ý kiến sao?"

    "Nàng dám" Đường bà tử trừng mắt.

    "Ngươi xem nàng có dám hay không." Liên Hoa tức giận nói. Không phân gia nương làm chủ một nhà, nàng đối xử bất công, con trai con dâu trong lòng có ý kiến, cũng không dám cùng nàng đối đầu. Nhưng hôm nay đã không giống trước, phân gia rồi về sau hai người cha mẹ và nàng, khuê nữ chưa xuất giá, phải đi theo đại phòng cùng nhau ở, nương nếu giống như trước bất công tam phòng như vậy, đại tẩu khẳng định sẽ không vui. Nói không chừng, về sau nương còn phải xem ánh mắt đại tẩu mà sống.

    Dù sao Liên Hoa đã hạ quyết tâm, về sau phải đối tốt mấy tẩu tử nếu không có việc thì không chọc vào, đặc biệt là đại tẩu, nhất định phải đối nàng tốt một chút. Của hồi môn của nàng sau này đều dựa vào mấy ca ca ra, nếu cùng tẩu tử cùng không tốt, đến lúc đó mấy tẩu tử thổi gió bên gối, nói không chừng, của hồi môn của nàng liền ít đi mấy cấp.

    Đường bà tử nghiến răng nghiến lợi nói, "Nàng nếu là dám làm ra chuyện như vậy, ta khiến cho đại ca ngươi hưu nàng."

    Liên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, nương mỗi ngày đều ở bên tai đại ca nhị ca nhắc mãi câu cưới tức phụ quên nương, hôm nay sao nàng cố tình liền quên?

    Chỉ chốc lát sau bên ngoài lại truyền đến tiếng Tiểu Bảo tê tâm liệt phế khóc, Đường bà tử sao còn ngồi được, chạy nhanh chạy đi ra ngoài..

    "Ô ô.. Oa, nàng đánh ta mông." Tiểu Bảo vừa thấy Đường bà tử ra tới, thông minh liền biết làm chủ thay hắn đã tới, nhanh nhẹn chỉ ngón tay vào Cố Mạn Nương cáo trạng với Đường bà tử.

    Đường bà tử vừa nghe là Cố Mạn Nương đánh, thật không nghĩ tới. "Lão tam gia, ngươi đây phát điên cái gì? Hài tử đang tốt đẹp, ngươi đánh hắn làm cái gì?"

    Việc Cố Mạn Nương đánh Tiểu Bảo nàng một chút cũng không hối hận, chỉ là hối hận đánh quá mạnh tay. Chính là thấy hùng hài tử chết cũng không hối cải, còn dám làm trò trước mặt nàng cáo trạng Đường bà tử. Kinh khủng hơn, Đường bà tử cũng không hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, trực tiếp liền đứng ra bênh vực hắn.

    Hiện tại nàng thiếu chút nữa bị Đường bà tử chỉ vào mặt mũi mắng, một chút hối hận đã biến mắt tăm hơi. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường bà tử, tức giận nói, "Hài tử đã làm sai chuyện, chẳng lẽ ta làm nương không nên quản sao? Đứa nhỏ này nếu vẫn luôn chiều chuộng bao che như vậy, không bao lâu, hắn liền biến thành Đường Thiết Trụ thứ hai."

    Nói xong những lời này, Cố Mạn Nương không hề để ý tới Đường bà tử. Tiến lên trực tiếp từ trong tay Đường Thiết Trụ, muốn đem Tiểu Bảo ôm lấy. Tiểu Bảo mới vừa bị nàng đánh, làm sao sẽ cho nàng ôm. Nhưng Cố Mạn Nương sức lớn, Đường Thiết Trụ căn bản là không phải đối thủ của nàng, hơn nữa Tiểu Bảo trên mông còn bị thương, hắn lộn xộn sẽ chỉ làm chính mình chịu tội thôi.

    "Nãi! Nãi!" Tiểu Bảo hô to hướng Đường bà tử cầu cứu.

    "Lão tam gia, ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi làm phản có phải hay không?" Đường bà tử muốn tiến lên đi đoạt lấy người, nhưng bị Cố Mạn Nương nhẹ nhàng né tránh.

    "Ngươi lại kêu, ngươi lại kêu một tiếng, cẩn thận mông!" Cố Mạn Nương không để ý tới Đường bà tử, ngược lại uy hiếp Tiểu Bảo.

    Tiểu Bảo mông lúc này còn nóng rát đau đến nước mắt đều rơi, bị Cố Mạn Nương như vậy một uy hiếp, cũng không dám lại gọi bậy.

    Đối với hiệu quả, Cố Mạn Nương rất vừa lòng. Sau đó nàng lại vòng một bàn tay tới, nắm tay Nữu Nữu, trực tiếp trở về phòng.

    "Lão tam, ngươi nhìn xem nàng, trong mắt nàng rốt cục có bà bà này hay không?" Cố Mạn Nương thái độ không coi ai ra gì, làm Đường bà tử tức giận đến ngực đau. Phục hồi tinh thần lại, lại chạy nhanh nói, "Lão tam, ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì, còn không mau đi đem Tiểu Bảo cướp về cho ta." Kia bà nương tâm thật tàn nhẫn, nếu là làm Tiểu Bảo bị thương làm sao bây giờ? Đường bà tử là sốt ruột vô cùng.

    "Nương, Tiểu Bảo là nương hắn mang theo, sao mà phải đoạt?"

    Muốn từ tay Cố Mạn Nương cướp Tiểu Bảo về, không thể nghi ngờ chính là đoạt thức ăn trong miệng hổ. Ai dám đi thì đi, hắn không cái lá gan đó.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...