Chương 150: Anh cứ thử đi xem sao?
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Lục Đình Kiêu đang ngồi đọc lại các tin tức do thuộc hạ của anh gửi về. Đây là một nhóm người được Lục Đình Kiêu đặc cách tuyển lựa, chuyên làm các công việc thu thập tin tức. Họ chưa từng bao giờ xuất hiện ở Lục thị, sự tồn tại của họ, ngoại trừ anh thì cũng chỉ có Lục Cảnh Lễ biết đến mà thôi.
Anh đặc biệt chú ý đến một cái tên, Kỷ Thâm. Anh ta trước khi nhập cảnh vào Trung Quốc, thì sống ở Pháp. Nhưng trong thời gian anh ta ở Pháp, hiện người của anh cũng chưa điều tra ra được bất cứ thông tin nào về anh ta. Còn thời gian ở Trung Quốc, anh ta đã có bốn lần gặp riêng Ninh Tuyết Lạc tại nhà riêng của cô ta ở Đường gia.
Theo báo cáo, hiện nay Kỷ Thâm đang ở tại một khách sạn năm sao, nằm cách tòa nhà Lục thị không xa. Người của anh đã bí mật cài đặt các thiết bị nghe lén tại phòng anh ta ở, nhưng một tháng nay kết quả thu được cũng chỉ là vài cuộc nói chuyện điện thoại vô thưởng vô phạt.
Lục Đình Kiêu bóp trán suy nghĩ, rất có thể người này chính là người liên quan trực tiếp đến nhân vật đứng sau lưng Ninh Tuyết Lạc, bởi chỉ có như vậy, mới có thể vô hiệu hóa được mọi phương pháp thu thập thông tin của bọn họ.
Trong số đám người đang làm công việc này cho Lục Đình Kiêu, không ít người xuất thân là điều tra viên, tình báo viên cao cấp cả bên công an lẫn quân đội. Họ được Lục Đình Kiêu trả giá cao để mời về cộng tác. Một số hiện vẫn còn tại ngũ, và nắm giữ không ít các vị trí quan trọng trong các cơ quan này.
Trong khi đang còn suy nghĩ về nhân vật có tên Kỷ Thâm, Mạc Kiều Lâm đã xuất hiện ở cửa, từ lúc về đến nay đã ba ngày, hôm nay anh mới gặp lại Mạc Kiều Lâm.
"Anh có thấy nhân vật này rất đặc biệt không?" Lục Đình Kiêu chỉ cái tên Kỷ Thâm trên màn hình cho Kiều Lâm xem, bản báo cáo này tối qua anh cũng đã chuyển cho Mạc Kiều Lâm với Lục Cảnh Lễ.
"Không chỉ đặc biệt, mà còn rất đặc biệt, tôi sang đây gặp anh cũng chỉ vì anh ta." Mạc Kiều Lâm mỉm cười.
"Nói đi." Lục Đình Kiêu sốt ruột.
"Nếu anh ta thực sự là người đứng sau lưng Ninh Tuyết Lạc, thì lần này anh thảm rồi." Mạc Kiều Lâm không giấu.
Lục Đình Kiêu hơi ngạc nhiên, Mạc Kiều Lâm trước nay ít khi đề cao một ai, kể cả anh. Với lại, cùng lắm nếu uy hiếp đến cuộc sống riêng của gia đình anh cũng như Lục thị, anh sẵn sàng cho người trừ khử. Đến bây giờ anh vẫn phải nhịn để Ninh Tuyết Lạc nhảy nhót, chẳng qua cô ta hiện là tâm điểm chú ý của dư luận, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, mọi mũi dùi sẽ chĩa vào hai vợ chồng anh, hậu quả sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.
"Bỏ đi, đừng nghĩ đến chuyện thủ tiêu hay bịt miệng người này." Mạc Kiều Lâm như đọc được suy nghĩ trong đầu Lục Đình Kiêu.
"Tại sao?" Lần này thì Lục Đình Kiêu thật sự thấy tò mò về anh ta.
"Tôi hiện cũng không thể giải thích rõ cho anh được, hôm nay tôi đến đây chỉ để khuyên anh, đừng dại mà động đến anh ta. Chỉ cần anh có ý định thủ tiêu anh ta, thì anh chắc chắn sẽ là người chết trước." Mạc Kiều Lâm nghiêm mặt. Anh thầm thở nhẹ một hơi, cũng còn may anh đến kịp, nếu không với tính cách của Lục Đình Kiêu, dễ anh ấy cũng dám có suy nghĩ như vậy lắm.
"Có cần thử không?" Lục Đình Kiêu vẫn không chịu từ bỏ ý định.
Mạc Kiều Lâm chưa kịp trả lời thì Lục Đình Kiêu có điện thoại gọi đến. Đây là điện thoại được cài đặt riêng, có thể chống mọi phần mềm nghe lén cũng như xâm nhập, ngay cả số điện thoại, cũng chỉ không quá mười người biết được. Lục Đình Kiêu lấy điện thoại ra, một số máy lạ chưa có trong danh bạ, Lục Đình Kiêu nhíu mày nhưng anh vẫn bấm nút nghe.
"Anh cứ thử đi xem sao?" Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại. Điện thoại trên tay Lục Đình Kiêu run lên, do anh phát hiện đây chính là giọng nói của Kỷ Thâm, mà mới nãy anh nghe được trên máy tính, do thuộc hạ của anh gửi về.
Màn hình báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc, mà Lục Đình Kiêu vẫn đang còn nhìn trân trối vào màn hình. Mãi đến khi Mạc Kiều Lâm cất tiếng hỏi anh mới giật mình thoát ra khỏi trạng thái khiếp sợ.
"Ai gọi mà anh lại như mất hồn vậy?"
Phải mất một lúc sau, Lục Đình Kiêu mới lên tiếng: "Kỷ Thâm."
Lục Đình Kiêu ra dấu cho Mạc Kiều Lâm ngừng nói chuyện tiếp, anh lấy cây bút trên bàn ghi vào tờ giấy nội dung "Có thể cho tôi biết về anh ta được không?" rồi chuyển cho Mạc Kiều Lâm đọc.
"Mr King, đã lâu không gặp, sao anh không đến tìm tôi?" Mạc Kiều Lâm nói mà không nhìn vào tờ giấy Lục Đình Kiêu vừa đưa cho anh.
Màn hình máy tính Lục Đình Kiêu đang mở vụt tắt, rồi sau đấy lại bật sáng trở lại, có điều lần này, trên màn hình hiện ra gương mặt một người đàn ông, anh ta đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng ở khách sạn, mỉm cười liếc mắt về hướng Mạc Kiều Lâm. "Gặp cậu chán chết, đi gặp cậu thà tôi đi ngủ còn sướng hơn." Màn hình lại vụt tắt rồi sau đấy chuyển về trạng thái như lúc Lục Đình Kiêu đang đọc tin tức.
Anh đặc biệt chú ý đến một cái tên, Kỷ Thâm. Anh ta trước khi nhập cảnh vào Trung Quốc, thì sống ở Pháp. Nhưng trong thời gian anh ta ở Pháp, hiện người của anh cũng chưa điều tra ra được bất cứ thông tin nào về anh ta. Còn thời gian ở Trung Quốc, anh ta đã có bốn lần gặp riêng Ninh Tuyết Lạc tại nhà riêng của cô ta ở Đường gia.
Theo báo cáo, hiện nay Kỷ Thâm đang ở tại một khách sạn năm sao, nằm cách tòa nhà Lục thị không xa. Người của anh đã bí mật cài đặt các thiết bị nghe lén tại phòng anh ta ở, nhưng một tháng nay kết quả thu được cũng chỉ là vài cuộc nói chuyện điện thoại vô thưởng vô phạt.
Lục Đình Kiêu bóp trán suy nghĩ, rất có thể người này chính là người liên quan trực tiếp đến nhân vật đứng sau lưng Ninh Tuyết Lạc, bởi chỉ có như vậy, mới có thể vô hiệu hóa được mọi phương pháp thu thập thông tin của bọn họ.
Trong số đám người đang làm công việc này cho Lục Đình Kiêu, không ít người xuất thân là điều tra viên, tình báo viên cao cấp cả bên công an lẫn quân đội. Họ được Lục Đình Kiêu trả giá cao để mời về cộng tác. Một số hiện vẫn còn tại ngũ, và nắm giữ không ít các vị trí quan trọng trong các cơ quan này.
Trong khi đang còn suy nghĩ về nhân vật có tên Kỷ Thâm, Mạc Kiều Lâm đã xuất hiện ở cửa, từ lúc về đến nay đã ba ngày, hôm nay anh mới gặp lại Mạc Kiều Lâm.
"Anh có thấy nhân vật này rất đặc biệt không?" Lục Đình Kiêu chỉ cái tên Kỷ Thâm trên màn hình cho Kiều Lâm xem, bản báo cáo này tối qua anh cũng đã chuyển cho Mạc Kiều Lâm với Lục Cảnh Lễ.
"Không chỉ đặc biệt, mà còn rất đặc biệt, tôi sang đây gặp anh cũng chỉ vì anh ta." Mạc Kiều Lâm mỉm cười.
"Nói đi." Lục Đình Kiêu sốt ruột.
"Nếu anh ta thực sự là người đứng sau lưng Ninh Tuyết Lạc, thì lần này anh thảm rồi." Mạc Kiều Lâm không giấu.
Lục Đình Kiêu hơi ngạc nhiên, Mạc Kiều Lâm trước nay ít khi đề cao một ai, kể cả anh. Với lại, cùng lắm nếu uy hiếp đến cuộc sống riêng của gia đình anh cũng như Lục thị, anh sẵn sàng cho người trừ khử. Đến bây giờ anh vẫn phải nhịn để Ninh Tuyết Lạc nhảy nhót, chẳng qua cô ta hiện là tâm điểm chú ý của dư luận, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, mọi mũi dùi sẽ chĩa vào hai vợ chồng anh, hậu quả sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.
"Bỏ đi, đừng nghĩ đến chuyện thủ tiêu hay bịt miệng người này." Mạc Kiều Lâm như đọc được suy nghĩ trong đầu Lục Đình Kiêu.
"Tại sao?" Lần này thì Lục Đình Kiêu thật sự thấy tò mò về anh ta.
"Tôi hiện cũng không thể giải thích rõ cho anh được, hôm nay tôi đến đây chỉ để khuyên anh, đừng dại mà động đến anh ta. Chỉ cần anh có ý định thủ tiêu anh ta, thì anh chắc chắn sẽ là người chết trước." Mạc Kiều Lâm nghiêm mặt. Anh thầm thở nhẹ một hơi, cũng còn may anh đến kịp, nếu không với tính cách của Lục Đình Kiêu, dễ anh ấy cũng dám có suy nghĩ như vậy lắm.
"Có cần thử không?" Lục Đình Kiêu vẫn không chịu từ bỏ ý định.
Mạc Kiều Lâm chưa kịp trả lời thì Lục Đình Kiêu có điện thoại gọi đến. Đây là điện thoại được cài đặt riêng, có thể chống mọi phần mềm nghe lén cũng như xâm nhập, ngay cả số điện thoại, cũng chỉ không quá mười người biết được. Lục Đình Kiêu lấy điện thoại ra, một số máy lạ chưa có trong danh bạ, Lục Đình Kiêu nhíu mày nhưng anh vẫn bấm nút nghe.
"Anh cứ thử đi xem sao?" Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại. Điện thoại trên tay Lục Đình Kiêu run lên, do anh phát hiện đây chính là giọng nói của Kỷ Thâm, mà mới nãy anh nghe được trên máy tính, do thuộc hạ của anh gửi về.
Màn hình báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc, mà Lục Đình Kiêu vẫn đang còn nhìn trân trối vào màn hình. Mãi đến khi Mạc Kiều Lâm cất tiếng hỏi anh mới giật mình thoát ra khỏi trạng thái khiếp sợ.
"Ai gọi mà anh lại như mất hồn vậy?"
Phải mất một lúc sau, Lục Đình Kiêu mới lên tiếng: "Kỷ Thâm."
Lục Đình Kiêu ra dấu cho Mạc Kiều Lâm ngừng nói chuyện tiếp, anh lấy cây bút trên bàn ghi vào tờ giấy nội dung "Có thể cho tôi biết về anh ta được không?" rồi chuyển cho Mạc Kiều Lâm đọc.
"Mr King, đã lâu không gặp, sao anh không đến tìm tôi?" Mạc Kiều Lâm nói mà không nhìn vào tờ giấy Lục Đình Kiêu vừa đưa cho anh.
Màn hình máy tính Lục Đình Kiêu đang mở vụt tắt, rồi sau đấy lại bật sáng trở lại, có điều lần này, trên màn hình hiện ra gương mặt một người đàn ông, anh ta đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng ở khách sạn, mỉm cười liếc mắt về hướng Mạc Kiều Lâm. "Gặp cậu chán chết, đi gặp cậu thà tôi đi ngủ còn sướng hơn." Màn hình lại vụt tắt rồi sau đấy chuyển về trạng thái như lúc Lục Đình Kiêu đang đọc tin tức.
Chỉnh sửa cuối: