Bách Hợp Bạn Thân! Tớ Lạc Hướng Rồi - Ngheonan

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Ngheonan, 25 Tháng mười 2018.

  1. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Bạn Thân! Tớ Lạc Hướng Rồi

    Tác Giả: Ngheonan

    Thể Loại: Bách Hợp

    [​IMG]

    Văn án:

    Nếu tớ đi sai đường liệu cậu có còn bên tớ như lúc này?

    Tớ là đứa mù đường cậu không biết à? Tớ không ở cạnh cậu thì sẽ là xa cậu mãi luôn, còn bên cậu thì chắc chắn là hai đứa cùng lạc rồi.

    Tớ không nói đến con đường như thế.

    Thế thì tớ không hiểu..

    Tớ không nghĩ rằng chúng ta có ngày sẽ sống cùng nhau thế này.

    Chứ không phải là nghĩ hoài giờ đã là sự thật à.

    Đúng là chỉ cậu hiểu tớ nhất.

    Không đâu, chỉ một chút thôi à, còn lại là cậu hiểu tớ hết.

    Người tớ yêu nhất và duy nhất chắc chắn là cậu chỉ là chúng ta không giống nhau nên tớ sẽ buông tay. Sau này có thể tớ và em ấy cãi nhau vì chuyện này nhưng chắc chắn sẽ không thay đổi được việc tớ luôn yêu cậu nhất ngay từ khi bắt đầu.

    Cuối cùng vẫn chỉ là tớ không hiểu tất cả.

    Link thảo luận - góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Ý Kiến Cho Truyện Của Ngheonan
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng bảy 2020
  2. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 1: Nhận Ra Tớ Thích Cậu Rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau thế nào nhỉ? Tớ chẳng nhớ nữa, chắc cậu cũng chẳng nhớ nổi đâu. Cậu trong trí nhớ của tớ hình như hơi vô tâm thì phải. Tớ biết lúc đó tớ không thích nói chuyện cho lắm thế nên cũng sợ nhìn người khác lắm, thế mà chẳng hiểu sao tớ và cậu lại thân nhau cho được ấy chứ.

    Chúng ta không giống như những đôi bạn khác phải không? Chúng ta nhà tuy không xa nhưng lại chẳng mấy khi đi chơi cùng nhau, nói chuyện hay tâm sự cùng nhau nhiều. Cậu đôi khi còn chẳng cho tớ lấy một cuộc hẹn đi chơi chủ động nào, toàn là tớ phải lên nhà cậu và hẹn cậu cùng đi chơi mỗi khi muốn. Cậu như vô tâm với mọi thứ ý nhưng tớ biết cậu vẫn còn nhớ cái đứa bạn thân hay làm phiền này. Tớ cũng chẳng nhận ra mình hình như thích cậu rồi. Chẳng hiểu sao mỗi lần tớ vui tớ lại muốn cậu vui cùng tớ, tớ buồn dù không muốn ai cùng buồn nhưng lại rất muốn tâm sự cùng cậu, tớ đau hay mất phương hướng người đầu tiên nghĩ đến chẳng ai khác ngoài cậu cả. Cậu không cho tớ lời khuyên, không vẽ đường cho tớ đi chỉ là tớ muốn cậu hiểu tớ thôi. Như vậy có được gọi là yêu không?

    Một ngày kia sau nhiều ngày suy nghĩ đắn đo tớ quyết định nói nỗi lòng mình với cậu. Với cậu tớ chẳng muốn dấu gì cả mặc dù tớ cũng sợ lắm. Sợ cậu sẽ ghê tởm mà lánh xa tớ ra hoặc vẫn là bạn nhưng khoảng cách khác đi, có khi cậu còn chẳng thèm xem tớ như người dưng đã từng quen nữa cũng nên. Nhưng mà kệ, tớ quyết rồi tớ nhất định sẽ bày tỏ với cậu cho dù kết quả ra sao tớ cũng chịu.

    Ngồi trước hiên nhà Vi đây là chỗ hai đứa hay ngồi tâm sự mỗi khi không chở nhau đi chơi, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Lúc ra khỏi nhà không phải tâm trạng Huyền không vui sao? Thế mà giờ líu ríu vài câu chuyện nhảm với Vi cũng cười được. Đến khi cả hai cùng im lặng vài giây Huyền bỗng nhìn xa xăm mà mở lời ngập ngừng.

    - Nếu tớ đi sai đường cậu có còn bên tớ như lúc này?

    - Hả? Tớ mù đường cậu không biết à? Tớ không ở cạnh cậu thì sẽ là xa mãi luôn, còn bên cạnh cậu thì hai đứa cùng lạc rồi. Ây, mà cậu muốn đi đâu à?

    - Tớ không nói đến con đường như thế.

    - Thế thì tớ không hiểu.. không phải như thế là sao? Không phải cậu muốn đi đâu đó xa mà không biết đường nên mới sợ à? Cỉ có vậy mới lạc đường được thôi.

    - Ý tớ là tớ lạc hướng rồi.

    - Lạc hướng? Lạc hướng gì? Là sao hả? Khó hiểu quá đi. - Vi không hiểu gãi đầu.

    - Có mà cậu cố tình không hiểu thì có, chẳng ai lại nói mình lạc hướng khi không đi đường cả. - Huyền nghịch cỏ có chút không tự nhiên.

    - Thật đấy tớ không hiểu thật mà.. ý cậu là.. là.. giống kiểu.. - Vi nheo mắt nhìn cô bạn.

    - Ừ, tớ thích một người con gái rồi.

    - Há, đùa à? Ngày nào cũng ngắm trai đẹp mà nói thích con gái á? Cậu thấy vui không?

    - Tớ không đùa đâu, cậu có kì thị tớ không? - Huyền xoay mặt nhìn Vi.

    - Tại sao phải kì thị? Cũng là bình thường, tớ cũng thích nhìn con gái đẹp vậy thôi. Nghe cũng hay mà hơi buồn cười. - Vi bình tĩnh hơn Huyền nghĩ.

    - Không phải kiểu đó, nói trắng ra có thể tớ là người đồng tính đó cậu hiểu không? - Huyền nhấn mạnh mặc dù biết Vi cố ý lảng vấn đề.

    - Ừm, tớ hiểu rồi, chỉ là.. tớ cảm thấy không quen lắm thôi à!

    - Ừ, giờ chắc cậu muốn tránh xa tớ ra rồi chứ gì!

    - Buồn cười, mắc gì tớ phải làm thế, cậu cũng đâu có tự quyết định được bản chất giới tính của chính mình đâu đúng không? Mà cậu thật sự yêu con gái thật hả? - Vi thật muốn xác minh cho rõ.

    - Thật, người tớ thích cậu biết đấy?

    - Cái này vui đấy! Nói đi tớ tò mò rồi đây này! - Vi cười thích thú.

    - Cậu.. cậu sẽ sốc nên vẫn là thôi đi thì hơn, với lại tớ.. - Huyền lại do dự.

    - Còn cái gì sốc hơn nữa thì sốc hết luôn đi, đàng nào cũng sốc rồi, đỡ phải đau đầu chờ đợi đó cậu hiểu không? Nói đi, nói đi là ai vinh dự lọt mắt xanh nhà cậu vậy hả?

    - E hèm.. ừm ừm.. Cậu đó. - Huyền hắng giọng lấy can đảm.

    - Hả? Ai cơ? - Vi bất ngờ vài giây sau mới hỏi lại.

    - Cậu khó chấp nhận lắm đúng không? Tớ chẳng mong cậu chấp nhận chỉ mong cậu vẫn còn xem tớ là người bạn thân như trước vậy là được rồi. Chắc có lẽ cậu không giống tớ. Đừng xa lánh tớ được không?

    - Cái này.. cái này đúng là khó tưởng tượng thật đấy, tớ.. tớ.. nghe cứ như đang đùa ấy, cậu nói giỡn thôi phải không?

    - Được rồi, cậu đừng nghĩ nhiều, nếu cậu không muốn gặp tớ thêm lần nào nữa thì cứ nói đừng ngại, như vậy cậu không phải khó xử mỗi lần gặp tớ đâu. Tớ cũng không muốn cậu bận lòng và bị người khác xem là quái vật khi mà cậu không muốn đâu. Tớ là đang nghiêm túc nói với cậu những gì tớ nghĩ đấy.

    - Tớ.. tạm thời không biết phải nói sao nhưng mà cậu vẫn là bạn tớ mà.. tớ.. hài.. nhà cậu đã có ai biết chưa?

    - Chưa ai biết cả, tớ cũng chỉ mới phát hiện ra mình yêu thích cậu mà thôi.

    - Ừm..

    Cả hai bỗng im lặng vài phút, bầu không khí hình như có gì đó trùng xuống thật khó tả.

    - Thôi, muộn rồi tớ về đây, hôm khác lại nói chuyện được không?

    - Ừ, muộn thật rồi này, về cẩn thận lúc khác lại tâm sự.. - Nhìn đồng hồ trên điện thoại Vi gượng gạo trả lời.

    - Ừm, về đây. - Huyền biết Vi khó xử nên tươi cười chào nhanh mà về cho nhanh.

    Bầu không khí gượng gạo kết thúc giữa buổi tối trời trong mà trăng sáng lắm. Rõ là tiết trời đẹp nhưng sao khi nói chuyện xong cả hai lại có chút lấn cấn trong lòng không vui nổi. Vi suy nghĩ về những gì Huyền nói lại chẳng biết nên làm gì cho phải. Cái thế giới này dù thay đổi bao nhiêu lần và khác đi bao nhiêu đi nữa thì một số tư tưởng của con người cũng chẳng khác đi là mấy. Chẳng hạn như lấy vợ là để vợ về hầu chồng, là người lo việc nhà, đôi khi cả việc đời nhưng chưa đủ.. rồi thì hai người cùng một giới tính chỉ có thể là bạn thân hoặc tâm giao chứ chắc chắn không thể là bạn đời. Nếu nói chấp nhận thì chỉ một phần thật nhỏ trong xã hội này chấp nhận những con người khác biệt đó mà thôi. Vấn đề giới tính luôn là thứ mà con người ta quan tâm nhất. Thế nên khi nghe Huyền nói mình là người đồng tính Vi hoang mang mà lại lo lắng. Lo rằng Huyền sẽ bị người khác dị nghị vậy đó, còn việc chấp nhận lời tỏ tình đó hay không Vi còn chưa xác định được, nó đến thật quá đột ngột. Bản thân Vi bỗng mông lung không biết mình có nên xem lại giới tính của mình hay không nữa.

    Năm đó cả hai đang ở tuổi 19.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng một 2019
  3. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 2: Thay Đổi Chẳng Dễ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ sợ rằng khi nói ra thay vì mối quan hệ tiến thêm một bước thì sẽ là cách xa nhau đến vạn bước thôi, ngay trước mắt mà như xa ngàn dặm vậy. Huyền may mắn hơn cái số ít người đó, cho dù hai người không còn gần như trước nữa nhưng ít ra họ vẫn là đôi bạn thân như bao đôi bạn thân khác. Chỉ là hai người không còn hay "hẹn hò" nhau đi chơi như trước nữa thôi, mặc dù vậy nhưng khi có chuyện gì là ý ới nhau trước tiên.

    Có như thế nào đi nữa thì cuộc sống vẫn cứ đi qua với bao vất vả như thoi đưa vậy. Con người ai cũng phải lớn và Huyền cũng vậy thôi. Lớn dần mới biết nhiều cái phải lo toan suy nghĩ hơn, chỉ có điều thứ mọi người luôn quan tâm thúc giục thì Huyền lại chẳng mảy may gì để ý đến. Ai ai trong gia đình dòng họ cũng muốn cô lập gia đình mà chẳng hay biết gì về cô cả. Cô cũng biết rằng chuyện này không dễ chấp nhận nên cô cứ tạm sử dụng cái cười cho qua đi mà chẳng nói năng gì nhiều. Mẹ sốt ruột nên cũng hùa theo mấy người quen biết nay mai mối mốt mối mai đến là phiền.

    Huyền vốn chẳng nhiều bạn bè, dạo gần đây lại ít sáp vào với Vi thành ra hầu hết thời gian rảnh cô thích nằm nhà mà thôi. Không biết mẹ Vi đã bao giờ hỏi sao dạo này không thấy Huyền lên chơi không chứ còn mẹ Huyền thì không cần phải hỏi, bởi ngay cả cô bạn thân nhất cho tới bây giờ đấy cũng chẳng mấy khi xuống nhà ngồi lê với Huyền nữa cờ ma. Thế nên mỗi lần Huyền gạt đi một kẻ được mai mối nào đó là mẹ Huyền lại bắt đầu bài giảng "khuyên răn" dài đến hàng cây số. Nghe đến không chịu nổi nữa Huyền mới nghĩ đến việc thử dạm xem sao, thế nên khi hai mẹ con ngồi tán gẫu chuyện trai gái ngoài kia Huyền liền lựa cơ hội vu vơ cười mà hỏi.

    - Lỡ như con gái má không phải người bình thường thì má tính sao?

    - Không bình thường là sao? Cái gì không bình thường mới được chứ! Tự dưng nói không bình thường ai biết cái gì mà tính được.

    - Thì đó, đồng tính bây giờ cũng bình thường mà đúng không má?

    - Đồng tính là mấy cái đứa mà cứ bảo yêu với chả cặp bồ mà toàn là cái thằng với cái thằng không đấy á? Bình thường cái gì mấy đứa đấy.

    - Con trai với con trai hay con gái với con gái thì cũng đơn giản chỉ là họ yêu nhau thôi mà, có gì không bình thường đâu! Yêu thì ai mà nói được, đâu phải nhắm trúng ai thì mới yêu được đâu chứ.

    - Cái thằng với cái thằng, cái con với cái con nói thương với chẳng yêu không thấy ghê hả? Chẳng ra cái thể thống gì.

    - Bây giờ có phải như ngày xưa đâu, hơn nữa cũng có làm gì hại đến ai đâu chứ. Chỉ tại mấy cái suy nghĩ cổ hủ đấy mà mấy đứa như vậy mới thấy mệt mỏi..

    - Mệt cái gì? Cái đấy là bệnh đấy con ạ! Cái đấy phải chữa ngay không có thì đeo mo vào mặt bố mặt mẹ chứ chả đâu. Ai chấp nhận được. Như cái ông kia cũng có vợ con đàng hoàng rồi chứ, vậy mà.. già rồi lại đổ đốn ra, hai bợ chồng li hôn, con cái ở với bả hết, mới đầu cũng nghĩ ổng chắc quá quắt lắm, kiểu hay đánh vợ con hay rượu chè gì thôi chứ ai ngờ, hỏi ra mới biết ổng ngoại tình, bả nói câu mà nghe vừa buồn cười vừa thương chứ "ghen với con đàn bà chứ ai đi ghen với thằng đàn ông chị", trời ơi! Người ta bảo ổng bị bống muộn đấy. Đấy, bây giờ người ta nói cho chẳng ra làm sao, lớn tuổi rồi chứ có phải ít gì đâu. Đi đâu ai cũng phải để mồm, tốt đẹp gì.

    - Trời ơi! Con nói chuyện vậy thôi làm gì mà kể lể quá vậy. Ông nào thì kệ ổng đi, mà nói chứ nhiều khi cũng là không chịu nổi việc sống không phải là mình nữa nên ổng mới đánh liều bộc lộ bản thân thôi, mặc kệ người ta nói thôi. Vậy đâm ra còn thêm cái tội ấy chứ, gia đình đổ vỡ có vui gì đâu, thà là ngay từ đầu không có gì còn hơn. Con nói chứ đấy cũng là cái bản chất từ trong xương cốt rồi, cố ép thì một lúc nào đó cũng phải bộc lộ thôi à. Đến lúc đó mới khổ.

    - Tao thấy đầy những đứa cứ bảo bồ bịch kiểu đó chẳng có đứa nào tốt lành cả, tao nghĩ cũng chỉ giống kiểu như tạm vậy thôi. Tao là tao không chấp nhận nổi rồi đấy. Không biết chúng nó nghĩ cái gì trong đầu vậy không biêt!

    - Nói với má chỉ tổ cãi nhau. Thôi, con đai làm đây.

    - Ừ, chúng mày bây giờ cái gì chẳng không giỏi, không tốt, rồi đến lúc trắng mắt ra con ạ.

    Huyền đứng lên với cái áo khoác rồi chào mẹ đi làm. Công việc của Huyền nhàn lắm, cứ ngồi rung đùi là có tiền ý, rung càng nhiều tiền càng nhiều thế thôi. Nói chứ cái nghề cũng éo le, Huyền mở tiệm như kiểu không có duyên nên nó ế ểm thôi rồi luôn. Huyền dạo này đang tìm làm thêm vài việc linh tinh hòng giúp được gì cho gia đình thì giúp và tích góp cho cái cơ ngơi tương lại của Huyền nữa. Nhưng cũng vài dịp Huyền vắt chân lên cổ mà chạy, khách hối là làm tới muộn cũng có, cũng vì vậy mà việc suy nghĩ cho chính mình mỗi lúc một ít đi. Huyền quên mất mình cũng nên có chút thời gian tụ tập cùng đám bạn như thế nào rồi, cô cũng không đủ thời gian cho việc đó hoặc đôi khi là không muốn. Huyền ôm một lòng suy tư về ngôi nhà của riêng mình, nó như cái thư viện thuộc về riêng cô ấy, cô ao ước nó từng ngày.

    Vật lộn, bon chen với cuộc sống này đã đủ mệt thế mà về nhà lại thêm người không hiểu mình nữa thì thật thấy quá thảm luôn. Biết làm sao được khi có những điều nói cũng không được mà giữ cũng không xong, thế là mỗi ngày một mệt tâm, mệt óc hơn. Huyền hay nghĩ thật nhiều, thật nhiều, tìm cách xoay đủ bề đâu phải cho riêng mình đâu nhưng hình như như không đủ. Đôi lúc mệt thân xác, buồn cái tâm, đau cái đầu cũng chẳng dám than ai. Song việc này chưa qua thì lại chồng lên đống khác mắc phiền ghê luôn. Ra đường gặp người quen là y kì, ai cung giục lập gia đình. Hết hỏi bạn trai lại tới có chồng chưa? Về nhà chắc chưa đuổi ra khỏi nhà được nên hậm hực hay sao ấy mà! Năm bữa bảy ngày là kiếm chuyện, không chửi bới thì lại "ca thán giảng giải". Huyền cũng mệt ai thấu?

    Lần ấy sau khi ăn cơm xong cả nhà ngồi lại vừa nói chuyện vừa xem tivi- cái thứ đã rất lâu, rất lâu rồi Huyền chưa thèm ngó ngàng tới. Trên tivi là thời sự, Huyền không thiết tha lắm với nó, chỉ là có đoạn ngắn nói đến người đồng giới. Bỗng Huyền lên tiếng khi mọi người đang bàn tán tin tức đó.

    - Con nghĩ con cũng là người đồng tính đó.

    - Cái gì? - Mẹ nghe không rõ hỏi lại.

    - Con nói con cũng thích người cùng giới tính đó, nói cách khác con là người đồng tính con nghĩ vậy.

    - Tào lao không chú, hừm.. - Ba nằm võng tưởng Huyền đùa, ở nhà ba vẫn hay họi Huyền như thế.

    - Thật đấy, con nói thật không tin à?

    - Khỏe mạnh bình thường như vậy không muốn muốn ôm bệnh à hả con! - Me vốn tưởng chuyện Huyền nói hôm đó chỉ là chuyện trò bình thường thôi không ngờ..

    - Bệnh cái gì! Đây không phải là bệnh, đó chỉ là giới tính thứ ba thôi. Vừa coi thời xong đó, bây giờ còn được kết hôn luôn kìa, bệnh đâu mà bệnh chứ. Thật là..

    - Vớ vẩn, học cái hay không học học ba cái bệnh hoạn vậy mà cũng học được à! Tao là tao đập chết đấy nghe chưa. - Ba ru võng có chút không vui.

    - Ơ.. ba hay thật, giới tính là tự nhiên sinh ra đã vậy rồi chứ học ở đâu được! - Huyền vẫn giả như không hiểu nổi.

    - Người không ra người ngợm không ra ngợm. Cái đáng coi thì không coi đâu. Toàn có tào lao là giỏi.

    - Cái gì ba thích thì ba bảo là đáng coi còn cái gì ba không thích thì không cho xem hẳn vậy mà nói là đáng với chả không đáng được. Cái ba không thích có bắt ba thích được không? Hay ba lấy cái quyền ra mà không cho, mà chửi bới là xong!

    - A! Tao nói còn sai à! Dạy cho cái tốt cái hay thì không bao giờ để vào đầu đâu. Rồi người ta ỉa vào mặt cho chứ ở đấy mà đồng với chả không tính hả con. Lớn hết rồi mà, làm ông nội bà nội tao hết rồi. Nói tới là vác cái mặt lên là xong, không nói không được chứ.. Cho đi ăn học, con nhà người ta khôn ra còn con nhà mình càng ngày càng ngu ra mà..

    Huyền lẳng lặng đi làm việc mình, ba chửi gì cô đều nghe hết nhưng chỉ biết khóc thầm một mình thôi. Mẹ cũng chẳng nói nửa câu trái phải gì, đôi khi hùa vào với ba vài câu vậy thôi. Huyền thật muốn một mình một góc nào đó mà khóc thật to cho đã, cho thỏa lòng ấm ức này thôi. Huyền muốn mạnh mẽ nhưng cũng chỉ có giới hạn, suy cho cùng Huyền vẫn là một đứa con gái. Vỏ bọc được xây dựng cứng cáp cũng chỉ có thể che mắt người ngoài thôi, Huyền đôi lúc cũng muốn mình yếu đuối một chút để bớt mệt mỏi đi.

    Huyền chỉ là không may nằm trong số ít những người tồn tại trong xã hội này thôi mà, như vậy là sai sao? Những người như Huyền nói thẳng ra cho tới hiện tại họ chẳng làm hại gì đến ai cả, họ cũng giống như những người khác kia mà. Họ cũng có thể có người xấu như vậy không có nghĩa là trong số họ không có người tốt đúng không? Vậy nhưng tóm chung thì nhận lại họ phải gánh chịu về mình nhiều tổn thương quá. Không cần biết tốt hay xấu nhưng xã hội kì thị, ghét bỏ, ghê tởm cùng muôn vàn điều xấu xa đều đổ hết lên đầu những người như họ trước đã. Vì họ khác biệt nên phải xấu hổ? Phải chịu sỉ nhục như điều hiển nhiên? Huyền lại chẳng nghĩ thế, thay vì xấu hổ thì sống gò ép mình mới thật khổ sở hơn nhiều. Chỉ cần có ích thì người thuộc giới tính ít ỏi như Huyền vẫn là một phần của thế giới này mà. Huyền nghĩ rằng những người như Huyền cũng đáng được trân trọng, vậy nên cô kiên quyết với lựa chọn của chính mình.

    Quan hệ trong gia đình cô từ ngày đó trở nên sứt mẻ, ảm đạm hơn rất nhiều. Không phải việc quan trọng thì chẳng ai nói với ai tiếng nào cả, nếu được có khi mỗi người một góc luôn cho gọn. Ba bắt đầu thích gây sự chửi bới, một cái nhỏ tí cũng chửi ầm lên mới chịu. Một lần ông uống say về liền nhớ chuyện Huyền đã từng nói mà quát tháo ầm lên, ông thậm chí đuổi Huyền ra khỏi nhà. Ông nói rằng: "Tao không có đứa con mất dạy như mày, không dạy được thì mày cút ra khỏi nhà tao ngay. Tao thà không đẻ ra mày, biết sớm tao bóp chết mày ngay từ trong trứng nước con ạ!". Tại sao phải cay nghiệt như vậy? Huyền tự hỏi và im lặng buồn bã lánh lên phòng, vì dù sao ba cũng đang say rượu nên cô không muốn đôi co. Có thể ông không kiểm soát được lời nói của mình nhưng Huyền biết một phần trong đó chắc chắn là thật, ông nhất quyết sẽ không chấp nhận đứa con lạc giới như Huyền đâu.

    Chắc chắn bữa nhậu hôm đó đã có ai đó khích bác ba rồi, lũ họ hàng khốn nạn. Ngay từ khi can đảm nói ra Huyền đã liệu được những gì mình phải đối mặt nên chẳng có gì bất ngờ cả. Cô cảm thấy tuyệt vọng vì gia đình là nơi cô tin tưởng, đặt hy vọng nhất cũng bỏ rơi cô rồi. Họ không muốn cùng sát cánh cùng cô đi tiếp vậy thì cô đi một mình vậy. "Con đi không phải trách cứ hay từ bỏ gia đình này đâu, là ba không thể chấp nhận một người khác biệt như con thôi. Con quyết định ra đi để chúng ta có thêm thời gian suy nghĩ và chấp nhận cho nhau hoặc ít nhất cũng tìm ra được hướng giải quyết tốt nhất. Bất cứ lúc nào ba má cần đứa con gái này con nhất định sẽ về. Đừng tìm con để bắt con làm theo những gì người khác muốn. Con xin lỗi cả nhà mình." Vĩnh viễn Huyền cũng không thể đối mặt mà cứng rắn nói ra những lời này nên cô chọn cách im lặng rời đi.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng một 2019
  4. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 3: Chung Nhà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người nhà Huyền hoặc không muốn tìm hoặc tìm không được. Huyền rõ là vẫn ở cùng một thành phố với họ đó thôi nhưng sao mãi chẳng gặp được nhau. Thế mới nói thế giới thật nhỏ bé, tìm một người tưởng chừng như rất xa nhưng lại ngay trước mắt. Nhưng trái đất vẫn tròn và quay đều thế nên họ đôi khi ở cạnh nhau, thế mà lại như đang chơi trò rượt đuổi mà sức ngang nhau, đi về cùng một hướng nhưng mãi không thể giao nhau.

    Cuộc sống của Huyền thay đổi hoàn toàn khi sống một mình, căn nhà nho nhỏ như mơ ước cuối cùng cũng thành hiện thực, nó chỉ còn thiếu một xíu điều gì đó nữa thôi là hoàn hảo. Vốn tưởng sẽ cô đơn và nhiều điều sợ hãi khi một mình lắm, ngược lại bây giờ Huyền thấy thoải mái và bình yên hơn hẳn. Thứ còn thiếu có lẽ là một ai đó thấu hiểu, cô tự cho mình cái hy vọng một ngày người đó sẽ thay đổi, đó cũng là mong muốn lớn nhất hiện tại.

    Con bạn thân hay léo nhéo đã lâu quá chưa làm phiền thành ra Vi cũng thấy hơi nhớ. Vi không biết mình bắt đầu quan tâm đến những thứ phiền não từ bao giờ, đúng là vô tâm vẫn vui vẻ hơn vì chẳng có gì đáng lo cả. Cái tuổi của Vi bị người ta quan tâm chuyện gia đình là không thể thoát, so với Huyền cũng chẳng nhẹ hơn đâu. Khác cô bạn thân ở chỗ Vi như người không tim gan nên ai giục ai chửi cô cứ mặc kệ, giờ biết suy nghĩ tới mới thấy mệt mỏi.

    Huyền không còn có một chiếc xe để đèo cô bạn đi chơi mỗi khi cô cần nữa. Cho cái địa chỉ, Vi hôm nay thật sự muốn tìm người trút khổ nên quyết ra khỏi nhà, theo địa chỉ Huyền nói cô đến nơi đã là chiều. Từ nhà Vi đến nhà Huyền không xa chỉ là có hơi ngược đường và hơi vắng một chút.

    - Bữa nay Huyền ở đây hả? Nhà ai đấy? - Vi tìm được nhà cũng hơi vất vả chút vì Vi.. mù đường.

    - Ừ, nhà tớ chứ nhà ai.

    - Sạo vừa, nhà Huyền không phải trong đường Mạc Thị Bưởi ngoài kia à? Làm như Vi dễ lừa lắm á.

    - Ai lừa cậu. Nhà đó là nhà ba má tớ, là nhà lúc trước tớ ở thôi, bây giờ đây mới là nhà Huyền.

    - Thật á? - Vi vẫn ngồi trên xe gãi đầu không thể tin. - À, ba má Huyền mua cho Huyền chứ gì? Nhà Huyền giàu ghê nha!

    - Giàu cái gì! Giờ sao? Vào nhà hay đi chơi?

    - Ba má Huyền có ở nhà không?

    - Ơ cậu này! Tớ đã bảo là nhà của tớ rồi mà, chỉ có mình tớ thôi.

    - Ha.. đi chơi đi.

    - Ừ, tớ đóng cửa cậu quay xe đi.

    Hai đứa bắt đầu băng qua vài nơi vắng vẻ để hòa nhập vào với phố đông. Đã rất lâu, rất lâu rồi hai đứa mới lại chở nhau đi chơi thế này, cũng rất lâu rồi cả Huyền và Vi mới lại đến chốn đông người ồn ào như vầy. Họ trò chuyện suốt dọc đường về nhiều đề tài khác nhau, cứ đi như thế đến khi dừng đèn đỏ cả hai mới người hỏi qua kẻ hỏi lại nơi muốn đi. Sau một hồi hỏi bàn nhau hai đứa quyết định đến siêu thị. Ở đó có một gian mà hai đứa đều thích- nhà sách.

    Nhà sách như được cách âm đặc biệt, mọi người vẫn hoạt động và trò chuyện nhưng lại chẳng ồn ào như bên ngoài. Trong đó bật vài bản nhạc nhẹ nhàng, về tình yêu, về con người, cuộc sống và nhiều thứ. Mỗi lần vào đây hai đứa lại bỏ hết thế giới ngoài kia sang bên mà thảo luận với nhau về những cuốn sách mình thấy, những câu chuyện được ghi trên đó. Ở đây được đọc miễn phí- thích nhất điều này, mặc dù hay có người đi qua đi lại kiểm soát cũng hơi không vui. Hai đứa đã vào đây rồi thì có khi cả tiếng, hai tiếng đồn hồ mà không buồn muốn đi ra luôn.

    Hôm nay chưa ăn gì nên đứng một lúc thôi rồi ra ngoài kiếm gì đó ăn, chạy ngược về cái quán nho nhỏ ngay đèn đỏ gần nhà. Gần mà cả hai cũng khá hợp khẩu vị ở đây, hơn nữa cũng hơi muộn rồi nên hai người chọn về. Gọi vài món ăn vặt nhẹ và một ly nước, lại nhớ tới những thứ đang diễn ra ngoài kia. Câu chuyện trở về như lúc ban đầu, hai đứa kể về ai đó hay chuyện gì đó, hoặc suy nghĩ của mình về thế giới này. Chủ đề bỗng quay tới chuyện ba mẹ hay la mắng ở nhà.

    - Ngày nào Vi cũng bị chửi riết nên quen rồi. Chỉ tội bữa nay ba mẹ Vi lại hay diễu Vi cái vụ xa lắc kia kìa.

    - Vụ gì?

    - Thì.. Huyền còn nhớ cái thằng hôm bữa Vi kể không? Cái thằng mà Vi bảo mới quen biết còn chưa có gì đã suốt ngày nhắc cưới đó..

    - À, cha đó lấy vợ rồi mà!

    - Ừ, thì lấy vợ rồi đấy, vậy mới suốt ngày thấy Vi là lại "hồi đấy lấy nó đi có phải ngon rồi không? Giờ người ta vợ con rồi mình còn ở đấy mà nhởn nhơ". Nó có vợ có con thì kệ nó chứ, Vi thấy bây giờ lấy chồng làm gì cho khổ, ở vậy nhận con nuôi có khi còn sướng hơn ế.

    - Ừ, mà người lớn có nghĩ vậy đâu. Tớ nói chứ chưa lấy thì gặp là hỏi chồng con, lấy rồi thì bảo lấy sớm cho khổ, vài người thì bảo lấy chồng làm gì cho khổ xong cái gặp người khác lại không lấy thì phải đi tu chứ không có ở vậy được. Nhiều lúc nghĩ không biết phải làm sao luôn. Sao cứ phải vậy nhờ.

    - Thì vậy Vi mới thấy khó chịu. Ê mà bữa nay Huyền ở một mình thật á?

    - Không tin thật à!

    - Ba mẹ Huyền cũng cho luôn, nhà đấy Huyền thuê hay sao?

    - Trời ạ! Nhà của Huyền, không có thuê, tớ tích góp lâu lắm mới được đó nha. Với lại tớ bỏ nhà đi lâu rồi.

    - Sướng vậy! Hả? Huyền bỏ nhà đi á? Sao lại vậy?

    - Thì.. tớ nói cho ba tớ và cả nhà biết tớ đồng tính đó, ba tớ guậy miết tớ chán nên bỏ đi thôi.

    - Huyền liều nhờ. Ở một mình không sợ à?

    - Không, chỉ lâu lâu hơi buồn tí thôi. Hay là cậu chuyển vào đó ở với tớ luôn đi như vậy khỏi phải ngày nào cũng nghe ca thán.

    - Có mà ba má Vi chửi thêm thì có, ba má Vi cũng chẳng cho đâu.

    - Cậu cũng lớn ròi chứ có phải còn bé đâu, với lại ở với tớ là đứa bạn thân chứ có phải ở với cái thằng nào đâu mà..

    - Với Huyền mới càng lo hơn đó. - Thì thầm.

    - Hả? Cậu nói gì?

    - Không có gì. Vi chẳng dám đâu, ba má Vi cũng không cho đâu.

    - Xì, không thử sao biết, cậu còn muốn bám ba mẹ đến khi nào, rồi đến lúc cũng phải buông thôi. Tớ thấy tự lập sớm tốt hơn nhiều.

    - Vi cũng muốn nhưng mà..

    - Thôi, nói đùa vậy thôi chứ chả không thừa biết tính cậu rồi. Ăn nhanh đi còn về không thôi ba mẹ cậu lại chửi nữa bây giờ.

    - Giận rồi à! Mới 8 rưỡi chứ mấy, lo gì.

    - Trước khi đi mẹ cậu dặn về sớm không nghe à.

    - Ừ, nhanh rồi về, về cái đường nhà Huyền cũng ghê như gì á.

    Cái kiểu sợ nọ sợ kia không có chính kiến gì của Vi làm Huyền cũng bực mình. Không phải vì muốn Vi ở cùng mà Huyền như thế đâu, chỉ là thấy Vi không thể quyết đoán lên một tí nên có hơi không vui thôi. Huyền cũng chẳng có quyền ép Vi chỉ mong Vi suy nghĩ lại kiến nghị trên và có thể tự quyết thôi.

    Sáng sớm còn chưa đã giấc mà bị tiếng chuông cửa làm phiền thật muốn phát điên. Hôm nay là Chủ Nhật mà ai làm ầm ĩ vậy không biết, ngủ nướng một tí cũng không được à! Huyền làu bàu bò ra khỏi giường, cái đứa chết tiệt nào lại bấm chuông liên tục không ngừng thế chứ. Muốn phá hư chuông cửa nhà Huyền luôn hay sao ý mà. Con mắt ngái ngủ bỗng trợn tròn khi nhìn thấy người ngoài cửa, gãi cái đầu rối bù Huyền chưa biết nói gì cứ đứng nhìn thôi.

    - Helo.. Giờ này còn ngủ á? - Vi cười trêu ghẹo.

    - Ế, sao cậu lại ở đây? Mới sáng sớm vào đây làm gì? Sao không gọi trước cho tớ? - Không mời chỉ thả tay giữ cửa ra rồi ngáp dài mò vào nhà lại, đi vài bước mới nhớ. - Cậu vào nhà đã.

    - Ở một mình có vẻ sướng nhờ, giờ này còn ngủ cũng chẳng ai chửi.

    - Hôm nay Chủ Nhật hơi lười thôi. Sáng sớm tìm tớ làm gì đấy?

    - Tới tham quan nhà Huyền được không? - Vi ngó quanh.

    - Ừ, ngó đi, tớ đi đánh răng đã. Buồn ngủ chết đi được. Ưm.. ứm.. - Vươn vai Huyền đi đến nhà tắm.

    - Nhà Huyền như cái thư viện ấy nhờ, giá sách đầy luôn.

    - Thì là thư viện mà.

    - Ủa chứ không phải nhà Huyền à? À, là Huyền mua lại cái thư viện á?

    - Không, nhà này tớ tự thiết kế.

    - Vậy là Huyền mua mấy thứ này luôn á? Nhiều tiền ghê.

    - Mấy năm tích góp của tui đó chị. Mới được có chút xíu đó thôi, cứ từ từ mua dần.

    - Như vầy có vẻ sướng đó, đọc sách, đọc truyện thoải mái luôn.

    - Chủ yếu là vậy.

    - Nhà Huyền mấy phòng?

    - Tự xem đi, tớ đang đánh răng mà.

    - Ờ..

    Đợi đến khi Vi tham quan cái phòng rộng thênh thang với cái giường to, cái tủ quần áo tuyệt vời, cái giá đựng.. sách và vài thứ linh tinh trong phòng ra thì Huyền cũng đã vệ sinh cá nhân xong. Ngồi xuống cái ghế chỗ cái bàn tạm cho là bàn làm việc ngoài cửa Huyền nhìn Vi lượn thêm vài vòng.

    - Sao? Thích rồi chứ gì!

    - Ờ.. cũng được. - Vi liếng thoắng trả lời. - Nhà Huyền mới mà lại xịn như vậy chắc tốn nhiều tiền lắm hả?

    - Dĩ nhiên, tớ bây giờ đang còn cày trả nợ chút ít nè, chắc cũng tầm hết năm sau là ổn.

    - Eo, Huyền cũng giỏi đấy chứ. Vậy chắc Huyền cho thuê phòng hả?

    - Lúc trước làm vài phi vụ cho thuê nghỉ dưỡng cũng hay. Nhà tớ lợi cái khá yên tĩnh, mà tớ lại chăm chỉ trồng vài bụi hoa với cây cảnh nhìn cũng nên thơ nên làm nhà nghỉ dưỡng cũng hay.

    - Vậy bây giờ?

    - Hiện tại thì không, mai mốt thì chưa biết. Cậu mà ở thì chỉ cần ngày ngày nấu cơm cho tớ thôi là được rồi, à còn tranh thủ dọn nhà nữa chứ nhờ.

    - Cũng được. - Vi bĩu môi. - Các chi phí khác thì sao? Chẳng hạn như tiền thuê phòng, điện nước này nọ ế!

    - Cậu hỏi làm gì? Cậu thuê á?

    - Không được à?

    - Không phải! Cậu mà ở thì không có chi phí gì hết, tớ nói rồi thây, chỉ cần nấu cơm dọn nhà giúp tớ thôi là được. - Huyền không dám tin nhưng cũng mừng ra mặt. - Cậu..

    - Vi năn nỉ ba mẹ Vi mãi mới được đấy. Vi còn tưởng mất tiền thuê nhà thì khổ rồi.

    - Thật hả? Ai thèm lấy tiền thuê của cậu, tớ mời cậu còn không hết. Vậy đồ đạc Vi đâu?

    - Chưa có dọn, mà chắc cũng ít thôi nên tí về lấy. Phải xem nhà thương lượng trước mới dọn chứ.

    - Cậu này..

    - Chúng ta ở chung như những người bạn thân thôi đó nha.

    - Hửm? Dĩ nhiên. - Huyền cười tươi sau một hồi ngập ngừng. - Chiều tớ giúp cậu.

    - Huyền đi làm bằng cái gì vậy? Đừng nói đi bộ nha!

    - Không. Là xe đạp, để đàng sau rồi.

    - Trời! Siêng vậy.

    - Hoàn cảnh, mà cũng tốt mà, tập thể dục buổi sáng luôn, khỏe.

    - Ừ, khỏe lắm.

    Trưa hôm đó Huyền như nở hoa khắp người, háo hức đi dọn đồ cùng Vi. Vi dù đã dặn trước nhưng Huyền lại chẳng ngại đợi cô thay đổi, Huyền biết cơ hội đến rồi đây. Vi sau một hồi thuyết phục thì rinh thêm cái xe máy cùng ít bộ quần áo khăn gói ra ở riêng nhà Huyền. Cô cũng chờ mong trải nghiêm mới khi không ở cùng cha mẹ. Thế là họ bắt đầu cuộc sống chung nhà.

    Họ bước sang tuổi 24.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng một 2019
  5. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 4: Thử Yêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu tóc gọn gàng, quần áo chỉnh tề đem bữa sáng đặt lên cái bàn. Ánh sáng ban sớm thật trong lành thoải mái và tươi mới, cảm giác sức sống tràn về cho một ngày mới vui vẻ. Huyền đã rảo vài vòng quanh cái thư viện của mình và cũng làm xong cả bữa sáng. Mùi thơm hấp dẫn từ hai tô hủ tíu chẳng đủ sức gọi cái con người lười nhác trong phòng kia. Huyền lắc đầu mỉm cười đi về phía phòng cô bạn, gõ cửa và gọi.

    - Vi ơi đậy đi, sáng lắm rồi đó. - bên trong vẫn im lìm, chỉ nghe thi thoảng tiếng thở đều mà thôi. - Vi, dậy nấu cơm cho tớ ăn đi làm mau.

    Huyền lớn tiếng hơn một chút, chuyển âm điệu giả như tức giận nhưng hình như vẫn không tác dụng. Huyền đánh liều mở cửa mò vào gọi con sâu lười này dậy thôi. Cái tướng nằm ngủ gì đâu mà nó xấu tệ. Chân tay cứ gọi là thừa thãi chồng chéo lung tung, mền cuốn nửa giữa thân, một ít vắt lên vai, vắt chéo người hết cả cái giường. Huyền tự nghĩ "cái giường mà nhỏ lại một tí nữa là kiểu gì con sâu lười này cũng lăn xuống đất mà ngủ luôn cho coi". Vỗ vỗ vào cái mặt ngủ ngon lành Huyền ghé sát lại bên tai.

    - Cậu có muốn ra đường ngủ không hả? Mặt trời soi tới mông rồi mà không đói à? - Lần này là hét thật đấy.

    - Hả hả? Cái gì, cái gì? - Vi giật mình ngồi dậy ngó quanh.

    - Cái gì là cái gì? Bữa sáng của tớ đâu?

    - Ài.. - Sau khi nhìn thấy Huyền lại lờ đờ con mắt nằm vật xuống giường ôm chăn. - Vi không ăn sáng!

    - Ai bảo cậu ăn! Cậu quên là phải nấu cơm cho tớ thay chi phí mọi thứ hả? Thỏa thuận rồi mà. Dậy nấu cơm nhanh, tớ đói lắm rồi. - Huyền kéo Vi ngồi dậy.

    - Ừ hừ.. Huyền tự nấu cũng được mà, buồn ngủ lắm luôn á. - Vi nhăn nhó mặt mày không mở mắt.

    - Dậy đi, còn phải đi làm đó, mẹ cậu mà không thấy cậu ra là lại réo ầm lên bây giờ.. cậu.. - Tiếng chuông điện thoại của Vi cắt ngang lời Huyền. - Tớ nói mà, mẹ cậu gọi này..

    - À hà à.. - Vi giãy nảy mà rên rỉ. - AAA Huyền nghe đi, Vi..

    - Dạ alo. - Huyền rất nghe lời bắt máy dùm. - Dạ vẫn đang còn ngủ bác, dạ đang đây ạ, bác đợi cháu tí nhá. - Đưa điện lại tai Vi. Cô hơi mỉm cười hắng giọng nhẹ.

    - Hửm.. - Vi hơi ngoáy cái đầu khó chịu nhưng chỉ ba giây sau liền bật dậy ngay. - Dạ.. con.. biết.. rồi..

    Vi nhăn mặt vò đầu sau câu trả lời dài hàng ki lô mét, lườm Huyền một cái rõ dài. Huyền thì cười tươi hưng phấn nhìn Vi.

    - Dậy mau ăn sáng đi cô nương, tui còn phải đi làm đấy cô ạ, muộn lắm rồi đấy cô.

    - Biết rồi..

    - Không nhanh tớ lại gọi mẹ cậu đó nha.

    - Biết rồi, biết rồi, dậy thì dậy. Biết vậy tối qua ngủ sớm tí. - Vi càu nhàu bò ra ngoài. - Cũng tại Cậu đấy, lắm sách làm gì chứ..

    - Đổ thừa cho tớ hả? Nhanh lên, hủ tíu nở hết rồi đây này.

    - Hờ hờ.. em nhanh ngay đây.

    Huyền lắc đầu nhìn Vi mà buồn cười, thưởng thức bữa sáng kiểu này cũng hay đấy. Con sâu lười lạch cạch vệ sinh cá nhân không quên tụng vài câu buổi sáng. Vật lộn hết cả tiếng đồng hồ giờ hai đứa mới vi vút trên xe đi làm. Sáng bực bội là thế nhưng ra khỏi nhà chưa đầy năm giây mặt hớn hở hỏi đủ thứ trên đời.

    Vi vẫn phụ mẹ bán quán, khác trước là được trả lương đàng hoàng. Huyền thì vẫn vậy, chỉ là thêm vài việc nên làm cũng đến muộn mới về được. Mệt mỏi là thế nhưng chỉ cần nghĩ tới chuẩn bị đón con bạn còi nhà mình về là tâm trạng vui hơn liền. Nhưng mà Vi hôm nay lại buồn. Huyền cũng nhận ra điều khác thường từ mẹ Vi, không như mọi ngày niềm nở khi thấy Huyền nữa. Không tiện hỏi nhiều, chỉ chào hỏi lịch sự rồi theo tiếng giục của Vi hai người ra về.

    Vi tự giác im lặng làm bữa tối, Huyền nhìn từ xa cũng biết có chuyện nhưng biết bắt đầu từ đâu đây. Huyền không có thói quen khơi chuyện riêng tư của người khác nên nếu người đó không chủ động thì cô nhất định sẽ không hỏi.

    Hai đứa thích đọc sách nên tối rảnh là mỗi đứa một cuốn và một góc không gây tiếng động gì thêm. Huyền nếu không vào phòng thì sẽ ngồi ngoài cái bàn gần cửa. Vi do dự thật lâu mới lại ngồi đối diện với Huyền.

    - Tối nay.. cho Vi ngủ với Huyền một tối được không?

    - Hửm?

    - Một tối thôi.

    - Ừm, có chuyện gì vậy?

    - Ừm.. tí kể cho nghe, chuyện lớn rồi.

    Không để Huyền hỏi thêm Vi cầm sách ra một góc ngồi đọc tiếp. Nói là đọc chứ Huyền vẫn luôn quan sát và thấy rõ là cô chỉ đang cầm sách che mắt thôi chứ tâm trí đang ở đâu rồi ấy. Đủ muộn để đi ngủ Huyền cất sách thở dài vào phòng. Vi không đi theo mà lúc sau mới gõ cửa, cửa không khóa nên Vi cứ thế mà vào thôi. Mệt mỏi nằm sấp xuống giường cạnh Huyền, cô dang suy nghĩ và sắp xếp lại từ ngữ để nói với Huyền.

    - Nói nghe coi chuyện gì mà xem cậu khó chịu thế! - Huyền vỗ lưng Vi.

    - Mẹ Vi biết chuyện rồi, hồi chiều cấm tớ về cùng Huyền luôn. - Vi lật người lại nhìn Huyền. - Cũng tại bà chị Vi, Vi đã nói là bạn thân thôi nhưng mà bả biết chuyện của Huyền thế là nói mẹ Vi không cho Vi chơi với Huyền nữa kìa. - Sợ Huyền cản lại Vi sẽ không còn can đảm nói tiếp nên cô nhanh chóng nói một mạch. - Ba mẹ tớ còn chửi Huyền là.. - Vi bỗng khựng lại khó nói.

    - Giống như kiểu dị hợm chứ gì! - Hơi cười Huyền nói thay. - Người lớn à không, xã hội này có ai nhìn những người như tớ là bình thường đâu mà. Riết rồi cũng thấy thường thôi à.

    - Nói vậy mà nghe được à, không bình thường chỗ nào? Tay chân què quặt hả? Hay tâm trí thần kinh? Tớ thấy mấy người đấy mới là không bình thường ấy. - Vi liếc mắt giễu.

    - Tóm lại thì cậu tính sao? Có về không? - Huyền bẻ lái về vấn đề chính.

    - Về đâu? Tớ thích ở đây hơn.

    - Nhưng mà..

    - À, còn một chuyện vô cùng nghiêm trọng là.. mẹ tớ nói tớ ở với Huyền thì lấy lại cái xe luôn. Giống như là từ mặt vậy đó.

    - Vậy thì không hay.

    - Đúng rồi, có mỗi cái xe đi làm giờ lấy lại thì đi bằng cái gì được. - Vi chép miệng. - Chỗ làm thì xa lắc.

    - Tớ không nói chuyện đó, xe mai mua là được mà ba mẹ cậu..

    - Tớ quyết không chịu về nên chỉ lấy lại xe thôi còn cứ đi làm bình thường, cãi nhau với tớ cả buổi chiều mới chịu đó. Chỉ là không vui.

    - Vậy cũng coi như ổn đi. Thôi ngủ đi, mai rồi tính.

    - Ê, lúc nãy Huyền nói mua xe phải không? Thật không vậy?

    - Thật, mai đi mua luôn cũng được nữa là.

    - Tiền đâu ra mà mua?

    - Cậu không phải lo. Ngủ đi.

    - Ờ.

    Mọi chuyện phức tạp hơn Vi nghĩ. Người mẹ nào cũng thương con cả, nhưng cách thể hiện lại khác nhau. Có người luôn ủng hộ con chỉ cần con thấy vui và điều đó không hại ai cũng như chính bản thân nó là được, ngược lại đa số- nhất là những người khá lớn tuổi, thích con làm đúng với chuẩn mực mà xã hội đề ra hơn. Cũng phải thôi, ai nhìn thấy con mình bị điều ra tiếng vào mà không xót. Mẹ vi cũng vậy và bà chọn cách giải quyết là đến tìm Huyền. Ánh mắt khinh thường đối với Huyền không cần che giấu.

    - Bác không có ý gì khác, bác chỉ muốn con khuyên Vi nó về nhà có được không? Xem như bác xin con.

    - Tại sao lại phải khuyên cậu ấy về ạ? Cậu ấy lớn rồi cũng nên sống tự lập và có quyết định của mình chứ ạ!

    - Lớn cái gì! Suy nghĩ còn nông cạn như vậy thì tự lập làm sao chứ, với lại là con gái mà, bác cũng lo.

    - Cháu thấy bác là sợ Vi ở với cháu thì đúng hơn. Nếu như Vi..

    - Mày đừng lôi nó xuống bùn giống mày. Coi như tao xin mày, buông tha cho nó đi.

    - Bác. Cháu thấy việc này không thể nói một câu hai từ là hiểu đuợc, hơn nữa bác cũng giống họ, không dám đối mặt với nó nên cố ép nó đi lệch quỹ đạo của nó thôi nên có nói nữa cũng vậy.

    - Mày đừng có lôi ba cái triết lý đấy ra mà giảng với tao, tao không có học như tụi mày, không hiểu nổi đâu. Tao chỉ cần mày cách xa con tao ra là được rồi. - Mẹ Vi tức giận.

    - Cháu không giúp gì được bác cả, con gái bác phải tự quyết thôi, cháu mong là bác thấy vui vì những gì mình làm. Cháu xin lỗi cháu phải về rồi ạ. - Huyền không muốn tiếp tục.

    - Mày, cái con mất dạy.. mày bệnh hoạn mình mày là được rồi việc gì phải lôi cả con tao vào vậy hả? Con mất dạy này..

    Đó là quán cà phê Huyền làm thêm ngày Chủ Nhật, lúc này không còn tiếp khách nhưng nhân viên thì vẫn còn. Họ chứng kiến và nghĩ gì? Huyền không quan tâm lắm, có thể ngày mai mất việc cũng chẳng sao vì ngay từ đầu Huyền cũng không giấu chỉ là không ai hỏi tới thôi. Họ cũng từng thấy Huyền vài lần dẫn Vi đi cùng nhưng đơn thuần họ nghĩ giống Vi, chỉ là đôi bạn thân.

    Vẫn là buổi tối vì lúc đó hai người mới ở nhà cùng nhau. Vi lại kể cho Huyền nghe chuyện mẹ mấy ngày nay cứ lèm bèm hoài. Mẹ Vi lần này gay hơn lần trước ép Vi phải xem mắt cho bằng được. Không biết từ lúc nào Vi cũng hơi bị mẫn cảm với dụ này rồi, nhắc tới là rùng hết cả mình. Than chưa đã tiếng điện thoại mẹ réo làm Vi mắc phiền. Nghe xong điện thoại liền ảo não quay sang Huyền.

    - Huyền đi với Vi đi.

    - Đi đâu?

    - Thì đi gặp cha đó đó, Vi mà đi một mình có khi khỏi về luôn quá.

    - Không hay lắm đâu.

    - Đi đi, một bữa thôi mà.

    - Tớ cũng không yên tâm nhưng mà vẫn thấy kì kì sao á.

    - Kì cái gì mà kì. Giờ có đi không?

    - Ờ..

    - Ờ cái gì mà ờ, nhanh lên chở tớ đi. Nhanh. - Vi đứng lên chống nạnh trừng con mắt.

    Vi bá đạo từ bao giờ vậy, kéo Huyền đi được là mừng rồi. Hai người suy nghĩ giống nhau lắm, con trai chỉ cần làm bạn thân là được rồi. Mà cái tầm tuổi hai mấy ba mươi ai đi quen biết để làm bạn thân bao giờ chứ hả? Vi chán nản tựa cằm vào vai Huyền, qua lớp mũ bảo hiểm Vi thủ thỉ.

    - Mai bọn mình nghỉ một bữa đi chơi đi, đi đâu cũng được luôn. - Du lịch cũng là sở thích chung của hai người.

    - Hẹn hò hả? - Huyền đùa.

    - Thì sao? Không được à!

    - Sao lại không nhưng mà mai Huyền hơi bận không thể bỏ được, muốn đi phải nói trước chứ.

    - Thế lúc nào mới hẹn hò được hả? - Vi ngồi thẳng lên nhắc lại.

    - Hửm.. - Tay lái Huyền bỗng lạc đi làm xe chao đảo. -Cậu nói thật đấy hả? Chuyện này không đùa được đâu nha. - Huyền muốn chắc chắn.

    - Ai đùa. Chú ý mà lái xe đi, tớ còn chưa nếm đủ vị cuộc đời này đâu.

    Huyền im lặng suy nghĩ miên man. Đến rồi đi cũng nhanh lắm, nói xem chứ đã đi cùng còn nói thẳng với nhau rằng "chúng ta có thể làm bạn và em đã có người yêu" kiểu này thì buổi gặp sao không nhanh cho được. Nhìn vẻ mặt người con trai đó cũng tội mà thôi thì cũng kệ chứ biết sao giờ. Có duyên gặp mặt cũng hay rồi.

    Ngày hôm sau hay sau nữa, sau nữa gì đó Huyền vẫn còn nhớ chuyện Vi bất ngờ nói kia. Huyền muốn hỏi nhưng lại sợ nó chỉ là trò chơi của cô bạn thôi, nhưng mà cũng thật sự muốn biết liệu bạn thân có thật muốn tiến một bước mới? Vui mà cũng lo. Để trong lòng thật khó chịu nên Huyền ăn cơm xong liền mân mê lại gần Vi.

    - Chuyện hôm bữa Vi nói là thật hả?

    - Chuyện gì? - Con nhỏ này não cá vàng lắm.

    - Thì chuyện người yêu và hẹn hò đó.

    - Hở? - Vi chớp mắt suy nghĩ. - À, thật, tớ thử yêu cậu xem sao. - Vi nói nhẹ bẫng.

    - Thử yêu? Tớ nói hết yêu rồi thích cậu không biết bao nhiêu lần thế mà giờ cậu chỉ thử yêu thôi á!

    - Vì tớ cũng chưa xác định được mà.

    - Ừm.. vậy cũng tốt, biết đâu được đấy. - Vậy thôi cũng đủ làm Huyền vui rồi. - Thế thì cuối tuần chúng ta sẽ chính thức hẹn hò.

    Vi nhìn Huyền hưng phấn mà tròn cả mắt. Nói không phải đùa chứ hai đứa đã ở chung rồi còn hẹn hò cái nỗi gì nữa. Mà thôi kệ, dù sao bắt đầu một mối tình vẫn phải hẹn hò thì mới giống cặp tình nhân chân chính chứ.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng một 2019
  6. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 5: Người Con Trai Ấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ lúc hai đứa hẹn hò thì cái gì cũng chung trừ việc ngủ. Nếu nói bạn thân thiết có thể ngủ chung là bình thường nhưng một khi đã xác định là người yêu thì dù cùng giới tính nói ngủ cùng vẫn thấy không ổn. Cho nên đôi khi buổi sáng cũng nhộn nhịp dù chỉ có hai đứa. Vi chuẩn con sâu lười, nhất là lúc sáng sớm. Hôm nào vui lắm thì dậy nấu cơm còn không thì phải hò hét Vi mới dậy được. Đúng là được chiều thành hư. Cả đề phòng cũng dần quên luôn rồi, có cái gì đụng từ phía sau cũng chẳng màng. Huyền thì cau mày luồn cái tạp dề mặc cho Vi. Quay mặt nhìn thấy Huyền liền nhăn nhẳn cười.

    - Cười cái gì mà cười. Chê tớ may xấu quá hả?

    - Nào dám chứ.

    - Vậy sao đã bảo bao nhiêu lần rồi mà không mặc vậy?

    - Tớ quên chứ bộ.

    - Hay lắm, quên một hai lần còn nghe được đàng này mười lần thì hết chín lần rưỡi không mặc rồi á.

    - Chín lần rưỡi á! Nói quá vừa thôi, rưỡi thì làm sao mặc hở! Với lại có Huyền rồi lo gì.

    - Người toàn mùi dầu mỡ không mà không thấy khó chịu à?

    - Bình thường, Huyền không ý kiến là được rồi. Mà toàn ở nhà không ấy mà, mùi tí là bay hết à.

    - Cãi cùn như cậu thì thua. - Huyền thắt chặt cái dây đàng sau. - Riết rồi nhờn mặt luôn rồi ha.

    Vi cười xòa là xong, Huyền cau có không vui tí thôi xong thở dài tựa cằm vào vai Vi. Bất ngờ mà đúng chỗ nhạy cảm nên cô nàng hơi co đầu lại.

    - Làm gì vậy? Nhột biết không hả?

    - Tớ không nghĩ rằng chúng ta có ngày sẽ sống cùng nhau thế này đấy.

    - Vi bảo nhột chứ liên quan gì..

    - Thật đấy.

    - Ha, chứ không phải ngày nào cũng nghĩ giờ đã là sự thật à! Bày đặt nữa chứ.

    - Đúng là chỉ cậu hiểu tớ nhất.

    - Không dám đâu, Vi chỉ hiểu cậu chút thôi còn lại là Huyền hiểu Vi hết thì có. - Vi vừa rửa rau vừa nghiêng đầu tránh cái cằm của Huyền. - Bỏ ra cho Vi làm coi.

    - Chút xíu thôi. - Huyền vòng tay ra trước ôm eo cô bạn mà lắc lư theo.

    - Không xong kịp đi làm thì đừng có kêu đó nha.

    Huyền không nói gì chỉ cười theo thôi, cái thân gì còi ghê gớm. Vi nói đúng, cô chỉ hiểu Huyền một chút thôi, những gì dễ thấy và Huyền từng nói thì cô mới hiểu được. Huyền thì khác, người ta nói một khi đã yêu thì biết từng chân tơ kẽ tóc quả không sai. Huyền luôn để ý đến từng chuyện vụn vặt của Vi, nên chưa cần cô nói Huyền đã biết cô cần gì, muốn gì rồi.

    Gia đình luôn là thứ quan trọng nhất, cho dù là ai cũng cần một gia đình. Với Vi nó lại càng trọng hơn, Huyền hiểu điều đó hơn ai hết. Vi hiện tại còn tốt hơn Huyền, ba mẹ dù không vui nhưng vẫn có thể về nhà. Hôm nào buồn muốn nhìn mặt họ chỉ cần nói Huyền một tiếng là Huyền đem Vi "ném" về nhà cả ngày cho đã. Cả hai đều không nói nhưng ai cũng có chút suy nghĩ dù bao lâu cũng sẽ nghĩ cách thuyết phục họ chấp nhận cho được. Huyền lại càng mong muốn như vậy hơn, cô không muốn Vi giống cô. Lúc còn chưa có Vi ở cùng Huyền đã phải chịu bao nhiêu nỗi dày vò rồi, đôi lúc muốn tâm sự hay bàn chuyện với ba với mẹ cũng không được. Họ cố chấp hơn ba mẹ Vi nhiều lắm. Dạo gần đây dù không ưng nhưng ít ra khi Huyền đến đón Vi họ cũng không con chửi đuổi thẳng mặt nữa. Nhưng họ cũng chẳng bao giờ thiện chí nhìn Huyền mà mời vào nhà chờ khi Vi chưa kịp ra. Ba vi có lẽ vẫn ác cảm nặng nề đến khinh thường nên nghe tiếng là đi thẳng vào nhà luôn. Mỗi lần về nhà tâm trạng Vi lại ảm đạm hơn một chút Huyền cảm nhận thế, mặc dù hôm sau vẫn bình thường nhưng nhìn Vi như vậy Huyền vẫn không cảm thấy đau lòng thay.

    Có lẽ đã nghĩ qua rất nhiều và cả nghe nói dai giẳng quá lâu nên Vi cũng thấm chút ít. Cô vẫn luôn đắn đo suy nghĩ tìm cách, nhưng mà cô toàn nghĩ vào ngõ cụt nên đâm bực cả mình mà không nghĩ nữa. Ba bốn ngày nay Huyền đem Vi "bỏ chợ" ngoài nhà ba mẹ đến muộn ngày cuối tuần mới chịu đón về. Vi bức bối vì ngày nào cũng phải cãi nhau với ba mẹ luôn. Một ngày không sao chứ hai ba ngày trong chiến tranh lạnh thế này Vi thua. Lạnh không đã đành, cứ thấy mặt là y như rằng "bom nổ chậm". Nói chứ nhìn ba mẹ Vi Vi cũng thấy thương, họ cũng là lo cho mình, thương mình mà thôi. Suốt đường về Vi chẳng nói tiếng nào làm Huyền cũng lo, Huyền nghĩ chắc Vi giận thật rồi. Mà cũng tại cái tính lười của Vi chứ bộ, Huyền nói đi cùng thì không đi cơ, Huyền cũng bực đó. Huyền cũng không khơi chuyện nên tối không còn khách tới là tự động chỗ đứa nào đứa đấy về. Muộn lắm rồi nhưng Huyền không ngủ được nên vẫn còn ngồi dựa đầu giường đọc sách. Không có tiếng gõ cửa, tiếng bước chân nhanh mà dồn dập bất ngờ đẩy tung cái cửa Huyền không khóa. Nhanh như chớp Vi lao vào kéo chăn nằm cạnh Huyền mà không nói tiếng nào. Ngơ ngác với loạt hành động của Vi xong Huyền mới đưa mắt nhìn Vi chăm chú.

    - Nhìn gì? Tối nay Vi ngủ ở đây đó.

    - Hở?

    - Không cho? Không cho cũng ngủ.

    - Ừ, chuyện gì vậy? - Đưa tay sờ trán Vi thử. - Đầu đâu có nóng đâu.

    - Nóng cái đầu cậu.

    - Ha, ngủ mình sợ ma chứ gì? - Nhìn cái mặt xanh lét của Vi mà quay lại đọc sách tiếp.

    - Biết rồi còn hỏi.

    - Mọi khi cũng vậy mà có thấy bảo sao đâu sao hôm nay lại sợ vậy? À.. làm gì mờ ám phải không? Giết đứa nào rồi sợ nó đòi mạng hả? - Huyền đưa tay chỉ Vi mặt gian.

    - Khéo tưởng tượng.

    - Chứ không thì sao? Ai làm gì mà sợ vậy được? - Tiếp tục với sách.

    - Cái này nè. - Vi dơ cái cuốn tiểu thuyết kinh dị lên trước mặt Huyền.

    - Rảnh không? Biết sợ còn ráng đọc.

    - Ai biết nó kinh dị đến vậy, nhưng mà hay lắm à.

    Vi trề môi phản kháng còn Huyền hơi cười không nói thêm. Huyền tiếp tục đọc sách còn Vi nằm đó vân vê cuốn sách nhìn lung tung. Một lúc thật lâu Vi mới đưa tay ôm eo Huyền hơi ngồi lên. Huyền biết chắc có chuyện rồi.

    - Sao vậy? Buồn gì hả?

    - Ừ, ba mẹ Vi không vui khi nhìn thấy Vi. - Vi gật đầu. - Cứ nhìn thấy mấy đứa con anh chị Vi là lại "mày thấy chưa, đây mới là gia đình chứ" không thì lại "để xem chúng mày rồi được bao lâu hay lại ba bảy hai mốt ngày" chán ghê luôn. Mà nói có khi nào giống má Vi nói không hả? Vài bữa Huyền chán kiểu này rồi bỏ Vi thật thì sao ta!

    - Nhảm nhí vừa thôi. Cậu chán rồi bỏ tớ thì có- Huyền gấp sách ôm Vi. - Vi mà đồng ý là Huyền gom đủ tiền liền đưa Vi sang Pari làm đám cưới luôn như vậy cho chắc ăn.

    - Há há, như vậy là cầu hôn đó hả? - Vi giả lả cười, tâm trạng tốt hơn một tẹo. - Giờ mới biết cầu hôn là như vầy đó nha chẳng giống trong tivi tí nào.

    - Tớ chưa đủ khả năng, đấy là tớ nói vậy, cậu không phải sợ tớ chán cậu đâu. - Huyền thở dài.

    - Biết đâu được. - Vài phút im lặng. - Vi thấy nguyên nhân ba má Vi không chịu cho Vi quen cậu là chuyện con cái sau này thôi. Chủ yếu sợ mình sau này không con cái thì ai lo lúc về già đó. Vi thấy có con chưa chắc đã được đứa có hiếu mà trông vào nó. Bây giờ cũng đầy ra đấy, con thì nhiều mà bố mẹ gửi viện dưỡng lão, không thì dừa nhau mà trông nom đấy thôi.

    - Ừm.. cha mẹ nào cũng vậy thôi, nếu không đâu có suốt ngày giục đi lấy chồng làm gì. Hay cậu về lấy chồng đi là ba mẹ cậu vui liền à.

    - Ý hay đó, đành lòng không? - Vi cười xong lườm liền. - Mới nói không chán xong là làm liền luôn không đợi nguội luôn mà.

    - Tớ không có ý đó nhá. Nhưng mà cậu buồn tớ cũng không vui. - Huyền làm cái mặt mếu.

    - Xứ, ai tin nổi.

    - Thiệt mà.

    Vi lườm rồi im lặng không nói gì nữa, Huyền cười có chút vui. Nói thế thôi chứ bảo bỏ Vi đâu dễ, khó khăn lắm nhỏ với chịu dính "bẫy" mà. Nhưng chuyện thuyết phục phụ huynh của Vi cũng không phải dễ đâu. Miệng lưỡi người đời có sức mạnh ghê lắm. Vi đắn đo thật lâu mới hơi ngồi lên nhìn Huyền.

    - Hay mình kiếm đứa con cho ba má Vi an lòng, có khi như vậy lại hiệu quả ấy chứ.

    - Hửm.. kiếm kiểu gì? - Huyền lúng túng. - Mà liệu có được không?

    - Không thử sao biết được hay không, còn thiếu gì cách có con, khoa học tiên tiến rồi.

    - Cậu quyết định thật á?

    - Không được hả? - Vi nghiêng đầu. - Vi nghĩ giờ chỉ còn cách đó thôi.

    - Không phải.. được rồi mọi thứ nghe cậu hết. Ngủ đi mai rồi tính. - Kéo chăn ôm Vi nằm xuống ngủ.

    Vi nghĩ đơn giản như kiểu toán lớp một vậy, giá như nó như là một cộng một bằng hai thì tốt quá rồi. Nhận con nuôi lại chẳng dễ gì nhận được đứa nuôi cả đời. Tới trung tâm trẻ mồ côi hay những nơi tương tự thế đều phải cam kết nếu bố hoặc mẹ nó quay lại nhận thì phải trả lại và cũng chỉ được nuôi đến 18 tuổi thôi. Phương pháp thụ tinh nhân tạo thì mới áp dụng ở những cặp vợ chồng hiến muộn bình thường thôi. Khó rồi đây. Thương lượng thật lâu cuối cùng họ vẫn cần một người đàn ông nếu muốn có con.

    Chuyện nói thì dễ mà làm mới khó, hai người lại không phải người ngoại giao tốt, đặc biệt với đàn ông con trai lại cực khó. Bây giờ biết tìm đâu được người đáng tin giúp họ đây. Chuyện này cả hai cũng chẳng nói với ai thế mà chẳng hiểu sao người con trai đó lại biết. Trùng hợp lại là người cả hai đều đã gặp qua- người xem mắt lần cuối trước khi họ chính thức hẹn hò. Anh ta giúp nhưng lại có điều kiện, đơn giản chỉ cần lâu lâu cho anh ta thăm con tí là được, anh cũng là một trong những người có tình trạng hiến muộn. Thật trùng hợp, lần thứ ba hai người tới bệnh viện khoa sản anh tình cờ đưa chị gái mình đi khám thai ở đó. Nghe loáng thoáng ý định của hai người nên anh ta mới đi khám thử và phát hiện mình có thể bị hiến muộn, thế nên anh ta muốn giúp hai người cũng là giúp mình. Để quyết định cũng cả một quá trình, Vi thì nghĩ đơn giản chỉ cần sau này không nói cho nó là được rồi. Huyền thì phức tạp hơn nhưng lại không muốn Vi khó xử nên cứ nhùng nhằng chẳng quyết. Hai người im lặng suy nghĩ cả tháng mới đưa ra quyết định. Vi nghĩ vấn đề đã được giải quyết nên vui vẻ hẳn lên, ngược lại Huyền buồn thật là buồn với nhiều mối lo ngại.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng một 2019
  7. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 6: Đi xa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những điều Vi muốn và những gì Huyền cảm nhận lại khác nhau, Huyền bỗng có dự cảm không lành. Chuyện Vi muốn có con và hiện tại đã sắp sinh không phải để giấu ba mẹ Vi, thế nên họ vui vẻ hẳn và bớt chút thành kiến với Huyền đi. Đó cũng xem như khởi đầu tốt của một lựa chọn liều lĩnh đối với Huyền. Thế nhưng sao cô lại lo lắng hơn là vui vẻ kia.

    Vi vô tư, Vi nghĩ rằng mọi chuyện đã cơ bản được giải quyết. Hoặc Vi quá vô tâm hoặc chưa cảm nhận được sự thay đổi khi đứa con xuất hiện. Nó không phải rào cản nhưng lại là cái cớ để người thứ ba có thể xen vào. Ba mẹ Vi rất biết tận dụng cơ hội và Huyền nhìn rõ điều đó hơn ai hết. Chẳng ai lại nói sẽ chỉ thăm con một vài lần mà mỗi tuần đến ba bốn ngày như thế. Rõ là đang tìm cơ hội còn gì và người thúc đẩy đi xa hơn là ba mẹ Vi khi biết người con trai ấy.

    Cũng từ ngày đó hai người bắt đầu có khoảng cách lạ lùng và dường như thường xuyên cãi vã hoặc to tiếng vô cớ với nhau hơn. Huyền là có lý do "chính đáng" khỏi bàn. Ai nhìn cái đứa người yêu của mình vui cùng người khác mà xem như bình thường thì xác định mối quan hệ luôn rồi. Nếu không phải người đó quá bao dung đến ngu ngơ thì cũng là tình dứt không vương vấn. Mỗi lần nhìn ba người đó vui vẻ Huyền vừa tức giận cũng vừa xót xa nhận ra, có vẻ như Vi thật sự thuộc về gia đình như thế. Có thể sau này sẽ không êm đềm nhưng vẫn có chút mắt xích khó gỡ nào đó thật hoàn hảo. Thế là hai người lại cãi nhau chỉ vì người con trai đó thường xuyên đến thăm nom hai mẹ con Vi- dưới sự chỉ dẫn của ba mẹ Vi.

    Công việc vốn ổn định nhưng Huyền vẫn muốn được một lần học chuyên ngành của mình ở trường. Một phần muốn được trải nghiệm cái gọi là thời sinh viên, mặt khác muốn tìm cho mình cơ hội mới với cuộc sống đang thay đổi này. Huyền đã từng lưỡng lự từ lúc Vi bắt đầu chấp nhận yêu cô, vì đã có người quan trọng bên mình rồi nên đôi khi không cần nhiều những thứ khác nữa. Bây giờ Huyền buồn bã chắc chắn lựa chọn, lại cho cả hai thời gian bình tâm suy nghĩ thật kĩ và quyết định có nên cùng nhau đi đến trọn đời hay không. Nói là làm, chỉ ba ngày sau Huyền cả lời chào cũng không dám nói mà bỏ đi mất. Lúc Vi nhận ra đã là ba ngày sau đó nữa rồi. Vi bực bội tức giận nhiều hơn là lo lắng thì phải, có lẽ Vi đã quen có một người lo cho mình hơn là mình lo cho người đó rồi. Cuộc gọi đầu tiên là một tháng sau, Huyền phát hiện mình không thể mặc kệ Vi quá lâu như trước được. Và những câu nói đầu tiên của Vi khiến Huyền vui mà cũng lo sợ.

    - Giờ này mới biết gọi về à? Sao không biệt tăm luôn đi quan tâm tui chi nữa? Không nói không rằng đi là đi thôi à, vui không?

    - Tớ xin lỗi, tại..

    - Xin lỗi thì làm được gì? Khi nào mới chịu vác mặt về đây hả? Về đi tui mới xử, không đẹp không ăn tiền mà.

    - Dạo này cậu hình như thay đổi rồi thì phải! Lúc trước cậu có nói nhiều thế đâu nhở! Làm mẹ rồi có khác nha..

    - Lắm lời, còn chưa trả lời tui đâu. Có phải không muốn về nhà nữa không? - Giọng Vi thay đổi, có vẻ nhẹ nhàng hơn.

    - Hài.. Sao có thể chứ! Cậu với con tớ còn ở nhà mà. Hơn nữa nhà đó là nhà tớ mà, bao nhiêu công sức ở đó đó, không phải đùa đâu à! Tớ tưởng cậu không lo nên không nói với cậu thôi.

    - Ừ, tui vô tâm vậy đó, chán rồi chứ gì? - Vi không gắt gỏng nhưng nghe ra vẻ giận thật rồi, còn trách móc cơ đấy.

    - Nào có, cậu đừng có nghĩ linh tinh à, tớ nói chán cậu hồi nào đâu..

    - Cần gì nói, làm thôi, bỏ tui đi không nói câu nào là được rồi. Vậy rốt cuộc đang ở đâu? - Giọng nhẹ nhàng hẳn.

    - Tớ đang đi học, khi nào rảnh tớ sẽ về thăm hai người. Sao rồi dạo này vẫn ổn chứ hả? - Huyền cười cảm nhận được sự lo lắng của Vi.

    - Ổn.

    - Vậy thì tốt rồi..

    - Ổn cái mốc xì ấy, ở nhà sợ muốn chết đây này chứ mà ổn, đang phải cầu cứu anh ta đây. Cậu mau về trông ma cho Vi đi, học cái gì mà học, già rồi còn đu theo bọn con nít không nhục à hả?

    - Cậu.. cậu.. cậu đang ở cùng anh ta? - Bỗng có chút mất mát khó tả, cô không nghe kịp lời nói sau đó nữa, sau hồi im lặng lắng nghe cô hỏi lại.

    - Ừm, mà yên tâm đi chỉ ở chung nhà thôi, Vi và con ngủ ở phòng của Huyền. - Vi cũng biết điều Huyền lo đấy. - Vậy giờ Huyền đang học ở đâu đấy?

    - Ở Sài Gòn.

    - Cụ thể coi.

    - Muộn rồi, cậu lo đi ngủ sớm đi, cả con nữa, ru nó ngủ sớm tốt cho sức khỏe. Tớ cần làm chút việc lúc khác lại nói nhá. Đừng có giận tớ lâu chỉ tổ mau già thôi à, rảnh tớ sẽ về. - Thật ra Huyền buồn trong lòng, chỉ sợ không nhịn được lại cãi nhau nên kiếm cớ cho qua.

    - Ừm, Huyền cũng lo mà nghỉ ngơi cho tốt đi. Học không nổi thì đừng ráng cho mệt.

    - Ừm, tớ biết rồi, cúp máy đây.

    Lời cuối cùng cũng ấm áp hơn tí, cho Huyền lấy lại hy vọng vẫn là người của mình. Cô còn cảm nhận được Vi biết quan tâm mình hơn, không phô trương nhưng cảm giác thật vui vẻ biết bao.

    Huyền ở nhà trọ cùng vài người có thể gọi là bạn- cô già cỗi nhất cái phòng này. Cùng là năm nhất nhưng tuổi lại không đồng nhất. Huyền ngoài việc đi học ra cô còn kiếm thêm việc làm nữa nên khá bận rộn. Huyền vốn sống nội tâm nên nhìn vào có vẻ như khá vô tâm với mọi người. Đúng là Huyền chẳng để ý mấy đến những người trong phòng này, nếu không phải việc quan trọng cô nhất định sẽ không làm phiền đến ai dù là trong hay ngoài căn phòng này. Vì thế nên có lẽ cô bé ở ngay đối diện giường cuối cùng kia cũng chẳng có chút ấn tượng gì với Huyền đâu. Huyền không để tâm không có nghĩa là mọi người không quan tâm đến, may mắn là những người trong phòng này khá hiểu những người nội tâm như thế. Họ biết Huyền hoặc không muốn thể hiện hoặc không biết cách thể hiện mà thôi. Cô bé ấy cũng quan tâm đến Huyền nhưng cô dường như xem cô bé là người vô hình ở đây. Nếu cô bé không gặp sự cố nghiêm trọng khi thi tiết thể dục thì chắc đến khi kết thúc cuộc phiêu lưu ở trường này Huyền cũng chẳng biết có người vẫn đang dõi theo cô từng ngày.

    Cái chân xém thì chẳng còn của cô bé có công lớn trong việc giúp cô gần gũi hơn với Huyền. Đau nhưng lại thầm vui mừng mà cảm ơn tai nạn đó. Trong phòng vốn chỉ có hai người cùng một lớp nên tiện nhất là Huyền mỗi ngày đưa cô bé đến lớp nghe giảng cùng, mặc dù được đặc cách nghỉ dưỡng nhưng cô bé vẫn thích đến lớp vì.. có Huyền ở đó. C ũng nhờ cái duyên nợ đó mà cô bé ấy có cơ hội gần người mình ngưỡng mộ hơn. Mạnh dạn bắt đầu khám phá con người tách biệt này. Cô bé cũng biết cách tận dụng cô hội lắm, không quá lộ liễu, cô bé hay mua những loại nước hay một vài thứ đồ ăn gì đó coi như trả ơn cho Huyền. Những ngày lễ quan trọng cô bé lại mua vài món đồ gì đó tặng Huyền, mặc dù lần nào Huyền cũng bất đắc dĩ cầm và dặn dò đừng mua gì nữa hết vì cô không cần. Thật ra thì hỏi thẳng cũng khó nên cô nàng đành khảo sát từ từ vậy, cô bé muốn biết sở thích của Huyền thôi. Họ bắt đầu thân thiết là lúc Vi cần phải đề phòng. Vi phát hiện ra điều bất thường khi Huyền ít khi đôi co cãi nhau hay nói chuyện thật lâu với Vi khi cô gọi điện, Huyền cũng ít khi chủ động gọi điện về nói chuyện với Vi, Mỗi lần về nhà thì cũng rất nhanh rời đi mất. Huyền thì mở lòng mình hơn rồi, chí ít là với cô bé cùng phòng. Cô biết trong phòng cũng có một người dễ thương như thế. Lúc Vi bắt đầu quan tâm đến người gọi là quan trọng với mình thì cũng là lúc cô bất an với mối quan hệ vốn tốt đẹp này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2019
  8. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 7: Người Thứ Ba.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô bé cùng phòng rất vui vẻ cùng sinh hoạt với Huyền, Huyền thì có thay đổi cũng vẫn rất thận trọng giữ khoảng cách với cô bé. Có thể Huyền không biết hoặc cố tình không biết cô bé đang cố gắng thân thiết hơn với Huyền. Cho dù rất vui nhưng cô bé vẫn rất buồn khi nghe Huyền kể nhiều về người tình của mình ở nhà. Huyền cởi mở cũng là lúc cô thích khoe với cô bé dễ thương trong phòng nhiều hơn về cô người yêu "vô tâm" của mình. Có thể Huyền không hề biết cô bé tốt với cô theo một hướng khác, nhưng thái độ lại cho thấy rõ là Huyền có cảm nhận được điều cô bé muốn thể hiện.

    Thật ra Huyền cảm nhận được điều khác thường từ cô bé ngay sau khi đôi chân cô sắp lành lại. Huyền chỉ là không muốn ngộ nhận quá sớm và cũng là không muốn cô bé giống như mình. Huyền hiểu cho dù có tốt tới mấy thì muốn sống trong môi trường này cũng cần sự bao bọc cần có. Thời đại có tân tiến thì số chấp nhận những người như Huyền cũng là thiểu số mà thôi, nhất là trong trường học thế này. Cô bé là người hòa đồng hoạt bát nên Huyền nghĩ cô bé sẽ sốc khi để mọi người biết, vì lời dèm pha không dễ chịu tí nào. Nặng nề hơn còn bị xa lánh, thậm chí là bị bắt nạt cũng nên. Huyền cứng cỏi để chấp hết nhưng không phải ai cũng vậy Huyền nghĩ thế.

    Huyền cố gắng tạo khoảng cách xa nhất có thể, cho dù nhiều lúc buồn người yêu muốn kể cùng cô bé nhưng vì nghĩ tới tương lai của cô bé mà cô nén lại giữ cho riêng mình. Người ta nói một khi đã là người quan trọng với mình thì chỉ cần lướt sơ cũng biết người đó đang như thế nào. Nhìn Huyền chất chứa tâm sự nhưng quyết không nói cùng mình thì cô bé hiểu, Huyền cố tình không cho cô một cơ hội nào tiến xa hơn mức bạn cùng phòng. Huyền đâu biết cô bé rất đau lòng và có khi còn phẫn nộ thay cho Huyền. Những lần Huyền buột miệng nói điều không tốt về Vi là cô bé lại nhem nhẻm bên tai vài câu như muốn cô bỏ quách đi cho rồi. Cô bé tự cho mình cái quyền phán xét rằng người tình chưa biết mặt của Huyền không hề xứng đáng với Huyền tí nào, đó cũng là suy nghĩ mà thôi. Cô sẽ rất buồn, rất đau lòng vì nói thế nào Huyền vẫn một mực hướng về người đó.

    Từ lúc biết nguy cơ mất người quan trọng Vi liền thay đổi hẳn. Vi biết sốt ruột, biết lo lắng, quan trọng nhất là biết lo sợ. Cô sợ người luôn quan tâm, chủ động chăm sóc mình sẽ bỏ đi mất. Mỗi lần cãi nhau là một lần nỗi lo sợ trong Vi một lớn. Vi cảm nhận Huyền thay đổi, không còn là người chủ động dỗ dành Vi nữa, cũng chẳng thích cãi quá lâu. Cho dù không nhắc đến một ai hết nhưng hình như sau mỗi lần cãi nhau Huyền sẽ có một ai đó bên cạnh, Vi đoán thế. Vi từng nghe qua diện thoại một vài lần giọng ai đó khá thân thiết với Huyền làm cô lo. Vi cũng vài lần hỏi nhưng Huyền chỉ nói qua loa sau đó là lại cãi nhau, vì lý do gì có khi Vi cũng chẳng rõ nữa. Nỗi bất an trong Vi một ngày một lớn khi đã hơn một tháng nay Huyền chẳng thèm gọi về, cũng chẳng chịu về hoặc có về cũng chỉ một hai tiếng là lại đi mất. Hơn một tháng chẳng phải lâu nhưng với tình hình hiện tại Vi thấy không có ổn tí nào.

    Buổi sáng là lúc khởi đầu mọi việc, Huyền vẫn thói quen khó bỏ là dậy khá sớm so với mọi người ở đây. Mỗi sáng cô sẽ là người chỉn chu xong trước mọi người và thời gian rảnh cũng nhiều hơn mọi người trong phòng. Huyền sẽ vẽ vời hoặc đọc vài cuốn sách để giết thời gian buổi sáng. Đó là mọi ngày còn hôm nay là ngày nghỉ, bỗng nhiên Huyền nghĩ mình đã quá lâu không dạo phố rồi. Có thể nói Huyền thích khép kín và chậm rãi mà sống nên cho tới giờ Huyền vẫn hơi khó thích nghi với cuộc sống ở thành thị này. Hôm nay tản bộ mới thấy nó khó thích nghi quá, vội vã mà xô bồ. Cô thích cảm giác tản bộ nơi mình ở hơn, thích ngắm cây cảnh hay đọc sách cùng cô người yêu ở nhà hơn, nghĩ tới đây Huyền bỗng thở dài. Đang bâng khuâng vài ý nghĩ không mấy tốt đẹp thì tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Lấy điện thoại nhìn màn hình cô có chút nản, điều gì đó khiến cô không vui nổi, như thể đoán được cuộc trò chuyện sắp tới đây sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Chỉ nói mỗi câu chào đầu là "alo" sau đó cô cứ đứng ngây ra mà chẳng nói cũng chẳng làm gì hết. Một lúc sau Huyền mới giật mình cất vội cái điện thoại rồi luống cuống chạy đi. Hướng cô đi là trạm xe buýt gần nhất.

    Dưới chân một cây cầu vượt nào đó, dáng người mảnh khảnh dứng nhăn nhó nhìn trời nhìn đất. Xung quanh vẫn xe cộ đi lại ồn ào có lẽ vì vậy mà cô gái đó khó chịu chăng. Tay gầy nhẳng đang phe phẩy trước mặt, là nóng quá đây mà. Không nghe nhưng nhìn là thấy cô đang lẩm bẩm gì đó cực khì khó chịu. Lâu lâu lại nhìn cái điện thoại đang nắm chặt trong tay. Cô dợi ai đó trông rất sốt ruột, không biết đã lâu chưa nữa. Bóng Huyền bên kia đường tiến lại làm cô gái an lòng hơn mà nhìn chăm chăm hướng đó. Rõ ràng còn ai khác ngoài Vi, cô nhíu chặt mày nhìn Huyền đang tới, cô cận mà. Điều khiến Vi phải nhíu mày không hẳn chỉ là cận mà còn vì cô phát hiện ra một điều khiến cô đau lòng. Ngoại hình của Huyền khác trước, Huyền trông ốm hơn trước rất nhiều. Có khi không phải mới đây thế nên Vi bỗng thấy tự trách mình ghê, sao Huyền thay đổi như thế mà bây giờ cô mới phát hiện. Biết là thương nhưng nhìn thấy là muốn cáu trước thế là sao nhỉ! Cô làu bàu gì đó và câu đầu tiên không phải từ Huyền như trước nữa.

    - Làm gì mà lâu vậy? Có phải không muốn đón tui không mà sao lâu quá vậy chứ? - Một phần nguyên nhân cũng vì Huyền nghe điện thoại mà không thèm nói câu nào sau đó thì tắt máy luôn, gọi lại cũng không thèm nghe làm cô lo.

    - Sao cậu lại xuống đây? - Huyền hỏi lại, thở dồn. - Mà xuống sao không báo trước?

    - Tui thích tui xuống đó được không! Không phải tui gọi cả tiếng rồi đó à!

    - Vậy mà gọi là báo trước à! Báo để tớ còn chuẩn bị chứ, không nói tiếng nào cái chạy xuống đây thôi à.

    - Chuẩn bị cái gì? Có gì phải chuẩn bị chứ! À.. hay có gì mờ ám giấu tui nên phải chuẩn bị, tui biết ngay mà..

    - Nghĩ gì trong đầu đấy hả cô nương? - Gõ nhẹ đầu Vi. - Tớ ở trọ mà cũng phải báo với người quản lí chứ.

    - Thật không? Tui thấy không đáng tin lắm. Đi gì lâu dữ, tui sắp thành người quay rồi nè biết không!

    - Chỗ này xa chỗ tui ở lắm đó cô biết không hả? - Huyền nghiêng đầu nhại lại giọng Vi. - Hơn nữa đâu phải lúc nào cũng có chuyến xe buýt đến đây đâu, ở đây là Sài Gòn chứ không phải nhà nha cậu.

    - Tui không biết, mấy người cũng đâu có nói tui biết ha. Nóng thế này mà cũng ở được. Ở nhà không sướng hơn à! Hay mấy người ghét tui rồi nên không muốn ở nhà nữa? - Vi giọng hậm hực xách đồ đi theo Huyền.

    - Biết vậy còn bất thình lình xuống đây làm gì cho khổ.

    - Thấy chưa tui nói có sai đâu, hèn gì tui gọi điện không thèm nói gì luôn mà, sao mấy người không nói sớm tui đỡ phải lặn lội đi xa như vầy chứ.

    - Là sao? Chuyện gì vậy trời! Mà ai dạy cậu cái kiểu nói chuyện kì cục vậy? Ở đâu ra mấy người với tui ở đây vậy chứ!

    - Cần gì ai dạy. Tui thích đấy được không?

    - Ở nhà với anh ta riết rồi thành vậy luôn đó hả? Bỏ ngay đi cho tớ nhờ, nghe quái gở thấy ớn. Tránh xa anh ta ra đi.

    - Ê.. tui.. ê, ghen hả?

    - Biết còn hỏi. Về trước đã rồi tính.

    - Nắng quá à.. hà hự hự.. - Vi kéo lê cái xác đi theo Huyền mệt mỏi mà rên rỉ.

    Người nói qua kẻ nói lại vài câu xong thì để về nhà trọ của Huyền rồi tính. Khu nhà trọ giành cho sinh viên khá thoáng và gần trường, đi ngang qua Huyền không quên giới thiệu. Vi tỏ vẻ không mấy quan tâm chỉ lo mình đang rất nóng và khó chịu mà thôi. Vào tới khu nhà trọ Vi cũng nhìn đông ngó tây xem xét một hồi mới bĩu môi mà kéo tay Huyền.

    - Vi nói này, chỗ này có gì tốt đâu, còn chẳng bằng nhà mình. Có gì hấp dẫn Huyền vậy chứ? Khí hậu cũng không tốt tí nào.

    - Đây là khu nhà trọ thì sao mà tốt được bằng nhà mình, so sánh vậy mà cũng so cho được.

    - Biết vậy sao còn ở đây làm gì? Về nhà cho rồi.

    - Huyền đã nói là Huyền đang học mà, trải nghiệm trước khi quá muộn thôi. Khi nào học xong là về liền.

    - Già cái đầu rồi còn học với hành cái gì! Học với lớp em ún vui lắm chắc! Ở nhà có công ăn việc làm đàng hoàng chứ có thất nghiệp đâu chứ, con cái cũng.. um.. ưm.. - Lảo đảo kéo cái tay Huyền vừa vội bịt miệng cô lại kia ra. - Làm cái gì vậy? Đau biết không hả? Vi muốn té luôn rồi nè.

    - Nhỏ cái mồm giùm cái cô, bộ cô muốn cho cả làng biết thì mới hài lòng à? - Huyền xách đống đồ quay lại mà lườm.

    - Ừ đó rồi sao? Nói đúng chứ sai à!

    - Vâng, đúng, nhưng có có cần rêu rao cho mọi người biết không hả? Thật là..

    - Mọi người biết thì đã sao! Á À.. kiểu này là sợ ai đó biết chứ gì! Tui nói đúng không? - Không hiểu Vi đang nói thật hay đùa mà nghe giọng kì lắm à.

    - Ai là ai? Tào lao, bữa nay cậu kì ghê luôn nha, xuống đây sốc nhiệt cái tưng luôn rồi à hả?

    - Cái đầu mấy người..

    - Bỏ ngay cái câu mấy người đó đi cho tớ nhờ. Tới phòng rồi, tớ ở ngay phía ngoài này luôn mà giường trên. Để tớ xếp đồ vào đã, cậu mệt rồi thì nghỉ đi. - Huyền chỉ giường của mình rồi soạn đồ.

    - Vi ngồi tạm đây được không chứ leo lên trên khéo còn mệt hơn á! Có khi ngất luôn ấy chứ.. - Vi hơi nhăn mặt thì thầm.

    - Ừ.

    HIện tại thì chủ nhân giường dưới cũng không có trong phòng nên để Vi ngồi tạm vậy. Trong phòng cũng có một vài người, nghe tiếng nói liền quay ra nhìn và chỉ cúi chào hai người như phép lịch sự cũng như hai người cũng lịch sự mà cúi chào. Huyền không nhất thiết phải giới thiệu Vi với mọi người đâu vì cô không thân với mọi người trong phòng lắm. Nhưng có người tỏ ý muốn làm quen thì không thể làm ngơ được đâu nha.

    - Bạn chị à? - Một bạn gái ngồi giường đối diện hỏi.

    - Ừ. - Vi lườm, Huyền lướt thấy mà lơ luôn.

    - Chị tên là gì? - Cô bé nhìn Vi.

    - Cậu ấy tên là Vi. - Vi mới định nói Huyền đã nhanh hơn nói trước.

    - À.. - Một vài người khác nữa cùng gật gù với cô bạn vừa hỏi kia. - Thì ra là chị Vi đấy, chị Huyền nhắc chị suốt luôn giờ mới được gặp..

    - Chị Huyền ơi, chị..

    Giọng cô bé dễ thương lảnh lót từ ngoài với ngữ điệu khá vui và hào hứng, xong vừa vào nhìn thấy khách đứng cạnh Huyền và biểu cảm của mọi người cô bé liền đứng sững ở cửa mà nhìn. Vi và mọi người cũng nhìn cô bé còn Huyền thì chẳng quay lại.

    - Sao thế em? - Giọng nhẹ nhàng thân thiết Huyền hỏi.

    - À.. Phòng mình có khách à? - Cô bé giật mình hỏi lại.

    - Ừ, đi đâu từ sáng giờ thế? - Một cô bạn trong cùng chào hỏi.

    - Dạ em.. khách của ai thế? - Cô bé trả lời lớp lửng rồi cười mà hỏi, cô bé cũng nhìn rỗ mà vẫn cố hỏi.

    - À của chị, giới thiệu với em đây là Vi bạn chị.

    - Dạ? Đây là.. là..

    - Chào em, chị tên là Vi, em là..

    - Trưa rồi đó cậu có đói không? - không trả lời ai hết mà Huyền cắt ngang nhẹ nhàng nhìn Vi.

    - Hả? - Vi ngước nhìn. - Dĩ nhiên, không nhắc thì thôi, nhắc cái là nó hưởng ứng liền luôn nè. - Sờ cái bụng minh họa.

    - Vậy thì đi ăn cơm thôi, không mệt chứ? - Huyền đã sắp đồ xong.

    - Ừ, ủa mà mọi người không ăn trưa à? - Vi bỗng nhiên chủ động.

    - Tí nữa, ừ chưa đói lắm, hai người cứ đi trước đi. - Mỗi người một câu trả lời và thái độ cũng khác nhau.

    - Ờ.. ấy em đi cùng không? Mà em vừa tìm Huyền làm gì vậy?

    - Ừ chị cũng quên. - Huyền nghe Vi nhắc mới nhớ. - Gọi chị có chuyện gì không?

    - À không, không có gì. - Cô bé phản ứng lạ lùng. - Em tưởng chị rảnh tính nhờ chị tí thôi mà..

    - Cùng đi không? - Huyền tự dưng không có danh xưng gì cũng không có nhìn cô bé mà hỏi.

    - Chị hỏi em á? - Chỉ mình cô bé thắc mắc.

    - Ừ.

    - Dạ không, hai chị đi đi em có việc rồi không đi đâu ạ.

    - Ừ vậy thôi, cậu có đi không mà cứ ngồi đó vậy!

    - Có chứ, có chứ, dắt Vi đi ăn cái gì ngon ngon vào đấy. - Vi liền nhảy dựng lên.

    - Ăn lắm vào mà có to lên tí nào đâu, chỉ tổ phí của à.

    Nghe tưởng là trách móc nhưng lại đầy sự yêu thương, một lời trách yêu chăng! Huyền tự nhiên dẫn Vi đi trước những con mắt chẳng giống nhau, không nói đến ngoại hình mà thần sắc ánh mắt là muôn kiểu. Với cô bé là sự hụt hẫng, là mất hy vọng, là đau thương, chua xót. Với một vài người trong phòng lại là kinh tởm, vài người còn vội rùng mình dấu đi sự khinh bỉ của mình với họ. Thế nhưng cũng không thiếu sự ngưỡng mộ, ngưỡng mộ họ sao can đảm và đẹp đôi đến thế. Họ là một trong số ít người dám tự tin thể biện chính mình với phương diện nhạy cảm là giới tính. Trong phòng cũng có người phát hiện sự khác thường của cô bé, nhưng cho tới bây giờ những người trong phòng này vẫn là mối quan hệ bạn cùng phòng trọ mà thôi. Ngoài cô bé thích quan tâm chăm sóc Huyền ra thì nếu không phải việc quan trọng sẽ chẳng ai làm phiền ai.

    Đợi bóng hai người đi khuất rồi trong phòng mới bàn tán, khen chê, coi thường đủ cả. Cô bé thì thẫn thờ về chỗ của mình, cô chẳng nhớ mình đang muốn làm gì luôn rồi. Cô chợt nhận ra mình quá hy vọng vào một điều khó hiện thực. Thở dài cô tự biết mình là người đến sau, nói theo cái nhìn của những người mà nếu nhận ra thì cô là người thứ ba. Cô không muốn là người thứ ba, cô chỉ chấp nhận mọi thứ dù biết là sẽ có đau thương để được bên cạnh, được chăm sóc người mình yêu, mình thương mà thôi. Như thế là sai sao? Cô bé không cho là vậy nên cô vẫn cứ ngốc nghếch bên cạnh người không xem mình là một nửa kia. Những đứa bạn thân của cô bé thì không thích điều này, bọn nó chấp nhận một người như cô bé không phải để cô bé tự chuốc khổ vào thân, bọn nó nghĩ thế. Bạn thân cô bé biết cô bé cũng đáng được hạnh phúc nên nhìn cô bé như lúc này liền muốn tìm Huyền nói chuyện. Nhìn theo góc độ thiên vị của bạn nè cô bé thì cô bé quá thiệt thòi và Huyền hiển nhiên là một kẻ khốn nạn. Cô bé trước sau vẫn quan điểm như thế, không trách ai hết, là do tự mình chọn lấy.

    Buổi tối hôm ấy Vi và Huyền chen chúc nhau trên cái giường một của Huyền, vậy mà cả hai chẳng ai kêu ca gì còn có vẻ hài lòng. Cô bé nhìn thấy liền muốn nhường giường qua chỗ bạn ngủ tạm, nhưng hai người có cần? Đêm đã khuya, mọi người chắc cũng đã say giấc. Vi ôm Huyền mà thủ thỉ.

    - Lâu lắm rồi mới được ôm Huyền ngủ như vầy.

    - Lần nào về cũng ôm con mà ngủ có cho tớ sớ rớ tới mà đòi.

    - Vậy xong cả gần hai tháng không thèm về thăm Vi luôn đó hả? - Huyền trầm ngâm không trả lời. - Bởi vậy nên giờ mới phải cách ly nó đây.

    - Tính ở đây lâu không?

    - Chưa gì đã lo đuổi tui rồi ha! Tui nói mà có gì mờ ám dấu tui phải không?

    - Cậu thôi dùm cái đi.

    - Còn không phải à, chưa gì đã lo tính nước cho tui về rồi kìa.

    - Nó ở nhà ai lo? - Huyền vẫn thấy chút ít Vi lúc trước. - Ông bà ngoại coi hả?

    - Nó nào?

    - Ơ cậu này.. con chứ nó nào nữa!

    - À Ừ, với cả có bố nó nữa mà lo gì.

    - Ừ, giờ cả bố nó nữa đấy. - Giọng chua chát mà nhẹ nhàng.

    - Thì anh ta cũng phải có trách nhiệm chứ, Vi ở đây tuần luôn được không?

    - Cậu thấy ổn thì cứ ở thôi. - Nói gì thì nói Huyền có chút vui nha.

    - Nói nghe, Vi thấy cô bé hồi chiều đó có ý với Huyền đó nha. - Im lặng vài giây Vi chuyển đề.

    - Cô bé nào?

    - Đừng có giả lớ, cô bé vào sau lúc mình chuẩn bị đi ăn cơm đó.

    - À, cậu nhìn nhầm rồi, cô bé chỉ là bạn cùng phòng cùng lớp với tớ thôi, cô bé cũng không giống mình đâu à. Đừng có lôi người tốt xuống vực như vậy chứ.

    - Còn nói không có gì, mới nói có một câu mà làm cho một dây vậy đó. Vi không nhìn sai đâu, cô bé thích cậu rồi.

    - Tào lao không à, cậu đừng có kiếm chuyện nữa đi.

    - Ai kiếm chuyện, thấy sao nói vậy thôi chứ bộ. Bộ Huyền không biết thật hả?

    - Biết cái gì mà biết! Tớ với em ấy chỉ là người cùng phòng, học chung trường chung lớp thôi không hơn à.

    - Được vậy thì tốt à! - Trong bóng tối không nhìn rõ nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt đang nhìn chăm chăm Huyền chất vấn.

    - Chắc chắn là vậy chứ được vậy gì.

    - Vậy thì yên tâm rồi. Mệt quá, ngủ thôi. - Vi cũng dễ thỏa hiệp lắm.

    - Giờ mới biết mệt à?

    - Chứ sao. - Vừa nói vừa rúc vào lòng Huyền.

    Hai người cứ thế ôm nhau ngủ mà không hay biết cô bé họ nói tới vẫn còn thức. Cô bé không nghe rõ nhưng vẫn nghe được chút ít những điều hai người nói. Cảm giác chua xót đang lên khiến cô bé nghẹn ngào, bất giác cô rơi nước mắt mà không hay. Cô bé biết là bản thân tự cho mình cái quyền được quan tâm đến Huyền và cũng biết chính mình đến sau nên chấp nhận. Chấp nhận đau thương, hụt hẫng, còn có cả chút gì đó lãng quên. Chấp nhận thiệt mà không trách móc. Ngay từ đầu đã định như vậy sao giờ lại thấy đau xót đến khó thở như thế. Cô ôm ngực mình cố kìm nén tiếng nấc đang trực trào dù rằng cô tự nhủ không được khóc. Dẫu biết mình thiệt, mình đau nhưng làm sao ngăn nổi khi con tim lỡ yêu rồi, còn yêu rất sâu đậm.

    Huyền đang nghĩ gì không biết nữa, chỉ biết hiện tại cô vui trước đã. Còn cái mớ rối tinh trong đầu thì để sau rồi tín vậy, thế là ôm Vi ngủ quên mất còn có người đang ngóng trông ở kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2019
  9. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 8: Buông.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tuần nói nhanh cũng rất nhanh, mà nói lâu nó cũng rất lâu. Với Huyền một tuần này thật sự là quá ngắn, đã quá lâu rồi Huyền mới cảm thây trời quang mây tạnh giữa hai người. Từ lúc Huyền xuống đây học, hai người thường xuyên cãi vã hơn là vui đùa cùng nhau như vầy. Huyền quên béng đi, bên kia còn một người đang mong một tuần này qua thật nhanh, hưng biết sao được, người quan trọng với Huyền đang ở đây thì làm gì còn tâm trí nghĩ tới những cái khác nữa.

    Cô bé cùng phòng luôn tỏ ra vui vẻ khi đi cùng đám bạn, luôn nói không sao nhưng lại trầm ngâm mỗi khi thấy huyền và Vi lướt ngang qua. Cô bé cũng muốn bình thường mà đối đãi với hai người đó, nhưng với Huyền có thể xem là một người bạn bình thường mà đi cùng được, chứ còn với Vi.. Có cố gắng thế nào cô bé cũng không làm được đâu. Có lẽ cô bé rất ích kỉ, nhưng biết sao được, ai khi yêu rồi mà không ích kỉ, đặc biệt lại còn yêu đơn phương và người kia lại là người quan trọng với người mình yêu nữa. Không biết bao nhiêu lần cô bé tưởng tượng ra khung cảnh ba người gặp nhau, cũng tự chuẩn bị cho mình những cách đối diện tốt nhất với Vi. Đến bây giờ cô bé mới nhận ra, dù có chuẩn bị tốt đến đâu thì để tiếp nhận và đối mặt cũng không hề dễ. Nhìn thấy Vi cô bé có chút khó chịu, cảm thấy Vi thật đáng ghét hơn, cũng dấu chút tâm tự ghen tị, ghen tị vì Vi là người đến trước chứ không là cô bé.

    Một tuần này cô bé để mình bớt đau lòng và Huyền bớt khó xử, cố bé chọn cách tránh mặt hai người, mỗi lần cố tránh né như thế cô bé lại thấy nhói trong tim, cảm giác chua sót không thể nói ra lời. Mỗi ngày trông ngóng là mỗi ngày khó chịu, khó chịu đến mức cảm thấy uất ức, uất ức rằng tại sao mình lại phải chịu nhường lại người mình yêu cho người khác. Có lúc cô bé từng nghĩ sẽ thẳng thắn dành lại Huyền. Cũng may cô bé còn chút lý trí mà nhận ra Huyền vốn chưa từng thuộc về cô bé để mà dành, nghĩ vậy lại tự dằn vặt mình, giả vờ cao tượng đứng sau âm thầm chúc phúc cho hai người.

    Chuỗi ngày u ám với cô bé cuối cùng cũng kết thúc, Vi trở về với bao tiếc nuối, níu kéo của Huyền, Vi cũng mặt nhăn mày nhó đòi Huyền cùng về. Ngày tiến Vi về, cô bé thở phào nhẹ nhõm, còn Huyền lại linh cảm sắp có chuyện không lành, Huyền lắc đầu cố trấn an bản thân rằng mình nghĩ nhiều, nhưng cảm giác ấy có chút hơi thật khiến Huyền hơi sợ. Điều Huyền sợ cũng không phải không có lý, chỉ vài ngày sau đó Huyền thật sự có chuyện rồi, dù không nghiêm trong nhưng lại khiến Huyền khó chịu kinh khủng. Lúc mọi người đã tắt điện đi ngủ rồi, Huyền mới lê cái thân đầy thương tích trở về, Huyền nhẹ nhàng kiếm đồ đi tắm trước, gột rửa một thân khó chịu trước khi ngủ. Mặc dù cốgắng hết sức nhưng hình như vẫn làm động đến người khác, hoặc là có người vốn không hề ngủ.

    - Chị Huyền về phải không? - Nghe giọng biết ngay cô bé giường đối diện.

    - Ừm. - Huyền trả lời hờ hững cho có.

    - Sao chị về trễ vậy? Chị đang tìm gì à? - Cô bé có lẽ muốn ra xem. - Sao chị không bật điện lên mà tìm.

    - Không cần, đừng làm phiền người khác, ngủ đi, tôi lấy đồ đi tắm thôi, không có gì hết. Ngủ đi. - Giọng Huyền có vẻ hơi tức giận, khó chịu đè né trả lời rồi ra khỏi phòng.

    Trong bóng tối cô bé sững sờ mãi cho tới lức Huyền đã đi xa không còn tiếng động nữa mới nhẹ nhàng nằm xuống, ôm một bụng khó hiểu chờ Huyền quay lại. Lúc Huyền thật sự quay lại rồi thì rất gọn gàng nhanh nhẹn lên giường nằm mà không nói gì, cô bé muốn nói nhưng nghe thấy tiếng động dứt khoát của Huyền đành thôi. Dể sáng mai rồi tính vậy. Huyền đây là cố tình, cô không phải không biết cô bé vẫn đang đợi mình nói chuyện, nhưng mà Huyền thật sự không có tâm trạng nói chuyện với cô bé, ít nhất là lúc này.

    Trò chơi chốn tìm lại bắt đầu ngược với cô bé, Huyền như vô tình, cũng cố ý mà tránh né cô bé hết mức. Như sáng nay cô bé dậy sớm hơn mọi khi cũng không thể gặp Huyền nói chuyện được, thầm thở dài, lại nghĩ đành để lên lớp gặp vậy. Đến lớp, việc đầu tiên cô bé làm là tìm Huyền. Huyền vốn tích ngồi một mình, từ lúc thân với cô bé hơn thì luôn ngồi một chỗ duy nhất, vị trí cùng trong lớp, đó như là chỗ riêng của hai người vậy. Hôm nay theo quán tính cô bé thuận đường lại chỗ của hai người nhưng lại không thấy Huyền có lẽ Huyền chưa lên lớp, cô bé vẫn đinh ninh như thế. Tận lúc vào tiết rồi mà vẫn không thấy Huyền cô bé mới thấy lạ, giáo sư đã vào lớp nên cô bé không có cơ hội ra ngoài tìm nữa, cô bé thấp thỏm nhìn ra của tìm kiếm thôi. Trong lúc sốt ruột mà không có cách cô bé lại thấy bóng người quen thuộc giữa đám người phía trước. Đó không phải Huyền sao? Rõ ràng Huyền không thích đông người, từ trước tới giờ vẫn luôn không ngòi cùng mọi người, hôm nay sao lại ngồi giữa họ, lại còn ngồi ở vị trí gần trên cùng. Cô bé ngẩn ngơ nhìn mãi phía Huyền, ngay cả khi giáo sư gọi mà cô bé cũng không biết, cô bé bị khiển trách cũng vẫn để ý đến Huyền, Huyền thật sự lạ lùng, không hề ngoái lại nhìn cô bé lấy một lần. Cô bé cảm giác như đang ở thời điển lần đầu tiên cô bé thấy Huyền trong lớp, khác mỗi cái là lần này Huyền không ngồi một mình. Cô bé muốn gặp Huyền sau buổi học, nhưng hình như Huyền biết trước nên đi rất nhanh, cô bé không có cơ hội.

    Cô bé tìm mọi cách nói chuyện, Huyền lại tìm đủ đường tránh né, không phải Huyền có lỗi, cũng không phải Huyền sợ gì, chỉ là Huyền không muốn phiền phức. Mấy cô bạn của cô bé cặp kè nhiều hơn với cô bé, nói cách khác mấy cô bé này đang cố tình dám sát Huyền. Huyền thì đơn giản rồi, chỉ là cô bé lại không nhậm ra khác thường của đám bạn, thấy Huyền càng ngày càng xa cách mình lại nghĩ mình làm gì đó có lỗi với Huyền mà không biết, cô bé lại càng cố gắng tiếp cận Huyền hơn. Một người tiến tới, một người lùi cứ như thế kéo dài suốt ba tháng, Huyền cũng mệt, Huyền muốn dứt mà cô bé không tha, cô bé cũng mệt, vì mỗi ngày phải nghĩ cách gặp được Huyền, suy nghĩ xem mình sai ở đâu rồi sửa.

    Hết chịu nổi, Huyền muốn chấm dứt trò chơi ấu trĩ này, thật may là sức chịu đựng của cô bé không cao. Cô bé quyết định phải gặp Huyền bằng được. Buổi chiều cuối tuần, sau khi học xong thể dục cô bé nán lại đợi, mắt không rời Huyền lấy một giây, như sợ không nhìn chỉ tích tắc thôi Huyền sẽ biến mất vậy. Huyền hôm nay không có ý định trốn tránh nữa, xong việc huyền thẳng thắn đến gặp cô bé.

    - Tại sao chị lại tránh mặt em suốt như vậy? Em làm gì không vừa ý chị hả? - Cô bé nhìn thấy Huyền đi về hướng mình liền đứng lên đón, cô bé gấp gáp nói liền.

    - Không phải, sau này em tốt nhất là đừng lại gần tôi, hoặc e nói rõ ràng với bạn em chút rồi hẵng lại gần tôi. - Vừa nói Huyền vừa nhìn ra một góc sân, ở đó vài đứa bạn cô bé thật sự đang đứng nhìn, mấy đứa nó như cái máy ra đa ấy, nơi nào Huyền xuất hiện đảm bảo ở đó có bọn nó. Nói cũng phải thôi, cô bé luôn tiềm chỗ có Huyền mà tới mà. - Hơn nữa tôi cũng phải nói rõ với em, tôi có thể xem em là bạn, nhiều hơn là em gái không hơn, em cũng biết chuyện của tôi rồi đúng không? Tôi không muốn rắc rối.

    - Chuyện của em thì liên quan gì đến bọn nó? - Cô bé cố tình lược những gì Huyền nói phía sau.

    - Nhưng lại phiền đến tôi, tôi.. - Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, Huyền xem điện thoại rồi ngước nhìn cô bé. - Tôi nói rõ ràng rồi mong em hiểu cho, em suy nghĩ kĩ lại đi. Không nói với em nữa.

    Nói xong Huyền bắt điện thoại đi xa dần. Lúc Huyền đang còn trong tầm mắt cô bé bất chợt thấy Huyện vội vàng chạy đi, có lẽ có chuyện gì không tốt rồi. Những gì Huyền vừa nói như gió thoảng mây bay vậy, cô bé như thói quen lo lắng cho Huyền hơn.

    Sáng hôm sau Huyền vội vàng lên xe về nhà, cuộc điện thoại hôm qua là Vi gọi, Huyền nghe xong vừa lo lắng, vừa tức giận, có lẽ còn nhiều hơn thế, Huyền lên xe với tâm trạng phức tạp. Huyền mong sớm về tới nhà, lại thấp thỏm không biết phải làm sao khi về nhà. Về đến nhà Vi không ra đón Huyền như mọi khi, Vi ở lì trong phòng đợi Huyền, có ai nói gì cũng không ra khỏi phòng. Huyền thật sự khó xử, nhưng vừa về đến nhà nhớ tới những gì Vi nói trong điện thoại lửa giận lại ngùn ngụt bốc lên, không thể kiềm chế. Vi vừa thấy Huyền liền khóc không ra tiếng, Vi không biết phải nói sao lúc này. Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, Vi nén lại nước mắt nhỏ giọng lí rí.

    - Vi.. VI.. thật sự Vi..

    - Muốn nói gì thì nói lớn lên, tai tớ điếc rồi. - Huyền cau mày gằn giọng.

    - Thật sự là ngoài ý muốn, Vi không ngờ hôm đó lại say như vậy, Vi..

    - Cậu nói cho ai tin hả? Nếu cậu không muốn cậu còn để anh ta ở trong nhà?

    - Còn không phải tại Huyện không chịu ở nhà, Huyền thừa biết Vi sợ..

    - Cậu cũng không ở một mình, sợ, có nhiều cách để hết sợ không nhất thiết phải để anh ta ở chung.

    - Như vậy tiện chăm con thôi.

    - Căn bản là cậu muốn nối lại với anh ta, vốn ngay từ đầu trong tim cậu không hề có tớ. Tớ đúng là ngu.

    - Huyền muốn kiếm chuyện với Vi đúng không? Không phải đã có một đứa con rồi sao, bây giờ thêm một đứa nữa thì đã sao? Tại sao Huyền lại làm quá lên như vậy chứ?

    - Tớ làm quá? Tớ thấy cậu nghĩ đơn giản quá thì có.

    - Cô đừng to tiếng với em ấy như vậy. Dù sao em ấy cũng là người mang thai.. - Người con trai đó ân cần vào bân Vi.

    Chỉ là anh ta không nghĩ Huyền lài bùng phát như thế, hoặc anh ta đang cố tình châm ngòi lửa, đốt cho cháy to mới thỏa lòng. Huyền vốn đang tức giận, nghe một câu này của anh ta bao nhiêu kìm nén trong lòng lập tức tuân ra hết. Huyền nắm chặt tay giữ bình tĩnh gào lên.

    - Hai người cút ra khỏi nhà tôi ngay.

    Vi sững sờ giật mình, anh ta lại không hiểu gì nhìn Vi và nhìn Huyền một lúc.

    - Cô nói gì? Cô có quyền gì mà đuổi bọn tôi?

    - Tôi là chủ nhà.

    Huyền không giải thích nhiều quay đi, Vi lúc này mới hoàn hồn chạy theo níu lấy Huyền.

    - Huyền, Huyền, đứng lại đã, Huyền muốn đi đâu, Huyền vừa mới về đừng nói lại xuống đó tiếp..

    - Thì đã sao, không nhìn thấy tôi không phải vui hơn sao?

    - Thì ra Huyền có người mới thật.

    - Vi nói gì? - Huyền quay ngoát lại. - Bây giờ quay ra trách tôi hả? Tôi mà có người mới thì tôi có cần phải tức giận như vầy không chứ? Thì ra cậu nghĩ tôi như vậy.

    - Nếu không tại sao vừa về Huyền lại đòi đi xuống đó rồi?

    - Cậu nói xem tôi có thể ở đây được hay không? Ở đây xem hai người ân ái trước mặt tôi hả? Xin lỗi tôi không làm được. Khi nào hai người ra khỏi nhà tôi thì tôi mới ở được. - Huyền quay lưng.

    - Vi ghét Huyền. - Vi gào lên trong nước mắt.

    - Tớ cũng ghét cậu.

    Huyền không dừng bước, không nhìn lại, cứ thế để Vi sững sờ nhìn theo. Vi thật sự chết lặng với câu nói đó, từ trước tới giờ Vi có làm gì khiến Huyền không vui Huyền cũng chưa từng nặng lời với Vi như vậy. Tâm Huyền giờ phút này cũng chết lặng rồi, Huyền bỗng cảm thấy bao nhiêu cố gắng đều là vô nghĩa, mọi thứ Huyền cố giữ như một điều tạm bợ vậy, hoặc là nói Huyền quá cố chấp không nhận ra, không chấp nhận sự khác biệt của hai người. Có lẽ yêu là mù quáng là câu nói đứng nhất lúc này với Huyền, Huyền thật sự rơi nước mắt quyết tâm buông tay. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho Vi và Huyền ở thời điểm hiện tại.

    Vì tớ không có nhiều thời gian nên viết xong thì đăng luôn có sợ mất bài nên có lỗi gì thì thông cảm cho tớ nhé, hoặc có thể sửa dùm tớ thì tớ rất cảm ơn. Lúc nào đó tớ lên sửa lại sau nhé, chân thành cảm ơn các bạn đọc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng năm 2020
  10. Ngheonan

    Bài viết:
    38
    Chương 9: Lối Rẽ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vi vô tình cắt vào tim Huyền vết cắt thật sâu, sâu đến nỗi khó mà lành nổi, nó dường như mỗi lúc một rách toạc ra to hơn chứ chưa từng khép lại để mà lành. Vết thương mới chồng vết thương cũ, càng ngày nó càng dày đặc mà đau hơn, và rồi cũng đến ngày phải nhận vết đâm chí mạng để kết thúc.

    Huyền mất đi phương hướng trở lại trường học sau hai ngày vật vờ gần nhà. Nhìn Huyền bây giờ cứ như người cõi trên vậy, lơ đãng, vô hồn, không có mục tiêu. Là Huyền đang cảm nhận cho hết tư vị đau đớn vì bị phản bội? Là Huyền đang sắp xếp lại những vết sẹo đang hằn sâu nơi tim? Là Huyền cố tiếp nhận sự chai sạn của nỗi đau? Là gì thì Huyền vẫn đang mất niềm tin, mất hy vọng, mất luôn cả sức sống để bước tiếp. Huyền mông lung về đoạn tình cảm lâu nay Vy dành cho Huyền, có lẽ cho đến hiện tại, chỉ mỗi Huyền yêu sâu đậm mà thôi.

    Sốc lại tinh thần Huyền cố gắng trở lại cuộc sống bình thường. Huyền biết dù như thế nào Huyền vẫn phải sống tiếp, cho dù có khó khăn đến đâu, Huyền vẫn phải đi tiếp đoạn đường còn lại. Huyền trở nên lãnh đạm hơn, dễ nổi nóng hơn, dễ bài xích người khác hơn. Ngay cả với cô bé cùng phòng cũng không thể lại gần Huyền như trước nữa.

    Mỗi buổi tối Huyền lại hay thả mình vào màn đêm tĩnh mịch một mình. Cô bé mỗi ngày đều đứng xa xa nhìn theo bóng Huyền, cô bé muốn san sẻ với Huyền nhưng mà.. Tâm trạng cô bé cũng trùng xuống theo thái độ của Huyền.

    Vy dằn vặt mình với những gì Huyền nói hôm đó, Huyền thật sự dứt khoát đến như vậy. Đến bây giờ Vy mới cảm thấy mất mát, một cảm giác chơi vơi trước nay chưa từng có. Vy thật sự sợ hãi, sợ Huyền bỏ Vy. Rồi Vy biết sống làm sao? Dù là trước kia hay hiện tại, Vy vẫn luôn dựa dẫn Huyền vô điều kiện. Bây giờ Vy mới biết Huyền quan trọng với Vy như thế nào, Vy sợ mất Huyền đến mức nào, nhưng mà có muộn không? Vy không thể đắn đo chịu đựng được nữa, đã ba tuần liền Huyền không liên lạc với Vy, Vy cũng không thể liên lạc với Huyền được. Vy đánh liều lại xuống trường của Huyền.

    Huyền không ngạc nhiên khi thấy Vy, nhìn Vy lặn lội xa xôi, có dậy lên chút xót xa nhưng lại rất nhanh bị nhấn chìm xuống. Lấy vẻ khó chịu, tức giận Huyền đón tiếp Vy. Huyền còn quan tâm cũng cố nén, cố tỏ ra không còn gì núi kéo nữa, muốn đẩy Vy đi thật xa cho dù lòng không muốn. Giờ phút này thay vì nói Huyền đau lòng cho Vy, chi nằng nói Vy đang cố dày vò vết thương đang rỉ máu chưa lành của Huyền.

    Cô bé đứng phía xa nhìn họ, nghe họ nói, nghe họ khóc. Cô bé thấy nhói trong lòng, cũng tức tối không nói được. Hai người cứ giàng co mãi không buông nổi, một người níu, một người buông. Lúc Huyền cố giữ thì Vy hời hợt, lúc Huyền quyết buông thì Vy dây dưa không dứt. Cô bé chịu đủ rồi, cô nhìn chướng mắt cái cảnh này lắm rồi.

    - Chị buông tha cho chị Huyền đi được không? Chị ấy đủ khổ rồi, không đáng phải chịu thêm nữa, chị không thấy sao?

    - Huyền, Huyền thật sự bỏ Vy vì côn bé đó?

    - Nếu là vậy thì đã sao? Chị không xứng với chị ấy.. - Cô bé tức giận.

    - Em im đi, đây là chuyện của chị em đừng xen vào. - Huyền xen ngang.

    - Chị dày vò mình như vậy còn chưa đủ sao? Tới lúc này rồi chị vẫn không muốn dứt? Chị còn muốn chịu đựng đến bao giờ?

    - Em về đi. Cậu cũng vậy. - Huyền thở dài nhìn hai người họ.

    - Huyền.. Huyền.. - Vy níu tay Huyền mà khóc.

    - Chị bỏ tay ra. - Cô bé tức giận gạt tay Vy ra khỏi Huyền. -Chị không đáng, chị đừng giả tạo như vậy, chị có biết chị rất đáng ghét không? Chị..

    - Em câm mồm, em không có quyền chửi mắng cậu ấy, cho dù cậu ấy có đáng ghét thế nào cũng vẫn là người chị yêu em hiểu không? Ngoài chị ra không ai có quyền mắng chửi cậu ấy hết, chị cũng không đành. Em đừng quan tâm đến chị nữa có được không hả? - Huyền quát vào mặt cô bé, ánh mắt đỏ ngầu.

    - Chị.. chị.. hừ..

    Cô bé tức tối mà càng đau lòng hơn, có gì đó nghẹn ở cổ, muốn nói lại không thể nói, cảm giác uất nghẹn thật khó chịu. Cô bé lau nước mắt chạy đi, biến mất trong màn đêm. Huyền vẫn nhìn Vy như vậy, cái nhìn quan tâm nhưng không còn dịu dàng nuông chiều nữa. Cách quan tâm như hai người bạn chân chính.

    - Vy về đi. Huyền nói rất rõ ràng rồi. Hai người có thế thuê lại nhà đó ở, trả bao nhiêu cũng được, nếu không muốn thì dọn ra ngoài. Sau nay.. - Huyền dừng lại đôi chút như đang tìm từ thích hợp. - Sau này chúng ta ít liên lạc với nhau đi, khi nào thật sự buông bỏ được rồi thì hãy gặp lại, chúng ta vẫn sẽ là bạn thân như trước. - Huyền hít một hơi thật sâu. - Cậu không muốn thì không cần giữ mối quan hệ này nữa, vậy đi. -Huyền quay đi để Vy choáng váng đứng đó, đi vài bước Huyền chợt đứng lại. - À tiền thuê nhà cứ bỏ vào thẻ cho tớ, không cần gọi cho tớ đâu.

    Bóng Huyền đi xa không còn dấu vết rồi Vy mới bừng tỉnh, Vy chới với, hoang mang với những gì mình vừa nghe, Vy nhìn xung quanh sợ hãi. Đột nhiên Vy ngồi thụp xuống đờ đẫn rơi nước mắt, không phát ra một tiếng khóc nào, đau đớn nắm chặt góc áo nơi tim. Vy cảm thấy mình thật đáng đời, nhưng lại không cách nào tiếp nhận được, Vy không cam lòng.

    Huyền không đi xa, đứng nơi khóc khuất kìm nén không cho tiếng nấc phát ra, cứ đứng như thế nhìn, đến khi Vy đi rồi mới quay về phòng. Huyền còn lo lắng cho Vy lắm, cũng chỉ có thể lo lắng âm thầm như thế thôi.

    Cô bé để lửa giận nhấn chìm đi nỗi đau đớn dày vò bấy lâu, nghe Huyền nói những lời đó tim cô bé thắt chặt lại đến không thể thở được. Thì ra tim Huyền chật chội đến thế, một góc nhỏ cho cô bé cũng không có. Cô bé khóc lớn, hét lớn một trận rồi bình tĩnh trở lại phòng. Trong tâm vẫn không buông bỏ, cho dù Huyền có đẩy ra cô bé cũng quyết tiến lại.

    Huyền quyết tuyệt với Vy nên hôm sau liền đổi số điện thoại, bạn bè cũng không có nhiều nên Huyền cũng chẳng lo, ngay cả cô bé cũng không có số mới của Huyền.

    Đến lúc cô bé biết liền làm ầm một trận, Huyền cũng lười quan tâm. Huyền mặc kệ sự làm phiền của cô bé ngay sau khi chia tay với Vy. Nhiều lúc trống vắng Huyền đã tự cho rằng cô bé làm phiền là điều dĩ nhiên. Đôi khi Huyền cũng muốn chấp nhận cô bé nhưng lại không dám, Huyền vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma mà Vy tạo thành.

    Cô bé không nhìn thấy sao? Là cô bé cố tình, cố tình quấy nhiễu, mong một ngày Huyền sẽ thay đổi, Huyền sẽ lại mở lòng mình đón nhận một người mới.

    Cả hai cứ dây dưa không rõ ràng như thế cho đến năm cuối đại học. Huyền vì không có mục tiêu rõ ràng nên cứ vừa học vừa làm gom góp cho mình một căn nhà mới. Tuổi Huyền cũng đã lớn rồi, quan trọng là nếu không dứt khoát có thể sau năm nay Huyền và cô bé sẽ lại như người dưng. Huyền thì không vấn đề, nhưng mà cô bé lại rất để tâm. Làm lại từ đầu đã khó rồi, đàng này là xa cách, gặp càng khó hơn.

    Cô bé nóng ruột muốn Huyền dứt khoát cho cô một câu trả lời, cho tới hiện tại cô bé chưa từng có một giây từ bỏ, cô bé cũng chưa tưng mở lòng đi tìm một người mới.

    - Câu trả lời? Chị đã trả lời em rất lâu rồi, em quên rồi sao?

    - Bây giờ không giống lúc đó. Chị dám nói chị chưa từng để tâm đến em không? Chị dám nói chưa từng có một giây nào chị muốn tiếp nhận em không? Em không tin chị chưa từng động lòng với em.

    Cô bé nói rất đúng, từng có lúc Huyền nghĩ mình sẽ tiếp nhận cô bé, sẽ làm lại một lần nữa. Nhưng mà Huyền sợ, Huyền rất sợ lại giống như chuyện của Huyền và Vy, sợ sẽ làm cô bé thêm đau khổ khi mà Huyền không thể quên được Vy. Mấy năm nay Huyền vẫn luôn để ý đến Vy, luôn tìm kiếm tin tức của Vy. Vì vậy nên Huyền không dám, không dám cho mình một cơ hội, cũng như cho cô bé một cơ hội.

    - Chị chỉ là đang sợ thôi đúng không? Em sẽ không giống như chị ấy. - Nhắc đến Vy cô bé có chút trầm giọng. - Em nhất định sẽ không phản bội chị.

    Cho đến giờ, nghĩ tới Vy trong lòng cô bé lại cuộn lên sự căm phẫn, sâu trong đó là niềm ghen tị. Ghen tị vì Vy là người đến trước, ghen tị vì Vy dành vị trí quan trọng nhất.. Tất cả cô bé chỉ giữ trong lòng thôi.

    - Em không sợ chị sẽ tổn thương em sao?

    - Em chấp nhận, chị tổn thương em còn ít sao? - Cô bé cười đùa.

    * * * Chị xin lỗi, nhưng mà.. có lẽ cả đời này chị cũng không quên được cậu ấy, em.. ưm..

    Cô bé táo bạo chặn lại môi Huyền, mặc kệ một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô bé đều chấp nhận. Một hồi lâu sau cô bé mới buông Huyền ra mà nói.

    - Em chấp nhận hết, em đứng thứ hai cũng chẳng sao, chỉ cần sau em không còn ai nữa không phải được rồi sao.

    Huyền ngây ngốc nhìn cô bé, Huyền không thể tin cô bé lại có thể làm như vậy. Huyền xúc động, thật sự xúc động, vành mắt dâng lên một vầng nước, mỉm cười.

    - Ừm.. là em nói đó.

    - Em nói cái gì?

    - Chấp nhận đứng thứ hai, sau này không được lấy chuyện trước đây ra gây sự vô cớ, mà cũng không thể cản chị nhớ đến người kia.

    - Ờ.. ha, chị đồng ý, đồng ý làm người yêu em? Đúng không?

    - Ừ.

    Cô bé vui mừng nhảy dựng lên, ôm cổ Huyền mà hôn lên má Huyền liên tục. Huyền thật không thể tưởng tượng được cô bé lại có thể vui mừng đến như thế. Nghĩ lại lúc Vy đồng ý lời tỏ tình của Huyền, lúc đó Huyền thế nào nhỉ? Không nhớ nổi nữa rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...