Bài viết: 15 

Chương 406: Em gái nhân ngư vs anh trai pháp y (21)
[BOOK][HIDE-THANKS]
Đêm đã khuya, đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của hai người.
Bị Phó Sanh Ca nắm tay đi ở lối đi bộ, Tiên Tiên đi thật lâu, nàng cảm thấy mình càng ngày càng đói, càng ngày càng mệt.
Rõ ràng phía trước xem qua hiện trường vụ án dọa người như vậy.. hiện tại nàng thế nhưng cảm thấy rất đói bụng, rất muốn ăn?
Quả nhiên thể chất cùng năng lực thừa nhận của người cá khác với người thường -- không biết ở trong loại chuyện này, có phải cùng như thế hay không.
Tiên Tiên tiếp tục đi một hồi, cuối cùng dừng chân lại, nói: "Anh trai, chân em đau, em đói quá, đi không nổi."
Thiếu nữ mềm giọng làm nũng, trực tiếp thành khẩn.
Mồ hôi ướt đẫm, vất vả đi đường gì đó, thật sự là quá không đẹp.
Cho nên làm sao bây giờ đâu.
Ngay sau đó --
Chỉ thấy nam nhân dáng người đĩnh bạt, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Hơi hơi nghiêng mặt, hắn nói: "Đi lên."
Tiên Tiên chớp chớp mắt: "Thật sự có thể chứ? Anh sẽ rất mệt!"
Phó Sanh Ca không có do dự, lặp lại: "Đi lên."
Được rồi, nếu đây là ngươi lựa chọn, đây là ngươi khăng khăng yêu cầu..
Bổn cung liền thỏa mãn ngươi.
Đây là lần đầu tiên, hai người, không có bất cứ khoảng cách gì, thân mật tiếp xúc.
Ghé vào trên tấm lưng rộng lớn của nam nhân, Tiên Tiên mới phát hiện bước chân hắn vừa mau vừa trầm ổn, mặt cỏ ở hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, nguyên lai vừa rồi lúc dắt nàng đi, hắn vẫn luôn thả chậm bước chân chờ nàng.
Từ những việc nhỏ không đáng kể, có thể nhìn thấy tính tình cẩn thận tỉ mỉ của Phó Sanh Ca.
Trong thế giới này, hắn nhìn qua, thật là một nam nhân tốt a..
Tiên Tiên lần đầu tiên muốn nhanh chóng công lược hắn như vậy, được đến trái tim tràn đầy tình yêu kia.
Ngả đầu trên vai hắn, thần sắc nàng hiếm thấy hoàn toàn thả lỏng.
Hơi thở của thiếu nữ nhẹ nhàng đảo qua sau cổ, bước chân của Phó Sanh Ca hơi khựng lại, hắn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nữ nhân như vậy, đây cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn cõng người khác.
Toàn bộ tâm thần của hắn không khỏi đều tập trung đến xúc giác trên lưng.
Một mảnh mềm mại áp vào lưng kia, khiến tâm hồn nhộn nhạo.
Nhưng trọng điểm của hắn lại không ở nơi đó.
Phó Sanh Ca nhận thấy được chính là, thể trọng của thiếu nữ cực nhẹ, cốt cách tinh tế, hoàn toàn không giống như người cá, mà là một thiếu nữ loài người chân chính, có chút yếu ớt, sẽ thẹn thùng, sẽ làm nũng.
Hắn thế nhưng sinh ra một loại ý tưởng ' thật sự có một cô em gái cũng không tồi '.
Cõng thiếu nữ đi ở lối đi bộ, thời gian vào lúc này phảng phất kéo dài, thật lâu.
Ven đường, một ông cụ bày quán nướng khoai giương mắt nhìn Phó Sanh Ca, sau đó chào một tiếng, là tiếng Trung thân thiết.
"Ở nơi đất khách quê người gặp được đồng hương, người trẻ tuổi, các cháu muốn ăn khoai lang đỏ sao?"
Trên thực tế, Tiên Tiên đã ngủ rồi.
Nhưng nghe vậy, đói khát thúc đẩy nàng tỉnh lại, ở bên tai Phó Sanh Ca buồn ngủ, mềm mại nói: "Đói bụng, muốn ăn."
Phó Sanh Ca đi qua, một tay ôm sát thiếu nữ trên lưng, một tay móc ra một tờ tiền trong túi, đưa tới trước mặt ông cụ, ngữ khí ôn hòa: "Hai củ khoai lang đỏ, cảm ơn."
Khoai nướng nóng hầm hập thơm ngào ngạt được đặt trong một cái túi, Phó Sanh Ca cầm lấy, kêu người trên lưng một tiếng, phát hiện Tiên Tiên lại ngủ rồi, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Ông cụ bán khoai lang đỏ cười ha hả nói: "Người trẻ tuổi, đừng nóng giận, bạn gái phải cẩn thận sủng."
* * * Không phải bạn gái.
Phó Sanh Ca chần chờ một chút, không có phủ nhận.
Dù sao chỉ là người xa lạ, sau khi rời đi, không bao giờ gặp lại.
Trong tay ông cụ kia có cái tẩu thuốc, thật sâu hút một ngụm, nhiệt tình nói: "Thật vất vả đụng tới người Trung Quốc, lão già đây chúc các cháu yêu nhau mặn nồng, sớm ngày kết hôn, có rảnh tới ăn khoai lang đỏ nha."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
[BOOK][HIDE-THANKS]

Đêm đã khuya, đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của hai người.
Bị Phó Sanh Ca nắm tay đi ở lối đi bộ, Tiên Tiên đi thật lâu, nàng cảm thấy mình càng ngày càng đói, càng ngày càng mệt.
Rõ ràng phía trước xem qua hiện trường vụ án dọa người như vậy.. hiện tại nàng thế nhưng cảm thấy rất đói bụng, rất muốn ăn?
Quả nhiên thể chất cùng năng lực thừa nhận của người cá khác với người thường -- không biết ở trong loại chuyện này, có phải cùng như thế hay không.
Tiên Tiên tiếp tục đi một hồi, cuối cùng dừng chân lại, nói: "Anh trai, chân em đau, em đói quá, đi không nổi."
Thiếu nữ mềm giọng làm nũng, trực tiếp thành khẩn.
Mồ hôi ướt đẫm, vất vả đi đường gì đó, thật sự là quá không đẹp.
Cho nên làm sao bây giờ đâu.
Ngay sau đó --
Chỉ thấy nam nhân dáng người đĩnh bạt, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Hơi hơi nghiêng mặt, hắn nói: "Đi lên."
Tiên Tiên chớp chớp mắt: "Thật sự có thể chứ? Anh sẽ rất mệt!"
Phó Sanh Ca không có do dự, lặp lại: "Đi lên."
Được rồi, nếu đây là ngươi lựa chọn, đây là ngươi khăng khăng yêu cầu..
Bổn cung liền thỏa mãn ngươi.
Đây là lần đầu tiên, hai người, không có bất cứ khoảng cách gì, thân mật tiếp xúc.
Ghé vào trên tấm lưng rộng lớn của nam nhân, Tiên Tiên mới phát hiện bước chân hắn vừa mau vừa trầm ổn, mặt cỏ ở hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, nguyên lai vừa rồi lúc dắt nàng đi, hắn vẫn luôn thả chậm bước chân chờ nàng.
Từ những việc nhỏ không đáng kể, có thể nhìn thấy tính tình cẩn thận tỉ mỉ của Phó Sanh Ca.
Trong thế giới này, hắn nhìn qua, thật là một nam nhân tốt a..
Tiên Tiên lần đầu tiên muốn nhanh chóng công lược hắn như vậy, được đến trái tim tràn đầy tình yêu kia.
Ngả đầu trên vai hắn, thần sắc nàng hiếm thấy hoàn toàn thả lỏng.
Hơi thở của thiếu nữ nhẹ nhàng đảo qua sau cổ, bước chân của Phó Sanh Ca hơi khựng lại, hắn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nữ nhân như vậy, đây cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn cõng người khác.
Toàn bộ tâm thần của hắn không khỏi đều tập trung đến xúc giác trên lưng.
Một mảnh mềm mại áp vào lưng kia, khiến tâm hồn nhộn nhạo.
Nhưng trọng điểm của hắn lại không ở nơi đó.
Phó Sanh Ca nhận thấy được chính là, thể trọng của thiếu nữ cực nhẹ, cốt cách tinh tế, hoàn toàn không giống như người cá, mà là một thiếu nữ loài người chân chính, có chút yếu ớt, sẽ thẹn thùng, sẽ làm nũng.
Hắn thế nhưng sinh ra một loại ý tưởng ' thật sự có một cô em gái cũng không tồi '.
Cõng thiếu nữ đi ở lối đi bộ, thời gian vào lúc này phảng phất kéo dài, thật lâu.
Ven đường, một ông cụ bày quán nướng khoai giương mắt nhìn Phó Sanh Ca, sau đó chào một tiếng, là tiếng Trung thân thiết.
"Ở nơi đất khách quê người gặp được đồng hương, người trẻ tuổi, các cháu muốn ăn khoai lang đỏ sao?"
Trên thực tế, Tiên Tiên đã ngủ rồi.
Nhưng nghe vậy, đói khát thúc đẩy nàng tỉnh lại, ở bên tai Phó Sanh Ca buồn ngủ, mềm mại nói: "Đói bụng, muốn ăn."
Phó Sanh Ca đi qua, một tay ôm sát thiếu nữ trên lưng, một tay móc ra một tờ tiền trong túi, đưa tới trước mặt ông cụ, ngữ khí ôn hòa: "Hai củ khoai lang đỏ, cảm ơn."
Khoai nướng nóng hầm hập thơm ngào ngạt được đặt trong một cái túi, Phó Sanh Ca cầm lấy, kêu người trên lưng một tiếng, phát hiện Tiên Tiên lại ngủ rồi, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Ông cụ bán khoai lang đỏ cười ha hả nói: "Người trẻ tuổi, đừng nóng giận, bạn gái phải cẩn thận sủng."
* * * Không phải bạn gái.
Phó Sanh Ca chần chờ một chút, không có phủ nhận.
Dù sao chỉ là người xa lạ, sau khi rời đi, không bao giờ gặp lại.
Trong tay ông cụ kia có cái tẩu thuốc, thật sâu hút một ngụm, nhiệt tình nói: "Thật vất vả đụng tới người Trung Quốc, lão già đây chúc các cháu yêu nhau mặn nồng, sớm ngày kết hôn, có rảnh tới ăn khoai lang đỏ nha."[/HIDE-THANKS][/BOOK]