Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 406: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (21)

[BOOK][HIDE-THANKS]
GorR5cd.jpg


Đêm đã khuya, đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của hai người.

Bị Phó Sanh Ca nắm tay đi ở lối đi bộ, Tiên Tiên đi thật lâu, nàng cảm thấy mình càng ngày càng đói, càng ngày càng mệt.

Rõ ràng phía trước xem qua hiện trường vụ án dọa người như vậy.. hiện tại nàng thế nhưng cảm thấy rất đói bụng, rất muốn ăn?

Quả nhiên thể chất cùng năng lực thừa nhận của người cá khác với người thường -- không biết ở trong loại chuyện này, có phải cùng như thế hay không.

Tiên Tiên tiếp tục đi một hồi, cuối cùng dừng chân lại, nói: "Anh trai, chân em đau, em đói quá, đi không nổi."

Thiếu nữ mềm giọng làm nũng, trực tiếp thành khẩn.

Mồ hôi ướt đẫm, vất vả đi đường gì đó, thật sự là quá không đẹp.

Cho nên làm sao bây giờ đâu.

Ngay sau đó --

Chỉ thấy nam nhân dáng người đĩnh bạt, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

Hơi hơi nghiêng mặt, hắn nói: "Đi lên."

Tiên Tiên chớp chớp mắt: "Thật sự có thể chứ? Anh sẽ rất mệt!"

Phó Sanh Ca không có do dự, lặp lại: "Đi lên."

Được rồi, nếu đây là ngươi lựa chọn, đây là ngươi khăng khăng yêu cầu..

Bổn cung liền thỏa mãn ngươi.

Đây là lần đầu tiên, hai người, không có bất cứ khoảng cách gì, thân mật tiếp xúc.

Ghé vào trên tấm lưng rộng lớn của nam nhân, Tiên Tiên mới phát hiện bước chân hắn vừa mau vừa trầm ổn, mặt cỏ ở hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, nguyên lai vừa rồi lúc dắt nàng đi, hắn vẫn luôn thả chậm bước chân chờ nàng.

Từ những việc nhỏ không đáng kể, có thể nhìn thấy tính tình cẩn thận tỉ mỉ của Phó Sanh Ca.

Trong thế giới này, hắn nhìn qua, thật là một nam nhân tốt a..

Tiên Tiên lần đầu tiên muốn nhanh chóng công lược hắn như vậy, được đến trái tim tràn đầy tình yêu kia.

Ngả đầu trên vai hắn, thần sắc nàng hiếm thấy hoàn toàn thả lỏng.

Hơi thở của thiếu nữ nhẹ nhàng đảo qua sau cổ, bước chân của Phó Sanh Ca hơi khựng lại, hắn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nữ nhân như vậy, đây cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn cõng người khác.

Toàn bộ tâm thần của hắn không khỏi đều tập trung đến xúc giác trên lưng.

Một mảnh mềm mại áp vào lưng kia, khiến tâm hồn nhộn nhạo.

Nhưng trọng điểm của hắn lại không ở nơi đó.

Phó Sanh Ca nhận thấy được chính là, thể trọng của thiếu nữ cực nhẹ, cốt cách tinh tế, hoàn toàn không giống như người cá, mà là một thiếu nữ loài người chân chính, có chút yếu ớt, sẽ thẹn thùng, sẽ làm nũng.

Hắn thế nhưng sinh ra một loại ý tưởng ' thật sự có một cô em gái cũng không tồi '.

Cõng thiếu nữ đi ở lối đi bộ, thời gian vào lúc này phảng phất kéo dài, thật lâu.

Ven đường, một ông cụ bày quán nướng khoai giương mắt nhìn Phó Sanh Ca, sau đó chào một tiếng, là tiếng Trung thân thiết.

"Ở nơi đất khách quê người gặp được đồng hương, người trẻ tuổi, các cháu muốn ăn khoai lang đỏ sao?"

Trên thực tế, Tiên Tiên đã ngủ rồi.

Nhưng nghe vậy, đói khát thúc đẩy nàng tỉnh lại, ở bên tai Phó Sanh Ca buồn ngủ, mềm mại nói: "Đói bụng, muốn ăn."

Phó Sanh Ca đi qua, một tay ôm sát thiếu nữ trên lưng, một tay móc ra một tờ tiền trong túi, đưa tới trước mặt ông cụ, ngữ khí ôn hòa: "Hai củ khoai lang đỏ, cảm ơn."

Khoai nướng nóng hầm hập thơm ngào ngạt được đặt trong một cái túi, Phó Sanh Ca cầm lấy, kêu người trên lưng một tiếng, phát hiện Tiên Tiên lại ngủ rồi, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Ông cụ bán khoai lang đỏ cười ha hả nói: "Người trẻ tuổi, đừng nóng giận, bạn gái phải cẩn thận sủng."

* * * Không phải bạn gái.

Phó Sanh Ca chần chờ một chút, không có phủ nhận.

Dù sao chỉ là người xa lạ, sau khi rời đi, không bao giờ gặp lại.

Trong tay ông cụ kia có cái tẩu thuốc, thật sâu hút một ngụm, nhiệt tình nói: "Thật vất vả đụng tới người Trung Quốc, lão già đây chúc các cháu yêu nhau mặn nồng, sớm ngày kết hôn, có rảnh tới ăn khoai lang đỏ nha."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 407: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (22)

[BOOK][HIDE-THANKS]
jbaGp7E.jpg


Tuy rằng bị người hiểu lầm, sinh ra một hiểu lầm rất lớn, Phó Sanh Ca lại như cũ duy trì bộ dáng thong dong, sắc mặt không có chút xấu hổ co quắp nào.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, dáng người hắn cao lớn thon dài, cõng thiếu nữ, một tay cầm khoai lang đỏ, nhẹ nhàng bâng quơ ừ một tiếng, chuẩn bị xoay người đi.

Ai biết, thiếu nữ vừa rồi còn ngủ say, nghe thấy câu chúc phúc nhiệt tình của ông cụ, thế nhưng từ từ tỉnh lại --

Tiên Tiên hàm hồ nói: "Cảm ơn."

Chờ đến lúc Phó Sanh Ca xoay người rời khỏi quầy hàng, lại nhận thấy thiếu nữ trên lưng, hô hấp ấm áp phun trên cổ hắn, tựa như mèo con, mềm mại nói: ".. Chúng ta tuyệt đối sẽ hạnh phúc."

Hạnh phúc?

Nghe được hai chữ từ trước đến nay có thể nói là cực kỳ xa xôi với hắn, ánh mắt Phó Sanh Ca thẫm lại, bỗng nhiên cảm thấy người trên lưng có chút phỏng tay.

Đại khái chỉ có tiểu nhân ngư đơn thuần, mới có thể treo hai chữ hạnh phúc trên miệng, hy vọng cuộc sống xa vời tốt đẹp sẽ tự động tiến đến bên cạnh. Không giống loại người trưởng thành như bọn họ, nếu muốn cái gì, đều sẽ tự mình đoạt lấy.

* * *

Đêm đó, 9 giờ, Phó Sanh Ca rốt cuộc mang theo thiếu nữ trở lại biệt thự.

Tiên Tiên bị đặt ở trên sô pha, ngáp một cái, thanh tỉnh hơn không ít.

"Anh trai, em đói bụng."

Ánh mắt nàng che một tầng hơi nước, sáng lấp lánh nhìn Phó Sanh Ca, như là động vật nhỏ nào đó.

Khoai lang đỏ trong tay hắn dọc theo đường đi đã bớt nóng, hơi ấm, là độ ấm vừa lúc có thể cho vào miệng.

Phó Sanh Ca trước mang nàng đi rửa tay, hai người trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha, hắn mới đưa khoai lang đỏ cho nàng: "Ăn đi."

Tiên Tiên chỉ cầm một cái, nói: "Mỗi người một cái."

Loại người có thói ở sạch như Phó Sanh Ca, cơ bản không ăn quán ven đường.

Nhưng khiến người ngoài ý muốn chính là hắn thế nhưng cầm lấy khoai lang đỏ, nếu Harry ở chỗ này, nhất định sẽ lại lần nữa kinh ngạc rớt cằm.

Hai người ngồi ở trên sô pha, không tiếng động gặm khoai lang đỏ.

Hương vị thơm ngọt của khoai lang đỏ làm người thỏa mãn nheo lại hai mắt, trong lòng Tiên Tiên cảm khái không thôi.

Nàng nguyên tưởng rằng người như Phó Sanh Ca sẽ không ăn loại đồ vật này, dùng cơm trừ khi chính mình tự làm, ít nhất cũng muốn có ánh nến mờ nhạt xứng với cơm Tây mới phù hợp với khí chất của hắn.

Kết quả --

Hắn không chỉ có ăn, ngay cả lúc ăn loại đồ ăn thực bình dân như khoai lang đỏ này, Phó Sanh Ca vẫn như cũ ăn đến văn nhã, từng cử chỉ đều tú sắc khả xan*, lại không nữ khí chút nào.

*tú sắc khả xan: Vẻ đẹp có thể dùng để ngắm thay cơm ăn.

Ngân Hà: "Có phải đột nhiên tưởng ' ăn luôn ' bác sĩ Phó hay không?"

Tiên Tiên nhẹ nâng đuôi lông mày, không tiếng động nói: "Ừ, ngươi có biện pháp gì tốt sao?"

Ngân Hà cười hắc hắc: "Tới địa phương mới, tiểu nhân ngư cảm thấy ngủ một mình, thực sợ hãi, cho nên cần phải, hắc hắc hắc.."

Tiên Tiên cảm thấy lúc này Ngân Hà.. Giống một tú bà, bất quá đề nghị này, nhưng thật ra có thể suy xét.

Ăn xong khoai lang đỏ, Phó Sanh Ca đổ một ly sữa bò cho Tiên Tiên.

Xem nàng ngoan ngoãn ôm cái ly uống sạch sữa bò.

Bên môi in lại một vòng sữa màu trắng.

Thực đáng yêu.

Chờ đến lúc Phó Sanh Ca phản ứng lại, hắn đã nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi màu hoa hồng của thiếu nữ.

Nghe thiếu nữ nói câu "Cảm ơn anh trai."

Trên lòng bàn tay lưu lại một vệt trắng, mạc danh bắt đầu nóng bỏng lên.

Hắn không dấu vết thu hồi tay, dắt Tiên Tiên vào phòng cho khách.

Phòng cho khách có phòng tắm riêng, Phó Sanh Ca dặn dò Tiên Tiên đi ngủ sớm một chút, nói một tiếng ngủ ngon, liền đi ra ngoài.

Đi tới cửa, bước chân Phó Sanh Ca chợt dừng, thong thả ung dung nâng tay lên..

Chờ khi hắn lại buông tay, vệt sữa trắng trên lòng bàn tay kia đã biến mất.

Mà đôi môi vừa rồi còn có chút tái nhợt của hắn, thế nhưng hơi hơi hồng lên.

- - sữa bò đêm nay, sao lại ngọt như vậy?[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 408: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (23)

[BOOK][HIDE-THANKS]
hqMm522.jpg


Phó Sanh Ca trở lại phòng, cởi áo blouse trắng ra, lấy quyển vở bìa da kia ra.

Ánh sáng đèn bàn dừng trên trang giấy trắng, hắn cầm lấy bút máy, nhưng nửa ngày cũng chưa viết xuống một chữ.

Trong đầu lăn qua lộn lại tuần hoàn từng màn diễn ra hôm nay.

Sống cùng tiểu nhân ngư đơn thuần, ngay cả hắn đều trở nên thả lỏng tinh thần sao?

* * * Hắn cũng không chán ghét sinh hoạt như vậy.

Cuối cùng, Phó Sanh Ca một chữ cũng chưa viết, một lần nữa đặt quyển vở kia trong ngăn kéo, vào phòng tắm.

Ném áo lông màu xám vào giỏ đựng đồ dơ, sau đó là quần dài màu đen --

Một bàn tay đặc biệt thon dài xinh đẹp, nhẹ nhàng ấn chốt mở vòi hoa sen.

Dòng nước ấm từ vòi hoa sen phun ra, dừng trên cổ nam nhân, lại theo cần cổ xẹt qua khuôn ngực trắng nõn, dần dần đi xuống.. tí tách rơi trên mặt sàn.

Bên kia, Tiên Tiên đồng dạng vào phòng tắm, cởi áo khoác, váy đỏ cùng khăn lụa.

Da thịt tuyết trắng của thiếu nữ tựa như ngọc thạch, ở dưới ánh đèn có vẻ cực kỳ trong suốt ôn nhuận.

Bồn tắm xả đầy nước, nước ấm nhẹ nhàng phất qua da thịt, không bao lâu, nàng liền bọc khăn tắm, mang dép lê, lặng yên không một tiếng động đi ra phòng cho khách.

- - nam nhân, bổn cung phải cho ngươi một kinh hỉ.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, vừa vặn Phó Sanh Ca ở trong phòng tắm, không nhận thấy được động tĩnh bên ngoài.

Tiên Tiên đem tắt đèn phòng ngủ đi, nằm trên giường, dùng chăn bọc mình thành một con nhộng.

Nhìn bóng dáng khắc trên cửa phòng tắm, nàng đột nhiên cảm thấy, chính mình phảng phất là hoàng đế muốn lâm hạnh hậu cung.

Cảm giác này.. Ngoài ý muốn không tồi.

Mười phút sau, Phó Sanh Ca từ trong phòng tắm ra tới.

Bức màn trong phòng ngủ kéo lên, không bật đèn, hắn có nháy mắt tự hỏi, mình tắt đèn khi nào vậy?

Nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn không nhận thấy được nguy hiểm, liền thả lỏng tinh thần.

Hắn đối với phòng ngủ của mình quen cửa quen nẻo, mặc dù là một mảnh hắc ám tối tăm, cũng có thể dễ dàng tìm được vị trí của giường.

Đối với một người đã bận rộn cả ngày, sự an ủi tốt nhất chính là một giấc ngủ an an ổn ổn.

Lại vào lúc này --

Bàn tay hắn, chạm phải một mảnh mềm ấm đầy đặn.

Phó pháp y cực kỳ hiểu biết cấu tạo cơ thể người, trước tiên liền biết trên giường có gì.

Thiếu nữ người cá đáng lẽ phải ở trong phòng cho khách ngay bên cạnh, ở lúc hắn đang tắm rửa, thế nhưng lặng yên không một tiếng động đi vào nơi này.

Nhưng lúc này, hắn lại nhớ đến chuyện bật đèn, làm thiếu nữ rời đi thì đã muộn rồi.

Hai cánh tay như ngó sen quấn lấy cổ hắn, tựa dây leo.

Thanh âm buồn ngủ mang theo nhè nhẹ khẩn trương, vang lên bên tai hắn: "Anh trai, em sợ bóng tối, không dám ngủ một mình, cho nên liền tới đây.. Em quấy rầy đến anh sao?"

Không cần bật đèn, nghe thấy thanh âm, bộ dáng khiếp đảm e lệ của thiếu nữ liền xuất hiện trong đầu Phó Sanh Ca.

".. Không phiền."

Phó Sanh Ca dừng một chút: "Nhưng mà, Alice, sao em không mặc quần áo?"

Cái chạm nhẹ vừa rồi, đã làm xúc cảm mềm ấm bóng loáng kia, thật sâu khắc vào hắn thần kinh hắn.

Cảm xúc cực nóng trên lòng bàn tay thật vất vả mới giảm xuống, lại lần nữa đột kích.

Tiên Tiên ngáp một cái, cánh tay từ trong chăn vươn ra, ở trong đêm tối trắng đến sáng lên.

Nàng nói: "Bởi vì.. Em là người cá, kỳ thật người cá không thích mặc quần áo, da thịt của bọn em, chính là lớp bảo vệ tốt nhất."

"Còn có.." Thanh âm nàng càng ngày càng nhỏ, dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn lẩm bẩm: "Con người là phải mặc áo ngủ đi, anh trai không có mua áo ngủ cho em nha.."

Những lời này, như thể hồ quán đỉnh*, làm Phó Sanh Ca hồi tưởng lại hành vi của mình.

*thể hồ quán đỉnh: Khiến người nghe hoàn toàn giác ngộ, dựa vào một lời nói hoặc một ý kiến của người khác khiến cho người nghe nhận được gợi ý rất lớn.

Mới đầu, hắn chỉ là ôm tâm thái muốn gần gũi nghiên cứu quan sát, thu dưỡng thiếu nữ người cá.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 409: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (24)

[BOOK][HIDE-THANKS]
Oqwx2MJ.png


Cứ việc, hắn lộ ra ánh mắt ôn hòa, sủng ái, lời nói cử chỉ như một.

Nhưng hắn đồng dạng, từ đầu đến cuối không có coi thiếu nữ như một con người chân chính, cũng căn bản không có trước tiên chuẩn bị quần áo thích hợp cho nàng.

Phó Sanh Ca không khỏi mím môi, không tiếng động nói: "Xin lỗi, Alice."

Đúng vậy, chỉ mới qua một ngày một đêm, tâm thái nghiên cứu quan sát người cá kia lại không thể tự khống chế, nổi lên biến hóa cùng gợn sóng.

Hắn rũ mắt, sờ sờ ngực mình.

Ngay sau đó, trong bóng tối, hắn chuẩn xác đem ánh mắt đặt trên dung nhan điềm mỹ say ngủ của thiếu nữ, ánh mắt từ trước đến nay luôn ôn hòa dần dần trồi lên cảm xúc phức tạp.

"Alice.."

Trong lúc ngủ mơ, Tiên Tiên cảm thấy có người vẫn luôn ở kêu mình.

Thanh âm đạm mạc kia, nhẹ nhàng, giống như một cọng lông vũ cào vào lòng nàng, không đánh thức nàng, ngược lại làm nàng ngủ càng trầm hơn một ít.

Thẳng đến hôm sau, 7 giờ sáng.

Đáy mắt Phó Sanh Ca có chút màu xanh nhạt.

Hắn xuống giường, đi vào phòng bếp uống một ly nước, khi trở về, lại lần nữa đem ánh mắt đặt trên người thiếu nữ bá đạo chiếm hết chăn mỏng, bọc thành một con nhộng nhỏ.

Căn cứ vào kinh nghiệm sống 23 năm của hắn, thiếu nữ liền ở khi ngủ đều bá đạo như vậy, không nên là người ngượng ngùng khiếp đảm, nhưng cố tình, thiếu nữ người cá chính là tương phản.. manh* như vậy.

*manh (moe) : Đây là từ lóng gốc Nhật (萌え) có nghĩa là dễ thương. Chính xác mà nói thì 'moe' là cảm giác nổi lên trong lòng khi thấy những thứ dễ thương.

Không nghĩ nhiều nữa, Phó Sanh Ca đến gần mép giường, tay chống vào cạnh giường, hỏi nàng: "Bữa sáng muốn ăn cái gì?"

Tiên Tiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.

Mới từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, nàng cũng không quên liêu hắn: "Ăn.. anh.. được không?"

Phó Sanh Ca tốt tính cười một chút, tự mình nói: "Trứng chiên, thịt xông khói cùng sandwich đi."

Nam nhân này, thật là đao thương bất nhập, mềm cứng không ăn a.

Tiên Tiên hoàn toàn tỉnh táo lại, ngọt ngào nói: "Anh trai làm cái gì thì em ăn cái đó."

Phó Sanh Ca xoa xoa đầu nàng, đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, di động hắn vang lên.

Hôm nay là thời gian làm việc.

Phó Sanh Ca một tay đem trứng chiên, thịt xông khói cùng sandwich đều đặt trong một cái đĩa, để lên bàn ăn, một tay cầm điện thoại --

Hắn thỉnh thoảng lãnh đạm đáp vài tiếng, sau đó cúp máy.

Hắn nhìn về hướng phòng ngủ, kêu Tiên Tiên ra ăn cơm.

Tiên Tiên đi ra, nghe hắn nói: "Alice, anh sắp phải đi phá án."

Tiên Tiên chuẩn bị bồi hắn cùng đi.

Không chờ nàng nói ra lời này, Phó Sanh Ca liền nghiêm túc mở miệng: "Hôm nay không có phương tiện mang em đi, đều là một đám đại nam nhân. Em ở nhà chờ anh, giữa trưa anh sẽ về."

Hắn thân sĩ kéo ghế dựa ra cho nàng, dặn dò nàng phải ăn hết bữa sáng, lại cẩn thận đổ một ly sữa bò cho nàng -- giống như chiếu cố con gái của mình vậy.

Dưới ánh mắt của Tiên Tiên, Phó Sanh Ca cầm một cái áo blouse mặc vào, nói với nàng một câu "Anh đi đây."

Tiên Tiên nói: "Trên đường cẩn thận."

Cửa lớn của biệt thự khép lại, chặn lại tầm mắt của bọn họ.

* * *

Phó Sanh Ca đi rồi, Tiên Tiên đem ánh mắt đặt lên bàn ăn, cầm lấy nĩa cắm một khối trứng chiên cho vào miệng nhấm nuốt.

Nàng nói với Ngân Hà: "Hắn cho bổn cung một loại ảo giác là hắn đang nuôi con gái."

Ngân Hà: "Như vậy có gì không ổn sao?"

"Không có." Tiên Tiên tiếp tục cắm một khối thịt, nghiêm túc ngẫm lại: "Nhưng liền sợ, dưới sự cưng chiều của hắn, bổn cung sớm hay muộn cũng mất đi năng lực tự gánh vác."

Cẩn thận suy nghĩ một chút, này cũng không phải không thể.

Chỉ cần nàng không có năng lực tự gánh vác, liền sẽ luôn luôn làm bạn bên người hắn.

Mọi chuyện đều phải nghe theo hắn, dựa vào hắn.

Ngân Hà lập tức não bổ một loạt cảnh tượng kế tiếp, không khỏi khiếp sợ nói: ".. Độc nhất là lòng dạ nam nhân!"[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 410: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (25)

[BOOK][HIDE-THANKS]
g2e1pkY.jpg


Tiên Tiên ngốc tại biệt thự, rảnh rỗi không có việc gì, chỉ có thể cùng Ngân Hà nói đến nhiệm vụ chi nhánh.

Tỷ như nói, nữ nhân từng thương tổn nàng -- Vayne.

Trong nửa tháng này, đối phương giống như trước đây sống tiêu sái nhàn nhã, thật sự là quá đáng giận.

Nhiệm vụ làm Vayne chịu trừng phạt, cũng nên bắt đầu rồi.

* * *

Thẳng đến giữa trưa, Phó Sanh Ca rốt cuộc đã trở lại, hắn mới vừa mở cửa, nói "Anh đã về."

Cùng thời khắc đó, hắn nhìn đến một bóng hồng bay thẳng đến trước mặt.

"Anh trai, em rất nhớ anh." Âm thanh thực vui mừng nhảy nhót.

Đây là buồn hỏng rồi?

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Sanh Ca ngẩn ra, thấp giọng ho một tiếng: "Alice, từ từ, còn có khách."

Tiên Tiên nghiêng đầu nhìn lại, Harry đứng sau Phó Sanh Ca vừa lúc nở một nụ cười: "Alice tiểu thư, hôm nay cô vẫn mỹ lệ mê người như vậy."

Harry không mặc cảnh phục, một thân quần áo bình thường, thân hình có vẻ càng thêm hàm hậu, phía sau hắn có vài người lạ đang khiêng mấy cái thùng lớn.

Tiên Tiên trầm ngâm, bọn họ đây là muốn làm gì?

Phó Sanh Ca nắm nàng đi đến một bên, cửa lớn biệt thự mở ra, những người đó sôi nổi ùa vào, buông cái thùng xuống liền đi.

Người đến người đi, náo nhiệt một trận, mới quay về an tĩnh.

Một đống thùng lớn rậm rạp đặt trong đại sảnh, Tiên Tiên cảm thấy cơ hồ không có chỗ đặt chân.

Nàng ngốc lăng nửa ngày, trong lòng mới dần dần đoán được gì đó, lại biết rõ cố hỏi trong thùng là cái gì.

Phó Sanh Ca nói: "Alice, em có thể mở ra."

Anh trai, nếu ngươi một hai phải làm ta mở ra..

Tiên Tiên không tiếng động câu môi, có một tia hài hước, hỏi Ngân Hà: "-- trong cái thùng nào có nội y?"

Bàn tay vàng duy nhất của hệ thống liền được dùng ở loại chuyện làm yêu này.

"Cái thứ ba bên phải."

Dưới ánh mắt cổ vũ của Phó Sanh Ca, Tiên Tiên đi đến trước một cái thùng.

Còn chưa kịp mở ra, Harry vuốt cằm suy đoán: "Anh Phó, anh nói Alice sẽ mở trúng cái gì đầu tiên đây? Áo sơmi, váy ngắn, hay là giày cao gót.."

Cùng lúc đó, lạch cạch một tiếng, một đống nội y đủ loại kiểu dáng, đủ loại phong cách liền bại lộ ở trước mắt hai nam nhân.

Tiên Tiên nha một tiếng, đầy mặt đỏ ửng.

Không khí nhất thời an tĩnh.

Phó Sanh Ca có chút không phản ứng lại đây, chưa từng đoán được "Vận may" của thiếu nữ tốt như vậy, trực tiếp mở trúng cái thùng đựng nội y.

Hắn hít sâu một hơi, lập tức nhìn về phía Harry.

Trong lòng Harry bật cười vài tiếng, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Phó đụng tới loại chuyện quẫn bách này.

Nhưng đối diện với ánh mắt của Phó Sanh Ca, Harry nhanh chóng thu hồi ánh mắt, gãi gãi đầu, làm bộ đang ngắm phong cảnh: "Hôm nay thời tiết thật tốt."

Phó Sanh Ca lại đối diện với biểu tình ' mắt đầy vô tội, có chút ngượng ngùng ' của thiếu nữ.

Hắn không khỏi thở dài, tự tay mở một cái thùng khác ra, áo sơ mi màu trắng kiểu nữ được xếp chỉnh tề trong thùng, tất cả đều là đưa cho nàng.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt thực ôn hòa dừng trên người Tiên Tiên, nói: "Alice, hoan nghênh em đến với gia đình anh. Từ nay về sau, em có tâm nguyện gì, đều có thể nói cho anh."

Nguyên lai, sau khi Phó Sanh Ca tan tầm, nhờ Harry đi chọn quần áo cùng hắn.

Không biết thiếu nữ thích kiểu dáng quần áo gì, hắn trực tiếp bao nguyên một cửa hàng.

Lớn đến quần áo mùa đông mùa hè, nhỏ đến nội y, đầy đủ mọi thứ.

- - tâm nguyện sao.

Ngay khi hắn dứt lời, suy nghĩ của Tiên Tiên vừa động, nói một câu "Cảm ơn anh trai".

Phó Sanh Ca nhìn đến thiếu nữ nói lời cảm ơn xong, lập tức rũ mắt xuống, thần sắc có chút buồn bã.

Chuyện có thể làm người cá Alice không cam lòng, chỉ có một.

Một cái tên cực nhanh xẹt qua trong đầu hắn.

- - Vayne.

Nước Anh không có điều luật riêng dành cho người cá, vì thế người lần trước thương tổn Tiên Tiên, Vayne, bị vô tội phóng thích.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 411: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (26)

[BOOK][HIDE-THANKS]
ysyQJg2.jpg


Harry ngồi trên sô pha, điều kiện để hôm nay hắn cùng Phó Sanh Ca đi mua quần áo là, giữa trưa để hắn ở lại chỗ này dùng cơm.

Nhưng mà, không chờ đến thời gian cơm trưa, Phó Sanh Ca liền lộ ra một nụ cười mười phần khách khí: "Harry, anh nên về nhà."

Harry: "?"

Từ từ, này không giống với những gì chúng ta đã thỏa thuận a!

Nhưng theo ánh mắt của Phó Sanh Ca, Harry nhìn đến tâm trạng có chút hạ xuống của thiếu nữ, bừng tỉnh.. Mặc kệ hiểu hay không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hắn đi là được.

Chờ Harry đi rồi, Phó Sanh Ca ngồi ở trên sô pha, ôm thiếu nữ lên đùi mình.

Hết sức tự nhiên, bọn họ là có thể thân mật như vậy.

Thanh hương trên người thiếu nữ quanh quẩn bên mũi hắn, da thịt tuyết trắng của nàng, phảng phất một mảng tuyết trên đỉnh núi, vừa chạm vào liền mềm mại hóa thành một vũng nước xuân.

Đêm qua, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của thiếu nữ, trái tim bình tĩnh của hắn, phảng phất bị cái gì bậc lửa.

Hắn bắt đầu thiệt tình cho rằng ' có một cô em gái cũng phi thường không tồi '.

Yêu quý nàng, bảo hộ nàng, mà nàng chỉ có hắn.

Đây là một mối quan hệ phi thường đơn thuần hoàn mỹ.

Đến nỗi vấn đề y học về nghiên cứu người cá --

Ngày qua ngày làm bạn với nhau, sẽ có một lúc nào đó hắn toàn bộ hiểu rõ.. cả trong lẫn ngoài của nàng.

Phó Sanh Ca trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Alice, em đang khổ sở cái gì?"

Liền chờ những lời này của hắn.

Tiên Tiên trên mặt buồn bã, thở dài nói: "Anh trai, tại sao có rất nhiều người chán ghét người cá như vậy chứ? Tuy rằng, người cá đã từng gây thương tổn cho con người, nhưng hiện tại.."

Thanh âm nàng yếu ớt, hai mắt đong đầy nước mắt, khi xẹt qua sườn mặt tinh xảo rơi xuống đất, hóa thành từng viên trân châu xinh đẹp tinh xảo.

"Nhưng hiện tại, rõ ràng là con người càng thương tổn người cá nhiều hơn, chẳng lẽ mọi người không thể hòa bình ở chung sao?"

Đôi tay Tiên Tiên vòng lấy cổ Phó Sanh Ca, thấp giọng nói: "Em chỉ là vận khí tốt thôi, bằng không, trước khi gặp được anh trai, em sớm đã bị Vayne, nữ nhân kia giết chết, hoặc là tránh được một kiếp, lại bị tên huấn luyện viên kia hại chết."

Bàn tay đang ôm lấy thiếu nữ của Phó Sanh Ca, bỗng nhiên buộc chặt.

Alice.. Bị giết chết?

Trong phút chốc, những tấm ảnh chụp những người cá bị hạ độc rồi hành hạ đến chết trong nhà tên huấn luyện viên kia liền hiện lên trong đầu hắn.

Hắn cơ hồ là trước tiên liền nhận thấy được, chính mình vô pháp chịu đựng Alice cũng biến thành như vậy.

Nhận thấy được áp suất quanh thân nam nhân hạ xuống, Tiên Tiên rũ lông mi, nói: "Anh trai bảo em nói ra tâm nguyện, như vậy, tâm nguyện của em là, hung thủ đã từng thương tổn em bị trừng phạt, sau đó cùng anh trai hạnh phúc sống bên nhau."

Nàng thực thản nhiên.

Nghe vậy.

Tròng mắt Phó Sanh Ca co rụt lại.

Nàng chính là một tiểu nhân ngư yếu ớt bất lực, được hắn đối xử tốt một chút, liền đem hắn đặt ở trong lòng, hy vọng vĩnh viễn cùng hắn ở bên nhau..

Lại không biết, hắn đã từng từng có loại ý tưởng gì.

Kế tiếp, không nghe được Phó Sanh Ca đáp lại, Tiên Tiên giả vờ bất an nắm chặt tay, thấp thỏm nhìn hắn: "Có phải em xa cầu quá nhiều không.."

"Không có." Phó Sanh Ca nói: "Alice là một cô bé thành thật."

Ngay sau đó.

Hắn nhẹ nhàng cúi người, hơi thở mùi cỏ cây dễ ngửi vây quanh Tiên Tiên.

Phó Sanh Ca có chút mới lạ, đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, ở thời điểm nước mắt nàng muốn rơi xuống, duỗi tay xoa xoa khóe mắt của nàng.

"Đừng khóc." Ngữ khí của hắn thực ôn hòa, dỗ nàng: "Có anh trai ở đây, không cần sợ gì hết."

Tiếp theo, lại hỏi: "Muốn ăn điểm tâm ngọt sao?"

Tiên Tiên ngẩn người, gật đầu.

Nàng tưởng.

Nam nhân tính tình tốt nhất trên thế giới là, Phó Sanh Ca.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 412: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (27)

[BOOK][HIDE-THANKS]
2AIDGmj.jpg


Lúc sau, Phó Sanh Ca cải tạo phòng cho khách mà lúc trước nàng ở thành phòng giữ quần áo, dọn tất cả cái thùng trong phòng khách vào đó, còn cẩn thận giúp nàng phân loại.

Dưới sự chiếu cố của Phó Sanh Ca, Tiên Tiên bắt đầu cuộc sống ngồi ăn chờ chết của sâu gạo.

Tuy rằng cảm tình của nàng và đối phương không có tiến triển gì..

Bất quá không quan hệ, thời điểm tới rồi, hết thảy đều sẽ nước chảy thành sông.

Phó Sanh Ca mỗi ngày đúng hạn đi làm tan tầm, mỗi lần trở về, hắn đều sẽ nói: "Anh đã về."

Tiên Tiên mỗi lần sẽ đáp lại một câu: "Hoan nghênh về nhà."

Nếu sinh hoạt cứ như vậy tế thủy trường lưu*, cũng thực không tồi.

*Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

Nhưng thời gian bình tĩnh, chung quy phải bị chuyện ngoài ý muốn nào đó đánh vỡ --

Đêm nay, nàng thường thường xem đồng hồ.

Người bình thường đều tan tầm lúc 5 giờ, đêm nay 6 giờ còn chưa về nhà.

Bởi vì Phó Sanh Ca vẫn luôn sống một mình, biệt thự cũng không có thiết bị liên lạc dư thừa, Tiên Tiên muốn liên hệ hắn đều không được.

Nhưng Tiên Tiên tạm thời không có sốt ruột, nàng nhìn tủ lạnh, trái cây trong nhà không còn nhiều.

Hắn rất có khả năng đi siêu thị, về trễ một tiếng cũng bình thường.

Nàng ngồi trên sô pha, ăn bưởi mà giữa trưa nam nhân lột sẵn cho nàng.

Cuối cùng, nàng nằm trên sô pha ngủ quên mất.

Thẳng đến Tiên Tiên bỗng nhiên bị một trận lạnh lẽo làm bừng tỉnh, nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đều chỉ hướng 8 giờ, người nọ còn chưa về nhà.

Không biết có phải xảy ra chuyện gì không.

"Ngân Hà." Nàng ổn định tâm thần, hỏi hệ thống: "Có thể giúp bổn cung tra xem hắn ở đâu sao?"

Ngân Hà nói: "Nương nương chờ một lát, ta nhìn xem."

Có lẽ là gần đây sinh hoạt quá thoải mái, đến nỗi nàng không có cảm giác nguy hiểm. Tiên Tiên vỗ vỗ mặt mình, cảnh cáo chính mình không thể tiếp tục như vậy.

Nàng ngồi trên sô pha, chờ Ngân Hà đáp lời.

Không bao lâu, thanh âm thật cẩn thận của Ngân Hà vang lên: "Hắn giống như.. Bị bắt cóc."

Nghe vậy, Tiên Tiên sửng sốt, sắc mặt dần dần lạnh xuống.

Phó Sanh Ca chỉ là một pháp y, bắt cóc hắn làm gì.

Được rồi, hắn là pháp y tốt nhất khoa hình sự, pháp y người Trung Quốc nổi tiếng nhất nước Anh, bình thường, nàng cũng hay hỏi hắn công tác có nguy hiểm không, mỗi lần Phó Sanh Ca đều sẽ cười nói: "Anh chỉ là một pháp y."

Nam nhân, bổn cung cùng nói cho ngươi biết, người nói dối sẽ bị vả mặt.

Không biết vì cái gì, Tiên Tiên lần đầu tiên cảm thấy có chút tâm hoảng ý loạn.

Nhưng suy nghĩ của nàng thay đổi thật nhanh, lập tức bình tĩnh lại, bước nhanh đi vào phòng chứa đồ.

Phòng chứa đồ có một cái xe đẩy đựng dụng cụ y tế, một con dao phẫu thuật lóe ánh sáng lạnh an tĩnh nằm trên khay thiết.

Tiên Tiên cầm lấy dao phẫu thuật, còn chưa kịp đổi dép lê đã trực tiếp đi ra ngoài.

Nàng nhanh chóng hỏi: "Ngân Hà, hắn ở nơi nào? Đi bộ bao lâu có thể tới?"

Ngân Hà nói: "Địa điểm bắt cóc là kho chứa hàng bên cạnh tòa cao ốc ở cảng biển, cách nơi này hai mươi phút."

Tiên Tiên mang dép lê chạy nửa ngày, tốc độ thật sự là quá chậm, nàng trực tiếp đi đến bên đường cái, duỗi tay ngăn cản một chiếc taxi.

"Đến tòa cao ốc ở cảng biển, cảm ơn." Nàng ngồi vào ghế sau, nhanh chóng nói.

Nửa ngày, không có nghe được tiếng đáp lại.

Tiên Tiên ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt dâm tà.

Tài xế quay đầu xem nàng: "Đã trễ thế này, em gái mặc áo ngủ dép lê ra chơi sao?"

Cô gái xinh đẹp độc thân ra cửa luôn dễ dàng gặp được biến thái gì đó.

Tiên Tiên lại không có chút sợ hãi nào.

Nàng nhẹ nhàng câu môi, nở một nụ cười mềm mại vô hại.

Dao phẫu thuật giấu trong tay áo, lại để ở bên cổ nam nhân, vẽ ra một vết máu thật dài.

"Tôi nói, tôi muốn đến cảng biển, anh nghe hiểu không?"[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 413: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (28)

[BOOK][HIDE-THANKS]
SAAdduz.jpg


Rõ ràng là thiếu nữ xinh đẹp vô hại, như thế nào còn tùy thân mang theo dao phẫu thuật.

Đặc biệt là bộ dáng nàng cầm dao, ôn nhu cười rộ lên, tựa như một tiểu ác ma.

Tài xế mồ hôi lạnh lập tức toát ra, hắn khẩn trương nói: "Được được, cao ốc ở cảng biển, lập tức liền đến!"

Tiên Tiên mỉm cười: "Ừm, hy vọng anh có thể lấy ra tốc độ đua xe, bằng không.."

Dao phẫu thuật ở bên cổ nam nhân, nhẹ nhàng cọ xát, không tiếng động uy hiếp.

Trời ạ, hắn thật là đổ tám đời vận xui, cuộc đời lần đầu tiên vừa sinh ra tà niệm, đã bị một tiểu cô nương bóp tắt.

Tài xế vội vàng đánh tay lái, xe hơi giống như một con ngựa hoang thoát cương hướng về phía mục tiêu chạy như bay.

Lộ trình hai mươi phút, tài xế một đường vượt đèn đỏ, chính là rút ngắn lại tới sáu phần.

Tới nơi, nhìn đến bóng dánh thiếu nữ nhanh chóng xuống xe, tài xế thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới kinh ngạc phát hiện chính mình ra một thân mồ hôi lạnh.

* * *

Bên cạnh tòa cao ốc chỉ có một kho hàng.

Ở trong đêm tối, kho hàng trầm tĩnh như là mãnh thú ngủ đông.

Tiên Tiên từ rất xa liền nhìn thấy, trái tim không khỏi nhanh chóng nhảy lên, nàng siết chặt dao phẫu thuật, bước nhanh đi qua.

Phó Sanh Ca..

Phó Sanh Ca, ngươi đừng xảy ra việc gì.

Đi đến cánh cửa nhỏ bên cạnh kho hàng, cánh cửa kia khép hờ, bên trong có ánh sáng mơ hồ.

Tiên Tiên không khỏi ngừng thở, xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào.

Chỉ có thể nhìn đến kho hàng rất lớn, bên trong có rất nhiều thùng đựng hàng, người nàng nhớ mãi kia có lẽ đã bị cột vào bên cạnh một thùng đựng hàng nào đó.

Mà bọn bắt cóc không ở bên trong..

Thôi xong! Bọn bắt cóc không ở!

Tiên Tiên thầm kêu không ổn, một cái bóng đen, bao phủ trên người nàng.

Bóng người dẫn theo gậy gỗ, an tĩnh như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động.

"Nương nương, phía sau ngươi có người!" Ngân Hà thét chói tai nhắc nhở.

Vì thế liền ở ngay khi gậy gỗ bị người hung hăng vung xuống, ngay cả không khí đều chấn động, tạo thành một trận gió gào thét --

Tiên Tiên đột nhiên nhào vào trong kho hàng!

"Tiểu cô nương, còn rất nhanh nhạy."

Âm thanh âm lãnh từ phía sau nàng vang lên, thanh âm hắn thực trầm, vóc dáng không cao, là một nam nhân hơn ba mươi tuổi.

Tiên Tiên đảo mắt, lập tức ở sau thùng đựng hàng, nhìn đến bóng dáng Phó Sanh Ca bị trói chặt.

"Phó Sanh Ca!" Nàng kêu lên.

"Tới cứu người?" Nam nhân vung gậy gỗ trong tay, thuận tay đóng cửa kho hàng lại.

"Nhưng mà chỉ có một mình cô tới."

Nam nhân lại cười một chút, một nụ cười thực dữ tợn khủng bố.

"Cô có quan hệ gì với Phó pháp y?"

"Đồng nghiệp? Vợ chồng?"

Nghe được hai chữ 'đồng nghiệp', Tiên Tiên lập tức phỏng đoán, bọn bắt cóc này rất có khả năng là nghi phạm của vụ án nào đó, trước khi bị bắt lại, ý đồ bắt cóc pháp y có liên quan tới vụ án, nhằm giúp hắn làm giả chứng cứ!

"Chúng tôi là vợ chồng." Tiên Tiên giả vờ ra khẩn trương co quắp, từng bước một lui về hướng Phó Sanh Ca, "Tôi nói cho anh biết, anh đừng ép tôi, vì chồng của tôi, cái gì tôi đều có thể làm được!"

Nhưng tên hung đồ bực này sao có thể sợ mấy câu uy hiếp của Tiên Tiên.

Không chỉ có như thế, máu nóng của hắn còn bị kích phát.

Nam nhân cười lạnh một tiếng, vọt lại đây: "Nhưng Phó pháp y căn bản không có vợ!"

Phanh! Cánh tay Tiên Tiên chắn lấy một nhát gậy này, lập tức cảm thấy đau rát.

Nàng dùng dao phẫu thuật đâm vào người nam nhân.

* * *

Bên tai thực ồn..

Phó Sanh Ca hơi hơi nhíu mày, nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.

Đêm nay hắn mua trái cây, trên đường đỡ một ông cụ, khi chuẩn bị về nhà, đi ngang qua một nam nhân, cứ như vậy trúng chiêu.

Nghe được một tiếng 'bang' vang lên, Phó Sanh Ca xốc mi mắt lên, nhìn đến con dao phẫu thuật quen thuộc văng đến bên chân hắn, mà ngay sau đó, thân mình thiếu nữ ngã xuống đất.

Đồng tử hắn co rụt lại, đôi mắt thanh triệt nháy mắt đỏ lên.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 414: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (29)

[BOOK][HIDE-THANKS]
VAnXHps.jpg


Nhìn đến Tiên Tiên ngã xuống đất, khóe môi nam nhân giơ lên một nụ cười đắc ý.

"Xem cô còn dám gạt tôi không."

Hắn không bị sắc đẹp mê hoặc chút nào, cầm gậy gỗ lên, thật mạnh đánh về hướng nàng.

Hai trong mắt Tiên Tiên co lại, mới vừa rồi nhận mấy gậy, làm thể lực nàng dần dần yếu đi.

Nhìn thấy một kích này, nàng chỉ có thể cắn răng, nhắm mắt lại, chuẩn bị mạnh mẽ chịu đựng.

Lại ở ngay một khắc gậy gỗ sắp rơi xuống kia --

Một bàn tay thon dài, chặt chẽ mà bắt lấy gậy gỗ, hung hăng đoạt qua.

Chỉ nghe một thanh âm giòn rụm vang lên, gậy gỗ bị vứt xuống đất, lăn đến một bên.

"Mày.. mày như thế nào tỉnh lại." Nam nhân ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Phó Sanh Ca.

Phó Sanh Ca thong thả ung dung cởi áo blouse trên người ra, lộ ra áo lông màu xám bên trong, trong tay hắn cầm dao phẫu thuật Tiên Tiên mang đến, nghe vậy, hai mắt dừng trên người nam nhân.

Lúc này, nam nhân mới phát hiện đôi mắt đen nhánh của hắn, trở nên đỏ ngầu, lạnh nhạt, không có chút cảm tình nào, phảng phất đang xem một khối thi thể.

Hô hấp của nam nhân cứng lại, vội vàng lộ ra một nụ cười lấy lòng, mang theo kinh hãi: "Bác sĩ Phó, kỳ thật chúng ta là người một nhà, tôi có một vụ án cầu ngài giúp tôi.."

Lời còn chưa dứt, cánh tay hắn đã bị Phó Sanh Ca bắt lấy, sức lực lớn kinh người.

Người ngày thường ưu nhã, giờ phút này không còn bình tĩnh được nữa.

Phó Sanh Ca giơ tay, dùng áo blouse gắt gao che lại miệng nam nhân, cầm dao phẫu thuật đâm vào đùi nam nhân.

"..."

Nam nhân hai mắt trợn mắt, vô số tơ máu che kín tròng trắng, hắn điên cuồng giãy giụa, muốn thét chói tai, lại kêu không ra tiếng, tất cả thanh âm đều bị áo blouse lấp kín.

Một nhát, hai nhát, ba nhát..

Đùi của nam nhân đều bị dao phẫu thuật đâm nát, bàn tay cầm dao phẫu thuật, lại như cũ thực ổn.

Vô số vết máu lan tràn trên mặt đất, trên người nam nhân, còn có trên tay Phó Sanh Ca.

"Anh, anh trai.."

Thẳng đến, có người yếu ớt kêu hắn.

Động tác trong tay Phó Sanh Ca chợt khựng lại, bắt lấy một góc sạch sẽ của áo blouse xoa xoa tay, xoay người đi đến bên cạnh Tiên Tiên, lại không dám chạm vào nàng.

Chỉ hỏi: "Alice, em đau ở đâu?"

Sắc mặt Tiên Tiên tái nhợt, cánh môi màu hoa hồng hơi mở ra: "Anh đã về?"

Lông mi Phó Sanh Ca run lên, nhớ tới câu nói mỗi ngày về nhà hắn đều nói.

Giọng nói hắn mạc danh có chút khô khốc, hắn nuốt nước miếng, nói giọng khàn khàn: "Anh đã về."

Đôi mắt Tiên Tiên khép lại, bên môi lại làm dấy lên một nụ cười an tâm, nàng nói: "Hoan nghênh về nhà."

Sau đó hôn mê bất tỉnh.

Hô hấp của Phó Sanh Ca căng thẳng, trong lòng tức khắc bạo phát vô số cảm xúc.

Nhưng trước mắt bất chấp nhiều như vậy, hắn nhào qua ôm lấy thiếu nữ, đầu ngón tay đặt ở dưới mũi nàng, cảm nhận được hô hấp còn tồn tại, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phó Sanh Ca sờ sờ túi quần, lấy di động ra, gọi cho Harry.

"Tôi ở.." Ánh mắt Phó Sanh Ca đảo qua, lạnh giọng nói: "Kho hàng bên cạnh tòa cao ốc ở cảng biển, mau tới đây."

Mười phút sau, Harry lái xe tới.

Không phải xe cảnh sát, là xe riêng.

Hắn cũng không có mặc cảnh phục, một thân quần áo ở nhà, vội vã xâm nhập kho hàng.

Đập vào mắt chính là đầy đất máu tươi, cùng với thiếu nữ nằm trong lòng nam nhân.

Harry đột nhiên sửng sốt, kiềm chế trái tim đang đập bang bang kinh hoàng, bình tĩnh hỏi: "Anh Phó, cần tôi hỗ trợ cái gì?"

"Nam nhân nửa chết nửa sống trên mặt đất kia, là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn ở đông khu, mang đi, hắn bị thương như thế nào thì tự anh nghĩ đi, công lao thuộc về anh."

Ngữ khí của Phó Sanh Ca rất chậm, trân trọng bế thiếu nữ lên, đi từng bước đến trước mặt Harry.

"Chìa khóa xe."

Lòng Harry đột nhiên run lên, đem chìa khóa xe cho hắn.

Phó Sanh Ca nói: "Tôi lấy xe đi trước."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 415: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (30)

[BOOK][HIDE-THANKS]
8L3cJND.jpg


Tiên Tiên ngất đi rồi, chờ đến khi nàng tỉnh lại, nghe thấy được hương vị nước sát trùng, nàng ở bệnh viện, ngay đúng phòng bệnh nàng đã từng ở lúc trước.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ hắt vào, sáng lạn tươi đẹp.

Trên vách tường màu trắng trước mặt nàng treo một cái TV màn hình phẳng, vừa lúc đang phát tin tức.

Ngữ khí của phát thanh viên kích động dâng trào: "Hung thủ của vụ án giết người liên hoàn ở đông khu hiện đã sa lưới! Người bắt lấy hung thủ, là đội trưởng của khoa hình sự ở khu C, Harry! Harry, anh hùng vĩ đại của chúng ta.."

Ảnh chụp của hung thủ cùng khuôn mặt hàm hậu tươi cười của Harry, cùng nhau hiện lên trên TV.

Tiên Tiên nhớ lại trước lúc hôn mê, Phó Sanh Ca cầm dao phẫu thuật ngồi xổm trước người nam nhân, lưỡi dao trắng như tuyết tiến vào, khi rút ra thì đã trở nên hồng như máu.. Hai mắt hắn đều bị máu tươi nhiễm đỏ bừng, không còn bộ dáng tốt tính như ngày thường nữa, thực hung, thực dọa người.

Nàng không khỏi kêu một tiếng "Anh trai", động tác của Phó Sanh Ca khựng lại, đi tới, run rẩy ôm lấy nàng..

Hồi ức gián đoạn như vậy.

Tiên Tiên chịu đựng đau đớn trên người, nâng người lên, ánh mắt đảo qua, không thấy bóng dáng Phó Sanh Ca trong phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh vừa lúc bị đẩy ra.

Hộ sĩ tóc vàng mắt xanh đẩy xe đựng dụng cụ y tế tiến vào, đổi một túi nước biển mới cho Tiên Tiên, sau đó hỏi nàng: "Cô có khỏe không, Alice tiểu thư?" Ngữ khí quen thuộc.

"Còn tốt." Tiên Tiên lên tiếng, muốn hỏi Phó Sanh Ca ở đâu.

Nhưng nàng nghĩ, đây là bệnh viện mà Phó Sanh Ca làm việc, tạm thời vẫn là không cần tạo thành hiểu lầm không cần thiết.

Nàng liền uyển chuyển hỏi: "Tôi được đưa vào đây như thế nào?"

Không nghĩ tới, hộ sĩ đã sớm biết quan hệ của bọn họ: "Là bác sĩ Phó, đêm qua là bác sĩ Phó ôm cô lại đây, tìm mấy vị tiền bối xem tình huống của cô.."

Sau đó hộ sĩ nói tiếp hai câu, căn bản không cần Tiên Tiên mở miệng hỏi: "Tôi còn tưởng rằng loại người cự người ngàn dặm như bác sĩ Phó, đối mặt với chuyện gì đều lãnh lãnh đạm đạm, kết quả không nghĩ tới.." Giọng nói nhỏ dần.

Nghe vậy.

Tiên Tiên mơ hồ nhớ tới, đêm qua giữa lúc ý thức hỗn độn, nàng nghe được âm thanh ngày thường ôn hòa của Phó Sanh Ca, trở nên mười phần nóng nảy, cảm xúc của hắn rất kém, tay run đến không được.

Lúc ấy đêm đã khuya, bệnh viện thực an tĩnh, hắn áp lực hô hấp, ôm nàng xông qua vài cánh cửa.

Bác sĩ trực đêm còn tưởng rằng là người không hiểu quy củ nào xông tới, vừa muốn nhíu mày, nhưng nhìn rõ người đến là Phó Sanh Ca, lập tức đón lấy.

Ngữ khí của Phó Sanh Ca bức thiết, hơi đưa người trong lòng về phía trước: "Mau khám cho cô ấy."

Bác sĩ nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ: "Bác sĩ Phó, tôi là nha khoa.."

Phó Sanh Ca bừng tỉnh đại ngộ, nói câu xin lỗi, ôm nàng lui ra ngoài, lại gõ cửa phòng tiếp theo..

Cứ như vậy, một nửa số bác sĩ giỏi của bệnh viện, đều bị Phó Sanh Ca lăn lộn một lần.

Đó là bộ dáng hoảng loạn hiếm thấy, không, căn bản chưa bao giờ có của hắn.

Tiên Tiên cảm thấy trong lòng ấm dào dạt, hỏi hộ sĩ: "Vậy anh tôi.. Bác sĩ Phó ở đâu?"

Hộ sĩ đẩy xe y tế, chuẩn bị đi ra ngoài, nghe vậy, thở dài.

"Đêm qua quấy rầy rất nhiều tiền bối, tuy rằng mọi người đều không ngại, nhưng bác sĩ Phó tự giác cảm thấy có lỗi, sáng sớm liền đi bồi tội với bọn họ."

Trên TV, còn đang đưa tin Harry suốt đêm truy kích, vật lộn, rốt cuộc tróc nã được hung thủ của vụ án giết người liên hoàn.

Tiên Tiên từ trên tủ đầu giường cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV ầm ĩ đi, nói với hộ sĩ: "Vậy phiền cô, giúp tôi tìm Phó Sanh Ca."

Hộ sĩ đáp một tiếng "Được."

Nửa tiếng sau, Phó Sanh Ca dẫn theo một rổ trái cây đi vào phòng bệnh.

Tiên Tiên nhìn vẻ mặt nam nhân, như cũ đẹp đẽ ôn hòa, không có sự lãnh khốc đêm qua.

Nàng hỏi: "Trái cây là ai đưa?"

Phó Sanh Ca đặt rổ trái cây trên tủ đầu giường, ôn hòa nói: "Harry."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back