Truyện Ngắn Yêu Anh Từ Thuở Nào - G. Lễ Nguyên

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by G. Lễ Nguyên, May 3, 2020.

  1. G. Lễ Nguyên

    Messages:
    14
    Chap 10.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thứ hai là ngày đầu tuần, mẹ muốn bé hứa chăm ngoan.. Một tuần mới lại bắt đầu với sự uể oải của tôi. Chả là hôm nay có giờ kiểm tra nên hôm qua sau khi ăn xong chầu lẩu, Khánh ở lại kèm tôi tới tận năm giờ chiều. Vì nhà nhỏ Thi có việc nên nhỏ bỏ con giữa chợ, đánh bài chuồn luôn. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, Khánh giao chỉ tiêu cho tôi rằng phải làm được trên chín điểm. Mà môn nào thì tôi vẫn có thể làm được ngoại trừ, môn hóa. Tuy rằng hóa học ra đời đã có ảnh hưởng tích cực đến nền văn minh của nhân loại, nó xuất hiện trong hầu khắp các khía cạnh của cuộc sống. Thế nhưng, với tôi nó là kẻ thù không đội trời chung! Không hiểu thế quái nào lại được sắp cho cái thời khóa biểu dễ thương như thế này. Mới đầu tuần mà đã phải đối mặt với bộ môn mình sợ nhất, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.. (Các bạn biết không? Đây là nỗi ám ảnh của tui từ khi học cấp hai đó. Còn nhớ lớp tám đã áp dụng chương trình hóa học vào giảng dạy, đó là lần đầu tiên tui biết đến học thêm là như thế nào. Và sau vài tháng bắt đầu học môn này, tui đã hình thành thói quen gọi là 'sợ hóa' thay vì 'sợ quá', các bạn hiểu ý tôi chứ? Thôi không kể nữa, tui đã thoát khỏi cái môn cực hình đó rồi nhắc lại làm gì cho đau không biết. Thiết nghĩ đâu đó trong cộng đồng độc giả cũng có những bạn sợ hóa giống mình thì sao. Ahihi bắt tay nhẹ cái).

    Quay lại câu chuyện, sau khi giao ước với nhau, Khánh cũng không quên khích lệ tinh thần của tôi, cậu ấy đã hứa sẽ dành tặng tôi một món quà bất ngờ nếu tôi làm được điều đó. Dại gì mà không hứa chứ, dù được hay không, người có lợi nhất trong giao kèo này vẫn là mình mà. Và thế là tôi dành hết sức để làm bài kiểm tra. Thật bất ngờ khi những bài tập có trong đề lại trùng hợp giống với các dạng bài mà Khánh đã hướng dẫn tôi ngày hôm qua. Thế là tôi thảnh thơi làm bài, từng bước từng bước như đã được hướng dẫn. Thật may mắn khi có Khánh bên cạnh. Lúc ấy tôi đã tự nhủ với mình như vậy đó. Tôi đã dần dần bị sư phụ thu phục với sự nhiệt tình và dịu dàng của cậu bạn trong lúc dạy kèm và nhiều chuyện nữa. Chuyện gì thì từ từ nghe kể nha các bạn yêu quý, tôi phải giữ giá để níu chân bạn lại chứ, không ai thích bị bỏ rơi cả!

    Sau ngày hôm đó, Khánh không hỏi gì về kết quả làm bài của tôi chỉ mỉm cười và nói: 'Cậu vất vả rồi!'. Tự dưng nghe câu này xong tôi lại ngây người trong vài giây, mặt nóng ran như đang được hơ bên đớm lửa, ngọn lửa cháy thật sáng, thật rực rỡ. Tôi tự tát vào mặt mình để trấn tỉnh lại, ngăn không cho dòng suy nghĩ lệch lạc xuất hiện trong đầu mình. Nhưng phải làm sao đây? Tôi lỡ nghĩ về nó mất rồi! Tôi điên thật rồi! Không được nghĩ.. mình đã thích cậu bạn này rồi sao? Hơ tôi về nhà ngủ cho khỏe lại đây!

    Khi mới có suy nghĩ điên rồ đó, tôi thật sự không thể tin nổi đó lại chính là mình, người tự bảo là đã.. cờ rút ai kia. Nhưng với tính cách của mình, đời nào tôi chịu nhận, phải làm như vẻ bình thường, cư xử bình thường với tất cả mọi thứ, cố ép cảm xúc vào khuôn bình thường luôn, phải làm cho ra ngô ra khoai chứ, bánh bèo nhưng không được vô dụng. Nhưng chỉ xuất phát từ một phía thì lại vô dụng thật. Những ngày sau đó Khánh dường như có việc gì rất bận. Sáng cậu ấy đến lớp rất muộn, hay ngủ gà ngủ gật trên bàn, ra về lại rất khẩn trương, như bị chủ nợ dí vậy đó, chạy không lẹ là bầm mình liền. Hây, đúng là người tính không bằng trời tính mà, tôi cố gắng để cư xử bình thường, vậy mà cậu bạn không hợp tác gì hết trơn hà, muốn khóc quá. Khánh càng làm ra vẻ như vậy, tôi lại càng suy nghĩ về cậu bạn nhiều hơn.

    "Nắng mưa là chuyện của trời, tương tư là chuyện.." à mà thôi vậy. Tôi nào có tương tư ai đâu nào, không hề có luôn, bạn hiểu hơm?
     
    Mây xa likes this.
  2. G. Lễ Nguyên

    Messages:
    14
    Chap 11.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không nói chuyện được mấy ngày rồi, tôi cũng dần bình tĩnh hơn và suy nghĩ kỹ lại rồi. Do luôn luôn chắc chắn rằng Thi và Khánh có tình cảm với nhau, đứng giữa hai người bạn thân không thể làm chuyện có lỗi với họ được, tâm tư này xin chôn giấu tận trong tim, mong một mai tìm thấy ai đó lý tưởng hơn để gửi gấm tình cảm, phải quên đi thôi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khánh chỉ là bạn hay nhiều hơn cũng là một gia sư, người tôi ngưỡng mộ. Huống hồ gì tôi cũng chỉ mới độ mười sáu, chưa nếm trải sự đợi nên đâu là tình yêu, đâu là cảm xúc đặc biệt, loại tình cảm này tôi vẫn chưa hề trải qua, mấy ngày hôm nay chỉ là cảm xúc nhất thời, phải, chỉ có như vậy thôi, về nhà ngủ cho lành, sáng mai mọi thứ sẽ về lại vị trí cũ của nó, chắc chắn như thế! (Để tui coi, được bao lâu? - mít si tác giả).

    Ngày hôm sau, đó là hôm thứ năm, buổi chiều được nghỉ nên Khánh tới nhà tôi dạy kèm như mọi khi, (độc giả của mình chắc đã biết khi xem mấy chap trước nên mình cũng không nhắc lại kẻo bị chê lắm lời). Bữa nay tự dưng Khánh tới trễ lắm, đâu tận gần hai giờ cậu bạn mới sang chứ bình thường đâu có như vậy. Gần hai giờ chiều, Khánh ăn mặc bảnh tỏn, thái độ lịch sự bước vào nhà tôi dù hai đứa đã quen thói của nhau, ăn mặc như nào cư xử ra sao cũng đều biết rồi, làm lố chi hông biết nữa hà. Như thường lệ, tôi đi pha cho cậu bạn ly cà phê uống cho tỉnh táo. Tôi mang ra đưa tận tay Khánh rồi nói:

    - Nay tự dưng ăn bận gì ngộ vậy, chuẩn bị đi đám ở đâu hả?

    - Không có, vì hôm nay là ngày đặc biệt nên mình làm cho nó có không khí ấy mà.

    - Ngày gì mà đặc biệt, đâu phải sinh nhật ai đâu?

    - Thì đặc biệt với tôi và cậu!

    Nghe câu này xong chắc mấy bạn nữ khác cũng xốn xang ké luôn chứ nói gì riêng tôi phải không? Tôi tự kìm lòng lại cố tỏ vẻ bình tỉnh rồi nói tiếp:

    - Ngày đặc biệt với tụi mình? Là sao?

    - Thôi không gợi ý nữa, chán cậu ghê, đã giao kèo với nhau rồi mà không nhớ. Vụ bài kiểm tra hóa ấy, cậu gần như được điểm tuyệt đối rồi còn gì!

    Lúc này tôi mới chợt nhớ ra vụ này, mấy hôm nay cứ mất hồn vì 'chuyện nọ chuyện kia' cho nên có nhớ nhung gì ở đâu.

    - À nhớ rồi nhớ rồi.

    - Việc quan trọng vậy mà cậu làm như chuyện uống ly nước, thật tình.

    - Ối trời mình đã nghiêm túc thì chỉ có bơ phẹt thôi nên quên bẳn đi ấy mà. A hi hi.

    (Dối lòng quá nha cô nương).

    - Vậy đó hả?

    - Chứ sao.

    - Thôi cậu muốn nói gì cũng được! Như đã hứa mình có chuẩn bị phần thưởng cho cậu nè, hy vọng cậu sẽ thích nó.

    - Cậu đừng để ý mà, mình chỉ nói vậy thôi đâu cần phải làm thật chứ.

    - Thì cậu cứ nhận đi cho mình vui.

    - Ừm vậy mình không khách sáo đâu nha.

    Khánh lấy từ cặp sách ra một chiếc hộp màu xanh lá rất đẹp trên vỏ hộp còn điểm thêm một chiếc nơ xinh xắn cũng là màu xanh luôn. Đó là màu tôi thích, tự hỏi làm sao Khánh biết được chuyện này khi tôi vẫn chưa nói qua bao giờ. Mở vỏ hộp ra tôi ngây người với món quà được gói ghém cẩn thận bên trong. Các bạn có biết bên trong là gì không? Là một chiếc áo dài! Chiếc áo với họa tiết tương tự như cái mà mẹ đã may cho tôi. Trong sự ngạc nhiên của tôi, Khánh nói:

    - Mình đã cố gắng tìm mẫu vải giống cái áo lần trước mình làm hỏng. Hy vọng nó có thể phần nào bù đắp lỗi lầm của mình.

    - Cậu.. cậu làm sao mua được chiếc áo này, cả về số đo nữa?

    - Sau ngày hôm đó mình đã tìm việc làm thêm để tích góp mua chiếc áo này còn về số đo thì mình để ý dáng người cậu nên phỏng đoán đại thôi, sau này có hỏi thăm cậu Thi thì lại may mắn là đúng nếu không lại phải chờ thêm thời gian nữa rồi.

    Thì ra sau ngày ấy, cậu bạn nhìn mình châm chú là vì lý do này. Ủa mà khoan nghe qua lại thấy có gì đó sai sai à nha, nhìn là nhìn thế nào nhỉ? Tôi nghĩ thì nghĩ v thôi chứ cũng có chút cảm động. Nhìn Khánh bằng ánh mắt trân trọng, tôi không ngờ cậu bạn vì may áo dài cho mình mà quyết tâm như vậy, cậu ấy đúng là không làm người ta ghét được mà. Tôi phải làm sao với loại cảm xúc này đây? Xin hãy cho tôi lời khuyên đi! Làm sao thì mới tốt thật sự?

    - Vậy ra thời gian qua cậu hay bận rộn là do chuẩn bị tiền cho chiếc áo này sao?

    - Đúng vậy, tôi làm muốn cậu vui nên đã sớm quyết định sẽ làm như vậy. Cậu.. thích nó chứ?

    - Ừm. Thích lắm! Thích nhiều lắm!

    Hôm đó chúng tôi không học thêm mà chỉ nói chuyện với nhau. Vừa mới quyết tâm ngày hôm qua, hôm nay vì một hành động mà bị lung lay ý chí. Đúng là bánh bèo vô dụng mà. Giận bản thân mình thật!
     
    Mây xa likes this.
  3. G. Lễ Nguyên

    Messages:
    14
    Chap 12.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi thứ giờ đây đã trở nên khó xử hơn với tôi. Lúc này tôi dường như đã xác nhận với chính mình là đã có tình cảm với Khánh. Thế nhưng câu chuyện giữa Khánh và Thi do tôi tự vẽ ra lại khiến tôi do dự. Lúc này tôi thật sự rất sợ, rồi một ngày nào đó họ sẽ phát hiện ra tình cảm này của mình. Họ sẽ né tránh mình, từ từ rời xa mình. Thi sẽ không còn thân thiết với mình như trước nữa, Khánh sẽ ngại ngùng hơn khi đối diện với mình. Mình sẽ lại đơn độc, sẽ không còn ai ngó ngàng đến mình nữa. Ôi tôi ghét bản thân mình của lúc này, thà là lúc đầu không đến gần Khánh, thà là lúc bắt đầu tôi nói ra cảm xúc này của mình với hai người bọn họ. Tôi đã tự chôn vùi mình vào mớ suy nghĩ tiêu cực ấy. Bỗng dưng tôi lại có ý định chuyển trường. Lúc này, những suy nghĩ ấy dần dần dẫn tôi vào cơn mê, tôi đã ngủ thiếp đi như vậy đó.

    Hôm sau, tôi đến trường với khuông mặt đáng thương. Cả đêm suy nghĩ những thứ không đâu, nó làm tôi mơ thấy ác mộng liên hồi, tôi của bây giờ chẳng khác nào một cành cây khô héo, hổng còn chút sức sống nào. Thấy tôi như vậy nhỏ Thi và Khánh lo lắng lắm, họ sốt ruột hỏi thăm tôi:

    - Cậu bị làm sao vậy, gương mặt tái nhợt hẳn đi? - Thi hỏi tôi.

    - Cậu không khỏe ở đâu? Bị ốm rồi phải không? Sáng giờ cậu đã ăn gì chưa? Uống thuốc nữa? - Khánh liên tục thắc mắc khi nhỏ Thi dứt lời.

    - Nào từ từ đã Khánh, có nóng ruột cũng phải để Trân từ từ trả lời chứ! - Thi nói.

    - Mình không sao, chỉ là mình suy nghĩ vớ vẩn vài thứ nên mới như vầy thôi, lát là khỏe lại ấy mà.

    - Thật sự không sao chứ.

    - Ừm không sao. Đừng lo nữa.

    Tôi cố tránh ánh mắt của Khánh để không lộ cảm xúc của mình dành cho cậu bạn. Nhưng càng làm như vậy, mọi người càng chú ý tới tôi hơn. Tôi lúc này ngoài làm như vậy, cũng không biết phải cư xử sao cho đúng. Làm ơn, hãy cho tôi lời khuyên để thoát khỏi tình trạng này đi. Tôi không muốn khổ sở như vầy nữa. (Hỡi các độc giả thân thương của tôi, nếu bạn có cách giải quyết cho tình huống này, để lại một dòng chia sẻ vừa đóng góp ý kiến vừa tạo không khí sôi nổi, giao lưu giữa các bạn với nhau và với chính tác giả. Nếu thấy hợp tình hợp lý tui sẽ dùng nó để xây dựng nội dung cho các chap sau hay viết một bộ truyện khác xoay quanh nội dung này. Biết đâu một ngày đẹp trời bạn đọc bài viết của tôi và thấy bình luận của mình trong đó thì sao. Chúc các bạn một ngày vui vẻ. - tác giả).

    Vì chap này mang tâm trạng tiêu cực nhưng tâm tình của mình lại không cho phép nó kéo dài quá lâu nên độ dài tương đối khác so với các chap trước. Tình huống tự ngược tâm của nữ chính sẽ kéo dài không lâu đâu, các bạn cứ yên tâm.
     
    Mây xa likes this.
  4. G. Lễ Nguyên

    Messages:
    14
    Chap 13.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau tiết thể dục hôm nay, nhỏ Thi phải ở lại để học bồi dưỡng nên đã dặn tôi trước để khỏi phải đợi, vì phải về một mình với Khánh nên tôi ậm ừ trong lo lắng. Bình thường có nhỏ Thi đi cùng tôi sẽ đỡ ngượng và nói chuyện tự nhiên hơn. Nhưng giờ tình thế bắt buộc phải về với mỗi mình cờ rút, tôi có chút ngượng ngùng và không cam tâm. Khánh thì lại tỏ vẻ hí hửng lạ thường, thấy gã như vậy nhỏ Thi bẻn lẻn cười theo, tôi thì, hây dà khỏi nói luôn đi, trong lòng cứ bồn chồn khó chịu, đây có phải là ghen chăng? Mình có là gì của người ta đâu mà đòi ghen trời, đúng là đáng trách quá mà. Hic hic, tôi phải làm sao đây trời?

    - Trân à, cậu đã nghe thông báo gì chưa? - Thi quay sang hỏi tôi.

    - Có gì hót vậy Thi?

    - Thứ năm tuần sau là sinh nhật Khánh đó! - nhỏ thì thầm với tôi.

    Tôi giật bắn mình khi nghe thông tin này từ nhỏ bạn. Ôi trời sinh nhật cờ rút mà cũng không biết nữa, mình đúng là tệ quá mà, hèn gì ế là phải.

    - Thật vậy sao? Mình không biết chuyện này luôn nếu cậu không nói đó.

    - Ừm vậy nên giờ mình tính nói với cậu để bàn xem sẽ tổ chức như thế nào nè.

    - Tổ chức sinh nhật cho cờ.. à nhầm cho Khánh hả? - tôi nhém lộ tẩy với nhỏ Thi.

    - Ừm tụi mình dù gì cũng là bạn mà, đã chơi thân bao lâu nay rồi nữa.

    - Nghĩ thấy cậu nói cũng đúng, vậy bây giờ mình sẽ làm như thế nào đây?

    Nhỏ nghe xong câu này bỗng dưng trở nên hí hửng hơn hẳn, cứ như là bấm bụng nãy giờ để chờ tôi nói ra câu này vậy, thật là đáng ngờ mà, có nên chuồn không đây. Nhỏ ghé sát vào tôi, thì thầm bên tai tôi về kế hoạch hoành tráng lệ mà nhỏ đã vẽ ra từ thời nào đến nay mới có dịp nói. Lúc đầu thì rất ổn nhưng càng về sau, sự nguy hiểm của nhỏ lại càng lộ ra thấy rõ.

    - Kế hoạch này mình làm sao phải làm chứ? - tôi lớn tiếng trong giữa giờ học thể dục khiến mọi người ngạc nhiên, dồn ánh mắt về phía tôi.

    - Nhỏ tiếng lại thôi, Khánh nghe thấy thì hỏng đấy Trân! - Thi sợ sệt nhắc nhở tôi rồi tiếp tục nói. Chuyện này với mình rất là bình thường luôn. Nếu cậu không có sẵn, mình sẽ chuẩn bị dùm cậu nên cứ yên tâm.

    - Dù có nhưng mà làm như vậy cũng.. uầy rất chi là kỳ cục với mình đó. - tôi tái mặt nói với Thi.

    - Trân à làm đi mà. Mình năn nỉ cậu luôn đó, coi như là làm vì mình đi mà. - Thi nũng nịu nài nỉ tôi.

    Thấy nhỏ khẩn thiết cầu xin nên tôi cũng mềm lòng, không nỡ từ chối và trót hứa sẽ làm.. vì nhỏ.

    - Thôi được rồi, mình chỉ làm vậy một lần thôi đó nha.

    - YEAH. Cậu hứa rồi đó nha.

    - Ừm.

    Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, thầy thể dục thấy bọn tôi túm lại tám chuyện mà còn la to nên cũng bắt hai đứa lại để phạt rồi mới cho lớp về. Vì hoa khôi luôn được cánh đàn ông bảo vệ nên Thi chỉ bị phạt chạy một vòng. Còn tôi thì khác, bông bụp nên không ai thèm hái, bị thầy bắt chạy tận 3 vòng. Khánh lúc đó thấy vậy nên nói đỡ cho tôi, chấp nhận hy sinh chạy thay tôi hai vòng. Tôi ban đầu có chút cảm động và ảo tưởng vị trí của mình đối với Khánh. Tuy nhiên ngay sau đó đã kịp bình tâm và suy nghĩ lại. Vì chúng mình là bạn thân mà, cậu ấy như vậy là bình thường thôi, đúng vậy.
     
    Mây xa likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...