Khi bắt đầu nghĩ tới cuộc sống tôi chẳng nghĩ được gì. Trắng xóa. Cuộc sống của tôi thực không được suôn sẻ cho lắm, mãi cho tới gần đây. Cuộc sống của tôi so với nhiều người thì khá là an toàn, kể cả cuộc sống có không an toàn thì tôi nghĩ tôi cũng chọn lựa cách làm cho nó trở nên an toàn với mình. Tôi vốn là đứa cố chấp và hành động theo cảm xúc, trực giác hơn là lý trí. Cho nên cuộc sống của tôi theo góc nhìn của thế hệ cha ông là không bình thường. Tôi đã nghĩ rằng, có lẽ tôi không mong gì từ cuộc sống cả vì một phần trong tôi nghĩ là điều gì đến sẽ đến. Nhưng có những điều đến với tôi là những điều tôi không mong đợi, hay chính ra tôi chẳng ngờ tới. Vì cố chấp, vì cảm xúc dâng trào mà tôi khổ sở một thời gian dài. Cho nên tôi học cách đối thoại với cuộc sống. Khó lắm vì tôi chả biết bắt đầu từ đâu. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, tôi hiểu rằng khi tôi hiểu bản thân là lúc tôi có một cuộc đàm phán đúng nghĩa với cuộc sống. Ban đầu tôi phải trách móc cái đã, cho thỏa nỗi lòng. Tôi bảo với cuộc sống rằng "mi thật đểu cáng, tại sao ta lại phải có những trải nghiệm đó để rồi con người ta thành ra thế này". Cuộc sống im lặng, tôi vật vã với bản thân bao nhiêu thì cuộc sống của tôi cũng vật vã bấy nhiêu. Trong khi đó, cuộc sống của người khác vẫn tiếp diễn dù tôi có thế nào. Tôi nhận ra rằng mình không thực quan trọng trong cuộc sống của người khác nhưng mình quan trọng trong chính cuộc sống của mình. Mình tốt thì cuộc sống hồi đáp những điều tốt, mình dở thì cuộc sống mang tới những điều dở. Cho nên phải phấn đấu và rèn luyện bản thân. Khi tôi dần vượt qua được chính mình thì tôi cảm thấy cuộc sống cũng không tệ. Bây giờ tôi mong chờ từ cuộc sống khá nhiều thứ, đến chính bản thân lại không nghĩ là mình mong chờ, thay vào đó là cảm giác tôi biết rằng điều đó sẽ đến, sẽ tới. Tôi đã từng sợ hãi cuộc sống và không mong chờ điều gì từ cuộc sống cả. Cuộc sống cho mình những bài học đau đớn, cũng chính cuộc sống lại cho tôi những cơ hội, quan trọng là tôi có bình tĩnh tỉnh táo để nhận ra điều cần thiết với mình hay không, để tôi không bỏ lỡ chúng. Từ đó, tôi quay vào vấn hỏi bản thân nhiều hơn, mong chờ từ bản thân nhiều hơn là mong chờ từ cuộc sống. Tôi nhận ra rằng, khi mình mong chờ bản thân thì cũng như mình mong chờ cuộc sống, cuộc sống là lời hồi đáp cho những mong chờ tôi dành cho bản thân mình. Tôi mong chờ lời hồi đáp từ cuộc sống cho những cố gắng của tôi.
Bạn hỏi tôi rằng: Tôi mong chờ điều gì từ cuộc sống. Câu trả lời của tôi chỉ hai chữ, "cơ hội". Nếu như cuộc sống cho tôi cơ hội để trở về quá khứ, tôi sẽ khuyên ba tôi đừng làm gia đìng này tan nát. Nếu như cuộc sống cho tôi cơ hội lựa chọn giữa ngủ sớm và thức khuya, tôi sẽ chọn ngủ sớm. Bởi vì thức khuya đã khiến sức khỏe tôi ngày càng tệ, tôi bây giờ có thể nói còn yếu hơn bà ngoại tôi nữa. Có lẽ hơi lạc đề, nhưng tôi muốn khuyên các bạn trẻ nên ăn uống đầy đủ, nên ngủ sớm một chút, nên chăm chỉ một chút. Cuộc sống không phải bản thân mình tạo ra. Cuộc sống của bản thân mới chính là do bản thân tạo ra. Cho nên thứ tôi muốn chỉ có "cơ hội". Bởi vì tôi đã bỏ qua rất nhiều cơ hội mà cuộc sống trao tặng. Và tôi mới hiểu được rằng: Cơ hội chỉ đến một lần, khả năng không có lần thứ hai rất cao. Cho nên, hãy thực hiện điều mình muốn khi có cơ hội. Cảm ơn!
Theo mình là sức khỏe và gia đình thôi! - Gia đình: Nơi tạo ra không khí ấm áp và niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống. - Sức khỏe: Là thứ là ai cũng cần có. Vì nếu không có sức khỏe thì không làm được gì, không kiếm ra tiền để chăm sóc bố mẹ, ông bà và hơn hết là chính chúng ta. - Đây là quan điểm cá nhân của mình_
Lúc trước mình rất mong muốn sẽ có được cuộc sống giàu có, mình muốn đi làm để kiếm thật nhiều tiền để lo cho người thân. Nhưng giờ sức khoẻ của mình không còn tốt nữa nên mình lại nghĩ, dù có thật nhiều tiền đi nữa.. nhưng khoảng thời gian được ở cạnh người mình yêu thương lại rất ít. Chính vì vậy mà mình phát hiện ra, điều mà mình mong muốn nhất bao lâu nay không phải là tiền tài, danh vọng, mà đó chính là.. sức khoẻ và những người mình yêu thương có thể bình yên. Hàng ngày những người thân trong gia đình rất ít khi gặp được nhau, họ luôn phải làm ăn để mưu sinh. Tôi rất ít khi được gặp họ, sức khoẻ tôi cũng không tốt vì vậy tôi rất muốn dành thời gian nhiều hơn cho họ. Chỉ cần mỗi ngày thức dậy tôi được gặp người mà tôi trân trọng, tôi thật sự rất mong mình sẽ sống thật lâu hơn một chút để có thể ở cạnh bên những người tôi yêu thương lâu hơn nữa. Trãi qua mỗi ngày bình yên bên cạnh họ, không cần phải muộn phiền về những bộn bề ngoài xã hội. Chỉ cần họ sống hạnh phúc là được. Tôi chỉ mong muốn như vậy, cuộc sống bình yên. Mong muốn tuy đơn giản nhưng đối với tôi nó sao thật khó biết bao. Và tôi biết mong muốn đó có thể sẽ không thể nào đến với mình.
Thực sự tôi không mong chờ cuộc sống ban cho tôi cái gì, tôi chỉ tự hỏi mình đã làm được gì cho cuộc sống này thôi. Tôi không ngồi im để mặc bất công và những điều xấu xa đến với cộng đồng nơi tôi sống, tôi hành động trước khi nó đến, chỉ có điều đôi lúc năng lực của tôi có giới hạn nên tôi chỉ có thể làm trong giới hạn của mình. That's all.
Cảm ơn Admin, câu hỏi của bạn rất hay ạ. Mình đã nghe có người từng nói rằng: Có 3 điều hạnh phúc nhất Thế gian đó là: Có một việc gì đó để làm, một ai đó để yêu thương và một điều gì đó để hi vọng. Và quả thật, mình cũng cảm thấy rằng mình luôn mong muốn cuộc sống của mình sẽ có 3 điều ấy. Một cuộc sống giản đơn thôi. Mình sẽ có mục tiêu và lên kế hoạch để cố gắng thực hiện mục tiêu đó. Mình sẽ cố gắng ở bên những người thân của mình, sẽ dành cho họ những điều tốt đẹp nhất trong khả năng của mình. Và mình cũng thật sự hi vọng sự thành công của mình sẽ nhanh hơn sự già đi của ba mẹ. Cuối cùng mình mong muốn sẽ có 1 nửa thật sự của mình xuất hiện, anh ấy sẽ che chở cho mình cả cuộc đời. Nhưng dù không có thì mình vẫn đang luôn vui vẻ và hạnh phúc.
"Rốt cuộc, bạn mong chờ điều gì từ cuộc sống?" Khi đọc được câu hỏi này bất giác bản thân tôi bị giật mình. Dường như chưa từng có ai hỏi tôi câu này, và chính bản thân tôi cũng chưa từng hỏi bản thân mình như thế. Ngồi suy ngẫm một lúc về những chuyện đã qua, về hiện tại và một chút về tương lai xa xăm. Còn nhớ lúc còn bé thì chỉ mong là được ăn ngon, được mặc những bộ đồ thật đẹp, được đi chơi hay được mẹ mua cho vài món đồ chơi là đã mãn nguyện rồi. Lớn lên một chút, khi mà đã đi học thì chỉ mong sao cho học thật giỏi, bài tập ít một chút, đề thi dễ một chút là đủ sung sướng rồi. Rồi khi học lớp 12, khi ở cái giai đoạn sắp bước vào đời ấy thì lại mong sao sẽ đỗ một trường đại học nào đó tốt một chút để sau ra trường kiếm được một công việc ổn định và yên bề gia thất là hạnh phúc trọn vẹn với một con người. Nhưng giờ đây khi ngồi viết những dòng này, suy nghĩ về tất cả thì cuối cùng điều mà tôi mong muốn lúc này là "bình an". Bình An ở đây không phải chỉ dành riêng cho tôi, mà là dành cho tất cả mọi người. Chỉ mong dù có chuyện gì xảy ra cũng mong mọi người đặc biệt là gia đình của tôi luôn được bình an. Có bình an sẽ có hạnh phúc. Có bình an chúng ta cũng mới có thể an tâm làm việc kiếm tiền. Có tiền chúng ta sẽ mua được rất nhiều thứ nhưng không thể mua lấy sự bình an trong con người. Cuối cùng cũng chỉ chúc cho mọi người một đời Bình An
Nếu hỏi tôi "bạn mong chờ điều gì từ cuộc sống này" thì tôi xin trả lời đó là sau bao nhiêu thử thách, thăng trầm thì tôi mong mình sẽ được "HẠNH PHÚC". Cuộc đời con người không phải lúc nào cũng suông sẻ, nó phải có những trắc trở, khó khăn thậm chí là ta có khi sẽ vấp ngã tại những thăng trầm đó. Nhưng không sao nhờ những khó khăn đó mà ta đo được AQ (Adversity Quotient - Chỉ số vượt khó) của bản thân mình, xem giới hạn mình ở mức nào và cũng nhờ những khó khăn ấy mà ta có thể trưởng thành và ngày một tốt hơn, hoàn thiện bản thân. Vì thế trước những thăng trầm, sống gió của cuộc đời tôi hy vọng cuối cùng bản thân có được "hạnh phúc". "Hạnh phúc" đem lại cho tôi niềm vui, năng lượng, hạnh phúc giúp tôi tươi trẻ và yêu đời hơn. Theo tâm lý học, hạnh phúc là lúc mà cơ thể ta kích thích hoạt động mạnh mẽ, đặc biệt là ở nơi trái tim - nơi nuôi sống thể xác và gắn kết tâm hồn. Hạnh phúc này có thể là khi ta có sức khỏe tốt, sự nghiệp thăng tiến hay có được những tình cảm mà ta ao ước thậm chí đôi khi nó cũng chỉ xuất phát từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống này. Và cũng theo tâm lý học thì hạnh phúc là khi ta trải qua nhiều cảm xúc âm tính (buồn, tức giận, sợ hãi) và kết quả đạt được là cảm xúc dương tính (vui, thích thú) thì lúc đó ta mới có được hạnh phúc. Tôi mong rằng bản thân sẽ có được hạnh phúc dù nhỏ nhoi hay to lớn. Cũng mong rằng nhờ có hạnh phúc mà tôi biết sẻ chia hơn, biết trao cho người khác cảm giác của sự hạnh phúc tuyệt vời này.