Sau giờ học phụ đạo ngày hôm đó, tôi đã phần nào thông suốt hơn với mớ kiến thức trên trời mà thầy cô trao cho. Do Khánh dạy rất dễ hiểu và cả việc cậu bạn cũng cùng lứa tuổi với tôi nên biết cách giải thích sao cho tôi có thể dễ hiểu nhất. Tôi đã cảm ơn cậu ấy và mời cậu ấy đến dạy tôi vào ngày chủ nhật tới. Khánh vui vẻ đồng ý và rời khỏi nhà tôi để về nhà và làm gì đó thì tôi không biết, nên không kể tiếp cho các bạn được. Sau đó thì tôi dọn dẹp cặp sách, mang đóng quần áo của hai cha con ra giặc rồi nấu cơm chờ ba về. Thấy tôi giỏi không? Hi ha đùa thôi lứa này con gái phải biết tự giác chứ giỏi giang gì riêng mình tôi, phải không các bạn nữ? (Cười gian- thật ra tác giả của chúng ta cũng như vậy đó nha, à ý tui là khoản chăm chỉ tháo vác ấy, còn ba chuyện linh tinh khác thì hên xuôi hà).
Sáng ngày hôm sau, tôi đến lớp thì thấy nhỏ Thi đang tỉ mẩn đặt từng cành hoa vào bình, những đóa hoa mới đẹp và thơm ngát làm sao. Đó toàn là những đóa hoa mà nhỏ tự tay trồng và chăm sóc. Nhỏ thích ngắm hoa lắm nên có ý định mang vào lớp cắm cho đẹp khung hình và thói quen này đã bắt đầu từ khi nhỏ học lớp sáu. Ôi người gì đâu đã xinh đẹp, dịu dàng, thông minh lại còn tốt bụng nữa. Tôi mà là con trai thì cấm anh nào đụng vào vợ tương lai của tôi đó nha, ý nói nhỏ Thi đó các bạn. Tôi dẹp cặp sách rồi lại chỗ nhỏ cắm hoa để tám chuyện.
- Ây cha con nhà ai mà khéo tay dữ vậy chèn. Mai mốt gả cho anh được hông? - tôi đùa với nhỏ.
- Nếu anh ưng bụng rồi thì mai sau mua nhà lầu, xe hơi, chuẩn bị gia tài bạc tỉ để làm sính lễ đón em nha. Em nguyện ý theo anh về dinh ạ. - nhỏ lém lỉnh trả lời.
- Ôi trời ơi anh nói đùa ấy mà, tạm biệt em nha.
- Thôi đi bạn tôi, đừng đùa nữa. Lại đây xem hoa mình cắm vầy đẹp chưa?
- Đẹp rồi nha, đừng nghía nữa. - tôi trả lời nhỏ.
Lúc này Khánh cũng vừa đến lớp nên nhanh nhảu góp vui. Tôi thì vốn nghĩ Khánh có ý với Thi nên cố phụ họa pha thêm chút mắm muối cho nó ngon lành cành hồng.
- Ôi hoa ở đâu đẹp vậy, trưa mang về nấu lẩu hoa coi bộ có lý đó nha.
- Hoa của nàng ta đó nỡ bứt hông. - tôi vừa nói vừa chỉ vào phía Thi.
- Vậy hả, ây cha hụt chầu lẩu hoa rồi tiếc ghê vậy đó. - Khánh vờ tiếc nuối.
- Nếu thích thì tụi mình có thể rủ nhau qua nhà Trân nấu mà, nhà cậu ấy chỉ có mình ba Khiêm thôi nên không sao đâu, ông ấy dễ ợt hà phải không Trân? - Thi nhanh nhảu góp lời.
Không hiểu nhỏ muốn gì khi đề nghị như vậy. Tôi đã kịp bắt gặp nụ cười tinh ranh của nhỏ khi nhỏ đang nhìn sang phía Khánh. Mà nghĩ lại thấy cũng được lâu lâu dẫn bạn tới chơi với ba cho vui chớ bình thường nhà có hai cha con buồn thấy mồ. Tôi vẫn thường dẫn nhỏ và vài người bạn đến nhà chơi và để ý ba rất vui nên lần này cũng đồng ý luôn cho vuông.
- Vậy được thôi, chiều nay Thi chuẩn bị hoa đi, mình sẽ đi chợ mua thêm vài nguyên liệu để nấu lẩu. Khánh cũng qua luôn cho vui nha.
- À ừm.. mình cũng muốn đi lắm nhưng chiều nay lỡ có việc rồi, mình không thể đi được. Hai người cứ làm chung đi cho vui khỏi tính phần mình nha. - Khánh đáp lại.
- Hưm vậy thì buồn lắm đó, cậu thực sự không thể đi được hả? - Thi buồn bã nói.
- Ừm thật sự mình rất tiếc.
- Người ta không đi thì hai đứa mình làm còn có ba Khiêm nữa mà lo gì.
- Ừm vậy cũng được, đã lâu rồi mình không gặp ba Khiêm nên lần này mình sẽ chuẩn bị thật nhiều cho ba bất ngờ luôn. - Thi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
- Vậy quyết rồi nha.
- Okey.
Ba đứa tám với nhau cho tới khi giáo viên vào lớp. Tôi đã có cảm giác ớn lạnh sống lưng khi thân thiết với cả hot girl và hot boy của trường. Trong lúc nói chuyện, tôi vô tình chạm vào mắt của vài cô nữ sinh tuổi tập tành yêu đương mơ mộng. Họ thấy tôi nói chuyện thân mật với Khánh quá nên lườm tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Chưa kịp hoàn hồn với những cặp mắt sắt lẹm ấy thì tôi lại bắt gặp ánh mắt hờn mát của mấy cậu trai lúc quay sang chỗ khác. Với họ thì việc cô hot girl trong mộng thân thiết với chàng trai khác quả thật là chuyện rất đau lòng, hơn nữa chàng trai may mắn ấy lại là Khánh, một đối thủ khó nhai nên họ chỉ đành ngậm ngùi nếm trái đắng. Ôi bọn trẻ đúng là quá đáng thương mà. Cũng may tôi được hai người họ thay phiên gần kề nên bảo toàn được sinh mạng. Nếu không tôi nghĩ mình cũng te tua lâu rồi. Ứa mi phùa phùa, tạ ơn Trời Phật vì đã chở che cho tấm thân nhỏ bé này.