Sonnet 18- William Shakespeare. Nguyên tác: Shall I compare thee to a summer's day? Thou art more lovely and more temperate. Rough winds do shake the darling buds of May; And summer's lease hath all too short a date. Sometime too hot the eye of heaven shines, And often is his gold complexion dimm'd; And every fair from fair sometime declines, By chance, or nature's changing course, untrimm'd. But thy eternal summer shall not fade, Nor lose possession of that fair thou ow'st; Nor shall Death brag thou wander'st in his shade, When in eternal lines to time thou grow'st. So long as men can breathe or eyes can see, So long lives this, and this gives life to thee. Bản dịch của Vũ Hoàng Linh. Anh có nên ví em với ngày mùa hạ? Em đáng yêu hơn và rất đỗi dịu êm Gió mạnh tháng Năm chao đảo những nụ hoa Mùa hạ ngắn không đủ cho hò hẹn Mắt thiên đường đôi khi quá nóng bỏng, Ánh vàng óng nhiều lúc phải phai mờ. Những huy hoàng có thể không đượm thắm, Bởi thiên nhiên thay đổi vẫn tình cờ. Duy mùa hạ vĩnh cửu của em còn mãi Và sắc đẹp của em sẽ ở lại, chẳng tàn phai Cả cái Chết cũng không kéo em đi mãi Trong bài thơ vĩnh cửu, em sẽ mãi rạng ngời Chừng nào người còn thở và mắt có thể trông Còn bài thơ này và còn của em cuộc sống.