Ngôn Tình Chọc tức vợ yêu 2 - Đoàn quang huy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi huykienan, 17 Tháng sáu 2020.

  1. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chọc tức vợ yêu 2

    Tác giả: Đoàn Quang Huy

    Thể loại: Ngôn tình, Fanfic

    Link thảo luận góp ý: Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Huykienan

    [​IMG]

    Văn án: Đám cưới Lục đại boss và Ninh Tịch kết thúc, cùng với sự ra đời của bánh trôi nhỏ Lục Duyệt Hề, đã chính thức khép lại câu truyện ngôn tình đầy cảm động, hồi hộp và hài hước của bộ truyện: <Chọc Tức Vợ Yêu>, tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy chính truyện đã kết thúc, nhưng hẳn vẫn để lại trong lòng độc giả sự nuối tiếc về một cái kết dường như chưa được trọn vẹn.

    Vân Thâm rốt cuộc sau này như thế nào? Có chấp nhận sự thật và buông bỏ được mối tình đơn phương của mình, để đi tìm một nửa còn lại hay không?

    Hai người Mạc Lăng Thiên và Ninh Thiên Tâm liệu có quay lại bên nhau?

    Ba của cô con gái Lâm Chi Chi là ai? Có phải là con gái của Giang Mục Dã như mọi người đã từng dự đoán?

    Ba vị huynh tỷ của Ninh Tịch trong Đường Môn rồi sẽ có kết thúc trọn vẹn? Hay là lại tiếp tục đi theo Vân Thâm lưu lạc giang hồ?

    Cá chép nhỏ Lục Cảnh Lễ có thoát khỏi số phận cún độc thân?

    Và để thỏa mãn các yêu cầu đó, mình viết lên bộ truyện Chọc Tức Vợ Yêu 2. Trong bộ truyện này, nội dung cốt truyện chủ yếu xoay quanh các nhân vật thế hệ sau này như Lục Kình Vũ, con gái Lâm Chi Chi, Bánh Trôi.. cũng như bạn đọc sẽ lần lượt gặp lại được các nhân vật đã từng xuất hiện ở phần chính truyện.

    Đây là truyện do tác giả tự nghĩ ra và viết dựa trên chính truyện <Chọc Tức Vợ Yêu>. (còn được gọi là fanfic), dự kiến có độ dài 250 chương. Các nhân vật, hoàn cảnh, địa điểm xuất hiện trong truyện, sẽ có một vài chi tiết là hư cấu. Tất cả không nằm ngoài sự thỏa mãn trí tưởng tượng về các nhân vật, sau khi phần chính truyện đã khép lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2020
  2. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 1: Trong trường trung học Đồng Tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một trường trung học nổi tiếng nhất Đế Đô, nơi mà mỗi một học sinh phải đạt những tiêu chuẩn dày kín hai tờ giấy A4 mới có thể được xét tuyển nhập học.

    Hôm nay đã bước vào những ngày học cuối cùng của một năm học, học sinh trong các lớp, đa phần đều đang bàn luận sôi nổi về những chuyến đi chơi xa trong kỳ nghỉ hè dài ngày sắp tới.

    Nhưng có một lớp học lại dường như ngoại lệ, ở đấy không những không có không khí náo nhiệt bàn tán sôi nổi, mà thay vào đấy còn là một không khí đang cực kỳ yên lặng.

    "Cửu Thanh, em hãy trả lời cho cô và thầy hiệu trưởng biết, ai là người bày đầu vụ đánh nhau này?"

    Cửu Thanh là lớp trưởng lớp 11-3, lúc này cậu đang đứng cúi đầu, ánh mắt như đang đấu tranh, giằng xé.

    "Em không biết hay không thể trả lời?" Giọng nữ giáo viên trở nên gay gắt.

    "Dạ, thưa cô, là Kình Vũ, bạn ấy đánh nhau với Mạnh Khải, bạn Hồng Quang lại can ngăn, Kình Vũ đánh luôn cả bạn Hồng Quang ạ!"

    Lệ Lan, tên của cô giáo chủ nhiệm, trên ánh mắt có một tia khinh thường thoáng hiện ra nhưng nhanh chóng biến mất.

    "Cửu Thanh ngồi xuống đi, còn Kình Vũ em lấy cặp sách, rồi theo tôi lên văn phòng hội đồng giáo viên chủ nhiệm."

    Lục Kình Vũ đứng thẳng lên: "Dạ, tại sao cô không hỏi nguyên nhân, vì sao em lại đánh bạn Mạnh Khải?"

    Lệ Lan nhíu mày, giọng nói của cô không thèm che giấu vẻ chán ghét:

    "Em không có quyền đánh một ai hết, nên tôi không cần phải hỏi, em mau chóng thu dọn sách vở. Tôi cho em thời gian ba phút".

    Nói xong, Lệ Lan hướng sang thầy hiệu trưởng thờ ơ gật đầu rồi rời đi, thầy hiệu trưởng đang định gọi cô Lệ Lan quay lại, nhưng không biết nghĩ gì đấy lại thôi, ông cũng rảo bước đi về phía cuối hành lang, rồi móc điện thoại trong túi ra:

    "Lục tổng, tôi là Trương Hoằng, hiệu trưởng trường Đồng Tâm, hôm nay Lục Kình Vũ ở trường đánh nhau với hai bạn học cùng lớp, một cậu tên là Lâm Hồng Quang, con trai bộ trưởng Lâm. Còn cậu kia là Từ Mạnh Khải, con trai Từ Huy."

    Từ Huy là người hiện đang giữ chức vụ gần như cao nhất bên quân đội. Từ Mạnh Khải lại là đứa con trai duy nhất của ông ta.

    "Ừ, còn gì nữa không?"

    Thầy hiệu trưởng Trương: "..."

    Đợi cả nửa ngày mới nghe tiếng Lục tổng hời hợt hỏi một câu, cảm giác như đây chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng để ông ta phải quấy rầy đến.

    "Lục tổng, ngài có thể thu xếp thời gian để giải quyết chuyện này được không?"

    Thầy Trương cũng không phải không biết gì về gia thế của cậu học sinh Lục Kình Vũ lớp 11-3. Cách đây hai năm, ông nhận được cuộc gọi đến khu đại viện nhà họ Trang, để tiếp nhận thông tin về một cậu học sinh mới sẽ chuyển đến trường của ông vào năm nay, cậu học sinh này có tên là Lục Kình Vũ, là chắt ngoại của Trang lão tướng quân, và ba cậu chính là Lục Đình Kiêu, người đang nắm giữ gần như cả mạch máu kinh tế của Trung Quốc đại lục.

    Trương hiệu trưởng được gọi đến chỉ với một mục đích duy nhất, đáp ứng giữ bí mật tuyệt đối về gia thế Lục Kình Vũ, trên giấy tờ đứng ra nhận Lục Kình Vũ là cháu họ bên vợ, từ nhỏ sống ở dưới quê, mới đưa lên đây ở, lạm dụng một ít chức vụ của mình mà nhận Lục Kình Vũ vào trường học.

    Trong văn phòng của hội đồng giáo viên chủ nhiệm:

    "Kình Vũ, tôi nhắc lại một lần nữa, nếu em không chịu thành khẩn nhận lỗi, thì đến ông chú hiệu trưởng của em cũng không cứu nổi em đâu."

    "Cô giáo, em không có lỗi, em không cần phải xin lỗi một ai."

    Lúc này, ngay ngoài cửa phòng có một nữ sinh xuất hiện.

    "Dạ, em chào cô giáo Lệ. Em có thể vào được không ạ?"

    "Quỳnh Tương đấy à? Có việc gì?" Giọng cô Lệ Lan tỏ ra gay gắt.

    "Dạ, thưa cô, bạn Kình Vũ là vì em mà đánh nhau. Em muốn lên trình bày với cô và thầy hiệu trưởng. Bạn ấy không có lỗi."

    Rầm, cô giáo Lệ Lan vỗ mạnh tay xuống mặt bàn:

    "Em đi ngay ra ngoài cho tôi, có lỗi hay không có lỗi, phải do Mạnh Khải với Hồng Quang quyết định, không phải là việc của em."

    Quỳnh Tương mím chặt môi, hai con mắt dần đỏ ửng lên như muốn khóc.

    Quỳnh Tương vừa quay ra thì gặp thầy hiệu trưởng đi đến. Cô cúi đầu chào thầy rồi lại lặng lẽ bước tiếp, cô định ra ngoài đứng đợi Lục Kình Vũ thì thầy Trương đã lên tiếng hỏi:

    "Quỳnh Tương, em cho thầy biết mọi chuyện xảy ra trong lớp sáng nay được không?"

    "Dạ, thưa thầy hiệu trưởng, Mạnh Khải sáng nay đến lớp, đem theo một con rắn bằng cao su và đặt vào trong ngăn bàn của em. Kình Vũ tức giận nên bắt Mạnh Khải xin lỗi, nhưng Mạnh Khải không những không xin lỗi, còn vứt con rắn vào mặt Kình Vũ, nên mới có chuyện đánh nhau. Hồng Quang cầm cây thước đánh vào lưng Kình Vũ, nên bạn ấy mới đánh lại, chứ cũng không phải là can ngăn hai bạn đánh nhau như lớp trưởng Cửu Thanh nói đâu ạ!"

    Ở trường này, vì tính chất đặc thù mà các phụ huynh đều ngăn cản việc lắp đặt camera, họ không muốn vô tình một hình ảnh khó coi nào đấy của con em mình bị tung lên mạng.

    "Thầy hiểu rồi, cảm ơn em!" Thầy Trương cũng hiểu được lý do tại sao lúc nãy, cô bé này lại không dám đứng lên nói rõ sự việc trong lớp học.

    Hoàn cảnh gia đình cô bé nghe nói cũng khá khó khăn, nhưng cũng may cho cô, ở trường này thu học phí gần như chỉ bằng các trường trung học khác, bởi khoản thu chính để duy trì trường học là các khoản quyên góp mỗi năm của hội phụ huynh, mà chỉ cần 1/10 trong số này thôi, cũng bằng khoản thu học phí của tất cả các trường trung học khác ở Đế Đô cộng lại.

    Vừa lúc này điện thoại của thầy Trương reo lên, thầy một tay trượt lên nghe điện thoại, tay kia đồng thời ra hiệu cho Quỳnh Tương có thể đi.

    Người gọi đến là Từ Huy, ông ta báo tin đang trên đường đến trường học đón Từ Mạnh Khải, yêu cầu bệnh xá trường học không được phép tự ý điều trị cho con trai ông ta. Mặc dù mang tiếng bệnh xá trường học, nhưng luôn túc trực ở đấy là gần mười y bác sỹ có trình độ chuyên môn cao.

    Trong phòng hội đồng giáo viên chủ nhiệm đang vang lên tiếng gầm thét chói tai của cô giáo Lệ Lan:

    "Kình Vũ, nếu em không biết hối cải, thì dù thầy Trương có năn nỉ, tôi cũng làm thủ tục đuổi em ngay trong ngày hôm nay."

    Lúc này thầy Trương cũng đã kết thúc cuộc gọi điện thoại và đi vào trong phòng.

    "Lệ Lan, tôi yêu cầu cô không được xúc phạm học sinh, ai có lỗi cô còn chưa hỏi rõ, sao cô lại biết là Kình Vũ có lỗi?"

    "Thầy hiệu trưởng, nó tuy là cháu của thầy, nhưng nó lại là học sinh của tôi chủ nhiệm, thầy đừng can thiệp, nếu không, tôi sẽ đưa vấn đề này ra trong cuộc họp hội đồng giáo viên toàn trường tuần tới."

    Lệ Lan đúng là không sợ đắc tội với thầy Trương, vì đây là cô đang bênh vực cho thằng con trai duy nhất của Từ Huy, và cô tin rằng sau ngày hôm nay, cái chức hiệu trưởng của thầy Trương cũng khó mà giữ nổi, ốc đã không mang nổi mình ốc, thì lấy cái gì mà có thể lo được cho đứa cháu vợ xa xôi kia.

    "Nhưng tôi lại nghe nói Mạnh Khải là người gây chuyện và ra tay trước, Kình Vũ chỉ là vì tự vệ."

    Ông cũng đã bắt đầu sốt ruột, sao mãi Lục tổng còn chưa cho người đến giải quyết, dù gì họ Từ kia cũng không phải là quả hồng mềm, dễ dàng để cho người ta nhào nặn.

    Lúc này, ở cổng trường, mẹ của Quỳnh Tương cũng vừa đi đến, bình thường thì con gái cô hết giờ học buổi chiều sẽ tự bắt tàu điện ngầm về. Nhưng lúc nãy Quỳnh Tương lại nhắn tin cho cô, nói cô trưa nay ghé vào trong trường có việc, rồi hai mẹ con cùng về chung.

    Khi cô đang làm thủ tục để vào bên trong thì một chiếc Rolls-Royce màu mận chín đỗ xịch bên cạnh phòng bảo vệ, tài xế bóp kèn xe ra hiệu cho bảo vệ mở cổng, nhưng bảo vệ trường không dám tự tiện cho vào mà chưa qua kiểm tra thân phận.

    "A Thành, cậu ra hỏi xem là ai, có thể không cần ký tên nhưng ít nhất cũng phải kiểm tra rõ ràng nhân thân."

    A Thành đi đến cửa xe phía bên tài xế, khi anh đang định giơ tay gõ cửa xe thì cánh cửa kính phía sau trượt xuống, một giọng nói phụ nữ có vẻ như đang rất bực bội gắt lên:

    "Tai cậu bị điếc à? Mau mở cổng, rồi vào trong gặp hiệu trưởng nộp đơn xin nghỉ việc luôn đi."

    A Thành nghe vậy liền quay ngoắt người bỏ đi. Cái lý ở đâu cứ bóp kèn là được vào luôn? Đã vậy thì cho cô ta ở ngoài chơi luôn đi, chứ nếu đã bị đuổi, thì dù có khóc lóc năn nỉ hay mở cổng cũng vẫn bị đuổi, ông đây cũng chẳng cần phải làm động tác thừa đấy nữa làm gì.

    Lúc này mẹ Quỳnh Tương cũng vừa khai báo và ký tên xong lên tờ giấy ra vào cổng. Cô đứng dậy và đi ra khỏi phòng bảo vệ, A Thành tiện tay đẩy cánh cổng vừa hé đủ cho cô đi bộ vào, rồi sau đấy đóng lại luôn.

    Người phụ nữ ngồi trên xe chính là Quan Tử Dao, gần mười năm về trước, khi nhà họ Quan sụp đổ sau một đêm, Mạc Lăng Thiên lại từ chối giúp đỡ, cô ta biết vận mệnh nhà họ Quan ở trong nước đến đây xem như chấm dứt, vì vậy cô liền bỏ về bên Mỹ sống.

    Cô vừa trở về nước vào khoảng ba năm trước. Lúc này, Lâm Chính Đường, bộ trưởng bộ tư pháp mất vợ cũng đã được mấy năm, thông qua người quen giới thiệu, Quan Tử Dao trở thành vợ thứ hai của ông ta.

    Lâm Hồng Quang là con riêng của bộ trưởng Lâm với người vợ đã mất. Trưa nay khi Quan Tử Dao đang ở tại một spa nổi tiếng, thì cô nhận được điện thoại của ông Lâm, nói cô đến trường học để giải quyết chuyện của Lâm Hồng Quang.

    "Alo, anh Lâm, em đến trường nhưng bảo vệ trường học họ không cho em vào. Em về trước đợi tình hình của Hồng Quang nhé!"

    Chiếc Rolls-Royce quay đầu rời đi.

    Mẹ Quỳnh Tương vừa vào đến khu vực ban giám hiệu, thì đã thấy con gái đang ngồi trên ghế đá một mình, cô đi đến bên cạnh hỏi:

    "Quỳnh Tương, con gọi mẹ đến trường có việc gì vậy?"

    Lúc này, Quỳnh Tương mới ngẩng đầu lên, cô nũng nịu nắm tay mẹ mình:

    "Có ít chuyện trong lớp, thầy cô cần con đứng ra làm chứng, mà không biết đến khi nào mới xong nữa, nên gọi mẹ vào đợi con rồi cùng về."

    "Ừ, vậy mẹ đợi con xong việc rồi đưa con gái đi ăn lẩu hải sản."

    "Con có thể rủ thêm bạn học Kình Vũ cùng đi được không mẹ?"

    "Được, là cậu bạn học cháu vợ thầy hiệu trưởng đúng không?" Cô đã từng nghe con gái cô mấy lần kể qua về cậu bạn học Lục Kình Vũ này.

    Khi hai mẹ con đang nói chuyện thì một chiếc xe quân đội lao vào trong sân trường, bước xuống xe là một người đàn ông mặc quân phục cấp tướng có thân hình cao lớn. Ông ta rảo bước đi về phía văn phòng ban giám hiệu.

    Người này là Từ Huy, nghe đồn ông ta sẽ lên thay thế vị trí bộ trưởng bộ quốc phòng vào nhiệm kỳ năm tới.

    Nghe tiếng xe chạy vào sân, thầy Trương đã sớm bước ra ngoài, vừa nhìn thấy Từ trưởng quan xuất hiện, ông vội lấy điện thoại ra bấm gọi cho Lục Đình Kiêu.

    "Thầy đưa máy tôi nói chuyện với Từ Huy." Vừa thấy số điện thoại của thầy Trương gọi đến, Lục Đình Kiêu liền lên tiếng.

    Thầy Trương lúc này mới bước ra.

    "Từ trưởng quan, hân hạnh được đón tiếp ngài."

    "Về việc con tôi bị đánh gãy tay trong trường, tôi đã báo cho bên cảnh sát, bên đấy họ đang đi lấy lệnh bắt giữ thủ phạm, khoảng mười lăm phút sau sẽ có mặt. Nghe nói nó còn là cháu vợ của thầy? Vậy thì thầy cũng đừng mong ai cứu thầy nữa."

    Thầy Trương cảm thấy da đầu tê tái, trăm sự chỉ còn chờ Lục tổng ra tay, đúng là oan uổng mà. Mọi người trong trường đều biết Lục Kình Vũ là cháu vợ ông, ông ta cũng ước có được đứa cháu vợ như thế lắm chứ, nhưng nào có phải đâu.

    "Dạ, chuyện này tôi hứa sẽ cho Từ trưởng quan một câu trả lời thỏa đáng nhất. Còn bây giờ xin Từ trưởng quan nghe cuộc điện thoại này trước đã."

    "Điện thoại gì? Của ai?"

    "Là điện thoại của Lục tổng Lục thị."

    "Lục Đình Kiêu?" Từ Huy giật mình.

    Trong điện thoại:

    "Xin chào Từ trưởng quan, tôi là Lục Đình Kiêu."

    "Chào Lục tổng, xin hỏi ngài muốn nói chuyện gì? Hay là Lục tổng có thể hay không cho tôi một cái hẹn, chúng mình vừa ăn vừa nói chuyện đi."

    "Thật xin lỗi, nhưng tôi không thể ngồi ăn với người đòi bỏ tù con trai tôi. Tôi chính là ba của học sinh mà Từ trưởng quan đang can thiệp với bên cảnh sát để bắt giữ, tên nó là Lục Kình Vũ."

    "Ầm", trong đầu Từ trưởng quan như có một tiếng sấm thật lớn. Đùa hay sao? Sao cái thằng cháu họ bên vợ thầy Trương sao lại biến thành con trai của Lục Đình Kiêu? Mà Lục Đình Kiêu là ai cơ chứ?

    Tút tút tút.. điện thoại bị cắt ngang. Từ trưởng quan vội vã hấp tấp lao ra xe và giục tài xế phóng nhanh đến một địa điểm.

    Cô Lệ Lan đang khấp khởi mừng thầm, đây sẽ là cơ hội tốt để cô ôm chặt lấy cái bắp đùi vàng này.

    Nhưng cô chợt chưng hửng, khi thấy Từ trưởng quan vừa nghe xong cuộc điện thoại của thầy Trương đưa, đã vội vã bỏ đi.

    Thầy Trương bước vào và ngồi sát bên Lục Kình Vũ:

    "Em có thể gọi điện lại cho ba em được không? Thầy nghe Từ Huy nói đã báo cảnh sát đến bắt em."

    "Thầy yên tâm, em sẽ tự giải quyết chuyện này." Kình Vũ tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.

    Chưa đầy mười phút sau, đã có một chiếc xe cảnh sát chạy vào trong sân trường, dừng ngay chỗ lối lên xuống khu ban giám hiệu. Trên xe chỉ có một anh chàng cảnh sát trẻ tuổi.

    Lệ Lan bước vội ra mời anh ta vào. Anh cảnh sát đi thẳng vào phòng và hướng về phía thầy Trương, trịnh trọng từ trong túi áo rút ra tấm thẻ cảnh sát, giơ cao lên, sau đấy cất giọng hỏi:

    "Cho tôi hỏi, Lục Kình Vũ là ai?"

    Lục Kình Vũ đưa điện thoại ra, trên đấy cậu đã soạn sẵn dòng chữ: [Muốn biết Lục Kình Vũ là ai? Xin mời anh đến Tòa nhà Lục thị gặp ba cậu ấy là Lục Đình Kiêu.]

    Đợi khi anh cảnh sát nhìn xong dòng chữ, cậu mới cúi đầu lễ phép chào anh ta và thầy hiệu trưởng rồi đi ra ngoài. Sau đấy cùng mẹ con Quỳnh Tương bước ra cổng, để mặc anh cảnh sát lúc này mặt mày đang trắng bệch, nếu đây là sự thật, thì lần này sếp anh ta đã đá phải cục bê tông rồi.

    Bên cạnh là cô giáo Lệ Lan cũng cũng đang trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, Từ trưởng quan nhận cuộc điện thoại xong liền vội vã rời đi. Cảnh sát đến để bắt hung phạm thì bây giờ mặt mày đang trắng bệch sau khi đọc được nội dung gì đấy trong điện thoại. Lệ Lan đến bên cạnh anh cảnh sát:

    "Nó vừa cho anh đọc cái gì vậy?'

    Anh cảnh sát cũng không trả lời câu hỏi của cô ta mà vội ra xe, rồi nhanh chóng rời đi, để lại cô giáo Lệ Lan đứng nhìn theo ngơ ngác.

    * * *

    P/s: Để có thể tiếp tục theo dõi truyện, cũng như đọc các truyện có nội dung ẩn ở diễn đàn, các bạn nhớ đăng ký thành viên chính thức theo link như ở bên dưới nhé.

    Link đăng ký

    Đăng Ký

    Việc đăng ký rất đơn giản, nhanh gọn và hoàn toàn miễn phí. Sau khi đăng ký xong các bạn chọn gói 1 xu để nâng cấp lên thành viên chính thức, 1 xu là có sẵn. Love all
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2020
  3. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 2: Gặp lại Lâm Chi Chi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ra khỏi cổng, ba người Lục Kình Vũ liền bắt taxi đến một quán lẩu cách trường học cũng không xa lắm.

    Ba người bước vào bên trong và gọi một cái lẩu hải sản với ít đồ ăn nhẹ.

    Ngồi được khoảng hai mươi phút thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Lục Kình Vũ.

    "Mẹ, con đang ăn lẩu với bạn học ở gần trường, mọi việc đã giải quyết xong rồi."

    "Vâng, nếu vậy để con gửi vị trí."

    Kết thúc cuộc gọi, cậu quay sang nói với mẹ Quỳnh Tương: "Mẹ cháu cũng muốn đến đây ăn lẩu."

    Mẹ Quỳnh Tương nghĩ, chắc là người bên phía đằng vợ thầy Trương.

    Khoảng hơn mười phút sau, có một chiếc xe con dừng cách cửa quán một đoạn. Từ trên xe có một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước xuống xe và đi bộ lại quán, người phụ nữ vừa đi vào, vừa nhìn xung quanh như đang tìm người.

    "Mẹ, con đang ngồi ở bên này."

    Lục Kình Vũ đứng lên kéo thêm chiếc ghế, mà không để ý mẹ Quỳnh Tương lúc này cũng đã đứng lên, vẻ mặt tỏ ra hết sức kinh ngạc. Cô lấy tay tháo kính ra, dụi mắt vài cái rồi hét to lên: "Ninh Tịch!"

    Phía bên Ninh Tịch, vẻ mặt của cô lúc này cũng không khác gì mấy, cô lao vào ôm chặt mẹ Quỳnh Tương. "Chị Chi Chi! Chị Chi Chi!"

    Lục Kình Vũ và Quỳnh Tương: "..."

    Sau lần comeback, Ninh Tịch biết Lâm Chi Chi vì chuyện của con gái mà rút lui, cô cũng không gượng ép mời Lâm Chi Chi quay lại làm quản lý cho cô nữa, khi bộ phim <Biệt đội điệp viên Perak> được khởi chiếu chính thức, cô có chuyển cho Lâm Chi Chi một khoản tiền lớn.

    Ngày cô với Lục Đình Kiêu tổ chức đám cưới, cô có nhờ Cảnh Lễ gửi thiệp cưới giúp cô, nhưng Cảnh Lễ sau đấy báo lại, Lâm Chi Chi hiện không ở chỗ cũ, còn chuyển đi đâu hiện anh cũng không tra ra được. Nên đã rất lâu rồi hai người không còn liên lạc với nhau được nữa.

    Ninh Tịch nhìn sang phía Quỳnh Tương, khuôn mặt cô bé thật đáng yêu, nhưng lại không giống với Lâm Chi Chi nhiều lắm, chắc có lẽ cô bé nhìn giống ba mình nhiều hơn.

    "Tiểu Bảo, nói cho Mẹ với cô Chi Chi biết chuyện hôm nay ở trường học là như thế nào?"

    Quỳnh Tương liền giành kể lại mọi chuyện xảy ra sáng nay cho hai người nghe.

    "Tôi nói vậy có đúng không hả Bảo Bảo?"

    Lục Kình Vũ: "..."

    Bốn người vừa ăn lẩu, vừa kể lại cho nhau nghe chuyện đã xảy ra trong mấy năm gần đây.

    "Bảo Bảo, cậu cũng ăn đi chứ?"

    Lục Kình Vũ nhăn mặt lại: "Gọi tôi là Kình Vũ".

    Nhìn vẻ mặt Ninh Tịch, Lâm Chi Chi cũng đoán được chắc cô ấy đang rất tò mò về chuyện ba của Quỳnh Tương, nghĩ tới đây, sống lưng Lâm Chi Chi như có dòng điện chạy qua lạnh buốt.

    Cô đắn đo có nên nói ra chuyện này cho Ninh Tịch biết hay không, đây là bí mật mà cô đã cất giấu suốt gần hai mươi năm nay, chưa từng nói cho ai biết.

    Ngày đấy, khi biết mình đã mang thai, cô liền tìm đến một bệnh viện ở thành phố khác để phá bỏ. Nhưng bác sỹ khuyên cô hãy suy nghĩ thật kỹ, vì tử cung của cô có vấn đề, rất nguy hiểm cho việc phá thai, cũng như khả năng bị vô sinh sau khi phá thai là rất cao.

    Cuối cùng thì Quỳnh Tương cũng được chào đời, cô quyết định sẽ ở vậy một mình nuôi con.

    Từ ngày có thêm Quỳnh Tương, cuộc sống càng thêm khó khăn, Quỳnh Tương do sinh non lại thêm vấn đề về tử cung của cô, nên khi sinh ra, đứa nhỏ mang trong người nhiều chứng bệnh, bao năm qua con cô đều nhờ thuốc mà sống, rồi cũng dần trở nên khỏe mạnh như hôm nay.

    Quỳnh Tương ngay từ nhỏ dường như cũng hiểu được hoàn cảnh của mình, nên nó rất chăm học và giúp cô hầu hết các công việc nội trợ trong nhà.

    Nhưng hôm nay, nhìn vào ánh mắt Kình Vũ khi nhìn con gái cô, cô chợt có một linh cảm không lành, ba Quỳnh Tương lại là cháu của Lục Đình Kiêu, quan hệ hai đứa là quan hệ họ hàng, đã vậy còn cách nhau cả một thế hệ.

    "Chị đi rửa tay, Ninh Tịch đi với chị nhé!"

    Ninh Tịch đứng dậy cùng Lâm Chi Chi rời khỏi bàn ăn, đi về phía nhà vệ sinh. Ninh Tịch cũng dường như thấy được sự bất an trong mắt Lâm Chi Chi.

    "Giang Mục Dã vẫn còn hoạt động ở Thịnh Thế chứ? Lâu rồi chị không thấy tin tức của cậu ta."

    "Cậu ta ngưng đóng phim mấy năm nay rồi. Đang ở bên Mỹ tiếp quản công ty của Giang gia." Ninh Tịch chỉ nghĩ Lâm Chi Chi quan tâm đến Giang Mục Dã, vì ngày xưa có thời chị ấy làm quản lý cho cậu ta.

    Lâm Chi Chi đang suy nghĩ về việc nên nói như thế nào cho Ninh Tịch biết về ba của Quỳnh Tương, thì Ninh Tịch có điện thoại gọi đến, cô nghe máy xong liền quay sang nói với Lâm Chi Chi:

    "Ninh Diệu Hoa bị ngã cầu thang, hiện đang đưa đi cấp cứu, em phải vào bệnh viện, chị với hai đứa ở lại ăn rồi về sau nhé! Có gì em sẽ liên lạc lại với chị sau."

    Dứt lời, cô liền ra quầy thanh toán rồi rời đi. Lâm Chi Chi lúc này vẫn đang ở trong nhà vệ sinh. Trong đầu cô cũng vừa có một quyết định cho riêng mình.

    * * *

    P/s: Có phải Quỳnh Tương là con Mục Dã hay không? Tại sao trước đây con Lâm Chi Chi tên là Linh Linh giờ lại là Quỳnh Tương? Mời đọc tiếp sẽ biết lý do tại sao. Love all
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2020
  4. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 3: Từ Huy bị hố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đến đám tang ông nội, Ninh Tịch nhìn thấy tình cảnh hai vợ chồng Ninh Diệu Hoa hiện tại, mà cô lại thấy vừa thương vừa giận. Rồi sau này khi Duyệt Hề thủ thỉ với cô, nó muốn được ở gần ông bà ngoại, sau khi được Lục Đình Kiêu đồng ý, cô đã đưa hai người họ về sống chung.

    Khi Ninh Tịch chạy đến bệnh viện, đèn đỏ trước phòng cấp cứu vẫn sáng, Trang Linh Ngọc thấy cô đến thì nhìn cô rồi nói: "Mẹ sợ ông ấy không qua khỏi, nãy chụp CT kết luận bị chảy máu não, tình trạng đang rất nguy hiểm."

    Ninh Tịch cũng không nói gì, cô đưa cho bà ta chiếc thẻ: "Bà cầm lấy, có gì thanh toán các khoản viện phí." Trang Linh Ngọc cúi đầu nhận lấy tấm thẻ từ tay cô.

    Ninh Tịch nói tiếp: "Bà cứ sử dụng tất cả những gì tốt nhất cho ông ta."

    Ngồi thêm một lát thì Duyệt Hề được Lục Cảnh Lễ đưa đến, cô bé rất yêu ông bà ngoại của mình, ngược lại, cả hai người Ninh Diệu Hoa cũng vô cùng yêu thương đứa cháu gái này.

    ----------​

    Nằm ngay trung tâm Đế Đô là một tòa nhà hai mươi tám tầng, đây là trụ sở chính của tập đoàn Lục thị. Ba tầng trên cùng được thiết kế theo kiểu các căn hộ gia đình liên thông nhau, và cũng là nơi ở của cả đại gia đình Lục Đình Kiêu. Các tầng dưới còn lại là văn phòng làm việc của tập đoàn Lục thị và Tắc Linh.

    Lúc này, trước tòa nhà có một chiếc xe quân đội đang đậu, một người đàn ông mặc quân phục cấp cao từ trên xe bước xuống, trên tay cầm theo một túi quà nhỏ, ông ta tiến lại khu vực lễ tân của Lục thị.

    "Chào cô, tôi là Từ Huy, đến để gặp mặt Lục tổng có việc. Cô cứ thông báo có Từ trưởng quan bên Bộ quốc phòng đến gặp."

    "Xin lỗi, Từ trưởng quan có hẹn trước chưa để tôi nối máy thông báo?"

    "À, nãy tôi có nói với Lục tổng qua điện thoại, nhờ cô thông báo giúp."

    Cô nhân viên tiếp tân vừa nói chuyện vừa tranh thủ liếc nhìn nhanh bản danh sách khách hàng cần gặp ngày hôm nay của Lục đại boss, thì không thấy có ai họ Từ, cũng như không có người nào thuộc bên quân đội.

    Cô đắn đo không biết phải xử lý trường hợp này như thế nào.

    Có lẽ hiểu được cô nhân viên đang nghĩ gì, nên Từ trưởng quan liền lấy điện thoại ra gọi cho Lục Đình Kiêu, đồng thời mở loa ngoài:

    "Chào Lục tổng, tôi là Từ Huy, hiện đang ở dưới quầy tiếp tân, tôi muốn gặp mặt để xin lỗi Lục tổng chuyện sáng nay."

    "Được, ông nói nhân viên trực lễ tân bấm thang máy lên thẳng phòng riêng của tôi."

    Từ trưởng quan bước vào thang máy với túi quà nhỏ, bên trong là chai rượu vang Pháp có tuổi lên tới hàng trăm năm.

    Thang máy dừng lại ở tầng mười sáu, đây là tầng dành riêng cho Lục Đình Kiêu và các thư ký của anh.

    "Xin chào, tôi là Từ Huy."

    Năm nay ông ta cũng chỉ mới bước qua tuổi năm mươi ba. Sang năm nếu đắc cử chức bộ trưởng, thì có thể nói, ông ta chính là vị bộ trưởng bộ quốc phòng trẻ tuổi nhất trong lịch sử quân đội Trung Quốc hiện đại.

    "Mời Từ trưởng quan ngồi."

    Lúc này Lục Đình Kiêu mới đứng dậy khỏi bàn làm việc và đi lại phía sô pha.

    Trên bàn đã bày sẵn hai cái ly. Từ trưởng quan như hiểu ý, liền lấy chai rượu trong túi quà ra và lấy đồ khui nắp chai để sẵn trên bàn, khui luôn tại chỗ. Sau đấy rót ra hai cái ly, Lục Đình Kiêu chỉ ngồi nhìn mọi động tác mà vẫn không lên tiếng.

    "Lục tổng, ly đầu tiên tôi xin uống để xin lỗi với Lục tổng về chuyện sáng nay."

    Lục Đình Kiêu ấn nhẹ một nút bấm trên bàn, và nói: "Mang cho tôi một ly capuchino nhạt." Rồi anh quay sang Từ trưởng quan: "Tôi sưu tầm rượu chứ không có thói quen uống rượu."

    Mặt Từ trưởng quan lúc xanh lúc đỏ, cứ tưởng với danh tiếng trong quân đội của nhà họ Từ, thì đến cả Trang gia bên vợ Lục Đình Kiêu cũng phải cấp cho ông ta mấy phần mặt mũi, vậy mà Lục Đình Kiêu lại dám đối xử với ông ta như vậy.

    "Chuyện sáng nay là chuyện gì? Là chuyện ông can thiệp để cảnh sát bắt con trai tôi?"

    Không đợi Từ Huy kịp trả lời, Lục Đình Kiêu lại tiếp tục:

    "Vụ tám lô vũ khí mua của nước N, giá cả chênh lệch lên đến hàng trăm triệu, do Từ trưởng quan đích thân ký duyệt, có cần tôi phải gọi cho bên quân đội nước N mang tất cả chứng từ qua cho Từ trưởng quan đối chiếu hay không?"

    Nói rồi anh lấy điện thoại trên bàn làm việc và bấm số.

    "Lục tổng, tôi xin anh.." Từ Huy tái mặt rên lên.

    "Em đã về chưa? Tình hình phía Ninh Diệu Hoa thế nào rồi? Ừ, anh chưa đói, anh đợi em với Kình Vũ về ăn cùng luôn."

    Nói điện thoại xong, Lục Đình Kiêu mới quay sang Từ Huy:

    "Tôi chỉ gọi điện cho vợ tôi mà Từ trưởng quan xin cái gì vậy?"

    Lục Đình Kiêu nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, lúc này thư ký cũng vừa mang qua cho anh ly cà phê. Anh cầm ly cafe lên nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp.

    "Tôi thấy con trai anh và cả cậu con trai bộ trưởng Lâm hình như không thích hợp học ở trường đấy. Nên chăng, ông bàn với bộ trưởng Lâm đưa hai đứa nó ra nước ngoài học?"

    "Được, quyết định như vậy đi, tôi đảm bảo từ ngày mai lớp học đấy sẽ không còn hai đứa nó nữa, chào Lục tổng."

    Từ trưởng quan rời đi, Lục Đình Kiêu lại gọi tiếp cho thư ký riêng Trần Khải: "Tôi muốn trong vòng ba ngày công ty của nhà họ Lý, chồng cô giáo Lệ Lan phải giải thể. Chưa hết, cả Trương Hoằng, hiệu trưởng trường học cũng cần phải thay thế luôn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng tám 2020
  5. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 4: Bà là bà ngoại của cháu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tuần sau, trường trung học nơi Lục Kình Vũ đang theo học, sóng gió liên tiếp nổi lên.

    Đầu tiên là việc chuyển trường đột ngột cùng một lúc của hai cậu quý tử nhà họ Từ và họ Lâm. Sau đấy là thầy hiệu trưởng Trương Hoằng đột nhiên xin từ chức không lý do.

    Thầy hiệu trưởng mới lên thay, thì qua ngày hôm sau đã ra quyết định buộc thôi việc đối với cô giáo chủ nhiệm lớp 11-3 Lệ Lan, vì lợi dụng danh nghĩa các phụ huynh trong lớp, để mưu cầu tư lợi trong các hoạt động kinh doanh của gia đình nhà chồng.

    Cách đấy ba ngày trước, trong văn phòng hiệu trưởng. Thầy Trương ngồi gục đầu lên bàn làm việc, lúc này ông ta quả thật đã hối hận muốn xanh cả ruột.

    Ông ta nhận vừa được một email nặc danh, gửi cho ông ta tất cả các khoản chênh lệch thu chi trong vòng năm năm trở lại đây, và cho ông ta lựa chọn: Tự nguyện làm đơn xin từ chức hiệu trưởng, hoặc sẽ bị công khai nội dung bản email này.

    Lúc này, cô Lệ Lan cũng vừa bước chân vào trong phòng thầy Trương.

    Từ khi nghe thầy Trương nói cho biết thân phận thật sự của Lục Kình Vũ, cô ta cũng cảm thấy hối hận không thôi, ai ngờ cái thằng học sinh mà cô ta luôn cho là đồ quê mùa, kiết xác lại là Lục thiếu gia nổi danh nhất nước. Cái bắp đùi lớn như vậy mà cô lại cứ khơi khơi mắng chửi rồi tìm cách đuổi đi, và đến giờ cô ta cũng hiểu được lý do tại sao Từ Huy với anh cảnh sát lại có thái độ như vậy, chắc chắn là lúc đấy họ mới phát hiện ra thân thế thật sự của Lục Kình Vũ.

    Giờ này thì cô ta cũng không còn lấy làm ngạc nhiên nữa, khi chuyện làm ăn của chồng cô ta tuột dốc không phanh, bây giờ đang phải đối diện với nguy cơ bị giải thể.

    Hôm nay, cô ta định đến đây để chửi mắng thầy Trương một trận cho hả giận. Bởi nếu ngay từ đầu, thầy Trương chịu tiết lộ cho cô ta biết thân phận thật sự của cậu học sinh Lục Kình Vũ, thì cô ta và cả chồng cô ta sao lại có như ngày hôm nay. Nhưng khi nhìn thấy tờ đơn từ chức trên bàn làm việc của thầy Trương, cuối cùng cô ta cũng hiểu, cả hai đã phạm phải sai lầm lớn đến mức không thể cứu vãn được nữa.

    ----------​

    Đèn đỏ trước phòng cấp cứu cũng được tắt. Bác sỹ mổ chính vừa bước ra khỏi phòng thì Trang Linh Ngọc đã nhào đến nắm chặt lấy tay bác sỹ hỏi dồn: "Bác sỹ, ông ấy sao rồi? Liệu có qua khỏi không?"

    Bác sỹ biết đây là mẹ vợ của Lục Đình Kiêu, nên cũng tỏ ra khách sáo:

    "Về cơ bản không còn nguy hiểm gì đến tính mạng, nếu thuận lợi sẽ hồi phục lại như cũ, chỉ sợ có biến chứng xảy ra nên chúng tôi cần phải theo dõi thêm."

    Trang Linh Ngọc quay lại ghế ngồi rồi ôm đầu thốt lên: "Báo ứng đây mà." Duyệt Hề vỗ vỗ lưng bà ngoại, an ủi: "Bà ngoại đừng lo lắng, ông ngoại sẽ không sao đâu mà."

    ----------​

    Mọi người lâu nay cứ nghĩ Duyệt Hề thương hai ông bà, là vì chưa biết hai ông bà đã gây cho mẹ cô bé bao nhiêu sóng gió, chứ đâu biết Duyệt Hề đã biết tất cả từ lần thứ hai gặp lại Trang Linh Ngọc, là khi cô bé được ba mẹ đưa đến dự đám tang Ninh lão gia.

    Duyệt Hề trong lúc ra sau vườn chơi, thấy trên mấy cây mận có nhiều quả đã chín đỏ, nên định trèo lên cây hái mấy quả. Vừa lúc này thì Duyệt Hề nghe thấy hình như có tiếng khóc ở gần đây, cô bé đảo mắt tìm kiếm và thấy có một bà lão đang ngồi ôm mặt khóc. Duyệt Hề lần trước khi được mẹ đưa đến đây thăm Ninh lão gia, đã gặp được bà lão này một lần.

    Và hôm nay là lần thứ hai Duyệt Hề gặp lại bà ta. Khi bà ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy Duyệt Hề đang chăm chú nhìn mình, bà khẽ lấy mu bàn tay, quệt nước mắt còn vương trên mặt, và cất tiếng hỏi khẽ: "Duyệt Hề, sao cháu lại ra đây?". Duyệt Hề chưa trả lời mà nhìn bà ta thêm lần nữa: "Bà có phải là bà ngoại của cháu?"

    Vừa nghe được hai từ bà ngoại thốt ra từ miệng cô bé, hai vai bà ta rung lên, từ khóe mắt hai dòng lệ lại trào ra: "Ừ, bà đây đúng là bà ngoại của cháu."

    Duyệt Hề mạnh dạn ngồi đến bên cạnh bà ta rồi chép miệng: "Mận chín nhìn ngon quá!"

    Vừa nghe thấy câu này, cơ thể bà ta bỗng run lên, đây cũng là câu mà Ninh Tịch cũng từng nói với bà ta khi cô mới được nhận lại, trong một lần cùng bà ta đi chợ. Chính vì thế bà ta mới sai người làm trồng mấy cây mận này cho Ninh Tịch.

    "Cháu muốn ăn không bà đi hái cho cháu?" Không đợi Duyệt Hề trả lời, bà ta đã vội vã rời đi, lúc quay lại cầm theo một cây sào ngắn, lựa hái xuống những quả chín mọng nhất.

    "Oa, mận ngon quá, bà cũng ăn đi." Duyệt Hề vừa ăn vừa thầm quan sát bà ta. Duyệt Hề dè dặt hỏi: "Bà ngoại, bà có muốn về ở cùng với chúng cháu không?"

    Trang Linh Ngọc nghe thế thì chỉ cười thảm: "Bà già rồi, tính lại hay lú lẫn, ở cùng chỉ làm mọi người lại thêm vất vả mà thôi."

    Sau đấy Trang Linh Ngọc cũng không giấu diếm gì, mà kể lại cho Duyệt Hề nghe hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa bà với mẹ con bé.

    Kể xong, gương mặt bà ta trở nên rạng rỡ, bà vui vì cuối cùng bà cũng nghe được hai tiếng bà ngoại, những thứ mà trước đây bà mơ ước nó biết bao nhiêu.

    Duyệt Hề cũng không phải hoàn toàn hiểu hết những gì bà ta đang nói, nhưng trong tâm trí non nớt của một đứa trẻ mới hơn bảy tuổi, thì cái nó cần là có được ông bà ngoại như mấy đứa bạn của nó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2020
  6. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 5: Đấy là em rể ngoan của vợ chồng chúng tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, Ninh Thiên Tâm cùng với chồng là Mạc Lăng Thiên, dẫn theo con gái Tuyết Hồng cùng nhau đến bệnh viện để thăm Ninh Diệu Hoa.

    Tuyết Hồng vừa gặp Duyệt Hề thì vui lắm, hai cô bé chơi thân với nhau từ nhỏ. Mạc Lăng Thiên bước lại xoa đầu Duyệt Hề rồi nói hai đứa xuống căn tin bệnh viện mua đồ ăn.

    Duyệt Hề và Tuyết Hồng rời đi, Mạc Lăng Thiên liền gọi điện thoại cho Ninh Tịch: "Em đã đến bệnh viện chưa? Anh và chị Thiên Tâm đang ở đây."

    Anh vẫn nghĩ Ninh Tịch chưa chắc đã đến, mà dù cô có không đến thì cũng không ai trách cô được. So với tất cả những gì ngày xưa mà hai vợ chồng Ninh Diệu Hoa gây ra cho cô, chắc cả đời này cô ấy cũng không thể tha thứ được.

    Ninh Tịch suy nghĩ một lát, rồi cũng quay sang nói với Lục Đình Kiêu đang ngồi uống trà bên cạnh. "Em vào viện thăm ông ta lần nữa, anh có muốn đi cùng em không?"

    Lục Đình Kiêu âu yếm nhìn Ninh Tịch: "Vợ muốn đi thì anh đưa đi, anh chiều nay cũng định rủ em đi, mà lại ngại em khó xử."

    Lục Đình Kiêu của cô bây giờ không còn là Lục ma vương mà cô từng biết, ở anh giờ chỉ còn là một người cha luôn bao dung, che chở cho các con. Một người chồng luôn rất mực thấu hiểu và yêu thương vợ.

    Cô trân quý tất cả những tình cảm đang có hiện nay, có lẽ chính vì điều đấy, mà cô mềm yếu đi khi Duyệt Hề đề nghị được ở chung với hai vợ chồng Ninh Diệu Hoa, cô liền hỏi ý kiến anh và được anh chấp thuận.

    Tình cảm gia đình có lẽ vẫn là thứ thiêng liêng nhất trong cô, sau này khi bình tâm suy nghĩ lại, cô cũng không còn oán hận hai người họ nhiều nữa. So với Ninh Tuyết Lạc sống cùng với họ mười sáu năm ròng, còn cô, mười sáu tuổi mới bắt đầu về sống chung với hai người họ, không dễ để mà có thể hiểu được nhau.

    Cô không hiểu bọn họ, sao lại có thể bắt bọn họ có thể hiểu được cô? Tuy những gì cô làm mất mặt họ là do Ninh Tuyết Lạc lừa cô, chứ họ cũng có biết được điều đấy đâu. Nhất là khi cô mang thai Tiểu Bảo, cô không cho họ biết cái thai của ai, cũng ngang như là thừa nhận mình mang thai hoang, đặt vào họ, không mất mặt, không hận cô mới là lạ.

    Vừa thấy mặt Lục Đình Kiêu, Mạc Lăng Thiên đã chửi ầm lên: "Cậu không thể tranh thủ đến thăm ông ta một lát rồi về làm cũng không được sao? Mà phải làm trước rồi mới đi?"

    Ninh Tịch ngơ ngác không hiểu Mạc Lăng Thiên đang nói làm là làm cái gì, nhưng Lục Đình Kiêu thì đen mặt lại: "Anh có vẻ như không cần mấy lô đất hướng nam thành phố K rồi nữa thì phải? Để mai tôi giao cho người khác".

    "Hehe, ruộng sâu của nhà sao để người khác cày, phải không em rể?"

    Từ ngày kết hôn với Ninh Thiên Tâm, Mạc Lăng Thiên cứ gặp Lục Đình Kiêu là phải nhấn mạnh thêm hai từ "em rể" mới chịu, tại Ninh Tịch là em họ của Ninh Thiên Tâm mà, nên anh chàng luôn sung sướng với ý nghĩ đó, cuối cùng thì anh cũng có cơ hội giới thiệu với mọi người: "À, Lục Đình Kiêu hả? Đấy là thằng em rể ngoan của hai vợ chồng chúng tôi."

    Nhìn hai vợ chồng Ninh Thiên Tâm mà Ninh Tịch không khỏi cảm thán. Nàng thì thích chàng, chàng thì theo đuổi bóng hình khác, mà bóng hình khác của Mạc Lăng Thiên lại theo đuổi chồng của cô.

    Từng có thai với nhau rồi lại phá bỏ, rời xa nhau để rồi quay lại một vòng về ở với nhau, cũng may ngày đấy nhờ y thuật của Annie, mà Ninh Thiên Tâm vẫn còn có cơ hội làm mẹ, nhưng sau khi Tuyết Hồng ra đời, Mạc Lăng Thiên vì lo cho vợ mà tự ý một mình đi triệt sản, đối với anh, chỉ cần có Thiên Tâm với Tuyết Hồng là quá đủ.

    Sau khi Ninh Thiên Tâm với Mạc Lăng Thiên kết hôn, thì bác sỹ Tần Mộc Phong lấy lý do bệnh tình Tiểu Bảo đã hoàn toàn được chữa khỏi, không cần đến một bác sỹ tâm lý nữa, nên anh lại quay trở về Mỹ và tiếp tục gây dựng sự nghiệp ở bên đấy luôn.

    * * *

    P/s: Muốn biết tại sao hai người Mạc Lăng Thiên và Ninh Thiên Tâm lại đến với nhau, sẽ có lý giải ở các chương 11x. Mời theo dõi để biết lý do. Khoan hãy thích hay không thích khi mình gán ghép cặp đôi này. Love all
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
  7. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 6: Bảo Bảo, hân hạnh được đón tiếp cậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay đã là buổi học cuối cùng của năm học, không khí trong lớp 11-3 có phần hơi gượng gạo. Sắp hết năm học thì lại thay đổi giáo viên chủ nhiệm, thêm hai gương mặt cũ cũng biến mất vào những ngày gần kết thúc.

    Trần Thành lưỡng lự rồi quay sang hỏi Cửu Thanh đang ngồi im lặng bên cạnh: "Cậu có điều tra được gì trong chuyện này không?"

    Cửu Thanh lắc đầu, có điều cậu biết, con người Từ Mạnh Khải không phải là hoàn toàn xấu như những gì cậu ta vẫn luôn thể hiện, chỉ là cậu ta có dấu hiệu thích thể hiện quyền lực, thứ quyền lực vô hình được tạo ra do gia thế cậu ta mang lại.

    Cửu Thanh cũng biết, Mạnh Khải rất thích cô bạn học nhỏ nhắn, xinh đẹp lại học giỏi Quỳnh Tương. Có lần Cửu Thanh còn khuyên cậu ta, nếu thích thì cứ mạnh dạn mà bày tỏ, chỉ là không nghĩ đến cậu ta lại bày tỏ như cái lần vừa rồi.

    Lúc này, Quỳnh Tương đang đắn đo, cô có nên hay không nên chào mọi người một tiếng, dù sao cũng là hai năm học cùng nhau. Tuy rằng trong lớp, trừ Kình Vũ ra thì hai năm nay hầu như cô chưa từng nói chuyện riêng với một ai cả.

    Cái hôm đi ăn lẩu cùng với hai mẹ con Kình Vũ về, tối hôm đấy mẹ cô gọi cô ra ngoài phòng khách nói chuyện.

    Mẹ cô nói có một người bạn thân đang làm giám đốc một công ty chuyên về trang sức mỹ nghệ ở một tỉnh khác, đang muốn mời mẹ cô về làm với ông ấy, nhưng vì sang năm cũng là năm cuối cấp của cô, huống gì khó khăn lắm mới lọt được vào trường này, nên mẹ cô muốn hỏi ý kiến của cô.

    Quỳnh Tương không cần suy nghĩ mà quyết định luôn: "Nếu có điều kiện làm việc tốt hơn cho mẹ, thì hai mẹ con mình cùng đi."

    Đắn đo một lúc rồi Quỳnh Tương cũng đứng lên, cô làm động tác ra dấu xin mọi người im lặng, cả lớp vô cùng bất ngờ, có lẽ từ hồi học cùng nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Quỳnh Tương chủ động như thế.

    "Chào cả lớp, qua ngày hôm nay Quỳnh Tương sẽ theo gia đình chuyển đến thành phố khác, có lẽ phải rất lâu sau chúng ta mới lại có cơ hội gặp lại nhau." Ngưng một lát, cô lại nói tiếp: "Chúc các bạn sang năm đạt được thành tích tốt nhất trong các kỳ thi đại học."

    Một trận bùng nổ xảy ra trong lớp học, và càng bùng nổ hơn nữa khi ngay khi Quỳnh Tương vừa dứt lời ngồi xuống, thì Kình Vũ ngay sau đấy cũng đứng lên theo, cậu không nói gì nhiều, chỉ ngắn gọn ba chữ: "Tôi cũng vậy."

    Vừa vặn lúc này chuông báo tiết học cuối vang lên, báo hiệu một tiết học mới cũng là tiết học cuối cùng của một năm học.

    Cô giáo chủ nhiệm mới của 11-3 bước vào lớp. Đối với lớp 11-3, cô cũng không xa lạ gì, vì mỗi tuần cô đều có ba buổi đứng lớp môn hóa ở lớp này. Việc cô thay Lệ Lan làm chủ nhiệm cũng chỉ là tạm thời để ổn định tư tưởng học sinh. Có lẽ sắp tới ban giám hiệu sẽ cử một giáo viên khác đảm nhiệm thay cô.

    Quỳnh Tương đang ngồi suy nghĩ về chuyện của Kình Vũ, cô quay sang nhìn cậu ta vừa hay cũng bắt gặp cậu ta đang nhìn cô.

    ----------​

    Hôm đi ăn lẩu về, Quỳnh Tương cũng hỏi về mẹ Kình Vũ, cô bé thấy tuy mẹ Kình Vũ ăn mặc không phải tỏ ra quá quý phái, sang trọng, nhưng chắc chắn không thể là xuất thân từ một miền quê nông thôn.

    Nhưng vì trước đấy khi Quỳnh Tương kể về Kình Vũ cho Lâm Chi Chi nghe, nói cậu ta chỉ là cháu đằng xa của vợ thầy Trương hiệu trưởng, nên khi thấy Ninh Tịch, Lâm Chi Chi biết ngay có lẽ mọi người đang cố giấu thân phận thật của Tiểu Bảo, vì thế cô cũng không thể nói cho Quỳnh Tương biết sự thật. Cũng may, Quỳnh Tương từ nhỏ đã không thích xem phim, nên Ninh Tịch tuy là diễn viên nổi tiếng, nhưng với Quỳnh Tương mà nói, thì cũng chỉ như một người phụ nữ bình thường bạn của mẹ cô mà thôi. Lâm Chi Chi chỉ trả lời lấp liếm cho qua, có lẽ Kình Vũ là con nuôi hay gì đấy cũng nên, cô cũng không rõ lắm.

    Chính vì thế đến bây giờ Quỳnh Tương vẫn không rõ thân phận thật của Kình Vũ. Một phần cũng bởi ngày thường, cậu có lối sống cũng khá đơn giản, đồ dùng học tập cũng chỉ là những thứ hết sức phổ thông.

    Cô quý Kình Vũ, nhưng đấy chắc chắn không phải là tình yêu, cô quý cậu ta vì sự nỗ lực vươn lên trong học tập, vì cô nghe nói gia đình Kinh Vũ rất nghèo, ở một vùng nông thôn rất xa Đế Đô. Toàn bộ học phí và các khoản đóng góp mỗi năm đều do hiệu trưởng Trương chi trả.

    Cô đoán chắc do thầy Trương không còn công tác tại trường, Kình Vũ mất đi sự trợ giúp, nên không còn khả năng kinh tế để tiếp tục theo học tại đây. Mà người mẹ nuôi tên Ninh Tịch kia, chắc cũng không quá quan tâm đến cậu ta lắm.

    ----------​

    Cuối cùng thì tiếng chuông cũng reo vang, kết thúc một năm học.

    Ra đến cổng, Kình Vũ đi sát một bên Quỳnh Tương: "Hôm nay tôi có thể đưa Quỳnh Tương về một bữa được không?"

    Hai năm qua, cứ hết giờ là Kình Vũ lại đạp xe về, thực ra thì cậu cũng chỉ đi xe đạp đến một địa điểm gần trường, để xe đạp ở đấy rồi mới lên một chiếc xe ô tô, luôn túc trực tại đây đợi cậu suốt quá trình cậu ở trên trường.

    Kình Vũ nói xong với Quỳnh Tương liền rời xa cô một đoạn, cậu lấy điện thoại ra gọi điện: "Bây giờ bám theo tôi với Quỳnh Tương, đến nơi biết địa điểm nhà thì lập tức khai thác tất cả mọi thông tin về những người sống trong ngôi nhà đấy."

    Cậu cúp máy và đi về phía Quỳnh Tương: "Như vậy có ảnh hưởng gì đến Quỳnh Tương không?"

    Quỳnh Tương mỉm cười: "Bảo Bảo, hân hạnh được tiếp đón cậu."

    Suốt quãng đường đi bộ từ trường học đến ga điện ngầm cách đấy gần một cây số, cả hai chỉ lặng lẽ bước bên nhau. Thêm hơn hai mươi phút ngồi tàu điện là về đến khu nhà Quỳnh Tương và mẹ đang sống, đây là một chung cư nằm phía tây Đế Đô, cũng mới được xây dựng cách đây khoảng năm năm.

    Nghe Quỳnh Tương nói đây là nhà của một người bạn cũ mẹ cô. Họ nhờ hai mẹ con đến ở, tiện thể trông coi giúp họ, để dành để sau này làm của hồi môn cho con gái họ đi lấy chồng. Hôm qua bạn mẹ cô cũng được mẹ cô mời đến nói chuyện, để giao trả lại nhà, dự định ngày mốt sẽ dọn đi.

    Đến lúc này thật sự Quỳnh Tương vẫn chưa biết sẽ dọn đi đâu, cô cũng không tò mò hỏi trước. Mẹ cô quyết định thế nào thì cô sẽ theo như vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
  8. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 7: Ninh Tuyết Lạc chưa chết?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Diệu Hoa đã qua cơn nguy kịch, hiện đang được bố trí nằm trong một phòng hồi sức vip, mấy ngày nay trong bệnh viện, thấy Trang Linh Ngọc với Duyệt Hề thay nhau ở lại chăm sóc, ông ta thật sự thấy hối hận quá.

    Sau đám cưới của Ninh Tuyết Lạc với Tô Diễn, Ninh lão gia đã từng gọi riêng ông vào phòng để nói chuyện.

    Ninh lão gia phân tích cho ông ta nghe về con người Ninh Tuyết Lạc, cô ta không thuần khiết, thật thà như cái vẻ bề ngoài vẫn đang biểu hiện, mà thực ra tâm tính còn có phần độc ác, biến thái. Nhưng lúc đấy, ông chỉ nghĩ có thể do Ninh lão gia thiên vị cháu gái ruột mình mà thôi.

    Chỉ sau này, khi chân tướng mọi việc được phơi bày, ông ta mới thấy mình quả thật hồ đồ đến mức nào. Giờ đây, tuy đã được Ninh Tịch đón về sống chung, nhưng ông biết, tình phụ tử giữa hai người cho đến khi ông chết, cũng khó mà có thể hàn gắn lại được.

    ----------​

    Tại một nhà tù nữ cách Đế Đô khoảng hơn mười giờ ngồi xe, hôm nay là ngày cuối tuần trong tháng. Các phạm nhân được miễn lao động, và theo quy định, hôm nay cũng là ngày người nhà phạm nhân được phép đến thăm nuôi.

    Trong một phòng giam ở khu B, nơi giam giữ những phạm nhân có án từ mười lăm năm trở lên, Ninh Tuyết Lạc đang ngồi đọc báo. Tháng trước bà Đường vừa đến đây thăm cô, nên chắc chắn tháng này bà ta sẽ không đến nữa, thường cứ ba đến bốn tháng bà ta lại một mình bắt xe lên đây thăm cô một lần.

    Đường Nặc sau khi học xong đại học, cậu được Ninh Tịch sắp xếp vào trong Lục thị làm việc. Hiện giờ cậu ta đang phụ trách một chi nhánh bên Malaysia, hàng tháng cậu đều gửi tiền về cho ông bà Đường, dư dả cho hai người họ sống.

    ----------​

    Ngày biết tin Ninh Tuyết Lạc bị tòa kết án tử hình, Tôn Lan đã ngất xỉu tại chỗ. Dù sao đi nữa, nó cũng là đứa con do bà đứt ruột đẻ ra, dù nó có xấu xa, độc ác, dù nó chưa từng một lần thừa nhận Đường gia, thì nó cũng là đứa con ruột thịt của bà, bà cảm thấy có lỗi với Ninh Tuyết Lạc.

    Bà đã gọi điện cầu xin Ninh Tịch, dù không có công sinh, nhưng cũng có công dưỡng. Ninh Tịch sống tại Đường gia mười sáu năm là sự thực. Tuy Ninh Tuyết Lạc hãm hại Ninh Tịch không ít, nhưng nhờ vậy mà cô vô tình có được Tiểu Bảo, sau đấy lại có được Lục Đình Kiêu. Và nếu không phải là do luôn bị Ninh Tuyết Lạc chèn ép, có thể cô đã không cố gắng vươn lên để có được tất cả như ngày hôm nay.

    Nói một cách công bằng, nếu không phải nhà họ Lương ở thành phố S, muốn cô ta chết sớm để Tô Diễn có thể danh chính ngôn thuận lấy con gái họ, thì tội của Ninh Tuyết Lạc chỉ được xem như cất giấu đồ phi pháp. Vì không có một chứng cớ nào chỉ ra, cô ta đã từng có giao dịch liên quan đến số thuốc phiện đấy. Mà Ninh Tuyết Lạc khi ấy lại không có một ai chịu đứng ra giúp đỡ, tìm cho mình được một luật sư giỏi, nên cô ta phải nhận cái án tử hình mà chính cô ta cũng không thể nào ngờ đến được.

    Ninh Tịch nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng từ khi biết Tiểu Bảo chính là con ruột của mình, thì trái tim cô cũng yếu mềm hơn nhiều. Cô quyết định nhờ Lục Đình Kiêu giúp đỡ. Cô cũng nói với anh, đây coi như trả lại cho Đường gia mười sáu năm dưỡng dục, từ bây giờ trở đi, cho dù là Đường gia có xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng sẽ không quan tâm.

    Lục Đình Kiêu dù kịch liệt phản đối, nhưng cuối cùng vẫn phải chiều theo ý cô, anh phái luật sư Trần Cảnh tham gia bào chữa. Nên Ninh Tuyết Lạc chỉ bị tòa tuyên án mười tám năm tù, cộng thêm hình phạt bổ sung là không được hưởng quyền xét ân xá hàng năm.

    ----------​

    Khi quản giáo trại giam thông báo, Ninh Tuyết Lạc có người nhà cần gặp, cô ta thấy rất ngạc nhiên. Gần tám năm nay, chưa bao giờ bà Đường đến thăm cô cách tháng như thế. Hay là ông Đường có chuyện gì?

    Hóa ra người đến thăm cô là Tiểu Linh, Tiểu Linh là người hầu của cô từ hồi còn ở Ninh gia, khi gả cho Tô Diễn, Ninh Tuyết Lạc cho Tiểu Linh được đi theo đến Tô gia, hôm phiên tòa xét xử, Tiểu Linh cũng có mặt, nhưng đấy cũng là lần cuối Ninh Tuyết Lạc nhìn thấy Tiểu Linh.

    "Ninh tiểu thư, em nhớ cô quá!", vừa gặp mặt Ninh Tuyết Lạc, Tiểu Linh liền vừa khóc và cầm chặt tay cô ta, "Tiểu thư, cô gầy đi nhiều rồi."

    Haha, Ninh Tuyết Lạc cười chua chát trong đầu, giờ đây người người ai cũng xa lánh cô ta, từ ngày cô vào tù đến nay, ngoại trừ bà Đường thì người còn lại nhớ đến cô là một cô người hầu ngày trước. Còn lại tất cả những người đã từng quan hệ, quen biết với cô, bọn họ giờ đây chỉ hận mọi người biết đến là đã từng có quan hệ với cô.

    ----------​

    Ngày đầu tiên khi được chuyển đến đây, dù đến bây giờ đã được tám năm, nhưng cô vẫn không thể nào quên được cái ngày hôm ấy.

    Đón cô vào phòng là ba người phụ nữ cũng lớn tuổi. Nữ quản giáo vừa quay đi, họ liền nhào đến giật túi đồ bà Đường mua cho cô xuống, đổ tung mọi thứ bên trong ra, rồi truyền nhau ăn hết đồ ăn trong túi. Sau đấy họ còn bắt cô phải đi dọn nhà vệ sinh, dọn dẹp phòng và tối đến còn phải trải ra nệm cho họ ngủ. Trước khi ngủ cô còn phải đấm lưng cho một người, mà cô thấy bọn họ kêu cô ta là chị Hổ.

    Cô lặng lẽ làm tất cả mọi việc mà không một chút phản kháng. Nhưng ác mộng cũng chưa phải là bắt đầu.

    Gần cả một ngày ngồi xe di chuyển từ Đế Đô đến nhà tù, vừa đến phòng thì bị bắt làm đủ các việc chưa được nghỉ lấy một lát, nên vừa đặt mình xuống là cô đã ngủ được ngay. Khi còn đang mơ mơ màng màng thì cô thấy quần của mình bị ai đấy nắm kéo tụt ra, còn phía trên là đôi bàn tay lạnh ngắt đang lần mò vào ngực cô mà nhào nặn. Cô định há miệng ra cầu cứu thì một loạt nắm đấm nhằm ngay miệng cô mà dội xuống.

    Sau đấy, cô cảm giác có vật gì tròn tròn, trơn lạnh như kim loại đi vào người cô, càng lúc càng nhanh. Đau, cảm giác của cô khi đấy chỉ còn là cảm giác toàn thân đau đớn, nhất là phía dưới bụng. Cơn đau cứ thế quặn lên từng cơn như không bao giờ chấm dứt.

    Cả bọn hành hạ cô như vậy suốt một tiếng đồng hồ, rồi mới chịu buông tha cô. Trước khi ngủ cô nghe thấy một giọng nói rít lên: "Nếu mai quản giáo hỏi thì tự biết đường mà trả lời, bọn tao đủ sức đưa mày xuống dưới hồ mò cá đấy."

    Sáng hôm sau tỉnh dậy, đôi môi cô sưng đỏ tấy, trên mặt cũng có vài vết bầm tím, đầu tóc rối tung, cả cơ thể dường như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đang châm chích vào khắp mọi nơi trên thân thể, nhưng đau nhất vẫn là phần dưới bụng. Có điều cô vẫn lẳng lặng như chưa hề có chuyện xảy ra tối hôm qua.

    ----------​

    Gần tám năm trong tù, Ninh Tuyết Lạc giờ đã ngoi lên hàng quản lý, phụ trách cả một khu B. Người đứng sau giúp cô ta là Đàm Cửu Tân, một bác sỹ nam khu bệnh xá nhà tù. Ở trong tù, không thiếu những nữ tù nhân nghiện ngập, chỉ cần có tiền, thì kể cả muốn có thuốc phiện sử dụng hàng ngày cũng được, miễn là chịu chi, và bác sĩ nhà tù chính là kênh cung cấp lớn nhất.

    Ma túy được đóng vào trong thuốc con nhộng hoặc trực tiếp ép thành những viên thuốc như những viên thuốc nén bình thường, và nếu khách hàng là các nữ tù nhân có nhu cầu, bác sĩ có thể pha thuốc phiện nguyên chất với nước cất tiêm trực tiếp vào cơ thể.

    Lịch "tái khám", các lệnh "truyền nước", cũng như được phép "mang thuốc" về phòng giam đều thông qua các bác sĩ trong nhà tù. Và bác sỹ Đàm Cửu Tân là người trực tiếp cầm đầu thực hiện công việc này.

    Một năm sau khi vào tù, Ninh Tuyết Lạc đã nắm được hầu hết các quy tắc trong tù, lợi dụng trong một lần phải lên gặp bác sĩ để khám bệnh, cô đã lật ngửa bài với Đàm Cửu Tân, số thuốc phiệm trước đây cảnh sát khám xét và thu giữ được, tính ra cũng chỉ mới chiếm chưa đầy 1/5. Khi nhóm sát thủ bên nước ngoài gửi hàng về cho cô ta cất giữ, cô đã phân ra cất giấu ở nhiều nơi. Cảnh sát chỉ mới thu giữ được số thuốc phiện mà cô cất giấu ở Tô gia và một ít tại văn phòng làm việc của cô ở Tinh Huy.

    Cô cho bác sỹ Đàm Cửu Tân biết chỗ cất giấu toàn bộ số thuốc đấy, đổi lại bác sỹ Đàm Cửu Tân sẽ giúp cô lên nắm quyền điều hành trực tiếp khu B thay cho một nữ tù nhân sẽ ra tù vào tháng tới.

    Nhà tù này được chia ra thành năm khu đánh dấu theo năm chữ cái đầu, trong đấy khu A là khu vực bị quản chế nghiêm ngặt nhất, là nơi giam giữ những tù nhân đang đợi thi hành án tử hình, hoặc tù chung thân không được hưởng quyền đặc xá, họ phải sống ở trong tù cho đến khi chết. Khu B nơi Tuyết Lạc đang ở là khu dành cho các tù nhân có án tù từ mười lăm năm trở lên. Và cuối cùng là khu E, là nơi giam giữ những tù nhân có án tù nhẹ, thường lâu nhất là ba năm.

    Sau gần tám năm ngồi tù, từ một nữ tù nhân lần đầu mang án tích, cô ta đã xây dựng cho mình được một thế lực vô cùng lớn mạnh cả ở trong lẫn ngoài nhà tù, người của cô ta không chỉ ở mỗi khu B, mà còn trải rộng từ khu A tới cả khu E.

    Cô ta thề, cái ngày cô ta ra tù, cũng là cái ngày mà hai vợ chồng Ninh Tịch phải trả giá đắt cho những gì đã gây ra cho cô ta. Ngoài ra còn có Tô gia, Lương gia và cả Ninh gia nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tám 2020
  9. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 8: Dạ, ta có nên quên cô ấy không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên sân thượng của tòa nhà Chrysler nằm ở Manhattan, New York. Có một người đàn ông với mái tóc màu bạch kim, anh ta đang cầm trên tay một ly rượu bên trong chỉ còn dính lại một lớp mỏng dưới đáy ly, tay kia đang cầm chiếc điện thoại, trên màn hình điện thoại là hình ảnh một cô gái đang nằm nghiêng, hai mắt nhắm chặt dường như đang ngủ say, người đàn ông khẽ hôn nhẹ lên màn hình điện thoại. "Darling, giờ em đang làm gì?"

    Từ sau lễ kết hôn của cô gái trong điện thoại, anh đã rời xa Trung Quốc chưa một lần trở lại. Anh cũng chưa từng một lần hỏi thăm về cô. Anh muốn giữ mãi hình ảnh này của cô trong trái tim, anh sợ biết tin của cô, cô đang hạnh phúc anh sẽ đau, cô không hạnh phúc, anh lại càng đau hơn nữa.

    "Dạ, có phải ta đã quá cố chấp rồi không?", rồi sau đấy anh tự trả lời luôn câu hỏi của chính mình, "Ừ, hẳn là ta đã cố chấp quá rồi, hay là ta nên quên cô ấy đi?"

    Lúc này, bên cạnh anh ta mới có tiếng trả lời: "Vân Thâm, anh mỗi ngày đều hỏi câu này, bao nhiêu năm nay ngày nào cũng hỏi câu này, có nên đổi sang câu hỏi khác hay hơn không?"

    "Haha, Dạ, cuối cùng cậu cũng trả lời ta rồi sao?" Đường Dạ thật sự chỉ muốn quăng hắn từ tầng 77 này xuống dưới cho chết đi nếu có thể.

    "Dạ, có phải ta quá cố chấp hay không? Ta có nên quên cô ấy hay không?". Im lặng, phải cố gắng nhẫn nhịn, nếu không mình sẽ làm phản mất. Đường Dạ tự nhủ.

    Đường Dạ vẫn biết mọi tin tức về cô gái trong điện thoại, nhưng Vân Thâm từ khi quay về đã dặn, từ nay trở đi, cấm tuyệt đối không ai được nhắc đến bất cứ thứ gì về cô ấy, nếu không anh ta sẽ quăng xuống biển làm mồi cho cá. Mọi người biết đây không phải là câu nói đùa, với Vân Thâm, cô ấy là vảy nghịch của anh ta.

    Còn nhớ cách đây gần ba năm, khi Michel, một trùm đường dây ma túy lớn, chi nhánh nước M, dưới trướng của Vân Thâm trước đây, trong một lần đến Mỹ có ghé thăm anh ta, Michel chỉ vô tình hỏi anh ta có một câu liên quan tới Ninh Tịch, Vân Thâm không nói một lời liền rút súng nhắm thẳng vào đầu Michel bóp cò. Đến lúc chết, Michel vẫn không thể nào hiểu được nguyên nhân cái chết vô cùng lãng nhách của mình. Từ đấy, trước mặt Vân Thâm, Ninh Tịch là cái tên trở nên tối kỵ.

    Sau khi trở về Mỹ, Vân Thâm giải tán gần như tất cả mọi giao dịch có liên quan đến vũ khí và ma túy. Tổ chức sát thủ cũng được giao lại cho Phong Tiêu Tiêu quản lý. Nhưng Phong Tiêu Tiêu từ sau khi giải quyết xong đơn hàng cuối cùng thì cũng biến mất, cũng lâu rồi mọi người trong tổ chức chưa hề gặp lại cô ta.

    Vân Thâm đổi tên công ty đầu tư quốc tế Ức Lam thành Công ty đầu tư chứng khoán NingXi. Chưa đầy năm năm đã nổi lên là một trong những công ty chứng khoán hàng đầu tại Mỹ, trên thị trường chứng khoán phố Wall, nó đứng hàng thứ ba về giá trị giao dịch cổ phiếu mỗi ngày.

    Đường Dạ nhận một cuộc điện thoại quốc tế, nói chuyện xong anh quay sang báo lại với Vân Thâm: "Giles, gia tộc Rothschild gọi, ông lão muốn gặp anh."

    Mái tóc bạch kim lắc nhẹ: "Cậu hãy nói cho ông ta biết, ta hiện giờ không tham gia vào bất cứ cuộc tranh đấu nào nữa." Rồi lại hỏi tiếp: "Ta hay là vẫn nên quên cô ấy đi?"

    Đường Dạ cầm điện thoại đi về phía xa, nhịn, phải nhịn, tuyệt đối phải nhịn.

    ----------​

    Cùng lúc này, trên một hòn đảo ở miền đông nước Ý, trong một căn phòng được bảo vệ một cách nghiêm ngặt với các vệ sĩ được vũ trang đầy đủ, bên trong là một ông lão đầu tóc bạc trắng, da dính sát vào xương, đôi mắt khép hờ, hình như vừa khóc xong, vẫn còn dấu vết nước mắt trên gương mặt già nua.

    Ông lão nằm trên một chiếc giường đặc chế, xung quanh giường là các thiết bị y tế với các ống dây dẫn nhằng nhịt. Thế giới ngầm châu Âu từng dưới sự dẫn dắt của ông mà trở nên hùng mạnh, chiếm ưu thế tuyệt đối trên khắp các châu lục. Gia tộc Rothschild kế thừa đến đời ông trở thành gia tộc mạnh nhất nước Ý, các bố già không những ở Ý, mà trên khắp thế giới đều công nhận quyền lực tuyệt đối của dòng họ Rothschild. Nền điện ảnh Hollywood từng đưa tên ông vào danh sách một trong những đạo diễn xuất sắc nhất mọi thời đại.

    Mọi người mỗi khi nhắc đến tên ông, đều như nhắc về một biểu tượng của sự thành công, nhưng với bản thân ông, ông lại cảm thấy mình như đang thất bại một cách nặng nề và toàn diện. Giờ đây, hàng ngày ông phải đối mặt với cái chết, căn bệnh ung thư máu đã đang tiến dần đến thời kỳ cuối.

    Cả đời này, bất kể nguyện vọng nào của mình, ông cũng tự mình bằng cách này hay cách khác để đạt được. Vậy mà cả mấy năm nay, nguyện vọng cuối cùng và duy nhất của cả đời ông, là tìm lại đứa con gái duy nhất còn lại của mình, ngày càng trở nên xa vời.

    Điều ông sợ nhất bây giờ không phải là cái chết, mà là trước khi chết ông không được gặp lại con gái ông một lần cuối cùng, để nói với nó câu xin lỗi.

    Ông có tất cả tám đứa con, sáu người con trai và hai cô con gái. Ông thương hai cô con gái của ông hơn cả sáu thằng con trai kia cộng lại. Đứa con gái lớn Caroline của ông đam mê đóng phim, nhưng ông vì thương con nhưng không hiểu con nên ra sức ngăn cản nó, nó đã lén bỏ nhà trốn đi để được sống với đam mê đóng phim của mình, cho đến khi trong một lần nó đóng phim gặp sự cố, rồi rời xa ông mãi mãi. Lúc ôm thi thể không còn nguyên vẹn của đứa con gái mà mình thương yêu nhất, ông đã bật khóc. Khi ông hiểu được nó, chấp nhận đam mê của nó, thì nó đã không còn trên đời này nữa.

    Đứa con gái thứ hai, vì ông buộc nó phải kết hôn với một người con trai của gia tộc họ Hàn mà ông ngưỡng mộ, để phản đối ông, nó cũng đã bỏ nhà ra đi. Lúc đầu thỉnh thoảng ông còn đến thăm nó, dù nó vẫn giận ông và không chịu quay về, nhưng cách đây gần năm năm nó đột nhiên mất tích, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, ông đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm, chỉ cần nơi nào có con người đặt chân đến được, ông đều phái người đi tìm. Càng tìm kiếm ông càng trở nên tuyệt vọng.

    Hôm nay ông muốn gọi điện nhờ Vân Thâm giúp ông, nhưng cậu ta còn chưa kịp nghe lý do đã từ chối. Đắn đo một lúc, ông lại sai người gọi lại cho Vân Thâm một lần nữa. Bởi cách đây mấy hôm, ông vừa nhận được tin tức, trước đây gần một tháng, tại ngôi nhà Vân Thâm từng sống lúc nhỏ nằm ở khu vực biên giới giữa Myanmar và Thái Lan, xuất hiện một người phụ nữ có tướng mạo gần giống với con gái ông - Carosan.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
  10. huykienan

    Bài viết:
    201
    Chương 9: Bắt đầu kế hoạch theo đuổi mục tiêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kình Vũ theo chân Quỳnh Tương bước vào căn hộ nơi hai mẹ con Quỳnh Tương đang ở, nó tương đối rộng rãi nhưng đồ đạc bên trong lại bày biện khá đơn giản.

    "Nay mẹ tớ về muộn, phải ở lại công ty bàn giao công việc trước khi nghỉ, mai thu dọn đồ đạc, sáng ngày mốt sẽ có xe đến đón hai mẹ con tớ đi."

    Quỳnh Tương đã thay xong bộ quần áo mặc ở nhà, lúc này nhìn cô bé như già dặn đi một chút so với lúc cô mặc bộ đồng phục trường trung học. Kình Vũ có một thoáng ngẩn ra.

    "Trưa nay bọn mình đi ăn cơm nhé, tôi mời." Kình Vũ nói.

    Nhưng Quỳnh Tương lắc đầu: "Tiếc quá, nay tớ có hẹn với mấy bạn học cũ ở chung khu này rồi." Đúng là cô có hẹn thật, nhưng nguyên nhân chính là cô không muốn đi ăn riêng với cậu ta.

    Với Quỳnh Tương, Kình Vũ thật sự là một cậu bạn trai rất tốt. Hôm cậu vì bênh vực cô mà gây chuyện với Từ Mạnh Khải, cô chỉ ước cô có một người anh trai như thế. Và với cô, Kình Vũ cũng gần giống như một người anh.

    "Vậy thôi, tôi về trước, Quỳnh Tương mai có có cần tôi lại đây phụ giúp thu dọn đồ đạc không?"

    Suýt nữa thì cô đã gật đầu, nhà chỉ có hai mẹ con, mai còn phải chuyển ít đồ đạc nặng, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu: "Nghe mẹ tớ nói, mai có người bên công ty vận chuyển nhà họ tự làm hết, cảm ơn nhé, Bảo Bảo."

    Kình Vũ cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi cô từ chối. Cậu chào thêm lần nữa rồi rời đi, cũng không hề hỏi Quỳnh Tương sẽ dọn đi đâu. Bởi vì, chỉ cần Quỳnh Tương đến đâu thì cậu gần như ngay lập tức sẽ biết được.

    Đi bộ ra đến đầu đường, đã có một chiếc xe con màu đen chờ sẵn ở đấy. Kình Vũ lên xe và nói với người ngồi ghế trước: "Từ mai, cậu và Hình Đương thay nhau ở đây, bí mật đi theo Quỳnh Tương đến nơi ở mới rồi báo lại cho tôi."

    "Dạ, thiếu gia!"

    ----------​

    Nếu Quỳnh Tương hay bất cứ một thành viên lớp 11-3 có mặt ở đây chứng kiến cảnh này, đều không khó nhận ra người thanh niên ngồi trước, chính là Trần Thành, một thành viên trong lớp 11-3 của họ.

    Sau đám cưới, để đảm bảo sẽ không bao giờ còn có lần thứ ba xảy ra chuyện không hay với Kình Vũ, Lục Đình Kiêu ra lệnh cho các vệ sĩ của mình, bảo họ đưa toàn bộ lý lịch của những đứa trẻ bằng tuổi Kình Vũ, trực thuộc gia đình các vệ sĩ dưới trướng của Lục thị đến, rồi chọn ra một đứa trẻ bằng tuổi Kình Vũ, có tư chất nhất. Sau đấy được Đường Lãng đích thân mỗi ngày rèn luyện, để sau này sẽ trở thành bạn học, đồng thời là vệ sĩ riêng cho cậu.

    Và cậu bé được chọn năm nào chính là Trần Thành, người đang ngồi ghế trước cùng với tài xế Hình Đương, là con trai Hình Võ, quản gia của Lục Sùng Sơn.

    Mỗi khi Kình Vũ đến trường, Trần Thành luôn đi đến trước, kiểm tra một lượt chỗ ngồi của Kình Vũ, đảm bảo mọi an toàn trong khu vực lớp học. Còn Hình Đương sau khi Kình Vũ rời xe, thì cậu ta cũng sẽ có mặt tại khu vực gần trường học, chịu giám sát mọi động tĩnh khu vực trước cổng trường.

    Cả hai ngoài khả năng quyền cước, thì trên người đều được trang bị các thiết bị thu phát, định vị tối tân nhất, cũng như các vũ khí nhỏ gọn nhưng có lực sát thương cực cao. Ngay chiếc xe ô tô bọn họ đang sử dụng, tuy mang nhãn hiệu nội địa Trung Quốc, nhưng cũng đã được cải tạo lại toàn bộ. Gần như là không có cách nào có thể gây uy hiếp cho người ngồi trong xe.

    ----------​

    "Con có thể nói cho ba mẹ biết lý do con muốn rời khỏi trường này không?" Ninh Tịch hỏi Kình Vũ khi hay tin cậu đã xin nghỉ ở trường trung học Đồng Tâm.

    "Không phù hợp với con lắm." Chỉ cần có lý do là được, trước giờ cả hai vợ chồng Ninh Tịch đều luôn đồng ý với mọi quyết định riêng của cậu, họ tin Tiểu Bảo của họ sẽ không bao giờ hời hợt khi đưa ra quyết định của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...